Chương 1. Thiếu niên dưới bóng cây loang lổ.
[BOOK]Chu Khanh Khanh cùng các đường muội xếp thành một hàng, đỡ cây thang mà leo lên nhìn sang phía bên kia bờ tường. Bên kia bờ tường là một sân viện trang nhã thanh tĩnh, trong sân có một thiếu niên chừng mười bốn mười lăm tuổi đang đọc sách. Hắn quay ngang người về phía các nàng, nhìn từ bên này thì thấy hắn xem sách có vẻ vô cùng chuyên chú.
Thiếu niên kia lớn lên mày kiếm mắt sáng, da hắn trắng tinh, tóc dài đen như mực nước. Ngón tay hắn thon dài, dáng người cao gầy làm tôn lên khí chất văn nhã, thoạt nhìn có vẻ tốt đẹp cực kỳ.
Các cô nương Chu gia nhìn thiếu niên kia đến ngẩn người, chỉ cảm thấy những người như vậy có lẽ ngay cả quần áo cũng sẽ nhuốm mùi của bút mực. Đại đường tỷ bỗng nhớ đến những vai nam trong các vở kịch tài tử giai nhân liền không kìm được mà cảm thán:
"Sau này Chu biểu ca nhất định sẽ đề danh bảng vàng."
Từ trước đến nay, nhị đường tỷ và đại đường tỷ vẫn luôn không hợp nhau, nàng nghe vậy liền khinh thường:
"Cho dù huynh ấy đề danh bảng vàng thì người ở nhà chờ đợi huynh ấy cũng không phải là tỷ."
Đại đường trừng mắt: "Muội nói bậy cái gì đó?"
Nhị đường tỷ đương nhiên không chịu thua, đáp: "Nói ai thì người đó tự biết."
Chu Khanh Khanh ngậm một viên kẹo đường trong miệng, nàng nhìn sang phải rồi lại nhìn sang trái nhưng vẫn không rõ vì sao hai vị tỷ tỷ lại đột nhiên cãi cọ. Bỗng dưng, đại đường tỷ nói nhỏ gì đó làm nhị đường tỷ tức đến phùng má trợn mắt, vươn tay đẩy mạnh nàng ấy ra. Đại đường tỷ không kịp phòng bị nên trượt chân ngã khỏi thang, kêu lên thảm thiết.
Cũng may phía dưới có mấy nha đầu đang đỡ thang cảnh giác trông chừng, bọn họ ba chân bốn cẳng chạy đến muốn đỡ đại tiểu thư, nhưng nàng vẫn bị ngã sõng soài đè lên bọn họ. Nhị đường tỷ sợ tới mức mặt trắng bệch như tờ giấy, nước mắt tuôn như mưa. Nàng đứng trên cây thang lung lay sắp đổ, khuôn mặt có vẻ vô tội đáng thương, nhìn về phía đại đường tỷ chối tội:
"Ta không cố ý."
Nhưng lời còn chưa dứt, bọn nha đầu đã sợ hãi hô to:
"Đại tiểu thư! Xin đại tiểu thư bớt giận, không được đâu!"
Đại đường tỷ giận dữ hét rống lên:
"Chu lão nhị hại ta, ta không thể tha cho nó".
Sau đó, cây thang mà nhị đường tỷ đứng rung lắc một cái, nàng khóc lớn cũng ngã xuống theo.
Bọn nha đầu và bà tử đều hoảng hốt kinh hô, bên dưới lại náo loạn ầm ĩ một trận. Hai vị cô nương lớn tiếng khóc nháo, không ai chịu nhường ai.
Biến cố chỉ xảy ra trong chốc lát, Chu Khanh Khanh vốn còn đang vô tư ngậm kẹo, vì chuyện này mà giật mình đến mức mắc nghẹn đường vào cổ họng, nàng thật vất vả mới phun được viên kẹo ra, đỏ mắt rưng rưng mà vỗ ngực thở hổn hển.
Bên kia tường, Chu Gia Tiên nghe thấy động tĩnh liền ngẩng đầu nhìn về phía bên này, ánh mắt điềm tĩnh, cả người đều yên tĩnh mà quan sát, giống như một nhánh hoa lan lẳng lặng nở rộ trong u cốc. Khoảnh khắc ánh mắt của Chu Khanh Khanh và hắn chạm nhau, nàng ngượng ngùng đỏ bừng mặt, muốn c ười lại không dám, nhưng nếu không cười lại cảm thấy không được tốt lắm. Có lẽ Chu Gia Tiên nhận ra nàng đang lúng túng, hắn liền bình tĩnh nhìn nàng mà nở nụ cười. Đôi mắt hắn đen nhánh, giống như được phủ một tầng hơi nước mờ nhạt, môi hồng răng trắng nên khi cười rộ lên thật sự rất đẹp. Chu Khanh Khanh nhìn đến ngây người, đôi mắt vừa to tròn của nàng cũng vô thức mà cong lên như một cặp trăng khuyết vô cùng đáng yêu, trái tim nho nhỏ trong lồng ngực cũng trở nên loạn nhịp.
Bỗng nhiên, một tiếng quát ồm ồm giận dữ vang lên:
"Các ngươi đang làm cái gì?"
Xung quanh đột nhiên lặng ngắt như tờ, hai đường tỷ của Khanh Khanh sợ hãi trốn ra phía sau đám nha hoàn bà tử.
Chu Khanh Khanh ngơ ngác đứng nhìn Chu Lão thái gia đang sầm mặt bước đến. Tổ phụ uy nghiêm, từ trước đến nay nàng vẫn luôn sợ tổ phụ. Cho nên lúc này nàng đã sợ đến mức quên cả xuống thang, cứ đứng ở đó mà ngây ra như phỗng.
Các đường tỷ cũng rất sợ tổ phụ, đại đường tỷ khóc trước:
"Là do tam muội tò mò kêu chúng con cùng muội ấy đến đây xem náo nhiệt."
Nhị đường tỷ cũng khóc theo nhưng gian trá hơn, nàng không nói gì cả, chỉ liên tục gật đầu phụ họa.
Chu lão thái gia nghiêm khắc nhìn Chu Khanh Khanh. Nàng còn đang đứng run run ngơ ngác trên cây thang, lúc này mới giật mình giải thích:
"Không phải con, là đại tỷ tỷ.."
Nhưng nàng còn chưa dứt lời, Chu lão thái gia lại ồm ồm quát mắng:
"Sao còn chưa xuống đây? Muốn bị mất mặt đến khi nào?"
Chu Khanh Khanh tủi thân, nàng bẹp miệng khóc rống lên, không muốn đi xuống khỏi thang, nhưng đến cùng cũng không nói thêm cái gì.
Tất cả mọi người thở phào nhẹ nhõm. Nếu tam cô nương thực sự nói ra, đại cô nương làm sao còn có mặt mũi mà gả chồng được nữa? Đến lúc đó thì thanh danh của các cô nương Chu gia cũng mất hết sạch.
Chu lão thái gia bất đắc dĩ mà thở dài, sai đám ma ma đứng cạnh:
"Nhanh đến đó ôm nha đầu kia xuống đây, ồn ào đến nỗi làm ta choáng váng cả đầu."
"Con sẽ không xuống trừ khi các tỷ tỷ nhận lỗi."
Chu Khanh Khanh đứng trên cầu thang phụng phịu xoay người, xoay hai lần liền thấy mất mặt, nàng lặng lẽ quay đầu lại nhìn Chu Gia Tiên nhưng trong viện nào còn bóng dáng của hắn. Hắn cứ vậy mà đi hay sao? Chu Khanh Khanh thấy hơi thất vọng, đúng lúc không chú ý liền bị ma ma ôm xuống thang, xách nàng như xách gà con đi đến trước mặt tổ phụ.
Đại đường tỷ và nhị đường tỷ bị đánh hai mươi roi vào lòng bàn tay, còn bị phạt đóng cửa phòng cấm túc mười ngày, riêng Chu Khanh Khanh chỉ bị đánh mười cây vào bàn tay nhưng lại không được ăn cơm chiều. Bữa cơm chiều luôn có món yêu thích nhất của nàng, chính là bánh bao nhân gạch cua. Đương gia trong nhà là đại bá mẫu, phụ thân lại đi xa không ở nhà mà mẫu thân nàng sống vốn đã không dễ dàng gì, nàng phải xin nhiều lần mới có bánh ăn nhưng đáng tiếc hôm nay nàng lại không thể đến. Chu Khanh Khanh tủi thân buồn bã, cảm thấy hôm nay chính là ngày xui xẻo nhất trong đời mình.
Rõ ràng là đại đường tỷ muốn đến nhìn trộm Chu biểu ca, tỷ ta sai người nghe ngóng được Chu biểu ca đang đọc sách ở sân viện bên kia, nhị đường tỷ cũng sai bọn nha đầu mang cây thang đến. Nàng chỉ là tình cờ đi ngang qua liền bị các tỷ tỷ nhất quyết giữ lại, vậy thì tại sao các tỷ ấy có thể ăn cơm chiều mà chỉ riêng nàng là không được ăn? Hơn nữa, không một ai chịu tin lời nàng nói, tất cả đều cho rằng nàng nghịch ngợm nên mới gây họa. Đại bá mẫu và nhị bá mẫu thậm chí còn liên tục nhắc nhở mẫu thân phải quản giáo nàng cho tốt. Mẫu thân cũng chẳng thể phản bác lại.
Bây giờ nghĩ lại, càng nghĩ đến đêm nay sẽ không được ăn bánh bao gạch cua là Chu Khanh Khanh càng cảm thấy uất ức. Nàng tức giận chạy vào vườn, nhanh nhẹn bò lên một cây hoa quế già, trốn trên nhánh cây mà hờn dỗi.
Mặt trời sắp xuống núi, trên không trung chỉ còn sót lại vài tia nắng màu ráng chiều yếu ớt. Chu Khanh Khanh đã đói đến hoa cả mắt, nhưng nếu bây giờ lại trở về thì rất mất mặt.
Nàng vừa mệt vừa đói, lại tủi thân, nhưng ngửi hương hoa quế nhàn nhạt dễ chịu liền cứ thế mà mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
Đang lúc ngủ mơ, đột nhiên nàng ngửi thấy một hương vị đồ ăn thơm nức mũi, con sâu thèm ăn trong bụng cũng không nhịn được mà ngo ngoe thức dậy. Chu Khanh Khanh chép chép miệng, thầm nghĩ bản thân có lẽ lại thèm ăn đến mức gặp ảo giác. Nàng chán nản nâng tay lên che mặt, quyết định gạt đi hương thơm ngào ngạt đó. Thế nhưng mùi hương ấy nhất định không tản đi mà cứ lảng vảng trước mặt khiến cho nàng thèm nhỏ dãi.
Không đúng! Có người đang trêu đùa nàng! Chu Khanh Khanh xoay người ngồi dậy, thấy phía đối diện xuất hiện một đôi mắt. Trong bóng đêm, đôi mắt kia loé lên u quang. Chu Khanh Khanh hoảng sợ hét lên:
"Maaa!"
Một bàn tay ấm áp thuần thục che miệng nàng lại, hơi thở của người nọ phả lên trên mặt khiến nàng ngứa ngáy, trên người hắn còn có hương cỏ xanh quen thuộc. Chu Khanh Khanh tức tối mà thở hổn hển, kéo tay người kia ra, nhướn mi mắng:
"Lương Phượng Ca! Lại là cái tên đáng ghét nhà ngươi!"
Thiếu niên cười khẽ một tiếng rồi buông nàng ra, lười biếng nói:
"Lại gặp rắc rối à? Biết ngươi không ăn cơm chiều nên ta cố ý đem đồ ăn tới cho ngươi nhưng ngươi lại mắng ta? Ngươi thật vô lương tâm."
Hắn nói câu "thật vô lương tâm" kia với ngữ khí nhẹ nhàng uyển chuyển, làm người nghe không khỏi nổi lên một tầng da gà. Chu Khanh Khanh xoa tay hai cái, tươi cười: "Ngươi mang món ngon gì cho ta?"
Trăng dần dần lên cao, ánh trăng vụn vặt rơi rớt đầy khắp cành cây tán lá. Thiếu niên đối diện đang lười biếng dựa trên nhánh cây, tà tứ liếc nhìn Chu Khanh Khanh nói:
"Gọi một tiếng dễ nghe chút xem nào."
"Ca ca!"
Chu Khanh Khanh cười nịnh nọt, cặp mắt tròn xoe lấp lánh, đôi tay đan nhau đặt trước ngực giống như một con sóc béo tham ăn.
"Ngoan." - Lương Phượng Ca nở nụ cười, nhéo mạnh cặp má phúng phính của nàng một cái, đưa qua một chiếc hộp - "Không được gọi người khác như vậy nghe chưa."
Trong hộp quả thật là bánh bao nhân gạch cua mà Chu Khanh Khanh ngày đêm thương nhớ. Hai mắt nàng lập tức sáng lên, bàn tay thuần thục cầm lên cái đĩa nhỏ mà lấy bánh ra, chuẩn bị mở miệng cắn một miếng.
Đôi mắt phượng hẹp dài của Lương Phượng Ca lộ ra ý cười, không chút khách khí đánh lên mấy ngón tay múp míp trắng nõn của Chu Khanh Khanh, ghét bỏ nói:
"Dơ muốn chết!"
Lại không biết hắn lấy từ đâu ra một chiếc khăn ướt, kéo tay Chu Khanh Khanh qua lau tay cho nàng cẩn thận từng chút một.
Chu Khanh Khanh nổi da gà:
"Sao tự nhiên ngươi tốt với ta như vậy?"
Nàng ở trên cây hoa quế khá lâu, mái tóc cùng da thịt đều nhuốm một loại hương thơm ngọt ngào. Lương Phượng Ca hít mạnh hai ngụm khí. Hắn chột dạ, giống như bị bỏng mà rút nhanh tay về, xấu xa nói:
"Tại sao ta lại đối xử tốt với con heo? Đương nhiên là vì ta muốn ăn thịt heo."
