Diepvanchiha
Chỉ muốn làm người trầm tính
Bài viết: 109 

[COLOR=rgb(0, 102, 102) ]Chương 10: Ấm áp nơi anh[/COLOR]
[COLOR=rgb(0, 0, 0) ]Sáng hôm sau, cô như một chiếc đồng hồ báo thức đúng năm giờ dậy, cố gắng lên lếch thân thể tàn tạ của mình vào phòng tắm, cô phát hiện một sự thật kinh hoàng, cô vậy mà tới ngày đèn đỏ rồi.[/COLOR]
Chạy vội ra lấy một miếng băng vệ sinh nhưng cô bỗng chốc phát hiện thêm sự thật phũ phàng nữa, băng vệ sinh thế nhưng chỉ còn một miếng. Cô mệt mỏi, sắc mặt không chút huyết sắc bước xuống lầu như thường lệ nấu đồ ăn sáng. Mới vừa đặt chân vào nhà bếp, cô chóng mặt ngồi bệch xuống đất dựa vào tủ chén bên cạnh, nào ngờ ngất xỉu ở đó luôn.
Anh như bình thường xuống bếp nhìn cô, tiện thể nhờ cô thắc cà vạt cho mình luôn. Vui vẻ bước vào nhưng khi thấy sắc mặt không tốt của cô cùng với tình trạng ngất xỉu như vậy ăn vứt luôn chiếc cà vạt vào một xó rồi nhanh chóng bế cô lên phòng. Anh bỏ lại một câu cho quản gia rồi gấp rút bế cô lên lầu: "Gọi cho tôi một bác sĩ tư là nữ."
Đặt cô xuống giường thật nhẹ nhàng. Anh lo lắng nhìn người con gái bất tỉnh nhân sự nằm bất động trên giường tâm trạng gấp đến không thể nào chờ đợi bác sĩ đến. Cố kiềm nén nó lại anh gọi điện cho lão quản gia bảo ông thúc giục vị bác sĩ tư nhân kia đến càng sớm càng tốt.
Không lâu sau, một vị nữ bác sĩ trung niên theo sự dẫn dắt của lão quản gia, tiến vào phòng riêng giữa anh và cô. Không đợi anh nói gì cả, bà đã theo thói quen mà quan sát và khám cho bệnh nhân trước. Đối với bà, đạo đức nghề nghiệp là thứ quan trọng hơn bất kì thứ gì khác, lương ý mà không có đạo đức thì thôi thà ở nhà làm nông đi còn hơn.
Sau một hồi xem xét, bà nghiêm túc dò hỏi anh: "Cho tôi biết vấn đề riêng tư một chút, anh và cô gái này là vợ chồng có phải không?"
Anh thấy rất kì quái nhưng cũng đành thật lòng trả lời: "Phải."
"Hôm qua anh về cô ấy làm một số chuyện sinh hoạt vợ chồng." Bà như không để ý mà nhắc đến một vấn đề khá ái muội này.
Anh gật đầu, mình làm thì mình chịu, anh và cô cũng có làm việc phi pháp đâu mà ngại ngùng.
"Vậy thì đúng rồi. Do hôm qua anh đã vận động khá mạnh khiến cô ấy mệt mỏi lại thêm hôm nay đến kì kinh nguyệt của cô ấy nên ngất xỉu là chuyện thường. Bây giờ tôi sẽ cho cô ấy mấy viên thuốc bổ máu. Anh nhớ cho cô ấy uống mỗi ngày hai viên buổi sáng và chiều sau khi ăn." Bà bỏ hai tay vô túi, bình đạm nói.
"Cảm ơn bác sĩ."
Gọi quản gia tiễn khách giúp mình còn anh thì lo túc trực bên giường chăm sóc cô. [COLOR=rgb(0, 0, 0) ]Một lúc sau, cô choáng ván xoa đầu tỉnh dậy, sắc mặt vẫn tái nhợt như cũ dò hỏi anh: "Em bị làm sao vậy? Hôm nay anh không đi làm à?"
"Tại vì em nên anh mới nghỉ ở nhà. Nằm xuống đi, anh nấu cháo cho em ăn, chờ anh một chút." Nói rồi anh phớt lời ánh mắt từ chối của cô bước nhanh xuống lầu.
