Bài viết: 149 

Chương 520: Vang danh Nam Vực
Dù sao sau khi Sở Cửu Ca thả ra tin tức này, quân chủ các đại vương triều đều không để tâm, cho nên không một ai sau khi nghe tin này mà từ bỏ việc chống đối Hồng Thiên vương triều.
"Thực sự là không thấy quan tài không đổ lệ! Đệ nhất thần trộm ta dường như chưa nổi danh khắp cả Nam Vực, người chưởng quyền của các vương triều này lại cho ta một cơ hội như vậy, ta đương nhiên không thể bỏ qua! Dù sao nghề chính còn không nổi danh bằng nghề phụ, ta có chút không hài lòng lắm!" Khóe miệng Sở Cửu Ca nhếch lên nụ cười.
Dung Uyên nói: "Ta ủng hộ Cửu nhi, đến lúc đó ta đi với Cửu nhi, dù sao quốc khố nhiều đồ như vậy, Cửu nhi dọn một mình mệt."
"Ta có thể đi không? Ta có thể đi không?"
"Còn có ta!"
Nhị Lượng và Tam Tiền biết Đệ nhất thần trộm muốn ra tay, từng người đều chủ động muốn đi làm cu li.
Chỉ là trộm sạch bảo khố của mấy đại vương triều mà thôi, đối với Sở Cửu Ca mà nói chỉ là chuyện nhỏ, không chút khiêu chiến nào.
Dung Uyên nói: "Vẫn là thôi đi! Nếu kỹ thuật các ngươi không đạt, chỉ cần không cẩn thận lộ ra dấu vết bị phát hiện, vậy thì kỹ thuật Cửu nhi nhà ta liền bị người ta nghi ngờ."
"Nhưng vì sao ngươi lại có thể đi?" Nhị Lượng nói, gia hỏa này cũng không có luyện qua kỹ thuật trộm cắp mà.
Dung Uyên đáp: "Bởi vì bản tôn mạnh hơn so với các ngươi! Nếu các ngươi liên thủ đánh bại ta được, vậy đương nhiên có tư cách đi theo."
"Đánh thì đánh! Ta đi gọi Nhất Nhất, A Sinh, A Nguyệt bọn họ cùng lên!" Thực lực họ bị xem thường, Nhị Lượng phẫn nộ đi tìm viện binh.
Thế nhưng họ thua rồi, chỉ có thể để Dung Uyên một mình đi theo.
Cửu Thương Khung cũng không muốn, nhưng hắn bây giờ còn rất nhiều việc cần xử lý, cũng muốn tranh thủ thêm thời gian bên Tuyền Nguyệt, chỉ có thể để Dung Uyên được đắc ý rồi.
Sở Cửu Ca lấy được danh sách, danh sách này đều là những vương triều liên hợp lại đối kháng với Hồng Thiên vương triều, ép thất thúc khiến cho Nguyệt Ma Cung biến mất.
"Từng người một trộm, trộm xong liền gạch bỏ." Sở Cửu Ca cười nói.
"Thiên La vương triều, xong!" Đêm sâu, Sở Cửu Ca từ hoàng cung xa hoa chạy ra, đem cái tên đầu tiên trong danh sách gạch đi.
Ngày hôm sau, trên cửa lớn bảo khố Thiên La vương triều để lại một dòng chữ, "Đệ nhất thần trộm Nine đã ghé thăm, trộm sạch các ngươi, xem các ngươi có còn tiền mà điều động binh đi chinh chiến."
"Bệ hạ, trống không rồi, toàn bộ đều không còn rồi!"
"Bệ hạ, một chút cũng không sót lại."
Thiên La Hoàng còn phát hiện một việc khiến hắn suy sụp tột độ, đó chính là không chỉ bảo khố lớn bị trộm sạch, mà ngay đến tiểu kim khố của hắn cũng bị trộm sạch, một chữ cũng không để lại.
Hoàng cung chúng nhiều hộ vệ, nhiều cao thủ ám vệ như vậy, thế mà không một ai phát hiện có người lẻn vào hoàng cung trộm đồ, cả một đêm dài cũng không hề phát hiện.
