Làng Thanh Tiên, Thừa Thiên Huế, một buổi chiều mùa hè năm 2011.
Ánh nắng vàng rực rỡ trùm lên những con ngõ nhỏ rợp bóng tre, nơi mùi lúa chín từ cánh đồng xa hòa lẫn với hương giấy mực từ các xưởng hoa giấy. Sông Hương lặng lẽ trôi qua cầu gỗ cũ, mặt nước lấp lánh như dát bạc, phản chiếu những cây phượng vĩ đỏ rực hai bên bờ. Tiếng chim chích chòe líu lo vang lên từ lùm cây, hòa cùng tiếng cười trong trẻo của lũ trẻ vừa tan học. Huyền và Trung, cả hai đạp xe từ trường tiểu học về làng, áo trắng lấm lem mực, cặp sách đung đưa sau lưng, như hai chú chim non tung tăng trong ánh hoàng hôn.
Huyền, mái tóc đuôi ngựa tung bay, đạp xe phía trước, quay lại trêu Trung: "Mi đạp chậm như rùa, Trung! Tui về trước bây giờ!"
Trung, với nụ cười rạng rỡ và đôi mắt sáng lấp lánh, đáp lại: "Huyền, mi chờ tui với! Chiều ni gió mát, đi thả diều đi!"
Huyền gật đầu, đôi má hồng hào vì nắng: "Nhưng đừng làm rớt diều của tui nghe, mẹ tui may khó lắm!"
Họ dừng xe bên bãi đất trống ven sông Hương, nơi lũ trẻ trong làng đang chạy nhảy, thả những con diều giấy đủ màu bay lượn trên bầu trời xanh thẳm. Không gian tràn ngập tiếng cười, tiếng gió, và tiếng sóng sông vỗ nhẹ, như một bức tranh tuổi thơ vĩnh cửu.
Trung lấy từ cặp ra con diều giấy hình con cá, do mẹ Huyền tỉ mỉ may bằng vải thừa. Cậu buộc dây, chạy ngược gió, hét lớn: "Huyền, nhìn nè, diều bay cao lắm!"
Huyền vỗ tay, nhảy nhót: "Bay cao nữa, Trung! Lên tận mây luôn!"
Nhưng gió đổi hướng, con diều lượn vòng rồi mắc vào cành bàng cao. Huyền mếu máo, đôi mắt long lanh nước: "Trung, mi làm rớt diều rồi! Mẹ tui may cho tui, giờ rách mất!"
Trung gãi đầu, lúng túng: "Đừng khóc, Huyền. Tui lấy xuống cho!" Không chần chừ, cậu trèo lên cây, bất chấp cành khô đâm trầy xước tay. Khi lấy được con diều, cậu nhảy xuống, đưa cho Huyền, cười toe toét: "Nè, còn nguyên, đừng khóc nữa nghe!"
Huyền lau nước mắt, cầm con diều, lí nhí: "Cảm ơn mi, Trung. Nhưng tay mi chảy máu kìa!"
Trung xua tay, giả bộ anh hùng: "Chút xíu, có chi mô!"
Huyền cười, đôi má hồng lại, và kéo Trung ngồi xuống bờ sông, chân đung đưa trên cầu gỗ. Sông Hương lấp lánh dưới ánh hoàng hôn, những con thuyền chở hoa giấy lướt qua, mang theo tiếng hát hò Huế từ xa. Xung quanh, làng Thanh Tiên rực rỡ với những mái ngói rêu phong, xưởng hoa giấy của ông nội Trung sáng ánh đèn dầu, nơi nghệ nhân tỉ mỉ uốn từng cánh sen hồng, cúc vàng. Tiếng bà Thanh gọi từ ngõ: "Huyền, về ăn cơm, trời tối rồi!" vang vọng, hòa lẫn mùi khói củi từ bếp nhà hàng xóm.
Để xin lỗi Huyền, Trung lén chạy vào xưởng của ông nội, lấy giấy màu làm một bông hoa giấy vụng về, cánh méo mó nhưng đầy tâm huyết. Cậu đạp xe đến nhà Huyền, đứng ngoài cổng, dúi bông hoa vào tay cô: "Tặng mi, Huyền. Đừng giận tui nữa nghe!"
