Kinh Dị [Dịch] Trừ Tà Sư - Ủng Hữu Phúc Khí

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Hoàng Hi Bình, 22 Tháng sáu 2021.

  1. Hoàng Hi Bình

    Bài viết:
    7
    Chương 50: Này, Lisa

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trong phòng, ác linh nhìn chòng chọc vào Đỗ Duy, ánh mắt tràn ngập ác ý trần trụi.

    Có một bóng đen lớn bao trùm phía sau của nó, còn kèm theo âm thanh kỳ quái, nghe như thể có vật gì đó rơi trên mặt đất.

    Đỗ Duy biết rất rõ đó là chuyển động của những con búp bê kỳ dị đó.

    Bởi vì, sau khi dùng tấm vải trắng để đối phó với ác linh phủ lên ác linh búp bê Annabelle, một cảm giác quỷ dị khác thường tuỳ ý lan tỏa.

    Rõ ràng, chỉ tấm vải trắng là không đủ để kiềm chế Annabellele, hoặc có lẽ bản thân nó còn bất thường, kinh khủng hơn.

    Đối mặt với người phụ nữ bên trong cửa.

    Không có âm thanh, không ai nhúc nhích.

    Nó không di chuyển, Đỗ Duy cũng không di chuyển, cứ giằng co như vậy.

    Có vẻ như, trò chơi 123 người gỗ không được phép nhúc nhích này vẫn đang tiếp diễn.

    Nhưng Đỗ Duy biết không phải như vậy, sự cân bằng đã bị phá vỡ, vì vậy các quy tắc xây dựng trên sự cân bằng đương nhiên không thể tiếp tục có hiệu lực.

    Sau khi sự cân bằng bị phá vỡ, sức mạnh của Annabelle đã chiếm ưu thế.

    Hắn cho ra một kết luận, đồng thời rất hiếu kỳ diễn biến kế tiếp sẽ thay đổi như thế nào.

    "Sẽ bị tiêu diệt sao?"

    Cho dù dùng hết tất cả thủ đoạn hiện giờ, Đỗ Duy cũng khó có thể tiêu diệt một ác linh. Trong hầu hết các trường hợp, hắn chỉ có thể phân tích ra môi giới và quy tắc để bảo vệ an toàn của chính mình.

    Trừ khi rơi vào đường cùng, chỉ khi nắm chắc chắn thành công hắn mới ra tay.

    Điều kiện đã biết là – ác linh có thể chống lại ác linh.

    Nhưng sau đó, Đỗ Duy liền thất vọng.

    Trong bóng tối, ác linh kia dường như đã từ bỏ ý định tiếp tục cuộc đối đầu.

    Đỗ Duy chỉ có thể đứng nhìn, cơ thể gớm ghiếc của ác linh bị nước thánh ăn mòn, rất nhiều nơi lòi cả xương cốt màu nâu chậm rãi lùi lại, biến mất ở trong bóng tối.

    Nó đi rôi..

    "Thật đáng tiếc."

    Đỗ Duy cảm thấy có chút tiếc hận, nếu có thể nhìn thấy ác linh tiêu diệt ác linh, tương lai có thể có cách khác đối phó với loại tình huống này.

    Bao gồm cả lời nguyền chẳng biết vì sao lại dính, từ The Nun.

    Theo y như lời của Cha Tony, sự khủng bố của The Nun còn kinh khủng hơn cả ác linh. Nó thậm chí có thể lan truyền nguyền rủa qua lời nói, ngôn ngữ, thông tin và cả nhận thức.

    Chỉ cần đọc tên, là có thể cảm ứng được nguyền rủa.

    Tất cả những cảm xúc tiêu cực, bao gồm sợ hãi, hoang mang.. sẽ trở thành căn nguyên sức mạnh của nó.

    Giáo hội nghi ngờ rằng đó là một sự tồn tại khủng khiếp do người nào đó vô tình chạm vào, thậm chí không thể chắc chắn liệu đó có phải là một ác linh hay không.

    Có tới 200 người bình thường đã chết trong tay của nó.

    Để đối phó nó, giáo hội đã cử 6 tốp, tổng cộng 13 Người Đuổi Quỷ ưu tú đến để đối phó với nó, bao gồm cả một người đã sử dụng một số phương pháp không rõ để kiềm chế nó.

    Từ đầu đến cuối, Đỗ Duy không hề thả lỏng cảnh giác, luôn duy trì sự tỉnh táo, hoàn thành giao dịch với Cha Tony, điều tra xe buýt, hay đến tìm Annabelle, tất cả đều nhằm tìm cách giải quyết vấn đề này.

    Có thể coi như một cán cân: Người Đuổi Quỷ đến tuần này có thể tính là một quả cân, còn ác linh là quả cân còn lại ở dĩa bên kia.

    "Đã đến lúc rời đi."

    Đỗ Duy thở ra một hơi khó nhọc, và nhìn xuống Annabelle đang được quấn trong tấm vải trắng.

    Có thể thấy rõ hình dáng của nó.

    Có kích thước khoảng 40 cm, tóc tết 2 bím đuôi ngựa, chân tay rất nhỏ, trông rất không cân đối.

    "Nó đang giãy giụa.."

    Có một lực lượng vô hình, cố gắng vén tấm vải trắng bao bọc nó lên, loáng tháng, có thể nhìn thấy rất nhiều khuôn mặt người.

    Chi chít, khiến người ta theo bản năng cảm thấy khó chịu, ghê tởm.

    "Dường như có rất nhiều linh hồn ở trong đó?"

    Đỗ Duy có chút bất ngờ, nhưng cũng đã thông suốt vấn đề.

    Trong Ngôi nhà kinh dị có nhiều người chết như vậy, dù là du khách hay nhân viên, chắc chắn sẽ nảy sinh một số hiện tượng dị thường.

    Có vẻ như linh hồn của những người này sau khi chết, về cơ bản đều ở bên trong Annabelle.

    "Nếu cho mày đủ thời gian, mày có thể huỷ diệt cả thành phố."

    Đỗ Duy đã xem thông tin về ác linh trong quyển sổ, trong đó có ghi: Trong nhiều nền văn hóa, búp bê tượng trưng cho sự kỳ dị.

    Một số con thậm chí có thể thu hút những linh hồn xấu xa thuần túy và những ác linh.

    Sau lưng hắn, trong ngôi nhà đó, ẩn nấp trong bóng tối, phát ra tiếng động càng lúc càng lớn.

    Sột soạt sột soạt..

    Có thứ gì đó sắp đi ra ngoài.

    Đỗ Duy liếc nhìn về phía sau, rồi nhìn Annabelle.

    Mở ba lô ra, giờ chỉ còn nửa lọ bột xương, một cuốn sách về ác linh.

    Hai chai nước thánh đầy đã được sử dụng hết.

    Và vì thế..

    Nhìn chằm chằm vào nửa lọ bột xương trong khoảng 5 giây, hắn đưa tay lấy bột xương ra, vặn mở nắp lọ.

    [Hàng năm giáo hội sẽ phân bổ một số lượng nhất định loại vật này cho Người Đuổi Quỷ, nhưng đôi khi sẽ hết hàng. Đề nghị con đốt xong mới sử dụng, nếu không, nó chỉ mạnh hơn nước thánh một chút]

    Đây là nguyên văn những lời của Cha Tony.

    Tiếp đó, Đỗ Duy không do dự, trực tiếp đổ nửa lọ bột xương còn lại lên tấm vải trắng.

    Tếng xì xì vang lên..

    Cũng giống như cảnh nước thánh chạm vào ác linh trước đó, một làn khói trắng bốc lên từ dưới tấm vải trắng như bị axit sunfuric ăn mòn.

    Tất cả khuôn mặt đều trở nên vô cùng dữ tợn, đau đớn há miệng ra, tuy im lặng, nhưng lại khiến người ta nghĩ tới tiếng la hét thảm thiết.

    Sau đó, như thể một con đỉa gặp phải muối, tất cả các khuôn mặt từ từ tĩnh mịch, tấm vải trắng bị căng phồng cũng trở lại hình dạng ban đầu.

    Hắn biết, đây chỉ là tạm thời..

    Đỗ Duy vô cảm, tiện tay quấn thật chặt Annabelle.

    Hắn thắt một nút khác, nhét vào ba lô rồi kéo khóa lại.

    Sau đó, quay lưng lại, hắn đi về phía lối ra.

    * * *

    Cùng lúc đó.

    Bối cảnh của Ngôi nhà kinh dị được chia thành hai tầng trên mặt đất và dưới lòng đất.

    Trên mặt đất có những tràng cảnh đáng sợ nhất, còn dưới lòng đất thì tương đối thô sơ hơn, chỉ có ba cảnh: Búp Bê Tử Vong, Ma nữ đòi mạng và Ác Mộng Phố Elm.

    Trong số đó, Ác Mộng Phố Elm và lối ra ở cùng một vị trí.

    Chỉ cần đi qua Ác Mộng Phố Elm, đi tới tận trong cùng, bạn có thể đi thang máy trở lên mặt đất, kết thúc cuộc phiêu lưu ly kỳ trong Ngôi nhà kinh dị.

    Ở ngay giữa Ác Mộng Phố Elm.

    Dưới ánh đèn mờ ảo, một người đàn ông da trắng mặc đồng phục sinh viên với gương mặt tái mét, run rẩy nhìn những kiến trúc được dựng ở hai bên con phố.

    "Mẹ kiếp, tại sao mình lại ở đây, mình đang quay trở về.."

    Vì quá căng thẳng, Bob nuốt nước bọt ừng ực, lúc này gã hoàn toàn suy sụp.

    Sau khi Lisa người bạn thân nhất của cô đều biến mất một cách kỳ lạ, Bob nhận ra có điều gì đó không ổn.

    Gã cảm thấy hình như có thứ gì đó dơ bẩn trong Ngôi nhà kinh dị này.

    Quỷ.. hay ác linh..

    "Lẽ ra mình nên nghe lời của người đàn ông châu Á đó.."

    Bob khổ sở thì thầm.

    Nhìn con phố tối tăm và đầy ma quái, Bob cảm thấy tuyệt vọng.

    Vừa rời khỏi ngôi nhà ma kiểu Nhật, gã lập tức chạy về ngay, dùng toàn bộ sức lực.

    Nhưng ngay sau khi đi qua một hành lang tăm tối, gã phát hiện, thứ ngay trước mắt không phải là cánh cửa lúc mới tới, mà là Ác Mộng Phố Elm. Nơi được cho là nằm ở tầng hầm của Ngôi nhà kinh dị, và là mối tràng cảnh đáng sợ cuối cùng.

    "Ở đây cũng có quỷ sao?"

    Mặt Bob vô cùng khó coi, tái mét như thể mất máu quá nhiều.

    "Nếu có thể đi ra ngoài, mình thề, cả đời này sẽ không bao giờ tới nơi ma quái như này nữa!"

    Gã lẩm bẩm một mình, nhìn xung quanh với đôi mắt kinh hoàng.

    "Có lẽ mình nên tìm thang máy để rời đi. Mình nhớ trong tờ hướng dẫn có ghi rằng thang máy ở cuối Ác Mộng Phố Elm."

    Đúng như tên gọi, Ác Mộng Phố Elm là một con đường ma ám, đi thẳng một mạch, nhưng vì vấn đề ánh sáng nên hầu hết đều bị khuất trong bóng tối.

    Đây là một hiệu ứng do các nhân viên của Ngôi nhà kinh dị cố tình sắp đặt.

    Những thứ Bob nhìn thấy càng khiến gã sợ hãi hơn, không thể phân biệt được mình đang ở đâu.

    Là ở giữa?

    Hoặc ở hai đầu con phố?

