Chương 10: Vật chất hắc ám trong thịt dị thú
"Chào đồng học Diệp Văn Nhã, tôi là Bạch Hạ, vừa rồi thật sự rất cảm ơn cậu, nhưng mà cậu dùng dược tề gì mà lợi hại quá vậy?"
Bạch Hạ lắc lắc cái đầu còn hơi choáng váng, hai ba bước đi đến bên cạnh Diệp Văn Nhã, vẻ mặt dùng bái nhìn cô, biết ơn trong mắt gần như sắp hóa thành thực chất, "Diệp đồng học à, nếu không có cậu thu cứu tôi và pm, chắc bây giờ tôi và lão Phan đã biến thành đồ ăn của dị thú rồi."
"Trước kia tôi thường nghe đồn rằng để cậu tới học viện Quân sự hoàng gia đế quốc học tập chính là lãng phí tài nguyên công cộng của quốc gia.. Lúc ấy tôi còn không tin nhưng bây giờ thì đã tin rồi.. Diệp đồng học, cậu giỏi như vậy thì tội gì còn phải học tập trong trường học? Trực tiếp xin học viện cho thi tốt nghiệp rồi đi làm lão sư không phải là tốt hơn sao? Học cùng một lớp với đại tỷ như cậu thì chắc bạn cùng lớp với cậu phải bị áp lực lớn lắm, chỉ sợ còn chưa tốt nghiệp đã vì áp lực nhiều quá mà trọc cả đầu luôn." Ánh mắt của Bạch Hạ chân thành khác thường.
Tống Giai Lạc đứng bên cạnh mà đuôi mắt giật giật. Đã thấy nhiều kiểu nịnh bợ rồi, nhưng vuốt mông ngựa tới trắng trợn lại thần tiên như vậy, cái rắm mà cũng hót cho thành cầu vồng được thì quả thật là lần đầu tiên cô nhìn thấy!
Quan trọng nhất là..
Bản lĩnh trợn mắt nói bậy của lông trắng đối diện kia quả thật là quá lợi hại! Cô thừa nhận bây giờ mình đã có có sự thay đổi thật lớn về Diệp Văn Nhã, thậm chí mơ hồ cảm thấy Diệp Văn Nhã thâm tàng bất lộ, còn giỏi hơn cả những học viên học lớp cao hơn. Nhưng trước đó mỗi lần trong học viện có cuộc thi thì Diệp Văn Nhã đều đứng đầu đếm ngược từ dưới đếm lên, tâng bốc người ta thành như vậy, lông trắng kia không biết xấu hổ à?
"Không sai! Vừa rồi nếu không phải có Diệp Văn Nhã cậu gặp nguy không sợ, ngăn cơn sóng dữ biến nguy thành an, chỉ e mấy người bọn tớ thê thảm luôn rồi! Trước kia tớ chỉ cảm thấy Diệp Văn Nhã cậu có khuôn mặt xinh đẹp giống như tiên nữ hạ phàm, không nghĩ bây giờ cái đầu của cậu còn giỏi như vậy nữa, tuổi còn trẻ mà đã quen tay làm được hẳn dược tề cấp A, quả thực chính là luyện dược sư thiên tài cấp quốc bảo!"
Giang Hạo đứng một bên trợn mắt há mồm, mặt đầy vẻ bất lực. Làm người có thể khiêm tốn chút không? Đừng khoa trương thế chứ!
Chỉ là.. Cậu ta cũng muốn ôm đùi của luyện dược sư cấp A! QAQ
"Hai người không cần khoa trương vậy đâu, vừa rồi thứ mình nói cũng không phải là dược tề cấp A gì cả.. Đấy chỉ là một ít dược tề không có phẩm cấp gì mình học được trong phương thuốc cổ truyền thôi, có lẽ ngay cả cấp F cũng không đến." Bên tai là lời nói cảm ơn khoa trương của hai người, Diệp Văn Nhã cong môi cười nói. Thiếu nữ vốn có làn da trắng nõn trong suốt, ngũ quan mê người, nụ cười này lại càng rực rỡ chói mắt khiến cho người ta nháy mắt đắm chìm, nhất là Tống Giai Lạc đang đứng gần nhất, bùm một cái cả khuôn mặt đỏ lên.