Nếu Đệ nhất thần trộm này là đến ám sát hắn! Hắn vẫn còn mạng hay sao? Thiên La Hoàng cảm thấy sau gáy lạnh toát.
Cẩn Đế Hồng Thiên vương triều thật may mắn, lại có thể được một người tài năng như vậy đứng về phía hắn, một vị Thần y thì cũng thôi, lại xuất hiện thêm một tên Đệ nhất thần trộm.
Sở Cửu Ca duy trì một đêm trộm một vương triều, mỗi khi đến một vương triều, ban ngày cô và Dung Uyên sẽ đi dạo phố chơi đùa, đêm đến thì hành động, làm việc.
Đợi khi Sở Cửu Ca trộm sạch hơn mười vương triều mà không hề có thất bại, danh tiếng Đệ nhất thần trộm đã vang danh khắp vạn dặm Nam Vực.
Kỹ thuật của Đệ nhất thần trộm xuất quỷ nhập thần, thực khiến người ta cảm thán.
Từng vương triều có tiền, đột nhiên trở nên nghèo rớt mồng tơi.
Thực sự là không trêu chọc nổi mà!
Danh sách của Sở Cửu Ca có một nửa vương triều chuẩn bị của hòa, chúng từ bỏ, từ bỏ vì một Nguyệt Ma Cung mà đối đầu với Hồng Thiên vương triều, chỉ của Đệ nhất thần trộm tha cho chúng.
Đừng ra tay với quốc khố của chúng nữa, chúng vẫn cần ăn cơm, vẫn cần tu luyện, không thể không có tiền và tài nguyên.
Bây giờ cả Nam Vực, đối với Đệ nhất thần trộm không ai không biết, không ai không hay.
Nên biết không một tên trộm nào có thể trộm liên tiếp hơn mười vương triều, nhưng lại không bị bất kỳ ai phát hiện tung tích.
Thực lực hắn quá mạnh rồi, quả thực là tồn tại như thần trong giới trộm cắp.
Đương nhiên, cũng có một số tên cứng đầu không chịu khuất phục.
Bị một tên trộm nhắm trúng liền nhận thua, hoàn toàn đánh mất uy nghiêm vương triều chúng.
Chúng mời đến rất nhiều cao thủ trấn thủ bảo khố, thủ hộ nghiêm ngặt, đem cả hoàng cung bố trí như tường đồng vách sắt, thiết lập các loại cạm bẫy.
Chỉ cần Đệ nhất thần trộm dám xuất hiện, vậy thì hoàn toàn là tự sa vào lưới, chúng nhất định đem Đệ nhất thần trộm bắt được.
Những bố trí này của chúng, Sở Cửu Ca chỉ cần một ánh mắt, tản ra linh hồn lực, liền đem chúng nắm rõ mồn một.
Mai phục cấp bậc như vậy, nói thật cô hoàn toàn không thèm để tâm.
Cạm bẫy, hoàn toàn là trò chơi trẻ con.
Dưới sự phòng bị như vậy, Sở Cửu Ca vẫn nhẹ nhàng đem bảo khố của Thiết Huyết vương triều trộm sạch rồi, đến ngày hôm sau trời sáng cũng không ai phát hiện.
"Phế vật! Phế vật!" Thiết Huyết Hoàng nhìn thấy bảo khố trống không, tức đến thổ huyết, hắn điên tiết chửi rủa người bên dưới.
"Bệ hạ, chúng tôi thực sư không phát hiện có người đi vào, chẳng lẽ Đệ nhất thần trộm không phải là người, mà là một u linh!" Những cao thủ hộ vệ bảo khố cũng cảm thấy rất bứt rứt, hôm qua chúng thực sự một bóng người cũng chưa từng thấy.
Hắn giận dữ nói: "Đừng kiếm cớ nữa, đều do các ngươi quá phế vật đi!"
Tiếp theo mấy trạm, phòng vệ càng ngày càng sâm nghiêm, hận không thể đem hoàng cung chất đầy người, để cho Đệ nhất thần trộm một bước cũng không đi được, xem hắn trộm đồ thế nào.
Thế nhưng, vẫn là bị trộm rồi!
Các đại vương triều nghĩ hết mọi cách muốn đấu trí đấu dũng với Đệ nhất thần trộm, cuối cùng kỹ thuật của Đệ nhất thần trộm quá thần kỳ rồi, không phải những người phàm như chúng có thể tưởng tượng được.
Cho nên đã định sẵn những người phàm như chúng không thể nào làm rõ được Đệ nhất thần trộm rốt cuộc là thế nào làm được như vậy.
Bảo khố trên danh sách đều bị Sở Cửu Ca trộm sạch rồi, Đệ nhất thần trộm náo loạn một trận phong vũ tại Nam Vực đang chuẩn bị trở về nhà.
Cuối cùng cũng xong rồi!
Thế là bách đại vương triều tại Nam Vực, không còn ai dám huênh hoàng đòi chống đối Hồng Thiên vương triều nữa.
Dù sao những vương triều ngay đến hậu thuẫn cũng không còn tiền ủng hộ, căn bản không cách nào chịu được chi tiêu to lớn khi chiến tranh.
Những thứ trộm được từ bảo khố, Sở Cửu Ca toàn bộ đều đem hiếu kính cho thất thúc cô rồi.
Sở Cửu Ca nói: "Thất thúc, người lấy bảo bối của những gia hỏa đó đi giúp cho Hồng Thiên vương triều trở nên càng cường đại hơn đi! Cường đại đến chúng phải ngước nhìn Hồng Thiên vương triều, con xem cả Nam Vực này còn ai dám uy hiếp thất thúc nhà con."
Sở Cẩn Chi cười nói: "Ân!"
Sau khi Sở Cửu Ca trở về nhà, phát hiện mẫu thân nhà mình vẻ mặt ưu sầu, dường như xảy ra chuyện gì khiến người không vui.
"Ca nhi về rồi!" Nhìn thấy nữ nhi mình an toàn trở về, trên mặt Sở Tuyền Nguyệt mang theo nét cười.
Những ngày này Ca nhi rất nổi danh, trộm đến những tên hoàng đế nhảy lên nhảy xuống đòi ức hiếp đệ đệ cô đến khóc rồi, nghèo khóc.
"Mẫu thân, người có tâm sự sao?" Sở Cửu Ca hỏi.
"Thực sự là không thấy quan tài không đổ lệ! Đệ nhất thần trộm ta dường như chưa nổi danh khắp cả Nam Vực, người chưởng quyền của các vương triều này lại cho ta một cơ hội như vậy, ta đương nhiên không thể bỏ qua! Dù sao nghề chính còn không nổi danh bằng nghề phụ, ta có chút không hài lòng lắm!" Khóe miệng Sở Cửu Ca nhếch lên nụ cười.
Dung Uyên nói: "Ta ủng hộ Cửu nhi, đến lúc đó ta đi với Cửu nhi, dù sao quốc khố nhiều đồ như vậy, Cửu nhi dọn một mình mệt."
"Ta có thể đi không? Ta có thể đi không?"
"Còn có ta!"
Nhị Lượng và Tam Tiền biết Đệ nhất thần trộm muốn ra tay, từng người đều chủ động muốn đi làm cu li.
Chỉ là trộm sạch bảo khố của mấy đại vương triều mà thôi, đối với Sở Cửu Ca mà nói chỉ là chuyện nhỏ, không chút khiêu chiến nào.
Dung Uyên nói: "Vẫn là thôi đi! Nếu kỹ thuật các ngươi không đạt, chỉ cần không cẩn thận lộ ra dấu vết bị phát hiện, vậy thì kỹ thuật Cửu nhi nhà ta liền bị người ta nghi ngờ."
"Nhưng vì sao ngươi lại có thể đi?" Nhị Lượng nói, gia hỏa này cũng không có luyện qua kỹ thuật trộm cắp mà.
Dung Uyên đáp: "Bởi vì bản tôn mạnh hơn so với các ngươi! Nếu các ngươi liên thủ đánh bại ta được, vậy đương nhiên có tư cách đi theo."
"Đánh thì đánh! Ta đi gọi Nhất Nhất, A Sinh, A Nguyệt bọn họ cùng lên!" Thực lực họ bị xem thường, Nhị Lượng phẫn nộ đi tìm viện binh.
Thế nhưng họ thua rồi, chỉ có thể để Dung Uyên một mình đi theo.
Cửu Thương Khung cũng không muốn, nhưng hắn bây giờ còn rất nhiều việc cần xử lý, cũng muốn tranh thủ thêm thời gian bên Tuyền Nguyệt, chỉ có thể để Dung Uyên được đắc ý rồi.
Sở Cửu Ca lấy được danh sách, danh sách này đều là những vương triều liên hợp lại đối kháng với Hồng Thiên vương triều, ép thất thúc khiến cho Nguyệt Ma Cung biến mất.
"Từng người một trộm, trộm xong liền gạch bỏ." Sở Cửu Ca cười nói.
"Thiên La vương triều, xong!" Đêm sâu, Sở Cửu Ca từ hoàng cung xa hoa chạy ra, đem cái tên đầu tiên trong danh sách gạch đi.
Ngày hôm sau, trên cửa lớn bảo khố Thiên La vương triều để lại một dòng chữ, "Đệ nhất thần trộm Nine đã ghé thăm, trộm sạch các ngươi, xem các ngươi có còn tiền mà điều động binh đi chinh chiến."
"Bệ hạ, trống không rồi, toàn bộ đều không còn rồi!"
"Bệ hạ, một chút cũng không sót lại."
Thiên La Hoàng còn phát hiện một việc khiến hắn suy sụp tột độ, đó chính là không chỉ bảo khố lớn bị trộm sạch, mà ngay đến tiểu kim khố của hắn cũng bị trộm sạch, một chữ cũng không để lại.
Hoàng cung chúng nhiều hộ vệ, nhiều cao thủ ám vệ như vậy, thế mà không một ai phát hiện có người lẻn vào hoàng cung trộm đồ, cả một đêm dài cũng không hề phát hiện.
Nếu Đệ nhất thần trộm này là đến ám sát hắn! Hắn vẫn còn mạng hay sao? Thiên La Hoàng cảm thấy sau gáy lạnh toát.
Cẩn Đế Hồng Thiên vương triều thật may mắn, lại có thể được một người tài năng như vậy đứng về phía hắn, một vị Thần y thì cũng thôi, lại xuất hiện thêm một tên Đệ nhất thần trộm.
Sở Cửu Ca duy trì một đêm trộm một vương triều, mỗi khi đến một vương triều, ban ngày cô và Dung Uyên sẽ đi dạo phố chơi đùa, đêm đến thì hành động, làm việc.
Đợi khi Sở Cửu Ca trộm sạch hơn mười vương triều mà không hề có thất bại, danh tiếng Đệ nhất thần trộm đã vang danh khắp vạn dặm Nam Vực.
Kỹ thuật của Đệ nhất thần trộm xuất quỷ nhập thần, thực khiến người ta cảm thán.
Từng vương triều có tiền, đột nhiên trở nên nghèo rớt mồng tơi.
Thực sự là không trêu chọc nổi mà!
Danh sách của Sở Cửu Ca có một nửa vương triều chuẩn bị của hòa, chúng từ bỏ, từ bỏ vì một Nguyệt Ma Cung mà đối đầu với Hồng Thiên vương triều, chỉ của Đệ nhất thần trộm tha cho chúng.
Đừng ra tay với quốc khố của chúng nữa, chúng vẫn cần ăn cơm, vẫn cần tu luyện, không thể không có tiền và tài nguyên.
Bây giờ cả Nam Vực, đối với Đệ nhất thần trộm không ai không biết, không ai không hay.
Nên biết không một tên trộm nào có thể trộm liên tiếp hơn mười vương triều, nhưng lại không bị bất kỳ ai phát hiện tung tích.
Thực lực hắn quá mạnh rồi, quả thực là tồn tại như thần trong giới trộm cắp.
Đương nhiên, cũng có một số tên cứng đầu không chịu khuất phục.
Bị một tên trộm nhắm trúng liền nhận thua, hoàn toàn đánh mất uy nghiêm vương triều chúng.
Chúng mời đến rất nhiều cao thủ trấn thủ bảo khố, thủ hộ nghiêm ngặt, đem cả hoàng cung bố trí như tường đồng vách sắt, thiết lập các loại cạm bẫy.
Chỉ cần Đệ nhất thần trộm dám xuất hiện, vậy thì hoàn toàn là tự sa vào lưới, chúng nhất định đem Đệ nhất thần trộm bắt được.
Những bố trí này của chúng, Sở Cửu Ca chỉ cần một ánh mắt, tản ra linh hồn lực, liền đem chúng nắm rõ mồn một.
Mai phục cấp bậc như vậy, nói thật cô hoàn toàn không thèm để tâm.
Cạm bẫy, hoàn toàn là trò chơi trẻ con.
Dưới sự phòng bị như vậy, Sở Cửu Ca vẫn nhẹ nhàng đem bảo khố của Thiết Huyết vương triều trộm sạch rồi, đến ngày hôm sau trời sáng cũng không ai phát hiện.
"Phế vật! Phế vật!" Thiết Huyết Hoàng nhìn thấy bảo khố trống không, tức đến thổ huyết, hắn điên tiết chửi rủa người bên dưới.
"Bệ hạ, chúng tôi thực sư không phát hiện có người đi vào, chẳng lẽ Đệ nhất thần trộm không phải là người, mà là một u linh!" Những cao thủ hộ vệ bảo khố cũng cảm thấy rất bứt rứt, hôm qua chúng thực sự một bóng người cũng chưa từng thấy.
Hắn giận dữ nói: "Đừng kiếm cớ nữa, đều do các ngươi quá phế vật đi!"
Tiếp theo mấy trạm, phòng vệ càng ngày càng sâm nghiêm, hận không thể đem hoàng cung chất đầy người, để cho Đệ nhất thần trộm một bước cũng không đi được, xem hắn trộm đồ thế nào.
Thế nhưng, vẫn là bị trộm rồi!
Các đại vương triều nghĩ hết mọi cách muốn đấu trí đấu dũng với Đệ nhất thần trộm, cuối cùng kỹ thuật của Đệ nhất thần trộm quá thần kỳ rồi, không phải những người phàm như chúng có thể tưởng tượng được.
Cho nên đã định sẵn những người phàm như chúng không thể nào làm rõ được Đệ nhất thần trộm rốt cuộc là thế nào làm được như vậy.
Bảo khố trên danh sách đều bị Sở Cửu Ca trộm sạch rồi, Đệ nhất thần trộm náo loạn một trận phong vũ tại Nam Vực đang chuẩn bị trở về nhà.
Cuối cùng cũng xong rồi!
Thế là bách đại vương triều tại Nam Vực, không còn ai dám huênh hoàng đòi chống đối Hồng Thiên vương triều nữa.
Dù sao những vương triều ngay đến hậu thuẫn cũng không còn tiền ủng hộ, căn bản không cách nào chịu được chi tiêu to lớn khi chiến tranh.
Những thứ trộm được từ bảo khố, Sở Cửu Ca toàn bộ đều đem hiếu kính cho thất thúc cô rồi.
Sở Cửu Ca nói: "Thất thúc, người lấy bảo bối của những gia hỏa đó đi giúp cho Hồng Thiên vương triều trở nên càng cường đại hơn đi! Cường đại đến chúng phải ngước nhìn Hồng Thiên vương triều, con xem cả Nam Vực này còn ai dám uy hiếp thất thúc nhà con."
Sở Cẩn Chi cười nói: "Ân!"
Sau khi Sở Cửu Ca trở về nhà, phát hiện mẫu thân nhà mình vẻ mặt ưu sầu, dường như xảy ra chuyện gì khiến người không vui.
"Ca nhi về rồi!" Nhìn thấy nữ nhi mình an toàn trở về, trên mặt Sở Tuyền Nguyệt mang theo nét cười.
Những ngày này Ca nhi rất nổi danh, trộm đến những tên hoàng đế nhảy lên nhảy xuống đòi ức hiếp đệ đệ cô đến khóc rồi, nghèo khóc.
"Mẫu thân, người có tâm sự sao?" Sở Cửu Ca hỏi.