    Gã rất rối, theo bản năng không muốn đi xa hơn. Nhưng gã cũng biết trong trường hợp này, tìm lối ra và rời đi là lựa chọn đúng đắn nhất.

    Nhưng vào lúc này..

    Gã mơ hồ nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.

    Có dáng người mảnh khảnh, nhưng có vẻ như bị trật khớp, và bước ra từ trong bóng tối với tư thế kỳ lạ..

    "Này, Lisa.."
     
  2. Hoàng Hi Bình

    Bài viết:
    7
    Chương 51: Là người hay quỷ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Khoảnh khắc nhìn thấy Lisa, mới đầu Bob cảm thấy có chút kinh ngạc, sau đó là cảnh giác cao độ.

    Gã vội lùi lại một bước, hỏi: "Sao cậu lại ở chỗ này?"

    Chỉ cần gặp phải sự kiện linh dị, dù là người có thần kinh thép cũng sẽ trở nên nhạy cảm.

    Hơn nữa, Bob vốn nhát gan, phản ứng của gã càng thêm dữ dội.

    Lisa nghiến răng, bực bội nói: "Này, cậu có còn là đàn ông hay không, còn chưa thấy cả chân lẫn tay của tớ đều bị thương sao? Giờ chuyện cậu nên làm không phải hỏi tớ có bị làm sao không, mà là giúp tớ, ok?"

    Nói xong, cô ấy chỉ vào chân của mình, và hít vào một hơi.

    Lúc này Bob mới phát hiện, chả hiểu sao chân, tay của Lisa đều bầm dập ở mức độ khác nhau, cặp đùi bị thương còn nặng hơn.

    Chiếc quần jeans mà Lisa đang mặc mài, cắt rất nhiều đường táo bạo, để lộ mảng lớn da thịt nõn nà.

    Nhưng bây giờ, phần da lộ ra bên ngoài đang chảy máu be bét, như thể đã va phải thứ gì đó.

    Một đoạn ống quần không biết đã rơi mất ở nơi nào, trên mắt cá chân có một dấu bàn tay màu đen khá rõ rệt.

    Nghe những gì Lisa nói, Bob không tiến lên ngay, hắn còn lùi lại mấy bước, giữ một khoảng cách tự cho là an toàn.

    "Cậu đừng đi qua, làm sao tớ biết cậu là người hay quỷ?"

    "Người hay quỷ? Cậu đang nói cái quái gì vậy?"

    Lisa chế nhạo nói: "Lúc chạy trốn, cậu không chịu đợi tớ, cuối cùng lại bỏ mặc tớ lại một mình. Không dễ gì mới gặp lại nhau, cậu lại hỏi tớ là người hay quỷ?"

    Bob có chút xấu hổ, nhưng ánh mắt rất kiên định: "Cậu không phát hiện Ngôi nhà kinh dị này có gì sai sai sao? Nếu cậu không chứng minh được mình là người, vậy rất tiếc, tớ không thể giúp cậu."

    Gã thích Lisa, cho nên trong tình huống này, vẫn cố giao tiếp với cô ấy.

    Lisa cau mày nói: "Cái gì sai sai? Lạ ở chỗ nào? Chúng ta cùng học một khoa. Cậu tên là Bob, thích chơi bóng rổ, ước mơ của cậu là gia nhập đội bóng rổ, nhưng vì chiều cao nên không vào được."

    "Còn nữa, cậu chơi bóng rổ thực sự rất tệ."

    "Ơ.. sao cậu biết, cậu thực sự là Lisa?"

    "Không lẽ tớ là quỷ sao? Mau tới đỡ tớ."

    Nói đến đây, Lisa bèn cắn chặt môi, cô bị thương khá nặng, hỡ động một chút liền đau tê tái cả người.

    Bob do dự, không bước tới, chỉ nhìn chằm chằm vào dưới chân của Lisa.

    Cả hai đều đứng trong bóng tối, nhìn không thấy bóng.

    Vì vậy, gã hỏi lại: "Tớ.. tớ sẽ hỏi cậu một câu cuối cùng, làm sao cậu đến được đây?"

    Lisa cũng ngỡ ngàng sau khi nghe câu hỏi này.

    "Thú thật, tớ cũng rất lạ. Dường như tớ đã bị thứ gì đó tấn công. Khi mở mắt ra, tớ thấy mình đã ở đây."

    Cô ấy có vẻ đang suy nghĩ rất nhiều, nhưng đầu óc cứ choáng váng, không tài nào nhớ được chuyện gì đã xảy ra.

    Khi Bob thấy vậy, gã gật đầu với cô, rồi nói: "Tớ tin cậu, Lisa, vì tớ cũng không biết làm sao mình lại đến được đây."

    Vừa nói, vừa bước tới đưa tay đỡ lấy Linda.

    Vừa chạm vào cô, gã liền cảm thấy là lạ.

    "Sao tay cậu lạnh thế?"

    "Máy điều hòa ở đây vẫn luôn bật, hơn nữa ta vẫn còn ở hầm ngầm tầng 1, mà nè, tay cậu cũng lạnh mà?"

    "Hả? Thật không?"

    "Ừ."

    Bob kinh ngạc chạm vào cánh tay của mình, lạnh thiệt.

    * * *

    Lúc này, Đỗ Duy cũng đã đến khu Ác Mộng Phố Elm.

    Hắn đang mang một ba lô căng phồng, trông giống như một lữ khách hơn là du khách.

    Liếc nhìn những tấm biển treo ở hai bên đường, phía trên viết dòng chữ đẫm máu: LỐI RA, đồng thời còn vẽ hai dấu X đầy ác ý.

    Dường như đang biểu đạt, con đường này đi không thông.

    Hắn đi về phía trước, tốc độ không nhanh không chậm. Hắn đã rời khỏi tầng thứ ba Quỷ Nhãn, sau khi tiếp xúc với Annabelle, quá trình ác linh hóa trên tay phải cũng đã có chút thay đổi.

    Vốn dĩ chỉ ác linh hóa lòng bàn tay phải, nhưng hiện nay nó có xu hướng lan xuống cổ tay.

    "Dự đoán rất chính xác."

    Đỗ Duy ngẫm nghĩ, có lẽ hắn nên đặt Annabel ở đầu giường phòng ngủ sẽ tốt hơn, nhưng thứ này có thể thu hút ác linh, phải cẩn trọng.

    Tốt nhất, nên bọc ngoài thứ gì đó để hạn chế.

    Trong lúc đang suy nghĩ, đột nhiên, Đỗ Duy nhíu mày.

    Trên con phố một nửa chìm trong bóng tối, nửa còn lại được chiếu sáng bởi ánh đèn. Một người đàn ông đỡ người phụ nữ, đang chậm rãi bước lại gần, cả hai đều rất ngạc nhiên khi thấy hắn.

    "Anh là người châu Á xách ba lô, sao lại ở chỗ này, hay là cũng giống như chúng tôi sao?"

    Hai người đó là Bob và Lisa.

    Sau khi nghe câu hỏi của Bob, Đỗ Duy im lặng một lúc, trong mắt hiện lên vẻ khác thường.

    Trong trạng thái Quỷ Nhãn, hắn thấy dáng vẻ của hai người đã có sự biến đổi lớn.

    Những biến đổi trên khuôn mặt của Lisa là rõ ràng nhất: Môi có màu xanh tím, đầu lưỡi thè ra ngoài, phần lớn bộ phận trên cơ thể đều có những tổn thương do bóp méo, vặn vẹo, như thể cô ấy đã bị một vật gì đó đè ép rất mạnh.

    Tình huống của Bob không quá rõ rệt, chỉ có thể thấy đầu của gã có chút méo mó.

    Tất cả đều là quỷ..

    Đỗ Duy biết có vài trường hợp, sau khi một người chết đi, họ không trở thành linh hồn. Bởi vì ký ức vẫn còn, nên họ nghĩ mình vẫn còn sống.

    Nhưng ngay sau đó, nó sẽ phát hiện ra bí mật này, và trở thành giống như ma nữ đầu tiên mà nó gặp phải.

    Bob và Lisa cũng đang ở giai đoạn nghĩ rằng mình còn sống.

    "Thật khó giải quyết."

    Đỗ Duy lặng lẽ suy tư, hắn đã dùng hết những thứ có thể đối phó với ác linh, trên người chỉ còn lại con dao găm thánh giá màu bạc của Andrew Dawkwe.

    Khác với thứ lần trước, con dao này thật sự có thể gây ra một chút sát thương cho ác linh. Nhưng coi nó là một cây thánh giá, dùng để chống lại sức mạnh của ác linh thì đúng hơn.

    Vì vậy, phần lớn, Đỗ Duy chỉ sử dụng nó như một công cụ cắt.

    Dùng thứ này để đối phó với hai con quỷ..

    Đỗ Duy suy nghĩ một chút, từ bỏ ý định, lui về phía sau, dự định rời đi nơi này.

    Mục tiêu của hắn đã đạt được, không cần thiết phải mạo hiểm đối đầu với linh hồn.

    Bob và Lisa thấy Đỗ Duy lùi lại, đều có chút khó hiểu.

    "Này, ông anh, sao lại đi lui thế? Lẽ nào ông anh không phải bỗng dưng xuất hiện ở chỗ này sao?"

    "Bỏ đi, hay là chúng ta đừng đi cùng người này, tớ luôn thấy người này rất kỳ quái."

    Nghe xong lời này, Đỗ Duy không cảm xúc, nhanh chóng lùi lại.

    Nhưng ngay sau đó, trong trạng thái Quỷ Nhãn, hắn đột nhiên cảm thấy một luồng hơi thở kỳ lạ y hệt như của Bob và Lisa, đang ở ngay sau lưng của mình.

    Hắn quay đầu lại, và nhìn thấy.

    Một người đàn ông với biểu cảm cứng đờ, có một vết nứt trên khuôn mặt, và một người phụ nữ cũng trong tình trạng giống như Lisa.

    Là cặp đôi đó!

    Đỗ Duy vô cảm nhìn hai kẻ đang vẫy tay đầy phấn khích về phía mình, chính xác hơn là với Bob và Lisa ở phía sau.

    "Bob, Lisa, thật mừng khi hai cậu vẫn còn sống."

    "Chúng tớ không sao, còn hai cậu thì sao? Sao hai cậu lại đến được đây?"

    Có đến 4 con quỷ không biết mình đã chết.

    Đỗ Duy bị kẹp ở giữa.

    Tệ nhất là, chúng vẫn đang tiếp cận hắn.

    Lúc này, trên trán của hắn đã lấm tấm mồ hôi lạnh, có lẽ mình nên tìm cách để chúng tiếp tục nghĩ bản thân vẫn còn sống.

    Đây là một bài kiểm tra kỹ năng hùng biện..
     
  3. Hoàng Hi Bình

    Bài viết:
    7
    Chương 52: Đồng hành​

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đỗ Duy bình tĩnh nhìn Bob và những người khác đang bước đến gần mình, không hề để lộ một chút cảm xúc khác lạ nào.

    "Sao ông anh đột nhiên cũng tới chỗ này?"

    Kẻ đang nói chuyện chính là Bob, gã là người tiếp xúc nhiều nhất với Đỗ Duy, vì vậy sau chút do dự, gã đã chủ động chào hỏi.

    Nhưng gã vẫn có chút e dè.

    Bởi vì Đỗ Duy mang đến cho gã cảm giác rờn rợn.

    Khuôn mặt quá mức bình tĩnh, cùng đôi mắt đầy lý trí, dường như hắn sẽ không bao giờ làm bất cứ điều gì không phù hợp với giá trị quan của mình.

    Phong cách con người cũng rất đặc biệt, trong lạnh lùng lại mang chút ít quỷ quyệt.

    Bob cảm thấy nếu chuyến đi đến Ngôi nhà kinh dị lần này là một bộ phim điện ảnh, thì chắc chắn người đàn ông châu Á này đóng vai một tên tội phạm có chỉ số IQ cực cao và vô cùng máu lạnh.

    Sau khi nghe Bob nói xong, Đỗ Duy không trả lời ngay mà hỏi những người khác một câu.

    "Mấy người cũng giống vậy à?"

    Trong trường hợp không đủ thông tin, đây là một câu trả lời rất thông minh, với kỹ xảo dẫn dụ và sáo ngữ*.

    *sáo ngữ: Lời nói không tự nhiên, rập theo những mẫu đã có sẵn. Lời nói để che đậy mà không cung cấp thông tin cần thiết.

    Bob gật đầu và trả lời: "Đúng vậy, tôi đã đi qua một hành lang tối đen như mực, rồi ra đến khu Ác Mộng Phố Elm."

    Lisa cũng nói: "Tôi không thể nhớ mình đến được đây bằng cách nào, nhưng chắc cũng giống như bạn của mình."

    Người đàn ông trong cặp đôi nói: "Tôi đang đứng trước cửa gọi điện thoại, nhưng smartphone mất sóng. Cửa đột nhiên mở ra, tôi bước vào cửa liền xuất hiện ở đây."

    Người phụ nữ còn lại trầm ngâm nói: "Tôi cũng giống như Lisa, hình như chúng tôi đều bị thương."

    Nói xong, cô ấy giơ cánh tay lên.

    Trong mắt của hắn, Đỗ Duy thấy trên cánh tay của cô ta có một vết thương khá lớn, mảng lớn da thịt đã bị bong tróc, tím tái, máu me đầm đìa.

    "Những vết thương này chắc là tạo thành từ sự đè ép và ma sát."

    Đỗ Duy thầm nghĩ, khi học chuyên ngành pháp y, hắn rất quan tâm đến những trường hợp chết vì ngạt cơ học và đã nghiên cứu nó trong suốt một thời gian.

    Trong trạng thái Quỷ Nhãn, Lisa và cô bạn thân đều có những biểu hiện giống nhau, với đôi môi xanh tím, lưỡi lòi ra và cơ thể đầy những vết bầm tím do bị đè ép và ma sát.

    [Ngạt thở là do thiếu oxy, biểu hiện là trên cơ thể xuất hiện nhiều vết tím xanh từ mặt đến cổ, ngoài ra còn có thể dẫn đến tình trạng các cơ quan nội tạng tụ máu, huyết ứ, v. V.]

    Muốn phán đoán nạn nhân có bị ngạt thở cơ học hay không, cần phải phân tích dựa trên tình hình thực tế, và các biểu hiện khác nhau.

    Nhưng Đỗ Duy cơ bản cũng đã đoán được hai người Lisa đã chết như thế nào.

    "Đó phải là một không gian rất hẹp, chỉ có thể chứa một người. Họ bị đột ngột nhét vào trong đó, gây ra cái chết do ngạt thở cơ học."

    Lúc này, sự chú ý của những người khác đã bị chuyển hướng.

    Cùng với câu trả lời lập lờ nước đôi vừa rồi của Đỗ Duy, theo bản năng họ cảm thấy mọi người đều giống nhau.

    Lisa thậm chí còn nắm lấy tay bạn gái, lo lắng nói: "Nơi này nguy hiểm quá, tớ nghĩ thần kinh của mình có chút không bình thường. Đợi sau khi ra ngoài, nhất định phải tìm bác sỹ tâm lý có kinh nghiệm để điều trị."

    "Tớ cũng vậy."

    Cô bạn thân nhún vai, nhưng bỗng xuýt xoa một cái vì cái cổ rất đau.

    "Đúng là một nơi chết tiệt! Chúng ta mau rời khỏi đây thôi!"

    "Tớ đồng ý."

    "Tớ cũng vậy."

    Đó là Bob và người đàn ông còn lại nói.

    Chỉ là trí nhớ của bọn họ lưu lại một phần trước khi chết, cho nên thái độ của người đàn ông đối với bạn gái cũ không tốt lắm, thậm chí có chút lạnh nhạt.

    Lúc này, Bob dường như chợt nghĩ ra điều gì đó và quay lại nhìn Đỗ Duy.

    "À phải rồi, ông anh có muốn đi cùng bọn tôi không?"

    Gã hơi do dự, dù sao người đàn ông này từng nhắc nhở, không được vào Ngôi nhà kinh dị, cho nên gã hy vọng có thể cùng nhau rời đi.

    Đỗ Duy đáp: "Đương nhiên có thể."

    Lisa ở cau mày khi nghe thấy lời này, khó chịu nhìn Đỗ Duy, nhưng trong tình hình này, cô cũng không muốn nhiều lời.

    Đoàn người tiếp tục tiến về phía trước.

    Trong trạng thái Quỷ Nhãn, Đỗ Duy thấy bọn họ càng tiến về phía trước, biểu hiện của 4 người càng lúc càng ma quái.

    Ví dụ, Lisa và cô bạn thân vô cùng thân thiết từ khi gặp nhau lại, hơn nữa cả hai tạo thành một góc hình chữ V rất quái dị, như thể họ đang tựa lưng vào nhau.

    Tư thế đi của người đàn ông kia càng lúc càng cứng nhắc, rất máy móc, giống như một cỗ máy rỉ sét, các khớp xương luôn có dấu hiệu chết dần chết mòn.

    Kẻ duy nhất là bình thường là Bob.

    Nhưng đây lại là điều bất thường nhất..

    Gã đã chết như thế nào?

    Đỗ Duy nghĩ mãi cũng không thể xác định, chỉ có thể phỏng đoán là do bị đánh rất mạnh vào đầu, dẫn đến tử vong.

    Vì vậy, hắn bắt đầu cố tình đi chậm lại, cố gắng rơi lại phía sau so với những người khác.

    Hắn biết dù lúc này tình hình trông có vẻ tương đối an toàn, nhưng đó là do Bob và những kẻ khác không phát hiện ra sự thật rằng họ đã chết.

    Rốt cuộc, không ai có thể chắc chắn, liệu trong giây tiếp theo, sẽ có bao nhiêu kẻ nhận ra vấn đề này và trở thành quỷ hồn..

    Gửi gắm hy vọng vào cái những yếu tố chưa biết là điều mà Đỗ Duy ghét nhất, chỉ đứng sau xác chết và máu.

    Nhưng ngay sau đó, dường như Bob nhận ra tốc độ của Đỗ Duy chậm lại, bèn quay đầu lại nói với hắn: "Ông anh nên đi nhanh hơn, nếu không rất có thể sẽ gặp phải những nguy hiểm khó lường."

    Đỗ Duy lạnh lùng nói: "Tại sao lại nói vậy?"

    Bob liếm môi, nhưng trong trạng thái Quỷ Nhãn, Đỗ Duy lại nhìn thấy máu chảy đầy miệng của gã, hòa với nước bọt, sềnh sệch dinh dính, cực kỳ tởm.

    "Bởi vì tôi nghi ngờ rằng trong Ngôi nhà kinh dị này, thực sự có quỷ.."

    "Ồ? Làm sao cậu đoán được?"

    Khi những người khác nghe thấy từ quỷ, họ dừng lại và nhìn Bob.

    Bob lo lắng nói: "Bởi vì cách chúng tôi xuất hiện ở khu Ác Mộng Phố Elm rất kỳ lạ và phản khoa học. Tôi không thể nghĩ ra cách nào khác ngoài việc dùng quỷ để giải thích.

    Lisa gật đầu đồng ý và nói:" Đúng vậy, tôi cũng cảm thấy vậy. Khi tôi ở trong ngôi nhà ma kiểu Nhật Bản đó, cũng cảm thấy như mình bị một thứ gì đó vồ lấy. Sau đó, hai dấu tay màu xanh bỗng dưng xuất hiện trên mắt cá chân của tôi. "

    Nói xong, không biết cô đang suy nghĩ đến điều gì, sắc mặt có chút u ám.

    Tuy nhiên, trong trạng thái Quỷ Nhãn, Đỗ Duy lại để ý thấy, hơi thở ma quỷ trên thân của Lisa và cô bạn đang gia tăng.

    Hình như..

    Rất nhanh thôi, những biến hóa khủng khiếp sẽ xảy ra.

    Người đàn ông còn lại cũng nói:" Tôi cũng nghĩ vậy, vì tôi nhớ rõ là mình đã cố gắng gọi nhân viên nhưng không được, lúc đó bỗng dưng cánh cửa lại mở ra. "

    " Phải biết là, ngoại trừ nhân viên, cửa chỉ mở khi có người vào, nhưng tôi không hề nhìn thấy ai. "

    " Hơn nữa, trong nháy mắt, tôi đã xuất hiện ở khu Ác Mộng Phố Elm, giống như xuyên việt vậy."

    Trong lúc nói chuyện, ở trong mắt Đỗ Duy, người đàn ông vốn bị làm thành tượng sáp đặt trong Bảo tàng sáp cũng đã thay đổi.

    Sắc mặt của anh ta gần như đông cứng, tay chân vô cùng cứng ngắc, tư thế đi đứng như robot, trông vừa kỳ quái, lại buồn cười.

    Hơn nữa, Đỗ Duy còn phát hiện, những biến hóa nhìn thấy trong trạng thái Quỷ Nhãn dường như đang hiển hiện trên cơ thể người đàn ông kia.

    Điều này đồng nghĩa với việc chúng đã đến thời điểm trở thành Demon..

    * * *

    Ngạt cơ học: Là hình thức ngạt cơ học do mạch máu, thần kinh và đường dẫn khí vùng cổ bị chèn ép từ bên ngoài, trong giám định y pháp thường gặp trong các trường hợp: Treo cổ (Hanging). Chẹn cổ bằng dây (Ligature strangulation). Chẹn cổ bằng tay (Manual strangulation).
     
  4. Hoàng Hi Bình

    Bài viết:
    7
    Chương 53: Xác

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Phát hiện biến hóa của 4

    người nọ, Đỗ Duy biết nếu mình không làm gì, bọn chúng sẽ lập tức bộc phát, trở thành Demon.

    Vì vậy hắn hít sâu một hơi, bình tĩnh nói: "Tôi cảm thấy, suy nghĩ của mấy cô cậu rất có vấn đề, sao cứ liên tưởng đến ma quỷ?"

    Vừa nói, hắn vừa nhìn Lisa: "Lưu thông máu ở chi dưới của mọi người đều rất dễ xảy ra vấn đề, lúc này nếu có người túm lấy cô, rất dễ để lại dấu tay, đó là do máu huyết lưu thông kém, nên mới biến thành màu đen."

    Lisa sốt ruột nói: "Nhưng mà thân thể của tôi từ trước đến nay rất tốt, lại thích vận động, không thể xảy ra tình trạng như anh đang đề cập."

    Đỗ Duy liếc cô một cái, rồi lạnh nhạt nói: "Khi lưu thông máu ở chi dưới có vấn đề, sẽ xảy ra hiện tượng tay chân lạnh. Nghiêm trọng sẽ bị hoại tử, cô có chắc cơ thể mình thực sự tốt không?"

    "Ơ.. tôi.."

    Lisa sờ sờ tay của mình, quả thực có hơi lạnh, không khỏi bối rối nói: "Hình như đúng như lời của anh nói, nhưng tôi cũng chưa từng gặp phải tình huống này. Cho dù có bệnh, cũng không thể sau khi tiến vào Ngôi nhà kinh dị mới phát?"

    Đỗ Duy nói tiếp: "Về mặt khoa học mà nói, quả thực là không thể, nhưng cô cậu không phát hiện nhiệt độ trong Ngôi nhà kinh dị rất thấp sao? Hơn nữa đây còn là tầng hầm.. nhiệt độ sẽ tạo ra tình huống như tôi vừa nói."

