Bài viết: 720 

Chương 1281: Hai lão nhân ấu trĩ tranh sủng
Địch Quân Thịnh cùng lão phu nhân giải thích, "Để xóa bỏ quan hệ với một ít rắn chuột trùng kiến, cần đánh ngã đi xây lại."
Trung Nghĩa Minh từ tổ tiên Địch gia sáng chế, trải qua hơn trăm năm diễn biến, đã dần dần mất đi ý nghĩa lúc ban đầu.
Cứ tiếp tục mặc kệ như vậy, chỉ biết nảy sinh ra tới càng ngày càng nhiều sâu mọt, đối với Địch gia không có bất luận cái chỗ tốt gì.
Cho nên thời trẻ Địch Quân Thịnh chính mình liền cùng Hàn Mông Dự, Hình Vĩ sáng lập liên minh thương nghiệp của bọn họ, chính là vì muốn cùng Trung Nghĩa Minh vốn có phân chia ra.
Mà trong mấy năm nay Địch Quân Thịnh sinh bệnh, Địch gia nhị thúc lại tiến thêm một bước mà đem xí nghiệp Địch gia tách ra.
Cho nên khi Tần Xuyên đối với Trung Nghĩa Minh cùng xí nghiệp Địch gia vốn có tiến hành ăn mòn chèn ép, Địch Quân Thịnh lựa chọn thuận nước đẩy thuyền, đem xí nghiệp Địch gia hoàn toàn lật đổ.
Giản lão phu nhân tựa hồ có chút minh bạch ý tứ của Địch Quân Thịnh.
"Vậy các con hiện tại.." Giản lão phu nhân nhìn hai vợ chồng son.
"Chúng con rất tốt, bà nội không cần lo lắng, thân thể bà nội mới quan trọng." Giản Nhất Lăng tương đối để ý đến tình huống thân thể của Giản lão phu nhân.
Lúc trước bà từng bị tai biến, không nên lo lắng quá nhiều.
"Được được được, ta không lo lắng." Giản lão phu nhân cuối cùng cũng yên tâm một ít.
Địch lão gia tử thấy thế vội cùng Giản Nhất Lăng nhắc đến chuyện hoa lan, "Bé ngoan a, mùi hoa lan trong vườn của ông nội con nghe rất dễ chịu, ta cũng muốn một cậu đặt ở trong nhà."
Không đợi Giản Nhất Lăng trả lời, Giản lão gia tử đã trước một bước nói với Giản Nhất Lăng, "Bé ngoan, hoa lan này là con trồng cho ông nội, là chỉ dành cho một mình ông nội thôi đúng hay không?"
Địch lão gia tử cùng Giản lão gia tử đều nhìn chằm chằm Giản Nhất Lăng.
Giản Nhất Lăng không biết nên lựa chọn như thế nào.
Địch Quân Thịnh vội giúp Giản Nhất Lăng giải vây, "Ông nội, hoa lan yêu cầu tỉ mỉ nuôi dưỡng mới có thể tồn tại, ông không hiểu cách nuôi dưỡng hoa lan vẫn là thôi đi, như vậy đi, Nhất Lăng lần trước tự tay đan một chiếc khăn quàng cổ, tặng cho ông đi."
"Thật sao? Tiểu tử con có thể làm chủ không?"
Đồ vật của cô vợ nhỏ, chính là không thể tùy tiện đem cho người khác, cần thiết phải được vợ mình đồng ý mới được.
"Tất nhiên là có thể làm chủ." Địch Quân Thịnh một tay che miệng, thanh âm trả lời có một chút xíu chột dạ.
Kỳ thật khăn quàng cổ vốn dĩ chính là Giản Nhất Lăng đan tặng Địch lão gia tử.
Chẳng qua Giản Nhất Lăng nguyên bản muốn chờ đến khi thời tiết lại mát mẻ một ít mới đưa cho ông.
Lúc này tuy rằng mới vào thu nhưng thời tiết vẫn còn nóng.
"Ân, tặng cho ông nội Địch." Giản Nhất Lăng cho câu trả lời khẳng định.
Trong lòng Địch lão gia tử tức khắc như nở hoa, có cháu dâu tự mình đan cho khăn quàng cổ, còn muốn hoa lan cái gì a.
Hương hoa lan nào có cháu thơm bằng khăn quàng cổ cháu dâu đan chứ!
Giản lão gia tử thập phần khinh thường mà nhìn Địch lão gia tử liếc mắt một cái, đắc ý cái gì nha, không phải một cái khăn quàng cổ thôi sao!
Địch lão gia tử lại cùng Giản Nhất Lăng nói, "Bất quá bé ngoan, con về sau kêu ta không cần thêm cái dòng họ, trực tiếp kêu ta ông nội là được, con cùng A Thịnh đều đã kết hôn, ta chính là ông nội của con."
"Ông này bậy bạ cái gì vậy?" Giản lão gia tử trước tiên không đồng ý, "Tôi còn ở đây, bé ngoan nếu gọi một tiếng ông nội, lúc đó tôi trả lời hay ông trả lời đây hả?"
"Tôi đây cũng là ông nội mà!"
"Cùng lắm thì về sau khi không có tôi bé ngoan kêu ông là ông nội, nhưng chỉ cần có tôi ở, ông chính là ông nội Địch."
Thân phận phải thật rõ ràng.
Địch lão gia tử không có cách nào, "Được rồi được rồi, anh lớn, nghe anh."
Hai lão nhân liền giống như hai đứa trẻ, một cái vấn đề xưng hô cũng có thể tranh luận hết nửa ngày.
Trung Nghĩa Minh từ tổ tiên Địch gia sáng chế, trải qua hơn trăm năm diễn biến, đã dần dần mất đi ý nghĩa lúc ban đầu.
Cứ tiếp tục mặc kệ như vậy, chỉ biết nảy sinh ra tới càng ngày càng nhiều sâu mọt, đối với Địch gia không có bất luận cái chỗ tốt gì.
Cho nên thời trẻ Địch Quân Thịnh chính mình liền cùng Hàn Mông Dự, Hình Vĩ sáng lập liên minh thương nghiệp của bọn họ, chính là vì muốn cùng Trung Nghĩa Minh vốn có phân chia ra.
Mà trong mấy năm nay Địch Quân Thịnh sinh bệnh, Địch gia nhị thúc lại tiến thêm một bước mà đem xí nghiệp Địch gia tách ra.
Cho nên khi Tần Xuyên đối với Trung Nghĩa Minh cùng xí nghiệp Địch gia vốn có tiến hành ăn mòn chèn ép, Địch Quân Thịnh lựa chọn thuận nước đẩy thuyền, đem xí nghiệp Địch gia hoàn toàn lật đổ.
Giản lão phu nhân tựa hồ có chút minh bạch ý tứ của Địch Quân Thịnh.
"Vậy các con hiện tại.." Giản lão phu nhân nhìn hai vợ chồng son.
"Chúng con rất tốt, bà nội không cần lo lắng, thân thể bà nội mới quan trọng." Giản Nhất Lăng tương đối để ý đến tình huống thân thể của Giản lão phu nhân.
Lúc trước bà từng bị tai biến, không nên lo lắng quá nhiều.
"Được được được, ta không lo lắng." Giản lão phu nhân cuối cùng cũng yên tâm một ít.
Địch lão gia tử thấy thế vội cùng Giản Nhất Lăng nhắc đến chuyện hoa lan, "Bé ngoan a, mùi hoa lan trong vườn của ông nội con nghe rất dễ chịu, ta cũng muốn một cậu đặt ở trong nhà."
Không đợi Giản Nhất Lăng trả lời, Giản lão gia tử đã trước một bước nói với Giản Nhất Lăng, "Bé ngoan, hoa lan này là con trồng cho ông nội, là chỉ dành cho một mình ông nội thôi đúng hay không?"
Địch lão gia tử cùng Giản lão gia tử đều nhìn chằm chằm Giản Nhất Lăng.
Giản Nhất Lăng không biết nên lựa chọn như thế nào.
Địch Quân Thịnh vội giúp Giản Nhất Lăng giải vây, "Ông nội, hoa lan yêu cầu tỉ mỉ nuôi dưỡng mới có thể tồn tại, ông không hiểu cách nuôi dưỡng hoa lan vẫn là thôi đi, như vậy đi, Nhất Lăng lần trước tự tay đan một chiếc khăn quàng cổ, tặng cho ông đi."
"Thật sao? Tiểu tử con có thể làm chủ không?"
Đồ vật của cô vợ nhỏ, chính là không thể tùy tiện đem cho người khác, cần thiết phải được vợ mình đồng ý mới được.
"Tất nhiên là có thể làm chủ." Địch Quân Thịnh một tay che miệng, thanh âm trả lời có một chút xíu chột dạ.
Kỳ thật khăn quàng cổ vốn dĩ chính là Giản Nhất Lăng đan tặng Địch lão gia tử.
Chẳng qua Giản Nhất Lăng nguyên bản muốn chờ đến khi thời tiết lại mát mẻ một ít mới đưa cho ông.
Lúc này tuy rằng mới vào thu nhưng thời tiết vẫn còn nóng.
"Ân, tặng cho ông nội Địch." Giản Nhất Lăng cho câu trả lời khẳng định.
Trong lòng Địch lão gia tử tức khắc như nở hoa, có cháu dâu tự mình đan cho khăn quàng cổ, còn muốn hoa lan cái gì a.
Hương hoa lan nào có cháu thơm bằng khăn quàng cổ cháu dâu đan chứ!
Giản lão gia tử thập phần khinh thường mà nhìn Địch lão gia tử liếc mắt một cái, đắc ý cái gì nha, không phải một cái khăn quàng cổ thôi sao!
Địch lão gia tử lại cùng Giản Nhất Lăng nói, "Bất quá bé ngoan, con về sau kêu ta không cần thêm cái dòng họ, trực tiếp kêu ta ông nội là được, con cùng A Thịnh đều đã kết hôn, ta chính là ông nội của con."
"Ông này bậy bạ cái gì vậy?" Giản lão gia tử trước tiên không đồng ý, "Tôi còn ở đây, bé ngoan nếu gọi một tiếng ông nội, lúc đó tôi trả lời hay ông trả lời đây hả?"
"Tôi đây cũng là ông nội mà!"
"Cùng lắm thì về sau khi không có tôi bé ngoan kêu ông là ông nội, nhưng chỉ cần có tôi ở, ông chính là ông nội Địch."
Thân phận phải thật rõ ràng.
Địch lão gia tử không có cách nào, "Được rồi được rồi, anh lớn, nghe anh."
Hai lão nhân liền giống như hai đứa trẻ, một cái vấn đề xưng hô cũng có thể tranh luận hết nửa ngày.