Bài viết: 1 

Chương 10:
Trương Du Noãn gần như không ngủ được cả ngày hôm qua. Cô đã thức dậy sớm hơn mọi ngày, tắm rửa và mặc một bộ quần áo sạch sẽ.
Thời tiết bắt đầu trở lạnh. Trương Du Noãn mở rèm và nhìn lá rơi bên ngoài trước khi quay lại, rút một chiếc áo khoác và mặc vào.
Sau khi đứng đó trong vài phút, cuối cùng cô nhớ rằng bây giờ mình đã không còn ở một mình nữa; cô vừa nhận nuôi hai cậu con trai, và họ trạc tuổi cô.
Trương Du Noãn chưa từng nuôi dạy trẻ con trước đây. Cô nghĩ về điều đó trong một hồi và cảm thấy rằng với tư cách là "phụ huynh", đã đến lúc phải đi đánh thức bọn trẻ.
Cô từ từ đi đến giường của hai cậu nhóc.
Cửa đã được mở khóa. Vừa bước vào trong, cô thấy cả hai người đều đang nằm trên giường với đôi mắt mở to. Cả hai đều trông nhợt nhạt và không ngủ được nhiều.
* * *
Cô hầu gái lấy chìa khóa, mở khóa cửa gỗ và bước vào tầng ba.
Khi Hứa Ngọc nhìn thấy, cô ta đã rất tức giận, "Tại sao cô không nói với tôi rằng cô có chìa khóa?"
Một cách ngây thơ, người giúp việc trả lời, "Nhưng cô không hỏi thưa tiểu thư."
Vừa nói xong, hai người hầu lập tức chạy về phía căn phòng trên tầng ba.
Ở phía bên kia, Trương Du Noãn đưa tay chạm lên trán họ. Hơi lạnh..
"Tối hôm qua hai cậu ngủ không ngon à? Có vấn đề gì sao?" Cô lo lắng hỏi.
Hai cậu bé ngậm miệng; không ai trong số họ phát ra âm thanh.
Người hầu đúng lúc đi vào thấy được biểu cảm của Trương Du Noãn không đúng lắm, nhưng chưa kịp nói gì thì Trương Du Noãn đã lập tức ra lệnh 'Chuẩn bị xe! Tôi cần mang hai người này đi bệnh viện'.
Người hầu này hình như cũng khá lo lắng. Ngay lập tức, cô gọi thêm người vào và mỗi người bế một cậu bé đi ra ngoài.
Trương Du Noãn cầm lấy ví của mình và cũng đi xuống cầu thang.
Nhưng chưa kịp xuống tới thì Hứa Ngọc đã chặn đường. "Em đi đâu vậy, Noãn Noãn?"
"Sau khi tôi trả lời thì chị làm được gì?" Trương Du Noãn đang đặc biệt không có nhiều kiên nhẫn đối với cô gái này. Cô gạt cánh tay của Hứa Ngọc ra. Trương Du Noãn còn nhỏ và có vóc dáng nhỏ nhắn. Hứa Ngọc cũng không cố gắng ngăn cản cô ; cô ta lo lắng rằng bất kỳ lực nào có thể khiến cô ngã xuống cầu thang. Đến lúc đó thì không chỉ cô, e rằng cả mẹ cũng không xong.
Cô ta chỉ có thể nhìn Trương Du Noãn đi xuống cầu thang và biến mất khỏi tầm mắt của mình.
Nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Trương Du Noãn, một tia ghen tị lóe lên trong mắt Hứa Ngọc.
Trương Du Noãn, sinh ra trong gia đình giàu có, khác hoàn toàn với cô ta. Cô xinh đẹp, kiểu xinh đẹp toát ra từ bên trong con người cô ấy. Từng biểu cảm hay cử động nhỏ của cô chỉ làm nổi bật vẻ đẹp của cô ấy. Vẻ đẹp và ánh hào quang chỉ có thể đến khi được lớn lên trong một gia đình mà cô luôn có thể làm theo cách của mình.
*Họ không giống nhau. *
Hứa Ngọc nắm chặt tay mím môi đứng đó.
* * *
Trương thị là một cổ đông lớn của Bệnh viện tư nhân Heyi của thành phố A. Trương Du Noãn trực tiếp đưa bọn trẻ đến bệnh viện này và khi đến đó, các bác sĩ và y tá đã đợi sẵn. Ngay sau khi những người hầu cùng ba người bước ra khỏi xe, họ lập tức tiến đến và đưa hai cậu nhóc đến tay các y tá.
Toàn bộ cuộc kiểm tra diễn ra trong vòng chưa đầy 10 phút.
Cuối cùng khi bác sĩ bước ra, anh ta nói với vẻ mặt phức tạp, ".. không có gì nghiêm trọng cả. Họ chỉ ăn quá nhiều. Chúng sẽ ổn ngay khi nôn hết ra ngoài".
