Welcome! You have been invited by AmiLee to join our community. Please click here to register.
Bài viết: 107 Tìm chủ đề
Chương 312: Tâm ma chi cảnh

[HIDE-THANKS]


- Các ngươi quyết định xong chưa? - Hoa Tiên Côn Lôn hỏi.

- Đã xong! Xin hãy mở cửa! - Mọi người kiên quyết gật đầu.

- Cuối cùng, ta nhắc nhở các ngươi, Tâm ma chi cảnh này giống như nội tâm của Tử Oanh, tất cả những gì ở bên trong sinh ra do chấp niệm của nó, làm sao đối phó các ngươi phải cân nhắc cho kỹ. - Hoa Tiên Côn Lôn nói rồi lấy một cái hộp gỗ đàn hương nho nhỏ, mở ra, một luồng khói đen bốc ra, bao quanh lấy bọn họ.

- Vào đi. Kết quả ra sao thì phải xem các ngươi có thể giúp Tử Oanh vượt qua kiếp nạn này hay không.

Đinh, hệ thống thông báo: "Thông báo nhiệm vụ: Cửa Tâm ma chi cảnh đã mở, sau khi vào Tâm ma chi cảnh sẽ có 24 tiếng để thực hiện nhiệm vụ. Trong khoảng thời gian này, người chơi không thể liên lạc với thế giới bên ngoài qua mũ game, có thể thay đổi mode game nhưng không thể logout. Người chơi có sẵn sàng 22nhận nhiệm vụ không? Có/Không."

Tất cả mọi người không chút do dự chọn có.

- Các ngươi có thể vào rồi. - Hoa Tiên nhường đường cho họ bước vào trong làn sương đen.

Cả đám hít sâu, lần lượt bước vào trong làn sương. Họ chợt thấy trời rung đất chuyển, sau đó cả đám ngã chổng vó ôm đất.

- Đau quá, đau quá, quá đau á, lần này ngã sấp mặt thật rồi.. - Hội trưởng ôm cái gáy bị đập mạnh, rên rĩ.

Rồi hắn kéo luôn Trong Suốt cũng bị ngã úp lên người mình dậy luôn.

Đinh, hệ thống thông báo: "Người chơi Tiểu phân đội tìm kiếm sư thúc thành công vào Tâm ma chi cảnh, hoàn thành nhiệm vụ Đường Tìm Thân của Tử Oanh màn 92, đạt được 100, 000 exp, kích hoạt nhiệm vụ Đường Tìm Thân của Tử Oanh màn 93."

Mọi người lập tức mở cửa sổ nhiệm vụ.


[Đường Tìm Thân của Tử Oanh màn 93:

Điều tra ra manh mối vị trí của sư thúc trong Tâm ma chi cảnh]

Đúng là lời lẽ xúc tích..

Mọi người đóng lại cửa sổ nhiệm vụ, nhìn xung quanh. Đây là một nơi giống tiên cảnh, sương khói lượn lờ, mây trắng bồng bềnh, đẹp thì đẹp nhưng tầm nhìn bị hạn chế, đứng ở đây không thấy được cả bàn chân mình. Trong Suốt giậm chân, phát hiện mình giẫm trúng thứ gì đó mềm mềm, giống như cảm giác đạp mây mà trong thần thoại thường miêu tả.

- Hóa ra nội tâm sư thúc trông như thế này. Vậy, chấp niệm của sư thúc hẳn là.. - Trong Suốt lẩm bẩm.

Trong đầu mọi người trong nháy mắt hiện lên cảnh gà nướng bay đầy trời, heo sữa quay chạy rầm rầm trên đất. Nói thật cảnh này hơi bị đáng sợ đấy.

Trong mây mù bỗng truyền đến âm thanh cách cách cách cách.

- Tiếng gì vậy? - Đằng Ảnh Tử Diên hỏi.

- Ai biết, sương mù dày đặc quá, không nhìn rõ. Sương dày thế này.. Ồ! Đúng rồi! Gió xoáy mây về! - Hoa Cúc phẩy tay cái tách, một cơn gió thổi qua.

