Bài viết: 0 

Chương 10: Lãng phí đồ ăn là không đúng.
Khi Đồ Tô Tô quay lại, Tiểu Tạ vẫn ngồi rất ngay thẳng tại chỗ, nhưng vừa xuất hiện ở cửa, đối phương như có cảm ứng ngước mắt nhìn lên.
"Ta mua chè lúa mạch đậu đỏ và chè bách hợp đậu xanh, ngươi muốn uống cái nào?" Đồ Tô Tô đặt hai chén nhỏ đang cầm lên bàn cho Tiểu Tạ chọn.
"Chè đậu đỏ lúa mạch có tác dụng tiêu ẩm, bổ tỳ. Nhìn vào đậu đỏ đã nấu rất chín mềm; đậu xanh nhìn cũng rất ngon, mùi thơm quá.."
Bản thân nàng thấy cả hai đều ngon, tiếc là lần này chỉ ăn được một bát, nếu có cơ hội lần sau nàng sẽ thử hết chè ở quán này.
"Ngươi ăn hết đi."
Đồ Tô Tô đột nhiên ngẩng đầu, nhìn thấy Tiểu Tạ nhàn nhạt nhìn nàng: "Không phải ngươi đều muốn ăn sao?"
Thiếu nỗi viết hai chữ "Ta đều muốn ăn" trên mặt.
Đồ Tô Tô chớp chớp mắt, không biết đang nghĩ gì, đột nhiên nói: "Tiểu Tạ, ngươi như vậy là không tốt."
Tạ Kỳ: ?
Thiếu nữ tỏ vẻ rất nghiêm túc: "Ta hiểu rồi. Vừa rồi ngươi muốn ăn thử chè, nhưng ngươi lại không nói rõ ra, chỉ là muốn kích động ta để ta đi mua, nhưng bây giờ mua về ngươi lại không muốn ăn, cho muốn ta giúp ngươi giải quyết." Nàng chớp chớp mắt, tiếp tục nghiêm túc nói tiếp: "Tiểu Tạ, lãng phí đồ ăn là không đúng. Lần này ta sẽ giúp ngươi, nhưng lần sau không được như vậy nữa."
Vừa nói, nàng nhanh chóng lấy thìa ra múc một thìa nhỏ cho vào miệng.
Tạ Kỳ: .
"Ừ, ngon lắm." Đồ Tô Tô vui vẻ mỉm cười, khóe mắt nhìn thấy Tiểu Tạ vẻ mặt có chút không nói nên lời, giống như lấy lòng nói: "Nhưng nếu lần sau ngươi gặp phải vấn đề như vậy, nhớ mang theo ta, ta có thể tiếp tục giúp ngươi giải quyết."
Tạ Kỳ nheo mắt nhìn nàng cười, thầm thở dài, người này thật là thuận thế làm tới.
Sau khi hai người ăn xong rời khỏi quán mì, Đồ Tô Tô có chút không nỡ nói lời ra về.
Sao thời gian ở bên Tiểu Tạ lại trôi qua nhanh như vậy.
Nàng đẩy Tiểu Tạ xuống đường đá mà không nói tiếp theo sẽ đi đâu, Tiểu Tạ cũng không nói gì mà chỉ để nàng đẩyhắn đi một vòng trong chùa.
"Hôm nay ta xuống núi phát hiện ra thị trấn nước này đặc biệt đến thế nào. Có những người chèo thuyền bán rau trên cột, hơi lạ, nhưng ở Thục Trung cũng có những điều thú vị như vậy.." Vô tình, Đồ Tô Tô bắt đầu nói về phong cảnh Thục Trung.
Tiểu Tạ không cảm thấy nàng nhiều lời, chỉ im lặng lắng nghe, thỉnh thoảng đáp lại.
".. Ta cũng có thể nấu chè. Lần trước ta đã nói với ngươi rằng ta có thể làm đồ ăn nhẹ và chè. Lần sau ta sẽ cho ngươi thử tay nghề của ta."
Tạ Kỳ hơi ngước mắt lên, thản nhiên hỏi: "Lần trước bánh lương lạnh là ngươi làm?"
"Đúng vậy, bánh lương lạnh cần được bảo quản trong nước đá, lấy ra ăn nguội là ngon nhất. Rất hợp với nước đường nâu quế thơm ngọt ngào!"
Nếu Đồ Tô Tô cúi đầu quan sát Tạ Kỳ vào lúc này một cách cẩn thận, nàng có thể thấy trên lông mày của hắn có vẻ mềm mại hiếm có, trong mắt ẩn chứa một nụ cười nhàn nhạt.
Nhưng vừa đi đến bụi hoa cẩm tú cầu, Đồ Tô Tô liền nhận thấy có người đang đến gần.
Khi nàng quay lại, nàng nhận ra đó là Thanh Thu.
Thanh Thu cúi đầu, tỏ vẻ rất cung kính: "Thiếu gia, nên về rồi. Hôm nay ngài còn chưa uống thuốc."
A, Tiểu Tạ còn cần uống thuốc!
Đồ Tô Tô nghe xong không dám trì hoãn, lập tức nói muốn quay về.
Ngay khi tạm biệt Tiểu Tạ, nàng hỏi hắn ngày mai có đến học quán không, Tiểu Tạ lắc đầu, còn nói với nàng chuyện khác: "Ta chỉ nhắc nhở ngươi gần đây có bài kiểm tra, ngươi tính tình bốc đồng phải kiềm chế một chút đừng chọc giận tiên sinh, không lại bị chịu khổ".
Lời nói của thiếu niên vẫn lạnh nhạt, nhưng lại ẩn ẩn giống như lần trước có ý quan tâm.
Thế nên dù đang nói chuyện về việc học nhưng vẫn khiến Đồ Tô Tô tiếp nhận một cách vui vẻ suốt đường đi.
Cho đến khi nàng trở lại sân, nhìn thấy Tiểu Mi, nàng ấy có vẻ khó hiểu và hỏi: "Tiểu thư, hội thơ vui thế sao? Trông tiểu thư vui quá."
"..."
Đồ Tô Tô sờ mũi, có chút chột dạ hỏi: "Thật sao?"
Tiểu Mi gật đầu, kéo nàng trở lại phòng ngủ, quay người đóng cửa lại, nhìn về phía nàng, hơi nheo mắt nói: "Tiểu thư, nói cho em biết sáng nay ngài rốt cuộc đã đi đâu, thật thà còn được khoan hồng."
Không ngờ sau ngày hôm đó ở chùa, Tiểu Tạ đã lâu không đến học quán.
Hôm nay Đồ Tô Tô nghe được tiên sinh chính thức phân công cho bài kiểm tra ngày mai sắp tới, nghĩ đến có nhiều môn phải thi, đầu nàng có chút choáng váng.
"Thế nào, lần này ngươi có muốn đánh cược không?"
Đồ Tô Tô ngẩng đầu nhìn lên, phát hiện Tần Nhược Di đang ngồi ở phía trước.
Người này cũng rất thú vị, từ khi nàng bắt đầu thắc mắc tại sao đối phương luôn tự hỏi tự trả lời, sau khi nàng hỏi nàng ta rất nghiêm túc, đối phương liền trở nên đối nghịch với nàng, luôn so sánh cái này cái kia với nàng.
Thôi nào, một người đứng cuối cùng và một người đứng thứ hai từ dưới lên thì có gì để so?
"Đánh cược như thế nào?" Nàng đặt quyển sách xuống bàn và lấy một quyển mới lên, tuy tâm mệt mỏi nhưng nàng vẫn cố đắm mình vào đọc nó.
"Chúng ta cược xem ai trong chúng ta đạt điểm cao hơn trong kỳ thi. Nếu ta kém hơn ngươi, tasẽ đưa cho bạn nút khóa đá quý này."
Đồ Tô Tô nhìn thấy Tần Nhược Di lấy ra một nút khóa hồng ngọc nhỏ rất tinh xảo, bên cạnh có một vòng ngọc trai nhỏ.
"Không có hứng thú." Nàng cúi đầu, bắt đầu lật sách.
Tần Nhược Di nghe được nàng từ chối thì không vui: "Hả? Ngươi cảm thấy quá ít sao, thế thì ngươi đưa ra điều kiện?"
Người này muốn đối nghịch với nàng, nhất quyết đặt cược, Đồ Tô Tô không kiên nhẫn với sự quấy rầy của nàng ta, cuối cùng mất bình tĩnh nói: "Nếu thua, ngươi đừng bao koe khoang thứ gì với ta nữa!"
Nàng nói lời này có chút lớn, mọi người xung quanh đều bật cười.
Tần Nhược Di bị nàng nói choáng váng, nhìn thấy có người cười nhạo mình, lập tức đỏ mặt nói: "Ta khoe khoang bao giờ!"
Đồ Tô Tô miễn cưỡng trợn mắt nhìn nàng ta, giọng điệu có chút ác độc: "Ngươi có muốn cá cược không? Dù sao đây là cược của ta, nếu ta thua, ta sẽ bị phạt không được nói chuyện với ngươi."
Lúc tức giận, nàng trở nên hung hãn, Tần Nhược Di cũng có phần sợ hãi, mặc dù cảm thấy vụ cá cược hình như có chỗ nào không đúng nhưng nàng ta vẫn nóng nảy đồng ý.
[Không ngờ ngươi lại khá nghịch ngợm, ngươi chỉ ước mình có thể không cần nói chuyện với nàng ta.]
[Hiểu được cũng đừng nên nói ra.]
Thiên Phàm hình như chỉ vô tình trêu chọc nàng vài câu, nhưng sau đó lại im lặng.
Mãi đến khi làm xong bài tập trên tay, Đồ Tô Tô mới bắt đầu thu dọn đồ đạc đi về, vừa ra khỏi lớp đã nhìn thấy Tiểu Tạ đang ngồi dưới cửa sổ.
"Tiểu Tạ!" Sự kinh hỉ đến quá đột ngột khiến nàng sửng sốt một lúc mới chạy về phía hắn.
"Sao ngươi lại đến đây?" Nói xong, nàng gãi đầu cảm thấy có gì đó không ổn, vội vàng bổ sung: "Không, ngươi nên đến thường xuyên hơn thì tốt hơn."
Tiểu Tạ không có đáp lại lời nói của nàng, chỉ đơn giản trả lời: "Tới lấy đồ."
Đồ Tô Tô nghe xong suy nghĩ một chút, phòng học của Tiểu Tạ ở trên đỉnh núi, cho dù hắn có lấy đồ thì cũng sẽ đến đó, hay là.. hắn lấy đồ rồi cố ý xuống đợi nàng?
Rõ ràng hắn đang đợi nàng.. Đồ Tô Tô lén cười đẩy hắn về phía cổng vòm.
Thiếu niên lạnh lùng nói: "Nghe nói ngươi cùng người khác đánh cược?"
Hửm? Làm sao Tiểu Tạ biết được?
Bất quá Đồ Tô Tô cũng không có suy nghĩ sâu xa, chỉ dời tầm mắt nói: "Tần Nhược Di nhất định muốn cùng ta đánh cược, ta không có lựa chọn."
Tiếu Tạ không nói gì, chỉ gật đầu: "Nếu đã đánh cược thì nhất định phải chuẩn bị thật tốt. Như lần trước đã nói.."
"Ta đều xem rồi!" Đồ Tô Tô đã có thể chặn được lời nói của hắn, vội vàng trả lời.
Ta đã đọc nó, nhưng nhớ được bao nhiêu thì không dễ nói.
"Vậy ngươi thi ở đâu? Hay là ở trên đỉnh núi?" Đồ Tô Tô tự nhiên hỏi. Nàng không để ý rằng Tiểu Tạ nghe xong liền khựng lại một chút sau đó vẻ mặt vẫn bình thường khi trả lời nàng: "Dù sao đi nữa, Ta không thi cùng chỗ với ngươi."
Kiểm tra ở Triều Hoa Học Quán cũng giống như theo thứ tự ngồi cũng dựa trên thứ hạng, chỉ có một chút khác biệt, bản thân Đồ Tô Tô lại ngồi trong góc lớp, với trình độ cao của Tiểu Tạ, chắc chắn hắn sẽ thi ở trên đỉnh núi. Bộ dạng của hắn bây giờ có lẽ là do thành tích học tập của hắn tốt hơn nàng nên hắn kiêu ngạo.
"Tiểu Tạ thật lợi hại! Thành tích học tập tốt lại còn có tướng mạo rất đẹp mắt."
Tiểu Tạ nghe vậy, có chút quay đầu lại nhìn nàng, thần sắc có chút biến hóa: "Đầu ngươi đang não bổ những thứ linh tinh gì thế?"
Đồ Tố Tố mỉm cười: "Nào có."
Rõ ràng đó là suy nghĩ trong lòng của Tiểu Tạ, giờ nàng cảm thấy mình là đại học sĩ có thể hiểu "Tạ ngữ'.
Tiểu Tạ dường như quay đầu lại và lắc đầu.
Giọng nói của thiếu niên hơi khàn khàn, một tiếng thở dài nửa bất lực nửa buồn cười lọt vào tai Đồ Tô Tô.
" Thật phục ngươi rồi.. "
Nàng nghe rõ xong rồi cảm nhận được mặt mình đang dần nóng lên.
* * *
[Lại đến lúc rồi.]
[Đúng.]
Đồ Tố Tố ngồi trước hộp nhỏ, trong lòng căng thẳng nói Thiên Phàm.
Trên thực tế, mặc dù Thiên Phàm nói rằng nó sẽ giúp đỡ nàng trong kỳ thi, nhưng hai người kẻ tám lạng người nửa cân, nếu không thì Đồ Tố Tố đã không bị xếp cuối cùng.
[Gần đây ta đã học thêm rất nhiều.] Đồ Tô Tô phấn khởi và siết chặt cây bút trong tay.
Tuy nhiên, khi mở tờ giấy ra, nàng vẫn cảm thấy trước mắt một mảng đen.
[Đừng ngây ngốc, đừng sợ hãi, hãy viết càng nhiều càng tốt.] Thiên Phàm ngược lại bắt đầu kích thích nàng: [Không phải ngươi cùng Tần Nhược Di cá cược sao? ]
Vụ cá cược kỳ thực không có trọng lượng, nhưng Đồ Tô Tô chợt nhớ tới Tiểu Tạ từng nói, nếu đã đặt cược thì phải thắng, trong lòng không khỏi kiên định hơn một chút.
Ít nhất thì tờ giấy cũng phải được lấp đầy.
Sau đó nàngbắt đầu viết một cách điên cuồng, thỉnh thoảng lại gọi Thiên Phàm thảo luận nên viết gì ở đây.
Cho đến khi tờ cuối cùng được lật.
Điều kỳ lạ là tờ cuối cùng này được làm bằng giấy màu lục lam nhạt, khác hẳn với những tờ trước.
Đồ Tô Tô tập trung chú ý nhìn đề bài, nhưng chưa kịp nhìn kỹ hơn đã bị giọng nói kinh ngạc của Thiên Phàm làm phiền:" Đây không phải trang đầu của cuốn sách tu hành sao? "]
Đồ Tô Tô đã nghe nói về trang đầu của sách tu hành, nghe nói ai quyết định tu hành sau khi xác nhận tâm ý sẽ có cơ hội nhận được một trang đầu sách tu hành, có lẽ là phần giới thiệu một số bước chuẩn bị cơ bản trước khi tu hành và một số quy tắc thông thường cho thực hành hàng ngày.
[Ta quen thuộc với nó, nó được viết bởi chủ nhân đầu tiên của ta!]
Đồ Tô Tô nghe thấy điều này đã bị sốc: [Thật hay giả.]
[Ta đã nói dối khi nào? Đó là vì ngươi không tin rằng ta là thần khí. Thiên Phàm có vẻ rất tự hào khi nói về trải nghiệm của bản thân.
Đồ Tô Tô không còn cảm giác gì nữa, điều khiến nàng vui mừng nhất chính là nếu như Thiên Phàm đã quen thuộc với trang đầu của sách tu hành, chẳng phải nàng sẽ làm tờ này dễ như trở bàn tay sao?
Quả nhiên, theo sự nhắc nhở của Thiên Phàm, tờ giấy của nàng là viết đầy nhất.
Nhưng không biết có phải nàng đưa sớm quá không, tiên sinh nhìn bài thi của nàng viết kín chữ dường như nhìn nàng nhiều thêm hai lần.
Bất quá, sau khi rời khỏi phòng học, Thiên Phàm lần thứ nhất không có chạy trốn, ngược lại ngữ khí có chút ngưng tụ, thấp giọng hỏi nàng:" Tiểu Tạ của ngươi hoàn cảnh bây giờ hình như không được tốt lắm, ngươi có muốn đi kxem không?"
Hả? Đồ Tô Tô giật mình, chân nhanh hơn não đã bước đi thật nhanh.
"Ta mua chè lúa mạch đậu đỏ và chè bách hợp đậu xanh, ngươi muốn uống cái nào?" Đồ Tô Tô đặt hai chén nhỏ đang cầm lên bàn cho Tiểu Tạ chọn.
"Chè đậu đỏ lúa mạch có tác dụng tiêu ẩm, bổ tỳ. Nhìn vào đậu đỏ đã nấu rất chín mềm; đậu xanh nhìn cũng rất ngon, mùi thơm quá.."
Bản thân nàng thấy cả hai đều ngon, tiếc là lần này chỉ ăn được một bát, nếu có cơ hội lần sau nàng sẽ thử hết chè ở quán này.
"Ngươi ăn hết đi."
Đồ Tô Tô đột nhiên ngẩng đầu, nhìn thấy Tiểu Tạ nhàn nhạt nhìn nàng: "Không phải ngươi đều muốn ăn sao?"
Thiếu nỗi viết hai chữ "Ta đều muốn ăn" trên mặt.
Đồ Tô Tô chớp chớp mắt, không biết đang nghĩ gì, đột nhiên nói: "Tiểu Tạ, ngươi như vậy là không tốt."
Tạ Kỳ: ?
Thiếu nữ tỏ vẻ rất nghiêm túc: "Ta hiểu rồi. Vừa rồi ngươi muốn ăn thử chè, nhưng ngươi lại không nói rõ ra, chỉ là muốn kích động ta để ta đi mua, nhưng bây giờ mua về ngươi lại không muốn ăn, cho muốn ta giúp ngươi giải quyết." Nàng chớp chớp mắt, tiếp tục nghiêm túc nói tiếp: "Tiểu Tạ, lãng phí đồ ăn là không đúng. Lần này ta sẽ giúp ngươi, nhưng lần sau không được như vậy nữa."
Vừa nói, nàng nhanh chóng lấy thìa ra múc một thìa nhỏ cho vào miệng.
Tạ Kỳ: .
"Ừ, ngon lắm." Đồ Tô Tô vui vẻ mỉm cười, khóe mắt nhìn thấy Tiểu Tạ vẻ mặt có chút không nói nên lời, giống như lấy lòng nói: "Nhưng nếu lần sau ngươi gặp phải vấn đề như vậy, nhớ mang theo ta, ta có thể tiếp tục giúp ngươi giải quyết."
Tạ Kỳ nheo mắt nhìn nàng cười, thầm thở dài, người này thật là thuận thế làm tới.
Sau khi hai người ăn xong rời khỏi quán mì, Đồ Tô Tô có chút không nỡ nói lời ra về.
Sao thời gian ở bên Tiểu Tạ lại trôi qua nhanh như vậy.
Nàng đẩy Tiểu Tạ xuống đường đá mà không nói tiếp theo sẽ đi đâu, Tiểu Tạ cũng không nói gì mà chỉ để nàng đẩyhắn đi một vòng trong chùa.
"Hôm nay ta xuống núi phát hiện ra thị trấn nước này đặc biệt đến thế nào. Có những người chèo thuyền bán rau trên cột, hơi lạ, nhưng ở Thục Trung cũng có những điều thú vị như vậy.." Vô tình, Đồ Tô Tô bắt đầu nói về phong cảnh Thục Trung.
Tiểu Tạ không cảm thấy nàng nhiều lời, chỉ im lặng lắng nghe, thỉnh thoảng đáp lại.
".. Ta cũng có thể nấu chè. Lần trước ta đã nói với ngươi rằng ta có thể làm đồ ăn nhẹ và chè. Lần sau ta sẽ cho ngươi thử tay nghề của ta."
Tạ Kỳ hơi ngước mắt lên, thản nhiên hỏi: "Lần trước bánh lương lạnh là ngươi làm?"
"Đúng vậy, bánh lương lạnh cần được bảo quản trong nước đá, lấy ra ăn nguội là ngon nhất. Rất hợp với nước đường nâu quế thơm ngọt ngào!"
Nếu Đồ Tô Tô cúi đầu quan sát Tạ Kỳ vào lúc này một cách cẩn thận, nàng có thể thấy trên lông mày của hắn có vẻ mềm mại hiếm có, trong mắt ẩn chứa một nụ cười nhàn nhạt.
Nhưng vừa đi đến bụi hoa cẩm tú cầu, Đồ Tô Tô liền nhận thấy có người đang đến gần.
Khi nàng quay lại, nàng nhận ra đó là Thanh Thu.
Thanh Thu cúi đầu, tỏ vẻ rất cung kính: "Thiếu gia, nên về rồi. Hôm nay ngài còn chưa uống thuốc."
A, Tiểu Tạ còn cần uống thuốc!
Đồ Tô Tô nghe xong không dám trì hoãn, lập tức nói muốn quay về.
Ngay khi tạm biệt Tiểu Tạ, nàng hỏi hắn ngày mai có đến học quán không, Tiểu Tạ lắc đầu, còn nói với nàng chuyện khác: "Ta chỉ nhắc nhở ngươi gần đây có bài kiểm tra, ngươi tính tình bốc đồng phải kiềm chế một chút đừng chọc giận tiên sinh, không lại bị chịu khổ".
Lời nói của thiếu niên vẫn lạnh nhạt, nhưng lại ẩn ẩn giống như lần trước có ý quan tâm.
Thế nên dù đang nói chuyện về việc học nhưng vẫn khiến Đồ Tô Tô tiếp nhận một cách vui vẻ suốt đường đi.
Cho đến khi nàng trở lại sân, nhìn thấy Tiểu Mi, nàng ấy có vẻ khó hiểu và hỏi: "Tiểu thư, hội thơ vui thế sao? Trông tiểu thư vui quá."
"..."
Đồ Tô Tô sờ mũi, có chút chột dạ hỏi: "Thật sao?"
Tiểu Mi gật đầu, kéo nàng trở lại phòng ngủ, quay người đóng cửa lại, nhìn về phía nàng, hơi nheo mắt nói: "Tiểu thư, nói cho em biết sáng nay ngài rốt cuộc đã đi đâu, thật thà còn được khoan hồng."
Không ngờ sau ngày hôm đó ở chùa, Tiểu Tạ đã lâu không đến học quán.
Hôm nay Đồ Tô Tô nghe được tiên sinh chính thức phân công cho bài kiểm tra ngày mai sắp tới, nghĩ đến có nhiều môn phải thi, đầu nàng có chút choáng váng.
"Thế nào, lần này ngươi có muốn đánh cược không?"
Đồ Tô Tô ngẩng đầu nhìn lên, phát hiện Tần Nhược Di đang ngồi ở phía trước.
Người này cũng rất thú vị, từ khi nàng bắt đầu thắc mắc tại sao đối phương luôn tự hỏi tự trả lời, sau khi nàng hỏi nàng ta rất nghiêm túc, đối phương liền trở nên đối nghịch với nàng, luôn so sánh cái này cái kia với nàng.
Thôi nào, một người đứng cuối cùng và một người đứng thứ hai từ dưới lên thì có gì để so?
"Đánh cược như thế nào?" Nàng đặt quyển sách xuống bàn và lấy một quyển mới lên, tuy tâm mệt mỏi nhưng nàng vẫn cố đắm mình vào đọc nó.
"Chúng ta cược xem ai trong chúng ta đạt điểm cao hơn trong kỳ thi. Nếu ta kém hơn ngươi, tasẽ đưa cho bạn nút khóa đá quý này."
Đồ Tô Tô nhìn thấy Tần Nhược Di lấy ra một nút khóa hồng ngọc nhỏ rất tinh xảo, bên cạnh có một vòng ngọc trai nhỏ.
"Không có hứng thú." Nàng cúi đầu, bắt đầu lật sách.
Tần Nhược Di nghe được nàng từ chối thì không vui: "Hả? Ngươi cảm thấy quá ít sao, thế thì ngươi đưa ra điều kiện?"
Người này muốn đối nghịch với nàng, nhất quyết đặt cược, Đồ Tô Tô không kiên nhẫn với sự quấy rầy của nàng ta, cuối cùng mất bình tĩnh nói: "Nếu thua, ngươi đừng bao koe khoang thứ gì với ta nữa!"
Nàng nói lời này có chút lớn, mọi người xung quanh đều bật cười.
Tần Nhược Di bị nàng nói choáng váng, nhìn thấy có người cười nhạo mình, lập tức đỏ mặt nói: "Ta khoe khoang bao giờ!"
Đồ Tô Tô miễn cưỡng trợn mắt nhìn nàng ta, giọng điệu có chút ác độc: "Ngươi có muốn cá cược không? Dù sao đây là cược của ta, nếu ta thua, ta sẽ bị phạt không được nói chuyện với ngươi."
Lúc tức giận, nàng trở nên hung hãn, Tần Nhược Di cũng có phần sợ hãi, mặc dù cảm thấy vụ cá cược hình như có chỗ nào không đúng nhưng nàng ta vẫn nóng nảy đồng ý.
[Không ngờ ngươi lại khá nghịch ngợm, ngươi chỉ ước mình có thể không cần nói chuyện với nàng ta.]
[Hiểu được cũng đừng nên nói ra.]
Thiên Phàm hình như chỉ vô tình trêu chọc nàng vài câu, nhưng sau đó lại im lặng.
Mãi đến khi làm xong bài tập trên tay, Đồ Tô Tô mới bắt đầu thu dọn đồ đạc đi về, vừa ra khỏi lớp đã nhìn thấy Tiểu Tạ đang ngồi dưới cửa sổ.
"Tiểu Tạ!" Sự kinh hỉ đến quá đột ngột khiến nàng sửng sốt một lúc mới chạy về phía hắn.
"Sao ngươi lại đến đây?" Nói xong, nàng gãi đầu cảm thấy có gì đó không ổn, vội vàng bổ sung: "Không, ngươi nên đến thường xuyên hơn thì tốt hơn."
Tiểu Tạ không có đáp lại lời nói của nàng, chỉ đơn giản trả lời: "Tới lấy đồ."
Đồ Tô Tô nghe xong suy nghĩ một chút, phòng học của Tiểu Tạ ở trên đỉnh núi, cho dù hắn có lấy đồ thì cũng sẽ đến đó, hay là.. hắn lấy đồ rồi cố ý xuống đợi nàng?
Rõ ràng hắn đang đợi nàng.. Đồ Tô Tô lén cười đẩy hắn về phía cổng vòm.
Thiếu niên lạnh lùng nói: "Nghe nói ngươi cùng người khác đánh cược?"
Hửm? Làm sao Tiểu Tạ biết được?
Bất quá Đồ Tô Tô cũng không có suy nghĩ sâu xa, chỉ dời tầm mắt nói: "Tần Nhược Di nhất định muốn cùng ta đánh cược, ta không có lựa chọn."
Tiếu Tạ không nói gì, chỉ gật đầu: "Nếu đã đánh cược thì nhất định phải chuẩn bị thật tốt. Như lần trước đã nói.."
"Ta đều xem rồi!" Đồ Tô Tô đã có thể chặn được lời nói của hắn, vội vàng trả lời.
Ta đã đọc nó, nhưng nhớ được bao nhiêu thì không dễ nói.
"Vậy ngươi thi ở đâu? Hay là ở trên đỉnh núi?" Đồ Tô Tô tự nhiên hỏi. Nàng không để ý rằng Tiểu Tạ nghe xong liền khựng lại một chút sau đó vẻ mặt vẫn bình thường khi trả lời nàng: "Dù sao đi nữa, Ta không thi cùng chỗ với ngươi."
Kiểm tra ở Triều Hoa Học Quán cũng giống như theo thứ tự ngồi cũng dựa trên thứ hạng, chỉ có một chút khác biệt, bản thân Đồ Tô Tô lại ngồi trong góc lớp, với trình độ cao của Tiểu Tạ, chắc chắn hắn sẽ thi ở trên đỉnh núi. Bộ dạng của hắn bây giờ có lẽ là do thành tích học tập của hắn tốt hơn nàng nên hắn kiêu ngạo.
"Tiểu Tạ thật lợi hại! Thành tích học tập tốt lại còn có tướng mạo rất đẹp mắt."
Tiểu Tạ nghe vậy, có chút quay đầu lại nhìn nàng, thần sắc có chút biến hóa: "Đầu ngươi đang não bổ những thứ linh tinh gì thế?"
Đồ Tố Tố mỉm cười: "Nào có."
Rõ ràng đó là suy nghĩ trong lòng của Tiểu Tạ, giờ nàng cảm thấy mình là đại học sĩ có thể hiểu "Tạ ngữ'.
Tiểu Tạ dường như quay đầu lại và lắc đầu.
Giọng nói của thiếu niên hơi khàn khàn, một tiếng thở dài nửa bất lực nửa buồn cười lọt vào tai Đồ Tô Tô.
" Thật phục ngươi rồi.. "
Nàng nghe rõ xong rồi cảm nhận được mặt mình đang dần nóng lên.
* * *
[Lại đến lúc rồi.]
[Đúng.]
Đồ Tố Tố ngồi trước hộp nhỏ, trong lòng căng thẳng nói Thiên Phàm.
Trên thực tế, mặc dù Thiên Phàm nói rằng nó sẽ giúp đỡ nàng trong kỳ thi, nhưng hai người kẻ tám lạng người nửa cân, nếu không thì Đồ Tố Tố đã không bị xếp cuối cùng.
[Gần đây ta đã học thêm rất nhiều.] Đồ Tô Tô phấn khởi và siết chặt cây bút trong tay.
Tuy nhiên, khi mở tờ giấy ra, nàng vẫn cảm thấy trước mắt một mảng đen.
[Đừng ngây ngốc, đừng sợ hãi, hãy viết càng nhiều càng tốt.] Thiên Phàm ngược lại bắt đầu kích thích nàng: [Không phải ngươi cùng Tần Nhược Di cá cược sao? ]
Vụ cá cược kỳ thực không có trọng lượng, nhưng Đồ Tô Tô chợt nhớ tới Tiểu Tạ từng nói, nếu đã đặt cược thì phải thắng, trong lòng không khỏi kiên định hơn một chút.
Ít nhất thì tờ giấy cũng phải được lấp đầy.
Sau đó nàngbắt đầu viết một cách điên cuồng, thỉnh thoảng lại gọi Thiên Phàm thảo luận nên viết gì ở đây.
Cho đến khi tờ cuối cùng được lật.
Điều kỳ lạ là tờ cuối cùng này được làm bằng giấy màu lục lam nhạt, khác hẳn với những tờ trước.
Đồ Tô Tô tập trung chú ý nhìn đề bài, nhưng chưa kịp nhìn kỹ hơn đã bị giọng nói kinh ngạc của Thiên Phàm làm phiền:" Đây không phải trang đầu của cuốn sách tu hành sao? "]
Đồ Tô Tô đã nghe nói về trang đầu của sách tu hành, nghe nói ai quyết định tu hành sau khi xác nhận tâm ý sẽ có cơ hội nhận được một trang đầu sách tu hành, có lẽ là phần giới thiệu một số bước chuẩn bị cơ bản trước khi tu hành và một số quy tắc thông thường cho thực hành hàng ngày.
[Ta quen thuộc với nó, nó được viết bởi chủ nhân đầu tiên của ta!]
Đồ Tô Tô nghe thấy điều này đã bị sốc: [Thật hay giả.]
[Ta đã nói dối khi nào? Đó là vì ngươi không tin rằng ta là thần khí. Thiên Phàm có vẻ rất tự hào khi nói về trải nghiệm của bản thân.
Đồ Tô Tô không còn cảm giác gì nữa, điều khiến nàng vui mừng nhất chính là nếu như Thiên Phàm đã quen thuộc với trang đầu của sách tu hành, chẳng phải nàng sẽ làm tờ này dễ như trở bàn tay sao?
Quả nhiên, theo sự nhắc nhở của Thiên Phàm, tờ giấy của nàng là viết đầy nhất.
Nhưng không biết có phải nàng đưa sớm quá không, tiên sinh nhìn bài thi của nàng viết kín chữ dường như nhìn nàng nhiều thêm hai lần.
Bất quá, sau khi rời khỏi phòng học, Thiên Phàm lần thứ nhất không có chạy trốn, ngược lại ngữ khí có chút ngưng tụ, thấp giọng hỏi nàng:" Tiểu Tạ của ngươi hoàn cảnh bây giờ hình như không được tốt lắm, ngươi có muốn đi kxem không?"
Hả? Đồ Tô Tô giật mình, chân nhanh hơn não đã bước đi thật nhanh.
Chỉnh sửa cuối: