Viễn Tưởng Độc Bản - Nevertalkname

Thảo luận trong 'Truyện Ngắn' bắt đầu bởi Nevertalkname, 13 Tháng tám 2022.

  1. Nevertalkname Không có gì để xem

    Bài viết:
    271
    Độc Bản

    Thể loại: Viễn tưởng

    Tác giả: Nevertalkname​

    Văn Án: Nhiên nhận thấy mình đang có những bất ổn về tâm lý, cô tìm khắp trên mạng nơi có thể giúp cô. Vô tình vào một ngày, cô tới gặp một bác sỹ tâm lý theo một gợi ý trên hội nhóm Facebook mà cô thường tham gia, người bác sỹ đó lại đem cô thí nghiệm cho cách chữa trị mới. Anh ta dùng chiếc máy đọc ký ức trong não bộ vừa chế tạo được và chiếu nó lên màn hình trong khi Nhiên vẫn đang ở trong trạng thái bị thôi miên. Kết thúc cuộc trị liệu, bác sỹ tâm lý đưa lại cho Nhiên chiếc usb có chứa bộ phim được làm từ chính những hình ảnh trong đầu về hồi ức của cô rồi nói rằng nếu cô muốn, anh ta có thể đưa bộ phim này lên Youtube và giúp cô có thể nổi tiếng. Thế nhưng, Nhiên lại muốn giữ nó cho riêng mình vì đó là độc bản và chỉ trao nó cho người mà cô coi là tri kỷ.

    [​IMG]
     
  2. Đăng ký Binance
  3. Nevertalkname Không có gì để xem

    Bài viết:
    271
    Chương I: Sự Tình Cờ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sau hơn nửa năm trời, Nhiên chỉ sống trong căn nhà nhỏ, với 4 bức tường do dịch Covid 19, cô bỏ qua nhưng cuộc dạo chơi mà trước kia cô từng ham thích, sợ ra ngoài, sợ phải nói chuyện với người khác. Cô không hiểu nổi bản thân mình ngay lúc này, cô dần đánh mất mọi thứ, bạn bè quay lưng, người thân không thấu hiểu vì sự thay đổi của cô. Nhiên trở nên cô độc và nhạy cảm với mọi thứ. Trước kia, cô bạo dạn, mạnh mẽ bao nhiêu thì giờ đây chỉ một cái tác động nhẹ cũng khiến cho cô phải nhỏ lệ. Cuộc sống, ước mơ, hoài bão của Nhiên giờ đã cuốn trôi theo dòng sông lạnh ngắt. Cô muốn chấm dứt cái đọa đày ở thực tại, lên các trang mạng tìm kiếm tất cả những nơi có thể chữa trị được căn bệnh trong tâm hồn cô. Nhưng với cái túi tiền eo hẹp của kẻ thất nghiệp, vật lộn qua thời gian dài dịch bệnh hoành hành, làm sao có thể trả đủ được cái phí thăm khám, điều trị tâm lý ở những nơi kia. Và rồi, trong một lần lướt Facebook, cái hội nhóm mà cô theo dõi hằng ngày có thông tin về một nơi khám tâm lý với giá rẻ nếu như đồng ý thử nghiệm với liệu pháp điều trị mới. Nhiên lúc này đang cần một người giúp cô giải tỏa căng thẳng, trở lại với cuộc sống trước kia "Thử nghiệm cách mới cũng đâu có sao, miễn là khỏi bệnh, vừa với số tiền đang có" Nhiên thầm nghĩ trong lòng như vậy. Cô cầm máy lên liên hệ đặt lịch với người bác sỹ kia mà không một chút do dự.

    Đúng như trong lịch hẹn, Nhiên tới phòng khám tâm lý, tìm gặp người bác sỹ hôm qua đã liên lạc. Vừa bước vào phòng, bác sỹ nhìn Nhiên rồi từ tốn đưa ra câu hỏi:

    - Chào cô. Bây giờ cô hãy cho tôi biết hiện giờ cô luôn cảm thấy thế nào?

    Nhiên thoáng chút rụt rè khi ai đó hỏi về cảm giác của cô nhưng đối diện với bác sỹ, người đang mang lại cho cô một lối thoát, cô cố gạt qua những rào cản của bản thân, thành thật trả lời:

    - Tôi thấy tôi là đứa thất bại, tôi không còn gì trong tay, mất việc, mất bạn bè, người thân thì không hiểu. Tôi không dám ra đường, tôi sợ phải nói chuyện vì tôi không hay.

    - Cô từng trải qua một cú sốc?

    Câu hỏi của người bác sỹ như đánh trúng vào cái nỗi niềm sâu trong lòng Nhiên bấy lâu nay không thể tỏ bày. Cô lạc giọng đi bởi cố nén nước mắt lại:

    - Tôi từng rất tự tin, nghĩ rằng mình có thể vượt qua, chiến thắng mọi thứ. Nhưng rồi những ánh mắt lạnh lùng đó, những câu nói cứa lòng đó, ngay cả cái đứa bạn mà tôi đặt trọn niềm tin cũng nói rằng tôi là một đứa vô dụng, chẳng có gì ngoài cái vỏ bọc. Tôi là một kẻ nhạt nhẽo, chằng ai có thể hấp dẫn bởi cái câu chuyện của tôi.

    - Chuyện này kéo dài trong bao lâu?

    - Khoảng gần nửa năm. Tôi luôn bị đối xử giống như một đứa chưa đủ trưởng thành, lúc nào cũng vào vai một kẻ ngốc, ngu ngơ dù không phải là như vậy. Rồi tới một ngày, tôi chưa kịp thể hiện cái ý tưởng thì tất cả đã biến mất. Tôi thành đứa lông bông, chẳng giống một ai cả. Tôi mất hết động lực, lại phải khóa mình trong nhà. Giờ tôi thấy mọi thứ bên ngoài thật nguy hiểm.

    Người bác sỹ dường như đã hiểu ra được điều gì đó trong câu chuyện kia, anh muốn lấy lại tinh thần vốn có từ trước trả về cho Nhiên. Nghĩ đến phương pháp điều trị mới, có lẽ sẽ thành công, người bác sỹ bỏ qua các bước kiểm tra thêm, tiến tới gợi ý thử nghiệm luôn cho Nhiên:

    - Tôi nghĩ phương pháp thử nghiệm của tôi có thể sẽ giúp cô đó. Nhưng cô sẽ phải điều trị dài ngày, bây giờ theo tôi sang phòng trị liệu.

    Người bác sỹ đưa Nhiên tới một căn phòng đặt chiếc máy do anh chế tạo, cỗ máy này có một thiết bị gắn với thái dương của người bệnh để đọc hết mọi ký ức trong đầu. Trước khi vận hành máy, bệnh nhân sẽ được thôi miên để nhớ lại những gì đã từng làm họ vui và mọi hình ảnh trong đầu họ sẽ được chiếu hết lên một màn hình rộng lớn trong phòng để bác sỹ theo dõi, biết được chuyện gì đã xảy ra. Cuối cùng, bác sỹ sẽ đưa lại cho bệnh nhân bản copy của bộ phim từ chính trong đầu của họ, nếu cần có thể xóa bớt những thứ làm họ khủng hoảng và để lại những thứ có thể sốc lại tinh thần.

    Người bệnh được lựa chọn phát bộ phim đó cho người khác xem hoặc không. Nghe tới đó, Nhiên đồng ý ngay thực hiện liệu pháp này do cô cũng muốn tìm về những thứ đã từng khiến cô hạnh phúc. Người bác sỹ bắt đầu thôi miên, từng bước dẫn Nhiên lên một cỗ máy thời gian trong tưởng tượng, đưa cô về không gian của thời ấu thơ, thời vô lo, vô nghĩ. Nhiên như thấy mình đang nhỏ lại, xung quanh cô là gian nhà cũ, tiếng lũ bạn trong xóm đang nô đùa ngoài kia, cây bàng trước nhà xanh mướt sừng sững hiện về trước mắt. Người chị họ bao lâu không liên lạc, người ông đã mất bao lâu bỗng nhiên ngồi cạnh an ủi, vỗ về cô khi cô đang khóc. Nhiên dần dần quên mất thân thể, không gian hiện tại, chìm sâu vào những thứ mộng tưởng kia. Hình ảnh về quá khứ của Nhiên ngày càng rõ nét trên màn hình trong phòng của người bác sỹ. Thế nhưng những ký ức xa xôi đó lại chẳng thể liền mạch được bao lâu, hình ảnh bắt đầu mờ dần và có những lúc màn hình tối đi rất lâu. Và rồi, dường như mọi chuyện đang trở nên tồi tệ khi những đứa trẻ khác đang bắt nạt cô. Sau đó, luôn thấy hình ảnh của Nhiên quanh quẩn trong căn nhà, không được đi đâu hết bởi do cả nhà luôn muốn giữ gìn, sợ nguy hiểm nên nhốt cô trong nhà. Ngày qua ngày, Nhiên chỉ biết có đến những thành viên trong gia đình to lớn kia mà không biết đến những cuộc vui chơi với những đứa trẻ khác là gì. Người bác sỹ bắt đầu thấy không ổn, sợ rằng nếu ký ức này kéo dài quá lâu sẽ gây trầm trọng bệnh của Nhiên nên tìm cách đánh thức cô dậy, rồi sẽ tiếp tục làm cách này vào ngày hôm sau nhưng đoạn ký ức này sẽ bị tua đi.

    Người bác sỹ nghĩ có lẽ do những bất ổn trong cuộc đời đã làm khơi dậy lại cái bản tính nhút nhát, ngại giao tiếp từ khi còn nhỏ đã được gia đình rèn cho Nhiên nên anh ta sẽ thôi miên cô đến quãng thời gian đi học, lúc đó Nhiên đã gần như thoát khỏi căn nhà, sẽ có được những hồi ức vui.
     
    Chỉnh sửa cuối: 13 Tháng ba 2023
  4. Nevertalkname Không có gì để xem

    Bài viết:
    271
    Chương II: Áo Trắng Ngày Đầu

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Bước sang ngày thứ hai, Nhiên lại tới phòng điều trị. Hôm nay, như đã định sẵn trong đầu, vị bác sỹ nhanh chóng thôi miên, dẫn cô tới luôn với những ngày đầu tiên cắp sách tới trường:

    - Nhìn vào con lắc này.. giờ cô sẽ là một cô bé lớp 1.. mặc áo trắng tới trường

    Không gian cũng không giống như buổi đầu mà người bác sỹ nhìn thấy trên màn hình, gia đình nhỏ của cô đã dọn ra sống riêng ở một căn nhà mới, lợp mái ngói đỏ tươi, trước mặt là một khoảng sân rộng với vài chậu hoa cây cảnh. Nhiên được bố dẫn tới trường, xung quanh cô giờ đây là quang cảnh của ngôi trường cũ, vẫn là sân trường ấy, vẫn là mấy dãy nhà gắn liền 5 năm tiểu học của cô. Cô được đưa vào một cái phòng học, ở đó đang có nhiều bạn khác đang ngồi chờ. Nhưng đó không phải là buổi học đầu tiên, đó chỉ là nơi để phát tài liệu, phổ biến qua để ôn tập cho bài kiểm tra đầu vào lớp song ngữ của trường. Nhiên phải ghi nhớ từng từ, từng câu mà giáo viên tiếng Pháp in vào đầu cô. Thế nhưng, dường như trong cô đang có một nội tại mà từ trước tới giờ cả cô và gia đình cô không hay biết, cô học được những thứ giáo viên đang nói, viết trên bảng nhanh hơn những đứa bạn khác kế bên. Cô được đưa tới cái phòng học này do sự mơ hồ đến từ trong chính các thành viên gia đình cô. Chỉ vì cô hay cố gắng hát theo những bài nhạc nước ngoài phát trên đài mà mọi người không rõ là cô thích học ngoại ngữ hay thích âm nhạc nên sau buổi kiểm tra đầu vào lớp song ngữ kia, nếu đạt thì cô sẽ được theo học ngoại ngữ còn không thì sẽ được học về âm nhạc. Đó là những gì Nhiên nghe được khi bố mẹ cô nói chuyện. Hết buổi tập trung, mỗi phụ huynh được giao 2-3 tờ giấy A4 gồm các từ ngữ đơn giản dành cho một đứa trẻ sắp vào lớp 1. Giờ đây cả gia đình đặt kỳ vọng vào Nhiên còn cô thì lại chỉ muốn cái ngày kiểm tra nó trôi qua thật mau để cô còn có thể rong chơi, vui đùa hết cãi quãng thời gian này.

    Cuối cùng, cái ngày đó đã đến, Nhiên lại được bố dắt tay đến trường, bước vào căn phòng quen thuộc hôm trước. Cô sẽ phải lôi tất cả những gì đã được ông và bố dạy lại trong suốt một tuần qua để hoàn thành bài kiểm tra đầu vào. Dù đã được học rất kỹ và cô cũng chẳng thấy khó khăn nhưng tim cô vẫn đập liên hồi vì đây là lần đầu cô phải biết đến thi là như thế nào. Sau gần nửa ngày phải làm bài kiểm tra và trả lời các câu hỏi với giáo viên, Nhiên rời khỏi phòng với một nét mặt vui tươi hơn hẳn. Bởi vì sau cái ngày hôm nay, cô sẽ tha hồ chơi đùa với chú cún con mà gia đình cô mới đem về. Mặc cho gia đình cô ngày ngày mong chờ kết quả của buổi kiểm tra, cô vẫn vô tư say theo những trò chơi của cô. Đối với một đứa trẻ sắp vào lớp 1 như cô, việc vào được lớp đó hay không chẳng có gì quan trọng do cô còn quá nhỏ để hiểu được danh hiệu, tiếng tăm là gì. Đến lúc này, người bác sỹ bắt đầu lo lắng vì có thể khi biết kết quả, nếu như Nhiên không đỗ, có thể cô sẽ phải chịu một áp lực lớn từ gia đình cô bởi họ đang trông đợi vào bài kiểm tra này quá nhiều. Có thể Nhiên sẽ bị khơi gợi lại những nỗi buồn và làm bệnh tình của cô trầm trọng thêm. Thế nhưng chưa biết được kết quả thế nào nên người bác sỹ chưa vội đánh thức cô dậy, vẫn để cố tiếp tục trong giấc mơ.

    Và rồi cái nỗi lo của người bác sỹ đã không xảy ra khi vào cái ngày mà Nhiên cùng bố mẹ đến xem kết quả dán trước cổng trường, cô đã đạt bài kiểm tra đầu vào. Dù rằng điểm của cô không quá xuất sắc, nhưng chừng đó đã đủ để gia đình cô vui mừng khôn siết. Nhiên lúc này lại có mỗi sự bận tâm mới khi cô nghe bố mẹ nói rằng, cô sẽ phải học bán trú trong khi đó cô luôn được giữ ở trong nhà, ít được ra ngoài chơi cùng với mấy đứa trẻ trong xóm. Nay phải rời nhà, ở trường từ sáng tới chiều muộn cùng với những người xa lạ mà cô chưa từng tiếp xúc. Nhiên run sợ, khóc lớn, nài nỉ bố mẹ xin cô giáo cho cô được về nhà buổi trưa nhưng mọi thứ là vô ích vì chẳng ai có thể thay đổi được quy định cả. Thế rồi, cô cũng nguôi ngoai đi chút ít do trước khi vào học chính cô chỉ phải đến trường tập trung nửa buổi với lớp để chuẩn bị cho khai giảng.

    Ngày nhận lớp đầu tiên trong đời của Nhiên đã đến, cô lại được bố đưa đến trường. Lớp học của cô chỉ nằm ngay dưới tầng cái phòng kiểm tra hôm trước. Bước vào lớp, cô đã nhận ra những gương mặt quen thuộc ngồi trong cái căn phòng đó, cùng nghe phổ biến, cùng phải làm bài kiểm tra, trả lời vấn đáp với giáo viên. Nhưng với một đứa suốt ngày ở trong nhà như cô thì những đứa bạn cùng lớp đó vẫn là kẻ xa lạ. Cô đã cảm nhận được sức nóng của cái lớp tốt nhất trường khi ngay ngày nhận lớp, giáo viên chủ nhiệm đã đặt ra đủ mọi quy định từ chuyện mua vở viết, đồ dùng học tập khác cho đến những hình thức phạt, kỷ luật khi học sinh vi phạm nội quy. Nhưng rồi, bầu không khí đó nhanh chóng được xua tan, khi giáo viên dạy tiếng Pháp bước vào. Khác hẳn với giáo viên chủ nhiệm, cô có màn giới thiệu đến các học sinh mới của mình với đầy sự thân thiện, không có một chút nghiêm nghị nào trên khuôn mặt. Cả lớp bỗng như sôi động lên hẳn bởi cách truyền đạt đầy hấp dẫn và bắt tai của cô. Nhiên không có gì lạ lẫm với cô giáo này bởi chính là người phổ biến về bài kiểm tra và cũng là người vấn đáp Nhiên hôm trước. Và Nhiên cũng để lại một ấn tượng với cô giáo kia khi cô bỗng nhiên đến bên hỏi han, có lẽ bởi vì trong tất cả những học sinh ngồi kia, cô giống như một con rùa rụt cổ và đặc trưng là cái giọng nói yếu, nhỏ không như những đứa bạn xung quanh cô. Kết thúc ngày nhận lớp, Nhiên vẫn giữ cái sự vô lo, vô nghĩ như mấy ngày qua trở về nhà. Ngược lại, bố mẹ cô thì lại đang bộn bề suy nghĩ làm sao để chuẩn bị những thứ cho cô đi học sắp tới đúng với giáo viên chủ nhiệm yêu cầu và để cho cô có thể học tập tốt nhất.

    Nhiên bắt đầu những chuỗi ngày khoác trên mình chiếc áo trắng, ngày thứ hai tới lớp, cô được xếp ngồi cạnh một cô bạn rụt rè, nhút nhát y hệt cô, một cô gái có cái tên đặc biệt – Lanh. Dường như hai người có một sự hòa hợp nào đó ngay từ khi nói chuyện lần đầu. Lanh chủ động mở lời, Nhiên tìm được sự thích thú trong từng câu chuyện hai người nói. Đã từ lâu, Nhiên chỉ có biết đến những thành viên trong gia đình, không giao tiếp với một người bạn bên ngoài nào khác, có chăng cũng chỉ với một người bà con họ hàng nào mà thôi. Nay được nói chuyện với cô bạn mới quen, Nhiên như bắt được nhịp. Bất chợt, trong lúc cả lớp phải ra ngoài xếp hàng để tập duyệt cho buổi khai giảng, những học sinh mới vào ai ai cũng mắc lỗi và Lanh cũng thế nhưng lời trách phạt của giáo viên chủ nhiệm đã làm cho cô bạn của Nhiên nhỏ lệ. Có lẽ bởi cái tính nhút nhát và có thể giống như Nhiên, được giữ kín trong nhà nên cô bạn này sợ hãi, mau nước mắt. Nhiên tuy thế nhưng lại kìm nén được hơn nên không khóc khi bị trách phạt nhưng với một người thầm kín, trầm tính như Nhiên, thì đó là một nỗi sợ âm ỉ trong lòng. Cô ra về với nỗi lo cứ vẩn vơ trong đầu. Bao cái vô lo, vô nghĩ trước kia bỗng nhiên biến mất, giờ đây Nhiên đã biết đến áp lực, cô luôn phải nghĩ, phải lo làm sao để mai không bị giáo viên chủ nhiệm trách phạt nữa. Ấy vậy mà cô lại muốn đi học hơn để có thời gian chuyện trò với người bạn mới quen của mình. Vì cái lẽ đó mà Nhiên tạm quên đi cái nỗi sợ kia, hào hứng lên xe của bố đến trường. Thế nhưng, cái lớp học đâu phải chỉ có Nhiên và Lanh, dù cho Nhiên lúc nào cũng chỉ thích nói chuyện với người mà cô cảm thấy an toàn nhất, cô không thể nào bỏ qua những đứa bạn khác xung quanh được. Hôm nay, Nhiên gặp được một vài đứa đáng ghét luôn chọc ghẹo cô và đứa bạn mới. Dù khó chịu, bực bội nhưng bao lâu nay Nhiên chỉ ở trong nhà và Lanh cũng là người nhút nhát nên không thể có sức kháng cự lại cái đám đó, họ chỉ biết chịu đựng cho hết giờ ra chơi. Sau một tuần tập duyệt khai giảng, Nhiên đang dần dần quen với những người bạn mới trong lớp dù cho cô vẫn ít nói và chỉ nói nhiều với Lanh. Giờ đây Nhiên còn biết thêm mấy đứa con trai, chúng hay trêu đùa cô nhưng không quá đáng như cái đám hôm nọ.

    Thấm thoắt, ngày khai giảng đến rồi đi, sau ngày hôm đó, Nhiên chính thức phải đi học bán trú như bố mẹ cô đã nói từ trước. Cô dù đang lo sợ vì phải rời xa căn nhà yêu quý gần như cả ngày, cô vẫn cố trấn tĩnh bản thân để lên lớp học. Và cái ngày đi học chính thức đầu tiên của Nhiên lại là một ngày đen tối khi cô đã làm sai bài tập trên lớp do giáo viên chủ nhiệm giao và ngay lập tức Nhiên bị chịu một trận trách mắng và bị phạt nặng ngay tại lớp. Thấy việc đó, người bác sỹ bắt đầu sợ, lo rằng Nhiên có thể vì cái giấc mơ này mà thêm căng thẳng nên đã vội vàng đánh thức cô dậy. Người bác sỹ nhận thấy cô rất vui khi được ở bên, trò chuyện, tâm sự cùng Lanh, người bạn của cô trong ngày đầu lớp 1. Anh ta muốn cô nhớ về ký ức đó, muốn cô tận hưởng những ngày đẹp đẽ của cái năm đầu tiểu học nên tiếp tục thôi miên lại nhưng không nhắc đến giáo viên chủ nhiệm nữa:

    - Bây giờ cô lại nhìn vào con lắc này.. bây giờ cô đang ngồi bên cạnh Lanh, đang trò chuyện.. tươi cười.. và nô đùa cùng những người bạn khác mới quen.. tới những giờ học vui.. môn mà cô thích nhất..

    Nhiên được đưa vào giờ ra chơi, lúc này mặc cho những đám bạn khác đang bày ra đủ mọi trò chơi, cô chỉ có ngồi cạnh Lanh nói chuyện đủ mọi thứ trên đời. Lúc này có thêm hai cậu bạn nữa là Thạo và Dinh đang tiến đến gần, đó là hai người bạn mới quen của Nhiên. Dù cho hai cậu bạn hay bày trò trêu trọc Nhiên nhưng mấy người lại hay chơi cùng nhau, Nhiên do bản tính trầm ngâm, ít nói, hợp với Lanh nên nói chuyện nhiều hơn so với hai cậu bạn này. Tiếng trống hết giờ vang lên, cả lớp lại ngồi lại chỗ mình, bắt đầu cho giờ học tiếng Pháp. Có lẽ đây là giờ học mà cả lớp của Nhiên thích thú nhất, không chỉ là do đây là lớp song ngữ của trường mà do cách dạy thú vị, cuốn hút của cô giáo. Cho dù Nhiên là một trong những học sinh khá của môn nhưng cô luôn bị cô giáo môn nhắc nhở liên tục vì cô toàn ngồi dưới tung "phao" cứu các bạn ở trên bảng và có những lúc, phụ huynh đến đón, vô tình gặp cô giáo, câu nhận xét "nhút nhát", "giọng nhỏ" được đến tai cả bố và mẹ cô. Bởi Nhiên luôn đạt điểm cao và là môn học tốt nhất của cô, bố mẹ cô bỏ qua những lời nhận xét kia mà không dành cho cô một trận mắng. Lớp học của Nhiên giờ đã ít người hơn hẳn vì chương trình học nặng và nhiều đứa bạn cùng lớp không thể theo kịp hoặc học không tốt môn tiếng Pháp được phụ huynh chuyển sang lớp hoặc trường khác. Nhiên không còn được ngồi cạnh Lanh như lúc đầu nữa, cô được chuyển chỗ ngồi cạnh một cô bạn khác, tuy lúc đầu không hợp nhau và cô bạn này cũng tinh nghịch hơn, nhưng rồi bây giờ cô lại là một người bảo vệ của Nhiên mỗi khi Nhiên bị những đứa bạn trêu đùa quá đáng. Năm học lớp 1 mau chóng trôi qua nhanh với bao màu sắc tươi vui, Nhiên đã được người bác sỹ bỏ qua đi những ngày tháng bị ăn phạt của giáo viên chủ nhiệm nên giờ đây đối với cô năm học lớp 1 là một năm đáng nhớ. Một tấm hình chụp chung cả lớp với cả 2 giáo viên, tấm hình chỉ xuất hiện trong giấc mơ của Nhiên, bên ngoài thực tại nó đã thất lạc từ lâu lắm rồi.

    Muốn cho Nhiên giải lao sau cuộc điều trị, người bác sỹ lại đánh thức cô dậy, cho cô trở về nhà và hẹn sang ngày kế tiếp để đi vào giấc mơ.
     
    Chỉnh sửa cuối: 12 Tháng ba 2023
  5. Nevertalkname Không có gì để xem

    Bài viết:
    271
    Chương III: Hạnh Phúc Tiếp Nối

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sau buổi thử nghiệm trị liệu mới thứ hai phải ngắt quãng, thôi miên đến 2 lần, Nhiên vẫn không bỏ cuộc tiếp tục tới phòng khám của người bác sỹ kia. Cô lại được hướng mắt lên con lắc đưa cô đến với giấc mơ về tuổi học trò xa xăm. Không gian xung quanh Nhiên lúc này không còn là cái phòng học cũ như hôm qua nữa, lên lớp 2, cả lớp cô được dời đến một cái phòng học cũ kỹ hơn cái phòng học của năm lớp 1. Tuy vậy, phòng học dành cho lớp song ngữ vẫn đầy đủ nhất so với các lớp học khác trong trường. Năm học này, lớp của Nhiên đón một cô giáo chủ nhiệm già tuổi, giọng nói truyền cảm, dáng bộ khoan thai. Và khác với năm học trước, ngày đầu nhận lớp là một ngày đầy căng thẳng với những nội quy hà khắc, ngày hôm nay, cái bầu không khí đó như không hề tồn tại. Cô giáo chủ nhiệm lớp 2 nhìn cả lớp của Nhiên với ánh mắt chất chứa tình cảm khiến cho cả lớp ngay từ đầu đã có một sự yêu mến nào đó dành cho cô thay vì sự sợ hãi như năm ngoái. Năm học này, không chỉ thay giáo viên chủ nhiệm mà giáo viên dạy tiếng Pháp năm ngoái do phải tạm thời nghỉ sinh nên năm nay sẽ có một giáo viên khác tạm thời dạy thay. Đây là một giáo viên dạy ở các lớp trên, nổi tiếng là khắt khe và chấm điểm khó, đó là những gì Nhiên vô tình nghe thấy vài bạn học trong lớp đang nói chuyện với nhau. Nhiên dù nhút nhát là thế nhưng cô lại là người thích khám phá, thử cái mới nên cô sẵn sàng chuẩn bị tinh thần để đón nhận những tiết học của cái môn mà cô luôn đạt điểm tốt. Người bác sỹ tâm lý thấy vẫn chưa có một động tĩnh gì làm ảnh hưởng đến tinh thần của Nhiên nên quyết định chưa đánh thức cô dậy. Nhiên vẫn đang say giấc, hóa thân thành cô học sinh bé bỏng.

    Nhiên nhanh chóng bước đến những ngày học chính thức đầu tiên sau khai giảng, suốt thời gian tập trung, cả lớp Nhiên đã được tận hưởng một lớp học ấm áp đúng nghĩa khi giáo viên chủ nhiệm luôn lan tỏa cái sự tận tâm của mình. Vào buổi học đầu tiên, cả lớp đã có những tiết học hay nhất từ trước đến giờ, còn Nhiên thì như là một người khác, cô tiếp thu được những bài học kia nhanh một cách lạ thường mà năm học trước cô phải đấu tranh với nỗi sợ hãi để đưa chúng vào đầu. Nhưng, đó mới chỉ là sự khởi đầu của ngày hôm nay, cả lớp mới học với giáo viên chủ nhiệm đến chiều mới học với giáo viên tiếng Pháp. Đúng như những gì mà vài đứa bạn cùng lớp của Nhiên nghe được từ lớp trên, đây quả thực là một giáo viên khó tính. Ngay buổi học đầu tiên, đã hơn nửa lớp bị phạt vì làm bài sai và Nhiên cũng không nằm ngoài cái danh sách đó. Thế nhưng dường như Nhiên lại không thấy sợ hãi nữa vì năm ngoái cô cũng đã bị giáo viên chủ nhiệm phạt ngay buổi đầu tiên nên cô có một mẫn cảm nào đó đối với việc này. Nhiên giờ đây có thêm Dinh - cậu bạn mới được làm lớp trưởng là người tâm sự thứ 2 sau Lanh, không thì cả 3 người cùng ngồi với nhau lúc ra chơi. Cho dù trước kia Nhiên vẫn chơi cùng với Dinh nhưng lại ít nói chuyện hơn như lúc này. Nhiên đã bớt đi cái tính khép kín của mình khi còn đồng hành cùng với cô bạn ngồi bên cạnh mới chuyển nhà đến gần nhà cô. Hai người chỉ toàn cùng nhau học bài và giúp nhau giải bài tập về nhà mà thôi, Nhiên vẫn e dè để gần gũi giống như với Lanh.

    Cô bạn hàng xóm có những điểm giống với cô bạn ngồi cạnh Nhiên năm ngoái, cũng tinh nghịch, cũng là một người bảo vệ Nhiên khi có ai đó trêu trọc nhưng cô bạn này lại nóng tính và đôi khi hung bạo y như một đứa con trai. Cô thường xuyên bị giáo viên nhắc nhở và phạt vì đánh lộn với những đứa con trai khác trong lớp khi chúng trêu trọc quá đáng dù cô là học sinh giỏi của lớp. Nhiên thì sau một thời gian, cô cũng trở thành một học sinh nằm trong top 5 của lớp, được ghi tên lên bảng thành tích. Mặc cho giáo viên tiếng Pháp rất khó tính, Nhiên nhanh chóng lấy lại được thế mạnh sau cái buổi đầu tiên đầy bi đát đó và rồi giáo viên đó không còn phàn nàn gì về cô nữa mà chuyển sang cậu bạn ngồi bên trên Nhiên - Chấn, một cậu bạn thích vẽ vời, mơ mộng. Chính vì điều đó mà cậu hay bị giáo viên này trách phạt do đang mải lơ mơ vẽ mấy nhân vật trong truyện tranh mà cậu hay đọc. Nhiên cũng nhiều lần dính đòn chỉ vì ném "phao" cứu trợ nhắc bài cho cậu bạn này khi bị giáo viên gọi lên bảng kiểm tra bài hay phải trả lời câu hỏi. Giáo viên này lại buông ra một bài trách phạt dành cho Nhiên, thậm chí còn trừ điểm vào bài làm của Nhiên nếu sau đó cô bị gọi lên bảng. Nhưng chừng đó chưa thể làm cô bị xóa tên khỏi cái bảng thành tích kia vì Nhiên vẫn đạt điểm cao trong các bài kiểm tra đều đều.

    Lớp của Nhiên mau chóng nhận được tin vui khi giáo viên tiếng Pháp vẫn dạy đã hết kỳ nghỉ sinh và sẽ quay lại lớp trong vài ngày tới. Ám ảnh bởi những lời trách phạt, những hình thức kỷ luật không còn nữa mà thay vào đó cái không khí vui vẻ, nhẹ nhõm trở về. Thế nhưng đối với Nhiên, cô lại chẳng được vui bao lâu khi vừa trở về nhà sau cái buổi học thú vị đó đã phải nghe một tin sét đánh ngang tai. Người chị họ vẫn hay thân thiết cùng cô sắp phải đi đến một nơi rất xa và không biết khi nào quay lại. Người bác sỹ lúc này đã bắt đầu có chút lo lắng, anh ta nhìn thấy Nhiên đang rơi nước mắt nhưng lại ngập ngừng chưa muốn đánh thức cô tại vì anh ta đang muốn biết rõ hơn những gì Nhiên đã từng trải qua. Chuyện của Nhiên đâu chỉ có vậy, sau đó một thời gian, ông nội của cô, người yêu thương cô nhất trong gia đình qua đời vì bệnh. Nhiên ngày càng khóc nhiều hơn, người bác sỹ thấy nguy, vội vã đánh thức cô dậy. Người bác sỹ đợi cho Nhiên hoàn toàn bình tĩnh, bắt đầu đưa cô trở lại giấc mơ. Lần này Nhiên được dẫn tới lớp, theo những người bạn sát cánh bên cô, đến những giờ học vui vẻ. Nhiên lại tiếp tục với bảng thành tích dày đặc, cô vẫn đứng vững trong top 5 của lớp. Cô bạn hàng xóm của Nhiên vẫn thường xuyên qua chơi nhà Nhiên, thăm cô mỗi khi cô ốm, cùng cô học tập.

    Cuối năm học cũng là lúc Nhiên phải nghỉ ốm liên tục nhưng vì hợp với cách giảng bài của cả 2 giáo viên nên cô cộng với việc được cô bạn hàng xóm giúp đỡ, Nhiên dễ dàng đạt điểm cao trong thi cuối kỳ và có những buổi lên lớp đầy hứng khởi với bạn cùng lớp cho tới hôm tổng kết.

    Nhiên tiếp tục trong giấc mơ của mình, cô tới với năm học lớp 3 đầy những kỷ niệm đáng nhớ. Lại gặp thêm may mắn, lớp của cô được đón một giáo viên chủ nhiệm với giọng nói êm dịu, đi vào lòng người và không phải thay giáo viên tiếng Pháp. Giờ trưa trong lớp Nhiên lúc này còn đón thêm mấy thành viên mới là học sinh của các lớp khác được phụ huynh đăng ký ăn bán trú ghép với lớp của cô. Thế nên Nhiên bỗng dưng được trao tặng thêm người trò chuyện với cô vào giờ ăn trưa. Có lẽ rằng cái vẻ trầm mặc của Nhiên đã kích thích cái sự chú ý của những người bạn đó, họ thấy tò mò, muốn khám phá nên tiến tới bắt chuyện với cô. Nhưng trong số đó, Nhiên lại thấy hợp khi chuyện trò cùng với cô bạn lớp kế bên, cũng là một người vẽ rất đẹp và mơ mộng y trang như Chấn, cậu bạn từng ngồi trên cô. Nhiên yêu thích vẽ, thích ngắm những bức tranh nhưng cô lại không thể vẽ được, đó chính là lý do vì sao cô lại luôn ấn tượng và cảm mến với những cô cậu bạn vẽ đẹp đến vậy. Cô đã gieo sự lạnh lùng vào một học sinh lớp trên, luôn nở nụ cười, tìm cách bắt chuyện với cô. Có lẽ cô bạn này không đủ hấp dẫn với Nhiên, không thể hòa hợp được nên tất cả chỉ dừng lại bởi những câu chào và sự quan tâm, hỏi han từ một phía.

    Nhiên tiếp tục nối dài cái bảng thành tích học tập tốt của mình, cô còn được tuyên dương và nhận phần thưởng do ở trong danh sách những học sinh luôn đạt điểm cao tiếng Pháp ở các khối lớp. Hôm Nhiên cùng với Dinh, với cô bạn hàng xóm của mình đến hội trường để nhận phần thưởng, cô bạn lớp trên quen thuộc cũng có mặt trong đó. Nhận ra Nhiên, cô bạn đó vội vã ra cười chào, Nhiên tuy có đáp lại nhưng cô vẫn không thấy có chút gì muốn xích lại gần người bạn này. Nhiên không mấy hứng thú với những người lớn tuổi hơn mình ngoài người chị họ đã đi xa kia. Đối với Nhiên đó là người bạn lớn tuổi đáng tin tưởng nhất, ngoài ra cô không dành một lòng tin cho một ai lớn tuổi khác ở bên ngoài. Nhiên chỉ mong chờ giờ trưa tới để cô được xem những bức tranh mà cô bạn lớp kế bên vẽ mà thôi.

    Nhưng cuộc vui không được bao lâu khi người bạn này chỉ một thời gian ngắn sau đó đã không còn tới lớp nữa, cô theo gia đình chuyển đến nơi khác sinh sống do đó chuyển trường gần chỗ ở mới. Nhiên thiếu vắng đi một người bạn bên mình, không còn ai cho mình xem những bức tranh đẹp nữa. Nhưng cô vẫn còn Dinh, Lanh và mấy người bạn trong lớp khác và còn có cả cái người bạn hơn tuổi bỗng dưng được trời ban kia nữa. Năm học lớp 3 kết thúc với sự ngẩn ngơ, tiếc nuối của Nhiên với người bạn mới quen cùng với những hy vọng về những điều tốt đẹp trong năm học mới. Người bác sỹ thấy đã đến lúc phải đánh thức Nhiên dậy để cô về nhà dưỡng sức cho buổi trị liệu tiếp theo. Anh ta thấy mừng vì những mảng ký ức đẹp đang dần hiện ra nhiều hơn, có thể giúp Nhiên vực dậy tinh thần sau một cú quật ngã của cuộc đời.
     
    Chỉnh sửa cuối: 12 Tháng ba 2023
  6. Nevertalkname Không có gì để xem

    Bài viết:
    271
    Chương IV: Trắc Trở

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nhiên đến với phòng khám với sự hào hứng rõ trên nét mặt, người bác sỹ cũng thấy thở phào nhẹ nhõm hẳn, phác đồ điều trị của anh ta cũng đã có một bước khả quan nhất định sau 3 ngày thử nghiệm với Nhiên. Anh ta không cần đến 2 từ cân nhắc, ngay lập tức đưa con lắc ra và đưa Nhiên về lại những năm tháng còn là cô bé học sinh tiểu học. Năm học lớp 4 được mọi người trong gia đình và cả hàng xóm nhà Nhiên dự đoán trước là một năm học đầy khó khăn, trắc trở, Nhiên sẽ không còn dễ dàng tiếp nối thành tích được như trước. Nhưng vốn dĩ cô là một người ưa khám phá nên những lời nói đó không thể làm cho tinh thần của Nhiên xuống dốc. Cô vẫn tiếp tục duy trì cái sự tự tin khoác cặp tới lớp học. Năm nay lớp của Nhiên đón một giáo viên chủ nhiệm mới cũng tương tự như 2 năm học trước và một giáo viên tiếng Pháp mới nhưng không phải sẽ dạy lớp của Nhiên nguyên một năm học mà sẽ có sự xen kẽ với người giáo viên vẫn dạy lớp của Nhiên từ trước tới giờ, cứ 2 tuần 1 người dạy. Những thứ xảy ra trong buổi đầu này như đánh dấu cho một thứ xáo trộn nào đó cho cả lớp. May thay giáo viên tiếng Pháp mới này lại không khó tính như giáo viên đã dạy thay lớp của Nhiên trong năm lớp 2. Nhiên cùng mấy người bạn trong bảng vàng năm ngoái thì lại không hề lạ lẫm với người giáo viên này, chính là cô giáo đã trao phần thưởng và tán dương nhóm của Nhiên. Cũng không rõ Nhiên có điểm đặc biệt gì mà cô giáo đó lại gọi tên Nhiên ngay từ buổi đầu giới thiệu với lớp. Nhiên lại thấy e dè vì tuy biết mặt cô giáo này nhưng lại không biết rõ tính cách ra sao ngay cả lớp của Nhiên cũng vậy.

    Nhiên luôn bị ám ảnh bởi sự chú ý do cô thường bị gặp những điều không tốt, những cái nhìn thiếu thiện cảm sau khi bị ai đó để mắt tới hoặc có như cái người bạn lớp trên hay tới lớp cô vào giờ trưa cũng là cái người mà Nhiên cảm thấy không hợp. Tuy vậy, Nhiên cố gắng gạt bỏ những suy nghĩ đó khỏi đầu, chuẩn bị tinh thần đón nhận những điều mới trong năm học này Năm nay, lớp Nhiên còn đón thêm những người học sinh mới vào giờ trưa, lớp như sôi động hẳn vào khoảng giờ này khi có một cô bạn vui tính, luôn tìm cách pha trò làm cho cả lớp có những trận cười sảng khoái. Thời gian đầu, do những bài học còn dễ, Nhiên dễ dàng đạt điểm cao nhưng càng về sau, môn toán đã làm cho Nhiên phải sợ. Nhiên bản thân đã không mạnh môn này, giáo viên chủ nhiệm khi nói chuyện rất ấm áp, ấy vậy mà khi giảng bài lại không có chút hấp dẫn, khí thế nào khiến cho những tiết học trở nên nhạt màu. Đặc biệt với người nội tâm như Nhiên, những bài giảng vô hồn đó càng làm cho cô chán nản, muốn bỏ qua thật nhanh. Nhưng đâu ai cho phép Nhiên làm điều đó, cô vẫn phải cố hiểu, cố nhồi những con số khô khan kia vào đầu. Trong khi các bạn của Nhiên không gặp khó khăn gì khi học toán nhưng cô lại cứ như bị buộc đá vào chân mỗi buổi lên lớp mà có tiết toán là tiết đầu tiên.

    Môn tiếng Pháp thì Nhiên vẫn nối dài thành tích như những năm trước, chỉ có điều, học xen kẽ giữa 2 giáo viên, Nhiên cũng có một chút không ăn nhịp ở những bài giảng đầu tiên do cách dạy của 2 người khác nhau. Và cũng bởi do Nhiên được giáo viên tiếng Pháp thứ 2 chú ý nên cô hay được gọi lên bảng mỗi khi giáo viên này dạy trên lớp. Không chỉ dừng lại ở đó, Nhiên còn bị phạt chỉ vì lý do nghe chừng chỉ có trong những câu chuyện tiếu lâm. Nhiên có lẽ do mải mê hăng say làm bài tập quá mà làm luôn cả trang sau của cuốn sách bài tập không được giáo viên giao. Hôm sau khi tới lớp, giáo viên kiểm tra bài tập của cả lớp và nghiêm nghị hỏi Nhiên "hôm qua viết bằng này chữ có mỏi tay không?". Cô ngỡ ngàng ấp úng không nên lời và phải chép phạt thêm 3 lần nữa toàn bộ bài đã làm. Choáng váng sau một hôm bị phạt và còn bị cả lớp trêu trọc nữa, Nhiên đã cẩn thận hơn trước khi tới giờ học. Nhiên ngày càng gặp khó trong môn toán, điểm số dần thấp đi so với năm trước và cái buổi Nhiên bị phạt kia đã trở thành một tâm điểm để đứa lớp phó vốn đã không thích cô và cũng do cả lớp thích Nhiên hơn đã thêm thắt, canh lúc phụ huynh của Nhiên đi ngang qua nhà mình để mách. Nhiên giờ đây phải chịu thêm áp lực từ gia đình chỉ vì những lời nói của cái người không ưa mình kia. Cô đã luôn bị nhốt trong nhà, ít được cho ra ngoài trừ ngày cuối tuần, nay cái tin tai bay vạ gió này khiến cho thời gian được vui chơi của cô ngày càng thu hẹp.

    Nhiên phải ngồi trong bàn học với những quyển sách toán, cái mà cô giờ đây ghét cay ghét đắng vì nó mà cô mất vị trí bảng vàng, vì nó mà cô không được tẩn hưởng những giờ phút vui chơi, nô đùa như bao đứa bạn đồng trang lứa. Lúc này, Nhiên lại không thích giáo viên chủ nhiệm mặc dù cô giáo đó luôn hiền từ, không hay phạt học sinh. Chỉ vì Nhiên ghét môn toán, tiết toán lại nhiều chỉ sau tiết tiếng Pháp mà thôi, Nhiên không cảm nhận được sự cuốn hút trong những bài giảng của giáo viên chủ nhiệm. Ngược lại, giáo viên chủ nhiệm lại hay quan tâm cô, thậm chí có lần cô ốm phải nghỉ giữa chừng còn được cô giáo đến nhà thăm bên cạnh sự giúp đỡ ân cần của Lanh và Dinh. Nhiên vẫn không có cảm giác gì với giáo viên chủ nhiệm năm nay và luôn bị phàn nàn là ít nói, không cởi mở. Cuối cùng để thoát khỏi vũng bùn của điểm thấp môn toán và để lấy lại động lực học tập, Nhiên được phụ huynh cho học phụ đạo theo lời khuyên của giáo viên chủ nhiệm. Mọi thứ dần được tốt lên, Nhiên cũng lấy lại được phần nào điểm số của mình dù cho cô giờ đã bị bỏ xa so với những bạn khác. Ít nhất Nhiên qua được môn toán trong kỳ thi cuối năm và may mắn có môn tiếng Pháp kéo lại nên cô giữ được cái vị trí học sinh giỏi của mình trong suốt 4 năm học. Người bác sỹ vẫn dõi theo từng câu chuyện, chưa có ý định đánh thức Nhiên, anh ta nổi hứng tò mò muốn biết tất cả mọi thứ trong ký ức của Nhiên.

    Nhiên trải qua một mùa hè đáng nhớ khi người chị họ đi xa bấy lâu nay quay trở về thăm gia đình. Mặc dù Nhiên không được cho đi đón, cô buồn và khóc mất 1 ngày trời nhưng nghĩ đến việc được gặp lại người bạn thân nhất của cô trong suốt những tháng ngày tuổi thơ đã qua, cô vui mừng không lời nào có thể diễn tả được. Nhất là khi cô được tặng một chiếc bút xinh xắn cho năm học mới đang sắp đến gần. Nhiên giữ cây bút đó như kho báu giống như trong những câu truyện mà cô hay đọc, không mang đi đâu, nguyện trong đầu mình ngay cả khi đi học cũng không mang theo để dùng. Ngày đầu tiên tập trung vào lớp 5 cũng là ngày mà người chị họ kia phải đi xa đến nơi sinh sống hiện tại, Nhiên vì phải đến trường mà lỡ mất buổi đưa tiễn, chỉ biết gửi vài lời chào tạm biệt từ ngày hôm trước mà thôi. Năm học này đánh dấu bao thứ gập ghềnh, trắc trở ngay trong ngày đầu tiên. Giáo viên chủ nhiệm năm nay là một người ai cũng thấy sợ khi ngay từ đầu đã đặt ra đủ điều cấm đoán học sinh, thậm chí cả giờ ra chơi cũng bị quản lý ngặt nghèo khi giáo viên này gợi ý, yêu cầu học sinh ở chơi trong lớp mất 10 phút đầu giờ và chỉ được ra ngoài 5 phút cuối và phải chạy nhanh về xếp hàng dưới sân để vào giờ tập thể dục toàn trường. Giáo viên này còn luôn đem lớp ra so sánh với lớp trên, rằng lớp trên mọi thứ đều tốt hơn khiến cho tinh thần của Nhiên và các bạn cô thấy mệt mỏi.

    Môn tiếng Pháp còn được nhà trường sắp xếp với một cách không thể đặc biệt hơn khi xen kẽ trong một năm học với 4 giáo viên, mỗi giáo viên sẽ dạy lớp của Nhiên trong hơn 2 tháng và trong đó có cả giáo viên khó tính nhất đã từng dạy thay trong năm lớp 2. Năm học cuối cấp với bao sự xáo trộn, bao thứ khó khăn, không chỉ có Nhiên, ngay cả Dinh, cậu bạn làm lớp trưởng, luôn đứng đầu lớp cũng nhiều lần phải lắc đầu, thở dài vì lượng bài tập dày đặc, độ khó một lên cao và giáo viên chủ nhiệm lại dạy nhanh như phi mã, hay so sánh, đòi hỏi, trách phạt học sinh. Nhiên đã là một học sinh không mấy giỏi về môn toán, lại gặp trục trặc trong năm học trước, năm nay giáo viên chủ nhiệm dạy lại không vào nên cô càng ngày tuột dốc ở cái môn học này. Có lẽ vì điều đó và một phần do mấy ngày tập duyệt khai giảng, sự hối thúc, ép buộc của giáo viên chủ nhiệm làm ảnh hưởng đến tâm lý của Nhiên nên cô thường xuyên mắc lỗi, giáo viên này đã ghim cô vào trong tầm mắt. Cô luôn luôn bị nhắc tên khi bị điểm kém, luôn phải nhận những lời phê bình gay gắt mỗi khi lên lớp. Cô càng thấy uể oải hơn khi ngay cả môn tiếng Pháp, mở đầu lại là giáo viên khó tính nhất trường, những tiết học thú vị trước kia càng trở nên nặng nề. Nhiên chỉ cố học, cố nhét chữ cho đủ chứ không còn hào hứng như xưa. Trong lúc này, Nhiên và nhóm bạn của mình cũng nghe được thông tin rằng lên cấp 2, cả tỉnh có đúng một trường có lớp tiếng Pháp, học sinh muốn học sẽ phải thi đầu vào còn nếu không đạt sẽ phải chuyển sang trường khác, chuyển sang học tiếng Anh làm môn ngoại ngữ bắt buộc hoặc có thể sẽ phải chuyển đến học ở thành phố lớn nếu có điều kiện. Dinh than thở nhìn Nhiên:

    - Tớ sẽ không thi đầu vào cấp 2 vào trường kia đâu, tớ dừng lại và chuyển sang tiếng Anh thôi. Cậu thì sao Nhiên?

    Nhiên cũng thấy chán nản cho những gì xảy ra trước mắt, những câu từ tiếng Anh nghe trên TV dù cô không hiểu nhưng khiến cho cô khát khao được học. Tuy nhiên, gia đình cô lại vẫn muốn cô theo học tiếng Pháp vì cho rằng tiếng Anh sẽ khó học hơn. Ngược lại, đối với Nhiên, thứ tiếng nào cũng chẳng khó chỉ có điều cô có thích học nó hay không thôi. Mọi lời thuyết phục, mọi câu mong muốn đều bị gạt sang một bên, Nhiên còn bị mắng mỗi khi nhắc tới 2 chữ tiếng Anh. Cô cảm thấy tất cả đều đi vào ngõ cụt giống như ánh mắt của Dinh nhìn cô khi nói chuyện vậy. Giáo viên chủ nhiệm ngày càng cho thấy sự hà khắc của mình, đặc biệt là sau khi Nhiên bị người bạn ở lớp khác trêu trọc chỉ vì muốn cô đồng ý chơi với nó mà thôi. Nhưng cái trò đùa của cô bạn đó, chặn đường, giả vờ quát nạt làm mấy đứa trong lớp Nhiên nhìn thấy mà hiểu lầm đem chuyện này làm toáng lên. Cô bạn kia thì bị phạt còn Nhiên thì bị giáo viên chủ nhiệm cấm túc luôn cả 5 phút ra chơi cuối cùng và chỉ cho ra xếp hàng tập thể dục toàn trường. Nhiên ngày một bí bách, mất kiểm soát, hét thật lớn trong lớp. Các bạn trong nhóm dù rất thương cô nhưng không thể làm gì khác.

    Người bác sỹ lúc này đã thấy những giọt nước mắt chảy không ngừng trên mi của Nhiên nhưng anh ta lại vẫn chưa muốn đánh thức cô dậy, anh muốn nhìn thấy rõ những nỗi khổ đau mà Nhiên từng phải chịu đựng để biết cách an ủi, động viên cô. Cái chông gai đang chưa buông tha cho cô khi cây bút mà người chị họ tặng cho cô, cô đã không muốn mang đi học nhưng phụ huynh lại muốn cô sử dụng nên đành mang đến lớp và chỉ trong có vài ngày nó đã biến mất. Một vài người bạn trong lớp nhìn thấy vào giờ trưa đứa học sinh học ở lớp bên dãy nhà đối diện, đăng ký ăn bán trú ở lớp của Nhiên, lục lọi ngăn bàn chỗ Nhiên ngồi, đã đứng lên mách giáo viên chủ nhiệm nhưng giáo viên này không giải quyết mà còn bắt phạt mấy cô, cậu bạn kia. Có lẽ bởi giáo viên chủ nhiệm ghét Nhiên và cũng do ưu ái cậu học sinh bị tố cáo kia nên tìm cách bỏ qua chuyện này. Nhiên vừa bị phụ huynh mắng vì không giữ đồ cẩn thận, hôm sau còn bị giáo viên chủ nhiệm quở trách là "có cái bút mà làm toáng lên". Đó chỉ là một cái bút tầm thường trong mắt giáo viên chủ nhiệm nhưng đối với Nhiên đó là kỷ niệm vô giá, mất nó Nhiên như mất đi một nguồn an ủi. Nhiên giữ cây bút bên mình coi nó như là một thứ xoa dịu những căng thẳng cô phải gặp trước mắt, nay mất rồi, Nhiên lại càng chìm trong bóng đen u tối. Cô và Lanh cũng bắt đầu có những cãi vã bởi cái đứa ngồi cạnh Lanh lúc này là học trò cưng của giáo viên chủ nhiệm, không thích Nhiên, luôn tìm cách chia rẽ 2 người. Nhưng mọi hiểu lầm nhanh chóng được giải quyết nhờ cô bạn hàng xóm của Nhiên. Nhiên thì do có xích mích với học trò cưng của cô chủ nhiệm nên bị bắt xuống ngồi một mình ở cuối lớp, vị trí dành cho học sinh cá biệt. Cô bạn từng ngồi cạnh Nhiên năm lớp 1 thấy thương tình nên xin cô chủ nhiệm xuống ngồi cạnh nhưng không được đồng ý, còn nói rằng Nhiên xứng đáng được ngồi một mình, không nên để ai ngồi cạnh. Nhiên đành ngậm đắng nuốt cay ngồi ở vị trí đó, cô biết các bạn vẫn luôn bên cô, đó cũng là một thứ để tạm làm giảm đi nỗi đau lúc này.

    Và rồi, năm học dần trôi đi, Nhiên vẫn không có hy vọng sẽ đạt được nổi điểm 9 môn toán trong kỳ thi cuối năm, được 8 điểm cũng là cố gắng lắm rồi. Môn tiếng Pháp dù rằng Nhiên không còn hứng học như trước nhưng vẫn dễ dàng đạt điểm cao, đặc biệt là sau khi giáo viên khó tính nhất trường hết thời gian dạy, Nhiên chỉ phải học với 3 giáo viên nhẹ nhàng hơn, lại luôn có ấn tượng với cô. Theo yêu cầu của gia đình, Nhiên phải vùi đầu vào ôn tập trong suốt thời gian hè để tham dự kỳ thi đầu vào lớp tiềng Pháp của trường cấp 2 top đầu của tỉnh. Nhưng do sự tuyển chọn gắt gao và bài thi lại chỉ có 2 môn toán và văn, không có môn ngoại ngữ, thế mạnh của Nhiên nên cô đã không trúng tuyển. Nhiên thì không có gì phải suy nghĩ vì cô lại càng có lý do để chuyển sang tiếng Anh mà phụ huynh không thể ngăn cản được, thế nhưng, cô vẫn phải chịu một áp lực vô hình bởi con của mấy người hàng xóm đã trúng tuyển vào đó. Nhiên vừa phải tìm cách quên đi áp lực vừa phải đi học thêm tiếng Anh để còn chuẩn bị cho năm học cấp 2 đang đến gần. Người bác sỹ đã thấy sự căng thẳng tột độ trong ký ức của Nhiên, anh quyết định đánh thức cô dậy và động viên:

    - Giờ hãy thả lỏng cơ thể, đó chỉ là quá khứ mà thôi. Cô không phải đối mặt với nó nữa, cô đã thành công khi quyết định chọn học tiếng Anh rồi

    Nhiên dường như vẫn còn một chút tàn dư của giấc mơ vừa rồi, cô đáp lại:

    - Thành công ư? Giờ tôi đang thất nghiệp đó. Chẳng giải quyết được gì? Đó là sai lầm của cuộc đời tôi. Có lẽ gia đình tôi đã đúng. Nếu lúc đó tôi đừng ham cái thứ này, tôi cố gắng học thật tốt, tôi đỗ vào cái lớp đó thì bây giờ cuộc đời tôi đâu phải như thế này

    Người bác sỹ tâm lý cố gắng trấn tĩnh Nhiên:

    - Bình tĩnh lại và nghe tôi. Ít nhất cô đã tốt nghiệp đại học ở một trường danh giá, cô đã hoàn thành ước mơ của mình nhưng cuộc đời mà, ai chả có những lúc khó khăn. Bây giờ có thể cô đang gặp một chút trắc trở, đâu có nghĩa là đã hết cách. Còn một tương lai dài ở phía trước, có thể cái nơi mà cô từng chọn không hợp với cô, làm cho cô phải lao tâm khổ tứ, có thể rằng gia đình cô không hiểu được hết nên không đồng hành với cô. Nhưng cô có thể thử cái mới chứ. Bây giờ hãy coi cái thứ mà cô đang gặp là một phần trong quá khứ của cô đi. Coi nó là một thước phim có thể đem trình chiếu cho người khác xem, biết đâu lại được đón nhận và cô sẽ có được thành công còn không thì hãy coi nó là báu vật, dành cho người tri kỷ nhất.

    Nghe lời khuyên của bác sỹ, Nhiên nguôi ngoai phần nào, cô vẫn tiếp tục cuộc thử nghiệm, vẫn muốn làm ra những tập phim trân thực về chính cuộc đời mình để làm thành một món quà độc đáo, có một không hai.
     
    Chỉnh sửa cuối: 12 Tháng ba 2023
  7. Nevertalkname Không có gì để xem

    Bài viết:
    271
    Chương V: Ngỡ ngàng

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trải qua một giấc mơ khơi gợi những mảng ký ức sợ hãi trong quá khứ, Nhiên cố gắng bình tĩnh lại bản thân, tiếp tục tìm đến phòng khám cho ngày thử nghiệm tiếp theo. Người bác sỹ hôm nay không vội vàng thôi miên cô vào giấc ngủ quá khứ mà cho cô chơi những trò game thư giãn đầu óc trước, để cô không nặng nề về những gì đã mơ thấy hôm qua. Kết thúc bài khởi động, người bác sỹ bắt đầu thôi miên:

    - Nhìn vào con lắc này.. Giờ cô đã lên lớp 6.. Đã được học môn tiếng Anh.. Niềm khát khao, mong mỏi của cô.. Nghĩ về nó.. Nghĩ về nơi cô học..

    Nhiên chìm vào giấc mơ, xung quanh cô lúc này không còn là ngôi trường cũ như những ngày qua nữa mà thay vào đó là ngôi trường cấp 2, ngôi trường có tiếng thứ nhì của tỉnh. Ngày đầu tiên nhận lớp, Nhiên đã bị choáng ngợp bởi những thứ mới lạ, khác xa so với những gì cô tưởng tượng trong đầu. Lớp học mới đông hơn gấp đôi lớp hồi tiểu học đến nỗi mà Nhiên không được ngồi 2 người một bàn mà phải ngồi cùng với 3 người khác. Giáo viên chủ nhiệm cũng là giáo viên dạy tiếng Anh luôn bởi đây là lớp chọn tiếng Anh của trường. Giáo viên này rất khác những giáo viên trước mà Nhiên từng gặp, không thể nhận ra được có phải là người khó tính hay không, nhưng lại cho thấy một sự kỳ quặc ngay trong buổi đầu tiên giới thiệu với học sinh. Không cần phải chờ những buổi tập trung kế tiếp, cô giáo chủ nhiệm chọn ngay cán sự lớp chỉ cần nhìn vào cái tên và đương nhiên là Nhiên không nằm trong số những cái tên mà giáo viên chủ nhiệm ưa thích. Điều đó cũng chẳng là gì với cô bởi suốt bằng ấy năm đi học chẳng có năm nào cô được làm cán sự lớp cả. Sau đó, lần lượt là 2 cô giáo dạy môn văn và toán ra giới thiệu nhanh với lớp để còn chạy qua các lớp khác.

    Nhìn thoáng qua giáo viên dạy toán, Nhiên lại có chút lắng lo vì vốn dĩ cô đã không giỏi môn này, nay lại càng lên cao thì lại càng gặp khó và giáo viên toán lại có vẻ gây ra sự bất ổn cho Nhiên sắp tới. Trong lớp học mới của Nhiên, cô gần như là người lạc lõng do hầu như trong lớp toàn các nhóm bạn đã quen nhau từ hồi cấp 1, Nhiên thì chỉ có quen cái đứa lớp phó ngày trước đã từng làm cô điêu đứng mà thôi và 1 cô bạn khác quen trong lớp học thêm chuẩn bị trước khi vào lớp 6. Nhiên lại cũng chẳng thân thiết gì với 2 người này nên cũng nói vài câu chào hỏi hời hợt, các bạn của cô, từ cô bạn hàng xóm, cho tới Lanh, Thạo, Dinh đều chọn trường khác học do gần nhà. Từ khi học xong cấp 1, nhà Lanh cũng chuyển đi nơi khác, lại vướng chuyện lên học cấp 2 nữa nên 2 người không thể nói chuyện với nhau còn cô bạn hàng xóm cũng không còn ở gần nhà Nhiên nữa. Tới ngày thứ 2 đi học, Nhiên gặp ngay một cô bạn mới từ trên trời rơi xuống, đó là đứa hôm qua được cô giáo chủ nhiệm phân công làm lớp trưởng. Vừa đến lớp nó đã ra chặn đường Nhiên, đòi kiểm tra này nọ, không có gì thì lại trêu trọc khiến cho cô cảm thấy khó chịu nhưng vì nó là lớp trưởng nên đành phải lờ đi. Nhưng mọi thứ chưa thật sự kết thúc khi đứa lớp trưởng lại tiếp tục trêu đùa không ngớt và còn ngạo nghễ nói "đến lớp là phải nói chuyện với tớ thì sẽ được tha". Nhiên thì không thích ai đeo bám, đùa dai dẳng nên vẫn cứ mặc kệ cho đứa lớp trưởng hành động còn cô thì cứ ngồi yên một chỗ làm việc của mình. Tưởng như là kẻ lạc loài trong lớp, Nhiên lại được gặp lại cô bạn oan gia đã từng trêu đùa mình trong giờ ra chơi năm ngoái. Ngay từ lúc vừa ra về, nó tiến lại hỏi Nhiên:

    - Này Nhiên. Không nhớ tớ à?

    Quá bất ngờ và ngỡ ngàng khi chỉ gặp đứa đó đôi ba lần năm ngoái rồi cả 2 đều bị giáo viên phạt nên không được phép gặp nhau nên Nhiên cũng không nhớ rõ mặt cô bạn này. Đang cố nhớ lại xem là ai thì cô bạn đó đã kể lại chuyện năm trước và cười nói:

    - Tớ muốn chơi với cậu từ năm ngoái cơ nhưng năm nay lại được học cùng lớp. Hay ghê vậy. Mà sao hôm đó cậu lại đi mách phụ huynh rồi đến gặp giáo viên làm tớ bị phạt.

    Nhiên rõ ràng là không cố ý, đó chỉ là do vô tình có đứa trong lớp nhìn thấy rồi về mách người lớn và cả giáo viên chủ nhiệm, cố giải thích:

    - Không phải là tớ mách, tớ cũng định làm quen với cậu dần dần nhưng có đứa trong lớp tớ nhìn thấy, nó mách đó chứ. Tớ bị nhốt trong lớp cho tới cuối năm đây nè, còn bị cô chủ nhiệm suốt ngày lôi ra nữa chứ, còn bị bắt ngồi cuối lớp một mình. Có phải mình cậu bị phạt đâu.

    Cô bạn kia cũng nguôi ngoai không muốn nhắc lại chuyện cũ nữa, từ giờ 2 đứa sẽ trò chuyện với nhau như chưa có gì xảy ra. Ấy vậy, Nhiên là người trầm tính, cần một thời gian dài tin tưởng mới dám chơi thân thiết nên vẫn chỉ nói chuyện với cô bạn kia về bài vở và mấy chuyện phiếm thôi. Đứa lớp trưởng thì vẫn cứ tiếp tục cái trò của mình, bây giờ ngay cả 5 phút giải lao đổi tiết nó cũng lợi dụng đi kiểm tra lớp, chạy tới chỗ Nhiên trọc ghẹo. Nhiên quá khó chịu với nó mà bất chấp tất cả, quát lớn đuổi nó về chỗ. Ngỡ tưởng nó sẽ bịa tội để mách cô, nhưng không, điều nó muốn là kết bạn với Nhiên nên tiếp tục làm cái trò nhây của mình để Nhiên đáp lại mà đồng ý chơi với nó. Chưa có lúc nào mà Nhiên cảm thấy sợ cái lớp mình như lúc này, vừa bị làm phiền bởi lớp trưởng, tới lượt tổ trưởng tổ 1, tổ của Nhiên trong lớp lại làm cho cô mệt mỏi. Đứa tổ trưởng tổ 1 là một đứa con gái có sở thích gần giống với Nhiên, thích xem đá bóng, lại còn có giọng hát hay nữa nhưng nó lại là một đứa nhạy cảm, dễ dàng sửng cồ với bất kỳ ai trong lớp nếu như làm nó không thích. Nó thấy Nhiên cùng sở thích nên muốn bắt chuyện nhưng lại chọn cách nói rất nhiều khi có thể và đôi lúc còn kiểm soát Nhiên nếu như bắt chuyện với đứa mà nó không ưa. Thế nhưng Nhiên lại dám phản pháo lại nó mỗi khi nó quá quắt. Nó tuy tức giận dọa dẫm Nhiên là sẽ ghi vào sổ và mách lại với cô giáo chủ nhiệm vào giờ sinh hoạt lớp, và rồi khi bất chợt nghe những câu nói đùa của Nhiên với mấy cô, cậu bạn ngồi xung quanh, nó lại bật cười, theo câu truyện và bỏ qua tất cả.

    Nhiên lại không được xếp ngồi ở đó lâu khi điểm toán của cô thấp, còn ở trong danh sách đen của lớp nên được chuyển đến ngồi cạnh một cậu bạn giỏi toán, đó lại chính là cậu bạn đã học cùng cô năm lớp 1 nhưng lại chuyển sang lớp khác chỉ sau học kỳ 1. Do lâu không gặp nên Nhiên không nhận ra nhưng cậu bạn này lại nhận ra cô và kể lại chuyện cũ để cô nhận ra cậu. Đây là một cậu bạn vừa giỏi toán lại thích chơi game, đó cũng là một sở thích của Nhiên sau xem bóng đá. Ngoài ra Nhiên còn gặp được một cô bạn tổ trưởng tổ 3, tổ mới của Nhiên vui tính, hay pha trò và còn có chút tinh nghịch nữa. Nhờ ngồi cạnh những người bạn như thế mà Nhiên có tinh thần, tiến bộ hẳn trong môn toán. Nhưng chừng đó là chưa đủ với giáo viên dạy toán, nhất là cô rất hay bị so sánh với một đứa học trò cưng trong lớp. Nó là một công tử bột chính hiệu, được phụ huynh giữ như vàng và nhiều lần lên gặp nhà trường chỉ vì giáo viên phạt nó. Vì lẽ đó mà các giáo viên luôn cưng nó như cha mẹ nó làm ở nhà. Thậm chí, khi nó đánh nhau với đứa ngồi kế bên, bị thương, cậu học sinh kia bị làm kiểm điểm mời phụ huynh còn nó thì không, lại còn được giáo viên chủ nhiệm bắt lớp trưởng đi cùng đến tận nhà để thăm hỏi nữa. Nhiên và lớp trưởng cũng đã hết khúc mắc, 2 người nói chuyện, nô đùa như 2 học sinh bình thường trong lớp dù cho Nhiên vẫn không thân thiết với nó vì nó không phải là người có thể hợp sóng với Nhiên.

    Nhưng Nhiên lại cũng lại là cái gai trong mắt của giáo viên chủ nhiệm, cũng không rõ là gì, có thể là do Nhiên đã có một vài lần phản ứng lại hành động của lớp trưởng hoặc cũng có thể giáo viên toán đã thêm thắt gì đó. Nhiên luôn phải hứng chịu những lời trách phạt, móc mỉa của 2 giáo viên này. Do là học sinh mới làm quen với tiếng Anh, kể cả khi đã học qua trong thời gian hè, nhưng Nhiên lại học ở nơi khác không học ở chỗ của giáo viên chủ nhiệm nên Nhiên luôn bị nặng tay hơn so với các bạn khác trong lớp khi chẳng may mắc lỗi sai. Thậm chí còn bị vào danh sách học sinh cần theo dõi của lớp mặc dù cô luôn đạt điểm khá từ giữa học kỳ I. Giáo viên toán thì luôn tìm cách gạt đi mọi cố gắng của cô, còn viết luôn vào sổ liên lạc với phụ huynh là "học yếu môn toán" dù cho điểm của cô đã có những cải thiện, thi cuối kỳ I, cô còn đạt điểm 7. Nhiên vẫn tiếp tục không được buông tha khi sau Tết, cả lớp đi học lại, giờ học khởi đầu năm mới của lớp lại là môn toán. Hôm đó, giáo viên môn toán đặt ra một bài tập và mời các học sinh xung phong lên trả lời nếu ai làm đúng sẽ được thưởng. Nhiên và một số người khác dơ tay lên bảng nhưng chỉ có cái đứa công tử bột kia được gọi lên dù cho Nhiên ngồi ngay bàn đầu và đúng vào tầm mắt của giáo viên. Thế nhưng, đã không ưa thì dưa sẽ có dòi nên cánh tay của Nhiên bị phớt lờ. Không được gọi lên bảng, phải nhìn đứa mà mình ghét nhất lớp nhận phần thưởng, lại trùng với đáp án mình đã chuẩn bị sẵn, Nhiên còn được nghe giáo viên đưa ra một câu châm ngôn: "Học sinh nam bao giờ học toán cũng giỏi hơn nữ". Ngày đầu năm mới đến lớp lại là một ngày buồn của Nhiên. Cô ấm ức trong lòng về kể lại với phụ huynh những gì đã xảy ra nhưng chỉ nhận lại được một lời xoa dịu cho xong chuyện rằng giáo viên không ghét cô nhưng do là không nhìn thấy và đùa vui đầu năm thôi. Người bác sỹ thấy Nhiên căng thẳng đến mức chỉ muốn hét lớn, anh ta sợ vì hôm qua cô đã trải qua một giấc mơ tồi tệ, nay lại có thể làm cho cô thêm ức chế tinh thần nên đã vội đánh thức cô dậy: "Bình tĩnh lại nào.. bình tĩnh.." và lấy cho cô một cốc nước. Đợi khi tinh thần của Nhiên đã có phần ổn định, anh ta lại cho cô chơi những trò game để giải tỏa đầu óc. Nhiên đã phấn chấn trở lại, người bác sỹ lại từ từ đưa Nhiên trở lại giấc mơ:

    - Bây giờ nhìn vào con lắc này.. cô là người thích chơi game.. hãy đến với những trò game mà cô hay chơi sau giờ học.. đến với những kết quả tốt đẹp trong học kỳ II..

    Lúc này Nhiên đang ngồi trước màn hình máy tính sau giờ học và làm bài tập đầy căng thẳng, cô đang nghe những bài nhạc yêu thích và bắt đầu chơi game. Cô hay chơi trò Smash Your PC và Disney's Hercules để vơi đi những gì đã gặp ở trên lớp. Nhiên bắt đầu lãnh cảm với những thứ đó, cô không còn bận tâm đến giáo viên toán và giáo viên chủ nhiệm nữa, cô học cho chính cô và mặc kệ mọi thứ diễn ra. Giờ đây có có riêng cho mình những người bạn hiểu và chuyện trò cùng cô mỗi ngày. Thế rồi kỳ thi cuối năm đến gần, cô phải tất bật ôn tập để chứng minh cho phụ huynh thấy cô đang bị giáo viên "ghim" trong thời gian qua và phải ngậm ngùi chấp nhận đi học phụ đạo môn toán để được yên ổn. Cuối cùng, Nhiên cũng gặt được quả ngọt khi điểm toán, điểm văn, điểm Anh của cô đều tốt, riêng toán đã lên được 8 điểm, văn thì vẫn được 7 như trên lớp còn môn tiếng Anh thì đã lên tới 9. Nhưng tuần học sau khi thi xong Nhiên bất ngờ bị ốm nên không thể đến dự buổi tổng kết, giáo viên chủ nhiệm đành phải hẹn gặp riêng phụ huynh để đưa phần thưởng cho học sinh khá. Nhiên thì cảm thấy thỏa mái hơn hẳn vì thoát khỏi làn đạn của 2 người giáo viên ghét mình.

    Mọi thứ rắc rối chỉ tạm thời nghỉ hè cùng Nhiên mà thôi, sang đến năm học lớp 7, ngay từ hôm đầu tiên đến nhận lớp, Nhiên đã phải chứng kiến một sự thay đổi lớn. Nhà trường quyết định sắp xếp lại học sinh các lớp, một nửa lớp của Nhiên phải chuyển sang lớp khác còn một nửa học sinh của lớp bên cạnh sẽ chuyển sang lớp của Nhiên. Những người bạn luôn trò chuyện với Nhiên năm ngoái, kể cả cậu bạn cũ từng học chung lớp 1 cũng lại một lần nữa chuyển lớp đi. Nhiên giờ thiếu vắng người hiểu và tâm sự cùng với mình, cô thấy có chút hụt hẫng khi thấy những người bạn kia khoác cặp đi sang lớp mới. Chờ tới lúc những người bạn mới vào lớp, giáo viên chủ nhiệm lớp 7 bắt đầu giới thiệu với lớp. Khác với năm ngoái giáo viên 2 môn văn và toán cũng đang là chủ nhiệm của 2 lớp cuối dãy nên phải giới thiệu và nhận học sinh mới đến do sắp xếp của nhà trường, không thể sang giới thiệu với lớp của Nhiên ngay được nhưng cô giáo chủ nhiệm của lớp Nhiên nói rằng 2 cô giáo đó sẽ giới thiệu vào tiết dạy đầu tiên của mình ngay ngày mai. Vừa ngay buổi tập trung đầu tiên, Nhiên đã được xếp ngồi xung quanh với mấy người bạn mới đến. Nhiên vốn dĩ trầm mặc, ít nói nay lại toàn những người mới lạ, chưa biết có hợp với mình hay không nên Nhiên vẫn e dè, chưa dám bắt chuyện. Vài ngày trôi qua, Nhiên vẫn chưa hết ngỡ ngàng với những gì xảy ra vào hôm đầu tiên trở lại lớp. Nhưng giờ ra chơi ngày hôm nay, đã có một cô bạn mới đến bỗng gọi tên Nhiên. Cô tròn mắt nhìn cô bạn mới kia, không hiểu tại sao mới tới mà đã biết rõ tên mình vậy:

    - Sao cậu biết tên tớ thế?

    Cô bạn nở một nụ cười dễ thương rồi nói:

    - Thì chiều hôm qua lúc tớ ra về, bố tớ đón thì thấy mẹ cậu cũng đang ở đó. Chúng mình chào nhau ra về mà cậu không nhớ à?

    Nhiên mới giật mình nhớ ra người bạn hôm qua vẫy tay chào mình đấy chính là bạn học cùng lớp với mình mà không hay biết. Nhiên cười trừ xin lỗi cô bạn đó và 2 người bắt đầu câu chuyện. Cô bạn đó tỏ rõ cái sở thích để tóc dài và ấn tượng với mái tóc của Nhiên, trong khi đó Nhiên lại không mấy hào hứng với cái chủ đề này, chỉ là vì bạn mới bắt chuyện làm quen nên cô đành phải nói vài câu cho qua thôi. Thật tình cờ khi hôm nay sắp xếp lại chỗ, giáo viên chủ nhiệm lại đưa cô bạn mới đến ngồi ngay bên cạnh Nhiên. Hai người càng dễ dàng nói chuyện, bàn bài vở với nhau, lại ra về cùng nhau nên chẳng mấy chốc đã trở thành hai người bạn. Ngoài ra, cô bạn mới này lại giới thiệu 2 cậu bạn khác chơi thân thiết với cô từ lớp cũ tới Nhiên do nhận ra Nhiên thích bóng đá nên mới đưa 2 cậu bạn kia đến nói chuyện cùng cho thêm vui. Nhưng cái niềm vui của Nhiên với đám bạn mới dần dần có những rạn nứt chỉ trong vài tháng khi cô bạn mới kia quen được với mấy đứa ở lớp cuối dãy. Những đứa đó là gương mặt quen thuộc của cái cột cờ trong đầu giờ ngày thứ 2 nhưng không hiểu vì sao cô bạn mới của Nhiên lại thấy hấp dẫn khi chơi cùng cái nhóm đó. Nó đã bắt đầu thay đổi, không còn điềm đạm, dễ thương như trước mà học theo cái đám đó chuyên bày trò phá trường, phá lớp khiến cho ngay cả 2 cậu bạn trong lớp học chung lớp 6 với nó cũng phải ngán ngẩm.

    Nhiên vẫn chuyện trò, bàn tán bóng đá với 2 cậu bạn đó nhưng cô với cô bạn mới đang có những tranh cãi. Cô bạn đó ngày càng có những hành động làm cho Nhiên khó chịu, luôn bắt ép, quát nạt bạn mình phải theo ý và còn gây gổ, chửi bới khi Nhiên không đồng tình với chuyện gì đó. Nhiên ngày một ghét cái đám học sinh lớp ở dãy cuối vì đã nhảy vào cướp đi người bạn của mình cùng với đó thấy sự thay đổi đến chóng mặt của cô bạn mới kia mà Nhiên ngao ngán. Thế rồi cái tình bạn đó sớm vụn vỡ khi 2 người cãi vã lớn và từ đó không còn nói chuyện với nhau nữa. Dù rằng sau đó Nhiên thấy mình nóng tính muốn làm lành nhưng nó đâu cần cô nữa vì giờ nó đã có cái đám quậy phá kia rồi. Nhiên tiếp tục một năm học nhạt nhẽo và đến năm nay, giáo viên chủ nhiệm vẫn là cái người đáng sợ nhất của cô. Cô luôn bị vào tầm ngắm dù cho kết quả học môn tiếng Anh luôn ở mức khá. Giáo viên chủ nhiệm "ghim" Nhiên đến nỗi mà khi làm bài kiểm tra để chọn bồi dưỡng vào đội tuyển tiếng Anh, Nhiên đạt điểm để vào nhưng giáo viên chủ nhiệm vẫn loại cô và cho người thấp điểm hơn vào chỉ vì lý do không có lời giải thích. Nhiên lại tiếp tục gặp khó ở môn toán khi giáo viên toán năm nay còn khó hơn năm ngoái. Cô phải rất vất vả để vượt qua cái năm học đầy biến động, trông gai này. Cuối năm cô được học sinh khá nhưng lại phải chịu áp lực vì mấy người ngồi xung quanh chỗ cô toàn được học sinh xuất sắc nên cô cũng bị mang ra so sánh ít nhiều. Người bác sỹ lại thấy Nhiên căng thẳng, anh ta quyết đánh thức cô dậy. Quả là một năm học tồi tệ của Nhiên! Nên nét mặt Nhiên cho thấy đủ sự thất vọng. Người bác sỹ lại phải an ủi cô:

    - Cô thấy đó! Cô là học sinh khá cơ mà, cô lại còn đủ tiêu chuẩn được vào đội tuyển tiếng Anh của lớp nữa. Nhưng đây là không may, tai bay vạ gió nên mới vậy. Tôi hiểu cho cô, đừng nghĩ ngợi gì thêm về nó nữa. Dù sao, qua thời gian đó, cô đã chứng minh cho những người kia thấy sai lầm rồi mà. Bây giờ lại thả lỏng cơ thể, lại chơi vài ván game giải trí nhé.

    Nhiên lại được bác sỹ cho chơi game để lấy lại tinh thần chuẩn bị cho buổi thử nghiệm ngày mai, dự tính sẽ còn nhiều thứ trắc trở hơn thế này. Nhưng anh ta lại hy vọng cho Nhiên rằng cô sẽ tìm được niềm vui trong đó, tìm được cho mình một người bạn tốt thật sự thay thế cho cái cô bạn bị lôi kéo kia.
     
    Chỉnh sửa cuối: 12 Tháng ba 2023
  8. Nevertalkname Không có gì để xem

    Bài viết:
    271
    Chương VI: Va Vào Cái Mới

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nhiên tiếp tục đến phòng khám, người bác sỹ thấy cô mệt mỏi vì 2 ngày liên toàn gặp phải những ký ức không mấy tốt đẹp. Anh đề nghị Nhiên chơi vài trò game thư giãn trước khi vào thôi miên nhưng Nhiên lại gạt phăng đi và muốn thôi miên ngay lập tức. Thấy Nhiên quyết tâm, anh ta cũng không cản đành chiều lòng đưa cô đến với 2 năm học cuối cấp 2. Bước vào giấc mộng quá khứ, hôm nay Nhiên đi tập trung nghe giới thiệu giáo viên mới cho năm lớp 8. Giáo viên chủ nhiệm năm nay không hẳn là xa lạ với lớp cô vì ngay từ lúc sắp nghỉ hè, đã được giáo viên chủ nhiệm lớp 7 giới thiệu ngay còn giáo viên môn toán là người năm ngoái dạy lớp môn sinh học, chỉ có giáo viên môn văn là mới hoàn toàn. Nhưng ngay từ khi gặp mặt, cả lớp của Nhiên đã thấy có gì đó không ổn khi trông giáo viên này có vẻ khó tính. Giáo viên chủ nhiệm năm nay tuy yêu cầu cao hơn năm ngoái khi thường xuyên luyện kỹ năng nghe, nói tiếng Anh cho học sinh, cái mà những năm trước không được chú trọng, cả lớp chỉ được luyện ngữ pháp và đọc hiểu mà thôi. Điều này thì Nhiên là người hào hứng nhất vì cô quá chán với mấy bài làm ngữ pháp và đọc hiểu rồi. Cô tỏ rõ điều đó khi mỗi lần gọi trả lời câu hỏi thường nhanh hơn so với các bạn khác trong lớp và luôn được giáo viên khen ngợi. Và đã rất lâu rồi Nhiên mới cảm thấy chưa có lúc nào động lực học lại lên cao như lúc này. Bạn bè xung quanh Nhiên thì đang bàn tán về thầy giáo dạy thể dục, những gì nghe được từ khóa trên, đó là một người cảm tính, những ai được thầy ưng sẽ cho điểm cao còn lại thì không bao giờ. Nhiên cũng có chút lo sợ vì đây cũng là môn khắc tinh của cô và Nhiên lại là một học sinh dễ bị vào danh sách đen nên điều cô sợ là cũng có cái lý của nó.

    Năm học này cũng là một năm không mấy dễ dàng khi học sinh bắt đầu được học môn hóa, môn học nổi tiếng là nỗi khiếp đảm của học sinh. Đứa bạn mới năm ngoái giờ dường như nhận ra sai lầm gì đó hoặc có thể tiếc nuối một người bạn như Nhiên nên quay lại chủ động tìm cách bắt chuyện nhưng Nhiên vẫn còn giận nó, giận câu chửi của nó và giận cái sự thay đổi nhanh chóng để tìm đến cái đám học sinh hư kia, Nhiên phớt lờ mọi câu hỏi han từ nó mỗi ngày mặc cho nó kiên trì nối lại tình bạn với cô. Nhiên thì ngầm đoán ra là có thể nó biết rằng cả lớp đang quay lưng với nó, cô vẫn thấy nó qua lại với đám học sinh kia mỗi giờ ra chơi, có khi còn đưa thẳng vào lớp và còn xô xát với học sinh trong lớp nữa. Nhiên lại càng không chấp nhận những lời chào hỏi gợi chuyện lúc đầu giờ của nó. Nhưng ngay cả chính cô cũng có cảm nhận đang bị mọi người chống lại, bọn con trai trong lớp, cầm đầu bởi thằng công tử bột kia luôn bắt nạt, gây phiền phức cho cô mỗi khi đến lớp. Bọn chúng không chỉ liên tục chèn ép, bắt nạt cô mà còn buông những lời lẽ xúc phạm thậm tệ. Đứa lớp trưởng dường như thấy cô lạnh lùng, không chịu thân thiết với nó nên cũng không đứng ra ngăn cản hoặc ngại cái thằng cầm đầu kia, đến giáo viên còn không dám động vào nó, mà phải chấp nhận đứng nhìn. Sự chịu đựng của Nhiên có giới hạn khi cô vùng lên đánh trả lại bọn kia dù biết rằng mình chịu phần thua thiệt và bị chúng đánh lại đau hơn. Lúc này mới thấy lớp phó đứng ra can ngăn và dọa sẽ ghi tên bọn kia vào sổ. Nhiên thấy lạ vì thái độ của lớp phó vì trước giờ nó và bọn này thân nhau, bọn này ỷ thế nên mới bắt nạt mọi người trong lớp nhưng không hiểu vì sao hôm nay lại như vậy. Lúc sau câu trả lời đã được hiện rõ khi Nhiên vô tình nghe thấy lớp trưởng đang nói chuyện với lớp phó rằng bỏ qua tội đánh nhau của Nhiên với lũ con trai kia và nói lũ đó ngừng ngay cái chuyện này. Thế nhưng cảm giác lạnh lẽo mỗi khi đến lớp của Nhiên vẫn chưa được hâm nóng trở lại, cô vẫn phải chịu những lời bàn tán, những cái nhìn thiếu thân thiện nhắm vào mình sau cái vụ hôm đó. Nhiên lại càng nhớ về những năm tháng còn học tiểu học, lớp học tuy ít người nhưng vui vẻ, bạn bè luôn sát cánh bên cô hay cái năm học lớp 6 được trò chuyện cùng đám bạn chung sở thích.

    Nay mọi thứ đã chỉ là quá khứ xa xăm, cô còn không biết mấy người bạn đó đã chuyển tới lớp nào và cũng do học hành tối ngày nên cũng chả có thời gian mà gặp nhau. Ấy vậy mà chiều hôm nay khi tan học trở về, vô tình cậu bạn ngồi cạnh năm lớp 6 bắt gặp và hỏi chuyện Nhiên, cô dù đang bất ổn trong lớp học nhưng cũng đành như không có chuyện gì để lái sang chuyện game, bóng đá.. Nhiên cũng tạm quên đi được những gì đang diễn ra trên lớp. Dần dần mọi thứ như mở ra một ánh sáng cho Nhiên khi cô được chuyển đến ngồi cạnh cô bạn oan gia hồi cấp 1. Hai người vẫn nói chuyện trong lớp nhưng không thân thiết, có lẽ Nhiên không thấy hợp để tâm sự hơn với cô bạn này. Giờ ngồi cạnh nhau, Nhiên và cô bạn kia dần hiểu nhau hơn. Cô bạn đó còn nói cho Nhiên biết rằng do cái tính không hướng ngoại của mình nên cả lớp mới xa cách Nhiên. Nhưng rồi hiểu được rằng do từ nhỏ Nhiên hay bị nhốt trong nhà nhiều nên mới vậy, cô bạn đó cảm thông và giúp Nhiên kết nối với mấy người bạn ngồi xung quanh. Trong đó có cả cô bạn nằm trong top của lớp, người từ trước tới giờ không ưa Nhiên nhưng nay thấy hiểu ra mọi chuyện đã thương cảm và gần gũi, giúp đỡ cô nhiều hơn. Đứa bạn mới năm trước thấy Nhiên và cô bạn oan gia hay chuyện trò nên đã giả vờ bắt chuyện cùng mấy người bạn xung quanh Nhiên để có cơ hội làm lành với Nhiên. Nhiên vẫn còn giận nên chưa bỏ qua cho nó dù cho cô bạn oan gia kia thuyết phục.

    Nhưng thời gian của Nhiên với nhóm bạn này cũng chẳng còn nhiều nữa khi gia đình cô sắp chuyển tới thành phố khác sinh sống và cô cũng sẽ phải chuyển đến một ngôi trường mới xa lạ. Nhiên lại không muốn nói ra vì những đứa ghét cô sẽ lợi dụng việc này để cô lập, bêu xấu Nhiên. Đối với chúng chuyển đến thành phố khác học là có cơ hội mới, sẽ học tốt hơn, có tương lai hơn nơi này và cũng do nghĩ rằng ở lớp này chịu không nổi nên phải đi. Nhiên thì vừa có chút thấy nhớ tiếc cái lớp bất ổn này do vừa mới cởi bỏ cái bức tường quanh mình để có thêm bạn vừa háo hức muốn tới trường mới ở nơi xa để mong lấy lại được tinh thần học tập, để còn chứng minh cho những ai khinh thường cô thấy rằng cô không hợp trường chứ không phải là cô kém cỏi. Cái sự đấu tranh tư tưởng trong Nhiên ngày một lớn dần khi kỳ thi cuối năm đang cận kề, đồng nghĩa cái ngày cô phải xa đám bạn đang tiến gần trước mắt. Cô cố nén những suy nghĩ đó, tiếp tục vui vẻ những tháng ngày còn lại ở ngôi trường này. Nhưng cô lại gặp phải một điều không mong muốn, khi một đứa trong đám bạn đó lại hiểu lầm cô. Trong giờ toán, cô và một cậu bạn ở dãy đối diện được gọi lên bảng làm bài. Thật không may, Nhiên lại bị đưa cho bài tập khó nên làm sai còn cậu bạn kia làm đúng do được cho bài dễ. Nhiên vừa bị điểm kém vừa thấy buồn vì mình là kẻ xui xẻo trong cái ngày hôm ấy. Cô thở dài, tâm sự với cô bạn trong nhóm. Nhưng khi câu chuyện kết thúc cũng là lúc cô bạn đó nghỉ chơi với Nhiên và cũng không nói gì với mấy người trong nhóm.

    Và mấy cô bạn khác trong nhóm đã cho Nhiên biết rằng cậu bạn kia chính là crush của cô bạn đó nên nghe Nhiên nói vậy mới hiểu lầm là Nhiên đang xách mé cậu bạn đó nên mới nghỉ chơi với Nhiên. Nhưng vì những người khác trong nhóm vẫn nói chuyện với Nhiên nên bị giận lây. Đứa bạn mới năm ngoái vẫn tiếp tục tìm cách làm lành với Nhiên và Nhiên cũng đã để ngỏ cho đứa đó một cơ hội vì cô biết sẽ chẳng còn được gặp nhau nữa, để mấy ngày cuối cùng là kỷ niệm khó quên. Nhưng có lẽ do vẫn còn ngượng ngùng với chuyện làm hỏng tình bạn với Nhiên và cũng do sợ Nhiên chưa tha thứ nên đứa bạn đó vẫn cứ e dè chưa dám nói chuyện thẳng với Nhiên. Thời gian cứ thế trôi, đến cái ngày cuối cùng Nhiên đến cái lớp này, giáo viên chủ nhiệm gọi cô ra để nói chuyện riêng. Cả lớp ai ai cũng đoán rằng cô đang bị nhắc nhở vì chơi với mấy đứa bạn kia, mấy đứa hay tám chuyện trong giờ học. Nhưng không, đó chỉ là những câu dặn dò trước khi cô theo gia đình chuyển tới thành phố khác mà thôi. Vì tôn trọng nguuyện vọng của Nhiên, không muốn cho cả lớp biết nên giáo viên chủ nhiệm không nói trước lớp. Nhiên quay trở lại lớp, đứa bạn mới năm ngoái nhìn cô với ánh mắt lo lắng, nó đột nhiên gạt đi những ngập ngừng quay sang nói:

    - Có chuyện gì thế Nhiên?

    Thoáng chút bất ngờ nhưng không muốn lộ ra sự thật, Nhiên cố điềm tĩnh trả lời:

    - Không có gì đâu. Cô nhắc nhở mấy chuyện thôi.

    Đứa đó dường như vui sướng vì giải tỏa được những nỗi niềm trong lòng về cái sai lầm của năm trước, nó ngồi cười một cách thỏa mái, nhẹ nhõm vì cuối cùng cái đứa từng là bạn của mình trước kia đã mở lời với nó. Nhưng lại đâu biết rằng hết ngày hôm nay, nó sẽ không còn được thấy Nhiên lên lớp, nói chuyện lại với nó nữa. Hết buổi học cuối cùng, Nhiên trở ra sân trường, thấy đám học sinh đã cướp đi đứa bạn của mình, Nhiên không còn giận chúng nữa vì hôm nay là ngày cuối mà, còn gì nữa đâu mà giận với hờn. Cậu bạn trước kia lại tới chào Nhiên như thông lệ mỗi khi tan học về, nay Nhiên vẫn nói nhưng trong lòng lại man mác buồn vì cô sẽ không còn được trò chuyện với cậu bạn này nữa. Nhiên trở về nhà lại vô tình gặp lại cô bạn hàng xóm trước kia, cô tới thăm người bà con sống ở gần đó. Lâu ngày mới gặp, 2 người trò chuyện vui vẻ trong chốc lát vì Nhiên phải trở về nhà còn chuẩn bị đồ đạc để còn chuyển tới nơi mới. Tiếng giục giã của phụ huynh làm Nhiên lỡ mất câu nói rằng ngày mai cô không còn ở thành phố này nữa cho người bạn kia biết. Đó cũng là điều mà Nhiên tiếc ngẩn tiếc ngơ.

    Sang ngày mới, khi nhà nhà đón ánh bình minh cũng là lúc cả gia đình Nhiên khăn gói lên chuyến xe rời xa thành phố quen thuộc để tới với nơi mới, đem theo bao hy vọng về tương lai sáng lạn, ngay cả Nhiên cô cũng mong ở nơi đó cô sẽ hạnh phúc hơn, sẽ trở thành một người khác. Tuy vậy, cô lại chợt có cảm giác tiếc nhớ cái quãng thời gian ngắn nhưng đẹp ở lớp cũ, trường cũ vừa rồi, người bạn cô giận bấy lâu nay mới nói chuyện lại từ hôm qua nay không còn nói chuyện với nhau được nữa, không còn nối lại được tình bạn trước kia. Cô băn khoăn trong đầu "liệu khi biết chuyện, nó có buồn không?" và "những cô bạn trong nhóm, ngồi xung quanh có thấy nhớ mình không?" hay "cậu bạn kia không còn ai trò chuyện cùng mỗi khi tan trường chắc hẳn sẽ thấy trống vắng?". Nhiên vừa nghĩ vừa nghe những ca khúc mà cô cùng với đám bạn luôn hát mấy ngày qua.

    Kết thúc chuyến xe, gia đình Nhiên tiến vào căn nhà mới thuê, không được khang trang, đẹp đẽ như căn nhà ở chỗ cũ nhưng lại đủ cho bằng ấy thành viên trong gia đình nhỏ sinh sống. Nhiên vẫn còn giữ bộ sách lớp 8 và cuốn từ điển Anh - Việt có chữ viết của đứa bạn mới năm lớp 7 viết làm kỷ niệm. Cô nhìn chằm chằm vào cuốn từ điển, bỗng lại thấy nhớ lớp cũ, nhớ cái không gian mà mới hôm qua thôi mình còn bước chân đến, nay đã không còn nữa, chuẩn bị được thay thế bằng một không gian mới, đầy xa lạ. Riêng chỉ có đứa em của Nhiên là vô tư, vui sướng khi được tới nơi này bởi sự tò mò và do ham thích của tuổi nhỏ.

    Ba tháng hè thấm thoắt qua đi, Nhiên phải chuẩn bị đi tới ngôi trường mới, gặp những người cô chưa từng thấy mặt. Phụ huynh của Nhiên thì nhận được một cuộc gọi xưng là phụ huynh của cái thằng công tử bột ở lớp cũ, chuyển lời hỏi thăm và tạm biệt Nhiên. Nhiên dù rằng vẫn nhớ lớp cũ nhưng ngay lập tức muốn kết thúc cuộc gọi này vì lúc còn học thì thằng đó cầm đầu mấy đứa khác bắt nạt Nhiên, giờ lại diễn trò. Và Nhiên cũng chờ mong sự liên lạc của đứa bạn hồi lớp 7 nhưng bặt vô âm tín. Có lẽ rằng nó vẫn chưa biết Nhiên đã chuyển đi nơi khác hoặc nghĩ rằng Nhiên chưa hết giận nó nên ra đi mà không nói một lời. Khác với những năm trước khi cô chỉ cần tiến thẳng đến phòng học và chờ giáo viên đến giới thiệu nhưng nay vì là học sinh mới, cô phải đứng ngoài chờ giáo viên chủ nhiệm năm lớp 9 đến và dẫn cô vào lớp giới thiệu với các bạn mới. Lần đầu tiên dời xa nơi mình lớn lên, lại phải chuyển trường, chuyển lớp nên Nhiên rất hồi hộp. Thấy lớp mới có vẻ nghịch ngợm, những đứa học sinh kia lại cứ cười cợt khi thấy Nhiên mang đến một sự bất an trong lòng cô.

    Cô được xếp ngồi cạnh một cậu bạn trông có vẻ vui tính, nhưng lại hay đùa cô ngay từ khi mới vào, mấy đứa xung quanh cũng quay xuống làm quen với Nhiên. Nhưng vốn đã trầm tính lại là học sinh mới, vẫn còn lạ lẫm và chưa quên được lớp cũ nên Nhiên chỉ e dè chuyện trò đôi ba câu rồi thôi. Nhiên đang ngồi một mình, lặng nhớ về không gian trước kia thì bỗng có 2 cô bạn lại gần bắt chuyện và chẳng mấy chốc, 3 người đã như là bạn của nhau từ rất lâu. Nhiên không hiểu vì sao mình lại hợp với 2 cô bạn này đến lạ. Thế nhưng đi học chưa được bao lâu, Nhiên phải hứng chịu đủ các trận trêu trọc, phá phách của những đứa trong lớp mới. Những lúc như vậy, cô chỉ biết tìm đến 2 người bạn kia làm chỗ dựa tinh thần. Dù cho khi vào lớp Nhiên đã cố hòa nhã với lớp nhưng những đứa đó lại không buông tha cho Nhiên chỉ vì cô là người mới, từ nơi khác đến nên phải chịu trận của chúng. Tức nước vỡ bờ, Nhiên đã tự biến mình thành một con người khác, từ chỗ là một học sinh nhút nhát, cô trở thành một đứa hung hăng do phải thường xuyên chống trả những đợt bắt nạt của những đứa trong lớp mới. Cô ngày càng chán nản việc học, vùi mình vào internet nhiều hơn, dành hết thời gian rảnh rỗi sau khi hoàn thành bài tập về nhà cho đủ nghĩa vụ của học sinh lên Yahoo messenger tìm người lạ để chat. Những người bạn ảo dù không biết mặt nhưng đủ làm cho Nhiên vui, họ không bắt nạt cô, không chặn đường, dọa dẫm cô mà thay vào đó dành cho cô những lời an ủi, động viên, quan tâm, chia sẻ.

    Có bên mình 2 người bạn mới nhưng Nhiên vẫn chưa thấy đủ. 2 người luôn muốn làm cầu nối để Nhiên và những đứa khác trong lớp hiểu nhau hơn, ngược lại, Nhiên nghĩ mọi thứ không để lại kết quả gì vì khi người ta không thích sẽ tìm lý do. Những đứa đó không muốn một ai mới bước vào cái lớp này thì sẽ tìm mọi cách để phá. Kết quả học tập của Nhiên tồi tệ hơn trước bởi sự ức chế mỗi khi lên lớp, cô cảm tưởng cả lớp kể cả là giáo viên đều đang chĩa dao vào cô vậy. Mặc cho bị thúc giục, bị ép phải học bài, Nhiên vẫn cố làm cho xong rồi lại lên chat với bạn ảo để tìm niềm vui hoặc chơi vài ván game xả stress. Ấy vậy mà đến khi thi hết học kỳ I, cô vẫn an toàn vượt qua chỉ có điều điểm không được cao như năm ngoái. Ngỡ tưởng rằng Nhiên sẽ tụt dốc không phanh nhưng Nhiên đã được cứu vãn khi phụ huynh cô thuê người đến dạy kèm. Nhiên vừa được lấy lại kiến thức lại có người tâm sự mỗi khi gặp khó nên tinh thần của cô được cải thiện. Cùng vào lúc đó, Nhiên vô tình tìm thấy người bạn trong nhóm năm ngoái trên một phòng chat rồi từ đó 2 người luôn tâm sự, chia sẻ với nhau. Nhiên còn được cô bạn đó khen "chững trạc", "đi xa có khác" nên càng lên tinh thần hơn. Cô lại có cảm hứng học tập và cũng tiến bộ được phần nào dù môn hóa vẫn ở mức thấp. Trong lớp lúc này, đã có một vài đứa hiểu và cảm thông cho Nhiên nên có thái độ ôn hòa với cô, thậm trí còn trò chuyện vui vẻ nữa. Nhiên ham mê đá bóng, thích chơi game lại hay nghe nhạc làm cho những người bạn này dần thích thú hay bàn tán với Nhiên nhiều hơn lúc đầu.

    Lúc Nhiên và lớp có sự ăn nhập thì cũng là lúc cuối năm học, gia đình Nhiên sẽ chuyển đến một nơi ở mới nên cô sẽ chọn thi vào một trường cấp 3 xa hơn với những bạn khác trong lớp. Nhiên may mắn khép lại năm học với bảng điểm khá bởi những nỗ lực vào những ngày tháng cuối năm học. Người bác sỹ thấy hôm nay là quá đủ cho Nhiên nên đánh thức cô dậy, cho cô chơi những ván game thư giãn và để cô về nhà nghỉ ngơi để cho buổi thử nghiệm tiếp theo.
     
    Chỉnh sửa cuối: 12 Tháng ba 2023
  9. Nevertalkname Không có gì để xem

    Bài viết:
    271
    Chương VII: Khởi Đầu Chông Gai

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đều đặn theo lịch hẹn trước, Nhiên lại tới phòng khám để thử nghiệm. Hôm nay cũng như hôm trước, cô không cần phải thư giãn trước khi chìm vào giấc mơ mà yêu cầu bác sỹ thôi miên mình ngay khi vừa đặt chân đến. Nhiên lại đưa vào cỗ máy thời gian tưởng tượng, trở về với những năm tháng học sinh.

    Năm nay Nhiên chính thức bước vào lớp 10, năm đầu của cấp 3, bước vào những năm học căm go nhất của cuộc đời học sinh vì đó cận kề với ngưỡng cửa đại học. Do những xáo trộn trong năm học trước mà Nhiên không thể đỗ vào một trường cấp 3 top đầu mà cô chỉ có thể đủ điều kiện để vào một trường hạng trung của thành phố, khá gần với nơi ở mới của gia đình cô. Tuy vậy, ngôi trường cấp 3 này lại khang trang, đầy đủ tiện nghi so với những gì tưởng tượng của cô trước đó. Nhiên bước vào nhận lớp mới, gặp mặt giáo viên chủ nhiệm mới. Giống y với những gì cô đã trải qua năm lớp 1, cô giáo chủ nhiệm mới này cũng mở màn buổi đầu tiên bằng những nội quy ngặt nghèo và hình phạt dành khắc nghiệt dành cho học sinh. Nhưng giờ đây, Nhiên đã là một cô học sinh 15 tuổi không còn như hồi đó nữa, đã chai sạn hơn nhiều, Nhiên chỉ nghe để biết cách đối phó chứ không sợ hãi hay suy nghĩ gì nhiều. Vẫn cái tính cách e dè như thế, Nhiên chỉ biết ngồi một mình, lặng lẽ trong ngày đầu tiên mà không chủ động bắt chuyện với những người bạn mới. Hết ngày đầu tiên, Nhiên trở về nhà với tâm trạng trống rỗng không vui cũng không buồn. Nhiên bắt đầu một ngày học mới, khi cô đang chuẩn bị bước vào lớp thì có một cô bạn tiến đến gần làm quen. Nhiên mau chóng thích thú với cái câu chào đó, có lẽ cô đang cần một người bạn mới trong lớp và cũng chưa thấy có ai mang đến cho mình một cảm giác gần gũi thế này. Hai người như cùng tần số, cười nói rôm rả. Nhiên rất ít khi nói chuyện nhiều với ai ngay buổi đầu tiên nhưng câu chuyện của cô bạn đó hấp dẫn tới nỗi mà Nhiên cứ thế cuốn vào và tiếp thêm. Nhưng tiếng trống vào giờ vang lên, hai người phải trở về chỗ của mình bắt đầu cho tiết học mới. Đến giờ ra chơi, 2 người lại tiếp tục câu chuyện ban sáng. Cô bạn mới đó lại đưa Nhiên ra giới thiệu để gia nhập nhóm bạn học cùng cấp 2 của cô. Họ đều là những người vui tính, hay trêu đùa nhưng Nhiên lại cảm thấy thỏa mái, hào hứng với nhóm bạn mới. Bọn họ cùng sở thích nghe nhạc, đúng thể loại với Nhiên làm cho câu chuyện giữa cả nhóm được sôi nổi.

    Hết một ngày học vui vẻ, Nhiên trở về nhà với tâm trạng phấn chấn hơn hẳn. Nhiên lại tiếp tục với những giờ học gia sư tại nhà do Nhiên vẫn còn kém về các môn tự nhiên và gia đình cô muốn cô nâng cao điểm của môn tiếng Anh nên ngày học toán, lý, hóa, ngày sau thì học môn tiếng Anh. Vì môn thế mạnh của mình nên vào giờ tiếng Anh kể cả trên lớp lẫn ở nhà, Nhiên đều có hứng thú và đặc biệt là khi học ở nhà, được nói chuyện, luyện tập với người dạy kèm, óc sáng tạo của Nhiên ngày càng bay bổng hơn. Người bác sỹ thấy đầu năm học mới, mọi thứ đang trở nên suôn sẻ với Nhiên nhưng đâu biết rằng mọi chuyện tồi tệ đang ở phía trước. Năm học trôi đến dần với đợt kiểm tra 8 tuần kỳ I, Nhiên vừa hân hoan khi nằm trong top những học sinh có điểm tiếng Anh cao nhất thì môn toán lại không nổi điểm 5. Nhưng thảm hơn là Nhiên bị ghi vào sổ liên lạc là học sinh đáng báo động của lớp trong khi đó chỉ mỗi môn toán và môn lý là điểm thấp. Nhiên cố giải thích với phụ huynh rằng tất cả không phải là như vậy, 2 môn toán và lý cũng có những bạn điểm còn thấp hơn nhưng những cơn sóng sắp tới đến với Nhiên vẫn chưa dừng lại. Có lẽ bởi Nhiên không giỏi mấy môn năng khiếu nghệ thuật, cái mà giáo viên chủ nhiệm luôn dành bao nhiêu sự ưu ái cho những học sinh nào trong lớp giỏi thứ này. Trong lớp Nhiên có đến 3 người như vậy. Thêm nữa, Nhiên lại nằm trong bảng vàng những học sinh luôn có điểm tốt môn tiếng Anh, một cái môn mà cứ đến giờ lên lớp là giáo viên chủ nhiệm lại nói "tôi không thích cái môn đó" nên cô bỗng dưng bị nằm trong danh sách đen. Điều này cũng đúng với mấy người bạn cùng trong bảng vàng với Nhiên khi chúng luôn bị giáo viên chủ nhiệm "ghim", luôn trách phạt trên lớp. Nhưng Nhiên thì bị nặng hơn thế, có thể do cái tính cách hướng nội của mình nên không vừa mắt giáo viên chủ nhiệm. Cô luôn bị phạt một cách vô lý, bị nghe những lời chỉ trích, móc mỉa thậm tệ đến nỗi mà đã có lần cô không chịu nổi đứng lên "bật" lại giáo viên. Nhưng điều đó lại càng làm cho Nhiên phải chịu những đợt đánh nhiều hơn. Nhóm bạn của cô dù thương cảm nhưng không thể làm gì, chỉ biết an ủi, bày trò cho nghịch ngợm cho cô quên đi. Nhiên coi như vớt vát được chút gì đó, cô giờ còn vừa là học trò vừa là bạn với gia sư của mình luôn. Cô thả những nỗi niềm, những câu chuyện gặp phải trên lớp vào những bài luyện nói tiếng Anh mỗi ngày. Nhờ đó mà Nhiên nâng cao vốn từ, tiếp tục ở trong bảng vàng môn tiếng Anh của lớp, nhiều đứa bạn trong lớp phải nể phục cô. Thế nhưng niềm vui ngắn ngủi này của Nhiên lại càng trở thành cái gai lớn trong mắt giáo viên chủ nhiệm. Nhiên bị đối sử khắc nghiệt nhất trong bằng ấy học sinh ở lớp.

    Giờ đây Nhiên cảm thấy căng thẳng hơn bao giờ hết, những dòng chat trên Yahoo messenger với bạn cũ, những cuộc trò chuyện với bạn trong nhóm, những lời chia sẻ sau buổi học với gia sư không làm cho mọi thứ khá lên được. Kỳ thi cuối kỳ I qua đi, dù cho điểm toán, điểm lý vẫn dưới trung bình, Nhiên chỉ được học sinh trung bình, đó không có gì ghê gớm với năm học cấp 3 này nhưng lại là một cú đòn với Nhiên. Và giáo viên chủ nhiệm lại đâm thêm cho Nhiên một nhát dao nữa khi hôm tổng kết tại lớp học, Nhiên đã không nằm trong danh sách học sinh được khá, giỏi được nhận giấy khen, lại còn được lôi ra phê bình trước lớp vì kết quả học tập kém lại còn không tích cực tham gia hoạt động với lớp. Trong khi đó tất cả các tiết mục để lớp trình diễn trước toàn trường đều là những sáng kiến của mấy học trò cưng trong lớp còn lại thì không ai được giáo viên đồng ý nên Nhiên dù có tham vấn cho mấy bạn trong nhóm mình xung phong thì cũng bị gạt phăng đi. Nhiên biết mình bị "ghim" nhưng hôm nay khác nào một ngày dưới địa ngục. Nhiên lê bước về nhà buồn bã, thất vọng vì bao cố gắng, chứng tỏ mình sau những lời an ủi, động viên của bạn bè đã đổ bể. Cô giờ không khác gì một học sinh cá biệt trong lớp. Người bác sỹ đã thấy nét mặt như sắp muốn nổ tung của Nhiên cũng hơi ái ngại nhưng vì muốn tò mò xem điều gì sắp xảy ra với cô, anh ta vẫn để cô trong cơn mê đó mà chưa cho cô dậy. Nhưng mọi thứ đang dần đi quá xa, Nhiên đang xin những chiếc khăn không còn sử dụng nữa từ những người bạn của mình và mang về tạo thành một chiếc thòng lọng. Cô nhân lúc ở nhà không có người, treo thòng lọng lên thanh xà ngang và định treo cổ. Vừa kịp lúc, một đứa bạn trong nhóm cũng là lớp phó đã tới nhà của Nhiên chơi và vô tình phát hiện ra ngăn cô kịp thời. Nhiên đã khóc, khóc rất nhiều vì cô đã quá kiệt sức rồi, muốn nghỉ ngơi mãi mãi thôi. Người bác sỹ hốt hoảng đánh thức Nhiên tỉnh dậy. Anh ta cố làm cho Nhiên bình tĩnh trở lại và bắt đầu an ủi:

    - Tất cả chỉ là không may, cả lớp ai cũng biết là cô rất cố gắng mà. Giờ đừng nghĩ gì về những giấc mơ vừa rồi nữa. Hãy hít thở thật sâu.. quên đi.. quên đi tất cả..

    Lại một lần nữa người bác sỹ ngắt ngang giấc mơ của Nhiên, kéo Nhiên đến những ván game giải tỏa đầu óc. Đợi khi tâm trí của Nhiên ổn định, anh ta bắt đầu thôi miên cô trở lại giấc mơ đang dang dở. Nhiên được bỏ qua cái khoảng thời gian khủng hoảng bậc nhất trong lúc ngồi trên ghế nhà trường của cô, tiến tới những thứ làm cô thấy vui. Nhiên đã quá chán với những gì ở trên lớp học, nghe thấy có nhiều người gợi ý rằng Nhiên nên chuyển tới một lớp khác hoặc một trường khác để có khi lại hợp với Nhiên và giúp Nhiên ra khỏi vũng bùn. Gia đình Nhiên đã tính tới chuyện này, Nhiên thì không muốn ở lại ngôi trường này nữa vì cô nghĩ có đi sang một lớp khác thì cũng không thoát khỏi cái sự căng thẳng cô phải gánh hằng ngày. Cô quyết đồng ý sẽ sang ngôi trường dân lập chỉ cách nhà cô vài con phố. Nhưng cô phải đợi khi hết năm học này mới có thể chuyển sang được. Nhiên đành phải tập phớt lờ đi những hành động của giáo viên chủ nhiệm và dành nhiều thời gian cho những người bạn của mình vì Nhiên biết rằng sẽ còn không được ở bên chúng bao lâu nữa. Nhưng trong nhóm bắt đầu có những thứ rạn nứt, đứa lớp phó và một đứa khác trong nhóm có cãi vã và rồi đứa lớp phó lại bỗng thân thiết với giáo viên chủ nhiệm hơn trước vì được xử thắng trong cuộc cãi cọ trên lớp. Nhiên và các thành viên khác vẫn chuyện trò bình thường nhưng cô lại thấy thật buồn khi cái người bạn đã từng đồng hành vượt qua cơn khủng hoảng kia giờ lại theo cái người luôn "ghim" mình. Nhiên thêm thất vọng, muốn rời xa nơi này càng sớm, càng tốt nhưng thấy cô bạn lúc đầu làm quen vẫn luôn sát cánh bên mình, luôn tìm mình trút bầu tâm sự, Nhiên lại thấy do dự trong lòng. Thế rồi, cô không thể thay đổi được quyết định của mình, muốn thoát khỏi cái hố sâu này chỉ có cách ra đi mà thôi. Làm một học sinh mới, bắt đầu lại từ đầu nhưng trước hết Nhiên phải kéo điểm cái môn toán và môn lý lên để còn có nền tảng cho năm sau nữa. Cô bắt đầu vùi mình vào học 2 cái môn này để có kết quả tốt nhất. Cuối cùng mọi nỗ lực của Nhiên cũng được đền đáp, cô đã kéo 2 môn đó lên nhưng vì điểm tổng kết của 2 môn chỉ đủ trung bình dù cho các môn kia đạt điểm khác, Nhiên vẫn chỉ đạt học sinh trung bình. Chừng đó cũng đủ để cho cô không thấy bận lòng gì khi chuyển sang ngôi trường mới và có nền tảng để thay đổi trong năm học mới. Nhiên tranh thủ gửi lời tạm biệt những người bạn của mình nhưng giữa cô và đứa lớp phó kia đã chính thức không còn gì nữa. Bởi nó đã có một người bạn lớn tuổi cho riêng nó và nó cũng không còn tin tưởng Nhiên nữa sau khi nghe những lời của người không ưa Nhiên.

    Người bác sỹ tâm lý thấy như vậy là quá đủ cho Nhiên, anh quyết đánh thức cô dậy để cô có thời gian nghỉ ngơi chuẩn bị cho buổi trị liệu kế tiếp.
     
    Chỉnh sửa cuối: 12 Tháng ba 2023
  10. Nevertalkname Không có gì để xem

    Bài viết:
    271
    Chương cuối: Niềm Vui Đến Muộn

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nhiên lại đến phòng khám, chuẩn bị cho buổi thử nghiệm cuối cùng. Hêt hôm nay bộ phim về đời học sinh của cô sẽ được trao tay, phát nó cho người khác xem hay không là quyền ở cô. Do hôm qua trải qua một cơn ác mộng, người bác sỹ hôm nay cho Nhiên chơi game thư giãn trước khi thôi miên cô. Xong cái bước đó, Nhiên tiếp tục được bác sỹ thôi miên đến năm học lớp 11, một năm học đánh dấu việc Nhiên chuyển đến ngôi trường mới. Vì là học sinh mới đến trường nên Nhiên phải tới gặp cô hiệu phó trong ngày đầu tiên để cô sắp xếp, đưa tới lớp mới phù hợp. Khác với năm học trước, Nhiên được cô hiệu phó ân cần, nhẹ nhàng động viên sau khi nghe được những thông tin ở trường cũ được phụ huynh cung cấp. Nhiên luôn được an ủi "đừng sợ. Các bạn ở đây rất thân thiện, nhiệt tình với bạn mới đến". Sau cùng khi nhận được tờ giấy giới thiệu đến lớp mới, Nhiên được đưa tới gặp và nói chuyện với thầy tư vấn ở phòng tâm lý học đường. Nhiên cảm thấy bớt hồi hộp, lo sợ hơn hẳn, những suy nghĩ mặc cảm rằng mình là học sinh mới, ở trường cũ lại có chuyện với giáo viên đã tan biến. Nhiên mau chóng được đưa tới gặp giáo viên chủ nhiệm của lớp học mới. Trái với những gì suy nghĩ trước đó, giáo viên chủ nhiệm đón chào Nhiên với một nụ cười, không phải bằng những quy định ngặt nghèo, những hình phạt. Nhiên ngập ngừng khi được hỏi về qua về chuyện học tập của năm cũ. Như hiểu ra được điều gì đó, giáo viên chủ nhiệm vội dừng lại, động viên cô rằng các bạn trong lớp rất thích có bạn mới đến.

    Nghe xong, Nhiên như chút bỏ được một phần nào đó, cô mạnh dạn đi theo giáo viên chủ nhiệm đến lớp học mới của mình. Ngay sau một màn giới thiệu đầy dí dỏm với cả lớp về học sinh mới sắp bước vào lớp, Nhiên được giáo viên chủ nhiệm gọi vào ra mắt các bạn mới. Quả đúng như những gì giáo viên chủ nhiệm nói vừa nãy, cả lớp khi thấy Nhiên đến đã tỏ vẻ vui sướng, mừng rỡ, thậm chí còn tranh nhau xin ngồi cạnh Nhiên. Nhưng vì Nhiên là một học sinh nhút nhát, e dè, ít nói nên được xếp ngồi cạnh một cô bạn tổ phó ở ngay bàn thứ 2 dãy giữa. Ngay từ khi được đón nhận cái vinh dự được ngồi cạnh bạn mới mà trong lớp không ai có, cô bạn tổ phó đã tỏ rõ cái "niềm vui chiến thắng" khi quay xuống khoe "thành tích" với những đứa ngồi xung quanh. Cô bạn ngồi cạnh mới của Nhiên có sở thích giống với nhóm bạn cũ năm ngoái khi cũng là một người yêu thích âm nhạc, nhưng lại khác lũ bạn kia ở chỗ: Cô là người cuồng nhiệt, cháy bỏng hơn rất nhiều. Cô bạn đó luôn mang bên mình những đồ dùng học tập có dán hình của thần tượng và còn khoe với Nhiên, nhưng tiếc là Nhiên lại hâm mộ người khác. Và rồi, những cô, cậu bạn mới xung quanh chỗ của Nhiên bắt đầu quay sang làm quen, còn nói rằng nếu Nhiên gặp khó gì cứ nói để chúng giúp đỡ, ở lớp thì mọi người hay trêu đùa nhưng không bắt nạt bạn mới bao giờ. Nhiên cho dù vẫn còn nhớ đến nhóm bạn cũ của mình, vẫn còn giận hờn tại sao đứa lớp phó cũ lại quay lưng, thay đổi nhưng cô lại cảm thấy có chút vui vì ở lớp mới không phải lo sợ điều gì từ giáo viên chủ nhiệm cho tới các bạn trong lớp. Nhiên bắt đầu với buổi học ở lớp mới với tiết toán mở màn, dù là môn học khó nhằn của mình nhưng nghe cách thầy toán dạy, Nhiên lại cảm thấy dễ dàng hơn bao giờ hết. Có thể do màn chào đón của lớp học mới khiến cho Nhiên lên tinh thần hay do thầy toán dạy chậm, dễ hiểu hơn đó là câu hỏi mà chính Nhiên cũng chưa tìm ra lời giải. Nhưng cho dù thế nào, bao nhiêu năm trời Nhiên mới được cảm nhận không khí ấm áp khi bước chân đến lớp. Nhiên trở về nhà tiếp tục với những giờ học tại nhà như năm ngoái, chỉ có điều năm nay, Nhiên phải tự học môn tiếng Anh nhưng Nhiên vẫn có thể hỏi người từng dạy kèm mình qua Yahoo messenger nếu cần. Thế nhưng, sau buổi học hôm nay, Nhiên cảm thấy những gì học trên lớp bám theo sách không phải làm nhiều bài nâng cao như năm ngoái và đây lại là môn thế mạnh, quá dễ dàng cho Nhiên.

    Ngày tiếp theo đi học, Nhiên lại làm quen thêm với một vài người bạn mới và cũng là một ngày Nhiên làm cho cả lớp phải tròn mắt với mình. Cô từng là học sinh nằm trong bảng vàng của môn tiếng Anh ở năm học trước nên hôm nay vào giờ tiếng Anh, một môn học hóc búa với gần như cả lớp mới của Nhiên, chỉ có lớp phó học tập và một cậu bạn khác là học sinh lọt vào top của môn học này nhưng lại không thể trả lời đúng hết toàn bộ câu hỏi của giáo viên. Ngược lại, Nhiên lại trả lời được đúng hết những câu hỏi đó mà không có một chút ấp úng nào khiến cho cả giáo viên lẫn các bạn trong lớp dành cho cô những cái vỗ tay và tán dương hết lời. Nhanh chóng đến giờ ra chơi, rất nhiều đứa bạn chạy sang chỗ ngồi của cô để xin học tập bí quyết. Nhiên cũng không phải là người xấu tính nên nhiệt tình chia sẻ cho các bạn, nhờ đó mà cô lại càng được các bạn trong lớp quý mến. Và rồi Nhiên cũng có thêm người bạn mới, đó chính là lớp phó, người cũng nằm trong top học sinh giỏi môn tiếng Anh của lớp. Nhiên vẫn giữ liên lạc với những người bạn cũ nhưng có lẽ do lên lớp 11, bài vở nhiều hơn lại học khác trường nên những cuộc trò chuyện cứ thế vơi dần. Nhiên may mắn gỡ lại bởi niềm vui của những người bạn mới đem lại, nay lại được cả lớp biết đến với khả năng học tốt môn tiếng Anh nên càng được chào đón nhiều hơn. Động lực học tập của cô ngày càng lên cao, chẳng mấy chốc sau điểm 9 bài kiểm tra 15 phút tiếng Anh trên lớp, Nhiên đã được xếp vào bảng vàng của lớp về môn tiếng Anh. Đôi lúc ngay cả lớp phó học tập cũng phải hỏi bài cô, cô bạn tổ phó ngồi cạnh Nhiên cũng luôn muốn cô làm người tư vấn mỗi khi làm bài trên lớp. Và Nhiên lại quay trở lại làm người "quăng phao" cứu các bạn như hồi tiểu học đã làm khi bị giáo viên gọi lên bảng làm bài. Nhưng vì cô là học sinh top đầu của môn nên không bị phạt như những bạn khác. Nhiên thậm chí còn mạnh tiếng hơn cả lớp trưởng khi những học sinh cá biệt trong lớp lại nể và nghe cô thuyết phục hơn. Cán sự lớp luôn luôn phải nhờ đến cô mỗi khi không thể quản được lớp do những đứa kia sợ rằng khi thi cuối kỳ hay kiểm tra thì Nhiên sẽ không nhắc bài cho chúng nếu chúng làm cô giận. Đám con trai trong lớp lại hay nói chuyện với Nhiên không chỉ vì môn tiếng Anh mà còn vì Nhiên thích bóng đá và game, luôn bàn luận với chúng trước giờ vào tiết học. Đám đó cùng với mấy đứa con gái nghịch ngợm còn hay trêu đùa cô bạn ngồi cạnh Nhiên cùng với nhóm bạn của cô ta bởi nhóm đó cùng hâm mộ cuồng nhiệt một ca sĩ. Nhóm đó bình thường tuy hiền lành nhưng khi động đến thần tượng là sẵn sàng lao vào bảo vệ. Mỗi lần lên lớp là mỗi lần Nhiên được chứng kiến những cuộc rượt đuổi, cãi nhau đến mức hài hước giữa 2 bên. Có lần Nhiên còn cao hứng tham gia với đám bên kia trêu đùa người bạn kế bên mình và tưởng như cô bạn đó sẽ giận, sẽ thôi nói chuyện với Nhiên nhưng một lúc sau lại nguội, lại bỏ qua mọi thứ. Sau đó Nhiên thấy cô bạn đó tội nghiệp mỗi khi bị đám kia trêu trọc nên đã đứng ra giảng hòa. Nhiên cũng cảm thấy áy náy với trò đùa của mình dù biết rằng nhóm bạn đó sẽ không dám sửng cồ với cô vì mấy bài kiểm tra tiếng Anh, kỳ thi cuối học kỳ I đang đến gần.

    Hết học kỳ I không ngoài dự đoán Nhiên lại đứng đầu lớp về điểm môn tiếng Anh, ngoài ra cô còn giúp cho vài đứa thoát điểm dưới trung bình nên chúng càng nể phục cô hơn. Năm nay, do tinh thần không bị ức chế như năm ngoái mà điểm toán, điểm lý của Nhiên cũng cao hơn hẳn, lần đầu tiên cô được điểm 6 kể từ khi vào cấp 3 tới giờ. Nhưng đây cũng là lúc lớp của Nhiên phải nói lời chia tay với giáo viên chủ nhiệm do chuyển công tác và giáo viên mới cũng đã được giới thiệu ngay trong cái hôm sau tổng kết. Cả lớp Nhiên ai ai cũng thấy hụt hẫng và chưa sẵn sàng đón giáo viên mới. Mấy đứa quậy nghịch trong lớp ngày nào cũng bàn nhau bày trò trêu trọc giáo viên chủ nhiệm mới. Nhiên thì vừa buồn về chuyện vừa rồi lại thấy giáo viên chủ nhiệm này có vẻ cứng nhắc, không gần gũi với học sinh ngay cả trong cách dạy môn văn, môn mà giáo viên này phụ trách nên cũng không đứng ra ngăn cản đám kia và cán sự lớp còn không tham gia vào thì Nhiên cũng chẳng có lý gì mà làm khác đi. Nhưng Nhiên đã bị vào tầm ngắm, chỉ một lần sơ xảy quên không tắt chuông tin nhắn điện thoại mà cô đã bị mời phụ huynh lên gặp giáo viên mặc cho hết lời giải thích. Sau hôm đó, Nhiên bị kiểm soát chặt hơn sau một thời gian ngắn được thả, thỏa mái chơi với bạn bè mà mình thích nhờ bảng thành tích học tập của mình. Vì thế, cô lại càng ghét giáo viên chủ nhiệm mới hơn. Cô không quậy nghịch, không phá phách gì cả, cô cũng chỉ là học sinh bình thường chẳng phải cán sự lớp, cả lớp nể cô vì đứng đầu lớp môn tiếng Anh nên mới coi cô như là một người quan trọng trong lớp sau cán sự. Ấy vậy mà giáo viên chủ nhiệm lại giận cá chém thớt, nặng tay với cô đến vậy. Ngay cả giáo viên những bộ môn khác nghe thấy hình phạt mà Nhiên nhận phải cũng còn ngỡ ngàng vì đó chỉ là không cố ý, chưa đến mức viết kiểm điểm, mời phụ huynh. Nhiên cẩn thận kiểm tra điện thoại hơn mỗi khi đi học, trong lớp cũng không dám nhúc nhích và mặc kệ đám quậy kia muốn làm gì thì làm, càng phá cô lại càng thấy hả hê trong lòng. Sau khi Nhiên bị phạt, các trò quậy phá, trêu đùa giáo viên chủ nhiệm được đám kia bày ra nhiều hơn đến nỗi mà bạn của Nhiên còn sợ hãi thay, luôn nhắc nhở cô cẩn trọng, kể cả có ai pha trò trong giờ cũng không nên cười. Không có bằng chứng gì nhưng giáo viên chủ nhiệm mới đã nhanh chóng định kết tội Nhiên. Nhiên không làm nên không sợ và cả lớp cũng đứng ra bảo vệ nên Nhiên may mắn thoát khỏi phát đạn của giáo viên chủ nhiệm. Suốt thời gian còn lại của học kỳ II, Nhiên không phải nhận một "đòn" nào từ phía giáo viên chủ nhiệm vì cô đã có lớp phó, người bạn thân thiết của mình luôn đứng ra che chở hoặc tìm cách đánh lạc hướng. Nhiên cuối cùng cũng bình yên hoàn thành năm học với bảng thành tích ấn tượng và chuẩn bị tinh thần cho năm học cuối cùng của đời học sinh.

    Người bác sỹ thấy Nhiên đang lâng lâng hạnh phúc lại càng thấy mừng, để cô tiếp tục với năm học lớp 12 mà không phải ngắt quãng như hôm qua. Năm học mới, lớp của Nhiên cũng thoát khỏi giáo viên chủ nhiệm đó, thay vào đó là giáo viên dạy tiếng Anh năm ngoái. Nhiên ngồi thở phào nhẹ nhõm, vui sướng nói với bạn mình rằng cuối cùng đã được gặp may. Nhưng năm nay là một năm học đầy chướng ngại vật và lại còn là năm gần kề với kỳ thi đại học nữa nên Nhiên cũng không mấy dễ dàng dành điểm cao như năm ngoái. Nhiên bắt đầu cảm nhận dần về độ khó của các môn học, kể cả môn tiếng Anh trong mỗi buổi học. Lớp của Nhiên đã có những xáo trộn, có vài người bạn đã chuyển đi và có người mới đến. Đã có người trêu đùa rằng Nhiên có thể sẽ mất vị trí đầu lớp môn tiếng Anh vào tay học sinh mới nhưng Nhiên đâu bận tâm chuyện đó. Chuyện mà Nhiên lo đau đáu là làm sao thuyết phục gia đình mình cho đi học đại học ở nước ngoài. Nhiên vốn bị gia đình quen nhốt kín ở nhà, nay lại nói chuyện đi đến vài ba năm xa nhà thì làm sao có thể được đồng ý chứ. Cô đem chuyện này tâm sự với lớp phó học tập nhưng cũng chỉ nhận về lời an ủi rằng kiên trì thì mọi thứ sẽ thành công vì cô bạn lớp phó học tập cũng không biết phải làm thế nào để giúp Nhiên. Nhiên nay đã được xếp chỗ ngồi mới, ngồi cạnh một cậu học sinh cá biệt nhất lớp, luôn làm cho bao nhiêu người ngồi cạnh phải khiếp sợ nhưng lại điềm đạm hẳn khi ngồi cạnh Nhiên. Không phải vì muốn lên điểm môn tiếng Anh cũng không phải vì lý do gì khác, chỉ bởi Nhiên thấy cậu bạn này có vấn đề riêng mới xử sự như vậy nên đã tìm cách nói chuyện để tìm hiểu. Câu trả lời chính là do gia đình cậu ấy luôn bất ổn, cãi cọ nên cậu chán nản, không muốn làm gì hết, bất cần, quậy phá. Nhiên lại vừa phải thuyết phục cậu chú tâm cho việc học mà vừa bàn về sở thích game với cậu để cho cậu một động lực nào đó để tiến bộ. Cho dù không được đến điểm khá, giỏi nhưng trên trung bình là niềm vui của cậu bạn này rồi để không phải nghe những lời chì chiết từ gia đình cậu và cũng để cố tốt nghiệp cấp 3 để có thể chuyên tâm vào luyện tập thành game thủ như cậu hằng mơ ước. Và Nhiên đã giúp cậu từng bước hoàn thành ước mơ. Cô bạn ngồi cạnh Nhiên năm ngoái, năm nay được ngồi ngay đằng sau Nhiên. Hai người vẫn trò chuyện như bình thường dù không phải là bạn bè thân thiết. Trái với mọi dự đoán về "ẩn số" mới chuyển vào lớp có thể cho Nhiên hít bụi, cả lớp phải thay đổi suy nghĩ khi Nhiên tiếp tục nằm trong bảng vàng ở cái năm học khó bậc nhất này. Nhiên vì quyết tâm muốn ra nước ngoài học mà không ngừng cố gắng nhưng vài người bạn lại nghĩ là vì cô sợ mất vị trí top đầu. Và Nhiên đã không ngần ngại giấu ý định của mình nữa, kể cả cô bạn ngồi dưới Nhiên cũng biết và tròn mắt nhìn Nhiên hỏi rằng:

    - Cậu muốn đi xa thật á, Nhiên?

    Nhiên nhẹ nhàng gật đầu và cười rồi đáp lại:

    - Đúng. Tớ quyết tâm sẽ thực hiện bằng được

    Cậu bạn ngồi bên cạnh thì chen vào nói rằng "Nhiên nhất quyết phải làm thế sao? Sao không học trong nước?" nhưng Nhiên chỉ trả lời rằng là do mình thích vậy chứ không cho mọi người biết thật sự là cô muốn vừa được trải nghiệm và vừa có lý do để rời xa 4 bức tường luôn chôn chặt cô suốt từ lúc nhỏ tới giờ. Có lẽ cũng chính vì ước mơ đó mà Nhiên đã nâng được điểm toán, điểm lý của mình lên từ 6.5 đến 7, một số điểm cao nhất từ trước tới giờ. Nhiên tiếp tục với năm lớp 12 đầy rẫy sự thay đổi không chỉ về điểm số còn về cả tính cách. Nhiên cởi bỏ bớt cái sự hướng nội của mình khi sẵn sàng nói chuyện cả với những người bạn mới đến dù trong số đó có vài người không ưa cô do chúng muốn bạn của chúng thay thế Nhiên đứng đầu bảng vàng. Nhiên đã nhận được những lời cà khịa đến từ cậu bạn ngồi bên trên rằng cô không đáng tin cậy ngay sau khi cậu này bàn bài tiếng Anh với cô rồi cậu ta sẽ thi vào trường đại học danh tiếng nhất và chắc chắn sẽ đỗ. Điều này làm cho cậu tổ trưởng tổ của Nhiên đang ngồi khó chịu và định sửa lưng cậu bạn kia nhưng được Nhiên can lại vì mặc cho cậu ta nói gì, Nhiên vẫn cứ chứng tỏ cho giáo viên và các bạn khác trong lớp thấy được khả năng của mình và chỉ tập trung thực hiện ước mơ mà thôi. Nhiên còn được nêu tên trong buổi họp phụ huynh, việc này giúp Nhiên có thêm lý lẽ để thuyết phục phụ huynh của mình. Những cuộc trò chuyện với bạn cũ của Nhiên đã không còn nữa vì ai ai giờ cũng chuyển sang dùng Facebook không ai dùng Yahoo messenger như trước nên Nhiên mất đi liên lạc, điện thoại thì bọn họ cũng đổi số không thể gọi được. Nhiên tuy không gặp chuyện ở trên lớp nhưng cũng áp lực để duy trì thành tích học tập trong khi bài vở ngày một khó lên, cần người để giải tỏa căng thẳng mà lại khó. Dù rằng Nhiên luôn tâm sự với lớp phó học tập nhưng cô bạn đó lại có những sở thích không giống Nhiên để cho câu chuyện thêm hấp dẫn.

    Thấm thoắt năm lớp 12 trôi dần về những giây phút cuối cũng là lúc Nhiên chia tay tuổi học trò, chia tay lớp mình sau kỳ thi tốt nghiệp. Mặc dù điểm tốt nghiệp của Nhiên chỉ đạt trung bình do một vài môn, trong đó có Hóa được đủ 5 điểm và luôn phải nghe những lời hỏi han, khoe khoang, so sánh của hàng xóm với con họ, Nhiên cố gạt đi mọi thứ đó, tiếp tục những lời thuyết phục phụ huynh để đạt mơ ước. Cuối cùng, cô cũng đã nhận được cái gật đầu đồng ý từ phụ huynh và chính thức bước ra khỏi vùng an toàn được vẽ từ khi còn nhỏ.

    Nhiên tỉnh dậy, hoàn thành các đợt thử nghiệm của bác sỹ tâm lý, cô được anh ta đưa cho một chiếc usb chứa bộ phim của ký ức tuổi học trò do chính những hình ảnh chân thực trong đầu cô tạo nên như đã hứa. Anh ta nhìn và hỏi Nhiên:

    - Cô suy nghĩ một lúc rồi quyết định nhé. Cô muốn đưa bộ phim này lên Youtube cho mọi người cùng xem và có thể sẽ có lợi nhuận từ đó hay muốn giữ cho mình?

    Nhiên không cần đến vài phút đưa ra câu trả lời ngay:

    - Đây là bộ phim của cuộc đời tôi. Đó là những ký ức tuy có lúc buồn, thất vọng nhưng là thứ đẹp nhất của tuổi học trò. Đó là độc bản, tôi không muốn đem nó rao bán lấy tiền, chỉ muốn giữ làm kỷ niệm và chỉ đưa cho người bạn tri kỷ nếu tôi có được.

    - Thôi được tôi tôn trọng quyết định của cô. Giữ nó cẩn thận nhé! Nhưng trước khi về tôi muốn nói rằng cô đã từng phải chịu những đắng cay trong quá khứ, đã vượt qua một cách ngoạn mục vậy tại sao lúc này cô lại tự dằn vặt mình thế? Đó đâu phải là lỗi của cô, đó chỉ là điều không may thôi mà.

    Nhiên lặng lẽ nhìn vào khoảng không rồi nói:

    - Anh không thấy rằng nỗi đau tôi mới gánh chịu còn đau hơn những thứ kia sao? Ngoài giáo viên ra, những đứa học sinh kia tuy có bắt nạt tôi thì cũng chỉ là trò trẻ con, chứ đâu có tàn bạo như mấy người lớn làm với nhau. Tôi thấy rằng cái đau trong quá khứ nó quá nhỏ so với cái đau hiện tại. Và xem lại quá khứ của tôi, anh có thể ngắt ngang, xóa đi đoạn ký ức tồi tệ, bỏ qua nó nhưng những người kia thì không, họ căm ghét quá khứ của tôi, đó là cái quá khứ tiếp sau năm học lớp 12 kia khi tôi đi học đại học ở nơi xa. Đó là cái gai trong mắt họ, họ không muốn xóa đi khỏi đầu, muốn giữ đó để trút sự oán hận lên tôi.

    Người bác sỹ thở dài, an ủi Nhiên:

    - Tôi biết những gì cô đã trải qua, họ không xóa nhưng cô hãy xóa họ đi như mảng ký ức không đáng nhớ như tôi đã làm. Và cô cũng có thể tự mình xóa nó trên chính cái usb kia nếu thứ đó khiến cho cô đau lòng. Hãy tìm đến tôi bất cứ khi nào cô gặp vấn đề, tôi sẽ là người bạn lắng nghe cô tâm sự và giúp cô không cần trả phí. Nhớ nhé!

    Nghe lời nói đó của bác sỹ Nhiên bỗng cảm thấy nhẹ lòng đi rất nhiều, mảng ký ức cuối cùng, ký ức về 2 năm học hạnh phúc nhất của cuộc đời cô sẽ được cô nhớ mãi và lấy đó làm chất xúc tác tinh thần để bước đi trên con đường tiếp theo. Nhiên tự nhủ với lòng sẽ xóa những cái không đáng giữ như lời người bác sỹ đã khuyên.

    Hết
     
    Chỉnh sửa cuối: 12 Tháng ba 2023
Từ Khóa:
Trả lời qua Facebook
Đang tải...