Gió khiến họ nghiêng ngả chao đảo, nhưng nhờ nó mà sương mù cũng tan bớt.

Thế là tất cả mọi người nhìn thấy một đống sinh vật tròn tròn có vẻ là gạo nếp đang lăn về phía họ, miệng vừa réo vang vừa đồng loạt nhảy về phía trước:

- Nhắm nhắm nhắm nhắm..

* * * Điểm moe full, điểm sốc vượt chuẩn, tôi không biết nói sao nữa.. - Đằng Ảnh Tử Diên lẩm bẩm.

- Bánh cam? - Hội trưởng nhìn quân đoàn bánh trông giống hệt đám Slime chỉ có xúc cảm là không giống mà đen mặt, - Mấy con này có quan hệ họ hàng với Slime hay Quái hưm hưm à.. Mà chắc là giống Quái hưm hưm hơn?

- Chắc.. Chắc vậy.. - Nhật Nguyệt Minh Hồ thả sủng vật của mình ra, chọt mặt hoặc mông Slime rồi chỉ vào đống bánh cam.

Slime nhảy nhót trên mặt đất mấy lần, trông như đang gật đầu, sau đó nó nhảy về phía đàn bánh cam. Sau đó mọi người nghe một tràng phù phù, cách cách, phù phù, cách cách như thể hai con vật đang giao lưu. Lát sau, Slime nhảy về, nói gì đó với Nhật Nguyệt Minh Hồ.

- Slime nói tụi bánh cam này bảo, chúng ta nhất định phải đánh bại chúng nó thì chúng nó mới nói sư thúc ở đâu. - Nhật Nguyệt Minh Hồ ôm Slime nói với mọi người.

- Vậy.. Đánh thôi? - Minh Sát do dự vung chủy thủ.

Nhật Nguyệt Minh Hồ do dự một chút, nói tiếp:

- Tụi nó nói cách duy nhất đánh bại tụi nó.. là ăn tụi nó..

Mọi người xạm mặt lại. "Không hổ là thế giới nội tâm của sư thúc, chấp niệm của kẻ tham ăn với đồ ăn không bao giờ ngừng! Ngay cả cách đánh quái cũng là ăn quái!"

Cơ mà đồ ăn đã tự dâng lên dĩa, chỉ thiếu chưa tự lấy dao phanh mình, găm nĩa đút tận miệng thôi, bọn họ mà còn do dự nữa thì có vẻ quá kiêu ngạo. Hội trưởng thần kinh thô nhất cầm một bộ dao nĩa, quả quyết cắt một cái bánh cam làm hai nửa, cái bánh á một cách vui vẻ và YD, sau đó chảy ra một bụng nhân hạt sen lỏng.

Cảnh tượng này nên nói là máu me hay là YD đây? Cả bọn cảm thấy bị ám ảnh tinh thần quá nên hoàn toàn không biết nên bắt đầu mắng tổ chế tác từ chỗ nào, chỉ đành lặng lẽ cầm dao nĩa, học tập Hội trưởng anh dũng "giết" bánh cam, phân th*y tụi nó, à nhầm, là cắt ra chén sạch..

Nhưng mà bánh cam này rất ngon.

Sau một bữa ăn no nê, mọi người lau miệng ợ hơi rồi mới nghĩ tới một chuyện: "Cái đám bánh cam này bị ăn sạch thì làm sao nói chỗ của sư thúc cho họ biết khốn nạn! Khoan, quái trong phó bản này không phải đều mời gọi chúng ta ăn nó đó chứ, kiểu như" Quan nhân, hãy ăn chúng tôi đi hic hic hic, nhưng nhìn từ sức ăn của sư thúc thì dám lắm.."

Thế là cả đám ôm cái bụng căng đầy bánh cam, vòng qua vòng lại trong cái huyễn cảnh thần tiên, đảo qua mấy cái hành lang không một bóng người để tìm thêm manh mối. Cuối cùng họ nhìn thấy một lầu các cổ kính.

- Trong này hẳn là có manh mối. - Minh Sát nói xong chủ động đi lên trước tra xét, trên cửa vào treo một cái khóa to bằng đồng.

- Mở được không? - Đằng Ảnh Tử Diên hỏi.

- Đương nhiên có thể. Tôi đã học kỹ năng mở khóa của đạo tặc rồi mà. - Minh Sát nói rồi hí hoáy mấy lần, cái ổ khóa tách cái mở ra, rơi xuống đất.

Anh ta mở cửa bước vào, Không Chết lập tức đuổi theo, cả bọn bước vào mới phát hiện nơi này hóa ra là một kiếm các. Từ trần nhà đến vách tường không chỗ nào không treo kiếm, đủ các loại kiếm phản xạ ánh sáng sắc lạnh, lóe mù mắt người.

- Sư thúc quả nhiên là kiếm si. - Hoa Cúc nói.
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 107 Tìm chủ đề
Chương 313: Kiếm Các

[HIDE-THANKS]


Kiếm Các có vẻ rất to lớn, bởi vì mọi người không những phát hiện có cầu thang đi lên mà còn có một cửa sắt đi xuống.

- Lên hay xuống? - Trong Suốt hỏi.

- Lên đi. Chúng ta đi từ trên xuống dưới. - Hội trưởng quyết định rất nhanh.

Trên lầu vẫn là các giá kiếm được đặt ngay hàng thẳng lối, giữa các giá kiếm vang lên tiếng sột soạt, dường như có ai đó đang chạy tới chạy lui và không chỉ một người mà rất nhiều là đằng khác.

Mọi người đi thật nhẹ băng qua giữa hai giá kiếm, thì nhìn thấy vô số tiểu sư thúc chibi mặt bánh bao siêu moe đang cầm bánh ngọt, mứt quả, v.. v đủ thứ đồ ăn vặt nho nhã ăn từng miếng nhỏ. Chắc nghe thấy tiếng bọn họ đi tới nên bầy sư thúc ngừng ăn, ngẩng đầu nhìn họ, vô số đôi mắt trong veo nhìn bọn họ. Cả đội ngũ trong chốc lát mắt lóe hình tim, ôm ngực gục ngã.

- Một sư thúc chibi đã đủ sát thương rồi, giờ có nhiều sư thúc như vậy.. Tổ chế tác đang bán phá giá sự cutoe à? Tôi muốn ôm một sư thúc về nhà nuôi quá hà hú hú! - Hoa Cúc ôm ngực lau máu mũi.

Đằng Ảnh Tử Diên mắt lòe lòe ánh sáng xanh, gật đầu, và cô ta cũng đã làm vậy rồi.

Cô ta nhanh chóng nhào lên chộp lấy một quái sư thúc gần nhất, ôm vào lòng, móc đồ ăn vặt ra dụ dỗ:

- Theo chị về nhà được hông, được hông? Chị sẽ mua nhiều đồ ngon cho em~~~

Đây là lời thoại của mấy mẹ mìn lừa trẻ nhỏ đem bán đây mà!

Quái sửng sốt, sau đó mặt nó ≥ ﹏ ≤. Nó nuốt toàn bộ bánh ngọt đang cầm trong tay vào miệng hệt như sóc giấu đồ ăn, rồi hai má căng phồng vừa trữ đồ vừa giơ bàn tay phải trống không lên niệm pháp chú Huyền Không Chân Minh Kiếm!

Vô số kim nhỏ như lông trâu từ trên trời rơi xuống, đâm Đằng Ảnh Tử Diên thành nhím gai.

- Sư thúc không phải muốn bắt cóc là bắt cóc được đâu.. - Hoa Cúc thở dài.

Mục sư nào đó đang ăn giấm Đằng Ảnh Tử Diên vọng tưởng bắt cóc bản copy sư thúc hoặc có thể là phân thân của sư thúc nên bơ luôn vết thương trên người cô nàng, quay đầu đi chơi với quái sư thúc.

Đằng Ảnh Tử Diên nước mắt giàn giụa tự hồi máu cho mình.

Đối phó với sư thúc tham ăn, cách tốt nhất chính là lấy đồ ăn lấy lòng, lúc người nuôi dưỡng chân chính biết rõ khẩu vị của sư thúc ra trận thì mọi chuyện dễ như trở bàn tay. Không Chết lấy bánh quế nấm tuyết mới làm ra thì tất cả quái sư thúc đều có vẻ mặt kinh ngạc (≥0≤).

- Muốn ăn à? - Không Chết dịu dàng hỏi.

- (*^︹^*) - Một đám moe moe gật đầu lia lịa.

- Vậy cho các cưng ăn được không.

≥▽≤y (/≥▽≤/) (≥▽≤) y (/≥▽≤) /~┴┴ (≥▽≤) (@) Các cục moe hưng phấn khoa tay múa chân.

- Nhưng mà, các cưng phải nói cho anh biết làm sao tìm được Tử Oanh, và làm sao giúp cậu ấy rời khỏi đây mới được. - Không Chết xấu bụng làm bộ muốn cất bánh lại.

( ̄ 口  ̄) ( ̄ 口  ̄) (≡ ̄﹏ ̄≡) (= 皿 =) (┬﹏┬) Các cục moe bàng hoàng.

Dưới sự rù quyến của thức ăn, chúng không chống đỡ nổi nữa, thỏa hiệp gật đầu cầm tay Không Chết đi xuống lầu dưới. Mọi người vội vàng đuổi theo. Đi hết cầu thang, rồi đi thẳng, cứ vậy tới trước cửa sắt lớn ở tầng một.

Một con trong nhóm lấy ra một miếng ngọc hình bán nguyệt, nhảy với lên cửa tính ráp lên nhưng mãi mà không được. Không Chết cản chiếc quái lùn tịt này, nhận lấy mảnh ngọc trong tay nó ấn lên cái rãnh trên cửa sắt.

- Cách mở này.. Hình như thấy đâu đó rồi.. - Hoa Cúc nghi ngờ.

- Đã có sư thúc rồi thì Linh Quang Tảo Ngọc xuất hiện thì cũng không có gì lạ.. - Đằng Ảnh Tử Diên âm u nói, hiển nhiên cô vẫn đang giận dỗi sau cơn mưa kiếm mini ban nãy.

Đường đi xuống dưới khá sâu, các sư thúc đồng loạt lấy ra một viên dạ minh châu rồi đi xuống cầu thang.

- Sư thúc chắc giàu lắm.. - Trong Suốt hâm mộ nhìn dạ minh châu.

Mọi người đi theo nhóm moe moe đi tiếp, càng đi xuống càng sâu dưới lòng đất. Không gian bên trong hệt như một hang động nhân tạo cực lớn, có lẽ còn lắp đặt địa nhiệt nên vách đá âm ấm, từng viên đá lập lòe ánh đỏ. Càng đi, họ càng thấy nóng, có người nới lỏng cổ áo, có người lau mồ hôi nhỏ giọt trên đầu. Nhưng đám moe moe thì như thể không cảm thấy gì, chỉ thấy đôi chân nhỏ thoăn thoắt sải bước đi như bay tới một căn phòng đá nằm ở trung tâm. Rồi tụi nó chỉ vào một tảng băng cực lớn đang cắm một thanh kiếm.

- Ở đây nóng vậy mà lại có băng ư?

- Đây rốt cuộc là copy Tiên X hay vua Arthur rút kiếm trong đá?

Mọi người thấy như bị sét đánh, nả pháo liên tiếp.

Đám moe moe kéo pháp bào Không Chết, chỉ vào kiếm.

- Ý các cưng là bảo tụi anh rút kiếm à? - Không Chết thử hỏi.

Tụi nó gật đầu lia lịa.

- Vậy kiếm là đạo cụ nhiệm vụ quan trọng đúng không?

Đám moe moe lại gật đầu.

Không Chết bảo Hội trưởng:

- Hội trưởng, cậu là kiếm khách, đi rút kiếm đi.

Hội trưởng ừ rồi đi tới chỗ đài băng, nắm chặt chuôi kiếm dùng hết sức bình sinh rút nó ra nhưng thanh kiếm vẫn bất động:

- Không được, tôi không rút được, xem ra cậu phải tự thử rồi. - Hội trưởng thử nửa ngày, thấy thanh kiếm không chút suy suyễn đành từ bỏ.

- Tôi? Nhưng tôi là mục sư..

- Đây là cảnh trong tâm ma của sư thúc, cậu là kẻ duy nhất có bàn tay vàng! Có phải mục sư không thì liên quan gì? - Hội trưởng nhảy xuống khỏi đài băng, đẩy Không Chết lên đài.

Không Chết do dự cầm lấy chuôi kiếm, hít sâu một hơi, thử dùng sức rút thì thanh kiếm tức thì nhẹ nhàng trượt ra khỏi đài băng.

Đó là một thanh kiếm rất tuyệt vời.

Chuôi kiếm cứ như thể một bộ phận của cơ thể, tạo hình đồng hồ cát phù hợp cầm nắm. Thân kiếm thẳng tắp không biết đúc bằng vật liệu gì mà rất nhẹ, cảm tưởng như có thể múa kiếm liên tục mà không mỏi tay. Toàn thân kiếm có màu xanh lam lấp lóe ánh bàng bạc, cứ như có chất lỏng đang sóng sánh bên trong, nhìn thì có vẻ lạnh lẽo nhưng khi nắm lấy kiếm lại có một nguồn nhiệt ấm áp tự động lan tỏa lên tay Không Chết, cảm giác vô cùng thoải mái. Không Chết gần như muốn đi chuyển chức luôn.

Hắn mở giao diện thuộc tính, nhìn thuộc tính kiếm mà sững sờ.


Kỳ kiếm hấp thụ tinh hoa ánh trăng hàng trăm ngàn năm hóa thành, ẩn chứa sức mạnh tinh khiết mạnh mẽ, dưới bề ngoài lạnh lùng ẩn giấu linh hồn dịu dàng, chỉ có bồi dưỡng bằng tình yêu mới có thể phát huy uy lực của kiếm tới mức cực hạn.

Chú thích: Không hạn chế nghề nghiệp, người hữu duyên có thể dùng.

Công kích: 0, phòng ngự: 0, trị liệu: +100%, trí lực +7000]

Đây thật ra là pháp trượng trị liệu khoác vỏ bọc kiếm đúng không?
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 107 Tìm chủ đề
Chương 314: Cơ quan dưới mặt đất

[HIDE-THANKS]


Đinh, hệ thống thông báo: "Người chơi Tiểu phân đội tìm kiếm sư thúc hoàn thành nhiệm vụ Đường Tìm Thân của Tử Oanh màn 93, đạt được kiếm Tử Nguyệt Lưu Quang, đồng thời hoàn thành nhiệm vụ Đường Tìm Thân của Tử Oanh màn 94, đạt được tổng cộng 518, 210 exp."

Tới giờ, các "tiểu sư thúc" mới quay đầu, con ngươi lóe sáng nhìn chằm chằm Không Chết. Hắn biết điều lấy bánh quế nấm tuyết chia cho tụi nó như đã hứa. Tụi nó vui vẻ nhận bánh, hạnh phúc nhấc bánh ăn biến mất trước mặt mọi người.

Đinh, hệ thống thông báo: "Người chơi Tiểu phân đội tìm kiếm sư thúc hoàn thành nhiệm vụ Đường Tìm Thân của Tử Oanh màn 95, đạt được 23191 exp."

* * * Đơn giản vậy là hoàn thành nhiều màn vậy rồi ư, nhiệm vụ này cũng không khó lắm.. - Hội trưởng nói.

- Xong đời. Hội trưởng, anh chưa rút được bài học hả? Lần nào anh nói vậy xong cả đám nhất định sẽ gặp chuyện gì đó xui xẻo! - Mọi người đỡ trán.

- Còn xui được thế nào? Phó bản của sư thúc có khó mấy cũng sẽ mở bàn tay vàng cho Không Chết, chẳng lẽ chúng ta còn phải chiến đấu với sư thúc à? - Hội trưởng xem thường.

Chỉ mới nghĩ tới tình huống này đã khiến người ta bất an.

- Nếu như phó bản này là phó bản cuối cùng thì chí ít chúng ta còn phải hoàn thành bốn nhiệm vụ nữa. Nơi này trông có vẻ hết đường rồi, chúng ta nên quay lại đường cũ đi ra xem xem. - Minh Sát nói.

Nhưng khi họ ra khỏi Kiếm Các, khung cảnh bên ngoài đã hoàn toàn thay đổi.

Bầu trời từ ban ngày sáng sủa đã biến thành ban đêm u tối, tiên cảnh mây mù lượn lờ cũng thay đổi thành sơn cốc âm u, đá lởm chởm dựng thẳng đứng xen lẫn cỏ dại mọc khắp nơi, nhạc nền auto đổi thành những tiếng động kinh dị, đôi lúc lại có tiếng cười và tiếng kêu rợn tóc gáy.

Cho dù tên phó bản là Tâm ma chi cảnh đi nữa thì cũng đừng xây dựng khung cảnh u ám không hề phù hợp với sư thúc vậy chứ?

Không Chết bước ra khỏi Kiếm Các đi vào trong thung lũng, tai nghe hệ thống thông báo:


"Người chơi Tiểu phân đội tìm kiếm sư thúc kích hoạt Đường Tìm Thân của Tử Oanh màn 96."

Không Chết lập tức mở cửa sổ nhiệm vụ, trên đó chỉ hiện Đường Tìm Thân của Tử Oanh màn 96, không hề có thuyết minh và thông báo khác như bình thường.

Điều này chưa từng xuất hiện trong tất cả nhiệm vụ trước đây họ từng làm, thế là họ thì chỉ đành tự tìm manh mối. Toàn bộ thành viên Bang Hội Quái Quái đều là người chơi lâu năm, thà giết lầm một trăm còn hơn bỏ sót một món chiến lợi phẩm nào, nhất là khi rơi vào một nơi khung cảnh âm u, chủ đề nhiệm vụ không rõ thế này, phương án được tán thành nhất chính là đạp bản đồ!

Sau khi đã đi một vòng toàn bộ khung cảnh, từ mặt đất mấp mô tới khe rãnh gồ ghề trong vách đá lỉa chỉa nhọn hoắt cũng lượn qua, rốt cuộc họ cũng tìm thấy mục tiêu.

Tổng cộng có hai chỗ khả nghi, một chỗ là tòa bảo tháp cao chót vót ở trung tâm bản đồ, chỗ còn lại là một nơi giống kiếm các trong vườn hoa bên cạnh bảo tháp.

Mọi người đi vào vườn hoa ở ngoài trước. Cái vườn này chiếm diện tích không nhỏ, từ quy mô của tàn tích cũng như hoa văn trên kiến trúc có thể tưởng tượng ra mức độ lộng lẫy của nơi này ngày xưa. Chỉ tiếc giờ tất cả đã hoang tàn và cũ nát. Từng cơn gió lạnh thổi từng đợt, lùa qua những kiến trúc đổ vỡ, nghe như tiếng ai rít gào. Hiện trường kinh dị cứ như thể lúc nào cũng có thể xuất hiện oan hồn hoặc cương thi kinh dị.

Người phát hiện khu vườn này có vấn đề là Nhật Nguyệt Minh Hồ. Cậu ta nhìn chằm chằm giả sơn trong vườn hồi lâu, không biết động chạm chỗ nào mà giả sơn dịch chuyển, mở ra một con đường ngầm. Cửa hang âm u như cổng vào địa ngục.

Thành viên trong đội đều là tinh anh trong bang hội, ai nấy đều phấn khởi, xoa xoa tay muốn bắt một con quỷ chà đạp, chỉ có Trong Suốt và Cục Cưng bất an nuốt nước bọt tỏ rõ sự bất an và sợ hãi.

- Tâm ma của sư thúc rốt cuộc trông như thế nào nhỉ? Mong chờ quá à, hóng hóng! - Hai hủ nữ hưng phấn muốn nhào vào động nhưng bị Hội trưởng túm lại.

