Khương Tuệ mang theo chút giọng mũi hỏi: "Em có làm liên lụy đến anh không?" Trì Yếm đặt cô lên băng ghế dài ở công viên, lúc này đã vào đêm, bên ngoài người rất ít, hồ nước ở công viên còn có thể nghe thấy tiếng ếch xanh kêu. Cô ngồi xuống, cả đôi mắt đều sưng đỏ, bộ dáng khóc rất thảm. Đuôi mắt đào hoa hơi rũ xuống, vô cớ cảm thấy đáng thương. Anh trầm mặc, nói sự thật với cô: "Tuệ Tuệ, hiện tại tôi không có tiền, không có chỗ đi, em đi theo tôi, cơm cũng ăn không đủ no." Anh vừa nói vừa nhẹ nhàng lau đi nước mắt còn đọng lại trên cằm cô. Cô gái tới gần, tay nhỏ đặt lên vai anh: "Vậy không ăn nữa." Trích từ tiểu thuyết "Nhớ em" của tác giả Đằng La Vi Chi.