Chương 20: Cô Biết Chữa Sao? Có Làm Được Không?
"Cô là ai?" Bác sĩ gia đình của nhà họ Tần quay lại nhìn.
Trước mắt ông ta là một cô gái trẻ, tóc dài đen nhánh, đang nhai kẹo trái cây, trông tuổi cũng còn nhỏ, nhưng gương mặt thì đẹp đến mức khó có thể phớt lờ.
Trong sự lạnh lùng có chút tinh tế, ở khóe mắt có một nốt ruồi lệ, có lẽ vì đôi mắt đen quá sâu, khi cô nhìn người khác, tạo ra cảm giác áp lực nặng nề.
Giám đốc Lý vội vàng nói: "Lão Lưu, cô ấy là tiểu thần.."
"Vớ vẩn!"
Còn chưa để giám đốc Lý nói dứt câu.
Phía bên kia đã vang lên một tiếng quát lạnh lùng.
"Lại là cô gái tham lam này." Bà cụ Cố đến muộn quét mắt qua Tần Vãn, mặt tối sầm lại: "Cô không lấy được tiền thì đến bệnh viện lừa đảo phải không?"
Nói xong, bà ta lớn tiếng quát: "Ai đã đưa người này vào? Không ai kiểm tra sao?"
Nghe thấy tiếng quát đó, bác sĩ trực vội vàng chạy lại: "Giáo sư Cố, hiểu lầm, hiểu lầm, những người này đều là người nhà của bệnh nhân, tình trạng hiện tại của bệnh nhân rất không lạc quan, cần giáo sư khám bệnh ngay."
Người nhà của bệnh nhân?
Vậy chẳng phải là quen biết với con ranh chết tiệt này sao?
Thì ra là họ hàng nghèo, còn giả bộ từ Kinh Đô đến, khiến bà ta phải chạy một chuyến công cốc.
"Đuổi người ra hết trước đã." Bà cụ Cố nói với giọng kiêu ngạo.
Giám đốc Lý nhíu mày: "Không được, chúng tôi phải ở lại."
Bà cụ Cố lạnh lùng nói: "Tôi không quen có người ngoài nhìn trong lúc tôi khám bệnh, nếu không đồng ý thì đừng yêu cầu tôi khám."
Thật sự nghĩ rằng bà ta muốn làm thêm giờ sao? Người nào cũng chữa trị cho sao?
Mặc dù vừa rồi ở quảng trường khu dân cư, giám đốc Lý đã nghe nói về những hành vi xấu của bác sĩ Cố này, biết bà ta rất đáng ghét, nhưng khi tận mắt thấy sự kiêu ngạo của bà ta thì khác hẳn.
Trong lòng giám đốc Lý bùng lên lửa giận!
"Bà là bác sĩ! Chẳng lẽ lại bỏ mặc bệnh nhân như vậy sao?" Giám đốc Lý gầm lên.
Bà cụ Cố thản nhiên: "Người nhà này, sao anh lại nói như vậy, tôi vừa mới đề nghị đuổi hết người ra ngoài mà anh không đồng ý thì tôi còn cách nào khác? Nếu thật sự muốn tôi chữa bệnh thì cũng được."
Bà cụ Cố khinh thường lướt mắt nhìn Tần Vãn: "Cô gái này của nhà anh không hiểu chuyện đã đắc tội với tôi, tôi cũng không làm khó những người từ nơi xa xôi hẻo lánh đến như các người, chỉ cần cô ta đích thân xin lỗi tôi, tôi sẽ lập tức khám ngay."
"Xin lỗi cái quái gì!" Giám đốc Lý đã ở Kinh Đô bao nhiêu năm, đi đâu cũng được bợ đỡ, giờ bà cụ này rõ ràng đang làm khó họ, không thật lòng muốn cứu người.
Bà cụ Cố nói với giọng chua ngoa: "Anh có thái độ gì vậy! Có phải muốn gây sự không?"
Giám đốc Lý tức đến mức bụng cũng run lên, có một khoảnh khắc, ông ấy thật sự muốn đánh người!
Nhưng đương sự là Tần Vãn lại ngăn ông ấy lại, giọng nói nhẹ nhàng: "Bình tĩnh nào, cứu người là quan trọng, chuyện khác để tính sau."
Giám đốc Lý tức đến đỏ cả mắt: "Tôi nghe lời cô! Cầu xin cô nhất định phải kéo người từ cửa tử về, làm ơn!"
Bác sĩ gia đình của nhà họ Tần là lão Lưu thấy bạn mình như vậy, trong lòng đã tin tưởng Tần Vãn bảy tám phần.
Bà cụ Cố nói với giọng khinh bỉ: "Không phải là các người thật sự tin một người tay ngang như cô ta có thể chữa bệnh cứu người chứ! Trời ơi, thật là không có văn hóa."
"Ông Lưu, bác sĩ Cố nói đúng, các người tuyệt đối đừng hành động theo cảm tính." Bác sĩ trực không có ý kiến gì về Tần Vãn, chỉ là thấy cô là một cô gái khá trẻ, quả thật không đáng tin: "Ông cũng biết là tình trạng bệnh của ông cụ rất phức tạp, cả ông và tôi đều bất lực, cô ấy có thể làm được không?"
Tần Vãn nghe vậy, cúi đầu nhìn chiếc đồng hồ của mình, giọng điệu nhàn nhạt: "Ban đầu bệnh nhân thở gấp, sốt cao không rõ nguyên nhân, dẫn đến ho khan, trong cổ họng có máu, lồng ngực có cảm giác đau rõ ràng, bây giờ chắc hẳn đã bắt đầu ý thức lơ mơ."
