Chương 5: Gặp lại
[BOOK]Nhìn đồng hồ trong phòng làm việc, giờ cũng đã trưa, Hải Thiên ngưng làm việc, lấy điện thoại ra gọi cho Gia Kiệt.
"Đi ăn không?" Đi ăn một mình thì khá buồn, rủ người bạn này theo cho bớt cô đơn vậy.
"Cậu bao thì tôi đi". Lúc này Gia Kiệt đang ngồi xem TV ở nhà.
"Được nhà hàng CICI, nhớ đừng tới trễ". Hải Thiên định cúp máy thì điện thoại lại vang lên tiếng nói của Gia Kiệt:
"Nè khoan đã, qua đón tôi đi, xe tôi hư rồi."
"Bắt taxi đi". Hải Thiên lạnh giọng nói rồi cúp máy. Anh đã bao ăn rồi còn muốn anh đón sao. Ngoài đường taxi thiếu gì. Đúng là lắm chuyện mà.
Vừa bước ra khỏi thang máy thì điện thoại lại reo lên tiếng tin nhắn. Hải Thiên mở lên xem, là tin nhắn của Gia Kiệt "cậu không rước tôi không đi". Anh xem xong tin nhắn thì lập tức tắt điện thoại đi miệng thầm mắng "phiền phức". Người bạn này của anh đúng là lắm chuyện thật.
Miệng thì mắng vậy thôi nhưng Hải Thiên vẫn lái xe đến rước Gia Kiệt. Biết sao được anh chỉ có một tên bạn thân này thôi.
Chung cư mà Gia Kiệt ở là chung cư VHome, chung khu với Tuyết Linh. Tuyết Linh ở tầng 26 còn Gia Kiệt ở tầng 25.
Thiên An đang ở trong phòng đọc sách thì có tiếng chuông điện thoại, là điện thoại của Tuyết Linh reo. Lúc này Tuyết Linh đang tắm, nên cô bắt máy:
Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói.
"Chị ơi em giao đồ ăn tới rồi chị xuống lấy giúp em."
"Ờ ờ chị xuống liền." Hóa ra là người ta giao đồ ăn, thảo nào lại không có lưu tên.
Shipper vừa tắt máy thì Thiên An cũng vội đi ra khỏi phòng. Lúc xuống tới dưới chung cư, thang máy vừa mở ra, Thiên An ngước mắt nhìn ra thì một bóng dáng quen thuộc xuất hiện trước mắt cô. Là Hải Thiên, trùng hợp thay anh vừa đến, đang đứng đợi thang máy.
Hai con người vừa xa lạ lại vừa thân quen, nên gọi là gì đây nhỉ, người lạ từng thương cứ thế đứng đối điện nhau, ngước mắt nhìn nhau, không gian lúc này có chút ngượng ngùng.
Khoảng thời gian trước đó, khi cô đi du học bọn họ đã chia tay. Đã bao năm rồi giờ gặp lại có chút bối rối. Cô vội chạy ra khỏi thang máy, lúc cô lướt qua anh, anh đã khẽ đưa mắt nhìn cô. Tình cảm anh dành cho cô trước giờ vẫn không thay đổi. Đến bây giờ anh vẫn không hiểu lý do cô chia tay anh là gì.
Anh cứ thế nhìn cô cho đến khi cô đi xa rồi anh mới quay đầu lại bước vào thang máy.
Nghe có tiếng chuông Gia Kiệt đi ra mở cửa.
"Nhanh vậy đã tới rồi. Tôi còn chưa thay đồ." Anh nghĩ Hải Thiên phải nửa tiếng nữa mới đến.
Hải Thiên bước vào nhà, đi lại ghế sofa ngồi.
"Cậu ngồi đó đợi tôi chút. Tôi đi thay đồ." Người bạn này tính khí thất thường, không nên để anh ta đợi lâu, Gia Kiệt nghĩ bụng.
"Thôi khỏi." Hải Thiên lạnh lùng nói.
Gia Kiệt ngạc nhiên quay lại hỏi:
"Sao vậy?"
"Không đói nữa, không muốn đi nữa". Bây giờ Hải Thiên không còn tâm trạng để đi ăn nữa rồi.
"Keo kiệt, không muốn bao tôi ăn thì nói đại đi". Gia Kiệt tức giận ngồi xuống sofa. Đây không phải là lần đầu tiên chuyện này xảy ra.
"Nhà còn mì gói không?". Hải Thiên hỏi. Anh hỏi không phải cho anh, nếu còn thì Gia Kiệt ăn mì gói là được rồi.
"Còn. Cậu muốn ăn thì tự mà nấu đi." Gia Kiệt bức xúc nói. Tưởng rủ đi ăn hóa ra bây giờ lại ở nhà. Còn định kêu anh nấu mì cho sao, anh đâu phải ở đợ của Hải Thiên.
"Cô ấy về rồi." Hải Thiên nói, anh bây giờ vui buồn lẫn lộn, không biết nói sao.
