Hiện Đại [Dịch] Thiển Hôn Thâm Ái - Mạch Thượng Trì Quy

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi mmlaclac, 15 Tháng tám 2021.

  1. mmlaclac Be your own light! ^^

    Bài viết:
    174
    Chương 190: Trao giải bắt đầu

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Lục Khinh Lan, cô đến rồi?"

    Lục Khinh Lan quay người, thấy Lăng Vi đang chậm rãi bước tới, trên mặt còn ẩn ẩn ý cười.

    Lăng Vi mặc một bộ lễ phục màu trắng, mái tóc đen nhánh buộc cao, bất luận nhìn từ góc nào, cũng thấy được vẻ đẹp cao quý, làm cho người ta sáng mắt.

    Bước đến trước mặt Lục Khinh Lan, Lăng Vi nhìn qua Diệp Đình Thâm gật đầu mỉm cười:

    "Diệp Đình Thâm, không ngờ anh cũng đến."

    Lục Khinh Lan thu hồi ánh mắt, cười cười:

    "Đình Thâm đi theo chuẩn bị giúp tôi một chút."

    "Diệp Đình Thâm đối xử với cô thật tốt nha." – Lăng Vi mím môi, thể hiện dáng vẻ ngưỡng mộ, dừng một chút, cô ta nói: "Lát nữa tiệc bắt đầu rồi, hơi khẩn trương a!"

    "Cũng tạm được." – Lục Khinh Lan đoán không ra ý tứ trong lời Lăng Vi, cũng tùy tiện đáp lại. Chỉ sợ nói tới nói lui vẫn là chuyện liên quan đến Diệp Đình Thâm.

    Lăng Vi không quan tâm Lục Khinh Lan nghĩ thế nào, nhìn thấy có người đang gọi mình, cô ta nói: "Vậy chúc cô thành công nha. Cố lên! Có bạn gọi tôi rồi, tôi xin phép đi trước."

    "Được, cảm ơn."

    Sau khi Lăng Vi rời đi, Lục Khinh Lan liền nghe thấy vài lời nghị luận xung quanh.

    "Ồ, mỹ nữ vừa rồi biết cô ấy là ai không? Cô ấy là người đứng ở vị trí thứ hai ở tạp chí" Phụ Nữ "ah!"

    "Hèn gì, nhìn cô ấy quen thật! Có phải tên cô ấy là Lăng Vi không? Quả nhiên vừa tài trí vừa xinh đẹp."

    "Đúng vậy đó! Tôi nghe nói cô là là Thiên kim tiểu thư của Lăng gia nha!"

    "Thật sao? Quả nhiên, luận thân phận dung mạo hay tài năng đều khiến cho người ta ngưỡng mộ không dứt mà.."

    "..."

    Phía sau đó nói thêm gì nữa, Lục Khinh Lan không nghe thêm, thì ra, Lăng Vi lại ưu tú như vậy.

    "Đừng nghĩ lung tung." – Diệp Đình Thâm tất nhiên cũng nghe được mấy lời kia, khẽ nắm chặt tay cô, lên tiếng nói: "Mỗi người mỗi khác, ai cũng có lĩnh vực ưu tú cho riêng mình. Không cần lo lắng, chỉ cần là chính em, Lục Khinh Lan tự tin chính là điều ưu tú nhất. Trong mắt anh, không ai sánh bằng em."

    Cảm thụ được sự ấm áp truyền đến từ lòng bàn tay, lại nghe rõ ràng lời động viên thâm tình của anh, Lục Khinh Lan cảm thấy cực kỳ ngọt ngào.

    Ngẩng đầu, cả hai nhìn nhau cười một tiếng, tâm ý tương thông, tâm đầu ý hợp là đây!

    Đứng ở một nơi xa, Lăng Vi nhìn thấy cảnh này không khỏi nắm chặt tay, hơi run run cầm ly rượu suýt chút bị đổ ra đất.

    "Vi? Sao thế? Không thoải mái ư?" - Ứng Lâm (đây là ông bạn người ngoại quốc ở Ý của Lăng Vi lúc cô ta bị thương trước khi trở về nước a) nhìn ra dáng vẻ của Lăng Vi, dùng tiếng Trung hơi lưu loát của mình, nói tiếp: "Nếu như không khỏe, nhất định nói với anh, được chứ?"

    "Tôi không sao." – Lăng Vi lắc lắc đầu, lấy lại tinh thần, nhìn ánh mắt ân cần của Ứng Lâm đối với mình, suy nghĩ một chút nói: "Ngồi máy bay lâu như vậy, anh có mệt không? Nếu không thì đến phòng nghỉ nghỉ ngơi một lát đi."

    "Không sao, không cần đâu." - Ứng Lâm lắc đầu: "Vi, anh đến là muốn thấy em đứng trên giảng đài, em như thế, càng thêm mỹ lệ!"

    Nghe vậy, Lăng Vi có chút mất kiên nhẫn, nói chuyện với Ứng Lâm vài câu, liền rời đi nơi khác.

    Lúc Ứng Lâm'bị bỏ rơi một mình', anh nhìn theo hướng Lăng Vi rời đi, sững sờ một lát. Vừa lúc thấy Diệp Đình Thâm cầm khăn ăn, thận trọng lau một bên miệng cho Lục Khinh Lan.

    Lúc lâu, Ứng Lâm ảm đạm, buồn khổ, cúi đầu.


    Vi, người kia chính là người mà em yêu thương nhiều năm sao? Nhưng hiện tại anh ta đã có người phụ nữ tương xứng bên cạnh rồi, vì cái gì, em lại không hiểu được tâm ý của anh..

    Thời gian trôi qua thật nhanh, người trong tiệc càng lúc càng đông, lễ trao giải Thụy Thượng Chi Vận cũng chính thức bắt đầu.

    Lần này, không giống với những lần trao giải trước đây, dù sao, Thụy Thượng còn muốn thành lập trụ sở ở thành phố A, cho nên trước khi trao giải, cũng sẽ để hàng lãnh đạo phát biểu về chuyện này trước.

    Mà người nên mở đầu, không ai thích hợp hơn Tần Tân. Ai cũng biết trước đây anh ấy từng có việc, ra nước ngoài một thời gian, lại còn là người đồng sáng lập Thụy Thượng trước khiHướng Bắc Dương lão tiên sinh nằm viện.

    Tiếng vỗ tay nhiệt liệt vang lên, Hướng Bắc Dương lão tiên sinh được Kiều Chỉ Sam dìu lấy bước ra.


    Là ông ấy?

    Lục Khinh Lan sững sờ, không ngờ, lão tiên sinh lại là ông cụ mà Lục Khinh Lan gặp phải ở bệnh viện, cũng là lão sư của Kiều Chỉ Sam cùng Lăng Vi!
     
  2. mmlaclac Be your own light! ^^

    Bài viết:
    174
    Chương 191: Lục Khinh Lan có vấn đề

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Diệp Đình Thâm cũng nhận ra, bất quá anh cảm thấy, lão tiên sinh đó cùng mình chẳng có liên quan gì. Dù sao trong mắt anh, ngoài thân phận thị trưởng ra, những thứ khác cũng không quan trọng. Mà chỉ cần có Lục Khinh Lan, mọi thứ cũng đã liền đủ đầy.

    Hướng Bắc Dương lão tiên sinh rất khiêm tốn, mấy năm gần đây, cũng chỉ xuất hiện ở đêm trao giải, nhưng chuyện này cũng không ảnh hướng đến sự tôn trọng của mọi người đối với ông.

    Phát biểu xong, thời khắc kích động lòng người cũng tiến đến.

    Tổng cộng có hai mươi người lọt vào vòng bán kết của Thụy Thượng Chi Vận, mà sau cùng chỉ còn lại năm người trúng tuyển, cùng nhau tranh tài đến vòng cuối cùng. Vòng này, sẽ chỉ trao giải cho ba người xuất sắc nhất. Người đứng đầu top ba, sẽ là người nhận lấy giải thưởng cao quý nhất.

    Trước tiên, ba tác phẩm sẽ được trình bày ẩn danh, sau đó sẽ được Hướng Bắc Dương lão tiên sinh và những tiền bối khác nhận xét, sau đó bỏ phiếu bình chọn. Lần lượt như thế, từ trên xuống dưới.

    Đầy là quy tắc của Thụy Thượng, mỗi vòng đều như thế.

    "Khinh Lan, không cần khẩn trương." – Diệp Đình Thâm khẽ chạm lên đầu ngón tay run run của người bên cạnh, anh cảm thấy từng ngón tay cô hơi cứng đờ, sau đó dùng mười ngón tay đem năng lượng trên người mình truyền đến cho cô: "Anh đang ở bên em, thư giãn nào."

    "Đình Thâm.." – Lục Khinh Lan nhíu đôi mày nhỏ nhắn, cố ý làm bộ dạng đáng thương nhìn anh: "Có phải em rất không có tiền đồ hay không?"

    Diệp Đình Thâm bật cười, nắm chặt tay:

    "Không đâu." – dừng một chút, Diệp Đình Thâm nói thêm: "Lúc trước, khi anh đến thành phố A, tâm trạng cũng giống hệt em bây giờ."

    Nghe xong, Lục Khinh Lan cũng cười theo, cô nhỏ giọng nói:

    "Có chút hồi hộp. Dù sao, Thụy Thượng Chi Vận cũng là cái mà em quan tâm nhiều nhất, cho nên hiện tại khẩn trương như vậy! Bất quá, có anh ở bên cũng đã tốt hơn nhiều. Em nhớ kỹ câu nói kia của anh, bình tĩnh đối diện, tin tưởng bản thân!"

    "Nhớ kỹ thì tốt." – Diệp Đình Thâm nhẹ nhàng vuốt vuốt lưng cô một hồi, anh ra hiệu: "Bắt đầu thôi."

    Cuối cùng ba tác phẩm ẩn danh được hiển thị trên màn hình lớn, Lục Khinh Lan nhận ra, sự ưu tú khác biệt trong tác phẩm của cô cùng Lăng Vi.

    Một vòng đánh giá, số phiếu cũng tương đương nhau.

    Lục Khinh Lan nhìn tác phẩm của mình, trong lòng hiện lên loại cảm giác phức tạp.

    Chắc hẳn, trong lòng mỗi người, ai cũng có ít nhiều dày vò, hoặc là khẩn trương.

