chương 10: Đại sư
Minh Lam không đi giúp tiểu Vũ chải tóc, Đường Tam bây giờ chỉ chú ý đến Minh Lam cũng không giúp tiểu Vũ, cuối cùng tiểu Vũ vẫn đáng thương không ai giúp. Một thân chật vật không thể nào chải được mái tóc dài, cuối cùng không nhìn nổi mái tóc đẹp bị tàn phá, Minh Lam cuối cùng vẫn lạnh lùng đoạt lấy lượt gỗ trong tay Tiểu Vũ, thừa lúc đối phương không kịp thời phản ứng lưu loát sạch sẽ đánh xong mái tóc thành một đôi bím dài nhìn vô cùng khéo léo. Mà không thể nói tới, động tác của Minh Lam vô cùng lưu loát mượt mà, đôi tay khéo léo thon thoát giúp tiểu Vũ chải tóc. Động tác nhanh lại đẹp mắt như đang múa khiến cho Đường Tam nhìn không khỏi thất thần, hắn biết Minh Lam rất lạnh, rất xa cách, nhưng hắn không nghĩ Minh Lam sẽ giúp tiểu Vũ, tuy tiểu Vũ là một cô bé rất đáng yêu nhưng Minh Lam không giống như để ý đến tiểu Vũ.
Mắt nhìn Minh Lam thay tiểu Vũ chải tóc, tuy chỉ là trong chốc lát cũng không nói chuyện hay quan tâm đụng chạm nhưng không hiểu sao hắn Đường Tam thật có chút ghen tị đâu, hắn gặp Minh Lam sớm hơn tiểu Vũ, cũng là người thân thiết với Minh Lam hơn nhưng Minh Lam chưa từng chủ động thân cận qua với hắn. Không biết vì sao mà hắn đặc biệt soi mói hành động cử chỉ Minh Lam đối với mọi người xung quanh như vậy, rồi lại không tự chủ so sánh với bản thân. Đường Tam không biết chỉ là không thích, không vui, cảm giác mất hứng, lại nhiều hơn trong lòng khó chịu. Đúng bây giờ Đường Tam hắn không hiểu nhưng tương lai hắn sẽ hiểu, cái này gọi là 'chiếm hữu dục vọng', mà trong tương lai người nào đó trở nên điên cuồng.
Miên man suy nghĩ, nhắm mắt theo đuôi Minh Lam, cũng không nghe giảng bài khóa đầu tiên. Đến tận đám người Minh Lam và tiểu Vũ đi đến phòng ăn Đường Tam vẫn không thể nào lí giải được thì nghe thấy một giọng nam hài kiêu ngạo chói tai vang lên giật mình tỉnh lại
"U! Đây không phải là một đám công học sinh nghèo kiết xác sao! Chỉ một bữa trưa thôi sao, thiếu gia mời các ngươi ăn! À ta mời các ngươi ăn cơm thừa các ngươi ăn sao?"
"uuuu! Ha hả.. nãy giờ không để ý đến vẫn có một tiểu nha đầu xinh đẹp đầu, à.. mà đâu chỉ có một mà còn một tên nhóc bộ dạng không kém, tuy thiếu gia ta không ngại như chỉ tiếc các là công độc sinh đâu! Ha ha!"
sau tiếng nói liền hàng loạt tiếng cười nhạo vang lên, hơi ngước mắt nhìn lên liền thấy một nam hài tuổi không lớn chỉ khoảng 10 tuổi, một bộ dạng kiêu ngạo không xem ai ra gì, tuy khuôn mặt tuấn tú dễ nhìn như lại không hợp thị cảm, làm cho người ta cảm giác chán ghét vô cùng. Minh Lam nhìn tên kia không khỏi hơi nhép mép cười nhạo, một tên không biết trời cao đất dày, đi tìm nhân vật chính để bị ngược, nói hắn dũng cảm vẫn là nói hắn ngu xuẩn. Như trên đời không có những tên như vậy liền cảm giác rất vô vị, càng không có kịch hay để xem.
Đường Tam khó chịu ngước mắt nhìn tên kiêu ngạo khó ưu trên lầu, lại nhìn tiểu Vũ tức giận đánh đối phương, lại nhìn về phía Minh Lam bên cạnh. Hắn nghe không nhầm thì tên kia vừa vũ nhục Minh Lam đi, thấy Minh Lam híp mắt nhìn đối phương, Đường Tam cảm giác tên này thật không thể nào vừa mắt nổi. Vũ nhục Minh Lam không nói, cướp Minh Lam chú ý càng thêm tội. Tiểu Vũ ra tay phía trước Đường Tam liền nối đuôi theo sau, sự tình nhiên từ quần ẩu trở thành hai đấu hai.
Minh Lam nhìn tầng trên, tuy biết là Đường Tam và tiểu Vũ hai người sẽ thắng như tên kia giáo huấn như vậy vẫn chưa đủ, vẫn là giúp Đường Tam và tiểu Vũ một chút. Nhìn hai người bị Đường Tam và tiểu Vũ đánh rớt trên bậc thang, Minh Lam liên bất được thanh sắc đông lạnh bậc thang mà cả hai dự kiến sẽ rớt xuống, chân mang giầy da không phải giầy vải đối với băng độ bám bằng không. Do đó, nhìn thấy hai người vừa rớt xuống bậc thang liền trượt chân lộn mèo xuống lầu một, mọi người nhịn không được cười rần lên, tiểu Vũ không nể tình chế nhạo
"đáng đời! Ngu ngốc dám kiếm chuyện với với bổn tiểu thư, hừ!"
Mà Đường Tam ngược lại im lặng nhìn bậc thang bị một mảnh đóng băng, ánh mắt lập lè kì dị, lại cảm giác tay trái nóng bỏng đau rát, không khỏi thầm may mắn. Hắn biết đối phương mạnh hơn hắn, dù có nội công nhưng nếu đối phương vững vàng rơi xuống tiếp tục công kích chắc chắn hắn sẽ không trụ nổi, nhưng là ai trợ giúp hắn và tiểu Vũ.
"Chết tiệt! Ngươi dám đánh ta, ta chắc chắn khiến học viện khai trừ một đám học sinh nghèo các người cứ chờ coi!" tên thiếu gia kia nghiến răng nghiến lời oan độc nhìn về phía Đường Tam và Tiểu Vũ
Kết quả hắn chọc giận cả tập thể phòng kí túc xá, cả đám ồn ào đánh nhau thì một giọng nói trầm ổn lạnh lùng nghiêm khắc vang lên cả phòng, khiến một đám im thin thích ngay cả tên thiếu gia và người hầu kia cũng một dạng run sợ.
"Trong trường không cho đấu đá cá nhân các ngươi không biết sao?"
"Đại Sư!" mọi người nhất tề cung kính cuối đầu chào hỏi
"là mấy đứa kia kiếm chuyện trước mà! Không phải chúng ta lỗi!" tiểu Vũ cảm giác oan uổng lên tiếng
Đại sư không nhìn tiểu Vũ, trên mặt nhất dạng lạnh lùng bỏ lại một câu "ta không cần biết!" rồi đi đến trước mặt Đường Tam chỉ vào hắn nói
"ngươi theo ta đi lên văn phòng!" sau đó lại nhìn trong đám người chỉ thẳng vào Minh Lam đang lạnh nhạt đứng đó nói "còn có cả ngươi nữa!"
nhìn Đại sư chỉ vào Đường Tam mọi người không bất ngờ như khi ngay cả MInh Lam không làm gì cũng bị bắt thì đám người tiểu Vũ phẫn nộ lớn tiếng chất vấn
"ngươi là gì? Tại sao lại bắt tiểu Lam hắn không có đánh nhau tại sao lại bắt hắn!"
"đúng vậy Minh Lam không có đánh nhau!"
"ừm? Không có? Ngươi nói?" Đại sư hơi dừng bước nhìn Minh Lam nói
Minh Lam không biểu cảm hơi liếc nhìn băng trên bậc thang chưa tan hết thì không khỏi míu môi lạnh lùng nói "có! Ta có tham gia!"
Mọi người không khỏi sửng sờ, Đường Tam cũng sửng sốt thấy Minh Lam nhìn băng trên bậc thang liền hiểu như hắn lại càng lo lắng thêm, hắn không ngờ Minh Lam lại dính vô vụ này, lại cắn răng không làm được gì.
"Này! Các ngươi ỷ thế hiếp người! Người tên 'mặt có cắp' này người không xứng gọi đại sư!" tiểu Vũ tưởng Minh Lam sợ nên nhận tội, liền càng khó chịu lớn tiếng nói
Đại sư không tâm mà chỉ dẫn Minh Lam và Đường Tam rời đi, MInh Lam im lặng trong lòng thầm mắt bản thân hảo xuẩn, làm chuyện xấu lại không phi tan chứng cứ, để người bắt tại trận. Mà Đường Tam lại vạn phần lo lắng nhìn Minh Lam áy náy nhỏ giọng nói "tiểu Lam xin lỗi!"
"không liên quan!" ngoài mặt bình tĩnh như trong lòng Minh Lam cảm giác bản thân vẫn là hảo hảo tránh xa Đường Tam một chút mới tốt.
Mắt nhìn Minh Lam thay tiểu Vũ chải tóc, tuy chỉ là trong chốc lát cũng không nói chuyện hay quan tâm đụng chạm nhưng không hiểu sao hắn Đường Tam thật có chút ghen tị đâu, hắn gặp Minh Lam sớm hơn tiểu Vũ, cũng là người thân thiết với Minh Lam hơn nhưng Minh Lam chưa từng chủ động thân cận qua với hắn. Không biết vì sao mà hắn đặc biệt soi mói hành động cử chỉ Minh Lam đối với mọi người xung quanh như vậy, rồi lại không tự chủ so sánh với bản thân. Đường Tam không biết chỉ là không thích, không vui, cảm giác mất hứng, lại nhiều hơn trong lòng khó chịu. Đúng bây giờ Đường Tam hắn không hiểu nhưng tương lai hắn sẽ hiểu, cái này gọi là 'chiếm hữu dục vọng', mà trong tương lai người nào đó trở nên điên cuồng.
Miên man suy nghĩ, nhắm mắt theo đuôi Minh Lam, cũng không nghe giảng bài khóa đầu tiên. Đến tận đám người Minh Lam và tiểu Vũ đi đến phòng ăn Đường Tam vẫn không thể nào lí giải được thì nghe thấy một giọng nam hài kiêu ngạo chói tai vang lên giật mình tỉnh lại
"U! Đây không phải là một đám công học sinh nghèo kiết xác sao! Chỉ một bữa trưa thôi sao, thiếu gia mời các ngươi ăn! À ta mời các ngươi ăn cơm thừa các ngươi ăn sao?"
"uuuu! Ha hả.. nãy giờ không để ý đến vẫn có một tiểu nha đầu xinh đẹp đầu, à.. mà đâu chỉ có một mà còn một tên nhóc bộ dạng không kém, tuy thiếu gia ta không ngại như chỉ tiếc các là công độc sinh đâu! Ha ha!"
sau tiếng nói liền hàng loạt tiếng cười nhạo vang lên, hơi ngước mắt nhìn lên liền thấy một nam hài tuổi không lớn chỉ khoảng 10 tuổi, một bộ dạng kiêu ngạo không xem ai ra gì, tuy khuôn mặt tuấn tú dễ nhìn như lại không hợp thị cảm, làm cho người ta cảm giác chán ghét vô cùng. Minh Lam nhìn tên kia không khỏi hơi nhép mép cười nhạo, một tên không biết trời cao đất dày, đi tìm nhân vật chính để bị ngược, nói hắn dũng cảm vẫn là nói hắn ngu xuẩn. Như trên đời không có những tên như vậy liền cảm giác rất vô vị, càng không có kịch hay để xem.
Đường Tam khó chịu ngước mắt nhìn tên kiêu ngạo khó ưu trên lầu, lại nhìn tiểu Vũ tức giận đánh đối phương, lại nhìn về phía Minh Lam bên cạnh. Hắn nghe không nhầm thì tên kia vừa vũ nhục Minh Lam đi, thấy Minh Lam híp mắt nhìn đối phương, Đường Tam cảm giác tên này thật không thể nào vừa mắt nổi. Vũ nhục Minh Lam không nói, cướp Minh Lam chú ý càng thêm tội. Tiểu Vũ ra tay phía trước Đường Tam liền nối đuôi theo sau, sự tình nhiên từ quần ẩu trở thành hai đấu hai.