Nghe câu này của Hải Thiên khuôn mặt Gia Kiệt thay đổi không còn tức giận nữa.
"Cô ấy là cô bé đã bỏ rơi cậu đó hả?" Chuyện tình của Hải Thiên, Gia Kiệt cũng biết nếu anh nhớ không lầm thì chắc chắn là Thiên An rồi.
"Tôi vừa mới gặp cô ấy ở dưới chung cư."
"Sao, có nói chuyện không?" Anh biết Hải Thiên còn thương Thiên An. Không biết tình huống như thế nào, nhưng hai người gặp lại thì chắc Hải Thiên cũng bắt chuyện. Lâu rồi không gặp chẳng hạn.
Hải Thiên lắc đầu. Có thể nói ngoại trừ gia đình ra thì người duy nhất có thể ảnh hưởng đến tâm trạng của anh chỉ có thể là Thiên An. Gia Kiệt đi qua ngồi cạnh khoác tay lên vai nói lời an ủi:
"Đừng buồn nữa người anh em. Ít nhất em ấy về rồi. Cùng lắm tôi giúp cậu theo đuổi con gái người ta lại từ đầu." Người bạn này của anh đúng thật là rất nặng tình.
Hải Thiên quay qua nhìn anh với vẻ mặt nghi ngờ. Anh hất mặt lên nhìn Hải Thiên đầy tự tin, có thể nhìn ra từ ánh mắt của Gia Kiệt với anh đây là chuyện nhỏ.
Bên phòng Tuyết Linh, lúc này cô đã tắm xong, nhìn quanh chả thấy ai: "Người đâu rồi?"
Lúc này Thiên An mở cửa đi vào.
"Mày đi đâu vậy?" Tuyết Linh hỏi.
Thiên An đưa tay giơ hai bọc phở lên. Tuyết Linh đi lại lấy hai bọc phở đổ ra tô. Cô bưng lại cho Thiên An một tô vui vẻ nói:
"Sao thấy tao có tốt với mày hong biết mày thích ăn phở, ở Hàn lâu vậy chắc chắn rất nhớ món này nên tao đặt cho mày đó. Sao có thấy cảm động hông?"
"Cảm động, cảm động muốn rớt nước mắt luôn." Thiên An lí lắc nói. Đúng là chỉ có hai người là hiểu nhau nhất. Ghi nhớ mọi sở thích của đối phương.
Thấy Thiên An cứ cầm đũa dọc dọc không ăn Tuyết Linh hỏi:
"Sao không ăn đi, làm gì mặt mày bí xị vậy, bộ mới gặp ma hả?" Bình thường Thiên An thích nhất là phở, bình thường ăn như hổ đói vậy.
Thiên An "Ờ" một tiếng khiến cho Tuyết Linh đang ăn nghe mà sặc ho mấy tiếng.
"Cái gì?" Không đùa cô đấy chứ ban ngày mà có ma. Người bạn này hoa mắt sao.
"Không phải ma mà là người yêu cũ." Đối với Thiên An gặp người iu cũ như gặp ma vậy.
"Cái gì?" Ôi mẹ ơi Tuyết Linh thật không thể tin được.
Tuyết Linh nhìn cô vẻ mặt lo lắng tiếp tục hỏi:
"Ê, mày ổn không vậy?" Ngày chia tay Thiên An gọi điện cho cô khóc rất nhiều. Nói gì cũng là mối tình đầu, chắc chắn sẽ khó quên.
"Yên tâm tao bây giờ đâu phải là tao của bốn năm trước." Chuyện qua lâu rồi, bây giờ cũng đâu còn tình cảm gì nữa đâu. Cô sớm đã chôn chặt tình cảm này lâu rồi. Chỉ là đột nhiên gặp lại lòng có chút khó chịu.
Nhớ lại bốn năm trước.
Tối đó Tuyết Linh đang ở nhà thì cô gọi điện thoại. Vừa bắt máy đã nghe tiếng cô khóc.
"Có chuyện gì? Sao mày khóc nói tao nghe? Ai ăn hiếp mày?"
"Tao chia tay rồi". Cô vừa nói vừa khóc.
"Lý do?"
"Anh ta cắm sừng tao". Cô nói xong lại càng khóc lớn hơn.
"Được rồi, được rồi đừng khóc nữa. Loại như vậy không đáng để mày buồn."
Quay về hiện tại.
Tuyết Linh hỏi:
"Mày nói anh ta cắm sừng mày. Nhưng mà lúc trước mỗi lần hỏi tới mày đều khóc nên tao không hỏi nữa. Bây giờ có thể nói cho tao biết mày ở Hàn anh ta ở Việt Nam, xa vậy sao mày biết là anh ta cắm sừng mày?"
Thiên An bắt đầu kể lại.
Đêm hôm đó sau khi đi học về, như thường lệ cô gọi cho Hải Thiên nhưng lại nghe được giọng của một người con gái bắt máy: "Alô".