Huyền cầm bông hoa, cười khúc khích: "Mi làm xấu òm, nhưng tui giữ cho! Lần sau đừng làm rớt diều nữa, nghe chưa?"
Trung gật đầu, lòng nhẹ nhõm, như vừa được tha thứ cho một tội lớn. Huyền cẩn thận đặt bông hoa vào cặp sách, ánh mắt lấp lánh như sao dưới ánh trăng non.
Những ngày thơ bé ấy, luôn lặp đi lặp lại như thế, Huyền và Trung ngồi trên cầu gỗ, chân đung đưa, nhìn con diều bay cao trên bầu trời đỏ rực hoàng hôn. Huyền hát một câu dân ca Huế, giọng trong trẻo:
"Ai ra xứ Huế thì ra.
Ai về là về núi Ngự.
Ai về là về sông Hương.
Nước sông Hương còn thương chưa cạn ơ
Chim núi Ngự tìm bạn bay về.
Người tình quê ơi! Người tình quê, thương nhớ lắm chi?"
Trung lắng nghe, ánh mắt lấp lánh, như muốn ghi nhớ khoảnh khắc này mãi mãi. Sông Hương lặng lẽ trôi, mang theo tiếng cười của hai đứa trẻ, như một lời hứa về tình bạn vĩnh cửu. Trên bầu trời, con diều lượn vòng, mờ dần.
Một buổi chiều mùa thu năm 2015, tại sân trường THCS của xã Phú Mậu, cách làng Thanh Tiên không xa. Ánh nắng thu dịu dàng xuyên qua tán bàng, phủ lên sân trường những mảng sáng vàng lấp lánh. Tiếng học sinh râm ran hòa lẫn với tiếng gió thổi từ sông Hương gần đó, mang theo hương lúa chín và mùi giấy mực từ các xưởng hoa giấy trong làng. Huyền và Trung học cùng lớp 9A, đang chuẩn bị cho buổi văn nghệ chào mừng ngày Nhà giáo Việt Nam.
Huyền, giờ là cô bé dịu dàng với mái tóc dài buộc nơ xanh, đứng ở góc sân, tập hát bài dân ca Huế "Lý mười thương" cho buổi văn nghệ. Giọng cô trong trẻo, vang vọng:
"Bảy thương những phút mong chờ
Tám thương tám thương bến đợi
Ố tang ố tang tình tang bến ơ chờ
Ố tang tình tang"
Áo dài trắng ôm lấy dáng người mảnh mai, Huyền hát mà không để ý ánh mắt của Trung từ xa. Trung, cao lớn hơn, giọng bắt đầu trầm, đứng bên chiếc xe đạp cũ, giả vờ sửa dây xích nhưng thực ra lén nhìn Huyền. Ánh nắng chiếu lên gương mặt cậu, làm sáng đôi mắt lấp lánh một cảm xúc mới lạ. Trung cảm thấy tim đập nhanh, một cảm giác cậu chưa từng gọi tên. Cậu lấy bút viết nguệch ngoạc vào vở: "Huyền hát hay quá" rồi vội xóa đi, đỏ mặt sợ bạn bè trêu.
Buổi tập kết thúc, trời bất chợt đổ mưa, những hạt mưa lất phất rơi xuống sân trường. Huyền, quên áo mưa, đứng nép dưới mái hiên, loay hoay che cặp sách. Trung, không chần chừ, chạy đến, giơ chiếc ô màu xanh mẹ cậu mới mua: "Huyền, lại đây, đừng để ướt!"
Huyền cười, đôi má hồng lên: "Trung, mi ngốc quá, ướt hết áo rồi kìa!"
Trung lắc đầu, lúng túng: "Tui.. Tui sợ mi bệnh thôi."
Cậu che ô cho Huyền, vai áo mình ướt sũng, nhưng lòng ấm áp lạ lùng. Họ bước đi dưới mưa, qua con đường mòn dẫn về làng, tiếng mưa tí tách hòa cùng tiếng cười trong trẻo của Huyền. Trung nghĩ: "Nếu được che ô cho Huyền mãi, mình cũng chịu ướt."
Trong mùa lễ hội hoa giấy tháng Ba âm lịch. Các con ngõ rực rỡ với những chùm hoa sen giấy hồng, cúc vàng, mẫu đơn đỏ treo khắp cổng đình làng. Huyền và Trung đạp xe qua xưởng của cô Mai, nơi nghệ nhân đang tỉ mỉ uốn từng cánh hoa, ánh đèn dầu hắt lên những bức tranh giấy sống động. Tiếng trống múa lân từ đình làng vọng lại, hòa lẫn mùi giấy mực và khói củi từ bếp nhà bà Thanh, tạo nên không khí rộn ràng nhưng ấm áp. Sông Hương lặng lẽ trôi bên cầu gỗ, mặt nước phản chiếu ánh trăng non, như chứng nhân cho tình cảm chớm nở của hai thiếu niên.
Nhân sinh nhật lần thứ 14 của Huyền, Trung bí mật học theo ông nội, làm một bông hoa giấy tinh xảo hơn, cánh sen hồng mềm mại như thật. Cậu lén để bông hoa trong ngăn bàn Huyền, kèm mẩu giấy viết vội: "Chúc mi sinh nhật vui, Trung."
Khi Huyền tìm thấy, cô cười rạng rỡ, chạy ra sân trường, giơ bông hoa lên: "Trung, mi làm đẹp hơn hồi nhỏ rồi đó! Cảm ơn nha!"
Trung đỏ mặt, gãi đầu: "Tui.. Tui tập lâu lắm mới được, mi thích là tốt rồi."
Huyền vô tư xem đó là món quà bạn thân, nhưng nụ cười của cô làm tim Trung đập thình thịch. Cậu đứng lặng, lòng hơi hụt hẫng vì Huyền không nhận ra tình cảm của mình, nhưng vẫn tự nhủ: "Chỉ cần em vui, tui cũng vui."
Một đêm rằm, Huyền và Trung đứng bên sông Hương, dưới ánh trăng rằm lung linh. Huyền hát tiếp bài "Lý mười thương" giọng nhỏ dần:
"Chín thương em bước nhẹ nhàng
Mười ơ thương mười thương tà áo
Ố tang ố tang tình tang
Dịu ơ dàng ố tang tình tang
Xa bay xa tình là xa bay xa"
Trung lặng lẽ nhặt một viên sỏi, ném xuống nước, tạo những vòng sóng nhỏ lan tỏa. Cậu nghĩ: "Huyền, sau này tui sẽ nói cho mi biết." Sông Hương lấp lánh, mang theo giấc mơ thiếu niên, như một lời hứa chưa thành lời. Ánh trăng sáng rực trên cao mờ dần, như dẫn ký ức về những ngày tháng ngây thơ.
Thừa Thiên Huế, một buổi tối mùa hè năm 2019, tại đình làng Thanh Tiên, xã Phú Mậu. Ánh đèn lồng đỏ rực treo cao, chiếu sáng những chùm hoa giấy rực rỡ, sen hồng, cúc vàng, mẫu đơn đỏ, được dân làng tỉ mỉ làm cho lễ tốt nghiệp cấp 3 của trường huyện. Sông Hương lặng lẽ trôi bên đình, mặt nước phản chiếu ánh trăng rằm và ánh đèn, lấp lánh như dải lụa bạc. Không khí rộn ràng với tiếng nhạc dân ca Huế từ loa phóng thanh, tiếng cười nói của học sinh, và mùi bánh Huế thơm lừng từ bàn tiệc. Huyền và Trung, cả hai 18 tuổi, đứng giữa đám đông, chuẩn bị chia tay thời học sinh và đối mặt với ngã rẽ cuộc đời: Trung sẽ vào Sài Gòn học Đại học Kiến trúc, còn Huyền ở lại Huế học sư phạm.
Đình làng Thanh Tiên, với mái ngói rêu phong và bàn thờ tổ tiên nghi ngút khói hương, là trung tâm của buổi lễ. Huyền, trong chiếc áo dài tím nhạt, tóc búi cao, đứng trên sân khấu, đọc bài phát biểu cảm ơn thầy cô. Giọng cô dịu dàng, đậm chất Huế: "Chúng em xin cảm ơn các thầy cô, cảm ơn làng Thanh Tiên đã chở che, để hôm nay chúng em được đứng đây, sẵn sàng bước vào đời."
Ánh đèn sân khấu chiếu lên gương mặt cô, làm sáng đôi mắt long lanh và nụ cười e ấp. Trung, mặc áo sơ mi trắng giản dị, ngồi dưới hàng ghế học sinh, ánh mắt không rời Huyền. Tiếng vỗ tay vang lên, hòa lẫn tiếng gió sông Hương thổi qua, mang theo hương hoa giấy. Trung nghĩ: "Huyền, em đẹp quá. Tui muốn nói thương em, nhưng sợ mất em mãi. Nếu giả em hông thương tui."
Trong ba năm cấp 3, Huyền và Trung vẫn là bạn thân, cùng học nhóm, đạp xe về làng qua cầu gỗ, và tham gia lễ hội hoa giấy. Trung yêu Huyền sâu đậm, từ ánh mắt cô khi hát dân ca, đến cách cô tỉ mỉ giúp mẹ làm hoa giấy. Nhưng cậu không dám tỏ tình, sợ làm rạn nứt tình bạn, sợ Huyền từ chối trước ngày chia xa. Huyền, dù vô tư, đôi lúc cảm nhận được sự quan tâm đặc biệt từ Trung, như khi cậu giữ chỗ cho cô trong lớp, hay lặng lẽ sửa xe đạp khi cô bị xẹp lốp. Trong lòng cô cũng có rung động, nhưng cô tự nhủ: "Chắc chỉ là tình bạn thôi. Trung tốt với ai cũng rứa." Dưới ánh trăng, đình làng rực rỡ, nhưng lòng cả hai nặng trĩu nỗi buồn chia ly.
Sau lễ, Huyền và Trung đi dạo bên sông Hương, trở lại cầu gỗ quen thuộc nơi họ từng thả diều, từng che ô. Ánh trăng rằm chiếu xuống mặt nước, tạo những vòng sáng lung linh. Trung muốn tỏ tình, nhưng khi nhìn Huyền cười vô tư, cậu lại im lặng. Huyền nói, giọng buồn: "Trung, mi đi Sài Gòn nhớ về thăm làng nghe. Tui sẽ làm cô giáo, dạy bọn nhỏ làm hoa giấy như cô Mai."
Trung gật đầu, giọng trầm: "Tui hứa, Huyền. Mi.. Mi giữ sức khỏe nha." Cậu lấy từ cặp ra một bức tranh giấy tự vẽ, hình hai đứa trẻ cầm ô bên sông Hương, đưa cho Huyền, kèm lời nhắn viết tay: "Giữ lấy, để nhớ làng mình."
Huyền ôm bức tranh, mắt lấp lánh: "Cảm ơn mi, Trung. Tui sẽ giữ mãi." Cô không biết rằng bức tranh là lời yêu thầm kín của Trung, gói ghém bao năm tháng.
Trung nắm tay, muốn nói lời yêu, nhưng chỉ thở dài, quay mặt nhìn sông Hương. Huyền ngâm một câu câu thơ, giọng buồn:
"Quê hương tôi có con sông xanh biếc
Nước gương trong soi tóc những hàng tre
Tâm hồn tôi là một buổi trưa hè
Tỏa nắng xuống lòng sông lấp loáng". (1)
Tiếng thơ hòa vào tiếng sóng, như lời chia tay không nói thành lời. Trung nhặt một viên sỏi, ném xuống nước, tạo những vòng sóng lan tỏa. Anh nghĩ: "Huyền, dù xa cách, anh sẽ luôn chờ em." Bóng hai người in trên mặt nước, ánh trăng sáng rực bao trùm họ. Bầu trời đầy sao, mờ dần, ký ức tan đi chỉ còn thực tại đau đớn ở Tokyo.
* * *
(1) - Nhớ Con Sông Quê Hương - Tế Hanh
Đôi lời của Rewrite:
từ "thương" trong tiếng Việt là một từ rất đặc biệt, nó không thể dịch sang tiếng Anh với hoàn toàn ý nghĩa.
* * *
Fanpage: Giá Như Dừng Yêu
Rewrite: Bạn tìm đọc các tác phẩm khác của Rewrite
Ở ĐÂY nhé!