Triệu chứng hoàn toàn trùng khớp!
Bác sĩ trực liền mở to mắt!
Trước mắt ông ta là một cô gái trẻ, tóc dài đen nhánh, đang nhai kẹo trái cây, trông tuổi cũng còn nhỏ, nhưng gương mặt thì đẹp đến mức khó có thể phớt lờ.
Trong sự lạnh lùng có chút tinh tế, ở khóe mắt có một nốt ruồi lệ, có lẽ vì đôi mắt đen quá sâu, khi cô nhìn người khác, tạo ra cảm giác áp lực nặng nề.
Giám đốc Lý vội vàng nói: "Lão Lưu, cô ấy là tiểu thần.."
"Vớ vẩn!"
Còn chưa để giám đốc Lý nói dứt câu.
Phía bên kia đã vang lên một tiếng quát lạnh lùng.
"Lại là cô gái tham lam này." Bà cụ Cố đến muộn quét mắt qua Tần Vãn, mặt tối sầm lại: "Cô không lấy được tiền thì đến bệnh viện lừa đảo phải không?"
Nói xong, bà ta lớn tiếng quát: "Ai đã đưa người này vào? Không ai kiểm tra sao?"
Nghe thấy tiếng quát đó, bác sĩ trực vội vàng chạy lại: "Giáo sư Cố, hiểu lầm, hiểu lầm, những người này đều là người nhà của bệnh nhân, tình trạng hiện tại của bệnh nhân rất không lạc quan, cần giáo sư khám bệnh ngay."
Người nhà của bệnh nhân?
Vậy chẳng phải là quen biết với con ranh chết tiệt này sao?
Thì ra là họ hàng nghèo, còn giả bộ từ Kinh Đô đến, khiến bà ta phải chạy một chuyến công cốc.
"Đuổi người ra hết trước đã." Bà cụ Cố nói với giọng kiêu ngạo.
Giám đốc Lý nhíu mày: "Không được, chúng tôi phải ở lại."
Bà cụ Cố lạnh lùng nói: "Tôi không quen có người ngoài nhìn trong lúc tôi khám bệnh, nếu không đồng ý thì đừng yêu cầu tôi khám."
Thật sự nghĩ rằng bà ta muốn làm thêm giờ sao? Người nào cũng chữa trị cho sao?
Mặc dù vừa rồi ở quảng trường khu dân cư, giám đốc Lý đã nghe nói về những hành vi xấu của bác sĩ Cố này, biết bà ta rất đáng ghét, nhưng khi tận mắt thấy sự kiêu ngạo của bà ta thì khác hẳn.
Trong lòng giám đốc Lý bùng lên lửa giận!
"Bà là bác sĩ! Chẳng lẽ lại bỏ mặc bệnh nhân như vậy sao?" Giám đốc Lý gầm lên.
Bà cụ Cố thản nhiên: "Người nhà này, sao anh lại nói như vậy, tôi vừa mới đề nghị đuổi hết người ra ngoài mà anh không đồng ý thì tôi còn cách nào khác? Nếu thật sự muốn tôi chữa bệnh thì cũng được."
Bà cụ Cố khinh thường lướt mắt nhìn Tần Vãn: "Cô gái này của nhà anh không hiểu chuyện đã đắc tội với tôi, tôi cũng không làm khó những người từ nơi xa xôi hẻo lánh đến như các người, chỉ cần cô ta đích thân xin lỗi tôi, tôi sẽ lập tức khám ngay."
"Xin lỗi cái quái gì!" Giám đốc Lý đã ở Kinh Đô bao nhiêu năm, đi đâu cũng được bợ đỡ, giờ bà cụ này rõ ràng đang làm khó họ, không thật lòng muốn cứu người.
Bà cụ Cố nói với giọng chua ngoa: "Anh có thái độ gì vậy! Có phải muốn gây sự không?"
Giám đốc Lý tức đến mức bụng cũng run lên, có một khoảnh khắc, ông ấy thật sự muốn đánh người!
Nhưng đương sự là Tần Vãn lại ngăn ông ấy lại, giọng nói nhẹ nhàng: "Bình tĩnh nào, cứu người là quan trọng, chuyện khác để tính sau."
Giám đốc Lý tức đến đỏ cả mắt: "Tôi nghe lời cô! Cầu xin cô nhất định phải kéo người từ cửa tử về, làm ơn!"
Bác sĩ gia đình của nhà họ Tần là lão Lưu thấy bạn mình như vậy, trong lòng đã tin tưởng Tần Vãn bảy tám phần.
Bà cụ Cố nói với giọng khinh bỉ: "Không phải là các người thật sự tin một người tay ngang như cô ta có thể chữa bệnh cứu người chứ! Trời ơi, thật là không có văn hóa."
"Ông Lưu, bác sĩ Cố nói đúng, các người tuyệt đối đừng hành động theo cảm tính." Bác sĩ trực không có ý kiến gì về Tần Vãn, chỉ là thấy cô là một cô gái khá trẻ, quả thật không đáng tin: "Ông cũng biết là tình trạng bệnh của ông cụ rất phức tạp, cả ông và tôi đều bất lực, cô ấy có thể làm được không?"
Tần Vãn nghe vậy, cúi đầu nhìn chiếc đồng hồ của mình, giọng điệu nhàn nhạt: "Ban đầu bệnh nhân thở gấp, sốt cao không rõ nguyên nhân, dẫn đến ho khan, trong cổ họng có máu, lồng ngực có cảm giác đau rõ ràng, bây giờ chắc hẳn đã bắt đầu ý thức lơ mơ."
Triệu chứng hoàn toàn trùng khớp!
Bác sĩ trực liền mở to mắt!