

Đây là một bài bình luận trong cuốn "Đọc lại Truyện Kiều" mà mình rất tâm đắc, hy vọng các bạn có thể tham khảo khi cảm nhận về vẻ đẹp của Kiều.
Có lẽ Vân đã nhường mắt cho Kiều. Vì chỉ mỗi Kiều ở trong tác phẩm có đôi mắt sáng, đẹp là lùng. Cặp mắt ấy có nhãn lực tuyệt vời, nhìn được chiều sâu thăm thẳm, tưởng chừng như vạch được mùa xuân tươi tốt mà soi thấu vào tận đáy mồ hoang để thấy được được mối liên hệ giữa người và ta, giữa cái đã qua và cái sẽ đến:
Cặp mắt khám phá tình yêu, chọn lấy con đường, không chịu hướng những tia nhìn về các lối cũ, đường mòn. Cặp mắt ấy đã khiến cho Kiều gọi hồn ma dậy kết làm chị em, đã khiến cho Kiều đi tắt về khuya, bắt vầng trăng bạc chứng giám lời thề. Cặp mắt biết khóc, biết cười, biết nhìn, biết liếc, biết nhắm, biết mở, trèo tường mà đi, lao đầu xuống nước, cặp mắt ân tình không quên kẻ giúp mình trong cơn hoạn nạn, cặp mắt tự trọng không muốn chia niềm chăn gối với kẻ mà mình kính yêu
Thúy Kiều quả có đôi mắt, và đôi mắt nàng không chỉ để thấy mà còn biết, không chỉ ngắm nhìn mà còn khám phá, không chỉ tiếp thu mà còn phản ứng. Đôi mắt ấy biết lựa chọn, biết vâng lời và biết chối từ. Không chỉ có chiều sâu thăm thẳm soi thấu đáy mồ, soi thấu đáy lòng, đôi mắt nàng Kiều còn có chiều rộng bao la gói hết những đau khổ, có cả chiều cao vòi vọi của những hi sinh chua xót lạ lùng.
Có lẽ Vân đã nhường mắt cho Kiều. Vì chỉ mỗi Kiều ở trong tác phẩm có đôi mắt sáng, đẹp là lùng. Cặp mắt ấy có nhãn lực tuyệt vời, nhìn được chiều sâu thăm thẳm, tưởng chừng như vạch được mùa xuân tươi tốt mà soi thấu vào tận đáy mồ hoang để thấy được được mối liên hệ giữa người và ta, giữa cái đã qua và cái sẽ đến:
"Thấy người nằm đó biết sau thế nào?"
Cặp mắt khám phá tình yêu, chọn lấy con đường, không chịu hướng những tia nhìn về các lối cũ, đường mòn. Cặp mắt ấy đã khiến cho Kiều gọi hồn ma dậy kết làm chị em, đã khiến cho Kiều đi tắt về khuya, bắt vầng trăng bạc chứng giám lời thề. Cặp mắt biết khóc, biết cười, biết nhìn, biết liếc, biết nhắm, biết mở, trèo tường mà đi, lao đầu xuống nước, cặp mắt ân tình không quên kẻ giúp mình trong cơn hoạn nạn, cặp mắt tự trọng không muốn chia niềm chăn gối với kẻ mà mình kính yêu
Thúy Kiều quả có đôi mắt, và đôi mắt nàng không chỉ để thấy mà còn biết, không chỉ ngắm nhìn mà còn khám phá, không chỉ tiếp thu mà còn phản ứng. Đôi mắt ấy biết lựa chọn, biết vâng lời và biết chối từ. Không chỉ có chiều sâu thăm thẳm soi thấu đáy mồ, soi thấu đáy lòng, đôi mắt nàng Kiều còn có chiều rộng bao la gói hết những đau khổ, có cả chiều cao vòi vọi của những hi sinh chua xót lạ lùng.
(Vũ Hạnh, Đọc lại Truyện Kiều, NXB Đà Nẵng, 1999)