Ngôn Tình [Dịch] Sẽ Có Một Ngày Em Thích Tôi - Quẫn Quẫn Hữu Yêu

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Dịch Dương Thiên Tỉ, 21 Tháng sáu 2020.

  1. Dịch Dương Thiên Tỉ Quả táo chán cậu rồi

    Bài viết:
    126
    [​IMG]

    Tên truyện: Sẽ có một ngày em thích tôi

    Tác giả: Quẫn Quẫn Hữu Yêu

    Dịch giả: Táo

    Link thảo luận - góp ý: [Thảo Luận - Góp Ý] - Thảo Luận Góp Ý Các Tác Phẩm Dịch Của Táo


    Văn Án:

    Ba tuổi định chung thân, mười tuổi trao nụ hôn đầu, mười hai tuổi làm vệ sĩ thân cận của tổng tài là hắn, như thế này con ngựa cũng bị dọa chạy, cuộc đời học võ mấy năm nay của cô tính sao? Xem cô là thanh mai ép trúc mã! Đáng thương là, từ đầu đến cuối cô đều bị áp bức.. năm năm sau.

    "Mẹ ơi! Tại sao Tiểu Bạch đáng yêu lại không có daddy?"

    "Ta làm sao biết được? Đi mà hỏi cha con!"

    Hạ Úc Huân nhìn chằm chằm vào cặp vợ chồng trên TV, không ngoảnh đầu nói.

    Nửa tiếng sau, tại tiệc cưới trên TV, búp bê sữa ôm lấy đùi chú rể. Người đàn ông nhìn chằm chằm vào phiên bản nhỏ của mình trước mặt, "Mẹ của ngươi ở đâu?"

    Hạ Úc Huân đang xem TV ở nhà phu một ngụm nước lên màn hình "Thằng nhóc thối, con đào hố lão nương rồi!"
     
    Admin, Alissa, Thiên hi5 người khác thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 21 Tháng sáu 2020
  2. Đăng ký Binance
  3. Dịch Dương Thiên Tỉ Quả táo chán cậu rồi

    Bài viết:
    126
    Chương 1: Đời người có mấy lần thu:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Quán bar, tận thế cuồng hoan.

    "Đời người có mấy lần thu nha~không say không về, người đẹp ở phía đông của tôi~phía tây là sông Hoàng Hà Lưu..

    Hạ Úc Huân tay cầm chai rượu, lướt khướt, say sưa lắc lư trên sàn nhảy, không phát hiện có một người đàn ông bất động thanh sắc đang đến cạnh cô ngày càng gần.

    Bởi vì uống quá nhiều rượu, bước chân cô có chút loạng choạng, dưới chân đeo giày cao gót, theo bản năng nắm lấy tay người đàn ông.

    Người đàn ông nhất thời vui sướng như điên khi nhận được phản ứng của cô gái, nhưng vẫn chưa được chiếm tiện nghi, giây tiếp theo, đột nhiên xuất hiện hai bảo an mặc áo đen, vóc dáng to lớn lôi đi, một cơ hội phản khái cũng không có liền biến mất trong đám đông..

    Hạ Úc Huân mơ hồ nhìn sự việc bất thình lình xảy ra, chớp chớp đôi mắt, để lộ ra ánh nhìn đầy mê hoặc.

    Tay vịn đâu? Vừa nãy tay vịn vẫn còn ở chỗ này mà?

    Bởi vì đột ngột mất đi chỗ dựa, bước chân cô lập tức lảo đảo.

    Cách đó vài bước, Âu Minh Hiên vẫy tay với hai bảo an, ý bảo bọn nó ném người này đi xa một chút, sau đó không thể tưởng tượng nhìn người phụ nữ với ánh mắt lạnh lùng, gan thật to, quần áo tiền vệ quá sexy.

    Chết tiệt!

    Đây thực sự là Hạ Úc Huân, người luôn đeo gọng kính đen, quần jean, áo phông, tóc duôi ngựa, miệng lúc nào cũng ngậm kẹo mút?

    Sau một khoảng thời gian kinh diễm, hắn nhíu chặt lông mày.

    Vốn dĩ chỉ muốn giúp cô ta thoát khỏi người đàn ông, nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được, tiến lên vài bước, kịp thời ổn định cơ thể của cô trước khi ngã xuống đất.

    Hạ Úc Huân mơ màng nhìn người đàn ông đột nhiên xuất hiện, đôi mắt lập tức chớp chớp" Này, người đẹp~anh đẹp trai hơn cái vịn tay vừa nãy nha~ "

    " Hạ Úc Huân! Cô có biết cô đang làm gì không? Phát điên cũng phải có mức độ! "Nghe những lời kinh tởm của cô, trán Âu Minh Hiên nổi đầy gân xanh.

    " Oh.. không cần mắng! Đau đầu chết đi được! "Hạ Úc Huân say sưa nói" Hửm, sao trước mặt lại có hai người đẹp rồi.. "

    " Hạ Úc Huân! Cô tỉnh táo cho tôi.. "lời chưa nói hết, đã bị nha đầu này chụp một cái tát lên khuôn mặt anh tuấn của hắn.

    " Người đẹp, tại sao anh lắm chuyện vậy.. "

    Nhất thời toàn bộ khuôn mặt của Âu Minh Hiên đen như cái đít nồi.

    Người phụ nữ đáng chết!

    Hạ Úc Huân bám vào vai hắn, miệng vẫn hét lên như một tên cướp" Áp trại tướng công của bản cô nương sẽ được đối đãi cực tốt, bảo đảm về sau ngươi đi theo ta sẽ có đồ ăn, đồ uống, miễn là ngươi không dài dòng, lắm chuyện.. "

    Trên đầu Âu Minh Hiên đầy hắc tuyến, miệng giật giật.

    Người phụ nữ này điên thật rồi!

    Cô ta không phải rộng lượng sao?

    Cô ta không phải cái gì cũng không quan tâm sao?

    Tại sao bây giờ lại khiến bản thân thành không có tiền đồ, nhếch nhác như thế này!

    Vì tên khốn đó, đáng không? Bởi vì hắn ta là thanh mai trúc mã của cô.

    Sau khi tốt nghiệp đại học, cô thậm trí bỏ cả công việc quản lý du lịch yêu thích của mình, chạy đi làm vệ sĩ riêng cho hắn.

    Nghe được tin hắn đính hôn, người tùy tiện, cẩu thả như cô ta lại trở lên thương xuân thu buồn, ai oán u uất, học Lâm Đại Ngọc chôn hoa*.

    *Lâm Đại Ngọc nhân vật hư cấu trong tiểu thuyết hồng lâu mộng của tác giả Tào Tuyết Cần.

    Cả ngày mất hồn mất vía, đến nỗi gần như cô suýt chết dưới súng của tên xã hội đen để bảo hệ tên khốn hắn ta, nhưng cũng không khiến cô nhớ, hiện tại càng ghê hơn, tự nhiên lại đem thân thể yếu đuối không chịu nổi đến hộp đêm để mua rượu!

    Tức giận càng tức giận, nhưng vẫn đưa cô ra ngoài, vì không biết nhà cô ở đâu, đành đưa cô về gần khách sạn gần đó.

    Lăn lộn một đường, cuối cùng đem người ném xuống giường, Âu Minh Hiên cởi áo khoác, nặng nề kéo cà vạt, ngồi trên ghế sofa đối diện châm điếu thuốc, khuôn mặt hắn ủ rũ.

    " Rượu đâu rượu đâu rượu đâu! Mau đem rượu của ta ra đây!"Hạ Úc Huân nổi điên.

    Âu Minh Hiên khẽ nhếch khóe môi, xoa cái chán không nói lên lời, anh thật sự cứu được một tiểu tổ tông trở về..
     
    Meoluoi20, Alissa, Thiên hi4 người khác thích bài này.
  4. Dịch Dương Thiên Tỉ Quả táo chán cậu rồi

    Bài viết:
    126
    Chương 2: Người phụ nữ yêu đuối của đảo bạt dương liễu*

    Bấm để xem
    Đóng lại
    *Cái tiêu đề chắc là kiểu người phụ nữ này mà yếu đuối thì cây liễu nó chổng ngược lên hay sao ý, ai biết góp ý mình với, tiếp nhận mọi ý kiến của mọi người.

    "Con đường này từ từ dài ra, hoa hồng đương nhiên xứng với lá xanh, cuộc đời này ai ở bên, mù mịt mênh mang lại tới rồi.. aaa A Thần.. A Thần.. Tại sao anh không thích tôi.." Hạ Úc Huân hát tới câu cuối cùng bắt đầu mơ màng không ngừng nhắc tên hắn ta.

    Nghe được tên hắn ta, khuôn mặt Âu Minh Hiên liền thay đổi, ngọn lửa vừa được dập tắt lại bùng lên, cả người như núi lửa phun trào tiến gần đến mép giường..

    "Hạ Úc Huân, cô.."

    Ai biết được, hắn chưa làm gì cả, người dưới giường giống như một người vợ trẻ bị bắt làm gái bán hoa, cô bắt đầu ủy khuất nghẹn ngào.

    "Huhu.. anh bắt nạt tôi! Lãnh Tư Thần bắt nạt tôi, Bạch Thiên Ngưng bắt nạt tôi, ông già bắt nạt tôi, học trưởng cũng bắt nạt tôi.. các người đều bắt nạt tôi.. tôi một tay không tấc sắt, mỏng manh như hoa, bơ vơ lẻ lỏi, cô gái yếu đuối như ngọn đèn trước gió"

    Âu Minh Hiên chống tay vào trán, dở khóc dở cười nhìn cô, dùng loạn thành ngữ không nói nữa, nhưng.. cô gái yếu đuối?

    Bảo bối, em có cần khiêm tốn vậy không?

    Bạn đã bao giờ thấy một người phụ nữ yếu đuối nhưng đủ sức để tay không đánh hổ chưa?

    "Được rồi, đừng khóc!"

    Âu Minh Hiên nhìn cô náo loạn tức giận đều biến mất, chỉ bất lực thở dài, nhẹ nhàng lau nước khóe mắt cho cô, sau đó chỉnh lại quần áo cô tự làm nhăn, đắp chăn lên người cô.

    "Ngủ đi!" Hắn vỗ nhẹ vào lưng cô.

    Vừa định rời đi, Hạ Úc Huân đã nắm lấy tay anh một cách đáng thương, mơ màng nhìn anh "Ngủ cùng nhau!"

    Sống lưng Âu Minh Hiên cứng đờ, nhéo mũi mình, sắc mặt cực kì khó coi "Hạ Úc Huân, tôi là ai?"

    "Người đẹp.." ánh mắt Hạ Úc Huân long lanh.

    "Người đẹp cái đầu cô! Nha đầu chết tiệt, tôi thật sự muốn bóp chết cô!"

    Chẳng qua, "người đẹp" cũng tốt hơn cô coi mình là Lãnh Tư Thần.

    Âu Minh Hiên thần sắc nghiêm túc nhìn cô "Cô có biết bản thân đang làm gì không?"

    "Ừm!"

    "..."

    Đứa trẻ này lại không biết xấu hổ dám nói với hắn từ ừm! Cô mà biết thì đúng là gặp quỷ!

    "Hạ Úc Huân, tôi cảnh cáo cô lần cuối, bỏ móng vuốt của cô ta!" Âu Minh Hiên hít một hơi thật sâu, cô gắng giao tiếp với cô.

    "To gan! Trẫm nói mà ngươi cũng dám không nghe!" Hạ Úc Huân hướng trên tủ đầu giường đánh mạnh một cái, sau đó cả phòng trở nên bừa bộn "Đao đâu! Đao của trẫm đâu!"

    "..."

    Được rồi! Hắn sai rồi! Hắn không nên nói đạo lý với người phụ nữ say rượu này!

    Âu Minh Hiên bực bội nhíu lông mày, kéo nha đầu phát điên khắp phòng trở lại, cuối cùng vẫn nằng xuống vị trí bên cạnh cô, để cô gối đầu lên tay mình.

    "Hehe, người đẹp anh thật tốt.." cô ngay lập tức lăn vào trong lồng ngực hắn cuộn tròn thân mình, như một chú mèo con ngủ say sưa, vì cô say rượu nên đôi má cô ửng hồng, thật đáng yêu khiến người ta muốn véo đến chết.

    Nhìn khuôn mặt như trẻ con an tâm tín nhiệm, ngoài việc hắn thức trắng đêm thì có thể làm gì chứ?

    "Nha đầu không có tiền đồ, thằng cha đấy có điểm gì tốt, lại khiến cô sống dở chết dở.." Âu Minh Hiên vuốt ve cánh môi cô, nghiến răng nghiến lợi mà mắng.

    Trong lúc mơ màng cảm thấy bị quấy rối, Hạ Úc Huân cau mày, theo bản năng mà há miệng, giây tiếp theo, cắn ngón tay của hắn..

    "A-bỏ ra bỏ ra bỏ ra! Mẹ nó! Hạ Úc Huân! Người phụ nữ man rợ.. chảy máu rồi"

    Thật là tự làm bậy không thể sống!

    Hắn sẽ không ngu ngốc đến nỗi mà coi nhẹ sức mạnh của cô chỉ vì cô yếu đuối vì say xỉn!

    * * *

    Cùng lúc đó, đêm khuya toàn nhà công ty Lãnh Thị đèn đuốc sáng trưng, trong văn phòng của tổng tống, một giọng nói lạnh lùng vang lên.

    "Cậu nói cái gì! Cậu nói lại lần nữa cho tôi!"

    "Ách, Hạ tiểu thư và học trưởng cô ấy.. cùng vào khách sạn.." Trợ lý tư nhân Lương Khiêm lau mồ hôi trên trán, nơm nớp lo sợ mà lặp lại.
     
    Thiên hi, Quỳnh Anh KellyNỹ Tâm thích bài này.
  5. Dịch Dương Thiên Tỉ Quả táo chán cậu rồi

    Bài viết:
    126
    Chương 3: Gió Bắc gào thét gãy bách thảo:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Âm thanh vừa dứt, khuôn mặt anh tuấn của người đàn ông nhất thời như nổi dông tuyết, cả căn phòng dường như biến thành Bắc Cực.

    Lương Khiêm run rẩy hai chân, như đứng trước đỉnh gió lạnh, hắn đưa một chồng ảnh "Boss, đây là ảnh tôi tự chụp!"

    Lãnh Tư Thần tùy ý liếc nhìn những bức ảnh bất ngờ dơ tay.

    "Loạt xoạt!" bức ảnh như những cánh hoa múa vũ.

    Lương Khiêm giống như con chim cút co rúm bả vai, cả căn phòng tràn ngập yên tĩnh.

    Hắn biết chi tiết về vệ sĩ nhỏ bên cạnh ông chủ, là thanh mai trúc mã ở bên cạnh ông chủ, theo đuổi ông chủ nhiều năm nhưng không phải từ trước đến nay ông chủ luôn chán ghét cô ta sao?

    Tự nhiên làm sao lại quan tâm cô ta, bảo trợ thủ của mình từ trên giường gọi dậy đi theo dõi, thậm trí vì cô ta vào khách sạn với người đàn ông khác mà tức giận như vậy.

    Tuy nhiên hôm nay hắn vô tình phát hiện một chuyện khá bất ngờ đối với hắn, không ngờ rằng vệ sĩ nhỏ bé hung bạo như đàn ông đó nhưng khi trang điểm chỉnh chu trông thực sự khá đẹp.

    Hắn suýt nữa không nhận ra, đến khi thấy cô ném một người đàn ông say rượu xa vài mét hắn khẳng định đó là cô không sai.

    "Cái đó, BOSS, còn.. còn điều gì căn dặn không? Có cần tôi đem người kia đem về" Nhìn thấy khuôn mặt của Lãnh Tư Thần ủ rũ, nửa ngày không nói gì, Lương Khiêm nuốt nước bọt, dùng tất cả can đảm để hỏi.

    "Cút" môi mỏng của người đàn ông ngồi trước bàn làm việc phun ra một chữ.

    "Vâng!" Âm thanh Lương Khiêm vang lên, như sống sót qua tai nạn.

    Sáng sớm hôm sau.

    Hạ Úc Huân thoải mái lăn qua lăn lại, mơ màng dịu mắt.

    "Tỉnh rồi?" Âu Minh Hiên dựa đầu vào giường, châm điếu điếu thuốc, vừa cười vừa nhìn cô.

    "Ừm.." Hạ Úc Huân đáp một tiếng, vươn tay ra lấy điểu thuốc để vào cái gạt tàn dập tắt, sau đó tiếp tục rúc vào lòng hắn, tìm một vị trí thoải mái để nhắm mắt lại.

    Âu Minh Hiên kinh ngạc nhìn cô, không ngờ rằng cô lại bình tĩnh như vậy, hắn nghĩ rằng cô tỉnh dậy sau khi say rượu sẽ phát hiện bản thân ngủ cùng hắn chung một chiếc giường, mặc dù quần áo còn nguyên nhưng chắc chắn sẽ nổi điên.

    Hắn không thể không tự hỏi liệu nha đầu này tỉnh chưa, hay là.. tối qua cô vẫn có chút tỉnh táo, hoặc là cô không bài xích mình?

    "Hạ Úc Huân, cô.."

    "Đừng ồn!" Hạ Úc Huân phiền não vùi đầu vào chăn.

    Âu Minh Hiên: "..."

    Từ trước đến giờ chỉ có phụ nữ tìm mọi cách để cùng hắn và cầu xin hắn nói chuyện, cô ta lại nghĩ hắn ồn ào!

    Nha đầu chết tiệt này cô có biết cô đang phung phí của trời không?

    Trong phòng yên lặng, không biết bao lâu sau đó, Hạ Úc Huân đột nhiên rùng mình, cơ thể run lên, mang theo chút kinh hoảng, không biết sao tự nhiên nói lắp: "Học.. học trưởng?"

    Xem phản ứng kinh ngạc của cô, Âu Minh Hiên nhếch khóe miệng, không còn lời nào nhìn cô, hóa ra sự bình tĩnh trước đây không phải bởi vì trấn tĩnh mà căn bản chưa thoát khỏi chuyện đó, vẫn chưa tỉnh ngủ!

    Âu Minh Hiên đột nhiên cảm thấy hứng thú, hơi dương lên cặp mắt đào hoa, câu môi cười: "Học trưởng? Bảo bối thân yêu, tối qua.. em gọi như vậy cơ mà!"
     
    Thiên hi, Quỳnh Anh KellyNỹ Tâm thích bài này.
  6. Dịch Dương Thiên Tỉ Quả táo chán cậu rồi

    Bài viết:
    126
    Chương 4: Ngũ lôi oanh đỉnh*:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    *Mọi người sẽ bị phạt khi làm điều xấu.

    Trời ơi!

    Hạ Úc Huân bị sốc khi nghe một tiếng bảo bối thân yêu, thiếu chút nữa hồn bay phách lạc.

    "Em.. em.. xin lỗi xin lỗi! Tối qua em say rượu.."

    Trời ơi! Tối qua rốt cuộc cô đã gọi hắn là gì?

    Hạ Húc Huân đã hoàn toàn tỉnh táo, buồn bực cố gắng nhích ra xa hắn một chút, nhưng bất lực vì cả người bị hắn ràng buộc, không thể di chuyển.

    "Tối qua, em gọi tôi là người đẹp.." Âu Minh Hiên nói vào tai cô, ngữ khí có nghiến răng.

    Trời ơi, cô thực sự trêu đùa học trưởng!

    Hạ Úc Huân hận không thể đào một cái hố chôn mình "Xin lỗi xin lỗi! Thất lễ rồi! Em không hề cố ý! Trừ chuyện đó ra, tối qua em.. có làm gì khác không?"

    Cô vừa nói vừa cúi đầu xem quần áo của mình trong chăn, phát hiện quần áo được thay mới, tâm trí đột nhiên trở nên lộn xộn.

    AAA! Cô rốt cuộc cuộc đã làm điều gì khủng khiếp rồi?

    Đêm qua cô đã uống say và nhảy múa trong quán bar, tại sao sáng sớm tỉnh lại lại nằm cùng trên một chiếc giường với học trưởng?

    Thế giới này thật kì ảo..

    "Có chuyện gì?" Âu Minh Hiên ngây thơ hỏi.

    Rõ ràng biết cô vừa hỏi gì, hắn lại giả vờ không biết.

    "Chính là.. chính là.. chúng ta có hay không.. có.. cái đó.." âm thanh của Hạ Úc Huân bé dần.

    Âu Minh Hiên Thở dài, làm ra dáng vẻ bừng tỉnh, sau đó nói với giọng điệu nặng nề "Hôm qua tôi đến quán bar, tình cờ gặp em say khướt, tôi không biết nhà em ở đâu, nên đem em vào khách sạn, đến khách sạn rồi, em kéo tôi không buông, sống chết đòi ngủ cùng tôi.."

    Sét-Giáng-Xuống-Đầu

    Trời ơi! Cô thực sự đã làm một chuyện xấu hổ như vậy.

    Khuôn mặt Hạ Úc Huân đỏ lên, lẩm bẩm "Sau.. sau đó thì sao?"

    "Sau đó tôi chỉ còn cách ngủ cùng em thôi! Em cũng biết sức lực em lớn, tôi căn bản không thể chống lại được" Âu Minh Hiên bày ra vẻ mặt đáng thương.

    Hạ Úc Huân cúi đầu thấp đến nỗi sắp chạm vào ngực cô, đương nhiên cô biết cô có bao nhiêu sức lực, vì vậy sau khi say chắc chắn sẽ cưỡng ép học trưởng, không cần phải nói, cô thực sự có thể làm điều đó!

    "Học trưởng.. học trưởng em xin lỗi anh.. em xin lỗi anh.." Hạ Úc Huân như sắp khóc đến nơi.

    "Pốc hahaha.." Âu Min Hiên không nhịn được, cười lăn từ trên giường xuống,

    Nhỏ ngốc này thật dễ thương, thật sự muốn trêu cô thêm một lúc.

    Tại sao học trưởng bị mình xâm phạm lại cười rất hạnh phúc?

    "Học trưởng, anh có sao không? Tinh thần không bị sốc là không phải bình nhường nha.." Hạ Úc Huân lo lắng.

    Âu Minh Hiên cuối cùng không nhịn được cười, tốt bụng nói cho cô sự thật "Yên tâm yên tâm.. chúng ta chỉ đơn thuần đắp chăn ngủ, em say rượu không có làm gì tôi, vì vậy tôi vẫn còn trong trắng!"

    Hạ Úc Huân nghe xong, đầu tiên thở phào nhẹ nhõm, sau đó nhận ra có điều gì không ổn, sau đó xuống khỏi chăn, nhếch mép cười với Âu Minh Hiên, đỏ mặt, lười hắn "Âu Minh Hiên! Anh chơi tôi!"

    "Bây giờ em mới biết sao! Cô bé ngốc!"

    Giọng điệu thân mật của anh ta khiến Hạ Úc Huân nổi ra gà "Nhưng tại sao lại trùng hợp đến thế, tối qua anh cũng đi quán bar?"

    "Em còn nói được câu này! Nếu không phải tôi cứu em, em đã sớm uống đến mờ mắt, đem một người đàn ông xấu xí dung tục coi thành trai đẹp mà chà đạp rồi"

    Nếu không phải hôm qua hắn ở đó, khó khăn nhận ra cô, hắn thực sự không tưởng tượng được kết quả.

    "Có không.."

    Hạ Úc Huân đang cố gắng nhớ lại chuyện tối qua, nhưng không nhớ được cái gì, hình ảnh cuối cùng còn lại trong tâm trí cô là khuôn mặt thờ ơ không kiên nhẫn và sự từ chối tàn nhẫn của Lãnh Tư Thần.

    "Hạ Úc Huân! Cô quá đáng quá rồi! Mau xin lỗi Thiên Ngưng!"

    "Hạ Úc Huân! Ngoài việc quấn lấy tôi, lẽ nào cô không còn chuyện gì khác để làm?"

    "Hạ Úc Huân! Cô đủ rồi! Phải để tôi nói bao nhiêu lần cô mới chịu! Tôi không có cảm giác gì với cô!"

    "Hạ Úc Huân! Cô biết rõ thân phận của mình! Nếu không, tôi cho cô rời khỏi công ty ngay lập tức! Tôi không cần một cấp dưới không phân biệt chuyện công chuyện tư"

    * * *

    "Tiểu Hạ, em có biết tối qua chuyện em làm đối với tôi rất quá đáng không!" Âu Minh Hiên khoanh tay, nhìn chằm chằm cô bằng khuôn mặt trang nghiêm.

    "Há?" Hạ Úc Huân đột nhiên hồi phục tinh thần, trái tim một lần nữa lại như sắp nhảy ra khỏi cổ.

    Vừa nãy không phải nói bọn họ không như thế sao?
     
    Thiên hiQuỳnh Anh Kelly thích bài này.
  7. Dịch Dương Thiên Tỉ Quả táo chán cậu rồi

    Bài viết:
    126
    Chương 5: Xem chuyện tốt em đã làm này

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Âu Minh Hiên dơ ngón trỏ tay phải lên đứng trước mặt Hạ Úc Huân lên án "Em xem chuyện tốt em đã làm này!"

    "Uh.. đây.. đây là gì? Ngón tay? Băng cá nhân?" Hạ Úc Huân nhìn ngón trỏ dán băng cá nhân của hắn càng thêm bối rối.

    "Tôi bị thương rồi! Bị em cắn! Tay đứt ruột xót! Em có biết là nó đau lắm không?" Âu Minh Hiên dùng khuôn mặt đầy tổn thương nhìn cô, như thể cô đã làm điều gì khủng khiếp.

    "Không.. không phải chứ! Chưa từng nghe em say rượu sẽ cắn người? Tửu lượng của em rất tốt.." câu cuối cùng cô nói nhỏ dần.

    "Tửu lượng của em tốt?" Âu Minh Hiên nhưỡng mày, lên giọng.

    "Cho dù em không đúng! Thì anh làm gì được!" Hạ Úc Huân bất chấp tất cả nói.

    "Em cắn tôi, hay là chịu trách nghiệm với tôi!" Âu Minh Hiên nói từng từ từng chữ.

    Vừa rồi chẳng qua chỉ là thiếu chút nữa nhưng hiện tại thế giới của Hạ Úc Huân hoàn toàn sụp đổ rồi..

    "Chịu trách nghiệm? Đùa à?" Khuôn mặt Hạ Úc Huân như gặp quỷ.

    "Hạ Úc Huân, em không phải rất có cá tính sao? Làm sao? Chuyện mà bản thân làm, không dám nhận?" Âu Minh Hiên đột nhiên nghiêng người.

    "Ai nói em không dám nhận! Chịu trách nhiệm thì chịu trách nhiệm! Cho anh!" Hạ Úc Huân thẹn quá hóa giận đem một ngón tay duỗi đến trước mặt hắn.

    "Làm cái gì?" Âu Minh Hiên hơi nâng mình lên, xem những ngón tay nhỏ nhắn, trắng trẻo của cô.

    "Cho anh cắn! Không phải anh bắt em chịu trách nhiệm sao? Hai chúng ta hòa rồi!" Hạ Úc Huân khịt mũi.

    Âu Minh Hiên dở khóc dở cười nhìn vào ngón tay nhỏ nhỏ "Ai muốn cắn em? Em nghĩ rằng tôi sẽ giống em giống như một con chó sao! Chẳng qua, nếu là chỗ khác, tôi có thể suy nghĩ lại!"

    Sau đêm qua, hắn chợt nhận ra Hạ Úc Huân khá xinh đẹp.

    Nha đầu này bình thường khiến bản thân trở thành cô gái xấu xí, sức lực không ai địch nổi?

    "Âu Minh Hiên! Anh không có tiết tháo!" Hạ Úc Huân kéo cổ áo ngủ, sử dụng sức mạnh để thoát khỏi sự kìm hãm của hắn, trèo xuống giường.

    Mặc dù tính cách cô rất vô tư như một cậu bé, nhưng mà hiện tại tư thế này không khỏi có chút mờ ám, về mặt sinh học mà nói cô cũng là một đứa con gái được không?

    Âu Minh Hiên nghe xong câu này, lập tức nhướn mày, tiến lại gần "Tối qua là ai giữ tôi không buông, là ai muốn tôi làm áp trại tướng công?"

    Trong lòng Hạ Úc Huân nổi bão tố, *! Cô thật sự lôi học trưởng đòi làm áp trại tướng công! Hạ Úc Huân ngươi thật giỏi!

    "Là ai đẩy tôi xuống giường, không cho tôi đi, bắt tôi cùng ngủ?" Âu Minh Hiên tiếp tục tiến lại gần.

    Hạ Úc Huân không thể chịu đựng nổi, loạng choạng lùi về sau.

    "Ai ôm tôi ngủ không buông, lại còn chảy nước dãi khắp người tôi?" Đầu hai người đã chạm vào nhau.

    Huhuhu, cô không còn mặt mũi nào gặp người nữa rồi!

    "Cho nên, rốt cuộc là ai không có tiết tháo! Hạ Úc Huân?" Âu Minh Hiên cố tình dài giọng gọi tên cô.

    "Là tôi! Là tôi! Là tôi! Người không có tiết tháo nhất cũng là tôi! Học trưởng, tôi sai rồi có được không? Anh muốn thế nào?"

    Trời ơi, tại thời điểm đại học tên gia hỏa này được giải nhất cuộc thi biện luận, khiến cho đối thủ nói đến phát khóc, não cô hôm nay thực sự bị lừa đá rồi, lại dám thách hức hắn! Đơn giản là đáng chết!

    Tại sao những người đàn ông nàng gặp đều độc miệng như vậy? Cô luôn như thỏ trắng tội nghiệp bị ném trong đám xói.

    Âu Minh Hiên xem dáng vẻ của cô bây giờ suýt chút nữa cười thành tiếng.

    Nha đầu này ngày càng đáng yêu.

    Hắn từng coi tình cảm là chuyện có thể có, có thể không, dùng thái độ đùa vui, từ trước đến giờ chưa từng tin, cũng không bao giờ dùng chân thành còn Hạ Úc Huân lại thuộc loại cởi mở, vui vẻ, cô luôn dành tình cảm cho thanh mai trúc mã.

    Vì vậy, hai người ăn nhịp với nhau.

    Mặc dù bọn họ có ba năm đại học qua lạithân mật, nhưng hắn luôn coi cô là em gái, chưa từng coi cô là phụ nữ, nếu không thời gian lâu như vậy, nếu có chuyện xảy ra, thì đã xảy ra từ lâu.

    Hắn nghĩ sẽ tiếp tục thế này, nhưng hiện tại trong một đêm dường như có cái gì đó đã thay đổi.

    Đêm qua khi nhìn cô vì Lãnh Tư Thần mà thương tâm say xỉn hắn bùng lửa giận, khiến chính bản thân hắn còn sợ.

    Thực sự hắn chỉ đem cô coi thành em gái?
     
    Thiên hiQuỳnh Anh Kelly thích bài này.
  8. Dịch Dương Thiên Tỉ Quả táo chán cậu rồi

    Bài viết:
    126
    Chương 6: Chết chắc rồi

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hạ Úc Huân lo lắng nhìn Âu Minh Hiên đột nhiên im lặng, trong lòng không ngừng nghĩ liệu hắn có đem mấy cái cách xấu xa ra để chỉnh đốn cô không?

    "Úc Huân, có thời gian em dẫn tôi đi gặp ba mẹ em, coi như là bù đắp!"

    "Cái.. Cái gì? Gặp ba em?" Hạ Úc Huân gần như hét lên.

    Rõ ràng bọn họ chưa làm gì cả, tại sao phải gặp ba mẹ? Tại sao tại sao?

    Nếu chuyện này bị ba cô biết được, cô chắc chắn sẽ bị đánh gãy chân!

    Còn có Tư Thần, bọn họ chẳng phải càng không có khả năng sao?

    "Học trưởng, anh tha cho em đi! Lần sau em không dám nữa!" Hạ Úc Huân ai oán khóc.

    Thay vì lúc đó cầu xin tha thứ với ba cô, không bằng bây giờ cầu xin với học trưởng.

    "Em nghĩ đi đâu vậy!" Âu Minh Hiên cười, ngay lập tức dùng thần thái nghiêm túc nói: "Anh chỉ muốn học một chút võ từ cha em mà thôi"

    "Ah?" Hạ Úc Huân đột nhiên ngơ ngác "Tại sao tự nhiên muốn học cái đó? Anh không phải bận bay tới bay lui du sơn ngoạn thủy sao"

    "Ai nói anh bận bay tới bay lui vì muốn du sơn ngoạn thủy? Anh không thể vì công việc sao?" Âu Minh hiên bĩu môi.

    Sau khi tốt nghiệm, hắn mới tiếp quản công ty nhà hắn, có rất nhiều việc cần phải làm, bận hộc máu, kết quả cô lại nghĩ hắn đi du sơn ngoạn thủy.

    "Sao có thể.." Hạ Úc Huân thì thầm.

    Cô hoàn toàn không biết bối cảnh gia đình Âu Minh Hiên, chỉ biết rằng trên QQ hiển thị vị chí địa lý của hắn mỗi ngày đổi một địa điểm như xe motor vậy.

    Muốn cô tưởng tượng theo chủ nghĩa lãng mạn, Âu Minh Hiên không bao giờ làm việc giờ xuất hiện trong bộ dáng ngồi trong văn phòng cả ngày. Thật khiến cô khó tưởng tượng, còn khó tượng là cô tưởng tượng chính bản thân mình mặc váy.

    Nói rằng hắn là một người lừa đảo, đi khắp thế giới bán nghệ* cô có khi còn tin..

    *Làm xiếc, ca hát, múa để kiếm sống.

    Nếu Âu Minh Hiên biết suy nghĩ của cô, nhất định sẽ tức hộc máu ba nghìn lần.

    Thấy khuôn mặt Âu Minh Hiên không ổn, Hạ Úc Huân liền bỏ qua chủ đề này nói "Ba của em không tùy tiện nhận người"

    Sau đó nhìn hắn từ trên xuống dưới, sau đó phát hiện.. thật ra cơ thể này thực sự khá tốt.

    Âu Minh Hiên cười "Anh biết, em có nói rồi, hiện tại người muốn bái sư ở Tinh Võ Quán phải qua ba cửa sáu cấp độ"

    Khuôn mặt Hạ Úc Huân có chút tốt lên "Đương nhiên rồi! Ba em hiện tại đang cùng Taekwondo Quán đấu đá, hiện tại đang tìm một số đệ tử tài năng để bồi dưỡng. Chẳng qua, một thiên tài võ thuật trăm năm khó gặp như em trên thế giới này thật sự hiếm, rất khó tìm được một người khác"

    "Thật sự chưa từng gặp qua đứa con gái nào lấy đánh nhau làm tự hào!" Âu Minh Hiên đau đầu nhìn cô.

    Hạ Úc Huân khinh bỉ nhìn Âu Minh Hiên "Loại đàn ông như anh sẽ không hiểu được đâu, các người đều thích con gái dịu dàng hiền thục, loại phụ như chim nhỏ nép vào lòng đàn ông! Thật là nông cạn!"

    Âu Minh Hiên sờ cằm: "Cũng.. không hẳn vậy.."

    "Há? Anh vừa nói cái gì?"

    "Không có gì! Em rốt cuộc có dẫn tôi đến không?"

    "Có có! Thế anh tính lúc nào đi?"

    "Thứ sáu tuần này, đợi anh tan làm, anh sẽ đến công ty đón em"

    "Được thôi!" Hạ Úc Huân xoa xoa mái tóc rốt bù của mình, đột nhiên cảm thấy có gì đó không ổn.

    Vài giây sau, cô kích động nắm lấy cổ áo Âu Minh Hiên "Học trưởng, hôm nay là thứ mấy? Bây giờ là mấy giờ?"

    Âu Minh Hiên buồn bã đáp: "Không cần hỏi nữa, em đến trễ rồi"

    Hạ Úc Huân hét lên, rồi bịt kín tai chạy vào phòng tắm đánh răng, rửa mặt.

    Hai phút sau, cô cũng như vậy xông ra "Học trưởng, quần áo em đâu?"

    Âu Minh Hiên nhàn nhã ngồi trên ghế sofa, để cô tùy ý nắm lấy cổ áo của mình, không nhanh không chậm mà nói: "Em định mặc bộ màu đỏ tối qua"

    Hạ Úc Huân đảo mắt: "Em chết chắc rồi.."

    Tưởng tượng đến vẻ mặt lạnh lùng sắc bén của Lãnh Tư Thần, Hạ Úc Huân sợ đến nỗi muốn trực tiếp chui vào trong bụng mẹ.

    Hạ Úc Huân không sợ là không sợ nhưng chỉ cần một cái nhìn của Lãnh Tư Thần cũng có thể làm cô sợ hãi.

    Này, hỏi thế gian tình là chi, bất quá vỏ quýt dày có móng tay nhọn..
     
    Nỹ Tâm, Thiên hiQuỳnh Anh Kelly thích bài này.
  9. Dịch Dương Thiên Tỉ Quả táo chán cậu rồi

    Bài viết:
    126
    Chương 7: Nhổ cỏ cho anh ăn

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lúc này đột nhiên chuông cửa vang lên, Hạ Úc Huân giật mình kinh sợ, dù sao ở một nơi như vậy bị người khác nhìn thấy thành thật có chút rắc rối.

    Âu Minh Hiên bình thản tự nhiên bước tới mở cửa, lấy đồ từ người phục vụ rồi đi vào.

    "Quần áo!" Hạ Úc Huân liếc nhìn bộ đồ thể thao nữ trong tay Âu Minh Hiên, lập tức phi qua lấy.

    Đai lưng áo ngủ cởi ra một nửa, lơ mơ nhớ rằng trong phòng vẫn còn một người cô dừng lại động tác.

    Âu Minh Hiên dù có việc nhưng vẫn ung dung chống cằm nhìn cô, "Sao lại không tiếp tục."

    Hạ Úc Huân xấu hổ đỏ mặt "Học trưởng, anh làm người tốt thì làm tới cùng được không? Kiếp sau làm trâu làm ngựa, em nhất định.."

    "Được rồi, nhìn dáng vẻ nhỏ bé đáng thương của em!" Âu Minh Hiên khó có lần phối hợp quay lưng lại.

    Trong lòng Hạ Úc Huân đem câu nói kia bổ sung hoàn chỉnh: Học trưởng, kiếp sau làm trâu làm ngựa em nhất định sẽ nhổ cỏ cho anh ăn!

    - -

    Hạ Úc Huân chạy như điên đến công ty nhưng vẫn bị trễ 3 tiếng.

    Không khí trong công ty hôm nay có chút kì lạ, tất cả mọi người đều trông có vẻ lo lắng khẩn trương như thể đối mặt với kẻ thù.

    Cô từ xa đã nghe thấy âm thanh đổ vỡ từ văn phòng chủ tịch, sau đó thầy giám đốc bộ phận tiếp thị bình thường tràn đầy nhiệt huyết giờ mặt xám mày tro đi ra, chân tay đều mềm nhũn.

    "Tiểu Hạ! Tiểu Hạ em cuối cùng cũng đến rồi! Mau qua đây!" Trợ lý An Ni đè nén âm thanh xúc động của mình.

    Hạ Úc Huân vội vàng chạy qua xem có chuyện gì: "An Ni, xảy ra chuyện gì vậy? Giám đốc Vương anh ta.."

    An Nhi lườm cô "Em vẫn còn tâm trạng quan tâm sống chết của người khác à! Cái mạng bé nhỏ của bản thân sắp không giữ được rồi!"

    "Há, không phải chứ.. mặc dù em đến muộn, nhưng em nhớ sáng hôm nay BOSS không có kế hoạch ra ngoài.." Hạ Úc Huân lo lắng đẩy gọng kính đen trên mũi gần như che đi nửa khuôn mặt nhỏ nhắn của mình.

    Chức vụ của cô là vệ sĩ, thực tế mà nói là người đi theo, trừ khi có lúc thật sự cần đi theo, bình thường cô không cần phải làm gì, đến muộn trừ tiền lương là được, làm sao mạng nhỏ lại không giữ được?

    An Ni tức giận: "Em có mù không? Trên đường đến đây không thấy à? Tâm trạng BOSS hôm nay cực kì tệ, có thể nổ bất cứ lúc nào, em giỏi rồi, sắp hết giờ làm mới tới, đây không phải là động vào họng súng sao? Đừng trách tôi không nhắc nhở em, Lãnh tổng sáng sớm nay có tìm em mấy lần, em lần này lành ít giữ nhiều..

    Chưa nói xong, máy liên lạc trên bàn reo lên, An Ni phi qua nghe, không dám trì hoãn một giây, trực tiếp nhận cuộc gọi:" Vâng.. vâng.. cô ấy đã đến rồi, vâng ạ! "

    An Ni cúp điện thoại dùng ánh mắt cảm thông nhìn cô giống như nhìn một người chết:" Lãnh tổng gọi em qua đó "

    Hạ Úc Huân nhìn ánh mắt của An Ni lạnh hết cả sống lưng:" Ông chủ sẽ không vì chuyện nhỏ nhặt này mà so đo với em chứ? "

    " Tứ chi phát triển, đầu óc đơn giản, kẻ ngu thường không biết sợ! "Chỗ ngồ bên kia, Tần Phi Ly ngồi trên ghế đối mặt với Hạ Úc Huân dùng biểu cảm bi ai thở dài.

    " Cô mới là kẻ ngu! "Hạ Úc Huân dùng lực, đẩy Tần Phi Ly đang ngồi trên ghế xoay vài vòng, sau đó không hề sợ hãi đi vào vòng tổng giám đốc.

    Tần Phi Ly bị choáng váng đến nôn mửa" Người phụ nữ man rợ! Tôi chúc cô không quay lại! "

    Hạ Úc Huân hít một hơi, nơm nớp lo sợ đi qua đi lại, tay run rẩy gõ cửa hai lần.

    Vừa bước một chân vào vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, đầu tiên tay bị nắm lấy sau đó đột ngột bị một lực mạnh kéo vào, lưng bị đập mạnh vào cửa.

    Sau đó một âm thanh" cạnh"cửa phòng làm việc bị khóa, hơi thở nguy hiểm tràn ngập.
     
    Nỹ Tâm thích bài này.
  10. Dịch Dương Thiên Tỉ Quả táo chán cậu rồi

    Bài viết:
    126
    Chương 8: Bị dồn vào chân tường

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hạ Úc Huân bị dọa giật mình dựa lưng vào cánh cửa, kinh sợ nhìn hắn, còn hắn dùng khuôn mặt mây đen đầy sấm sét nhìn cánh tay của cô sau đó tới cổ.

    Uh, Lãnh Tư Thần?

    Dọa chết cô rồi, tên gia hỏa này không ngồi trong bàn làm việc tự nhiên chạy ra đứng sau cánh cửa làm gì?

    Nhưng mà.. cô như thế này có tính là bị dồn vào chân tường không?

    Nếu không phải do biểu cảm của người nào đó quá đáng sợ, đây là mộng tưởng khiến tim cô chạy loạn.

    Hiện tại, đang sống bị dọa sợ tim như con nai chạy loạn..

    Đối phương không nói một lời, cả người tỏa ra khí lạnh, cô ho một tiếng rồi đành chủ động nói: "Cái đó.. BOSS, ngài tìm tôi có chuyện gì?"

    "Cô đến trễ ba tiếng" Âm thanh Lãnh Tư Thần lạnh lùng.

    "Hửm.. là hai giờ năm mươi ba phút.." Ai đó không biết sống chết giải thích.

    "Tối qua đi đâu?" Sắc mặt Lãnh Tư Thần có chút không tốt đánh giá quần áo mới trên người cô trước đây chưa từng thấy cô mặc mà thương hiệu bộ quần áo này rất đắt cô không thể nào tự mua được.

    Hạ Úc Huân nhanh chóng chớp chớp mắt, ánh mắt chuyển động: "Không.. không đi đâu nha!"

    Lãnh Tư Thần cười nhạt tiến lại gần một chút: "Thế tại sao cô phải chột dạ?"

    "Tôi không có chột dạ!" Cô nhanh chóng phản bác.

    "Cô chột dạ nên mới nói lắp, trốn tránh ánh mắt tôi, chớp mắt liên tục, lúc bị vạch trần ngón tay theo thói quen mà.." Lãnh Tư Thần nói đến đây rồi tầm nhìn rơi vào cánh tay cô.

    Cô nhìn theo ánh mắt hắn, kinh hoảng mà bỏ những ngón tay nắm chặt váy.

    Thật sự đủ rồi, từ bé đến lớn trước mặt tên gia hỏa này cô đều không có chút riêng tư!

    "Tôi hỏi cô một lần nữa, tối qua cô đi đâu? Tại sao không về nhà!" Lãnh Tư Thần kìm nén sự tức giận của mình hỏi lại lần nữa.

    Nhà cũ Lãnh gia nằm cạnh nhà cô, Lãnh Tư Thần làm việc rất chăm chỉ, bình thường đọc sách đọc đến muộn còn cô hay mất ngủ, đặc biệt là khoảng thời gian mẹ cô mất, mỗi lần cô đều nhìn qua của sổ để xem ánh đèn ấm áp khiến người ta yên tâm ở phòng hắn.

    Sau đó, mặc dù cô thoát khỏi nỗi đau, hắn cũng chuyển khỏi nhà cũ, nhưng nó lại trở thành ngôi nhà trong lòng cô.

    Xem ra hôm qua Lãnh Tư Thần đã trở về nhà cũ của hắn, nếu không tại sao hắn lại biết cô không về nhà?

    Hạ Úc Huân khó chịu vì giọng điệu hung hăng của hắn buột miệng nói: "Tôi đi đâu việc này đâu liên quan tới anh? Anh tưởng anh là ai, quản nhiều như vậy.."

    "Ồ, tôi là ai?" Lãnh Tư Thần cười lạnh "Hạ Úc Huân, tiền thưởng trong tháng này của cô.."

    Hạ Úc Huân vội ngăn lời của hắn: "BOSS! Ông chủ! Chủ tịch! Tôi sai rồi! Tối qua tôi đi bar, bởi vì tâm trạng không tốt nên uống nhiều rượu, nhưng tôi không hề làm ảnh hưởng công việc, lần sau tôi.."

    Lãnh Tư Thần ngắt lời cô "Tâm trạng không tốt? Tại sao tâm trạng lại không tốt?"

    Hạ Úc Huân liếc nhìn hắn, cúi đầu nghịch ngón tay "Theo đuổi anh hai mươi năm cũng chưa theo đuổi được, chớp mắt đã bị người phụ nữ khác cướp mất, tâm trạng tôi có thể tốt được sao.."
     
  11. Dịch Dương Thiên Tỉ Quả táo chán cậu rồi

    Bài viết:
    126
    Chương 9: Hôm nay anh đối với tôi lạnh nhạt

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ngoài vị hôn thê của hắn, còn có thể vì nguyên nhân gì khác chứ?

    Mấy ngày trước đột nhiên có một người phụ nữ trở thành giám đốc điều hành trong công ty, mọi người trong công ty đều đoán đây là tiểu thái thái Lãnh gia.

    Hiện tại Lãnh Tư Thần và người phụ nữ này hàng ngày bên nhau, nhà cô gần hắn như vậy mà cũng không có ưu thế.

    Điều khiến cô lo lắng sợ hãi là cô hiểu rõ nhất về Lãnh Tư Thần, lần đầu tiên cô nhìn Bạch Thiên Ngưng liền biết, người phụ nữ này là người yêu lý tưởng của Lãnh Tư Thần.

    Kẻ địch quá mạnh, lần này cô sợ lành ít dữ nhiều!

    Lãnh Tư Thần sững sờ sắc mặt có chút ôn hòa nhưng không biết đang nghĩ gì đột nhiên khuôn mặt lại như sét đánh tia chớp: "Tối hôm qua cô ở cùng với ai?"

    Ánh mắt Hạ Úc Huân lóe lên: "Tôi.. tôi một mình.."

    Ngón tay Lãnh Tư Thần để trên cánh cửa nhịp nhàng gõ: "Nói thật"

    Hạ Úc Huân nuốt nước bọt: "Thật.. thật.. thật sự là ở một mình.. nha.."

    Bất hạnh, sao lại nói lắp rồi!

    Hạ Úc Huân tuyệt vọng với chính mình, đành cúi đầu nói sự thật: "Lúc đầu đi một mình, sau đó bạn tôi đi ngang qua, thấy tôi say rượu, không biết nhà tôi ở đâu đành đưa tôi vào khánh sạn ngủ một đêm."

    "Một người bạn?" Lãnh Tư Thần dễ dàng nắm được trọng điểm, nếu thật sự chỉ đi quán bar uống rượu thì cô ta cần gì phải căng thẳng.

    "Ừm.." Hạ Úc Huân mơ hồ trả lời cầu nguyện hắn không tiếp tục hỏi.

    Đáng tiếc hoàn toàn ngược lại với mong muốn.

    "Một người đàn ông?" Lãnh Tư Thần hỏi lại.

    "Phải.." Cô mạnh mẽ gật đầu.

    "Âu Minh Hiên" Lãnh Tư Thần nói ra một cái tên dùng khẩu ngữ khẳng định.

    Nghe được cái tên đó, trong lòng Hạ Úc Huân lập tức muốn khóc tên gia hỏa này có đọc tâm thuật phải không?

    Hạ Úc Huân từ bỏ đầu tranh sảng khoái thú nhận: "Tôi không nghĩ rằng sẽ gặp được hắn, đây là ngẫu nhiên gặp, thực sự chỉ là ngẫu nhiên! Tôi không hiểu, anh sao cứ có thành kiến với hắn ta? Học trưởng rõ ràng rất tốt.."

    Sắc mặt Lãnh Tư Thần lập tức trầm xuống: "Là người tốt? Cô quen biết hắn ta bao lâu? Hiểu hắn rốt cuộc là loại người như thế nào không?"

    "Chuyện này liên quan gì đến việc tôi quen biết bao lâu? Tôi quen anh 20 năm thì thế nào? Vẫn không có cách nào hiểu anh! 20 năm gió mưa bấp bênh, chày sắt có thể nghiền thành bột, lẽ nào một chút cảm xúc anh cũng không có với tôi sao? Cho dù chỉ có một giây cảm thấy tôi đáng yêu! Ngu ngốc một cách đáng yêu cũng được!"

    Lãnh Tư Thần xoa lông mày, một lúc sau ngẩn đầu lên, sắc mặt lạnh lùng như đá: "Lúc đến công ty phỏng vấn, là ai nói cần tôi công bằng công tư phân minh? Hạ Úc Huân đáng lẽ tôi nên nói từ lâu, nếu cô tiếp tục đem cảm xúc cá nhân của mình vào công việc, cô nên rời khỏi công ty ngay lập tức cho tôi, tôi không cần cấp dưới chuyện công chuyện tư lẫn lộn."

    Nếu lúc đầu cô không nói như vậy thì làm sao hắn có thể cho cô co hội vào công ty nhưng hiện tại hắn lại dùng lời nói của cô để bắt bẻ cô..

    Hạ Úc Huân bị những lời lạnh lùng của hắn làm cho kích thích, hốc mắt đỏ lên: "Đi thì đi! Lãnh Tư Thần, anh có cái gì tốt! Tôi đây sẽ không thích anh nữa! Tôi nói cho anh biết, hôm nay anh đối với tôi lạnh nhạt, ngày mai.."

    "Ngày mai thì sao?" Lông mày người đàn ông xa cách khẽ nâng lên, ánh sáng chiếu qua khuôn mặt lạnh lùng tuấn tú.

    Cổ họng Hạ Úc Huân nghẹn ngào, nước mắt cô rơi, liền buộc miệng thốt ra: "Ngày mai.. ngày mai trời trở lạnh, gió Thiên Nam, độ ấm 10-15 độ C, chú ý giữ ấm.."

    Lãnh Tư Thần: "..."
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...