Tôi mơ màng tỉnh dậy, bụng đã không còn đau nhiều nhưng cơ thể không còn sức, tôi gắng dậy một cơn chóng mặt đổ sầm xuống trong mắt tôi cả căn phòng đang quay vòng vòng nắm chặt mắt lại tay run run tìm một điểm tựa, tôi quơ tay va phải cái gì đó khi nó chạm vào nền mà vỡ ra kêu lên, hơi giật mình mở mắt nhìn ra thấy cái ly bên cạnh đã bể tan tành, nhướn thân mình chống lại cơn chóng mặt cả cảm giác nhờn nhợn muốn nôn cúi xuống dọn lại đám ly bể, vụng về dọn dẹp tôi bị mảnh ly bể cứa vào tay bị đau tôi dụt tay lại một chút máu chảy ra với ít khăn giấy bịt miệng vết thương, tôi nằm vật ra giường không quan tâm gì hết, nhắm mắt nhịn đau cả cảm giác khó chịu trong người, giật dây truyền nước ra, tôi nhăn nhó khó chịu.
Thật vô dụng chỉ vết thương nhỏ mà tôi đã chẳng khác nào phế vật, luôn gieo rắc rối xui xẻo cho người khác ai ở cạnh người đó sẽ không may mắn, lúc chào đời mẹ qua đời từ nhỏ đến lớn nhìn mặt người khác mà sống nghe gọi mình là sao chổi, quen rồi.
Quận mình trong chăn tôi miên man suy nghĩ, một bàn tay mò vào ổ chăn của tôi sờ vào lưng làm tôi giật mình dãy ra nhìn xem là ai mà lại biến thái như vậy.
Toát mồ hôi trong chăn, người thì khó chịu cuối cùng cũng mò đầu ra khỏi chăn nhìn là anh, Kim Kha tôi hét cái tay không yên của anh, sau câu hét đó tôi ho muốn nát cả họng anh vỗ vỗ lưng, tôi kiệt quệ sức lực nằm xuống giường vết thương ở tay lại chảy máu hơi nhăn mặt tôi cắn chặt môi toát thêm một tầng mồ hôi lạnh.
"Em sao rồi, lại không khỏe khó chịu ở đâu anh đi gọi bác sĩ."
Tôi lắc đầu không muốn, không cần anh lo hơn tôi sẽ nhanh ly khai nơi đây không ảnh hưởng tới anh nữa, không muốn sự thương hại từ anh như vậy càng làm tôi nặng lòng vì tôi mà anh em họ tương tàn không muốn trách anh sao lại giấu, sao còn chăm sóc như vậy? Nên giết tôi có phải hơn không tôi là sao chổi, khó chịu tôi cắn chặt môi hơn mồ hôi lạnh đã vã ra như tắm.
Không nói gì anh giật mạnh tay bị thương đang giấu trong chăn, nhìn sắc mặt anh hơi đen lại không hỏi tôi cái gì nhìn lại đám ly vỡ rồi nhìn tôi, anh rút điện thoại gọi một dãy số. Chưa bao lâu một đám người áo trắng đi vào kiểm tra vết thương ở tay rồi lại cả người, một mớ dây lại gắn vào người làm tôi vô cùng khó chịu, nhìn mặt anh tôi đành im lặng cho họ làm, mần sờ tôi một lúc cuối cùng cũng đi, tôi thở nhẹ một hơi, lòng càng thêm nghi vấn tâm tư lại nặng hơn một phần.
Kim Kha cùng đám người ra ngoài. Một lúc anh quay lại trên tay bưng một bát súp mùi của nó khiến tôi muốn nôn, bước tới giường ngồi xuống bên cạnh, anh uy tôi ăn dù cố tôi cũng chỉ vài thìa thực sự không thể ăn, anh hơi nhăn mặt. Thực sự không hiểu vì sao anh lại như vậy, vì tôi như vậy đáng không cho tôi một súng là được rồi anh em hai người sẽ hòa thuận lại.
Trong đầu hàng ngàn câu hỏi nhưng chỉ đưa đến miệng lại nuốt xuống, tôi không muốn nợ anh tránh được bao nhiêu tôi sẽ tránh, tình cảm đơn phương với Kim Khả tôi sẽ giữ im trong lòng, tôi sẽ rời đi một sao chổi đi rồi sẽ không ai để ý, ơn anh một ngày sẽ trả nhưng không phải bây giờ.