    Thực ra, những lời này nửa đúng nửa sai, cố ý đảo lộn trắng đen.

    Cũng giống như một kẻ lừa gạt, hắn sẽ không nói mãi một chuyện, chỉ lập lờ nước đôi, để bạn tự suy tư.

    Càng nghĩ càng dễ dao động.

    Sau đó Đỗ Duy lại nhìn người đàn ông: "Tôi đã nghiên cứu rất kỹ kết cấu của Ngôi nhà kinh dị, thực ra, đây cũng là một trong những mục đích của tôi tới đây. Ngôi nhà kinh dị được chia thành hai phần: Trên mặt đất và dưới đất. Lối vào là trên mặt đất và lối ra là ở dưới lòng đất, phải đi thang máy mới có thể rời khỏi."

    Nói đến đây, Đỗ Duy dừng một chút, sắp xếp ngôn từ rồi nói tiếp: "Khoảng cách giữa mặt đất và lòng đất chỉ 3m, cậu cho rằng thứ mình nhìn thấy thật sự là cửa vào sao?"

    "Theo tôi biết, gần đây một số tràng cảnh bên trong Ngôi nhà kinh dị đã được sắp xếp lại. Nếu cánh cửa cậu bước vào thực ra chỉ là một cơ quan. Sau khi rời khỏi, cậu sẽ đến khu Ác Mộng Phố Elm, khả năng này vô cùng lớn."

    Hắn đang nói dối. Nhưng có rất ít sơ hở.

    Người đàn ông suy nghĩ một lúc rồi nói: "Nhưng đây chỉ là suy luận của anh, còn nữa, anh vừa mới đề cập, mình đến Ngôi Nhà Kinh Dị có mục đích?"

    Đỗ Duy gật đầu nói: "Đúng vậy, nhân viên làm việc ở đây chết liên tục. Tôi tới đây để điều tra chuyện này."

    Nghe đến đây, mọi người đều im lặng.

    Được một lúc lâu, bạn gái cũ của người đàn ông này phá vỡ sự im lặng: "Chúng tôi cũng bắt gặp thi thể của một nhân viên. Thực ra, chúng tôi nghi ngờ có kẻ sát nhân trong Ngôi nhà kinh dị này."

    Đỗ Duy quay đầu nhìn cô, thâm ý nói: "Đây là lý do lúc trước tôi ngăn cản cô vào."

    Trong trạng thái Quỷ Nhãn, những biến đổi kỳ lạ trong cơ thể bốn kẻ này có hơi chậm lại.

    Trạng thái của họ cũng dần trở lại như lúc ban đầu.

    Thấy vậy, Đỗ Duy thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy mình như đang làm xiếc đi trên dây, nếu không cẩn thận sẽ ngã chết.

    Tuy nhiên đúng lúc này, Lisa lại đưa ra một câu hỏi.

    Giọng cô rất thấp, mang theo cảm xúc kỳ lạ: "Anh là cảnh sát? Hay là thám tử?"

    Hắn im lặng một lúc, rồi thản nhiên nói: "Cô nghĩ vậy cũng được, nhưng thật ra tôi là bác sĩ tâm lý."

    "Há?"

    Lisa nhìn chằm chằm Đỗ Duy: "Bác sĩ tâm lý sẽ điều tra loại chuyện này?"

    Sau khi câu này được nói ra, ánh mắt của những người khác trở nên có chút kỳ lạ, nhìn chòng chọc vào Đỗ Duy.

    Một loại ác ý cực kỳ ức chế, thâm độc nào đó dường như vẫn chưa lộ ra hết, đang từ từ tỏa ra từ trên người của bọn họ.

    Hô hấp của Đỗ Duy chậm lại trong chốc lát, trong trạng thái Quỷ Nhãn, hắn trông thấy sắc mặt của mọi người đều trở nên xấu xí.

    Trong bóng tối, nhìn mà lông tơ muốn nổ tung.

    Hắn biết 4 người này căn bản đã tới cực hạn, nếu không lấp liếm được sơ hở này, bọn họ có thể lập tức trở thành ác quỷ.

    Mà hắn chẳng còn thủ đoạn gì để xử lý chúng.

    Nghĩ đến đây, Đỗ Duy thì thào: "Tôi có mối quan hệ rất thân thiết với cảnh sát Tom. Tôi cũng đã tham gia vào rất nhiều án mạng."

    "Được sự nhờ cậy của hắn, nên tôi mới tới Ngôi nhà kinh dị này."

    Sau đó, hắn còn nói thêm: "Phòng khám tư vấn tâm lý của tôi ở 109 phố Queen, Bắc Brook. Nếu cô cậu không tin tôi, có thể kiểm tra sau khi ra ngoài."

    Lời vừa mới nói xong.

    Ác ý từ từ thu lại rất nhiều, bộ mặt gớm ghiếc, dữ tợn của bọn chúng trong trạng thái Quỷ Nhãn cũng đã dịu đi.

    Lúc này, Bob nhìn Đỗ Duy, nói: "Bắc Brook? Anh là bác sĩ Đỗ Duy? Tôi biết anh, chị họ tôi đã tới chỗ anh để khám bệnh."

    Đỗ Duy cau mày hỏi: "Chị họ của cậu là ai?"

    Bob gật đầu: "À, chị ấy tên là Elsa Kliman, là một lập trình viên."

    Đỗ Duy im lặng một lúc, mới nói: "Ừm, tôi nhớ cô ấy."

    Bob nói với chút xót thương: "Đáng tiếc là chị ấy đã chết. Người phụ trách vụ này là cảnh sát Tom. Tôi nghĩ mình có thể tin những gì anh nói."

    Đỗ Duy gật đầu, không nói gì.

    Những người khác cũng rơi vào sự bình yên đầy quỷ dị.

    Tiếp tục đi về phía trước.

    Đỗ Duy trong lòng cũng thầm tính toán, bao lâu nữa thì lũ này phát hiện sự thật mình đã chết.

    Cũng đã đi được khoảng 5 phút.

    Khu Ác Mộng Phố Elm có tổng cộng 50 mét, với tốc độ này, lẽ ra đã phải tới điểm cuối.

    Hắn lờ mờ cảm thấy tình cảnh này thật khôi hài.

    Nơi này gọi là Ác Mộng Phố Elm, còn mình lại đi cùng với lũ Demon.

    Chỉ là lũ Demon này chưa nhận ra sự thật rằng chúng đã chết.

    Rất nhanh..

    Trong ánh sáng mờ ảo, một chiếc thang máy được trang trí bằng lũ ác quỷ kinh khủng xuất hiện trước mặt Đỗ Duy.

    Hắn liếc nhìn những người khác, thấy bọn họ chỉ cúi đầu không có phản ứng gì, thầm đề cao cảnh giác.

    Bob nhấn cửa thang máy.

    Một cơn gió lạnh thổi qua.

    Không gian trong thang máy rất nhỏ, hơn nữa do cố ý bố trí nên bốn phía toàn được đóng khung bằng gương.

    Nhưng trong gương, chỉ có một mình Đỗ Duy.

    "Đi thôi, bác sĩ Đỗ Duy."

    Bob nhỏ giọng nói, nhưng những người khác không nói gì, mà đi thẳng vào thang máy.

    Ánh mắt Đỗ Duy có chút kỳ quái, một tay đút vào túi quần, bất cứ lúc nào cũng có thể rút ra con dao găm thánh giá bằng bạc. Dù biết nó không có nhiều ý nghĩa, nhưng ít nhiều có thể giúp hắn bình tĩnh.

    Bị ánh mắt của bốn người khóa chặt, Đỗ Duy chỉ đành im lặng.

    Hắn đang nghĩ về cơ hội sống sót, nếu mình lựa chọn chạy trốn trong tình huống này.

    4 Demon trong thang máy đã tới điểm cực hạn, nhưng không có biện pháp gì để đối phó với bọn chúng, chỉ có tay phải ác linh hóa, cũng không đủ để xử chúng.

    Chỉ cần mình có bất cứ hành động gì, thì chúng đều sẽ trở thành Demon.

    "Không có cách nào ra ngoài."

    Hắn thầm nói trong lòng, rồi bước vào thang máy.

    Im lặng chết chóc, không một tiếng động.

    Thang máy chỉ có 4 nút: +1 và -1, đóng mở cửa.

    Sau khi bấm nút +1, thang máy từ từ đi lên.

    Dưới ánh đèn thang máy mờ ảo chiếu xuống, gương mặt vô cảm của Đỗ Duy phản chiếu trong gương.

    Lúc này, Bob đột nhiên chỉ lên phía trên nói: "Bác sĩ Đỗ Duy, tôi đã nhìn thấy xác của mình."
     
  5. Hoàng Hi Bình

    Bài viết:
    7
    Chương 54: Thang máy

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Bên trong thang máy đã đóng cửa, khi Bob chỉ lên trên cùng và nói, khoảnh khắc đó, gã nhìn thấy xác của mình.

    Mọi người trong thang máy, kể cả Đỗ Duy, đều ngẩng đầu lên nhìn.

    Phía trên cũng là một tấm gương.

    Nhưng vì thiếu sáng, cùng với sự cố tình không gian u ám nên quang cảnh trông rất tăm tối

    Gương ở phía trên, mặt kính hướng xuống dưới.

    Đỗ Duy đứng ngay chính giữa thang máy, ngẩng đầu nhìn cảnh tượng trong gương. Đó là cảnh Bob lặng lẽ nằm trong giếng thang máy tối om.

    Đầu gã bị một vật nặng gì đó đè lên, nghiêng mặt về phía Đỗ Duy.

    Khuôn mặt dính đầy vết máu khô, cơ thể cứng đờ, mặc dù đã chết từ lâu.

    Đỗ Duy sơ bộ phán đoán thời gian tử vòng của gã, có lẽ khoảng nửa giờ trước.

    Sau đó, hắn cúi đầu nhìn xung quanh, hai mắt trợn trừng hoảng hốt.

    4 Demon vừa vây quanh hắn, không biết từ lúc nào, bọn chúng đã biến mất.

    "Chúng đâu rồi?"

    4 con Demon vẫn nãy còn ở trong thang máy, đã biến mất.

    Kể cả trong trạng thái Quỷ Nhãn, cũng không thấy gì cả.

    Cảm giác kinh dị, u ám, ngột ngạt càng thêm dữ dội.

    Một cơn ớn lạnh lặng lẽ lan tỏa trong lòng của Đỗ Duy.

    Trong giây tiếp theo, sắc mặt của Đỗ Duy cực kỳ căng thẳng, lúc này hắn đang ở chính giữa thang máy, dưới chân là mặt sàn, ngoại trừ cửa thang máy, bên trong thang máy tổng cộng có gắn 4 tấm gương.

    Lúc này, đối diện với hắn, có một người đàn ông khác trong một tấm gương.

    Chỉ là, lúc này, dáng vẻ của anh ta đã đổi lại giống như lúc ở trong Bảo tàng tượng sáp.

    Yên lặng đứng trong gương, nước da cứng đờ như tượng sáp.

    Đỗ Duy lạnh nhạt liếc một cái, quay đầu sang chỗ khác, nhìn về phía tấm gương ở đối diện cửa thang máy.

    Trong tấm gương này là Lisa, nhưng kỳ lạ thay, thứ xuất hiện trong gương lại là một đoạn hình ảnh.

    Địa điểm là ngôi nhà ma kiểu Nhật.

    Lisa cúi đầu, nhìn bóng đen trên mặt đất, vẻ mặt cực kỳ kinh hãi, phía sau là một ma nữ trang điểm mặt mày trắng bệch.

    Tư thế của một người một ma là dựa lưng vào nhau.

    Sau đó, Đỗ Duy thấy chân của ma nữ luôn ở trên không, cứ như được Lisa cõng vậy.

    Tiếp theo, nó đặt hai chân xuống đất, đứng dậy, cõng Lisa trên lưng và đi về phía ngôi nhà ma kiểu Nhật.

    Trong quá trình này, Lisa cứ như mất khả năng khống chế bản thân, nét mặt vẫn tràn ngập hoảng sợ, nhưng lại không hề la hét, hay làm bất kỳ động tác giãy giụa nào.

    Cuối cùng, ma nữ đó cõng Lisa, từ từ chui vào khoảng không hẹp dưới tấm nệm tatami.

    "Thì ra cô chết như vậy." Đỗ Duy nhỏ giọng nói.

    Trong thang máy ức chế, áp lực, giọng của hắn rất lạnh lùng, mang theo tâm tình khác lạ, khiến người ta sợ hãi và rùng mình.

    Nói xong, hắn lại quay người, nhìn vào tấm gương này một lần cuối.

    Trong gương, ngoài cái bóng của hắn ra, trong cái khe chật hẹp dưới tấm nệm tatami.. bên trong có 2 xác chết.

    Cô bạn thân nhất của Lisa và một xác chết khác quay lưng lại.

    Hai người bày ra tư thế chống lưng vào nhau, bị ép vào một không gian chỉ có thể chứa một người.

    Biểu cảm trên mặt đã bị đóng băng, phần thân của cô ấy bị biến dạng và ngực của cô bị lõm sâu vào trong.

    Môi xanh tím và lưỡi lồi ra.

    Nguyên nhân tử vong có thể do ngạt cơ học, hoặc tổn thương các cơ quan trong cơ thể do bị chèn ép.

    Nhưng điều này không còn quan trọng nữa.

    "Đây là nguyên nhân chết của bọn họ. Có vẻ như những suy đoán trước đây của mình là đúng."

    Đỗ Duy lạnh lùng nhìn những tấm gương ở xung quanh mình. Những gì hiện lên trong gương là khung cảnh trước khi chết của 4 Demon.

    Nhưng mỗi cảnh đều khác nhau.

    Ngôi nhà kinh dị vốn bình thường, đột nhiên phát sinh vấn đề, chẳng rõ nguyên nhân tại sao.

    Hơn nữa lúc trước, rõ ràng hắn đang trên đường chuẩn bị rời khỏi Ngôi nhà kinh dị, nhưng lại đột nhiên gặp được người đàn ông bị làm thành tượng sáp trong Bảo tàng tượng sáp.

    Và Bob chết một cách kỳ lạ trong giếng thang máy, chính là đáy của thang máy mà Đỗ Duy đang ở bên trong.

    Theo tình huống hiện giờ, Ngôi nhà kinh dị đã vượt ra khỏi hiện thực, bị điều khiển bởi các ác linh. Cấu trúc và bố trí ban đầu của nó đã khác xa với hiện thực.

    Lisa và người bạn thân nhất của cô chết trong tay của linh hồn với khuôn mặt trắng bệch.

    Bob và người đàn ông kia đã bị giết bởi những thứ khác.

    Có thể là ác linh, hoặc thậm chí là một thứ còn hung ác hơn nữa.

    Hơn nữa, từ đầu đến cuối, mình không hề phát hiện tung tích của nó.

    Trong trạng thái Quỷ Nhãn, cũng không thể phát hiện được thứ đó, đủ biết đáng sợ đến mức nào..

    Đỗ Duy cảm thấy có lẽ còn kinh hãi hơn cả ác linh trên xe buýt.

    Sau khi bước vào Ngôi nhà kinh dị, nhận thấy mọi thứ đã nằm ngoài tầm kiểm soát của mình. Mục tiêu của hắn đã đổi từ tiếp xúc với Annabelle để đẩy nhanh quá trình ác linh hóa, biến thành tìm cách sống sót.

    Vì vậy, có rất nhiều tràng cảnh, bố trí, có thể né hắn đều né.

    Nếu nói không có ác linh hay linh hồn nào trong những tràng cảnh mà hắn né tránh, Đỗ Duy cảm thấy đó chỉ là hắn đang tự lừa gạt bản thân.

    Khi nghĩ đến một thứ kinh khủng như vậy, lang thang trong Ngôi nhà kinh dị mà mình lại không phát hiện ra, hắn thấy rợn cả tóc gáy.

    Đúng vào thời điểm này, Đỗ Duy thở ra một hơi ngột ngạt, nhìn thoáng qua cửa thang máy, rõ ràng là chỉ cao hai tầng, vậy mà đến giờ vẫn chưa tới nơi.

    Lối thoát duy nhất này, cũng đã xuất hiện biến hóa không thể kiểm soát.

    Tiếp theo, hắn lại nhìn vào gương, mặt lập tức tái mét.

    Trong gương, không biết từ lúc nào, đầu của 4 xác chết đã quay lại.

    Ánh mắt của từng xác chết đều nhìn chằm chằm Đỗ Duy, tỏa ra ác ý quỷ dị mơ hồ.

    Càng đáng sợ ở chỗ, Đỗ Duy không còn thấy hình ảnh phản chiếu của mình trong gương.

    "Mình chết rồi sao? Hay.. mình cũng ở trong gương?"

    Hắn thở rất gấp.

    Thứ dùng được cũng đã dùng hết, còn con dao găm thánh giá bằng bạc lại là thứ không thể làm được trò trống gì.

    Cảm giác yếu đuối này nghiêm trọng hơn nhiều so với khi hắn ở trên xe buýt.

    Ít ra, hắn vẫn còn biện pháp rời đi.

    Nhưng bây giờ..

    Đỗ Duy nghiến răng, không ngừng nghĩ cách.

    Hắn đang cố gắng tìm một con đường sống.

    Nhưng mọi ý tưởng đều bị chính hắn phủ quyết.

    Nếu là lúc đầu, có đủ nước thánh và bột xương, hắn sẽ không bị động như vậy, cũng sẽ không bị 4 đứa mới trở thành Demon dồn đến đường cùng.

    "Chờ một chút.. có lẽ mình nên cân nhắc thả Annabelle."

    Đỗ Duy chợt nảy ra một ý tưởng.

    Theo tài liệu ghi chép, con búp bê này có thể hấp dẫn một số linh hồn và ác linh thuần túy.

    Hắn đã tận mắt chứng kiến rất nhiều linh hồn bị trói buộc trong con ác linh búp bê Annabelle. Nếu nó được thả vào lúc này, rất có thể sẽ lật ngược thế cờ.

    Các ác linh khi đụng độ nhau sẽ tạo ra sự cân bằng.

    Nhưng chắc chắn Annabelle mạnh mẽ và độc ác hơn 4 Demon này.

    Tình huống kiềm chế và cân bằng khó có thể xảy ra..

    "Chắc nó có thể áp chế hoặc trói buộc."
     
  6. Hoàng Hi Bình

    Bài viết:
    7
    Chương 55: Rời đi

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Thả Annabelle là phương án khả thi duy nhất mà Đỗ Duy nghĩ ra được.

    Dù thế nào đi nữa, hắn cũng đã có quyết định.

    Hơn nữa, 4 Demon hung tợn trong gương đã bắt đầu xảy ra biến hóa, vươn tay về phía Đỗ Duy, như thể muốn kéo hắn vào trong gương.

    Hắn không còn lựa chọn nào khác!

    Vì vậy, hít một hơi thật sâu, Đỗ Duy lấy ba lô xuống, mở khóa kéo.

    Tay trái kéo tấm vải trắng lên, tay phải nhét vào, lôi Annabelle ra.

    Trong giây tiếp theo, tấm vải trắng đang bọc quanh Annabelle bị Đỗ Duy xé nát, bầu không khí trong thang máy trở nên vô cùng ngột ngạt, ức chế.

    Ánh đèn mờ ảo nhấp nháy dữ dội, phản chiếu gương mặt của Đỗ Duy hết sức kỳ quái.

    Tách..

    Đèn tắt.

    Thang máy chìm trong bóng tối đen ngòm, u ám và đáng sợ.

    Đỗ Duy có thể cảm nhận được rất rõ ràng, có thứ gì đó vô cùng kinh khủng đang hồi phục.

    * * *

    5: 30 chiều, 21 tháng 5.

    Bên ngoài Ngôi nhà kinh dị, mặt trời đã lặn ở đằng tây.

    Tuy nhiên, nhiệt độ không tăng nhiều, do mưa lớn kéo dài nhiều ngày.

    Tại lối ra, cửa thang máy bật mở.

    Đỗ Duy xách ba lô bước ra, mặt mày tái mét.

    "Mình vẫn còn sống."

    Hắn nhìn lên bầu trời và những du khách ở xung quanh, lấy smartphone trong túi ra và gọi vào số của cảnh sát Tom.

    Sau một vài giây, cuộc gọi được kết nối.

    Đầu dây bên kia, giọng của Tom rất ngạc nhiên: "Bác sĩ Đỗ Duy, sao anh lại đột ngột gọi cho tôi? Đã xảy ra chuyện gì sao?"

    "Nghe này, lập tức cử người đến công viên giải trí ở Quận Manhattan. Tôi đang đợi anh ở lối ra của Ngôi nhà Kinh dị, nơi này đã xảy ra sự kiện ác linh vô cùng khủng khiếp.."

    "Cái gì? Bác sĩ Đỗ Duy, anh nói sự kiện ác linh?"

    "Đúng vậy, mang theo đầy đủ nhân lực, bởi vì tôi đề nghị lập tức phong tỏa nơi này, nếu không sẽ xảy ra chuyện tồi tệ, không thể tưởng tượng nổi."

    Nói xong, Đỗ Duy trực tiếp cúp máy, nhét vào túi, châm một điếu thuốc.

    Tay hắn run lẩy bẩy, trông rất không bình thường.

    Phải một lúc lâu, sau khi thở ra một làn khói thuốc, hắn mới hoàn toàn bình tĩnh.

    Nhớ lại tình cảnh trong thang máy vừa rồi, Đỗ Duy bỗng thấy da đầu tê dại.

    Hắn cúi đầu nhìn chiếc ba lô đang xách trên tay.

    Bên trong, có Annabel được quấn lại, và bị kiếm chế bởi tấm vải trắng.

    Để làm được điều này, hắn đã phải trả một cái giá không nhỏ.

    "Thứ.. tà ác này có chút không bình thường."

    Bên trong thang máy, ngay tại thời điểm Annabel vừa được thả ra.

    Trong thang máy liền vang lên tiếng rít bén nhọn.

    Trong trạng thái Quỷ Nhãn, chỉ có thể cảm thấy 4 Demon khát máu dường như đã chui vào Annabelle, con ác linh búp bê.

    Nhưng ngay sau đó, Annabelle lập tức tấn công Đỗ Duy.

    Đỗ Duy chỉ có thể dùng tay phải mạnh mẽ nắm lấy nó, nhét lại vào trong tấm trắng vải, quấn thật chặt.

    Và điều này cũng khiến cho.. Cánh tay phải của hắn ngoài việc vẫn sử dụng được, đã mất xúc giác và cảm giác đau đớn. Cứ như thể hắn đã trở thành xác chết.

    "Chỉ cần có thể sống sót bước ra ngoài, cái giá này vẫn có thể chấp nhận được."

    Đỗ Duy khẽ thở dài nhìn cánh tay phải, ngoài chuyện này ra, hành trình không tưởng lần này tới Ngôi nhà kinh dị, cũng đã thúc đẩy quá trình ác linh hóa. Với tốc độ này, hắn ước tính đêm nay sẽ lan đến vị trí cùi chỏ.

