Tiểu Thuyết [Dịch] My Dungeon Life: Rise Of Slave Harem - Whatsawhizzer

Thảo luận trong 'Box Dịch - Edit' bắt đầu bởi Mạnh Thăng, 25 Tháng sáu 2019.

  1. Mạnh Thăng

    Bài viết:
    8,713
    Chương 30

    Editor: Mạnh Thăng

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Giờ thì, cô thấy đấy, đằng kia là một con thây ma đơn độc. Hãy cố gắng tấn công nó".

    Trước khi chúng tôi rơi vào tình huống tồi tệ hơn, tôi muốn cô ấy làm quen với vũ khí. Trước khi chúng tôi chiến đấu theo cách của mình ra khỏi ngục tối, tôi muốn đảm bảo rằng cô ấy có thể xử lý nó. Thêm vào đó, có lẽ chúng tôi có thể lên được thêm một vài cấp độ. Tôi thậm chí còn cân nhắc việc trang bị chức năng Anh hùng và cố gắng lên cấp chức năng này. Các kỹ năng tôi mở khóa cùng Anh hùng nhất định phải thật mạnh. Chà, kĩ năng Hồi Phục không hoạt động được trong ngục tối, tôi đã thử nó rồi, vì vậy ngay cả những kỹ năng được trang bị trong Anh hùng cũng có những cái thất bại, nhưng tôi vẫn luôn có hy vọng với chúng.

    "Vâng, thưa Chủ nhân, tôi đã sẵn sàng." Lydia trông quyết tâm hơn trước; đuôi của cô ấy đang ngoe nguẩy vào một cách thích thú khi cô ấy giữ chặt thanh kiếm của mình trong đôi tay nhỏ bé.

    "Chờ đã, trước khi làm điều đó, hãy để tôi thử cái này. Hào Quang Thần Thánh!"

    Tôi đã cố gắng thử phép lên người cô ấy. Tôi khá tự tin rằng đây là một câu thần chú để buff năng lượng. Có lẽ nó sẽ giúp cô ấy chiến đấu với quái vật. Ở khía cạnh khác, có lẽ đó là thứ mà tôi có thể sử dụng lên các thây ma để làm suy yếu chúng.

    {Phép thuật này chỉ có thể được sử dụng trên các đồ vật. }

    "À.. có vẻ như tôi đã lạm dụng nó," tôi nói trong khi Lydia ngẩng đầu bối rối. "Hào Quang Thần Thánh!"

    Lần này, tôi nhắm đến thanh kiếm của cô ấy. Nó đột nhiên phát ra một màu trắng sáng và sau đó mờ đi. Sau đó, thanh kiếm có màu trắng và tỏa ra một chút ánh sáng. Đôi mắt của Lydia nhìn chằm chằm vào thanh kiếm trông có vẻ hơi ma thuật của cô ấy, và một vẻ hào hứng hiện lên trên khuôn mặt cô ấy.

    "Chủ nhân thật tuyệt vời."

    "Tôi chỉ có thể làm những gì tôi làm. Điều này sẽ giúp cho cô có nhiều sức mạnh hơn. Hãy tấn công khi chúng không để ý."

    Lydia gật đầu và giữ mình ngồi xổm, đợi thây ma quay đi chỗ khác. Sau đó, cô ấy lặng lẽ chạy về phía thây ma, di chuyển nhanh hơn tôi có thể trong khi không phát ra bất cứ tiếng động nào. Cô ấy thực sự có khả năng ẩn mình của một chú mèo. Cô ấy có thể là một kẻ thù thực sự đáng sợ nếu cô ấy muốn trở thành. Con thây ma thậm chí còn không quay lại khi cô ấy đánh nó từ phía sau. Có một tia sáng trắng và thứ âm thanh của da thịt cháy. Cú đánh vừa rồi trông tàn bạo hơn nhiều so với một cú chém đơn giản.

    Tuy nhiên, đây là một thây ma cấp 5, vì vậy chừng này là chưa đủ để tiêu diệt nó. Con quái vật quay lại và đánh mạnh vào Lydia. Tuy nhiên, sự nhanh nhẹn của cô ấy vượt xa những cú vồ của một thây ma, và cô ấy dễ dàng tránh được nó. Tôi sử dụng Hồi Máu Yếu lên nó, và con thây ma liền bị choáng. Cô ấy lại tận dụng cơ hội để tấn công. Chúng tôi cứ thế lặp lại ba lần, và con thây ma cuối cùng cũng ngã xuống. Tôi đã không thăng cấp, nhưng tôi có cảm giác mình sẽ thăng cấp rất nhanh theo cách này.

    "Chủ nhân.. chúng ta đã đánh bại hắn!" Cô ấy chạy đến chỗ tôi một cách hào hứng, đôi mắt sáng lên một cách thích thú.

    Tôi không hiểu tại sao cô ấy lại đứng đó cho đến khi cô ấy lúng túng ngả đầu về phía tôi. Tôi nở một nụ cười gượng gạo rồi xoa đầu cô ấy. Cô ấy nhắm mắt lại, và nụ cười ban nãy hiện rõ trên khuôn mặt. Tai cô liền giật giật. Tôi không thể ngăn bản thân lại, vì vậy tay tôi đưa ra và vuốt ve vành tai của cô ấy.

    "Ahnnn.." Lydia rên rỉ, nhưng rồi cô ấy lùi ra, nắm lấy tai và đỏ mặt. "Chủ nhân.. điều đó thật"

    "Xin lỗi.." Tôi đỏ mặt. "Tôi đã bị cuốn theo dòng cảm xúc trong chốc lát."

    "Không sao.. không sao.. vì đó là Chủ nhân," cô ấy nói, nhưng tôi nhận thấy cô ấy không đưa đầu cho tôi nữa.

    Có vẻ như tôi đã đẩy mọi thứ đi quá xa. Rốt cuộc, tôi hầu như không biết cô ấy. Thay vào đó, chúng tôi nên tập trung vào việc trốn thoát, nhưng đã hơi muộn, và tôi vừa mệt vừa đói.

    "Hãy tìm một nơi an toàn để nghỉ ngơi," tôi đề nghị.

    "Vâng, thưa Chủ nhân.." Cô ấy nói với một giọng ngượng ngùng, và bầu không khí giữa chúng tôi chợt trở nên kỳ lạ.

    Tôi không nên chạm vào tai cô ấy. Tôi thở dài một hơi.
     
    Chỉnh sửa cuối: 24 Tháng bảy 2021
  2. Mạnh Thăng

    Bài viết:
    8,713
    Chương 31

    Editor: Mạnh Thăng

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Mất nhiều thời gian để tìm một nơi trú chân hơn tôi nghĩ. Bất cứ khi nào chúng tôi gặp nhiều hơn một kẻ địch, chúng tôi phải rẽ theo hướng khác. Điều này khiến cho việc di chuyển trở nên chậm lại. Cũng có cảm giác như tầng 5 này có thể lớn gấp đôi tầng 1, nhưng nếu không so sánh các bản đồvới nhau, tôi không có cách nào để biết chắc điều này có đúng không.

    Cuối cùng, chúng tôi đã tiêu diệt thêm hai thây ma, và Lydia đã thăng cấp thành Kiếm sĩ cấp 4. Dù cho cô ấy đạt được những kỹ năng gì, tôi cũng không cách nào nhận biết được. Tôi cảm thấy hơi bực bội khi không biết cô ấy phải trải qua chuyện gì. Đối với tất cả những gì tôi biết, cô ấy có một phép thuật siêu đặc biệt có thể quét sạch tất cả kẻ thù của chúng tôi mà không gặp nguy hiểm. Chà, điều đó không có khả năng xảy ra. Mỗi cuộc chiến diễn ra theo cùng một cách. Lydia sẽ chém, tôi sẽ gây choáng, và sau đó cô ấy sẽ chém lại. Kể từ lần tấn công đầu tiên, cô ấy chưa bị thương lần nào và có vẻ tinh thần rất tốt.

    "Căn phòng này.. nó trông có vẻ hơi quen" tôi nói khi chúng tôi bước vào một căn phòng nhìn ra nhà thờ. "Đóng cánh cửa đó lại."

    Tôi dùng sức để đóng cánh cửa đá mà chúng tôi vừa đi qua và sau đó giúp Lydia đóng cánh cửa còn lại, hóa ra nó nặng hơn tôi tưởng, ngay cả với tất cả sức lực của cô ấy thì cũng không đóng được. Cô ấy đỏ mặt khi tôi đưa tay qua đầu cô và phụ đẩy. Với một chút may mắn, chúng tôi đã đóng và khóa được cả hai cánh cửa. Đây là kết thúc của ngày thứ hai đối với tôi trong ngục tối này. Chúng tôi đang ở một nhà thờ trông rất giống với nhà thờ mà tôi đã thấy ở tầng một. Có lẽ có một trong số những thứ này ở mỗi tầng của ngục tối.

    Tôi lấy đồ trong ba lô ra. Ba lô của Lydia đã bị đánh rơi khi cô ấy chạy trốn khỏi lũ thây ma, vì vậy những gì chúng tôi có chỉ là thức ăn từ ba lô của tôi. Cô ấy cảm ơn tôi đến mức rơi nước mắt khi tôi đề nghị được chia sẻ với cô ấy. Cô ấy nghĩ tôi sẽ để cô ấy chết đói sao? Chà, tôi chỉ có một tuần dự phòng cho một người. Giả sử phải mất một ngày ở mỗi cấp độ để trở lại, thì đó là một hành trình 4 ngày. Thật khó để vượt qua trong 4 ngày. Ngày cuối cùng đó, cả hai chúng tôi hẳn sẽ chết đói. Dù vậy, tôi không có ý định tiết kiệm khẩu phần ăn. Chúng tôi cần sức mạnh của mình nếu chúng tôi muốn vượt qua hầm ngục này, và tôi hầu như không biết ý nghĩa của việc ăn ít sẽ như thế nào.

    Lydia nhanh chóng đốt lửa trại và bắt đầu lấy vài món và nấu chúng. Tôi đã đề nghị nấu ăn, nhưng Lydia nhất quyết làm điều đó để thể hiện sự cảm kích của cô ấy. Tôi liền chuyển chế độ công việc của cô ấy về Đầu Bếp. Có lẽ lúc đó cô ấy sẽ có kinh nghiệm cho việc này. Tôi rất mong đợi sẽ có một cô gái làm thức ăn cho tôi. Tất nhiên, tôi đã ăn ở các nhà hàng trước đây, nhưng đây thực sự là lần đầu tiên tôi ăn thức ăn do một người không phải là mẹ tôi chế biến và bà ấy không hẳn là một người nấu ngon.

    "Đó là gì?" Lydia hỏi khi tôi đến gần một bức tường và tìm thấy một bức tranh tường quen thuộc ở đó.

    "Đó là câu chuyện của ngục tối này," tôi nói, nhìn lướt qua những bức tranh. "Hở? Đây là một câu chuyện khác!"

    "Ngài có thể kể cho tôi nghe được không?" Cô hỏi, cái đuôi ngoe nguẩy và ánh mắt tò mò khi cô đang khuấy nồi nước hầm.

    "Hmmm.. câu chuyện này nói về một cặp anh em ruột. Có một anh trai và em gái của anh ấy." Tôi đã giải thích. "Người anh trai luôn thề sẽ bảo vệ em gái của mình, và cặp đôi rất thân thiết. Cô thấy đấy, cha mẹ họ đã chết trong chiến tranh, và trong khi họ được phép sống trong làng, họ chỉ có nhau để nương tựa. Sau đó, một ngày nọ, những người nô lệ đến làng của họ. Họ là người đột lốt thú và đó là một ngôi làng da thú, và những người nô lệ đã tấn công ngôi làng để cướp nô lệ và bán chúng. Người anh trai cố gắng chạy cùng em gái nhưng cô không thể chạy kịp và bị tụt lại phía sau. Những kẻ nô lệ đã bắt được cô, trong khi anh trai chỉ có thể bất lực nhìn từ chỗ ẩn nấp của mình. Anh ấy đã thất bại trong việc bảo vệ gia đình cuối cùng mà anh ấy có".

    "Và sau đó?" Lydia đang rướn người về phía trước, tai cô ấy vểnh lên.

    "Mọi chuyện chỉ kết thúc ở đó. Anh ta rời đi để tìm kiếm sức mạnh trả thù những kẻ đã bắt em gái anh và bắt cô làm nô lệ. Có điều gì đó về việc gây dựng một đội quân để chống lại loài người, nhưng chỉ có vậy. Tôi cho rằng chúng ta cần tìm thánh đường tiếp theo nếu chúng ta muốn có thêm câu chuyện," tôi nói một cách không chắc chắn.

    "Chúng ta chắc chắn phải tìm!" Cô hào hứng đáp lại, nắm chặt chiếc thìa trong tay như một món vũ khí.

    Tôi chỉ không hiểu nó liên quan như thế nào với phần đầu tiên của câu chuyện. Đó là một câu chuyện đơn giản. Nếu đây chỉ là câu chuyện của Mina, thì Mina có phải là người em gái đã bị bắt cóc không? Đây có phải là cách cô ấy trở thành nô lệ? Tôi cảm thấy nó giống như một câu đố, và tôi chỉ còn thiếu một vài mảnh để hiểu toàn bộ câu chuyện.
     
  3. Mạnh Thăng

    Bài viết:
    8,713
    Chương 32

    Editor: Mạnh Thăng

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cuối cùng chúng tôi đã quyết định qua đêm trong một cái nhà thờ lớn. Lydia đã cố gắng hết sức với khẩu phần ăn mà tôi cung cấp, nhưng chúng khá nhạt nhẽo. Tôi phải nói với cô ấy rằng nó rất ngon. Dù gì nó cũng được nấu bởi một cô gái xinh đẹp nên tự nhiên sẽ tốt hơn. Đồ ăn có thể cải thiện khi công việc Đầu Bếp lên cấp 2, nhưng có lẽ cô ấy sẽ phải nấu một vài bữa trước. Chờ đã, công việc Đầu Bếp thậm chí đã hoạt động theo cách đó? Công việc đó có thể chỉ cho phép ai đó nấu những món ăn phức tạp hơn, thay vì làm những món ăn bình thường ngon hơn. Nghiên cứu thêm có lẽ là điều cần thiết lúc này. Tôi có thể cần phải nấu ăn. Dù sao thì tôi cũng đã quen với việc tự nấu ăn.

    Tôi đã đưa cho Lydia cái túi ngủ của tôi, nhưng cô ấy tuyệt đối không lấy nó, khăng khăng rằng cô ấy phải ngủ trên sàn nhà. Nếu tôi có thêm can đảm, tôi có thể đã đề nghị ngủ chung với cô ấy trong chiếc túi này. Tôi không nghĩ cô ấy sẽ cảm thấy phiền. Tuy nhiên, sau vụ tai nạn đó, tôi không muốn mọi thứ trở nên khó xử giữa chúng tôi nữa nên đã không đề cập đến.

    Chúng tôi thức dậy vào sáng hôm sau, ăn vài miếng lương khô, rồi cẩn thận mở cửa. Đã đến lúc bắt tay vào cuộc chạy trốn của chúng tôi. Rất khó có khả năng nhóm thám hiểm sẽ sớm xuống được tầng này. Công cuộc giải cứu có thể mất vài tuần. Vì vậy, chúng tôi không có lựa chọn nào khác ngoài việc tiếp tục tiến lên. Chúng tôi tìm thấy cầu thang xuống trước khi chúng tôi tìm thấy cầu thang lên. Phải mất một lúc tôi mới nhận ra cầu thang đi lên ở đâu vì xung quanh nó toàn là thây ma và đám xương.

    Cho đến thời điểm đó, chúng tôi đã cố gắng tránh các cuộc chạm trán, và nếu có phải đánh nhau thì thường chỉ có một tên. Sau lần chém giết gần đây nhất, chức vụ Kiếm Sĩ của Lydia đã lên cấp 5 và chức vụ Pháp Sư Trắng của tôi lên cấp 7. Đây có thể được coi là một tỷ lệ đáng kinh ngạc đối với người bình thường, nhưng chúng tôi đang nghiêm túc đặt tính mạng của mình lên hàng đầu. Nếu không có Hào Quang Thần Thánh và tốc độ của Lydia thì hẳn chúng tôi đã không thể giữ nổi cái mạng nhỏ của mình. Thậm chí kể cả khi chỉ có 2 tên, chúng tôi cũng vẫn lựa chọn việc chạy trốn cho đến khi chúng mất dấu chúng tôi.

    Đó là khoảng thời gian trước khi tôi lên cấp. Ở cấp 7, câu thần chú tôi nhận được là Tổn Thương Xác Sống. Nó gây sát thương nhiều hơn một chút so với Hồi Máu Yếu, và nó sử dụng ít năng lượng hơn rất nhiều. Phép thuật này cũng nhắm tới đối phương nhanh hơn nhiều. Có thể nói rằng, tôi đã tự tin hơn rất nhiều sau khi lên đến cấp độ này, và chúng tôi cũng bắt đầu chiến đấu với 2 tên một lúc. Tuy nhiên, cuối cùng chúng tôi cũng đã đạt đến điểm mà lũ thây ma kéo đến quá đông để có thể làm bất cứ điều gì tương tự với chúng. Bất kỳ nỗ lực nào để thu hút sự chú ý của thây ma đều dẫn đến việc bốn tên hoặc hơn đuổi theo chúng tôi.

    "Chúng ta cần nhử chúng" tôi nói. "Chúng ta sẽ thu hút sự chú ý của bốn tên và dẫn họ theo chân ta. Tôi sẽ sử dụng những phép thuật mà tôi có thể dùng để hạ gục chúng cho đến khi chỉ còn lại hai tên. Cô có thể hạ gục hai người còn lại không?"

    Đến thời điểm này, chúng tôi đã chiến đấu cả ngày, và Lydia đã quen với việc phải đối mặt với một thây ma. Động tác của cô ấy trông lưu loát hơn rất nhiều khi cô ấy đã quen dần với thanh kiếm. Chúng tôi chỉ tình cờ gặp một bộ xương khác trên tầng này, và thanh kiếm của nó không đẹp bằng thanh kiếm mà cô ấy lấy được, vì vậy thanh kiếm trước đó vẫn được cô ấy dùng tới tận bây giờ. Đối với Hào Quang Thần Thánh, tôi cần sử dụng nó khoảng mười phút một lần để duy trì ánh sáng và gia tăng tính sát thương cho nó.

    "Được rồi! Đi nào!"

    Cứ như vậy, chúng tôi dần triệt hạ mối đe dọa mang tên thây ma này. Các cấp độ ngày càng khó để thăng cấp hơn khi chúng tôi ở cấp độ này. Vì tôi không đạt được cấp độ mới cho chức vụ Pháp Sư Trắng của mình nên tôi đã cân nhắc các lựa chọn khác có thể gia tăng sự ổn định của cả hai. Gần cuối một vài trận chiến khi Lydia đang xử lý nốt con thây ma cuối cùng, tôi chuyển sang chức vụ Anh hùng để nó lấy kinh nghiệm thay thế. Sau một vài lần tiêu diệt, nó đã tăng thêm một cấp.

    {Bạn đã mở khóa kỹ năng Anh hùng: Chuyển đổi vị trí. }

    Và kỹ năng này hơi vô dụng. Tôi đã thực hành nó một vài lần với Lydia, người đã vỗ tay phấn khích bởi thứ về cơ bản là một phép dịch chuyển. Kỹ năng cho phép tôi hoán đổi vị trí với bất kỳ ai trong nhóm của mình. Nó có thể được sử dụng ngay lập tức, nhưng nó đã khóa chân chúng tôi tại chỗ trong khoảng 2 giây sau đó, khiến câu thần chú trở nên cực kỳ tệ hại. Nếu tôi là một anh hùng thực sự, tôi có thể sử dụng nó để hạ gục một ai đó đang gặp nguy hiểm. Tuy nhiên, để hỗ trợ, tôi chỉ có thể ném nhóm của mình xuống gầm xe buýt và bỏ chạy trước khi bị trúng đạn. Vì sẽ không có cảnh báo nào cho họ, họ chắc chắn sẽ bị đánh ở vị trí của tôi. Đó là kỹ năng thụt rửa đỉnh cao nếu tôi là người sử dụng nó. Tôi quyết định quay trở lại chức vụ Pháp Sư Trắng và hy vọng tôi có thêm những câu thần chú có thể hỗ trợ việc tiêu diệt xác sống.

    Cuối cùng thì chúng tôi cũng đã dọn sạch được hành lang với những thây ma trong đó. Bây giờ chúng tôi có thể tiến lên tầng 4. Đó là khi tôi nhận thấy rằng cầu thang chỉ dẫn lên khoảng ba bậc. Chờ đã, tại sao lại có đống đổ nát ở đây?

    "Nghiêm túc đấy chứ?" Tôi nói trong sự hoài nghi. "Một hầm ngục thậm chí có thể gian lận như thế này?"

    Cầu thang đã bị sập. Những tảng đá khổng lồ giờ đã cản đường chúng tôi ra khỏi mê cung.

    "Điều này chắc hẳn đã được.. các chủ nhân khác làm." Lydia vừa nói vừa đặt tay lên viên đá. "Ngài ấy đã sử dụng các chiến thuật tương tự trước đây để ngăn kẻ thù đuổi theo."

    "Người quý tộc đó thực sự đã bỏ chúng ta ở lại đến chết," tôi rên rỉ thảm thiết.

    "Ngục tối này sẽ tự lành trong vài ngày," Lydia giải thích. "Chúng ta phải làm gì đây, thưaChủ nhân?"

    "Chúng ta có thể hết thức ăn vào lúc đó. Chúng ta không có lựa chọn nào khác ngoài việc tiếp tục đi xuống và hy vọng rằng sẽ nhận được một loại phép thuật nào đó cho phép chúng ta lên trở lại mặt đất." Tôi trả lời trong sự hối hận

    Nếu chúng tôi có thể đáp xuống một cái bẫy giống như cái bẫy đã đưa tôi lên tầng 5 theo chiều ngược lại, đó sẽ là điều tốt nhất.
     
  4. Mạnh Thăng

    Bài viết:
    8,713
    Chương 33

    Editor: Mạnh Thăng

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
  5. Mạnh Thăng

    Bài viết:
    8,713
    Chương 34

    Editor: Mạnh Thăng

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
    Chỉnh sửa cuối: 2 Tháng mười một 2021
  6. Mạnh Thăng

    Bài viết:
    8,713
    Chương 35

    Editor: Mạnh Thăng

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
  7. Mạnh Thăng

    Bài viết:
    8,713
    Chương 36


    Editor: Mạnh Thăng


    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
  8. Mạnh Thăng

    Bài viết:
    8,713
    Chương 37

    Editor: Mạnh Thăng

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Có vẻ như tôi đã mắc một chút sai lầm. Tôi đã để Lydia chui vào chăn ngủ cùng mình vì tôi cảm thấy tồi tệ và muốn tỏ ra bình tĩnh vào lúc đó. Kết quả là tôi thực sự khó ngủ. Cánh tay của Lydia đặt trên ngực tôi và khuôn mặt của cô ấy ở ngay cổ tôi. Mỗi khi cô ấy thở ra, tôi có thể ngửi thấy hơi thở thơm tho của cô ấy và cảm nhận được hơi ấm của nó ngay trên cổ mình. Tôi chưa bao giờ gần gũi với một cô gái như thế này trước đây. Nỗ lực rủ con gái đi chơi trước đây của tôi hầu như đều thảm hại, và vì vậy điều này hoàn toàn nằm ngoài dự tính của tôi.

    Cô ấy cực kỳ xinh đẹp. Trên tất cả các phương diện, tôi thậm chí không nên bị thu hút bởi cô ấy. Có lẽ cô ấy đã không tắm trong nhiều ngày. Cô ấy ở dơ, cô ấy không trang điểm, và cô ấy đang mặc chiếc áo sơ mi dự phòng của tôi theo đúng nghĩa đen. Tuy nhiên, tôi đã cố kìm nén để không đè cô ấy xuống. Việc cô ấy được đào tạo để trở thành một cô gái lịch sự khiến tôi không ngừng suy nghĩ về tất cả những điều bẩn thỉu mà cô ấy phải biết. Tôi đã lớn lên trong thời đại internet, vì vậy tôi đã được tiếp cận những thứ đồi trụy, nhưng cô ấy thực sự đã có kinh nghiệm thực tế. Chà, cô ấy là một trinh nữ, nhưng ít nhất cô ấy phải thực hành trên một quả chuối hay gì đó!

    Nếu tôi mua cô ấy.. tôi có thể có cô ấy không? Cô ấy đã gọi tôi là chủ nhân. Mối quan hệ này đã là chủ-nô rồi. Tôi không thể đẩy mọi thứ vào lãnh thổ nô lệ tình dục sao? Điều đó có thực sự sai lầm không? Không.. điều đó sẽ sai. Cô ấy không phải của tôi, và ngay cả khi tôi mua cô ấy, tôi cũng nên trả tự do cho cô ấy, bởi vì đó là điều đúng đắn nên làm. Nếu tôi lợi dụng nô lệ, tôi làm sao có thể nhìn vào mắt gia đình mình khi tôi qua đời? Chà, ai biết được liệu có linh hồn nào của họ có thể đến được thế giới này hay không, chứ đừng nói đến việc đi xuống hầm ngục này.

    Đến khi trời sáng, tôi đã trốn khỏi vỏ bọc và tự mình chuẩn bị bữa sáng. Lydia vẫn còn trong chăn, nhưng cô ấy đã thức dậy và ngẩng đầu lên. Áo sơ mi của tôi rủ xuống, tôi chỉ nhìn thoáng qua áo cô ấy khi cô ấy ngước lên nhìn tôi với đôi tai mèo dễ thương giật giật trên đầu. Ah! Tôi đã tự hủy bản thân mất rồi!

    "Hồi Phục Yếu" Tôi thở dài, cuối cùng cũng có thể cưỡng lại nhìn cô ấy một chút.

    Hồi phục là vô cùng có lợi trong trường hợp này. Có thể chữa khỏi vết bỏng thật sự rất tuyệt. Không, tôi không để ý đến tiếng sột soạt đằng sau khi cô ấy thay lại bộ đồ nô lệ cũ, vừa vặn hơn với cô ấy. Tôi đã giặt nó bằng thứ nước tốt nhất có thể và khâu những vết rách có thể. Nó trông vẫn tả tơi, nhưng cơ thể cô ấy không còn tiếp xúc với tôi nữa.

    "Ngài đang làm gì vậy?" Cô ấy hỏi, cuối cùng cũng hoàn toàn mặc quần áo vào người.

    Tôi giải thích để mắt không di chuyển khắp cơ thể cô ấy. "Đây là món mà tôi đã tự nghĩ ra."

    Về cơ bản nó chỉ là cơm với một ít thịt. Ngay khi tôi chia 2 phần cho Lydia và tôi, 1 dòng chữ chợt lướt qua tầm nhìn của tôi.

    {Bạn đã tạo ra món ăn của riêng mình. Bạn đã mở khóa công việc: Đầu bếp. }

    Ồ, tuyệt vời. Bây giờ tôi có thể nấu ăn ngon như Lydia. Thật tiếc là trong hai ngày nữa chúng tôi không còn gì để ăn và thực sự sẽ chết đói.
     
    Tiên Nhi, Lagan, Hạ Như22 người khác thích bài này.
  9. Mạnh Thăng

    Bài viết:
    8,713
    Chương 38

    Editor: Mạnh Thăng

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
  10. Mạnh Thăng

    Bài viết:
    8,713
    Chương 39

    Editor: Mạnh Thăng

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
    Chỉnh sửa cuối: 17 Tháng năm 2023
Trả lời qua Facebook
Đang tải...