Chương 8: Thủy Linh đan
[BOOK]"Lão tiền bối nhận thức cái này cự thạch?"
Nghe Nhã Phi tràn ngập cung kính như thế không khỏi khiến mọi người xung quanh quay lại xem người kia là ai. Mấy người ở đây phi thường rõ ràng, đừng xem ngày thường nữ nhân này luôn có bộ dáng cười khanh khách, ít người biết được, nhưng trong lòng nữ nhân này thật sự rất cao ngạo, có lần Áo Ba Mạt đã thỉnh mời dùng cơm, kết quả lại trực tiếp bị người ta phi thường "khách khí" mà cự tuyệt, bởi vậy có thể thấy được, nữ nhân này không hề dễ dàng tiếp cận như biểu hiện.
Nhưng vị nữ nhân cao ngạo này, hôm nay lại có tư thái cung kính như vậy, thật sự làm những kẻ khác có chút kinh sợ.
Ánh mắt thoáng chớp chớp, bọn Tiêu Chiến lại nhìn tới, sắc mặt tiếp tục biến hóa.
"Ân, có nhận thức. Các ngươi có thể gọi nó là Tinh Vẫn thạch, bên trong nó có một thứ gọi là Tinh Vẫn thiết – một thứ vô cùng thích hợp để tạo nên một thanh tuyệt thế thần binh." – Cổ Minh nhàn nhạt nói.
Những lời nói ngắn gọn, nhưng lại khiến cả đấu giá phòng vô cùng rung động.
"Nhưng các ngươi hầu như không có khả năng phá vỡ nó để lấy Tinh Vẫn thiết, cũng không kẻ có khả năng đem Tinh Vẫn thiết rèn thành vũ khí, giữ lại cũng vô dụng."
Nhã Phi sau khi nghe xong cũng vô cùng kinh ngạc, thắc mắc không biết tại sao vị này lại nói ra như vậy, không phải nếu im lặng đem thứ này đi sẽ tốt hơn sao, nhưng nàng vẫn là kiềm lại được không cất tiếng. Nhưng rất nhanh, sau khi nghe câu sau nàng liền kiềm không được tò mò hỏi: "Lão tiền bối, sao ngài biết chúng ta không thể phá vỡ thứ này?"
"Tinh Vẫn thạch trời sinh vô cùng cứng cỏi, ước chừng Đấu Hoàng cũng không thể đem nó phá vỡ?"
Lần này nghe xong, mọi người không khỏi hít một ngụm khí lạnh, ngay cả Đấu Hoàng cường giả cũng không thể đem nó phá? Phải biết Đấu Hoàng cường giả đã là những người mạnh nhất Gia Mã đế quốc, ngay cả hoàng thất cũng không dám đắc tội.
"Thứ này cần thiết đối với ta, nếu hôm nay các ngươi đem thứ này trao cho ta, ta liền nợ các ngươi một cái nhân tình. Sau này các ngươi có chuyện nhờ tuyệt không chối từ! Trước tiên liền cho các ngươi thứ này." – Cổ Minh trầm giọng nói ra, sau đó để cho Tiêu Phụng Thiên vung tay, một quần sáng lóe lên rồi xuất hiện trước mặt Nhã Phi.
Tiêu Phụng Thiên kỳ thật cũng bị làm cho sợ hãi đến ngây người, nhưng cũng vô cùng nghi hoặc, những gì hắn nói là thật sao?
Lúc này tại trung tâm phòng đấu giá, Nhã Phi từ đầu đến cuối vẫn duy trì vẻ bình thản, nhưng sau khi nghe ngay cả cường giả Đấu Hoàng cũng hoàn toàn không có khả năng phá vỡ khối cự này thì rung động cực kỳ. Nếu vị tiền bối này nói thật thì rất có thể người này thực lực rất cường đại, thậm chí có thể là cường giả siêu việt Đấu Hoàng...
Nên khi hắc bào nhân nói sẽ thiếu một phần nhân tình nàng liền không giấu được vẻ rung động cùng vui mừng. Lúc này bình tĩnh được một chút tiếp nhận quần sáng bay đến lơ lửng trước mặt mình, sau khi quần sáng tan đi lộ ra một chiếc bình ngọc tinh xảo, bên trong có chứa một viên đan dược tròn mượt. Sau đó trước mắt mọi người, Nhã Phi liền biến sắc, kinh sợ chạy đi vào sau phòng đấu giá.
Rất nhanh sau đó cùng với Cốc Ni đại sư đi ra tuyên bố phiên đấu giá hôm nay kết thúc, cái kia cự thạch liền thuộc về vị hắc bào nhân thần bí kia.
...
Quay về giám bảo thất trong ánh mắt kính sợ của trung niên nhân kia, nàng ngồi xuống nhắm mắt dưỡng thần, yên lặng chờ đợi.
Chỉ một lúc sau, tiếng bước chân từ bên ngoài dồn dập truyền đến, hai đạo nhân ảnh đẩy cửa mà vào.
"A! Lão tiên sinh, để ngài phải đợi rồi a." - Hương phong thổi đến, tiếng cười khẽ kèm theo kính ý bỗng vang lên bên tai Tiêu Phụng Thiên.
Khuôn mặt Tiêu Phụng Thiên ẩn vào trong áo choàng, ánh mắt khẽ chuyển hướng nữ nhân diện hồng y bên cạnh.
Tiếp xúc ở cự li gần, Tiêu Phụng Thiên phải lần nữa đánh giá sự vũ mị của nữ nhân này. Trên khuôn mặt, một đôi thủy ngâm mĩ mâu, tựa như không lúc nào không hấp dẫn người khác, dáng người cân đối uyển chuyển, làn da trắng không tỳ vết, quả thật là không thể chê vào đâu được.
Tiêu Phụng Thiên khẽ gật đầu, cùng lúc đó, thanh âm khô khan cũng truyền ra: "Không biết khỏa đan dược của ta có hay không khiến các ngươi hài lòng?"
"Lão tiên sinh sao lại nói vậy! Chúng ta vui mừng còn không đủ, sao có thể không hài lòng đây. Xin lão tiên sinh đợi một lúc, sau khi hoàn thành một số thủ tục ta liền đem đồ vật cùng kim tệ ra cho ngài."
"Tốt." - Thanh âm khàn khàn nhàn nhạt vang lên mang theo vài phần hài lòng.
Nhã Phi cùng Cốc Ni đại sư hai mắt nhìn nhau, có chút do dự, sau đó Cốc Ni tiến lên cung kính hỏi: "Vãn bối vô tri, không nhận ra đan dược này là gì, không biết đại nhân có thể giúp ta mở mang một chút được không?"
"Đây là thứ ta luyện chế lúc ngẫu hứng nên tất nhiên các ngươi nhìn không ra a. Ta gọi nó là Thủy Linh đan, ước chừng tứ phẩm trung cấp đan dược, nó có thể trợ giúp ngươi đột phá một vài cấp bình cảnh, dược lực ôn hòa, càng thích hợp với những người tu luyện đấu khí thủy hệ."
Dù đã lờ mờ đoán được nhưng khi nghe được từ chính Cổ Minh nói, Nhã Phi cùng Cốc Ni không che giấu được vẻ rung động cùng kính sợ. Thực sự là tứ phẩm trung cấp đan dược a...
Nhìn nhân ảnh hoàn toàn bao phủ trong hắc bào trước mặt, ánh mắt Nhã Phi khẽ động, đảo qua trên người vị thần bí nhân này, không biết vị tứ phẩm hay thậm chí có thể là ngũ phẩm luyện dược sư này từ đâu đến, sao lại xuất hiện ở nơi hẻo lánh này a.
Ban đầu nàng có chút muốn tìm hiểu, nhưng sau khi biết vị hắc bào nhân này thân phận tôn quý, nếu hắn không muốn nói ra thì cũng không nên hỏi a. Tránh đắc tội khiến vị đại nhân này sinh bất hảo.
Nhã Phi cười khanh khách lấy ra thủy tinh tạp trên người, trên tạp có tộc huy của Mễ Đặc Nhĩ gia tộc.
"Lão tiên sinh, đây là quý tân tạp (tạp dùng cho khách quý) của Mễ Đặc Nhĩ đấu giá hội, chỉ cần tiên sinh có nó, ở bất kỳ đấu giá trường nào của Mễ Đặc Nhĩ gia tộc đều sẽ có đãi ngộ của khách quý, đồng thời, đấu giá trường thuế suất sẽ từ năm phần trăm hạ xuống hai phần trăm."
Nghe vậy, Tiêu Phụng Thiên thoáng trầm ngâm một lúc rồi tiện tay tiếp nhận thủy tinh tạp phiến.
Nhìn bàn tay trắng nõn đưa ra khỏi hắc bào, trong mắt Nhã Phi xẹt qua một tia kinh ngạc, rõ ràng thanh âm khàn đặc khô khốc, nhưng đôi tay lại tựa thiếu nữ, người này rốt cuộc là có thân phận thế nào?
Lúc này, một thị nữ từ ngoài đi vào, đem lục sắc tạp phiến cung kính đưa cho Nhã Phi.
"Lão tiên sinh, Luyện khí linh dịch đấu giá được bốn vạn kim tệ, trừ đi hai phần trăm tiền thuế cùng Tinh Vẫn Thạch đều thu vào trong chiếc nạp giới này, đây là chút thành ý của chúng ta đối với ngài."
Nhã Phi mỉm cười đem lục sắc tạp phiến thu vào chiếc hắc sắc nạp giới đưa tới.
"Ha ha, tốt..." Thanh âm nhàn nhạt vang lên, lần đầu tiên trước mặt Nhã Phi lộ ra tiếng cười hài lòng.
Một khi tiền đã tới tay, Tiêu Phụng Thiên cũng không nghĩ ở lâu thêm, tùy ý khoát tay áo với Nhã Phi, thanh âm khàn khàn nhàn nhạt nói: "Ta có thể đi rồi chứ?"
"A a, đương nhiên, lão tiên sinh sau này còn muốn đấu giá đan dược gì, nên chiếu cố Mễ Đặc Nhĩ đấu giá trường nha." - Nhã Phi thản nhiên cười nói.
Tùy ý gật đầu, Tiêu Phụng Thiên đứng dậy, cũng không quay đầu lại, đi ra khỏi căn phòng.
Nhìn bóng dáng Tiêu Phụng Thiên biến mất, nụ cười trên mặt Nhã Phi chậm rãi thu liễm, nhíu mày lại, đi đến cạnh bàn, khẽ dựa vào đó, đường cong lộ ra.
"Cốc Ni thúc thúc, hắn thực sự là tứ phẩm luyện dược sư?" - Hơi trầm mặc một lúc, Nhã Phi nhẹ giọng hỏi.
"Ân, hẳn là vậy. Thủy Linh Đan cái kia, ta quả thật chưa từng nghe đến, kể cả cái kia Luyện Khí linh dịch, ta khẳng định luyện chế không được." - Cốc Ni cung thanh với Nhã Phi, thở dài nói.
"Có dược phương (phương thuốc) đều không được?" - Đôi mắt híp lại, đôi môi hồng nhuận hơi nhếch lên, làm như tùy ý nói.
Nghe lời này của Nhã Phi, Cốc Ni sắc mặt cả kinh, vội vàng nói: "Dược phương chính là mạng của luyện dược sư, tiểu thư ngàn vạn lần không nên có chủ ý với nó, làm một luyện dược sư không biết cấp bậc nổi giận, cho dù là Mễ Đặc Nhĩ gia tộc, cũng khó có thể thừa nhận, vài chục năm trước, Thiết Khắc gia tộc nổi tiếng cả Gia Mã đế quốc chính là vì muốn có dược phương của đan vương Cổ Hà, cuối cùng bị hắn mời đến bốn vị đấu vương cường giả, đem gia tộc hủy diệt, cuối cùng việc này, ngay cả hoàng thất của Gia Mã đế quốc, cũng không dám can thiệp thêm!"
"Tuy nói thế lực của gia tộc chúng ta đã vượt xa Thiết Khắc gia tộc trước kia, dù vậy cũng không nên đắc tội với một số luyện dược sư thần bí là tốt nhất, phải biết rằng, luyện dược sư căn bản là một cái độc phong oa, chỉ cần ngươi làm đau, hắn bật người là có thể tìm được vô số bằng hữu, hơn nữa cũng có rất nhiều cường giả, phi thường vui lòng có một luyện dược sư thiếu họ một cái nhân tình."
Nhìn Cốc Ni kinh hoảng, Nhã Phi bất đắc dĩ cười khổ.
"Cốc Ni thúc thúc, ngươi nói gì vậy, ta đâu có chủ ý gì với hắn, ngươi cho rằng mấy năm lịch lãm này của Nhã Phi là phí công sao."
"Ta cũng chỉ nhắc nhở ngươi thôi."
Nghe lời nói của Nhã Phi, Cốc Ni cũng thở phào nhẹ nhõm, hắn thật sự sợ ny tử này sẽ làm ra việc ngu ngốc gì.
Liếm liếm môi, ngọc thủ của Nhã phi nâng tóc lên, nhẹ nhàng hít một hơi, luyện dược sư, thật sự là một đám người khủng bố. Hơn nữa người này cực kỳ thần bí rõ ràng vô cùng trẻ nhưng tại sao phải làm vậy a! Nhã Phi tin tưởng vào mị lực của mình không có nam nhân nào mà không bị sắc đẹp của nàng chinh phục. Trừ phi hắn là nữ nhân, hoặc là hắn không hứng thú... với nữ nhân.
Tiêu Phụng Thiên bước ra khỏi phòng đấu giá liền đi đến một vài nơi mua thêm vài loại dược liệu. Trên đường đi không biết tại sao lại hắc hơi một vài cái...
Nếu để nàng biết vị mỹ nữ nào đó đang hình dung về nàng như thế, nàng chắc chắn sẽ hiện mấy cái hắc tuyến trên mặt, la lên một câu: "Lão nương đây vốn là nữ nhân!"[/BOOK]