"Điều đó là không thể nào, mặc dù đế quốc chưa từng phân chia phẩm cấp dược tề, nhưng dược vật có thể hạ gục dị thú cấp bốn trong nháy mắt là đã đủ để đánh giá cấp A rồi."
Bạch Hạ xua tay, chỉ vào con Thanh Ngưu Hổ Vĩ Thú đã bị giết chết trên mặt đất, "Gia tộc thú nhân của tôi có hình thú rất nhỏ, cho dù là lên chiến trường cũng không có lực công kích là mấy. Cho nên thú nhân nhà tôi từ nhỏ sau khi thức tỉnh đã lăn lộn trong đống thuốc, bởi vì nguyện vọng của tôi là trường quân đội nên ở nhà lại càng được ăn không ít thứ tốt. Đừng có thấy bây giờ thể chất của tôi chỉ có cấp B, nhưng nếu xét riêng về khả năng kháng dược thì ngay cả dị thú cấp sáu bình thường cũng không thể sánh được với tôi! Nếu không phải như vậy, bây giờ chắc chắn tôi còn nằm trên mặt đất chưa thể tỉnh lại!"
"Thì ra là thế thế, chẳng trách cậu lại tỉnh nhanh như vậy." Diệp Văn Nhã gật đầu, giờ mới hiểu tại sao những người khác và dị thú chưa tỉnh mà người này đã tỉnh lại đầu tiên.
Nhưng mà..
Dựa theo tình huống của ba lần dùng dược vừa rồi, lại theo thứ tự hôn mê của dị thú thú nhân, xem ra khả năng chống đỡ của thú nhân với dược tề hôn mê còn vượt xa dị thú.
Tống Giai Lạc ngược lại còn giật mình, kinh ngạc nhìn Bạch Hạ, "Lăn lộn trong đống thuốc từ nhỏ? Họ Bạch? Chẳng lẽ nhà cậu chính là Bạch gia đã mở nhà ăn Ngũ Phúc ở lục tinh sao? Là Bạch gia có hình thú hamster kia hả?"
"Đúng vậy."
Bạch Hạ cười hề hề sờ đầu, cười đến ngây thơ khờ khạo, "Nhà mình làm đồ ăn ăn ngon lắm đấy, chờ khi nào lão Phan tỉnh, mình sẽ để cậu ta đi săn một ít dã thú bình thường làm một bữa ngon cho các cậu."
"Không cần, cứ ăn con dị thú này đi, vừa khéo bổ sung thể lực cho mấy cậu, thịt dị thú nhiều như vậy để ở đây cũng là lãng phí." Diệp Văn Nhã nói.
Tin tức thịt dị thú có thể tăng lên sức chiến đấu, tinh hạch có thể sử dụng cho tu luyện, toàn thân đều là bảo gần như đã khắc sâu tận cốt tủy của mỗi thú nhân. Mỗi lần có sát hạch thực chiến cuối kỳ thì là một lần thi, cũng là một cơ hội tốt để các học viên nâng cao thực lực.
Lần này cô săn hơi nhiều dị thú, ăn không hết lại không mang theo được, chi bằng thuận nước đầy thuyền, chia luôn cho những người khác.
Vừa mới trải qua một trận chiến kịch liệt, mấy người Giang Hạo đương nhiên cần phải bổ sung thể lực, thịt dị thú tràn đầy năng lượng tuyệt đối là đồ tốt. Hai người Tống Giai Lạc và Giang Hạo sáng mắt, "Có thật không? Vậy thì tốt quá! Năng lượng trong thịt của dị thú cấp bốn nhiều hơn thịt dị thú cấp một nhiều! Vừa hay ở đây mình có hai ống dược tề tinh lọc cấp E, hôm nay đúng lúc có thể dùng tới! Đợi chút nữa chúng ta cùng ăn nhé!"
Trong thịt dị thú tuy có nhiều năng lượng nhưng đồng thời cũng có nhiều tạp chất có hại, vì vậy mỗi lần trước khi ăn các thú nhân sẽ dùng dược tề tinh lọc để loại bỏ tạp chất trong thịt dị thú. Phượt về tin học cấp phép có thể loại bỏ bỏ chín mươi phần trăm tạp chất trong thịt dị số cấp một, bảy mươi phần trăm tạp chất trong thịt dị thú cấp hai, mỗi một lần cấp dị thú tăng lên làm một lần hiệu quả giảm xuống hai mươi phần trăm. Còn dược tề tinh lọc cấp E có thể loại bỏ trên chín mươi lăm phần trăm tạp chất trong thịt dị thú cấp một, chín mươi phần trăm cho dị thú cấp hai, những dị thú có cấp bậc cao hơn cũng là mỗi một cấp bị giảm hai mươi phần trăm hiệu quả.
Hai nhánh dược tề tinh lọc này là đêm qua Mai Na luyện chế rồi chia cho bọn họ, vừa vẫn có thể loại bỏ năm mươi phần trăm tạp chất trong thịt dị thú cấp bốn.
"Haizzz.. Nếu bây giờ chúng ta đang ở bên ngoài thì tốt quá, có thể mua dược tề tinh lọc cấp cao hơn, như vậy có thể ăn thịt dị thú cấp bốn nhiều hơn rồi." Tống Giai Lạc có chút tiếc nuối nói. Ở bên ngoài kia thì sĩ thú cấp bốn có thể bán được bốn con số, thú nhân bình thường đi đâu mà đòi mỗi ngày đều được ăn đồ ăn quý giá như vậy?
Bạch Hạ nuốt nước miếng một cái, vẻ mặt hoảng sợ lùi về phía sau một bước, "Không, không, không cần đâu.. Mình ăn thịt dã thú bình thường là được, các cậu cứ ăn thịt dị thú đi, đến lúc đó mình làm cho các cậu là được.. Có được không? Th.. Thịt dị thú thật sự là khó ăn lắm."
Chỉ vừa mới nghĩ thôi mà sắc mặt Bạch Hạ đã biến thành xanh lè.
"Này, có phải cậu yếu đuối quá không? Không phải là chỉ hơi khó ngửi tí thôi sao? Chứ chất thịt của dị thú tốt hơn dã thú bình thường nhiều." Tới trước đến giờ Tống Giai Lạc vẫn luôn là phái hành động, đi đến ngồi xổm xuống bên cạnh Thanh Ngưu Hổ Vĩ Thú, giơ tay chém xuống, một cái chân trâu to đùng lập tức bị cắt ra.
Trực tiếp cứa mười mấy nhát trên cái đùi, Tống Giai Lạc cẩn thận từng li từng tí lấy hai nhánh dược tề màu xanh có mùi cỏ cây thơm ngát từ trong túi áo ra, bôi đều lên trên cái đùi.
Thịt trâu vốn màu đỏ có thể coi là bình thường lập tức chảy ra tạp chất màu đen, mùi hôi thối nhàn nhạt tỏa ra trong không khí, ngay cả không khí cũng bắt đầu trở nên đục ngầu.
Vừa nhìn thấy tạp chất màu đen này, Diệp Văn Nhã cau mày lại.
Trong mắt những người khác, trên miếng thịt trâu chỉ đơn giản là chảy ra tạp chất màu đen có hại, nhưng bên trong cảm nhận tinh thần lực của Diệp Văn Nhã, miếng thịt trâu kia rõ ràng là đang chảy ra vật chất hắc ám do bị nguyên tố hắc ám ăn mòn!
Bạch Hạ lắc lắc cái đầu còn hơi choáng váng, hai ba bước đi đến bên cạnh Diệp Văn Nhã, vẻ mặt dùng bái nhìn cô, biết ơn trong mắt gần như sắp hóa thành thực chất, "Diệp đồng học à, nếu không có cậu thu cứu tôi và pm, chắc bây giờ tôi và lão Phan đã biến thành đồ ăn của dị thú rồi."
"Trước kia tôi thường nghe đồn rằng để cậu tới học viện Quân sự hoàng gia đế quốc học tập chính là lãng phí tài nguyên công cộng của quốc gia.. Lúc ấy tôi còn không tin nhưng bây giờ thì đã tin rồi.. Diệp đồng học, cậu giỏi như vậy thì tội gì còn phải học tập trong trường học? Trực tiếp xin học viện cho thi tốt nghiệp rồi đi làm lão sư không phải là tốt hơn sao? Học cùng một lớp với đại tỷ như cậu thì chắc bạn cùng lớp với cậu phải bị áp lực lớn lắm, chỉ sợ còn chưa tốt nghiệp đã vì áp lực nhiều quá mà trọc cả đầu luôn." Ánh mắt của Bạch Hạ chân thành khác thường.
Tống Giai Lạc đứng bên cạnh mà đuôi mắt giật giật. Đã thấy nhiều kiểu nịnh bợ rồi, nhưng vuốt mông ngựa tới trắng trợn lại thần tiên như vậy, cái rắm mà cũng hót cho thành cầu vồng được thì quả thật là lần đầu tiên cô nhìn thấy!
Quan trọng nhất là..
Bản lĩnh trợn mắt nói bậy của lông trắng đối diện kia quả thật là quá lợi hại! Cô thừa nhận bây giờ mình đã có có sự thay đổi thật lớn về Diệp Văn Nhã, thậm chí mơ hồ cảm thấy Diệp Văn Nhã thâm tàng bất lộ, còn giỏi hơn cả những học viên học lớp cao hơn. Nhưng trước đó mỗi lần trong học viện có cuộc thi thì Diệp Văn Nhã đều đứng đầu đếm ngược từ dưới đếm lên, tâng bốc người ta thành như vậy, lông trắng kia không biết xấu hổ à?
"Không sai! Vừa rồi nếu không phải có Diệp Văn Nhã cậu gặp nguy không sợ, ngăn cơn sóng dữ biến nguy thành an, chỉ e mấy người bọn tớ thê thảm luôn rồi! Trước kia tớ chỉ cảm thấy Diệp Văn Nhã cậu có khuôn mặt xinh đẹp giống như tiên nữ hạ phàm, không nghĩ bây giờ cái đầu của cậu còn giỏi như vậy nữa, tuổi còn trẻ mà đã quen tay làm được hẳn dược tề cấp A, quả thực chính là luyện dược sư thiên tài cấp quốc bảo!"
Giang Hạo đứng một bên trợn mắt há mồm, mặt đầy vẻ bất lực. Làm người có thể khiêm tốn chút không? Đừng khoa trương thế chứ!
Chỉ là.. Cậu ta cũng muốn ôm đùi của luyện dược sư cấp A! QAQ
"Hai người không cần khoa trương vậy đâu, vừa rồi thứ mình nói cũng không phải là dược tề cấp A gì cả.. Đấy chỉ là một ít dược tề không có phẩm cấp gì mình học được trong phương thuốc cổ truyền thôi, có lẽ ngay cả cấp F cũng không đến." Bên tai là lời nói cảm ơn khoa trương của hai người, Diệp Văn Nhã cong môi cười nói. Thiếu nữ vốn có làn da trắng nõn trong suốt, ngũ quan mê người, nụ cười này lại càng rực rỡ chói mắt khiến cho người ta nháy mắt đắm chìm, nhất là Tống Giai Lạc đang đứng gần nhất, bùm một cái cả khuôn mặt đỏ lên.
"Điều đó là không thể nào, mặc dù đế quốc chưa từng phân chia phẩm cấp dược tề, nhưng dược vật có thể hạ gục dị thú cấp bốn trong nháy mắt là đã đủ để đánh giá cấp A rồi."
Bạch Hạ xua tay, chỉ vào con Thanh Ngưu Hổ Vĩ Thú đã bị giết chết trên mặt đất, "Gia tộc thú nhân của tôi có hình thú rất nhỏ, cho dù là lên chiến trường cũng không có lực công kích là mấy. Cho nên thú nhân nhà tôi từ nhỏ sau khi thức tỉnh đã lăn lộn trong đống thuốc, bởi vì nguyện vọng của tôi là trường quân đội nên ở nhà lại càng được ăn không ít thứ tốt. Đừng có thấy bây giờ thể chất của tôi chỉ có cấp B, nhưng nếu xét riêng về khả năng kháng dược thì ngay cả dị thú cấp sáu bình thường cũng không thể sánh được với tôi! Nếu không phải như vậy, bây giờ chắc chắn tôi còn nằm trên mặt đất chưa thể tỉnh lại!"
"Thì ra là thế thế, chẳng trách cậu lại tỉnh nhanh như vậy." Diệp Văn Nhã gật đầu, giờ mới hiểu tại sao những người khác và dị thú chưa tỉnh mà người này đã tỉnh lại đầu tiên.
Nhưng mà..
Dựa theo tình huống của ba lần dùng dược vừa rồi, lại theo thứ tự hôn mê của dị thú thú nhân, xem ra khả năng chống đỡ của thú nhân với dược tề hôn mê còn vượt xa dị thú.
Tống Giai Lạc ngược lại còn giật mình, kinh ngạc nhìn Bạch Hạ, "Lăn lộn trong đống thuốc từ nhỏ? Họ Bạch? Chẳng lẽ nhà cậu chính là Bạch gia đã mở nhà ăn Ngũ Phúc ở lục tinh sao? Là Bạch gia có hình thú hamster kia hả?"
"Đúng vậy."
Bạch Hạ cười hề hề sờ đầu, cười đến ngây thơ khờ khạo, "Nhà mình làm đồ ăn ăn ngon lắm đấy, chờ khi nào lão Phan tỉnh, mình sẽ để cậu ta đi săn một ít dã thú bình thường làm một bữa ngon cho các cậu."
"Không cần, cứ ăn con dị thú này đi, vừa khéo bổ sung thể lực cho mấy cậu, thịt dị thú nhiều như vậy để ở đây cũng là lãng phí." Diệp Văn Nhã nói.
Tin tức thịt dị thú có thể tăng lên sức chiến đấu, tinh hạch có thể sử dụng cho tu luyện, toàn thân đều là bảo gần như đã khắc sâu tận cốt tủy của mỗi thú nhân. Mỗi lần có sát hạch thực chiến cuối kỳ thì là một lần thi, cũng là một cơ hội tốt để các học viên nâng cao thực lực.
Lần này cô săn hơi nhiều dị thú, ăn không hết lại không mang theo được, chi bằng thuận nước đầy thuyền, chia luôn cho những người khác.
Vừa mới trải qua một trận chiến kịch liệt, mấy người Giang Hạo đương nhiên cần phải bổ sung thể lực, thịt dị thú tràn đầy năng lượng tuyệt đối là đồ tốt. Hai người Tống Giai Lạc và Giang Hạo sáng mắt, "Có thật không? Vậy thì tốt quá! Năng lượng trong thịt của dị thú cấp bốn nhiều hơn thịt dị thú cấp một nhiều! Vừa hay ở đây mình có hai ống dược tề tinh lọc cấp E, hôm nay đúng lúc có thể dùng tới! Đợi chút nữa chúng ta cùng ăn nhé!"
