Trinh Thám [dịch] Trọng sinh vào hào môn: Vợ yêu pháp y đừng hắc hóa - Phi tú

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Trúc Quân, 25 Tháng bảy 2018.

  1. Trúc Quân

    Bài viết:
    18
    Chương 10. Người không quan trọng

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Thấy đôi con người thuần triệt của thiếu nữ trước mặt tràn ngập vui sướng, mang theo sự hưng phấn, nhảy nhót, này thật là đáng yêu a, chỉ bởi vì mình đưa em ấy ra ngoài liền cảm thấy thỏa mãn sao? Xem ra, anh thật sự rất ít quan tâm tới em gái của mình rồi.

    Nghĩ đến đây, Nhan Thế Lương không nhịn được vươn tay, sờ sờ đầu Cấm Bạch.

    - Về sau.. Anh trai sẽ dành nhiều thời gian hơn cùng em nhé.

    Ngay lúc tay Nhan Thế Lương sờ lên đầu cô, thân mình Cấm Bạch thoáng chốc cứng đờ, sâu trong con ngươi hiện lên tia lạnh lẽo cùng châm chọc, cuối cùng, đầu nhỏ hơi ngẩng lên, nở nụ cười ngọt ngào với Nhan Thế Lương, cả khuôn mặt cùng lỗ tai đều đỏ ửng, dùng thanh âm ngọt ngào của thiếu nữ, nói.

    - Anh trai.. đối với em thật tốt.

    Tốt sao? Nhan Thế Lương nghe Cấm Bạch nói, cảm xúc trong lòng giống như bị chạm đến, xúc động, nhìn khuôn mặt búp bê tinh xảo trước mắt, động tác trong tay ngừng lại một chút, ánh mắt nhìn về phía Cấm Bạch không khỏi nhu hòa một chút.

    Theo sau, Nhan Ngọc Kiều đang ngồi một bên cũng tiến lên, lửa giận cùng âm ngoan trong mắt cô ta được che dấu cực tốt, con bé Nhan Bạch này, không biết là uống sai thuốc gì mà hôm nay dám làm như thế, nhìn dáng vẻ này có lẽ ngày thường cô còn chưa giáo huấn nó đủ rồi.

    - Ngọc Kiều cũng muốn đi, em cùng Nhan Bạch cùng học một trường, em làm chị, tất nhiên phải trợ giúp Nhan Bạch rồi..

    Nhan Ngọc Kiều tiến lên, mang theo vài phần làm nũng cùng thân mật, còn trực tiếp tay Nhan Thế Lương, ôn nhu nhìn Nhan Bạch, nói chuyện cũng khéo léo mười phần.

    Nhan Thế Lương ánh mắt nhu hòa, đối với Nhan Ngọc Kiều cười cười, mang theo quan tâm, lắc đầu.

    - Ngọc Kiều, em sắp kiểm tra rồi, vẫn nên ngoan ngoãn ở nhà ôn bài thôi. Hôm nay anh đến bệnh viện thăm người quen xong còn muốn tham gia lễ tang nữa, không tiện mang theo quá nhiều người.

    Nghe thấy mấy lời này của Nhan Thế Lương, Nhan Ngọc Kiều đành phải thôi, chỉ là trong mắt sắc bén, hung ác, nham hiểm nhìn chằm chằm bóng dáng của Cấm Bạch, mà Cấm Bạch giống như không cảm nhận được gì, chỉ nhợt nhạt cười.

    Sau đó, Nhan Thế Lương đi ra ngoài mở sẵn của xe, Cấm Bạch thay quần áo xong, ngồi xuống ghế phụ cạnh ghế lái, rồi hai người đi thẳng tới bệnh viện.

    Cấm Bạch dựa vào cửa sổ, tâm tình tựa hồ thực tốt, miệng còn nở một nụ cười nhỏ không biết tên, Nhan Thế Lương vẫn dùng dư quang quan sát, đánh giá Cấm Bạch, trong mắt mang theo suy nghĩ, ánh mắt u ám khó đoán.

    Nhan Bạch là mất tích mấy ngày trước, không có tin tức, mà đối với Nhan Bạch, bọn họ cũng không yêu thích gì, nên cũng không ra sức cho người đi tìm kiếm, nhưng là không nghĩ tới, đêm qua sẽ thấy Nhan Bạch nằm hôn mê bất tỉnh ở ngoài cửa, trên người đầy những vết máu loang lổ, miệng vết thương giống như bị vũ khí sắc bén tạo ra.

    Mà sau khi Nhan Bạch tỉnh lại, giống như hoàn toàn thay đổi, anh rất hiếu kì, em gái mình rốt cuộc đã trải qua những gì, mà ai đã đưa em ấy về nhà, nghĩ tới đây, ánh mắt Nhan Thế Lương hơi nheo lại.

    Cấm Bạch ghé vào cửa sổ giống như một chút cũng không có phát hiện, chỉ quay đầu lại, nhìn về phía Nhan Thế Lương, mang theo tò mò cùng nghi hoặc.

    - Anh, chúng ta đi bệnh viện thăm ai ạ? Và tham gia lễ tang của ai nha?

    - Đi bệnh viện thăm bạn gái của anh, Cấm Nguyệt, sau đó sẽ tham gia lễ tang của em gái cô ấy, một người không quan trọng mà thôi..

    Nhan Thế Lương mở miệng, ngay sau đó nhớ tới ngày đó, cảnh tượng lúc người kia sắp chết, anh tự tay lấy ra trái tim của cô, dù đã cận kề tử vong, khuôn mặt mị hoặc diễm lệ của cô vẫn mang theo ý cười nhè nhẹ, khóe miệng không ngừng trào ra máu tươi, đem đôi môi nhuộm đỏ, đồng tử dần dần phóng to, chết không nhắm mắt, màu đen trong đáy mắt giống như muốn đem tất cả bọn họ nuốt vào, bây giờ nghĩ lại, bỗng dưng cảm thấy sợ hãi.

    Thật là buồn cười, người cũng đã chết rồi, anh rốt cuộc là sợ cái gì, chẳng lẽ vì ánh mắt khi sắp chết kia?

    - Nga.. một người không quan trọng nha..

    Khóe môi Cấm Bạch lộ ra một mạt ý cười, lông mi chớp động, không thấy rõ cảm xúc nơi đáy mắt.

    Lúc này, xe cũng dừng lại, đã tới cửa bệnh viện Cấm Nguyệt đang ở.
     
  2. Trúc Quân

    Bài viết:
    18
    Chương 11. Dự cảm kỳ quái

    Bấm để xem
    Đóng lại
    - Kí chủ, tôi đo lường kiểm tra ra, bây giờ tâm tình của ngài giống như.. rất vui vẻ, hớn hở?

    114 bay xung quanh Cấm Bạch, mở miệng, âm thanh máy móc mang theo vài phần không xác định, nó có chút hoài nghi chức năng đo lường kiểm tra cảm xúc của kí chủ xuất hiện trục trặc.

    Nó biết rõ Cấm Bạch chết như thế nào, là bị người đàn ông trước mặt này mổ ngực móc tim để thay cho chị gái của kí chủ, có thể nói, hai người này chính là kẻ thù của kí chủ, như vậy thì kí chủ phải hận hai người này, giống như định nghĩa "hận" trong tài liệu của nó về nhân loại.. Kí chủ phải điên cuồng, không thể giữ nổi bình tĩnh mỗi khi nhìn thấy bọn họ, hận tới mức muốn giết chết đối phương, đem xương cốt của họ đều nuốt sạch, như vậy mới hợp lý a?

    Chính là cảm xúc của kí chủ hình như không giống người khác? Nhìn thấy kẻ thù lại rất vui vẻ, hớn hở.

    - Đúng vậy~

    Cấm Bạch vừa theo Nhan Thế Lương đến trước phòng bênh của Cấm Nguyệt, trong đầu vừa trả lời 114, khóe miệng nhếch lên một độ cong hoàn mỹ.

    - Tôi thật sự rất vui vẻ nha, sắp được gặp lại chị gái, chẳng lẽ không phải một việc đáng vui mừng sao?

    Trái tim của cô hiện tại đang nằm trong lồng ngực của đối phương nha, có lẽ chị gái của cô, cuối cùng cũng cảm thấy hài lòng rồi.

    - Chính là?

    Âm thanh máy móc của 114 chợt dừng lại, nửa ngày mới tiếp tục dò hỏi Cấm Bạch.

    - Kí chủ có tính toán gì sao?

    - Lòng người.

    Cấm Bạch mở miệng, dừng một chút, ngay sau đó lại tiếp tục nói.

    - Đau đớn thật sự không phải ở trên thân thể, mà là ở lòng người, cả thể xác lẫn tinh thần đều đau đớn, mới tuyệt vời làm sao..

    Chơi đùa lòng người rất vui vẻ nha.

    Nói xong câu này, Cấm Bạch cũng không tiếp tục để ý tới 114, bỏ lại nó mờ mịt không hiểu gì, không rõ ý tứ của Cấm Bạch.

    * * *

    - Thế Lương, anh đã đến rồi..

    Ngồi trên giường bệnh, nhìn sắc mặt Cấm Nguyệt có thể đoán được cô ta đã hồi phục rất tốt, không còn bệnh trạng tái nhợt yếu ớt giống trước khi thay tim, sắc mặt hồng hào, hô hấp cũng thông thuận không ít, giờ phút này cô ta cảm giác được Nhan Thế Lương tới, liền quay đầu mà vui vẻ nói.

    Một bên là cha mẹ Cấm đang cười tủm tỉm, mặc dù trên người họ đều là tang phục màu đen, còn có đóa hoa trắng ngà đang cài trên ngực họ, nhưng trên mặt họ không có một chút cảm xúc bi thương, chỉ có vui vẻ hớn hở, bởi vì, tâm nguyện nhiều năm của họ cuối cùng cũng hoàn thành.

    Con gái của bọn họ sẽ không phải lo lắng về bệnh tim này nữa, bởi vì nó đã có được trái tim phù hợp nhất để thay rồi.

    A, cha mẹ, chị gái của cô này.

    - Thế Lương, đây là ai vậy?

    Cấm Nguyệt đứng lên, thân mật ôm tay Nhan Thế Lương, mắt mang theo do dự nhìn về phía Cấm Bạch, Nhan Thế Lương rất ít khi dẫn theo người khác, cô cũng đã từng gặp em gái của anh, bộ dáng của em ấy cô còn nhớ rõ, có vẻ lớn tuổi hơn cô bé trước mặt.

    - Em ấy là em gái của anh, Nhan Bạch.

    Nhan Thế Lương đưa Cấm Bạch đi đến trước mặt mọi người, giới thiệu.

    Cấm Bạch mặt không đổi sắc, cười tủm tỉm chào hỏi mấy người.

    - Cháu chào bác trai, bác gái, chị..

    Giọng nói mềm mại ngọt ngào, khiến người nghe cực thích, lại thêm đôi mắt thuần khiết như nước trong đầu nguồn, ánh lên long lanh, nụ cười đáng yêu, này rõ ràng là một tiểu la lỵ dễ thương, hồn nhiên.

    Mặc kệ là ai, đều có ấn tượng rất tốt với cô ngay lần gặp đầu tiên.

    - Tiểu nha đầu này thật đáng yêu.

    Cha mẹ Cấm cười tủm tỉm nhìn Cấm Bạch, giống như có ấn tượng rất tốt với cô, miệng Cấm Bạch cũng thật ngọt, chỉ trong khoảng thời gian ngắn, liền dỗ cho hai người vui vẻ, khiến họ càng thêm yêu thích.

    Cấm Nguyệt không hiểu làm sao, khi cô nhìn cảnh tượng này, đột nhiên trong lòng cảm thấy không thoải mái, giống như, cô không thích cô gái trước mặt, không rõ tại sao, đây chỉ là một loại sự cảm, đặc biệt là khi cô nhìn cha mẹ của mình nói chuyện với cô gái này thật vui vẻ, ánh mắt của Nhan Thế Lương nhìn về phía cô gái lại càng thêm nhu hòa.

    Nàng luôn có cảm giác, cô gái này sẽ đem cướp đi tất cả của cô, đồ thuộc về cô hay không thuộc về cô, đều sẽ cướp đi.

    Đưa tay lên đặt trên ngực, cảm nhận trái tim vốn không thuộc về cô trong lồng ngực, giống như chịu ảnh hưởng nào đó, đập có chút dồn dập không giống bình thường.
     
    Chỉnh sửa cuối: 2 Tháng tám 2018
  3. Trúc Quân

    Bài viết:
    18
    Chương 12. Lễ tang của chính mình

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sau đó, Nhan Thế Lương làm thủ tục xuất viện cho Cấm Nguyệt, bọn họ cùng mặc tang phục màu đen giống nhau, trước ngực đều cài hoa trắng, đi đến lễ tang, lễ tang của nhị tiểu thư nhà họ Cấm, Cấm Bạch. Mà Cấm Bạch hiện giờ là Nhan Bạch cũng đang đứng ở lễ tang, nhìn cảnh tượng trước mắt, tâm tình cực kỳ vi diệu..

    Chính mình lại có thể tham gia lễ tang của bản thân.. A..

    Hôm nay có rất nhiều người tới, phần lớn đều là những người có chút quan hệ với nhà họ Cấm, họ tới đây chỉ đơn giản là thực hiện lễ phép cơ bản nhất, tham gia lễ tang, cúng viếng người đã mất.

    Đặt ở chính giữa sảnh lớn là một cỗ quan tài màu đen, người bên trong bị thiêu thành một nắm tro tàn. Trên tường treo một bức ảnh đen trắng khá lớn, cô gái trong ảnh, khuôn mặt tinh xảo, tóc dài uốn quăn nhìn chín chắn mê người, mắt phượng thon dài hàm chứa vô số cảm xúc, miệng khẽ nhếch, mang theo mị thái hút hồn người, thấp thoáng có thể nhìn thấy quý khí hơn người.

    Phần lớn những người tới lễ tang để phúng viếng cho nhị tiểu thư nhà họ Cấm đều cảm thấy tiếc hận cho một cô gái còn đang tuổi xuân xanh mà phải chết sớm, quả thật là trời cao đố kỵ nhân tài, cô gái này mấy năm trước chính là một truyền kỳ trong giới pháp y. Chỉ tiếc, mấy năm trước, không hiểu sao mà tinh thần có vấn đề, liền được người nhà đưa tới bệnh viện tâm thần chữa trị, cuối cùng lại bỏ mạng trong trận hỏa hoạn này. Đời người đúng là không thể nói trước điều gì.

    Cha mẹ Cấm cùng Cấm Nguyệt đều ra sức sắm vai những người đang đau khổ vì mất đi người thân.

    - Ngô..

    Cấm Nguyệt ngẩng đầu nhìn bức ảnh đen trắng đang treo trên tường kia, không hiểu sao bỗng dưng lạnh cả người, ngực cũng không thoải mái, lập tức đưa tay đặt lên ngực.