    Nghĩ đến đây, Đỗ Duy vừa liếc nhìn Ngôi nhà kinh dị ở phía sau, vừa hút thuốc.

    Trong trạng thái Quỷ Nhãn, toàn bộ Ngôi nhà kinh dị vẫn ma quái như trước, mới nhìn có vẻ dọa người, nhưng cũng không quá đáng sợ.

    Tuy vậy, đây chỉ là ngụy trang.

    Chỉ khi bước vào bên trong Ngôi nhà kinh dị, bạn mới có thể phát hiện tình huống bên trong khủng khiếp đến mức nào.

    "Chỉ kém hơn chiếc xe buýt đó một chút."

    Đỗ Duy nhìn toàn bộ Ngôi nhà kinh dị, phun ra một làn khói thuốc.

    Lúc này, sắc mặt của hắn đột nhiên tối sầm, như thể vừa nhìn thấy cái gì rất kinh dị.

    Bên ngoài Ngôi nhà kinh dị, trên một mặt kính cửa sổ phủ đầy bụi được mở ra, có một dấu bàn tay.

    "Thứ gì đó đã rời khỏi đây."

    Đỗ Duy vất tàn thuốc xuống đất, dùng chân giậm tắt, toàn thân trở nên vô cùng u ám.

    Xem ra chuyện này, sẽ không kết thúc dễ dàng như vậy.

    * * *

    6: 01, tối.

    Hơn chục chiếc xe cảnh sát chạy vào công viên giải trí.

    Đầu tiên, họ bắt đầu sơ tán du khách.

    Do công viên giải trí cũng sắp đóng cửa, cho nên không ai cảm thấy ngờ vực, đều hợp tác rời đi.

    Ở lối ra của Ngôi nhà Kinh dị.

    Cảnh sát Tom dẫn theo người, rầu rĩ nhìn Đỗ Duy, sau đó nhìn về phía nhân viên làm việc ở nơi này đã bị khống chế.

    "Bác sĩ Đỗ Duy, tôi hy vọng trong tương lai chúng ta sẽ ít gặp nhau hơn, bởi vì.. nó khiến tôi cảm thấy tồi tệ, anh biết đấy.."

    Đỗ Duy im lặng, vô cảm nhìn hắn không nói lời nào.

    Tom cảm thấy rợn người khi bị hắn nhìn, vội xua tay: "Đùa thôi, đùa thôi, anh bạn."

    Đỗ Duy nói: "Thật ra tôi cũng không muốn liên lạc với anh quá nhiều. Nhưng nếu tôi không gọi cho anh, tôi nghĩ anh sẽ hối hận."

    "Anh.. anh nói rất đúng."

    Tom biết Đỗ Duy đang ám chỉ điều gì, vì vậy quay đầu lại, hỏi người nhân viên vẫn đang ngơ ngác: "Ông chủ của Ngôi nhà kinh dị ở đâu? Tại sao đến giờ vẫn chưa liên lạc được với anh ta?"

    Nhân viên này nói: "Tôi không biết. Thú thật tôi không có phương thức liên lạc với anh ta, vì tôi mới bắt đầu làm việc hôm qua".

    "Gì?"

    Cảnh sát Tom cau mày hỏi: "Còn những nhân viên trước thì sao? Họ cũng không biết?"

    Đỗ Duy ở bên cạnh giải thích: "Đều đã chết ở bên tron."

    Khuôn mặt của Tom tối sầm, theo bản năng cảm thấy có gì đó không ổn. Thực ra Đỗ Duy cũng thấy vậy, chẳng quá hắn quá lạnh lùng, nên không nhìn ra được rốt cuộc đang nghĩ gì.

    Sau đó, Tom nói với nhân viên: "Hiện giờ, ở trong ngôi nhà kinh dị này, đang và đã xảy ra án mạng rất khủng khiếp. Chúng tôi hy vọng bạn có thể giữ bí mật về chuyện này. Vui lòng giữ liên lạc của bạn mọi lúc vì cảnh sát có thể cần sự hợp tác của bạn."

    "Được, được.."

    Thấy vậy, Tom gật đầu, nháy mắt ra dấu với Đỗ Duy, cả hai đi tới một góc.

    Sau đó Tom nhỏ giọng hỏi: "Tình huống bên trong thế nào?"

    Đỗ Duy không có ý định giấu giếm: "Toàn là ác linh và hồn ma. Tất cả nhân viên, kể cả du khách đều chết trong đó, nơi đó đã trở thành địa ngục trần gian."

    Tom lạnh lùng nói: "Cái đó tôi hiểu, nhưng tại sao anh lại ở đây?"

    Anh để ý thấy Đỗ Duy đang mang một chiếc ba lô căng phồng, dường như giấu thứ gì đó bên trong.

    "Còn nữa, có thứ gì ở trong đó?"

    "Lý do mà tôi tới đây là để điều tra về một con ác linh búp bê." Đỗ Duy liếc anh ta một cái, nói: "Về phần đồ trong ba lô, chắc anh không muốn xem."

    "Nó là con búp bê mà anh vừa nói?"

    "Đúng."

    "Chà, tôi thực sự không muốn nhìn thấy những thứ ghê tởm này, chúng quá nguy hiểm đối với người bình thường."

    "Anh Đỗ Duy, anh có đề nghị gì với Ngôi nhà kinh dị này không? Tôi nghĩ vấn đề này rất phức tạp, còn anh là chuyên gia, nên.."

    "Tôi đề nghị anh phong tỏa, đừng để có thêm người vào chịu chết, tuy không mấy có tác dụng.."

    "Việc này.. tôi phụ trách Bắc Brook, phong tỏa Ngôi nhà kinh dị, thì cần thương lượng với người ở Manhattan. Phải rồi, tại sao anh lại nói không mấy có tác dụng?"

    "Bởi vì có một thứ gì đó rất khủng khiếp, đã rời khỏi nơi này."
     
  7. Hoàng Hi Bình

    Bài viết:
    7
    rùa cạn, Khoai lang sùngHàn Loan thích bài này.
  8. Hoàng Hi Bình

    Bài viết:
    7
    Chương 57: Tủ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Bên trong nhà thờ, vẫn là căn phòng đó.

    Đỗ Duy lấy giấy chứng nhận tư cách Người Đuổi Quỷ từ Cha Tony.

    Thực ra, hắn đã từng nhìn thấy thứ này.

    Kiểu dáng khá khác quyển sổ của Andrew Dawkwe, tay nghề tinh xảo hơn, chất liệu cũng được thay bằng da thật.

    Đập ngay vào mắt, là một trong những đồ án tiêu biểu của giáo hội: Vương miện gai.

    Sau khi mở ra, trang đầu tiên viết những thông tin như sau.

    [Họ và tên: Đỗ Duy]

    [Ngày sinh :3 tháng 2 năm 1994]

    [Ngày nhập hội: 20 tháng 5 năm 2020]

    【Trách nhiệm: Đuổi quỷ】

    Trang thứ hai ghi:

    [Bước vào chuyến xe buýt bí ẩn vào ngày 17 tháng 5 năm 2020, điều tra ra một số tin tức quan trọng, được Cha Tony khuyên nên tham gia vào giáo hội]

    Xuống sâu hơn, là trống không.

    Đỗ Duy khép lại, rồi nhét vào túi.

    Cha Tony thấy vậy cười nói: "Giáo hội rất coi trọng tin tức mà con đã điều tra, cho nên việc xét duyệt tư cách năng lực lần này rất nhanh, nhanh nhất Cha từng thấy."

    Đỗ Duy gật đầu đồng ý: "Đúng là nhanh. Người Đuổi Quỷ mới sẽ đến vào ngày nào trong tuần này?"

    So với những thứ khác, hắn quan tâm hơn đến việc khi nào có thể thoát khỏi nguy hiểm do The Nun mang lại.

    Cha Tony trông nghiêm túc hơn rất nhiều, ông biết rõ những rắc rối hiện tại của Đỗ Duy, và nói: "Họ vẫn đang chuẩn bị một cái gì đó, có lẽ sẽ đến vào thứ Bảy, chậm nhất là vào cuối tuần."

    Đỗ Duy có chút khó hiểu hỏi: "Thứ gì đó? Dùng để đối phó nó sao?"

    Cha Tony trả lời: "Đúng vậy, Người Đuổi Quỷ cuối cùng đã dùng những thứ đặc biệt để kiềm chế nó, nhưng rõ ràng, nó quá ác độc, và phải bị hạn chế lại bằng thứ gì đó mạnh hơn, hoặc thậm chí là phong ấn."

    "Phong ấn? Nghe thật ảo diệu."

    "Phong ấn là một cách gọi của giáo hội, thực ra tìm được môi giới của nó. Giam cả nó và môi giới, ở một số nơi mà người bình thường sẽ không bước vào."

    Đỗ Duy lộ vẻ đã hiểu.

    Lúc này, Cha Tony mới để ý đến chiếc balo hắn đang mang, và cau mày.

    "Đỗ Duy, trong ba lô của con là thứ gì? Nó khiến Cha cảm thấy rất tà ác."

    "Đúng, đây là một trong những lý do con đến tìm Cha."

    Cùng với đó, Đỗ Duy sắp xếp ngôn từ, và giải thích: "Về một trong những bệnh nhân trước đây của con, cô ấy bị tra tấn bởi con ác linh búp bê, vì vậy con đã cố gắng bắt nó. À.. giờ con cần một vật chứa, tốt nhất có thể ngăn cách sức mạnh của nó, phòng ngừa ác linh chạy ra ngoài."

    Cha Tony nhìn Đỗ Duy, nói: "Cha đã hiểu phần nào, nhưng Cha thực sự không khuyên con đeo thứ này bên người. Dù gì thì con cũng đã vướng vào 2 ác linh, lại còn một lời nguyền khủng khiếp đeo bám."

    Đỗ Duy nhẹ giọng nói: "Con đã có kế hoạch của riêng mình."

    Cha Tony đành nói: "Được rồi, chờ một chút, để Cha lên gác tìm xem. Đã quá lâu New York không có Người Đuổi Quỷ, Cha ném rất nhiều thứ lên trên gác."

    Nói xong, liền đi ra ngoài.

    Đỗ Duy thấy ông ta cố ý không cho mình đi theo, liền ở trong phòng chờ, thỉnh thoảng nhìn cái rương lớn vừa dầy vừa nặng.

    Bên trong là những đồ do giáo hội cấp, nước thánh, bột xương, và một số thứ mới mà Cha Tony nói.

    Nước thánh luôn rất hữu ích.

    Bột xương đến từ một số ác linh đặc biệt đã bị giết.

    Hai thứ này đã giúp Đỗ Duy rất nhiều, chúng cũng là thứ Người Đuổi Quỷ thường xài.

    Hắn đã từng nghe Cha Tony đề cập, quá trình luyện chế nước thánh chính là một nghi lễ trừ tà, vì vậy nó có thể làm tổn thương ác linh.

    Đối với bột xương, phương pháp sản xuất của nó được giáo hội giữ bí mật. Không rõ phương pháp sản xuất, nhưng chỉ việc xuất xứ từ ác linh đặc biệt đã bị giết chết, đã có thể thấy rất khó sản xuất ra bột xương.

    Trong số những ác linh mà Đỗ Duy đã từng đụng độ, rất hiếm có thể bị giết, hai ác linh trong nhà hắn lại càng quá mức quỷ dị.

    Một con thì từ đầu đến cuối chỉ có thể nhìn thấy một bóng đen, thỉnh thoảng xuất hiện một đôi mắt, chỉ khi dính dáng đến máy móc nó mới xuất hiện.

    Còn con kia, chỉ có một khuôn mặt phụ nữ xuất hiện trong nước.

    Hắn luôn cảm thấy hai ác linh này còn tà ác và đáng sợ hơn những ác linh khác.

    Mặc dù một trong số chúng bị kiềm chế do phương thức lan truyền đã bị lộ, nó vẫn đeo bám lấy hắn, và không thể lan truyền ra ngoài – đó chính là ác linh do Elsa mang đến.

    Nhưng con còn lại có thể tự mình lên mạng mở topic, tính lan truyền gần như khủng bố. Chỉ cần nhìn thấy ảnh của nó, sẽ trở thành mục tiêu của nó, thậm chí chỉ cần nhét giấy nhắn trong nhà, nhìn qua mắt mèo và nghe thấy tiếng gõ cửa đều sẽ bị nó chú ý.

    Nói một cách tương đối, hai ác linh trong gia đình là vô cùng phi lý, quái đản so với những ác linh còn lại.

    Nếu không nhờ chiếc đồng hồ cổ, Đỗ Duy đoán hai tên ác linh kia nhất định không an phận như hiện giờ.

    Một lúc sau, Cha Tony bước vào với một thứ gì đó.

    "Cha đã tìm thấy thứ con cần, Đỗ Duy."

    Vừa bước vào, Đỗ Duy liền nhận thấy ông ta đang mang theo một thứ giống như một chiếc rương, được phủ bằng một lớp vải đen đầy bụi, dường như đã được cất giữ trong một thời gian dài.

    Cha Tony vén tấm vải đen ra, bụi bay khắp nơi, để lộ hình dạng thật sự của thứ đó.

    Là một tủ nhỏ gắn kính, mỗi khung đều được mạ bạc, có khắc văn tự trong Kinh Thánh và một số đồ án linh thiêng.

    "E hèm, đây là thứ còn sót lại từ lâu. Nó được gọi là tủ treo tường, chuyên môn để phong ấn một số ác linh, nhưng cũng có thể được sử dụng để chứa con búp bê ác linh mà con bắt được."

    Dường như bị bụi làm sặc, Cha Tony không khỏi ho khan vài tiếng.

    Đỗ Duy nhìn chiếc tủ treo tường, chiều cao và kích thước đều ổn, đủ để chứa Annabelle.

    Vì vậy, hắn nói với Cha Tony: "Đây đúng là thứ con cần. Hơn nữa, về cơ bản con đã dùng hết sạch mọi thứ, con cần đồ tiếp tế."

    Cha Tony có chút kinh ngạc nói: "Dùng hết? Chỉ là một con ác linh búp bê, dù sao cũng rất bình thường, ác linh thật sự rất khó giải.."

    Đỗ Duy im lặng một lúc rồi nói: "Thật ra vẫn còn có những ác linh khác. Hơn nữa, con vẫn chưa giải quyết xong chuyện của bà Mina."

    "Hả? Hả? Có chắc không?"

    Đỗ Duy biết ông ta đang ngầm hỏi sự kiến ác linh, mà bà Mina gặp phải có đúng hay không.

    Vì vậy, hắn trả lời: "Đúng vậy, con gái của bà ta đã bị quy ám, dường như bà ta có thể mơ thấy cảnh và thời gian bị ác linh giết chết."

    Cha Tony trông hơi kỳ lạ, và nói: "Cha đã hiểu, con cần thứ gì?"

    Đỗ Duy nhìn biểu hiện trên mặt của ông ta, cau mày nói: "Một lượng nước thánh đủ dùng, bột xương.. Hơn nữa, con rất có hứng thú với thứ đồ mới mà cha nhắc tới, có phải dùng để đối phó với ác linh hay không?"

    "Đúng, nhưng không giống lắm đâu."
     
  9. Hoàng Hi Bình

    Bài viết:
    7
    Chương 58: Trước cửa nhà của Roy

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Khi Cha Tony mở chiếc hộp nặng, lấy ra thứ mới nói, nét mặt của Đỗ Duy có chút kinh ngạc.

    "Một chiếc zippo? Của hãng Cartier à.. thứ này có thể đối phó với ác linh? Con nghĩ nó dùng châm thuốc thì thích hợp hơn đó."

    "Không, không, Đỗ Duy, nó không bật ra lửa."

    "Thế nghĩa là sao?"

    * * *

    Liếc nhìn chiếc zippo mà Cha Tony đưa cho mình xem, Đỗ Duy không biết làm cách nào để liên kết thứ này với việc đối phó với lũ ác linh.

    Lớp vỏ màu trắng bạc được chia làm hai phần, khá giống hình dáng của zippo nhưng hoa văn chạm khắc rất cổ, phần trên là mặt đồng hồ và phần dưới là hai mỏ neo đan xen vào nhau.

    Không phải là sản phẩm của bất kỳ thương hiệu nào, nhưng điều quan trọng nhất là nó không thể đánh lửa..

    Cha Tony nhìn Đỗ Duy, nói bằng giọng điệu không chắc chắn: "Cha thực sự không biết rõ về chiếc zippo này, vì giáo hội chưa tiến hành các cuộc kiểm tra liên quan. Cha chỉ suy đoán rằng khi nó đánh lửa, sẽ gây ra một số tổn thương với ác linh."

    Đỗ Duy nói thầm: "Nhưng nó không đánh lửa được."

    Cha Tony xấu hổ nói: "Gặp phải ác linh thì có thể đánh lửa."

    "Sau đó thì sao? Ý con là tổn thương xuất hiện như thế nào?"

    "Cha không rõ nữa, bởi vì Cha chỉ là một nhân viên hậu cần, nhưng chắc có liên quan đến chủ nhân của nó."

    "Xin nói rõ một chút."

    "Chủ nhân của nó là một giáo viên đã nghỉ hưu, đã qua đời vào tháng 3 năm nay. Sau khi ông ta qua đời, khi đang sưu tập đồ, các thành viên trong giáo hội đã kiếm được chiếc zippo này. Thật tình cờ là chiếc gương ở chỗ của Cha đã được con sử dụng, vậy nên bên phía giáo hội đã mang chiếc bật lửa này đến."

    "Con hiểu rồi, nhưng sưu tập là có ý gì? Giáo hội đang tìm kiếm những thứ đặc biệt này?"

    "Đúng vậy, tất cả chúng đều có một sức mạnh đặc biệt, ừm.. Có thể là bởi vì chúng từng là môi giới của ác linh, nhưng cụ thể thì Cha cũng không rõ."

    "Đã hiểu.."

    * * *

    Sau khi rời khỏi nhà thờ, Đỗ Duy có thêm một chiếc rương và một chiếc tủ đóng khung trong tay.

    Cái này là do Cha Tony tặng, trong đó có vật phẩm từ nhà thờ, còn cái zippo thì để trong túi.

    Giờ hắn đang thiếu tiền.

    Mặc dù đây đều là những thứ được phân phối miễn phí sau khi trở thành Người Đuổi Quỷ, không phải trả tiền, nhưng Đỗ Duy cũng cần phụ trách giải quyết một số sự kiện linh dị.

    Ví dụ..

    Bà Mina, và con của bà ấy.

    Bước đến bên chiếc Subaru mới tinh của mình, mở cửa, khởi động xe rồi từ từ rời khỏi nhà thờ, lái về nhà.

    Lúc này mặt trời đã lặn, bầu trời vô cùng âm u.

    Dù mới chỉ có một ngày, nhưng lại trải qua không ít chuyện.

    Chỉ riêng Ngôi nhà kinh dị thôi, đủ khiến Đỗ Duy cực kỳ khó nhọc, suýt nữa chết ở trong đó.

    Hắn cảm thấy sau khi về đến nhà nên đi tắm, và thư giãn.

    * * *

    8: 10 tối.

    Trên con đường đối diện phòng khám tư vấn.

    Đỗ Duy đậu xe, lấy đồ ra, rồi đóng cửa lại.

    Khi đến trước cửa, hắn nhận thấy 5 chiếc ô tô màu đen đang đậu trước cửa nhà của Roy ở bên cạnh.

    Chỉ là không nhìn thấy một ai.

    "Trông không giống xe cảnh sát.."

    Đỗ Duy im lặng nhìn chằm chằm 5 chiếc xe một lúc, sau đó quay đầu liếc về phía ngôi nhà của Roy.

    Cũng giống như phòng khám tư vấn tâm lý, nhà của Roy cũng có hai tầng, có căn gác nhỏ nhưng giờ được bao bọc bởi vành đai cách ly, cảnh sát cũng cắm biển cấm vào.

    Sau cái chết của Roy, chuyện này đã được cảnh sát khống chế trong tầm kiểm soát. Trên thực tế thì trừ những người trong cuộc, nó không gây nhiều tiếng vang trong xã hội.

    Về cơ bản, trong mắt mọi người, đó chẳng qua là một vụ giết người, chuyện này quá bình thường.

    Thậm chí không ảnh hưởng đến mất những cư dân, và các cửa hàng ở gần đó.

    Mọi chuyện vẫn như bình thường.

    Đỗ Duy nhìn thêm một lúc, cũng không phát hiện chuyện gì kỳ lạ, bèn mở cửa bước vào nhà.

    Đồng thời, hắn cũng theo bản năng tiến vào trạng thái Quỷ Nhãn.

    Đập vào mắt là ánh trăng mờ ảo, cùng ánh đèn đường phản chiếu vào nhà khiến lòng người có chút nhẹ nhõm.

    Hắn có thể nghe thấy bên tai là âm thanh của đồng hồ cổ, kim đồng hồ quay.

    Có vẻ những ác linh ở nhà rất an phânh.

    "Hờ.."

    Đỗ Duy thở ra một hơi dài, rồi nhấn công tắc đèn.

    Căn nhà nhanh chóng trở nên cực kỳ sáng sủa, mọi vật trang trí đều giống như trước khi rời đi.

    Sau đó, hắn bước đến ghế sô pha, đặt chiếc rương, và tủ nhỏ xuống, rồi cởi ba lô ra.

    Mở khóa kéo, Annabelle nằm yên trong tấm vải trắng bị quấn chặt.

    "Phải đặt nó trong tủ."

    Đỗ Duy biết đây là chuyện rất phiền phức, hắn cần phải tiến vào tầng thứ ba của Quỷ Nhãn, dùng cánh tay phải bị ác linh hóa túm lấy Annabelle.

    Nếu không, sau khi nhấc tấm vải trắng lên, có thể nó sẽ bỏ chạy.

    Vì vậy, Đỗ Duy mở tủ ra, rồi bước vào giai đoạn thứ ba của Quỷ Nhãn, nắm lấy tấm vải trắng bằng tay trái, và duỗi tay phải về phía Annabelle.

    Giây tiếp theo, tấm vải trắng được vén lên, con ác linh búp bê dài khoảng 40 cm lộ ra trước mặt của Đỗ Duy.

    Nó có hình dạng của một bé gái, với hai mái tóc đuôi ngựa, các đường nét trên khuôn mặt không cân đối, đôi mắt to, hai má thoa hồng, trông khá dọa người.

    Nhưng vì trước đó Đỗ Duy đã rắc nửa lọ bột xương để nó yên tĩnh hơn, tác dụng lúc đó cũng gần giống như tạt axit sunfuric.

    Cho nên hiện giờ dường như Annabelle đã bị ăn mòn, trên bề mặt đầy những vết rỗ dày đặc, trông cực kỳ buồn cười.

    Nếu là người khác, chắc sẽ nghĩ đây là một con búp bê bị vất bỏ, vì quá xấu.

    Chỉ có Đỗ Duy biết rằng nó kinh khủng và độc ác đến mức nào.

    May mắn thay, mọi thứ diễn ra tốt đẹp.

    Đỗ Duy hầu như không cảm thấy điều gì khác thường, hắn dễ dàng đặt Annabelle vào trong tủ ghép rất, rồi khóa tủ lại. Trong toàn bộ quá trình, không có một thay đổi nhỏ nào xảy ra.

    Đèn không hề nhấp nháy.

    Quỷ Nhãn cũng không phát hiện ra có gì không ổn, ngay cả ác ý man rợ cũng không hề xuất hiện.

    "Có cái gì đó không đúng."

    Đỗ Duy cau mày nhìn Annabelle trong tủ, im lặng suy tư, gần như không khác gì những con búp bê thông thường.

    Nếu không phải do chính mình bắt được, thậm chí Đỗ Duy còn cảm thấy mình đã chọn sai mục tiêu.

    "Thật kì lạ.."

    Không biết tại sao, Đỗ Duy luôn cảm thấy không thể để Annabelle ngoan ngoãn tiến vào tủ ghép.

    "Tốt nhất mình nên cẩn thận hơn, có lẽ đặt ở đầu giường phòng ngủ không phải là một quyết định hay."

    Đỗ Duy vừa nói, vừa nhìn về phía cánh tay phải của mình.

    Ác linh hóa đã lan đến nửa cánh tay phải, nhưng màu da của toàn bộ cánh tay phải trông lạnh lẽo, trắng bệch, trông y như một xác chết.

    Điều này chưa từng được đề cập trong quyển sổ của Andrew Dawkwe.

    Hắn hiểu đã có một số biến hóa không rõ ràng trong cơ thể mình.
     
  10. Hoàng Hi Bình

    Bài viết:
    7
    Chương 59: Nhìn vào trong

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Bắc Brook, 9: 08 tối, thời tiết u ám.

    Trong phòng họp ở tầng trệt, hắn treo chiếc tủ lên trên tường, giống như chiếc đồng hồ cổ.

    Từ vị trí của sô pha, chỉ cần ngẩng đầu lên là có thể nhìn thấy Annabelle.

    Trong phòng tắm trên tầng hai, sau khi tắm rửa xong, Đỗ Duy mặc quần áo, bước ra ngoài.

    Tất nhiên, con dao găm hình thánh giá của Andrew Dawkwe vẫn được hắn giữ bên mình.

    Mặc dù thứ này có vẻ vô dụng với Đỗ Duy, nhưng ở thời điểm nào đó, có thể sẽ tạo ra tác dụng không tưởng.

    Trước khi trở lại phòng ngủ, Đỗ Duy dừng lại, quay đầu liếc nhìn xuống lầu.

    Bóng tối bao trùm che khuất tình hình phía dưới, chỉ có thể nghe thấy tiếng lách cách.. tiếng con trỏ quay, một cách máy móc và có quy luật.

    Chỉ là.. vẫn không xảy ra chuyện gì khác thường.

    Đỗ Duy dừng một chút, sau đó mở cửa bước vào phòng ngủ.

    Thần kinh căng thẳng trong thời gian dài, khiến tình trạng của hắn rất tệ. Nhất là sau khi đưa Annabelle vào nhà, lại chưa từng xảy ra sự kiện ma quái nào, có gì đó khá phi lý.

    Tất nhiên, điều làm hắn thấy lạ là khi mang Annabelle vào nhà, hai ác linh, kể cả chiếc đồng hồ cổ, đều không có chút phản ứng, như thể chúng hoàn toàn ngó lơ Annabelle.

    * * *

    "Rất không bình thường."

    Đỗ Duy thầm nói, xoay người mở cửa đi vào phòng ngủ.

    Cửa phòng vẫn bị thủng một lỗ lớn, ngay ở thời điểm khi mới thuê nhà, lỗ mắt mèo cũng đã bị chủ nhân trước gỡ bỏ, chỉ cần liếc sơ là có thể nhìn ra bên ngoài.

    Có thể nói, ý nghĩa tượng trưng còn lớn hơn tác dụng thực tế.

    * * *

    Lúc này, ngay ở bên cạnh phòng khám tư vấn tâm lý, cũng chính là nhà của Roy.

    Trên tầng hai, trong căn phòng mà Cảnh sát Đỗ Duy và Tom đã bước vào, tường và trần nhà được vẽ bằng những biểu tượng và họa tiết kỳ lạ.

    Biểu tượng ngôi sao sáu cánh được vẽ bằng máu trên mặt đất, trên mỗi góc đều đặt một ngọn nến.

    Một nhóm phụ nữ mặc đồng phục đen, sắc mặt chết lặng cúi đầu, giống như đang hành lễ, thì thào những lời mà người khác không thể hiểu được.

    Giọng điệu của họ rất khó hiểu, một số từ đã thay đổi ý nghĩa, và trở thành ám chỉ điều gì đó.

    Thời gian dần trôi.

    Người phụ nữ hình như là lãnh đạo của nhóm đi đến bên cửa sổ, và mở rèm.

    Từ góc nhìn của cô, có thể dễ dàng nhìn ra tình cảnh trong phòng ngủ của nhà Đỗ Duy, ở đối diện.

    "Đèn đã tắt, hắn đã lên giường."

    "Có thể chắc chắn cái chết của Roy có liên quan đến hắn hay không?"

    "Về cơ bản là có liên quan, khi đó, lễ tế của Roy không đủ 7 người, cho nên cô ấy đã chọn người đàn ông này làm mục tiêu, tiếp xúc cũng nhiều nhất, nhưng.."

    Nói đến đây, cô dừng lại và nhìn những người khác.

    Trong phòng, ngoài cô ấy, có 7 người phụ nữ vô cảm, thuộc những chủng tộc và độ tuổi khác nhau, nhưng tất cả đều mặc đồng phục màu đen.

    Rõ ràng, họ là những tín đồ tà giáo mà cảnh sát Tom đã đề cập.

    ".. Trước khi chết, Roy đã giúp hắn mua một bao thuốc lá. Tất nhiên, cô ấy cũng chuẩn bị thuốc mê và dụng cụ, nhưng người đàn ông đã đến nhà bệnh nhân của mình để thăm khám, khi hắn trở về, Roy đã chết."

    "Và chúng tôi vẫn chưa tìm thấy đầu của cô ấy."

    "Buổi lễ không thể gián đoạn, xin ngài chuẩn bị."

    "Nerella, em đi đi, đúng theo nghi lễ, giờ này ngày mai bắt đầu làm việc."

    "Tôi sẽ hiến dâng máu thịt của anh ấy cho Vidar.."

    Nói xong, những người phụ nữ mặc đồng phục áo đen này lần lượt rời khỏi phòng.

    Vài phút sau, những ngọn nến trên mặt đất đột nhiên tắt ngấm.

    * * *

    Nerella nhớ mình đã gia nhập Giáo phái Vidar được 5 năm, trong 5 năm này, suy nghĩ của cô ấy đã có những thay đổi lớn lao.

    Cô biết mình đã làm những chuyện cực kỳ độc ác và tàn nhẫn, giết người, hiến tế, bất kỳ chuyện nào cũng đủ để đem ra bắn bỏ cả trăm lần.

    Nhưng Nerella luôn hạnh phúc, bởi trong thế giới quan và giá trị quan của cô ta, những kẻ tầm thường ngu ngốc, dốt nát chỉ có chết mới có thể trở về trong vòng tay của Vinda, để được cứu rỗi linh hồn.

    Đồng ý..

    Dù với địa vị của mình, còn chưa thể nào liên lạc được với Vidar. Nhưng cô ấy cảm thấy chỉ cần có huyết tế thêm nhiều người, sớm muộn Vidar sẽ đáp lại.

    Trong khi đồng bọn khác đang đợi trên xe, Nerella chậm rãi đi trong bóng tối và đến trước cửa phòng khám tư vấn.

    Cô ấy có địa vị trong Vidar cao hơn với Roy, cô ấy đã vượt qua giai đoạn giết chóc đơn thuần chỉ để hiến tế.

    Lễ hiến tế đòi hỏi phải lựa chọn mục tiêu, để lại dấu ấn và ra tay vào thời gian thích hợp.

    Chỉ bằng cách này, Vidar mới có thể hài lòng.

    "Lễ hiến tế của Roy thực sự rất tệ, chẳng trách cô ấy đã chết."

    Nerella trầm giọng nói, cô ta lấy ra một con dao găm, chỉ dài khoảng 10cm.

    "Trở lại trong vòng tay của Vidar."

    Thì thầm gọi tên của Vidar, Nerella duỗi tay trái ra, lộ rõ các đốt ngón tay, lòng bàn tay đầy sẹo, trông cực kỳ thô ráp.

    Rẹt..

    Con dao găm rạch thẳng vào ngón trỏ, máu lập tức chảy ra dọc theo vết thương.

    Trong giáo lý của giáo phái Vidar, đau đớn về thể xác là điều kiện tất yếu để được giải thoát tâm hồn, máu và vết thương là phương thức duy nhất để các tín đồ thể hiện đức tin của mình.

    Sau đó, cô ta ngồi xổm xuống, vẽ một đoạn biểu tượng ở dưới đáy của cánh cửa. Trong giáo lý của chúng, khi biểu tượng được viết ra, đại biểu cho Vidar đã nhận chú ý đến mục tiêu của hiến tế và nhìn vào linh hồn của người bị hiến tế..

    Khi việc hiến tế hoàn thành, linh hồn của người được hiến tế sẽ thuộc về Vidar.

    Biểu tượng nhanh chóng được vẽ xong.

    Ngay khi Nerella muốn đứng dậy rời đi, đột nhiên dường như cô ta nghe thấy một âm thanh.

    Sột soạt..

    Giống như có thứ gì đó sau cánh cửa, đang cạ vào cánh cửa gỗ.

    Cô ta cảm thấy khó hiểu, nên đứng dậy và nhìn vào trong nhà qua lỗ mắt mèo.

    Đập vào mắt là bóng tối đen như mực, dường như có thứ gì đó ẩn trong bóng tối, nhưng không thể nhìn thấy rõ.

    Tối tăm, sâu thẳm..

    Bóng tối này khác hẳn với khái niệm bình thường về ánh sáng và bóng tối.

    Dù trong phòng không có ánh sáng, dù trời tối thì khi nhìn vào bên trong, thị giác cũng sẽ có hiệu quả nhìn về phía trước.

    Nhưng Nerella lại không cảm thấy như vậy.

    "Thật kỳ lạ, cứ như bị thứ gì đó chặn lại."

    Nerella có thể chắc chắn, không có ai ở trong nhà của Đỗ Duy, hơn nữa hắn cũng đã ngủ. Nếu hắn đang đi xuống cầu thang, cô ta sẽ nghe thấy tiếng bước chân hoặc những âm thanh khác.

    "Có lẽ hắn đã bôi gì đó lên mắt mèo."

    Cô ta tự nhủ như vậy rồi quay lưng bỏ đi, trở lại xe.

    Và bây giờ..

    Ở tầng trệt của Phòng khám tư vấn tâm lý, chiếc tủ treo tường đang nhốt Annabelle, đột nhiên rung chuyển.

    Chiếc TV mới mua tự bật lên, chuyển sang một chương trình đêm khuya.

    Nhưng đúng vào lúc này, kim trên chiếc đồng hồ cổ treo trên tường đột nhiên dừng lại, kim giờ kim phút cùng kim giây trùng điệp so le nhau, mới nhìn giống như một chiếc đồng hồ bình thường.

    Như thể cảm nhận được điều gì đó, chiếc tủ treo tường trở lại bình tĩnh và TV lập tức tắt.

    Khi tất cả những điều này kết thúc, các kim của đồng hồ cổ cũng đã thay đổi hình dáng ban đầu, tiếp tục chồng lên nhau, và lại máy móc quay theo quy luật của riêng nó.
     
Từ Khóa:
Trả lời qua Facebook
Đang tải...