Chương 1161: Nhờ lão tiên sinh dạy cho em gái tôi
"Tiểu tử thúi hỏi nhiều như vậy làm gì? Ta là ai liên quan ngươi đánh rắm sao?" Lão Tôn trực tiếp dỗi trở về.
Cho dù "đồ đệ" dạy nhiều ngày như vậy, lão Tôn như cũ không có tính tình tốt.
Mọi người trong sân, lão Tôn đại khái cũng chỉ có thời điểm đối mặt với Giản Nhất Lăng tính tình mới tốt một chút.
Bởi vì Giản Nhất Lăng không chỉ hiểu thảo dược, sẽ dạy ông ấy chính xác phương thức gieo trồng, hơn nữa cô còn có rất nhiều ý nghĩ mới lạ, đều làm ông ấy cảm thấy hứng thú.
Lão Tôn tuy rằng ngoài miệng không thừa nhận, nhưng trong lòng ông ấy thực là thích có người cùng ông ấy nói chuyện.
Ông ấy một người sống ở thác nước bên kia kỳ thật rất cô đơn, có đôi khi cả ngày cũng sẽ không nói lên một câu, ngẫu nhiên nói chuyện cũng là cùng người trong thôn nói.
Nhưng lão Tôn ghét bỏ người trong thôn không kiến thức, theo chân bọn họ cũng không tán chuyện được bao nhiêu.
Lão Tônn đều không nhớ rõ chính mình rốt cuộc đã bao nhiêu không gặp được người có thể đuổi kịp tư tưởng của ông ấy.
Đây cũng là nguyên nhân chủ yếu khiến lão Tôn hiện tại không biết mệt mà tới dạy công phu cho Địch Quân Thịnh.
Đám vãn bối này, hợp tâm ý ông ấy.
Còn có thể giúp ông ấy giải buồn.
"Không được hung dữ với A Thịnh." Giản Nhất Lăng chậm chạp nói, một đôi mắt to trừng lão Tôn.
Trời sinh giọng nói mềm mại, lại dùng ngữ khí thực nghiêm túc.
"Ai da tiểu nha đầu người nha, còn không có kết hôn đâu đã bảo hộ được như vậy, ngươi cẩn thận bị ăn đến gắt gao!"
"Không sợ." Khuôn mặt nhỏ Giản Nhất Lăng tràn đầy chắc chắn.
"Chờ tới lúc ngươi sợ thì đã không kịp!"
Lão Tôn không có ác ý gì, chính là thích ngoài miệng cùng người khác cãi nhau.
Đặc biệt từ trước không có người cùng ông ấy ồn ào, hiện tại bắt được người cùng mình nói, nên càng thích nói qua lại hai ba câu.
Giản Duẫn Mạch có việc muốn nhờ vả lão Tôn, "Lão tiên sinh, tôi có một việc muốn nhờ ông, không biết có thể cùng nói chuyện với ông một chút hay không?"
Lão Tôn nhìn thoáng qua Giản Duẫn Mạch, cùng anh tới một góc trong sân nhà Kim Cẩm.
"Lão tiên sinh, tôi muốn cầu ngài dạy cho em gái tôi một ít công phu phòng thân." Giản Duẫn Mạch nói ra thỉnh cầu của mình.
Em gái cái gì cũng đều lợi hại, nhưng chính là thân thể quá kém, không có bản lĩnh phòng thân, anh luôn lo lắng cô sẽ gặp phải chuyện ngoài ý muốn.
Tuy rằng anh cùng Phong Úy làm cho Giản Nhất Lăng không ít trang bị phòng thân, nhưng cảm thấy còn chưa đủ, nếu có thể có thêm công phu phòng thân thì càng tốt.
Vị lão tiên sinh này công phu tạo nghệ đã vượt qua nhận thức của người bình thường bọn họ, nếu ông ấy nguyện ý dạy, có lẽ em gái có thể học được một ít.
"Đừng nghĩ, đầu óc tiểu nha đầu nhà ngươi thì tốt, còn thân thể lại là quá không được, học võ là nói đến thiên phú nói đến gân cốt, nếu nói vị hôn phu của con bé gân cốt là một trăm phân, con bé nhiều nhất chỉ có 3 phân."
"Khác biệt.. nhiều như vậy sao?" Giản Duẫn Mạch hỏi, "Người bình thường đại khái mấy phần?"
"Có, người bình thường, khoảng mười phần đi." Lão Tôn nói.
Giản Nhất Lăng xác thật kém, nhưng mà Địch Quân Thịnh cũng thật sự mạnh.
Nói xong lão Tôn híp mắt mà nói với Giản Duẫn Mạch, "Nói đến chỗ này, sinh hoạt của hai người sau khi kết hôn, hắc hắc hắc.."
Lão đầu nhi cũng có tuổi trẻ, cũng từng có thời điểm phong lưu, đối với chuyện giữa nam nữ, còn rất có kinh nghiệm.
Mặt Giản Duẫn Mạch lập tức liền đen, "Xin lão tiên sinh không cần đổi đề tài."
"Thiết, ngươi làm anh trai không phải đã đồng ý chuyện hôn sự của hai vợ chồng kia sao? Như thế nào còn không cho ta nói a? Hai vợ chồng buổi tối đều ngủ trên một cái giường, nói không chừng có một số việc đã xảy ra rồi."
Lão Tôn đây là cái hay không nói, nói cái dở.
"Đừng nói nữa!" Mặt Giản Duẫn Mạch đều đen một mảnh.
Cho dù "đồ đệ" dạy nhiều ngày như vậy, lão Tôn như cũ không có tính tình tốt.
Mọi người trong sân, lão Tôn đại khái cũng chỉ có thời điểm đối mặt với Giản Nhất Lăng tính tình mới tốt một chút.
Bởi vì Giản Nhất Lăng không chỉ hiểu thảo dược, sẽ dạy ông ấy chính xác phương thức gieo trồng, hơn nữa cô còn có rất nhiều ý nghĩ mới lạ, đều làm ông ấy cảm thấy hứng thú.
Lão Tôn tuy rằng ngoài miệng không thừa nhận, nhưng trong lòng ông ấy thực là thích có người cùng ông ấy nói chuyện.
Ông ấy một người sống ở thác nước bên kia kỳ thật rất cô đơn, có đôi khi cả ngày cũng sẽ không nói lên một câu, ngẫu nhiên nói chuyện cũng là cùng người trong thôn nói.
Nhưng lão Tôn ghét bỏ người trong thôn không kiến thức, theo chân bọn họ cũng không tán chuyện được bao nhiêu.
Lão Tônn đều không nhớ rõ chính mình rốt cuộc đã bao nhiêu không gặp được người có thể đuổi kịp tư tưởng của ông ấy.
Đây cũng là nguyên nhân chủ yếu khiến lão Tôn hiện tại không biết mệt mà tới dạy công phu cho Địch Quân Thịnh.
Đám vãn bối này, hợp tâm ý ông ấy.
Còn có thể giúp ông ấy giải buồn.
"Không được hung dữ với A Thịnh." Giản Nhất Lăng chậm chạp nói, một đôi mắt to trừng lão Tôn.
Trời sinh giọng nói mềm mại, lại dùng ngữ khí thực nghiêm túc.
"Ai da tiểu nha đầu người nha, còn không có kết hôn đâu đã bảo hộ được như vậy, ngươi cẩn thận bị ăn đến gắt gao!"
"Không sợ." Khuôn mặt nhỏ Giản Nhất Lăng tràn đầy chắc chắn.
"Chờ tới lúc ngươi sợ thì đã không kịp!"
Lão Tôn không có ác ý gì, chính là thích ngoài miệng cùng người khác cãi nhau.
Đặc biệt từ trước không có người cùng ông ấy ồn ào, hiện tại bắt được người cùng mình nói, nên càng thích nói qua lại hai ba câu.
Giản Duẫn Mạch có việc muốn nhờ vả lão Tôn, "Lão tiên sinh, tôi có một việc muốn nhờ ông, không biết có thể cùng nói chuyện với ông một chút hay không?"
Lão Tôn nhìn thoáng qua Giản Duẫn Mạch, cùng anh tới một góc trong sân nhà Kim Cẩm.
"Lão tiên sinh, tôi muốn cầu ngài dạy cho em gái tôi một ít công phu phòng thân." Giản Duẫn Mạch nói ra thỉnh cầu của mình.
Em gái cái gì cũng đều lợi hại, nhưng chính là thân thể quá kém, không có bản lĩnh phòng thân, anh luôn lo lắng cô sẽ gặp phải chuyện ngoài ý muốn.
Tuy rằng anh cùng Phong Úy làm cho Giản Nhất Lăng không ít trang bị phòng thân, nhưng cảm thấy còn chưa đủ, nếu có thể có thêm công phu phòng thân thì càng tốt.
Vị lão tiên sinh này công phu tạo nghệ đã vượt qua nhận thức của người bình thường bọn họ, nếu ông ấy nguyện ý dạy, có lẽ em gái có thể học được một ít.
"Đừng nghĩ, đầu óc tiểu nha đầu nhà ngươi thì tốt, còn thân thể lại là quá không được, học võ là nói đến thiên phú nói đến gân cốt, nếu nói vị hôn phu của con bé gân cốt là một trăm phân, con bé nhiều nhất chỉ có 3 phân."
"Khác biệt.. nhiều như vậy sao?" Giản Duẫn Mạch hỏi, "Người bình thường đại khái mấy phần?"
"Có, người bình thường, khoảng mười phần đi." Lão Tôn nói.
Giản Nhất Lăng xác thật kém, nhưng mà Địch Quân Thịnh cũng thật sự mạnh.
Nói xong lão Tôn híp mắt mà nói với Giản Duẫn Mạch, "Nói đến chỗ này, sinh hoạt của hai người sau khi kết hôn, hắc hắc hắc.."
Lão đầu nhi cũng có tuổi trẻ, cũng từng có thời điểm phong lưu, đối với chuyện giữa nam nữ, còn rất có kinh nghiệm.
Mặt Giản Duẫn Mạch lập tức liền đen, "Xin lão tiên sinh không cần đổi đề tài."
"Thiết, ngươi làm anh trai không phải đã đồng ý chuyện hôn sự của hai vợ chồng kia sao? Như thế nào còn không cho ta nói a? Hai vợ chồng buổi tối đều ngủ trên một cái giường, nói không chừng có một số việc đã xảy ra rồi."
Lão Tôn đây là cái hay không nói, nói cái dở.
"Đừng nói nữa!" Mặt Giản Duẫn Mạch đều đen một mảnh.