    Sắc mặt của cha mẹ Cấm đều rất khẩn trương, vội vàng chạy tới bên cạnh Cấm Nguyệt.

    - Nguyệt Nhi, làm sao vậy, thân thể không thoải mái sao?

    Mẹ Cấm vội vàng vuốt lưng cho Cấm Nguyệt.

    - Đến đây, ngồi nghỉ một chút, khả năng là trái tim cần một khoảng thời gian để thích ứng với cơ thể mới.

    Cha Cấm đỡ Cấm Nguyệt ngồi xuống, sự yêu thương của hai người đối với Cấm Nguyệt chỉ cần không phải người mù đều có thể nhìn ra.

    Nhan Thế Lương cũng vội vàng lấy thuốc cho Cấm Nguyệt uống.

    Ánh mắt hơi lóe, Cấm Bạch tiến lên, lông mi chớp chớp, con ngươi đen nhánh nhìn rất đáng yêu, miệng cắn chặt đôi môi hồng phấn, mắt mang theo quan tâm, cẩn thận mở miệng hỏi.

    - Thân thể của chị Cấm Nguyệt không thoải mái sao ạ? Trái tim cần thời gian thích ứng? Chẳng lẽ chị Cấm Nguyệt vừa mới làm phẫu thuật thay tim sao ạ?

    Giọng nói mang theo vài phần quan tâm cùng tò mò.

    - Ừm, đúng vậy..

    Cấm Nguyệt nghe mấy lời nói của Cấm Bạch, ôn nhu cười.

    - Em nghe nói có một truyền thuyết như này.

    Cấm Bạch tinh nghịch chớp chớp mắt, khóe miệng nhếch lên, giọng nói mềm mại ngoan ngoãn.

    - Nghe nói, có linh hồn ở trong trái tim nha, em nghĩ, người hiến tim cho chị Cấm Nguyệt, sau khi chết thì linh hồn cũng ở trong trái tim đó. Người này chắc chắn sẽ rất vui vẻ, vì có thể giúp chị kéo dài sự sống, cuộc sống của chị Cấm Nguyệt bây giờ là của hai người nha. Người đó chắc chắn sẽ luôn ở bên cạnh chị, bảo vệ chị..

    Giờ phút này, bởi vì nghe thấy lời của Cấm Bạch, sắc mặt Cấm Nguyệt càng thêm tái nhợt, tay chân lạnh lẽo.

    Cấm Bạch giống như hồn nhiên không biết gì, cũng không thấy cảm xúc không đúng của Cấm Nguyệt, lại tiếp tục nói:

    - Cho nên.. Chị Cấm Nguyệt sẽ mãi được người đó phù hộ, chị sẽ sớm khỏe lại thôi..

    Dứt lời, trên mặt Cấm Bạch liền nở một nụ cười đáng yêu, thuần lương, ánh mắt cũng trong suốt. Lời này, ai cũng không thể tìm ra lỗi sai trong đó, rõ ràng chỉ là một câu an ủi mà thôi, nhưng nếu là người trong lòng có quỷ nghe thấy thì sẽ không giống vậy nữa..

    Thí dụ như Cấm Nguyệt bây giờ, nụ cười trên mặt cứng lại, sắc mặt tái nhợt, không kìm được mà nhìn về phía tấm ảnh đen trắng treo trên tường kia lần nữa, rồi nghĩ lại bộ dáng sắp chết của Cấm Bạch cùng nụ cười ma quỷ diễm lệ của cô, liền cảm thấy rùng mình.

    Nhan Thế Lương nghe thấy lời này của em gái trong tang lễ của Cấm Bạch, trong lòng liền không thoải mái, vội ôm lấy Cấm Nguyệt, rồi nhìn về phía Nhan Bạch. Những lời nói vừa rồi..

    - Anh? Có phải em nói sai điều gì không?

    Cấm Bạch giống như cái gì cũng không biết, nhìn Nhan Thế Lương, đôi mắt trong sáng sạch sẽ, bộ dáng ngây thơ giống hệt tiểu thiên sứ, nhìn qua cực kỳ dễ thương cùng vô tội, làm sao người khác có thể nhẫn tâm hoài nghi tiểu la lỵ đáng yêu như vậy?

    Chỉ cần nhìn bộ dáng này, trái tim sắt đá cũng phải mềm ra.

    Trong lòng Nhan Thế Lương lập tức xuất hiện cảm giác tội lỗi..
     
  4. Trúc Quân

    Bài viết:
    18
    Chương 13. Phát sóng trực tiếp phạm tội nha~

    P/s: Hôm nay bão lớn, nhà Quân Quân mất điện nên không đăng bài sớm được, mong mọi người thông cảm T^T

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Buổi tối, lễ tang kết thúc, khi Cấm Bạch cùng Nhan Thế Lương về đến nhà đã là chín giờ tối, đèn trong nhà họ Nhan đã tắt hết, giống như tất cả mọi người đều đang say giấc, cực kỳ yên tĩnh. Chỉ là, giờ phút này, ở phòng khách, bỗng có một bóng trắng xuyên qua, giống như muốn đi ra ngoài, người này không phải ai khác, chính là Cấm Bạch.

    114 bay vòng vòng trên không, nghi hoặc, khó hiểu, nó hoàn toàn không rõ tại sao nửa đêm rồi mà Cấm Bạch còn lén lút chuồn ra ngoài làm gì.

    - Kí chủ, ngài muốn đi đâu vậy?

    - Không phải ngươi nói bản thân là hệ thống phát sóng trực tiếp sao?

    Cấm Bạch cong môi, liếc nhìn 114 đang bay lở lửng trước mặt.

    - Kí chủ, chẳng lẽ cuối cùng ngài cũng đồng ý phối hợp với tôi phá án, bắt tội phạm rồi sao?

    114 nghe thấy Cấm Bạch nói vậy, lập tức hiểu ý, âm thanh máy móc cũng mang theo vài phần kích động, ông trời có mắt a, kí chủ nhà nó cuối cùng cũng sử dụng tới chức năng của nó rồi, nếu 114 có thân thể của con người, chắc chắn nó sẽ khóc vì sung sướng.

    - Ừm, phát sóng trực tiếp phạm tội nha~

    Nghĩ đến đây, khóe miệng của Cấm Bạch lại cong lên, tâm tình cũng tốt hơn rất nhiều.

    Không để ý tới 114 còn đang kích động, Cấm Bạch tiếp tục thăm dò đường đi xung quang nhà họ Nhan, lúc ra ngoài liền bắt đầu đi dạo giống như rất quen thuộc, sau đó đi đến một con đường lớn, tiếp tục đi về phía trước, giống như không có mục đích.

    Lúc này, Cấm Bạch mặc một bộ váy trắng bằng vải bông, trên hông còn thắt một cái đai nhỏ, càng làm nổi bật vòng eo nhỏ nhắn, đôi chân mảnh khảnh đeo tất dài màu trắng, phía dưới đeo một đôi giày da màu đen.

    Tóc đen xõa tung, trên đầu đeo một cái bờm tóc hình con thỏ rất đáng yêu.

    Chỉ như vậy, Cấm Bạch đã hoàn toàn hóa thành một tiểu la lỵ ngây ngô, đáng yêu đến cực điểm, cô đi trên đường phố, có rất nhiều người chú ý, và một người nữa, trong lòng mang theo ác ý.

    Mà tiểu la lỵ này này không hề cảm nhận được nguy hiểm, chỉ mở to đôi mắt mông lung, tràn ngập sương mù, mê mang đi trên đường phố, giống như thiên sứ lạc xuống trần gian.

    114 nói:

    - Kí chủ đại nhân, ngài đang làm gì!

    Trong đầu, Cấm Bạch nói với 114, giống như tâm tình đang rất tốt:

    - Bây giờ bắt đầu mở phát sóng trực tiếp~

    * * *

    114 cảm thấy, nó hoàn toàn không theo kịp suy nghĩ của kí chủ, nhưng khi nghĩ lại một mặt của kí chủ mà không ai biết kia, cuối cùng nghe lời mở phát sóng trực tiếp, không nghe lời kí chủ, sẽ chết rất thảm.

    - Bắt đầu mở phát sóng tực tiếp.. Xin chờ một chút..

    Âm thanh máy móc vang lên trong đầu Cấm Bạch, sau đó không lâu, Cấm Bạch đột nhiên cảm thấy hoa mắt, một màn hình trong suốt xuất hiện trước mặt, ở trên góc trái có một con số, bây giờ đang có 10 người đang xem.

    Ở góc bên phải màn hình là điểm tinh quang - 0 điểm.

    Những ô khác vẫn là màu xám, có lẽ là chưa đủ điều kiện để mở ra.

    Sau đó, trên màn hình thổi qua một làn đạn (bình luận trên màn hình phát sóng trực tiếp)..

    #Ài, đây là đang trực tiếp cái gì thế? Sao trước giờ chưa gặp chưa gặp lần nào?

    #Ở trên viết 'phát sóng trực tiếp phạm tội' là cái quỷ gì thế?

    #Mấy bộ quần áo kia giống cổ phục thế, chẳng lẽ đây là quá khứ?

    #Ngao ngao, nhìn trên đường phố kìa, có một tiểu la lỵ rất đáng yêu!

    #Mặt ngu tại chỗ?

    #C. M. N.. Tiểu la lỵ giống như bị người xấu đi theo!

    Sắc mặt Cấm Bạch vẫn không đổi nhìn làn đạn đang liên tục lóe lên, ánh mắt nhìn người đàn ông đang dần dần đến gần cô, khẽ nhếch môi.

    Nhìn này, đã mắc câu rồi, lần phát sóng trực tiếp này, chắc chắn sẽ rất thú vị..
     
    Chỉnh sửa cuối: 4 Tháng tám 2018
  5. Trúc Quân

    Bài viết:
    18
    Chương 14: Đại biến thái, tiểu biến thái

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trăng lặng sao thưa, trong đêm tối như mực, Cấm Bạch đứng dưới một cột đèn đường ánh sáng yếu ớt, ánh đèn mịt mờ chiếu lên người, gió lạnh xào xạc thổi qua, càng khiến cho bóng dáng cô càng thêm gầy yếu. Cấm Bạch cúi đầu nhìn giày da dưới chân, giống như thiên sứ bị lạc, mà chỗ cô đang đứng lại cực kỳ vi diệu, đó là một góc chết, khó giám sát, xung quanh ít người qua lại.

    "Cộc.. cộc.. cộc.."

    Một người đàn ông trung niên mặc chiếc áo khoác dài màu đen xuất hiện sau lưng Cấm Bạch, chân đeo một đôi giày đá bóng màu trắng, tay cầm túi công văn, rõ ràng chính là vừa mới đi làm về, tuổi khoảng bốn mươi, khuôn mặt toát lên vẻ hiền hậu, khiến người khác có ấn tượng khá tốt trong lần gặp đầu tiên. Lúc này, trong mắt ông ta mang theo vài phần quan tâm hỏi han, nhưng dưới đáy mắt lại là hưng phấn dày đặc, giống như tìm được một con mồi ngon miệng, chỉ là, đã được che dấu rất tốt mà thôi.

    - Cháu gái, muộn như vậy rồi sao cháu còn chưa về nhà, cha mẹ cháu không lo lắng sao?

    Người đàn ông đi đen trước mặt Cấm Bạc, ân cần hỏi thăm, trên mặt treo một nụ cười thân thiện, giống như muốn kéo gần khoảng cách.

    - Chú này.. Cháu vừa mới chuyển tới đây, bị lạc đường, cháu nghĩ chờ lát nữa cháu chắc chắn có thể tìm được đường về..

    Khuôn mặt nhỏ của Cấm Bạc bị gió thổi lạnh đến đỏ bừng, giọng nói lúc này cũng rất nhỏ, giống như sợ hãi, con ngươi trong suốt nhìn người đàn ông trước mặt, mấp máy môi, một chút cảnh giác cũng không có, nhưng ngay sau đó lại gục đầu xuống, khiến người khác liếc mắt một cái liền hiểu, cô bé này rõ ràng là không nhớ đường về nhà.

    - Cháu gái nhỏ, cháu đừng sợ.. Chú không phải người xấu, chỉ là, cháu một bé gái đứng ở đây rất nguy hiểm, chú thật sự không yên tâm..

    Người đàn ông mặc áo đen này mở miệng, ông ta rất biết cách nói chuyện, trên mặt cũng tràn ngập ý tốt, khiến cho tiểu la lỵ 'chưa rõ sự đời' trước mặt có chút dao động..

    - Thật sao ạ?

    Cấm Bạch khẽ nâng khuôn mặt trắng nõn lên, con ngươi trong sáng long lanh không chút bụi bẩn kia ngây ngô nhìn người trước mặt, giống như có chút tin tưởng, giọng nói mềm nhẹ, cực kỳ dễ nghe.

    Sâu trong đáy mắt người đàn ông khẽ rung động một chút, khẽ nuốt nước miếng một cái, mặc dù ông thích những cô gái trưởng thành, nhưng lại càng thích mấy tiểu la lỵ nhỏ tuổi như này hơn, mà cô bé trước mặt, thật sự là trăm phần trăm hợp với ăn uống của hắn, dù trong lòng nghĩ vậy nhưng bên ngoài ông ta vẫn che dấu rất tốt.

    Nhíu mày, giống như đang suy nghĩ gì đó, rồi lại mở miệng.

    - Cháu gái nhỏ, nếu không thì như này đi, nhà cháu ở đâu, chú sẽ lái xe đưa cháu về, cháu yên tâm, chú có giống người xấu không nào?

    Giống như nghe lọt tai người đàn ông vừa nói, Cấm Bạch ngẩng đầu nhìn ông ta..

    Nhưng trên thực tế, Cấm Bạch là đang nhìn màn hình giả lập trước mặt, sau khi phát sóng trực tiếp được mở ra cũng không có nhiều người xem, số lượng online cũng chỉ có mười người, chẳng qua, làn đạn lại thổi qua liên tục không ngừng, bay qua trước mắt cô.

    #Ai nha.. Hình như người dẫn chương trình là một tiểu la lỵ, thật dễ thương a, thật muốn sờ sờ, xoa bóp một chút.

    #Người dẫn chương trình, ông chú này rõ ràng là không có lòng tốt a! Ông ta đang dụ dỗ trẻ nhỏ a!

    #Người phía trên + số CMND (ý chỉ sự đồng ý, nhấn mạnh số lần bằng số CMND)

    #Mà, đây không phải là phát sóng trực tiếp phạm tội sao? Cái ông chú này đang dụ dỗ tiểu la lỵ là nội dung phát sóng trực tiếp?

    #Người dẫn chương trình nhanh nhìn chúng tôi một chút a!

    #Mà, chỗ này hình như hơi giống với cổ đại nghìn năm trước, quần áo người dẫn chương trình đang mặc cũng thật lạ a, mấy cái này tôi chỉ mới được nhìn ở bảo tàng mà thôi! Cảm thấy thật kích động! Không nghĩ đến xem phát sóng trực tiếp lại có thể nhìn thấy a! Không biết có cơ hội được nhìn thấy bánh ga-tô đáng giá ngàn vàng trong truyền thuyết hay không.

    #Người phía trên, anh nhầm đề tài rồi, chúng ta đang nói về việc người dẫn chương trình sắp bị ông chú xấu xa kia dụ dỗ cơ mà!

    * * *

    114 cảm thấy, nó không cần mặt mũi gì nữa, tất nhiên nếu nó có mặt..

    Với trí thông minh của hệ thống đến từ tương lai, nó nhìn hành động bây giờ của Cấm Bạch, đã lờ mờ đoán được cô muốn làm gì.. Giờ phút này nó bỗng cảm thấy đau trứng (chính là 2 quả trứng gì đó đó :)) , có lẽ nó sẽ phải tiếp tục phát sóng trực tiếp nhiều lần như này nữa, mà nó cũng hoàn toàn không có khả năng ngăn cản được kí chủ của nó.

    Tất cả mấy điều này đều rơi vào mắt Cấm Bạch, cô giật giật khoé miệng, sau đó nhìn người đàn ông có khuôn mặt hiền hậu trước mắt, khẽ chớp mắt, gật đầu.

    - Như vậy cũng được sao chú? Như vậy có thể khiến chú.. bị trễ..

    Dáng vẻ cực kỳ cẩn thận, khiến cô càng trở nên đáng yêu vô hại, đôi mắt ướt sũng, khiến người khác nhìn vào chỉ muốn ra sức chà đạp một lần.

    - Không đâu, chú rất thích làm việc tốt, hơn nữa, cũng chỉ là thuận đường một chút mà thôi, không rắc rối như vậy đâu, ai mà lại không có lúc phải nhờ người khác giúp đỡ..

    Người đàn ông gật đầu, đôi mắt sáng lên, trên mặt vẫn là biểu cảm cực kỳ thân thiện, giống như muốn nói ông ta không hề cảm thấy phiền lòng vì việc này.

    - Như vậy, chú, thật sự là làm phiền chú rồi..

    Trên mặt Cấm Bạch nở một nụ cười ngọt ngào lóa mắt.

    Đáy mắt người đàn ông trung niên lập tức hiện lên tia say mê cùng dâm loạn.

    114 lại rùng mình một cái, cười ha ha nhìn mấy bình luận trên làn đạn của màn hình trực tiếp phía trước, mấy người kia đều bảo Cấm Bạch là thỏ trắng bé nhỏ bị ông chú là sói xám ác độc kia lừa đi mất.. Hừ hừ, đúng là quá ngây thơ, kí chủ nhà nó tươi cười lóa mắt như vậy, thì cũng có nghĩa là, kí chủ muốn làm việc gì đó, có kẻ sắp gặp xui xẻo rồi..

    Với tính toán trong lòng, người đàn ông biết rõ đường đi như lòng bàn tay, dẫn Cấm Bạch đi qua mấy chỗ đều là góc chết không có camera, mà lại hoàn toàn đúng với ý nghĩ của Cấm Bạch, cô bước từng bước đi theo người đàn ông tới chỗ được gọi là nhà ở, khẽ cong môi, ánh mắt lập loè tia sáng.

    Người đàn ông này, là một trong mấy bác sĩ chăm sóc cô ở bệnh viện tâm thần kia a..

    Bây giờ, cô là đến tìm ông ta để khám bệnh nha~thật vui vẻ~

    * * *

    Giờ phút này, ở trên đường cách đó không xa có một chiếc ô tô đen đang đỗ, hai người đàn ông ngồi ở ghế sau, một người khoác chiếc áo lông, nhàn nhã tựa vào ghế sau, không có chút hình tượng, liếc nhìn bên ngoài cửa sổ, chọc ghẹo mở miệng.

    - Tôi nói này.. Bạch Mặc, sau ngày đó, cậu đã lập tức cho người điều tra về tiểu la lỵ này, chậc chậc, trước nay tôi vẫn chưa từng thấy cậu có hứng thú với bất kỳ người khác phái nào, không phải tiểu la lỵ này hợp với ăn uống của câu đấy chứ? Nhưng bây giờ, cậu nhìn thấy tiểu la lỵ bị ông chú xấu xa kia bắt cóc, vậy mà còn có thể thờ ơ lạnh nhạt? Đây chính là lúc làm anh hùng cứu mỹ nhân a!

    - Anh hùng cứu mỹ nhân?

    Quý Bạch Mặc ngồi bên cạnh, mặc một bộ tây trang thủ công, lưng rộng eo hẹp, cúc áo sơ-mi đóng cẩn thận, dáng người cực kỳ đẹp, khiến người khác có cảm giác cấm dục mỗi khi nhìn vào, ngón tay thon dài đang vuốt ve một tấm ảnh chụp lén Cấm Bạch, trên ảnh, nụ cười của cô xán lạn như thiên sứ.

    Khuôn mặt anh hiện lên rõ ràng dưới ánh đèn, ánh sáng chiếu vào mắt, lộ ra vài tia sáng đỏ sậm, quỷ quyệt khó đoán, đôi mắt dấu sau khung kính màu vàng trên sống mũi hiện lên tia sáng lạnh, môi mỏng khẽ nhếch lên, giúp khuôn mặt trở nên nhu hòa hơn, toát ra vẻ nho nhã.

    - Cậu cảm thấy, cô ấy cần người khác làm 'anh hùng cứu mỹ nhân' sao?

    Yết hầu của Quý Bạch Mặc khẽ nhúc nhích, anh nhìn bóng dáng Cấm Bạch bên ngoài cửa sổ.

    - Vẫn ngụy trang không kẽ hở như trước a..

    Lại gặp mặt rồi..

    Quý Bạch Mặc đưa tay sờ lên vết rạch mờ mờ trên cổ, ánh mắt trầm xuống.

    Ôn Hựu Thần ngồi bên cạnh Quý Bạch Mặc khẽ rùng mình một cái, rụt rụt thân mình, siết chặt quần áo trên người, trong lòng không nhịn được mà mắng một câu.

    Đại biến thái, tiểu biến thái.

    Hắn hoàn toàn không thể hiểu được suy nghĩ của hai tên biến thái này, chẳng qua hôm nay chỉ muốn xử lý ít chuyện mà thôi, không nghĩ đến sẽ gặp phải Cấm Bạch vào lúc này, đây thật đúng là ngoài ý muốn, chỉ là hắn không rõ, cô ta đang muốn làm gì, sau khi được mở mang kiến thức lúc nhìn thấy cảnh kia, anh ta mới hiểu rõ tiểu la lỵ này là một người toàn thân đều 'đen'. (đen: Chỉ sự biến thái, xấu xa, ác độc)
     
    Chỉnh sửa cuối: 30 Tháng tám 2018
  6. Trúc Quân

    Bài viết:
    18
    Chương 15: Lớp học giải phẫu nhỏ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đêm vẫn mờ mịt tối tăm như cũ, trong tầng hầm của một căn biệt thự vắng vẻ, tội ác thối nát, mục ruỗng đang tràn ra trong đêm đen..

    Tầng hầm, ánh đèn lập loè, trên tường dày đặc những dấu vết màu nâu mờ nhạt, trong không khí tràn ngập mùi nấm mốc gay mũi.

    - Chú à, không phải chú nói chú là người tốt sao?