Giây phút đó cô đã ngây người ra một lúc. Bởi vì anh đã từng nói với cô anh là con một, không có chị gái hay em gái. Giây tiếp theo đó cô lại càng sốc hơn khi nghe được giọng nam bên kia đầu dây. Cô nhận ra đây là giọng của Hải Thiên. Đại loại cuộc hội thoại là thế này:
"Ai điện vậy em?"
"Em không biết, không nghe ai lên tiếng hết."
"Chắc lộn số."
"Chắc vậy. Mà anh định khi nào chia tay con bé kia em cũng biết ghen đó."
Người con gái kia cố tình nói lớn và cũng không tắt máy như cố tính để cô nghe thấy.
"Để từ từ anh tìm lý do."
Thiên An nghe tới đây thì vội tắt máy. Bây giờ cô cần phải bình tĩnh. Cô thật sự không hiểu gì hết. Cô còn vội xem lại coi có phải bản thân đã điện lộn số nhưng đây rõ ràng là số của Hải Thiên mà. Giọng trong máy cũng là giọng của Hải Thiên, nhưng người con gái kia là ai, họ nói gì cô thật sự không hiểu.
Khoảng hơn 5 phút sau thì có tiếng chuông điện thoại là Hải Thiên gọi lại cô vội bắt máy:
"Alô anh.."
Chưa kịp hỏi gì thì bên kia đầu dây đã vang lên giọng một cô gái. Là giọng của cô gái lúc nãy.
"Cuộc nói chuyện vừa rồi chắc em nghe hết rồi hả?" Cô ta nói với giọng đầy khiêu khích.
"Chị là ai?" Thiên An bình tĩnh hỏi.
"Chị là người yêu của Hải Thiên thời gian trước tụi chị có chút hiểu lầm nên chia tay. Chị biết em và anh ấy đang quen nhau. Nhưng giờ tụi chị đã quay lại rồi. Thời gian đó có lẽ vì quá cô đơn nên anh ấy đã quen em. Anh ấy sợ em sốc nên cứ chần chừ chưa nói chia tay. Giờ em cũng đã nghe hết rồi, nên chị hi vọng em có thể chủ động chia tay với anh ấy.
" Tại sao tôi phải tin chị. "Cô đâu phải đồ ngốc cô và anh quen nhau hơn bốn năm, người con gái này từ đâu chui ra nói như đúng rồi vậy.
Cô vừa nói dứt câu thì bên kia đã tắt máy. Sau đó điện thoại lại reo lên tin nhắn cô vội mở ra xem. Nội dung tin nhắn là hình ảnh Hải Thiên hôn môi một cô gái kèm tin nhắn gửi kèm" Những gì đã nói chị đã nói hết rồi. Nếu em không muốn trở thành kẻ bị bỏ rơi thì chị nghĩ em nên chủ động chia tay trước đi. "
Giây phút đó trái tim cô dường như tan vỡ. Nhìn kĩ lại tấm hình bộ đồ Hải Thiên mặc rõ ràng là đồng phục cho học sinh lớp 11, cô gái kia chắc là cô gái đang nói chuyện với cô rồi. Khi đó cô và anh chưa quen nhau. Cuộc điện thoại lúc nãy cô có thể chắc chắn đó là giọng của anh. Bây giờ mới nhớ lại cô và anh gặp nhau chưa bao lâu thì anh đã chủ động quan tâm theo đuổi cô, làm gì có chuyện thích một người nhanh như vậy. Thời gian này anh đột nhiên ít quan tâm đến cô. Lời cô gái kia, cô không muốn tin cũng phải tin.
Quay về thực tại.
Tuyết Linh nghe kể tới đây thì tức giận đập bàn.
" Quá đáng. Vậy là suốt thời gian quen mày anh ta xem mày là người thay thế sao. Không đúng sao lại có chuyện hoang đường như vậy, không chừng là con nhỏ đó đến sau là kẻ thứ 3 rồi bịa chuyện. Mày chia tay là đúng rồi dứt ra được thì tốt. Tao mà gặp con nhỏ đó ở đâu tao đánh cho bầm dập cả thằng cha Thiên nữa. "Cô bức xúc đến mức nói tràn lan đại hải. Ở đâu ra chuyện quen con người ta mấy năm trời rồi quay lại với người yêu cũ. Nếu Thiên An nói sớm cho cô biết thì cô đã làm cho ra chuyện rồi.
" Không sợ lên báo sao? "Thiên An nhìn Tuyết Linh không nhịn được cười. Hôm nay cô bạn này quên mất mình là ca sĩ rồi sao. Đòi đánh người muốn lên trang nhất sao.
" Lên báo thì lên báo cho cả thế giới biết luôn. "Tuyết Linh bây giờ là đang muốn trút giận cho bạn thân.
" Được rồi, được rồi ăn đi."Cô chỉ là buồn lòng nói ra mà thôi. Không ngờ Tuyết Linh lại phản ứng mạnh đến vậy. Cô bạn này của cô trước giờ vẫn luôn đáng yêu và thương cô như vậy[/BOOK]