Chương 10: Tham quan Địa Ngục.
Cô từ từ nhón chân lên, áp môi mình lên môi anh. Khi hai đôi môi chạm nhau. Cô định lùi lại vị trí cũ, nhưng anh nào chịu thiệt vậy. Tay trái anh vòng sau đầu cô, tay phải ôm chặt chiếc eo thon nhon. Đem thân thể cô sát gần lại. Đôi môi anh mạnh mẽ chiếm lấy môi cô, chiếc lưỡi thành thạo cạy mở hàm răng trắng buốt, từ từ thăm dò tư mật bên trong. Cô do lần đầu hôn sâu thế có chút bối rối, không biết phải làm sao. Cứ thế mặc cho anh trêu đùa bên trong khoang miệng nhỏ. Sắp thấy cô không còn oxi nữa anh mới buôn tha. Khuôn mặt cô giờ đỏ chẳng khác nào quả dâu tây nhỏ cả, chiếc môi sưng lên trong căng mọng đẹp làm sao. Trong lúc cô tưởng sắp ngạt thở thì anh đã buôn ra, cô hít lấy hít để mà khôi phục lại từ từ. Khác với cô lúc này, anh rất bình thản, khuôn miệng còn mang máng ý cười, ánh mắt vui vẻ nhìn cô như đang xem một vỡ kịch vui vậy. Thấy có người nhìn mình chằm chằm, cô khó chịu quát:
- Anh có dẹp đi cái ánh mắt đó không vậy?
Cảnh Hy không tức giận, ngược lại anh đi đến gần cô. Tay đặt lên xoa xoa chiếc đầu nhỏ, giọng nhẹ nhàng nói:
- Ngoan! Anh dẫn em đi xem tuổi thọ của bà.
Anh vừa nói vừa nắm tay kéo cô ra khỏi phòng. Đi suốt dọc đường cô cứ ngó trái, ngó phải. Xung quanh cô giờ chỉ toàn màu đen, những ngọn đuốt treo trên tường phát ra ánh lửa xanh là nguồn sáng duy nhất soi gọi cả đường cô và anh đi. Mọi thứ âm u, giá lạnh. Đang nhìn ngó mọi thứ thì bỏng giọng anh làm cắt ngang suy nghỉ của cô:
- Em có muốn tham quan địa ngục không?
Nghe tới đây, sự tò mò của cô đã làm mờ đi lý trí. Cô gật đầu như giã tỏi mà đồng ý. Nơi dừng chân đầu tiên cô và anh đến phía trước là một cây cầu. Xung quanh cầu là những đóa hoa bỉ ngạn đỏ thấm. Hình như.. hình như còn có những vong hồn bay phất phới, xếp thành hàng dài. Phía trước còn có một người phụ nữ đang đưa từng chén nước cho những vong hồn kia. Cô ngây ngất nhìn chằm chằm về phía trước, anh thì ở kế bên lên tiếng nói:
- Đây là cầu Nại Hà. Em biết chứ!
Cô khẻ gật đầu, sau đó tiếp lời anh:
- Vậy người kia là Mạnh Bà cùng với chén canh uống rồi sẽ quên đúng không?
Anh gật đầu, cô nhìn nhìn một lúc lâu. Rồi anh nắm tay cô đi tiếp. Đừng bên một dòng sông, anh giới thiệu tiếp:
- Đây là sông Vong Xuyên.
Tầm mắt cô rơi về phía trước sông. Có một người đang láy một con thuyền. Trên thuyền còn có một vong hồn. Dưới sông.. dưới sông cũng có cả vong hồn nữa, cô hoảng sợ lùi ra sau. Cảnh Hy thấy vậy vội an ủi:
- Đừng lo! Không sao đâu.
Đi hết một vòng cuối cùng cô cũng tham quan hết địa ngục. Quả thật mở rộng hiểu biết a. Có những thứ trên mạng nói đúng, cũng có những thứ nói sai, và còn thiếu nữa. Điểm dừng chân cuối cùng của hai người là Âm Phủ Điện. Nơi này rất rộng. Đặt biệt là có bốn người đứng hai bên. Nếu cô đoán không nhầm thì là Đầu Trâu, Mặt Ngựa và Hắc Bạch, Vô Thường. Ở giữa là một chiếc ghế làm bằng gỗ cùng với chiếc bàn cũng cùng chất liệu như nhau, nhìn trong sang trọng, đẹp mắt lắm. Phía sau là một bức tranh quỷ dị. Trong rất ghê rợn. Anh nhẹ nhàng đi lên, cô cũng nép nép đi sát gần anh. Anh an tọa ngồi trên chiếc ghế uy quyền kia. Cô thì nhìn qua nhìn lại, chỗ này có một chiếc ghế, không lẻ cô phải đứng như này hoài sao, hồi nảy đi quá trời giờ chân cũng không còn sức nữa. Thầm khóc trong lòng vài câu, thì bỗng kế bên lại xuất hiện thêm một cái ghế nữa. Cô thắt mắt nhìn anh, anh thì nhẹ nhàng nói:
- Em ngồi đi!
Cô ngoan ngoãn ngồi xuống (ngu sao không ngồi, mỏi nhừ cả chân, đứng nữa chắc ngã xuống đất luôn quá). Bốn người phía dưới đồng thanh gọi:
- Diêm La Vương! Diêm La Phu Nhân! Cát tường.
Âm thanh lọt và tai là cô hoảng sợ chợn to đôi mắt. Cô nhìn anh với vẻ đầy khó hiểu. Anh thì bình thản nói:
- Phu nhân em tập làm quen từ từ đi.
Nói xong anh lại hất tay một cái. Hai chung trà lần lượt xuất hiện, anh mỉn cười nhìn cô nói:
- Em uống trà đi!
Một loạt hành động của anh là cô ngơ cả người ra, bỗng cô nghe những tiếng cười khúc khíc từ phía dưới truyền đến. Bốn người kia nhìn họ rồi lấy tay che miệng lại cười. Cô nhìn bốn người, rồi quay lại nhìn anh. Mặt tự nhiên nóng nóng rồi dần đỏ lên. Anh thấy cô như vậy thật đáng yêu. Không chọc cô nữa anh liền "Khụ" một tiếng để những người kia dừng lại động tác cười. Nghe tiếng của anh, bốn người cũng biết đùa hơi quá. Bỗng Hắc Bạch lên tiếng nói:
- Phu nhân người đừng ngại. Bọn tôi chỉ đùa thôi.
Nghe thấy vậy cô càng đỏ mặt. Cô nhanh chóng tìm sang chủ đề khác nói chuyện cho bớt ngượng.
- Anh có dẹp đi cái ánh mắt đó không vậy?
Cảnh Hy không tức giận, ngược lại anh đi đến gần cô. Tay đặt lên xoa xoa chiếc đầu nhỏ, giọng nhẹ nhàng nói:
- Ngoan! Anh dẫn em đi xem tuổi thọ của bà.
Anh vừa nói vừa nắm tay kéo cô ra khỏi phòng. Đi suốt dọc đường cô cứ ngó trái, ngó phải. Xung quanh cô giờ chỉ toàn màu đen, những ngọn đuốt treo trên tường phát ra ánh lửa xanh là nguồn sáng duy nhất soi gọi cả đường cô và anh đi. Mọi thứ âm u, giá lạnh. Đang nhìn ngó mọi thứ thì bỏng giọng anh làm cắt ngang suy nghỉ của cô:
- Em có muốn tham quan địa ngục không?
Nghe tới đây, sự tò mò của cô đã làm mờ đi lý trí. Cô gật đầu như giã tỏi mà đồng ý. Nơi dừng chân đầu tiên cô và anh đến phía trước là một cây cầu. Xung quanh cầu là những đóa hoa bỉ ngạn đỏ thấm. Hình như.. hình như còn có những vong hồn bay phất phới, xếp thành hàng dài. Phía trước còn có một người phụ nữ đang đưa từng chén nước cho những vong hồn kia. Cô ngây ngất nhìn chằm chằm về phía trước, anh thì ở kế bên lên tiếng nói:
- Đây là cầu Nại Hà. Em biết chứ!