    Tay đeo găng tay y tế đặt trên chiếc ghế có thể xem là sạch sẽ nhất trong tầng hầm, ánh mắt Cấm Bạch liếc qua chiếc ghế, nhíu mày, giống như có bệnh sạch sẽ, chê bẩn, liền cầm một chiếc khăn tay lau từng chút từng chút một, sau khi chiếc ghế trở nên thật sạch sẽ, mới hài lòng ngồi xuống.

    "Đông.. đông.. đông.."

    Hai chân đong đưa, giày da trên chân va nhẹ vào chiếc ghế, ở trong không gian yên tĩnh này, có vẻ cực kỳ quỷ dị.

    Cấm Bạch một tay chống ghế, một tay cầm dao giải phẫu, tùy ý vuốt ve, nghiêng đầu, ánh mắt mang theo ý cười nhìn người đàn ông trung niên, trên mặt vẫn là nụ cười thân thiện vô tội như cũ, giống như một thiên sứ bé nhỏ mang theo vầng sáng từ thiên đàng xuống thế giới này.

    - Cháu gái.. cháu làm gì chú vậy?

    Người đàn ông trung niên cả người không có sức lực, nằm tê liệt trên mặt đất, giống như cá nằm trên thớt, chỉ có thể mặc người chém giết, sắc mặt trắng bệch, rõ ràng vừa rồi ông ta đã bỏ thuốc mê vào nước uống của con bé này, nhưng lại không nghĩ đến, nó còn có thể khoẻ mạnh hoạt bát như vậy, mà ông, cả người không thể cử động, tay chân mềm yếu.

    Thấy Cấm Bạch không nói lời nào, người đàn ông trung niên mở miệng, có chút vội vàng.

    - Chú chỉ có lòng tốt muốn đưa cháu về nhà thôi, cháu gái, cháu đừng nghịch ngợm nữa, đừng làm chuyện điên rồ.. Chú tất nhiên là người tốt rồi.. Chờ chút nữa chú sẽ đưa cháu về nhà.

    - Ồ? Nếu thật như vậy, thì đúng là do cháu nghịch ngợm rồi..

    Cấm Bạch cười cười, đôi mắt to tròn đen nhánh nháy một cái, từ trên ghế đứng lên, đi đến chỗ người đàn ông trung niên, đúng hơn là phía sau ông ta.

    Sau lưng người đàn ông là hai bé gái bị xích sắt tự chế đóng ở trên tường xích lại. Xích sắt khóa ngay ở cổ, đầu tóc hai cô bé rối bời, quần áo trên người không đủ che thân, ngồi trên nền đất lạnh, mà tuổi tác không lớn hơn Cấm Bạch bao nhiêu, ánh mắt đờ đẫn, một chút phản ứng khi nhìn thấy Cấm Bạch cũng không có.

    Rõ ràng, đây chính là những bé gái bị người đàn ông kia lừa gạt, giam cầm trái phép.

    Mà tất nhiên, tất cả người xem phát sóng trực tiếp của Cấm Bạch cũng nhìn thấy điều này, lập tức bùng nổ, phẫn nộ chửi mắng, làn đạn trên màn hình giả lập trước mặt cô xẹt qua liên tục.

    #C. M. N, cặn bã! Mặt người dạ thú! Cầm thú trong ngoài không đồng nhất!

    #Người dẫn chương trình, đừng đứng ở đó nữa, thừa dịp này hãy mau chạy đi!

    #Người phía trên, tôi nghĩ người dẫn chương trình cõ lẽ là muốn đánh ngất tên cặn bã này rồi để lại hiện trường phạm tội này, gọi điện thoại cho cảnh sát đến xử lý.

    #+1, chẳng qua trước khi làm như thế, nếu như tôi có mặt ở đó, chắc chắn sẽ tra tấn tên cặn bã này, đạp cho ông ta vài cái thật mạnh.

    #Đồng ý.

    #Nhưng mà, người dẫn chương trình muốn làm gì? Tay cầm một con dao phẫu thuật, tại sao khi nhìn đến tôi lại có cảm giác chờ mong quái dị vậy nhỉ?

    * * *

    Cấm Bạch hơi liếc qua màn hình giả lập trước mặt, số người online xem trực tiếp đã là hai mươi, mà bọn họ sau khi nhìn thấy tội ác bị che dấu dưới tầng hầm này, bây giờ đang tức giận mắng chửi người đàn ông trùng niên kia.

    - Trương Chính Lương.. Kể ra, chúng ta là người quen đó nha..

    Cấm Bạch thu lại tầm mắt, sắc mặt không đổi, cười tủm tỉm đi đến trước mặt người đàn ông, Trương Chính Lương.

    - Tôi còn là bệnh nhân của ông đây..

    Cấm Bạch ngồi xổm xuống, dao phẫu thuật trong tay xẹt qua vuốt ve mí mắt của ông ta, lưỡi dao loé lên tia sáng lạnh, làm lòng người không rét mà run.

    Mà người đàn ông trước mặt, toàn thân Trương Chính Lương cũng run rẩy không ngừng, không dám lộn xộn, sợ hãi con dao kia không cẩn thận sẽ đâm mù mắt ông ta, con ngươi co rút lại, giọng nói run run:

    - Gì.. bị bệnh gì..

    - Ha.. Quên thật là nhanh, lúc trước ở bệnh viện tâm thần, ông chiếu cố tôi rất nhiều nha, tôi rất biết ơn đó.. Cho nên, tôi muốn báo đáp ông một chút.

    Cấm Bạch cười ngọt, di chuyển con dao phẫu thuật trong tay, đặt nó ở chỗ xương cánh tay của Trương Chính Lương, nhướng mày, nhìn màn hình giả lập mà không ai có thể thấy trước mặt, mở miệng không ra tiếng nói nhẹ một câu.

    - Lớp học giải phẫu nhỏ, phát sóng trực tiếp khai giảng nào~
     
    thLinh2k1, Yama YukiAki Re thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 31 Tháng tám 2018
  7. Trúc Quân

    Bài viết:
    18
    Chương 16: Nhìn thấy tiểu thiên sứ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Có lẽ người xem phát sóng trực tiếp hiểu được khẩu hình này của Cấm Bạch, làn đạn nháy mắt nổ tung.

    #C. M. N, chắc chắn không chỉ mình tôi nhìn thấy đúng không? Lớp học giải phẫu nhỏ?

    #Anh bạn phía trên chờ tôi chút, cậu không nhìn lầm đâu!

    #Giải phẫu? Tay người dẫn chương trình đang cầm một con dao giải phẫu, còn có một tên cặn bã đang nằm dưới đất kia, không phải như tôi đang nghĩ đấy chứ?

    #Tôi nghĩ chính là như cậu đang nghĩ đó, chúng ta đang xem phát sóng trực tiếp phạm tội!

    #Hừ, phía trên, mấy người nghĩ sai chắc rồi, dẫn chương trình nhìn không hung tàn như vậy đâu! Rõ ràng là một tiểu la lỵ ngoan ngoãn dễ thương mà.

    #Đúng, đúng, vừa nhìn liền biết dẫn chương trình là một tiểu thiên sứ~

    #QAQ tôi phải gọi thêm mấy đứa bạn cùng xem mới được, tôi có chút hoảng..

    #+1, QAQ

    #+2, TAT

    #Ê, các cậu đừng ồn ào nữa.. sao tôi nhìn dẫn chương trình cười mà thấy có chút phát lạnh.. Nhìn, dẫn chương trình đang làm gì QAQ..

    * * *

    Cấm Bạch cũng không hề để ý tới làn đạn đang nhao nhao tranh cãi chia thành hai phe, khoé môi nở một nụ cười nhạt nhòa, mà trước tiên cầm dây thừng ném trên mặt đất cột chặt tay chân Trương Chính Lương lại.

