Bài viết: 126 Tìm chủ đề
Chương 10: Kinh ngạc thoáng qua

Bên ngoài phòng làm việc thấy Hạ Úc Huân đi ra An Ni vội vã tiến lên: "Tiểu Hạ, sao rồi, Tiểu Hạ em khóc rồi.."

Hạ Úc Huân không nói sải bước đi về phía thang máy, vội vã thoát khỏi tầm nhìn của mọi người.

Đằng sau tất cả mọi người có mặt đều kinh ngạc.

Trong mắt An Ni và các đồng nghiệp công ty, nhìn dáng vẻ nhỏ bé xinh xắn như Hạ Úc Huân tuyệt đối là nữ hán tử, một giây trước vừa bị đao đâm một giây sau có thể theo chân họ cười nói vui vẻ, từng đơn thương độc mã đánh mấy tên lưu manh đến công ty, một trận thành danh.

Một người phụ nữ cường hãn như vậy cũng có thể khóc sao?

An Ni xoa trái tim nhỏ bé sợ hãi của mình và nhìn văn phòng chủ tịch một cách khủng bố.

"Trời ơi! Tiểu Hạ thực sự khóc? Tôi hoa mắt không vậy.."

Tần Phi Ly vẫn duy trì tư thế ánh mắt nhìn hướng đi của Hạ Úc Huân mắt cô đờ đẫn: "Cô không nhìn nhầm, tôi cũng thấy.."

-

Không chịu nổi!

Lãnh Tư Thần đâu có phải trúc mã của cô, hắn đơn giản là đỉnh everest! Cô leo 20 mươi năm cũng không leo tới đỉnh mỗi lần đều bị đóng băng suýt chết..

Hạ Úc Huân cắm đầu chạy như điên kết quả không nhìn đường va vào một người, lực chạy khiến cả hai người cùng ngã xuống đất.

Mà cô cả người chật vật ngã vào trên người nọ.

Người đàn ông dưới thân kêu lên, Hạ Úc Huân lập tức bò dậy không ngừng xin lỗi: "Xin lỗi! Xin lỗi! Thật sự xin lỗi.."

"Ách, cô có thể giúp tôi tìm cái kính không? Tôi không nhìn thấy.." Người đàn ông một bên sờ loạn xạ một bên yêu cầu.

"À! Vâng!" Hạ Úc Huân nhanh chóng tìm thấy chiếc kính gọng vàng chỉ cách chỗ hắn sờ loạn một bước, đưa cho hắn. Kính của cô cũng bị vỡ nhưng nó chính là kính bình thường không đeo cũng không ảnh hưởng đến thị lực.

"Cảm ơn!" Người đàn ông đeo kính lên, thấy người phụ nữ bé nhỏ đang khóc, kính vừa rơi có một vết xước.

"Thật sự xin lỗi, kính của anh bị tôi làm hỏng rồi! Có thể cho tôi thông tin liên lạc của anh không? Tôi nhất định sẽ đền cho anh!"

Xong rồi, nhìn thương hiệu nổi tiếng của cặp kính, ít nhất cũng phải khiến cô tốn một tháng lương.

"Không sao, chỉ là một cái kính mà tôi. Cô đừng khóc, thực sự không quan trọng" Giọng nói người đàn ông rất dịu dàng khiến cho người nghe cảm thấy như có một cơn gió mùa xuân.

Giọng nói ấm áp này làm khơi dậy sự ủy khuất trong lòng Hạ Úc Huân, cô ngồi xổm xuống và bật khóc.

Người đàn ông nhìn cô với vẻ bất lực "Thật sự không có vấn đề gì! Không cần cô phải trả tiền!"

Hạ Úc Huân liều mạng lắc đầu: "Không phải! Nguyên nhân không phải vì anh! Chỉ là tôi muốn khóc.."

Người đàn ông thở phào nhẹ nhõm cuối cùng mỉm cười: "Nếu như rất muốn khóc vai của tôi có thể tạm thời cho cô mượn"

Hạ Úc Huân kinh ngạc ngẩng đầu lên, nhìn người đàn ông vừa tình cờ gặp gỡ.

Khuôn mặt hắn đẹp trai, nụ cười dịu dàng mái tóc hơi vàng nắng chiều từ hành lang rơi vào người hắn, thuần khiết và tinh túy.

Giống như hoàng tử trong truyện cổ tích.

Tại sao lại cảm thấy khuôn mặt hắn dường như gặp qua ở đâu? Đặc biệt là màu tóc quen thuộc này.

Hạ Úc Huân ngừng khóc nức nở và quay ra cười khổ: "Thật mất mặt.. cảm ơn anh, tôi không sao rồi!"

"Hiện tại tốt hơn chưa?"

Hạ Úc Huân gật đầu: "Anh muốn đi đâu, mắt của anh có chút không tiện để tôi đưa anh đi!"

"Không cần đâu, rẽ cái là tới!" Người đàn ông cười.

"Thế anh để thông tin liên lạc lại cho tôi! Kính tôi nhất định đền cho anh!"

Người đàn ông nghĩ thấy thái độ kiên quyết của cô đành đem danh thiếp đưa cô.

Hạ Úc Huân lấy danh thiếp.

Phó tổng Lãnh Thị, Lãnh Tư Triệt..

Cô không nhịn được nhìn vào hướng người đàn ông rời đi.

Hắn thực sự là người từ nhỏ đến Hoa Kỳ để chữa bệnh không lâu trước đay vừa trở về, em trai của Lãnh Tư Thần, Lãnh Tư Triệt?

Cô vẫn còn nhớ hồi bé nghịch ngợm còn đập đầu hắn..
 
Chương 11: Khôi phục sức sống​

[HIDE-THANKS]Hạ Úc Huân rời khỏi công ty, cô liền đi mua cho mình một cặp kính gọng đen mới, trong không kém phần khoa trương so với cặp kính ban đầu, rồi hài lòng đeo vào dưới ánh nhìn kì lạ của người bán hàng.

Cô chính là một fan cuồng của kính gọng đen..

Về lí do tại sao cô lại mê kính gọng đen như vậy, e là chỉ có bản thân cô mới biết.

Sau khi đến của hàng mắt kính, cô muộn màng nhận ra là mình không biết đơn thuốc về mắt của Lãnh Tư Triệt, điện thoại di động của anh cũng không ai bắt máy, cô đành phải gác lại chuyện mua mắt kính cho anh.

Vào buổi chiều, trước sự ngạc nhiên của mọi người, Hạ Úc Huân vẫn đến làm như thường lệ với vẻ ngoài không có chuyện gì xảy ra.

Họ nghĩ Hạ Úc Huân là ai?

Cô chính là một tiểu cường* không bị đánh chết, cho dù có đau đớn hay buồn bả gì, có cũng chỉ khiến cô uể oải trong một ngày

*con gián

Cô tự nhủ dù gặp phải chuyện buồn gì cũng chỉ cho mình một ngày để buồn

Vì cô đã hứa với mẹ, khi mẹ qua đời thì cô phải sống thật hạnh phúc.

Hơn nữa, nam nhân không theo đuổi được đã thảm lắm rồi, lại để mất việc đó chẳng phải là mất cả mạng và của cải sao?

Trước văn phòng làm việc của tổng giám đốc, An Ni đứng đó, tay cầm cốc cà phê với vẻ mặt như sắp ra pháp trường.

Hạ Úc Huân đi thẳng tới, đưa tay ra "Đưa cà phê cho tôi, tôi mang vào trong cho"

"Tiểu.. Tiểu Hạ"

An Ni nhìn thấy Hạ Úc Huân nhanh chóng trở lại trạng thái bình thường như vậy đã rất kinh ngạc.

"Tiểu Hạ! Thân ái! Không có em thì chị biết làm sao đây.. Em nhất định phải kiên trì, không được từ chức.." An Ni vui mừng đến nước mắt giàn giụa.

"Chị chỉ có điểm này là có tiền đồ!" Hạ úc Huân cười trêu chọc, ánh mắt hiện lên một tia bi thương

Cảm giác có người nhìn chằm chằm mình, Hạ Úc Huân trừng mắt nhìn hắn "Nhìn cái gì mà nhìn"

Quan sát Hạ Úc Huân một lúc, Tần Phi Li rốt cục cũng đưa ra kết luận "Buổi sáng, tôi nhìn nhầm rồi"

Hạ Úc Huân vừa bước ra khỏi cửa văn phòng thì nghe thấy âm thanh của hai người đang nói truyện bên trong

Cô vốn không có ý định nghe lén, nhưng bởi vì nghe được một câu nên dừng bước lại

"Phải không? Không ngờ cô ấy lại kiên trì như thế, bao nhiêu năm rồi cũng không bỏ cuộc"

Hả? Tại sao giọng nói của người này nghe quen quen?

"Tôi bị cô gái đó chọc tức gần chết!"

Đây là giọng nói của Lãnh Tư Thần

"Tôi cảm thấy Tiểu Huân rất đáng yêu a! Tôi còn tưởng cậu thích cô ấy.."

Tiểu Huân? Người này là ai mà lại có thể gọi mình là Tiểu Huân một cách thân thiết như thế?

Lãnh Tư Thần hừ lạnh một tiếng "Đáng yêu? Cậu xác định ở nước ngoài nhiều năm như thế, thẩm mĩ vẫn bình thường sao?"

Hạ Úc Huân vừa mới hồi phục sức sống lại bị anh ta đánh thành mảnh vụn, cô trực tiếp mở cửa đi vào.

"Chủ tịch, cà phê của anh"

Nhìn thấy cô, Lãnh Tư Thần có chút kinh ngạt "Sao lại là em mang vào?" Anh còn tưởng rằng lúc sáng cô nhất định sẽ vì lời nói của anh mà từ chức.

Tại sao anh lại cảm thấy nhẹ nhõm khi thấy cô ấy xuất hiện trước mặt mình?

"Bởi vì ngoài em, không ai dám mang vào"

Hạ Úc Huân nặng nề bỏ ly cà phê xuống, chuẩn bị rời đi thì nghe thấy giọng nói quen thuộc ngăn cô lại..

"Là cô.." Âm thanh dịu dàng có chút kinh ngạc.

Hạ Úc Huân theo bản năng mà nhìn về hướng phát ra giọng nói, không ngờ lại nhìn thấy người đàn ông lúc sáng mà mình vô tình đụng phải đang ngồi trên sô pha..[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Chương 12: Bí mật bị thời gian chôn vùi​

[HIDE-THANKS]"Lãnh Tư Triệt!" Hạ Úc Huân kêu lên

Lúc này anh đã đổi một cặp kính mới, mặc một chiếc áo sơ mi trắng giản dị.

"Là tôi! Cô là.. Tiểu Huân?" Trên mặt Lãnh Tư Triệt hiện lên một tia kinh ngạc

Sở dĩ anh khẳng định là cô bởi vì ngoại trừ Hạ Úc Huân thì không có người nào dám dùng thái độ như vậy nói chuyện với Lãnh Tư Thần.

Anh không ngờ người phụ nữ anh tình cờ gặp vào sáng nay lại là cô ấy!

Buổi sáng cô không đeo kính và còn khóc đến nỗi anh không nhận ra cô.

Trong trí nhớ của anh, anh chưa bao giờ thấy cô khóc

"Là em, thật trùng hợp! Lúc sáng em không nhận ra anh, nhìn thấy tên trong danh thiếp mới biết.." Hạ Úc Huân gãi đầu áy náy nói.

Lãnh Tư Triệt thản nhiên cười: "Anh cũng không nhận ra em! Dù sao cũng đã mười năm không gặp"

"Đúng vậy! Đã lâu như thế! Em còn nhớ khi còn bé em trèo tường chạy đến biệt thự của anh, còn anh đang ngồi trên bãi cỏ xanh đọc sách, thấy em nhảy vào liền sợ tới mức ngã khỏi ghế haha.."

Lãnh Tư Triệt cười khúc khích, "Tiểu Huân, em thật sự không thay đổi chút nào"

"Haha đúng không? Em sẽ xem đó là một lời khen cho vẻ đẹp của em đấy! Anh cũng vậy, vẫn đẹp trai như thế!"

Lãnh Tư Triệt bĩu môi xấu hổ

Hạ Úc Huân nở nụ cười nói, "Anh vẫn dễ xấu hổ như vậy.."

"Hai người có thể đổi chỗ nếu muốn ôn lại kỉ niệm" Giọng nói lãnh đạm của Lãnh Tư Thần ngay lập tức phá vỡ không khí ấm áp

"Anh à, anh vẫn đáng sợ như vậy." Lãnh Tư Triệt cười khúc khích trêu chọc, sau đó nhìn Hạ Úc Huân và hỏi, "Tiểu Huân! Tối nay em có rảnh không? Chúng ta gặp nhau nhé? Ở quán bar Phi Sắc."

"Tối nay? Chắc là sẽ không có việc gì.." Hạ Úc Huân vô thức nhìn Lãnh Tư Thần.

"Chỉ cần em rảnh, buổi tối anh trai sẽ đến, sẽ không thu xếp công việc cho em." Lãnh Tư Triệt vội vàng xua tan lo lắng.

"Được rồi, em đi đây, tối nay gặp lại!"

Lòng tốt khó từ chối, huống chi anh ta còn là em trai của Lãnh Tư Thần, ho dù hôm nay cô thật sự không có tâm trạng nhưng vẫn phải đồng ý.

"Tối nay gặp lại!" Lãnh Tư Triệt không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

"À! Nhân tiện! Mắt kính của anh bao nhiêu độ vậy?" Hạ Úc Huân đi được nửa đường và quay lại.

Nghe thấy giọng nói quen thuộc, trái tim Lãnh Tư Triệt tan chảy, anh theo bản năng trả lời: "Mắt trái một độ, mắt phải tám độ!" Sau khi Hạ Ngọc Huân rời đi, Lãnh Tư Thần trầm ngâm nhìn em trai mình,

"Từ khi nào khẩu vị của em lại nặng như thế?"

Có lẽ cô ngốc Hạ Úc Huân đó không nhìn thấy, nhưng anh có thể nhìn thấy thái độ khác thường của Lãnh Tư Triệt trong nháy mắt.

Lãnh Tư Triệt khẽ nhếch khóe môi, không chút do dự biểu lộ tâm tình tốt: "Nói thật, em luôn cho rằng anh thích Tiểu Huân, nhưng không nghĩ tới anh sẽ ở bên cô Bạch kia. Anh, lúc đó thân thể của em đã như vậy, em có tư cách gì tới gần cô ấy.."

Tư Triệt lộ vẻ buồn bã.

Trong lòng Lãnh Tư Thần chấn động, anh không ngờ đứa em trai ít nói của mình lại luôn có suy nghĩ như vậy đối với Hạ Úc Huân, tình cảm sâu đậm hơn anh tưởng rất nhiều.

"Anh à, tối nay anh có thể mang cô Bạch đến! Em cũng có một vài bạn học từ Mỹ trở về, hơn nữa như vậy sẽ có nhiều người hơn." tức giận.

"Ừ." Lãnh Tư Thần lơ đãng trả lời.

"Em và cô ấy sáng nay gặp nhau?" Lãnh Tư Thần tùy ý lật xem tài liệu hỏi.

"Đúng vậy! Cô ấy vội chạy ra ngoài và đụng phải em. Đúng rồi, lúc đó hình như cô ấy đang khóc. Anh, anh có biết chuyện gì xảy ra không?" Lãnh Tư Triệt lo lắng hỏi.

Nhìn thấy Lãnh Tư Thần sắc mặt có chút sửng sốt, Lãnh Tư Triệt nói đùa: "Chẳng lẽ là anh lại bắt nạt cô ấy à?"

Trầm mặc một hồi, Lãnh Tư Thần đỡ trán, lạnh giọng nói: "Cô ấy không phân biệt công tư nên anh có mắng cô ấy một chút"[/HIDE-THANKS]
 

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back