Cô di chuyển thân thể ngồi dậy thì một vật từ trong chăn rơi xuống. Nó là một gói băng vệ sinh mới toang. Cô chưa kịp nhặt nó lên chỉ mới chòm xuống thì anh đã quay trở lại rồi.[/COLOR]
Anh như không nhìn thấy động tác của cô, nhẹ nhàng giải thích tại sao mình lại nhanh như vậy đã trở lại: "Lúc nãy bác sĩ có nhờ quản gia mua giúp cháo để phòng ngừa khi em thức dậy có đồ để lót dạ." Cẩn thận bưng tô cháo đến gần cô, anh múc từng thìa, từng thì thổi nguội rồi đưa đến trước miệng cô.
Cô nhìn sự dịu dàng, sự nâng niu như một báo vật đối với mình không khỏi có một cỗ cảm xúc nghèn nghẹn ở trong lòng. Cô bỗng chốc rơi nước mắt, không phải cô yếu đuối mà là cô xúc động. Cô cảm nhận được sự yêu thương anh dành cho mình, cũng cảm nhận sự săn sóc đặt biệt của anh nhưng tất cả đều không bằng mối thù giữa cô và anh.
Cô biết, anh đã phải giày vò bản thân, giằng co lương tâm rất nhiều khi đối xử tốt với cô. Cô hiểu rõ nhưng lại ích kỉ tham luyến sự ngọt ngào và dịu dàng đó của anh. Ở bên anh nhưng gần kề một con dao hai lưỡi, bất cứ lúc nào cũng có thể làm tổn thương cô.
Nhìn thấy nước mắt trên gò má trắng bệch của cô, anh đau lòng lấy ngón cái của mình lau đi nó, ân cần hỏi: "Anh thổi không đủ nguội làm em khó chịu hả." Anh dịu dàng, nhẫn nại đợi câu trả lời của cô.
"Không phải, tự dưng cát bay vào mắt em nên mới chảy nước mắt." Cô nói dối không biết lựa lời, nghe rất vô lí nhưng lại thuyết phục được anh.
Hai người, một người đúc, một người ăn, không khí phá lệ càng thêm ấm áp. Trong lòng cô như có một dòng nước ấm chảy qua, dần dần trị liệu cho những vết thương lòng lúc trước. Cảm nhận được ấm áp từ nơi anh khiến cô hạnh phúc. Vết thương lòng cũng từ đó mà chậm rãi khép lại.
Chạy vội ra lấy một miếng băng vệ sinh nhưng cô bỗng chốc phát hiện thêm sự thật phũ phàng nữa, băng vệ sinh thế nhưng chỉ còn một miếng. Cô mệt mỏi, sắc mặt không chút huyết sắc bước xuống lầu như thường lệ nấu đồ ăn sáng. Mới vừa đặt chân vào nhà bếp, cô chóng mặt ngồi bệch xuống đất dựa vào tủ chén bên cạnh, nào ngờ ngất xỉu ở đó luôn.
Anh như bình thường xuống bếp nhìn cô, tiện thể nhờ cô thắc cà vạt cho mình luôn. Vui vẻ bước vào nhưng khi thấy sắc mặt không tốt của cô cùng với tình trạng ngất xỉu như vậy ăn vứt luôn chiếc cà vạt vào một xó rồi nhanh chóng bế cô lên phòng. Anh bỏ lại một câu cho quản gia rồi gấp rút bế cô lên lầu: "Gọi cho tôi một bác sĩ tư là nữ."
Đặt cô xuống giường thật nhẹ nhàng. Anh lo lắng nhìn người con gái bất tỉnh nhân sự nằm bất động trên giường tâm trạng gấp đến không thể nào chờ đợi bác sĩ đến. Cố kiềm nén nó lại anh gọi điện cho lão quản gia bảo ông thúc giục vị bác sĩ tư nhân kia đến càng sớm càng tốt.
Không lâu sau, một vị nữ bác sĩ trung niên theo sự dẫn dắt của lão quản gia, tiến vào phòng riêng giữa anh và cô. Không đợi anh nói gì cả, bà đã theo thói quen mà quan sát và khám cho bệnh nhân trước. Đối với bà, đạo đức nghề nghiệp là thứ quan trọng hơn bất kì thứ gì khác, lương ý mà không có đạo đức thì thôi thà ở nhà làm nông đi còn hơn.