Trong thịt dị thú tuy có nhiều năng lượng nhưng đồng thời cũng có nhiều tạp chất có hại, vì vậy mỗi lần trước khi ăn các thú nhân sẽ dùng dược tề tinh lọc để loại bỏ tạp chất trong thịt dị thú. Phượt về tin học cấp phép có thể loại bỏ bỏ chín mươi phần trăm tạp chất trong thịt dị số cấp một, bảy mươi phần trăm tạp chất trong thịt dị thú cấp hai, mỗi một lần cấp dị thú tăng lên làm một lần hiệu quả giảm xuống hai mươi phần trăm. Còn dược tề tinh lọc cấp E có thể loại bỏ trên chín mươi lăm phần trăm tạp chất trong thịt dị thú cấp một, chín mươi phần trăm cho dị thú cấp hai, những dị thú có cấp bậc cao hơn cũng là mỗi một cấp bị giảm hai mươi phần trăm hiệu quả.
Hai nhánh dược tề tinh lọc này là đêm qua Mai Na luyện chế rồi chia cho bọn họ, vừa vẫn có thể loại bỏ năm mươi phần trăm tạp chất trong thịt dị thú cấp bốn.
"Haizzz.. Nếu bây giờ chúng ta đang ở bên ngoài thì tốt quá, có thể mua dược tề tinh lọc cấp cao hơn, như vậy có thể ăn thịt dị thú cấp bốn nhiều hơn rồi." Tống Giai Lạc có chút tiếc nuối nói. Ở bên ngoài kia thì sĩ thú cấp bốn có thể bán được bốn con số, thú nhân bình thường đi đâu mà đòi mỗi ngày đều được ăn đồ ăn quý giá như vậy?
Bạch Hạ nuốt nước miếng một cái, vẻ mặt hoảng sợ lùi về phía sau một bước, "Không, không, không cần đâu.. Mình ăn thịt dã thú bình thường là được, các cậu cứ ăn thịt dị thú đi, đến lúc đó mình làm cho các cậu là được.. Có được không? Th.. Thịt dị thú thật sự là khó ăn lắm."
Chỉ vừa mới nghĩ thôi mà sắc mặt Bạch Hạ đã biến thành xanh lè.
"Này, có phải cậu yếu đuối quá không? Không phải là chỉ hơi khó ngửi tí thôi sao? Chứ chất thịt của dị thú tốt hơn dã thú bình thường nhiều." Tới trước đến giờ Tống Giai Lạc vẫn luôn là phái hành động, đi đến ngồi xổm xuống bên cạnh Thanh Ngưu Hổ Vĩ Thú, giơ tay chém xuống, một cái chân trâu to đùng lập tức bị cắt ra.
Trực tiếp cứa mười mấy nhát trên cái đùi, Tống Giai Lạc cẩn thận từng li từng tí lấy hai nhánh dược tề màu xanh có mùi cỏ cây thơm ngát từ trong túi áo ra, bôi đều lên trên cái đùi.
Thịt trâu vốn màu đỏ có thể coi là bình thường lập tức chảy ra tạp chất màu đen, mùi hôi thối nhàn nhạt tỏa ra trong không khí, ngay cả không khí cũng bắt đầu trở nên đục ngầu.
Vừa nhìn thấy tạp chất màu đen này, Diệp Văn Nhã cau mày lại.
Trong mắt những người khác, trên miếng thịt trâu chỉ đơn giản là chảy ra tạp chất màu đen có hại, nhưng bên trong cảm nhận tinh thần lực của Diệp Văn Nhã, miếng thịt trâu kia rõ ràng là đang chảy ra vật chất hắc ám do bị nguyên tố hắc ám ăn mòn!