Chu Khanh Khanh trừng hắn một cái, hừ hừ nói: "Nói đi, muốn ta giúp ngươi làm chuyện gì?"
Lương Phượng Ca trầm mặc nhìn nàng một lúc, ánh mắt dừng trên nơi hơi phồng lên trước ngực nàng, con ngươi tối thêm vài phần nhưng giọng điệu vẫn cà lơ phất phơ:
"Ngươi trưởng thành rồi, đã biết bắt đầu tư xuân."
"Khụ khụ!"
Chu Khanh Khanh bị nước bánh bao gạch cua làm cho sặc nghẹn. Sau khi bình tĩnh lại, nàng nổi giận:
"Sao mồm miệng ngươi lại hư như vậy, tư xuân cái gì? Ta không phải là một nữ nhân hư hỏng!"
Tư xuân thì có nghĩa là nữ nhân hư sao? Lương Phượng Ca cười ha ha, ra vẻ tán đồng nói:
"Đúng, ngươi nói rất đúng, ngươi không phải nữ nhân hư hỏng, cùng lắm chỉ được coi là nữ tử hư hỏng thôi."
Chu Khanh Khanh ăn xong một cái bánh bao mới hiểu được ý hắn nói, nàng liền nhào qua véo hắn:
"Ngươi thật sự quá đáng ghét!"
Lương Phượng Ca khẽ mỉm cười, giống như vô ý mà ôm nàng một chút:
"Khanh Khanh, hay là để cha ta cùng tổ phụ của ngươi bàn bạc gả ngươi cho ta nhé?"
Chu Khanh Khanh cứng đờ người, không cần nhìn nàng cũng biết mình mặt đỏ tía tai. Chẳng hiểu sao lúc này nàng lại nhớ đến nụ cười thanh nhã của Chu Gia Tiên, liền tức giận nói:
"Ngươi lại nói lung tung nữa thì ta sẽ không thèm để ý tới ngươi. Ai muốn gả cho tên xấu xa như ngươi cơ chứ!"
Một nửa gương mặt của Lương Phượng ca được ánh trăng chiếu đến trắng như tuyết, nửa còn lại thì bị bóng râm của tán cây che phủ. Hắn lười biếng mà nở một nụ cười, nói:
"Ngươi đỏ mặt đến như vậy mà vẫn còn nói mình không tư xuân? Để ta đoán xem, ngươi vừa ý cái đồ tồi họ Chu kia à?"
"Ta không nói chuyện với ngươi nữa."
Tâm sự từ tận đáy lòng bị người ta nhìn thấu như vậy khiến Chu Khanh Khanh cảm thấy xấu hổ và quẫn bách vô cùng. Nàng buông chiếc bánh bao gạch cua mà mình yêu thích nhất trong tay xuống, không nói tiếng nào mà trượt xuống khỏi cây chuẩn bị rời đi.
Lương Phượng Ca không giữ nàng lại. Chu Khanh Khanh có chút bất an, nàng đi được vài bước đã quay lại, nhìn thấy Lương Phượng Ca vẫn đang nghiêng người dựa vào chạc cây. Hắn không hề nhúc nhích, áo choàng màu trắng rũ xuống được ánh trăng chiếu qua mà lấp lánh ánh bạc.
Không biết vì sao trong lòng Chu Khanh Khanh bỗng buồn bã, nàng thấp giọng nói:
"Sau này chúng ta không nên như thế này, mẫu thân nói ta đã trưởng thành, không thể không có quy củ giống như trước kia. Nếu không.."
Nếu không gia đình phu quân tương lai sẽ ghét bỏ.
Lương Phượng Ca không trả lời nàng, chỉ cười lạnh một tiếng.
Chu Khanh Khanh thấy hắn im lặng, đành phải quay người rời đi. Nhưng đi chưa được bao xa đã nghe thấy Lương Phượng Ca ở đằng sau nói:
"Chu Khanh Khanh, nếu như ngươi dám gọi người khác là ca ca, ta sẽ giết hắn!"
Chu Khanh Khanh giật mình, có cảm giác hắn nói vậy là nói thật, nhưng rồi lại không cho là đúng. Nàng cúi đầu nói:
"Ngươi đi nhanh đi, nếu để tổ phụ ta biết ngươi lại lén đến đây ngài sẽ rất tức giận. Chuyện này làm ầm lên sẽ rất khó coi."
Nàng nói xong, cũng mặc kệ Lương Phượng Ca có nghe thấy hay không, chỉ rảo bước nhanh chóng rời đi.[/BOOK]