Sau một hồi xem xét, bà nghiêm túc dò hỏi anh: "Cho tôi biết vấn đề riêng tư một chút, anh và cô gái này là vợ chồng có phải không?"
Anh thấy rất kì quái nhưng cũng đành thật lòng trả lời: "Phải."
"Hôm qua anh về cô ấy làm một số chuyện sinh hoạt vợ chồng." Bà như không để ý mà nhắc đến một vấn đề khá ái muội này.
Anh gật đầu, mình làm thì mình chịu, anh và cô cũng có làm việc phi pháp đâu mà ngại ngùng.
"Vậy thì đúng rồi. Do hôm qua anh đã vận động khá mạnh khiến cô ấy mệt mỏi lại thêm hôm nay đến kì kinh nguyệt của cô ấy nên ngất xỉu là chuyện thường. Bây giờ tôi sẽ cho cô ấy mấy viên thuốc bổ máu. Anh nhớ cho cô ấy uống mỗi ngày hai viên buổi sáng và chiều sau khi ăn." Bà bỏ hai tay vô túi, bình đạm nói.
"Cảm ơn bác sĩ."
Gọi quản gia tiễn khách giúp mình còn anh thì lo túc trực bên giường chăm sóc cô. [COLOR=rgb(0, 0, 0) ]Một lúc sau, cô choáng ván xoa đầu tỉnh dậy, sắc mặt vẫn tái nhợt như cũ dò hỏi anh: "Em bị làm sao vậy? Hôm nay anh không đi làm à?"
"Tại vì em nên anh mới nghỉ ở nhà. Nằm xuống đi, anh nấu cháo cho em ăn, chờ anh một chút." Nói rồi anh phớt lời ánh mắt từ chối của cô bước nhanh xuống lầu.
Cô di chuyển thân thể ngồi dậy thì một vật từ trong chăn rơi xuống. Nó là một gói băng vệ sinh mới toang. Cô chưa kịp nhặt nó lên chỉ mới chòm xuống thì anh đã quay trở lại rồi.[/COLOR]
Anh như không nhìn thấy động tác của cô, nhẹ nhàng giải thích tại sao mình lại nhanh như vậy đã trở lại: "Lúc nãy bác sĩ có nhờ quản gia mua giúp cháo để phòng ngừa khi em thức dậy có đồ để lót dạ." Cẩn thận bưng tô cháo đến gần cô, anh múc từng thìa, từng thì thổi nguội rồi đưa đến trước miệng cô.
Cô nhìn sự dịu dàng, sự nâng niu như một báo vật đối với mình không khỏi có một cỗ cảm xúc nghèn nghẹn ở trong lòng. Cô bỗng chốc rơi nước mắt, không phải cô yếu đuối mà là cô xúc động. Cô cảm nhận được sự yêu thương anh dành cho mình, cũng cảm nhận sự săn sóc đặt biệt của anh nhưng tất cả đều không bằng mối thù giữa cô và anh.
Cô biết, anh đã phải giày vò bản thân, giằng co lương tâm rất nhiều khi đối xử tốt với cô. Cô hiểu rõ nhưng lại ích kỉ tham luyến sự ngọt ngào và dịu dàng đó của anh. Ở bên anh nhưng gần kề một con dao hai lưỡi, bất cứ lúc nào cũng có thể làm tổn thương cô.
Nhìn thấy nước mắt trên gò má trắng bệch của cô, anh đau lòng lấy ngón cái của mình lau đi nó, ân cần hỏi: "Anh thổi không đủ nguội làm em khó chịu hả." Anh dịu dàng, nhẫn nại đợi câu trả lời của cô.
"Không phải, tự dưng cát bay vào mắt em nên mới chảy nước mắt." Cô nói dối không biết lựa lời, nghe rất vô lí nhưng lại thuyết phục được anh.
Hai người, một người đúc, một người ăn, không khí phá lệ càng thêm ấm áp. Trong lòng cô như có một dòng nước ấm chảy qua, dần dần trị liệu cho những vết thương lòng lúc trước. Cảm nhận được ấm áp từ nơi anh khiến cô hạnh phúc. Vết thương lòng cũng từ đó mà chậm rãi khép lại.
Chỉnh sửa cuối: