(ảnh nguồn google) Bài viết này Cá xin viết riêng dành cho mẹ Sinh viên - 20 tuổi - quê tỉnh - không điều kiện - học tập - làm thêm. Giờ đây, mỗi mùa tết đến, trong tôi không còn là sự thích thú, vui mừng của cái thời trẻ con vô tư lự nữa. Mà là một nỗi niềm của những đứa con không chỉ riêng tôi. Rằng.. mẹ tôi đã ngày càng già đi! Nhét vội cọc tiền vào tay tôi, cố quay mặt đi để che giấu hai hàng nước mắt đang lặng lẽ rơi trên má mẹ. Tôi cũng khóc, khóc cho sự bất lực của bản thân chưa thể làm gì cho mẹ, khóc cho sự cơ cực của mẹ dành từng ít một để cho tôi ăn học, khóc cho một thứ tình cảm mang tên hai tiếng.. người thân. Ngày lên Sài Gòn, ôm ấp hoài bão, ước mơ của bản thân, tôi mới nhận ra rằng có những thứ tình cảm, thói quen chỉ khi xa nhau rồi ta mới thấy nó đáng giá biết nhường nào. Giữa bộn bề cuộc sống, tôi lao đầu vào các công việc làm thêm, tham gia câu lạc bộ, học hỏi để trau dồi bạn thân, để mong có một ngày tốt hơn. Có những cuộc gọi đến nhưng tôi không thể nghe máy, "khi nào mẹ nhớ thì mẹ gọi cho con". Đến khi, tôi nhận ra những cuộc gọi thì đã quá đêm, không dám gọi về vì sợ mẹ đã ngủ. Những lúc mệt mỏi, những lúc thất bại của bản thân, tôi càng nhận thức rõ Sài Gòn không ấm như cái nhiệt độ của nó, nó làm tôi cảm thấy cô đơn, chênh vênh giữa phố đông người và làm tôi nhớ về cái cảm giác được bao bọc, được trải qua những ngày thường nhất, ấm áp nhất, trở về nơi chốn bình yên bên gia đình. Mỗi lần trở về, cái quy luật của tự nhiên lại hiện lên trên mẹ ngày càng rõ nét: Đôi mắt mẹ đã mờ đi, nụ cười mang đầy nỗi nhọc nhằn, hằng lên từng vết chân chim, từng bước đi nặng nề gánh hết cuộc đời con, "con dù lớn vẫn là con của mẹ, đi suốt cuộc đời lòng mẹ vẫn theo con". Có những lúc lắng lại, tôi nghĩ về những gì mẹ đã làm cho tôi, và nghĩ lại những gì mình đã làm được cho mẹ? Ước mơ của mẹ là gì? , mẹ đợi con nhé được không? Thời gian là cái mà bản thân ta không thể nắm bắt được, nhưng bản thân mình thì có thể đấy hãy trân trọng những giây phút khi còn bên gia đình, trao yêu thương đừng để một mai khi mất thì lại hối tiếc. Con cảm ơn mẹ đã mang con đến thế giới này, cho con biết bình minh ấm áp và nắng thu nhè nhẹ, cho con sống một đời yêu thương. Con yêu mẹ! [10.02, Sài Gòn, bầu trời xám xịt, ẩm ương như chính tôi vậy] Hết.