    Sau đó ngước mắt, nhìn sắc trời bên ngoài, một mảnh đen kịt, một chút âm thanh cũng không có.

    "Cộc cộc cộc.."

    Cấm Bạch ngồi xuống, tỉ mỉ chăm chú nhìn mắt của Trương Chính Lương mà tự hỏi, đôi mắt này, có đáng giá để cô cất giữ không.

    Rõ ràng.. đôi mắt này cũng chẳng dễ nhìn, một mí, vùng da xung quanh vàng sẫm, con ngươi đục ngầu hằn lên tơ máu. Cấm Bạch nhíu mày, lần nữa đặt con dao giải phẫu lên cánh tay Trương Chính Lương.

    Tay cô rất đẹp, đường cong ưu mỹ, tư thế cầm dao chắc chắc mà cực kỳ đúng tiêu chuẩn, không hề run rẩy, không có một chút sai lầm, hoàn mỹ như máy móc.

    Mũi dao chậm rãi cắt vỡ làn da trên cánh tay Trương Chính Lương, hương vị không khí dần thay đổi. Mặt Trương Chính Lương đỏ bừng, trán nổi gân xanh, nhưng lại không rên một tiếng nhìn cái bóng của hai người hắt lên tường phía xa, còn Cấm Bạch, từ đầu đến cuối đều cực kỳ thong dong.

    Động tác tay vô cùng lưu loát giống như từng làm trăm lần, thoạt nhìn dễ dàng mà đẹp mắt, nhưng lại giống một linh kiện được tạo hình tỉ mỉ.

    Làn da trắng nõn nhiễm máu, đôi mắt vô tội mở to nhìn màn hình trước mặt, giọng nói mềm ngọt:

    - Nhớ kỹ, ở vị trí này trên cánh tay, chính là xương khuỷu tay.

    Như vậy, giống những gì cô nói từ lúc bắt đầu, phát sóng trực tiếp giảng bài cho khán giả.

    Cấm Bạch ngẩng đầu, nhìn về phía màn hình giả lập, nở nụ cười ngọt, liếm liếm đôi môi khô nứt, thoạt nhìn có chút mê người, đôi mắt sáng ngời, như chứa hàng ngàn điểm sáng lấp lánh, cả người giống như tách biệt với hiện trường huyết tinh này.

    - Nhớ kỹ chưa?

    Như giáo viên đang hỏi thăm học sinh.

    Mà làn đạn bây giờ..

    #Nhìn thấy cái này, rõ ràng lý trí nói với tôi, phải báo cảnh sát, nhưng không hiểu sao, tôi lại cảm thấy nó rất cuốn hút?

    #Không phải ảo giác của cậu đâu, tôi cũng bị nụ cười này hớp hồn rồi.. Có lẽ tôi bị bệnh..

    #Tên cặn bã này bị trừng phạt đúng tội, hừ hừ, người dẫn chương trình làm rất đúng!

    #C. M. N, C. M. N, này là muốn giết người hả! Vì sao quang não của tôi không thể ghi lại nội dung phát trực tiếp vậy? Người dẫn chương trình đang ở cổ đại, chúng ta báo cảnh sát cũng không có tác dụng!

    #Thật, hiện trường giết người.. QAQ anh anh anh, tôi nổi hết da gà rồi, nhưng nhìn người dẫn chương trình như vậy, tôi lại thấy thích cô là sao.

    #Phía trên, tôi cũng vậy!

    #Vì sao cảnh tượng hung tàn như vậy, tôi lại cảm thấy bản thân như nhìn thấy tiểu thiên sứ vậy QAQ tôi điên rồi phải không..

    #Chắc tôi cũng điên rồi, mới vừa nãy, hình như tôi cũng nhìn thấy tiểu thiên sứ..

    * * *

    Làn đạn điên cuồng, chỉ trong thời gian ngắn, số người xem phát sóng trực tiếp từ mười biến thành một trăm hai mươi.

    Thân hình tròn trịa màu bạc của 114 bay lơ lửng trên không trung, nếu như nó có mặt, chắc chắn biểu cảm sẽ rất phức tạp.

    114: Tôi là ai, tôi đang ở đâu, tôi đang làm gì?
     
    thLinh2k1, Yama YukiAki Re thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 15 Tháng ba 2020
  8. Trúc Quân

    Bài viết:
    18
    Chương 17. Phải ngoan nhé (một)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    - Mày cái đồ phát rồ này! Đồ điên! Mày bị tâm thần hả?

    Bởi vì cũng không có thuốc gây tê, Trương Chính Lương rõ ràng cảm nhận được đau đớn, khiến ông ta phát điên, hét to, con ngươi đỏ bừng, chỗ nào còn giống với vẻ đạo mạo chuyên dùng dụ dỗ người khác.

    Nhưng may mắn, chút lý trí còn sót lại khiến ông ta không dám có động tác quá kịch liệt, tránh cho Cấm Bạch tức giận mà phát điên, cắt luôn động mạch trên tay ông ta.

    - Bị tâm thần?

    Giọng nói như mật ngọt vang lên, động tác tay dừng lại, Cấm Bạch nhìn Trương Chính Lương, lông mày khẽ nhếch, cánh môi hồng cong lên, nhưng trong mắt lại một mảnh lạnh nhạt, không có bất kỳ cảm xúc nào.

    - Xem ra, bác Trương rất thông minh.. Đúng là tôi bị bệnh tâm thần, còn rất nặng, cho nên mới cần bác chữa trị đó~Bác chính là bác sĩ phụ trách điều trị chính của cháu mà, bác quên rồi sao?

    Cấm Bạch nhìn Trương Chính Lương nghẹn họng nằm trên mặt đất, khuôn mặt lộ vẻ thất vọng, sau đó mở miệng.

    * * * Nhìn dáng vẻ này của bác sĩ Trương, thật đúng là khiến bệnh nhân là cháu thất vọng đó.. Mất công cháu không ngại khổ, tìm bác báo đáp ơn chữa trị..

    Rõ ràng là giọng nói hết sức nhẹ nhàng, nhưng nghe vào tai Trương Chính Lương lại giống như âm thanh của ác quỷ đòi mạng, lông tơ dựng đứng, ông ta nhìn khuôn mặt ngây thơ hoàn mỹ kia, lỗ hổng trên cánh tay đau đớn chết lặng, trong lòng kêu gào, đứa bé này bị điên, hơn nữa còn là một người điên có kỹ thuật cao siêu.

    Bỗng nhiên, giống như Trương Chính Lương nhớ tới điều gì, gương mặt cứng lại, mấy năm gần đây, trong số bệnh nhân của ông ta, kỹ năng dùng dao giải phẫu cao siêu, chỉ có một người, đó chính là Cấm Bạch, người "bị" ông ta và những người khác trị liệu tám năm trong viện tâm thần, cuối cùng "đã chết".

    - Cấm.. Cấm Bạch!

    Tiếng gào sắc bén chói tai, đâm rách tầng hầm yên tĩnh, sợ hãi bao trùm, yết hầu Trương Chính Lương giống như bị cái gì chặn lại, mắt trừng lớn, giống như cá rời khỏi nước hấp hối sắp chết, vì quá kích thích nên máu không ngừng trào ra từ lỗ hổng trên cánh tay. Dù vậy ông ta cũng không thèm để ý, bởi có một tầng băng lạnh lẽo không ngừng đè ép trái tim.

    Trong phòng, mùi máu tương nồng nặc kích thích vị giác của Cấm Bạch.

