Trọng Sinh [Dịch] Thiên Hạ Đệ Nhất Quỷ - Không Khản

Thảo luận trong 'Box Dịch - Edit' bắt đầu bởi Vô song vương gia, 15 Tháng năm 2025.

  1. Vô song vương gia

    Bài viết:
    0
    Chương 50: Chuyện nhà họ Tô



    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chu Dương trở về trấn, quay lại chỗ ở của Tô Tiểu Trà.

    Lần này anh không cần phải trèo tường nữa, mà đường hoàng bước vào sân, tiến thẳng vào nhà.

    Lão già mặt vuông đứng trong sân, vẻ mặt nhìn anh rất phức tạp.

    Chu Dương đột nhiên dừng bước, nhìn lão hỏi:

    "Ông tên gì?"

    Câu hỏi này quá đột ngột.

    Lão hơi ngẩn ra, nhưng vẫn trả lời:

    "Tôi tên là Vũ Định Quân, đệ tử đời thứ bốn mươi tám của Ẩn Hồ Hiên."

    Chu Dương nói:

    "Được phân công bảo vệ người nhà họ Tô, chắc trong Ẩn Hồ Hiên cũng là cao thủ nhỉ? Vậy sao lại để người ta đánh cắp hồn phách của Tô Tiểu Trà?"

    Khuôn mặt Vũ Định Quân lập tức đỏ bừng, há miệng mấy lần mới nói:

    "Ngày phòng đêm phòng, khó phòng người nhà!"

    Chu Dương khẽ mỉm cười, lại hỏi tiếp:

    "Có muốn làm chưởng môn Ẩn Hồ Hiên không? Tôi thấy ông đối xử với Tô Tiểu Trà rất tốt, nếu làm chưởng môn rồi, hẳn sẽ càng quan tâm đến cô ấy hơn chứ?"

    Lão nhìn anh như đang nhìn người nói mê sảng:

    "Tôi chỉ là một đệ tử không được coi trọng, phía trên còn một đống sư thúc sư bá, còn có sư huynh sư tỷ, bất kể năng lực hay tư cách, đều không đến lượt tôi."

    Chu Dương lắc đầu, không nói gì thêm, cất bước đi vào phòng.

    Tô Tiểu Trà đang ngồi bên giường, lặng lẽ nhìn Lưu Vận Ninh nằm trên giường như đang ngủ say, không biết đang nghĩ gì. Nghe tiếng bước chân cố ý dẫm mạnh của Chu Dương, cô mới hoàn hồn, quay đầu thấy anh, theo phản xạ đứng dậy:

    "Anh về rồi à?"

    "Về rồi!" Chu Dương đáp hờ hững, ngồi xuống bên giường, nhìn Lưu Vận Ninh.

    Tô Tiểu Trà do dự nói:

    "Cô ấy.. hình như không còn thở nữa, tim cũng không đập.."

    "Cô ấy chết rồi." Chu Dương trầm giọng, "Tôi biết. Khi mang đến, cô ấy đã chết rồi."

    Tô Tiểu Trà sững người, theo phản xạ hỏi:

    "Cơ thể cô ấy.. quan trọng lắm sao?"

    "Không, là cô ấy quan trọng." Chu Dương chỉ ngồi một lát rồi đứng dậy, nói với Tô Tiểu Trà:

    "Nghe nói nhà họ Tô làm ăn lớn với Nga, tôi phải đến Matxcơva trước đêm nay, cô giúp tôi sắp xếp được không?"

    "Không thành vấn đề!" Tô Tiểu Trà đáp ngay, không chút do dự.

    Chu Dương hơi bất ngờ:

    "Không hỏi tại sao tôi phải vội vàng đến Matxcơva à?"

    Tô Tiểu Trà nghiêm túc đáp:

    "Khi anh đưa hồn tôi trở về, cũng không hỏi thêm điều gì mà, đúng không?"

    Chu Dương nghĩ một chút rồi nói:

    "Chúng ta chỉ là người dưng gặp nhau tình cờ, cô giúp tôi chuyện này, tôi.."

    "Anh định cắt đứt quan hệ với tôi à? Không muốn tôi dính vào nhân quả phải không?" Tô Tiểu Trà tuy không biết pháp thuật, nhưng quan hệ sâu với Ẩn Hồ Hiên, một số chuyện vẫn hiểu phần nào.

    "Anh vạn dặm đưa hồn tôi về quê, còn để tôi trú ẩn trong cơ thể anh để tránh nạn, đại ân cứu mạng đó là tình cờ gặp gỡ ư? Tôi có từng nói phải báo đáp gì đâu! Chẳng lẽ anh nghĩ tôi cho rằng đó là điều đương nhiên?"

    Chu Dương hơi bất lực, giải thích:

    "Nói đúng ra thì, chúng ta chỉ là người quen sơ sơ. Việc tôi làm liên quan rất lớn, cô dính vào quá sâu không phải là chuyện tốt. Chưởng môn Ẩn Hồ Hiên đã đồng ý trao quyền tự chủ cho nhà họ Tô, bây giờ cô là người thừa kế duy nhất, sắp trở thành tỉ phú, nên sống yên ổn, không cần cuốn vào những ân oán không thuộc về người thường này."

    Tô Tiểu Trà nói thẳng:

    "Tổng tài sản nhà họ Tô giờ đã hơn trăm tỷ, nếu không có sự ủng hộ của Ẩn Hồ Hiên, chẳng khác nào đứa trẻ cầm vàng giữa chợ, đừng nói đến các thế lực pháp sư, chỉ riêng quyền quý thế tục thôi, tôi cũng không chống nổi. Tôi dựa vào cái gì để giữ được khối tài sản khổng lồ đó? Hơn nữa, tôi có còn là người thường không?"

    Cô khẽ cười tự giễu:

    "Tôi thậm chí không biết mình là người hay là một tấm đồ, có lẽ làm đồ còn quan trọng hơn làm người. Tin về Thiên Cơ Đồ nhà họ Tô đã bị lộ ra, chỉ cần tôi còn sống, đời này kiếp này sẽ không bao giờ được yên ổn! Những gì anh nói quá lý tưởng rồi."

    Chu Dương trầm mặc một lúc, hỏi:

    "Vậy cô muốn gì?"

    "Ban đầu tôi chỉ muốn thoát khỏi sự kiểm soát của Ẩn Hồ Hiên! Muốn anh đưa tôi rời khỏi nơi này, giống như đưa Lâm Nghệ Nhuế đi, từ đó trời cao biển rộng, tự do tự tại!" Tô Tiểu Trà nhìn thẳng vào Chu Dương, "Nhưng mới vừa rồi, tôi đã đổi ý. Với thân phận như tôi, đi đâu cũng chẳng thể tự do tự tại, ngược lại chỉ mãi sống trong sợ hãi, mãi không được yên thân. Nếu vậy, sao tôi không chủ động nắm lấy số phận mình? Tôi muốn nắm quyền nhà họ Tô, trở thành người có ích với anh. Giống như bây giờ, anh muốn đi Matxcơva, tôi có thể lập tức sắp xếp. Tương lai nếu anh có yêu cầu lớn hơn, tôi cũng sẽ giúp anh làm được ngay! Anh là một pháp sư mạnh mẽ, nhưng dù gì vẫn sống trong thế giới thế tục, nhiều việc cần có sức mạnh thế tục hỗ trợ mới làm được thuận lợi, hoàn hảo hơn! Tôi muốn làm chỗ dựa của anh trong thế tục!"

    Pháp sư không phải thần tiên sống tách biệt trần thế, vẫn cần cơm ăn áo mặc chỗ ở đi lại.

    Chu Dương muốn làm chuyện lớn, cần sự trợ giúp như thế. Mà Tô Tiểu Trà vì thân phận đặc biệt, cần một pháp sư đủ mạnh để bảo vệ. Đây có thể nói là đôi bên cùng có lợi, đôi bên cùng cần.

    Một cô gái trẻ mới hơn hai mươi tuổi, chính là độ tuổi có tư tưởng lãng mạn nhất, lại có thể nhanh chóng nhìn rõ tình cảnh của bản thân, chọn con đường có lợi nhất – sự nhạy bén và quyết đoán này, bản thân Chu Dương cũng tự thừa nhận rằng năm hai mươi tuổi mình còn lâu mới làm được!

    "Cô phải suy nghĩ kỹ!" Chu Dương trầm giọng nói.

    "Con đường này nguy hiểm hơn cô tưởng nhiều, cũng khó khăn hơn nhiều. Dù không có tôi, Ẩn Hồ Hiên sau này vẫn sẽ ủng hộ cô.."

    Tô Tiểu Trà dứt khoát ngắt lời:

    "Không cần nữa. Tôi không tin Ẩn Hồ Hiên, cũng không muốn bị họ kiểm soát nữa. Từ hôm nay, tôi là người của anh rồi."

    Chu Dương sững sờ,

    "Tôi còn chưa đồng ý.."

    Tô Tiểu Trà lại nói tiếp:

    "Trước khi anh quay lại, tôi sẽ chăm sóc cô ấy, đảm bảo cơ thể cô ấy không bị tổn thương gì."

    Chu Dương không khỏi thở dài – một cô gái mà quá quyết đoán sát phạt thì thật không dễ thương chút nào.

    "Chuyện trong nội bộ nhà họ Tô, cô giải quyết được chứ? Nói tôi nghe thử, xem tôi có giúp được gì không."

    "Trừ chuyện liên quan đến pháp sư, những việc khác tôi đều tự giải quyết được." Tô Tiểu Trà điềm nhiên nói,

    "Hiện trong nội bộ nhà họ Tô có ba thế lực, đều muốn giành quyền kiểm soát sản nghiệp. Ẩn Hồ Hiên không quan tâm đến tranh đấu nội bộ nhà họ Tô, ai lên nắm quyền cũng được, chỉ cần chấp nhận bị kiểm soát, đảm bảo tôi còn sống là đủ. Lần này bọn họ dám cướp hồn tôi, thật ra đã vượt quá giới hạn mà Ẩn Hồ Hiên có thể dung thứ, lẽ ra họ phải tiến hành thanh trừng. Nhưng sau khi tôi về, họ chỉ đưa tôi đến nhà họ Lâm, không làm gì cả. Hành động như vậy sẽ khiến đám người kia hiểu lầm. Tranh đấu bị dồn nén bấy lâu trong nội bộ chắc chắn sẽ nhanh chóng bùng phát. Tôi sẽ đợi anh về ở trấn Hồ Luân. Chỉ cần anh bảo vệ được tôi an toàn, tôi có thể giải quyết bọn tiểu nhân đó!"

    "Thật ra, Ẩn Hồ Hiên cũng.."

    "Tôi chỉ tin anh!"

    ".. Được! Vậy đợi tôi quay lại!"
     
  2. Vô song vương gia

    Bài viết:
    0
    Chương 51: Một niệm nhập Thần khiếu



    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
  3. Vô song vương gia

    Bài viết:
    0
    Chương 52: Có khi nào xuyên nhầm Thiên Môn?

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
  4. Vô song vương gia

    Bài viết:
    0
    Chương 53: Ai ai cũng có "Bất Nhị Chân Thân"



    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chu Dương nghe vậy, trong lòng không khỏi chấn động, tạm thời gác lại mối bận tâm về Thiên Môn, hỏi:

    "'Ai ai cũng có Bất Nhị Chân Thân' là có ý gì? Ý của ngươi là mỗi người, bao gồm cả ta, đều có thể biến thành cái dạng quái vật đầu dê kia sao?"

    "Đương nhiên là không phải. Hình thái của Bất Nhị Chân Thân là độc nhất vô nhị, mỗi người đều có một hình dạng riêng biệt!" Ẩn Hồ Hiên chủ nói, "Bất Nhị Chân Thân ẩn sâu trong đáy lòng mỗi người, nếu không nắm được bí quyết thì chỉ có thể trong tình huống cực đoan mới ngẫu nhiên bị đánh thức. Nếu không, cả đời cũng không xuất hiện được. Nhưng đánh thức trong tình huống cực đoan là chuyện vô cùng nguy hiểm. Bất Nhị Chân Thân có tính cực đoan rất mạnh, ham muốn kiểm soát cực lớn. Một khi bị Bất Nhị Chân Thân khống chế, sẽ biến thành một kẻ điên trong mắt người thường, làm ra nhiều chuyện.. đáng sợ."

    Chu Dương cau mày nói: "Kiếp trước tôi cũng coi như từng học qua nhiều môn phái, nhưng chưa từng nghe nói gì về cái gọi là 'Bất Nhị Chân Thân'. Hơn nữa, nhìn con quái vật đầu dê kia và những gì bà nói, thì đánh thức thứ đó hình như chẳng có chút lợi gì cả."

    "Không có lợi?" Ẩn Hồ Hiên chủ lộ vẻ châm chọc, "Có được sức mạnh cường đại chẳng phải là lợi ích sao? Có thể tiến vào cảnh giới Bất Nhị, trở thành chân ngã duy nhất chẳng phải là lợi ích sao? Có thể đồng thọ cùng trời đất, vĩnh viễn bất diệt chẳng phải là lợi ích sao? Ngươi không biết cũng là bình thường thôi. Pháp môn Bất Nhị Chân Thân này cực kỳ cơ mật, vốn là do Chân Thần Cửu Đầu Chu mang đến nhân gian, lưu truyền đến nay, trên toàn thế giới gộp lại may ra có ba trăm đến năm trăm người biết đến cái tên này là nhiều rồi. Còn về phần biết cách đánh thức, khống chế, tu luyện nó, tổng cộng lại cũng không vượt quá năm mươi người! Mà năm mươi người này, không ai không phải là pháp sư đỉnh cấp, giống như ta đây!"

    Chu Dương hoài nghi nói: "Nhìn qua thì cái gọi là 'sức mạnh cường đại' ngươi có được cũng chẳng ra gì, nhất là con quái vật đầu dê kia, đến cả phản kháng cũng không nổi, vậy mà gọi là mạnh? Hay là tiêu chuẩn mạnh yếu của ngươi khác ta, chỉ cần xấu xí là được gọi là mạnh?"

    "Đó là vì Bất Nhị Chân Thân của ta mới vừa phá kén, còn chưa kịp trưởng thành!" Ẩn Hồ Hiên chủ không phục nói, "Nếu để nó phát triển, dù chỉ bước vào giai đoạn Ngưng Hình, một bàn tay thôi cũng đủ dẹp ngươi gọn ghẽ!"

    Nói đến đây, bà ta lại có phần ỉu xìu:

    "Nhưng nếu để nó Ngưng Hình thành bàng, thì ta cũng không còn tồn tại nữa. Nói cho cùng, từ góc độ Nguyên Thần như ta, vẫn là không muốn nó mạnh lên. Chỉ hận lúc ta trở lại thời điểm không đúng, đã tu luyện ra Nguyên Thần rồi. Nếu không có Nguyên Thần, trực tiếp đánh thức Bất Nhị Chân Thân thì đã chẳng lắm chuyện phiền toái thế này. Kết quả là vừa có Nguyên Thần, vừa có Chân Thân, mỗi thứ đều có chủ ý riêng! Hai con đường này quả nhiên không thể dung hợp, cùng bước đi thì nhất định sẽ xảy ra vấn đề. Đáng tiếc là Thiên Môn chỉ có thể xuyên qua một lần, nếu không, ta nhất định sẽ quay lại một lần nữa, đẩy thời gian sớm hơn."

    Chu Dương nghe vậy, không khỏi nhướn mày suy nghĩ:

    "Ai bảo Thiên Môn không thể xuyên hai lần? Bổn đại gia ta đây đã xuyên tận hai lần rồi còn gì?"

    Nhưng lời này cũng chẳng cần thiết phải nói với Ẩn Hồ Hiên chủ. Bà ta còn đang hoài nghi không biết Thiên Môn hắn đi qua có thật hay không cơ mà.

    "Được rồi, mọi chuyện đã tới nước này thì cũng không có thuốc hối hận mà uống." Chu Dương không muốn tiếp tục vướng mắc vào chuyện thật giả của Thiên Môn nữa, ít nhất hiện giờ không cần phí thời gian vào đó. Sau này nếu thật sự muốn xác minh, chỉ cần đến xem cái nơi Ẩn Hồ Hiên chủ nói kia là được.

    Còn quá trình lần đầu tiên hắn xuyên qua Thiên Môn, thì không có ý định nói cho bà ta biết. Chuyện này liên quan đến bí pháp của sư môn, sao có thể kể cho một người ngoài như bà ta nghe chứ?

    "Còn bà thì ngoan ngoãn ở đây đi, cẩn thận rơi xuống chân núi Âm Sơn, đám ác quỷ dưới đó không dễ chơi đâu."

    Chu Dương nhìn khắp núi Âm Sơn, trơ trụi, gió lạnh rít gào, ngoài cái đình kia ra thì chẳng có lấy một thứ gì, thật sự không phải nơi có thể ở lâu. Nghĩ bụng, nếu có căn nhà nào để bà ta ở tạm thì tốt rồi, cũng không cần quá sang trọng, bình thường là được.

    Vừa nghĩ xong, mặt đất liền rung lên, một căn nhà nhỏ đơn sơ liền từ dưới đất mọc lên.

    Toàn bộ kết cấu bằng đá, nhìn vừa dày vừa chắc, tuy nhiên có đủ cửa sổ cửa ra vào, ánh sáng chiếu vào cũng không tệ. Nhìn vào trong thì giường bàn đều có, đều được chạm khắc từ đá.

    Quả nhiên là vừa nghĩ đã thành!

    Chu Dương liền nói với Ẩn Hồ Hiên chủ:

    "Căn nhà này để bà ở, không cần khách sáo."

    "Căn nhà đơn sơ thế này, có gì mà phải khách sáo." Ẩn Hồ Hiên chủ quả thực không khách khí, "Ta sống hai đời, chưa từng ở nơi tồi tàn thế này, chỉ vì bây giờ rồng sa chốn cạn, không thể không chấp nhận thôi."

    Chu Dương thì không để tâm, nhưng đám ác quỷ dưới núi Âm Sơn thì lại đang nghe. Vừa nghe xong đã tức giận, náo loạn ầm ĩ.

    "Cái nơi tránh gió của Âm Sơn mà còn chê đơn sơ, không cần thì trả lại cho chúng ta!"

    "Mặt dày thật, tưởng nơi tránh gió của Âm Sơn là thứ gì rẻ mạt à?"

    "Đúng đó! Bà ta nghĩ Dương ca của chúng ta là cái gì hả?"

    "Cái gì mà Dương ca? Gọi đàng hoàng, phải gọi là Chu đại sư!"

    "Con nữ quỷ kia đúng là không biết điều, hay là để ta lên thay nàng!"

    "Khỉ thật, sao lại là ngươi lên? Ta cũng muốn lên!"

    Đang ồn ào vui vẻ thì ác quỷ cắm cờ lại đứng dậy, quay sang Chu Dương nói:

    "Chu Dương, bao giờ thì ngươi phân nhiệm vụ cho tụi ta đây, tụi ta đợi đến khô người rồi đấy!"

    Chu Dương nhìn là biết tên này chắc chỉ biết mỗi cái thành ngữ "khô người đợi mãi", bất kể tình huống gì cũng lôi ra dùng!

    Đang nghĩ thì ác quỷ cắm cờ lại nói tiếp:

    "Ngươi dẫn về con nữ quỷ này, trước sau cũng không có việc gì làm, chi bằng để bà ta phụ trách phát nhiệm vụ. Bà ta đã dùng thần giáng thuật kết nối với ngươi rồi, có chuyện gì thì báo bà ta là được, đỡ phải ngươi đi tới đi lui nữa phải không?"

    Chu Dương còn chưa kịp mở miệng thì Ẩn Hồ Hiên chủ đã tức giận:

    "Nữ quỷ cái gì? Mở to mắt quỷ của các ngươi ra mà nhìn cho kỹ, ta là Nguyên Thần, do tu luyện mà thành, cao hơn các ngươi không biết bao nhiêu lần! Sứ giả câu hồn các ngươi biết không? Ta còn từng trò chuyện cười đùa với họ đấy! Các ngươi dám không? Các ngươi có tư cách không? Nhìn thấy họ còn không phải chạy trối chết sao!"

    "Nguyên Thần gì chứ, ta thấy bà sáu vía lỏng lẻo, ba hồn bất định, rõ ràng chưa tu luyện thành bàng, cùng lắm chỉ là giả nguyên thôi! Trình độ thế này mà cũng dám xưng là Nguyên Thần? Hồn vía của đứa trẻ ba tuổi còn chắc hơn bà!" Ác quỷ cắm cờ không chút nhường nhịn, "Sứ giả câu hồn à? Kẻ nào không biết điều mà dám mò đến đây câu hồn? Đừng tưởng làm bà hồn dã quỷ thì ai cũng bắt nạt được! Không phục thì xuống đây đánh tay đôi! Thời buổi này, có thể động tay thì đừng cãi miệng!"

    Ẩn Hồ Hiên chủ phản kích:

    "Ta là vì đánh thức Bất Nhị Chân Thân nên mới chậm trễ, nếu không, với bản lĩnh kiếp trước của ta, Nguyên Thần vừa xuất hiện là có thể đồ sát các ngươi sạch sẽ! Đừng tưởng các ngươi đông là ta sợ! Phi kiếm Nguyên Thần, từng thấy chưa? Đừng nói là chém các ngươi, ngay cả cái Âm Sơn giả mạo này của các ngươi, cũng chém một kiếm ra làm đôi!"

    Ác quỷ cắm cờ lại nói:

    "Còn dám nhắc nữa? Ngay cả dung hợp Nguyên Thần với Bất Nhị Chân Thân cũng không hiểu, mà dám nói là biết đánh thức Bất Nhị Chân Thân? Đánh thức được thì sao, bà có biết cách nuôi dưỡng nó không, biết cách khống chế nó không, biết cách biến nó thành bản thân bà không? Bà á, cái gì cũng không hiểu!"

    Chu Dương thì nghe đến ngẩn người, nhân lúc chúng còn đang tranh cãi, liền nhanh chóng chen vào một câu hỏi..
     
  5. Vô song vương gia

    Bài viết:
    0
    Chương 54: Hình Thái Chiến Đấu

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
    Chỉnh sửa cuối: 4 Tháng sáu 2025
  6. Vô song vương gia

    Bài viết:
    0
    Chương 55: Phẫn Nộ Leo Lên Âm Sơn



    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
  7. Vô song vương gia

    Bài viết:
    0
    Chương 56: Bách Chiến Bách Thắng Ở Trần Gian

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
  8. Vô song vương gia

    Bài viết:
    0
    Chương 57: Mạc Tư Khoa Dưới Bóng Đêm



    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lúc này cách thời điểm Đế Quốc Hồng Sắc (Liên Xô – sau này mình sẽ dịch hạn chế đụng tới những địa danh chính trị mà viết sao cho mọi người dễ hiểu nhé) sụp đổ rầm rầm mới chỉ sáu năm, chế độ xã hội cũ đã bị đập tan, chế độ mới vẫn chưa hoàn thiện, toàn xã hội đang trong tình trạng hỗn loạn và điên cuồng đến cực độ.

    Nước Nga, là đất nước kế thừa phần lớn tài sản và quyền lực của Đế Quốc Hồng Sắc, dưới sự lãnh đạo của Diệp Lý Kỳ (Boris Nikolayevich Yeltsin – cựu tổng thống Nga), tuy liên tục được các cường quốc Âu Mỹ khen ngợi, nhưng thực chất đã bệnh nặng vào xương tủy.

    Về kinh tế, sau nhiều năm thực hiện liệu pháp sốc, đồng Lỗ Bố (rúp) mất giá đến mức gần như không còn giá trị, vật giá tăng vọt, hàng hóa khan hiếm, nợ nước ngoài đã lên đến hơn 100 tỷ USD, tổng giá trị tài sản chỉ còn 27, 7 tỷ USD, dự trữ ngoại hối chỉ có 13 tỷ, chỉ bằng một phần mười tổng nợ nước ngoài, hệ thống tài chính bên bờ sụp đổ, các tay đầu cơ quốc tế đang mài dao chờ xẻ thịt.

    Về chính trị, sóng gió không dứt, đấu đá triền miên, bê bối nối tiếp nhau, các tập đoàn lợi ích lớn tranh nhau thâu tóm tài sản quốc doanh tư nhân hóa đến mức đổ máu, khiến hàng loạt quan chức cấp cao bị cách chức, hai nhiệm kỳ chính phủ sụp đổ.

    Tổng thống Diệp Lý Kỳ vừa mới phẫu thuật tim xong phải gắng gượng chống đỡ, vì để duy trì quyền lực mà không tiếc bán rẻ lợi ích quốc gia cho các thế lực trong và ngoài nước.

    Tất cả chính khách trong nước đều dồn toàn bộ sự chú ý vào việc chia chác tài sản quốc doanh. Quân đội từng khiến cả thế giới khiếp sợ thì trở thành đứa con bị bỏ rơi không ai đoái hoài, ngân sách chính phủ eo hẹp, chi tiêu quân sự bị cắt giảm đến mức không đủ để duy trì hoạt động bình thường của quân đội.

    Các tướng lĩnh quân đội không cam tâm nhìn bọn quan văn kiếm tiền qua tư nhân hóa, nhưng bản thân họ lại không có nhiều cơ hội nhúng tay như vậy, cuối cùng đành nghĩ cách xoay sở từ chính trong nội bộ.

    Cổ nhân có câu: "Dựa núi ăn núi, dựa nước ăn nước."

    Đế Quốc Hồng Sắc từng tích trữ khối lượng tài sản khổng lồ nhằm chuẩn bị cho cuộc Đại chiến Thế giới lần thứ ba, hàng hóa chất đống như núi trong kho, giờ tất cả đều bị quân đội lôi ra bán tháo.

    Khắp thế giới, các thế lực đủ loại phái đại diện đến như ong vỡ tổ để càn quét mua sắm.

    Chỉ cần có tiền, ai cũng có thể mua được thứ mình cần ở đây: Súng trường tấn công được bảo dưỡng kỹ, pháo tầm xa uy lực lớn, trực thăng vũ trang như mới, xe tăng hạng nặng từng khiến cả Âu Châu run rẩy, thậm chí là tuần dương hạm, tàu ngầm, bom hạt nhân, chỉ cần anh nghĩ ra được, là có thể mua được!

    Công ty Thương mại Bắc Hoa chỉ là một trong số rất nhiều đơn vị như vậy. Mấy năm gần đây, hoạt động chính của họ trong giao thương với Nước Nga chỉ xoay quanh một việc: Dùng các loại nhu yếu phẩm để đổi lấy vũ khí trang bị.

    Sau khi các loại vũ khí này được đưa về nước, phần lớn được Nhà nước thu mua thống nhất, phần còn lại, những thứ mà quốc gia không cần, thì do Công ty Bắc Hoa đem bán lại ở các vùng chiến loạn như Trung Đông, Phi Châu.

    Làm loại giao dịch này dĩ nhiên phải có thế lực cấp quốc gia chống lưng, nếu không thì bất cứ lúc nào cũng có thể bị lực lượng chính quyền nghiền nát không còn mảnh vụn.

    Tuy Công ty Thương mại Bắc Hoa trên danh nghĩa thuộc về Tô gia, nhưng thực tế Tô gia chỉ là vì nắm trong tay đường dây giao thương với Nga và có lực lượng thực tế, nên mới được sắp đặt làm người điều phối bề ngoài, còn cấu trúc cổ phần phía sau thì vô cùng phức tạp.

    Dù vậy, tình hình nội bộ của Công ty Bắc Hoa có phức tạp thế nào thì cũng không phải điều vị tướng quân Ivanovich kia quan tâm. Điều ông ta quan tâm chỉ là Bắc Hoa mang đến bao nhiêu tiền, bao nhiêu hàng. Còn nguồn gốc của đống tiền và hàng ấy? Không phải chuyện của ông ta!

    Sau màn giới thiệu đơn giản, Chu Dương mới biết, vị Ivanovich tướng quân có vẻ ngoài bình thường kia lại chính là Tổng chỉ huy Quân khu Phòng vệ Mạc Tư Khoa!

    Vị tướng quân này trình độ đánh trận ra sao thì không rõ, nhưng tài buôn bán đổi chác thì đúng là hạng nhất. Kể từ khi kết nối với Công ty Bắc Hoa, quy mô giao dịch giữa đôi bên đã đạt đến cấp mười tỷ đô la Mỹ.

    Mức độ buôn lậu đến cỡ này, có thể nói là kinh khủng đến mức rợn người.

    Ngay cả Ivanovich tướng quân cũng cảm thấy e ngại, cho nên đã chuẩn bị xong xuôi: Sau khi hoàn tất thương vụ lớn lần này, ông ta sẽ mang theo tiền chạy sang Mỹ định cư, vui vẻ sống nốt nửa đời còn lại. Còn về Nước Nga sẽ ra sao, Mạc Tư Khoa sẽ thế nào, ai mà quan tâm?

    Đó cũng là lý do tại sao vị Ivanovich tướng quân lại coi trọng Chu Dương, vị "chủ tịch hội đồng quản trị" trên danh nghĩa của Công ty Bắc Hoa, đến vậy.

    Lên xe xong, Ivanovich rất nghiêm túc giới thiệu một hồi về những món hàng ông ta chuẩn bị bán tốt đến thế nào, nhưng thấy Chu Dương có vẻ không hứng thú, ông ta liền nhanh chóng chuyển đề tài, bắt đầu nói về các chốn phong nguyệt ở Mạc Tư Khoa. Nói một hồi lại chuyển sang bình luận tình hình hiện tại của Nước Nga.

    Tuy là người hưởng lợi trong cục diện hỗn loạn hiện giờ, nhưng vị tướng quân này hiển nhiên cũng không hài lòng với tình trạng đó. Ông ta chửi mắng năng lực của Diệp Lý Kỳ, chửi luôn bọn tài phiệt mới nổi chuyên nuốt tài sản quốc doanh, mắng chính phủ tham nhũng, rồi than thở công lao của mình bị ngó lơ bất công.

    Từng lời từng chữ đều toát ra sự bất mãn và thất vọng.

    Chu Dương chỉ gật gù lấy lệ, cuối cùng cũng đến được khách sạn trên danh nghĩa là nơi nghỉ chân. Hắn kiên quyết từ chối lời mời đi uống rượu của tướng quân, tự mình vào phòng nghỉ ngơi.

    Hồ Thanh Huy làm việc gọn gàng.

    Chu Dương vừa nghỉ ngơi chưa được hai mươi phút, một thanh niên Nga trẻ tuổi đã tìm đến tận phòng.

    Đây là hướng dẫn viên mà Hồ Thanh Huy thuê cho anh, một sinh viên làm thêm tên là Tạ Nhĩ Cái. Cậu ta có báo tên đầy đủ nhưng quá dài nên Chu Dương không nhớ nổi.

    Chu Dương không nói nhiều, đưa thẳng cho cậu ta một địa chỉ, yêu cầu dẫn mình đến đó ngay lập tức, đồng thời nhấn mạnh một điều kiện: Bất kể thấy gì cũng không được hỏi lý do, chỉ cần hỏi thêm một câu sẽ bị trừ 100 USD thù lao! Nếu không hỏi câu nào, sau khi xong việc tối nay sẽ được trả luôn 1.000 USD!

    Tạ Nhĩ Cái mừng rỡ như bắt được vàng, lập tức không nói một lời, thuê ngay một chiếc xe, tự lái đưa Chu Dương lên đường.

    Địa điểm là một con phố vắng vẻ, một nhà nghỉ trông cực kỳ xập xệ từ bên ngoài.

    Lý Ứng Triết, người mang theo hồn phách của Lưu Vận Ninh đến giao dịch với Nhà đấu giá Đạt Tố Khắc, đang trú tại nơi này.

    Thực tế, đây cũng là chỗ nghỉ dành riêng cho những khách hàng quan trọng của Nhà đấu giá Đạt Tố Khắc, bình thường không mở cửa kinh doanh, vẻ ngoài tàn tạ khiến đại đa số người qua đường không để ý. Dù có vài người muốn tiết kiệm tìm đến cũng sẽ bị từ chối với lý do "hết phòng".

    Có sự sắp xếp từ Ẩn Hồ Hiên, Chu Dương thuận lợi gặp được Lý Ứng Triết.

    "Dẫn tôi đến Nhà đấu giá Đạt Tố Khắc ngay. Tôi muốn lấy lại hồn phách của nữ bác sĩ đó!"

    Chu Dương không vào nhà nghỉ, mà đưa thẳng Lý Ứng Triết ra xe, nói thẳng yêu cầu.

    Lý Ứng Triết là một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi, thân hình vạm vỡ, mặt mày dữ tợn, vậy mà lại mặc âu phục chỉnh tề, nhìn qua rất giống một tên xã hội đen cố làm ra vẻ trí thức.

    Trước yêu cầu của Chu Dương, hắn trả lời ngay:

    "Không thể nào! Điều đó trái với quy định của Nhà đấu giá Đạt Tố Khắc! Chúng ta mà đưa ra yêu cầu như vậy chỉ nhận được sự từ chối, còn ảnh hưởng nghiêm trọng đến việc giao thiệp giữa chúng ta với họ. Từ trước đến nay, người phụ trách mọi việc liên quan đến Đạt Tố Khắc tại Nga là tôi! Tôi mặc kệ anh là ai, thân phận lớn đến đâu, cho dù là đích thân Hiên chủ, tôi cũng phải nói rõ: Làm vậy tuyệt đối không được! Trừ phi sau này anh không còn muốn giao dịch với Đạt Tố Khắc nữa!"
     
  9. Vô song vương gia

    Bài viết:
    0
    Chương 58: Đây chỉ là làm ăn



    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chu Dương không khỏi có chút ngạc nhiên.

    Không ngờ tên Lý Ứng Triết này lại là kẻ rất tận tâm với công việc.

    "Ở bên Nga này ngươi chủ yếu làm ăn gì với nhà đấu giá Đạt Tố Khắc? Có thường xuyên đến Mạc Tư Khoa không? Ngươi theo Hiên chủ được bao lâu rồi?"

    Lý Ứng Triết có chút đắc ý: "Ngươi chắc là người mới tới nhỉ, mấy thứ này cũng không biết. Đừng thấy ta mới theo Hiên chủ hơn một năm, nhưng kênh giao thương ở Mạc Tư Khoa này là ta tự tay khai thông đấy, chỉ trong một năm đã khiến tổng tài sản của Huyền Trung tăng gấp đôi! Chúng ta là pháp sư, đương nhiên phải kiếm tiền từ pháp sư, vất vả đi làm mấy cái buôn bán thực nghiệp, kiếm mấy đồng tiền phàm tục thì được bao nhiêu? Hơn nữa còn phải chia phần cho đủ loại thế lực, cuối cùng rơi vào túi mình được mấy phần?"

    Chu Dương nghi hoặc: "Chỉ bằng đấu giá ở Đạt Tố Khắc mà kiếm được nhiều vậy sao?"

    "Ngươi nghĩ đơn giản thế à, thiên hạ này làm gì có chuyện tốt như vậy?", Lý Ứng Triết mang vẻ ưu việt nhìn Chu Dương, "Tiểu sư đệ à, nhìn ngươi là biết chưa từng trải qua phong ba gì, như một đóa hoa trong nhà kính vậy. Chỉ dựa vào đấu giá mà kiếm được hàng chục, hàng trăm tỷ thì chỉ có viết truyện mới dám nói thế. Đấu giá ở Đạt Tố Khắc chỉ là một cách để thiết lập quan hệ thôi, quan trọng nhất là qua kênh của Đạt Tố Khắc, tiến hành giao dịch với pháp sư Âu Mỹ. Pháp sư Âu Mỹ lắm tiền lắm của, mua đồ cần thiết thì cực kỳ hào phóng, nhất là đối với hồn phách, họ coi tiền như rác!"

    Chu Dương hỏi: "Ngươi lấy đâu ra nhiều hồn phách để bán thế?"

    "Chuyện đó thì đơn giản thôi. Người Trung Quốc mình đông như thế, mỗi ngày chết bao nhiêu? Trong nước thu gom rồi bán ra nước ngoài, nếu bên kia cần gấp, thì tuỳ tiện kiếm một thôn hẻo lánh nào đó, tạo một trận lở đất bùn đá, vài trăm hồn phách là có ngay.."

    Lý Ứng Triết hiển nhiên rất đắc ý về chuyện này, nước bọt bắn tung toé

    "Hồn phách ấy à, thực sự là hàng hot! Các Âm ty muốn, các giáo phái cũng muốn, nếu chỉ dựa vào thu gom thì vừa kiếm được ít, lại khó mà gom đủ, mà chất lượng cũng lung tung rối loạn. Tự mình ra tay còn hơn! Mấy mẻ gần đây ta làm, đều là hàng chất lượng cao, nhận được phản hồi rất tốt từ phía người mua. Dĩ nhiên, như hồn phách của nữ bác sĩ đó thì hiếm thấy thật. Hiên chủ vừa đem về, ta nhìn đã biết chắc chắn bán được giá, đưa đến Đạt Tố Khắc giám định, giá khởi điểm lập tức đặt là ba triệu! Bình thường một hồn phách cùng lắm cũng chỉ hai trăm ngàn là cùng. Đạt Tố Khắc vừa gửi tài liệu giám định đi, lập tức phản ứng cực lớn, không ít người mua từ xa tới chỉ để tranh mua hồn phách đó. Theo kinh nghiệm của ta, giá cuối cùng chắc chắn không dưới mười triệu! Lần này thực sự kiếm lớn rồi.."

    Chu Dương ngắt lời hắn khoe khoang: "Ngươi làm như vậy không thấy cắn rứt lương tâm sao? Giết người đoạt hồn, buôn bán kiếm lời, đó là hành vi của tà ma ngoại đạo! Ngươi có biết những hồn phách ấy khi bị bán đi sẽ phải chịu kết cục bi thảm thế nào không.."

    Pháp sư Âu Mỹ từ thời thực dân đã say mê nghiên cứu hồn phách, tất cả hồn phách bị mua về đều là chuột bạch trong phòng thí nghiệm, kết cục tốt nhất là hồn phi phách tán, vĩnh viễn không thể siêu sinh.

    Lý Ứng Triết phá lên cười: "Tiểu sư đệ, quan điểm của ngươi đúng là cổ hủ lạc hậu, thời nay là thời đại kinh tế hàng hóa, chẳng có gì thực tế hơn tiền cả. Có tiền ngươi là chính phái danh môn, thiên hạ đệ nhất, không có tiền thì cả quỷ cũng không thèm ngó! Đây là một loại hình kinh doanh đặc biệt.."

    Ẩn Hồ Hiên chủ đột nhiên nhảy bật khỏi vai Chu Dương.

    Vì tính đến khả năng cần đến Ẩn Hồ Hiên chủ để gặp Lý Ứng Triết, Chu Dương đã thả nàng ra từ tâm khiếu từ trước.

    Lý Ứng Triết nói những lời đó nàng đều nghe thấy, càng nghe càng hoảng, không đợi Chu Dương lên tiếng đã vội nhảy dựng lên: "Chuyện này không liên quan tới ta! Là Bất Nhị chân thân giở trò! Ẩn Hồ Hiên của chúng ta là chính phái danh môn! Giao dịch hồn phách loại tà ma ngoại đạo này, ta chưa từng làm, mà biết được thì cũng sẽ nghiêm trị. Còn nữa, tên này không phải đệ tử ta thu, là Bất Nhị chân thân lôi về, một tên pháp sư ngoại đạo.."

    Thấy có một tiểu nhân trong suốt đột ngột xuất hiện, Lý Ứng Triết hơi ngẩn ra: "Cái gì vậy? Trông không bình thường chút nào."

    "Đây không phải là quỷ! Đây là liêm sỉ!", Chu Dương khẽ thở dài, chợt vung tay đánh mạnh vào cổ Lý Ứng Triết.

    Cổ hắn lập tức gãy ngoặt quái dị thành một góc chín mươi độ, đầu mềm oặt rũ xuống.

    Chu Dương thuận thế chụp tay, liền kéo được hồn phách Lý Ứng Triết ra khỏi xác.

    Người vừa mới chết, tam hồn chưa định, lục phách phiêu dật, vẫn còn trong trạng thái vô thức lơ lửng, đứng trước xác mình mà ngơ ngác không hiểu gì.

    Ẩn Hồ Hiên chủ càng thêm hoảng loạn, vội vã biện giải: "Thật sự không liên quan đến ta, Bất Nhị chân thân bị mất kiểm soát, ta bị nó khống chế, nó làm việc ác ta có thấy cũng không ngăn nổi, ngươi cũng biết, nếu không nhờ ngươi thì giờ ta vẫn còn bị nó thao túng.."

    Chu Dương phẩy tay, không đáp, ánh mắt nhìn chăm chú vào hồn phách của Lý Ứng Triết, trầm ngâm suy nghĩ, hồi lâu mới nói: "Trước đây ta chỉ biết Mạc Tư Khoa thập niên 90 là trung tâm buôn bán hồn phách của thế giới, không ngờ pháp sư nước ta cũng tìm được đường phát tài từ việc này! Không biết đã có bao nhiêu oan hồn vô tội bị bán như hàng hóa! Lý Ứng Triết chắc không phải là người đầu tiên mở ra con đường này?"

    Ẩn Hồ Hiên chủ lập tức đáp: "Tên này là do Bất Nhị chân thân dẫn tới. Sau khi Bất Nhị mất kiểm soát thì bắt đầu quan tâm đến chuyện hồn phách, thu gom làm thí nghiệm rất nhiều. Hắn làm gì ta không hiểu lắm, nhưng cảm thấy có liên quan đến vấn đề hồn phách của Tô Tiểu Trà. Tên này chính là lúc ấy được hắn tìm đến, vốn là kẻ buôn loại này, chỉ là trước đó không có thế lực chống lưng, biết có kênh nhưng không chen vào được tầng lõi, không kiếm nổi nhiều tiền. Sau khi làm việc cho Bất Nhị, dựa vào danh tiếng của Ẩn Hồ Hiên mới nối được với nhà đấu giá Đạt Tố Khắc, một bên bán hồn phách sang bên đó, một bên thu mua loại hồn phách Bất Nhị cần.."

    Chu Dương ngắt lời nàng lải nhải, lạnh nhạt nói: "Vậy tức là, trong nước thật sự có một nhóm người hoặc môn phái đang làm cái loại sinh ý này?"

    Ẩn Hồ Hiên chủ ngây ra, mới nói: "Có lẽ thế. Nước Nga và toàn Đông Âu mấy năm nay hỗn loạn, nhiều người đổ sang đây tìm cơ hội, mang theo về trong nước đủ loại tà môn quỷ thuật Âu Mỹ, Lý Ứng Triết chỉ là một trong số đó.. Ngươi định làm gì?"

    Chu Dương không đáp, đưa tay bóp hồn phách Lý Ứng Triết, mạnh mẽ gom ép tam hồn lục phách tán loạn của hắn lại một chỗ.

    Thần trí Lý Ứng Triết trở về hồn phách, vừa nhìn thấy thi thể mình liền hét thảm: "Ngươi giết ta rồi? Sao ngươi lại giết ta? Ta là người trực tiếp phụ trách với Hiên chủ đó! Ngươi có biết ta vì Hiên chủ đã làm bao việc không.."

    "Ngươi nói Hiên chủ? Bị ta chém chết rồi!", Chu Dương lạnh lùng nhìn hắn, "Bây giờ, dẫn ta đến nhà đấu giá Đạt Tố Khắc, ta muốn lấy lại hồn phách của bác sĩ Lưu!"

    "Ngươi còn muốn lấy lại hồn phách của con nhỏ bác sĩ đó?", Lý Ứng Triết cười như điên, "Không có ta dẫn, ngươi đến cổng nhà đấu giá còn không vào nổi, hahaha, giờ ngươi giết ta rồi, là hoàn toàn hết cơ hội rồi.. A.. a.. a.."

    Chu Dương bấm tay kết một đạo phù chú đánh vào hồn phách hắn, lập tức hắn kêu gào thảm thiết, hồn tán rồi tụ, tụ rồi lại tán, thống khổ vô biên!
     
  10. Vô song vương gia

    Bài viết:
    0
    Chương 59: Ta Là Vân Tư Minh

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đây là một loại pháp thuật kích thích thi triển lên linh hồn, mục đích chính là để kiểm tra hình thái biến đổi của linh hồn dưới phản ứng kích thích, do một phù thủy linh hồn người Đức lần đầu sáng tạo và áp dụng vào một thí nghiệm quan trọng. Nhưng sau khi luận văn thí nghiệm được công bố, pháp thuật này vì quá tàn nhẫn, hoàn toàn đi ngược lại đạo đức thông thường mà bị lên án gay gắt, bị liệt vào danh mục cấm pháp thế giới, nội dung thi pháp chi tiết bị tiêu hủy hoàn toàn.

    Kiếp trước, Chu Dương từng du học ở Đức một năm, tình cờ làm việc trong phòng thí nghiệm của vị phù thủy linh hồn đó một thời gian, và đã học được pháp thuật này.

    Chỉ là, vì pháp thuật này quá độc ác và tàn nhẫn, kiếp trước hắn chưa bao giờ sử dụng.

    Tuy nhiên, bây giờ hắn cảm thấy dùng trên người Lý Ứng Triết rất phù hợp.

    Sau một đợt kích thích, linh hồn của Lý Ứng Triết rơi vào trạng thái phân tán nghiêm trọng, cũng không còn cứng miệng nữa, yếu ớt nói: "Tôi dẫn anh đi, tôi sẽ dẫn anh đi ngay bây tức, nhưng đến lúc đó nếu không cho anh vào, không liên quan gì đến tôi.. Á.. Á.. Á.. Tại, tại sao, tôi, tôi đã đồng ý rồi mà.."

    Chu Dương thản nhiên nói: "Ta chỉ không thích thái độ của ngươi, đồng ý lại lần nữa."

    "Tôi đảm bảo sẽ dẫn anh đi, đảm bảo sẽ dẫn anh vào!" Lý Ứng Triết gần như gào thét, "Nhưng nếu họ không chịu trả lại thì tôi cũng không có.. Á.. Á.. Á.. Tôi nhất định sẽ cố gắng tranh thủ để họ trả lại cho anh, ít nhất cũng để anh được gặp hồn phách của bác sĩ!"

    Chu Dương hài lòng gật đầu, nói với Tạ Nhĩ Cái đang ngồi ở ghế lái xe và mắt chữ O mồm chữ A: "Lái xe đi, nhanh lên, tôi đang vội!"

    "Anh, anh là một phù thủy?" Tạ Nhĩ Cái khó khăn nuốt nước bọt, "Anh là một phù thủy Trung Quốc?"

    "Ở đất nước chúng tôi, những người như chúng tôi được gọi là Pháp sư, không gọi là Phù thủy." Chu Dương vỗ vai anh ta, "Ngươi vừa hỏi rồi, rất tiếc, ngươi chỉ còn chín trăm đô la thôi!"

    Tạ Nhĩ Cái lập tức muốn khóc không ra nước mắt, tuy vẫn còn kinh hồn bạt vía, nhưng không dám nói nhảm nữa, ngoan ngoãn lái xe.

    Tổng hành dinh Đạt Tố Khắc (Dasuoke) Đấu Giá Hành nằm trên đại lộ Gia Lý Ninh (Kalinin), một tòa nhà rất cổ kính, vì chỉ phục vụ giới Pháp sư nên không treo bảng hiệu bên ngoài.

    Chu Dương bảo Tạ Nhĩ Cái dừng xe ở bên kia đường đợi, mình dẫn hồn phách của Lý Ứng Triết đến trước cổng lớn.

    Sau khi bấm chuông hai phút, ô cửa nhỏ trên cánh cửa mở ra, lộ ra một khuôn mặt có chút trắng bệch, nhìn chằm chằm Chu Dương bằng ánh mắt trống rỗng, không nói gì.

    Chu Dương thả hồn phách của Lý Ứng Triết ra.

    Lý Ứng Triết áp vào cửa sổ, niệm hai câu chú cực kỳ khó nghe, ô cửa sổ "roẹt" một tiếng đóng lại, cánh cửa lớn ngay sau đó mở ra.

    Chu Dương cùng Lý Ứng Triết bước vào, cánh cửa dày nặng từ từ đóng lại sau lưng hắn.

    Sau cánh cửa là một hành lang dài đen kịt, không có bất kỳ ánh đèn nào, chỉ thấy một điểm sáng xanh lục nhanh chóng di chuyển từ xa đến gần, phía sau ánh sáng xanh lục chính là khuôn mặt trắng bệch ban nãy.

    Khuôn mặt này rõ ràng là ở ô cửa nhỏ sau cánh cửa, bây giờ lại bay đến từ xa, điều này cho thấy không gian phía sau cánh cửa có thể đã bị pháp thuật can thiệp làm sai lệch vị trí, khiến người đến không thể xác định được vị trí cụ thể sau khi vào cửa.

    Đây là một loại pháp thuật không gian cực kỳ cao siêu.

    Chu Dương không khỏi thầm ghi nhớ điều này.

    Dưới khuôn mặt trắng bệch là một thân hình vạm vỡ cao hai mét, thần sắc đơ cứng, động tác cứng nhắc, đến gần thì cúi đầu chào Lý Ứng Triết, không nói một lời quay người dẫn đường.

    Hành lang tối tăm tưởng chừng rất dài, nhưng đi lại rất ngắn, hai phút sau, Chu Dương và Lý Ứng Triết bước vào một phòng khách sáng sủa, bài trí khá thương mại.

    Một ông lão khoảng năm mươi tuổi đang đứng trong phòng khách.

    Mặc bộ vest đặt may thẳng thớm, mái tóc xoăn và bộ râu quai nón màu xám sắt được chải chuốt gọn gàng, đứng đó với nụ cười thân thiện nhưng không kém phần tôn trọng, nhìn thấy hồn phách của Lý Ứng Triết bay vào, biểu cảm trên mặt không hề thay đổi chút nào.

    "Lý thân mến, xem ra anh có chút vấn đề, chúng tôi có thể giúp gì cho anh không? Chúng tôi Đạt Tố Khắc luôn sẵn lòng giúp đỡ những người bạn cũ."

    Lý Ứng Triết gượng cười, "Ông Tư Tháp Khánh Kha (Statchenko), tôi quả thực có chút vấn đề, ông cũng thấy rồi, tôi bây giờ chỉ còn hồn phách, hơn nữa còn không ổn định, nên tôi sẽ nhanh chóng trở về nước ngay tối nay. Vị này là sư huynh đồng môn được phái từ trong nước đến để tiếp quản công việc của tôi, Vân Tư Minh!"

    Đây là cái tên mà Chu Dương đã dặn hắn báo danh trước khi vào.

    Chu Dương tiến lên một bước, chủ động chìa tay ra với ông lão, "Ông Tư Tháp Khánh Kha, tôi là Vân Tư Minh, công việc kinh doanh sau này mong ông chiếu cố và chỉ dẫn nhiều hơn."

    Tư Tháp Khánh Kha rất kiêu hãnh khẽ nắm lấy tay hắn, nói: "Chào mừng đến Mạc Tư Khoa (Moscow), Vân tiên sinh, trong thời gian Lý phụ trách, Đạt Tố Khắc chúng tôi và Ẩn Hồ Hiên đã phát triển một tình hữu nghị sâu sắc, hy vọng ngài có thể giống như Lý, tiếp tục duy trì và phát huy tình hữu nghị này."

    Lý Ứng Triết lại nói: "Vân sư huynh đến tiếp quản công việc của tôi, các mặt đều cần bàn giao. Hồn phách tinh khiết cao cấp đang chuẩn bị đấu giá kia, anh ấy hy vọng có thể tự mình xem qua một chút, xác nhận đã giao đến chỗ các ông, và đã sẵn sàng đấu giá."

    "Làm vậy không hợp quy tắc đâu." Tư Tháp Khánh Kha khó xử nói, "Theo quy định, vật phẩm đấu giá đã giao đến chỗ chúng tôi, trước khi hoàn tất đấu giá không được tiếp xúc với bất kỳ nhân viên không cần thiết nào của công ty, để tránh xảy ra những sự cố không cần thiết. Lý, anh là khách hàng cũ của chúng tôi, quy tắc này, anh chắc hẳn hiểu rõ, quy tắc của Đạt Tố Khắc chúng tôi không thể vi phạm."

    Lý Ứng Triết nói: "Đây là thủ tục bắt buộc trong quá trình bàn giao của chúng tôi, ông Tư Tháp Khánh Kha, xin hãy giúp đỡ sắp xếp một chút! Còn việc sắp xếp chuyện này cần chúng tôi làm gì, Vân sư huynh đều có thể sắp xếp."

    "Điều này không hợp quy tắc, hơn nữa vật phẩm đấu giá các anh mang đến đã xếp hàng chờ tiến hành quy trình thanh tẩy.." Tư Tháp Khánh Kha chỉ lắc đầu.

    Chu Dương mất kiên nhẫn, giơ tay thu hồn phách của Lý Ứng Triết lại, thẳng thắn nói: "Ông Tư Tháp Khánh Kha, tôi nói thẳng nhé, Lý Ứng Triết trong thời gian làm việc ở Mạc Tư Khoa đã xảy ra một số vấn đề, phái tôi nghi ngờ lòng trung thành của hắn, dáng vẻ hiện tại của hắn là kết quả của việc bị phái quy trừng phạt. Vì vậy, tôi phải tận mắt thấy hồn phách đó thực sự ở chỗ các ông. Nếu ông Tư Tháp Khánh Kha có thể giúp tôi sắp xếp, phái tôi sẽ vô cùng biết ơn, nguyện ý tặng ba mươi phần trăm số tiền đấu giá lần này cho ông!"

    Tư Tháp Khánh Kha lắc đầu nói: "Chuyện này một mình tôi không thể sắp xếp được, còn cần phải chu cấp cho các đồng nghiệp khác trong công ty."

    "Năm mươi phần trăm, đây là giới hạn lớn nhất của chúng tôi." Chu Dương dứt khoát nói, "Ông còn sẽ thu hoạch được tình bạn chân thành của phái tôi, không liên quan gì đến Đạt Tố Khắc."

    "Xin đợi một lát, tôi gọi điện thoại." Tư Tháp Khánh Kha giữ nguyên phong cách thô lỗ thẳng thắn thường thấy của đàn ông Nga, lập tức quay người bước ra khỏi phòng khách.

    Vài phút sau, ông ta quay lại, vẻ mặt thoải mái nói: "Thật là trùng hợp, hồn phách các anh gửi đến đang trong quá trình thanh tẩy, hiện đang ở phòng chờ xử lý, tôi có thể đưa anh đi xem một chút, nhưng chỉ được xem một lần, không được đối thoại với cô ấy, cũng không được tiếp xúc với cô ấy!"

    "Không thành vấn đề, năm phần trăm số tiền đấu giá là của ông rồi. Hy vọng trong phiên đấu giá tiếp theo, ông có thể đấu giá được một mức giá tốt!"

    "Đương nhiên rồi!"

    Tư Tháp Khánh Kha ra dấu mời, dẫn Chu Dương ra khỏi phòng khách
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...