Cô khẻ gật đầu, sau đó tiếp lời anh:
- Vậy người kia là Mạnh Bà cùng với chén canh uống rồi sẽ quên đúng không?
Anh gật đầu, cô nhìn nhìn một lúc lâu. Rồi anh nắm tay cô đi tiếp. Đừng bên một dòng sông, anh giới thiệu tiếp:
- Đây là sông Vong Xuyên.
Tầm mắt cô rơi về phía trước sông. Có một người đang láy một con thuyền. Trên thuyền còn có một vong hồn. Dưới sông.. dưới sông cũng có cả vong hồn nữa, cô hoảng sợ lùi ra sau. Cảnh Hy thấy vậy vội an ủi:
- Đừng lo! Không sao đâu.
Đi hết một vòng cuối cùng cô cũng tham quan hết địa ngục. Quả thật mở rộng hiểu biết a. Có những thứ trên mạng nói đúng, cũng có những thứ nói sai, và còn thiếu nữa. Điểm dừng chân cuối cùng của hai người là Âm Phủ Điện. Nơi này rất rộng. Đặt biệt là có bốn người đứng hai bên. Nếu cô đoán không nhầm thì là Đầu Trâu, Mặt Ngựa và Hắc Bạch, Vô Thường. Ở giữa là một chiếc ghế làm bằng gỗ cùng với chiếc bàn cũng cùng chất liệu như nhau, nhìn trong sang trọng, đẹp mắt lắm. Phía sau là một bức tranh quỷ dị. Trong rất ghê rợn. Anh nhẹ nhàng đi lên, cô cũng nép nép đi sát gần anh. Anh an tọa ngồi trên chiếc ghế uy quyền kia. Cô thì nhìn qua nhìn lại, chỗ này có một chiếc ghế, không lẻ cô phải đứng như này hoài sao, hồi nảy đi quá trời giờ chân cũng không còn sức nữa. Thầm khóc trong lòng vài câu, thì bỗng kế bên lại xuất hiện thêm một cái ghế nữa. Cô thắt mắt nhìn anh, anh thì nhẹ nhàng nói:
- Em ngồi đi!
Cô ngoan ngoãn ngồi xuống (ngu sao không ngồi, mỏi nhừ cả chân, đứng nữa chắc ngã xuống đất luôn quá). Bốn người phía dưới đồng thanh gọi:
- Diêm La Vương! Diêm La Phu Nhân! Cát tường.
Âm thanh lọt và tai là cô hoảng sợ chợn to đôi mắt. Cô nhìn anh với vẻ đầy khó hiểu. Anh thì bình thản nói:
- Phu nhân em tập làm quen từ từ đi.
Nói xong anh lại hất tay một cái. Hai chung trà lần lượt xuất hiện, anh mỉn cười nhìn cô nói:
- Em uống trà đi!
Một loạt hành động của anh là cô ngơ cả người ra, bỗng cô nghe những tiếng cười khúc khíc từ phía dưới truyền đến. Bốn người kia nhìn họ rồi lấy tay che miệng lại cười. Cô nhìn bốn người, rồi quay lại nhìn anh. Mặt tự nhiên nóng nóng rồi dần đỏ lên. Anh thấy cô như vậy thật đáng yêu. Không chọc cô nữa anh liền "Khụ" một tiếng để những người kia dừng lại động tác cười. Nghe tiếng của anh, bốn người cũng biết đùa hơi quá. Bỗng Hắc Bạch lên tiếng nói:
- Phu nhân người đừng ngại. Bọn tôi chỉ đùa thôi.
Nghe thấy vậy cô càng đỏ mặt. Cô nhanh chóng tìm sang chủ đề khác nói chuyện cho bớt ngượng.
Last edited by a moderator: