392 ❤︎ Bài viết: 213 Tìm chủ đề
Chap 99:

"Anh sẽ để Will đến đón."

"Đứa nhỏ đang ngủ, tôi không muốn người khác làm phiền nó."

"Vậy thì anh sẽ đưa em về."

"Không cần phiền toái ngài công tước."

"Em định trốn anh suốt đời à?"

"Kia cũng là do anh ép tôi."

"Cam Viện!" Giọng của người đàn ông là đầy bất lực và bối rối, "Rốt cuộc là tại sao?"

"Tại sao tại sao.. nào có nhiều tại sao, tôi vui tôi thích tôi nguyện ý, không được à?"

"Không!" Người đàn ông hét lên, rồi lại hạ giọng, "Anh cần một lời giải thích."

"Được rồi." Cam Viện nhún vai, "Giari thích à, tôi sẽ giải thích cho anh ngay bây giờ. Chỉ có một lý do, chính là, tôi hận anh!"

Nhẹ nhàng đặt lòng bàn tay xuống bàn, thân thể chồm lên như một con mèo, chân phải bay lên đá thẳng về phía ngực của Hoàng Phủ Quyết.

Người đàn ông không né không tránh, anh đứng tại chỗ và nhận cú đá này.

Cô ngã xuống đất, anh vẫn ở đó, không nhúc nhích.

"Tránh ra!"

Cô tức giận mắng mỏ, cầm lấy một vật trang trí bằng sứ trên bàn đập nát.

Hoàng Phủ Quyết quay mặt sang một bên, vật trang trí bay qua thái dương anh, va vào tường vỡ tan tành xuống đất.

Cam Viện ngực phập phồng tức giận, cô đút vào túi tiền, khi tay cô trở ra, giữa các ngón tay cô đã có một con dao nhỏ.

Bước tới, cô giơ tay vung dao ra, đặt vào cổ anh.

"Tránh ra!"

Người đàn ông im lặng nhìn cô, không để ý đến nhiệt độ lạnh như băng của lưỡi dao trên cổ.

"Cam Viện, ở lại."

Cô cau mày gầm lên, "Tôi nói lần cuối, tránh ra!

" Không. "

Cô tăng thêm sức mạnh tay, mũi dao găm vào da thịt anh," Anh cho rằng tôi thật sự không dám ra tay với anh sao?"
 
392 ❤︎ Bài viết: 213 Tìm chủ đề
Chap 100

Người đàn ông chỉ đứng đó, đôi mắt xanh của anh nhìn sâu vào khuôn mặt cô.

"Em dám, nhưng.. em luyến tiếc."

"Anh!"

Cô nghiến răng, ngón tay cầm dao run run, rút dao dí vào cổ mình.

"Anh tránh hay không tránh?"

Anh rốt cụccũng di chuyển, tiến lên từng bước để muốn đoạt con dao của cô.

Từng bước lui về phía sau, tránh thoát bàn tay anh, Cam Việm gia tăng sức mạnh trên tay, mũi dao đâm vào da thịt, những giọt máu đỏ tươi tràn ra, lấp lánh như ngọc dưới ánh đèn.

Người đàn ông cau mày, đôi mắt xanh biếc đầy xót xa và bất đắc dĩ, anh nâng hai tay lên lên và từng bước lùi về phía sau, anh cau mày nói.

"Anh để em đi, em bỏ dao xuống."

"Tránh ra!"

Cô lại gầm nhẹ.

Anh bước sang một bên và cô đưa con dao trên tay về phía phía anh và đi về phía cửa.

"Đừng đi theo tôi, nếu không tôi sẽ để anh cả đời này không bao giờ gặp lại Tiểu Đường."

Kéo cửa phòng ra, cô lao thẳng vào thang máy.

Hoàng Phủ Quyết đuổi theo và một đường lao thẳng vào thang máy, màn hình cho thấy thang máy đã xuống tầng ba.

Anh tăng tốc độ lao vào thang an toàn, vọt tới đại sảnh tầng một, chỉ thấy bóng lưng cô vụt qua cánh cửa tự động, đợi đến khi anh đuổi tới thì bóng dáng cô đã biến mất trong màn đêm.

"Chết tiệt!"

Hoàng Phủ Quyết dừng lại và giận dữ mắng.

"Thưa ngài!" Người gác cửa đuổi theo đưa một thứ đến trước mặt anh, "Anh đánh rơi cái này đúng không?"

Anh bực mình quay mặt lại, ánh mắt Hoàng Phủ Quyết rơi vào lòng bàn tay người kia.

Đó là một chiếc hộp nhỏ màu đen có kích thước bằng bao diêm, trông giống như một thiết bị điện tử, trên đó có một hoa văn màu đỏ như máu được chạm khắc tinh xảo - đó là một đóa hoa mạn châu sa (hoa bỉ ngạn), nở ra như máu trong đêm.

Nhìn thoáng qua anh đã nhận ra họa tiết đó giống với hình xăm trên lưng cô.
 
392 ❤︎ Bài viết: 213 Tìm chủ đề
Chap 101

Hoa văn đặc biệt như vậy khó có thể là trùng hợp, vừa được người gác cửa nhặt lên, rất có thể là Cam Viện đánh rơi.

Nghĩ đến đây, anh nắm lấy cái hộp đó trong bàn tay.

"Là của tôi, cám ơn anh."

Thứ mà cô liều mạng trở về khách sạn hẳn là rất quan trọng đối với cô, có thứ này trong tay, anh vẫn còn có cơ hội.

Đằng sau tấm biển quảng cáo đối diện khách sạn, Cam Việ đang núp ở đó đã nhìn thấy hết tất cả, thu vào tầm mắt nhất cử nhất động của hai người, cô lập tức đút tay vào túi.

Quả nhiên, các túi đã trống rỗng!

Mười ngàn con thần thú phi nước đại qua trái tim cô, và ngay lúc đó, cô muốn giết người.

Chơi trò "tự sát" một lúc, cô có cơ hội trốn thoát, nhưng cuối cùng người gác cửa lại giao đồ vật kia lại cho Hoàng Phủ Quyết, Chúa Jesus Maria.. Các người có phải đang cố ý làm thế với tôi đúng không?

* * * ngày hôm sau khi ăn sáng, Cam Viện vẫn vì chuyện tối hôm qua, tay cầm dao vừa đâm trái phải quả trứng rán thành tám miếng để trút giận.

"Mẹ." Đứa nhỏ từ từ nuốt thức ăn trong miệng và liếc nhìn những quả trứng đã thê thảm trên đĩa của cô, "Người nào đã chọc giận mẹ vậy?" "

" Con "

Cam Viện không ăn ngon nên dừng động tác, xiên một miếng trứng đên bên miệng, tưởng tượng miếng trứng thành Hoàng Phủ Tước, dùng sức nhai nuốt.

Đứa nhỏ tỏ vẻ vô tội," Làm sao mà nó lại dính dáng đến con? "

Nếu nó đoán không sai thì chắc là người kia đi?

" Đương nhiên là sẽ liên quan đến con, nếu không phải.. "Nếu không phải vì chuyệnlúc tước cô mang thai đứa nhỏ này, cô sẽ không gặp phải những phiền toái này, nhưng những lời này, cô không thể nói, trừng mắt nhìn con trai, Cam Viện đem những lời định nói và trứng trong miệng nuốt xuống" Hôm nay mẹ muốn đi tìm việc làm, con không được phép đi đâu hết"
 
Last edited by a moderator:
392 ❤︎ Bài viết: 213 Tìm chủ đề
Chap 102.

Con đang phát triển, con cần phải phơi nắng "

" Ra ban công phơi." "

" Không có đồ chơi, không có cọ vẽ, không có sách.. Con sẽ cảm thấy rất nhàm chán." "

Cam Viện nhướng mày," Con cũng giống anh ta, cố ý đối nghịch với mẹ đúng không?" "

Đứa nhỏ dễ dàng tìm ra trọng điểm" Anh ta là ai? "

" Một tên khốn! "Cô tức giận quay lại, nhanh chóng ăn sạch bữa sáng, muốn tự mình đi tìm bút chì và vài tờ giấy trắng cho cậu." Vậy thì.. những mảnh giấy này là đủ để con vẽ rồi phải không. "?"

"Mẹ." Đứa nhỏ đặt cốc sữa xuống rồi đi theo cô ra ngoài hành lang, giúp cô nhấc đôi giày ra khỏi tủ giày, "Mẹ còn yêu con không?"

Quay đầu lại và bắt gặp ánh mắt sáng ngời của cậu, Cam Viện lộ ra ý cười, "Đương nhiên, vừa rồi mẹ nói đùa với con. Cậu bé đẹp trai của mẹ là người mẹ yêu thích nhất trên đời."

"Vậy thì.." Đứa nhỏ ngẩng mặt nghiêm túc hỏi: "Nếu con làm chuyện khiến mẹ không vui, mẹcòn yêu ta không?" "

Tất nhiên, dù con có làm gì đi nữa, con sẽ luôn là con của Mẹ. Cô ngồi xổm xuống, dùng hai tay ôm lấy má cậu rồi hôn thật mạnh," Tuy nhiên, con đừng làm điều xấu, nếu không mẹ sẽ trừng phạt con!" "

" Vâng. "Đứa nhỏ nhẹ gật đầu" Con hứa, không bao giờ bước chân ra khỏi cổng. "

" Tốt. "

Cúi xuống hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu, tâm trạng của Cam Viện lại tươi tỉnh lên, cô vẫy tay với đứa nhỏ, và xách túi bước ra khỏi nhà.

Đồ vật này có mật mã, Hoàng Phủ Quyết không thể bẻ khóa được, để ở chỗ của anh ta thì khẳng định là không được. Cô cần tìm cách để có thể lấy lại, việc quan trọng nhất lúc này là tìm một ngôi trường mới cho đứa nhỏ, và tìm một công việc mới.

Vốn dĩ cô vẫn có một số tiền trong tay, nhưng lần này, cô dành hơn phân nửa cho tiền máy bay. Ăn mặc, ăn uống, vẽ vời.. chưa kể.. Ngoài ra, mỗi tuần còn cần rất nhiều giấy vẽ sơn dầu, vẽ tranh, việc cần thiết nhất ngay bây giờ là kiếm tiền.

Áp tai vào trên cửa, nghe tiếng bước chân của Cam Viện ngày càng xa, Cam Đường lập tức khóa cửa lại, chạy về phòng khách, cầm lấy điện thoại trên bàn cà phê, bấm một dãy số.

" Xin chào, khách sạn Dynasty. "

Một lúc sau, giọng nói của người điều hành khách sạn vang lên trong điện thoại.

Đứa nhỏ ngồi xuống ghế sofa như một người lớn và hắng giọng.

" Chuyển cho tôi tới số phòng 5609. "

* * *

* * *

Khách sạn Dynasty, Phòng Tổng thống.

Hoàng Phủ Quyết đang ngồi phía sau bàn làm việc, lật xem một tập tài liệu.

" Thưa ngài. "Will bước vào phòng làm việc và đặt chiếc hộp đen nhỏ lên bàn làm việc," Người ta đã xác định đây là đĩa cứng di động được mã hóa, và hệ thống mã hóa bên trong rất nghiêm ngặt. Nếu giải mã, có khả năng sẽ phá hủy tập tin. "

Đưa tay cầm lấy ổ cứng trong tay Will, Hoàng Phủ Quyết nhẹ nhàng dùng đầu ngón tay vuốt ve đóa hoa mạn châu sa trên ổ cứng.

" Tôi đã biết. "

Vừa dứt lời, điện thoại trên bàn vang lên, Will vội vàng đưa tay nhấc ống nghe.

" Này.. Tiểu đường? "

Nghe thấy cái tên anh ta kêu, Hoàng Phủ Quyết ngay lập tức đứng dậy, nắm lấy ống nghe và đưa nó lên tai.

Đầu dây bên kia, đứa nhỏ giọng ngạo nghễ:" Đưa cho cái tên kia nghe máy. "

Không cần hỏi cũng biết" cái người kia "là ám chỉ mình.

Hoàng Phủ Quyết hít nhẹ một hơi," Tiểu Đường, con đang ở đâu?"

Đứa nhỏ ho nhẹ để che giấu một chút bối rối của mình..
P/s: TĐ bán đứng mẹ rồi:((
 
392 ❤︎ Bài viết: 213 Tìm chủ đề
Chap 104

Anh ngẩng mặt lên, thấy Will vẫn đứng sang một bên, anh lập tức cau mày.

"Anh còn ngây ra đó làm gì vậy?"

"Vâng, tôi lập tức đi thăm dò ngay."

Will phản ứng lại và vội vã chạy ra khỏi phòng làm việc, nghĩ biện pháp thăm dò đường dây gọi của Cam Đường.

* * * Hiệu quả của Will rất nhanh, và anh đã tìm được địa chỉ của Cam Đường.

Vào chiều hôm sau

Tất nhiên, kết quả không hoàn toàn như mong đợi.

"Chính là nơi này". Will đứng ngoài cửa kính xe, chỉ vào khu chung cư đối diện.

"Tòa nhà nào?" Hoàng Phủ Quyết ở bên trong xe hỏi.

"Cái này.. còn chưa xác định." Will có chút bất lực, "Cam Đường dùng số máy nội bộ, chúng ta chỉ có thể kiểm tra địa chỉ tổng đài, tôi đã kiểm tra rồi, phần lớn căn hộ này đều dùng máy nội bộ, cho nên.. không có cách nào để xác định tầng và phòng cụ thể. Nhưng ngài đừng lo, tôi sẽ cử người đi tìm từng phòng ngay lập tức, nhất định giúp ngài tìm được cô Cam." "Không cần." Will quay mặt lại vì ngạc nhiên.

Vị này trước đó gấp như kiến bò trên chảo nóng, giờ tìm được địa chỉ mà bảo không cần?

Nghiêng mặt, nhìn chăm chú vào khu chung cư bên kia đường, ánh mắt của Huangfu Jue thật dịu dàng.

"Tôi không hy vọng bọn họ chuyển nhà."

Một khi phát hiện ra, Cam Viện chắc chắn sẽ đưa cậu bé đi nơi khác. Hai mẹ con thật vất vả mới ổn định được vài ngày. Anh không hy vọng lại làm cho họ chuyển đi lần nữa..

Đã xác định được rằng đó là tòa nhà này, và việc tìm kiếm cô ấy.. còn có thể khó sao?

"Kia.. vậy ý ngài là gì?"

"Để ai đó tìm một chiếc xe hơi bình thường, và người lái xe sử dụng bộ mặt bình thường." Hoàng Phủ Quyết nhìn tòa nhà chung cư đối diện rồi thu hồi ánh mắt, "Trước khi đợi được cô ấy tới, tôi ở nơi này làm việc"
 
392 ❤︎ Bài viết: 213 Tìm chủ đề
Chap 105

Thế là, chiếc Lincoln dài đã được đổi bằng một chiếc xe buôn bán qua sử dụng, ghế sau của chiếc xe trở thành nơi làm việc tạm thời của anh, Hoàng Phủ Quyết trực tiếp ở bên ngoài khu chung cư ôm cây đợi thỏ.

Buổi chiều trời bắt đầu đổ mưa, thoáng chóc đã một ngày một đêm, Cam Viện vẫn chưa từng xuất hiện.

Mãi đến xế chiều ngày hôm sau, khi sắc trời hoàn toàn trong xanh, Will mới vui mừng thốt lên.

"Thưa ngài.. đến rồi, đến rồi!"

Hoàng Phủ Quyết từ trên màn hình máy tính quay sang, theo hướng chỉ tay của Will, liếc mắt một cái liền nhìn thấy Cam Viện.

Cô mặc một chiếc quần jean màu xanh nhạt, một chiếc áo sơ mi vải cotton và vải lanh thoải mái, mái tóc dài được buộc thành đuôi ngựa, trên mặt vẫn là cặp kính như trước.

Đứa nhỏ cũng mặc trang phục tương tự, trên đầu đội một cái mũ lưỡi trai.

Hai mẹ con có vẻ tâm tình không tồi, vừa trò chuyện vừa bước ra khỏi chung cư

Với chứng chỉ năng lực đạt được tại Mỹ và vốn tiếng Anh lưu loát, Cam Viện có thể dễ dàng tìm được công việc hướng dẫn viên thể dục tại một phòng y tế gần khu vực đại sứ quán.

Tối nay cô cố ý đưa đứa nhỏ đi ăn tối, thứ nhất là ăn mừng tìm được công việc mới, thứ hai là để cho đứa nhỏ đi chơi, vì lo lắng sẽ bị Hoàng Phủ Quyết phát hiện, lại đang mưa, mấy ngày này Cam Đường vẫn bị nhốt trong nhà.

"Mẹ đã liên lạc với trường học. Nó rất gần nơi mẹ làm việc. Con có thể đến trường vào thứ Hai. Có trẻ em từ khắp nơi trên thế giới và môi trường cũng tốt. Con chắc chắn sẽ thích Nó."

"Vâng."

Giọng đứa nhỏ nhẹ nhàng.

Sau ba ngày buồn chán ở nhà, cuối cùng cậu cũng có thể ra ngoài hít thở không khí, tâm trạng của cậu cũng tươi tỉnh hẳn lên.

Hai mẹ con đi dọc vỉa hè, Will lập tức thu hồi tầm mắt.

"Thưa ngài?"

"Chậm rãi đi theo, không cần theo quá sát."

Hoàng Phủ Quyết thấp giọng ra lệnh, mặc dù anh không thể hiện ra, nhưng giọng điệu đang lên cao đã bán đứng tâm trạng đang vui vẻ của anh.
 
392 ❤︎ Bài viết: 213 Tìm chủ đề
Chap 106

Tài xế khởi động xe và cẩn thận đi theo sau.

Ở bên đường, Cam Viện không nhận thấy điều gì khác thường, nắm tay đứa nhỏ đi về phía trước vừa nói vừa cười.

Cách cánh cửa xe, anh đi theo hai mẹ con suốt đoạn đường, nhìn cách họ vừa nói chuyện vừa đi dạo, Hoàng Phủ Quyết ở bên trong cửa sổ xe cũng chậm rãi nhếch lên khóe môi.

Đi ngang qua cây ATM, Cam Viện quay vào để rút tiền, và Cam Đường đang đợi cô ở bậc thềm.

Hoàng Phủ Quyết ra lệnh cho tài xế bóp còi xe, đứa nhỏ quay mặt lại khi nghe thấy tiếng động, và nhìn thấy ở cửa kính hàng ghế sau của chiếc xe buôn bán bên đường trượt xuống, và một khuôn mặt quen thuộc mỉm cười với anh từ cửa sổ.

"Hoàng.."

Cậu thiếu chút nữa thất thanh gọi ra chú Hoàng Phủ, thấy chú Hoảng Phủ Quyết đặt ngón tay lên môi, đứa nhỏ lập tức đưa tay lên che miệng nhìn vào trong cây ATM rồi lon ton chạy xuống bậc thềm, đi tới ven đường.

"Chú làm được rồi." Hoàng Phủ Quyết nhìn chằm chằm con trai của mình bên ngoài cửa sổ và mỉm cười nói, "Phần thưởng là gì?"

Cậu bé quay đầu nhìn về hướng cây ATM "Ba ngày nữa là sinh nhật mẹ."

Sinh nhật?

Hoàng Phủ Quyết nhẹ nhàng gật đầu.

"Mau về đi, mẹ sẽ rất lo lắng nếu không tìm được con."

Đứa nhỏ vẫy tay với anh, chạy vài bước, quay lại và nháy mắt với anh.

"Chú Hoàng Phủ, cố lên nha!"

Chú Hoàng Phủ?

Đứa nhỏ này!

Hoàng Phủ Quyết vẫy tay với cậu, ra hiệu cho cậu mau chóng trở về, người liền trầm giọng ra lệnh.

"Lái xe!"
 
392 ❤︎ Bài viết: 213 Tìm chủ đề
Chap 107

Nhìn thấy đứa nhỏ đang nhìn chằm chằm về hướng đường quốc lộ, Cam Viện nghi ngờ nhìn về phía làn đường, "Con đang nhìn cái gì vậy?"

"Không có gì." Đứa nhỏ bé thu lại ánh mắt, "Mẹ ơi, con đói quá, chúng ta đi ăn cơm đi?"

Cam Viện không nghĩ nhiều, chỉ nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cậu, "Con muốn ăn gì? Không bằng, chúng ta đi ăn lẩu được không?"

"Dạ."

Đứa nhỏ cười đáp ứng.

Thu vào mắt khuôn mặt cười rạng rỡ của cậu, Cam Viện chỉ khẽ lắc đầu.

Thực sự là ở nhà buồn bực quá, nhưng mà chỉ là đi ra ngoài ăn cơm, vui vẻ như vậy sao?

* * * ở nhà nghỉ ngơi một ngày, sáng thứ Hai, đứa nhỏ chính thức bắt đầu chương trình học mới của mình

Cam Viện dùng thời gian buổi sáng để mua một số đồ dùng cần thiết hàng ngày ở siêu thị gần đó, sau khi ăn trưa xong, thì vội vàng đến phòng tập thể dục để đi làm.

Đến 2h30, lớp học yoga chính thức bắt đầu, không có nhiều học viên trong lớp, vì là khu vực đại sứ quán nên hầu hết học viên đến đây đều là người nước ngoài da trắng, da vàng, da đen, trong số đó có nhiều phu nhân của đại sứ hoặc phu nhân của đại sứ nước ngoài.

Sau khi tự giới thiệu ngắn gọn, khóa học chính thức bắt đầu, Cam Viện giải thích ngắn gọn một số lưu ý cho mọi người. Mọi người tự đứng trên thảm thể dục và bắt đầu dạy từ những động tác đơn giản nhất.

"Mọi người phải nhớ rằng điểm quan trọng nhất trong toàn bộ quá trình là tập trung, cảm nhận cơ bắp của bạn bằng trái tim và kiểm soát chúng.. Cố gắng hết sức nhưng đừng làm khó chính mình.."

Cô giải thích cẩn thận, và các học sinh cũng rất chuyên chú.

Nâng cao chân, giơ tay, hạ eo..

Cơ thể cô ấy hoàn toàn tự do làm bất cứ điều gì cô ấy muốn, những động tác như vậy không phải là quá nhiều thể lực, mà là tương tự như một loại vũ điệu nào đó, đầy sức mạnh và vẻ đẹp nhịp nhàng.

Bên ngoài cửa sổ thủy tinh có lớp rèm vải, Hoàng Phủ Quyết nhận thấy bóng dáng quen thuộc qua lớp lụa mỏng, lập tức dừng lại.
 
Chỉnh sửa cuối:
392 ❤︎ Bài viết: 213 Tìm chủ đề
chap 108

"Đây là lớp học yoga của chúng tôi, và giáo viên này là cô Cam Viện được đề cử cho các bạn. Cô Cam sở hữu chứng chỉ yoga tại Mỹ, v. V. Chứng chỉ chuyên môn, đồng thời cũng là một chuyên gia huấn luyện viên thể dục." Người quản lý câu lạc bộ nhiệt tình giới thiệu, "Các khóa học của chúng tôi rất linh hoạt, chúng tôi có thể dạy trong các lớp học lớn hoặc chúng tôi có thể đặt các cuộc hẹn VIP cá nhân. Thẻ được chia thành thẻ hàng tháng, thẻ hàng quý và thẻ đen thường niên."... "

Lần này, Hoàng Phủ Quyết đến đây với tư cách là khách và yêu cầu được gặp Cam Viện..

Thấy lai lịch không nhỏ, nhân viên tiếp tân trực tiếp mời quản lý tới, vì giữ chân khách hàng, quản lý đương nhiên dốc hết sức dẫn dắt tham quan cùng giải thích.

" Thẻ thường niên. "Không đợi đối phương giới thiệu xong, Hoàng Phủ Quyết nhìn Cam Viện nói:" Tôi muốn cô ấy làm huấn luyện viên riêng của tôi "

" Không có vấn đề "Người quản lý lập tức cười nói" Câu lạc bộ chúng tôi từ trước đến nay lấy phục vụ làm trọng, khách hàng là trên hết, mời cùng tôi đi văn phòng, tôi sẽ giới thiệu chi tiết vềchế độ thẻ thường niên của chúng tôi. "

Anh ta khách sáo nâng tay, đem đám người Hoàng Phủ Quyết dẫn đến văn phòng.

Bên trong cửa sổ.

Cam Viện đứng thẳng" Hôm nay chúng ta sẽ học những động tác này.. "

Nhận thấy bóng người bên cửa sổ, cô nghi hoặc nhìn sang một bên, cô không thể nhìn thấy nó qua bức màn thưa, và đang định nhìn kỹ hơn thì ai đó đẩy cửa. Mở ra.

Cam Viện thu tầm mắt lại và nhìn về hướng cửa, nơi một người phụ nữ tóc vàng cao lớn đang vội vã bước vào.

Hai bên ánh mắt chạm nhau, cô gái tóc vàng sắc mặt trầm xuống.

" Là cô sao? "

Cam Viện vừa nhìn đã nhận ra người phụ nữ này, chính là mẹ của cậu bé tóc vàng bị Cam Đường đánh gãy mũi, trong lòng cô thở dài, nhưng vẻ mặt vẫn bình tĩnh.

" Xin chào cô, ở đây đang có lớp học yoga, nếu cô là học sinh, xin vui lòng tìm một chỗ ngồi để bắt đầu, nếu cô không phải là học sinh, vui lòng cô không làm ảnh hưởng đến người khác. "

Người phụ nữ tóc vàng tên là Anna, chồng cô ta là đại sứ ở đây, và cô ấy đến đây để tham gia lớp học yoga vì cô ấy đến muộn vì một việc gì đó.

Ngay khi nhìn thấy huấn luyện viên là Cam Viện, cô ta lập tức thay đổi sắc mặt.

Trước việc con trai mình bị Cam Đường đánh gãy mũi, Anna tự nhiên ôm mối hận trong lòng, nhưng vì lúc đó chuyện gấp nên cô chỉ quan tâm đến vết thương của con trai mà bỏ qua Cam Viện.

Bây giờ gặp lại cô ấy, đương nhiên Anna sẽ không để yên.

" Tôi tìm thấy cô rồi! "Bước tới, Anna hung hăng giơ ngón tay lên giữ chặt Cam Viện," Cô phải chịu trách nhiệm về hành động của con trai mình. "

Cam Viện cười nhẹ," Vị tiểu thư này, nếu cô đến bắt tôi phải chịu trách nhiệm, hay là đi ra tòa để kiện tôi, nhưng xin đừng lãng phí thời gian và tiền bạc của mọi người. "

Nói cách khác, Cam Viện đã kéo tất cả học sinh về phía mình và trở thành lợi ích tập thể.

Anna rõ ràng là không nhận ra điều này, vì vậy cô ấy khịt mũi phản đối," Hừm! Bạn nghĩ tôi không dám sao? Tôi sẽ khiến bạn hối hận vì những gì bạn đã làm.. "

Các học sinh bên cạnh thấy rằng Anna muốn tiếp tục, biểu hiện trên khuôn mặt của họ hơi mất kiên nhẫn.

Mọi người bỏ tiền ra mua khóa học, chứ không phải nghe cô cãi cọ.

Một người phụ nữ trung niên với làn da nâu và ngăm đen đứng thẳng dậy và nói với vẻ không hài lòng:" Làm ơn, xin đừng làm ảnh hưởng việc học của chúng tôi! "

" Thời gian của chúng tôi là quý giá, nếu cô không phải là học viên, hãy ra ngoài!"

* * *

Các khóa học yoga được tính phí theo giờ, và mỗi phút đều đáng giá rất nhiều tiền. Việc làm của Anna đã ảnh hưởng đến lợi ích chung của mọi người.
 
392 ❤︎ Bài viết: 213 Tìm chủ đề
Chap 109

Người phụ nữ tên là Maria, và cô ấy là người lớn tuổi nhất trong số các học viên, lớp Pilates với cường độ này không hoàn toàn phù hợp với tình trạng thể chất của cô ấy.

Có thêm một học viên, cô có thể kiếm thêm một khoản hoa hồng, nhưng với thái độ có trách nhiệm với đối phương, cô vẫn đề nghị đối phương đổi khóa học.

"Cô sẽ tổn thất nếu tôi thay đổi chương trình khác đi?" Maria hỏi.

"Không thành vấn đề." Cam Viện mỉm cười, "Cung cấp cho khách hàng những lời khuyên tốt nhất về thể chất là điều mà một huấn luyện viên nên làm, phải không?"

Maria cũng cười, "Huấn luyện viên Cam, tôi đánh giá cao thái độ của cô, mặc dù có thể Sau này tôi không thể học lớp của cô, nhưng tôi vẫn rất vui khi được làm học sinh của cô."

"Cảm ơn lời khẳng định của cô." Cam Biện mỉm cười và bắt tay với cô, "Chúc cô sống vui vẻ."

Một cô gái trẻ tuổi chờ ở cửa lập tức nghênh đón, cẩn thận đỡ Maria rời đi.

Gan Yuan tắt nhạc nền, quay người dọn dẹp thảm trên sàn, và một nhân viên của câu lạc bộ bước vào.

"Huấn luyện viên Cam, quản lý mời cô đến văn phòng."

"Được."

Cam Viện cầm cái thảm trong tay cất đi, lấy áo khoác và ba lô đặt ở góc.

Có vẻ như lần này công việc có thể không được giữ lại.

Lúc lên lầu đến trước cửa phòng quản lý, cô giơ tay gõ cửa, đẩy cửa bước vào, liền thấy quản lý đang mỉm cười ra hiệu cho cô ngồi xuống.

"Cam Viện, thế nào? Môi trường làm việc có thích hợp không?"
 
392 ❤︎ Bài viết: 213 Tìm chủ đề
Chap 110

"Thật tốt, tôi thích tương tác với học sinh."

"Đã dạy một tiếng rồi, rất mệt đi?"

"Vẫn còn tốt."

Quản lý mỉm cười quay lại với cô ấy, "Vậy thì.. Bây giờ hãy để tôi thêm một công việc khác, cô có phản đối gì không?"

"

Cam Viện thầm ngạc nhiên và ngay lập tức bày tỏ thái đó của mình.

" Đương nhiên không có. "

Vốn tưởng rằng công việc sẽ hỏng, không ngờ sự việc lại hoàn toàn ngoài ý muốn.

Là người mới, đương nhiên cô phải cư xử tốt, càng làm nhiều thì hoa hồng càng nhiều, huống chi cô thật sự không mệt mỏi.

" Vậy thì tốt, có một khách hàng đang đợi cô ở phòng VIP trên tầng ba, cô có thể đến đó ngay bây giờ! "

Cô ấy không những không bị sa thải mà còn được đề nghị trở thành giáo sư thể dục VIP, Cam Viện ngấm ngầm ngạc nhiên." Vừa rồicó một khách hàng đến muộn, chúng tôi vì ân oán trước đó mà có chút không vui, hy vọng chuyện này không gây rắc rối cho câu lạc bộ. "

Quản lý cười với cô" Cô cứ yên tâm, tôi luôn công bằng và tôi sẽ không bao giờ chỉ nghe những gì khách hàng nói. Cam Viện, hãy làm việc chăm chỉ và tôi sẽ cố gắng hết sức để chuyển cô thành huấn luyện viên chính thức "."

Tất nhiên, đây là cuộc nói chuyện chính thức.

Ngay khi Hoàng Phủ Quyết bước vào, anh ấy đã nhắc ngay đến cô ấy, điều đó có nghĩa rằng anh ấy là khách hàng do Cam Viện mang đến.

Ngay đầu tiên đi làm đã đưa tới một khách hàng lớn, người quản lý trực tiếp đương nhiên phải tôn trọng cô ấy nhiều hơn một chút.

Đầu năm nay, mối quan hệ là thứ quan trọng và khách hàng của thẻ vàngđen năm không phải là thứ có thể tùy tiện có thể mời được.

Anna chỉ là một khách hàng bình thường, so với VIP vàng đen, người quản lý đương nhiên biết cái nào quan trọng hơn, đương nhiên sẽ không thực sự trách cứ Cam Viện chỉ vì lời phàn nàn của Anna.
 
392 ❤︎ Bài viết: 213 Tìm chủ đề
Chap 111

Cam Viện cảm thấy nhẹ nhõm, lập tức nhếch môi cười đáp lại đối phương, "Cám ơn quản lý, vậy bây giờ tôi lên lầu ba."

"Đi đi!" Quản lý cười vẫy tay với cô, nhắc nhở: "Đây là khách hàng vàng đen, cô nhất định phải nghiêm túc, cố gắng để anh ta giới thiệu thêm vài khách hàng nữa." "Yên tâm, tôi sẽ cố gắng!"

Còn tưởng rằng công việc không đảm bảo được, không nghĩ tới vẫn có hy vọng, Cam Viện thể hiện lòng trung thành với đối phương, cước bộ nhẹ nhàng lên lầu.

Tầng 3 được chuẩn bị đặc biệt dành cho các VIP vàng đen, mỗi khách hàng có phòng tập riêng dành riêng cho mình với đầy đủ trang thiết bị, phòng thay đồ và phòng thay đồ độc lập đảm bảo đầy đủ sự riêng tư.

Tất nhiên, tương ứng, phí thành viên đủ cao để khiến những người bình thường phải lảo đảo.

Cam Viện cũng nhận thức rõ về điểm này.

Nhìn thấy hai vệ sĩ đứng ở cửa, cô thầm nghĩ không biết người này là người nổi tiếng hay là người có quyền lực.

Khi mở cửa, khóe môi cô nhếch lên, cố gắng tạo ấn tượng tốt với người bên kia.

Vừa nhìn thấy người ngồi trên sô pha, cô lập tức căng thẳng xoay người rời đi.

"Đứng lại!"

Thanh âm Hoàng Phủ Quyết truyền đến, hai người vệ sĩ mỗi người tiến lên một bước, ngăn cản đường đi của cô, cô âm thầm nắm chặt nắm đấm, trên sô pha phía sau, Hoàng Phủ Quyết đã từ trên ghế đứng lên.

"Anh tới đưa đồ cho em."

Cam Viện quay người lại, chỉ thấy tay phải anh dang ra, trong lòng bàn tay có ổ cứng di động màu đen.

Bàn tay siết chặt được nới lỏng, cô quay lại và bước đến gần anh, đưa lòng bàn tay về phía anh.

"Đưa đây!"

Người đàn ông thu hồi lòng bàn tay, nhét ổ cứng di động vào trong túi quần.

Tháp!

Cánh cửa nhẹ nhàng đóng lại, Cam Viện không cần quay đầu lại cũng biết vệ sĩ đã đóng cửa lại, cô khinh thường khịt mũi,

"Lấy nhiều thắng ít?"

"Anh chỉ muốn cùng em nghiêm túc nói chuyện." Hoàng Phủ Quyết hướng cửa nhẹ nhàng hếch cằm, "Nếu em không muốn nói chuyện, hiện tại có thể đi, anh tuyệt đối sẽ không ngăn cản em.". "

" Đừng giả vờ hào phóng nữa. "Cam Viện đút hai tay vào túi quần," Nếu anh muốn nói về việc nhận lại Cam Đường, tôi chỉ có Hai chữ không thể "

Hoàng Phủ Quyết khẽ nhíu mày," Em không hy vọng muốn con hưởng thụ tình cha sao? "

Cô cố ý nói," Trên đời có rất nhiều nam nhân, không phải chỉ có anh mới có thể cho con tình thương của ba "

" Anh là ba của con. "

" Anh nhiều nhất chính là người cung cấp tinh trùng. "

Người đàn ông siết chặt hai lòng bàn tay trong túi quần.

" Cam Viện! "

Người phụ nữ đáng ghét này, cố ý chọc tức anh phải không?

Cam Viện hếch cằm khiêu khích.

Nhận thấy vết vảy mới trên cổ cô, anh lại mất đi sự nóng giận.

Cô luôn có tính tình thà chết chứ không khom lưng, anh càng mạnh thì cô càng mạnh, nếu cứ tiếp tục như vậy, quan hệ giữa hai người sẽ chỉ càng thêm cứng rắn.

" Chuyện này đã không còn gì để thương lượng, chúng ta nói chuyện khác đi. "Hoàng Phủ Quyết lấy lại khống chế cảm xúc," Chúng ta thương lượng đi. "

" Không có hứng thú. "

Anh không để ý đến đôi mắt trợn trắng của cô, chỉ tiếp tục nói ra nội dung giao dịch.

" Anh chỉ cần một tháng. "

Một tháng?

Cam Viện nghi ngờ nhìn anh, nhưng không nhìn ra manh mối từ ánh mắt của đối phương.

" Có ý gì? "

" Anh ở lại một tháng, để Tiểu Đường giúp anh hoàn thành công việc tuyên truyền của công ty, đồ của em anh sẽ trả lại. "

" Vô liêm sỉ! "Cô khinh thường mắng," Anh không nói đạo lý, đồ vật đó là của tôi, anh vốn nên trả nó về nguyên chủ "

" Nói về đạo lý, Tiểu Đường là con anh, anh có quyền nhìn con "

Cô bĩu môi" tôi dựa vào cái gì tin tưởng anh"
 
Chỉnh sửa cuối:
392 ❤︎ Bài viết: 213 Tìm chủ đề
Chap 114:

Các đường nét trên khuôn mặt anh to ra trong mắt, môi đã bị anh chạm một cái, cô đứng thẳng người đẩy anh ra.

Hoàng Phủ Quyết lại nằm tại chỗ, thè đầu lưỡi liếm môi.

Nói cũng kỳ quái, rõ ràng là một hành động vô cùng lưu manh, nhưng sau khi anh làm xong, tư thế lại lộ ra vẻ ưu nhã và quyến rũ lạ thường.

"Còn muốn tiếp tục sao?"

Anh thản nhiên hỏi, trên người đã phủ một tầng mồ hôi mỏng, nhưng hơi thở vẫn như cũ đều đều.

Từ nhỏ đã được ông ngoại làm tướng quân huấn luyện, huấn luyện của tướng quân so với cô khoa trương hơn rất nhiều, đối với anh mà nói cô chỉ là trò trẻ con mà thôi.

Cô giơ cánh tay lên dùng mu bàn tay lau môi, nhổ nước bọt sang một bên, người tức giận nói.

"Chống đẩy.. 200 lần!"

Vì vậy, một lúc sau, cậu bé Cam Đường mở cửa bước vào phòng VIP, liền nhìn thấy Hoàng Phủ Quyết đang chống đẩy trên thảm tập yoga, còn Cam Viện thì thoải mái dựa vào trên ghế sofa nghịch điện thoại.

Cậu bé lập tức bất bình vì Hoàng Phủ Quyết, lập tức chạy chậm tới.

"Mẹ, ngưòi làm sao bắt nạt chú Hoàng Phủ nhiều như vậy?"

"Điều này sao là bắt nạt?" Đưa tay cầm lấy cặp sách trên lưng cậu, Cam Viện cười nói: "Mẹ đây là giúp chú Hoàng Phủ tăng cường sức mạnh cho cơ thể của chú ấy."

Vừa nói, cô vừa liếc xéo Hoàng Phủ Quyết.

"Đừng dừng lại, tiếp tục đi!"

Người đàn ông cong hai tay và tiếp tục chống đẩy, và Cam Đường chạy đến đầu anh, với sự quan tâm không thể che giấu trong mắt cậu

"Chú Hoàng Phủ, chú không sao chứ?" Người đ
àn ông nghiêng đầu cười với cậu, "Thêm một chút nữa cũng được."

"Thật sao?" Cậu bé tỏ vẻ kinh ngạc.

Anh nghiêng đầu nhìn đứa nhỏ, vỗ vỗ lưng của mình, cưng chiều nói "Ngồi lên thử xem?"

Đứa nhỏ trong mắt lóe sáng, sau đó khẽ lắc đầu - cậu rất muốn, nhưng là có chút xấu hổ.
 
Chỉnh sửa cuối:
392 ❤︎ Bài viết: 213 Tìm chủ đề
Chap 115

Cam Đường ngồi trên lưng anh, cậu bé lạnh lùng thường ngày, bây giờ cũng ngồi kể lại cho anh ấy việc ở trường học mới với vẻ mặt tươi cười.

Bàn tay Cam Viện nắm lấy cặp sách, ngón tay chạm vào phía sau cặp sách, do dự một lúc, rốt cục vẫn là chậm chạp rút lại.


Sau đó, cô xoay người đi vào phòng vệ sinh.

Đây là lần đầu tiên, cậu có thể ngồi trên lưng của ba mình, để cho cậu hưởng thụ nhiều thêm một chút vậy.

Sau khi trì hoãn ở trong phòng vệ sinh đủ 10 phút, Cam Viện lại trở về, thuận tiện cầm lấy cặp sách trên lưng của đứa nhỏ, cất bước đi đến bên cạnh Hoàng Phủ Quyết, cô khom người ôm cậu lên khỏi lưng anh.

"Ngài Hoàng Phủ cứ chậm rãi luyện tập, chúng tôi đi trước đây"

"Tạm biệt Chú Hoàng Phủ"

Đứa nhỏ bị Cam Viện kéo ra ngoài, còn không quên vẫy tay chào anh.

Hoàng Phủ Quyết cũng không ngăn cản, dừng động tác đứng dậy, anh xoay người đi vào phòng vệ sinh.

Thứ kia ở trong tay anh, anh cũng không lo lắng cô sẽ lại rời đi, làm quá lên sẽ chỉ làm cho cô càng phản kháng, anh ấy không có kinh nghiệm yêu đương, nhưng anh hiểu cách tiến hành theo từng bước.

Lại nhìn chăm chú vào cửa phòng VIP một lần nữa, anh mới thu lại vẻ tươi cười trên mặt.

"Vẫn là chưa mở ra được hả?"

Will nhẹ nhàng lắc đầu "Trên đường tôi cùng cậu bé nói chuyện qua, mẹ con hai người thời điểm đến thành phố B, cậu mới có 3 tuổi, việc trước đó cậu cũng hiểu rõ, theo như lời cậu nói, cô Cam hình như cũng có bạn bè thân thiết.

Chuyện sáu năm trước, Hoàng Phủ Quyết vẫn không nghĩ ra rốt cục là nguyên nhân gì.

Nếu nói cô thực sự không cần anh, cô không có khả năng sẽ tùy tiện sinh ra đứa nhỏ của anh.

Nếu nói cô để ý, lại vì sao lại không chào tạm biệt mà đi.

* * *

Mấy ngày nay, anh một mực nghĩ biện pháp muốn điều tra rốt cục trên người cô đã xảy ra chuyện gì, nhưng mà kết quả lại không như ý muốn, bất kể là đồng nghiệp ở khách sạn hay là Tiểu Đường, hiểu biết đối với Cam Viện đều rất ít.

" Buổi họp báo sẽ được tổ chức theo kế hoạch, ngày mai chính thức bắt đầu buổi tập diễn. "

Phân phó cho Will, anh cất bước đi vào phòng tắm.

Công là công, tư là tư.

Cùng lúc bồi dưỡng tình cảm với hai mẹ con cô, tiến độ công việc cũng không thể chậm trễ, lần này công ty vì đầu tư vô số nhân lực, vật chất cho nhãn hiệu quần ảo trẻ em mới, anh đương nhiên không cho phép nhãn hiệu xảy ra sai lầm.

Đóng cửa lại, từ trong túi lấy ra phần cứng nhỏ nhỏ kia, ngón tay vuốt ve hoa văn hoa bỉ ngạn điêu khắc trên phần cứng, bề mặt phần cứng trắng mịn, giống như làn da của cô.

Trước mắt hiện lên hình xăm phía sau lưng cô, một cảm giác khô khốc từ dâng lên từ bụng dưới người đàn ông.

Mở vòi hoa sen, để nước lạnh xối lên đầu, người đàn ông hít một hơi dài.

" Người phụ nữ đáng ghét "

* * *

* * *

Vốn dĩ Cam Viện còn lo lắng, Hoàng Phủ Quyết sẽ quấn lấy không buông.

Kết quả, chuyện cô lo lắng cũng không xảy ra.

Vào ban đêm, Hoàng Phủ Quyết cũng không có lại xuất hiện, ngày hôm sau, anh cũng không có xuất hiện ở câu lạc bộ.

Thắng đến xế chiều, cô đến nhà trẻ đón Tiểu Đường tan học, mới nhìn thấy Will đã sớm đến, đang nắm tay của cậu bé chờ cô ở trường học.

Giọng nói của Will khiêm nhường mà ân cần, mỉm cười nói

" Buổi họp báo đang tới gần, Tiểu Đường còn chưa có chính thức tập luyện qua, hôm nay tôi muốn đón cậu bé đi qua đó, cô không phản đối chứ? "

Thật khó để đánh vào khuôn mặt tươi cười, huống chi chuyện này cô đã đáp ứng qua, Cam Viện sảng khoái đáp ứng.

" Được, tôi cùng hai người cùng đi"

Chuyện ở công ty thời trang trẻ em cô cũng hiểu rõ ít nhiều, đây là nhãn hiệu được ra mắt bởi một công ty mới được Hoàng Phủ Quyết mua lại, anh cũng đã trả bỏ ra rất nhiều tâm huyết cho nhãn hiệu này.
 
392 ❤︎ Bài viết: 213 Tìm chủ đề
Chap 116:

Nếu cô thật sự mang Cam Đường rời đi, là sự đả kích đối với sự triển khai hoạt động của nhãn hiệu mới.

Thời điểm ba người đến khách sạn Vương Triều, trên sân thượng, Tổng giám đốc Hứa Bình Yên đang chỉ đạo mấy người mẫu nhí tập luyện.

Một vài người mẫu nhí được tuyển chọn trên khắp thế giới, khí chất và tướng mạo của mỗi người đều là siêu phẩm, trong đó có đủ người mẫu nhí và ngôi sao nhỏ tuổi, một nhóm người đều có cùng một khuôn mẫu.

Hứa An Nhiên tươi cười tiếp đón, cùng mẹ con Cam Viện trò chuyện vài câu, phân phó một người nhân viên công tác chăm sóc cô, anh ta ôm cậu lên, mang đi luyện tập.

Will tự mình mang tới một ly nước cho Cam Viện, cô nói cảm ơn rồi sau đó ngồi xuống, bàn tay đặt lên đầu gối rồi nhìn chăm chú con trai trên khán đài.

Khí chất của cậu rất giống ba cậu, giơ tay nhấc chân đều lộ ra sự tao nhã, được ngọn đèn chiếu sáng, cả người giống như lấp lánh tỏa sáng.

Nhìn chăm chú vào đứa nhỏ do chính mình sinh ra, Cam Viện chìm đắm trong suy nghĩ

Đèn trên sân đột nhiên tối sầm xuống, cô nhíu mày nghi ngờ đứng dậy.

"Tiểu Đường?"

Không ai đáp lại

Trong lòng căng thẳng, cô nhanh chóng chạy tới bên sân, lưu loát xoay người nhảy lên, dựa vào phương hướng trong trí nhớ chạy đến phía hậu trường.

Âm thanh đàn dương cầm nhẹ nhàng vang lên, chỉ thấy một hình bóng nhỏ bé đang cầm một cái gì đó phát sáng, chậm rãi từ phía sau đi đến.

Ánh sáng lay động - ánh sáng của nến làm hiện ra khuôn mặt tinh xảo nhỏ nhắn cùng với bàn tay đang cầm bánh ngọt.

"Happy birthday to you.." Cậu đang cầm bánh ngọt đi về phía cô, giọng trẻ con non nót cười "happy birthday to mommy"

Cầm chiếc bánh kem dừng lại trước mặt cô, đứa nhỏ ngửa mặt lên, giọng nói chứa đầy tình cảm quyến luyến đối với mẹ của mình.

"Mẹ, sinh nhật vui vẻ, chúc mẹ mãi mãi trẻ trung, mãi mãi hạnh phúc"

Nếu cậu không nhắc tới, cô đã quên mất sinh nhật của mình.

"Con trai ngoan, cảm ơn con"

"Đừng chỉ cảm ơn con, người đàn piano là chú Hoàng Phủ.

Cam Viện theo ánh mắt của đứa nhỏ nhìn qua, chỉ thấy ở một góc sân, trên chiếc piano trắng có một ngọn nến.

Dưới ánh nến, Hoảng Phủ Quyết mặc một bộ âu phục màu xám nhạt, ngón tay nhẹ nhàng chạm vào nốt nhạc cuối, khi cô nhìn qua, anh vừa vặn nhìn về phía cô.

Đường nét trên khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông được ánh sáng làm dịu đi và sâu thẳm, khi bắt gặp ánh mắt của cô, anh khẽ nhếch môi.

Khung cảnh đó, giống như một cảnh quay cận cảnh trong phim, đẹp đến nghẹt thở.

Trái tim đập nanh, lỡ một nhịp.

Cam Viện sửng sốt một giây, mới thu hồi ánh mắt.

Thiết!

" Bán hết thịt rồi đến bán sắc "?

Trong lòng âm thầm oán thầm Hoàng Phủ Quyết, Cam Viện một lần nữa tươi cười nói với con trai.

" Lại đây, mẹ con ta cùng nhau thổi nến "

" Mẹ, người còn chưa có ước nguyện "Đứa nhỏ vôi vàng nhắc nhở.

Ước nguyện?

Nếu nói một điều ước với ngọn nến có thể biến nó thành sự thật, cô ấy phải mở một xưởng sản xuất nến.

Đối với việc này, Cam Viện luôn không quan tâm, bất quá nếu con trai yêu cầu, cô đương nhiên phối hợp.

" Thỉnh ông trời phù hộ, con trai tôi càng ngày càng đẹp trai "

Đứa nhỏ vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn chăm chú vào mẹ mình" mẹ ước gì cũng không thể nói ra, bằng không sẽ không linh nghiệm "

" Như vậy a.. "Cô nhíu mày" Mẹ lại ước lại "

" Đứng lên, nhắm mắt lại "Đứa nhỏ chỉ điểm.

" Được "Cô nghe lời nâng bánh ngọt đứng dậy, cười nhắm mắt lại," Hiện tại được chưa?"
 
392 ❤︎ Bài viết: 213 Tìm chủ đề
Chap 117:

"Nhớ kỹ, mẹ không thể nói ra. Sau khi ước nguyện, nhất định phải một hơi thổi tắt ngọn nến, điều ước mới có thể thành hiện thực." "Được."

Nhắm mắt lại, cái gì cũng không nhìn thấy, chỉ có trọng lượng nặng của chiếc bánh trong tay của cô.

Cảm giác này thật vi diệu, Cam Viện - người chưa bao giờ tin vào những điều này, bất giác trở nên trang trọng và thầm niệm nó trong lòng.

"Nếu có một vị thần trên thế giới này, hãy để mọi đau khổ cho tôi và để con tôi được hạnh phúc mãi mãi."

Sau khi ước xong, cô hít một hơi thật sâu, mở mắt ra và thổi mạnh những ngọn nến trên bánh. Toàn bộ ngọn nến tắt.

Phía sau, một cánh tay nhỏ bé duỗi ra ôm lấy cổ cô, đồng thời có người hôn lên hai má trái phải của cô.

"Chúc mừng sinh nhật."

Một bên là giọng trẻ con, một bên là giọng nam dễ nghe.

Cam Viện mở mắt ra, đèn sân thượng đã bật sáng trở lại, xuyên qua ánh đèn, cô có thể thấy rõ bóng mình phản chiếu trong đôi mắt xanh thẳm như biển của người đàn ông.

Hoàng Phủ Quyết không biết từ lúc nào đã đi đến bên cạnh cô, ôm Cam Đường trong tay, không nghi ngờ gì nữa, chính anh là người vừa hôn má trái của cô.

Người đàn ông này thật sự không bỏ qua bất kỳ cơ hội nào để chiếm tiện nghi của cô, tức giận đến mức cô giơ chân trái giẫm mạnh lên đầu ngón chân anh.

"Đau quá!"

Người đàn ông thở ra một hơi cường điệu.

"Chú Hoàng Phủ, chú sao thế?"

"Mẹ con giẫm lên chú." Anh lớn tiếng kể lể.

"Mẹ." Đứa nhỏ không nói nên lời nhướng mày, "Mẹ lại bắt nạt chú Hoàng Phủ."

Cô trừng mắt nhìn, "Mẹ không cố ý."

"Cô Cam, sinh nhật vui vẻ!"

"Chúc mừng sinh nhật!"

* * *

Will, Hứa An Nhiên và những người bên cạnh cũng lần lượt chúc mừng cô, trước mặt nhiều người như vậy, cô không muốn phá hỏng bầu không khí nên chỉ cười với mọi người.

"Nào, ăn bánh đi!"

Cô cầm chiếc bánh đi xuống, Hoàng Phủ Quyết cũng ôm Cam Đường nhảy xuống, Will đưa dao, cô giơ tay cắt, Hoàng Phủ Quyết đã đứng sau lưng cô, hai cánh tay đến từ phía sau và nắm lấy lòng bàn tay của cô đang cầm con dao trong lòng bàn tay.

"Tiểu Đường, lại đây, chúng ta cùng nhau cắt!"

"Dạ được!"

Đứa nhỏ chạy tới, đứng ở trước mặt Cam Viện.

Lưng cô áp sát vào ngực anh, cô được anh ôm trong lòng, thậm chí cô còn có thể cảm nhận được hơi thở của anh phả qua bên tai cô, cô dùng khuỷu tay đánh nhẹ vào ngực anh, cô mỉm cười giơ tay ôm con trai vào lòng.

"Nào, cắt bánh kem đi!"

Ba người cùng nhau cắt bánh kem, khi cắt đến miếng bánh thứ ba, cô rõ ràng cảm thấy vành tai hơi đau, là môi và răng của người đàn ông nhẹ nhàng hôn cắn lên vành tai của cô..

Hô hấp dồn dập, nửa cánh tay cầm dao của Cam Viện mất ổn định, con dao cắt bánh mất thăng bằng nghiêng sang một bên, may mắn là bàn tay của người đàn ông đủ vững vàng để kịp thời giữ lấy con dao cắt bánh nên con dao không bị cắt lệch.

Chiếm tiện nghi chưa đủ a!

Cam Viện quay mặt lại và nhìn chằm chằm vào anh, người đàn ông có vẻ mặt nghiêm túc, như thể anh không phải là người vừa rồi lặng lẽ giở trò lưu manh.

Nhìn chằm chằm vào cổ họng của người đàn ông, cô chỉ muốn lao tới và cắn cổ họng anh ta thành từng mảnh.

"Đừng chỉ nhìn anh, hãy nhìn bánh kem đi."

Anh nhẹ giọng nhắc nhở, ngữ khí vừa thân mật vừa mơ hồ.

Nhận thấy ánh mắt kỳ lạ của Hứa An Nhiên và những người đối diện, cô cắn răng quay đi, mỉm cười rồi tiếp tục cắt bánh.

"Mẹ, bánh kem cũng là chú Hoàng Phủ chuẩn bị."

Cam Đường vừa cắt bánh xong đã kịp thời giải thích.

Thật sao, vậy mẹ đút cho chú Hoàng Phủ một miếng trước. "Cô múc một miếng bánh ngọt, xoay người đưa đến trước mặt anh, hàng mi dài rũ xuống, gò má đỏ bừng vì bị anh cắn một miếng, giọng điệu dịu dàng" Cảm ơn anh đã giúp tôi tổ chức sinh nhật, đã lâu rồi tôi chưa ăn bánh sinh nhật của chính mình."

^ ^ Tiểu kịch trường

Phóng viên: Ngài công tước, nếu dùng một vật dụng trong nhà để miêu tả vợ của anh, anh nghĩ nó là gì?

Hoàng Phủ Quyết: Đồng hồ báo thức.   

Phóng viên có vẻ bối rối: Ý bạn là mỗi ngày đều bị giọng nói của cô ấy đánh thức sao?  

Hoàng Phủ Quyết lắc đầu: Không, ý tôi là, tôi thích đẩy ngã cô ấy xuống mỗi sáng.   ..   ..   
 
Chỉnh sửa cuối:
392 ❤︎ Bài viết: 213 Tìm chủ đề
Chap 118:

Cam Viện chưa bao giờ có thói quen tổ chức sinh nhật, Cam Đường còn quá nhỏ để hiểu những điều này, năm ngoái cậu muốn giúp cô tổ chức sinh nhật nhưng vì cậu không được khỏe nên đã không ăn mừng thành công.

Tính ra, đây là lần đầu tiên sau nhiều năm cô tổ chức sinh nhật cho mình.

Cam Viện ngước mắt lên cười, hai tay cầm lấy chiếc bánh đưa về phía anh.

"Vậy.. miếng bánh ngọt đầu tiên là của anh!"

Hoàng Phủ Quyết vươn tay đi lấy bánh kem, nguyên bản mày rậm vừa mắt nữ nhân đột nhiên trong mắt hiện lên một tia cười lạnh, tay cầm chiếc bánh hơi nghiêng, và chiếc bánh hướng về phía Hoàng Phủ Quyết.

Thấy sắp rơi khỏi khay, một bàn tay nhanh chóng đưa ra, đỡ lấy lòng bàn tay của cô, nâng lấy chiếc bánh bị nghiêng.

Thấy kế hoạch của mình thất bại, Cam Viện không muốn thừa nhận thất bại, cô dùng tay trái nắm lấy một nắm bánh sau lưng, giơ cánh tay lên, kem trong tay cô phết lên khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông.

Mọi người đều giật mình trước hành động đột ngột của Cam Viện nhìn chằm chằm vào khuôn mặt kem của người đàn ông mặc vest thẳng tắp, tao nhã và lịch lãm, và bộ râu trắng vểnh dính vào má phải như ông già Noel, mọi người kể cả Will trong lòng căng thẳng.

Việc bôi kem vào ngày sinh nhật không phải là một trò đùa quá đáng, nhưng nó còn phụ thuộc vào đối phương là ai và họ có địa vị như thế nào.

Ai mà không biết vị này tính cách luôn lạnh lùng, trò đùa của Cam Viện có lẽ quá lớn!

Mọi người trong bàn đều nín thở, bầu không khí trên sân thượng nhất thời vô cùng áp lực.

Người có liên quan Cam Viện, chỉ hếch cằm và nhìn Hoàng Phủ Quyết một cách khiêu khích.

Có thù tất báo như cô, làm sao cô có thể bằng lòng để anh chiếm tiệm nghi?

Cô cố tình làm vậy, cô chỉ muốn thách thức điểm mấu chốt của anh.

Anh tức giận, anh tức giận, anh từ bỏ vì không thể chịu đựng được cô.. Đây là cái kết đẹp nhất.

"Thưa ngài, cô Cam chỉ đùa thôi mà." Will khó khăn nói, vội vàng lấy khăn tay ra, giơ trước mặt anh: "Để tôi lau cho ngài!"

Đưa tay lên chặn lòng bàn tay đang vươn ra của Will, Hoàng Phủ Quyết giơ ngón trỏ phải lên và nhẹ nhàng lau kem trên má anh.

Động tác của anh ta rất chậm, và những người xung quanh anh nuốt nước bọt.

Chắc anh đang mất bình tĩnh đúng không?

Người đàn ông nhìn nghiêng, và mắt anh rơi vào kem giữa các ngón tay.

Sau đó, hắn giơ tay phải lên, đưa ngón tay đó lên môi, trước ánh mắt trợn tròn của mọi người, anh.. anh.. anh cư nhiên đưa ngón tay đó lên môi, ăn kem trên đó.

"Mùi vị cũng không tệ lắm"

Ngay cả Cam Viện một lúc cũng không phục hồi được tinh thần.

Cô cố ý khiêu khích như vậy, anh còn có thể kiên nhẫn được?

Người đàn ông này.. Hôm qua sẽ không bị cô làm cho mệt đến đầu óc chập mạch đi chứ?

Điều khiến mọi người kinh ngạc vẫn còn ở phía sau, mọi người vẫn chưa hoàn hồn khỏi sự kinh ngạc vừa rồi, Hoàng Phủ Quyết đã vươn lòng bàn tay ra, nắm lấy bàn tay trái đang giơ lên giữa không trung của Cam Viện sau khi chà kem lên anh ấy.

Khi Cam Viên định thần lại, muốn rút tay ra thì đã quá muộn, người đàn ông vừa cúi đầu liền ngậm lấy những ngón tay trắng mịn của cô.

Đầu ngón tay rơi vào giữa môi và răng của anh, cô cảm giác rõ ràng đầu lưỡi của người đàn ông lướt trên da thịt, cô cố gắng rút lòng bàn tay ra, nhưng ngón tay của anh giống như những cái kẹp sắt bị kẹp chặt.

Vào thời khắc đó, toàn bộ dây thần kinh đều tập trung trên ngón tay, đầu lưỡi anh liếm ngón tay cô, giống như liếm trái tim cô.

Tim cô đập nhanh, môi và lưỡi khô khốc, hơi thở gấp gáp.

Cô vừa xấu hổ vừa tức giận, nhưng lại không rút được lòng bàn tay, vừa mở miệng muốn tấn công thì người đàn ông đột nhiên cắn chặt đầu ngón tay cô.
 
Chỉnh sửa cuối:
Chia sẻ bài viết
Từ khóa: Sửa

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back