Chương 5: HIỂU BIẾT SƠ BỘ (p2)
Biên dịch: Đỗ
Biên dịch: Đỗ
..
"Vậy coi như nghe một câu chuyện cũ trước khi đi ngủ nhé! Tôi với hắn là bạn bè đã nhiều năm. Trên thực tế, chúng tôi quen nhau từ khi lên bảy, đến giờ cũng đã hai mươi tư năm rồi. Hắn không phải là con đẻ của bố hắn, mà được ông ấy nhặt về nuôi hồi hắn năm tuổi. Chẳng biết hắn có nhớ những chuyện trước năm năm tuổi hay không, dẫu sao hắn cũng chưa từng kể. Bố nuôi của hắn vốn là một đạo sĩ. Cái dạo nổ ra cuộc Cách mạng văn hóa, phải lật đổ những thứ yêu ma thần thánh, bài trừ tất cả mê tín dị đoan phong kiến, ông ấy đành phải hoàn tục, sau đó về sống ở thị trấn của chúng tôi. Ông ấy rất có trình độ về phương diện văn hóa cổ và các thứ học thuật linh tinh. Ngay đến cái tên của Nguyễn Chiêm cũng được lấy từ sách cổ đấy."
"Anh đừng nói nhăng nói cuội, anh ta chẳng có gì huyền bí, ngoài cái tên có cảm giác hơi kỳ cục."
"Cô không biết đấy thôi, tên hắn xuất phát từ cuốn sách" Nguyễn Chiêm gặp ma "đời nhà Tần. Nghe nói, vị Nguyên Chiêm thời cổ đại này là một người theo chủ nghĩa vô thần vô thánh, sau đó đã gặp một người tranh luận với ông ta. Cuối cùng, người nọ tranh luận thua, nhưng lại cho Nguyễn Chiêm biết mình chính là ma, rồi biến hình đi mất. Nguyễn Chiêm sợ đến mức đổ bệnh, về sau qua đời. Tôi không biết vì sao bố nuôi của Nguyễn Chiêm lại đặt cho hắn cái tên này, có lẽ chưa biết chừng đó là một cách ẩn dụ, rằng Nguyễn Chiêm có một khả năng trời phú nào đó. Giống như cô sinh vào mùa hạ nên gọi là Tiểu Hạ. Còn bố mẹ tôi hi vọng tôi có thể 'bay xa vạn dặm' nên đặt tên tôi là Vạn Lí."
"Làm sao anh biết anh ta có khả năng đó?" Đêm đã khuya, Tiểu Hạ không dám nói ra chữ 'ma ", nhưng đây lại là điều khiến cô tò mò nhất về mối quan hệ giữa Vạn Lí và Nguyễn Chiêm.
" Năm bảy tuổi quen cậu ta thì tôi mới biết. Năm ấy, trường bọn tôi xảy ra một chuyện lạ. Sau đó, khi tôi lên Đại học lại có vài chuyện kỳ dị. Ngặt nỗi, tôi tạm thời không thể nói với cô được. Hiện giờ trạng thái tâm lý của cô không ổn định, sẽ dọa cô mất. Có cơ hội tôi sẽ kể cô nghe sau. Tóm lại, tin tôi đi, đúng là Nguyễn Chiêm nhìn thấy được những thứ chúng ta không thể nhìn thấy, hơn thế còn có thể xua đuổi chúng đấy. "
" Anh không sợ à mà còn làm bạn với anh ta? "
" Sợ chứ! Sao lại không sợ! Có điều, tính tò mò của tôi quá lớn, đã chiến thắng cả nỗi sợ hãi. Dù sao đi nữa, chúng tôi thật sự rất có duyên với nhau. Hai đứa học cùng lớp từ hồi tiểu học đến tận cấp hai. Lên cấp ba, chia lớp thành nam nữ riêng, chúng tôi lại ngồi cùng bàn. Thời điểm tôi đang học cấp ba, cả nhà tôi chuyển đến Trùng Khánh, nhưng tôi vẫn thư từ qua lại với hắn vẫn còn ở dưới quê. Về sau hắn không hồi âm cho tôi, tôi tưởng chúng tôi đã mất liên lạc, ai dè, tôi lại gặp lại hắn khi học Đại học ở Bắc Kinh, và còn là cùng khoa nhé. "
" Anh ta cũng học tâm lý học? "Tiểu Hạ lấy làm kinh ngạc. Chẳng trách Nguyễn Chiêm biết giả vờ như vậy, nhưng cũng không thoát được 'mắt thần' của Nhạc Tiểu Hạ cô.
