Doãn Thu hô hấp đều đặn mà êm đềm, Giang Hoa Đình híp mắt, nghi ngờ lóe qua đầu tim.
Tại sao nhóc Thu lại phải động vào tủ sách đó?
Tủ sách cũng không phải Doãn Thu không thể động vào nhưng Giang Hoa Đình nghi ngờ là tại sao Doãn Thu cứ muốn ngay lúc cậu ra ngoài mới động vào mà còn sơ ý đến thế, không khôi phục trạng thái vốn có.
Nhưng khi cậu nhìn thấy nơi đang nhô lên trên giường và gương mặt điềm tĩnh say ngủ của Doãn Thu thì Giang Hoa Đình lại lắc đầu có lẽ là cậu nghĩ nhiều rồi.
Giang Hoa Đình cũng không lập tức lên giường nghỉ ngơi mà ngồi ở bàn trước mặt sắp xếp lại mạch suy nghĩ.
Lời của Sầm Tuyết cứ quẩn quanh trong đầu cậu không thôi.
Ý của Sầm Tuyết rất đơn giản cho dù cậu trở thành thiên sư cũng không nhất định có thể ngăn cản nổi kế lớn của Bàn Liên mà nếu ngăn cản thì khả năng mất mạng rất lớn.
Cho dù đã qua đi sắp một tháng rồi nhưng thiên đế chạy ra từ trong quan tài đó làm cậu có kiểu thần phục và tôn kính theo bản năng còn có trái tim khống chế không nổi run rẩy e sợ..
Đến bây giờ ký ức của Giang Hoa Đình vẫn còn mới.
Nói thật Giang Hoa Đình thật sự không muốn nhìn thấy hắn ta lần thứ hai.
Thiên đế đó đến cùng là quỷ thần gì.
Mà điều kiện trở thành thiên sư lại là cái gì..
Giang Hoa Đình mở tủ sách cầm quyển sách vĩ nhân lịch sử đó ra lật lật.
Tốc độ đọc của cậu rất nhanh, đọc xong cậu liền cảm thấy có chút cạn lời.
Cậu cảm thấy quyển sách này không nên đặt tên vĩ nhân lịch sử mà đặt tên là người nổi tiếng thời thượng mới đúng!
Thời gian quyển sách này ghi chép thế mà là từ cận đại đến viễn cổ, thường thì không phải hẳn nên ngược lại mới đúng à? Từ viễn cổ đến cận đại! Sách dạy học lịch sử đều ghi chép như thế.
Mà..
Mấy thứ này đều là thứ lung tung lộn xộn gì..
Giang Hoa Đình càng đọc thì cả đầu toàn sọc đen.
Thời gian ghi chép "Vĩ nhân" gần nhất là một thân vương hơn một trăm năm trước, trong đó giới thiệu vương phi của hắn còn có thiếp, cũng không nói kỹ càng lắm về phần tại sao là "Vĩ nhân". Ừm, thì ra là yêu hận tình thù giữa ba người bọn họ tương đối nổi danh.
Thân vương ban đầu tương đối nuông chiều thiếp sau đó phát hiện vương phi tốt đã bắt đầu vắng vẻ thiếp nuông chiều vương phi sau đó thiếp liền không cam tâm bắt đầu rồi tranh đấu với vương phi..
Nói chung là một bộ kịch máu chó.
Cứ cảm thấy mấy nhân vật này có chút quen thuộc.
Chẳng qua Giang Hoa Đình cũng không nghĩ kỹ bởi vì cậu đã có chút khống chế không nổi co giật khóe miệng, thế là lật mở trang thứ hai.
Người "Vĩ nhân" thứ hai là đế vương điên cuồng mất trí giết người như ngóe cách hiện tại hơn hai trăm năm, đế vương làm rất nhiều người tâm lý sợ sệt nhưng lại có được sự yêu quý của rất nhiều người nói chung thanh danh cực kỳ cao.
Người thứ ba, thứ tư..
Chờ đến khi Giang Hoa Đình nhìn thấy ba chữ "Dương quý phi" này, Giang Hoa Đình cuối cùng mới nhớ tới tại sao câu chuyện đầu tiên.. Khụ! Nhân vật "Vĩ nhân" trong câu chuyện lại quen thuộc tới như thế rồi.
Thiếp gì đó chẳng phải Tiêu Quế bây giờ đang ở bên cạnh Châu Tân Tri sao!
Càng đọc càng không đúng Giang Hoa Đình ở phía sau còn phát hiện Tần Thủy Hoàng, đế vương thượng cổ.
Sách này là được sư phụ cậu đạo nhân Hoàng Sa cất giữ, vậy là nói số sách này là thứ thiên sư mới có, mới được đọc mà còn dùng phương thức của chính họ để phán định mấy người đó là "Vĩ nhân".
"Danh tiếng" của "Vĩ nhân" cũng rất cao không phải sau khi trở thành xác ướp cổ cực kỳ lợi hại thì là sau khi chết linh hồn cực kỳ mạnh mẽ.
Giang Hoa Đình bỗng nhiên cảm thấy người viết ra quyển sách này quả thực có lòng độc ác.
Không, cũng có lẽ là ý tốt đoán chừng là muốn nhắc nhở bọn họ gặp phải ác linh hoặc xác ướp cổ cấp bậc này phải mau chóng chạy đi!
Chẳng qua đến cùng là tâm tư gì thì Giang Hoa Đình cũng tìm tòi nghiên cứu không ra.
Nhưng Giang Hoa Đình cực kỳ chắc chắn trong tay Bàn Liên chắc chắn cũng có một quyển bằng không sao có thể trùng hợp tới như vậy chứ, chị Doãn Hạ của Doãn Thu sẽ bị điều đến mộ địa của trắc phi.
Còn tất cả đều bị cậu đụng trúng.
Giang Hoa Đình lật tới lật lui quyển sách vĩ nhân lịch sử này rất muốn biết thiên đế Sầm Tuyết nói đến cùng là ai.
Chẳng qua thiên đế trong quyển sách này rất nhiều, cậu cũng không biết là người nào.
Ôi, đế vương nổi tiếng bi thảm quá! Giang Hoa Đình không nhịn được đồng tình nhóm nhân vật được ghi ghép bên trong.
Lúc còn sống được người ta sùng kính nhớ nhung còn chưa tính sau khi chết còn bị một đám biến thái nhớ nhung.
Phì phì!
Sách này cũng mang về rồi chỉ cần người khác trong cơ thể Sầm Tuyết không nổi điên thì đoán chừng cậu vẫn tương đối an toàn. Nhìn tinh thần Sầm Tuyết không tệ đoán chừng trong khoảng thời gian ngắn đế vương gì đó đoán chừng cũng chạy không ra được.
Quan trọng nhất là không có tinh thần và sức lực cũng không làm được bất cứ chuyện gì, Giang Hoa Đình quyết định ngủ một giấc trước.
Giang Hoa Đình khép sách lại, cất sách cẩn thận, dán tận mấy tấm phù mới yên tâm lên giường ôm người trên giường vào lòng rồi nhanh chóng chìm vào trạng thái ngủ say.
"Đại sư huynh đi đâu thế?" Cô gái cười vui vẻ hỏi Sầm Tuyết vừa mới về tới. Sầm Tuyết lạnh lùng nói: "Tôi đi đâu còn cần phải báo cáo với cô sao?"
"Là không cần nhưng mà sư phụ tìm cậu, tôi cũng phải biết cậu đang ở đâu chứ? Điện thoại không nhận mà thức thần gặp một cái hủy một cái.. Người không hiểu rõ còn cho là cậu muốn thoát khỏi chúng tôi đó!" Cô gái phát ra tiếng cười thanh thúy. Sầm Tuyết lườm cô ta, "Sư phụ tìm tôi?"
"Đang ở bên trong chờ cậu đó."
Nhìn bóng lưng Sầm Tuyết rời khỏi, cô gái hừ rồi nhỏ giọng nói: "Chẳng qua chỉ là một vật chứa, đắc ý gì chứ.
Trong đó có sư đệ vừa vặn nghe được câu thế này liền tò mò hỏi:" Sư tỷ, vật chứa gì thế? "
Cô gái cười yêu kiều:" Tiểu sư đệ, không có ai nói với cậu, làm người đừng có tò mò đến thế à? Lòng tò mò không chỉ có thể giết chết mèo cũng có thể giết chết người đó. "
Chuyện này cũng do cô ta trong lúc vô ý nghe được nếu như bị truyền ra ngoài thì người chết chính là cô ta.
Cô ta mới không dốt tới thế đi khắp nơi tuyên dương.
Cô ta chỉ cần phải thong thả chờ là được rồi.
Đến lúc đó cô ta sẽ lại trở về đại sư tỷ, tất cả tài nguyên đều của cô ta!
Sầm Tuyết tới một gian phòng để đầy phù vàng và sách cũ, một cụ già ngồi ở giữa bồ đoàn, trên mu bàn tay của cụ già cắm đầy kim, nước thuốc trong bình kế bên nhỏ từng giọt vào trong mạch máu của cụ già.
" Sư phụ tìm con? "
Cụ già quay lưng với Sầm Tuyết, giọng nói già nua mệt nhọc:" Gần đây con đi đâu? "
Sầm Tuyết đối phó cụ già cũng quen tay hay việc:" Ngài phải hỏi hắn đi đâu. "
Ý của lời nói, chính là" Người "trong cơ thể anh ta mang cơ thể của anh ta đi mà anh ta cũng không phải tự nguyện.
" Con cũng đã tức giận bao nhiêu năm như thế rồi, giận cái gì cũng phải nguôi thôi chẳng lẽ con chờ tới lúc sư phụ chết cũng không chịu tha thứ sư phụ sao? "Cụ già hơi nghiêng đầu, dùng khóe mắt nhìn Sầm Tuyết.
" Sư phụ thọ trăm tuổi. "Sầm Tuyết lạnh nhạt nói.
Cụ già khẽ cười:" Sư phụ là người, thọ trăm tuổi cũng sẽ chết. "
Sầm Tuyết nhìn xuống dưới sàn nắm chặt nắm đấm.
" Nếu như lúc đó sư phụ không làm như thế con đã chết rồi. "Cụ già nói:" Chẳng lẽ con cảm thấy để người nhà của con ra tay cũng có hậu quả như sư phụ ra tay à? "
Sầm Tuyết không nói.
Cụ già thở dài một hơi:" Con đi gặp người nào rồi đi? "
Chân mày Sầm Tuyết hơi chau lại, cụ già không đợi anh ta giải thích, tiếp tục nói:" Hơi thở chính trực trên người con rất nồng.. Cho nên mới khống chế nổi người đó? "
Cụ già tựa như đang tự nói chuyện một mình lại tựa như đang giải thích giúp Sầm Tuyết.
" Vô dụng thôi chỉ cần bọn họ chế tạo ra khu vực hung thần thì không có ai có thể ngăn cản thiên đế.. "Cụ già đột nhiên ho khụ khụ tựa như ho tới muốn bay cả phổi ra luôn làm người ta nghe cũng cảm thấy khó chịu.
" Chỉ cần con không vẽ phù thỉnh thần là được. "Không có phù thỉnh thần thì sẽ không triệu được thiên đế.
Cụ già khẽ cười:" Con muốn là có thể không vẽ thì còn có thể xảy ra chuyện lúc trước sao? "
Sầm Tuyết cắn khóe môi trong mắt lộ vẻ căm hờn.
Sư phụ anh ta nói không sai nếu như anh ta không vẽ ra được thì thời điểm đó" Người "trong cơ thể anh ta sẽ giúp anh ta tự mình ra tay vẽ phù thỉnh thần thành phù gọi quỷ..
Đến lúc đó..
Sầm Tuyết hít sâu nhắm mắt lại.
" Sư phụ nếu như không có chuyện quan trọng muốn dặn dò thì con đi ra ngoài trước. "
Cụ già nói:" Cha mẹ con tới tìm sư phụ rồi, bọn họ muốn gặp con. "
Sầm Tuyết lạnh lùng nói:" Không gặp. "
Cụ già cũng không nói gì chỉ nói:" Bọn họ cũng là vì muốn tốt cho con. "
Sầm Tuyết trực tiếp đẩy cửa đi mất.
Ra ngoài vẻ mặt của Sầm Tuyết âm u nặng nề, vì muốn tốt cho anh ta sao? Nếu như thật sự muốn tốt cho anh ta thì sao không học một chút cô nhỏ năm đó! Cô sinh ra Giang Hoa Đình có vận xui ngập trời, người nhà họ Sầm biết và bọn họ sẽ không bỏ qua bất kể thứ gì có thể khai quật người nhà họ Sầm có số mệnh đặc biệt cho dù là khác họ!
Lúc đó anh ta nghe nói cô dùng sức của một người làm cho mấy người ngấp nghé Giang Hoa Đình đều gặp vận rủi lớn, tất cả đều nằm trên giường bệnh trong bệnh viện, không tới một năm nửa năm đừng mong xuất viện.
Chờ lúc bọn họ xuất viện Giang Hoa Đình đã được đưa đi.
Ai cũng không biết Giang Hoa Đình được đưa tới nơi nào.
Cho dù sau đó hai vợ chồng cô chạy đi thành phố Giang, cũng không thấy bọn họ đi gặp Giang Hoa Đình, người nhà họ Sầm theo sát bọn họ tận mấy năm cũng không phát hiện mới không thể không từ bỏ.
Mà cha mẹ của mình bọn họ chẳng qua chỉ muốn thông qua anh ta sống một cuộc sống giàu có sung túc mà bọn họ muốn mà thôi!
Đều là làm cha làm mẹ sao lại kém nhiều như vậy.
Đồng thời Giang Hoa Đình với Doãn Thu về tới cũng gây ra một số đả kích cho mấy người đó.
Trong phòng sách Nhà họ Hoa một người đàn ông trung niên nghe thuộc hạ báo cáo, ban đầu vẻ mặt còn bình thường, bình tĩnh nhưng nghe tới đoạn sau thì người đàn ông bảo anh ta dừng.
" Doãn Thu về rồi sao? "
" Phải, trực thăng của nhà họ Giang lái thẳng vào trong khu dân cư bọn họ ở, cùng về còn có chồng của cậu ta. "
Người đàn ông trung niên cau mày, trực thăng..
Vừa ra là hai chiếc.
Sự giàu có nhiều tiền của nhà họ Giang thật sự làm cho người ta rất hâm mộ. Không ai ghét nhiều tiền dù là ông ta cũng không ngoại lệ.
" Sao Doãn Thu lại may mắn tới vậy chứ? "
Vấn đề này thuộc hạ không trả lời nổi ông ta.
" Hoa Vũ Thần dạo này thế nào. "
" Cậu hai.. "
" Hắn tính là cậu hai gì chứ! "Người đàn ông trung niên quát mắng nói:" Hắn còn không phải em trai tôi! "
" Vâng. "Thuộc hạ vội vàng nhận sai," Hoa Vũ Thần dạo này vẫn mang theo cơ thể bệnh tật hỏi thăm các nước, mỗi khi đến tối thì bệnh càng nặng hơn, ban ngày xem ra không khác gì người bình thường nhưng tình trạng cơ thể quả thực càng ngày càng kém. "
" Ông cụ đó thì sao? "
" Vẫn như xưa, treo đó. "
" Vậy là tốt. "Người đàn ông trung niên đối với đáp án này cũng khá hài lòng," Nhớ kỹ, phải nhìn chằm chằm Hoa Vũ Thần, tôi muốn bất cứ lúc nào cũng nắm giữ được hành tung của hắn. "
" Rõ "
" Quan trọng nhất là đừng có để hắn tiếp xúc với Doãn Thu, bao gồm mấy người nhìn như trung lập đó. "Trong mắt người đàn ông trung niên lóe lên một tia độc ác.
" Rõ "
Doãn Thu mở mắt ra, đập vào mắt là nụ cười rạng ngời như một mặt trời nhỏ của Giang Hoa Đình.
" Sớm. "
Có thể do vừa mới ngủ dậy mà thanh tuyến lạnh lùng của Doãn Thu lộ ra có chút mềm mại làm Giang Hoa Đình nghe tới không hề khách sáo cho anh một nụ hôn nóng bỏng!
Giang Hoa Đình vừa không biết xấu hổ trượt tay vào làn da trơn bóng vừa ra vẻ đứng đắn nói:"
Nhóc Thu, nên thức dậy rồi. "
Doãn Thu bị trêu chọc tới mức vành tai đỏ lên:" Cậu tránh ra. "
Giang Hoa Đình lưu luyến không thôi thu tay lại nhưng đôi mắt một tên ngốc si tình lại bám diết trên người Doãn Thu tựa như muốn dùng ánh mắt hóa thành tay lột sạch bộ đồ chướng mắt đó!
Lúc trước cậu đối với câu nói" Đàn ông chính là động vật suy nghĩ bằng nửa thân dưới "này khịt mũi xem thường, nhưng từ lúc cậu phát hiện mình thích Doãn Thu thì câu nói này quả thực như đang khắc họa cậu lúc này.
Thật sự hận không thể cùng nhóc Thu chết ở trên giường~
Đáng tiếc chỉ có thể suy nghĩ.
Giang Hoa Đình tham lam nhìn Doãn Thu rửa mặt xong sau đó cầm quân trang lên, Giang Hoa Đình buồn bực.
" Rất muốn vứt bộ quần áo này! "Mỗi lần nhóc Thu mặc bộ đồ này là cũng không biết tới lúc nào mới có thể về nhà."
Doãn Thu lườm cậu: "Cho cậu một cơ hội."
Giang Hoa Đình cười như hoa: "Tôi thế này chẳng phải chỉ nói thôi sao!"
Cậu nào dám vứt thật..
"Chẳng qua, nhóc Thu đối phó được không?" Vừa bên quân đội vừa thêm tổ huyền học, quay như cái con quay vậy. "Bằng không gọi anh cả về giúp cậu đi?"
"Anh cả có việc phải làm." Doãn Thu từ chối ngay.