    - Tinh tinh.. Bác sĩ Trương thật ngoan, thật thông minh..

    Nghe Trương Chính Lương nói, Cấm Bạch nở nụ cười xán lạn, con người óng ánh như dải ngân hà, rực rỡ chói mắt, giọng nói tinh nghịch.

    - A..

    Giống như tự lầm bầm với bản thân, ánh mắt Cấm Bạch liếc qua người Trương Chính Lương, sau đó chậm rãi nói ra khổ não của mình.

    - Cháu nghĩ, trả lời đúng thì phải có thưởng nhỉ, cháu nên thưởng cho bác sĩ Trương cái gì mới được đây..

    Nghe Cấm Bạch nói, toàn thân Trương Chính Lương lạnh buốt, lại bị trói không động đậy được, đành phải sợ hãi mà run rẩy mở miệng.

    - Không, mày không thể nào là Cấm Bạch được, cô ta đã chết rồi, đã chết! Mày, mày không được qua đây.. Không được qua đây..

    - Ừm?

    Đôi mắt ngây thơ nhìn vẻ run rẩy của Trương Chính Lương, giày da khẽ ma sát trên mặt đất, nhẹ bước đi qua.

    - Oan có đầu, nợ có chủ, hại chết cô không phải tôi, không phải tôi, tôi chỉ nhận tiền làm việc giúp người khác thôi. Cô.. Cô tìm.. Cô tìm nhà họ Cấm ấy, cô tìm Nhan Thế Lương.. Đều là bọn họ làm.

    Sau đó, liền thấy đũng quần Trương Chính Lương ướt đẫm, mùi nước tiểu tràn ngập, mà tinh thần ông ta cũng đang đứng bên bờ vực sụp đổ.
     
    thLinh2k1, Yama YukiAki Re thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 18 Tháng ba 2020
  9. Trúc Quân

    Bài viết:
    18
    Chương 18. Phải ngoan nhé (hai)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Vậy mà sợ hãi đến mức tè ra quần..

    Sắc mặt Cấm Bạch không đổi, đứng thẳng trước mặt Trương Chính Lương, mỉm cười nhẹ nhàng, nhìn hai bé gái bị ông ta lừa gạt xích lại phía xa, giọng nói trong trẻo.

    - Bác sĩ Trương nói đúng, oan có đầu, nợ có chủ..

    Trương Chính Lương hoảng sợ nhìn Cấm Bạch, cả người đầy vết máu, nhìn ông ta rất chật vật, không ngừng run rẩy mở miệng, vẻ mặt hốt hoảng, giống hệt kẻ điên.

    - Không, không có khả năng.

    - Không, chết rồi, rõ ràng đã chết rồi..

    - Không cần tìm tôi, đừng tìm tôi..

    Cấm Bạch ngồi xổm xuống, tay đeo bao dính đầy máu sờ đầu Trương Chính Lương, dịu giọng thì thầm, giống như đang vuốt ve, che chở món đồ chơi yêu thích.

    - Suỵt, phải ngoan nhé, không được lộn xộn, nếu không, cháu phải phạt chú.. Bác sĩ Trương vẫn lợi hại như trước nhỉ, giả điên đều giống như thật..

    Nghe câu này của Cấm Bạch, Trương Chính Lương lập tức không động đậy, cơ thể cứng ngắc, quay đầu nhìn cô.

    Đôi mắt đen nhánh của Cấm Bạch nhìn ông ta, lại tựa như đang thưởng thức một màn biểu diễn, xuyên thấu qua tâm hồn, ý cười dạt dào, nhưng cực kỳ tĩnh lặng.

    - Được rồi, kế tiếp, lớp học giải phẫu của chúng ta tiếp tục~

    Sau đó, Cấm Bạch lại cầm con dao giải phẫu, sắc mặt chuyên chú, thái độ chân thành. Trong tầng hầm im ắng, giọng nói nhẹ nhàng vang lên phá lệ rõ ràng.

    - Cơ thể người có 206 cái xương.

    - Chỗ này là xương trụ cẳng tay, đây là xương cổ tay, bên trong là xương trụ, bên ngoài là xương quay..

    Mũi dao trong tay Cấm Bạch chỉ xương trong và ngoài chỗ nửa dưới cánh tay Trương Chính Lương.

    - Chỗ này là xương đùi..

    Con dao lại chỉ vào cái chỗ xương dưới lớp da đùi trần trụi của Trương Chính Lương.

    - Đây là xương bánh chè..

    Cấm Bạch chỉ vào khớp đầu gối.

    - Nơi này là xương ống chân, tiếp là xương mác.. Nhớ, xương chày phía trong, còn xương mác nằm ngoài~

    Cấm Bạch chỉ vào hai cái xương chỗ bắp chân Trương Chính Lương.

    - Vừa rồi là những xương cơ lớn trong cơ thể, nhớ rõ chưa?

    Tình huống hiện tại của Trương Chính Lương rất thảm, đôi mắt tràn đầy hoảng sợ và không thể tin tưởng, đau đớn xé rách đến chết lặng khiến ông ta không thể hô lên tiếng, cả người như một khối thịt đỏ mở rộng trong đêm, dần dần nhuốm máu.

    Thái độ dạy học của Cấm Bạch rất nghiêm túc, nghiêng đầu nhìn về phía màn hình giả lập, bao tay đã nhuộm màu đỏ tươi.

    Làn đạn..

    #Hu hu hu.. Nhớ.. Nhớ kỹ..

    #Nhớ rõ.. QAQ

    #Tôi là ai.. Tôi đang ở đâu, tôi đang làm gì.. QAQ

    #La.. La lỵ hung tàn!

    #Thật luôn, phát sóng trực tiếp phạm tội..

    #Đây chắc chắn là lớp học tôi nghe giảng chăm chú nhất!

    #Người dẫn chương trình thật đáng sợ, QAQ nhưng tôi giống như lại yêu cô ấy làm sao đây..

    #Cặn bã bị trừng phạt đúng tội, nhưng tôi thấy lo cho dẫn chương trình á, tôi nhớ pháp luật ở cổ đại nghiêm khắc lắm.. Dẫn chương trình thật sự sẽ ổn chứ..

    #Nhớ kỹ, sẽ không quên TAT

    * * *

    Không tiếp tục chú ý màn hình giả lập, Cấm Bạch ném dao giải phẫu vào góc tường, ngước nhìn hai bé gái vô hồn, cơ thể chồng chất vết thương đang bị xích sắt trói chặt, lúc này, trên mặt cô xuất hiện một nụ cười lạ thường, đôi mắt hấp háy, chứa đựng thêm mấy phần xúc cảm, có lẽ là dịu dàng, nhưng cũng chỉ trong nháy mắt.

    - Ông ta nói, oan có đầu, nợ có chủ, bây giờ tôi sẽ tháo bỏ xích sắt cho hai người.

    Thân hình màu bạc của 114 trôi nổi giữa không trung, nhìn theo bóng lưng Cấm Bạch, nó bắt gặp cảm xúc không giống bình thường trong mắt kí chủ, còn đang miên man suy nghĩ.

    Trên đời, không có ai là trời sinh đã có tính cách vặn vẹo biến thái, kí chủ, rốt cuộc là người như thế nào.. Tâm hồn là đen tối hay trong sáng?

    Công năng phân tích hệ thống của nó không dùng được, mà cũng quét không ra.

    114: QAQ con người thật là động vật phức tạp!
     
    thLinh2k1Yama Yuki thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 18 Tháng ba 2020
Trả lời qua Facebook
Đang tải...