" Ừ. Chỉ là, tốt nghiệp xong hắn lại lặn mất tăm. Mãi về sau, tôi đến thành phố này làm việc, không ngờ lại gặp hắn. Lúc đó, hắn đã mở quán bar kia, cũng chẳng rõ tại sao hắn không theo nghề đã học. Cơ mà, cô thấy đấy, loanh quanh luẩn quẩn, chúng tôi vẫn sẽ gặp được nhau. Ông trời đã định chúng tôi là bạn bè rồi, chẳng chạy thoát được đâu. "
" Nghe cứ như là anh luôn theo đuổi anh ta ấy. "Tiểu Hạ nói móc Vạn Lí.
" À, nói ra thì giống thật. Con người hắn rất thụ động trong tình cảm. Tôi nghĩ nếu không phải là vì thời gian chúng tôi quen biết nhau quá lâu, tôi lại là một người tốt bụng và tâm lý, thì hai bọn tôi rất khó trở thành bạn bè. "
" Tôi lại cho rằng nguyên do là các anh đã làm bạn với nhau từ khi còn rất nhỏ. "
" Đúng vậy. Đây chính là nhân tố quyết định. Cho dù bài xích thế giới bên ngoài như thế nào thì trẻ con luôn dễ dàng kết bạn với nhau. Nếu sau khi trưởng thành tôi mới quen hắn, có lẽ hắn cũng sẽ bề ngoài thân thiết, hòa nhã, nhưng thật ra lại rất khó gần, giống như lời cô nói đó. "
" Nói ra thì đây đều là lỗi của anh. Anh biết rõ tính anh ta như thế mà còn không chịu đi cùng với tôi. "Nhớ lại lời từ chối dứt khoát mà lịch sự của Nguyễn Chiêm, Tiểu Hạ không khỏi cảm thấy tổn thương lòng tự trọng.
" Cái này cô không hiểu rồi. "Vạn Lí cảm nhận được sự cay cú của Tiểu Hạ, liền vội nói ra suy nghĩ của mình," Nói sao đi nữa, thì giúp cô là tôi đã bán đứng hắn. Bởi lẽ, tôi từng hứa sẽ không nói ra chuyện của hắn. Hắn giận tôi phản bội lời hứa, nên tôi mà đích thân ra trận thì sẽ hỏng chuyện ngay. Đợi hắn nguôi giận, tôi xuất hiện sẽ có cơ hội hơn. "
" Nhưng anh ta có thể giúp được tôi thật sao? "
" Đã dùng thì không nghi ngờ, mà nghi ngờ thì đừng dùng. Tôi không biết có người nào giỏi hơn hắn hay không, nhưng tôi chỉ quen mỗi mình hắn. Vì vậy, đây cũng là điều duy nhất tôi giúp được cho cô. Cô đừng nghĩ nhiều nữa, ngủ một giấc thật ngon, ngày kia chúng ta đi gặp hắn. Cứ thử thì mới biết được. Thôi, tôi cúp máy đây. Ngủ ngon nhé! "
" Ngủ ngon."
Sau khi gác máy, Tiểu Hạ lại bắt đầu phiền muộn. Ngủ à? Sẽ lại gặp ác mộng. Mà cô không chịu nổi nỗi sợ hãi cứ lặp đi lặp lại này. Thức sao? Ngày mai cô còn phải đi làm. Không những thế, hiện giờ cả người uể oải nặng nề, rất khó chịu
Thôi vậy! Tùy nó đi!
"Vậy coi như nghe một câu chuyện cũ trước khi đi ngủ nhé! Tôi với hắn là bạn bè đã nhiều năm. Trên thực tế, chúng tôi quen nhau từ khi lên bảy, đến giờ cũng đã hai mươi tư năm rồi. Hắn không phải là con đẻ của bố hắn, mà được ông ấy nhặt về nuôi hồi hắn năm tuổi. Chẳng biết hắn có nhớ những chuyện trước năm năm tuổi hay không, dẫu sao hắn cũng chưa từng kể. Bố nuôi của hắn vốn là một đạo sĩ. Cái dạo nổ ra cuộc Cách mạng văn hóa, phải lật đổ những thứ yêu ma thần thánh, bài trừ tất cả mê tín dị đoan phong kiến, ông ấy đành phải hoàn tục, sau đó về sống ở thị trấn của chúng tôi. Ông ấy rất có trình độ về phương diện văn hóa cổ và các thứ học thuật linh tinh. Ngay đến cái tên của Nguyễn Chiêm cũng được lấy từ sách cổ đấy."
"Anh đừng nói nhăng nói cuội, anh ta chẳng có gì huyền bí, ngoài cái tên có cảm giác hơi kỳ cục."
"Cô không biết đấy thôi, tên hắn xuất phát từ cuốn sách" Nguyễn Chiêm gặp ma "đời nhà Tần. Nghe nói, vị Nguyên Chiêm thời cổ đại này là một người theo chủ nghĩa vô thần vô thánh, sau đó đã gặp một người tranh luận với ông ta. Cuối cùng, người nọ tranh luận thua, nhưng lại cho Nguyễn Chiêm biết mình chính là ma, rồi biến hình đi mất. Nguyễn Chiêm sợ đến mức đổ bệnh, về sau qua đời. Tôi không biết vì sao bố nuôi của Nguyễn Chiêm lại đặt cho hắn cái tên này, có lẽ chưa biết chừng đó là một cách ẩn dụ, rằng Nguyễn Chiêm có một khả năng trời phú nào đó. Giống như cô sinh vào mùa hạ nên gọi là Tiểu Hạ. Còn bố mẹ tôi hi vọng tôi có thể 'bay xa vạn dặm' nên đặt tên tôi là Vạn Lí."
"Làm sao anh biết anh ta có khả năng đó?" Đêm đã khuya, Tiểu Hạ không dám nói ra chữ 'ma ", nhưng đây lại là điều khiến cô tò mò nhất về mối quan hệ giữa Vạn Lí và Nguyễn Chiêm.
" Năm bảy tuổi quen cậu ta thì tôi mới biết. Năm ấy, trường bọn tôi xảy ra một chuyện lạ. Sau đó, khi tôi lên Đại học lại có vài chuyện kỳ dị. Ngặt nỗi, tôi tạm thời không thể nói với cô được. Hiện giờ trạng thái tâm lý của cô không ổn định, sẽ dọa cô mất. Có cơ hội tôi sẽ kể cô nghe sau. Tóm lại, tin tôi đi, đúng là Nguyễn Chiêm nhìn thấy được những thứ chúng ta không thể nhìn thấy, hơn thế còn có thể xua đuổi chúng đấy. "
" Anh không sợ à mà còn làm bạn với anh ta? "
" Sợ chứ! Sao lại không sợ! Có điều, tính tò mò của tôi quá lớn, đã chiến thắng cả nỗi sợ hãi. Dù sao đi nữa, chúng tôi thật sự rất có duyên với nhau. Hai đứa học cùng lớp từ hồi tiểu học đến tận cấp hai. Lên cấp ba, chia lớp thành nam nữ riêng, chúng tôi lại ngồi cùng bàn. Thời điểm tôi đang học cấp ba, cả nhà tôi chuyển đến Trùng Khánh, nhưng tôi vẫn thư từ qua lại với hắn vẫn còn ở dưới quê. Về sau hắn không hồi âm cho tôi, tôi tưởng chúng tôi đã mất liên lạc, ai dè, tôi lại gặp lại hắn khi học Đại học ở Bắc Kinh, và còn là cùng khoa nhé. "
" Anh ta cũng học tâm lý học? "Tiểu Hạ lấy làm kinh ngạc. Chẳng trách Nguyễn Chiêm biết giả vờ như vậy, nhưng cũng không thoát được 'mắt thần' của Nhạc Tiểu Hạ cô.
" Ừ. Chỉ là, tốt nghiệp xong hắn lại lặn mất tăm. Mãi về sau, tôi đến thành phố này làm việc, không ngờ lại gặp hắn. Lúc đó, hắn đã mở quán bar kia, cũng chẳng rõ tại sao hắn không theo nghề đã học. Cơ mà, cô thấy đấy, loanh quanh luẩn quẩn, chúng tôi vẫn sẽ gặp được nhau. Ông trời đã định chúng tôi là bạn bè rồi, chẳng chạy thoát được đâu. "
" Nghe cứ như là anh luôn theo đuổi anh ta ấy. "Tiểu Hạ nói móc Vạn Lí.
" À, nói ra thì giống thật. Con người hắn rất thụ động trong tình cảm. Tôi nghĩ nếu không phải là vì thời gian chúng tôi quen biết nhau quá lâu, tôi lại là một người tốt bụng và tâm lý, thì hai bọn tôi rất khó trở thành bạn bè. "
" Tôi lại cho rằng nguyên do là các anh đã làm bạn với nhau từ khi còn rất nhỏ. "
" Đúng vậy. Đây chính là nhân tố quyết định. Cho dù bài xích thế giới bên ngoài như thế nào thì trẻ con luôn dễ dàng kết bạn với nhau. Nếu sau khi trưởng thành tôi mới quen hắn, có lẽ hắn cũng sẽ bề ngoài thân thiết, hòa nhã, nhưng thật ra lại rất khó gần, giống như lời cô nói đó. "
" Nói ra thì đây đều là lỗi của anh. Anh biết rõ tính anh ta như thế mà còn không chịu đi cùng với tôi. "Nhớ lại lời từ chối dứt khoát mà lịch sự của Nguyễn Chiêm, Tiểu Hạ không khỏi cảm thấy tổn thương lòng tự trọng.
" Cái này cô không hiểu rồi. "Vạn Lí cảm nhận được sự cay cú của Tiểu Hạ, liền vội nói ra suy nghĩ của mình," Nói sao đi nữa, thì giúp cô là tôi đã bán đứng hắn. Bởi lẽ, tôi từng hứa sẽ không nói ra chuyện của hắn. Hắn giận tôi phản bội lời hứa, nên tôi mà đích thân ra trận thì sẽ hỏng chuyện ngay. Đợi hắn nguôi giận, tôi xuất hiện sẽ có cơ hội hơn. "
" Nhưng anh ta có thể giúp được tôi thật sao? "
" Đã dùng thì không nghi ngờ, mà nghi ngờ thì đừng dùng. Tôi không biết có người nào giỏi hơn hắn hay không, nhưng tôi chỉ quen mỗi mình hắn. Vì vậy, đây cũng là điều duy nhất tôi giúp được cho cô. Cô đừng nghĩ nhiều nữa, ngủ một giấc thật ngon, ngày kia chúng ta đi gặp hắn. Cứ thử thì mới biết được. Thôi, tôi cúp máy đây. Ngủ ngon nhé! "
" Ngủ ngon."
Sau khi gác máy, Tiểu Hạ lại bắt đầu phiền muộn. Ngủ à? Sẽ lại gặp ác mộng. Mà cô không chịu nổi nỗi sợ hãi cứ lặp đi lặp lại này. Thức sao? Ngày mai cô còn phải đi làm. Không những thế, hiện giờ cả người uể oải nặng nề, rất khó chịu
Thôi vậy! Tùy nó đi!