Welcome! You have been invited by GàHầmCon to join our community. Please click here to register.
Chương 161: Phòng bệnh ấm áp (1)

Tay cô có chút lạnh, anh đặt ở giữa lòng bàn tay của mình, dùng nhiệt độ lòng bàn tay sưởi ấm bàn tay nhỏ bé này.

Giản Nhất Lăng lại gặp ác mộng trong cơn mê.

Trong giấc mơ, cô ấy đang đứng trong nhà xác với một cái xác lạnh lẽo trong quan tài phía trước.

Khuôn mặt của xác chết là của Giản Vũ Tiệp.

Cô sững sở đứng cách đó mấy mét, thân ảnh không dám tiến lên một bước.

Hình ảnh rất thật và rõ ràng, thật đến nỗi dường như là những gì bạn thân cô đã trải qua.

###

Vu Hi nhận được cuộc gọi của Giản Vũ Tiệp sau khi gọi cho quản gia.

"Vu Hi, bây giờ anh có rảnh không? Nhất Lăng hiện tại không thấy đâu, tôi gọi điện thoại cho cô ấy mà không thể liên lạc được."

Giản Vũ Tiệp hiện đang ở bên ngoài, anh đang tìm Giản Nhất Lăng.

Điện thoại di động của Giản Nhất Lăng đã tắt.

Anh lái ô tô và lang thang khắp thành phố như một con ruồi không đầu.

Khi bất lực, anh nghĩ đến hai người có thể cầu cứu: Anh cả Giản Vũ Mân và Vu Hi.

Anh ấy gọi cho Giản Vũ Mân, nhưng trợ lý của Giản Vũ Mân trả lời cuộc gọi.

Người trợ lý cho biết Giản Vũ Mân đang ghi hình chương trình.

Giản Vũ Tiệp đành phải gọi cho Vu Hi.

"Cô ấy không sao, tôi đang ở với cô ấy." Vu Hi đáp.

Nghe câu trả lời của Vu Hi, cả thế giới của Giản Vũ Tiệp đều sang lên.

"Thật sao? Địch Quân Thịnh có đi cùng anh không? Em ấy ổn chứ?", Giản Vũ Tiệp đưa ra một loạt câu hỏi.

"Cô ấy không sao, đừng lo lắng." Vu Hi vội vàng trả lời, anh sợ rằng Giản Vũ Tiệp sẽ phát hỏa nếu trả lời không kịp.

"Mọi người đang ở đâu? Tôi sẽ đến ngay!"

"Ở bệnh viện tư nhân Cùng Đức."

"Bệnh viện? Nhất Lăng bị sao vậy? Em ấy bị sao?"

"Cô ấy không sao, cậu đến đây rồi nói chuyện." Vu Hi nghĩ dù sao thì Giản Vũ Tiệp cũng sẽ đến và tình trạng cụ thể sẽ được nói sau. Nếu bây giờ nghe tin Giản Nhất Lăng bị ngất đi, anh lo lắng cậu ta sẽ lo lắng mà sinh hỏa.

"Được." Giản Vũ Tiệp nhanh chóng yêu cầu tài xế đưa mình đến bệnh viện.

Khi cậu đến bệnh viện, đi đến cửa phòng bệnh, trước khi mở cửa, cậu thấy Giản Nhất Lăng nằm trên giường qua cửa sổ kính của cửa phòng.

"Nhất Lăng muội muội bị sao vậy? Em ấy bị sao vậy?" Giản Vũ Tiệp nhanh chóng lao về phía Giản Nhất Lăng, nhưng bị Vu Hi ngăn lại.

"Đừng kích động, em gái cậu vừa mới ngủ, cô ấy không sao, cậu sẽ đánh thức người nếu kích động như vậy, cô ấy cần phải được nghỉ ngơi!"

Nghe được lời nói của Vu Hi, Giản Vũ Tiệp lập tức im lặng.

"Em gái tôi thực sự ổn chứ?"

"Viêm dạ dày còn chưa thuyên giảm mà cô ấy đã chạy ra khỏi bệnh viện, một hồi lăn lộn, còn bị nhiễm gió lạnh, nên cô ấy tái phát."

Giản Vũ Tiệp ngay lập tức nhớ ra rằng Giản Nhất Lăng đứng đợi cậu ở bên ngoài lớp học.

Mấy ngày nay nhiệt độ xuống dưới 0 độ.

Cô bị ốm nhưng đã hết mình vì cậu.

Giản Vũ Tiệp không muốn khóc, thật là xấu hổ, nhưng nước mắt đã tự chảy ra.

Hiếm khi Vu Hi không cười Giản Vũ Tiệp, và đưa cho cậu ta một gói khăn giấy.

"Thôi, Nhất Lăng muội muội không sao đâu, cậu đừng buồn nữa." Vu Hi vỗ vai Giản Vũ Tiệp tỏ ý an ủi.

