29 ❤︎ Bài viết: 50 Tìm chủ đề
3681 67
Kiếm tiền
Bắp không hạt đã kiếm được 36810 đ
Sau Khi Tôi Chết, Tra Nam Điên Rồi_Thất Nguyệt Lật Tử

Tác giả: Thất Nguyệt Lật Tử

Dịch giả: Bắp Không Hạt


Tình trạng bản gốc: Đang ra

Tình trạng bản dịch: Cố gắng ra đều đặn mỗi tuần

Thể loại: Tiểu thuyết, đô thị ngôn tình


53662283274_67fb3c16b4_o.jpg

Văn án:

Tôi đã yêu Phó Minh Dục được 10 năm, nhưng anh ta yêu cầu tôi thay thế Bạch Nguyệt Quang của anh ta để câu dẫn tên sát nhân biến thái ra ngoài, anh ta toàn tâm toàn ý để tôi chết.

Bạch Nguyệt Quang của anh ta_Người mà tôi đang thay thế đã chết trong tay kẻ sát nhân biến thái..

Nhìn thấy thi thể của tôi, anh ta điên rồi.

Sau khi tỉnh lại, tôi được tái sinh trong cơ thể của một người phụ nữ xa lạ, mà người chồng nằm bên cạnh tôi, lại là tên sát nhân đã giết tôi một cách dã man..
 
Chỉnh sửa cuối:
29 ❤︎ Bài viết: 50 Tìm chủ đề
Chương 1: Tôi Chết Rồi

Tôi chết rồi.

Tôi bị ép buộc đi câu dẫn tên sát nhân vào đêm đó.

Sau khi tôi chết, thi thể của tôi bị làm thành vật mẫu, được bỏ vào tủ kính để trưng bày.

Nhưng Phó Minh Dục đột nhiên phát điên rồi..

Hải Thành, Phó gia.

Tôi cũng không biết tại sao, sau khi tôi chết linh hồn của tôi lại trở về căn nhà này.

"Tây Tây vẫn không liên lạc được? Đã mấy ngày rồi." Dì Phó ngồi trên ghế sofa thấp giọng lẩm bẩm. "Đứa trẻ này từ trước đến nay vẫn luôn nghe lời, sẽ không từ chối nghe điện thoại. Có phải đã xảy ra chuyện gì hay không?"

Tôi là con gái nuôi của Phó gia, năm 18 tuổi tôi được nhận vào nuôi ở căn nhà này.

Mẹ tôi là bạn thân nhất của dì Phó. Sau khi bố mẹ tôi qua đời trong một vụ tai nạn ô tô, dì Phó đã đưa tôi về Phó gia.

"Mẹ, mẹ đừng lo lắng, người đã lớn như vậy lại có thể xảy ra chuyện gì chứ?" Phó Minh Dục có chút không kiên nhẫn nhìn thời gian. "Hôm nay là sinh nhật Viên Viên, con đi trước."

Nhìn Phó Minh Dục, tôi mỉm cười có phần tự ti, anh ta sẽ không quan tâm đến sự sống chết của tôi.

Chúng tôi từng là thanh mai trúc mã, đôi trẻ vô tư không có gì ngờ vực nha. Tôi thích đi theo bên cạnh anh ấy và anh ấy thích nắm tay tôi.

Anh ấy nói thích tôi, và tôi như một kẻ ngốc yêu anh ấy trong suốt 10 năm.

Đáng tiếc tình cảm tuổi trẻ quá yếu đuối, sau khi Phó Minh Dục gặp được tình yêu đích thực của mình, mọi tình cảm giữa chúng tôi đều tan biến trong phút chốc.

"Minh Dục.. Gần đây có tin đồn về vụ án giết người hàng loạt, chuyên giết những cô gái trẻ đẹp xinh đẹp. Mí mắt mẹ luôn cứ giật giật, trong lòng hoang mang. Con hãy mau liên hệ với Tây Tây nói với con bé rằng mẹ rất nhớ con bé." "Dì Phó có chút lo lắng, thấp giọng cầu xin.

Sau khi cha mẹ tôi qua đời, dì Phó là người duy nhất yêu thương và chăm sóc tôi, dì đã an ủi, đồng hành cùng tôi như một người mẹ và đối xử với tôi như con ruột.

Tôi muốn ôm và an ủi dì ấy, nhưng bây giờ tôi không thể làm được. Thậm chí.. còn khiến cô cảm thấy rất khó chịu.

" Dì, con xin lỗi.. "Tôi nghẹn ngào, dang tay định ôm dì nhưng không thể chạm vào dì.

" Cô ta cho dù có giận con thì cũng nên nghe điện thoại của mẹ, cô ta như vậy chắc là đủ lông đủ cánh rồi muốn đi đau thì đi. "Phó Minh Dục lúc nhắc đến tôi vẻ mặt đầy chán ghét.

Tôi vẫn còn nhớ năm đó, Phó Minh Dục bị kẻ bắt cóc làm bị thương, tôi mặc kệ mạng sống của bản thân ra sức dẫn dụ những người đó đi, chỉ mong anh ta có thể sống sót.

Tôi còn nhớ lúc hôn mê anh ta còn nói:" Tây Tây cả đời này anh sẽ đối xử thật tốt với em.. "

Giờ đây tình yêu đó đã không còn.

" Phó Minh Dục, tôi chết rồi, anh cuối cùng cũng được tự do, được giải phóng. "Tôi đứng trước mặt Phó Minh Dục, cười nhạo hắn.

" Minh Dục, mẹ biết con không muốn cưới Tây Tây, nhưng hai con đã có hôn ước, đã là thanh mai trúc mã từ nhỏ đã có tình cảm với nhau. Nếu con không cưới con bé thì mẹ biết giải thích thế nào với mẹ của con bé đây. "

Phó Minh Dục sắc mặt tối sầm, giọng nói lạnh lùng." Mẹ đừng nhắc gì tới thanh mai trúc mã nữa, cùng nhau lớn lên là phải cưới cô ấy sao? Đó là suy nghĩ viễn vông của cô ấy, lấy lời hứa lúc nhỏ để ràng buộc con, vì muốn gả cho con mà cô ấy chủ động câu dẫn con, đúng là vô liêm sĩ mà. "

Tôi mất kiểm soát và run rẩy toàn thân, tôi giơ tay định đánh anh ta nhưng trượt." Phó Minh Dục, đồ khốn nạn! "

Đêm đó rõ ràng là anh ta nổi điên động vào tôi, nhưng sau đó lại nói tôi là người âm mưu hại anh ta!

* * *

Phó Minh Dục rời đi, linh hồn tôi buộc phải theo Phó Minh Dục đến bữa tiệc sinh nhật của Bạch Viên.

Vừa vào cửa, bạn thân của Phó Minh Ngọc đã mỉm cười hét lớn cho chị dâu Bạch Viên.

" Chúc mừng sinh nhật chị dâu. Anh Minh Dục đã chi rất nhiều tiền để tổ chức sinh nhật cho chị dâu. "

Phó Minh Dục mỉm cười trìu mến với Bạch Viên và tặng quà trong tiếng hò reo của đám đông.

" Minh Dục, Tây Tây.. Còn có tin tức gì không? "Bạch Viên tựa hình như nhớ ra cái gì đó, thấp giọng hỏi.

Tôi cười lạnh." Giả vờ làm người tốt gì chứ? Lẽ nào không phải cô sợ tôi chết đó chứ? "

Phó Minh Dục cau mày." Nhắc tới cô ấy sẽ làm hỏng khung cảnh vui vẻ ngày hôm nay. "

Bạch Viên mỉm cười." Dù sao thì đó cũng là em gái của anh, đừng như vậy. "

" Em gái? "Phó Minh Dục hừ lạnh." Cô ta suýt chút nữa là hại chết em rồi, mà em vẫn lên tiếng thay cô ta. Em quá tốt bụng rồi. "

Bạch Viên ôm Phó Minh Dục và làm điệu bộ nũng nịu trong vòng tay anh." Em không để tâm đâu. "

Tôi đứng trước mặt Phó Minh Dục tuyệt vọng giải thích." Tôi không có, tôi chưa từng hại cô ta, là cô ta, cô ta hại chết tôi! "

" Phó Minh Dục! Cô ta đã giết tôi! "

Nhưng Phó Minh Ngọc hoàn toàn không nghe thấy.

Tôi đã khóc và cố gắng hết sức để giải thích. Sau khi giải thích quá nhiều, tôi chợt cảm thấy mệt mỏi.

Phó Minh Dục chưa bao giờ tin tưởng tôi.

" Các anh có nghe nói kẻ sát nhân hàng loạt vẫn chưa bị bắt không? Cảnh sát đã tìm thấy sáu thi thể, đều là nữ nhân xinh đẹp. "

Có người đang thảo luận về kẻ sát nhân.

" Lúc trước hung thủ không phải nhắm vào chị Bạch Viên sao? May mắn thay, anh Minh Dục đã bảo vệ chị ấy, nếu không thì sẽ rất nguy hiểm. "

" Trình Tây dùng bản thân làm mồi nhử kẻ sát nhân, nhưng cô ta thậm chí còn không dụ được tên sát nhân ra ngoài.

Ngay cả kẻ sát nhân cũng coi thường cô ta, hahahaha..

"Đúng vậy, ngay cả sát nhân cũng coi thường cô ta, cô ta lấy gì để có thể so với Bạch Viên tỷ tỷ của chúng ta chứ?"

Trái tim của Phó Minh Dục thắt lại, anh cáu kỉnh không thể hiểu lí do. "Các cậu nói những lời này để làm gì."

Anh châm một điếu thuốc, chuông điện thoại vang lên.

"Xin chào?"

"Đây là anh Phó Minh Dục phải không? Chúng tôi đến từ Đội cảnh sát hình sự Hải Thành. Trình Tây và anh có mối quan hệ gì?"

Phó Minh Dục đột nhiên đứng dậy và ra hiệu cho mọi người im lặng. "Ngậm miệng lại hết đi!"

Anh có chút lo lắng, ngón tay hơi trắng bệch. "Trình Tay, là.. em gái tôi."

Tôi nhìn Phó Minh Dục và đột nhiên bật cười.

Cho đến khi chết, tôi vẫn sẽ là em gái của anh ta.

"Có thể cô ấy đã xảy ra chuyện gì đó. Chúng tôi tìm thấy điện thoại di động và đồ đạc của cô ấy ở hiện trường vụ án đầu tiên. Hãy đến xác nhận một chút đi."
 
Last edited by a moderator:
29 ❤︎ Bài viết: 50 Tìm chủ đề
Chương 2: Đừng bỏ rơi tôi, làm ơn

Tôi đi theo Phó Minh Dục và tham gia vào đội cảnh sát hình sự.

"Phó Minh Dục tiên sinh, hãy cùng chúng tôi xác nhận một chút." Cảnh sát đưa Phó Minh Dục đi xác định di vật tại hiện trường, bao gồm quần áo, điện thoại di động và túi xách đều là của tôi.

Phó Minh Dục trông rất không vui và mất một lúc lâu mới nói được. "Em ấy ở đâu?"

"Xin lỗi anh Phó, điều tra sơ bộ cho thấy cô ấy có thể đã bị giết, nhưng thi thể vẫn chưa được tìm thấy."

"Vậy thì không cần điều tra nữa. Đừng lãng phí sức lực vào em ấy. Em ấy sẽ không xảy ra chuyện gì đâu." Phó Minh Dục cười nhạt. "Em ấy cố tình để đồ đạc ở đó nhằm đe dọa thôi, em ấy muốn tôi cảm thấy tội lỗi và nhân nhượng".

Phó Minh Dục không tin rằng tôi đã chết.

Trong mắt anh, tôi là một kẻ xấu xa sẽ không bao giờ bỏ cuộc để đạt được mục đích của mình. Anh ta ước gì tôi chết thật.

"Anh Phó anh có chắc không?" Viên cảnh sát nghi ngờ nhìn Phó Minh Dục.

"Tôi chắc." Phó Minh Dục gật đầu, nghiêm túc nói. "Gây rắc rối cho các anh rồi. Chuyện này tôi sẽ giải quyết và tìm thấy cô ấy trong vòng ba ngày."

Đôi mắt Phó Minh Dục tối sầm, rõ ràng là đang tức giận.

Tôi biết anh ấy quá rõ, anh ấy tức giận vì lần này tôi đã đi quá xa.

Đột nhiên tôi muốn cười, nhưng ở cạnh Phó Minh Dục tôi cười không nổi.

Tôi đã chết nhưng anh ta đang trì hoãn việc giải quyết vụ án của cảnh sát.

Giống như ngày tôi chết, tôi đã cầu cứu tới anh ta, nhưng sau khi trả lời anh ta cáu kỉnh nói một câu: "Trình Tây, em chơi đủ chưa? Sao em không đi chết luôn đi?"

Tôi tuyệt vọng ném điện thoại xuống, bị kẻ sát nhân làm cho bất tỉnh rồi mang tôi đi.

"Tần Nhược Lâm, Trình Tây đâu? Bảo em ấy đừng trốn nữa mau về nhà đi." Sau khi rời khỏi đội cảnh sát hình sự, Phó Minh Dục tức giận gọi điện cho Tần Nhược Lâm.

Tần Nhược Lâm là người bạn duy nhất của tôi.

Tôi thậm chí còn không kịp nói lời tạm biệt với cô ấy.

"Phó Minh Dục, anh phát bệnh gì vậy? Tôi còn muốn hỏi anh, Trình Tây ở đâu, anh đưa cô ấy đi đâu rồi?"

"Nhờ cô chuyển lời tới em ấy rằng tôi chỉ cho em ấy một cơ hội ngày mai phải về nhà ngay lập tức. Nếu không, dù em ấy có chết ở bên ngoài, tôi cũng sẽ không nhận thi thể của em ấy!"

Không hiểu anh đang lo lắng điều gì, hơi thở gấp gáp.

Tôi đứng đó chết lặng, cười mỉa mai. "Anh không cần giúp tôi nhận thi thể, bởi vì anh căn bản không tìm được thi thể của tôi đâu."

"Phó Minh Dục, Trình Tây mất tích, tôi đã báo cảnh sát, tên cặn bã này, nếu cô ấy có chuyện gì, tôi sẽ không tha cho anh!" Tần Nhược Lâm khóc lóc mắng Phó Minh Dục.

Trái tim Phó Minh Dục thắt lại, anh mỉm cười chế nhạo. "Đây là thủ đoạn mới của cô sao? Dùng chuyện này ép tôi cưới cô ta à? Haha.. Thật là tiện nhân."

Tôi mờ mắt nhìn Phó Minh Dục.

Lúc đó, tôi thực sự rất đau lòng.

* * *

Đêm trước khi xảy ra tai nạn, trời mưa to, có sấm chớp.

Phó Minh Dục đè tôi xuống giường, ánh mắt lạnh lùng đầy đe dọa.

"Trình Tây, cô hết lần này đến lần khác quyến rũ tôi, không phải là muốn tôi chạm vào cô sao? Tại sao cô lại hèn hạ như vậy? Cần nam nhân như vậy sao?"

"Tôi không có.. Phó Minh Dục, chúng ta đã đính hôn, nhưng anh lại không thực hiện lời hứa.."

Phó Minh Dục hoàn toàn phớt lờ lời giải thích của tôi.

Anh ôm cằm tôi và hôn tôi. Nụ hôn đó không có tình yêu, chỉ có sự giải phóng dục vọng.

"Đây không phải là điều cô muốn sao? Tại sao cô lại giả vờ?"

"Minh Dục, em cầu xin anh, bụng em đau quá.." Tôi khóc lóc van xin anh nhưng anh không buông tôi ra.

Anh ta nhéo eo tôi, thỉnh thoảng dùng lực, như thể anh đang trút giận.

Lúc đó tôi cảm giác như anh ta muốn giết tôi.

"Trình Tây, cô đã đẩy Viên Viên xuống cầu thang, suýt giết chết cô ấy. Chuyện này tôi còn chưa giải quyết xong với cô đâu."

"Tôi không báo cảnh sát tới tống cô vào tù, tôi đối xử với cô cực kỳ tốt rồi, cô đừng giở trò gì nữa! Cô muốn gả cho tôi? Tốt nhất là cô nên từ bỏ!"

Đến cuối cùng, giọng tôi khàn đi và tôi không thể nói được lời nào.

Không phải tôi, tôi không đẩy cô ta.

Máu đỏ sẫm chảy ra giữa hai chân tôi, bụng tôi co thắt dữ dội đến mức tôi đau đến nghẹt thở. "Minh Dục.. đau quá. Làm ơn đưa tôi đến bệnh viện."

Vào thời điểm đó, tôi rõ ràng cảm thấy có điều gì đó không ổn.

"Thật xui xẻo." Phó Minh Dục chán ghét ném tôi sang một bên, đứng dậy mặc quần áo, muốn đưa tôi đến bệnh viện.

Nhưng đúng lúc này, điện thoại của anh vang lên.

"Minh Dục! Minh Dục.. cứu em với! Có vẻ như em đang bị tên sát nhân biến thái đó nhắm tới, cứu em với!"

Phó Minh Dục sắc mặt tối sầm, hoảng sợ túm lấy quần áo chạy ra ngoài.

Anh ấy quá lo lắng cho Bạch Viên nên không quan tâm đến sự sống chết của tôi.

Tôi đau đớn ngã xuống giường và cuộn tròn thành một quả bóng. "Cứu tôi.. Phó Minh Dục.."

"Đừng rời bỏ tôi.. làm ơn.."
 
Last edited by a moderator:
29 ❤︎ Bài viết: 50 Tìm chủ đề
Chương 3: Anh ta muốn tôi chết

Ngày hôm đó, tôi ngất đi vì đau đớn.

Vào ngày thứ sáu trước khi xảy ra tai nạn, khi tôi tỉnh dậy thì trời đã rạng sáng.

Sau cơn mưa trời nắng đẹp, tôi cố gắng đứng dậy khỏi mặt đất, máu giữa hai chân đã khô.

"Minh Dục, em sợ quá, phải làm sao đây, phải làm sao đây?"

:

Trong phòng khách, Bạch Viên đang khóc lóc liên tục, nói rằng mình đang bị sát nhân nhắm tới.

Cô ấy sợ chết.

"Minh Dục, chúng tôi đã kiểm tra hệ thống giám sát, phát hiện chị Bạch Viên quả thực đang bị nhắm tới. Anh có muốn gọi cảnh sát không?"

"Đừng.. Minh Dục, đừng gọi cảnh sát. Tên sát nhân này rất độc ác và đặc biệt chọn ra những nữ nhân trẻ để ra tay. Cảnh sát đã tìm thấy sáu cái xác mà vẫn chưa bắt được hắn. Nếu chúng ta gây rắc rối cho hắn ta.."

Bạch Viên sợ hãi lắc đầu, không thể báo cảnh sát.

"Bạch Viên, đừng sợ." Minh Dục ôm cô ta vào lòng ra sức an ủi.

Anh ấy không phải là một người không thể dịu dàng, nhưng sự dịu dàng của anh ấy từ trước đến giờ chưa bao giờ dành cho tôi một dù chỉ một phần.

Tôi đang đứng tại chỗ, một chút lúng túng, một chút cứng nhắc, đi cũng không nổi.

"Chị Bạch Viễn, hôm qua chị đi bộ từ hẻm Hongdong chị mặc quần ao gì?

" Một chiếc váy đỏ. "Bạch Viên nói xong, nhìn thấy tôi," Tây Tây.. "

Tôi không nói gì, nhìn đi chỗ khác, hai chân đi về phía bếp, tôi muốn lấy một ít thức ăn.

" Minh Dục, tôi có một cách để dẫn kẻ giết người ra, chúng ta bắt hắn ta lại rồi sau đó báo cáo với cảnh sát. "Trương Trạch nhìn Minh Dục nói.

Phó Minh Dục gật đầu." Nói xem nào. "

" Tìm một người phụ nữ, mặc váy của Chị Bạch Viễn, đi vào ngõ Hongdong Alley giữa đêm dẫn hắn ra ngoài. Xung quanh đều là camera, chúng ta canh chừng ở đó, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu. "

Phó Minh Dục cau mày." Cậu nghĩ ra loại ý tưởng tồi tệ gì vậy, cậu bảo bạn gái của cậu đi được không? "

Đôi mắt của Bạch Viễn rơi vào tôi một lần nữa và thì thầm." Tây Tây, khuôn mặt của cô không phải rất đẹp, không có chuyện gì đâu? "

" Em quan tâm đến em ấy làm gì? Em ấy suýt chút nữa là hại chết em, em vẫn quan tâm đến em ấy. "

Bàn tay tôi nắm chặt lấy ly nước nóng, và nỗi đau trong tim tôi lập tức lây lan toàn thân.

" Hãy để cô ấy đi đi! Cô gần suýt chút nữa đã giết chị Bạch Viên, cô ta nợ chị Bạch Viên lần này đi xem như là để chuộc lỗi! "

" Đúng đấy! Hãy để Trình Tây đi, Trình Tây và Bạch Viên có phần giống nhau, hãy để cô ấy đi! "

Tôi nhìn Phó Minh Dục hoảng loạn và muốn nghe lời từ chối từ miệng anh ta.

Rõ ràng anh ta biết tôi sợ tối, sao có thể nửa đêm đi tới đó được.

Phó Minh Dục sửng sốt một lúc, nhìn tôi bằng ánh mắt lạnh lùng và nói một lúc lâu." Em nợ Viên Viên, nhất định phải trả. "

Lời nói của anh ta dường như đẩy tôi xuống vực thẳm.

Các ngón tay của tôi tê cứng đến mức không thể cầm chắc ly nước nóng và toàn bộ nước nóng đổ ra mu bàn tay.

Nước sôi dường như làm tôi bất tỉnh.

10 năm, tôi dùng 10 năm, không thể làm ấm trái tim của người đàn ông này.

Nhưng Bạch Viên thì có thể dễ dàng lấy được.

" Tôi sẽ không đi.. "Tôi từ chối. Không thể nào tôi lại đùa giỡn với cuộc sống của mình được.

" Minh Dục, đừng ép Trình Tây nữa.. "Bạch Viên mắt đỏ lên." Tây Tây không cố ý đẩy em xuống cầu thang. "

" Đừng nói thay cho em ấy! "Phó Minh Dục đột nhiên tức giận.

Bạch Viên sửng sốt.

Anh ấy đứng dậy và đi về phía tôi.

Tôi lắc đầu sợ hãi." Phó Minh Dục, tôi không đi! "

" Đi hay không đi không do cô quyết định! "Phó Minh Dục kiên quyết ép tôi đi.

" Chúng tôi sẽ luôn để mắt đến cô, sẽ không để cô chết. "Phó Minh Dục dường như đang đảm bảo với tôi.

Tôi cúi đầu, nước mắt nóng hổi trong mắt.

" Trả lại những gì cô nợ Viên Viên, tôi sẽ coi cô đã sửa đổi, sau này sẽ không nhắm vào cô nữa. "Anh ta hạ giọng, như thể đang cố gắng gây ấn tượng với tôi.

Tuy nhiên, tôi tin đó là sự thật." Anh thực sự.. anh sẽ bảo vệ tôi an toàn chứ? "

" Nói thừa. "Phó Minh Dục có chút không kiên nhẫn.

" Phó Minh Dục, tôi không nợ Bạch Viễn cái gì. Sau khi bắt được hung thủ, anh có thể đồng ý với tôi một điều được không? "

Không phải là tôi đang mặc cả với anh ấy, mà là tôi có chuyện muốn nói với anh ấy.

" Đừng tự đẩy mình đi quá xa. "Sắc mặt của Phó Minh Dục ngay lập tức thay đổi.

Tôi cuối đầu, không nói nữa.

Cuộc sống ở Phó gia, tôi luôn phụ thuộc vào người khác, tôi yêu anh ấy, nhưng tôi cũng sợ anh ấy.

Tôi cúi đầu xuống và ngừng nói.

" Được.. tôi sẽ đi. "Tôi đồng ý." Cứ coi như là trả món nợ anh đã cứu tôi hồi đó đi."

Tôi đã trao cuộc đời mình cho Phó Minh Dục.

Khi chuyện này kết thúc, tôi sẽ chủ động chấm dứt hôn ước và trả tự do cho anh ấy. Tôi sẽ ra nước ngoài và rời xa nhà họ Phó mãi mãi..
 
29 ❤︎ Bài viết: 50 Tìm chủ đề
Chương 4: Tôi chết rồi, anh có buồn không?

"Tây Tây, cảm ơn cô. Không ngờ cô lại dũng cảm như vậy."

Bạch Viên đến nói chuyện đạo đức giả với tôi, nắm tay tôi nhưng ánh mắt lại đầy đe dọa.

Tôi hất tay cô ấy ra, rời khỏi Phó gia mà bụng đang đói cồn cào.

Thực ra ở thời điểm đó, lẽ ra tôi nên từ bỏ.

Bệnh viện.

"Cô có thai rồi, đã hai tháng rồi mà cô không biết à? Chỉ cần quan sát một chút là biết."

Tôi bàng hoàng ngồi trên ghế, nhìn kết quả xét nghiệm, toàn thân run lên.

Có thai rồi.

Chuyện gì xảy ra ngay luc này, tôi đang mang thai.

Phó Minh Dục không yêu tôi, hắn cũng không dễ dàng gì chấp nhận đứa trẻ trong bụng tôi là con của hắn.

Ngay cả khi tôi có thai, anh ấy cũng sẽ không có bất kỳ thay đổi nào đối với tôi. Anh ấy sẽ chỉ nghĩ rằng tôi đang ép anh ấy kết hôn.

Ngày thứ 5 trước vụ tai nạn.

Tôi lấy hết can đảm để nói với Phó Minh Dục về việc tôi mang thai.

Nếu anh ấy không muốn đứa con này, tôi sẽ phá thai và bỏ đi.

Tôi chắc chắn sẽ không làm phiền anh ta nữa.

Sẵn sàng chấp nhận. "Dududu.." Tôi gọi không biết bao nhiêu lần, nhưng anh ấy cũng không thèm nghe máy.

Khi cuộc gọi cuối cùng được thực hiện, bên kia đã trả lời.

Là Bạch Viên lên tiếng.

"Tây Tây à, cô kiếm Minh Dục hả? Anh ấy mệt rồi, cần nghỉ ngơi."

"Nói với cô ta nhiều như vậy để làm gì? Chỉ cần bảo cô ta đừng làm phiền anh." Bên kia điện thoại là giọng nói thiếu kiên nhẫn của Phó Minh Dục còn có tiếng cười vui tươi của Bạch Viên. "Minh Dục, đừng ồn ào, hôm nay bà dì ghé thăm, anh đừng đụng vào em.."

Tôi cầm điện thoại ngồi trên ghế sofa một cách tê dại và cứng ngắc.

Đêm đó Phó Minh Dục trở về, lại mang theo Bạch Viên.

"Con mang cô ta đến đây làm gì?" Dì Phó cau mày, có chút không vui.

"Mẹ, Viên Viên và con sắp đính hôn, khi con về sẽ báo cho mẹ biết." Giọng nói của Phó Minh Dục rất thẳng thắn.

Dì Phó sửng sốt và vô thức nhìn tôi.

Mắt tôi đỏ hoe và tôi không nói gì.

"Mẹ không đồng ý, trước đây con cùng Tây Tây đính hôn.." Dì Phó còn muốn nói cái gì đó nhưng bị cắt ngang.

"Viên Viên đã bị kẻ sát nhân nhắm tới. Kẻ sát nhân chỉ nhắm vào phụ nữ độc thân và chưa lập gia đình. Hôn sự của chúng con sẽ công khai cho mọi người biết."

Tình yêu của Phó Minh Dục dành cho Bạch Viên đã đạt đến mức trắng trợn.

Bụng tôi hơi cồn cào nên tôi chợt đứng dậy chạy vào nhà vệ sinh trong cơn hoảng loạn, nôn mửa.

Anh ấy xem tôi là gì?

Tôi vẫn nhớ rằng năm tôi mười tám tuổi, bố mẹ tôi đã gặp tai nạn xe hơi, và tôi cũng bị ép vào khung xe.

Là Phó Minh Dục là người đã phát điên chạy lại để giải cứu tôi. Anh ấy đã cố gắng hết sức để đập vỡ kính ô tô, dù tay đầy máu nhưng anh ấy vẫn cố gắng cắt dây an toàn, kéo tôi ra khỏi xe và bế tôi đến nơi an toàn.

Sau đó tiếp tục cứu cha mẹ tôi.

"Phó Minh Dục.." Tôi hét lên một cách yếu đuối, tôi chỉ có thể đứng nhìn từ xa.

Khoảnh khắc bố mẹ tôi được giải cứu, chiếc xe đã nổ tung.

Ngọn lửa và cú sốc khổng lồ khiến tôi run rẩy.

Ngay cả khi cuối cùng bố mẹ tôi vẫn rời đi, những dáng vẻ ra sức cứu người của Phó Minh Dục đã khắc sâu trong trái tim tôi.

Anh ấy là một người tốt, nhưng anh ấy không yêu tôi.

Anh và Bạch Viên sắp kết hôn.

Mà tôi, từ đầu đến cuối như một trò đùa.

"Tây tây đừng sợ, em sẽ không có việc gì, Tây Tây.."

"Tây Tây.."

Vẫn còn nhớ tại hiện trường vụ tai nạn xe hơi, anh ấy đã gọi tên tôi, nắm lấy tay tôi, xe cứu thương đã đến ngay lập tức.

Vào thời điểm đó, tôi nghĩ anh ấy cũng thích tôi.

Một sự hiểu lầm mất nhiều năm như vậy.

"Trình Tây, cô lại giả vờ chết cái gì chứ!"

Cánh cửa của nhà vệ sinh đã được mở, "Cô sẽ đến Hongdong Alley vào tối mai. Tất cả chúng tôi đã sắp xếp hết rồi. Đừng giở trò gì ở đây."

"Phó Minh Dục.. Anh thực sự không sợ tôi chết sao?"

"Trình Tây, cô là loại người cao số, cô đi là thích hợp nhất, bạn nói đúng, cô với tên sát nhân rất hợp! Cô quấy rầy tên sát nhân đó như cách cô quấy rầy tôi vậy. Nói không chừng, cô có thể đóng góp công ích cho xã hội!"

"Tôi chết rồi.. Anh có buồn không?" tôi nhẹ giọng hỏi.

Phó Minh Dục cau mày. "Cô có nỡ đi chết không? Câu hỏi này chờ cô chết đi đã rồi tôi mới trả lời."
 
29 ❤︎ Bài viết: 50 Tìm chủ đề
Chương 5: Cuối cùng, tôi chết rồi

Đêm thứ tư trước khi xảy ra sự việc.

Tôi mặc chiếc váy đỏ đứng trong ngõ run rẩy.

"Diễn tự nhiên một chút." Giọng của Phó Minh Dục phát ra từ tai nghe.

Tôi đi từ đầu ngõ đến cuối ngõ, đi tới đi lui mấy lần nhưng không có người khả nghi.

"Anh Minh Dục, hung thủ không phải là coi thường cô ta đấy chứ?"

"Hahaha, ngay cả những kẻ sát nhân cũng coi thường cô ta."

Trong tai nghe, là tiếng cười chế nhạo của anh em Phó Minh Dục.

Tôi ngồi xổm trên mặt đất với đôi mắt đỏ hoe, nhất thời muốn khóc thật lớn.

Đêm đó, tôi đã thất bại trong việc dụ kẻ sát nhân ra ngoài.

Tôi tưởng họ sẽ để tôi đi, nhưng họ không làm thế.

Vào đêm thứ ba trước khi xảy ra tai nạn, họ vẫn bắt tôi đi đi lại lại trong ngõ Hongdong.

Vẫn không thể dụ được người họ đang tìm kiếm.

Một ngày trước khi xảy ra tai nạn, Bạch Viên đã tìm thấy tôi.

"Tây Tây, tôi xin lỗi. Lúc trước tôi nhớ nhầm, hình như tôi bị theo dõi không phải ở hẻm Hongdong mà là ở con hẻm cuối đường. Minh Dục bảo cô tối nay sau giờ làm việc hãy đến đó, chúng tôi sẽ phục kích ở đó trước. Cô chỉ cần hét lên nếu có chuyện gì xảy ra."

Tôi đương nhiên là tin điều đó, sau giờ làm việc tôi đã đi đến con hẻm.

Lần này, thực sự có người đang theo dõi tôi.

"Alo? Có ai không.. Hình như có ai đó ở phía sau tôi." Tôi lo lắng và cực kỳ sợ hãi, hét lớn vài trong tai nghe gọi đối phương.

"Có ai không.."

Có tiếng nô đùa trong tai nghe nhưng không ai nghe tôi nói.

Tôi cảm thấy có gì đó không ổn nên đã gọi đi gọi lại cho Phó Minh Dục.

Nhưng sau khi trả lời, anh ấy đã nóng nảy mắng tôi. "Trình Tây, cô chơi đủ chưa? Sao cô không chết luôn đi?"

"Hôm qua cô đến tìm Viên Viên, bảo cô ấy rời xa tôi vì chúng ta đã có hôn ước? Để tôi nói cho cô biết, nếu Viên Viên có chuyện gì, tôi sẽ khiến cô phải trả giá bằng mạng sống!"

Tôi sợ hãi dừng lại và muốn giải thích.

Nhưng đột nhiên có một đôi tay đưa ra bịt miệng và mũi tôi lại.

Chiếc điện thoại tuột khỏi tay, tôi vùng vẫy một cách tuyệt vọng nhưng chẳng bao lâu sau, tôi bất tỉnh.

Ngày xảy ra tai nạn.

Khi tôi tỉnh dậy trong cơn choáng váng, tôi thấy mình đang bị nhốt trong một chiếc hộp gỗ lớn, loại hộp gỗ dùng để đựng đồ sứ dễ vỡ, có một khe hở có thể nhìn thấy được bên ngoài.

Tôi đang muốn chật vật đứng dậy thì nhìn thấy một người đàn ông cao lớn mặc áo hoodie từ bên ngoài bước vào.

Tôi đã nhìn thấy khuôn mặt của anh ta.

Da của anh ấy rất trắng và mái tóc dài rối bù. Dù mái tóc che nửa khuôn mặt nhưng tôi vẫn thấy hắn ta rất đẹp trai.

Mặc dù vậy, dùng từ đẹp trai để mô tả một kẻ sát nhân là không phù hợp.

Nhưng đôi mắt của người đàn ông đó có màu xanh nhạt.

Ngũ quan của anh ta sâu hun hút, tóc đen và nước da trắng phếu. Anh ta là con lai rất dễ nhận biết.

Một bầu không khí chết chóc bao trùm khắp người anh ta.

Tôi có chút sợ hãi, không dám phát ra âm thanh.

Anh ta dường như đang tìm kiếm thứ gì đó, nhìn xung quanh, nhặt một chiếc rìu từ trong góc và kéo nó ra.

Tôi sợ hãi che miệng lại, cẩn thận trèo ra khỏi hộp gỗ muốn chạy ra ngoài.

Nhưng vừa chạy chưa được bao lâu, tôi đã bị anh ta đánh bất tỉnh từ phía sau và ngã xuống đất.

Trước khi bất tỉnh, tôi nhìn thấy chiếc rìu vẫn còn trong tay của anh ta.

"Em là tác phẩm nghệ thuật hoàn hảo nhất mà anh từng thấy."

Giọng anh ta khàn khàn.

"Em và bọn họ khác nhau, anh muốn giữ em mãi mãi.. Anh sẽ không để ai tìm thấy em. Em sẽ luôn thuộc về anh và ở bên anh mãi mãi."

Người đàn ông này chắc chắn là có bệnh, là đồ biến thái.

Ý thức của tôi ngày càng mờ nhạt cho đến khi máu cạn kiệt và tim tôi ngừng đập.

Thì ra trước khi cái chết đến lại bình yên đến thế..

Nơi ở của Phó Minh Dục.

Tâm hồn tôi theo Phó Minh Dục về nhà anh ấy, anh ấy hiếm khi trở lại ngôi nhà cũ của Phó gia và phần lớn thời gian sống một mình.

Tôi đã nhiều lần muốn đến xem nhà anh ấy vì nghĩ rằng đó sẽ là phòng cưới của chúng tôi sau khi kết hôn.

Tôi tràn đầy khao khát ở nơi này.

"Minh Dục, anh tìm được Tây Tây chưa?" Vừa vào cửa, Bạch Viên liền lao tới ôm lấy Phó Minh Dục.

Cô ấy đang mặc đồ ngủ rõ ràng đã ở đây rất lâu.

Phó Minh Dục ôm Bạch Viên, nhẹ nhàng an ủi cô. "Không biết cô ta lại giở trò gì nữa đây."

Tôi cười giễu cợt và nhìn quanh cách trang trí căn phòng.

Hóa ra đây là phòng tân hôn của anh và Bạch Viên.

Anh ta đã sớm im ốc tàng kiều (ý chỉ giấu người đẹp trong nhà của mình. Thường để khen những người vợ xinh đẹp lại ít ra ngoài. Thời xưa chỉ vua chúa nạp thê thiếp xinh đẹp về rồi giấu trong phủ)
 
29 ❤︎ Bài viết: 50 Tìm chủ đề
Chương 6: Tôi hận không thể giết Bạch Viên

"Minh Dục.. Tây Tây không muốn em gả cho anh." Bạch Viên khóc nức nở mở miệng nói.

"Đừng quan tâm đến cô ta, chúng ta nên đính hôn. Cô ta sẽ tự nhiên quay đầu không phiền đến chúng ta nữa." Phó Minh Dục cho rằng tôi cố ý dùng thủ đoạn này để phá hỏng tiệc đính hôn của anh ấy và Bạch Viên.

Anh đã công khai chuyện này và mong muốn có thể thông báo về tiệc đính hôn cho cả thế giới biết.

Nhưng anh ta đâu có biết, tôi đã sớm từ bỏ anh ta rồi.

Nếu tôi còn sống, chắc giờ này tôi đã lên máy bay rời Hải Thành rồi.

"Minh Dục.. Tại sao Tây Tây không thích em? Trước đây cô ấy đã đẩy em xuống cầu thang, suýt giết chết em, bây giờ lại muốn dùng cách này để phá hỏng lễ đính hôn của chúng ta. Nếu bác gái biết chuyện, nhất định sẽ không đồng ý." Bạch Viên khóc.

Sắc mặt Phó Minh Dục càng thêm xấu xí. "Ngoài việc cô ta dùng thủ đoạn làm mê hoặc mẹ anh, cô ta còn có thể làm gì khác?"

Tôi mỉm cười mỉa mai, thậm chí còn không thèm giải thích.

Dù sao thì anh ấy cũng không thể nghe thấy bất cứ điều gì tôi nói.

Khi tôi còn sống, anh ấy cũng không nghe lời giải thích của tôi chứ đừng nói đến việc tôi đã chết.

Phó Minh Dục và Bạch Viên bước vào phòng ngủ, tôi thất bại thảm hại ngồi trên ghế sofa.

Tiếng cười thỉnh thoảng vang lên trong phòng, như một lưỡi dao sắc bén, cứa vào tâm hồn tôi.

Nhìn xuống bụng tôi cảm nhận được tâm hồn mình run rẩy.

Đứa trẻ còn chưa kịp thành hình.. đã đi theo tôi biến mất.

Nếu Phó Minh Dục biết tôi đã chết và mang thai đứa con của anh ấy, trong giấc mộng anh ấy sẽ cười và tỉnh dậy phải không?

Cuối cùng cũng có người giải quyết được mối nguy hiểm tiềm ẩn cho anh.

"Buzz!" Điện thoại di động của Phó Minh Dục reo vào lúc ba giờ sáng.

"Alo?" Phó Minh Dục có chút thiếu kiên nhẫn.

"Anh Phó, chúng tôi tìm thấy một thi thể nữ không đầu ở kênh rạch Cửu Hà. Chiếc vòng trên cổ tay của cô ấy được xác nhận là của Trình Tây em gái anh. Xin vui lòng đến xác nhận thi thể."

Phó Minh Dục đột nhiên ngồi dậy, thở dốc.

Ngoài cửa sổ có sấm sét, Phó Minh Dục đột nhiên đau đầu dữ dội.

"Tây Tây?"

Khoảnh khắc tia sét đánh xuống, Phó Minh Dục đưa mắt quan sát trong phòng khách anh thấy một bóng người rất giống với Trình Tây.

Tôi ngạc nhiên nhìn Phó Minh Dục, anh ấy có thể nhìn thấy tôi không?

Nhưng chẳng bao lâu, Phó Minh Dục chửi rủa một cầu, cầm áo khoác chuẩn bị rời đi.

Trên giường, Bạch Viên cũng tỉnh lại, chân trần đi ra ngoài.

"Trình Tây, Trình Tây, đừng trách tôi. Muốn trách thì trách Phó Minh Dục quá tốt. Người phụ nữ nào lại không muốn anh ấy? Tôi không ngờ cô lại ngu ngốc như vậy. Cô thực sự đã tin lời tôi nói, haha.. cô đáng chết!"

Tôi lao tới như điên, ôm lấy cổ cô ta một cách tuyệt vọng và khóc. "Là cô giết tôi, là cô! Tôi muốn giết cô, tôi muốn giết cô!"

Tôi đã cố gắng hết sức để giết người phụ nữ đã gây ra cái chết bi thảm cho tôi, nhưng tôi không thể làm gì được.

Tôi không thể trả thù, tôi không thể làm gì cả.

Đội cảnh sát hình sự.

"Người quá cố đã bị tấn công tình dục trước khi chết và quần áo cô ấy mặc trên người không phải của cô ấy."

Phó Minh Dục đứng cạnh bàn mổ, toàn thân cứng đờ. "Trình Tây đã đánh mất chiếc vòng tay này hai tháng trước."

"Anh có chắc chắn là như vậy không?" Cảnh sát hỏi.

"Ừ, cái này là bà nội để lại.." Nó là cho con dâu tương lai của nhà họ Phó, lúc Trình Tây 18 tuổi, anh đã tặng cho cô.

"Có một nốt ruồi trên ngực phải của Trình Tây." Phó Minh Dục im lặng một lúc lâu mới nói cho cảnh sát biết dấu hiệu cơ thể của tôi. "Có một vết bớt màu đỏ ở bên trái xương mu."

Anh ấy nói với cảnh sát rằng tôi là em gái anh ấy.

Nhưng làm sao anh trai tôi có thể biết được vết bớt ở vùng kín như vậy?

Các cảnh sát sửng sốt một lúc, nhìn nhau rồi yêu cầu bác sĩ pháp y khám nghiệm thi thể.

"Nếu như thi thể này không có dấu hiệu như anh mô tả, vậy thi thể này không phải của Trình Tây."

Phó Minh Dục từ từ nhắm mắt lại và thở phào nhẹ nhõm.

"Anh Phó Minh Dục, có vẻ như anh đang che đậy chúng tôi rất nhiều điều." Cảnh sát hình sự phụ trách vụ án cau mày dẫn Phó Minh Dục ra ngoài.

"Mối quan hệ giữa anh và Trình Tây là gì?"
 
29 ❤︎ Bài viết: 50 Tìm chủ đề
Chương 7: Tôi nhìn thấy tên sát nhân rồi

"Tôi đã nói rồi, Trình Tây sẽ không chết, mối quan hệ giữa tôi và cô ấy không liên quan gì đến vụ án này!" Phó Minh Dục có chút tức giận.

"Anh Phó, tôi hy vọng anh có thể hợp tác với cuộc điều tra của chúng tôi và không gây rắc rối cho cảnh sát."

Tôi đứng kế bên nở một nụ cười và nói chuyện với cảnh sát trẻ. "Anh ta sao có thể nói với anh, anh ta đã làm ra những chuyện gì với em gái anh ta chứ?"

"Đội trưởng! Máu và da trên vòng tay được tổ chức xét nghiệm, cùng với thi thể là hai người hoàn toàn khác nhau, ADN giám định, thuộc về một người nữ bị sát hại khác, Trình Tây."

"Trình Tây này khả năng cao là đã xảy ra chuyện rồi."

Phó Minh Dục nắm chặt tay, vẫn tin chắc rằng tôi chưa chết. "Cô ấy rất thông minh, chắc chắn là cô ấy đã tạo ra hiện trường giả."

Tôi nhìn Phó Minh Dục và thất vọng hết lần này đến lần khác cho đến khi trái tim tôi giống như tro tàn.

"Anh Phó, sự chần chừ, không hợp tác một cách đầy đủ của anh, có khả năng sẽ khiến chúng tôi bỏ lỡ thời gian giải cứu tốt nhất. Nếu Trình Tây thực sự bị kẻ giết người mang đi, cô ấy sẽ rất tuyệt vọng trong thời gian chờ đợi người đến giải cứu!"

Tôi nhìn viên cảnh sát đó, mắt tôi ngấn lệ.

Anh ấy nói rất đúng.

Trong quá trình tỉnh táo đến chết, không ai biết tôi đã tuyệt vọng như thế nào.

Tôi đã cầu nguyện vô số lần, cầu mong cảnh sát tìm thấy tôi nhanh chóng, và Phó Minh Dục đến để cứu tôi.

Nhưng cuối cùng, tôi nghĩ đến con người của Phó Minh Dục trái tim tôi cảm thấy đau nhói.

"Buzzz!" Điện thoại của Phó Minh Dục vang lên.

Bạch Viên hét lên hoảng hốt "Minh Dục! Em đã thấy Tây Tây, cô ấy ở trong quán bar!"

Phó Minh Dục đóng băng nhìn vào cảnh sát.

Cảnh sát cùng các đồng nghiệp nói to. "Đi đến quán bar đó!"

Tôi muốn ngăn họ lại. "Đừng đi, đừng đi, Bạch Viên cố tình đó, cô tình tạo ra rắc rối cho các người, cố tình gây nhầm lẫn là vì cô ta sợ rằng cơ thể của tôi sẽ được tìm thấy!"

"Đừng tin cô ấy, đừng tin cô ấy!" Tôi tuyệt vọng hét lớn nhưng không ai nghe thấy.

Phó Minh Dục đã tin Bạch Viên mà không chút nghi ngờ, anh ta thậm chí còn không hỏi Bạch Viên nửa đêm đi vào trong quán bar để làm gì? "

Tôi đi theo Phó Minh Dục và nghe anh ta mắng tôi.

" Trình Tây! Đừng để tôi bắt được cô. "

Thanh đêm.

Cảnh sát hình sự mặc áo choàng đi theo Phó Minh Dục để tìm Bạch Viên.

" Em sợ sấm sét. Nhưng mà lúc đó anh không ở đó. Khi em chạy ra ngoài tìm anh, em thấy Tây Tây đang lén la lén lút đi vào quán bar. Lúc đó rất nhiều người, nên em đã làm mất dấu Tây Tây. "

Bạch Viên nghẹn ngào.

Phó Minh Dục vội vã ôm Bạch Viên." Không sao đâu, không sao đâu. "

Cảnh sát hình sự nhìn Bạch Viên rồi tiến vào quán bar, nhưng tìm kiếm cả đêm cũng không tìm ra manh mối nào.

Tôi đi theo viên cảnh sát và thở dài." Muộn như vậy rồi, mà các anh còn bị ngươi ta lừa tới lừa lui. "

" Đứng lại! "Trong ngõ có một bóng người cao lớn, mặc áo len có mũ trùm đầu, cúi đầu đi ra ngoài.

Cảnh sát hét lên, người kia lập tức bỏ chạy.

Một số cảnh sát chạy tới đẩy người này xuống đất.

" Anh Triết, tên này.. "

Trong đêm tối, tôi lại nhìn thấy khuôn mặt đó, toàn thân tôi cứng đờ, sợ hãi lùi lại.

Tôi chết rồi nhưng tôi vẫn sợ người này.

Khuôn mặt đó đẹp không kém gì người nổi tiếng, nước da trắng bệch đến mức kinh ngạc.

Đáng tiếc hắn là một kẻ điên, một kẻ biến thái, một kẻ giết người!

" Đã khuya như vậy rồi, cậu chạy cái gì?"Cảnh sát đá anh ta.

Đôi mắt của người đàn ông dán chặt vào tôi.

Tôi sợ hãi che miệng lại, hắn ta có thể nhìn thấy tôi không?
 
29 ❤︎ Bài viết: 50 Tìm chủ đề
Chương 8: Anh ấy có biết tôi đã chết hay không?

"Anh Minh Dục.. Người đó thật đáng sợ, hắn ta đang nhìn chằm chằm vào em."

Bạch Viên run rẩy nói, trốn ở phía sau Phó Minh Dục.

Tôi quay đầu nhìn lại thở phào nhẹ nhõm. Kẻ biến thái không nhắm vào tôi mà là Bạch Viên.

Hắn nhìn chằm chằm Bạch Viên, tựa hồ rất tức giận, nhưng không nói gì.

"Anh ta tên là A Tinh. Anh ta sống ở trại trẻ mồ côi gần đây. Có lần anh ta đang giật bánh bao của người khác, bị tôi bắt được. Anh ta chắc không phải là người xấu." Có một viên cảnh sát thay hắn ta nói.

Tôi lắc đầu tuyệt vọng. "Không, hắn là kẻ xấu, hắn là kẻ giết người!"

Cảnh sát đã thả A Tinh đi.

A Tinh bối rối bò dậy khỏi mặt đất. Đôi chân của anh ấy quá dài và chiếc quần của anh ấy không thể che được mắt cá chân.

Tôi nhìn thấy những vết sẹo kinh hoàng trên bắp chân của anh ấy, giống như vết bỏng do điện giật.

Tôi sợ hắn sẽ tiếp tục giết người nên dù rất sợ nhưng tôi vẫn đi theo hắn.

Anh ta đi đến bên cạnh Bạch Viên, giọng khàn khàn. Chất giọng khàn khàn đó không lẫn đi đâu được.

"Là cô.."

Bạch Viên kinh hãi nhìn người đàn ông này, toàn thân run rẩy.

Tôi cũng kinh ngạc nhìn A Tinh. Chẳng lẽ anh ta biết Bạch Viên cố ý dụ tôi đến đó sao?

"Anh Phó, nếu anh có bất kỳ tin tức nào liên quan đến Trình Tây, xin vui lòng liên hệ với chúng tôi càng sớm càng tốt. Xin lỗi vì đã làm phiền anh vào giờ muộn như vậy." Cảnh sát trưởng nói lời xin lỗi. "Tôi tên Lục Triết, đây là số điện thoại của tôi."

Phó Minh Dục khịt mũi, cầm lấy danh thiếp rồi cùng Bạch Viên rời đi.

Nhìn thấy Phó Minh Dục đi xa, Lục Triết lên tiếng. "Điều tra Phó Minh Dục với Bạch Viên. Mối quan hệ của anh ấy với Trình Tây chắc chắn không đơn giản như vậy."

"Anh Triết? Làm sao anh biết được?"

"Anh sẽ biết em gái mình có nốt ruồi ở ngực hay xương mu có vết bớt hay sao?"

"Đây không phải là biến thái.." Tiểu cảnh sát kinh ngạc mở miệng. "Anh ta.. Anh ta trông chẳng ra hình người."

"Vì vậy, hãy đi điều tra đi!"

* * *

Tôi không quay về cũng Minh Dục, vì tôi không muốn thấy anh ta với Bạch Viên.

Tôi đi theo A Tinh và nhìn anh ấy khập khiễng đi tìm xác tôi.

Kéo cái chân bị thương và loét của mình, anh bước đến một trại trẻ mồ côi bỏ hoang, trèo tường vào một cách gọn gàng.

Tôi đi theo anh ta, thở nặng nề và nhìn xung quanh.

Là ở trong đây.

Nơi mà cuối cùng tôi đã chết!

Chính hắn đã đưa tôi đến đây rồi giết tôi.

Nơi đây mới là hiện trường của nhiều vụ án giết người hàng loạt.

Tôi theo sát A Tinh để xem liệu có thể tìm thấy xác của mình không.

Nhưng anh ta không đi đến nơi xảy ra vụ án mạng mà bước vào một tòa nhà ký túc xá đổ nát, bước vào một căn phòng nhỏ và thu mình vào một góc.

Căn phòng rất bừa bộn, bừa bộn khắp nơi.

Nhưng có thể thấy anh ấy thường sống ở đây.

Đây là trại trẻ mồ côi bị bỏ hoang. Tôi đã đi lang thang khắp trại trẻ mồ côi rất lâu nhưng vẫn không tìm thấy tầng hầm nơi hắn phạm tội giết người và nơi tôi chết.

Chẳng trách cảnh sát tìm lâu như vậy vẫn không tìm được hắn.

"Rầm!" Cánh cửa sắt của trại trẻ mồ côi đột nhiên bị một chiếc ô tô đẩy ra.

A Tinh cảnh giác bước ra ngoài và nhìn nhóm khách không mời mà đến. Tôi rất ngạc nhiên khi thấy người bước xuống xe chính là Phó Minh Dục.

Trong xe còn có Bạch Viên run rẩy.

"Chính là hắn ta, em không biết hắn ta có phải là sát nhân hay không, nhưng hắn ta chính là người mà mấy ngày nay cứ theo dõi em."

Bạch Viên không thú nhận A Tinh trước mặt cảnh sát mà chỉ nói với Phó Minh Dục.

Phó Minh Dục cũng chọn không báo cảnh sát, mà chọn đem người tới cảnh cáo hắn ta.

A Tinh muốn bỏ chạy, nhưng nhóm bạn của Phó Minh Dục đã ngăn anh ta lại. Họ dùng gậy đánh A Tinh.

"Một kẻ ăn xin cũng dám thèm muốn chị Bạch Viên của chúng ta?"

"Này, là hắn ta, hắn ta là kẻ coi thường Trình Tây sao? Hắn là kẻ ăn xin, mà tiêu chuẩn lại khá cao như thế.

A Tinh cuộn tròn trên mặt đất, dùng tay bảo vệ đầu, hình như thường xuyên bị đánh.

Phó Minh Dục bước đến chỗ A Xinh và quỳ xuống, cầm bức ảnh của tôi đưa cho anh ta xem." Gặp qua cô gái này chưa?"

Ngay lúc đó, tôi tự hỏi liệu anh ấy có phải đã hơi nghi ngờ.. Tôi đã chết rồi.
 
29 ❤︎ Bài viết: 50 Tìm chủ đề
Chương 9: Ánh mắt của anh ta khiến tôi nghẹt thở

A Tinh nhìn chằm chằm vào bức ảnh của tôi, mắt anh ta đỏ hoe, như thể anh ta rất kích động.

"Có điều cậu đừng nói, Trình Tây dáng người cũng rất đẹp. Nếu cô ta đến sát tôi, tôi cũng sẽ ngủ với cô ta."

"Lần trước trong bóng đêm, cô ta ướt sũng khắp người. Chưa kể, dáng người của cô ta rất đẹp."

"Lưu Bân, anh có ưu thế, mau cởi hết quần áo của cô ta ra."

"Ha ha ha ha"

Một vài tên phú nhị đại đi cùng Phó Minh Dục đang nói những lời tục tĩu.

Bởi vì Phó Minh Dục xem thường tôi, họ cũng xem thường tôi.

Bởi vì Phó Minh Dục luôn cảm thấy rằng tôi rẻ tiền, buồn nôn, thấp kém, vì vậy những người này không bao giờ biết cách tôn trọng tôi.

Tôi nhìn những khuôn mặt kinh tởm đó trong sự oán giận, hận không thể lao tới xé nát chúng ra.

Tôi nắm chặt nắm đấm để đánh họ, nhưng đều vô dụng.

"Bụp!" Một tiếng.

Lưu Bân bị đấm ngã xuống đất.

Tôi kinh động đứng tại chỗ, nhìn người lao tới hạ gục Lưu Bân, thấy máu trên tay hắn.. Hóa ra là A Tinh.

Người điên đã giết tôi.

"Chết tiệt, hắn ta điên rồi? Nhanh kéo hắn ta ra!"

Nhưng A Tinh dường như là một con thú điên rồ.

Mắt anh đỏ, giống như một con quái vật, chiến đấu mạnh mẽ.

"Anh.. Chạm vào cô ấy.. Đáng phải chết." Giọng nói của A Xing rất khàn, anh hét lên.

Nhưng không ai có thể nghe thấy những gì anh ấy nói.

Trong đêm, khuôn mặt anh ta đầy máu đỏ sẫm, giống như một con thú điên rồ, khiến mọi người sợ hãi.

Cuối cùng, Phó Minh Dục dùng gậy đánh anh ta bất tỉnh, cau mày chửi bới.

"Báo cảnh sát, cảnh sát sẽ điều tra rõ ràng." Phó Minh Dục trầm giọng nói.

Lưu Bân choáng váng, khuôn mặt anh đầy máu, trông thật khủng khiếp.

Tôi đứng tại chỗ, nhìn Lưu Bân, cười bất lực.

Đây có tính là quả báo không?

* * *

Hai tháng trước, Lưu Bân dùng điện thoại của Minh Dục gọi cho tôi.

Anh ta nói: "Minh Dục đã uống quá nhiều tâm trạng không tốt. Anh ấy cứ gọi tên em. Em qua đây đưa anh ấy về đi."

Hôm đó trời mưa to, tôi không có xe và không bắt được taxi. Gió mạnh đến nỗi tôi không cầm được ô.

Chỉ vì Lưu Bân nói Phó Minh Dục nhớ tôi mà tôi như một kẻ ngốc dầm mưa chạy bạt mạng đến.

Khi tôi ướt sũng khắp người, nhếch nhác đẩy cửa ra. Tất cả bọn họ ngồi ở trong phòng cười ầm lên chế nhạo tôi.

"Ha ha ha, bên ngoài mưa to như thế, mà cô lại đến thật!"

"Minh Dục, cậu lợi hại thật đấy, cậu thắng rồi, hahaha."

Phó Minh Dục, căn bản không uống quá nhiều. Anh ta cùng với mấy người bọn họ cùng nhau chơi một trò chơi.

"Minh Dục, người phụ nữ này thực sự rẻ tiền. Có phải là muốn gả cho cậu, thì chuyện gì cũng dám làm hay không?" Lưu Bân cười nhạo. "Cậu bảo cô ta ngủ với mình, nếu cô ta chịu ngủ với mình, thì cậu sẽ cưới cô ta, để xem cô ta có đồng ý không."

Mọi người trong phòng cười ồ lên.

Họ nhìn vào mắt tôi, như nhìn vào các sản phẩm giá rẻ. Tục tĩu, kinh tởm.

Tôi sẽ không bao giờ quên, tôi không thể quên được khuôn mặt xấu xa của những người này.

"Là cô nói với mẹ tôi, tôi đã ngủ với cô, ép tôi phải kết hôn với cô?" Phó Minh Dục dựa vào ghế sofa, nhìn tôi "Trình Tây, để kết hôn với tôi, cô thực sự không cần liêm sỉ, sao cô rẻ tiền như vậy chứ?"

Tôi đứng run rẩy ở trước cửa phòng, mắt tôi ngấn lệ đỏ bừng "Anh không sao.. Tôi đi trước đây."

Tôi quay lại và muốn rời đi, nhưng Lưu Bân đột nhiên ấn tôi vào cửa. Tay và chân anh ta không sạch sẽ, rõ ràng là muốn bắt nạt tôi.

Tôi run rẩy khắp người, nhìn vào Phó Minh Dục để cầu xin sự giúp đỡ. "Anh thả tôi ra, Đừng chạm vào tôi!"

Tôi đã khóc trong tuyệt vọng, vật lộn, nhưng Phó Minh Dục không quan tâm đến tôi chút nào. Anh ấy giống như mọi người, xem tôi như trò đùa.

Nhìn vào bộ dạng nhếch nhác của tôi.

Nhìn thấy Phó Minh Dục không quản, Lưu Bân càng làm trời hơn.

Anh ta ấn tôi xuống ghế sofa xé quần áo của tôi.

Tôi càng đấu tranh, họ càng phấn khích.

Tôi đã khóc, tôi hét lớn tên của Phó Minh Dục yêu cầu anh ta cứu tôi.

Nhưng anh ta nhìn vào mắt tôi, khiến tôi nghẹt thở.
 
29 ❤︎ Bài viết: 50 Tìm chủ đề
Chương 10: Rốt cuộc tôi đã làm gì sai

"Đủ rồi!" Cuối cùng, Phó Minh Dục đá Lưu Bân ra.

Tôi biết anh ta ghét người khác chạm vào đồ của anh ta.

Anh ta không quan tâm đến tôi, nhưng anh ta đã từng chạm vào tôi rồi, anh ta tự nhiên coi tôi là tài sản rẻ tiền nhất của anh ta.

Tôi xấu hổ ngã xuống đất, cuộn tròn và quấn mình trong bộ quần áo bó sát.

Phó Minh Dục dường như đã mất hứng thú. Anh lạnh lùng nhìn tôi, giọng nói lạnh lùng. "Cút khỏi đây!"

Lưu Bân và những người khác vẫn còn nhận thức được khi nhìn thấy Phó Minh Dục tức giận, họ đều đứng dậy và bỏ đi.

Tôi và anh ta là những người duy nhất còn lại trong phòng.

Anh ta đứng dậy và đá tôi một cách kinh tởm. "Nghe nói hôm nay cô đi gặp Ngô Phong? Cô rẻ tiền như vậy? Có phải cô cố ý dụ hắn ngủ với cô?"

Ngô Phong là học trưởng đại học. Anh ấy đã theo đuổi tôi trong nhiều năm. Anh ấy là một người đàn ông rất tốt.

Hôm đó tôi đến gặp Ngô Phong vì Ngô Phong sắp đi du học.

Anh ấy nói rằng anh ấy đã giúp tôi xin chỗ đi du học và yêu cầu tôi suy nghĩ kỹ. Sau khi nghĩ kỹ thì cho anh ấy câu trả lời. Anh ấy nói rằng anh ấy đánh giá cao tài năng của tôi và sẽ đợi tôi ở nước ngoài.

Thành thật mà nói, tôi đã rất cảm động.

Phó Minh Dục không yêu tôi và tôi biết anh ấy sẽ không cưới tôi.

Tôi nói tôi sẽ suy nghĩ kỹ, vì lúc đó tôi vẫn đang tưởng tượng liệu ngần ấy năm tháng làm việc chăm chỉ có mang lại cho tôi một chút tình yêu nào đó từ Phó Minh Dục hay không.

Chính cái đêm hôm đó đã thực sự khiến tôi tuyệt vọng và quyết định ra đi.

"Trình Tây, hắn có chạm vào em không?" Đêm đó Phó Minh Ngọc uống rượu nhìn như một tên điên.

Tôi ôm chặt lấy mình và không trả lời.

"Anh hỏi em!" Anh ta như điên đá vào bàn tra và nhìn tôi giận dữ.

Tôi sợ hãi, khóc lóc và lắc đầu.

"Anh đã nói với em rồi, Trình Tây, sau này đừng bao giờ gặp hắn ta nữa nghe chưa!" Anh ta kéo tóc tôi, dọa tôi không được gặp người đàn ông nào ngoại trừ anh ta.

Tôi gật đầu sợ hãi, nhưng anh ta không chịu để tôi đi.

Anh ta nhìn tôi với ánh mắt ghê tởm.

"Minh Dục.. Không phải tôi nói với dì Phó muốn, muốn.. gả cho anh. Là dì Phó nói, chúng ta có hôn ước, hỏi tôi.." Nhìn vào mắt anh ta, tôi bắt đầu cảm thấy sợ hãi.

Tôi cố gắng giải thích.

Vì nút áo sơ mi bị Lưu Bân xé toạc nên áo rách nát rơi xuống vai.

Người tôi ướt sũng và có lẽ lúc đó trông tôi cực kỳ bẩn thỉu và rẻ tiền.

Anh ta có vẻ tức giận, cầm chai rượu trên bàn lên đổ lên đầu tôi. "Bẩn chết đi được, giặt đi."

Tôi sợ hãi nhắm mắt lại và để anh ta bắt nạt tôi.

Tôi tiếp tục tẩy não bản thân rằng tôi nợ anh ấy.

Tối nay tôi sẽ trả hết.

Ngày mai tôi sẽ nộp đơn xin cơ hội đi du học.

Tôi muốn rời khỏi đây.

Tôi tưởng rằng bắt nạt đủ rồi thì anh ấy sẽ thả tôi ra, nhưng anh ấy dường như bị ma nhập, nắm lấy cằm tôi và hôn tôi.

Tôi nghĩ anh ấy sẽ nghĩ tôi bẩn thỉu.

Mặc dù anh ta ruồng bỏ tôi, nhưng anh ta sẽ không bao giờ từ bỏ việc hành hạ tôi.

Anh ấy chạm vào tôi trong phòng riêng của câu lạc bộ.. Căn bản không hề quan tâm đến cảm xúc của tôi.

"Minh Dục, tôi xin anh, chúng ta về nhà được không?"

Tôi cầu xin anh ấy một cách tuyệt vọng, nhưng điều đó chẳng có ý nghĩa gì.

Khi người phục vụ mở cửa bước vào, tôi sợ hãi co ro trong vòng tay anh ta, vô cùng sợ hãi.

Lúc đó tôi cũng thấy mình bẩn thỉu, rẻ rúng và hèn hạ.

"Cút ra ngoài!" Phó Minh Dục tức giận mắng.

Người phục vụ sợ hãi đóng cửa lại.

Nhưng tôi sẽ không bao giờ quên cách người phục vụ đó nhìn tôi như thể anh ta đang nhìn một cô gái điếm rẻ tiền.

"Phó Minh Dục!" Tôi khóc và tát Phó Minh Dục. "Tại sao anh lại đối xử với tôi như vậy! Tôi đã làm gì sai!"

"Làm gì sai? Viên Viên vẫn đang nằm trong bệnh viện, cô nói cô đã làm gì sai? Sao cô không chết đi, Trình Tây!" Anh ta nắm lấy cằm tôi, hung hãn tra hỏi.
 
29 ❤︎ Bài viết: 50 Tìm chủ đề
Chương 11: Phó Minh Dục đừng bỏ rơi tôi

"Tôi không có. Tôi phải nói bao nhiêu lần thì anh mới chịu tin. Không phải tôi đẩy cô ta.." Không có bằng chứng, Phó Minh Dục sẽ luôn chỉ tin lời Bạch Viên nói.

Anh ta tin tưởng cô ta vô điều kiện.

Đối vơi tôi. Giống như chỉ là một mảnh rác.

"Trình Tây, cô đáng chết."

Đây là điều anh ta nói với tôi nhiều nhất.

Ngày hôm đó, anh ta không dễ dàng bỏ qua cho tôi.

Anh ta thật muốn tôi vào phòng riêng của câu lạc bộ, thực sự muốn tôi bị bẽ mặt.

Anh ta nói: "Trình Tây, cô có biết giá một đêm của hầu gái trong câu lạc bộ là bao nhiêu không? Tám trăm.."

Anh ta nói: "Trình Tây, cô thậm chí còn không bằng bọn họ."

Anh ta nói: "Trình Tây, có phải vừa rồi tôi nên để bọn họ đưa cô đi không?"

Tôi nằm tê dại trên ghế sofa, cả người như bị xé ra từng mảnh.

"Phó Minh Dục, làm ơn, hãy để tôi đi.."

Tôi đã quên mất anh ta đã dày vò tôi bao lâu.

Chắc anh ta đã gần tỉnh rượu nên buông tôi ra, chỉnh đốn lại quần áo một cách chán ghét.

Anh ta luôn ăn mặc chỉnh tề, bất kể quần áo của tôi có bị anh ta xé nát hay không.

Anh ta thậm chí còn không thèm nhìn tôi, vì anh ta say rượu mất kiểm soát nên anh ta mới chạm vào người tôi, như thể anh ta ghê tởm việc chạm vào một thứ bẩn thỉu.

"Phó Minh Dục, làm ơn đừng bỏ rơi tôi."

Anh quay người đóng sầm cửa lại như muốn bỏ chạy, không thèm quan tâm đến tôi đang xấu hổ.

Tôi như một miếng giẻ rách bị bỏ rơi, ngã xuống đất rồi mới từ từ đứng dậy.

Tôi giẫm phải mảnh kính vỡ dưới chân, tôi đau nhói và máu chảy khiến tôi hồi tỉnh lại.

Tê liệt mặc lại quần áo, tôi quấn chặt chiếc áo sơ mi vốn đã rách nát của mình rồi xấu hổ bước ra ngoài.

Bên ngoài câu lạc bộ, trời vẫn mưa to, Phó Minh Dục cũng không đợi tôi.

"Em mới đến à? Giá một đêm bao nhiêu? Chơi đủ chưa?" Người phục vụ đẩy cửa va vào tôi mỉm cười hỏi tôi bao nhiêu tiền một đêm.

Tôi không nói gì và hoảng sợ chạy ra ngoài.

Người phục vụ ngăn tôi lại và trêu chọc tôi. "Sao em lại bỏ chạy? Giả làm một cô gái thuần khiết xinh đẹp gì chứ, bị nhà giàu chơi thành ra như vậy rồi. Em còn tỏ vẻ không quan tâm đến tôi?"

Tôi sợ hãi, lo lắng lùi lại. "Đừng chạm vào tôi, tôi sẽ gọi cảnh sát.."

Người phục vụ cười khinh thường. "Bên ngoài có mấy người say rượu, em như vậy còn muốn đi ra ngoài, còn nghĩ tới việc an toàn rời khỏi đây, chi bằng ở lại chơi với anh chút đi."

Có rất nhiều người say rượu bên ngoài câu lạc bộ.

Làm sao những người đó có thể để tôi đi..

Phó Minh Dục biết nếu để tôi một mình sẽ rất nguy hiểm, nhưng anh ta vẫn rời đi mà không ngoảnh lại.

"Biến đi!" Tôi thở nhanh đẩy người phục vụ ra rồi chạy ra ngoài khóc lóc.

Người phục vụ đã đúng.

Vừa chạy ra khỏi câu lạc bộ, tôi đã bị chặn lại trong con hẻm.

Tôi run rẩy gọi đến đường dây cảnh sát khóc lóc, chờ đợi cảnh sát đến cứu mình.

Tôi không còn yêu anh ta nữa.

Tôi muốn sống.

Tôi phải trốn thoát.

Có thể chạy càng xa thì càng tốt.

"Đừng chạm vào tôi, xin đừng chạm vào tôi." Tôi khóc lóc cầu xin sự thương xót nhưng những người đó nhưng họ không chịu thả tôi đi.

Khi bàn tay của những người đó lang thang khắp cơ thể tôi, cảm giác buồn nôn dâng trào trong bụng tôi không thể kiểm soát.

"Cô ấy khá đẹp. Nhanh lên. Chờ tôi xong việc sẽ đến cậu."

"Anh có thể làm được không?"

Tôi ngã xuống đất, nghe những lời nói tục tĩu đó và khóc cho đến khi mất hết sức lực.

Sau khi vùng vẫy đến cùng, tôi không còn sức để tiếp tục chống cự nữa.

Tôi nghĩ rằng ngày hôm đó tôi sẽ lần lượt bị những người đó xâm hại.

Khi tôi bất tỉnh, có một bóng người cao lớn mà tôi không nhìn rõ, kéo một ống thép và đánh vào đầu người đàn ông đã chạm vào đầu tôi.

Sau đó tiếng la hét phát ra từ con hẻm.

"Đừng đánh nữa.." Những kẻ bắt nạt tôi đều đang cầu xin sự thương xót.

Nhưng người đó không có ý định để họ đi.

"..."

Tiếng hét vang lên.

Bóng đen dùng thanh thép đánh vào cổ tay người đàn ông. "Chạm vào cô ấy.. tìm cái chết."

Tôi sợ hãi cuộn tròn ôm đầu không dám lên tiếng hay nhìn.

Mùi máu và tiếng la hét vang vọng trong con hẻm. Trời đang mưa to và tối quá, tôi không thể nhìn rõ khuôn mặt của người đàn ông.

Tất cả những gì tôi biết là anh ta rất cao và tàn nhẫn, anh ta đang giết người.
 
29 ❤︎ Bài viết: 50 Tìm chủ đề
Chương 12: Đừng mong đợi tôi sẽ cưới cô

Âm thanh của tiếng còi cảnh sát phát ra, trái tim tôi như được đưa trở lại vào bụng tôi.

"Cảnh sát!"

Khi cảnh sát đến, hình người cao lớn đã chạy trốn, chỉ để lại một vũng máu trên mặt đất, tôi biết rõ rằng anh ta là thật, không phải là ảo ảnh của tôi.

"Ai đánh?" Cảnh sát hỏi một câu.

Tôi sợ hãi cuộn tròn trong góc không nói một lời.

"Là một tên điên, các anh có không phải là một cảnh sát, mau đi bắt hắn!" Mấy người bị đánh kêu lên.

Cảnh sát đến và hỏi tôi. "Cô nhìn thấy tên đánh người kia không, anh ta chạy hướng nào?"

Tôi lắc đầu toàn thân tê liệt.

Ngay cả khi tôi nhìn thấy, tôi cũng sẽ không nói.

Những người này đều đáng bị đánh.

"Họ.. muốn xâm chiếm tôi."

Cảnh sát cau mày. "Dẫn hết đi!"

"Cô ta mặc như thế này, chúng tôi nghĩ rằng đó là một cô gái điếm." Những người đó đang cố tình vu khống tôi.

Tôi run rẩy khắp cơ thể, hai chân của tôi đứng lên nhẹ nhàng tôi tự ôm lấy chính mình. "Tôi không phải.."

"Quay về đồn cảnh sát trước đi!"

Tôi đi theo cảnh sát, và toàn bộ cơ thể tôi vẫn run rẩy.

Ngay khi tôi bước ra khỏi con hẻm, tôi thấy xe của Phó Minh Dục.

Anh ta trở lại, ra khỏi xe, đứng trong mưa và trông hơi nhếch nhác.

Anh ta tiến một bước về phía trước, như thể anh ta muốn nói, nhưng cổ họng anh ta di chuyển mà không phát ra âm thanh.

Tôi đứng phía trước nhìn về phía anh ta, cười nhạo một tiếng. "Phó Minh Dục, tôi không yêu anh nữa."

Không bao giờ yêu nữa.

Tình yêu này, ân tình này, đã khiến tôi đầy thương tích.

"Anh tha cho tôi đi."

Tôi nghẹn ngào mở miệng cầu xin anh ta để tôi đi.

Tôi biết rằng anh ta vội vã lái xe trở lại, không phải lo lắng cho tôi, nhưng anh ta sợ rằng tôi chết ở đây sẽ không biết giải thích với mẹ như thế nào.

Tôi đang mặc một chiếc áo khoác cảnh sát trên cơ thể, tôi mỉm cười nhợt nhạt. "Phó Minh Dục.. Tôi không bao giờ yêu anh nữa."

Anh ta đứng cứng đờ không đến chỗ tôi.

Có lẽ là anh ta chê bai tôi.

Bàn chân tôi bị thương máu dính trên mặt đất.

Tôi khập khiễng vào xe, ngồi trên xe cảnh sát, tôi như cái xác không hồn.

Khi về đồn cảnh sát lấy lời khai, tôi chỉ không đề cập đến người đàn ông đã giúp tôi.

Anh ta giống như một con quỷ trong đêm, đột nhiên xuất hiện và đột nhiên biến mất.

Sau khi ghi lại lời thú tội, cảnh sát yêu cầu tôi rời đi.

Bàn chân của tôi tê liệt.

Mưa vẫn còn xuống, tôi hơi lạnh.

"Cô.." Đột nhiên, có một chiếc ô trên đầu tôi.

Tôi nhìn lên và là một sĩ quan cảnh sát.

"Tôi nghĩ rằng bàn chân của cô bị thương. Đúng lúc tôi cũng đến bệnh viện để tôi đưa cô đi."

Nhìn thấy tôi cảnh giác, anh ta lại nói. "Tôi là một sĩ quan cảnh sát hình sự, tên là Lục Triết, đừng sợ tôi."

Tôi gật đầu, đứng dậy cẩn thận nhìn vào xe anh.

"Tôi.. bẩn."

Lục Triết lấy một số giấy vệ sinh đưa nó cho tôi. "Không sao đâu, tôi sẽ rửa xe vào ngày mai."

"Cảm ơn anh.." Tôi hơi ngần ngại nhưng vẫn lên xe.

Bởi vì tôi không biết mình nên đi đâu.

"Cô là một cô gái, nửa đêm đi tới nơi đó làm gì vậy? May sao không xảy ra chuyện gì." Trên đường đến bệnh viện, Lục Triết tức giận nhắc nhở tôi. "Gần đây không yên bình, khu vực đó thường xuyên xảy ra án mạng."

"Cảm ơn.."

"Gia đình cô ở đâu?" Lục Triết hỏi.

Tôi lắc đầu. "Tôi không còn gia đình nữa.. cha mẹ tôi đã chết."

Tôi không còn gia đình nữa.

Lục Triết sửng sốt một chút, nắm chặt vô lăng. "Vậy thì đừng lầm đường lạc lối. Có nhiều cách kiếm tiền. Đừng làm điều gì phi pháp."

Tôi biết, anh ấy đã hiểu lầm tôi, hiểu lầm tôi là cô gái lạc lối.

Tôi không giải thích.

Sau khi cha mẹ tôi qua đời, họ không để lại cho tôi nhiều tài sản. Công ty cũng mắc nợ rất nhiều và Phó gia đã giúp tôi trả hết.

Mạng sống của tôi cũng được cứu nhờ nỗ lực của Phó Minh Dục.

Khoảnh khắc Phó gia nhận tôi vào, tôi dường như.. đánh mất chính mình.

"Trình Tây, là Phó gia nhận nuôi cô, cho dù cô có chết, cô vẫn là của tôi, cô hiểu không?" Phó Minh Dục không chỉ cảnh cáo tôi một lần, anh ta chạm vào tôi là vì muốm tôi báo đáp ân tình điều đó không liên quan gì đến tình yêu.

Thế nên anh ta bảo tôi đừng mong rằng anh sẽ cưới tôi.
 
29 ❤︎ Bài viết: 50 Tìm chủ đề
Chương 13: Cô với anh ta đã từng ngủ với nhau chưa?

Đêm đó, tôi đã không về nhà.

Cuộn tròn trên băng ghế của bệnh viện và ngủ cả đêm.

Khi tôi thức dậy vào ngày hôm sau, tôi sốt cao.

Điện thoại qua đêm cũng không có động tĩnh gì, Phó Minh Dục thậm chí không gọi cho tôi một cuộc gọi điện thoại nào.

"Soái ca.." Ngồi trên băng ghế, tôi gọi điện cho Ngô Phong. "Chuyen du học em đã suy nghĩ kĩ rồi."

"Tây Tây, em bị cảm phải không?" Ngô Phong lo lắng hỏi.

"À, hôm qua dầm mưa, hôm nay có chút bị cảm."

"Em đang ở đâu? Anh gửi em ít thuốc cảm." Ngô Phong sốt ruột.

"Soái ca, nếu hôm nay em nộp đơn, thì khi nào em sẽ được duyệt?"

Thật ra, tôi đã có một linh cảm vào thời điểm đó.

Chết trong tay Phó Minh Dục.

Tôi muốn sống tốt, tôi muốn tránh xa Phó Minh Dục.

Chỉ cần rời đi, mọi chuyện sẽ kết thúc.

"Nếu bấy giờ nộp đơn, có thể nhận được thông báo xét duyệt trong hai tháng tới. Anh sẽ nhờ giáo viên đẩy nhanh tiến độ. Anh sẽ mua vé máy bay giúp em ngay khi có thông báo." Ngô Phong có chút lo lắng, "Bị cảm có nặng không? Anh tới đón em nhé."

"Không cần đâu soái ca.. em đang ở trong bệnh viện, cảm ơn anh."

Tôi nghĩ rằng hai tháng sau, tôi có thể rời Hải Thành mãi mãi, chạy trốn khỏi nơi này mãi mãi, rời xa Phó Minh Dục mãi mãi.

Tắt điện thoại, tôi rời khỏi bệnh viện.

Đi bộ trong con hẻm bên ngoài bệnh viện, tôi hơi bối rối và tôi không biết phải đi đâu.

Sau khi ba mẹ tôi qua đời, nhà đã bán đi.

Tôi thậm chí còn không biết nhà của tôi ở đâu.

Đầu tôi nhức kinh khủng, tôi tìm thấy một góc và ngồi xuống, dựa vào tường tiếp tục ngủ.

Tôi không biết tôi đã ngủ bao lâu.

Tôi nhìn xung quanh, không có ai trong con hẻm.

Khi tôi đứng dậy, tôi thấy hai chiếc bánh hấp chứa trong túi nhựa để bên cạnh.

Tôi mỉm cười cay đắng, tôi bất lực, có lẽ là một người tốt tưởng tôi là một người ăn xin..

Người ăn xin?

Hình như là vậy.

Phó Minh Dục đã từng nói rằng, tôi sống trong nhà anh ta, ăn của nhà anh ta, dùng đồ của nhà anh ta, tôi với ăn xin có gì khác nhau?

Không khác nhau.

Tôi bám vào tường đi được vài bước cảm thấy rằng có chuyển động phía sau tôi. Khi tôi quay lại, tôi thấy một bóng người cao gầy đội mũ trùm đầu vụt qua.

Không nghĩ nhiều, tôi đi thẳng ra khỏi con hẻm bắt một chiếc taxi ở bên đường.

Khi trở về nhà Phó gia, Phó Minh Dục cũng ở đó.

"Minh Dục, còn Tây Tây thì sao? Tối hôm qua hôm kia cũng không về? Dì Phó có chút lo lắng.

" Cô ấy lớn rồi, có thể chết được không? "Phó Minh Dục nói.

Tôi đứng ngoài cửa, nhìn vẻ mặt thiếu kiên nhẫn của Phó Minh Dục rồi thở dài.

" Tây Tây tiểu thư, ngoài cửa có người tìm cô, anh ta nói anh ta tên Ngô Phong, anh trai của cô. "Bảo mẫu nhìn thấy tôi đứng ngoài cửa liền đi tới gọi tôi.

Tôi sửng sốt một lúc, quay người bỏ chạy.

Tại sao anh ấy lại ở đây?

" Anh.. "Tôi chạy ra cửa thì thấy Ngô Phong đang cầm thuốc chờ tôi.

" Anh mua cho em một ít thuốc cảm. "Ngô Phong cười nói.

Tôi có chút cảm kích liền đưa tay nhận lấy thuốc.

" Phó gia của chúng tôi cũng không nghèo đến mức cần anh đưa thuốc cảm tới. "Phía sau, giọng nói của Phó Minh Dục có chút lạnh lùng.

Tôi không biết anh ta bước ra từ lúc nào, nhưng ngay khi anh ta đến gần, toàn thân tôi cứng đờ.

" Phó Minh Dục, Tây Tây bị cảm lạnh, cậu không cần nói mấy lời đó. "Ngô Phong cau mày.

" Ồ, cô ấy bị cảm lạnh, liên quan gì đến anh? Anh là gì của cô ấy? Anh quan tâm đến vậy à? Anh đã ngủ với cô ấy chưa? "Phó Minh Dục cố ý châm chọc tôi.

Tôi nhìn Phó Minh Dục với đôi mắt đỏ hoe." Tôi với anh có liên quan gì đến nhau? Anh dựa vào gì mà nói chuyện với bạn tôi như thế.."
 
29 ❤︎ Bài viết: 50 Tìm chủ đề
Chương 14: Phó Minh Dục anh buông tha tôi đi

Phó Minh Dục cau mày, có lẽ anh ta không ngờ rằng tôi sẽ phản bác anh ta. "Ồ, Trình Tây, bây giờ cô gan to thật đấy? Cô nói chúng ta có quan hệ gì? Tôi nên nói cho anh ta biết rằng tôi đã ngủ với cô, hay là cô giống như một kẻ ăn xin sống trong nhà của chúng tôi nhiều năm?"

Tôi nhìn Phó Minh Dục tuyệt vọng run rẩy.

"Phó Minh Dục, cậu đừng quá!" Ngô Phong bước lên phía trước nắm lấy cổ áo Minh Dục.

Tôi sợ họ sẽ đánh nhau nên bước tới để chặn Ngô Phong. "Anh ơi, cảm ơn anh.. Anh đi trước đi, chúng ta hôm khác hãy liên lạc."

Ngô Phong sợ tôi khó xử, nhìn giận dữ nhìn Minh Dục. "Tây Tây, mong mọi chuyện sẽ xảy ra nhanh nhất có thể. Loại người này, rời xa càng sớm càng tốt."

Tôi gật đầu. "Em biết rồi."

Ngô Phong lái xe đi, tôi đứng yên mà không nhìn lại.

"Trình Tây, có phải gần đây tôi đối với cô tốt quá rồi hay không?"

Tôi nhìn anh sợ hãi và không biết anh muốn làm gì.

"Tôi đã cảnh cáo cô nhiều lần, không được phép giao du với anh ta, cô coi lời nói của tôi như gió thoảng phải không?" Phó Minh Dục giận dữ.

"Tôi sẽ nói với dì Phó, hôn ước của chúng ta sẽ xóa bỏ.. Tôi sẽ rời khỏi Hải Thành." Tôi sợ hãi lùi về phía sau, căng thẳng nhìn Phó Minh Dục.

"Ồ, muốn trốn thoát? Trình Tây, cô phạm lỗi thì phải chịu phạt, cô cho rằng cô bỏ trốn là được sao." Phó Minh Dục cười lạnh.

"Là anh nói.. để tôi đi." Tôi vừa khóc vừa hỏi anh ta, tại sao lại như vậy.

"Trước đây nếu cô không đẩy Viên Viên xuống cầu thang, thì cô vẫn có cơ hội rời đi. Tôi đã cho cô một cơ hội. Cô đã không trân trọng nó, bây giờ thì muộn quá rồi."

"Tôi không có, tôi đã nói với anh rất nhiều lần rồi, tại sao anh không tin tôi!" Tôi hỏi anh ta tại sao không tin tôi, tại sao lại đối xử với tôi như vậy.

Phó Minh Dục dường như thờ ơ, chỉ có sự tức giận trong mắt anh.

Anh ta giật điện thoại di động của tôi, nhốt tôi trong nhà kho. "Cô ở đây để suy ngẫm, khi nào đồng ý với tôi đến bệnh viện để xin lỗi Viên Viên, khi đó tôi sẽ cho cô ra ngoài"

Tôi khóc lớn dùng tay đập vào cánh cửa yêu cầu Phó Minh Dục thả tôi ra ngoài.

Nhưng anh từ chối để tôi ra ngoài, cũng không ai dám đưa tôi ra ngoài.

Tôi không biết mình đã khóc trong bao lâu, tôi ngồi cuộn tròn trong góc nhà kho đầy sợ hãi.

Đèn của nhà kho hỏng rồi, Phó Minh Dục biết rõ sau khi ba mẹ tôi mất, tôi rất sợ tối..

Nhưng anh ta vẫn dùng bóng tối để trừng phạt tôi.

Anh ta càng biết tôi sợ những gì, thì càng lấy những thứ đó ra để đe dọa tôi.

Cơn sốt ngày càng cao hơn, tôi dựa vào đống đổ nát không biết bất tỉnh bao lâu rồi.

Nếu như không có bảo mẫu chạy đi nói cho dì Phó, thì đêm đó tôi đã chết trong nhà kho rồi.

* * *

Sáng sớm ngày mai.

"Minh Dục, Tây Tây làm gì sai, sao con lại nhốt con bé trong nhà kho vậy?" Dì Phó tức giận chấp vấn Phó Minh Dục.

"Viên Viên đang ở trong bệnh viện, chỉ vừa mới thoát khỏi nguy hiểm!" Giọng của Phó Minh Dục tràn ngập sự tức giận không thể kìm nén được.

"Mẹ, mẹ chiều cô ta, nếu tiếp tục như vậy, cô ta sẽ làm càn hơn!"

Tôi uể oải nằm trên giường, nghe anh ta với dì Phó cãi nhau ngoài cửa.

"Cô ta dám đẩy Viên Viên xuống lầu, đây là tội giết người! Nếu Viên Viên truy cứu trách nhiệm hình sự, cô ta sẽ phải ngồi tù!"

Dì Phó im lặng.

Phải mất một lúc lâu dì ấy mới nói được. "Minh Dục, nói cho Viên Viên biết cô ấy muốn bồi thường như thế nào, Phó gia chúng ta sẽ bồi thường cho cô ấy. Chúng ta không thể để Trình Tây vào tù. Đứa trẻ này thật đáng thương, nếu con bé vào tù thì cuộc đời con bé sẽ bị hủy hoại."

Phó Minh Dục cười lạnh. "Mấy năm nay cô ta sống ở Phó gia, ăn và sử dụng đồ của Phó gia, ngoại trừ gây phiền toái cho Phó gia, cô ta còn làm được gì nữa?"

"Mẹ, con đã nhờ Lưu Hâm mua vé máy bay cho mẹ, mẹ đến Tam Á sống một thời gian, chuyện ở đây con sẽ giải quyết, mẹ không thể nuông chiều cô ta nữa, nếu tiếp tục chiều chuộng cô ta, chính là hại cô ta đó."

Phó Minh Dục muốn đưa dì Phó đi.

Tôi sợ đến mức nắm chặt ga trải giường không dám nói một lời.

Nếu dì Phó không còn ở đây, anh ta sẽ càng ghê gớm hơn.

Tôi cuộn tròn trên giường, toàn thân run rẩy, tôi phải làm sao đây, tôi phải làm sao đây?

Phó Minh Dục sẽ không buông tha tôi.

Không biết đã qua bao lâu, ngoài cửa trở nên yên tĩnh, tôi tưởng bọn họ đều đã rời đi, nhưng Phó Minh Dục đột nhiên mở cửa xông vào.

Tôi sợ đến mức cuộn tròn người lại.

Phó Minh Dục chế nhạo. "Mẹ tôi đã đi rồi, để tôi xem cái nhà này còn ai có thể bảo vệ cô."

"Phó Minh Dục.. Phó Minh Dục buông tha cho tôi đi, làm ơn."
 
29 ❤︎ Bài viết: 50 Tìm chủ đề
Chương 15: Anh ta bảo tôi quỳ xuống xin lỗi

Anh ta dùng lực rất mạnh, kéo cổ áo của tôi, kéo tôi vào phòng tắm.

"Bẩn chết đi được! Rửa sạch cho tôi."

Anh ta rất tức giận, có thể anh ta cảm thấy tối hôm qua tôi đã bị quấy rối bởi những người đàn ông say xỉn đêm qua, bẩn thỉu tột bậc.

Nước lạnh được đổ vào tôi, ngay lúc đó tôi cảm thấy không thể thở được.

Tôi sốt cao còn chưa giảm, nhưng anh ta lại rửa sạch cơ thể tôi bằng nước lạnh.

Đầu anh ta thật khủng khiếp, tôi ngã xuống đất không biết làm thế nào để chống lại.

Toàn bộ người run rẩy.

"Viên Viên tỉnh dậy rồi, hôm nay cô phải quỳ xuống xin lỗi trước mặt cô ấy!"

"Tôi không đi.." Tôi không biết sự can đảm đến từ đâu, tôi bướng bỉnh từ chối. "Tôi không làm gì sai.."

"Trình Tây!" Phó Minh Dục vô cùng tức giận.

"Tôi đã nộp đơn xin du học ở nước ngoài. Hai tháng sau, tôi sẽ rời đi, xin anh rời xa tôi.." Tôi bướng bỉnh nhìn vào Phó Minh Dục, trong ánh mắt tôi không còn một chút tình yêu nào dành cho anh ta.

Tôi hận anh ta.

"Tên Ngô Phong kia giúp cô viết đơn xin? Ồ, Trình Tây, cô đã ngủ với anh ta bao nhiêu lần, mới khiên anh ta một lòng một dạ như vậy?" Phó Minh Dục bóp cằm tôi, ép tôi nhìn anh ta.

Tôi tuyệt vọng nhìn anh ta.

"Đúng.. chúng tôi đã từng ngủ với nhau rồi, tôi đã yêu anh ấy, sau này sẽ không bao giờ.. không bao giờ vướng vào anh nữa."

Tôi trừng mắt nhìn anh ta.

"Được rồi, rất tốt!" Phó Minh Dục nắm lấy tóc tôi, "Xem ra, cô sinh ra là loại rẻ tiền, Tôi không thể làm cô hài lòng, phải không?"

Sức của anh ta rất mạnh, mọi cú chạm của tôi dường như đang trút giận.

Tôi không hiểu anh ta đang phát bệnh gì nữa.

Rõ ràng không yêu tôi, nhưng có lúc tôi cảm thấy anh ta phát điên là vì đang ghen.

Ha, sao có thể như vậy được.

"Trình Tây, đời này của cô buộc phải chuộc tội."

Tôi đã la hét, khóc lóc cầu xin lòng thương xót.

Nhưng đều vô dụng.

Cuối cùng, cổ họng tôi bị rách, trong miệng tôi toàn là máu.

Dần dần, tôi không hét nữa, tôi cũng giẫy giụa nữa.

Giống như tôi đang trả lại ân tình của Phó gia.

"Anh muốn thế nào.. mới buong tha cho tôi."

Sau khoảng một giờ, tôi nằm trên mặt đất hỏi anh ta muốn tôi làm thế nào thì anh ta mới chịu tha cho tôi.

"Hãy xin lỗi Viên Viên."

"Được rồi.." Tôi đồng ý.

Sự thật là gì bây giờ không còn quan trọng.

"Phó gia đã nuôi nấng cô trong nhiều năm qua, trả các khoản nợ cho gia đình cô. Khi nào cô trả hết nợ thì lúc ấy tôi mới buông tha cho cô." Phó Minh Dục tắm xong, quấn khăn tắm đi ra ngoài.

Tôi hiểu ý của anh ta, anh ta bảo tôi ngủ với anh ta.

"Tiền tôi sẽ trả lại.." Nhưng tôi nhất định phải rời đi.

Tôi sẽ làm việc chăm chỉ để kiếm tiền để trả lại anh ta, tôi không phải là người yêu của anh ta, tôi không ngủ với anh ta..

* * *

Bệnh viện Hải Thành.

Vào lúc 4 giờ chiều chiều, Phó Minh Dục đưa tôi đến bệnh viện.

Tôi ôm bó hoa tươi mà Phó Minh Dục đã đến cửa hàng hoa cẩn thận chuẩn bị cho Bạch Viên, tê liệt bước vào phòng.

"Minh Dục." Bạch Viên sắc mặt tái nhợt, nhìn Minh Dục mỉm cười.

Thấy tôi đi theo, sắc mặt cô ta lập tức thay đổi. "Minh Dục.. Anh để cô ấy đến đây làm gì?"

Bên cạnh Bạch Viên, các phú nhị đại đi cùng cô bắt đầu ồn ào.

"Bảo cô ta cút đi đi, đẩy chị Bạch Viên xuống lầu, còn mặt mũi tới đây?"

"Cô lấy đâu ra mặt mũi mà tới đây thế?" Một cô gái nhà giàu bước tới đẩy tôi.

Tôi trượt chân ngã xuống đất.

Vết thương ở chân tôi đau nhức.

Phó Minh Dục cau mày. "Được rồi."

Cô gái giàu có nhìn Phó Minh Dục. "Cô ta làm tổn thương Bạch Viên, dễ dàng bỏ qua vậy sao? Chúng ta phải báo cảnh sát, cô ta phải vào tù!"

"Vân Vân, không sao đâu, đừng lo lắng cho tôi, sẽ không.." Bạch Viên nhẹ nhàng nói.

"Viên Viên, cô quá tốt bụng!" Cô gái nhà giàu tràn đầy tức giận.

Phó Minh Dục sắc mặt trông không được ổn lắm liếc nhìn tôi. "Cô ấy tới đây để xin lỗi."

"Ha, xin lỗi có ích gì?" Cô nhà giàu cười mỉa mai.

"Xin lỗi?" Trương Bân cùng với mấy tên phú nhị đại kia la ó. "Đây là thái độ xin lỗi của cô ta sao? Cô không quỳ xuống à?"

Bạch Viên cười nói đùa. "Đừng làm ồn."

"Chị Bạch Viên, đối với một người phụ nữ độc ác như cô ta, chị phải trị cô ta như vậy."

Tôi tê liệt đứng dậy, vịn vào tường, ôm chặt bó hoa trong tay.

"Không nghe thấy sao? Quỳ xuống xin lỗi!" Phó Minh Dục bảo tôi quỳ xuống.

Tôi từ chối, ngoan cố cúi đầu và im lặng.

"Tôi bảo cô quỳ xuống!" Phó Minh Dục tức giận, bước tới kéo tôi đến giường bệnh của Bạch Viên.
 
29 ❤︎ Bài viết: 50 Tìm chủ đề
Chương 16: Tôi biết Bạch Viên thắng rồi

Bạch Viên nhìn tôi. "Minh Dục, anh đừng hung dữ như vậy, Tây Tây vẫn còn nhỏ."

"Nếu Bạch Viên không lương thiện, thì cô đã ngồi trong tù!"

Tôi tê liệt đứng dậy, bất kể những người đó nói gì, tôi nhất quyết không quỳ xuống.

Cũng không mở miệng xin lỗi.

"Không xin lỗi cũng được. Tối nay, hãy để cô ta chơi với chúng tôi một tí, đảm bảo không hại chết cô ta." Mấy tên phú nhị đại đùa cợt cười phá lên.

Tôi đứng tại chỗ nhìn Phó Minh Dục. "Tôi đã giải thích rồi.. không phải là tôi đẩy cô ấy, tại sao anh không tin tôi."

Phó Minh Dục cau mày, hơi thiếu kiên nhẫn. "Cô bịa chuyện.."

"Được rồi.." Tôi đã ngắt ngang lời của Phó Mình Dục, đừng nói nữa.

Tôi thực sự không thể chịu được bất kỳ sự tổn hại nào nữa.

"Tôi xin lỗi."

Tôi nhìn Bạch Viên mỉm cười. "Cô thắng rồi."

Bạch Viên nhìn Phó Minh Dục. "Thôi đi, cô ấy không sẵn sàng xin lỗi tôi."

"Trình Tây!" Phó Minh Dục cảnh cáo tôi.

Tôi lùi lại một bước đặt bó hoa xuống đất một cách cẩn thận.

Tôi đã từng, tôi đã từng khát khao được nhận một món quà từ Phó Minh Dục, ngay cả khi đó chỉ là một bó hoa.

Nhưng không đời nào.

Hai chân tôi run rẩy quỳ xuống đất.

Phó Minh Dục không nhìn cũng không nói gì.

"Tây Tây, cô đứng dậy đi, tôi biết cok không cố tình." Bạch Viên giả làm người tốt mở miệng nói.

Tôi không nói gì, tôi cũng không có ý muốn đứng dậy.

"Phó Minh Dục, coi như tôi đang trả lại ân tình ngày xưa anh đã liều mạng cứu tôi, phần còn lại, chỉ là tiền. Tiền, tôi sẽ nghĩ cách kiếm tiền trả lại anh."

Phó Minh Dục nắm chặt tay. "Cô ta sẵn sàng quỳ, thì cứ để cô ta quỳ ở đây đi!"

Trong phòng, cả đám người cười nói, chế giễu.

Tôi quỳ trên mặt đất lạnh lẽo, từ 4 giờ chiều, quỳ cho đến bảy giờ tối.

Cho đến khi đôi chân của tôi bị tê liệt hoàn toàn, tôi không thể cầm cự và bất tỉnh.

"Trình Tây! Đừng giả vờ chết!"

* * *

Khi tôi tỉnh dậy, tôi đang nằm trên giường.

Không có ai trong phòng, chỉ có tôi.

Sau khi kéo kim tiêm truyền, tôi đứng dậy ra khỏi giường, chịu đựng nỗi đau dưới chân tôi khập khiễng rời đi.

Sau hai ngày mưa, ngày hôm đó cuối cùng trời đã nắng nhưng vẫn lạnh.

Đây là mùa thu ở Hải Thành.

"Đừng để anh ta chạy trốn, kẻ trộm! Bắt tên trộm."

Tôi bước vào con hẻm bị ai đó va vào.

Ai đó hét lên để bắt tên trộm.

Người đang chạy trốn tuyệt vọng dừng lại khi tôi nhìn thấy tôi.

Tôi nhìn anh ta và anh ta cũng nhìn tôi.

Anh ta rất cao, đội một chiếc mũ và mang mặt nạ, tôi chỉ có thể nhìn thấy đôi mắt, đôi mắt sáng trong veo, như đang cầu xin.

Anh ta kéo tôi trốn sau thùng rác, che miệng, không để tôi nói.

Tôi có thể nghe rõ ràng âm thanh nhịp tim của anh ta.

Khi những người đuổi theo anh ta đi rồi, anh ta mới nới lỏng tôi quay người muốn chạy.

"Tại sao lại ăn cắp đồ?" Tôi nhẹ giọng hỏi một câu.

Anh ta rất cao, lưng đối mặt với tôi, cúi đầu xuống mà không nói một lời nào.

Tôi có thể nhìn ra anh ta vẫn còn trẻ.

"Ở đây tôi vẫn còn một ít tiền, chiếc vòng tay này.. cũng có giá trị, tôi cho anh đấy." Tôi mở bóp lấy hết tiền ra, tháo cả chiếc vòng tay, bỏ lên thùng rác gần đó rồi khập khiễng bỏ đi.

Anh ta không nói gì, cũng không đuổi theo tôi.

Vòng tay đó, tôi vẫn luôn coi nó là bảo bối, bất kể xảy ra chuyện gì tôi đều mang theo bên mình.

Đó là món quà lúc tôi 18 tuổi, Phó Minh Dục đã tặng cho tôi vào ngày sinh nhật đầu tiên của tôi sau khi cha mẹ tôi qua đời.

Đó là món quà duy nhất tôi nhận được từ anh ta.

Tôi đã từng rất trân trọng nó nhưng giờ đây tôi chỉ muốn vứt bỏ.

Tôi không muốn dính líu đến bất cứ điều gì liên quan đến anh ta

Bởi vì nó thật kinh tởm.

Tôi bước đi thẫn thờ trên đường. Khi tôi trở về Phó gia thì trời đã tối.

Điện thoại của tôi đã hết pin từ lâu và cũng không có ai liên lạc với tôi.

"Trình Tây! Cô đã đi đâu thế!" Phó Minh Dục vừa nhìn thấy tôi đã tức giận. "Tôi gọi cho cô, sao cậu không trả lời?"

Anh lao tới nắm lấy vai tôi.

Lúc đó, anh ta có vẻ rất lo lắng cho tôi.

Tôi hất tay anh ta ra thờ ơ quay lại. "Hết pin."

Anh ta có chút cáu kỉnh. "Bảo cô xin lỗi về lỗi lầm mà cô đã gây ra khó đến vậy sao? Cô có oan ức gì sao?"

Tôi không nói gì.

Anh ta tức giận vì tôi như thế này, nắm lấy cổ tay tôi, sắc mặt tối sầm. "Vòng tay đâu?"

Tôi kinh ngạc quay đầu lại nhìn anh ta, anh ta thực sự nhận ra chiếc vòng tay của tôi đã bị mất.

Tôi tưởng anh ta sẽ không quan tâm dù tôi có chết.

"Mất rồi." Tôi thờ ơ nói.

"Trình Tây! Cô có biết chiếc vòng tay đó là tôi.." Phó Minh Dục nói được nửa câu thì lại ngừng nói.
 
29 ❤︎ Bài viết: 50 Tìm chủ đề
Chương 17: Tôi đã mất tích hơn 48 giờ

"Bỏ đi, dù sao cô cũng không xứng." Phó Minh Dục hất tay tôi ra, quay người rời đi.

Tôi cũng không quan tâm, Ngày thường Phó Minh Dục cũng phát điên.

Tôi bước vào phòng ngủ, chuẩn bị sắp xếp đồ đạc ra nước ngoài.

Chỉ hai tháng nữa thôi, sẽ nhanh thôi.

Chẳng mấy chốc nữa tôi sẽ được giải thoát.

* * *

Vào thời điểm đó, tôi thực sự nghĩ rằng hai tháng sau, chỉ cần tôi thuận lợi ra nước ngoài, mọi thứ sẽ kết thúc.

Nhưng không ngờ rằng tôi đã chết trong tay Phó Minh Dục.

Đây có lẽ là số phận.

Mạng sống của tôi đã được anh ta giải cứu, và anh ta cũng là người kết thúc.

Cuối cùng, cuộc sống này không còn nợ nhau nữa.

Tiếng gầm của sấm chớp kéo suy nghĩ của tôi trở lại.

Tôi giơ tay tự tát mình một cái. Không hề đau đớn, tôi tỉnh dậy rồi.

Tôi không cần phải sống trong đau đớn và tra tấn nữa.

Xe cảnh sát đến, đưa A Tinh bị đánh bất tỉnh đi.

Lưu Bân cũng được xe cứu thương đưa đi.

"Anh Phó, em gái anh có tin tức gì chưa?" Lục Triết bước xuống từ xe cảnh sát hỏi một câu.

Phó Minh Dục cau mày. "Cô ấy không thể trốn lâu được đâu."

Lục Triết không nói, nghiêng người để nhặt bức ảnh trên mặt đất.

Đó là một bức ảnh Phó Minh Dục đưa cho A Tinh xem, đó là ảnh thẻ tôi chuẩn bị cho hồ sơ du học.

Lục Triết nhìn tôi trong bức ảnh, cau mày, dường như đang suy nghĩ gì đó.

Chúng tôi đã từng gặp qua cô ấy, Lục Triết nhớ lại.

"Hai tháng trước, em gái của cậu đã bị quấy rối?" Lục Triết là cảnh sát hình sự nên trí nhớ rất tốt.

Minh Dục choáng váng một chút.

Lục Triết ngẩng đầu lên nhìn Phó Minh Dục. "Phó gia cũng có tiếng ở Hải Thành, em gái anh có lẽ cũng không cần dùng thân để kiếm tiền chứ?"

Phó Minh Dục một chút cũng không nói. "Lục cảnh sát, Trình Tây không phải là loại người như anh nghĩ."

Tôi mỉa mai cười một tiếng, anh ta không phải bảo vệ danh dự của tôi mà là vì danh dự của Phó gia.

"Xin lỗi, tôi đã hiểu lầm." Lục Triết lắc mạnh bức ảnh. "Bức ảnh này trực quan hơn, rõ ràng hơn những bức ảnh trước đây anh đưa cho tôi, tôi sẽ mang theo bên mình, nếu có tin tức gì về em gái anh tôi sẽ báo cho anh biết."

Phó Minh Dục lên xe rời đi, Lục Triết trầm giọng nói. "Đi để điều tra vụ án quấy rối tình dục cách đây hai tháng trước, xem xem liệu có bất kỳ mối liên hệ nào với vụ án này không."

"Anh Triết, anh có nghi ngờ rằng Trình Tây đã bị để mắt tới không?"

"Mọi nạn nhân bị giết bởi kẻ sát nhân người là những người phụ nữ thườngra ngoài vào ban đêm, có cuộc sống riêng tư hỗn loạn, xa hoa." Lục Triết gật đầu.

Tôi đứng bên cạnh Lục Triết không nói gì.

Những gì tôi nói, anh ấy không thể nghe thấy.

Chỉ có thể cầu nguyện rằng anh ấy có thể nhanh tìm ra sự thật, bắt tên sát nhân kia ra trước phap luật.

"Anh Triết!" Bên ngoài trại trẻ mồ côi bị bỏ hoang, đồng nghiệp của Lục Triết xuống xe chạy đi. "Anh nhờ tôi kiểm tra mối quan hệ giữa Trình Tây và Phó Minh Dục, tôi phát hiện ra rằng họ thực sự không phải là anh em ruột thịt. Trình Tây với Phó gia không có quan hệ huyết thống gì, hai người họ còn có hôn ước."

Lục Triết cau mày, hiển nhiên là anh ấy không ngờ rằng mối quan hệ của tôi với Phó Minh Dục lại phức tạp như vậy.

"Bạn gái công khai của Phó Minh Dục chính là người phụ nữ tên Bạch Viên, hơn nữa anh ta nhất quyết hủy hôn ước với Trình Tây, để kết hôn với Bạch Viên."

Cảnh sát làm việc thực sự rất chuyên nghiệp họ đã điều tra rất nhanh chóng.

Tôi đứng sang một bên.

"Bạn bè xung quanh Phó Minh Dục nói rằng trước khi Trình Tây biến mất, Bạch Viên đã bị một kẻ sát nhân nhắm vào. Nhưng Bạch Viên sợ bị kẻ sát nhân trả thù nên không dám gọi cảnh sát. Ngược lại.. cô ta đã chọn để Trình Tây thay cô ta đi vào con hẻm vào đêm." Khi cảnh sát nói những lời này, khuôn mặt anh ta trở nên tức giận.

Người ngoài sẽ thấy điều này thật nực cười nếu họ nghe được chuyện này, nhưng Phó Minh Dục đã ép tôi như vậy.. Còn đồng ý sẽ bảo vệ tôi.

Tôi cười mỉa mai. Bây giờ tôi đang nghe người khác phân tích cái chết của tôi dưới góc nhìn của một người ngoài cuộc, tôi chỉ thấy buồn cười.

Lục Triết sắc mặt tối sầm, nhìn thời gian. "Trình Tây đã mất tích hơn 48 giờ. Lập tức thành lập đội đặc nhiệm, xin lệnh điều tra, bắt Phó Minh Dục và đám bạn ngu ngốc của hắn đi. Đừng bỏ sót một ai trong số họ!"

Tôi đột nhiên ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn Lục Triết. Anh ấy muốn bắt Phó Minh Dục đi? Anh ấy nghi ngờ Phó Minh Dục là kẻ giết tôi?

"Không phải Phó Minh Dục, là A Tinh đó." Tôi đã cố gắng hết sức để giải thích với cảnh sát, tôi không phải đang cố gắng minh oan cho Phó Minh Dục, nhưng tôi sợ kẻ sát nhân sẽ tiếp tục phạm tội ở bên ngoài.
 
29 ❤︎ Bài viết: 50 Tìm chủ đề
Chương 18: Bọn họ đều đáng chết

Lục Triết không nghe được giọng nói của tôi, anh ấy cũng muốn giải quyết vụ án càng sớm càng tốt để tránh có thêm nhiều phụ nữ bị sát hại.

Có lẽ là ngoài trực giác của cảnh sát, nhưng hiện tại người duy nhất tin rằng tôi đã xảy ra chuyện gì đó có lẽ chỉ có Lục Triết.

"Các anh mỗi ngày phải điều tra nhiều người, nhiều vụ án như vậy, chẳng phải sẽ rất mệt mỏi sao?" Tôi tự hỏi, có lẽ là do tôi thực sự quá tuyệt vọng.

"Anh Triết! Đây là toàn bộ thông tin về Trình Tây. Điện thoại di động của cô ấy bị hỏng nặng, đã được đưa đến bộ phận kiểm tra để sửa chữa. Sẽ phải mất một khoảng thời gian."

Lục Triết đã nhờ người điều tra chi tiết về tôi.

Thành thật mà nói, tôi cũng tò mò xem mình là người như thế nào trong cuộc khảo sát của người khác.

"Tất cả dữ liệu trên điện thoại di động của Trình Tây sẽ được xuất sau khi sửa chữa."

Tôi có một chút hơi quê. Chẳng phải điều đó có nghĩa là họ có thể xem hồ sơ tìm kiếm của tôi, nhật ký được viết trong bản ghi nhớ của tôi hay sao?

Lục Triết xem thông tin của tôi và thấy rằng cả cha mẹ anh đều qua đời khi tôi mười tám tuổi. Tôi đã chứng kiến cha mẹ mình chết ngay trước mắt.

Bức ảnh đầu tiên là ảnh chụp hiện trường vụ tai nạn ô tô.

Tôi vô thức nhắm mắt lại, không dám nhớ lại.

"Phó gia nhận nuôi Trình Tây. Theo lý mà nói, bọn họ hẳn là có quan hệ tốt, nhưng Phó Minh Dục khi nhắc đến Trình Tây thái độ lại giống như là kẻ thù." Tiểu cảnh sát thấp giọng phàn nàn.

Lục Triết không nói gì, cẩn thận xem xét thông tin của tôi.

Tôi thích im lặng và thích vẽ, tranh của tôi họ cũng đều điều tra.

Điểm số của tôi rất xuất sắc, ảnh của tôi trên các diễn đàn trong khuôn viên trường, giải thưởng của tôi và tài liệu đăng ký đi du học của tôi.

"Nếu không có chuyện gì, hiện giờ cô ấy hẳn đã lên máy bay đi học ở nước Mỹ rồi." Lục Triết liếc nhìn thời gian, đột nhiên trầm ngâm nói.

Tôi cũng sững sờ một lúc, tim đập thình thịch.

Đúng, nếu không chết thì bây giờ tôi đã trốn khỏi Hải Thành rồi.

"Tôi tìm được rồi. Tiểu Lục hỏi một người phục vụ ở câu lạc bộ Yese, anh ta nói rằng anh ta nhớ mặt Trình Tây. Cô ấy có dáng người rất đẹp nên rất ấn tượng. Anh ta còn nói rằng Trình Tây đã qhtd với Phó Minh Dục tại Câu lạc bộ Yese hai tháng trước."

Viên cảnh sát chạy tới và kể cho Lục Triết những gì anh ta đã tìm thấy.

Tôi tê dại bịt tai lại nhưng không thể ngăn mình nghe được những bí mật về bản thân.

"Ngày hôm đó, trong phòng riêng của câu lạc bộ có rất nhiều người, Phó Minh Dục cùng nhóm bạn rời đi trước, Trình Tây có phải là tự nguyện hay không.. không biết được."

"Đồ khốn nạn." Lục Triết chửi rủa. "Một đám cặn bã!"

Có lẽ anh ấy tin tưởng tôi từ tận đáy lòng.

Tôi rất biết ơn. Tôi không bao giờ ngờ rằng một người lạ, người mà tôi chỉ gặp một lần, lại sẵn lòng tin tưởng tôi.

Tôi có thể cảm nhận được sự tức giận của Lục Triết, anh ấy dường như cũng đồng cảm với tôi.

Tôi đi theo Lục Triết, cùng anh ấy đến đồn cảnh sát.

Cuối cùng, lệnh điều tra đã được ban hành nhanh chóng, ảnh hưởng của vụ án giết người hàng loạt ở Hải Thành này thực sự rất tồi tệ.

Không lâu sau, Phó Minh Dục và nhóm bạn của anh ta bị cảnh sát triệu tập. Ngay cả Lưu Bân, người bị bầm tím sưng tấy sau khi bị đánh, cũng bị cảnh sát bắt giữ tới đồn cảnh sát.

"Các anh có bệnh sao? Không thấy tôi là nạn nhân sao? Không đi bắt tên điên đó, sao lại bắt tôi?" Lưu Bân còn đang chửi bới.

"Đối phương có bệnh tâm thần, giết rồi cũng vô ích." Lục Triết lạnh lùng cảnh cáo một câu. "Anh bị nghi ngờ có hành vi ép buộc không đứng đắn, quấy rối tình dục. Đừng làm ầm ĩ ở đây nữa."

Lưu Bân sửng sốt một lát. "Cái gì? Tôi cưỡng bức ai?"

"Trình Tây!" Lục Triết túm lấy cổ áo Lưu Bân, kéo hắn vào phòng thẩm vấn.

Thứ mà Lục Triết đang cầm là nhật ký của tôi.

Tôi có thói quen viết nhật ký, sợ quên mất những tổn hại mà những người này đã gây ra cho mình nên tôi viết ra từng người một.

Tôi đứng sau lưng Lục Triết, cảm thấy nhẹ nhõm không thể giải thích được.

Theo cách này, Lưu Bân sẽ phả trả giá.

"Có thật là các ngươi đã ép Trình Tây dụ sát nhân vào đêm ngày 13 không?" Lục Triết lạnh lùng hỏi.

"Chúng tôi chỉ đang thử.. tthử vận may thôi." Lưu Bân tỏ ra thờ ơ, như thể họ chỉ đang chơi một trò chơi vui vẻ.

Nhưng họ không biết rằng trò chơi này sẽ giết chết tôi.

Mắt tôi đỏ hoe, khó chịu trước thái độ thờ ơ của Lưu Bân.

Tôi lao tới hét vào mặt Lưu Bân, rồi điên cuồng đi đến ghế bên cạnh định đánh anh ta, nhưng tôi không cầm được gì, chỉ có thể nhìn anh ta ngạo mạn.

"Anh có biết sự ngu xuẩn của anh sẽ giết chết Trình Tây không?" Lục Triết tay cầm bút đã siết chặt, anh tức giận.

"Không thể nào, hung thủ căn bản không thích cô ta!"

"Ngày 13, 14 và 15, anh nhờ Trình Tây dụ hung thủ vào ngõ ba ngày liên tục. Cô ấy biến mất vào đêm ngày 15, nhưng các anh không gọi cảnh sát ngay lập tức, còn trì hoãn cảnh sát điều tra!" Lục Triết đập bàn, tức giận đến muốn lao tới đánh người.

Nhưng anh ấy là cảnh sát, anh ấy đã chịu đựng điều đó.

"Không.." Lưu Bân liền cảnh giác. "Ngày 13 và 14, chúng tôi chỉ đến đó có hai đêm, hung thủ không thích cô ta nên chúng tôi bỏ cuộc. Ngày 15 chúng tôi không bảo cô ấy đi nữa. Đừng đổ thứ chết tiệt này lên đầu tôi."

Tôi cười mỉa mai. Hóa ra họ không biết tôi bị Bạch Viên lừa vào một con hẻm vào ngày 15.

Phó Minh Dục cũng không biết sao?
 

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back