Chương 1191: Cãi nhau trong văn phòng
"Tôi không phải khuyên họ rút lui, là thông báo cho họ biết." Sắc mặt Giản Nhất Lăng rất là bình tĩnh, nhàn nhạt mà nhìn thoáng qua Phí Khanh, trả lời vấn đề của cô sau đó lập tức lại đưa tầm mắt quay lại trên màn hình máy tính của mình.
"Thông báo cho họ biết? Giản Nhất Lăng, chính cô cũng nói, nơi này là phân viện kinh thành, cô không có biên chế trong phân viện, vậy cô không cần tùy tiện nhúng tay vào chuyện của tôi, nên thông báo như thế nào với người bệnh, nên tiến hành giải phẫu như thế nào là quyền lực của chủ nhiệm ngoại khoa tôi đây, cô nhúng tay như bây giờ chẳng lẽ không phải vì muốn phá hư ca phẫu thuật bình thường của tôi hay sao?"
Chỉ cần người nhà ông cụ Lý đổi ý không tiếp thu giải phẫu, như vậy cuộc tỷ thí kia cũng liền không có cái gọi là thắng thua.
Phí Khanh kết luận Giản Nhất Lăng đánh chính là cái chủ ý này.
Giản Nhất Lăng không nghĩ cùng Phí Khanh cãi cọ, "Tùy cô."
"Cái gì gọi là 'tùy tôi'? Nếu thật sự theo như lời cô nói 'tùy tôi', cô hôm nay liền sẽ không đi tìm người nhà họ Lý nói những lời này đó." Phí Khanh nghe mà cười.
Mấy đồng nghiệp nữ cùng với Phí Khanh chất vấn Giản Nhất Lăng, "Cô nói cho người nhà họ Lý xác suất thành công chỉ có 10%, cái xác suất thành công này cô có được như thế nào? Là xác suất thành công của người khác hay là xác suất thành công của bác sĩ Phí?"
"Căn cứ biểu hiện của năng lực cùng kinh nghiệm giải phẫu của bác sĩ Phí trước đây suy tính ra tới." Giản Nhất Lăng trả lời.
Trên tay cô có tất cả các tư liệu giải phẫu của Phí Khanh.
"Cô nói giống như cô thực hiểu biết kinh nghiệm giải phẫu trước đây của bác sĩ Phí vậy."
Vẻ mặt của nữ đồng nghiệp là không tin, chỉ cảm thấy Giản Nhất Lăng đang nói bừa.
Phí Khanh dùng hết khả năng bình thản ngữ khí nói với Giản Nhất Lăng, "Bác sĩ Giản, chúng ta là đồng nghiệp, bởi vì cô không có biên chế ở phân viện, cho nên chúng ta cũng không tồn tại quan hệ cấp trên cấp dưới, cô muốn làm gì tôi đích xác không thể hạn chế cô, nhưng cô ít nhất cần phải tôn trọng tôi chứ? Cô làm như vậy là đang làm người bệnh chế giễu, làm cho bọn họ cảm thấy bên trong bệnh viện Lạc Hải Sâm chúng ta không hài hòa."
Lời này của Phí Khanh, các đồng nghiệp khác đều nhận đồng.
"Tôi không có muốn cùng cô đối nghịch, tôi chỉ là đang làm chuyện tôi cảm thấy tôi nên làm." Giản Nhất Lăng trả lời.
"Cô có phải hay không cảm thấy cô là người của tổng viện, thì có thể tùy tiện nhúng tay vào chuyện của phân viện?" Phí Khanh chất vấn.
Giản Nhất Lăng không muốn cùng Phí Khanh cãi nhau, chuyện này đối với cô mà nói là không có ý nghĩa.
"Đem thời gian cùng tâm tư đều dùng để chuẩn bị cho cuộc phẫu thuật đi." Giản Nhất Lăng nói với Phí Khanh.
Nữ đồng nghiệp nghe xong thực tức giận, "Bác sĩ Giản đây là nói mặt trái mặt phải phải không, nói bác sĩ Phí hãy chuẩn bị giải phẫu cho tốt chính là cô, kết quả đi tìm người nhà họ Lý nói chuyện để quấy nhiễu giải phẫu cũng chính là cô."
"Nếu không có chuyện khác, tôi muốn tan tầm."
Đã đến giờ tan tầm, Giản Nhất Lăng tạm thời kết thúc công việc đang làm, chuẩn bị về nhà.
Giản Nhất Lăng đứng dậy muốn đi, mọi người trong văn phòng đều nhìn cô.
Nữ đồng nghiệp chất vấn Giản Nhất Lăng, "Thái độ này của cô là gì?"
Biểu tình Giản Nhất Lăng bình tĩnh, ngữ khí bình thản, "Chuyện của tôi, cô không có quyền can thiệp, cô không phải nhân viên chính thức của Lạc Hải Sâm."
Nữ đồng nghiệp trước mặt này, tên là Bạch Bình Bình, là nhân viên thực tập trong tôt hộ sĩ.
Vừa không là bác sĩ của Lạc Hải Sâm, cũng không phải nhân viên chính thức của Lạc Hải Sâm.
"Tôi không quyền quản chuyện của cô, cô liền có quyền quản chuyện của bác sĩ Phí sao?" Bạch Bình Bình hỏi lại, "Cô hoặc là đường đường chính chính mà tiếp nhận lời khiêu chiến của bác sĩ Phí, như vậy cho dù là thắng hay thua, chúng tôi đều còn liếc mắt mà xem trọng cô, cô như bây giờ sẽ chỉ làm cho chúng tôi xem thường cô."
"Tôi không cần các người coi trọng." Giản Nhất Lăng ngữ khí đạm mạc.
Nói xong Giản Nhất Lăng cũng không quay đầu lại mà rời đi.
Mặc kệ cho Phí Khanh cùng Bạch Bình Bình ở trong văn phòng tức giận.
"Thông báo cho họ biết? Giản Nhất Lăng, chính cô cũng nói, nơi này là phân viện kinh thành, cô không có biên chế trong phân viện, vậy cô không cần tùy tiện nhúng tay vào chuyện của tôi, nên thông báo như thế nào với người bệnh, nên tiến hành giải phẫu như thế nào là quyền lực của chủ nhiệm ngoại khoa tôi đây, cô nhúng tay như bây giờ chẳng lẽ không phải vì muốn phá hư ca phẫu thuật bình thường của tôi hay sao?"
Chỉ cần người nhà ông cụ Lý đổi ý không tiếp thu giải phẫu, như vậy cuộc tỷ thí kia cũng liền không có cái gọi là thắng thua.
Phí Khanh kết luận Giản Nhất Lăng đánh chính là cái chủ ý này.
Giản Nhất Lăng không nghĩ cùng Phí Khanh cãi cọ, "Tùy cô."
"Cái gì gọi là 'tùy tôi'? Nếu thật sự theo như lời cô nói 'tùy tôi', cô hôm nay liền sẽ không đi tìm người nhà họ Lý nói những lời này đó." Phí Khanh nghe mà cười.
Mấy đồng nghiệp nữ cùng với Phí Khanh chất vấn Giản Nhất Lăng, "Cô nói cho người nhà họ Lý xác suất thành công chỉ có 10%, cái xác suất thành công này cô có được như thế nào? Là xác suất thành công của người khác hay là xác suất thành công của bác sĩ Phí?"
"Căn cứ biểu hiện của năng lực cùng kinh nghiệm giải phẫu của bác sĩ Phí trước đây suy tính ra tới." Giản Nhất Lăng trả lời.
Trên tay cô có tất cả các tư liệu giải phẫu của Phí Khanh.
"Cô nói giống như cô thực hiểu biết kinh nghiệm giải phẫu trước đây của bác sĩ Phí vậy."
Vẻ mặt của nữ đồng nghiệp là không tin, chỉ cảm thấy Giản Nhất Lăng đang nói bừa.
Phí Khanh dùng hết khả năng bình thản ngữ khí nói với Giản Nhất Lăng, "Bác sĩ Giản, chúng ta là đồng nghiệp, bởi vì cô không có biên chế ở phân viện, cho nên chúng ta cũng không tồn tại quan hệ cấp trên cấp dưới, cô muốn làm gì tôi đích xác không thể hạn chế cô, nhưng cô ít nhất cần phải tôn trọng tôi chứ? Cô làm như vậy là đang làm người bệnh chế giễu, làm cho bọn họ cảm thấy bên trong bệnh viện Lạc Hải Sâm chúng ta không hài hòa."
Lời này của Phí Khanh, các đồng nghiệp khác đều nhận đồng.
"Tôi không có muốn cùng cô đối nghịch, tôi chỉ là đang làm chuyện tôi cảm thấy tôi nên làm." Giản Nhất Lăng trả lời.
"Cô có phải hay không cảm thấy cô là người của tổng viện, thì có thể tùy tiện nhúng tay vào chuyện của phân viện?" Phí Khanh chất vấn.
Giản Nhất Lăng không muốn cùng Phí Khanh cãi nhau, chuyện này đối với cô mà nói là không có ý nghĩa.
"Đem thời gian cùng tâm tư đều dùng để chuẩn bị cho cuộc phẫu thuật đi." Giản Nhất Lăng nói với Phí Khanh.
Nữ đồng nghiệp nghe xong thực tức giận, "Bác sĩ Giản đây là nói mặt trái mặt phải phải không, nói bác sĩ Phí hãy chuẩn bị giải phẫu cho tốt chính là cô, kết quả đi tìm người nhà họ Lý nói chuyện để quấy nhiễu giải phẫu cũng chính là cô."
"Nếu không có chuyện khác, tôi muốn tan tầm."
Đã đến giờ tan tầm, Giản Nhất Lăng tạm thời kết thúc công việc đang làm, chuẩn bị về nhà.
Giản Nhất Lăng đứng dậy muốn đi, mọi người trong văn phòng đều nhìn cô.
Nữ đồng nghiệp chất vấn Giản Nhất Lăng, "Thái độ này của cô là gì?"
Biểu tình Giản Nhất Lăng bình tĩnh, ngữ khí bình thản, "Chuyện của tôi, cô không có quyền can thiệp, cô không phải nhân viên chính thức của Lạc Hải Sâm."
Nữ đồng nghiệp trước mặt này, tên là Bạch Bình Bình, là nhân viên thực tập trong tôt hộ sĩ.
Vừa không là bác sĩ của Lạc Hải Sâm, cũng không phải nhân viên chính thức của Lạc Hải Sâm.
"Tôi không quyền quản chuyện của cô, cô liền có quyền quản chuyện của bác sĩ Phí sao?" Bạch Bình Bình hỏi lại, "Cô hoặc là đường đường chính chính mà tiếp nhận lời khiêu chiến của bác sĩ Phí, như vậy cho dù là thắng hay thua, chúng tôi đều còn liếc mắt mà xem trọng cô, cô như bây giờ sẽ chỉ làm cho chúng tôi xem thường cô."
"Tôi không cần các người coi trọng." Giản Nhất Lăng ngữ khí đạm mạc.
Nói xong Giản Nhất Lăng cũng không quay đầu lại mà rời đi.
Mặc kệ cho Phí Khanh cùng Bạch Bình Bình ở trong văn phòng tức giận.