Chương 20: Kịch?
Kể từ ngày đó đến nay đã tròn một tuần rồi mà cô và anh chưa lần nào gặp mặt cả. Sự nhớ nhung trong lòng cô ngày một nhiều. Từng giấc ngủ cô đều muốn gặp anh nhưng rồi kết quả khi thức dậy lại làm người ta thấy hụt hẫng. Cảnh Hy lúc này cũng không khác Viên Viên là mấy, anh vừa nhớ, vừa ân hận về những hành động của mình lúc đó. Nhớ lại cái giọng nói lạnh lùng cùng khuôn mặt nhỏ nhắn ánh lên vẻ mệt mỏi của cô, làm anh cảm thấy đau nhói ở trong tim. Vì thế, một tuần này anh luôn không dám gặp mặt. Một mình ở Âm Phủ Điện dằn vặt bản thân. Anh đâu biết, cái giọng nói xen với vẻ mặt kia của cô là đang không biết phải làm gì vì vừa ngượng vừa không có cách giải quyết. Cả hai người, hai thế giới nhưng cùng một suy nghỉ hướng về đối phương.
Thoáng cái đã gần một tháng, anh và cô đều đem cất những nổi nhớ nhung để quay lại quỹ đạo làm việc như bình thường. Viên Viên nay vẫn đi làm như mọi hôm, dạo gần đây cô và Phan Diệp thường hay nói chuyện với nhau nên dần mối quan hệ của hai người cũng đã khá hơn trước. Hôm nay Phan Diệp hẹn cô ăn tối, Viên Viên lúc này cũng gật đầu mà đồng ý. Cả hai vui vẻ mà dùng bữa. Lúc về đến nhà đã gần 22 giờ tối. Cô đứng trước của mày nhăn lại, lòng thầm nghĩ:
- Sao nhà tối thế này? Chắc bà đã ngủ.
Vừa nghỉ lòng vừa tự trấn an. Đặt chân vào cửa. Cô nhẹ nhàng, rón rén đi từ từ đến phòng ngủ. Ai ngờ mới bước ngang qua phòng khách cô đã thấy một dáng người quen thuộc ngồi dựa vào ghế sofa. Viên Viên thầm nghỉ chắc là đang giận đây, nên đành cất giọng nói:
- Bà à! Sao không bật đèn vậy. Nay Tiểu Viên được bạn rủ đi ăn cơm, nên không kịp báo với bà. Bà đừng giận Tiểu Viên nha!
Cái miệng nhỏ liên tục nói chuyện. Chân nhanh lẹ đi đến bật đèn lên. Nói nhiều thế mà bà vẫn không lên tiếng. Cô đành trưng ra bộ mặt làm nũng chạy nhanh đến chỗ người đang ngồi kia. Vừa nhảy lên sofa tay không nhanh, không chận lay lay người bà mà nỉ non:
- Bà! Tiểu Viên biết sai rồi. Sau này có đi ăn hay đi chơi gì cũng sẽ gọi điện báo cho bà biết. Đừng giận Tiểu Viên nữa, nói chuyện với con đi..
Câu nói chưa hết, mặt Viên Viên lúc này xanh lại. Có gì đó không đúng, hình như cả người bà rất lạnh. Cô lay lay thân thể bà như không một hồi âm. Lúc này cô lúng túng mà gọi thật to:
- Bà ơi! Bà ơi! Bà sao vậy. Trả lời Tiểu Viên đi.
Cô khóc nấc lên. Mà người kia không trả lời, người khẻ run, nhanh tay cầm lấy chiếc điện thoại gọi cấp cứu. Một tiếng trôi qua, phòng phẫu thuật vẫn như vậy, không một thay đổi. Viên Viên khóc đến đầu óc quay tròn. A Du khi biết cũng hoảng sợ mà chạy nhanh đến. Thân là bạn cô chỉ có thể ngồi kế bên mà an ủi Viên Viên. Cô biết bà là người thân duy nhất của đứa bạn này nếu như.. bà có gì chắc nó cũng không sống nổi. Khác với sự đau khổ và buồn rầu của hai cô gái, một nam một nữ đứng bên xem kịch hay từ đầu đến giờ miệng không vơi đi nụ cười. Người đàn ông bỗng khẽ lên tiếng:
- Chuẩn bị khép cái màn kịch này được rồi.
Người đàn bà đứng cạnh cũng không thua gì mà đáp:
- Tới đây phải nhờ ngươi.
- Không! Không! Ngươi mới là người quan trọng nhất.
Cả hai khách sáo qua lại rồi cười lớn.
Điện Âm Phủ.
Lúc này Cảnh Hy bộn bề công việc không có cách nào giải quyết hết. Tất cả vong hồn không hiểu sao nổi loạn, đập phá, đánh nhau.. Mọi cách thức đều bị bọn chúng sử dụng hết. Một ngày anh phải giải quyết cả ngàn thư liên quan đến chết oan, bị giết, chưa đến hạn tử. Từ thư một được anh xử lí gọn gàng. Nhưng không hiểu sao vẫn lang truyền ra bên ngoài. Rồi đến tai Thiên Đình, tất nhiên vì chuyện này mà anh phải đi một chuyến để báo cáo. Một chuyến đi nói ngắn gọn vậy chứ còn phải giao lưu với các đại thần, bạn bè thân thiết. Còn đối với chuyện Viên Viên gặp lúc này anh không hề hay biết gì cả.
Ngồi đợi, từng giờ trôi qua. Mà phòng phẫu thuật vẫn vậy. Không một động tĩnh. Cô tuy đã khóc đến mệt nhưng vẫn mở to đôi mắt hướng về kia mà trong chờ. Giờ lòng cô rất đau và trống rỗng. Bổng cô nhớ đến anh, nhớ về những hình ảnh anh chắm sóc cô. Lúc này cô rất cần anh, mà anh đâu rồi. Lòng thần kiêu tên anh:
- Cảnh Hy! Cảnh Hy!
Cô vừa gọi thầm tên anh vừa cầu bình an cho người bà thân yêu. Đang ngồi dự yến tiệc do Ngọc Hoàng tổ chức. Bỗng tim anh nhói lên. Mặt lạnh lại, lòng anh có càm giác bất an. Một hình ảnh nhỏ nhắn, thân quen mà anh giờ phút nào cũng nhớ, giờ hiện rõ trong suy nghĩ một cách rõ ràng.
Thoáng cái đã gần một tháng, anh và cô đều đem cất những nổi nhớ nhung để quay lại quỹ đạo làm việc như bình thường. Viên Viên nay vẫn đi làm như mọi hôm, dạo gần đây cô và Phan Diệp thường hay nói chuyện với nhau nên dần mối quan hệ của hai người cũng đã khá hơn trước. Hôm nay Phan Diệp hẹn cô ăn tối, Viên Viên lúc này cũng gật đầu mà đồng ý. Cả hai vui vẻ mà dùng bữa. Lúc về đến nhà đã gần 22 giờ tối. Cô đứng trước của mày nhăn lại, lòng thầm nghĩ:
- Sao nhà tối thế này? Chắc bà đã ngủ.
Vừa nghỉ lòng vừa tự trấn an. Đặt chân vào cửa. Cô nhẹ nhàng, rón rén đi từ từ đến phòng ngủ. Ai ngờ mới bước ngang qua phòng khách cô đã thấy một dáng người quen thuộc ngồi dựa vào ghế sofa. Viên Viên thầm nghỉ chắc là đang giận đây, nên đành cất giọng nói:
- Bà à! Sao không bật đèn vậy. Nay Tiểu Viên được bạn rủ đi ăn cơm, nên không kịp báo với bà. Bà đừng giận Tiểu Viên nha!
Cái miệng nhỏ liên tục nói chuyện. Chân nhanh lẹ đi đến bật đèn lên. Nói nhiều thế mà bà vẫn không lên tiếng. Cô đành trưng ra bộ mặt làm nũng chạy nhanh đến chỗ người đang ngồi kia. Vừa nhảy lên sofa tay không nhanh, không chận lay lay người bà mà nỉ non:
- Bà! Tiểu Viên biết sai rồi. Sau này có đi ăn hay đi chơi gì cũng sẽ gọi điện báo cho bà biết. Đừng giận Tiểu Viên nữa, nói chuyện với con đi..
Câu nói chưa hết, mặt Viên Viên lúc này xanh lại. Có gì đó không đúng, hình như cả người bà rất lạnh. Cô lay lay thân thể bà như không một hồi âm. Lúc này cô lúng túng mà gọi thật to:
- Bà ơi! Bà ơi! Bà sao vậy. Trả lời Tiểu Viên đi.
Cô khóc nấc lên. Mà người kia không trả lời, người khẻ run, nhanh tay cầm lấy chiếc điện thoại gọi cấp cứu. Một tiếng trôi qua, phòng phẫu thuật vẫn như vậy, không một thay đổi. Viên Viên khóc đến đầu óc quay tròn. A Du khi biết cũng hoảng sợ mà chạy nhanh đến. Thân là bạn cô chỉ có thể ngồi kế bên mà an ủi Viên Viên. Cô biết bà là người thân duy nhất của đứa bạn này nếu như.. bà có gì chắc nó cũng không sống nổi. Khác với sự đau khổ và buồn rầu của hai cô gái, một nam một nữ đứng bên xem kịch hay từ đầu đến giờ miệng không vơi đi nụ cười. Người đàn ông bỗng khẽ lên tiếng:
- Chuẩn bị khép cái màn kịch này được rồi.
Người đàn bà đứng cạnh cũng không thua gì mà đáp:
- Tới đây phải nhờ ngươi.
- Không! Không! Ngươi mới là người quan trọng nhất.
Cả hai khách sáo qua lại rồi cười lớn.
Điện Âm Phủ.
Lúc này Cảnh Hy bộn bề công việc không có cách nào giải quyết hết. Tất cả vong hồn không hiểu sao nổi loạn, đập phá, đánh nhau.. Mọi cách thức đều bị bọn chúng sử dụng hết. Một ngày anh phải giải quyết cả ngàn thư liên quan đến chết oan, bị giết, chưa đến hạn tử. Từ thư một được anh xử lí gọn gàng. Nhưng không hiểu sao vẫn lang truyền ra bên ngoài. Rồi đến tai Thiên Đình, tất nhiên vì chuyện này mà anh phải đi một chuyến để báo cáo. Một chuyến đi nói ngắn gọn vậy chứ còn phải giao lưu với các đại thần, bạn bè thân thiết. Còn đối với chuyện Viên Viên gặp lúc này anh không hề hay biết gì cả.
Ngồi đợi, từng giờ trôi qua. Mà phòng phẫu thuật vẫn vậy. Không một động tĩnh. Cô tuy đã khóc đến mệt nhưng vẫn mở to đôi mắt hướng về kia mà trong chờ. Giờ lòng cô rất đau và trống rỗng. Bổng cô nhớ đến anh, nhớ về những hình ảnh anh chắm sóc cô. Lúc này cô rất cần anh, mà anh đâu rồi. Lòng thần kiêu tên anh:
- Cảnh Hy! Cảnh Hy!
Cô vừa gọi thầm tên anh vừa cầu bình an cho người bà thân yêu. Đang ngồi dự yến tiệc do Ngọc Hoàng tổ chức. Bỗng tim anh nhói lên. Mặt lạnh lại, lòng anh có càm giác bất an. Một hình ảnh nhỏ nhắn, thân quen mà anh giờ phút nào cũng nhớ, giờ hiện rõ trong suy nghĩ một cách rõ ràng.