Anh đỡ tôi xuống đắp chăn lại rồi rời đi, giữ lại tay anh tôi muốn hỏi lại nuốt xuống hỏi câu không muốn hỏi:
"Em đã nằm bao nhiêu ngày rồi?"
"Đã tháng 12."
Anh vừa nói bước tới bên cửa sổ kéo rèm ra. Một khung cảnh thật đẹp, tất cả đều là màu trắng, từng tán cây chìm trong tuyết, từng mái nhà bao phủ một lớp tuyết, thật đẹp! Tôi thốt ra, lúc bị ba nhốt trong đêm tuyết giáng sinh cũng là ngày sinh nhật vừa tròn sáu tuổi vừa bị ba đánh nhốt vào nhà kho tôi rất sợ, nhìn ra cửa sổ nhỏ có gì đó trắng đáp nhẹ xuống bên cửa sổ, nhịn cơn đau tôi bò đến bên cửa sổ nhìn ra một mảnh trắng tinh, như kéo tôi ra khoảng đen tối trong lòng, sờ vào thứ lạnh lạnh làm tôi dịu đi cơn đau, một người bạn xoa dịu đi con tim vốn đã gần như ngừng đập lại thêm sức sống.
"Em nghỉ đi, trưa anh sẽ về thăm em."
Anh vừa kéo rèm lại rồi tới bên giường đắp chăn lại, nhìn lại vết thương ở tay tôi một cái rồi mới đứng dậy đi ra ngoài.
Tôi chẳng để ý anh đã đi ra ngoài lúc nào, trìm đắm trong vô vàn câu hỏi nhưng dù thế nào tôi cũng phải ly khai nơi này sẽ trả ơn này cho anh nhưng không phải bây giờ hiện tại tôi cần nhanh khỏe hơn để có thể đi lại tự mình đi tìm hiểu tại sao Kim Kha lại đối tốt với tôi
ngược lại Kim Khả lại chỉ trà đạp lên tôi lên thứ tình cảm trái cấm của tôi như vậy. Kim Kha rời đi không lâu thì cửa mở bốn cô hầu bước vào, họ bắt tay dọn dẹp phòng, tôi hơi bất ngờ vì họ quá trẻ sao phải đi ở hầu như vậy còn bốn người hầu trung niên và một hầu già đâu, tôi tò mò hỏi họ nhưng chỉ nhận được sự im lặng vẻ mặt mỗi người có chút trắng bệch mỗi người một việc không ai nói gì, tôi đành nhờ họ lần cuối mong mọi người giúp, muốn họ dìu tôi ra bên ban công ngoài cửa sổ nơi đó có khá nhiều tuyết chơi ở đó có lẽ sẽ rất vui, tất cả bốn cô hầu mắt mở to nhìn tôi một người trong đó lên tiếng cự tuyệt yêu cầu của tôi với vẻ mặt run sợ trong ánh mắt. Dù có hỏi thế nào họ cũng không nói nguyên nhân, hạ giọng cầu xin họ vẫn kiên quyết không đồng ý, bất quá tôi chỉ còn cách kêu họ lấy chút tuyết cho vào chiếc chậu đồng đặt gần giường như vậy cũng được gọi là nghịch tuyết, thỏa mãn sở thích của mình. Lưỡng lự một hồi có một cô hầu bước ra lấy chậu ra phía bên ngoài cửa sổ lấy tuyết cô bị những người khác kéo lại nhưng vẫn là đi lấy cho tôi. Tay trần chạm vào tuyết cảm giác mới đầu hơi lạnh chạm vào đầu ngón tay tôi hơi dụt lại rồi sờ lại một lần nữa, lớp tuyết trắng nằm trong tay tôi xoa nắn một chút đã tạo ra người tuyết bé tuy không giống tưởng tượng nhưng tôi rất vui, những khó chịu trong người gần như không còn.
Cứ như vậy ngày nào các cô đều dọn dẹp vào tám giờ sáng đến chín giờ sáng khi Kim Kha chăm sóc tôi xong rồi rời đi là họ tới làm trong một tiếng. Phòng có máy sưởi tuyết rất nhanh tan, nhìn người tuyết tí họn nặn ra được một lúc lại bắt đầu tan chảy làm tôi hơi tiếc, dần dần tôi quyết định tắt máy sưởi hơi lạnh một chút nhưng người tuyết lâu tan hơn.