Thời tiết bắt đầu trở lạnh. Trương Du Noãn mở rèm và nhìn lá rơi bên ngoài trước khi quay lại, rút một chiếc áo khoác và mặc vào.
Sau khi đứng đó trong vài phút, cuối cùng cô nhớ rằng bây giờ mình đã không còn ở một mình nữa; cô vừa nhận nuôi hai cậu con trai, và họ trạc tuổi cô.
Trương Du Noãn chưa từng nuôi dạy trẻ con trước đây. Cô nghĩ về điều đó trong một hồi và cảm thấy rằng với tư cách là "phụ huynh", đã đến lúc phải đi đánh thức bọn trẻ.
Cô từ từ đi đến giường của hai cậu nhóc.
Cửa đã được mở khóa. Vừa bước vào trong, cô thấy cả hai người đều đang nằm trên giường với đôi mắt mở to. Cả hai đều trông nhợt nhạt và không ngủ được nhiều.
* * *
Cô hầu gái lấy chìa khóa, mở khóa cửa gỗ và bước vào tầng ba.
Khi Hứa Ngọc nhìn thấy, cô ta đã rất tức giận, "Tại sao cô không nói với tôi rằng cô có chìa khóa?"
Một cách ngây thơ, người giúp việc trả lời, "Nhưng cô không hỏi thưa tiểu thư."
Vừa nói xong, hai người hầu lập tức chạy về phía căn phòng trên tầng ba.
Ở phía bên kia, Trương Du Noãn đưa tay chạm lên trán họ. Hơi lạnh..
"Tối hôm qua hai cậu ngủ không ngon à? Có vấn đề gì sao?" Cô lo lắng hỏi.
Hai cậu bé ngậm miệng; không ai trong số họ phát ra âm thanh.
Người hầu đúng lúc đi vào thấy được biểu cảm của Trương Du Noãn không đúng lắm, nhưng chưa kịp nói gì thì Trương Du Noãn đã lập tức ra lệnh 'Chuẩn bị xe! Tôi cần mang hai người này đi bệnh viện'.
Người hầu này hình như cũng khá lo lắng. Ngay lập tức, cô gọi thêm người vào và mỗi người bế một cậu bé đi ra ngoài.
Trương Du Noãn cầm lấy ví của mình và cũng đi xuống cầu thang.
Nhưng chưa kịp xuống tới thì Hứa Ngọc đã chặn đường. "Em đi đâu vậy, Noãn Noãn?"
"Sau khi tôi trả lời thì chị làm được gì?" Trương Du Noãn đang đặc biệt không có nhiều kiên nhẫn đối với cô gái này. Cô gạt cánh tay của Hứa Ngọc ra. Trương Du Noãn còn nhỏ và có vóc dáng nhỏ nhắn. Hứa Ngọc cũng không cố gắng ngăn cản cô ; cô ta lo lắng rằng bất kỳ lực nào có thể khiến cô ngã xuống cầu thang. Đến lúc đó thì không chỉ cô, e rằng cả mẹ cũng không xong.
Cô ta chỉ có thể nhìn Trương Du Noãn đi xuống cầu thang và biến mất khỏi tầm mắt của mình.
Nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Trương Du Noãn, một tia ghen tị lóe lên trong mắt Hứa Ngọc.
Trương Du Noãn, sinh ra trong gia đình giàu có, khác hoàn toàn với cô ta. Cô xinh đẹp, kiểu xinh đẹp toát ra từ bên trong con người cô ấy. Từng biểu cảm hay cử động nhỏ của cô chỉ làm nổi bật vẻ đẹp của cô ấy. Vẻ đẹp và ánh hào quang chỉ có thể đến khi được lớn lên trong một gia đình mà cô luôn có thể làm theo cách của mình.
*Họ không giống nhau. *
Hứa Ngọc nắm chặt tay mím môi đứng đó.
* * *
Trương thị là một cổ đông lớn của Bệnh viện tư nhân Heyi của thành phố A. Trương Du Noãn trực tiếp đưa bọn trẻ đến bệnh viện này và khi đến đó, các bác sĩ và y tá đã đợi sẵn. Ngay sau khi những người hầu cùng ba người bước ra khỏi xe, họ lập tức tiến đến và đưa hai cậu nhóc đến tay các y tá.
Toàn bộ cuộc kiểm tra diễn ra trong vòng chưa đầy 10 phút.
Cuối cùng khi bác sĩ bước ra, anh ta nói với vẻ mặt phức tạp, ".. không có gì nghiêm trọng cả. Họ chỉ ăn quá nhiều. Chúng sẽ ổn ngay khi nôn hết ra ngoài".