    Trải qua mười phút đằng đẵng thảo luận, đã đến lúc mọi người mong mỏi từ lâu, kết quả cũng được công bố.

    Hạng nhất, là Lục Khinh Lan, thứ hai là Lăng Vi, thứ ba là một sinh viên vừa mới tốt nghiệp.

    Mà số phiếu chênh lệch giữa Lục Khinh Lan và Lăng Vi, chỉ thua kém một phiếu.

    Tiếng vỗ tay như sấm vang lên, Diệp Đình Thâm đứng bên cạnh cô, không mạnh không nhẹ, nhéo nhéo lòng bàn tay cô, nói khẽ vào tai Lục Khinh Lan một câu:

    "Khinh Lan, em là tốt nhất."

    Lúc này Lục Khinh Lan mới tin, cuối cùng mình cũng đoạt được giải thưởng Thụy Thượng Chi Vận!

    Dựa theo quy tắc, cả ba người đều lên khán đài, được đích thân Hướng Bắc Dương lão tiên sinh trao giải. Ổn định nội tâm mừng rỡ, Lục Khinh Lan cẩn thận từng chút một, kéo bộ váy dài, đi thẳng đến khán đài.

    "Lục Khinh Lan, chúc mừng cô!" – Lăng Vi đứng bên cạnh vươn tay ra.

    Lục Khinh Lan cười cười, tiếp nhận: "Cảm ơn."

    Thu tay lại, cô không để ý đến, nhìn về phía Diệp Đình Thâm, nhanh chóng nháy mắt một cái.

    Từ đầu đến cuối, Diệp Đình Thâm luôn giữ nguyên dáng vẻ tươi cười, ánh mắt đều dán chặt trên người cô, lúc nhận được cái nháy mắt của cô, anh cũng tinh xảo đón nhận đáp lại.


    (hai người này thấy cưng desoooo~~~)

    Động tác nhỏ này vừa vặn lại rơi hết vào mắt Lăng Vi, tất nhiên là vô cùng chói mắt, sát thương chí cực. Cô ta khẽ nắm chặt tay, đè nén sự chua xót dâng lên trong lòng.

    Lục Khinh Lan thu hồi tầm mắt, vừa lúc va phải ánh nhìn không thiện ý.

    Là Kiều Chỉ Sam.

    Thấy Lục Khinh Lan nhìn về phía mình, Kiều Chỉ Sam cũng không né tránh, cứ như vậy nhìn thẳng Lục Khinh Lan. Không hiểu tại sao, trong lòng Lục Khinh Lan bỗng nhiên cảm thấy bất an, giống như sắp phát sinh chuyện gì, ánh mắt của Kiều Chỉ Sam cũng thật quá mức kỳ quái.

    Khẽ thở dài một hơi, xem như bản thân quá khẩn trương, Lục Khinh Lan tranh thủ điều chỉnh tâm trạng.

    Lúc ngẩng đầu lên, đã thấy Hướng Bắc Dương lão tiên sinh đứng trước mặt mình:

    "Lục tiểu thư, thật trùng hợp. Chúng ta lại gặp nhau rồi. Chúc mừng cô!"

    "Cảm ơn Hướng lão tiên sinh!" – Lục Khinh Lan cong người, lễ phép đáp, ánh mắt vô cùng tôn trọng.

    Nghe xong, Hướng lão tiên sinh cũng gật gật đầu, khá hài lòng với câu trả lời của cô, ánh mắt cũng không hề dò xét như lần trước. Cả ba người đứng đầu lần lượt phát biểu vài lời sau khi nhận giải.

    Giải thưởng là một chiếc cúp, được khắc nổi bốn chữ "Thụy Thượng Chi Vận", mà hai chiếc cúp giải hai và ba, đều không có khắc bốn chữ này.

    Lúc Hướng lão tiên sinh cầm lấy cúp chuẩn bị trao cho Lục Khinh Lan, một âm thanh đột nhiên vang lên:

    "Lão sư, đợi một chút."

    Âm thanh vang lên, người đó lại là Kiều Chỉ Sam.

    Lục Khinh Lan khẽ nhíu mày, cảm giác kỳ quái trong lòng thêm sâu đậm. Theo tiếng của cô ta, dưới khán đài lập tức vang lên lời xì xào bàn tán.

    "Xảy ra chuyện gì? Đây không phải là Kiều tổng biên tập của Thụy Thượng sao?"

    "Đúng vậy nha! Thì ra cô ta là học trò của Hướng lão tiên sinh."

    "Kêu dừng lại, định làm gì đây?" - Hướng lão tiên sinh không vì sự cắt ngang của cô ta mà tức giận, ngược lại, vẻ mặt hơi phấn khởi, hỏi: "Chỉ Sam, có vấn đề gì sao?"

    Mặc dù trong mắt người khác, Hướng Bắc Dương lão tiên sinh là người có tính tình quái dị, nhưng thực tế ông ấy rất hiền hòa, đặc biệt đối với hai người học trò thân tín là Lăng Vi và Kiều Chỉ Sam lại cực kỳ thương yêu.

    "Lão sư, Chỉ Sam có vài chuyện cần nói."

    Kiều Chỉ Sam bước đến phía trước, dừng lại trước mặt Lục Khinh Lan, ánh mắt vẫn nhìn về Hướng lão tiên sinh:

    "Lão sư, Thụy Thượng Chi Vận đề cập chủ yếu đến công bằng, công chính, còn chú trọng vào thực lực. Nhưng lần này, sáu chữ 'công bằng, công chính, thực lực' không làm được. Cho nên, vì danh dự của Thụy Thượng, con không thể không cắt ngang chuyện người đang làm, xin hãy tha thứ cho con."

    Kiều Chỉ Sam nói xong, trong đám người phía dưới, bắt đầu nổi lên tiếng dị nghị xôn xao.

    Ai cũng hiểu rõ nguyên tắc của Thụy Thượng Chi Vận, huống chi, thanh danh cùng địa vị của Kiều Chỉ Sam, lời nói của cô ta, chắc chắn đã có vấn đề xảy ra.

    "Chỉ Sam, rốt cuộc có chuyện gì? Mau nói rõ ràng với lão sư xem."

    Sắc mặt Hướng lão tiên sinh trầm xuống, ngữ khí đã khách sáo hơn trước, rõ ràng, ông ấy đã tức giận. Thấy thế, Kiều Chỉ Sam xoay người, trực tiếp chỉ tay vào Lục Khinh Lan, cao giọng nói:

    "Lão sư, cúp cao quý của Thụy Thượng Chi Vận không thể trao cho Lục Khinh Lan. Cô ta có vấn đề."
     
  3. mmlaclac Be your own light! ^^

    Bài viết:
    174
    Chương 192: Đạo văn, là thật hay giả?

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Kiều Chỉ Sam xoay người, trực tiếp chỉ tay vào Lục Khinh Lan, cao giọng nói:

    "Lão sư, cúp cao quý của Thụy Thượng Chi Vận không thể trao cho Lục Khinh Lan. Cô ta có vấn đề."

    Lời nói vừa dứt, xung quanh bắt đầu xôn xao.

    Ánh mắt mọi người đều rơi vào người Lục Khinh Lan, kinh ngạc cũng có, nghi ngờ cũng có, hả hê cũng có. Ngoại trừ Diệp Đình Thâm, còn có Giang Nhiễm Nhiễm, Cố Lăng Tu. Lục Khinh Lan nhíu mày, sắc mặt trầm xuống, thanh âm không hề kiêu ngạo cũng không chút tự ti vang lên:

    "Kiều tổng biên tập, lời này của cô là có ý gì?"

    "Có ý gì?" – Kiều Chỉ Sam cười nhạo, ánh mắt chứa đầy khinh thường, giọng điệu vẫn lạnh lùng như trước đây: "Ý của tôi là, cô không có tư cách đoạt cúp cao quý của Thụy Thượng Chi Vận! Đồ hữu danh vô thực! Tôi nói như vậy, Lục tiểu thư đã nghe rõ chưa?"

    Vừa nói xong, cô ta xoay người nhìn vẻ ngưng trọng trên mặt Hướng lão tiên sinh, cung kính nói: "Lão sư."

    "Chỉ Sam, chuyện này rốt cuộc là sao?"

    Sắc mặt Hướng lão tiên sinh không hề đẹp mắt, trên tay vẫn đang cầm chiếc cúp chưa kịp trao. Thụy Thượng Chi Vận là tâm huyết cả đời, là sự kiêu ngạo của ông, tại sao có thể cho phép chuyện không công bằng xảy ra?

    Huống chi, trước mặt nhiều đồng nghiệp và giới truyền thông như vậy!

    "Lão sư!" – Lăng Vi thoáng nhìn qua bộ ngực phập phồng của ông, lo lắng bước tới đỡ lấy, nhẹ giọng trấn an: "Người mới xuất viện, chú ý thân thể một chút. Bác sĩ nói phải để tâm trạng thoải mái mới tốt!"

    Hướng lão tiên sinh không nói một lời, đôi mắt tràn đầy lửa giận nhìn chằm chằm vào Lục Khinh Lan, tức giận không nhẹ. Lục Khinh Lan cũng không né tránh, ưỡn thẳng sống lưng nghênh tiếp ánh mắt của ông, trong lòng hiểu được rốt cuộc có chuyện gì.

    Kiều Chỉ Sam nói bản thân cô có vấn đề, rốt cuộc là vấn đề gì mới được?

    Lướt mắt nhìn thấy Giang Nhiễm Nhiễm muốn xông tới, cô ra hiệu cho bạn mình dừng lại, vẫn chưa biết rõ chuyện gì xảy ra, vẫn là xem kỹ trước khi biện minh.

    Nghiêng đầu sang, thấy Diệp Đình Thâm nhìn cô đầy lo lắng, cô cũng khẽ lắc đầu, ra hiệu với anh không cần lo lắng, cô không sao. Diệp Đình Thâm cũng hiểu rõ ý tứ của cô, gật đầu đáp lời cô, nhưng cũng chuẩn bị sẵn sàng tâm thế phát sinh chuyện xấu nhất.

    Xong việc cá nhân, cô thu hồi ánh mắt nhìn qua chỗ Kiều Chỉ Sam, âm thanh trong trẻo lạnh lùng:

    "Kiều tổng biên tập lần lượt nói tôi có vấn đề, vậy kính xin cô nói rõ vấn đề đó là gì? Mặc dù tôi chỉ là một người dự thi nho nhỏ, nhưng tôi cũng sẽ không thừa nhận loại nói xấu vô căn cứ."

    "Tôi đương nhiên sẽ nói rõ ràng, để mọi người cùng nhìn cho rõ." – Kiều Chỉ Sam hừ lạnh, nhanh chóng tiến đến chỗ ngồi của mình, lấy trong túi xách ra một cái USB, cắm vào máy tính, cao ngạo hất cằm nói:

    "Chắc hẳn mọi người đều rõ, quy tắc của Thụy Thượng Chi Vận có vài chỗ đã sửa đổi, không hạn chế chức vị, tác phẩm sự thi đến Thụy Thượng cũng do mình tự sáng tác, chưa hề đăng tải trên bất kỳ phương tiện truyền thông nào."

    Mỗi câu mỗi chữ, Kiều Chỉ Sam nói hết sức rõ ràng, làm cho người dưới khán đầu ra sức gật đầu hiểu ý, nhưng ánh mắt vẫn nhìn vào màn hình lớn.

    "Hiện tại, tôi muốn cho mọi người thấy, tác phẩm phía sau trận đấu bán kết."

    Vừa nói, Kiều Chí Sam vừa mở một tệp trong USB, hai tác phẩm xuất hiện trước mặt mọi người.

    Nhìn thấy ánh mắt mọi người bị hấp dẫn, ánh mắt Kiều Chỉ Sam sáng lên, sau đó, giọng điệu cô ta phiêu lãng giữa khán phòng, vang vọng trong micro, cực kỳ rõ ràng:

    "Đây là một phần được trích trong tác phẩm của Lục tiểu thư, còn đây là một phần được trích từ tác phẩm của Lăng Vi – Lăng tiểu thư. Nhưng hai phần tác phẩm này, mức độ giống nhau lại đạt đến 95%!"

    Dưới khán đài nhanh chóng vang lên tiếng nghị luận, vài phóng viên truyền thông nhanh chóng bắt tin, bắt đầu chụp ảnh, chuyện hay như vậy, sao bọn họ có thể bỏ lỡ!

    "Đúng vậy ah! Thật sự quá giống! Giống như được viết bởi một người!"

    "Chuyện gì đã xảy ra?"

    "Không biết nữa, chẳng lẽ có người đạo văn hay sao?"

    Lúc Kiều Chỉ Sam bước đến mở USB, trong lòng Lục Khinh Lan đã cảm nhận được một loại cảm giác bất an kỳ quái, mà loại cảm giác đó càng lúc càng đậm, đến bây giờ, khi thấy tác phẩm của mình xuất hiện lần nữa ở đây, cô lại càng thêm hoang mang. Cô cảm thấy, chuyện này không đơn giản sẽ dừng lại ở đó.

    Lúc cô đang suy nghĩ, Kiều Chỉ Sam lại nói tiếp:

    "Còn nữa, hai tác phẩm này, tác phẩm của Lăng tiểu thư gửi trước, còn tác phẩm của Lục tiểu thư lại gửi chậm hơn ba giờ! Lục tiểu thư!" – Kiều Chỉ Sam vừa nói vừa chỉ tay vào Lục Khinh Lan, bộ dáng tức giận, mở miệng hỏi: "Tôi không thể không hoài nghi, tác phẩm này của cô chính là đạo văn!"

    "Sao lại như thế? Lục tiểu thư!" – Hướng lão tiên sinh tránh khỏi vòng tay của Lăng Vi, nhìn chằm chằm Lục Khinh Lan, không kiên nhẫn hòa nhã, trực tiếp tức giận: "Cô! Cô xem Thụy Thượng Chi Vận là loại gì rồi?"
     
  4. mmlaclac Be your own light! ^^

    Bài viết:
    174
    Chương 193: Đừng lo cho anh

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lục Khinh Lan nhìn Hướng lão tiên sinh, thấy bộ đáng xem thường cùng đau lòng trong mắt ông, lại kèm theo phẫn nộ, định mở miệng, nhưng Lăng Vi đã lên tiếng trước:

    "Lão sư, có phải bên trong có hiểu lầm không?" – Lăng Vi vẫn giữ bộ dáng bình tĩnh, không chút hoang mang, hơi nhíu mày: "Sườn ý thiết kế tác phẩm diễn ra trước. Mà con cùng Lục Khinh Lan đều không quen biết nhau. Lúc trở về nước cũng chỉ ngẫu nhiên gặp gỡ. Sao cô ấy có thể đạo văn được? Còn nữa, chuyện tương tự này, ở nước ngoài cũng từng xảy ra rồi, người quên rồi sao?"

    Lăng Vi chậm rãi nói, phát âm rất chuẩn, vừa nói vừa cười, giống như không hề để chuyện này trong lòng. Mà từ góc độ của người khác nhìn vào, cô ta lại càng thuộc về phái chính nghĩa, bênh vực lẽ phải.

    Những lời này cũng không làm cho Hướng lão tiên sinh chuyển biến, ngược lại ông ấy càng thêm tức giận. Ông tự hỏi mình từng trải qua nhiều chuyện, gặp qua nhiều người, nhưng loại linh cảm này, dù hai tác phẩm có tương tự nhau, cũng không tới mức 95%!

    "Tôi không đạo văn." – Thấy vậy Lục Khinh Lan bước tới phía trước, ánh mắt nhìn về phía Hướng lão tiên sinh, thanh minh: "Hướng lão tiên sinh, mặc kệ người tin hay không tôi vẫn nói lời này. Ngay cả tôi cũng không hiểu tại sao lại có chuyện như vậy. Nhưng tôi không phải loại đạo văn trơ trẽn! Kiều tổng biên chất vấn tác phẩm kia, quả thực nó chính là do tôi tự tay thiết kế. Trước giờ cũng chưa từng gặp qua Lăng Vi. Thử hỏi tại sao tôi lại có thể làm vậy?"

    Trên mặt Lục Khinh Lan không hề kinh hoảng, lời nào nói ra cũng có đạo lý, khiến cho người dưới khán đài cũng bắt đầu hoài nghi uẩn khúc bên trong.

    Nhưng Kiều Chỉ Sam sao có thể để mọi chuyện chuyển hướng như vậy!

    "Chứng cứ đâu?" – Kiều Chỉ Sam ra hiệu cho Lăng Vi đỡ lão sư về phía sau, cô ta nhìn chằm chằm Lục Khinh Lan, không nhượng bộ, lớn tiếng nói: "Nếu cô nói tôi nói oan cho cô, vậy mời cô đem chứng cứ ra đi."

    "Kiều tổng biên!" – Để lão sư ngồi xuống ghế, Lăng Vi giống như đang giải vây cho Lục Khinh Lan: "Tôi cảm thấy bên trong chắc hẳn có hiểu lầm, cô nhìn xem! Tác phẩm của Lục Khinh Lan cũng không phải hoàn toàn giống với tác phẩm của tôi."

    Dựa theo câu nói của Lăng Vi, dưới khán đài cũng thốt lên, quả thực không hoàn toàn giống.

    Trong lòng Kiều Chỉ Sam đắc ý, nhưng vẫn không để lộ ra bên ngoài, oán hận nói:

    "Đó là bởi vì cô ta phát hiện được, giải nhất đang rời xa tầm tay cho nên đổi một tác phẩm khác, định lừa người, qua ải! Lục tiểu thư, cô đừng tưởng thần không biết, quỷ không hay! Không ngờ rằng tôi đã phát hiện tác phẩm lúc đầu của cô!"

    Mỗi câu mỗi chữ, Kiều Chỉ Sam đều nhắm vào Lục Khinh Lan, bất luận là đạo văn hay là cái khác, chỉ cần truyền ra, mọi thứ coi như xong! Trong lòng Lục Khinh Lan tức giận không nhẹ, đầu ngón tay khẽ phát run. Cô thật sự cũng không rõ, tại sao Kiều Chỉ Sam lại muốn nhằm vào mình.

    "Kiều tổng biên!" – Lục Khinh Lan hít một hơi, tự trấn an mình đừng để người khác làm ảnh hưởng: "Chỉ dựa vào điểm này, cô cho rằng tôi đạo văn của người khác? Không phải cô cũng không có chứng cứ sao? Huống chi, những lời cô nói, tôi hữu danh vô thực, tại sao cuối cùng lại có thể thay đổi tác phẩm dự thi? Tại sao có thể dựa vào tác phẩm thay đổi đó mà vươn lên thứ hạng cao nhất?"

    Kiều Chỉ Sam không ngờ chuyện đến nước này mà Lục Khinh Lan còn trấn định như vậy, cô ta không khỏi cười lạnh:

    "Ai biết được Lục tiểu thư cô có phải sợ rằng bản thân sẽ bị điều tra là đạo văn, nên tìm cách sửa chữa?"

    "Chẳng phải cô vừa nói, tôi sợ giải nhất xa tầm tay, cho nên mới đổi tác phẩm sao!" – Lục Khinh Lan bước tới một bước, không do dự tiếp lời.

    Đột nhiên Kiều Chỉ Sam cảm thấy áp lực xông tới đập vào mặt:

    "Cô!" – Suy nghĩ nửa ngày, cô ta cũng không trả lời được nửa câu.

    Nhưng cô ta không ngờ, trong lúc trầm mặc ngắn ngủi của bản thân, dưới khán đài lại xì xào lần nữa: "Chẳng lẽ đường đường là tổng biên của Thụy Thượng, lại cố ý vu oan cho người khác hay sao?"

    Trong đầu Kiều Chỉ Sam hiện đi hiện lại câu nói đó, cô ta cong môi, cười một tiếng, nói tiếp:

    "Tôi cũng Lục tiểu thư cô từng gặp qua hai lần, cũng không có chuyện vu oan cho cô. Thụy Thượng cũng là tâm huyết của lão sư tôi, tôi không thể trơ mắt nhìn, có người đạo văn làm bẩn nó!"

    Lời nói có vẻ danh chính ngôn thuận, làm cho rất nhiều người phía dưới gật đầu đồng ý.

    "Kiều tiểu thư." – Giữa lúc hai bên giằng co, một âm thanh trầm thấp kịp thời vang lên.

    Sau một khắc, đầu ngón tay của Lục Khinh Lan bỗng nhiên truyền đến một cảm giác ấm áp, cảm nhận được khí tức quen thuộc bao lấy mình.

    Quay đầu lại, quả nhiên Diệp Đình Thâm dùng ánh mắt thâm tình, tràn đầy tin tưởng nhìn mình.

    Trong chớp mắt, Lục Khinh Lan cảm giác được trong lòng ê ẩm, dù vừa rồi vốn dĩ nghĩ rằng, không cần anh bước tới, cô cũng có thể tự mình giải quyết được. Nhưng hiện tại, khi anh đang thật sự ở bên, cảm giác quả thực rất khác!

    Lục Khinh Lan không phải loại người sĩ diện 'bụng đang đói được mời ăn lại từ chối kêu no', nhưng lúc này, lại không nhịn được, hỏi: "Anh đến làm gì?"

    Diệp Đình Thâm nhẹ nhàng cười một tiếng, nói nhỏ vào tai cô: "Sao anh có thể đứng yên mặc kệ người khác ăn hiếp Diệp phu nhân chứ? Sao anh lại không tới chứ?"

    "Nhưng anh.."

    Ngay từ đầu Lục Khinh Lan đã không muốn anh nhúng tay vào, chỉ vì lo lắng truyền thông nơi này nhiều như vậy, trước đó anh cũng đã từng bị phỏng vấn vài đợt, một khi bị nhận ra, nếu để bọn người có tâm kế tính toán, nói anh ỷ thế hiếp người, chắc chắn sẽ ảnh hưởng không tốt cho anh.

    Huống chi trong chuyện này còn liên lụy tới Tần Tân, dù sao lúc đó cũng nhờ Tần Tân nhắc nhở, Lục Khinh Lan mới có cơ hội thiết kế tác phẩm khác thay thế.

    "Đừng lo cho anh." – Diệp Đình Thâm nhếch miệng cười, ra hiệu cho cô an tâm, sau đó nắm chặt tay cô.

    Nói xong, anh xoay người nhìn về phía Kiều Chỉ Sam, trên mặt không hề nhu hòa như nhìn Lục Khinh Lan nữa, thay vào đó là vẻ mặt hoàn toàn lạnh lẽo.

    "Kiều tiểu thư." – Diệp Đình Thâm chậm rãi mở miệng, không mang theo một chút bối rối, cứ tùy ý đứng như thế, làm cho người khác không dám xem nhẹ: "Cô vu khống phu nhân của tôi, chúng tôi có quyền truy cứu nha."

    "Hừ!" – Mặc dù biết thân phận của Diệp Đình Thâm, nhưng Kiều Chỉ Sam không hề sợ hãi, ngược lại càng thêm kiêu ngạo: "Có phải vu khống hay không, đem chứng cứ ra sẽ biết thôi."
     
  5. mmlaclac Be your own light! ^^

    Bài viết:
    174
    Chương 194: Tất cả đều trống không!

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Kiều Chỉ Sam càng thêm kiêu ngạo:

    "Có phải vu khống hay không, đem chứng cứ ra sẽ biết thôi."

    "Thật sao? Vậy chúng ta rửa mắt chờ xem." – Diệp Đình Thâm nhìn kỹ ánh mắt khiêu khích của Kiều Chỉ Sam, cười nhạt một tiếng: "Kiều tiểu thư, tốt nhất cô nên có chứng cứ rõ ràng, nếu không, đừng trách chúng tôi không ngại hắt nước bẩn đáp trả lại cô!"

    Trong mắt người ngoài, Diệp Đình Thâm vẫn giữ bộ dáng ôn hòa cười nói, nhưng chỉ những người quen tiếp xúc với anh mới biết rõ, sự thật không phải như vậy.

    Giống như ngữ khí hiện tại, rõ ràng là rất nhẹ nhàng, nhưng lại làm cho người khác không có cơ hội khinh bỉ, thậm chí cũng cảm nhận được bầu không khí áp lực xung quanh cỡ nào. Loại khí thế này, chỉ có ở bậc lão nhân cao cao tại thượng mới có.

    Rất nhanh, giới truyền thông cũng có người nhận ra Diệp Đình Thâm, sau đó bước tới phía trước hỏi dồn:

    "Diệp thị trưởng?"

    "Diệp thị trưởng, xin hỏi, Lục Khinh Lan – Lục tiểu thư cùng anh có quan hệ thế nào? Sao anh lại bảo vệ cô ấy như vậy?"

    "Diệp thị trưởng, có thật là cô ấy đạo văn không?"

    "..."

    Đối mặt với những câu hỏi của giới truyền thông, Diệp Đình Thâm vẫn giữ nguyên dáng vẻ cưỡi mây đạp gió, thanh âm không lớn không nhỏ, vừa đủ để người khác nghe rõ:

    "Lục Khinh Lan là phu nhân của tôi, tất nhiên tôi tuyệt đối tin tưởng cô ấy."

    Vừa rồi, lúc nói chuyện với Kiều Chỉ Sam, anh cũng không dùng micro. Cho đến lúc câu nói này vang lên, cho dù không cần mic tất cả mọi người trong khán đài ai ai cũng ngẩn người, ánh mắt nhìn Lục Khinh Lan đều trở nên khác biệt.

    Đối với truyền thông mà nói, đây chính là một tin tức cực kỳ nóng sốt!

    Vợ chồng đại thần, người đạo văn, cho dù là ai cũng cảm thấy hứng thú!

    Diệp Đình Thâm mặc kệ bọn họ nghĩ gì, chỉ bước tới một bước, khẽ liếc mắt nhìn Kiều Chỉ Sam, nói: "Kiều tiểu thư, bắt đầu đi."

    Đối diện với đôi mắt đen tuyền của Diệp Đình Thâm, Kiều Chỉ Sam cảm thấy nội tâm run lên, giống như mọi thứ đều bị anh nhìn thấu.

    Lùi về sau một bước, giữ khoảng cách, Kiều Chỉ Sam ổn định tâm trạng, khóe miệng giật giật nói:

    "Nếu muốn chứng minh Lục tiểu thư đạo văn, chỉ cần mở lại hai bản thảo cũ sẽ thấy rõ. Dù người trong nghề, thực lực không giống nhau. Nhưng dù sao, bản thảo vẫn được chính tay mình viết nên, chắc chắn có tư liệu tham khảo đối chiếu. Nếu như nói Lục tiểu thư không đạo văn, chắc chắn sẽ có những tư liệu này. Tôi nói đúng chứ?"

    Nghe xong, Lục Khinh Lan không nhịn được, khẽ nhíu mày, cô cảm thấy lời này của Kiều Chỉ Sam có ẩn ý.

    "Đúng vậy! Lục tiểu thư, mời cô đem tư liệu bản thảo cũ chứng minh đi!" – Hướng lão tiên sinh lập tức đứng lên, ánh mắt xa lạ nhìn Lục Khinh Lan.

    "Thế nào? Lục tiểu thư? Không nói nên lời hay là không dám nói?" – Kiều Chỉ Sam đắc ý nhìn Lục Khinh Lan: "Hay là nói rằng, cô đang chột dạ rồi?"

    Lục Khinh Lan cười lạnh:

    "Kiều tổng biên, tôi có cái gì tốt để chột dạ chứ?"

    Đây là cái gọi là chứng minh, chứng cứ Lục Khinh Lan không đạo văn, cũng đồng thời là cách để sỉ nhục cô.

    Một giây sau, Lục Khinh Lan tựa như hiểu ra.

    Trước khi tiệc trao giải bắt đầu, có nhân viên thông báo rằng, cần phải đem theo laptop cá nhân hoặc USB chứa bản thảo gốc để đề phòng quá trình trao giải xảy ra sai sót còn có thể cứu vãn.


    Bản thảo cũ? Laptop?

    Diệp Đình Thâm cũng nghĩ đến điểm này. Thì ra là vì chuyện này. E rằng bên trong có người cố ý dàn xếp, chắc hẳn đã chuẩn bị sẵn kế hoạch công kích cô.

    "Không cần sợ!" – Diệp Đình Thâm nghiêng người, nhẹ nhàng nói với người bên cạnh.

    Lục Khinh Lan gật gật đầu. Anh ấy luôn là nguồn cho cô cảm giác an tâm.

    Máy tính nhanh chóng được đưa tới, không chỉ có cô, mà còn có laptop của Lăng Vi cùng người hạng ba. Nhưng ai chẳng biết, mục đích nhắm tới là Lục Khinh Lan.

    Hít sâu một hơi, Lục Khinh Lan bình tĩnh bước đến, cô khởi động máy, tìm đến thư mục lưu trữ, mở ra.


    Tất cả đều trống không!

    Ngón tay Lục Khinh Lan khẽ run lên, đôi mày thanh tú cau lại, đã xảy ra chuyện gì?

    Diệp Đình Thâm nhìn thấy sự khác thường của cô, nhanh chóng bước tới, ánh mắt liếc qua màn hình laptop, một tay nắm chặt tay cô nói:

    "Đừng hoảng hốt! Những ý tưởng kia đều được lưu lại trong đầu em rồi, không phải sao?"

    "Lục tiểu thư, hai phần tác phẩm, đều không có bản thảo cũ. Cái này, sao chúng tôi có thể tin tưởng?" – Kiều Chỉ Sam cong môi cười một tiếng, nhìn đến trước mặt Hướng lão tiên sinh: "Lão sư, người cũng thấy rõ, cả hai phần tác phẩm của Lục tiểu thư đều có vấn đề. Thụy Thượng Chi Vận cao quý sao có thể trao cho loại người như cô ta?"

    Hướng lão tiên sinh vỗ bàn một cái, nhớ đến những chuyện nghe được trong bệnh viện, cơn giận tức đến đỉnh đầu:

    "Lục tiểu thư!"

    "Hướng lão tiên sinh." – Lục Khinh Lan không đúng mực, nghênh đón ánh mắt phẫn nộ, thanh âm của cô rõ ràng, lại xen lẫn một chút thất vọng: "Tuy tôi không có thói quen lưu trữ bản thảo cũ, nhưng những ý tưởng đó, đều nằm trong đầu tôi."

    Bị ánh mắt điềm tĩnh của Lục Khinh Lan làm cho sững sờ, Hướng lão tiên sinh định nói gì đó, nhưng Lục Khinh Lan lần nữa lên tiếng. Cô chiếu lại toàn bộ hai tác phẩm, nói rõ cảm hứng, cách dàn dựng, ý nghĩa từng phần.

    Trật tự, rõ ràng, lại còn chân thật thể hiện tình cảm cùng tâm huyết của mình.

    Nói xong, cô nhìn qua Kiều Chỉ Sam, tự tin cười nói:

    "Tác phẩm đầu, tôi chỉ chú trọng quá mức vào tình yêu cá nhân, mà tác phẩm sau, chủ yếu nói về hạnh phúc khi yêu của người phụ nữ đô thị. Đây là sự nhận thức của tôi trong cái gọi là hạnh phúc tình yêu. Cho nên tôi muốn thay thế tác phẩm dự thi. Mọi chuyện chính là như vậy."

    Lúc nhìn thấy tập tin rỗng trong máy tính, cô đã hoảng hốt.

    Rõ ràng bản thảo cũ cô đã lưu lại, hiện tại không còn nữa? Khả năng duy nhất chính là có người giở trò vào máy tính của cô. Cô nghĩ ra được, đương nhiên Diệp Đình Thâm cũng nghĩ ra được. Cho nên anh trấn an cô, đừng hốt hoảng.

    Dựa theo lời phân giải của Lục Khinh Lan, trên dưới khán đài cũng bắt đầu nghị luận.
     
  6. mmlaclac Be your own light! ^^

    Bài viết:
    174
    Chương 195: Khinh Lan, đừng tức giận, anh sẽ đau lòng!

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Vì dáng vẻ ung dung tự tại từ đầu đến cuối của Lục Khinh Lan, lúc nói qua ý tưởng về hai tác phẩm của mình, ánh mắt cô tràn đầy tự tin cùng quen thuộc, nếu như không phải bản thảo đó từng do cô viết ra, không ai có thể hiểu rõ hơn chính cô!

    Lăng Vi đứng yên lặng nãy giờ, cũng không bối rối, lúc này chân thành bước ra:

    "Lục Khinh Lan, nghe cô nói xong, tôi cảm thấy mình thật sự không bằng cô! Quả thật sườn ý của tôi cũng không sâu xa như cô! Tôi thật sự tâm phục khẩu phục!"

    Lục Khinh Lan không ngờ Lăng Vi lại là người lên tiếng trước, lập tức cong môi, nhưng không tiếp lời. Lúc này tốt nhất cô không nên nói gì.

    Kiều Chỉ Sam không ngờ Lục Khinh Lan có thể diễn giải rõ ràng quen thuộc đến vậy, không cần nhìn bản thảo cũ, chỉ cần nghe qua những lời giới thiệu hoàn chỉnh vừa rồi, so với bản thảo cũ, còn thuyết phục gấp bội lần.

    "Kiều tiểu thư, cô còn gì muốn hỏi không?" – Diệp Đình Thâm vẫn chăm chú dò xét nét mặt của cô ta, lúc này Kiều Chỉ Sam bắt đầu cảm thấy ảm đạm, cho nên anh lên tiếng trước.

    Lục Khinh Lan cũng nhìn chăm chú Kiều Chỉ Sam. Cô ta bị cả hai người nhìn đến tức giận, bỗng nhiên cười lạnh:

    "Hừ, được. Xem như lời vừa rồi của cô có thể chứng minh cô không đạo văn. Nhưng.."

    Nói đến đây, cô ta cố ý dừng lại, một mặt đùa cợt nhìn Lục Khinh Lan, sau đó mới nói tiếp:

    "Nhưng tôi có một lá thư tố cáo, trên thư nói rằng, Lục tiểu thư cô rõ ràng đã bỏ lỡ cơ hội nộp đơn dự thi Thụy Thượng Chi Vận. Nhưng sau đó quy tắc lại được sửa đổi, cô lại có cơ hội tham dự. Tiếp theo lại phát hiện tác phẩm tương tự với Lăng Vi, chỉ trong một buổi tối ngắn ngủi, sao cô có thể làm kịp một tác phẩm mới đi nộp? Trong này chắc hẳn có liên quan đến quan hệ."

    Điều mà Kiều Chỉ Sam nói đúng là tình hình thực tế. Nhưng cho đến câu nói cuối cùng, Lục Khinh Lan lại có dự cảm chẳng lành.

    Quả nhiên, một giây sau, Kiều Chỉ Sam giống như một viên thuốc nổ nặng ký ném xuống:

    "Diệp thị trưởng! Chuyện này không phải dính líu đến anh sao? Chỉ sợ làm phí không ít tâm tư của anh rồi! Loại hành vi này của các người đối với những người dự thi khác là không công bằng! Càng không để Thụy Thượng Chi Vận vào mắt mình!"

    "Không thể nào? Chẳng lẽ là gian lận sao?"

    "Vị trí đứng đầu, chẳng lẽ dựa vào quan hệ mà đoạt giải sao?"

    "Sao lại có thể chứ? Không thể ngờ nha!"

    Bên dưới có vô số nghị luận to nhỏ, đều là đám phóng viên trẻ tuổi muốn xông tới câu tin.

    Lúc bọn họ đang do dự xem có nên hỏi hay không, đã bị đám truyền thông lớn tuổi hơn tranh nhau chen lấn, giơ ống kính lên nhìn Diệp Đình Thâm cùng Lục Khinh Lan.

    Tách tách tách, âm thanh máy ảnh không ngừng vang lên:

    "Diệp thị trưởng, sự tình có phải như Kiều tổng biên tập vừa nói đến không vậy?"

    "Diệp thị trưởng, lần này Lục tiểu thư đạt giải nhất, cũng là nguyên nhân đi cửa sau hay sao?"

    "Lục tiểu thư, vậy những vòng thi trước, cô cũng dùng cách này được tuyển chọn sao?"

    "Lục tiểu thư, nghe nói trước đây nhậm chức ở Kuiyu, sao cô lại muốn rời đi? Phải chăng là vì cô không có năng lực?"

    "..."

    Xem ra vấn đề càng lúc càng sắc bén, đều là nhận định Lục Khinh Lan dựa vào thân phận của Diệp Đình Thâm mà được ưu ái. Mà lúc này, Kiều Chỉ Sam sợ rằng cục diện chưa đủ hỗn loạn, cô ta quay sang Hướng lão tiên sinh, nói như đinh đóng cột:

    "Lão sư! Chuyện đến nước này, Thụy Thượng Chi Vận cao quý còn có thể trao cho Lục Khinh Lan sao? Không nói tới chuyện cô ta mất hết đạo đức nghề nghiệp đi đạo văn, chỉ cần dựa vào quan hệ với Diệp thị trưởng mà thông qua các vòng thi, khẳng định không xứng đáng!"

    "Kiều tổng biên."

    Thấy cô ta lần nữa dội nước bẩn trên người Lục Khinh Lan, lại kéo Diệp Đình Thâm xuống nước đục, Lục Khinh Lan đã sớm không còn sùng bái tiền bối như cô ta chút nào nữa.

    Thoát khỏi cái cầm tay của Diệp Đình Thâm, Lục Khinh Lan nhanh chóng bước đến trước mặt Kiều Chỉ Sam, cắn răng nhìn cô ta, nói:

    "Tôi có thể bước qua từng vòng thi của Thụy Thượng Chi Vận đều là dùng thực lực của chính mình, hoàn toàn không hề liên quan đến Diệp Đình Thâm. Cô đừng ngậm máu phun người."

    Lục Khinh Lan phẫn nộ thực sự, nhiều lần nhắm vào cô, cô cũng không để tâm. Nhưng lần nào lại kéo Diệp Đình Thâm xuống cùng, cô thật sự không thể nhẫn nại nữa.

    Không ngờ, Kiều Chỉ Sam búng tay một cái, cười nói hả hê:

    "Vậy xin hỏi, vì sao trước trận bán kết cô lại có thể đổi tác phẩm dự thi? Nếu như không có quan hệ cùng Diệp thị trưởng, sao cô có thể làm được? Lại còn nắm giữ vị trí hạng nhất! Hôm nay có nhiều đồng nghiệp trong giới truyền thông như vậy, cô có dám nói thật trước mặt bọn họ hay không?"

    "Cô!"

    Cho dù Lục Khinh Lan được giáo dưỡng tốt đến đâu, cũng chỉ có thể nhịn được vài lần.

    Liên tục bị dội nước bẩn lên người, tất nhiên không thể nhịn được nữa. Lúc cô định mở miệng phản kích, đã thấy Diệp Đình Thâm xông tới ôm cô.

    "Khinh Lan." – Diệp Đình Thâm ôm cô vào lòng, khẽ liếc Kiều Chỉ Sam, sau đó không chút khách khí cúi đầu, nhẹ giọng an ủi cô: "Khinh Lan! Đừng nóng giận! Em tức giận, anh sẽ đau lòng! Mọi thứ giao lại cho anh! Được chứ?"

    Dứt lời, Diệp Đình Thâm cầm lấy micro, phong độ ung dung cười nói:

    "Đầu tiên, tôi đến để trả lời câu hỏi của Kiều tiểu thư. Nếu như Lục Khinh Lan thật sự dựa vào mối quan hệ với tôi mà đạt được giải thưởng, như vậy cần gì phải lưu lại hai tác phẩm tương tự?"

    Kiều Chỉ Sam giật giật bờ môi định lên tiếng, nhưng Diệp Đình Thâm nhanh chóng cắt ngang.
     
  7. mmlaclac Be your own light! ^^

    Bài viết:
    174
    Chương 196: Trò hề kết thúc

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Kiều Chỉ Sam giật giật bờ môi định lên tiếng, nhưng Diệp Đình Thâm nhanh chóng cắt ngang.

    "Còn nữa, Thụy Thượng Chi Vận luôn do bên phía Thụy Thượng các người xử lý, tôi có quyền gì có thể nhúng tay vào? Xin hỏi, tôi lấy thân phận gì chạy đến quyết định chuyện giải thưởng nhà các người? Tôi tự hỏi xem tôi thật sự có khả năng một tay che trời dễ dàng đến vậy sao?"

    Diệp Đình Thâm dừng một chút, nheo mắt liếc nhìn Kiều Chỉ Sam:

    "Tôi không rõ ý của Kiều tiểu thư nhắc đến là gì, 'dựa vào quan hệ' ? Nếu tôi thật sự có năng lực này, e rằng cũng sẽ không cho cô có cơ hội đứng đây tự mình nói mấy lời này đi."

    Lục Khinh Lan sánh vai cùng anh đứng đó, len lén nhìn anh một cái, trong lúc tất cả mọi người nghi ngờ cô, người đó vẫn như cũ, đứng bên cạnh cô, bảo vệ cho cô.

    Cô không muốn người khác lợi dụng quan hệ giữa hai người họ đem ra nói xấu. Nhưng thật không ngờ, Kiều Chỉ Sam không có tiền đồ kia lại lợi dụng chuyện này nói ra.

    Dưới khán đài, máy chụp ảnh vẫn liên tục vang lên, đám phóng viên săn tin điên cuồng kia chắc chắn không thể bỏ qua bất cứ biến hóa sốt dẻo nào. Mà toàn bộ quá trình này đột nhiên dừng lại, bọn họ cũng ngẫm nghĩ, suy tư lời Diệp Đình Thâm vừa nói.

    Mắt thấy tình thế có lợi đang dần hướng về Lục Khinh Lan, Kiều Chỉ Sam âm thầm cắn môi, lớn tiếng nói:

    "Diệp thị trưởng nói nhiều như thế, chẳng phải rũ sạch quan hệ giữa anh cùng Thụy Thượng hay sao? Anh cùng Tần tổng của Thụy Thượng chúng tôi vốn là chỗ quen biết, bạn bè tương giao, sao không nói ra? Có Tần tổng trợ giúp, Lục tiểu thư muốn nắm chắc hạng nhất trong tay, không phải là chuyện quá dễ dàng sao?"

    Chớp mắt một cái, chủ đề lại chĩa mũi sang tổng giám đốc Thụy Thượng – Tần Tân, truyền thông ngửi thấy mùi gì đó không tầm thường, lại càng thêm hưng phấn.

    Không ai nhìn thấy, lúc nghe Kiều Chỉ Sam nói, Lăng Vi khẽ nhíu mày, nhưng nhanh chóng liền giãn ra.


    Tần Tân.

    Thì ra là như vậy.

    Diệp Đình Thâm hiểu rõ, lập tức khẽ cười:

    "Tôi cùng Tần tổng quen biết nhau là chuyện hữu nghị cá nhân, cũng không mật thiết liên quan đến Thụy Thượng như Kiều tiểu thư vừa nói tới. Huống chi, Thụy Thượng cùng tôi chẳng có lợi ích gì với nhau. Mà Kiều tiểu thư, cô cũng đã quên rồi sao, hai lần tôi gặp gỡ Tần Tân, vừa hay cô cũng có mặt nha."

    Dừng lại một chút, anh tin rằng sẽ có người suy nghĩ còn rõ ràng hơn mình. Quả nhiên, Hướng lão tiên sinh đứng lên đầu tiên, trầm mặc mở miệng:

    "Chỉ Sam, con không nên hoài nghi Tần Tân."

    "Con.." – Kiều Chỉ Sam tái mặt, định giải thích, nhưng nhìn thấy sắc mặt lão sư không tốt, cô ta cũng không có dũng khí mở miệng.

    "Kiều tiểu thư!" – Diệp Đình Thâm mở miệng lần nữa, giọng điệu không hề giống như gió xuân mát mẻ vừa rồi, lúc này trên mặt anh không hề biểu lộ cảm xúc dư thừa: "Những lời vu khống vừa rồi của cô làm tổn hại thanh danh của phu nhân tôi, tôi đây có quyền truy cứu đến cùng."

    Lời này vừa dứt, ánh mắt mọi người đều dồn về phía Kiều Chỉ Sam. Hiện tại, cô ta không có tâm tư để ý đến chuyện người khác nghĩ sao về mình.

    Tất cả sự tập trung của Kiều Chỉ Sam đều bị ánh mắt của Diệp Đình Thâm chiếm lĩnh.

    Tĩnh mịch, lặng lẽ, không nhìn ra cảm xúc gì, nhưng đôi mắt anh cực kỳ sắc bén, tựa như chuyện gì cũng có thể nhìn thấu toàn bộ.

    Đột nhiên Kiều Chỉ Sam cảm thấy sau lưng dâng lên một loại cảm giác lạnh lẽo. Lúc cô ta định mở miệng, trên khán đài bỗng nhiên bước tới một người, vô cùng tao nhã cầm lấy micro, giọng điệu trong trẻo vang lên:

    "Kiều tiểu thư, những lời ám chỉ quan hệ cá nhân của Tần tổng, vậy xin cho tôi hỏi một câu, người đứng trên khán đài Lăng Vi – Lăng tiểu thư là học trò của Hướng lão tiên sinh, cũng là bạn chí cốt tâm giao của cô, không lẽ, cô ấy đạt giải cũng là do dựa vào quan hệ hay sao?"

    "Nhiễm Nhiễm.." – Lục Khinh Lan hiểu rõ Giang Nhiễm Nhiễm đang cố ý giúp đỡ mình, trong lòng cảm động, không biết nói gì cho phải.

    Giang Nhiễm Nhiễm cười một tiếng, ra hiệu cô không cần lo lắng. Sau đó, Giang Nhiễm Nhiễm không hề chớp mắt, nhìn thẳng Lăng Vi cùng Kiều Chỉ Sam, giống như đợi các cô trả lời mình.

    Lúc Giang Nhiễm Nhiễm xuất hiện, phóng viên dưới khán đài đã không ngừng sôi trào, nhớ đến những bài post mấy ngày trước, không khỏi nhìn sang Lục Khinh Lan vài cái.

    "Giang tiểu thư, lời nói phải có bằng chứng! Tài năng của Lăng Vi là được công nhận, không hề dựa vào bất cứ quan hệ nào!" – Vừa nghe đến Lăng Vi bị kéo theo, Kiều Chỉ Sam hơi phiền não, kế hoạch ban đầu của bọn họ không phải như vậy!

    Giang Nhiễm Nhiễm chính là đang chờ câu này.

    "Kiều tiểu thư, tôi thật không rõ, tại sao Lăng tiểu thư lại có thể thừa nhận tài năng không dựa vào quan hệ, còn Lục Khinh Lan lại bị xem là hữu danh vô thực, dựa vào quan hệ? Như vậy, chẳng phải chúng tôi cũng có thể nghi ngờ tác phẩm của Lăng tiểu thư là đạo văn, không phải tự mình sáng tác a nha!"

    Thế cục lại xoay chuyển lần nữa, không ít người nhìn đến chỗ Lăng Vi, dị nghị. Mặc dù sự nổi tiếng bên ngoài là không sai, nhưng cũng có lúc, người ta lại thích xem náo nhiệt bên trong.

    Lăng Vi cũng không ngờ mũi giáo lại chuyển lên người mình, hiện tại cô ta im lặng cũng không đúng mà mở miệng đáp trả cũng không đúng.

    Hướng lão tiên sinh lúc này cũng bị chọc tức không ngừng, hướng mắt nhìn về hai đứa học trò của mình.

    Đúng lúc này, cửa lớn buổi yến tiệc được mở ra, Tần Tân vốn dĩ đang đi công tác ở nước ngoài, lại đột nhiên xuất hiện.
     
  8. mmlaclac Be your own light! ^^

    Bài viết:
    174
    Chương 197: Ông ngoại

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Kiều Chỉ Sam nheo mắt.

    "Tần tổng, không lẽ vì lễ trao giải đặc biệt này mà anh về nước? Anh có muốn nói gì thêm không?" – Thấy Tần Tân, một phóng viên tuổi trung niên lập tức bước tới, giơ micro về phía Tần Tân, đợi câu trả lời.

    Tần Tân tức tốc dùng ánh mắt trao đổi với Diệp Đình Thâm, sau đó phức tạp nhìn qua Kiều Chỉ Sam, im lặng bước tới khán đài, lên tiếng nói:

    "Chuyện vừa rồi, trên đường trở về tôi đã nghe nói. Hiện tại tôi đứng đây là muốn nói rõ ràng mọi chuyện, bất luận là Lục tiểu thư hay Lăng tiểu thư, cả hai đều không hề dựa vào quan hệ cá nhân để dự thi Thụy Thượng Chi Vận. Nguyên tắc tổ chức của Thụy Thượng Chi Vận trước giờ, tất cả mọi người chắc hẳn ai cũng nắm rõ. Mọi lần trúng tuyển đều sẽ minh bạch dựa trên năng lực của ứng viên. Mà lần này, quy tắc có phần sửa đổi, trước đó cũng đã nói rõ ràng đều là vì việc Thụy Thượng lập trụ sở tại thành phố A."

    Dừng một chút, vẻ mặt Tần Tân vẫn giữ nguyên nét nghiêm nghị:

    "Năm nay, bất luận là vòng loại hay bán kết, tất cả các ứng viên đều sẽ được cộng tác viên của Thụy Thượng Chi Vận hỗ trợ nhận, sửa chữa, thay đổi tác phẩm, không phải chỉ có một mình Lục tiểu thư mới được quyền đó."

    Lời Tần Tân rất đơn giản, nhưng cũng biểu lộ thái độ của chính mình.

    Thụy Thượng Chi Vận dựa vào thực lực mỗi người là chính, không phải dựa vào quan hệ cá nhân. Thứ hai cũng là giải thích cho sự chất vấn trước đó của Kiều Chỉ Sam.

    Lúc này, sắc mặt của Kiều Chỉ Sam rất khó coi. Lăng Vi thừa dịp không ai để ý, bước đến bên cạnh, cầm tay lắc đầu nhìn Kiều Chỉ Sam.

    "Bất quá, Kiều tổng biên đã đưa ra câu hỏi, thành tích bản đấu vừa rồi cũng đã mất hiệu lực! Sẽ chính thức tổ chức thi lại một lần nữa." – Tần Tân xoay người nhìn Kiều Chỉ Sam, vẻ mặt không chút biểu lộ, nói tiếp: "Tình huống hiện tại này nên bắt đầu lại từ đầu. Người có tài, đương nhiên tài năng sẽ càng thấy được rõ ràng."

    Đây quả thật là biện pháp tốt nhất của sự kiện đêm nay. Tuy Kiều Chỉ Sam không cam lòng nhưng không thể làm gì khác.

    "Lục tiểu thư, cô cảm thấy thế nào?"

    Thấy Tần Tân đột nhiên hỏi mình, Lục Khinh Lan hoàn hồn, gật đầu một cái: "Được."

    Một màn trao giải nhốn nhào, cuối cùng kết thúc dưới biện pháp như vậy.

    "Tần Tân, tới đây cho ta!" – Hướng lão tiên sinh bỗng nhiên mở miệng, ngữ khí có vẻ không tốt.

    Tần Tân ngẩng đầu: "Ông ngoại, tìm con có việc gì?"


    Ông ngoại?

    Không chỉ Kiều Chỉ Sam, ngay cả Diệp Đình Thâm cũng kinh ngạc. Bất quá, chuyện tiếp theo không cần bọn họ quản. Nghĩ đến đây, anh ôm lấy bả vai Lục Khinh Lan đưa cô ra ngoài.

    Bước ra xe, Lục Khinh Lan bị Giang Nhiễm Nhiễm kéo qua một bên:

    "Lan Lan, đừng để chuyện vừa rồi trong lòng! Nàng là tuyệt nhất! Biết không?"

    "Ừm ừm, ta biết mà." – Lục Khinh Lan gật đầu cười, nhớ đến vừa rồi, Giang Nhiễm Nhiễm vì mình xông tới chất vấn, trong lòng cô cảm động, không biết nói gì cho phải, im lặng nửa ngày, mới chịu lên tiếng: "Nàng cũng vậy nha! Cứ thế xông tới nói lí lẽ, không sợ truyền thông viết linh tinh hay sao?"

    Giang Nhiễm Nhiễm hiểu rõ ý cô, cười nói: "Sợ cái gì. Chẳng lẽ ta lại trơ mắt nhìn Kiều Chỉ Sam kia ức hiếp nàng sao?"

    Phù một tiếng, Lục Khinh Lan bật cười.

    "Được rồi được rồi! Mau về nhà đi!" – Giang Nhiễm Nhiễm đẩy cô lên xe, cho đến khi bóng xe khuất dạng cô mới quay đầu lại.

    Quả nhiên bị Cố Lăng Tu đứng phía sau làm cho giật mình.

    * * *

    "Còn đang nghĩ tới chuyện vừa rồi sao?" – Thừa lúc đợi đèn đỏ, Diệp Đình Thâm dừng xe ven đường, mở dây an toàn, xoay người nâng mặt cô, cưng nựng: "Đừng không vui được không?"

    "Em.." – Lục Khinh Lan ấp úng không nói nên lời, không ngờ dáng vẻ của cô đã bị anh nhìn thấu.

    Cô có thể hài lòng sao?

    Từ lúc Thụy Thượng Chi Vận bắt đầu đến giờ, cô đã gặp phải không ít chuyện. Hôm nay, ngược lại tốt rồi, còn bị nói thành kẻ đạo văn, lại còn bị nói dựa vào quan hệ với Diệp Đình Thâm mà đạt được giải nhất.

    Biết trong lòng cô nghĩ gì, Diệp Đình Thâm khẽ hôn lên trán cô, ôn nhu, dỗ dành nói:

    "Không cần lo lắng cho anh, cũng không cần tự trách! Cây ngay không sợ chết đứng, không phải sao? Mà, anh luôn có thể xử lý tốt mọi chuyện nha. Sẽ không để em phải chịu oan ức như vậy."

    "Đình Thâm.." – Miệng nhỏ của Lục Khinh Lan vểnh lên, chui vào lòng anh.

    Thiên ngôn vạn ngữ, lúc này đều dư thừa.

    Thấy bộ dạng nũng nịu như bé con của cô, Diệp Đình Thâm cảm thấy vui vẻ, trong lòng không ngừng sắp xếp lại biến cố đêm nay. Không lâu sau, sắc mặt anh trầm xuống, hỏi:

    "Khinh Lan, trước vòng bán kết, máy tính của em có bị ai động vào hay không?"

    Lục Khinh Lan chui khỏi ngực anh, cẩn thận suy nghĩ. Lúc này cô nhớ đến tập tin trống rỗng ban nãy, cũng khá kinh ngạc. Nghĩ lại, chuyện xảy ra cũng không phải quá tệ hại.

    "Laptop của em, bình thường đều để ở nhà, nếu không đi ra ngoài, cũng chỉ có mình em dùng tới mà thôi." – Nghĩ tới nghĩ lui, cô đều không nghĩ rằng có ai động vào laptop của mình.

    "Thật sự không có sao? Nhưng những dữ kiện trong laptop cũng sẽ không cánh mà bay ah." – Diệp Đình Thâm nắm chặt tay cô: "Suy nghĩ thật kỹ xem."

    Nghe xong, đôi mày thanh tú của Lục Khinh Lan nhíu chặt, theo lý mà nói, kể từ ngày chuyển về sống cùng anh, cơ bản cũng không có ai thường xuyên ra vào nhà họ. Ngoại trừ những lần kia.


    Đợi đã! Không lẽ?

    Diệp Đình Thâm chăm chú quan sát nét mặt của cô, thấy có biến hóa, anh lập tức hiểu ra:

    "Nghĩ ra rồi ư?"

    Lục Khinh Lan không nói gì. Quả thật cô nghĩ tới một người. Nhưng cô không xác định được, lỡ như nói ra, thực tế lại không phải thì sao.. Thấy cô bối rối, Diệp Đình Thâm khẽ thở dài:

    "Không phải nói sẽ thẳng thắn đối diện sao?"

    "Thật ra.." – Lục Khinh Lan cắn cắn môi, liếc anh một cái, nhìn thấy vẻ tin tưởng cùng lo lắng trong mắt anh, suy nghĩ một chút, cuối cùng nói: "Nếu như em không nhớ lầm, là.."
     
  9. mmlaclac Be your own light! ^^

    Bài viết:
    174
    Chương 198: Mất mặt chết đi được

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Thật ra.." – Lục Khinh Lan cắn cắn môi, liếc anh một cái, nhìn thấy vẻ tin tưởng cùng lo lắng trong mắt anh, suy nghĩ một chút, cuối cùng nói: "Nếu như em không nhớ lầm, là.."

    "Anh biết rồi." – Diệp Đình Thâm nhận ra ẩn ý sau lời cô, anh mím mím môi, để lộ một chút tức giận.

    Từ lúc chuyển ra ngoài sống đến nay, ra vào nhà họ, số lượng người đến đếm trên đầu ngón tay. Mà chuyện trong nhà anh, nếu để cô gái nhỏ của anh bị kẹp giữa chắc hẳn sẽ làm khó cô rồi. Nghĩ đến đây, anh khẽ thở dài, hai tay nâng khuôn mặt cô lên, dáng vẻ nhu hòa, tựa như an ủi, tựa như cam đoan:

    "Khinh Lan, anh từng nói rồi, anh sẽ không để cho bất kỳ người nào ăn hiếp em, cho dù bọn họ.."

    "Đình Thâm!" – Lục Khinh Lan sờ lên tay anh, không biết nên nói gì cho phải, khóe môi giật giật, cuối cùng nói ra: "Chuyện hôm nay, có nhiều ký giả truyền thông như vậy, có thể sẽ ảnh hướng đến anh không ít.."

    Dù sao, cuối cùng cô vẫn không có chứng cứ để thuyết phục bọn họ hoàn toàn tin tưởng, chứng minh cô không đạo văn, càng chứng minh cô không dùng danh phận thị trưởng phu nhân để vượt qua màn thẩm định đánh giá.

    Tất nhiên sẽ có rất nhiều người chĩa mũi giáo nhọn về phía anh. Cô không thể không lo lắng.

    "Không có việc gì. Không cần phải lo cho anh." – Diệp Đình Thâm tràn đầy ý cười, cúi xuống hôn cô một cái: "Anh sẽ xử lý tốt, được chứ?"

    "Ừm" một cái, Lục Khinh Lan bị anh làm cho đỏ mặt.

    Hai người dựa vào nhau, hô hấp ấm áp lan tỏa. Từ góc nhìn của Diệp Đình Thâm, dễ dàng nhìn thấy vành tai của Lục Khinh Lan đỏ ửng, trông rất đáng yêu.

    Nhiệt độ trong xe càng lúc càng nóng, mà lẳng lặng cũng chỉ có tiếng thở của hai người vang dội. Sau một khắc, Diệp Đình Thâm không kìm lòng được, hôn cô lần nữa.

    Cánh môi mềm mại của anh chạm đến, Lục Khinh Lan mất hết tiền đồ, đỏ mặt ào ào.

    Thấy anh liên tục chiếm lĩnh, cô càng thấy chóng mặt, chỉ là, một màn trước mắt, tựa như pháo hoa nở rộ giữa không trung.

    Lục Khinh Lan khẽ kêu một tiếng: "Đình Thâm.."

    Diệp Đình Thâm cũng không chịu nổi, nhìn thấy ánh mắt vô tội của người trong lòng, anh không biết là ai đang hành hạ ai.

    "Khinh Lan." – Cố gắng hít một hơi, anh sắp bị cô hút hết lý trí, khó khăn lên tiếng: "Chúng ta.."

    Cộc cộc cộc.

    Đột nhiên, cửa kính truyền tới tiếng gõ cửa nhẹ nhàng.

    Bên ngoài có người!

    Lục Khinh Lan luống cuống, vội vàng chui khỏi ngực anh định ngồi lại chỗ cũ, mà tay chân cứ liên tục múa may, đầu đụng trần xe một cái.

    "Aizzz!" – Lục Khinh Lan không ngờ lại đau như vậy, có chút xấu hổ, hốc mắt lập tức chảy nước mắt.

    Cùng với khuôn mặt hồng hồng đáng yêu của cô, thật là một hương vị đặc biệt. Diệp Đình Thâm thu hết vào trong mắt.

    Cộc cộc cộc!

    Người bên ngoài lại tăng tốc gõ cửa xe.

    Trong nháy mắt, Diệp Đình Thâm đã khôi phục lại thần thái, mở cửa sổ xe. Cửa sổ vừa hạ xuống đã thấy một vị cảnh sát giao thông trẻ tuổi.

    Không đợi bọn họ mở miệng, vị cảnh sát đã viết soạt soạt mấy cái, vừa viết vừa lên tiếng nói:

    "Chỗ này không được dừng xe. Lỡ như bị ùn tắc giao thông thì sao? Mặc dù hiện tại là ban đêm, lượng lưu thông không lớn nhưng cũng phải chú ý một chút chứ?"

    Tựa như nói không vẫn chưa đủ, vị cảnh sát liếc mắt nhìn vào trong xe, sau đó giật bắn người:

    "Lại là hai người sao? Lần này thế nào? Lại dỗ dành bạn gái nữa hả? Có chuyện gì về nhà giải quyết đi, sao cứ nhất định xử lý trên đường lớn vậy hả?"

    Từ đầu đến cuối Diệp Đình Thâm cũng không phản bác, anh vẫn mỉm cười, vẻ mặt khiêm tốn tiếp nhận góp ý. Trái lại là Lục Khinh Lan, vẻ mặt vô đã đỏ, nay lại càng đỏ hơn. Không ngờ lại bị người cảnh sát lần trước nhận ra mình cùng Diệp Đình Thâm..


    A a ah! Mất mặt chết đi được!

    Lục Khinh Lan không dám ngẩng đầu, cúi đầu thấp đến độ sắp đụng phải ngón chân.

    Sao cô dám nhìn thẳng vào vị cảnh sát này nữa chứ.. Bị người khác biết được, chẳng phải họ sẽ cười đến rụng răng luôn a..

    Diệp Đình Thâm biết cô đang nghĩ gì, khóe miệng nhếch lên, nhận lấy đơn phạt.

    Vị cảnh sát thấy anh sảng khoái như thế, cũng không nói thêm lời nào. Chỉ là, nhìn thấy anh rất quen, không nhớ là thấy qua lúc nào. Mãi cho đến khi Diệp Đình Thâm lái xe đi xa mười mấy mét, lúc này cậu ta mới bừng tỉnh đại ngộ!


    Đây chẳng phải là thị trưởng thành phố mình, Diệp Đình Thâm đây sao?

    Thế mà, cậu ta lại gửi đơn nộp phạt cho Diệp thị trưởng nha! Vị cảnh sát trẻ tuổi bị kích động đến sợ hãi, dù sao cũng thấy choáng váng!
     
  10. mmlaclac Be your own light! ^^

    Bài viết:
    174
    Chương 199: Anh muốn tặng cho em thứ tốt nhất

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Về đến nhà, Lục Khinh Lan không trốn khỏi móng vuốt của Diệp hồ ly. Cô không nhớ rõ trải qua bao nhiêu lần. Dù sao mãi cho đến khi kết thúc, cả ngón tay mình, cô cũng không còn sức cử động!

    Thầm mắng anh một câu, cầm thú, sau đó cô nặng nề đi ngủ.

    Xác định cô đã ngủ, Diệp Đình Thâm vuốt mái tóc trên trán cô, hôn lên, lúc này anh mới đứng dậy đi vào thư phòng.

    Cùng lúc đó, tại tầng 8, trong nhà Kiều Chỉ Sam.

    "Chỉ Sam, tại sao hôm nay lại lôi Tần Tân vào?"

    Kể từ lúc biết được kế hoạch đối phó Lục Khinh Lan của Kiều Chỉ Sam tại đêm trao giải, Lăng Vi chỉ muốn thấy cô bị bẽ mặt, thậm chí thân bại danh liệt, cho nên cô ta vẫn không tỏ thái độ phản đối. Nhưng không ngờ rằng, cuối cùng lại có kết cục như vậy.

    Suy nghĩ một chút, rót hay ly rượu vang đỏ bước tới salon, đưa cho Kiều Chỉ Sam, dò hỏi:

    "Hay là, cậu vẫn chưa chịu buông bỏ?"

    "Đúng vậy!" – Sắc mặt Kiều Chỉ Sam không tốt, đưa tay đón lấy ly rượu trong tay Lăng Vi, giọng điệu bi ai vô vạn: "Tiểu Vi, chuyện của tớ cùng Tần Tân cậu cũng biết. Triền miên nhiều năm như vậy, nhưng từ đầu đến cuối anh ấy vẫn không cho tớ một câu trả lời chắc chắn. Vì anh ấy, tớ nguyện ý từ bỏ công việc là tớ thích nhất, còn đi đến Thụy Thượng. Nhưng cuối cùng, anh ấy lại đối xử với tớ như vậy! Tớ không cam tâm!"

    Nghe xong, Lăng Vi im lặng, những khúc mắc với Tần Tần và Kiều Chỉ Sam, với cô mà nói vẫn chỉ là người ngoài cuộc, cô chỉ cảm thấy lo lắng.

    "Nhưng hôm nay, cậu âm mưu hại anh ta, anh ta thông minh như thế, sau này.." – Lăng Vi không nói tiếp, bởi vì ngay cả cô cũng không xác định được thái độ sau này của Tần Tân với Kiều Chỉ Sam là như thế nào.

    "Chuyện sau này, đợi sau này nói đi! Còn có thể tệ đến đâu chứ?"

    Kiều Chỉ Sam không thèm để ý, khoát khoát tay áo, sau đó nhíu mày, nói:

    "Tớ chỉ không ngờ anh ấy lại là cháu ngoại của lão sư! Vị trí đó, quả thực lại càng vô duyên với tớ rồi?"

    Dứt lời, Kiều Chỉ Sam uống cạn ly rượu trong tay, muốn mượn rượu giải sầu.

    "Đừng uống nữa!" – Lăng Vi đè tay Kiều Chỉ Sam lại, mở miệng nói: "Cậu cho rằng tớ không biết cậu muốn có được vị trí này là vì muốn được Tần Tân chú ý đến hay sao? Nếu nghĩ rằng làm thế sẽ có được đáp án, vậy cậu mau tỉnh táo lên! Đoạt lại mọi thứ đi!"

    "Đúng!" – Kiều Chỉ Sam bị câu nói của Lăng Vi kích thích, cô ta đột nhiên mở mắt ra, ý cười bất chấp có được: "Tớ sẽ không dễ dàng bị đánh bại!"

    Ngừng một chút, cô ta nói tiếp: "Đều là do con khốn Lục Khinh Lan. Tớ hận hôm nay không thể băm nát cô ta thành trăm mảnh!"

    Vừa nói chuyện, Kiều Chỉ Sam vừa nắm tay Lăng Vi, kiên định nói:

    "Tiểu Vi, cậu yên tâm. Lục Khinh Lan kia, vận may vĩnh viễn không được tốt đẹp thế đâu. Tớ nhất định sẽ giúp cậu cướp Diệp Đình Thâm trở về."

    Lăng Vi khẽ cười, gật đầu nói:

    "Cảm ơn cậu. Bất quá, Chỉ Sam hôm nay không phải chúng ta không có thu hoạch đâu. Đến cùng vẫn chưa biết là ai đang cười ai."

    Kiều Chỉ Sam biết rõ ý Lăng Vi nói đến điều gì, lập tức nhíu mày, cười nói:

    "Cậu chuẩn bị thế nào?"

    Trong mắt Lăng Vi hiện lên vẻ đắc ý, cô ta nhỏ giọng nói vào tai Kiều Chỉ Sam điều gì đó.

    * * *

    Ngày thứ hai.

    Lúc Lục Khinh Lan tỉnh lại, Diệp Đình Thâm đang làm điểm tâm trong phòng bếp. Tựa người vào tường, cô nhìn xem dáng vẻ tao nhã, thuần thục của anh, sắp nhìn đến ngây dại.

    Hướng đến ánh mắt của cô, Diệp Đình Thâm mỉm cười, cố ý đánh giá cô một chút, trêu đùa nói:

    "Diệp phu nhân, tối qua chưa nhìn đủ sao?" - Diệp Đình Thâm vừa nói vừa nhấn mạnh hai chữ 'tối qua'.

    "Anh!" – Nhớ đến đêm qua điên cuồng, Lục Khinh Lan cảm thấy mặt mình nóng sắp bỏng, dứt khoát xoay người trở lại phòng khách, không thèm để ý đến anh. Còn chưa bước đến sofa, ánh mắt đã bị một cái hộp quà hình chữ nhật trên bàn trà thu hút.

    Không biết vì sao, tim cô đột nhiên tăng lên.

    "Mở ra xem đi?" – Diệp Đình Thâm từ phía sau ôm lấy cô, thuận thế nói nhỏ vào tay cô, hôn lên cổ cô vài lần, làm cho cả người Lục Khinh Lan run lên nhè nhẹ.

    "Tặng em sao?"

    Diệp Đình Thâm buồn cười, không nhịn được cắn lên vành tai cô:

    "Chẳng lẽ trong nhà còn có người khác hả?"

    Nghe xong, trong lòng Lục Khinh Lan cảm thấy ngọt ngào. Cầm chiếc hộp xinh xắn mở ra, bên trong là sợi dây chuyền tinh xảo hôm trước từng xem, suýt chút hô lên.

    "Đình Thâm.." – Lục Khinh Lan xoay người, chớp chớp mắt, lẳng lặng nhìn anh.

    Diệp Đình Thâm cố ý trêu chọc cô, trên mặt lộ ra bộ dáng thất vọng, nhíu mày hỏi:

    "Khinh Lan không thích sao? Nếu vậy.."

    "Thích! Thích lắm!" – Lục Khinh Lan vội vàng cắt lời anh, khẽ lay cánh tay anh, cô nũng nịu cười nói: "Đình Thâm, em rất thích."

    Thấy thế Diệp Đình Thâm không nhịn được, nở nụ cười. Biết mình bị người trước mặt đùa cợt, Lục Khinh Lan chỉ nguýt tay anh một cái, lại nhớ đến giá của sợi dây chuyền, định nói gì đó lại thôi.

    "Khinh Lan." – Biết cô đang nghĩ gì, Diệp Đình Thâm ôm mặt cô lên, thâm tình, chậm rãi nói: "Anh muốn tặng cho em thứ tốt nhất! Sau này, nếu có yêu thích vật gì, đừng tiếc tiền không mua, được không? Không phải từng nói với em, anh còn có nghề tay trái sao?"

    Lục Khinh Lan gật gật đầu, nhào vào lòng anh.

    Một lúc sau, cô chợt nhớ tới sắp đến sinh nhật của Diệp Đình Thâm..

    Cô chui ra khỏi ngực anh, muốn nói gì đó, đúng lúc điện thoại vang lên!
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...