Cuộc sống thêm chút niềm vui tôi hay trò chuyện với bốn cô hầu họ sẽ đến lúc sáng và chiều các cô đã không còn vẻ mặt sợ hãi nữa mà thay vào đó là khuôn mặt vui hơn nói chuyện cũng nhiều hơn, lòng tôi thêm mở cờ.
Trong bốn cô có một người tên Nhu Nhu rất hay lấy tuyết thêm cho tôi, cô còn khá trẻ khuôn mặt hơi bầu bĩnh nhìn rất giống bánh bao.
Vẫn như mọi ngày sau Khi Kha rời đi là họ tới hôm nay dọn xong tôi cố ý kéo họ lại nói chuyện phiếm Nhu Nhu cùng mọi người quanh giường nhìn tôi nặn tuyết, hỏi về cuộc sống họ tôi biết được tất cả các người hầu trong này là trẻ mồ côi được anh nhận về làm người hầu. Không nhắc chuyện buồn tôi ngồi nghe họ kể chuyện cười.
Tất cả mọi người say mê nói chuyện, bỗng cánh cửa mở ra kèm theo đó một tiếng thét chói tai, tôi không hình dung được đó là ai chỉ thấy Nhu Nhu cùng những người khác đang run sợ quỳ xuống quay người ra phía cửa mặt ai cũng cúi không dám ngẩng lên, tầm nhìn không bị che tôi nhìn ra cửa là Kim Kha sao mọi người sợ anh đến vậy?
Tôi nhìn lại khuôn mặt anh đã đen lại một màu bước tới bên giường, ánh mắt của anh thật đáng sợ một giây thôi tôi đã nhìn thấy bóng dáng Kim Khả tay hơi run tay ngâm sâu vào lớp tuyết trong chậu.
Kim Kha bước đến giật chậu tuyết đáp lên những người đang quỳ kia, quay sang lấy điều khiển bật lại máy sưởi quay sang nhìn tay tôi nhìn sắc mặt, hơi giật mình tôi vội cụp mắt xuống, anh giật lấy tay tôi dùng khăn tay trong túi áo lau sạch tay cho tôi, động tác của anh hơi dừng lại nhìn vết thương ở tay tôi, sau hàng loạt hành động kỳ lạ của anh tôi vẫn chưa hoàn hồn, lúc nhìn lại là thấy thêm mấy người khác thô bạo kéo Nhu Nhu cùng người khác ra ngoài vai tất cả ai nấy đều run lên nhưng chẳng ai lên tiếng, linh cảm mách bảo tôi nếu không bảo anh dừng lại họ sẽ gặp bất trắc.
Chưa kịp nói gì một người mặc một bộ đồ đen nhìn mặt tôi là quản gia cũng gặp mặt mấy lần, ông nhỏ giọng nói gì đó với anh sắc mặt anh đen hơn nhìn sang tôi, nhìn lại đám người kia một lần phẩy tay ý bảo thả họ ra. Mặt anh đen một màu rời khỏi phòng, quản gia ở lại cho tất cả mọi người ra ngoài. Đóng cửa, trong phòng chỉ còn tôi và quản gia, ông bước đến ngồi xuống cái ghế cạnh đó, ôn tồn nhìn tôi:
"Tôi biết cậu vô vàn câu hỏi, thân là người hầu tôi không thể nói gì nhiều nhưng cậu nên biết cậu chủ làm tất cả chỉ muốn tốt cho cậu nếu cậu có biết gì thì nên hiểu cho cậu chủ. Tôi biết cậu đang cảm thấy áy náy khó chịu vì đã chia cắt tình cảm anh em cậu chủ nhưng không phải do cậu tình cảm hai cậu chủ từ trước đến nay vẫn vậy luôn muốn trừ khử lẫn nhau, từ lúc cậu tỉnh cậu chủ đã nhìn ra cậu muốn ly khai nơi đây, cậu yên tâm ở đây tất cả cậu chủ đã lo ổn thỏa rồi, lỗi không phải do cậu, tôi nói nhiều rồi cậu nghỉ đi."
Đẩy gọng kính bước ra tôi nhìn theo ông bóng đã khuất sau cánh cửa. Cuộn mình trên giường tâm tư rối bời tôi không biết nên cười vì đó không phải lỗi của mình hay khóc cho gia đình này, dù có an ủi tôi cũng không cần nói vậy chứ, lúc tôi bị em của anh chà đạp anh cứu tôi vì lo cho người em của mình làm sao mà có chuyện anh em tương tàn, suy đi nghĩ lại vẫn do tôi, tôi sẽ đi.