Minh Lam nhìn tầng trên, tuy biết là Đường Tam và tiểu Vũ hai người sẽ thắng như tên kia giáo huấn như vậy vẫn chưa đủ, vẫn là giúp Đường Tam và tiểu Vũ một chút. Nhìn hai người bị Đường Tam và tiểu Vũ đánh rớt trên bậc thang, Minh Lam liên bất được thanh sắc đông lạnh bậc thang mà cả hai dự kiến sẽ rớt xuống, chân mang giầy da không phải giầy vải đối với băng độ bám bằng không. Do đó, nhìn thấy hai người vừa rớt xuống bậc thang liền trượt chân lộn mèo xuống lầu một, mọi người nhịn không được cười rần lên, tiểu Vũ không nể tình chế nhạo
"đáng đời! Ngu ngốc dám kiếm chuyện với với bổn tiểu thư, hừ!"
Mà Đường Tam ngược lại im lặng nhìn bậc thang bị một mảnh đóng băng, ánh mắt lập lè kì dị, lại cảm giác tay trái nóng bỏng đau rát, không khỏi thầm may mắn. Hắn biết đối phương mạnh hơn hắn, dù có nội công nhưng nếu đối phương vững vàng rơi xuống tiếp tục công kích chắc chắn hắn sẽ không trụ nổi, nhưng là ai trợ giúp hắn và tiểu Vũ.
"Chết tiệt! Ngươi dám đánh ta, ta chắc chắn khiến học viện khai trừ một đám học sinh nghèo các người cứ chờ coi!" tên thiếu gia kia nghiến răng nghiến lời oan độc nhìn về phía Đường Tam và Tiểu Vũ
Kết quả hắn chọc giận cả tập thể phòng kí túc xá, cả đám ồn ào đánh nhau thì một giọng nói trầm ổn lạnh lùng nghiêm khắc vang lên cả phòng, khiến một đám im thin thích ngay cả tên thiếu gia và người hầu kia cũng một dạng run sợ.
"Trong trường không cho đấu đá cá nhân các ngươi không biết sao?"
"Đại Sư!" mọi người nhất tề cung kính cuối đầu chào hỏi
"là mấy đứa kia kiếm chuyện trước mà! Không phải chúng ta lỗi!" tiểu Vũ cảm giác oan uổng lên tiếng
Đại sư không nhìn tiểu Vũ, trên mặt nhất dạng lạnh lùng bỏ lại một câu "ta không cần biết!" rồi đi đến trước mặt Đường Tam chỉ vào hắn nói
"ngươi theo ta đi lên văn phòng!" sau đó lại nhìn trong đám người chỉ thẳng vào Minh Lam đang lạnh nhạt đứng đó nói "còn có cả ngươi nữa!"
nhìn Đại sư chỉ vào Đường Tam mọi người không bất ngờ như khi ngay cả MInh Lam không làm gì cũng bị bắt thì đám người tiểu Vũ phẫn nộ lớn tiếng chất vấn
"ngươi là gì? Tại sao lại bắt tiểu Lam hắn không có đánh nhau tại sao lại bắt hắn!"
"đúng vậy Minh Lam không có đánh nhau!"
"ừm? Không có? Ngươi nói?" Đại sư hơi dừng bước nhìn Minh Lam nói
Minh Lam không biểu cảm hơi liếc nhìn băng trên bậc thang chưa tan hết thì không khỏi míu môi lạnh lùng nói "có! Ta có tham gia!"
Mọi người không khỏi sửng sờ, Đường Tam cũng sửng sốt thấy Minh Lam nhìn băng trên bậc thang liền hiểu như hắn lại càng lo lắng thêm, hắn không ngờ Minh Lam lại dính vô vụ này, lại cắn răng không làm được gì.
"Này! Các ngươi ỷ thế hiếp người! Người tên 'mặt có cắp' này người không xứng gọi đại sư!" tiểu Vũ tưởng Minh Lam sợ nên nhận tội, liền càng khó chịu lớn tiếng nói
Đại sư không tâm mà chỉ dẫn Minh Lam và Đường Tam rời đi, MInh Lam im lặng trong lòng thầm mắt bản thân hảo xuẩn, làm chuyện xấu lại không phi tan chứng cứ, để người bắt tại trận. Mà Đường Tam lại vạn phần lo lắng nhìn Minh Lam áy náy nhỏ giọng nói "tiểu Lam xin lỗi!"
"không liên quan!" ngoài mặt bình tĩnh như trong lòng Minh Lam cảm giác bản thân vẫn là hảo hảo tránh xa Đường Tam một chút mới tốt.
Chỉnh sửa cuối: