Dương Nhạc sửng sốt một chút: "Sư phụ sao?"
Giang Hoa Đình nhíu mày: "Đúng đó, sư phụ đâu!"
"Ở bên trong đó!"
Giang Hoa Đình: "..."
Sao bỗng nhiên có cảm giác bị lừa?
Tìm thấy đạo nhân Hoàng Sa, Giang Hoa Đình vừa nhìn thấy đạo nhân phong thái thần tiên kia liền dừng bước. Người khác cảm thấy ông có phong thái thần tiên nhưng chỉ có cậu cảm thấy sư phụ gầy đến đáng thương.
Thế này phải là bao lâu chưa được ăn cơm no rồi?
Doãn Thu cũng không vào cùng mà là ở bên ngoài chờ, Giang Hoa Đình cũng không ép buộc mà tự tới đây.
Nhìn thấy bóng lưng gầy gò đến mức lộ cả xương của đạo nhân Hoàng Sa, Giang Hoa Đình nhịn không được: "Sư phụ?"
Giang Hoa Đình không được đáp lại.
Trong lòng Giang Hoa Đình lộp bộp vội vàng chạy qua đó, mới phát hiện đạo nhân Hoàng Sa chỉ là ngủ thiếp đi thôi. Nhưng Giang Hoa Đình nhịn không được lo lắng một phen.
Nếu là trước kia thì không cần cậu chạy tới thì sư phụ cậu cũng đã tỉnh dậy thậm chí còn có thể càng già càng dẻo dai ném cậu qua vai nữa đó! Đâu thể nào ngủ say như vậy chứ?
Giang Hoa Đình đang do dự có cần để sư phụ cậu tỉnh ngủ rồi lại tới không nhưng nơi này là núi cao cũng sắp tối rồi nên cực kỳ lạnh, đạo nhân Hoàng Sa ăn mặc lại mỏng manh.. Nghĩ rồi vẫn cầm một tấm chăn lông đến đây đi thì đạo nhân Hoàng Sa đã tỉnh lại.
"À,
Nhóc Hoa hả?"
Giang Hoa Đình nghe thấy trong giọng nói của đạo nhân Hoàng Sa tràn ngập vẻ mệt mỏi.
"Sư phụ."
"Không phải bảo con đừng tới nữa rồi sao? Trở về nơi này là đã chuẩn bị xong để về kế thừa đạo quán của sư phụ rồi sao?"
Giang Hoa Đình: "..."
"Sư phụ.."
"Hửm?" Đạo nhân Hoàng Sa yêu quý nhìn Giang Hoa Đình.
"Sư phụ nói với cha mẹ con chuyện duyên phận đã hết là xảy ra chuyện gì?"
"Con cũng chuẩn bị đi thành phố Kinh lấy thân phận bác sĩ ra mắt rồi, thế này chẳng phải là duyên phận sư đồ của chúng ta đã hết rồi sao? Sư phụ là một đạo nhân mà, tục xưng đại sư!"
Giang Hoa Đình: ".. Sư phụ cũng là bác sĩ mà."
"Đúng vậy không có bằng."
"Vậy sư phụ cũng đừng nói lung tung dọa người chứ! Gì gọi là duyên phận đã hết!" "Sư phụ không nói như vậy, cha mẹ con không để sư phụ rời đi mà!"
Hai sư đồ câu được câu không nói chuyện, đạo nhân Hoàng Sa liếm môi: "Đồ đệ, lâu như vậy mới trở về một lần sư phụ đã rất lâu chưa được ăn món con nấu, chi bằng nấu một bữa cho vi sư đi?"
Giang Hoa Đình không chút do dự: "Được."
Đạo nhân Hoàng Sa yêu quý nhìn bóng lưng Giang Hoa Đình đi nhà bếp chuẩn bị bữa tối cho ông, sau đó nhắm mắt.
Ông nói như vậy với vợ chồng họ Giang thực ra là ông cũng có ý riêng.
Giang Hoa Đình lôi kéo đại thần may mắn Doãn Thu ra ngoài tản bộ một vòng, ở nhà bác Đại Cường lấy được rau quả tươi mới nhất, ở nhà thím Ngưu lấy được gà mập nhất, tiếp đó đi nhà chú Dương chuyên nuôi cá lấy được mấy con cá béo ú rồi về đạo quán.
Trên đường đi Giang Hoa Đình đều đang cười hì hì, tay kéo tay của Doãn Thu lại chưa từng buông lỏng.
Doãn Thu liếc qua bàn tay bị Giang Hoa Đình nắm không nói chuyện.
Anh biết tâm trạng của Giang Hoa Đình rất không tốt.
"Bác Đại Cường vậy mà biết anh là vợ tôi."
"Còn nói tôi có mắt nhìn!"
Doãn Thu: "..."
"Tôi cũng cảm thấy tôi rất có mắt nhìn." Giang Hoa Đình tổng kết. Doãn Thu cũng làm tổng kết: "..."
Nhà bếp nhỏ ở trong đạo quán, Doãn Thu ở một bên nhìn Giang Hoa Đình chặt chặt chặt, cắt cắt cắt, thủ pháp nhanh như chớp, rau quả cắt ra có độ dày đều nhau giống dùng thước đo vậy.
Giết gà giết cá giết đến cực kỳ dứt khoát lưu loát! Vẻ mặt nghiêm túc tựa như đang giải phẫu xác chết vậy..
Từng đợt mùi thơm truyền ra ngoài người của đạo quán đều ngửi mùi thơm mà đến, Dương Nhạc đứng mũi chịu sào.
Lúc này Doãn Thu mới phát hiện người trong đạo quán thực ra cũng không phải là rất nhiều tổng cộng cũng chỉ khoảng chín người mà đa số đều còn là đứa trẻ.
Giang Hoa Đình để lại một ít cho bọn họ còn lại đều được bưng đến phòng của đạo nhân Hoàng Sa.
"Sư phụ, tới, nấu xong rồi."
Đạo nhân Hoàng Sa cười rất hiền lành: "Nào, mấy đứa cũng ăn chung một bữa với sư phụ đi."
Giang Hoa Đình nói: "Được."
Doãn Thu cũng ngồi xuống bên cạnh ăn cơm.
Một bữa cơm này ăn cũng không phải rất thái bình, Doãn Thu không ngờ Giang Hoa Đình và sư phụ cậu cùng nhau ăn cơm mà tựa như đánh trận, vì một miếng thịt đằng đằng sát khí ông trừng tôi tôi trừng ông!
Doãn Thu cũng cực kỳ bình tĩnh không chút cảm xúc gắp thức ăn ăn cơm. Anh ăn xong rồi mà hai sư đồ này còn đang đấu.
Bầu không khí rất tốt.
Đêm nay, Giang Hoa Đình với Doãn Thu ở lại.
Được Giang Hoa Đình mãnh liệt yêu cầu đêm nay cậu muốn cùng Doãn Thu ngủ chung! Là kiểu ngủ cùng một cái giường!
Doãn Thu cũng không nói gì dù sao có nói gì thì Giang Hoa Đình cũng sẽ lén qua tới còn không bằng mới bắt đầu cứ thế này để đỡ phải giày vò. Anh không chút nghi ngờ năng lực của Giang Hoa Đình.
Thằng này chuyện gì cũng có thể làm ra được.
Giang Hoa Đình như ý ôm Doãn Thu ngủ.
Người bên cạnh tựa như một lò lửa làm cho Doãn Thu buồn ngủ.
"Nhóc Thu.."
Doãn Thu ừm mà mắt vẫn nhắm như cũ.
"Sư phụ tôi ông ấy.. Sắp quy tiên rồi."
Quy tiên..
Doãn Thu chậm rãi mở mắt ra, thì ra là thế. Khó trách sau khi Giang Hoa Đình nhìn thấy đạo nhân Hoàng Sa thì trên mặt tuy vẫn cười hì hì như cũ nhưng ý cười lại không leo lên tới đáy mắt.
"Người luôn có một lần chết." Doãn Thu chỉ có thể nói như vậy.
Giang Hoa Đình biết người kiểu gì cũng sẽ chết nhưng loại chuyện này xảy ra trên người thân bên cạnh mình thì cảm giác khó chịu như vậy.
Cậu nhớ hơn một năm trước lúc cậu xuống núi thì tuổi thọ của sư phụ không phải chỉ một chút như vậy, sinh khí vô cùng nồng đậm cho dù là cậu tính không ra thì cũng có thể "Nhìn" hơi thở trên người tiến hành phán đoán.
Nhưng bây giờ chỉ còn lại có một chút xíu như vậy..
Lại liên tưởng đến kiếp nạn của cậu với Doãn Thu.
Kiếp nạn của hai người chồng lên sẽ chỉ càng khủng bố với hung tàn hơn, hậu quả cũng hẳn phải là chết chắc! Nhưng cậu với Doãn Thu vẫn còn sống mà sinh khí của sư phụ cậu lại như có như không..
Giang Hoa Đình vừa nhìn là biết chuyện gì xảy ra.
Sư phụ cậu đạo nhân Hoàng Sa đã tốn hết tu vi cả đời dùng tuổi thọ còn lại của ông để bắt lấy một chút hy vọng sống của một trong hai người bọn họ!
Chỉ cần tia sự sống của một trong hai người bọn họ được bắt lấy vậy thì bọn họ chắc chắn đều sẽ sống sót.
Giang Hoa Đình sẽ không để cho Doãn Thu chết, may mắn của Doãn Thu cũng sẽ chăm sóc được Giang Hoa Đình.
Nhưng mà bắt lấy tia sự sống là phải trả giá rất lớn, trên đời này không có bữa cơm trưa nào là miễn phí.
Doãn Thu vỗ lưng Giang Hoa Đình đây chẳng qua là một chàng trai chừng hai mươi cho tới bây giờ trong đời cậu thì hình bóng nhiều nhất chính là sư phụ cậu đạo nhân Hoàng Sa.
Không cam tâm, cũng hết cách.
"Không sao, tôi ở đây."
Bởi vì ngủ quá muộn Giang Hoa Đình cũng không giống trước kia sáu giờ là thức dậy, lúc tám giờ cậu bị tiếng gõ cửa khủng bố của Dương Nhạc đánh thức!
"Giang Thần Giang Thần!"
Giang Hoa Đình buông Doãn Thu trong ngực ra: "Làm gì?"
"Sư phụ! Sư phụ về cõi tiên rồi!"
Giang Hoa Đình lập tức nhảy từ trên giường xuống!
"Sư phụ!"
Giang Hoa Đình biết đạo nhân Hoàng Sa chẳng mấy chốc sẽ buông bỏ nhân gian nhưng không ngờ nhanh như vậy..
Lúc đạo nhân Hoàng Sa đi là nở nụ cười trên mặt chứng minh nguyện vọng cả đời ông ấy đều thành thực rồi, ông ấy rất thỏa mãn.
Hậu sự của đạo nhân Hoàng Sa rất đơn giản, sau khi Giang Hoa Đình sắp xếp xong hết thảy liền tìm Dương Nhạc.
"Ngôi đạo quán này về sau thuộc về cậu rồi."
"Hả?" Dương Nhạc trợn tròn mắt.
"Thế này, không.."
Giang Hoa Đình không để ý đến Dương Nhạc cà lăm, tiếp tục nói: "Cậu đã đến ở đây lâu như vậy hẳn là cũng phát hiện, ở đây bên ngoài là một đạo quán nhưng thực ra lại là trại trẻ mồ côi."
Dương Nhạc gật đầu quả thực cậu ta đến tới đây chưa tới một tháng đã phát hiện rồi.
Trẻ con ở đây đều là trẻ mồ côi.
"Thực ra cũng không cần chăm sóc đặc biệt gì, thỉnh thoảng tôi sẽ gửi tiền tới giúp đỡ cậu giúp tôi trông bọn nó là được." Giang Hoa Đình nói, Dương Nhạc đến đây cũng gần một năm rồi đối với nơi này cũng có tình cảm, "Được."
"Tuy tôi không biết phong thuỷ cậu học được thế nào rồi, nhưng mấy thứ này đối với cậu mà nói hẳn là có tác dụng." Giang Hoa Đình lập tức vơ vét vốn liếng của đạo nhân Hoàng Sa lấy mấy thứ sách tranh liên quan tới phong thủy, tâm đắc gì đó tất cả đều đưa cho cậu ta.
Về phần cái khác Giang Hoa Đình không động đến.
"Vậy những thứ này thì sao?" Dương Nhạc có chút trông mà thèm, cậu ta nhìn thấy trận đồ bát quái, còn có sách liên quan tới xem bói.
"Để lại cho người có duyên đi." Đồ đệ của sư phụ không nên chỉ có một mình cậu.
"Vậy tôi có thể.."
"Có thể chẳng qua tôi cảm thấy cậu xem cũng không hiểu." Giang Hoa Đình nói.
Dương Nhạc: "..."
"Giang Thần, anh phải đi rồi sao?"
Giang Hoa Đình gật đầu: "Ừm, tôi phải rời khỏi thành phố Giang rồi."
"Đi đâu?"
"Đi nhà vợ tôi!"
Dương Nhạc: "..."
Doãn Thu: "..."
Tay hơi ngứa.
Người luôn phải nhìn về phía trước, chưa được mấy ngày Giang Hoa Đình đã cùng với Doãn Thu lên đường đi thành phố Kinh.
Không biết có phải là vận xui của Giang Hoa Đình thật sự là quá mức mạnh mẽ không mà ngay cả số mệnh của Doãn Thu cũng ép không nổi nữa, con đường đi thành phố Kinh này cũng đúng là rất thăng trầm.
Doãn Thu nhận được điện thoại của Nhiếp Minh Nhã.
Anh ta với Ninh Triết đều cảm thấy cơ thể không thoải mái muốn để cho Giang Hoa Đình sang khám thử.
Giang Hoa Đình nhướng mày: "Bọn họ tự mình không thể khám sao?"
"Khám qua rồi không phát hiện vấn đề gì." Doãn Thu nói: "Cơ thể xảy ra vấn đề cũng không chỉ mỗi anh ta với Ninh Triết, mà những bác sĩ từng đi thành phố Mai đều cảm thấy không thoải mái."
Lúc này Giang Hoa Đình mới nhớ tới một chuyện bị cậu quên gần hết.
Tên quan chức hút sinh khí.
Chẳng lẽ lại là ông ta sao?
Cũng tốt, lôi tên đại sư tà ác đứng sau tên quan chức vì dân trừ hại cũng tốt!
"Đi tới chỗ nhóm Nhiếp Minh Nhã xem một chút trước đi."
Doãn Thu không phản đối.
May là bọn họ vẫn chưa ra khỏi thành phố Giang nên đi tới chỗ Nhiếp Minh Nhã cũng không tốn bao nhiêu thời gian.
Bọn họ ở bệnh viện Trung y tìm thấy Nhiếp Minh Nhã với Ninh Triết.
"Mấy anh cũng rất kính nghiệp đó, cả người không có tí sức lực nào mà còn kiên trì lên ca." Giang Hoa Đình cảm thán nói.
"Không phải, tôi cũng muốn nghỉ nhưng hôm nay không thể vắng mặt." Ninh Triết ngáp một cái, quầng thâm mắt dày đặc.
"Hôm nay thành phố Mai có một vị lãnh đạo muốn qua đây xem thử mà chúng tôi làm bộ mặt của bệnh viện Trung y nên nhất định phải ở đây." Nhiếp Minh Nhã nói, giọng điệu lại rất bình thường nhưng Giang Hoa Đình vẫn nghe ra được sự chán ghét của anh ta.
"Lãnh đạo của thành phố Mai sao?" Có phải là quá trùng hợp rồi không?
"Cậu cũng từng gặp."
Giang Hoa Đình nhíu mày: "Nhóc Thu."
"Cậu bận đi tôi đi trước một bước." Doãn Thu không nghĩ gì cả nói.
Giang Hoa Đình vội vàng bắt anh lại: "Anh đi đâu?"
Doãn Thu: "..."
Nhiếp Minh Nhã: "..."
"Thành phố Kinh."
"Không được! Anh đi trước, tôi phải tới ngày tháng năm nào mới có thể đến thành phố Kinh hả?"
Doãn Thu: "..."
Giang Hoa Đình hết sức nghiêm túc: "Anh đừng nhìn tôi nói khoa trương chỉ cần anh để tôi một mình ra ngoài rơi phân chim trên đầu còn là nhẹ, biển quảng cáo nện xuống mới là kinh khủng! Nhóc Thu, anh sẽ không thấy chết không cứu đâu ha?"
Nhiếp Minh Nhã: "..."
Ninh Triết nghe cũng trợn mắt hốc mồm: ".. Cậu là quả bom biết đi sao?" Hại người hại mình.
Giang Hoa Đình tỏ vẻ có chuyện như thế thật gật đầu: "Đúng thế."
Cậu không chút để ý chuyện người khác biết thể chất vận xui của cậu.
Bằng không sao có thể giữ nhóc Thu ở bên cạnh cậu chứ? Nhất định phải cùng lên thành phố Kinh! Có thể ở thêm một ngày tính một ngày!
Ninh Triết: "..."
Ánh mắt mát lạnh của Nhiếp Minh Nhã quanh quẩn giữa hai người Doãn Thu với Giang Hoa Đình, hai người này?
Nếu là lúc trước Doãn Thu tuyệt đối sẽ không nói hai lời đi luôn.
"Ở lại bao lâu." Doãn Thu lạnh nhạt hỏi.
Nhiếp Minh Nhã: "..."
Giang Hoa Đình lập tức nói: "Nhanh thì ngày mai là có thể đi, chậm thì ngày mốt." Tuy rất muốn kéo dài nhưng nếu muốn trở thành một bạn trai đạt tiêu chuẩn thì nũng nịu vừa phải có thể nhưng không thể cản trở quá đáng!
Doãn Thu gật đầu: "Được."
Nhiếp Minh Nhã: "..."
Nhận được sự đồng ý của Doãn Thu, Giang Hoa Đình lập tức tràn đầy sức sống! Thấy Giang Hoa Đình muốn chạy đi gặp vị lãnh đạo kia thì Ninh Triết vội vàng gọi cậu lại!
Giang Hoa Đình quay đầu: "?"
Ninh Triết nói: "Đại sư, ngài vẫn chưa chẩn bệnh cho chúng tôi đâu!" Đây mới là mục đích chính chẳng phải sao!
Giang Hoa Đình nhướng mày ra vẻ thần côn cao sâu khó lường: "Không sao, dương khí bị người ta hút đi một chút mà thôi, đợi lát nữa là khỏe."
Ninh Triết kinh hãi!
Bọn họ gặp hồ ly tinh biết hút dương khí sao?