Trèo xuống giường tôi ngồi vào chiếc xe lăn lục lọi thu xếp một chút cũng chẳng có gì của mình ngoài chiếc điện thoại, yên tâm tôi lên giường viết cho Kim Kha một bức thư, tôi sẽ đi hỏi Kim Khả giúp anh, tối nay tôi sẽ đi.
Tối nay anh không đến, đợi chờ đúng mười một giờ tôi xuất phát, nhà anh rất rộng tôi loay hoay tìm đường ra, mệt mỏi nhìn đồng hồ đã mười hai giờ mà vẫn chưa tìm thấy cửa ra, chợt một người đẩy chiếc xe giúp tôi hơi giật mình chút ánh sáng trên hành lang tôi nhìn ra là một cô gái, tôi khẽ hỏi nhưng cô chỉ im lặng đẩy tôi ra ngoài, đi một lúc xuống một căn phòng nhìn xung quanh là nhà chứa đồ ăn, ở đây sáng hơn quay lại nhìn người giúp mình, mừng rơi nước mắt tôi cầm tay cô cảm ơn, Nhu Nhu nhìn tôi chỉ ra phía cửa.
"Anh đi đường này là ra ngoài, tôi sẽ đánh lừa vệ sĩ, nhanh đi."
"Tại sao cô giúp tôi."
"Nhanh đi, không nên ở đây nữa."
Nghe thì tôi không hiểu nhưng không dây dưa thêm cô đi vòng ra đường khác tôi chờ đợi động tĩnh một lúc sau tiếng ồn vang một góc ngôi biệt thự, biết Nhu Nhu đã thành, mở cửa tôi giáo dác nhìn xung quanh, một góc biệt thự sáng rực không ngờ Nhu Nhu một cô gái bầu bĩnh đáng yêu lại dám phóng hỏa, cô làm vậy cũng vì tôi, tôi sẽ quay trở lại cảm ơn anh và Nhu Nhu thật tốt.
Bỏ lại tiếng hò hét của mọi người nhìn đám cháy cũng sắp bị đám người đông như kiến giập tắt tôi tranh thủ mở cửa cổng phía sau biệt thự bỏ chạy ra đường cái vì vướng tuyết lớn lại ngồi xe lăn làm tôi trật vật mãi mới ra được, sờ trong túi lấy ra mấy viên thuốc uống, nghỉ ngơi một lúc tôi ra đường lớn hỏi thăm về nhà nhưng nhìn lại đây là biệt thự cách biệt trên núi phủ xung quanh là tuyết, hơi bất ngờ tôi không suy nghĩ đến việc này thôi thì đâm lao đành phải theo lao tôi chật vật đẩy xe lăn xuống con dốc gắng sức kìm lại đi được một đoạn ngực tôi bắt đầu đau thắt lại cảm giác như đang chìm dần xuống đáy biển khó thở quá, cắn chặt môi toát thêm tầng mồ hôi lạnh, lấy trong túi ít thuốc tôi uống liên tục muốn thở lại khó chịu quá. Giữa cơn mê man đau đớn tôi nhận được bàn tay một người lay mình, giữa núi rừng ban đêm này lấy đâu ra người tôi mệt quá bị ảo tưởng rồi, không phải mộng ảo thì chắc tôi gặp ma rồi, người sắp chết luôn nhìn thấy ma, tôi chưa muốn chết, muốn gặp Kim Khả, có chết cũng cho tôi chết trong tay anh, không muốn chết còn rất nhiều điều tôi muốn hỏi anh, tình cảm vẫn chưa nói.. Chìm trong suy nghĩ sống chết tôi ngất đi bên cạnh chắc là ma.
* * *
Lần nữa tôi tỉnh lại trong một căn phòng đen như mực, quả thật tôi chết rồi sao, chưa hình dung được đây là nơi nào thì lại lù lù trong bóng tối một bóng trắng tới gần tôi hét lớn:
"Có ma."
"Em thấy con ma nào đẹp trai như tôi không."
Đèn trong phòng được bật lên tôi nheo mắt nhìn kỹ con ma tự nhận đẹp trai kia anh ta mặc một bộ đồ ngủ trắng toát mặt thật đẹp trai nhìn rất giống một hài tử, anh có mái tóc vàng chắc anh là người nước ngoài.
"Tôi đẹp vậy sao?"
Anh tới gần hỏi tôi, quả thật rất đẹp. Anh tự nhận mình là bạch mã hoàng tử tên Châu Kiệt một tạp đoàn giải trí lớn luôn cho ra những bài hát hay. Anh là bạn của Kim kha tôi sợ bị anh bắt lại nên nói mình là người hầu tật nguyền bị đuổi việc, gặp anh đi săn do xe hỏng mà về muộn cứu được, tôi cầu xin anh không nói cho kim Kha, Châu Kiệt nhìn tôi một lượt lắc đầu, không hiểu tôi hỏi lại biểu hiện kỳ lạ của anh, nhìn tôi kỹ anh mới lên tiếng:
"Cậu không cần giấu tôi biết cậu ta từ nhỏ tính bá đạo không bỏ được, cậu ta vừa sử mấy người hầu kia giờ tới cậu, nhìn ra may sao còn đỡ hơn người khác."
Tôi vừa biết chuyện gì đây, những cô hầu đó đã bị anh cho người vả hơn trăm cái còn ban cho mỗi người một viên đạn vào bụng đáp ra ngoài đường, Châu Kiệt mang họ đi trị thương những người khác đã tỉnh lại chỉ có bà hầu già đang ngày càng nguy kịch, do tôi ai ở cạnh đều sống không bằng chết, Nhu Nhu những người khác tôi phải cứu họ.
Châu Kiệt ấn tôi xuống giường, nhìn tôi tỏ vẻ đã biết hết chuyện anh sẽ khuyên Kim Kha và sẽ giấu tôi ở đây khi khỏe hơn anh hứa sẽ đưa tôi về, không thể tin anh nhiều nhưng đây là đường cùng của tôi rồi.
Tôi trật vật ở nhà Châu Kiệt nghe ngóng tình hình, anh còn đón Nhu Nhu cho tôi gặp, yên tâm hơn tôi cũng mau chóng rời khỏi đây.
Hôm nay là ngày hai tư giáng sinh đã bắt đầu tôi đã có thể vịn tường đi lại anh đưa tôi về nhưng tôi chỉ để anh cách nhà hơn cả hai dãy, cảm ơn anh xong tôi đẩy xe đi trong đêm nhìn đồng hồ đã là bảy giờ.
Cuối cùng sau bao lâu tôi đã trở lại, căn nhà vẫn vậy không mấy thay đổi điểm chút đó là tuyết trắng, trật vật tiến vào nhà tôi vịn cửa bấm chuông, đợi một lúc chị tôi ra mở cửa nhìn tôi từ đầu đến chân khinh bỉ lại ngó ra xa nhìn chiếc xe lăn đằng sau, chị hét lớn làm tôi chói tai chửi tôi là đồ què quặt đứng chửi tôi không tương tiếc, chờ thêm chút tôi nghe được giọng dì dù bị cửa che khuất tôi vẫn cảm nhận mùi rượu trên người ba, tôi sẽ bị đòn nữa sao mỗi khi uống rượu ông luôn đánh tôi.
Không có phản ứng, chị mở cửa lớn hơn trỏ một người con trai kéo đến bên cạnh nói là bạn trai họ đang khoát tay nhau, chị cười khểnh báo với tôi một câu sét đánh họ đã đính hôn sang năm sẽ cưới, tôi không tin vào mắt mình, vô cảm nhìn anh chân không còn sức dần dần quỳ xuống, tôi không biết phải làm sao anh yêu ai cũng được sao lại chọn chị tôi, Kim Khả sao anh lại đối với em như vậy. Chị tôi nói xong kéo Kim Khả vào trong ba cũng đi theo, mẹ tôi đáp một câu trai bao cho tôi rồi bỏ vào nhà.
Tôi hoàn toàn không còn gì nữa rồi thứ duy nhất khiến tôi kiên trì tới lúc này đã không còn, ôm con tim đã vỡ tan nước mắt không thể rơi tôi ngất đi trong tuyệt vọng, mẹ người cho tôi ấm lòng đang vẫy tay với tôi.
Lần này tôi thực sự chết rồi sao, như vậy tôi sẽ không gặp được anh nữa, không nói được câu:
"Em yêu anh."
Đôi ta như hoa bỉ ngạn kia mãi mãi không thể cùng nhau được.
Tg: Sorry mọi người ra truyện muộn hơn dự tính ^_^
(Bỏ phiếu giúp nha)