Vu Hi không rõ lắm về những gì đã xảy ra với giữa anh em họ.

Nhưng nhìn một người thì nằm một người thì khóc, anh cũng biết rằng sự tình cũng không hề dễ dàng.

Giản Vũ Tiệp sắp xếp lại cảm xúc của mình và bước vào phòng.

Địch Quân Thịnh ở trong phòng đã đặt tay của Giản Nhất Lăng xuống dưới chăn bông.

Không biết từ khi nào cái nắm tay siết chặt đã được buông ra.

Sau khi đợi khoảng mười phút, Giản Nhất Lăng tỉnh dậy.

Ngay khi vừa mở mắt ra, cô ấy đã thấy ba người ngồi bên giường là Địch Quân Thịnh, Giản Vũ Tiệp và Vu Hi.

Giản Nhất Lăng biết rằng chính mình lại gây thêm rắc rối cho họ.
 
Chương 162: Phòng bệnh ấm áp (2)

Nhìn thấy Giản Nhất Lăng cuối cùng cũng tỉnh lại, Giản Vũ Tiệp vội vàng tiến lên, "Em không sao chứ? Còn đau không?"

Giản Nhất Lăng lắc đầu.

"Em gạt anh, rõ ràng viêm dạ dày rất đau."

"Em không đau, anh không cần khổ sở."

"Ừm, anh không buồn, nhưng em phải điều trị bệnh cho tốt và đừng chạy lung tung nữa."

Giản Vũ Tiệp trịnh trọng thú nhận.

"Ừ." Giản Nhất Lăng sốt sắng nói, "Anh về nhà trước đi."

Không biết tại sao, Vu Hi ở bên cạnh Giản Nhất Lăng lại cho rằng Giản Nhất Lăng kêu Giản Vũ Tiệp về nhà giống như "mẹ già", đây chính là bộ dạng của "mẹ già".

"Không, anh cũng đã xin nghỉ học."

Giản Vũ Tiệp không muốn rời đi lúc này, anh muốn đi cùng ở lại với em gái đang bị bệnh.

Giản Vũ Tiệp đã gọi điện cho giáo viên của trường trong khi đợi Giản Nhất Lăng tỉnh dậy.

Sau khi Giản Vũ Tiệp trả lời, cậu ta liếc nhìn Địch Quân Thịnh bên cạnh, trong mắt hiện rõ sự thù địch và cảnh giác.

Nam nhân này ở đây, cậu ta không thể rời đi được.

Vu Hi bước về phía trước, đập lên bả vai Giản Vũ Tiệp, "Nghe lời em gái cậu nói đi, trước về nhà, tôi đã gọi cho Giản lão phu nhân, bà ấy sẽ có mặt ở đây sớm, do đó, cậu không cần lo lắng."

Giản Nhất Lăng lại vào nằm bệnh viện, Vu Hi tất nhiên không dám biết mà không báo, vì vậy sau khi nói chuyện với Giản Vũ Tiệp, anh vội vàng gọi điện đến nhà cũ của Giản gia và báo tình hình cho Giản lão phu nhân.

"Nhưng tôi vẫn muốn ở cùng em gái một thời gian." Giản Vũ Tiệp vẫn không muốn rời đi.

"Đôi mắt xấu xí, về nhà ngủ đi." Giản Nhất Lăng nói với Giản Vũ Tiệp.

Giản Vũ Tiệp cả đêm qua không ngủ, hai quầng thâm to trên mắt lộ rõ.

Vu Hi cười, "Nhìn đi, Nhất Lăng muội muội ghét bỏ cậu rồi! Mau quay về nhà đi? Đừng để em gái lo lắng cho cậu!"

Giản Vũ Tiệp cái này không có cách.

Cậu không thể để Nhất Lăng muội muội lo lắng cho cậu nữa.

"Được rồi, vậy anh về trước, em dưỡng bệnh cho tốt đi."

Giản Vũ Tiệp chỉ có thể thỏa hiệp, trước khi rời đi, cậu dặn dò Vu Hi rằng anh phải chăm sóc Giản Nhất Lăng thật tốt và đừng để Địch Quân Thịnh lại gần Giản Nhất Lăng.

Vu Hi miệng đám ứng tốt, thật ra Địch Quân Thịnh rất muốn đến gần Giản Nhất Lăng, anh cũng không thể ngăn cản.

###

Vu Hi yêu cầu quản gia mang đồ ăn đến.

Cháo trắng, và một đĩa rau dưa.

Địch Quân Thịnh tự tay đút cháo cho Giản Nhất Lăng.

"Không.. không cần.." Giản Nhất Lăng nhỏ giọng kháng cự, cô không ghét Địch Quân Thịnh, nhưng cô xấu hổ.

"Ngoan." Địch Quân Thịnh nói to.

Anh đưa thìa cháo trắng đến miệng Giản Nhất Lăng.

Giản Nhất Lăng không ăn, Địch Quân Thịnh cứ giữ nó như vậy.

Điều này khiến Giản Nhất Lăng càng thêm xấu hổ, cô không có thói quen làm phiền người khác.

Vì vậy, Giản Nhất Lăng há miệng nuốt vào trong miệng nhỏ.

Đôi môi có chút trắng bệch giờ bắt đầu đỏ lên sau khi thấm nước cháo.

Vu Hi giải thích với Giản Nhất Lăng bên cạnh, "Nhất Lăng muội muội, đừng trách anh trai không cho em ăn ngon. Em chỉ có thể ăn một ít cháo trắng và ăn một ít rau dưa, nhưng đầu bếp của anh đã nấu thêm các món ăn khác nhau nhiều nhất có thể."

Vu Hi giới thiệu các loại rau xanh trên đĩa đó, "Măng tây có ngọn mềm nhất, chiên trong nước, không dầu và muối; còn có bông cải xanh chiên và lá khoai lang, cả hai đều được chọn lọc. Phần mềm nhất, ít dầu và muối."

Một đĩa rau xanh, không có một chút thịt, vẫn không có vị.

Vu Hi hứa với Giản Nhất Lăng, "Khi nào khỏi bệnh, anh trai sẽ dẫn em đi ăn đủ món ngon, sơn trân hải vị tùy tiện em nói, anh mời hết."
 
Chương 163: Lão phu nhân giáo huấn người (1)

"Tôi muốn ăn thịt." Giản Nhất Lăng nghiêm túc trả lời.

Cô đã không cao, lại chỉ ăn cháo trắng và rau sẽ khiến càng không thể cao thêm.

Vu Hi nghe vậy liền bật cười, "Thôi, thịt bò, thịt cừu, thịt cá anh sẽ an bài cho em! Đến lúc đó, anh sẽ mang cho em một bữa Mãn Hán toàn tịch!"

Vu Hi nói xong, vừa quay đầu liền gặp được ánh mắt lạnh lùng của Địch Quân Thịnh.

Ách.. quên rằng ở đây còn có một người khác không thể ăn thịt cá.

Giản Nhất Lăng cũng quay lại nhìn Địch Quân Thịnh, "Anh ăn nấm đi."

Địch Quân Thịnh cũng không tức giận, "Gia sẽ ăn những gì em làm."

"Được. Hết bệnh rồi, tôi sẽ làm cho anh." Giản Nhất Lăng nói.

Hôm nay lại gây thêm rắc rối cho họ.

Cần phải cảm ơn họ thật tốt.

"Vậy thì em nhanh khỏi bệnh đi."

Địch Quân Thịnh nhìn dáng vẻ gầy gò của Giản Nhất Lăng, bộ dạng này khó chịu làm sao.

###

Giản lão phu nhân định đến bệnh viện sau khi nhận được cuộc gọi từ Vu Hi, nhưng khi bà ấy chuẩn bị ra ngoài, bà ấy gặp gia đình của Giản Thư Hình, cả nhà đã đến nhà cũ để tìm Giản Nhất Lăng.

Nhìn thấy biểu hiện của ba người, Giản lão phu nhân biết có chuyện nghiêm trọng đã xảy ra.

"Có chuyện gì vậy?"

"Mẹ, Tiểu Lăng đã về chưa?" Giản Thư Hình gấp gáp hỏi bà.

"Con muốn tìm Tiểu Lăng?"

"Đúng vậy, chúng con nghĩ Tiểu Lăng sẽ trở về nhà cũ, cho nên.."

"Ta biết nơi ở của Tiểu Lăng, con bé không có việc gì." Lão phu nhân nói.

"Thật sao? Con bé đang ở đâu vậy?" Giản Thư Hình vội vàng hỏi.

"Trước nói xem đã xảy ra chuyện gì."

Giản lão phu nhân mắt minh tâm lượng, bà biết rằng sự tình hôm nay có điểm kỳ lạ.

Đang êm đang đẹp bé ngoan lại chạy ra khỏi bệnh viện, còn Giản Thư Hình, Giản Duẫn Thừa, hai cha con vẻ mặt lo lắng và ưu sầu lại chạy về ngôi nhà cũ tìm bà.

"Mẹ.. chuyện đó.. chúng con mới biết.. không phải Tiểu Lăng làm.." Giản Thư Hình nói với giọng chua chát.

"Chuyện nào?"

Nói không rõ rang nên lão phu nhân không hiểu đang nói về cái gì.

Vừa lúc Giản lão gia tử cũng đi tới, nhìn thấy đám vãn bối đều có vẻ mặt ưu sầu, ông cau mày, "Con ngồi xuống nói rõ ràng đi."

"Ba.." Giản Thư Hình tỏ vẻ chua xót.

"Để con nói." Giọng Giản Duẫn Thừa cũng khó khăn không kém.

Anh mô tả lại những gì đã xảy ra hôm nay với Giản lão gia và Giản lão phu nhân.

Sau khi nghe Giản Duẫn Thừa nói, Giản lão phu nhân không ngừng trách móc Giản Thư Hình, "Ta đã nói cái gì? Bé ngoan liền không phải là một đứa trẻ hư như vậy! Lúc trước các người đều không tin ta!"

"Mẹ, con biết sai rồi, lúc đó.. Tiểu Lăng chính mình.."

"Con bé nói là con bé sai! Con bé không nói là con bé chính mình đẩy!" Giản lão phu nhân có một trí nhớ tốt.

Tại nhà của Giản gia ngày hôm đó, trước mặt lão gia và lão phu nhân, Giản Nhất Lăng thẳng thắn nói, "Con có lỗi."

Quả thực, Giản Nhất Lăng thực sự đã nói điều đó vào thời điểm đó, nhưng Giản Thư Hình không đi sâu vào ý nghĩa của câu này.

"Mẹ, con biết mình đã sai, con.."

Giản lão phu nhân cảm thấy khó chịu, tiếp tục la mắng ba người họ, "Sai, sai rồi, sai rồi! Nếu nhận sai một câu thì mọi chuyện sẽ kết thúc sao? Cũng không muốn nghĩ đến việc vì sự thiếu tín nhiệm của các ngươi sẽ khiến đứa trẻ bị tổn thương đến mức nào! Ở trong long bé ngoan đau đớn đến mức nào! Lão thái bà ta rõ rang cho các người hiểu, Tiểu Náo bị thương, các ngươi chăm sóc nó ta không có ý kiến, Duẫn Thừa nói phải quản giáo Tiểu Lăng ta không có ý kiến! Nhưng các ngươi không tín nhiệm con bé mới là sự đau đớn nhất!"

Giản lão phu nhân mặc kệ, bà chính là yêu thương bé ngoan nhất.
 
Chương 164: Lão phu nhân giáo huấn người (2)

Giản lão phu nhân nghẹn một cổ khí, trực tiếp bộc phát ra ngoài.

Ba người bị mắng không có gì để phản bác lại.

Giản lão phu nhân lại tức giận nói, "Các ngươi khó xử ta có thể hiểu, Tiểu Náo với Tiểu Lăng, lòng bàn tay là thịt mu bàn tay cũng là thịt, lúc đó Tiểu Náo bị thương rất nặng, thêm nữa Tiểu Náo thường ngày đều thông minh và nhạy bén hơn Tiểu Lăng nhiều, các ngươi tin Tiểu Náo cũng đúng, nhưng các ngươi có nghĩ đến khả năng thứ ba không? Có lẽ cả hai đứa trẻ đều không sai! Nhìn xem, bây giờ không phải vậy sao? Tại sao sớm không phát hiện ra? Ba người các người đều là ngu ngốc, hỗn đản!"

Khả năng thứ ba là rất thấp, rất thấp, rất thấp, nhưng thấp cũng có khả năng tồn tại!

Hiện tại, sự thật chứng minh, khả năng cực kỳ nhỏ này đã xảy ra!

Giản lão phu nhân không trách Giản Thư Hình đã chọn đặt niềm tin vào Giản Duẫn Náo, vì đó là con trai của họ, là cháu của bà, và là một đứa trẻ đáng để tin tưởng.

Giản lão phu nhân tức giận là vì Giản Nhất Lăng không nhận được sự tin tưởng tương ứng.

Đồng thời, lão phu nhân cũng tức giận chính mình thời điểm đó không kiên trì được.

Nghĩ đến đây, Giản lão phu nhân không khỏi la mắng tiếp, "Nếu lão thái bà ta trẻ hơn hai mươi tuổi, ta sẽ loại bỏ tất cả các người khỏi vị trí tại công ty! Các ngươi bộ dáng ngu xuẩn như vậy, có thể đảm đương công việc kinh doanh của Giản gia không, hay đợi tới một ngày lão bà này nhắm mắt xuôi tay, công ty liền đóng cửa!"

Ngay khi lão phu nhân mất bình tĩnh, không ai dám nói gì.

Cuối cùng, lão gia tử mở miệng giảng hòa, "Được rồi, được rồi, lão thái bà bà trước tiên chậm rãi đã, tuổi đã không còn trẻ, đừng đại phát tính tình như vậy. Chuyện này tôi cũng sai, không cho người đi điều tra cẩn thận."

Hôm đó, Giản lão gia tử cho gọi người đến nhà cũ Giản gia để hỏi sự tình. Sau khi Giản Nhất Lăng nói rằng mình đã sai, Giản lão gia tử muốn gia hòa vạn sự hung, muốn cho sự tình cứ như vậy nhạt dần đi.

Khi về già, con người ta mất đi sự nhiệt tình như xưa, luôn cho rằng gia đình được êm ấm, chuyện gì cũng có thể làm nên chuyện.

Nhưng không ngờ mọi chuyện không thể giải quyết tốt, làm cháu gái út trong gia đình lại phải gánh chịu hậu quả.

Lão gia tử trong lòng cảm thấy khó chịu, tuy rằng ngoài mặt không rõ ràng, nhưng trong lòng ông cũng cảm thấy có lỗi với cháu gái.

Nói đến cùng, cưng chiều là cưng chiều, cưng chiều đến lúc con bé tính tình ngày thường không được tốt lắm, cũng không thể tin tưởng con bé không có xấu xa như lão bà tử.

Nghĩ lại một số trước đây, cho dù có nháo đến đâu, cũng không bao giờ đụng đến giới hạn này.

"Ba, mẹ, là lỗi của con. Con đã xử lý không tốt. Con đã không điều tra kỹ lưỡng sự việc." Giản Thư Hình hối hận, nhưng hối hận đã không còn ích lợi gì nữa.

Một số chuyện đã thực sự xảy ra.

Giản Thư Hình, Ôn Noãn và Giản Duẫn Thừa giờ thực sự rất buồn và tiếc nuối.

Giản lão phu nhân thở dài, giọng điệu của bà dịu đi rất nhiều, "Được rồi, loại tình huống này các ngươi cũng không lường trước được. Ta biết rằng các ngươi cũng không dễ dàng, lão thái bà ta dù có đánh mắng các ngươi, thì sự tình cũng không thể vãn hồi được. Bây giờ, việc cần phải làm là xử lý chuyện phía sau cho tốt, có tha thứ hay không tha thứ cho các ngươi lão thái bà ta cũng không nói được, tất cả tuỳ thuộc vào bé ngoan."

Chuyện cũng đã xảy ra, đều là người trong một nhà, lão phu nhân cũng không thể chịu đựng được khi nhìn thấy con trai, con dâu và cháu trai của mình tiếp tục đau buồn.

"Mẹ, con biết." Giản Thư Hình cúi đầu, tự đáy lòng tiếp nhận lời chỉ trích của lão phu nhân.
 
Chương 166: Đoàn nam thần tượng đến thăm (1)

Sau khi Giản Vũ Mân ghi hình xong chương trình, anh ấy thấy Giản Vũ Tiệp đã gọi điện trong lúc ghi hình cho chương trình, vì vậy anh ấy lập tức gọi điện thoại lại.

Giản Vũ Tiệp đem sự tình Giản Nhất Lăng sốt lại lần nữa và phải nhập viện nói cho Giản Vũ Mân nghe.

Giản Vũ Mân nhanh chóng nhờ trợ lý chở anh đến bệnh viện.

"Vũ ca, tình hình của anh thế nào? Không phải nói xong chương trình muốn cùng nhau ăn thịt nướng sao?"

Những người khác trong nhóm nhạc Jupiter không biết tình huống đều muốn kéo anh lại.

"Tôi có chuyện!" Giản Vũ Mân vội vàng ra khỏi bệnh viện.

"Có chuyện gì vậy?" Nhìn thấy anh ấy trong trạng thái lo lắng như vậy, các thành viên khác cũng quan tâm hỏi thăm.

"Em gái tôi bị bệnh phải nằm viện, tôi đi gặp con bé!" Giản Vũ Mân không còn cách nào khác, đành phải nói rõ nguyên do, miễn cho những người này không buông tha anh.

Nói xong Giản Vũ Mân cùng trợ lý chạy như bay để lại ba thành viên còn lại của Jupiter.

Jupiter có tổng cộng bốn thành viên, ngoài Giản Vũ Mân, còn có ba người khác.

Cả ba cùng nhau thảo luận về em gái của Giản Vũ Mân.

"Anh nghĩ Vũ ca là đi gặp em gái hay em yêu?"

"Thấy vẻ mặt lo lắng như vậy, tôi nghi là anh ấy đang yêu."

"Tôi đi, loại cô gái nào có thể khuất phục được Vũ ca, một người đàn ông thẳng thắn sắt thép như vậy? Tôi rất tò mò."

Giản Vũ Mân đối với phụ nữ vô tình là điều các huynh đệ của anh thấy rõ ràng.

"Nếu không lần sau chúng ta kiếm cớ đi gặp mặt thử một lần đi? Không cần quản là em gái hay em yêu, gặp một lần là biết liền đúng không?"

"Có lý.. Vậy thì chúng ta cùng nhau đi nhìn xem? Em gái của Vũ ca đang ở trong bệnh viện. Chúng ta là huynh đệ không đi nhìn xem cũng không được đúng không?"

"Đúng, đúng, đúng, tôi để trợ lý đi mua sắm, lát nữa chúng ta sẽ gọi điện cho trợ lý của Vũ ca thì sẽ biết em gái của Vũ ca đang ở bệnh viện nào!"

Họ thực sự rất cơ trí!

Vũ ca muốn giấu em gái sao? Không tồn tại!

Giản Vũ Mân không biết rằng những người anh em tốt của mình đang nghĩ đến việc gặp em gái mình, khi anh vội vã đến bệnh viện, Giản Nhất Lăng đã chuyển đến một phòng bệnh mới, nên anh ấy đã đi sai phòng.

Giản Vũ Mân không biết rằng Giản Nhất Lăng đã từng xuất viện một lần, bây giờ mới là lần thứ hai anh trở lại bệnh viện.

Sau khi tìm được phòng bệnh mới của Giản Nhất Lăng, Giản Vũ Mân hấp tấp lao vào.

Nhìn thấy Địch Quân Thịnh đang ở bên giường, Giản Vũ Mân cau mày.

Giản Vũ Mân bước đến giường và lặng lẽ cố gắng kéo ra vị trí của Địch Quân Thịnh.

"Sao em lại biến xấu nữa?" Giọng điệu của Giản Vũ Mân khá là ghét bỏ.

Thật vất vả hai ngày mới nâng lên một chút sắc mặt hồng hào, cuối cùng cũng trắng bệch trở lại.

Giản Nhất Lăng liền như vậy nhìn Giản Vũ Mân, lời này cô ấy không tiếp, nhưng là cũng không có tức giận.

Lần đầu tiên cô nghe Giản Vũ Mân nói chuyện, xác thật cô đã hiểu lầm rằng anh ấy cố tình trêu chọc mình.

Nhưng bây giờ cô biết rằng anh không có ác ý với cô.

Đối diện với cái nhìn của Giản Nhất Lăng, Giản Vũ Mân chợt nhận ra rằng có lẽ mình đã nói sai một lần nữa, "Chỉ là xấu hơn bình thường một chút thôi. Nếu em ăn nhiều hơn, bạn sẽ lại xinh đẹp."

Giản Vũ Mân trong lòng nghĩ, em gái nhỏ của mình nên béo hơn một chút, khuôn mặt nhỏ nên có da thịt hơn một chút, mềm mại, trắng trẻo, mập mạp, khỏe mạnh.

"Được, ăn thịt."

"Chà, thật ngoan." Giản Vũ Mân hài lòng gật đầu, "Mà này, lúc nãy khi gọi cho Vũ Tiệp, thằng bé nói rằng nó khiến em phát sốt, rốt cuộc nó đã làm chuyện ngu ngốc gì vậy?"

"Không phải anh ấy, mà là em." Giản Nhất Lăng không định nói với Giản Vũ Mân về chuyện vừa xảy ra.

Giản Vũ Tiệp không nói với anh ấy, Giản Nhất Lăng cũng không muốn nói cho anh ấy biết.
 
Chương 167: Đoàn nam thần tượng đến thăm (2)

Sự việc đó khiến Giản Vũ Tiệp đau đớn, đối với Giản Vũ Mân chưa chắc không phải?

Cho dù tính cách khác nhau, Hà Yến cũng là mẹ của Giản Vũ Mân.

Vì vậy, Giản Vũ Tiệp ngay từ đầu đã không định nói với anh trai mình mà cậu ấy thà tự mình gánh vác toàn bộ.

"Em làm sao vậy, anh thấy em khá tốt, ngoại trừ hay khóc một chút, nhưng tất cả đều khá tốt."

Tiếng khóc của Giản Nhất Lăng là bóng ma tâm lý của Giản Vũ Mân.

Giản Vũ Mân lại nói, "Em không cần phải bảo vệ cho nó. Lần sau nó đến, anh trai em sẽ giúp em đánh cho đến khi mông thằng bé nở hoa."

Sau khi cười nói với Giản Nhất Lăng, Giản Vũ Mân quay đầu lại, không hề thân thiết nhìn Địch Quân Thịnh, dùng một giọng khá lịch sự nói chuyện với anh, "Cảm ơn Địch tiên sinh đã đến thăm em gái tôi. Anh cũng đã vất vả, vậy anh hãy về trước đi. Tôi sẽ chăm sóc em gái của mình."

Địch Quân Thịnh lại không định bỏ đi, anh đút hai tay vào túi quần, vẻ mặt bình thản, không chút ngượng ngùng vì bị đuổi khéo.

Nhìn bộ dạng của Địch Quân Thịnh, Giản Vũ Mân trong lòng càng cảm thấy nguy hiểm.

Nhìn thấy khẩu khí giữa Giản Vũ Mân và Địch Quân Thịnh không ổn, Vu Hi vội vàng giúp hòa giải, "Anh Vũ Mân, bác sĩ sẽ tới kiểm tra sức khỏe cho Nhất Lăng muội muội sớm. Có nhiều hơn một người cũng không sao. Chúng ta cùng chờ bà nội Giản tới đây đi."

"Cũng đúng, nhưng hai người không cần làm những việc khác sao?"

Mặc dù trong lòng Giản Vũ Mân không hài lòng, nhưng Địch Quân Thịnh thật sự chưa làm chuyện gì xấu nên anh không thể đuổi người một cách quá rõ rang được.

"Không có việc gì, hiện tại chúng ta khá rảnh rỗi." Vu Hi sờ sờ mũi, đáng lẽ bọn họ giờ đang trong tiết học ở trường đại học đó, nhưng lại trốn tiết đi chơi mất rồi.

Nhưng nếu nói trốn tiết đi chơi cũng không đúng, Thịnh gia tới Hằng Viễn là có những việc đứng đắn phải làm.

Chỉ là hiện tại chuyện đứng đắn này đã bị Thịnh gia gác lại.

Ngay lúc đó, Giản Vũ Mân nhận được một cuộc gọi từ các huynh đệ của mình, "Vũ ca, em gái anh nằm phòng nào vậy? Chúng em đang ở trước cửa bệnh viên."

"Các cậu tới làm gì?" Phản ứng đầu tiên của Giản Vũ Mân là tìm lý do để đuổi người đi.

"Em gái anh bị bệnh, nên tất nhiên chúng em, với tư cách là anh em tốt, phải đến thăm chứ."

"Các cậu.." Giản Vũ Mân không tìm được lý do để từ chối mấy huynh đệ này.

Lần trước anh còn có thể nói nhà mình không đủ lớn, hiện tại không thể nói bệnh viện không đủ lớn, đúng không?

Giản Vũ Mân chỉ có thể cho họ biết số phòng.

Năm phút sau, ba thành viên khác của Jupiter xuất hiện trong phòng bệnh của Giản Nhất Lăng.

Ba ngôi sao thần tượng điển trai, nổi tiếng đều đeo khẩu trang và đội mũ lưỡi trai trước khi vào phòng để tránh bị nhận ra.

Sau khi vào phòng, nhìn thấy Giản Vũ Mân, ba người họ nở nụ cười rạng rỡ.

Ba thành viên còn lại của Jupiter là Lạc Huân, Thi Bách Dương và Nhạc Nghiêu.

Cả ba đều có tính cách và diện mạo đặc sắc, nhưng giá trị nhan sắc đều là hạng nhất.

Giản Vũ Mân dửng dưng giới thiệu ba người anh em tốt của mình với Giản Nhất Lăng, "Tiểu Lăng, ba người này là bạn của anh, Lạc Huân, Thi Bách Dương và Nhạc Nghiêu. Em không cần phải nhớ tên của họ, cũng không cần nhớ rõ diện mạo của họ."

Lạc Huân, tính cách hoạt bát nhất trong ba người, ngay lập tức mỉm cười tiến về phía trước, tự giới thiệu mình với Giản Nhất Lăng trên giường bệnh, "Em có phải là em gái của Vũ ca không? Em lớn lên trông thật xinh đẹp, nếu được thì khi chúng ta làm bài hát mới mời em làm nữ chính trong MV của chúng ta đi."

Nhìn bộ dáng giống như hài tử của cô gái trên giường thì họ biết rằng đó không thể là bạn gái của Vũ ca được.

Nếu là bạn gái của Vũ ca, họ phải tính đến cuộc chiến chống lại Vũ ca.

Điều đó thật quá xấu hổ!
 
Chương 169: Cũng không chán ghét ôm

Căn phòng ồn ào náo nhiệt một hồi mới dừng lại, cuối cùng Giản Vũ Mân cũng đuổi được ba anh em phiền phức này đi.

Giản Vũ Mân mừng thầm, nhưng may mắn là anh chưa nói cho họ biết địa chỉ nhà mình.

Giản Nhất Lăng nhìn thấy Địch Quân Thịnh đang nằm ngủ trên ghế sô pha.

Chiều dài của sô pha không đủ dài để ôm lấy anh, hai chân buông thõng bên ngoài, khoác áo choàng qua đầu để cản ánh sáng.

Tư thế ngủ là tùy ý, nhưng phải nói rằng khi người có dáng đẹp, thì bất kể tư thế ngủ nào cũng có thể trở nên gợi cảm và quyến rũ.

Giống như lần đầu tiên Giản Nhất Lăng nhìn thấy anh, anh đang nằm thản nhiên trên băng ghế ở hành lang bệnh viện.

Điều đáng ngạc nhiên là anh ấy thực sự đã ngủ quên trong hoàn cảnh ồn ào như vậy..

Nhìn thấy sự nghi ngờ trong mắt Giản Nhất Lăng, Vu Hi nhỏ giọng giải thích, "Thịnh gia trong một môi trường quá yên tĩnh ngược lại ngủ không được."

Địch Quân Thịnh không thể ngủ trong một môi trường quá yên tĩnh.

Quá yên tĩnh sẽ khiến anh ấy nhớ lại khi cha mình qua đời.

Chung quanh không một tiếng động, người cha lạnh băng mà ngã xuống trước mặt anh, cả người cha anh máu tươi nhiễm hồng cả mặt đất.

Mới bảy tuổi, đã nhìn thấy cha mình biến thành một cái xác lạnh lẽo.

Xung quanh vắng lặng đến nỗi anh dường như có thể nghe thấy tiếng máu chảy.

Địch gia không tìm thấy anh cho đến nửa giờ sau đó.

Khoảng thời gian đó đã trở thành một bóng ma vô hình đối với Địch Quân Thịnh, nó cũng khiến anh không thích một môi trường hoàn toàn yên tĩnh.

Khi anh ngủ trong phòng thường mở vài bản nhạc.

Ngay khi Vu Hi nói xong, Địch Quân Thịnh mở mắt ra.

Anh đang ngủ, chứ không phải chết rồi, làm sao lại không nghe thấy những lời Vu Hi nói chứ?

Chưa kể vừa rồi giấc ngủ của anh rất nông.

Vu Hi bị dọa làm cho giật mình.

Liền vội vàng quay đầu đi, làm một dáng mình cái gì cũng không biết.

Lúc này, Giản lão gia và Giản lão phu nhân cũng đã đến phòng bệnh.

Nhìn thấy Giản Nhất Lăng trên giường bệnh, Giản lão phu nhân lại mắng.

Giản Nhất Lăng chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời giáo huấn.

Giản lão phu nhân nhìn dáng vẻ của đứa cháu gái bé bỏng của mình hiện tại, liền cũng không thể nói them nữa.

Càng nói nhiều, bà càng đau khổ.

Giản lão gia cảm ơn Vu Hi bọn họ, khi nhìn thấy Địch Quân Thịnh, ông không quên cảm ơn anh.

Địch Quân Thịnh khá lịch sự với Giản lão gia, sau khi hai người trao đổi vài câu, Địch Quân Thịnh và Vu Hi rời đi.

Giản Vũ Mân cũng bị Giản lão phu nhân thuyết phục rời đi.

Những ngày này, anh ấy đang chuẩn bị tổ chức một buổi biểu diễn ở thành phố Hằng Viễn, các buổi diễn tập và hoạt động khác nhau đều đã được lên kế hoạch.

Sau khi mọi người đi hết, lão phu nhân ôm Giản Nhất Lăng vào lòng và vỗ nhẹ vào lưng cô.

Lão phu nhân không nói gì, nhưng Giản Nhất Lăng dường như hiểu ý bà.

Có một số thứ không cần phải diễn đạt bằng lời.

Bị lão phu nhân ôm, thân thể Giản Nhất Lăng không cảm thấy có quá nhiều mâu thuẫn, ngược lại cảm thấy vòng ôm thật ấm áp, có một cảm giác vô cùng thoải mái và thư thái.

Cảm giác này thật xa lạ với Giản Nhất Lăng.

Nhưng cô ấy có vẻ.. không khó chịu..

Giản lão phu nhân chua xót trong lòng.

Mặc dù video đã được đưa cho Giản gia, nhưng Giản Nhất Lăng biểu hiện như không có sự tình gì diễn ra.

Cô ấy thậm chí còn không chủ động nhắc chuyện này với lão phu nhân..

Bởi vì đây là lần thứ hai cô nhập viện vì bệnh viêm dạ dày, lão phu nhân bắt Giản Nhất Lăng phải ở lại bệnh viện ba ngày rồi mới cho cô xuất viện.

May mắn thay, lão phu nhân không ngăn Giản Nhất Lăng nghịch điện thoại di động và máy tính, cho nên Giản Nhất Lăng có thể làm việc ở phòng bệnh.

Bất quá lão phu nhân cho rằng Giản Nhất Lăng nằm trên giường xem phim truyền hình hoặc chơi game, nhưng Giản Nhất Lăng lại đang làm việc.

Nếu lão phu nhân biết rằng Giản Nhất Lăng thực sự đang làm việc, có lẽ bà sẽ rất tức giận.
 
Chia sẻ bài viết

Những người đang xem chủ đề này

Nội dung nổi bật

Xu hướng nội dung

Back