Có thím nào học tiếng Trung có thể dịch giúp em đoạn văn này được không ạ, em cảm ơn các thím 蒲松龄曾写过一出小戏《馆》和俗曲《学究自嘲》, 反映穷书生做乡村塾师的辛酸, 其中自然有他个人的亲身感受. 写河间徐生坐鬼馆的《爱奴》却是另一番景象: 鬼馆东蒋夫人礼遇厚待徐生, 徐生为她 "既从儿懒, 又责北工" 大发脾气, 她赶忙 "遣婢谢过", 最后还将徐生喜爱的婢女相赠, "聊慰客馆寂寞". 篇末异史氏曰 "夫人教子, 无异人世, 而所以待师之厚也, 不亦悦乎!" 这正是一般做塾师的书生们予望的. 狐女风仙将穷秀才刘赤水带到了家中, 狐我对女婿们 "以贫富为爱憎", 凤仙以丈夫 "不能为床头人吐气为憾, 留下一面镜子相激励. 刘赤水" 朝夕悬之, 如对师保, 如此二年, 一举而捷 ". 篇末异史氏曰:" 吾愿恒河沙数仙人, 并遣娇女婚嫁人间, 则贫穷海中, 少苦众生矣!"(《凤仙》) 這也只能是像作者一样困于场屋的书生的天真幻想.