Welcome! You have been invited by stran20016 to join our community. Please click here to register.
Bài viết: 73 Tìm chủ đề
Chương 60

[HIDE-THANKS]
"Nhị cô nương, nơi này không phải Tần gia, cũng không phải Tiền gia. Nếu người muốn ăn gì, có thể phân phó người bên cạnh mình đi ra ngoài mua. Mà ta cùng Lục La, chỉ nghe lời cô nương chúng ta. Những người khác trong viện, chỉ nghe lời chủ nhân trong viện này!" Tính tình Tử La luôn luôn không tốt, Lục La lấy đại cục làm trọng ít khi nói chuyện, nhưng Tử La là người nóng tính, hơi chút liền nổi nóng.

Tần Dư bị hạ thể diện trước mặt mọi người, cau mày không vui: "Đại tỷ tỷ quản giáo nha hoàn của mình như vậy sao? Lúc còn ở nhà, Đại tỷ tỷ thiện tâm, mặc kệ cho nha hoàn bên người mình làm gì hay nói gì. Không ngờ đến Hầu phủ quy củ sâm nghiêm này, miệng nha đầu Tử La kia vẫn rất lợi hại, Đại tỷ tỷ vẫn mặc kệ nàng làm gì nói gì."

Tần Hảo lẳng lặng nhìn Tần Dư tỏ uy phong, đột nhiên nói: "Tuy rằng Tử La nói chuyện không dễ nghe, nhưng nàng biết chừng mực. Đối với người không biết chừng mực, nàng nói những lời này không có vấn đề gì. Nhị muội đến đây là để nói với ta điều này sao? Nói lời khó nghe thì, ngươi không khỏi cũng quá tự tin. Lúc trước nếu như là ngươi gả đến đây, ngươi có chắc mình có thể có cuộc sống tốt như thế này không?"

"Đại tỷ tỷ là đang kinh thường ta sao?" Tần Dư siết chặt khăn tay, chiếc khăn trong tay nàng hoàn toàn biến dạng.

Nếu không phải không dễ rách, khăn tay kia không chừng đã sớm thành mảnh vụn.

"Cũng phải a, tỷ trở thành Đại thiếu phu nhân Lư Dương Hầu phủ, ngay cả Tam muội muội cũng có thể gả cho trưởng tử của Phó gia. Chỉ có ta, chỉ có thể gả cho một thứ tử của Tiền gia. Trong lòng Đại tỷ tỷ chắc là đang chê cười ta đúng không? Chê cười nhị phòng chúng ta tính hết mưu kế, cuối cùng cũng không được cái gì, đúng không?"

Tần Dư nhìn tiểu hồ trong viện, lặng lẽ xuất thần nhìn nước chảy.

"Mỗi một chuyện lúc trước, đều do nhị phòng các ngươi tự mình gây ra. Trên đời này chưa từng có ai đáng thương lại có thể lấy đó làm lý do xem như những chuyện trước kia hoàn toàn chưa xảy ra. Tình cảnh ngày hôm nay, đều là con đường các ngươi tự mình bước đến, đều không có quan hệ với ta, với Vận tỷ nhi, với chi trưởng chúng ta."

Trước kia Tần Hảo chán ghét nhị phòng, không muốn tiếp xúc với nhị phòng.

Hiện giờ Tần Dư tới cửa, nàng lại cảm thấy nhị phòng thật sự là gieo gió gặt bão. Hơn nữa, ngay từ đầu là bọn họ có vấn đề. Tiền Diệp kia, nàng đã hỏi thăm qua, cũng bảo Diệp Mạch điều tra qua.

Tiền Diệp biết chính xác mình muốn gì, cho nên với hắn mà nói việc hôn nhân cũng không thể tự mình quyết định. Nhưng ngay sau khi thành thân, lại mặt, hắn liền quyết định đến kinh thành chuẩn bị khoa khảo, ngay từ khi còn nhỏ hắn cũng đã biết rằng mình về sau phải dựa vào khoa cử để cất đầu dậy (thoát khỏi hoàn cảnh khó khăn ).

Nếu Tần Dư có thể hồi tâm, cùng Tiền Diệp sống thật tốt, hai người bọn họ cũng có thể tương kính như tân qua hết cả đời.

"Đại tỷ phu đâu? Có phải bởi vì ta đến đây, hắn không tiện đi ra hay không? Đại tỷ tỷ không cần đề phòng ta như vậy, ta đã thành thân, bất quá là đến nhìn xem tỷ sống có tốt không." Sau khi nhận ra mình và Tần Hảo không có gì để nói, Tần Dư liền nhắc đến Diệp Mạch.

Lần trước hai người bọn họ lại mặt, Tần Dư bị giam giữ trong tiểu phật đường.

Tuy rằng giam giữ, nhưng nàng đã xa xa nhìn thấy Diệp Mạch. Người tàn phế mà lúc trước mình đánh chết cũng không nguyện ý gả thật sự là nam tử có khuôn mặt như quan ngọc. Nếu như có thể đứng lên, thì đúng là một nam nhân hoàn mỹ.

Nhưng nam nhân như vậy, lại làm lợi cho Tần Hảo..

Mà Tiền Diệp, tuy nói bộ dạng cũng không xấu, nhưng so với Diệp Mạch thì kém hơn rất nhiều. Huống chi, dù Diệp Mạch không được sủng ái, cũng là đích trưởng tử của Lư Dương Hầu. Còn Tiền Diệp, cũng chỉ là một thứ tử không tiền đồ của Tiền gia..

Từ lúc đó Tần Dư điên cuồng nảy sinh không cam lòng.

Khi đã đến kinh thành, nàng liền nóng lòng muốn đến Hầu phủ, nếu có thể nhìn thấy Diệp Mạch..

"Người kinh thành lắm quy củ, ngươi là di muội[1] của phu quân, ngươi đang ở đây, tất nhiên hắn không thể ra gặp ngươi." Tần Hảo không lưu tình chút nào đánh tan mộng đẹp của nàng: "Nếu Nhị muội muội có chuyện cần tìm phu quân, vậy nhắn lại cho ta biết, ta đương nhiên sẽ giúp truyền đạt. Nhưng nếu là muốn gặp phu quân, Nhị muội muội vẫn nên trở về đi. Nhìn thời gian, ngươi cũng nên trở về nấu cơm đi?"

[1] 姨妹 di muội=tiếng người chồng gọi em gái của vợ mình

Sắc mặt Tần Dư thay đổi, quả thực nàng hiện tại là một người phải tự nấu cơm ăn.

Đúng lúc này, Trúc Cẩm mặt không chút thay đổi tiêu sái lại đây: "Thiếu phu nhân, Thiếu gia hỏi bên này còn cần bao lâu, ngài ấy chờ người cùng dùng cơm trưa. Thiếu gia còn nói, nếu là Tiền phu nhân không định trở về, vậy bảo phòng bếp chuẩn bị một phần trả thù lao cho phu nhân, ăn ngay trong viện rồi hãy về."

Đây.. rõ ràng là đuổi người.

Thời tiết này mà ăn cơm ở trong sân, nhất định là ướt đẫm mồ hôi, chỗ nào là để cho Tần Dư ăn?

Tần Dư cố nén nhục nhã đứng dậy, cứng ngắc nói lời cáo từ liền rời khỏi Lư Dương Hầu phủ.

Tần Hảo xoa xoa bả vai đi vào trong phòng. Trong phòng có đặt khối băng, vừa bước vào liền cảm thấy mát lạnh, sảng khoái.

Diệp Mạch ngồi bên cửa sổ, nghiêng người nhìn cảnh sắc bên ngoài. Theo góc độ của Tần Hảo nhìn qua, đó là một khuôn mặt góc cạnh rõ ràng cùng đôi chân thon dài, vòng eo thon nhỏ.. Dù nhìn ở góc độ nào, Diệp Mạch cũng có đủ vốn luyến để mê hoặc tiểu cô nương.

"Phu quân hoàn mỹ như thế, khó trách sẽ làm Nhị muội muội nhớ thương đến thế. Nếu Nhị muội muội biết được hai chân phu quân đã khôi phục, vậy chắc sẽ hối hận đến xanh ruột."

Động tác xoa cằm của Diệp Mạch dừng lại, trêu ghẹo nói: "Vậy nương tử thì sao? Nương tử có nhớ thương vi phu? Hiện giờ nương tử còn hối hận gả cho vi phu không?"

Tần Hảo hừ lạnh một tiếng, đi đến trước bàn ngồi xuống: "Nhớ thương phu quân lại không thể no bụng được, còn không bằng nhớ thương cái bàn đồ ăn này đâu."

Diệp Mạch xoay người xuống ghế, đến gần Tần Hảo thấp giọng nói: "Nhớ thương vi phu, vi phu đương nhiên là cho ăn no." (nguyên văn từ này là "管饱" : 管= "quản/phụ trách", 饱= "ăn no/thỏa mãn", chỗ này ảnh đang chơi chữ á! :)) )

Ý nghĩa sâu xa, nghĩa còn dang dở, mông lung vô cùng!

Sắc mặt Tần Hạo ửng hồng lan đến sau mang tai, cúi đầu cố hết sức lùa cơm trong bát.

Diệp Mạch bật cười lắc đầu, đã viên phòng lâu như vậy, vẫn không chịu được trêu chọc như vậy, trêu một cái liền đỏ mặt bừng bừng.

"Tiền Diệp tham gia khoa cử, phu quân nghĩ hắn có thể thi đỗ không?"

Diệp Mạch không cần nghĩ ngợi nói: "Có thể. Năng lực của hắn so với Diệp Lục còn mạnh hơn, cũng có thể coi là người xuất sắc. Cho dù không thể lọt vào tiền tam giáp[2], tiến sĩ khẳng định có thể được."

[2] Tiền Tam Giáp (前三甲) : Ba vị trí đầu là trạng Nguyên, Bảng Nhãn, Thám Hoa. Thời đại khoa cử, trong khoa đình thí, chia những người đậu làm ba bậc, gọi là tam giáp 三甲: Trạng Nguyên, Bảng Nhãn, Thám Hoa là đệ nhất giáp, Hoàng Giáp là đệ nhị giáp, Tiến Sĩ là đệ tam giáp.

Chỉ cần Tiền Diệp thể hiện như bình thường, nói không chừng có thể lọt vào tiền tam giáp. Đối với người có thể thấy rõ tình thế này, Diệp Mạch thật sự có chút dè dặt, cảm thấy người này ngày sau sẽ làm nên chuyện, nhưng điều kiện tiên quyết là có thể nhìn rõ người bên cạnh, không bị những người này liên lụy.

"Tần Cẩn vào kinh." Diệp Mạch thản nhiên nói. Sở dĩ ngay từ đầu chưa nói, vì thấy rằng người này không đủ gây sợ hãi. Hiện giờ nói ra, là bởi vì không biết vì sao Tần Cẩn được Nhị hoàng tử để mắt tới, ngược lại là khiến hắn không thể không để ý đến người này.

"Vào kinh thì vào kinh đi. Hắn thanh cao một cách buồn cười, sẽ không đến Hầu phủ tìm chúng ta." Tần Hảo tâm tình khó chịu, động tác ăn cơm chậm lại.

Đến buổi tối, Văn phu nhân mới từ Ninh vương phủ trở về.

"Cô nương, Phu nhân đã về. Nô tỳ thấy là vẻ mặt đỏ bừng trở về, dường như là uống không ít rượu đâu." Tử La dọn dẹp giường, lơ đãng nói.

Tần Hảo cười khẽ, may mắn hôm nay mình không đi. Nếu không, chính mình cũng không thoát được vận mệnh uống rượu.

"Hôn sự của Tam cô nương cùng Phó gia đã định rồi, ngày thành thân định vào năm sau. Theo như Cô gia nói, trong tháng Giêng sẽ cùng người quay về Hàng Châu, cô nương ở thêm một đoạn thời gian, còn có thể tiễn Tam cô nương xuất giá đấy."

Lục La nhắc đến chuyện này, Tần Hảo cũng rất hào hứng, lập tức tính thời gian. Chờ Diệp Mạch tắm rửa xong lên giường, Tần Hảo nói về hôn sự của Tần Vận.

Diệp Mạch không hề nghĩ ngợi, lập tức gật đầu đồng ý: "Nàng muốn ở bao lâu thì ở bấy lâu, ta nghe theo nàng."

Hai người tắt đèn đi ngủ không bao lâu, ngoài cửa Trúc Hoài nhẹ giọng nói: "Thiếu gia, trong cung cho người truyền lời đến, Hoàng Thượng mời ngài lập tức tiến cung một chuyến."
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 73 Tìm chủ đề
Chương 61

[HIDE-THANKS]
Trong tẩm điện, chỉ còn lại một mình Hoàng Thượng.

Diệp Mạch ngồi trên xe lăn, vừa mới vào trong điện, Hoàng Thượng liền mở miệng.

"Nơi này chỉ có hai người Trẫm và ngươi, không cần che giấu."

Diệp Mạch dừng vuốt ve xe lăn, không khỏi kinh ngạc nói: "Hoàng Thượng biết chuyện khi nào?"

"Cả thiên hạ đều là của Trẫm, Trẫm có thể biết được cũng không có gì lạ." Hoàng Thượng xoay người, cười như không cười nhìn Diệp Mạch.

Diệp Mạch câu môi cười khẽ, bất đắc dĩ buông tay: "Thần nghĩ rằng Tùng Cảnh viện đã kín đến không kẽ hở, lại không ngờ Hoàng Thượng còn có thể biết được. Chẳng lẽ lần ám sát đó ở Tùng Cảnh viện, Hoàng Thượng cũng phái người đến?"

Hoàng Thượng đi đến ngồi xuống chiếc ghế đối diện với Diệp Mạch, từ chối cho ý kiến: "Nếu không phải người của Trẫm ở chỗ tối che chở ngươi mọi lúc, ngươi còn có thể sống đến bây giờ?"

Diệp Mạch mặt không chút thay đổi gật đầu, ngay cả Hoàng Thượng cũng không nhìn ra được trong lòng hắn đang suy nghĩ gì: "Thần vẫn luôn nhớ rõ ân cứu mạng của Hoàng Thượng. Thần khi còn nhỏ bị người hãm hại, nếu không có Hoàng Thượng âm thầm bảo hộ, đích thật là không sống được đến hiện tại. Cho nên, thần vẫn luôn tự nhủ rằng phần ân tình cứu mạng này, nhất định phải lấy mệnh đền đáp!"

"Trẫm cần mạng của ngươi làm gì? Ngươi là một quân cờ bí mật của Trẫm, ngươi cứ che giấu bản thân. Chỉ cần ngươi là một kẻ tàn phế, bọn họ sẽ không xem ngươi là đối thủ rất quan trọng. Có ngươi ở chỗ tối, Trẫm tin tưởng Thái Tử sẽ không phải lo lắng."

"Vì sao Hoàng Thượng phải lấy lai lịch Nhị hoàng tử để luyện Thái Tử? Nếu ngài đã muốn Thái Tử ngồi trên hoàng vị, vì sao lại muốn cho Nhị hoàng tử hy vọng?" Trong lòng Diệp Mạch đã có đáp án, nhưng hắn muốn nghe chính Hoàng Thượng nói ra đáp án.

Hoàng Thượng trầm ngâm, ánh mắt rơi vào tấu chương đang mở ra trên bàn: "Thái Tử còn trẻ, hắn cần càng nhiều lịch lãm (rèn luyện; từng trải và có kinh nghiệm ). Hiện giờ phạm lỗi, có Trẫm dạy, không ảnh hưởng toàn cục. Nếu như sau khi đăng cơ lại bị người ta tính kế mà phạm sai lầm, dẫn đến ảnh hưởng rất lớn, Trẫm cũng sợ hắn không thể tự mình giải quyết. Sang năm Tạ Cảnh sẽ về kinh nhận tổ quy tông, ngươi cùng Tạ Cảnh đều do Trẫm tự mình chọn lựa, để trong tương lai phò trợ Thái Tử."

Nói đến đây, Hoàng Thượng hơi dừng lại sau mới tiếp tục nói: "Nhị hoàng tử do Quý phi sinh ra, mẫu phi địa vị được tôn sùng, hắn sẽ sinh ra dã tâm đoạt vị. Nếu Lâm Ngạn không làm ra chuyện sai lầm, Trẫm tin tưởng sau khi Thái Tử đăng cơ sẽ cho hắn một cái tước vị Vương gia nhàn tản, tuyệt đối sẽ không đuổi tận giết tuyệt."

Diệp Mạch tự giễu trong lòng, nói thì đường hoàng, nhưng trên thực tế vẫn là dùng một đứa con đi thành toàn cho một đứa con khác.

Hắn giúp thái tử, cũng không phải là bởi vì ý tứ của Hoàng Thượng, mà là thái tử thật sự xứng đáng để hắn trợ giúp. Những gì hắn đã làm, cho tới bây giờ đều là những gì tự mình cho là đúng!

Ngày sau, nếu thái tử không đủ sức để đăng cơ trở thành minh quân thì hắn sẽ làm sao đẩy người lên, sẽ làm sao kéo người xuống!

Dường như nhận ra được suy nghĩ trong lòng Diệp Mạch, sau khi trầm mặc Hoàng Thượng thoải mái nói: "Ngày sau khi Trẫm băng hà, ngươi sẽ biết tại sao Trẫm cuối cùng lại lựa chọn Lâm Ngạn để tôi luyện Thái Tử. Trẫm là hoàng đế, trong nhân sinh của Trẫm, không cho phép có người phản bội! Lần này gọi ngươi đến đây, là vì chiến sự ở biên cương."

"Xin Hoàng Thượng phân phó."

"Trong chiến báo của Bình Dương Hầu nói rằng chiến sự lần này dự kiến có thể chấm dứt trong vòng một đến hai tháng, trong thời gian này bọn họ có thể đánh hạ Tấn quốc. Ngoài ra, tuy rằng Diệp Trăn lấy thân phận là công chúa hòa thân, nhưng nàng vẫn là người của Lư Dương Hầu phủ. Hiện giờ nàng bị Cố Sầm bắt giữ và sẽ trở về cùng ngày đại quân khải hoàn về triều."

Diệp Mạch chống xe lăn, chậm rãi đứng dậy đi đến trước bàn: "Hoàng Thượng muốn đem Diệp Trăn giao cho Lư Dương Hầu phủ giải quyết sao?"

Trên đường quay về Hầu phủ, Diệp Mạch nhìn ngã tư đường yên tĩnh quạnh quẽ, cảm thấy vô cùng hoang vắng.

Trong hoàng tộc, cái gì cũng có thể dùng để tính kế, thân tình, địa vị, quyền thế, mọi thứ đều có thể được tính kế.

Nhừng gì Diệp Trăn đã làm đều nằm trong dự kiến của hắn. Từ nhỏ đến lớn, Diệp Trăn luôn thông minh hơn Diệp Châu, nhưng sự khôn khéo này lại bị sử dụng không đúng chỗ. Trở thành công chúa đi hòa thân, nàng sao có thể sẽ cho phép mình phải làm sườn phi?

Chỉ là.. Nàng tuyệt đối không nên động vào Cố Sầm!

Tất cả mọi người ở Kì Dương Bá phủ là nghịch lân của hắn, nếu kẻ nào dám động vào, thì kẻ đó phải chết!

Tần Hảo ngáp dài ngồi ở trên giường, Lục La và Tử La cùng nàng nói chuyện.

"Cô nương, người cùng Cô gia viên phòng lâu như vậy, còn chưa nghĩ tới chuyện có con sao?" Tử La tùy tiện hỏi.

Sắc mặt Tần Hảo nháy mắt đỏ lên: "Con, cũng không phải muốn có là có được. Ta cũng không sốt ruột, hai người các ngươi gấp cái gì?"

"Nô tỳ là nghĩ rằng, nếu cô nương cùng cô gia có đứa nhỏ, vậy cô gia hẳn là sẽ ở cùng cô nương nhiều hơn, sẽ không thường xuyên xuất môn."

Tần Hảo nhịn không được lườm Tử La khiển trách: "Lời này cũng không thể nói nữa. Tối nay chỉ là ngoài ý muốn, mệnh lệnh của Hoàng Thượng, phu quân không thể không nghe. Thực ra ta thật không nghĩ là có gì cả, mọi thứ đang diễn ra theo chiều hướng tốt, và về sau chúng ta sẽ có nhiều thời gian ở cùng nhau hơn."

Cuối cùng, ngay cả Lục La cũng thuyết phục: "Cô nương, người cùng cô gia sắp có đứa nhỏ chứ."

Tần Hảo: "..."

Nàng đây là bị giục sinh con hay sao? Không có bà bà, mẫu thân cũng không ở bên cạnh, nàng lại bị hai nha hoàn giục sinh con..

Diệp Mạch đứng ở trong viện nghe xong, xác định Tần Hảo đã ngủ mới vào phòng. Lục La và Tử La hoảng sợ, nhẹ giọng hành lễ vấn an.

"Điểm tâm ngày mai muộn một chút." Phân phó xong, Diệp Mạch đi vào thay quần áo rồi nằm xuống, Tần Hảo tự nhiên ôm lấy cánh tay hắn, ngủ say sưa.

* * *

"Chiến sự Tấn quốc đã kết thúc?" Một tháng sau khi Hoàng Thượng tìm Diệp Mạch nói chuyện, chiến báo của Bình Dương Hầu lại đến kinh thành, trong chiến báo nói rằng đã bình loạn Tấn quốc, đang trên đường về triều.

"Ân, dùng một chiêu tương kế tựu kế, đánh sụp toàn bộ bố phòng của Tấn quốc. Hoàng thành Tấn quốc không có sức chống cự nên đã bị Bình Dương Hầu đánh chiếm."

Tần Hảo trầm ngâm: "Vậy Tam hoàng tử và Diệp Châu thì sao?" Diệp Trăn đã sớm bị bắt giữ ở quân doanh, nhưng hai người này đều vẫn ở Tấn quốc.

"Tam hoàng tử chết trận, sau Diệp Châu biết tin đã đi theo hắn." Diệp Mạch tạm dừng, sau mới nói.

Chiến báo là khẩn cấp truyền về kinh thành, Hoàng Thượng cần xử lý một số việc sau chiến thắng. Về sau sẽ không có Tấn quốc, mấy tiểu quốc lúc trước từng kết minh với Tấn quốc đều dâng thư để tự bảo vệ mình.

Khi đại quân về đến kinh thành, trời trong nắng ấm, gió thu mát rượi.

Cố Sầm cởi bỏ quân phục, mặc vào trường bào đã lâu không mặc: "Quân trang quá nặng, mặc cũng không thoải mái. Khi trời lạnh còn tốt, thời tiết nóng lên, mặc không được bao lâu thì cả người liền đổ mồ hôi. Ta nói Diệp Trăn kia, nữ nhân này thật đúng là nhẫn tâm a!"

Diệp Mạch nhìn hắn trêu chọc: "Trong kinh doanh chưa thấy qua mỹ nhân kế sao, lại sợ nàng nhẫn tâm?"

"Hoàng Thượng bảo ta mang người về Lư Dương Hầu phủ, ngươi nói xem có phải ngài ấy muốn các ngươi xử lý chuyện này hay không?"

Diệp Mạch nhún vai, gật đầu: "Rõ ràng. Diệp Trăn trở thành công chúa đi hòa thân, là giúp Lâm Xu Nga. Nếu Hoàng Thượng xử trí, cho dù là Diệp Trăn đã làm chuyện sai lầm, cũng sẽ có người chửi bới hoàng gia vong ân phụ nghĩa. Đổi thành Lư Dương Hầu phủ đến xử lý, hoàng gia là có thể chỉ lo thân mình. Đã có thể giải quyết Diệp Trăn, cũng có thể bảo vệ thanh danh chính mình."

"Từ xưa.."

"Khụ khụ khụ." Cố Sầm mới vừa nói hai chữ, đã bị Tần Hảo ho khan đánh gãy: "Công Chúa."

Cố Sầm rùng mình một cái, cứng ngắc quay đầu lại, liền thấy Lâm Xu Nga mang theo một cái giỏ (làn xách ) đứng ở cửa viện. Từ xưa đến nay hoàng gia đều bạc tình! May mắn những lời này chưa nói ra.

"Ta sẽ không nấu cơm, cho nên bảo người trong cung làm những món ăn này. Ta nghe Diệp Mạch nói ngươi thích ăn những thứ này, liền mang đến Kì Dương Bá phủ. Có điều, xem ra ngươi cũng không giống như là hoan nghênh người hoàng gia, ta thấy có lẽ ta nên đi thôi.." Lâm Xu Nga đặt cái giỏ lên bàn thật mạnh, ba người còn lại đều cảm thấy mình nghe được âm thanh va chạm của bát đĩa trong giỏ..
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 73 Tìm chủ đề
Chương 62

[HIDE-THANKS]
Lâm Xu Nga xoay người bước đi, Diệp Mạch gõ gõ mặt bàn, nhướng mày nói: "Ngươi còn không mau đuổi theo? Công Chúa cố ý tìm ta hỏi món ăn mà ngươi thích, ngươi còn thờ ơ như thế?"

Cố Sầm bật dậy, nghiến răng trừng mắt nhìn Diệp Mạch đang xem trò vui, "Trở về lại thu thập ngươi!" Nói xong, liền chạy đuổi theo.

"Phu quân, Công Chúa và biểu ca lần này có thể thành hay không?"

"Nếu còn không thể thành, thì biểu ca buôn bán lâu như vậy cũng như không."

Tần Hảo suy nghĩ sâu xa, công chúa thật sự là người tốt. Sau khi biết không thể nào cùng Diệp Mạch, liền cố gắng hết sức để quên nam nhân không có duyên phận với mình này. Hơn nữa, còn yêu ai yêu cả đường đi, bảo hộ người mà hắn muốn bảo hộ.

Sau khi đính hôn cùng Cố Sầm, tuy rằng ngay từ đầu giữa hai người không có tình cảm, nhưng nàng sẽ không mặc kệ chuyện của Cố Sầm, thay vào đó lại ghi tạc trong lòng những lời hắn thuận miệng nói ra.

Cố Sầm xuất chinh mấy tháng này, số lần công chúa đến Kì Dương Bá phủ so với Diệp Mạch còn nhiều hơn.

Diệp Mạch và Tần Hảo ở Kì Dương Bá phủ dùng cơm trưa mới trở về, Cố Sầm sau khi đuổi theo công chúa rời khỏi đây vẫn không trở về, mãi cho đến khi hai bọn họ phải về Hầu phủ mới chịu xuất hiện ở cửa.

Tần Hảo đang lên xe ngựa thì dừng chân lại, đứng im, cũng không muốn đi lên chút nào.

Cố Sầm mặt mày uể oải nói: "Các ngươi phải về Hầu phủ sao? Chờ ta một chút, ta cùng đi. Hoàng Thượng bảo ta cùng đi xử lý chuyện Diệp Trăn."

Diệp Mạch ngồi trong xe ngựa, tự tại hỏi: "Công Chúa hồi cung rồi?"

Cố Sầm gật đầu: "Đưa đến cửa cung, nàng hồi cung ta mới trở về."

"Vậy biểu ca và Công Chúa bữa trưa đã ăn gì?" Tần Hảo đứng trước xe ngựa hỏi, đôi mất lóe lên vẻ bát quái.

Cố Sầm cảm thấy không nói nên lời, có vẻ là bị Diệp Mạch dạy hư rồi: "Biểu đệ muội lên xe ngựa trước đi, ta thay xiêm y sẽ theo các ngươi quay về Hầu phủ."

Tần Hảo tiến vào xe ngựa, nhẹ nhàng đi tới bên người Diệp Mạch dựa vào, dịu dàng nói: "Phu quân, Diệp Trăn đã ở quý phủ sao? Hoàng Thượng bên kia thật sự không phái người trông nom sao?"

"Có người nhìn chằm chằm." Diệp Mạch thản nhiên nói.

"Ai?"

"Biểu ca."

Tần Hảo: "..."

Biểu ca là người trong nhà đấy, kiểu gì mà nhìn chằm chằm!

"Biểu ca keo kiệt, trừng mắt tất báo." Nói cách khác, Diệp Trăn đắc tội Cố Sầm, Cố Sầm sẽ không bỏ qua nàng ta. Cho nên Hoàng Thượng liền lựa chọn để Cố Sầm đến nhìn chằm chằm.

* * *

Bên trong phủ Lư Dương Hầu, Diệp Huy nhìn người trong địa lao, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép. Bất quá cũng là nhờ phúc của Diệp Trăn, hắn "may mắn" có thể đi vào địa lao của Tùng Cảnh viện một lần.

"Ngươi vẫn không biết là mình làm sai hay sao?" Diệp Huy cau mặt.

Diệp Trăn cười lạnh, ánh mắt nhìn Diệp Huy giống như là nhìn một kẻ xa lạ: "Ta có nhận sai hay không còn có ích sao? Nếu ta nhận sai, chẳng lẽ Hoàng Thượng sẽ buông tha ta? Nếu phụ thân nghe ta nhận sai mà dễ chịu một chút, vậy ta đây liền.. càng không thể nhận sai. Trong lòng ông có dễ chịu hay không, đâu có liên quan gì đến ta? Một ngày nào đó, Lư Dương Hầu phủ không còn tồn tại nữa, ta lại cân nhắc xem có muốn nhận sai hay không."

"Lư Dương Hầu phủ gặp chuyện không may, đối với ngươi có chỗ nào tốt?"

Diệp Trăn trả lời lại một cách mỉa mai: "Lư Dương Hầu phủ không xảy ra chuyện, đối ta lại có chỗ nào tốt? Tuy rằng hiện tại ta đã trở lại, nhưng ta vẫn là công chúa được Hoàng Thượng sắc phong. Hầu phủ hèn mọn này, ta sẽ để vào mắt sao?"

"Nhưng hiện giờ Lư Dương Hầu phủ đang nắm quyền sinh tử của ngươi." Tần Hảo đẩy Diệp Mạch vào địa lao, Diệp Mạch lạnh giọng nói, quay đầu trào phúng nhìn Diệp Huy: "Ông đến địa lao này để biểu hiện một phen cha con tình thâm?"

Trước bị Diệp Trăn châm chọc, sau bị Diệp Mạch châm biếm, sắc mặt Diệp Huy dị thường khó coi, phất tay áo bước nhanh ra khỏi địa lao, bước chân rất nặng, đủ để thấy hắn có bao nhiêu tức giận.

"Nói đi, muốn xử trí ta như thế nào?" Gặp được người có thể làm chủ, Diệp Trăn ngược lại thả lỏng tâm tình, lẳng lặng chờ.

"Trảm lập quyết." Diệp Mạch cầm lấy một thanh chủy thủ, thổi thổi. Ánh sáng màu bạc vừa lúc phản chiếu vào mắt Diệp Trăn: "Nhưng trước khi chém đầu, ta hẳn là sẽ không cho ngươi sống tốt được."

Sau một thoáng hoảng loạn, Diệp Trăn cố bình tĩnh lại: "Ta biết ngươi thủ đoạn ngoan độc, ta sớm đã có chuẩn bị. Chỉ là đáng tiếc, lần này vậy mà không thể kéo Cố Sầm cùng xuống địa ngục! Nếu có hắn làm bạn xuống hoàng tuyền, ta chết cũng đáng giá."

"Bốp." Diệp Mạch kéo kéo khóe môi, giọng nói lạnh lùng giống như rắn độc: "Ta rất ít động thủ đánh nữ nhân. Diệp Trăn, nếu ngươi giống như Diệp Châu cùng theo đi Tam hoàng tử, chúng ta thật sự không làm gì được ngươi. Nhưng khi vào địa lao Tùng Cảnh viện rồi, cho dù ngươi có muốn chết ngay lập tức, ta cũng sẽ không thành toàn cho ngươi. Trúc Cẩm Trúc Hoài."

Trúc Hoài xoa tay, sung sướng hỏi: "Thiếu gia, có phải những hình phạt này đều có thể dùng một lần hay không?"

Trúc Cẩm yên lặng đi ra ngoài, đi đến cách vách đem tất cả những thứ cần dùng lại đây..

Nhìn những thứ này, tâm tình Diệp Trăn đột nhiên sụp đổ. Nếu dùng những thứ như vậy ở trên người mình, sau nhiều hình phạt như vậy, trên người còn có chỗ nào lành lặn sao?

"Đại ca, ta sai rồi, ta sai rồi, ngươi cho ta chết thống khoái (thoải mái/sảng khoái ) được không? Ta đi bồi Đại tỷ tỷ và Tam hoàng tử.."

"Muộn rồi." Diệp Mạch ôn nhu cự tuyệt, nhưng ai cũng biết ngữ khí hắn càng ôn nhu cho thấy giờ phút này trái tim hắn càng cứng rắn: "Từ lúc ngươi động vào người của Kì Dương Bá phủ thì nên biết kết cục sẽ ra sao. Ta biết ngươi không muốn đi tìm chết, cho nên, nếu ngươi có thể sống sót qua những hình phạt này, ta liền bỏ qua cho ngươi."

Tần Hảo ngáp dài, Diệp Mạch cũng không muốn khiến nàng quá mệt mỏi, cho nên đã đem chuyện trong địa lao giao cho Cố Sầm và Trúc Cẩm, Trúc Hoài.

"Trúc Hoài đã sớm muốn tìm người thử qua tất cả hình phạt trong địa lao." Diệp Mạch ôm lấy Tần Hảo vào phòng, cho tất cả người hầu lui ra.

"Vậy nếu Diệp Trăn thật sự chịu đựng được, phu quân sẽ buông tha nàng sao? Nhiều hình phạt như vậy, nếu nàng chịu không nổi, nhất định sẽ tự sát đi."

"Nàng sẽ không." Diệp Mạch chậm rãi phân tích: "Diệp Trăn thực tiếc mệnh, nàng sẽ không thể không biết phải đối mặt những gì khi trở về kinh thành, nhưng nàng ta không tự sát trên đường quay về kinh. Cho nên, chỉ cần cho một hy vọng nàng sống sót, nàng sẽ không tự sát."

"Câu nói cuối cùng là chàng cố ý, kỳ thật cho dù nàng chịu đựng nổi, phu quân cũng sẽ không buông tha nàng, đúng không?"

Diệp Mạch chống cằm, ấn Tần Hảo ngồi trên đùi mình: "Vậy nương tử hy vọng vi phu thả nàng sao?"

"Vậy phu quân sẽ thả nàng không?" Tần Hảo mỉm cười, lẳng lặng hỏi lại.

Diệp Mạch bật cười: "Nương tử hiện tại là ăn sạch vi phu rồi, bất quá lần này nương tử nói sai rồi. Nếu nàng thật sự có thể sống sót, ta để lại cho nàng một con đường sống!"

Nhiều hình phạt như vậy, cho dù có thể sống sót, cũng là một phế nhân kéo dài hơi tàn. Cho dù hiện tại có thể sống, quá không được mấy ngày cũng phải chết.

Mà hiển nhiên, Diệp Trăn cũng không đến mức khiến cho Diệp Mạch lau mắt mà nhìn.

Mới vừa vào đêm, Trúc Hoài bước đến bên người Diệp Mạch, thất vọng nói: "Chỉ mới bảy loại, người đã chết. Thiếu gia, hiện tại phải xử lý như thế nào?"

"Tìm chỗ thích hợp ở bên cạnh Trầm Quân Như để chôn người đi."

Rất hiếm khi Diệp Mạch cẩn thận đến nước này, Tần Hảo liên tục ghé mắt.

"Nhìn cái gì thế? Chôn bên cạnh Trầm Quân Như, là đang nói cho thế nhân, Diệp Trăn là phạm nhân." Diệp Mạch thản nhiên nói, hắn cũng không phải là người lương thiện gì.

Ném đến bãi tha ma, qua không bao lâu, mọi người sẽ hoàn toàn quên đi Diệp Trăn.

Nhưng có cái mồ sẽ khác, theo thời gian mọi người vẫn có thể nhớ đến những gì nàng đã làm.
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 73 Tìm chủ đề
Chương 63

[HIDE-THANKS]
Vào một ngày thời tiết mát mẻ, Diệp Mạch lại "Bệnh".

Thư của Tần Vận và Tần Cẩn đồng thời đến, Tần Hảo làm bộ như luống cuống tay chân xử lý chuyện này.

Trong thư Tần Vận nói chuyện đã xảy ra ở Tần gia trong nửa năm này, càng xem về sau, Tần Hảo càng kinh ngạc.

"Phu quân.." Tần Hảo cầm phong thư chạy vào phòng tìm Diệp Mạch: "Thư của Vận tỷ nhi gửi đến, trong thư nói phụ thân.."

"Tần Cẩn không phải con của cha nàng và Thu di nương, mà là con của Phương Vi." Diệp Mạch đỡ lấy nàng, đi theo sau lưng nàng: "Chạy vội như vậy làm gì, lỡ té ngã thì sao? Chuyện trong thư ta sớm có hoài nghi, Vận tỷ nhi có thể điều tra ra được cũng là đương nhiên."

Sau khi lần trước lại mặt, hắn đã biết Tần Vận không đơn giản. Cho nên, trong nửa năm nay, thỉnh thoảng tiết lộ không ít tin tức về Phương gia cho nàng.

Bất quá, tốc độ xử lý của Tần Vận còn nhanh hơn so với hắn dự đoán. Hắn đã nghĩ đến chờ đến tháng giêng lúc bọn họ về thăm người thân mới có thể hoàn toàn giải quyết việc này, lại không nghĩ rằng Tần Vận liền giải quyết mạnh mẽ vang dội.

"Chàng làm sao mà biết được? Có phải chàng đang âm thầm trợ giúp Vận tỷ nhi hay không?" Tần Hảo kinh hãi với nội dung trong thư, nhưng thái độ nhẹ nhàng của Diệp Mạch làm cho nàng tỉnh táo lại: "Tần Cẩn hóa ra là con của Phương Vi, hắn căn bản không có quan hệ gì cùng Tần gia chúng ta cả! Điều khiến ta thất vọng hơn cả chính là phụ thân, phụ thân cùng Phương Vi là thanh mai trúc mã, nhưng mẫu thân không làm gì sai, ba tỷ đệ ta cũng không làm gì sai. Làm sao ông ấy có thể.."

Làm sao có thể đem tất cả mọi chuyện đều đổ tội lên đầu bọn họ?

Bọn họ vô tội biết bao? Năm đó nếu đã không đồng ý cuộc hôn nhân này, vì sao không nói thẳng?

Tần Hảo tính thời gian, sau khi tính rõ ràng, trong lòng càng thêm lạnh lẽo, khó chịu: "Thời điểm Phụ thân cùng mẫu thân thành thân, Phương gia còn chưa xuống dốc, Phương Vi cũng không chết. Nếu ông ấy không đồng ý cửa hôn sự này, vì sao không đến Phương gia cầu hôn? Nếu đã thành thân, lại vì cái gì phải đối xử với chúng ta như vậy? Ta cứ tưởng ông ấy để ta xuất giá là cố kỵ Tần gia, nhưng hóa ra từ đầu tới cuối ông ta chỉ cố kỵ một mình Tần Cẩn mà thôi."

Diệp Mạch ôm nàng ngồi ở trên giường, hôn lên trán một cái: "Nhưng bọn hắn đều đã bị báo ứng. Nhị phòng tạm thời không nói đến, chính là phụ thân nàng đã bị Tần gia trục xuất khỏi gia môn, xóa tên khỏi gia phả. Còn Tần Cẩn, hắn vào kinh đi thi, tất cả thông tin đều là của Tần gia, hiện giờ hắn không phải là con cháu Tần gia, tất cả những thông tin này đều mất hết hiệu lực, đương nhiên hắn không thể tham gia khoa khảo nữa."

"Trước kia có phụ thân dung túng, cuộc sống của Thu di nương và Tần Cẩn ở Tần gia còn tốt hơn so với chúng ta, Thu di nương ngầm thổi gió bên gối, khiến cho phụ thân cách chúng ta càng ngày càng xa. Sau lại, thứ Tần Cẩn có, Hứa ca nhi lại không có. Nhưng rõ ràng Hứa ca nhi mới là đích trưởng tử."

"Mọi chuyện đã qua, Tần gia hiện tại đã yên ổn, sẽ không có chuyện gì xảy ra nữa."

"Thiếu gia, Thiếu phu nhân, ngoài cửa có người tên Tần Cẩn nói muốn gặp Thiếu phu nhân."

Nghe vậy, Tần Hảo bỗng nhiên ngẩng đầu, "Trúc Cẩm, ngươi không có nghe nhầm chứ, hắn nói hắn tên là Tần Cẩn?"

Trúc Cẩm mặt không chút thay đổi gật đầu: "Bẩm Thiếu phu nhân, Trúc Cẩm không có nghe nhầm. Người nọ trạc tuổi Thiếu gia, nói mình là Tần Cẩn."

Tần Hảo che môi kinh ngạc nhìn Diệp Mạch. Sự tình đã bại lộ, Tần Cẩn đến Lư Dương Hầu phủ tìm nàng làm gì?

Diệp Mạch nhếch môi trào phúng, hắn đại khái đã biết mục đích Tần Cẩn đến đây.

* * *

"Đại muội muội." Tần Cẩn trông thật tiều tụy, trên cằm lộ rõ râu xanh. Mà quần áo trên người hắn, dường như đã mấy ngày vẫn chưa thay.

Tần Hảo ngồi im: "Hình như người không phải người Tần gia chúng ta. Cho nên, hãy gọi ta một tiếng Tần phu nhân đi."

Thân thể Tần Cẩn cứng đờ, Diệp Mạch ở một bên, hắn không dám tùy tiện lỗ mãng. Nhưng lời nói của Tần Hảo, giống như là một thanh lợi kiếm, có thể ngay lập tức dẫm nát tôn nghiêm của hắn dưới chân.

"Tần phu nhân là tin vào lời nói của một bên sao? Đường Lạc chỉ là một nữ tử thanh lâu, lời nói của nàng, các ngươi cũng tin sao? Khi ở Tần gia, ta là người như thế nào, chẳng lẽ ngươi không biết sao?" Tần Cẩn liếm liếm môi, nói chuyện dị thường khó khăn.

"Ở Tần gia, ngươi là người như thế nào, ta đương nhiên biết, còn biết rất rõ ràng!" Tần Hảo cắn môi, âm thanh lạnh lùng nói: "Mấy năm nay, ngươi cùng Thu di nương ở đại phòng gây sóng gió, thật sự cho rằng ta không biết gì hết sao? Vận tỷ nhi ngã xuống núi giả, ngươi rõ ràng có thể cứu, lúc ngươi sắp đỡ được muội ấy thì lại thu tay. Còn có, mấy người bên cạnh Hứa ca nhi không phải là do ngươi và Thu di nương an bài hay sao? Đem Hứa ca nhi dưỡng phế, Tần Cẩn ngươi sẽ có thể trở thành người thừa kế duy nhất của đại phòng, không phải sao?"

Mẫu thân của hắn, Tề đại phu nhân của đại phòng, không phải dễ ức hiếp. Lúc ấy phát hiện chuyện trong phòng Hứa ca nhi, bà liền đao to búa lớn đem những người này xử trí. Nhưng không ngờ Thu di nương và Tần Cẩn chẳng những không thu tay, ngược lại ngày càng táo tợn!

Tần Cẩn mấp máy môi, nhất thời không nói nên lời, khóe mắt nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt của Diệp Mạch, trong lòng thoáng cân nhắc.

Diệp Mạch kéo tay Tần Hảo ngồi xuống, dịu dàng vuốt ve mu bàn tay nàng, chưa kịp nói đã ho khan một trận, sau đó yếu ớt nói: "Hôm nay đến, chính là để nói những lời vô nghĩa đó sao? Ta cùng nương tử bề bộn nhiều việc, không có thời gian ở đây nghe ngươi nói lời vô nghĩa. Trúc Cẩm, tiễn khách."

"Đợi một chút!" Tần Cẩn phản ứng ngay lập tức, sốt ruột nói: "Ta gian khổ học tập mười mấy năm, đầu xuân sang năm là có thể tham gia khoa khảo. Ta muốn nhờ Diệp thiếu gia nể tình ta từng là người Tần gia, giúp ta một chuyện. Chờ sau khi tham gia khoa khảo, ta sẽ lập tức chuyển ra khỏi Tần gia.."

Tùng Cảnh viện trong nháy mắt im lặng, bầu không khí tràn ngập sự xấu hổ.

Trúc Hoài chà xát cánh tay, gió hôm nay lạnh hơn trước nha: "Trúc Cẩm, không phải là hắn điên rồi chứ? Thế nhưng tìm đến Thiếu gia giúp hắn. Kẻ từng tính kế Thiếu phu nhân, thiếu gia ước gì một lưới bắt hết đây."

Trúc Cẩm yên lặng cách xa Trúc Hoài một chút, nhưng thần sắc biểu hiện rất rõ nội tâm của hắn, ý tứ kia cùng lời nói của Trúc Hoài không khác lắm.

"Tần Cẩn, ngươi tìm lầm người rồi. Ta là đứa con bị bỏ rơi của Lư Dương Hầu phủ, còn là ma ốm ngâm mình trong ấm sắc thuốc, không có bản lĩnh lớn như vậy giúp ngươi. Hơn nữa, người mà nương tử không thích, ta sẽ càng không giúp. Ta chỉ cho ngươi một con đường sáng, nói không chừng ngươi còn có thể kịp thời trước khi khoa khảo đem những thứ chứng minh thân phận của mình đều làm thỏa đáng."

Tần Cẩn đứng đó, yên lặng chờ lời nói sau đó của Diệp Mạch.

"Nghe nói Nhị hoàng tử rất thích người có tài, ngươi có thể đi tìm hắn."

Sắc mặt Tần Cẩn thoáng thay đổi mấy lần, cảnh giác nhìn Diệp Mạch, muốn từ vẻ mặt của hắn nhìn ra điều gì đó. Nhưng Diệp Mạch lại lạnh lùng nhướng mày, không liếc hắn một cái nào nữa.

Đến khi ra khỏi Lư Dương Hầu phủ, Tần Cẩn vẫn còn kinh hồn táng đảm.

Diệp Mạch là đứa con bị bỏ rơi của Hầu phủ, nhưng có thể cùng Thái Tử giao hảo, người khiến cho Nhị hoàng tử kiêng kị, không thể nào là một đứa con bị bỏ rơi vô dụng.

Hơn nữa lời nói lúc nãy, chẳng lẽ biết giữa hắn và Nhị hoàng tử có quan hệ từ sớm? Hơn nữa biết lần này là Nhị hoàng tử bảo hắn thừa dịp này đến thăm dò bệnh tình?

"Thiếu gia, người đã cất bước, tiểu nhân đã dặn dò người gác cổng, về sau hắn lại đến liền trực tiếp đuổi đi."

"Hắn sẽ không đến nữa đâu." Diệp Mạch thản nhiên nói.

Tần Hảo ôn nhu cười, dịu dàng hỏi: "Sao phu quân khẳng định như vậy?"

Diệp Mạch nhéo hai má của nàng một chút, đến khi thấy màu da không còn nhợt nhạt như trước mới buông tay ra: "Bởi vì hắn chột dạ."

Tần Cẩn không hề ngu ngốc, nhưng hắn đi bước đi này đích thật là ngốc.

"Ta đã quyết định, năm nay chúng ta không ở nhà mừng năm mới. Đến lúc đó trực tiếp đi Hàng Châu, gần đến nguyên tiêu thì đến nơi, nàng có thể ở nhà cùng người nhà trải qua nguyên tiêu." Lư Dương Hầu phủ lạnh tanh, lễ mừng năm mới không giống lễ mừng năm mới, còn không bằng trực tiếp đến Hàng Châu.
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 73 Tìm chủ đề
Chương 64

[HIDE-THANKS]
"Bệnh của Diệp Mạch là thật?" Nhị hoàng tử đứng bên bờ hồ, cầm thẻ ném vào bình rượu, vui vẻ tự tại: "Sao ngươi xác định được điều hắn cho ngươi nhìn thấy đều là chân tướng? Bản lĩnh khác của Diệp Mạch thì bổn hoàng tử không biết rõ, nhưng bản lĩnh giả vờ giả vịt của hắn lại không nhỏ."

Tần Cẩn cung kính đứng bên cạnh hắn, thấp giọng nói: "Nhưng Diệp Mạch sẽ không biết ta với ngài có quan hệ, hắn cũng sẽ không biết lần này ta đi thực tế là để thăm dò bệnh tình của hắn. Thoạt nhìn, sắc mặt Diệp Mạch không thích hợp, sau lại vừa nói một câu lại ho không ngừng."

Còn câu nói của Diệp Mạch bảo hắn tìm đến Nhị hoàng tử, một chữ hắn cũng không nói ra.

"Sắp bắt đầu mùa đông, thời tiết càng ngày càng lạnh, Diệp Mạch đúng là sẽ tái phát bệnh cũ." Nhị hoàng tử ném lại một câu sau cùng, xoay người cười như không cười nói: "Tần gia trục xuất ngươi ra khỏi gia môn, về sau ngươi tính thế nào?"

"Tần gia đã sớm rời khỏi triều đình, tương lại còn phải xem an bài của ngài. Ngài bảo ta làm như thế nào, ta liền làm như thế nấy."

Nhị hoàng tử kéo môi, Tần Cẩn vốn dĩ không nằm trong số những người mà hắn muốn thu phục. Nhưng để ý mấy tháng nay, ngược lại làm cho hắn có chút hứng thú. Giúp Tần Cẩn dựng lại một thân phận mới, đối với hắn mà nói không phải việc gì khó.

Nhưng hắn.. không hề muốn. Toàn bộ đều ở trong triều, còn gì vui? Có một số người, càng thích hợp sống trong bóng tối!

"Ngươi quay về Hàng Châu, đem chuyện Tần gia xử lý thỏa đáng. Chờ giải quyết xong chuyện Tần gia, ngươi lại quay về kinh."

Trong đầu Tần Cẩn trống rỗng, hắn không rõ vì sao Nhị hoàng tử an bài như vậy. Tần gia, chắc chắn là hắn không thể quay về được. Hiện giờ hắn trở về, chính là tự rước lấy nhục. Với tính tình cao ngạo của hắn, không có khả năng lại trở về để Tần gia tùy ý dẫm đạp tôn nghiêm của mình.

"Nhị hoàng tử.. Hiện tại cho dù ta trở về, cũng không vào được đại môn Tần gia.."

"Đại môn của Tần gia, bổn hoàng tử cũng không để ý ngươi có thể tiến vào hay không. Tần Cẩn, người có thể làm việc cho bổn hoàng tử, nhất định phải có năng lực của chính mình. Trước kia, ngươi có năng lực, nhưng năng lực của ngươi cũng không phải tới từ chính bản thân ngươi. Bổn hoàng tử coi trọng chính là phu quân của các muội muội ngươi."

Bất luận là Diệp Mạch hay là Tạ Cảnh, thậm chí Tiền Diệp, đều có năng lực hơn Tần Cẩn.

Bị phơi bày sự thật ra trước mặt, sắc mặt Tần Cẩn lúc xanh lúc trắng. Trên mặt vờ như lãnh đạm, nhưng hai đấm siết chặt tiết lộ suy nghĩ thật sự trong nội tâm của hắn.

Nhị hoàng tử không cho là đúng ngồi xuống, nhàn nhã ngồi bên hồ hóng gió: "Quay về Tần gia, tìm cha ngươi.. phụ thân trước kia của ngươi hiện tại ở đâu. Sau khi trở về, Đường Lạc sẽ âm thầm trợ giúp ngươi."

Trong phút chốc Tần Cẩn hiểu được, vì sao ngay sau khi hắn vào kinh đã được Nhị hoàng tử để mắt.. Nguyên lai hết thảy những việc này đều là do Đường Lạc!

Ngay từ đầu, Đường Lạc đã có mục đích tiếp cận hắn.

* * *

"Nhị hoàng tử phái người đến thăm dò bệnh tình của ta." Dưới tàng cây trong Tùng Cảnh viện, hai trương ghế dựac được đặt song song, một cho Diệp Mạch, một cho thái tử.

Trên chiếc bàn nhỏ ở giữa hai chiếc ghế đặt một chậu hoa cúc đậm đà, hương trà nhàn nhạt phảng phất trong bộ ấm trà sứ Thanh Hoa bên cạnh. Cách đó không xa, Tần Hảo và Lâm Xu Nga cùng tỷ muội Cố gia đang ngồi cắm hoa.

"Ngươi rốt cuộc đã khỏe chưa?" Thái tử do dự hỏi, sắc mặt Diệp Mạch hồng nhuận, thật sự là nhìn không ra dáng vẻ bệnh tật quấn thân.

Lâm Xu Nga cao giọng nói: "Hoàng huynh, ta cảm thấy hắn nhất định chưa khỏe. Nếu thật khỏe, sao vẫn nằm? Còn nữa, có vài người ấy, cho dù là thân thể thật tốt, trong lòng cũng sinh bệnh nặng. Nào là tay nè chân nè, từ sau khi cưới nương tử, sẽ không thấy hắn sống tốt!"

Nghe vậy, Tần Hảo bật cười, đem một đóa tiểu hồng cúc cắm vào bình hoa của công chúa: "Như vậy đẹp mắt."


TIỂU HỒNG CÚC

"Tiểu hồng cúc nhạt màu, vừa vặn trung hòa một chút những màu sắc khác. Hôm nay sao Công Chúa lại chọn toàn là hoa màu trắng vậy?" Cố Trăn đoan trang một lát, đồng ý Tần Hảo trong lời nói, nhân tiện còn nghĩ một đóa tiểu dã cúc cũng thả đi lên.

"Đình đình đình, các ngươi đây là ở phá hư của ta bình hoa. Ai cũng không chuẩn tái động!" Lâm Xu Nga gắt gao bảo vệ chính mình đích bình hoa, không cho phép mặt khác đích hoa dại tái nhập đã biết bình hoa trung.

Tần Hảo nhìn nàng xen đích bộ dáng, đã vào nhà cầm một cái mặc màu lam đích bình hoa, bình trên người làm đẹp mấy đóa màu trắng đích hoa mai: "Dùng này bình hoa thử lại xem thử, có lẽ càng có thể đáp hiện giờ đích nhan sắc."

Lâm Xu Nga theo lời nếm thử, không thể không nói, nhan sắc trong lúc đó đích xác càng thêm trung hòa, cũng càng có thể làm cho người ta trước mắt sáng ngời.

Bên kia, Diệp Mạch bừng tỉnh không nghe thấy, thản nhiên đích nói: "Ta nếu là tốt lắm, còn không xuất môn? Hai chân tàn phế mười mấy năm, nếu có thể đứng đứng lên, ta còn không được làm cho kinh thành đích mọi người nhìn đến? Bọn họ chính là trào phúng ta trào phúng mười mấy năm đâu."

Nghe Diệp Mạch còn có tâm tình hay nói giỡn, thái tử thần sắc dũ phát ngưng trọng: "Lâm ngạn phái người đến thử ngươi, chính là không tin ngươi lâu bệnh quấn thân. Trên tay hắn đích nhân gần nhất động tác liên tiếp, ta không thể không đề phòng. Ngươi ta nhiều như vậy năm đích giao tình, ngươi liền nói cho ta biết một câu lời nói thật, ngươi rốt cuộc khôi phục không."

Diệp Mạch từ từ đích uống trà, "Ngươi xem này trà, sôi trào quá vài lần lúc sau, sẽ không có nguyên lai đích trà hương. Ban đầu đều là giấu ở trà trong bao, nếu mùi cùng hương vị đều biết hiểu, ngươi là không phải sẽ đối nó mất đi hứng thú? Nhưng nếu là một loại rất có giá trị đích trà, cái gì đều triển khai, sẽ đưa tới rất nhiều người đích tranh đoạt."

Thái tử hí mắt, Diệp Mạch như cũ chưa nói hắn rốt cuộc tốt lắm không. Nhưng hắn mới vừa nói trong lời nói lại ý vị thâm trường, trong đó đích hàm nghĩa ẩn ẩn ngay tại thuyết minh hắn là ở giấu tài.

"Nếu là một loại rất có giá trị đích trà, rất nhiều người tranh đoạt dưới, hắn khẳng định hội lựa chọn tối thưởng thức hắn, tối có thể giúp hắn đích."

"Đáng tiếc, đại bộ phận đích trà đều không có chính mình lựa chọn đích cơ hội." Diệp Mạch nếu có chút đăm chiêu nói, bưng lên nho nhỏ đích chén trà, hướng tới thái tử cử cử: "Thái tử điện hạ thực thông minh, nhưng có một số việc càng thích hợp đặt ở trong lòng. Nói ra, sẽ không cái gì thần bí, lại càng không lợi cho hiện tại đích cục diện."

Diệp Mạch không phải một cái ngồi chờ chết đích nhân, nhưng tại đây chuyện thượng, hắn đích xác không có lựa chọn. Hoàng Thượng đối hắn đích ân cứu mạng, hắn phải đắc tìm cơ hội còn. Loại này khiếm trái đích trạng thái, làm cho hắn tương đương đích không thích!

Thái tử mím môi, nặng nề đích uống hoàn một ly trà, tiếp theo cho.. nữa chính mình ngã một ly!

"Phụ hoàng cùng mẫu hậu ở quyết định thái tử phi đích chọn người."

Cách đó không xa, cầm hoa đích Cố Trăn vi lăng, trên tay đích bình hoa thẳng tắp đích rơi xuống trên mặt đất.

Diệp Mạch hí mắt, hiểu rõ vu hung: "Kì Dương Bá phủ?"

"Phải hiện giờ Kì Dương Bá phủ là tối thích hợp đích, phụ hoàng cùng mẫu hậu càng có khuynh hướng Cố Trăn. Cố Trăn đích tính tình, tối thích hợp trở thành thái tử phi."

Diệp Mạch lược hiển phiền táo đích đem chén trà buông, nặng nề đích nhìn thấy thái tử: "Hoàng Thượng muốn làm cái gì? Trong triều nhiều như vậy đích quan lại tiểu thư, vì sao cố tình lựa chọn Kì Dương Bá phủ? Kì Dương Bá phủ đã muốn cùng với hoàng gia trở thành quan hệ thông gia, ngươi tái thú Cố Trăn.. Hoàng Thượng muốn Kì Dương Bá phủ đổ lên nơi đầu sóng ngọn gió thượng?"

Nghe ra Diệp Mạch trong giọng nói đích không tốt, thái tử bất đắc dĩ cười khổ: "Theo ta được biết, phụ hoàng cũng không có ý tứ này. Mẫu hậu là thật đích thưởng thức Cố Trăn, cho nên mới hội lựa chọn nàng."

"Vậy còn ngươi?" Diệp Mạch lạnh giọng hỏi lại.

Hắn nói qua, không chỉ có Tần Hảo, Kì Dương Bá phủ cũng là hắn đích nghịch lân. Hắn hy vọng Kì Dương Bá phủ đích gì một người cũng không hội trở thành triều đình thượng đích vật hi sinh!

Nếu không phải thiệt tình thực lòng, Cố Trăn cùng cố duyệt có thể đó đắc càng an ổn đích người ta!

Ngoại thích, là rất khó không bị quân vương ngờ vực vô căn cứ đích tồn tại. Hiện giờ đích thái tử không đoán nghi, ai có thể cam đoan về sau đích thái tử sẽ không ngờ vực vô căn cứ?

Thái tử vi ngạc, nhất thời nghẹn lời, không biết nên như thế nào trả lời Diệp Mạch.

Bởi vì hắn đích xác cùng Cố Trăn không quen, thậm chí cũng chưa hảo hảo mà nói chuyện nhiều. Hắn không có khả năng vì chính mình mà nói là thật sự thích Cố Trăn, cho nên mới muốn kết hôn nàng..
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 73 Tìm chủ đề
Chương 65

[HIDE-THANKS]
"A Trăn là đích trưởng nữ của Kì Dương Bá phủ, Kì Dương Bá phủ từ trước đến giờ, đều là một chồng một vợ. Điện hạ nếu không thể cam đoan cả đời toàn tâm toàn ý đối tốt với A Trăn, còn không bằng để nàng tự do." Diệp Mạch lần này là thành tâm.

Tuy rằng Cố Sầm và công chúa đã đính hôn, nhưng hắn là Phò mã, về sau nhiều lắm là kế thừa Kì Dương Bá phủ, không có khả năng sẽ nhúng tay vào việc của triều đình.

Nhưng Thái Tử phi thì khác, bất luận như thế nào, nàng cũng không thể chỉ lo thân mình. Có vị Thái Tử phi Cố Trăn này, Kì Dương Bá phủ càng không thể khoanh tay đứng nhìn!

Thái tử lâm vào trầm tư, sau một lúc lâu mới hoàn hồn: "Vậy nếu như, ta có thể cam đoan cả đời chỉ có một mình nàng thì sao?"

Diệp Mạch lẳng lặng nhìn hắn, "Lời này, điện hạ có thể thuyết phục chính mình hay không?"

Thái tử cười như không cười hướng Cố Trăn bên kia liếc mắt một cái. Sự lo lắng của Diệp Mạch rất có đạo lý, mà hiện giờ hắn cũng quả thật không thể nào bảo đảm..

Sau khi thái tử và công chúa hồi cung, Diệp Mạch và Tần Hảo tự mình đưa hai tỷ muội Cố gia về Kì Dương Bá phủ.

Tần Hảo đi tìm thế tử phi và bá phu nhân.

"Mợ, việc hôn nhân của A Trăn.."

Thế tử phi thở dài, khuôn mặt rối rắm bất đắc dĩ: "Hoàng hậu nương nương đích thật đã phái người truyền đạt với ta, người cùng Hoàng Thượng cảm thấy A Trăn thật sự thích hợp trở thành Thái Tử phi. Trước đây ta luôn cảm thấy nữ nhi gia không thể đơn thuần, nhu nhược, phải có khí chất riêng, như vậy khi lấy chồng, nhà chồng không dám khi dễ. Nhưng A Trăn, tính tình lại quá mức hiếu thắng."

Bá phu nhân lắc đầu, nắm lấy Tần Hảo an ủi: "Con và Mạch ca nhi không cần lo lắng, chuyện này chúng ta sẽ xử lý tốt. Hiện giờ trong cung chỉ mới truyền lời, còn chưa có cử chỉ gì. Nếu chúng ta lỗ màng, truyền ra ngoài sẽ khiến người ta chê cười, nói Kì Dương Bá phủ chúng ta leo lên hoàng ân."

"Nhưng nếu như bây giờ không gì cả, chờ ý chỉ trong cung đến rồi, không phải là A Trăn không muốn gả cũng phải gả hay sao?" Trong lòng Tần Hảo lo lắng. Thế tử phi nói có lý, nữ nhi gia không thể một mực yếu đuối. Yếu đuối bất lực, người khác không nhất thiết sẽ thương tiếc ngươi, ngược lại còn có thể khi dễ ngươi dữ dội hơn.

Hai vị cô nương này của Kì Dương Bá phủ, Cố Trăn tính tình cương liệt, Cố Duyệt tính tình đơn thuần. Tính tình hai người bù đắp cho nhau một chút, thì đúng là ứng cử viên thích hợp nhất cho vị trí thái tử phi.

"Hảo tỷ nhi, Mạch ca nhi nghĩ như thế nào?"

Nghe vậy, Tần Hảo dịu dàng cười nói: "Ngoại tổ mẫu, ý của phu quân là A Trăn xuất thân từ Kì Dương Bá phủ, gia đình bình thường không dám khi dễ nàng. Nhưng nếu là gả vào hoàng gia, như vậy Kì Dương Bá phủ sẽ không thể lúc nào cũng thời khắc che chở cho muội ấy. Cho nên, trừ phi là tự ban thân Thái Tử điện hạ có ý này.. Phu quân còn nói, chàng xem A Trăn và A Duyệt là muội muội thân sinh, chàng nhất định phải để hai vị muội muội này sống thật tốt."

Kì Dương Bá phu nhân quay đầu lau nước mắt, hốc mắt vẫn cay cay.

Thế tử phi vui mừng gật đầu: "Mạch ca nhi có tâm. A Trăn, bản thân con cảm thấy thế nào?"

Cố Trăn cầm một cuộn chỉ và đang kéo, khi vừa mới nghe nói, cuộn chỉ gọn gàng đang cầm trong tay đã bị rối loạn, thật sự là một mớ hỗn độn.

Tần Hảo lắc đầu bật cười, bàn tay ấm áp đè lại tay nàng, tự tay cầm lấy cuộn chỉ, sắp xếp gọn gàng cẩn thận.

"Tổ mẫu, nương, con không có ý tưởng gì. Bá phủ dưỡng con nhiều như vậy năm, nếu thật sự cần con đi.."

"Nói bậy bạ gì đó!" Kì Dương Bá phu nhân không vui ngắt lời nàng: "Bá phủ chưa bao giờ cần nữ nhi gia các con đi làm vẻ vang. Nếu như con không muốn gả, trong hai ngày này để cha nương con tìm cho con một cửa hôn sự. Sau khi định ra hôn sự, thì đương nhiên không phải là người được chọn làm Thái Tử phi."

Một chiêu này.. Có chút quen thuộc.

Tần Hảo nghĩ thầm, đây cũng giống như khi đó vì không để công chúa đi hòa thân mà đính hôn với Cố Sầm.

Cố Trăn lắc đầu, Hoàng hậu nương nương truyền lời, làm thế nào nàng có thể có nhiều lựa chọn hơn?

"Vậy hôn sự của Sầm ca nhi và Công Chúa.." Thế tử phi mong đợi nhìn Kì Dương Bá phu nhân. Lúc trước là biện pháp khẩn cấp, hiện tại lại không cần thiết nữa.

"Hồ đồ!" Kì Dương Bá phu nhân lạnh mặt, anh mắt như dao rơi vào trên người thế tử phi: "Lúc trước là lúc trước, tình hình hiện tại ngươi còn không thấy rõ hay sao? Nếu Công Chúa thật sự không có ý tứ với Sầm ca nhi, mấy tháng Sầm ca nhi xuất chinh đó, vì sao nàng phải thường đến Bá phủ thăm chúng ta? Ngươi a ngươi, tuổi càng lớn, đầu óc lại càng thêm đơn giản."

Bị giáo huấn, thế tử phi không buồn không giận, khi nàng nói ra miệng đã cảm thấy không thích hợp, nhưng lời nói ra như bát nước đổ đi.

Qua một lát, tiền viện phái người đến truyền lời: "Bá gia thỉnh phu nhân cùng thế tử phi yên tâm, chuyện này Bá gia bọn họ đã có biện pháp giải quyết."

Kì Dương Bá phu nhân và thế tử phi cùng nhau thả lỏng, cơ thể căng cứng cũng mềm ra. Kì Dương Bá phu nhân sai người dọn cơm trưa ở phòng khách, sau đó lại cho người đến tiền viện mời Kì Dương Bá gia bọn họ đến dùng cơm.

* * *

Việc hôn nhân của Cố Sầm tạm thời không thể động, nhưng hắn chưa chắc sẽ lập tức thành thân.

Diệp Mạch và Cố Sầm chính là muốn ra tay từ chỗ này.. Thái tử rất quan tâm thân muội muội này của hắn, cho nên tuyệt đối không thể mặc kệ tâm ý của nàng.

Có những lời nói từ trong miệng công chúa nói ra hoàn toàn khác với những gì từ miệng bọn họ nói ra.

Diệp Mạch tiện tay vén màn xe lên, nhìn đường cái người đến người đi: "Dừng xe! Trúc Cẩm, ngươi đuổi theo nam nhân mặc quần áo màu lam ở phía trước. Trúc Hoài, tìm một chỗ không người dừng xe ngựa lại."

Tần Hảo không hiểu nắm chặt tay áo: "Phu quân, làm sao vậy?"

"Nhìn thấy một người quen mặt." Diệp Mạch sờ sờ cái mũi, ấn Tần Hảo nằm xuống trong xe ngựa: "Trúc Cẩm không trở về nhanh như vậy, chúng ta chợp mắt một chút."

Bên ngoài xe ngựa, Trúc Hoài hừ lạnh!

Thiếu gia cùng Thiếu phu nhân ngủ trưa, một mình hắn phải canh giữ xe ngựa một tấc cũng không rời. Quan trọng là còn không có thể nhắm mắt nghỉ ngơi!

* * *

"Thiếu gia và Thiếu phu nhân đâu?" Trúc Cẩm đi ước chừng nửa canh giờ, hắn khi trở về nhìn thấy Trúc Hoài dựa xe ngựa ngủ gật.

Trúc Hoài giật mình một cái, đánh ngáp nói: "Ngươi đã trở lại. Thiếu gia cùng Thiếu phu nhân đang ngủ trưa, chúng ta trước mau đánh xe ngựa về Hầu phủ?"

"Không còn kịp rồi, ta có chuyện quan trọng cần bẩm báo Thiếu gia."

Trúc Cẩm vừa dứt lời, trong xe ngựa truyền đến giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng của Diệp Mạch: "Chung quanh không có người, nói!"

"Thiếu gia, người đó hẳn là Nhị hoàng tử."

Hơi thở của Diệp Mạch trầm xuống: "Có thể nhìn ra thân phận của người nọ không?"

"Trấn quốc tướng quân Tề Lỗi."

Diệp Mạch nhíu mày thật sâu, "Trước tiên trở về Hầu phủ."

Tần Hảo không hiểu nắm tay hắn: "Trấn quốc tướng quân Tề Lỗi?"

"Phải. Hắn xuất thân là dân thường, sau lưng không hề có thế lực chống đỡ. Có thể đi lên vị trí Trấn quốc tướng quân, là một nhân vật tài ba. Trước kia ta không cảm thấy có gì không thích hợp, hôm nay thấy bộ dáng bước chân vội vàng của hắn, rất giống một người."

Trong nháy mắt Tần Hảo thật tò mò.

Một đôi mắt dịu dàng ngấn nước, Diệp Mạch bị nhìn trìu mến như vậy, trong nháy mắt cơ thể liền nóng lên.

Bàn tay lành lạnh che lên đôi mắt Tần Hảo, sau đó nàng nghe được Diệp Mạch nhẹ giọng nói: "Hắn rất giống Nhị hoàng tử."

Bí mật.. Hoàng gia?

Đôi mắt dưới lòng bàn tay đột nhiên mở to, ông mi tinh xảo lướt qua lòng bàn tay của Diệp Mạch, cào cho trái tim Diệp Mạch cũng ngứa theo.

Tần Hảo nuốt nuốt nước miếng, nói: "Có lẽ.. chỉ là trùng hợp?"

"Có lẽ vậy." Tuy rằng Diệp Mạch nói như vậy, nhưng trong lòng cũng không nghĩ như vậy. Tề tướng quân đích thật là dựa vào năng lực của bản thân mà đi lên vị trí này, hắn là người thấy rõ tình thế.

Khi bình định Tấn quốc, hắn phi thường đúng dịp liền "Bệnh", bệnh không dậy nổi.

Hắn nhớ mang máng, thái tử từng nói vị Trấn quốc tướng quân này vẫn còn bệnh triền miên trên giường, còn chưa đủ sức có thể xuống giường tùy ý đi lại. Hôm nay, hắn lại bắt gặp Tề Lỗi bước đi như bay ở trên đường cái..

Trấn quốc tướng quân ở kinh thành, việc phòng thủ bên ngoài kinh thành đều do hắn bố trí. Hoàng Thượng đối với hắn rất tín nhiệm, bởi vì hắn luôn giữ khoảng cách với tất cả mọi người trong triều. Nhiều năm như vậy, vẫn chưa thấy Tề Lỗi tiếp cận với ai..

Lại không ngờ rằng, là có quan hệ với quý phi, Nhị hoàng tử..
[/HIDE-THANKS]
 
Chia sẻ bài viết

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back