- Đừng kích động, đừng kích động, pháp sư đi sau cùng, tôi đi đầu. Không Chết, cậu là mục sư nhưng cũng là người liên quan nhiệm vụ nên đi sau tôi, không sao chứ? - Hội trưởng sắp xếp đội hình.

- Đương nhiên không sao. - Không Chết nắm chặt thanh kiếm Tử Nguyệt Lưu Quang, đáp.

Họ đi vào hang động. Động rất sâu, Hội trưởng đi trước mở đường. Cục Cưng ngồi trên vai hắn, đồ trẻ con phát ánh sáng vàng chiếu rọi đường đi, Tử Nguyệt Lưu Quang trên tay Không Chết cũng tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt như ánh trăng, hai pháp sư đi đằng sau thì mỗi người giữ một hỏa cầu, nỗ lực khiến không gian xung quanh sáng rõ hơn. Mọi người cứ thế an toàn đi tới dưới đáy động.

- Không có một con quái nào. Sư thúc mở bàn tay vàng cho chúng ta hả? - Hoa Cúc rên rỉ, giọng vừa buồn bực, vừa chán vừa nghi ngờ.

- Có lẽ chỉ là quái không phải là chủ đề chính trong phó bản này thôi. Chúng ta không thể chủ quan. - Minh Sát nói.

Mọi người gật đầu, mò mẫm hồi lâu nơi đáy động, cuối cùng vẫn là Nhật Nguyệt Minh Hồ mò được một cơ quan, mở cửa một căn phòng bí mật.

Sóng nhiệt cuồn cuộn tuôn ra, sau khi thích nghi với sự nóng bức vừa phả ra, họ cuối cùng cũng nhìn rõ chân dung căn phòng. Gọi là phòng chứ thực ra có thể xem như một chiếc lồng đá, vô số khe đá giao thoa với nhau, bên dưới là dung nham đỏ hồng, thỉnh thoảng còn có lửa phụt lên. Trung tâm căn phòng có một đài đá, giữa đài cắm một thanh kiếm, trên đài còn có một thứ trông giống quái đang nằm.

Không Chết quan sát thời gian lửa phụt ra, tính toán cách đi tới đài đá, kể kế hoạch cho mọi người rồi xung phong thử nghiệm trước. Chỉ trong chốc lát, hắn đã lên được đài, niệm chú trị liệu gọi sinh vật không rõ là gì trên đài dậy.

Thứ đó lớn hơn nắm đấm một chút, hai cánh dơi siêu nhỏ vẫy vẫy bay lên, những mảnh vải rách trên người phấp phới bay. Nó ngẩng mặt, khuôn mặt shota rất đáng yêu ngáp một cái thật to, răng nanh be bé ló ra, kết hợp với đôi mắt to tròn nhìn Không Chết:

- Hi! Ta là thú bảo hộ trong Tâm ma chi cảnh, các ngươi muốn hỏi ta gì cũng được. Nhưng ta đói~

"Được rồi, lại là một tên tham ăn nữa!" - Không Chết đã sớm không ôm bất cứ hy vọng gì với tất cả sinh vật trong phó bản này, lấy đồ ăn trong túi ra.

Con thủ hộ thú quất ba cái bánh kem to mới ợ đầy phê pha, chỉ vào thanh kiếm trên đài:

- Ngươi rút đi.

Đã có kinh nghiệm, lần này Không Chết lập tức bước tới, nhẹ nhàng rút thanh kiếm lên.

Lúc này thú bảo hộ mới chú ý tới thanh Tử Nguyệt Lưu Quang Không Chết đeo sau lưng, nhất thời biến sắc:

- Các ngươi! Các ngươi đã lấy được Tử Nguyệt Lưu Quang ư? A a, thôi xong! Ta sai rồi! Các ngươi đã lấy được một thanh kiếm rồi, không thể lấy thêm thanh thứ hai!
[/HIDE-THANKS]
 
Chia sẻ bài viết

Những người đang xem chủ đề này

Nội dung nổi bật

Xu hướng nội dung

Back