Đố: Cung kiếm ra tay, hai mắt dồn lại một.
Anh hùng thiên hạ chỉ có một ngươi thôi.
Chắc chưa bạn nào trả lời nên mình đưa thêm thông tin:
Cụ Tam Nguyên Yên Đổ Nguyễn Khuyến (1835-1909) vì ngán ngẩm với thời cuộc mà cáo quan về ở ẩn tại quê nhà. Cụ sống cuộc sống thanh bần với những người dân lao động, lấy việc làm thơ viết văn làm thú vui cho mình. Nguyễn Khuyến được xem là
"ông thánh câu đối" với việc lưu lại nhiều câu đối đặc sắc mà ông làm cho người mỗi dịp xuân về. Dạo ấy, có ông quan võ mới về địa phương trị nhậm, vì là quan võ nên dù bị chột một mắt (độc nhãn) nhưng trông ngài vẫn oai phong lẫm lẫm. Vì biết tiếng Nguyễn Khuyến, vị quan nọ có cho mời ông đến dự tiệc cùng các quan khách nhân dịp đầu xuân. Cụ Tam Nguyên cảm tạ nhưng xin cáo và có gửi đến một đôi câu đối mừng như sau:
Cung kiếm ra tay, thiên hạ đổ dồn hai mắt lại
Triều đình cử mục, anh hùng chỉ có một ngươi thôi!
Vị quan nọ mừng như bắt được vàng, đầu xuân mà lại có câu đối của cụ Tam Nguyên – một bậc tài danh – để treo trong nhà thì còn gì bằng. Ngài liền lệnh cho gia nhân treo đôi câu đối ở nơi trang trọng để cho quan khách cùng thưởng lãm. Khách khứa xúm lại xem và cùng trầm trồ thán phục. Vế trên, vế dưới sóng đôi rất chỉnh và hay, đúng là câu chữ của một bậc kỳ tài. Vị quan võ thì hãnh diện vô cùng vì được sự biệt nhãn của cụ Tam Nguyên Yên Đổ. Đang ồn ào khen ngợi, chỉ trỏ bổng đám quan khách bưng miệng im bặt mà không ai nói thêm điều gì nữa. Sau một hồi nghe lời giải thích của quản gia, sắc mặt của vị quan từ đỏ tươi vì hãnh diện đã chuyển dần sang tím tái và đen xạm. Ngài lập tức lệnh cho đám gia nhân gỡ bỏ đôi câu đối với lý do: "
Để hôm khác treo cho mới". Nguyên do là ngài phát hiện ra chữ "
một ngươi thôi". Đúng là nó chửi mình rồi, khác gì nó bảo mình bị chột! Mọi người thì đều có hai mắt (
Thiên hạ đổ dồn hai mắt lại ), riêng ta thì nó lại bảo là "
một ngươi thôi" (một con ngươi). Phải nói là ngài tức giận không để đâu cho hết nhưng đành đổi làm vui, đúng là đám quan văn thâm nho thật!
Nguồn: Internet