Chương 6: Hoàn cảnh của người mù nhỏ sau khi trọng sinh.
[BOOK]Tại bệnh viện, tài xế lái xe ra khỏi bãi đậu xe dưới tầng hầm, đưa Thời Cảnh Quân đến công ty.
Vừa đi được một đoạn thì tài xế liền phát hiện Thời Cảnh Quân tay phải nắm chặt thành quả đấm áp vào bụng mình, trên trán chảy ra mồ hôi lạnh.
Anh muốn hỏi vài câu, nhưng nghĩ đến tính khí hung hãn của ông chủ, anh im lặng.
"Thời tổng, đến công ty à?"
Thời Cảnh Quân đợi cơn rạo rực trong bụng bớt cảm giác đau nhói, rồi mới buông tay ra, nói: "Về nhà trước đi."
Tối qua anh bị sốt cao, sau khi chườm đá thì đỡ hẳn. Chỉ là anh chưa ăn gì cho đến khi tỉnh dậy nên lại đau bụng.
Sau khi trở về nhà, tài xế yêu cầu đầu bếp chuẩn bị thức ăn và đưa đồ ăn tới, Thời Cảnh Quân không có cảm giác thèm ăn mà anh chỉ ăn một vài miếng hoa quả.
Ngón tay bị dao gọt hoa quả cắt trúng nhưng anh cau mày không để ý, ném bát đĩa vào bồn rửa chén, sau khi tắm xong liền nằm xuống giường nghỉ ngơi.
Khi chiếc Maybach màu đen của Thời Cảnh Quân vừa rời bệnh viện thì Trần Giảo Giảo đang đăng ký.
Số cô đăng ký lần này là bác sĩ Triệu. Kiếp trước cô từng gặp, bác sĩ này là người rất tốt. Kiếp trước cô thiếu tiền, anh ấy đã giúp trả tiền viện phí cho cô. Đương nhiên, kiếp này bác sĩ Triệu sẽ không biết Trần Giảo Giảo.
Làm xong kiểm tra, cô bàng hoàng cầm đơn khám bước ra khỏi phòng khám.
Cô biết sau khi trùng sinh, mắt cô có thể nhìn thấy được chút ít. Đó là một điều vô cùng khó tin, nhưng cô không bao giờ ngờ rằng điều tốt đẹp sẽ thực sự xảy đến với mình! Nghĩ lại những lời bác sĩ nói trong đầu, cô gần như sắp rơi nước mắt - bác sĩ nói rằng đây không phải là mắt bị mù mãi mãi mà là một bệnh cấp tính và có thể chữa được.
Miễn là kiên trì chữa trị và bảo vệ mắt, trong vòng mấy tháng liền có thể khôi phục bình thường thị lực.
Trong kiếp trước, bác sĩ Triệu này đã thương hại nói với cô: "Nếu mắt của cô được đến khám sớm hơn, có lẽ đã tốt hơn. Cô bé, vấn đề về mắt là một vấn đề lớn. Làm sao cô có thể đến phòng khám của thị trấn mà khám tùy tiên được."
Trần Giảo Giảo đã nghe được một câu như vậy, cô tuyệt vọng đến không nói được lời nào.
Đúng vậy, nếu ai đó quan tâm đến cô sau một vụ tai nạn và đưa cô ấy đến một bệnh viện lớn để điều trị thì cô ấy sẽ không bị mù.
Và kiếp này, đôi mắt cô thực sự có hy vọng..
Trần Giảo Giảo cũng liên tục hỏi: "Thật có thể tốt chứ ạ?"
Bác sĩ Triệu cười vỗ vai cô: "Thật, chú ý cẩn thận để mắt không bị dị vật kích thích đến."
Sau nhiều lần khẳng định từ bác sĩ Triệu, Trần Giảo Giảo đã cầm tờ đơn để lấy thuốc. Bác sĩ Triệu cũng dạy cô một loạt các phương pháp xoa bóp và bảo cô hãy xoa bóp nhẹ nhàng.
Trần Giảo Giảo đã lấy thuốc, trong lòng ung dung rất nhiều, bước chân nhẹ nhàng hơn hẳn.
Chỉ cần đôi mắt được chữa khỏi là mọi thứ đều còn hy vọng. Cho dù Trần gia có đuổi cô ra khỏi nhà đi chăng nữa thì cô vẫn có cách ổn định cuộc sống.
Bác sĩ Triệu dặn dò cô là cô có thể để mắt tiếp xúc một chút ánh mặt trời, vì vậy cô bỏ kính mù vào cặp sách, buộc tóc thành đuôi ngựa. Khi cô đi ra khỏi bệnh viện, nheo mắt nhìn bầu trời trong sáng, ánh nắng ấm áp nên tâm trạng rất tốt.
Nhiều người có mặt tại cửa không thể không nhìn cô với vẻ ngạc nhiên. Bảo vệ cầm ấm trà lên tay mà choáng váng. Nhìn cô vài lần nữa. Anh ta là một người đàn ông khoảng 30 tuổi, anh ta đã nhìn cô đến mức đỏ mặt.
Trần Giảo Giảo giả vờ như không biết chuyện này, dù gì thì cô cũng không quan tâm - liệu cô ấy có mua một lọ kem chăm sóc da không?
Từng cơn gió lạnh thổi vào mặt cô, cô sờ lên khuôn mặt tê dại vì lạnh, lấy ra hai trăm tệ còn lại trong túi, chần chừ.
Các sản phẩm chăm sóc da của luôn bị Trần Như Thơ cất trong tủ ở phòng vì cô ta sợ cô sẽ sử dụng.
Làn da dù có tốt đến đâu nếu không thoa kem dưỡng da mặt cũng sẽ bị gió lạnh mùa đông làm cho đau như bị cắt da cắt thịt. Đời trước, Trần Giảo Giảo mới ở độ tuổi đôi mươi, nhưng làn da tốt của cô đã bị đóng băng đến mức nhạy cảm và ửng đỏ.
Trần Giảo Giảo do dự, nhưng vẫn cảm thấy tiền không thể tiết kiệm được lâu, vì vậy cô đã đi đến cửa hàng mỹ phẩm bên cạnh bệnh viện.
Đúng lúc này, ba học sinh cấp ba mặc đồng phục học sinh xông đến, nam tử bế một cô gái xinh đẹp, cô gái trán đỏ bừng, cổ chân dường như bị trẹo, một người khác lo lắng đi theo sau, thúc giục: "Đều do ngươi. Đã bảo đừng chơi nếu ngươi đã không biết chơi! Bây giờ tại ngươi mà làm Vi tỷ bị thương. Vi tỷ của chúng ta xinh đẹp như vậy, nếu để lại sẹo, ngươi có thể bồi thường được không?"
Trần Giảo Giảo theo bản năng tránh ra, nhưng chợt quay đầu, nhìn thêm một cái.
Làm thế nào cô có thể gặp Hà Mạn Vi ở đây? Cô nhíu mày, nhưng thật may, kiếp này bức thư tình của Hà Mạn Vi sẽ không bị cô chuyển cho thầy giáo, cô và Hà Mạn Vi sẽ không có bất kỳ quan hệ nào. Nhưng trong tận xương tủy cô vẫn không muốn gặp lại người này. Cảm nhận được nỗi lo sợ khi gặp Hà Mạn Vi, cúi đầu vội vàng rời đi.
Không nghĩ tới, hai người nam sinh cũng vừa nghiêng đầu, nhìn về hướng cô.
"Cái áo trong chiếc áo khoác ngoài của cô gái kia, đó có phải là đồng phục học sinh của trường mình không nhỉ? Đó là áo đồng phúc của trường chúng ta. Nhưng sao tôi chưa từng thấy cô gái đó bao giờ nhỉ? Trông cô ấy thật đẹp?" Ấn Thu vẫn phàn nàn với chàng trai đã làm tổn thương Hà Mạn Vi khi chơi bóng. Nhưng vào lúc này, những đường nét trên khuôn mặt thanh tú của cô gái đều nằm trong tâm trí anh - điều đó là không thể. Cô đẹp hơn Hà Mạn Vi. Nếu đó là học sinh từ trường của họ, làm sao anh có thể chưa từng nhìn thấy cô nhỉ?
Thiếu niên cõng Hà Mạn Vi trên lưng không khỏi nhìn lại bóng lưng của cô gái: "Đúng vậy, ta chưa thấy qua bao giờ. Khí chất có chút lạnh lùng như kim phấn thế gia. Hay cô ấy là học sinh năm nhất?"
"Có lẽ là từ trường bên cạnh." Hà Mạn Vi nhàn nhạt nói, mặt không cảm xúc.
Ấn Thu phản ứng đầu tiên: "Ai, nhìn cái gì người đẹp a, vội vàng đem Vi tỷ đưa bệnh viện a, Vi tỷ là hoa khôi trường học, làm gì có ai có thể đẹp hơn Vi tỷ của chúng ta được.
Nam sinh vẫn còn đang suy nghĩ về điều đó, nhưng cậu đã quay đầu lại, vội vàng cõng Hà Mạn Vi vào bệnh viện.
Trong lòng Hà Mạn Vi nhớ lại cô gái vừa rồi. Tóc đuôi ngựa buộc bằng dây thừng màu đen, mũi giày cũng sắp sờn, gia cảnh cũng có vẻ không tốt lắm. Khuôn mặt quả thực rất tốt, sắc mặt tuyệt mỹ, khí chất của nàng trong trẻo lạnh lùng. Thật khiến người ta khó quên. Cô cau mày. Nếu là của trường mình thì sợ chức hoa khôi trường của mình phải nhường lại -có phải là học sinh chuyển trường không?
Trần Giảo Giảo đã bước vào cửa hàng mỹ phẩm và tạm gác lại vấn đề về Hà Mạn Vi, cô ấy cẩn thận so sánh hiệu quả và giá cả của một số mẫu.
Trước đây cô là một người mù, nếu cô lựa quá lâu thì nhân viên bán hàng sẽ rất sốt ruột, nhưng hôm nay cô đã bỏ kính nên nhân viên bán hàng không thúc giục nàng. Bởi vì nhiều người không thể không bước vào khi họ nhìn thấy một cô gái xinh đẹp trong cửa hàng.
Trần Giảo Giảo cầm một chai sữa rửa mặt Johnson, đi thanh toán, tâm trạng cô rất thoải mái, chai này đủ để lau mặt và tay cho cô.
Có một tấm gương ở khu vực thanh toán, cô liếc nhìn chính mình.
Kiếp trước, cô luôn vùi đầu, cẩn trọng, giống như một con chim sợ hãi, mặc bộ quần áo tồi tàn và mờ mịt kia, gương mặt hầu như bị che bởi gương mù, theo thời gian cũng bị bụi che phủ.
Bây giờ mắt cô sắp lành, cô nên tự tin hơn một chút.
Nghĩ vậy, Trần Giảo Giảo bước ra khỏi cửa hàng, nhìn đường phố đông đúc xe cộ, duỗi một ngón tay ra, nhếch khóe miệng.
* * *
Về đến nhà, cô nấu mì ăn rồi lên giường nằm. Nhà máy của Trần phụ và Trần mẫu tan làm lúc nửa đêm, đại đa số thời điểm phải tránh bọn họ và hai chị em Trần Như Thơ Trần Như Phong, là có thể giảm rất nhiều chuyện.
Ngoài ra, Trần Như Thơ có lẽ đang chờ đợi để chuyển bức thư tình của Hà Mạn Vi cho giáo viên qua chính tay cô. Nếu phát hiện vẫn chưa đưa, không biết biểu hiện của cô ta sẽ như thế nào.
Trần Giảo Giảo đã đúng. Hôm nay trong lớp, Trần Như Thơ luôn bồn chồn, thường xuyên nhìn Hà Mạn Vi. Cô đã kẹp lá thư trong bài tập về kỳ nghỉ của Trần Giảo Giảo. Nói chung, vào buổi sáng, các thầy cô đã thu bài tập trong kì nghỉ. Như vậy ít nhất trước giữa trưa nay, Hà Mạn Vi cũng sẽ bị gọi tới phòng làm việc đi.
Cô ta mong đợi chuyện đó xảy ra nhưng căn bản không có chuyện gì phát sinh!
Cho đến buổi chiều, khi đang trong giờ học thể dục, Hà Mạn Vi bị một quả bóng ném trúng đầu và được các bạn nam chân chó trong lớp cõng đến bệnh viện. Như vậy không hề xảy ra những chuyện Trần Như Thơ đã mong đợi! Cô nhìn chằm chằm bóng lưng của Hà Mạn Vi mà không khỏi thầm nguyền rủa" đạo đức giả ", chẳng phải mắt cá chân chỉ bị thương một chút thôi sao? Đến phòng y tế kiểm tra là được, cần gì phải đi bệnh viện chứ?
Khi giờ học sắp kết thúc, cô bắt đầu cảm thấy lo lắng, có chuyện gì vậy? Có lẽ nào Trần Giảo Giảo ở lớp không nộp vở bài tập trong kì nghỉ không?
Hiện tại đang học lớp 12 nên giờ ra về của cô rất trễ. Lúc cô về đến nhà đã hơn chín giờ, muốn hỏi chuyện với Trần Giảo Giảo, nhưng không ngờ Trần Giảo Giảo đã ngủ mất rồi!
Cô giễu cợt, buông rèm nói:" Đi ngủ sớm vậy? Sợ mẹ về bắt làm việc nhà sao? "
Không có tiếng đáp lại.
Trần Như Thơ tức giận đến mức đóng sầm cửa lại, người thì đã ngủ say, chẳng lẽ lại đánh thức cô dậy để hỏi.
Trần Như Thơ có chuyện gì đó trong lòng, cả đêm không ngủ ngon. Cô quyết định xem xét tình hình vào ngày hôm sau.
Cô ấy có quầng thâm dưới mắt, nhưng Trần Giảo Giảo đang ngủ rất say. Rốt cuộc ban ngày đi bệnh viện, có chút mệt mỏi, liền mở mắt ra, lại đi biệt thự.
* * *
Chuyện này đã xảy ra vài lần, và Trần Giảo Giảo đã bình tĩnh lại.
Chỉ là lần này khi tỉnh dậy, cô cảm thấy đau bụng, cơn đau khiến cô nhăn mặt lại ngay - người này bị sao vậy, nhìn đẹp trai mà chẳng chăm sóc cho bản thân gì cả, còn không thì suốt ngày không ăn gì hết, không sợ bị ung thư dạ dày à?
Lần trước cô không định ăn mì của người này. Nhắc tới mà lòng chua xót, cho dù có bán cô chắc cũng không đủ trả tô mì đó. Cô dù sao cũng là người xa lạ, tốt nhất không nên động vào đồ của người khác.
Vì vậy Trần Giảo Giảo vẫn nằm thẳng, cố gắng ngủ say, chờ trở lại thân thể của cô.
Có thể làm sao thì cô cũng không thể ngủ được - cảm giác khó chịu trong bụng.
Nhìn thời gian trôi qua, cô sợ không ngủ được sẽ không về được nên càng lo lắng.
Không thể nào, Trần Giảo Giảo cởi bỏ chiếc khăn bịt mắt bằng lụa màu xanh đậm, đứng dậy, lên xe lăn đi xuống lầu.
Nhìn khắp phòng bếp, lần trước cô chỉ tìm được một hộp mì, nhưng lần này thì trống rỗng và không tìm thấy gì cả. Tuy nhiên, trên bàn cà phê trong phòng khách có một số món ngon chưa đụng đến, bao gồm rau cải, ễnh ương và bào ngư, và rất nhiều trong số đó là những món ăn mà Trần Giảo Giảo chưa từng thấy bao giờ.
Dù gì cô cũng chỉ là một cô gái mười bảy tuổi, không nhịn được mà nuốt nước miếng.
Ăn thức ăn nhưng thức ăn lại vào bụng của người này nên chắc không sao.
Không sao đâu.. Sau nhiều lần vướng bận, Trần Giảo Giảo di chuyển xe lăn đến bàn cà phê và ăn một chút. Hai đời cô chưa từng nếm qua. Nó rất ngon.. nhưng cô không có gan để ăn thêm, và tự rót cho mình một cốc nước sôi - cô không dám mở rượu và đồ uống trên bàn cà phê.
Sau khi ăn được một chút thì cô cảm thấy dạ dày ấm áp hơn. Cô liền tức thì cảm thấy buồn ngủ.
Trần Giảo Giảo cũng không biết người này có phát hiện ra sự tồn tại của mình hay không, nhưng chắc chắn không thể cứ tiếp tục như thế này là được, cô có nên để lại lời nhắn cho anh ấy biết tất cả chuyện này không? Nhưng nếu anh ta chưa phát hiện ra thì sao? Đột nhiên phát hiện ở nhà có một tờ giấy ghi điều gì đó không thể giải thích được, bạn sẽ sợ chết khiếp sao?
Do dự một lúc, Trần Giảo Giảo vẫn không làm gì thêm.
Cô cảm giác bị đau nhẹ ở ngón tay, và tình cờ có một sợi dây buộc dưới tủ TV nên cô đã xé một cái và dán vào ngón tay của mình.
Bàn tay của người này khá ưa nhìn, mảnh khảnh, trắng nõn sạch sẽ, Trần Giảo Giảo không khỏi ngắm nghía.
Sau khi thu dọn đồ đạc trên bàn, cô trở lại căn phòng trên lầu hai, xoa chân đi ngủ.
Thời Cảnh Quân đêm nay ngủ rất sâu, hồi lâu sau mới có thể thức dậy. Anh cảm giác trong bụng cũng giảm bớt khó chịu.
Anh bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại.
Sau khi điện thoại được trả lời, trợ lý nói:" Thời tổng có một buổi cắt băng khánh thành vào lúc này, ngài nhớ không? "
Cách đây một thời gian, Thời lão gia đã yêu cầu Thời Cảnh Quân tặng một vài tòa nhà trọng điểm của thành phố cho trường học. Dẫu sao người đã già và sợ chết, ông bắt đầu tin vào một số vị thần và lảm nhảm, nghe nói làm nhiều việc thiện có thể giảm bớt nỗi đau nên Thời Cảnh Quân đã được đề nghị làm từ thiện cho trường. Ông già này mấp máy môi liền giải quyết xong vấn đề, còn Thời Cảnh Quân thì phải dọn dẹp rắc rối ở phía sau.
Hiệu trưởng trường đã phải yêu cầu Thời Cảnh Quân đến cắt băng khánh thành tòa nhà.
Thời Cảnh Quân bị đau đầu nên đã tháo khăn bịt mắt và đứng dậy.
Anh ngay lập tức cảm thấy không ổn vào lúc này. Anh nhìn chằm chằm vào ngón tay của mình một cách kỳ lạ.
Có thêm dây đeo ở ngón tay, buộc miệng vết thương rất cẩn thận và chính xác.
Có vẻ như nó được buộc bởi một cô gái cẩn thận.
Thời Cảnh Quân tầm mắt rơi xuống, nhanh chóng đi xuống lầu, biệt thự trống rỗng, im lặng, cũng không có phát hiện người thứ hai đi tới, ánh mắt rơi vào trên bàn cà phê, còn nhớ rõ chính mình không có đụng vào hoa quả món ăn nước ngoài. Vậy ai là người đã ăn các món này?
Anh bắt máy:" Gọi điện thoại cho công ty bảo vệ, qua giám sát nhà tôi. "
" Trong nhà?"Trợ lý sửng sốt.
Thời tổng bị làm sao vậy? Anh sống một mình trong biệt thự, không thích người khác đến gần, thậm chí không yêu cầu dọn dẹp. Vậy giám sát an ninh để làm gì?[/BOOK]