Ngôn Tình [Dịch] Phu Nhân, Áo Choàng Của Em Lại Rơi Rồi! - Nhất Lộ Phiền Hoa

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi trannhung, 16 Tháng tư 2022.

  1. trannhung

    Bài viết:
    26
    [​IMG]

    Tên truyện: Phu nhân, áo choàng của em lại rơi rồi!

    Tác giả: Nhất Lộ Phiền Hoa

    Editor: Tiểu Trần

    Thể loại: Ngôn tình, Hiện đại, HE, Tình cảm, Ngọt sủng, Nữ cường

    Link thảo luận: [Thảo Luận - Góp Ý] Các Tác Phẩm Sáng Tác Của Tiểu Trần

    Lịch up truyện: 1 chương/1 ngày

    * * *

    VĂN ÁN

    Tần Nhiễm, từ nhỏ ở nông thôn lớn lên, năm ba đại học mất tích một năm, tạm nghỉ học một năm.

    Một năm sau, cô bị mẹ ruột đưa vào học ở một lớp học ở Vân Thành với vai trò là dự thính.

    Mẹ nói: Bố của con xuất thân danh môn, anh trai con từ nhỏ chính là thiên tài, em gái con cũng là một học sinh giỏi, con cũng đừng làm mất mặt của bọn họ.

    Người có thân phận ở thành phố đề gửi đến Trình gia cùng Tuyển gia một phần cảnh cáo: Lão bà của Tuyển gia là người nhà quê, không hiểu thời thế không hiểu tài chính giá thị trường.. Tính tình còn rất xấu, tóm lại mọi người đều không thích.

    Cho đến một ngày, Tuyển gia điều tra được lão đại của bọn họ vào thời điểm nào đó, thủ hạ của hắn không cẩn thận moi được tin tức về chị dâu và cái áo choàng.. lâm vào trầm mặc mê luyến.

    Đại khái chính là hai vị lão đại vì không để cho đối phương cảm thấy xấu hổ mà cùng nhau che giấu chuyện áo choàng năm xưa.
     
    Giang minhVYVYVYVYVY thích bài này.
  2. trannhung

    Bài viết:
    26
    Chương 1: Lần đầu tới Vân Thành (Cầu Cất Giữ)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cuối thánh tám, mặt trời lên đến đỉnh đầu, thị trấn lại đón thêm một đợt nắng nóng.

    Một nữ sinh đang uể oải nghiêng đầu dựa vào cánh cửa tồi tàn của trung tâm y tế trên tầng hai của thị trấn. Cô ăn mặc đơn giản với một chiếc áo sơ mi kẻ sọc trắng đen đơn giản, thời điểm cúi đầu xuống cổ áo của cô ấy bị cong lên một chút.

    Hai cái tay áo đều được xắn lên gọn gàng không chút cầu kỳ.

    Phía dưới là một cái quần jean lưng thấp có chút cũ. Bởi vì động tác của cô mà một đoạn eo mảnh khảnh tinh tế đã bị lộ ra bên ngoài.

    Dáng vẻ khiến người khác không thể không chú ý đến.

    Khi người ý tá nhìn đến một người đàn ông lần thứ ba đi ngang qua nữ sinh, cô đã đưa cho cô gái một cây keo mút và hướng vào phòng bệnh bĩu môi: "Nhiễm Nhiễm, đây là cha mẹ của cô sao?"

    Tần Nhiễm cúi đầu xé vỏ bọc cây kẹo, hàng mi dài hơi rủ xuống, thời điểm đưa kẹo vào trong miệng cô mới híp mắt nói: "Đúng vậy."

    Cô y tá hừ một tiếng: "Không nhìn ra đấy."

    Nói xong một câu liền vội vàng cầm bệnh án rời đi.

    Trong phòng bệnh chính là bố mẹ ruột của Tần Nhiễm, Ninh Tình cùng Tần Hán Thu.

    Hai người mười mấy năm trước cũng đã ly hôn, Tần Nhiễm vẫn luôn đi theo bà ngoại, nửa tháng trước bà ngoại sinh bệnh, trước mắt yêu cầu chuyển viện, Ninh Tình cùng Tần Hán Thu mới trở về.

    Tần Nhiễm dựa vào trên vách tường, một chân hơi hơi co lại, mặt không có biểu cảm mà nghe thanh âm cãi vã ở trong phòng bệnh.

    Ai cũng có thể nghe ra được giọng nói lạnh nhạt của Ninh Tình vọng ra ngoài cửa: "Tần Hán Thu, xe đã ở bên dưới rồi anh mau đưa mẹ đến bệnh viện trong thành phố đi, Nhiễm Nhiễm sẽ đi cùng với anh."

    Tần Hán Thu nhìn về phía cô, không biết là châm chọc hay là chế giễu, ánh mắt phức tạp: "Nhiễm Nhiễm bị trường học cho thôi học, trấn Ninh Hải trấn không có trường học nào nhận nó, em vừa lúc mang con bé về Lâm gia, Lâm gia quan hệ rộng có thể tìm cho nó một lớp học."

    "Tôi đã mang theo Ngữ nhi gả vào Lâm gia, anh còn muốn tôi lại mang theo thêm một đứa con của chồng trước sao? Người của Lâm gia sẽ cho rằng tôi là loại người gì chứ?" Ninh Tình cảm thấy có chút phiền khi hắn gây sự, hơn nữa Tần Nhiễm lại như vậy, trường học nói tìm thì có thể tìm sao?

    Nói đến chuyện này Tần Hán Thu càng lộ rõ sự oán hận: "Tôi lúc trước là muốn mang Ngữ nhi đi nhưng cô lại nhất định không chịu, bây giờ lại còn muốn đẩy Nhiễm Nhiễm cho tôi sao?"

    Bọn họ có hai đứa con gái là Tần Nhiễm cùng Tần Ngữ, chỉ kém nhau có một tuổi, các phương diện lại là khác nhau một trời một vực.

    Hai người thời điểm ly hôn đã tranh nhau quyền nuôi Tần Ngữ nháo đến long trời lở đất, sau lại vẫn là chính bản thân Tần Ngữ nói muốn đi theo mẹ thì trận kiện tụng này mới coi như tạm thời xong.

    Khi đó Tần Nhiễm không ai muốn nuôi dưỡng cả, hai người đẩy cô ra xa cũng không thèm quan tâm đến.

    Bà ngoại Trần Thục Lan nhìn thấy cô đáng thương, một mình nuôi nấng Tần Nhiễm ròng rã mười hai năm.

    Trong phòng bệnh, Ninh Tình nhìn khuôn mặt trào phúng của Tần Hán Thu, trong lòng nghẹn lại, so với Tần Ngữ, ai lại muốn mang theo một đứa con gái suốt ngày đánh nhau chứ? Đặc biệt vẫn là nếu mang vào hào môn, động một chút liền sẽ bị người khác chê cười, Ninh Tình trong lòng vạn lần đều không muốn.

    Tần Hán Thu là khi còn nhỏ bị bắt cóc đến trấn của bọn họ trở thành một tên nhóc nghèo. Lúc trước Ninh Tình nhìn trúng hắn vì vẻ bề ngoài, kết quả kết hôn mấy năm Ninh Tình liền chịu không nổi Tần Hán Thu không có chí tiến thủ, hắn trừ bỏ dọn gạch chính là làm công trường, Ninh Tình dứt khoát ly hôn.


    Sau khi ly hôn Ninh Tình mang theo Tần Ngữ gả cho người có tiền ở Vân Thành.

    Tần Hán Thu cũng nhanh chóng tái hôn, vợ của hắn còn cùng hắn có thêm một đứa con trai vô cùng hạnh phúc.

    Hai người cứ thế liền quên mất bản thân còn có một đứa con gái lớn.

    Tần Hán Thu đầu trọc đâu sợ bị nắm tóc, Ninh Tình sợ hắn đến lúc đó thật sự đến Lâm gia gây sự sẽ chỉ càng làm cho bà thêm mất mặt chỉ có thể nuốt xuống một ngụm nước đắng, không tình nguyện mà mang Tần Nhiễm về Vân Thành.

    "Nhiễm Nhiễm, con cũng đừng trách bố." Tần Hán Thu ra khỏi cửa phòng bệnh nhìn đến Tần Nhiễm, hắn dừng một chút, thở dài: "Lâm gia có tiền, con cùng mẹ con sống ở đó bon họ chắc chắn có thể tìm cho con một trường học để tiếp tục học lớp 12, nói không chừng về sau còn có thể học đại học."

    Với thành tích của Tần Nhiễm có thể học được đại học hay không.. Tần Hán Thu cũng chỉ là thuận miệng nói ra mà thôi.

    Tần Hán Thu hiện tại muốn chăm sóc một đứa con trai, gánh nặng cũng không nhỏ, còn chưa mua được nhà ở thành phố, mọi chuyện đều phải tính toán cho tương lai.

    Trước đó hắn cũng hướng vợ hiện tại nói chuyện qua, cô ấy không đồng ý mang Tần Nhiễm về. Vì vậy hắn chỉ có thể có lỗi với Nhiễm Nhiễm.

    Ngay từ khi bước vào nơi này chưa một giây phút nào hắn nghĩ sẽ đưa Tần Nhiễm về.

    Tần Nhiễm lùi về phía sau, trong hành lang bệnh viện không có điều hòa, không khí oi bức tựa hồ như ngưng tụ lại, cô cúi đầu xuống, ngón tay vòng quanh cổ áo cầm lấy chiếc cúc áo trắng như viên ngọc.

    Ngón tay tinh tế, không hề có tạp chất giống như ngọc được ngưng kết lại, vô cùng lạnh lẽo.

    Xinh đẹp đến mức khiến người khác động lòng.

    Cô cũng không để ý tới Tần Hán Thu, cởi bỏ nút áo ra bỗng nhiên híp híp mắt, trên hành lang đối diện với cửa sổ nhìn sang, trong con mắt xuất hiện một tia sáng.

    Cách cửa sổ vài mét là một văn phòng.

    Đối diện văn phòng.

    Ngồi ở ghế là một người đàn ông trẻ tuổi mặc áo blouse trắng, bộ dạng tuấn tú, dáng người cao lớn.

    Chủ nhiệm mới của bệnh viện, Giang Đông Diệp.

    Giang Đông Diệp mắt nhìn chiếc ghế sô pha đối diện không cân xứng với bệnh viện.

    Trên sô pha có một người nằm, đầu ngón tay kẹp một điếu thuốc, thon dài thả rõ ràng, làn khói mờ nhạt bốc lên, cánh tay tùy ý hờ hững ánh mắt tựa hồ bất động nửa phút.

    Giang Đông Diệp nhìn theo ánh mắt của đối phương hướng ra ngoài nhìn lại: "Nhìn cái gì vậy?"

    Người đàn ông ăn mặc một chiếc áo sơ mi lụa màu đen nằm trên ghế sô pha, dựa lưng vào sô pha cười: "Eo nhỏ rất tinh tế."

    Hắn nghiêng đầu, mũi rất cao, làn da cực trắng, nửa híp mắt, lông mi cực dài che khuất đáy mắt, mông lung quá mức lạnh lùng.

    Dường như là vừa mới tỉnh, thanh âm khàn khàn lại mang theo chút lười biếng.

    "Hả?" Giang Đông Diệp đang lật hồ sơ bệnh án không nghe rõ.

    Ngẩng đầu vừa thấy, nhìn thấy nhan sắc phong lưu này cảm thấy trong thành phố có không ít những nam lẫn nữ đều điên cuồng vì vị tam gia này, quả thực cũng không khó lý giải.

    "Không phải chuyện của anh." Trình Tuyển duỗi thẳng chân dài, ở trên sô pha khẽ cười một tiếng, sau đó mở miệng: "Hai ngày nữa khi giải quyết xong chuyện ở đây anh sẽ trở lại thành phố."

    "Vậy còn anh thì sao?" Giang Đông Diệp phục hồi tinh thần lại.

    Khớp xương ngón tay rõ ràng đem yên ấn diệt ở gạt tàn thuốc.

    Trình Tuyển đứng dậy, hai cái đùi thẳng tắp thon dài, con ngươi mờ mịt sương mù, hắn duỗi tay vỗ vỗ trên quần áo căn bản là không tồn tại khói bụi, không chút để ý: "Có nhiệm vụ khác."

    Xe của Ninh gia đáng dừng ở dưới lầu của bệnh viện.

    Là một chiếc BMW màu đen, treo biển số của Vân Thành.

    Ninh Tình cùng bác sĩ nói chuyện, một lát sau liền trực tiếp mang Tần Nhiễm cùng Trần Thục Lan về Vân Thành.

    "Lâm gia nhiều quy củ, đừng có đem những thói hư tật xấu về Lâm gia, có nghe không?" Ninh Tình nghiêng đầu, xoa nhẹ lông mày.

    Tần Nhiễm chỉ mang theo một cái ba lô màu đen để ở trên đùi, nửa híp mắt có chút buồn ngủ, không thèm để ý gật gật đầu.

    Cô có một đôi chân dài và thẳng.

    Toàn thân có một cảm giác tức giận, không biết cô có nghe thấy những lời này không.

    "Sao lại buồn ngủ như vậy? Con tối hôm quan đi ăn trộm à?" Ở Lâm gia làm mười hai năm làm phu nhân, Ninh Tình hiện tại giơ tay nhấc chân gian đều là vô cùng thanh lịch ưu nhã.

    Bà chán ghét nhất chính là trên người Tần Nhiễm cùng Tần Hán Thu có loại khí chất của thổ phỉ như nhau.

    Tần Nhiễm từ trong túi lấy ra một bộ tai nghe màu đen đeo len tai của chính mình, không lắm để ý: "Đi tiệm net chơi trò chơi cả đêm."

    Khi cô ngẩng lên chiếc tai nghe đang đeo hờ rơi xuống luồn vào cổ áo của cô.

    "Con.. Con về sau không được đi tiệm net!" Ninh Tình nhìn dáng vẻ không đàng hoàng của cô, cắn răng: "Đừng cảm thấy không phục, con nếu được một phần mười của Ngữ nhi mẹ cũng không cần không đối với con ân cần dạy bảo như vậy. Lâm gia không phải nhà nội của con, mỗi tiếng nói cử động của con đều ảnh hưởng tới em gái con, bản thân không tốt thì thôi cũng đừng có làm ảnh hưởng đến Ngữ nhi."

    Vừa nghĩ tới còn phải tìm lý do làm Lâm Kỳ đem Tần Nhiễm đưa vào trường học Ninh Tình càng thêm bực bội.

    Chỉ lấy ngay tình huống của Tần Nhiễm hiện tại sợ là tìm khắp toàn bộ Vân Thành, cũng tìm không thấy một cái trường học nguyện ý nhận cô vào học.


    Nàng năm đó ỷ vào dáng vẻ tốt liền gả được cho người làm ăn là Lâm Kỳ.

    Tần Ngữ khi còn nhỏ cũng cực kỳ thông minh, lớn lên cũng cực kỳ xinh đẹp.

    Thành tích ưu tú, thiên phú xuất chúng, chưa từng có lần nào người của Lâm gia phải phiền lòng vì thành tích học tập của Ngữ nhi.

    Mặc kệ là ở chỗ nào cũng có người nói "Con nhà người ta".

    Lâm gia người đối Tần Ngữ không vừa lòng không được.

    Ninh Tình mang Tần Ngữ đến Lam gia tự nhiên cũng vui vẻ.

    Nhưng ngẫm lại kế tiếp muốn mang theo Tần Nhiễm đi Lâm gia.

    Ninh Tình ngay cả cơm trưa cũng không muốn ăn.

    Bốn giờ chuổi chiều, chiếc xe BMW màu đen ngừng ở trước cửa biệt thự Lâm gia ở Vân Thành.

    "Phu nhân." Mở cửa chính là một người phụ nữ trung niên mực một chiếc áo màu lam, nhìn thấy Ninh Tình phía sau còn có Trần Thục Lan cùng Tần Nhiễm, mắt lộ ra kinh ngạc.

    Ninh Tình trong lòng có chút buồn, bà tâm phiền ý loạn: "Chị Trương, chị dẫn mẹ tôi cùng Nhiễm Nhiễm đi vào, Ngữ nhi sắp tan học, tôi đi đón con bé."

    Tần Ngữ luôn luôn đều là tài xế Lâm gia đón đưa.

    Hôm nay Ninh Tình tự mình đi đón, nói trắng ra vẫn là phiền lòng, không muốn ở nhà với Tần Nhiễm, muốn đi ra ngoài hít thở bầu không khí.

    Dì Trương nhìn theo Ninh Tình rời đi, lúc này mới nghiêng đầu nhìn về phía hai người, trong ánh mắt lộ ra hoài nghi.

    "Lão thái thái, Tần tiểu thư," bà nhìn hai người từ trên xuống dưới bằng ánh mắt kỳ quái rồi mới mở miệng: "Vào đi."

    Nói, khi trước nghiêng đầu ở phía trước dẫn đường, ở góc độ mà hai người không nhìn thấy mà bĩu môi.

    Trần Thục Lan một đường đi qua, nhìn đến một vòng toàn những kiến trúc trang hoàng theo kiểu tây Âu.

    Ngón tay vô ý thức nắm chặt góc áo.

    Ngừng ở cạnh cửa đại sảnh, dì Trương vừa muốn lấy ra dép lê.

    Lại nhìn đến Trần Thục Lan cứ như vậy mà đi cả giày vào trong nhà.

    Trần Thục Lan sau khi bước chân vào mới cảm giác được Trương tẩu nhìn bà bằng ánh mắt kinh ngạc.

    Bà tuy rằng là người nhà quê, nhưng luôn luôn thích sạch sẽ, trên chân cùng trên quần áo cũng chưa cso tro bụi gì.

    Ánh mắt của dì Trương như ong chích, nhưng vì cháu gái vẫn ở bên cạnh cho nên Trần Thục Lan cực lực bỏ qua ánh mắt của dì Trương, sống lưng thẳng tắp.

    Bà lùi lại một bước muốn đổi giày, lại thấy dì Trương đem dép lê cất đi.

    Lâm gia phòng cho khách rất nhiều, dì Trương đoán theo thái độ hiện tại của Ninh Tình, đem hai người đưa tới lầu 3 một gian phòng cho khách.

    Ở lầu hai chỗ ngoặt chỗ nhìn đến một gian nửa rộng mở phòng ở, bên trong lộ ra đàn violon quý báu.

    Tần Nhiễm nhiều lắm cũng chỉ liếc mắt một cái.

    Dì Trương liếc mắt nhìn Tần Nhiễm một cái mặt không có biểu cảm mà nói: "Đó là phòng đàn của nhị tiểu thư."

    Tần Nhiễm nhướn mày, biếng nhác mà đi theo phía sau dì Trương, không chút để ý nghĩ, xem ra Tần Ngữ ở Lâm gia rất được yêu thích.

    Trên lầu phòng cho khách rất đơn điệu.

    "Đây là toilet, máy nước nóng này chắc là biết dùng phải không?" Dì Trương mở ra phòng vệ sinh giới thiệu.

    Tần Nhiễm ngồi ở bàn, một chân hơi hơi co lên một tay tùy ý nghịch mấy bông hoa tươi trên bàn tay áo xắn lên một đoạn.

    Lộ ra cổ tay trắng nõn.

    "Hai người cứ nghỉ ngơi trước, có yêu cầu gì cứ gọi tôi một tiếng, tôi xuống lầu trước." Dì Trương nói vài câu những việc cần chú ý lúc sau liền đi xuống lầu vào phòng bếp.

    Sau khi bà rời đi, Tần Nhiễm khóa phòng lại.

    Trần Thục Lan nhìn căn phòng xinh đpẹ không nhiễm một hạt bụi, hơi suy tư, sau một lúc lâu cười nói: "Dì Trương này thoạt nhìn rất.. Khá tốt ở chung, về sau.. con cùng mẹ con có thể sống tốt."

    Tần Nhiễm đem ab lô để ở trên bàn.

    Nghe vậy liền rũ mi xuống, không mở miệng nói chuyện.

    Trần Thục Lan nhìn Tần Nhiễm ở đùa nghịch đồ vật chính mình cũng không quấy rầy cô, đồ vật kỳ quái của đứa cháu gái này đặc biệt nhiều.

    Lần trước cùng nhau tới nhìn thấy trên bàn là khẩu súng lạnh lẽo, Trần Thục Lan thực sự bị dọa sợ, bất quá chỉ là Tần Nhiễm làm một khẩu súng đồ chơi mà thôi.

    Tần Nhiễm co chân ngồi ở trên bàn, đùa nghịch đồ vật trong ba lô, một chiếc máy tính xách tay thoạt nhìn rất mới cũng không có loogo, cô tùy ý đặt ở trên bàn cũng không có quan tâm đến.

    Lại lấy ra một cái điện thoại vô cùng dày và nặng.

    Cô tiếp tục ném tới trên bàn.

    Đồ vật của cô luôn luôn nhiều và hỗn loạn, ở một đống vật phẩm trung lấy ra một cái chai nhựa màu trắng.

    Thời điểm cầm lấy còn phát ra âm thanh, bên trong là nước.

    Bên ngoài chỉ dùng bút màu đen hỗn độn vẽ một chữ viết hoa Q, còn dán một tờ ghi chú.

    Tần Nhiễm đem ghi chú xé xuống, trên đó vẽ một chuỗi ký tự rối mù người khác xem ra chỉ là một chuỗi loạn mã, cô nhìn một lúc lâu, ném sang một bên.

    Trong tay cầm một chai nhựa màu trắng nghiêng đầu nhìn Trần Thục Lan liếc mắt một cái, rối rắm một chút vẫn là nhét trở lại trong túi.

    Thời gian không lâu lắm, dì Trương đi lên gõ cửa --

    "Lão gia cùng đại thiếu gia đã trở lại, đang ở dưới lầu, muốn trông thấy hai vị."


    Dưới lầu, Lâm Kỳ cùng Lâm Cẩm Hiên đang thấp giọng nói chuyện.

    Dù sao cũng lại là muốn mang một đứa con gái trở về, Ninh Tình không có cái lá gan tự tiện làm chủ, ở bệnh viện lúc đó đã gọi cho Lâm Kỳ một cuộc điện thoại.

    "Nghe nói tạm nghỉ học một năm, ở trường cũ cũng đã gây ra tiếng vang lớn, là con gái đưa vào trường trọng điểm có chút quá sức." Lâm Kỳ nghĩ tới thỉnh cầu của Ninh Tình lo lắng cau mày.

    Hắn nguyên bản cho rằng Tần Ngữ ngoan như vậy, chị của con bé còn có thể kém đến mức nào, lúc ấy liền không có hỏi nhiều.

    Trước mắt thấy thật ra phiền toái, Lâm gia còn chưa từng có loại người xấu hổ đến như vậy.

    Lâm Cẩm Hiên mặt mày hờ hững, một tay đáp ở trên sô pha, nghiêng đầu ấn di động tựa hồ ở cùng người nói chuyện phiếm.

    Thời điểm Lâm Kỳ nói chuyện hắn thậm chí liền đầu cũng không ngẩng lên đối với Tần Nhiễm từ trong miệng của Lâm Kỳ không có mấy phần hứng thú.

    Chỉ là ở nghe được động tĩnh lớn ở cầu thang trên lầu, hắn lơ đãng mà ngước mắt liếc liếc mắt một cái.

    Choáng váng.
     
    Chỉnh sửa cuối: 18 Tháng tư 2022
  3. trannhung

    Bài viết:
    26
    Chương 2: Người này chính là chủ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lâm gia một dòng họ quý ở Vân Thành, được biết đến trong suốt ba đời nay, ở Vân Thành cũng có chút danh tiếng.

    Lâm Kỳ năm nay chưa đến năm mươi tuổi cũng không giống người khác khi vào tuổi này lộ ra vẻ phúc hậu mà mơ hồ nhìn ra được phong thái của tuổi trẻ ôn hòa nho nhã, trong đôi mắt dưới cặp kính luôn luôn lộ ra sinh khí.

    Ninh Tình có thể gả cho Lâm Kỳ, Tần Nhiễm cảm thấy bà là có vận khí tốt.

    Lâm Kỳ cầm lấy điếu thuốc trong tay nghĩ ngợi thế nào lại buông xuống: "Tiểu Tình đã nói sự tình của Nhiễm Nhiễm với con, ngài yên tâm chuyện này con đã an bài người bên dưới sắp xếp rồi."

    Trần Thục Lan là một người nhà quê chính hiệu, không có nhiều văn hóa, lần đầu tiên đặt chân đến một gia đình xa hoa quý tộc như vậy chân tay luống cuống lại có chút hoảng sợ.

    Mặc dù Lâm Kỳ đối với bà thái độ cực kỳ tốt nhưng bà vẫn có vài phần không được tụ nhiên.

    Lâm Kỳ cũng cảm giác được điều đó vì vậy chỉ là cười cùng Trần Thục Lan uống trà, ngẫu nhiên nói vài câu tránh cho Trần Thục Lan đỡ xấu hổ, cùng nhau chờ Ninh Tình trở về mà thôi.

    Tần Nhiễm dựa lưng vào ghế sô pha, biếng nhác ấn di động, hẳn là đang chơi trò chơi điện tử.

    Tay cô tinh tế xinh đẹp, ánh cửa sổ chiếu vào khiến cho nó trắng đến hư ảo.

    Mặt cô hơi cúi xuống, từ góc độ này của Lâm Cẩm Hiên vừa lúc có thể nhìn đến lông mi của cô hơi hơi rung động.

    Tựa hồ là cảm giác được hắn đang nhìn trộm, đối phương chậm rì rì mà ngẩng đầu lên.

    Với đôi mắt trong sáng và sạch sẽ, đáy mắt không có sự thấp thỏm lo âu như Trần Thục Lan.

    Bình tĩnh giống như một vũng nước lạnh, đen nhánh mà thâm thúy.

    Chín phần lạnh lùng.

    Còn lại một phần là kiệt ngạo cùng phỉ khi từ tận sâu trong xương cốt, dù có làm thế nào cũng không thể che dấu được.

    Lâm Cẩm Hiên cầm chén trà trên tay dừng lại một chút cũng không hề cảm thấy xấu hổ khi bị bắt gặp, mỉm cười từ đằng xa.

    Tần Nhiễm thản nhiên mà thu hồi ánh mắt, không nhanh không chậm thay đổi tư thế tiếp tục ấn di động.

    Chưa bao giờ một người lạnh lùng như Lâm Cẩm Hiên lại lần nữa ngẩn người.

    Sau một lúc lâu, hắn phản ứng lại, đem điện thoại di động tắt đi, ngả người về phía sau cười nhạt.

    Có một chút bất cần đời trên gương mặt ôn hòa.

    Quả nhiên cùng Lâm Kỳ giống nhau.

    Khiêu ngạo đến không chịu được.

    Trần Thục Lan biết Tần Nhiễm mê chơi, ngày thường không có việc gì đều thích chơi trò chơi, bà cũng không phải chưa từng nghĩ tới sẽ quản Tần Nhiễm nhưng đối phương chỉ cần dùng một đôi mắt hạnh xinh đẹp, đáy mắt tràn ngập sương mù.

    Ai có thể chống đỡ được đây?

    Trần Thục Lan đến định nói gì cũng quên mất.

    Còn có thể làm sao bây giờ?

    Đành phải nuông chiều mà thôi.

    Đừng nói chơi trò chơi, dù cho có là trốn học thì Trần Thục Lan đều có thể giống như hôn quân mà sủng cô, một mắt nhắm một mắt mở mà bỏ qua.

    Bà sống đến từng tuổi này cũng là lần đầu tiên cưng chiều một đứa cháu như vậy.

    Nhưng trước mắt Tần Nhiễm đánh nhau tạm nghỉ học một năm, Trần Thục Lan lại khám ra chứng bệnh, lúc này đây bà đành nhẫn tâm mặc kệ Tần Nhiễm làm nũng, đối phương mặc kệ dùng phương pháp gì, bà đều quyết tâm để đối phương đến Vân Thành để đi học.

    Người làm chủ Lâm gia là Lâm Kỳ đang ở trước mặt, Trần Thục Lan một lòng muốn Tần Nhiễm ở trước mặt Lâm Kỳ tạo được một ấn tượng tốt, không dưới một lần nhắc nhở cô không được chơi trò chơi, muốn ở trước mặt Lâm Kỳ làm ra một biểu hiện thật tốt.

    Chính là.. không nỡ làm khó cô.

    Trần Thục Lan buồn đến phát sầu, nếu bà không có ở đây thì về sao ai có thể trị được con bé?

    Mỗi một người trong phòng đều có những suy nghĩ riêng, không ai nói gì, cho đến khi Ninh Tình mang theo Tần Ngữ trở về, bầu không khí đột nhiên dịu đi hẳn.

    Lâm Kỳ nhìn thấy Tần Ngữ xinh đẹp ngoan ngoãn đi phía sau Ninh Tình, trên mặt lộ ra một nụ cười ấm áp.

    Dì Trương, người mà vẫn luôn đối Tần Nhiễm cùng Trần Thục Lan thập phần thờ ơ nghiêng người tiếp nhận quyển sách trên tay Tần Ngữ, giọng điệu kính cẩn: "Phu nhân, tiểu thư."

    Người ngồi trên ghế sô pha bao gồm cả Lâm Kỳ cũng đều đứng lên.

    Tần Nhiễm trừng mắt với Trần Thục Lan, lười biếng mà đứng lên, đứng dựa vào ghế sô pha lạnh lẽo mà nhìn về phía Tần Ngữ cùng Ninh Tình.

    Lạnh lùng và kiêu hãnh.

    Chỉ nhìn thoáng qua, liền cúi đầu nhìn di động, không chơi trò chơi, tựa hồ là ở cùng người nào nói chuyện phiếm.

    Lý lịch của tần Nhiễm so với người bình thường đã là kém đến không thể so sánh được càng đừng nói là đặt ở trước mặt một người nổi bật như Lâm Cẩm Hiên.

    Nghĩ đến đây, Ninh Tình trong lòng có chút bực bội.

    Ninh Tình làm sao có thể ở trước mặt người thừa kế của Lâm gia là Lâm Cẩm Hiên mà hỏi Tần Nhiễm?

    Nói như vậy không phải khiến người khác chê cười sao!

    Cho nên bà vẫn luôn ở cùng Trần Thục Lan và Lâm Kỳ nói chuyện, nửa chữ cũng không đề cập tới Tần Nhiễm.

    "Ngữ nhi vì luyện tập cho một buổi lễ ở trường cho nên về trễ." Khi nói đến Tần Ngữ, Ninh Tình liền mặt mày hớn hở, thần thái phấn chấn.


    "Biểu diễn đàn violon?" Trần Thục Lan cũng cảm thấy hiếm lạ, kinh ngạc mà nhìn Tần Ngữ vài lần.

    Dì Trương đang định mang lại đây hai ly trà nghe được Trần Thục Lan nói, bà cười tủm tỉm mở miệng: "Tiểu thư từ nhỏ đã học đàn violon, đã qua cấp thứ chín, trong trường học có hoạt động sẽ mời tiểu thư biểu diễn."

    Những lời này làm Ninh Tình vừa tự hào lại kiêu ngạo, đây là bà tiêu phí không ít tâm tư bồi dưỡng ra được đứa con gái này.

    Trần Thục Lan vốn dĩ cũng rất vui mừng, nhưng nghe được dì Trương nói với giọng điệu đó trong lòng liền cảm thấy không thoải mái.

    Trên mặt tươi cười đều phai nhạt đi vài phần.

    Tần Ngữ sau khi trở về liền trực tiếp đi đến bên người Lâm Cẩm Hiên, kéo cánh tay Lâm Cẩm Hiên, ngửa đầu cười: "Anh, sao lại trở về rồi?"

    "Có một dự án." Lâm Cẩm Hiên nửa híp mắt, giọng điệu nhẹ nhàng.

    Dù sao cũng là con gái duy nhất của Lâm gia, Tần Ngữ ở Lâm gia vô cùng được chiều chuộng, Lâm Cẩm Hiên đối với cô cũng có chút phóng túng.

    Hắn vừa nói, một bên hướng Tần Nhiễm bên kia nhìn thoáng qua, đối phương một bàn tay để ở trong túi, một bàn tay cầm di động không chút để ý dựa vào sô pha chơi trò chơi, rũ mắt xuống không thấy rõ được biểu tình.

    Lâm Cẩm Hiên khác thường, Tần Ngữ đều cảm nhận được, cô theo bản năng mà nghiêng đầu.

    Ở trở về trên đường, Ninh Tình đã nói trước cho cô mọi chuyện cho nên Tần Ngữ tự nhiên biết sự tồn tại của Tần Nhiễm.

    Cô hơi dừng lại nhìn gương mặt của Tần Nhiễm, sau đó thập phần bình đạm thu hồi ánh mắt.

    Bảo mẫu rất nhanh đã dọn xong bữa tối.

    Thời điểm ăn cơm, Lâm Kỳ nhìn Tần Nhiễm liếc mắt một cái, nghĩ nghĩ, mở miệng: "Cứ học cùng một trường đi, như vậy có thể cùng với Ngữ Nhi chăm sóc lẫn nhau."

    Ngữ khí không nhanh không chậm.

    Lâm Kỳ nói xong câu đó, trên bàn cơm không khí liền thay đổi.

    Tần Ngữ vốn dĩ đang ăn cơm, nghe được Lâm Kỳ nói, tay cầm đũa hơi ngừng lại.

    Cô nhìn thoáng qua Tần Nhiễm, bộ dáng cười như không cười: "Trường Trung học (THPT) số 1? Cùng lớp với con?"

    Tần Nhiễm hơn Tần Ngữ một tuổi.

    Ngay cả ở một bên đứng chờ là dì Trương cũng không tự chủ được mà liếc mắt nhìn Tần Nhiễm một cái, tựa như là trào phúng.

    Ngay sau đó mặt cúi thấp.

    Ha, bà còn tưởng rằng Tần Nhiễm là đến Vân Thành để học đại học.

    Ninh Tình sắc mặt có chút cứng lại, tới Lâm gia nhiều năm như vậy cũng chưa bao giờ cảm thấy mất mặt như vậy.

    Bên người bà Lâm Kỳ sắc mặt như thường, ngữ khí rất ôn hòa: "Chị gái con bởi vì gặp một chút sự cố, muốn học lại năm ba Trung học."

    Học lại một năm Trung học, mặc kệ nói như thế nào, thành tích tuyệt đối sẽ không tốt hơn bao nhiêu.

    "Nguyên lai là như thế này."

    Tần Ngữ cười cười: "Ha--" một tiếng.

    Sau đó gật gật đầu, ngoan ngoãn mà không hề lên tiếng.

    Người Lâm gia ai chẳng biết, Tần Ngữ luôn luôn đứng trong vị trí cao của tốp 5 của trường.

    Ninh Tình cuối cùng cũng phản ứng lại. Trên thực tế bà có ý muốn đưa Tần Nhiễm nhét vào một trường tư, lại không nghĩ rằng Lâm Kỳ muốn cho Tần Nhiễm học trường trung học số 1.

    Mọi người đều biết trường Trung học số 1 là trường học tốt nhất Vân Thành.

    Để đem được một người có thành tích đen tối như Tần Nhiễm vào trường học số 1 Vân Thành, không thể không nói đến Lâm Kỳ đã nợ một ân tình của thầy hiệu trưởng.

    Trường Trung học số 1 trên cơ bản đều là học bá, Tần Nhiễm đến đó cũng là một người khác biệt.

    "Nhưng Trung học số 1 cũng không dễ vào." Ninh Tình biết điểm này, tâm tình buồn bực, nháy mắt đã không muốn ăn.

    Một lát sau nhớ tới cái gì: "Nhiễm Nhiễm, mẹ nhớ hồi nhỏ con có học qua lớp piano? Hiện tại đang ở cấp nào?"

    Trường Trung học số 1 có lớp nghệ thuật.

    ------ chuyện ngoài lề ------

    Ta, Cao Đại Hoa, lại về rồi!

    Thập phần cảm tạ chờ đợi lâu như vậy còn không có từ bỏ các vị, thập phần thập phần thập phần cảm tạ các ngươi các loại đánh thưởng, các loại phiếu!

    Nhìn đến bình luận khu thật nhiều người quen, sau đó các bảo bảo đếm ngược, vui vẻ lại cảm động, đợi lâu.

    Này một quyển, Tần gia cùng các ngươi, ngẫm lại 19 năm còn có thể cùng nhau quá liền rất vui vẻ ^o^

    PS:

    Bổn văn ngày càng, không chừng khi thêm càng, công chúng kỳ đổi mới thời gian tạm định buổi sáng 8 giờ.

    Ngày mai thấy

    Cảm tạ, khom lưng!



     
  4. trannhung

    Bài viết:
    26
    Chương 3: Hoa minh

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tần Nhiễm cắn một khối xương sườn, thấp đầu nghiêm túc gặm, thần sắc không chút để ý, mí mắt cũng không có nâng một chút nào.

    Ninh Tình vừa định tức giận thì Lâm Kỳ đưa một ánh mắt nhìn qua.

    Cô nhịn xuống sự tức giận lạnh mặt đem câu nói vừa rồi lặp lại một lần.

    Dáng ngồi của Tần Nhiễm thực sự là không có quy củ, chân bắt chéo, một tay cầm chiếc đũa, một cái tay khác lại chống ở trên bàn.

    Dáng ngồi của lão đại lại ngông cuồng và tự mãn.

    Tựa hồ là hiện tại mới nghe được âm thanh Tần Nhiễm nâng nâng đôi mắt.

    Nghe được Tần Nhiễm học qua đàn violon, Lâm Cẩm Hiên cũng ngẩng đầu nhìn cô.

    Hắn nghe được Tần Nhiễm mở miệng: "Đàn violon?"

    Nói đến nơi này, tay cô chống cằm, bỗng nhiên cười, thanh âm nhạt nhẽo, có chút lạnh lùng: "Chuyện đó sao, con sẽ không."

    "Sẽ không? Cái gì sẽ không? Ngươi khi còn nhỏ liền bắt đầu học." Ninh Tình tay cầm chiếc đũa, khớp xương nhô lên, cắn răng nói: "Mẹ mỗi năm đều gửi cho con một số tiền đi học đàn violon, thầy Hứa nói con có thiên phú tốt.."

    "Ha" Tần Nhiễm thong thả ung dung mà khảy xương sườn: "Sau khi con của thầy Hứa bị con đánh xong con và ông ấy cũng chưa gặp lại."

    Trên bàn cơm tràn ngập sự im lặng đến quỷ dị.

    Tần Nhiễm liền chống cằm cười, một nụ cười vừa xấu xa vừa lạnh lùng.

    Hơi hơi giương lên khuôn mặt tinh xảo lại có vẻ nổi loạn của người trẻ tuổi, nhìn kỹ, tựa hồ còn có một phần nông nổi tàn nhẫn.

    Theo lời của Ninh Tình chính là "Phỉ", đã phỉ lại dã, tựa diễm tựa yêu, cố tình lại sờ không được không gặp được.

    Đây là biểu cảm của thần tiên phương nào?

    Lại là cái ngữ khí của thần tiên nào?

    Ninh Tình nhìn cô, mắt hơi tức giận đến đỏ thắm một mảng: "Tần Nhiễm?"

    Trường Trung học số 1 có ban nghệ thuật Ninh Tình nhớ rõ Tần Nhiễm khi còn nhỏ học đàn cũng không tệ. Học tập không tốt vậy thì đi một con đường khác, nghệ thuật cũng là một đường đi tốt.

    Không nghĩ tới Tần Nhiễm lại cho bà một "Kinh hỉ" lớn đến như vậy.

    Lâm Kỳ buổi chiều xem qua tư liệu của Tần Nhiễm, biết đối phương là một người cứng đầu, lại không nghĩ rằng lại còn có gai.

    Dì Trương mang cho Ninh Tình một ly trà, Ninh Tình thở dài, uống xong, chờ một hơi thuận lại đây, cũng không nhắc lại chuyện này, chỉ là thắt lưng căng cứng cho thấy tâm trạng của cô không tốt.

    Lâm Kỳ kinh doanh bận rộn nên không có thời gian vây quanh Trần Thục Lan cùng Tần Nhiễm.

    Lại hoặc là, hắn cảm thấy điều đó là không cần thiết.

    Cơm nước xong trên cơ bản liền từng người tản ra.

    Tần Ngữ thấy Lâm Cẩm Hiên mang cái điện thoại ra cửa, ngoan ngoan ngoãn ngoãn mà cùng Ninh Tình nói một tiếng, liền lên lầu đi kéo đàn.

    Ninh Tình nhìn xem đứa con gái nhỏ, lại nhìn xem đứa con gái lớn rõ ràng đều là bà sinh như thế nào sinh ra lại có khác biệt lớn như vậy.

    "Con và bà ngoại tậm thời ở lầu 3, sau này sẽ nhờ dì Trương dọn một phòng khác." Ninh Tình nhéo giữa mày, hơi hơi nghiêng đầu, đè xuống trong lòng tức giận, thanh âm trầm thấp: "Lầu hai ngoại trừ phòng ngủ chính là phòng đàn của em gái con, con không có việc gì thì đừng làm phiền con bé."

    Tần Ngữ vừa rời đi vẻ ôn nhu trên mặt bà cũng biến mất.

    Tần Nhiễm dựa vào thang cuốn, gật gật đầu, biểu tình đạm mạc.

    Tần Nhiễm này thái độ còn tính nghe lời, sự tức giận cả ngày của Ninh Tình cũng đã hòa hoãn lại một chút, rốt cuộc cũng là đứa con của chính bà, cũng có chút tình cảm.

    Ninh Tình cùng Trần Thục Lan nói vài chuyện sinh hoạt đời thường sau đó quay đầu nhìn đến Tần Nhiễm lại cầm lấy di động, bà cau mày định nói gì đó.

    Vừa vặn phòng đàn lầu hai không đóng cửa thanh âm du dương uyển chuyển của đàn violon truyền ra ngoài.

    Ninh Tình vẻ mặt vui mừng, ngược lại cùng dì Trương nói: "Xem ra Ngữ nhi qua không bao lâu là có thể thi được cấp mười. Nhiễm Nhiễm! Học tập em gái con một chút, làm việc phải kiên trì."

    Câu chuyện lại chuyển hướng sang Tần Nhiễm.

    Tần Nhiễm nhìn thoáng qua lầu hai, cô nâng nâng mí mắt, một đôi mắt hạnh liễm vài phần hư, lại xinh đẹp đến muốn mệnh đến mắng cũng không nỡ.

    Cô xoay người, lên lầu, một đôi chân vừa thẳng vừa dài.

    Không có đáp lại Ninh Tình.

    Ninh Tình chỉ vào phía sau lưng cô, tức giận đến mức mặt đỏ lên, trong đầu nghĩ Tần Nhiễm có phải là đã bị người khác đập gạch vào đầu rồi không..

    Trần Thục Lan nhíu mày, nhưng lại không nỡ chỉ trích Tần Nhiễm, liền dốc hết sức trấn an Ninh Tình.

    **

    Trên lầu, bảo mẫu đã đem đồ của Trần Thục Lan sang phòng bên cạnh.

    Tần Nhiễm tắm rửa một cái, tóc không hoàn toàn lau khô, cô mặc một áo choàng tắm dài có dây lưng duỗi tay lấy từ trong ba lô một chiếc máy tính trông rất mới.

    Bên cạnh máy tính là chiếc điện thoại di động dày và nặng không giống với chiếc điện thoai cô chơi trò chơi thường ngày.

    Cô không thấy di động, đem khăn lông ấn ở trên đầu, máy tính bị nàng đặt ở trên bàn, mới vừa mở ra cái nắp, liền giây xuất hiện mặt bàn.

    Màn hình của máy tính thực sạch sẽ, trừ bỏ bối cảnh sa mạc trước mặt chỉ còn lại màu trắng con chuột mũi tên, tìm không được một biểu tượng nào khác.

    Một màu sa mạc rất ấp áp và buồn bã.

    Tần Nhiễm duỗi tay ấn bàn phím sau đó đứng dậy đi lấy chén nước, bưng nước ngồi vào ghế trên, trên máy tính liền xuất hiện một khuôn mặt.

    Đối phương ăn mặc một chiếc sơ mi màu trắng, ở trên đường, một tay cầm di động, một tay xách theo hòm thuốc.

    Ăn mặc một chiếc áo sơ mi trắng, lông mi rất dài, làn da phá lệ trắng, có thể dùng từ xinh đẹp để hình dung gương mặt kia.

    "Có người đang điều tra cô." Tần Nhiễm dựa vào lưng ghế, cô uống một ngụm nước: "Là người thành phố, thông tin của đối phương tôi đã gửi qua cho cô."

    Tần Nhiễm 6 tuổi khi, học cùng bạn bè trong xóm liền biết chính mình cùng người khác không giống nhau.

    Cô ấy không thể chơi với bạn cùng lứa tuổi, thỉnh thoảng sẽ còn phát điên.

    Hàng xóm đều cho rằng cô có bệnh tâm thần, tránh còn không kịp.

    Ninh Tình cùng Tần Hán Thu mỗi ngày chuyên chú cãi nhau, không có quá mức chú ý quá tình huống của cô, chỉ biết cô thích đánh nhau, thần kinh có vấn đề, cũng không muốn đi trường học.

    Thời điểm ly hôn cũng đều không muốn mang cô đi.

    Tám tuổi Tần Nhiễm tự học nội dung của cấp ba.

    Chín tuổi chính mình chế tạo ra một chiếc máy tính của riêng mình và tự mình tấn công vào một trang web của hacker bằng mã của riêng mình.

    Trong video người đàn ông này híp một đôi có chút yêu đôi mắt, hắn mũi rất cao, diện mạo phong lưu tuấn mỹ, liền tính ở nước ngoài cũng có không ít người không nhịn được mà ngoái đầu lại nhìn.

    Cố Tây Trì, một bác sĩ vân du tứ phương, y thuật cao siêu, tính tình cổ quái, đi toàn thế giới để chữa bệnh cho người nghèo.

    Lúc này đây vùng Trung Đông xuất hiện tập kích của khủng bố, hắn lập tức liền xách theo hộp thuốc của chính mình đi cứu vớt thế giới.

    Tần Nhiễm chỉ biết hắn là bác sĩ, Cố Tây Trì.

    Cố Tây Trì cũng chỉ biết nàng là hacker, Tần Nhiễm.

    Hai người có tình bạn lâu dài, nhưng cũng không hỏi thăm sự tình của đối phương.

    "Anh không có việc gì." Cố Tây Trì đem điểu thuốc cắn ở trong miệng, lấy ra một cái di động khác kiểm tra email của Tần Nhiễm gửi cho hắn hàm hồ mở miệng: "Bạn nhỏ, anh nói chuyện này em đừng có động, anh tìm người giải quyết."

    Cố Tây Trì xem xong tư liệu, bất động thanh sắc đem di động thả lại trong túi.

    "Đối phương là người có địa vị?" Tần Nhiễm đem cái ly gác qua trên bàn.

    Cố Tây Trì tùy ý gật gật đầu.

    Tần Nhiễm ném khăn bông sang một bên một chân để ở trên bàn bên kia, động tác nhẹ mà chậm, dã đến không được.

    Nàng tiếp tục xoa tóc, thanh âm không nhanh không chậm: "Anh tùy ý làm đi."

    "Đừng buồn, chờ em lớn hơn một chút ít nhất đến cùng gần nhất quốc nội trên mạng vẫn luôn truyền hoa minh cái kia Q giống nhau, anh trai sẽ cho em thấy thế giới bên ngoài." Cố Tây Trì tìm cái người nước ngoài hỏi đường, thuận miệng an ủi cô một câu.

    ------ chuyện ngoài lề ------

    * * *

    Nhiễm gia cũng chính cũng tà, lại dã lại hư, lấy gạch một chút một chút hướng người đầu tạp cái loại này hư.

    Nhiễm gia là thật thiên tài, chỉ số thông minh 220, chỉ số thông minh 220 là cái gì trình độ, đại gia có thể lục soát lục soát Da Vinci cùng Terence Tao này hai thiên tài lý lịch, Nhiễm gia không sai biệt lắm chính là như vậy.
     
  5. trannhung

    Bài viết:
    26
    Chương 4: Thư giới thiệu

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hacker chân chính thường sẽ sống đơn giản, ẩn mình, có năng lực đáng sợ đến mức mà người bình thường không thể tưởng tượng cũng không thể đạt đến được.

    Q.

    Một cái danh hiệu, giới tính không biết, tên họ không biết, tuổi không biết, diện mạo không biết.

    Ba tháng trước, bảy tên sinh viên ở nước ngoài bị mất liên lạc. Đại sứ quán thông báo về địa điểm ở nước ngoài, bởi vì vệ tinh liên quan đến lĩnh vực quân sự cho nên việc điều tra đã không đi đến thành công.

    Chuyện đó đã gây ra một trận sóng to gió lớn tại Trung Quốc. Trên mạng có vô số cuộc tự thảo phạt.

    Khi các thành viên trong đại sứ quán đang không biết phải xoay sở như thế nào thì một người hacker ngang nhiên xuất hiện và tấn công vào hệ thống vệ tinh phòng ngự của nước này.

    Tư liệu rất ít, người ở đại sứ quán cũng chỉ nhìn thấy một danh hiệu "Q".

    Một hacker dân sự chưa bao giờ xuất hiện tại Hội nghị Mũ đen, bởi vì lần hành động này, lập tức đạt đến đỉnh cao, cùng năm hacker nổi tiếng trong giới đứng cạnh nhau.

    Bị cảnh sát quốc tế theo dõi.

    Kể từ đó, mật danh Q đã trở nên nổi tiếng ở Trung Quốc, cơ hồ là một chứng thực bí ẩn và được xưng là cha đỡ đầu của những hacker đương thời.

    Bởi vì chuyện này mà năm nay hệ phân số của máy tính trong nước cao đến đáng sợ.

    Có quá nhiều phiên bản về truyền thuyết của nhân vật Q này, nhưng trước sau đều không ai có thể tìm được manh mối.

    Tần Nhiễm không ngẩng đầu, không người ngoài ở, cô cang tùy ý, hai chân buông thõng, ở dưới ánh đèn, bàn tay cầm khăn bông lạnh lẽo trắng bệch: "Cúp máy đây!"

    "Sớm như vậy sao?" Cố Tây Trì cười hướng người trong điện thoại nói cảm ơn đã chỉ đường cho mình, ánh mắt lại quay lại màn hình di động, dừng một chút, trước khi Tần Nhiễm ấn tắt mở miệng: "Tiểu Nhiễm Nhi, hiện tại trạng thái của em rất nguy hiểm."

    **



    Đêm xuống, trường trung học cơ sở số 1 Hoành Xuyên.

    Trong phòng y tế, ánh đèn sáng dịu dàng.

    Nữ sinh một tay che lại má trái ngồi ở đối diện với bác sĩ, biểu tình uể oải.

    "Thuốc giảm đau cùng với Metronidazole chỉ có thể giảm bớt đau răng, ngày mai vẫn là phải đi bệnh viện mới được." Người thanh niên nói chuyện ngồi ở ghế trên, một tay cầm hai hộp thuốc, một tay hướng nữ sinh viết cái đơn: "Tôi viết một tờ đơn, ngày mai tìm chủ nhiệm lớp của em xin nghỉ."

    Dưới ánh đèn, ánh sáng khúc xạ bởi khuyên tai bên trái vừa sáng vừa lạnh.

    Thanh niên mặt mày thanh tú, tóc thật nổi bật với vài sợi màu bạc.

    "Cảm ơn." Nữ sinh lấy ra thẻ học sinh, cảm kích mà liếc hắn một cái, chỉ là bởi vì răng đau, biểu tình như cũ uể oải không phấn chấn.

    Thanh niên xua tay nói không có việc gì, đặt bút xuống, quay đầu nhìn lại: "Tuyển gia."

    Nữ sinh xoay người, nghiêng người thời điểm khóe mắt dư quang nhìn thấy một chiếc sô pha ở trong góc.

    Có một bàn tay ở thành ghế sô pha, ngón tay buông thõng tự nhiên, khớp xương rõ ràng, thon dài cân xứng.

    Đúng là một bàn tay nghệ thuật.

    Thanh niên sờ sờ khuyên tai của chính mình thấp giọng mở miệng: "8 giờ."

    "Nhiệm vụ lần này rất khó sao?"

    Trình Tuyển không đã làm gì, liên tiếp mấy ngày cũng chưa ngủ, hắn rất buồn ngủ không chút để ý ừ một tiếng: "Đi tìm Giang Đông Diệp."

    Còn lại không giải thích, hắn động tác luôn luôn thần bí, Trình gia lão gia tử đều không rõ lắm, thanh niên không hỏi nhiều.

    Hắn một tay chống sô pha biên sườn đứng lên.

    Màu đen áo sơmi, cổ tay áo xắn lên vài phần, lộ ra một nửa cổ tay.

    Khẽ nhếch đuôi mắt có chút lạnh lùng, mày rậm đen nhánh, không cười thời điểm cũng xuân thủy diễm diễm.

    Giống hoa tường vi trắng lúc sáng sớm.

    Sau một lúc lâu, hắn gật gật đầu, thanh âm nhẹ nhàng bâng quơ: "Trở về đi."

    Thanh niên lập tức đi ở phía trước, cung cung kính kính.

    Trình gia vị Tuyển gia kia, chính là Hỗn Thế Ma Vương ở đế đô.

    Mười sáu tuổi bắt đầu gây dựng sự nghiệp, công ty làm được một nửa liền ném cho chị của hắn, hiện tại cái công ty này đã nằm trong năm công ty hàng đầu Trung Quốc.

    17 tuổi thời điểm đột phát kỳ tưởng cùng một đám người nghiên cứu người máy, hiện tại cái người máy này đang ở trong Nhà triển lãm Quốc tế.

    18 tuổi khi lại đi làm một cảnh sát nhỏ.


    * * *

    21 tuổi, tại bệnh viện số hai của Đế đô lại làm bác sĩ mổ chính.

    Hắn làm bác sĩ rất khác với người khác, một tháng trực tiếp mổ một lần nhưng ca mổ của anh ấy vẫn là vô giá.

    Không vì nguyên nhân gì khác bởi vì đôi tay kia của hắn được xưng là "bàn tay của Thượng đế".

    Trước mắt, hắn là một vị hoàng đế tốt, lại tới một cái trường học bình thường làm một bác sĩ trường học, chỉ là hắn cùng những bác sĩ khác lại không giống nhau, hắn mang theo trợ lý.

    Mọi công việc hàng ngày đều được thực hiện bởi trợ lý.

    Rõ ràng là con cháu thế gia quý tộc, đến cuối cùng, không nhập ngũ, không tham chính, không kinh doanh, đại học ở nước ngoài sau khi có tên cũng không đi học.

    Không giống những con cháu thế gia khác, sự không tiến thủ của hắn ta có chút quá mức.

    Bất quá, vị Tuyển gia này ở Đế Đô, nói một câu liền khiến trong lòng người khác phải run sợ.

    Bởi vì hắn là con của Trình gia lão gia tử có được trong lúc tuổi già, lão gia tử mười phần thiên vị hắn.

    Đế Đô bao gồm cả những người trong Trình gia đều không hiểu, lão gia tử này nghiêm khắc hơn phân nửa đời, như thế nào kết quả là sủng ái một đứa con trai không có chí tiến thủ như vậy.

    "Lạch cạch" --

    Phòng y tế khóa cửa.

    Nữ sinh trên tay cầm thuốc, sững sờ ở tại chỗ, không có phản ứng gì.

    Sau một lúc lâu, chờ thân ảnh màu đen kia đi xa, cô mới phản ứng lại đây: "Hừ" một tiếng che lại má trái.

    Đau a!

    **

    Hôm sau, sáng sớm.

    Tần Nhiễm xuống lầu ăn cơm, toàn thân cô có khí lạnh.

    Đáy mắt mờ mịt viết có chút tà hồng, không biết là rời giường muộn hay vẫn là một đêm không ngủ.

    "Chờ lát nữa trợ lý Trần mang con đi trường Trung học số 1" Ninh Tình buông chiếc đũa trên tay xuống, ngẩng đầu: "Mẹ hẹn chuyên gia chobà ngoại con xem bệnh."

    Trước kia thời điểm Tần Ngữ khai giảng, Ninh Tình là tự mình đưa đi, trước mắt bà lại không chịu nổi người con này.

    Tương lai còn muốn ứng phó đám người thân thích của Lâm gia, Ninh Tình khẽ cắn môi.

    Chỉ hận Tần Nhiễm không biết cố gắng, không nói nhiều, chỉ cần là có một phần của Tần Ngữ, bà cũng thỏa mãn.

    Lâm Kỳ một tay cầm báo chí, một tay cầm điện thoại, từ phòng khách đi tới.

    Ninh Tình hỏi hắn làm sao vậy.

    Lâm Kỳ mặt lộ vẻ khó xử: "Là chuyện của Nhiễm Nhiễm." Hắn nhìn về phía Tần Nhiễm, mang theo xin lỗi: "Chú thực xin lỗi, Đinh chủ nhiệm vừa mới trở về lời nói, nói con đại khái không vào được trường Trung học số 1."

    Ninh Tình ngón tay siết chặt, Lâm Kỳ nói làm bà có chút khó xử.

    Tần Ngữ uống xong rồi sữa bò, cầm lấy túi mà dì Trương đưa cho, thời điểm đứng dậy nghiêng đầu hỏi Lâm Kỳ: "Ba, trường Trung học số 1 rất tốt vì cái gì mà chị lại vào không được?"

    Cô hơi hơi nghiêng đầu, rất ngoan khá xinh đẹp, ngữ khí khó hiểu.

    Ninh Tình ngón tay run rẩy, chung quanh người hầu đầu lại đây ánh mắt quái dị, cô như là bị người lột mất quần áo, khổ sở đến thẹn thùng.

    "Đi học trước đi, bị muộn rồi." Lâm Kỳ ngẩng đầu, nhìn Tần Ngữ ánh mắt hiện bất đắc dĩ.

    Ngược lại nhìn về phía Tần Nhiễm nói: "Chuyện này là chú không đúng, thầy giáo ở cao trung Văn Đức so với trường trung học số 1 cũng không kém, Ngữ nhi, đúng không?"

    Tần Ngữ nhịn không được cười, sau đó gật đầu, lấy túi đi ra cửa.

    Tần Nhiễm rời giường tâm trang rất tốt, một chút cô cũng sẽ không tức giận lung tung.

    Cô cúi đầu, trong miệng cắn bánh quẩy, lông mi lớn lên che khuất cặp mắt đẹp.

    "Chuyện đó, không cần làm phiền chú." Rõ ràng là có chút khắc chế biểu tình, rồi lại mang theo nói không rõ lang thang, không chút để ý mở miệng: "Con có một bức thư thông báo của trường trung học số 1."

    ------ chuyện ngoài lề ------

    Ps: Đại hội Hắc mũ: Quốc tế hacker tụ hội.
     
    Dương2301vannguyen123292012 thích bài này.
Trả lời qua Facebook
Đang tải...