Ngôn Tình [Dịch] Đích Nữ Hữu Độc - Liêm Sương

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi phamhongkimngan, 25 Tháng mười hai 2021.

  1. phamhongkimngan

    Bài viết:
    90
    Chương 50: Náo Loạn Phủ Hộ Quốc Tướng Quân, Lăng Phu Nhân Âm Mưu Hãm Hại Trữ Tuyết Yến

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trữ Tuyết Yến hiện tại trợ thủ ít đến đáng thương nên một người phải ôm rất nhiều việc, Lan Trữ là người hiểu rõ tình huống hiện tại nhất, dù có thế nào nàng vẫn chỉ có thể nói ổn.

    "Ngươi cùng Thanh Ngư chiều nay đi dạo quanh trong tự miếu, chỉ cần thấy nha hoàn trong viện khác liền bắt chuyện với họ. Trong lúc trò chuyện, nhớ tán thưởng Trữ Ngọc Linh tuyệt sắc hiền đức." Trữ Tuyết Yến nhàn nhạt cười.

    "Sự tình hôm qua các thiếu gia tiểu thư đều chứng kiến, sẽ không ai lại tin chúng nô tì!" Thanh Ngư khẽ chớp mắt, không rõ ẩn ý của Trữ Tuyết Yến, mơ hồ hỏi. Thời điểm đó, vương tôn quý tộc đều có mặt, những gì Trữ Ngọc Linh làm họ đều thu hết vào trong mắt. Ai sẽ tin Trữ Ngọc Linh hiền đức chứ?

    "Những công tử quý tộc hiện diện ngày hôm qua đều biết Trữ Ngọc Linh không hiền đức. Nhưng không phải tất cả công tử quý tộc đều có mặt, họ sẽ tin tưởng những gì chúng ta nói thôi." Trữ Tuyết Yến mỉm cười, đôi mắt to tròn tựa như hoàn ngọc bích loé lên tia nhạo báng.

    Nàng không biết có ai đã chứng kiến chuyện ngày hôm qua, nhưng nàng biết rõ Thế tử Lý Quận vương không có mặt ở đó!

    Thiên hạ đồn rằng Thế tử Lý Quận vương không có nữ nhân không vui, làm sao hắn có thể an phận ở lại nơi thanh bình như Hàn San Tự! Tuy rằng Thái Lý Quận vương phi hiện đang ở đây, nhưng chỉ đến gần cuối Thế tử Lý Quận vương mới xuất hiện. Ngày mai, ngay khi có thể hắn liền rời đi.

    Ngoài mặt Tam hoàng tử là bằng hữu với Thế tử Lý Quận vương, nhưng lại không quá thân quen với hắn ta, thế cho nên Tam hoàng tử sẽ không nhắc đến chuyện của Trữ Ngọc Linh với tên ăn chơi đó. Cứ như vậy, chuyện Trữ Ngọc Linh đích thực là nữ nhân chanh chua đanh đá sẽ không truyền đến tai của Thế tử Lý Quận vương.

    "Ân, một lát nữa nô tỳ sẽ cùng Thanh Ngư ra ngoài đi dạo." Lan Trữ nhạy bén hiểu được ẩn ý của Trữ Tuyết Yến liền lập tức tuân lệnh. Nàng sùng bái nhìn Trữ Tuyết Yến, gật đầu một cái thật mạnh.

    Tuy rằng Thanh Ngư vẫn mờ mịt khó hiểu, nhưng nàng biết Trữ Tuyết Yến có chủ ý của chính mình, nên không thắc mắc thêm nữa. Nàng hiện tại càng ngày càng tin tưởng vào Trữ Tuyết Yến, tiểu thư nhà nàng luôn đúng.

    Sau bữa trưa, Trữ Tuyết Yến lên giường ngủ một giấc. Lan Trữ cùng Thanh Ngư khóa chặt cổng viện, đi loanh quanh trong Hàn San Tự, 'thỉnh thoảng tình cờ' trò chuyện với hạ nhân viện khác. Để bắt gặp nhiều người hơn, họ cố tình tách ra, đi theo nhiều hướng khác nhau. Ban đầu, một người ở lại hầu hạ Trữ Tuyết Yến một người đi ra ngoài, nhưng bị Trữ Tuyết Yến từ chối. Hiện tại nàng thực sự rất ít trợ thủ, mặc dù cả Lan Trữ cùng Thanh Ngư đều đi ra ngoài lan truyền tin, chính là nàng vẫn sợ không thể truyền đến tai của Thế tử Lý Quận vương.

    Điểm trọng yếu nhất trong nhiệm vụ lần này của Lan Trữ cùng Thanh Ngư là gặp được hạ nhân của Lý Quận vương phủ. Đám hạ nhân hôm nay đều được chứng kiến Thái Quận Vương phi đối với Trữ Ngọc Linh hài lòng như thế nào. Thế cho nên, họ cũng muốn biết chút tin tốt về Trữ Ngọc Linh, sau đó thông tri lại cho Thế tử. Lúc đó, Thái Quận Vương phi sẽ trọng thưởng cho họ.

    Cùng khoảng thời gian, lúc này phủ Hộ quốc tướng quân lại diễn ra một trận đại náo loạn.

    Nhìn bà tử đang quỳ trước mặt, Lăng phu nhân phẫn nộ đến mức chiếc khăn tay gần như bị xé rách. Khoảng thời gian gần đây, bà rất khó chịu, thuộc hạ của bà từng người một đều bị trừ khử, bây giờ đến cả người bà đưa đến chỗ Trữ Ngọc Linh cũng bị buộc tội hạ độc, sát hại Thái phu nhân. Những chuyện như vậy làm sao bà dám làm chứ? Tuy rằng bà rất muốn Thái phu nhân chết sớm, nhưng bà cũng biết chuyện đó chính mình không thể làm.

    Trữ Hiên nổi danh là hiếu tử, nhìn sắc mặt xanh tím của hắn ở bên cạnh, cũng biết hắn tức giận đến mức nào.

    "Hầu gia, thiếp nên làm gì?" Lăng phu nhân dè dặt hỏi, trên mặt cố ép ra nụ cười gượng gạo.

    "Làm những gì mẫu thân căn dặn! Ngươi là Cáo mệnh phu nhân, nhưng lại quản sự không tốt. Chuyện sát hại chủ tử này hết lần này đến lần khác phát sinh! Trước đây không ai dạy dỗ ngươi sao? Chuyện như này xảy ra, chỉ cần lôi ra đánh chết là được, đừng có suốt ngày đi hỏi ta." Trữ Hiên bừng bừng lửa giận, hiếm khi thấy hắn ra lệnh trừng phạt hạ nhân khắc nghiệt như vậy, đủ biết nộ khí lớn đến mức nào.

    Tên điêu nô này dám đầu độc mẫu thân hắn khiến Trữ Hiên phi thường tức giận, thậm chí mắng cả Lăng phu nhân!

    Trước đây không ai dạy dỗ bà sao? Ý nói bà xuất thân thấp hèn sao? Lăng phu nhân trong lòng tức điên, nghiến răng nghiến lợi, cầm khăn tay chấm nước mắt, ấm ức khóc lóc, "Hầu gia, chàng hiện tại chán ghét thiếp rồi phải không? Từ lúc thành thân đến nay, thiếp luôn đặt chàng lên đầu, chăm sóc mẫu thân. Mẫu thân là Phật tử, thiếp nghĩ chúng ta không nên đánh chết bà ta.."

    Bà tử này là người của bà, mặc dù không dám công khai xin tha mạng nhưng bà vẫn muốn cứu mạng bà ta. Bây giờ người trợ giúp cho Lăng phu nhân càng ngày càng ít, không thể để mất thêm nữa.

    "Ngươi là Phật tử, nên người khác có thể thoải mái hạ độc ngươi sao? Mẫu thân sai ngươi hành hình bà ta như một lời răn đe đến đám hạ nhân trong phủ. Ngươi không hiểu sao?" Trữ Hiên đập mạnh một cái lên trác tử, lạnh lùng liếc nhìn Lăng phu nhân. Lúc này hắn đang hoài nghi Lăng phu nhân không hiếu thuận với mẫu thân, chỉ cần nghĩ đến mẫu thân hắn bị ả điêu nô đó đầu độc, hắn liền điên máu.

    Hắn xuất thân quan võ, nên tính khí bốc đồng nóng nảy. Ánh mắt đầy nộ khí nhìn chằm chằm vào bà tử, lúc này bà ta đã ngã gục trên mặt đất, run rẩy sợ hãi một lúc lâu.

    "Người đến, lôi bà ta ra ngoài, đánh chết!" Lăng phu nhân không còn cách nào khác đành ra lệnh, Trữ Hiên đã quyết tâm hành hình bà ta, bà cũng không dám cãi lại.

    Hai hạ nhân tiến lên, nhét vải vào miệng bà tử, kéo ra ngoài. Nhận thức được Lăng phu nhân đã bỏ rơi chính mình, bà tử trong mắt đầy cầu khẩn, miệng không ngừng phát ra tiếng ư ư. Nhưng hiện tại Lăng phu nhân cũng muốn trừ khử bà ta, nếu Lăng phu nhân không hành hình bà tử này, Thái phu nhân sẽ nghi ngờ, bà sẽ mất nhiều hơn được.

    Thấy Lăng phu nhân ra lệnh trừng phạt, Trữ Hiên hài lòng đứng dậy, tuỳ tiện nói, "Vài ngày nữa Hoài Nguyên sẽ hồi phủ, phân phó hạ nhân quét tước lại phòng ốc của hắn. Đám điêu nô cũng loại bỏ hết đi, ta không muốn những chuyện như thế này lặp lại lần nào nữa."

    "Nguyên Nhi hồi phủ?" Nhắc đến đích tử của chính mình trở lại, Lăng phu nhân liền cao hứng. Bà thậm chí không để tâm đến chuyện Trữ Hiên nhắc nhở. Đã nửa năm Lăng phu nhân không được gặp hài tử của mình, bà thực sự rất nhớ hắn.

    "Nửa tháng nữa hắn sẽ hồi phủ! Ngươi chuẩn bị mà chào đón hắn." Trữ Hiên phất tay, sải bước đi ra ngoài.

    "Ân, thiếp sẽ lập tức an bài." Lăng phu nhân vui vẻ đáp lời. Ngay khi Trữ Hiên vừa rời đi, sắc mặt bà liền nhanh chóng u ám, khuôn mặt xinh đẹp tức giận vặn vẹo.

    Trần ma ma hiểu rõ tính khí cùng tâm tư của chủ tử mình, bà vẫy tay cho tất cả hạ nhân trong phòng lui ra ngoài. Sau đó liền nói, "Phu nhân, thuốc của Thái phu nhân có vấn đề gì chứ? Nô tì nhớ người không đụng vào thuốc của Thái phu nhân."

    Làm sao trong thuốc của Thái phu nhân lại có loại độc dược đó? Độc dược này trước đây chỉ được thêm vào thuốc của Ngũ tiểu thư.

    "Trước đây đúng là ta đã bị qua mặt, tiểu tiện nhân đó không phải loại nữ tử ngoan hiền gì." Lăng phu nhân âm ngoan nói. Lăng phu nhân luôn là người tính kế người khác, nhưng lần này bà lại bị người khác tính kế. Lăng phu nhân không ngờ Trữ Tuyết Yến dám phản kháng lại, lúc này bà mới nhận thức được chính mình đã bị Trữ Tuyết Yến tính kế.

    "Phu nhân, có khi nào hạ nhân đưa dược liệu cho Ngũ tiểu thư lại đưa nhầm cho Thái phu nhân không?" Trần ma ma do dự hỏi, bà vẫn không tin Trữ Tuyết Yến lại tạo phản, Ngũ tiểu thư không có gan cũng không có bản lĩnh để làm chuyện đó.

    "Ta không quan tâm có đưa nhầm hay không, nhưng chuyện này do ả ta mà ra. Ta nghe bảo rằng Thế tử Lý Quận vương cũng đến Hàn San Tự chọn thế tử phi. Ngươi đã tìm được người ta muốn chưa?" Lăng phu nhân khẽ nheo mắt, oán hận nói.'Làm sao có thể trùng hợp đến như vậy? Kể từ khi Trữ Tuyết Yến bước ra khỏi Minh Sương Viên, hết chuyện này đến chuyện khác xảy đến, trong phủ liền đến một ngày cũng không yên bình.'

    "Ân, nô tỳ đã an bài tốt. Hắn là chuyên gia hội họa, đặc biệt là phác họa chân dung của thiếu nữ. Một lát nữa, nô tì sẽ dẫn hắn đến Hàn San Tự. Chỉ cần gặp mặt một lần, hắn đã có thể vẽ lại hoàn hảo, thậm chí còn mỹ lệ hơn gấp mấy lần. Các Hoàng tử Thế tử chỉ cần nhìn thấy tranh vẽ của hắn liền lập tức say mê nữ tử trong tranh. Trước đây người cũng từng nhìn thấy một lần."

    Trần ma ma cười nói, hắn chính là cháu trai của bà, vô công rỗi nghề, suốt ngày chỉ biết vui vẻ trong mấy khu hồng đăng, ăn chơi đến táng gia bại sản.

    May mắn, lúc nhỏ hắn có đọc qua chút sách vở, kỹ thuật vẽ cũng rất tốt. Hiện tại hắn đang vẽ chân dung cho kỹ nữ trong kỹ viện, thời gian càng trôi qua, kỹ thuật vẽ của hắn càng tăng tiến.

    "Rất tốt, lập tức đi làm, bảo hắn vẽ cho tốt vào. Ta không muốn nhìn thấy một nữ tử gầy yếu trong tranh." Lăng phu nhân lạnh lùng nói. Thế tử Lý Quận vương hiện đang có rất nhiều nữ nhân mưu mô trong hậu viện. Một khi Trữ Tuyết Yến gả cho hắn, nàng chắc chắn sẽ bị hành hạ đến chết, thậm chí nếu vẫn có thể sống sót, với một kẻ ăn chơi trác táng như Thế tử Lý Quận vương, cuộc sống của nàng cũng sẽ như địa ngục trần gian.

    Đối với nữ tử không được sủng ái, chết còn tốt hơn sống!

    "Phu nhân, người không cần lo, hắn đã từng làm việc cho người trước đây, người có thể yên tâm." Trân ma ma nhận lệnh gật đầu.

    "Lần trước việc giao cho hắn, hắn làm rất tốt. Cái này thưởng cho hắn!" Lăng phu nhân lấy ra một trâm cài không quá nổi bật, ném cho Trần ma ma. Đối với Lăng phu nhân, trâm cài này quá tầm thường, nhưng đối với dân thường nó lại là hàng thượng phẩm. Trần ma ma vui mừng quỳ xuống, nhiệt tình đa tạ Lăng phu nhân.

    Lúc Trữ Tuyết Yến tỉnh dậy đã là buổi chiều, trời nhiều mây, dường như sắp mưa. Lan Trữ cùng Thanh Ngư đã quay trở lại, vừa nghe thấy tiếng Trữ Tuyết Yến thức dậy, Thanh Ngư lập tức đến bên giường, đỡ nàng ngồi dậy, Lan Trữ cũng rót một tách nước ấm đưa cho nàng. Sau khi ngủ trưa một giấc, Trữ Tuyết Yến liền rất có tinh thần.

    Đỡ Trữ Tuyết Yến đến bên bàn trang điểm, Thanh Ngư nói, "Tiểu thư, bà tử trong viện Thái phu nhân có đến đây, bảo rằng Thái phu nhân cho mời người đến Hương Các Đình ở phía sau núi."

    "Thái phu nhân mời ta đến Hương Các Đình vào lúc này?" Trữ Tuyết Yến cau mày suy tư. Một lúc sau, nàng nhìn Thanh Ngư hỏi, "Bà ta thực sự là hạ nhân trong viện Thái phu nhân?"

    "Ân, bà ta phụ trách gác cổng trong viện Thái phu nhân. Trước đây nô tì từng nhìn thấy bà ấy trong Cát Tường Phúc Điện. Lần này đến Hàn San Tự, bà ấy cũng nằm trong đoàn tuỳ tùng của Thái phu nhân." Thanh Ngư ngây thơ đáp lời.

    "Vào lúc trời mưa như thế này.. lại chỉ là một hạ nhân gác cổng.. Hương Các Đình.." Trữ Tuyết Yến nhìn ra ngoài cửa sổ, trên mặt lộ ra nụ cười âm lãnh.

    Thanh Ngư không hiểu Trữ Tuyết Yến đang lẩm bẩm cái gì, mơ hồ hỏi, "Tiểu thư, người nói gì thế?"

    "Tiểu thư, người tốt hơn không nên đi, nô tỳ đi thay người!" Lan Trữ nhạy bén phát hiện điểm kỳ lạ, đặt chiếc lược đang cầm trong tay xuống, vội vàng nói.

    "Ân, ta cần ngươi đi đến một nơi. Thanh Ngư, chuẩn bị giấy bút." Trữ Tuyết Yến đứng dậy, mái tóc xõa dài như thác nước ở phía sau, tuy rằng sắc mặt nàng nhợt nhạt, nhưng mái tóc lại rất mềm mịn đen huyền. Lúc không búi tóc, khuôn mặt của nàng trông càng nhỏ, trắng bệt hơn. Trữ Tuyết Yến thần sắc điềm tĩnh, bước đến tủ sách trước cửa sổ.

    Thanh Ngư đã an bài xong giấy bút. Trữ Tuyết Yến ngẫm nghĩ một lúc, tay trái cầm cọ, viết vài chữ lên giấy. Viết xong, nàng nhìn qua một chút rồi gấp nó lại, đưa nó cho Lan Trữ. Vừa nhìn thấy chữ viết trên giấy, Lan Trữ sắc mặt liền biến đổi..
     
    Phuongphuong57500 thích bài này.
  2. phamhongkimngan

    Bài viết:
    90
    Chương 51: Gặp Mặt Tên Họa Sĩ Kỹ Viện

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trời bắt đầu đổ mưa, những hạt nước nặng trĩu mang theo chút se lạnh từ từ trút xuống dưới đêm đen ảm đạm, âm u!

    Trữ Ngọc Linh nắm chặt mảnh giấy trong tay, cùng nha hoàn Hương Hồng âm thầm đi đến Hương Các Đình. Tâm tình vui sướng đến nỗi những hạt mưa mà chiếc dù Hương Hồng đang cầm không thể ngăn lại, rơi lên thân thể nàng cũng không nhận thức. Chỉ cần nghĩ đến việc bắt tại trận Trữ Tuyết Yến đang hẹn hò lén lút với nam nhân, sau đó giết chết Trữ Tuyết Yến, liền nhịn không được háo hức.

    "Trữ Tuyết Yến cũng thật xui xẻo. Mảnh giấy nàng ta làm rơi trước cửa viện của mình vô tình lại được Hương Hồng nhặt được." Trữ Ngọc Linh phấn khích nghĩ. Làm sao nàng có thể bỏ qua cơ hội vạch trần bộ mặt thật của Trữ Tuyết Yến, làm cho cả thiên hạ này biết nàng ta là người như thế nào?

    Nàng tăng nhanh bước chân, hướng đến Hương Đình Các.

    Trữ Ngọc Linh từ xa trông thấy một bóng người trong đình các, nhưng nàng lại không nhận thức được người đó là ai. Bầu trời ngày càng tối đen, có vẻ như nàng đã đến sớm, Trữ Tuyết Yến còn chưa đến.

    Trữ Ngọc Linh trốn vào một góc, đứng dưới trời mưa khiến nàng cảm thấy cực kỳ khó chịu. Bồn chồn chờ đợi một lúc lâu nhưng vẫn không thấy thân ảnh Trữ Tuyết Yến. Trữ Tuyết Yến phát hiện mảnh giấy bị mất nên liền không đến nữa?

    "Tiểu thư, Ngũ tiểu thư sẽ đến sao?" Hương Hồng cầm dù một lúc lâu cũng có chút mệt mỏi, hiện tại họ lại đứng khá xa nên không thể nhìn rõ dung mạo của nam nhân, liền nhịn không được hỏi.

    Nghe Hương Hồng hỏi, Trữ Ngọc Linh trong lòng cũng hoang mang, chẳng lẽ lại quay về tay trắng sao? Trữ Ngọc Linh đã chờ đợi lâu như vậy, chịu đựng mưa gió cùng khí trời lạnh lẽo, nàng không cam lòng tay trắng trở về. Nhìn đình các trước mắt không xa, thầm ra quyết định, "Theo ta!"

    Ngay cả khi nàng không thể bắt tại trận bọn họ, ít nhất cũng phải xem được dung mạo tên nam nhân bí mật hẹn hò với Trữ Tuyết Yến. Sau đó, nàng sẽ tìm cơ hội khác vạch trần bọn họ. Trữ Ngọc Linh không tin nàng không giết chết được Trữ Tuyết Yến. Không ngờ rằng Trữ Tuyết Yến thường ngày lãnh đạm, thờ ơ lại không thể chịu được cô đơn, mẫu thân vừa qua đời liền lập tức hẹn hò với nam nhân.

    Trần Thanh cũng đang chịu đựng cái lạnh dưới ngày mưa, không ngờ tiết trời lại thay đổi đột ngột như vậy. Để giả vờ vô tình gặp gỡ, hắn đã cố ý ăn mặc như một học giả nho nhã, dung mạo cũng khá tuấn tú, nhưng lại rất thích chưng diện, hai mắt láo liên, không giống người tốt.

    Ngồi đợi được một lúc, hắn sốt ruột đứng dậy, nhìn ra bên ngoài, 'Sao người vẫn chưa đến? Mưa ngày càng lớn, có lẽ nàng ta sẽ không đến.'Trần Thanh thầm nghĩ. Nếu hôm nay hắn không thể hoàn thành bức tranh, chuyển nó đến chỗ Thế tử Lý quận vương, phần thưởng liền bay mất. Nghĩ đến nó, Trần Thanh liền chán nản, thêm nữa, hắn còn phải bẩm báo lại với Lăng phu nhân.

    Hắn chỉ muốn bỏ về, nhưng rõ ràng điều đó là không thể.

    Trần Thanh lo lắng ngó ngang ngó dọc, đột nhiên bóng dáng một cặp chủ tớ lọt vào trong tầm mắt hắn. Người đi phía trước chắc là Tiểu thư, nàng vận ngoại bào hồng nhạt điểm xuyến vài đóa hoa đào cùng chiếc váy xếp li xanh nhạt. Ngay khi nàng vừa xuất hiện, lực chú ý của Trần Thanh liền bị nàng thu hút.

    Một thiếu nữ xinh đẹp với sắc mặt trắng hồng, tuyệt mỹ đầy bắt mắt.

    Không phải họ nói nàng là một bệnh nhân sao? Trần Thanh còn dự định tô thêm một chút sắc hồng lên khuôn mặt tái nhợt của nàng trong bức tranh khiến nàng càng mỹ lệ hơn. Nhưng người trước mặt hắn đây không cần phải tô điểm thêm bất kỳ thứ gì nữa, khuôn mặt hồng hào, đầy sức sống cùng quyến rũ ấy có thể thu hút ánh nhìn của nam nhân ngay lập tức.

    So với hoa khôi của kỹ viện, nàng còn sáng chói hơn.

    "Sao ngươi lại một mình ở chỗ này?" Trữ Ngọc Linh bước vào đình các, đánh giá Trần Thanh, khẽ nở nụ cười hỏi. Không ngờ Trữ Tuyết Yến lại tìm một thiếu gia tuấn tú, dường như cũng là trâm anh thế phiệt.

    Trần Thanh chỉ định nhìn người một cái, rồi quay về hoàn thành bức tranh, nhưng không ngờ, mỹ nhân này nhìn thấy hắn lại không né tránh, còn tiến vào đình các. Nghe giọng nói nhẹ nhàng của nàng, Trần Thanh liền bị mê hoặc.

    Hắn thường lui tới chỗ kỹ viện, cũng thường xuyên nhìn thấy hành vi lẳng lơ của đám kỹ nữ khi tiếp khách nhân. Thế cho nên, hắn nghĩ một tiểu thư khuê các như nàng sẽ không nên nói chuyện với một người xa lạ. Nhưng nàng lại bắt chuyện với hắn, hắn tự hỏi liệu nàng có hứng thú với hắn sao. Nghĩ về điều đó, hắn liền không thể tự chủ. May thay, hắn vẫn còn một chút tỉnh táo, nhận thức chỗ này là Hàn San Tự, rất nhiều nhân vật tôn quý đều ở tại địa phương này, hắn không thể hành động thô lỗ.

    "Ta ngồi nghỉ ở chỗ này một chút, đợi tạnh mưa. Hạ nhân đã chạy đến sân viện của các Thế tử khác xem thử liệu có mượn được chiếc ô nào không." Trần Thanh đầy lịch thiệp, tao nhã chắp tay chào Trữ Ngọc Linh. Hắn đã học được kiểu hành lễ như vậy trong kỹ viện, lúc này liền lấy ra vận hành.

    Nghe thấy hắn quen biết với các Thế tử vương tôn khác, Trữ Ngọc Linh ánh mắt lập tức biến đổi. Nàng đã nghĩ rằng hắn giàu sang nhưng không có quyền thế. Thật không ngờ, hắn lại là nhi tử của vương tôn, vả lại hắn cũng rất dịu dàng, tao nhã. Đây đích thực là hình mẫu hảo phu quân của Trữ Ngọc Linh. Thế nên lập tức, Trữ Ngọc Linh liền thẹn thùng xấu hổ.

    "Công tử, tiểu nữ có đem dư một chiếc ô, hiện tại trời cũng đã khuya, nếu người không che có thể lấy nó dùng tạm." Trữ Ngọc Linh thanh âm mềm mại nói.

    Trữ Ngọc Linh đích thực đem dư một chiếc dù. Theo mưu tính của nàng, nếu Trữ Tuyết Yến ở đây, Hương Hồng sẽ chạy đi gọi tất cả đám hạ nhân trốn sau ngã tư lại chứng kiến vụ việc, sẽ thuận tiện cho họ hơn nếu có hai chiếc dù.

    "Ta.. Ta sợ rằng chình mình liền không có cơ hội trả lại chiếc ô cho người!" Nhìn mỹ nhân dịu dàng trước mắt, Trần Thanh liền say mê, nhưng vẫn cố tình cau mày, do dự một lúc.

    "Không vấn đề gì, quên ô khi đi ra ngoài cũng là chuyện bình thường, nếu có cơ hội, lần tới người có thể trả lại, còn nếu không, cứ giữ lấy nó." Trữ Ngọc Linh nói.

    "Được, đa tạ cô nương!" Trần Thanh lần này liền không từ chối, mỉm cười, cầm lấy chiếc ô Hương Hồng đưa qua.

    Trữ Ngọc Linh không thể ở lại lâu thêm nữa, liền quay người cùng Hương Hồng rời đi.

    Nhìn thân ảnh biến mất trong tầm mắt, Trần Thanh mỉm cười đắc ý, không ngờ lại là một mỹ nhân. Hy vọng rằng phủ Hộ quốc tướng quân sẽ không giết nàng, một mỹ nhân động lòng người như vậy phải chết thì thật đáng tiếc.

    Lần trước, lúc Dì hắn quay về, có nói với hắn chuyện của một Tiểu thư khác, hắn trong lòng thầm thở dài tiếc nuối khi một nữ tử xinh đẹp như vậy bị dìm chết.

    Lần này cũng tốt, nếu Thế tử không thích nàng, hắn có thể lấy cớ lần gặp gỡ này để hẹn nàng ra ngoài, chắc chắn nó sẽ là một chuyện tình đầy lãng mạn. Nghĩ đến điều đó, hai mắt Trần Thanh liền sáng rực lên, không quan tâm đến trời mưa lạnh lẽo, cầm dù, sải bước quay trở về. Hắn không dám làm trái lệnh của Cáo Mệnh phu nhân phủ Hộ quốc tướng quân, buộc phải hoàn thành bức tranh càng sớm càng tốt.

    Cả Trữ Ngọc Linh lẫn Trần Thanh đều không phát hiện được Trữ Tuyết Yến đã đứng dưới cây đại thụ trên đỉnh núi một lúc lâu cùng Thanh Ngư Lan Trữ. Toàn bộ khung cảnh bên dưới bọn họ đều chứng kiến tất cả. Trữ Tuyết Yến đứng ở vị trí trên cao, nên không thể nghe rõ bọn họ nói những gì, nhưng nàng lại thấy rõ Trữ Ngọc Linh để lại chiếc ô cho người nam nhân đó.

    Thấy Trần Thanh rời đi, Trữ Tuyết Yến khẽ nhìn Thanh Ngư một cái. Thanh Ngư liền vội vàng đi xuống dưới đồi từ một phía khác để tìm hiểu tin tức về hắn ta. Một nam tử bên ngoài sẽ không bao giờ xuất hiện ở đây mà không có lý do. Không ai lại mưu tính chỉ để nàng đến gặp mặt một tên nam nhân như vậy. Trữ Tuyết Yến cười lạnh, ánh mắt thâm trầm sâu sắc.

    Mưu kế của Lăng phu nhân thật cao thâm, tuy bà ta không có mặt ở đây, nhưng vẫn có thể mưu hại Trữ Tuyết Yến.

    Hết lần này đến lần khác Lăng phu nhân đều tính kế Trữ Tuyết Yến. Tại thời điểm này, mưu kế chắc phải liên quan đến Yến hội thưởng hoa cúc.. Trữ Tuyết Yến hy vọng mục đích của mưu kế này không giống như những gì nàng nghĩ. Vụ việc Thái phu nhân bị hạ độc vừa được bộc lộ, Lăng phu nhân liền không thể đợi được muốn trừ khử Trữ Tuyết Yến. Trữ Tuyết Yến đích thị là người Lăng phu nhân ghét cay ghét đắng, càng sớm càng tốt giết chết nàng.

    Thật sự là cấp cho Trữ Tuyết Yến đại mặt mũi a!

    Cũng thật lạ khi Lăng phu nhân luôn nhắm đến Trữ Tuyết Yến. Minh phu nhân đã chết, Trữ Tuyết Yến không thể nổi trội hơn Trữ Tử nghiên cùng Trữ Ngọc Linh, nhưng Lăng phu nhân lại không để cho Trữ Tuyết Yến sống yên ổn. Chẳng lẽ vì bà ta phi thường ghét Minh phu nhân nên không muốn nữ nhi của nàng sống tốt? Nhưng Trữ Lăng Vân cũng không phải nữ nhi thân sinh của Lăng phu nhân, bà ta cũng không đối xử như thế. Chuyện này càng ngày càng thú vị.

    Thanh Ngư trở lại rất nhanh, lúc Trữ Tuyết Yến hồi sân viện, nàng cũng đã hỏi rõ về tên nam nhân đó.

    "Tiểu thư, hắn ta là một họa nhân, mọi người bảo rằng hắn vẽ tranh rất đẹp. Lần này, hắn đến cùng với Thế tử Lý quận vương. Thế tử Lý quận vương vẫn chưa đến, nhưng hắn đến trước, hiện đang ở tại sân viện được an bài cho Thế tử Lý quận vương. Nô tỳ đã hỏi một số nha hoàn về hắn ta, tất cả đều xem thường hắn. Họ nói rằng hắn sống trong kỹ viện, không biết hắn làm thế nào quen biết với Thế tử Lý quận vương, cũng không biết tại sao Thế tử Lý quận vương lại đưa hắn đến Hàn San Tự."

    "Hắn đến đây lúc nào?" Trữ Tuyết Yến khẽ nheo mắt hỏi.

    "Hôm nay hắn vừa đến. Vào giờ ăn trưa hắn cùng với một hạ nhân của Thế tử Lý quận vương đến chỗ sân viện. Sau khi sắp xếp cho hắn, hạ nhân bảo rằng chính mình phải quay lại hầu hạ Thế tử Lý quận vương, sau đó rời đi, để hắn một mình ở lại đây." Thanh Ngư vừa rồi trò chuyện với một bà tử trong phủ Lý quận vương, nên nàng liền bẩm báo lại rõ ràng mọi chuyện.

    Hắn nằm trong đoàn tuỳ tùng của Thế tử Lý quận vương, nhưng hạ nhân trong viện Thái Lý quận vương phi lại không thích hắn, thậm chí còn có chút xem thường. Bằng hữu của Thế tử Lý quận vương chắc cũng là một kẻ ăn chơi trác táng khác. Hắn giỏi vẽ chân dung mỹ nhân, chuyện này thật đáng ngờ. Xung quanh đây, có rất nhiều tiểu thư khuê các trong Hàn San Tự, hắn muốn làm cái gì chứ?

    Một họa nhân, Thế tử Lý quận vương, ban đêm hẹn gặp..

    Một tia sáng vô hình từ từ hình thành trong suy nghĩ của Trữ Tuyết Yến, xâu chuỗi vấn đề lại với nhau. Trữ Tuyết Yến đã hiểu rõ tại sao một họa nhân lại ở chỗ này. Bàn tay cuộn chặt thành nắm đấm, móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay, nhưng nàng không quan tâm.

    Họa nhân.. Chân dung.. Chân dung này tin chắc rằng sẽ là tín vật đính ước của nàng.. Bức tranh sẽ trở thành vật chứng không thể chối cãi. Kiếp trước, Lăng phu nhân cùng Trữ Tử Nghiên cũng đã đưa ra một bức tranh Trữ Tuyết Yến bán khỏa thân, vu khống rằng nàng bí mật hẹn hò với nam nhân. Chỉ cần nghĩ đến nó, Trữ Tuyết Yến liền cảm thấy đau đầu, như thể nàng đang bị ấn vào trong lòng nước.

    Lăng phu nhân cùng Trữ Tử Nghiên đã âm mưu hãm hại nàng trong kiếp trước. Ngày trọng sinh, Trữ Tuyết Yến cũng đã quyết định phải tìm bằng được chứng cứ cho vụ việc này. Lúc này đây, nàng phát hiện ra rằng nó ở ngay đây. Lăng phu nhân muốn dùng mưu kế đó một lần nữa để giết chết Trữ Tuyết Yến!

    "Lăng phu nhân, bà đã tặng ta một lễ vật lớn như vậy, ta cũng nên đáp lễ tương đương với nó, hy vọng bà có thể chịu được.."
     
    Phuongphuong57500 thích bài này.
  3. phamhongkimngan

    Bài viết:
    90
    Chương 52: Tính Kế; Nha Hoàn Đổi Lời

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đêm khuya tối đen, một nha hoàn cúi thấp đầu, vội vã bước qua cửa viện, nhìn ngó xung quanh, nhận thấy không một bóng người mới tiến thẳng về phía căn phòng ánh nến lập loè. Gõ nhẹ vào cánh cửa, một giọng nói từ bên trong truyền ra, "Ai? Vào đi."

    Nha hoàn lần nữa nhìn quanh, đẩy cửa bước vào. Những bóng ảnh được ánh nến chiếu rọi hiện ra dưới khung cửa sổ, thấy rõ hai thân ảnh đang nói chuyện, trao tay một thứ gì đó. Sau một lúc lâu, cánh cửa lại mở ra lần nữa. Lần này cũng như lần trước, tiểu nha hoàn nhìn trái nhìn phải, chắc chắn không có ai xung quanh, sau đó bước ra, đóng cửa lại.

    Ngay khi nàng chuẩn bị rời đi, một tiếng hét thất thanh không biết từ đâu vọng đến. Đám nha hoàn bà tử đang làm việc trong sân viện bị âm thanh làm cho kinh sợ, hỗn loạn ngẩng đầu lên, tìm kiếm nguồn căn của tiếng la, thầm tự hỏi không biết nhân vật nào có thể tạo ra thanh âm như vậy. Chính là, một bà tử đứng dưới mái hiên, bất chợt nhìn thấy một tiểu nha hoàn xa lạ, tiến đến bắt lấy tay nàng hỏi, "Ngươi là nha hoàn của phủ nào? Tại sao lại ở đây?"

    Nghe thấy tiếng nói, đám nha hoàn bà tử đều nhìn về phía tiểu nha hoàn.

    "Ta.. ta đến nhầm chỗ, xin thứ lỗi." Tiểu nha hoàn hoảng sợ vội vàng giải thích, bị ánh mắt nhìn chằm chằm dò xét của đám người khiến nàng không dám ngẩng đầu lên. Vừa dứt câu, nàng vội vội vàng vàng chạy đi.

    Có người nhớ lại vừa rồi nhìn thấy nàng bước vào căn phòng thắp nến, biểu tình đầy kỳ quái nhìn nhau. Một vài bà tử không nhịn được tiếng cười, mặc dù họ không chặn nàng lại, nhưng dùng ánh mắt khinh miệt bình phẩm nàng, thầm nghĩ người trong phòng cũng không phải nam nhân tốt đẹp gì, vừa đến một khoảng thời gian ngắn như vậy đã dụ dỗ tiểu nha hoàn.

    Dường như tiểu nha hoàn đó cũng không phải loại nữ tử lễ nghĩa gì, liền ở trong phòng hắn đến 2 canh giờ (4 tiếng).

    Cũng không biết nàng ta đến từ phủ đệ nào, thật vô phép tắc a!

    Bất quá, sự vụ này không liên quan đến họ, điều duy nhất có thể làm là xem đây như một trò đùa vui. Dù sao tên nam nhân trong phòng cũng không phải là chủ tử. Họ sẽ kể chuyện tình này cho Thái quận vương phi nghe, biết đâu lại khiến bà vui cười, chính mình còn được trọng thưởng.

    Thấy không ai bước tới ngăn nàng lại, tiểu nha hoàn vừa đi đến cửa viện liền thở phào nhẹ nhõm, vội vã quay trở về.

    Sau khi tiểu nha hoàn rời đi, Trữ Tuyết Yến cùng Thanh Ngư xuất hiện ngay góc cua, trên tay Thanh Ngư còn cầm theo giỏ đựng thức ăn cho bữa tối của họ.

    "Tiểu thư, làm sao người biết Hương Hồng sẽ dò hỏi quanh đây?" Thanh Ngư tò mò hỏi. Trước đó nàng không tin nhưng hiện tại lại được tận mắt chứng kiến. Nàng phi thường sùng bái Trữ Tuyết Yến, tiểu thư nhà nàng biết được Hương Hồng sẽ thăm dò tin tức về tên họa sĩ đó nên đã suy tính để nàng ta gặp mặt tiểu hòa thượng.

    Tiểu hòa thượng lại không dám bàn luận về chuyện này, đặc biệt tên họa sĩ đó lại là người của Thế tử Lý quận vương, thế cho nên, hắn chỉ chỉ ra đường đi mà không dám nói bất luận điều gì.

    "Trữ Ngọc Linh làm sao có thể bỏ qua cơ hội trời ban như vậy?" Trữ Tuyết Yến quay người lại, nở nụ cười lạnh lùng bước đi. Nàng nhận thấy được Trữ Ngọc Linh cũng âm hiểm độc ác tương tự Lăng phu nhân, nàng ta sẽ không từ bỏ bất cứ cơ hội nào để tính kế Trữ Tuyết Yến. Trữ Ngọc Linh hiện tại nhầm lẫn danh tính của người ở bên trong, nàng sẽ để nàng ta nếm thử mùi vị 'tự sa vào lưới' là như thế nào.

    Vừa đi đến góc hàng lang, Trữ Tuyết Yến dừng bước, nhìn ngó xung quanh. Địa phương này vừa thích hợp. Mặc dù trời tối, nhưng nàng có thể nhìn rõ phía bên kia, ngược lại, từ phía bên đó sẽ không thể nhìn thấy bên này.

    Đứng đợi dưới mái hiên được một lúc, họ nhận thấy Trần Thanh lén la lén lút rời khỏi phòng. Trần Thanh nghĩ rằng không bị ai chú ý nên quay người rời đi. Trữ Tuyết Yến liền ra hiệu cho Thanh Ngư. Thanh Ngư vội vã đi tới, cố tình va vào người hắn. Một chiếc trâm vàng từ trong tay của Trần Thanh rơi xuống. Thanh Ngư ánh mắt sắc bén nhận ra chiếc trâm vàng đó thuộc Trữ phủ.

    Thanh Ngư giả vờ ngạc nhiên hỏi, "Công tử, người có phải là nam nhân mà Hương Hồng tỷ tỷ nói đến không?"

    "Có chuyện gì sao?" Trần Thanh nhặt chiếc trâm cài lên, cố tỏ ra bình tĩnh nói.

    "Hương Hồng tỷ tỷ sợ người quên nên bảo nô tỳ nhắc người lần nữa. Thỉnh nhớ lấy, người đó là nhị tiểu thư. Nàng cũng phân phó nô tỳ đưa cho người cái này." Thanh Ngư lễ độ đáp lời. Nàng lấy ra một bông hoa bằng vàng rồi đưa cho hắn, cười nói, "Chúng ta biết chuyện gì cũng đều có giá của nó. Nô tỳ chỉ hy vọng, công tử người sẽ không quên tiểu thư nhà nô tỳ."

    "Đương nhiên sẽ không, ta có thể bảo đảm chuyện đó, nhưng không phải nói là Ngũ tiểu thư sao?" Trần Thanh hào hứng nói, không ngờ mỹ nhân thực sự nhìn trùng hắn. Hắn hiện tại đang được yêu thích, cũng nên làm gì đó đáp lại mới phải.

    "Công tử, người nghe nhầm rồi, là Nhị tiểu thư, lần này người nên nhớ thật kỹ." Thanh Ngư nhấn mạnh lần nữa.

    Trần Thanh không chút nghi ngờ, gật đầu nói: "Ân, ân, ta sẽ không quên nữa, Nhị tiểu thư phủ Hộ quốc tướng quân, ta nhớ rồi! Ta sẽ không mắc sai lầm đâu."

    Chỉ cần nghĩ đến tiểu mỹ nhân vì muốn ở bên cạnh hắn, mà đã lên kế hoạch cho tất cả, nhịp tim hắn liền tăng nhanh. Việc hắn sai người giao bức chân dung đó cho Thế tử Lý quận vương liền bị vứt ra sau đầu.

    Yến Hội Hoa Cúc, do Nhã Quý phi chủ trì, được diễn ra ở giữa ngọn núi, mặt sau Hàn San Tự, có một khoảng không gian rộng lớn, mặt đất chứa đầy tất cả các loại hoa cúc. Ngoài ra còn có một ao sen nhỏ ở phía tây, mặc dù thời gian này không phải là lúc hoa sen nở, nhưng những đàn cá bơi trong hồ sen lại rất sống động.

    Bên cạnh hồ sen có một vài tiểu đình, các Hoàng tử, Thế tử cùng tiểu thư khuê các đều đứng hoặc ngồi bên trong, được quyền chọn người mà mình thích trò chuyện cùng. Các vị thiếu nữ mặc dù xấu hổ nhưng lại không ngừng lén lút nhìn trộm những Hoàng tử, Thế tử trong nhã gian, trong đó nổi bật nhất là Tam Hoàng tử. Tứ Hoàng tử hôm nay có sự vụ nên đã không ghé qua.

    Nhã Quý phi là thân mẫu của Tam Hoàng tử còn thân mẫu của Tứ Hoàng tử là Thư Quý phi. Mẫu phi của bọn họ đều giữ địa vị cao trong hoàng cung, nhưng Tam Hoàng tử lớn hơn cùng địa vị của mẫu phi cũng cao hơn, nên hắn thường chiếm thế thượng phong. Đám nữ tử luôn chú ý đến hắn nhiều hơn những Hoàng tử khác.

    Ngay cả khi không thể trở thành Hoàng tử phi của hắn, chỉ địa vị tiểu thiếp của Hoàng tử cũng đã có một tương lai hưởng vinh hoa phú quý, chưa kể Tam Hoàng tử còn là một nam nhân dung mạo xuất chúng.

    Ngoài Tam Hoàng tử, một nhân vật nữa cũng rất nổi bật trong đám người, đó chính là Thế tử Mẫn quận vương. Văn Hiên, một trong những nam nhân tuấn tú nhất ở kinh đô, được ông trời ưu ái ban cho hắn dung mạo diễm áp quần phương cùng với đôi mắt phượng mị hoặc. Bất cứ nữ tử nào chỉ cần chạm phải ánh mắt hắn, liền xấu hổ đến đỏ mặt tía tai.

    Nhã Quý phi tán gẫu cười đùa với vài vị phu nhân trong trung đình, từ chỗ này, bà có thể dễ dàng quan sát toàn cảnh đám đông.

    Trữ Ngọc Linh đứng ở một bên, lén lút nhìn trộm Tam Hoàng tử. Ánh nắng mặt trời chiếu rọi lên thân hình cao lớn, dung mạo anh tuấn của hắn. Vận bộ cẩm bào vừa người, Tam Hoàng tử tản mát ra khí chất vương giả quý tộc. Đôi mắt đen tuyền sâu hút, sóng mũi cao thẳng cùng đôi môi mỏng, nụ cười tỏa nắng có thể sưởi ấm lòng người. Ánh mắt hắn dịu dàng quét qua đám người, dừng lại trên người nàng.

    "Tam Hoàng tử luôn nhìn về phía ngươi a!" Lâm Tử Nhược, nữ nhi của Lâm ngự sử, ngồi bên cạnh Trữ Ngọc Linh, lấy khuỷ tay thúc nhẹ vào người nàng nói.

    "Ngài ấy có lẽ đang nhìn ngươi, thay vì là ta" Trữ Ngọc Linh đỏ mặt đáp lời. Nghe đồn Lâm ngự sử muốn đem nữ nhi gả cho Tam Hoàng tử, Lâm Tử Nhược hiện tại có mặt ở đây mục đích cũng đã quá rõ ràng.

    "Làm thế nào có thể? Ta nghe bảo rằng phủ Hộ quốc tướng quân đã cùng Tam hoàng tử định sẵn hôn ước, không phải thế sao?" Lâm Tử Nhược cười khúc khích, lại lần nữa đầy nhẹ Trữ Ngọc Linh, thăm dò hỏi.

    "Ngươi cứ nói bừa! Hôn sự hoàng thất làm sao có thể tuỳ tiện định đoạt như vậy được." Trữ Ngọc Linh lườm nhẹ Lâm Tử Nhược, nàng sẽ không nói sự thật với nàng ta.

    "Thật vậy sao?" Lâm Tử Nhược ngờ vực hỏi.

    "Đương nhiên rồi!" Trữ Ngọc Linh nghiêm túc nói, nhưng trên mặt lại đầy biểu tình kiêu ngạo tự mãn, dễ dàng nhìn ra, đặc biệt đôi mắt luôn dán chặt vào người Tam hoàng tử, theo dõi nhất cử nhất động của hắn. Thỉnh thoảng mắt hai người lại chạm vào nhau, Trữ Ngọc Linh trong mắt tình cảm mãnh liệt như rực cháy, đôi mắt xinh đẹp long lanh ngấn nước, khẽ liếc mắt đưa tình, Lâm Tử Nhược ngồi bên cạnh nàng càng ghen tị hơn.

    "Lâm Tử Nhược cũng muốn gả cho Tam Hoàng tử, chỉ là một ả tiện nhân bẩn thỉu cũng dám tơ tưởng." Trữ Ngọc Linh thầm nghĩ.

    Đột nhiên, Lâm Tử Nhược như vô tình phát hiện điều gì, vươn tay kéo nhẹ tay áo Trữ Ngọc Linh, cười mỉa mai nói, "Nhị tiểu thư, dường như Thế tử Lý quận vương cũng đang nhìn ngươi từ nãy đến giờ. Nhìn xem, hắn đã đứng đó rất lâu rồi, ánh mắt thì luôn hướng về phía này, như đang bị thứ gì mê hoặc vậy."

    Trữ Ngọc Linh nhìn theo hướng tay Lâm Tử Nhược chỉ đến. Một nam tử tuấn tú vận y phục màu sắc sặc sỡ, ánh mắt không hề che dấu tia say mê nhìn chằm chằm về phía nàng. Bị một thiếu gia quyền quý anh tuấn nhìn trực diện như vậy, Trữ Ngọc Linh vô cùng đắc ý những ngoài mặt vẫn phải giả vờ tỏ vẻ không vui.

    "Sao hắn có thể phi lễ như vậy, lại dám lộ liễu nhìn thẳng ta? Quy củ của hắn đâu rồi chứ?" Trữ Ngọc Linh nũng nịu nói.

    "Ngươi không thể nói. Hắn là đích tôn mà Thái Lý Quận vương phi yêu thương nhất. Nếu để hắn nghe được, hắn sẽ nổi giận đấy." Lâm Tử Nhược cười nói.

    Thái Lý Quận vương phi? Trữ Ngọc Linh chợt nhớ về lão vương phi hôm qua đã tặng nàng đôi vòng tay hồng ngọc, trong lòng đầy thiện cảm. Nghĩ đến bà ấy, nàng hơi hướng về phía Thế tử Lý quận vương khẽ mỉm cười, mặc dù trong lòng rất vui sướng nhưng vẫn lạnh lùng nói, "Hắn tại sao cứ nhìn chằm chằm vào ta? Thật kinh tởm!"

    "Vì ngươi xinh đẹp a. Thế tử đã bị dung mạo tuyệt sắc của ngươi mê hoặc, không thể dời ánh mắt đi chỗ khác. Có khi sau hôm nay, hắn sẽ cầu xin Nhã Quý phi ban hôn, gả ngươi cho hắn." Lâm Tử Nhược trêu chọc, che miệng cười nói.

    "Nói bậy!" Trữ Ngọc Linh không vui nói. Nàng hiện tại đã được định sẵn trở thành Chính phi của Tam Hoàng tử, những nam nhân khác đều không xứng với nàng. Thế tử Lý quận vương thì đã sao, làm sao có thể cao quý hơn Tam Hoàng tử chứ. Mặc dù nàng rất thỏa mãn đắc ý dáng vẻ say mê nàng của hắn nhưng để gả cho hắn, nàng hoàn toàn không tình nguyện.

    "Ta đang nói thật. Nhìn xem, hắn đi về phía ngươi rồi kìa." Lâm Tử Nhược khẽ cười huých nhẹ nàng.

    Trữ Ngọc Linh theo bản năng quay đầu lại, thấy hắn đang tiến về phía nàng. Nàng khẽ cau mày, quay người đi, hướng đến một con đường khác. Bây giờ đang là yến hội, rất nhiều người bao gồm cả Nhã Quý phi đều đang theo dõi bữa tiệc. Nàng không nên tiếp xúc với những nan nhân khác, nếu không Tam Hoàng tử cùng mẫu phi hắn sẽ không vui.
     
    Phuongphuong57500 thích bài này.
  4. phamhongkimngan

    Bài viết:
    90
    Chương 53: Hỗn loạn; Thế tử bị đánh

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chuyện phát sinh hôm qua đã làm cho Tam Hoàng tử cùng Nhã Quý phi không vui, thế nên, Trữ Ngọc Linh hiện tại càng phải thận trọng hơn. Nàng chợt nhớ ra Nhã Quý phi dường như muốn Trữ Tuyết Yến trở thành tiểu thiếp của Tam Hoàng tử, nụ cười âm hiểm liền lộ ra trên khuôn mặt Trữ Ngọc Linh. Nàng đã tìm Trữ Tuyết Yến được một lúc nhưng vẫn không nhìn thấy thân ảnh nàng ta. Ả tiện nhân đó ở đâu được chứ?

    Trữ Tuyết Yến thực tế đã có mặt ở yến hội, chỉ là nàng đứng ở một nơi hẻo lánh, cách xa đám đông, nên Trữ Ngọc Linh không nhìn thấy. Nàng đứng tựa vào một thân cây, nhàn nhã chờ đợi kịch hay. Nhã Quý phi cùng phủ Hộ quốc tướng quân đã ngầm tự quyết để Trữ Ngọc Linh trở thành Chính phi tương lai của Tam Hoàng tử. Nàng tự hỏi không biết Trữ Ngọc Linh sẽ làm ra loại náo nhiệt gì nếu trở thành Tam Hoàng tử phi.

    Thanh Ngư cũng đi theo Trữ Tuyết Yến đến yến hội nhưng đã được phân phó đi làm một số việc, hiện tại chỉ có Lan Trữ bên cạnh nàng.

    "Người có phải là Nhị tiểu thư phủ Hộ quốc tướng quân không?" Thế tử Lý quận vương cười hỏi Trữ Ngọc Linh, giả vờ quy củ lễ độ nhưng lại đến phẩm cách của công tử nhà phú quý cũng không bằng, ánh mắt đầy dâm tà nhìn Trữ Ngọc Linh từ trên xuống dưới, đặc biệt dừng lại một chút ở bộ ngực đẩy đà của nàng.

    Đứng từ xa nhìn, nàng đã nghĩ hắn là một Thế tử cao quý, nhưng đến khi hắn lại gần, Trữ Ngọc Linh mới cảm thấy có chỗ không đúng. Hắn trông giống một khuất cái ven đường hơn là một Thế tử kế thừa tước vị vương tôn. Thật kinh tởm! Hai mắt hắn dán chặt vào người nàng như thể đang tháo rời từng lớp y phục trên người xuống, khiến Trữ Ngọc Linh vô cùng xấu hổ cùng tức giận.

    Hắn không thể nào là Thế tử Lý quận vương được. Hắn đích thực là một tên lưu manh không biết xấu hổ!

    "Ngươi.. ngươi là ai? Cút đi!" Trữ Ngọc Linh tức giận mắng, cố gắng len qua con đường bên cạnh để rời đi. Một vài vị tiểu thư khuê các đứng cạnh nàng cũng nhận thức được chuyện đang phát sinh nên đã gấp rút tránh xa ngay khi phát hiện người đến là Thế tử Lý Quận vương. Thiên hạ đều biết tiếng xấu của hắn, dính líu vào chỉ có tự tìm rắc rối. Có vẻ như hắn vừa mắt Nhị tiểu thư phủ Hộ quốc tướng quân.

    Phá gia chi tử cùng nữ nhân đanh đá, đích thực là kịch hay. Đám nữ tử che miệng, cười mỉa mai, di tản ra vài bước để thuận tiện xem chuyện tình phát sinh tiếp theo.

    Thế tử Lý Quận vương phi thường hài lòng, sau khi thưởng thức dung mạo tuyệt sắc của Trữ Ngọc Linh, ánh mắt hắn rơi vào bộ ngực nẩy nở của nàng. Quả nhiên, nàng đích thực là mỹ nhân hợp khẩu vị của hắn, khuôn mặt xinh đẹp cùng thân hình nóng bỏng rất hiếm gặp. Kể từ khi Trần Thanh đưa bức chân dung đến chỗ hắn, liền khiến hắn mất ăn mất ngủ.

    Vừa nghe được tin nàng sẽ tham dự yến hội hôm nay, hắn liền sáng sớm tức tốc chạy đến chỗ này để gặp mặt nàng.

    Điều bất ngờ hơn là nàng cũng có thiện cảm với hắn.

    Vừa rồi hắn còn đang tìm kiếm hình bóng nàng, tên họa sĩ đó cũng không cung cấp thêm được bất kỳ thông tin gì, chỉ nói rằng nàng xuất thân từ phủ Hộ quốc tướng quân. Tiểu thư nổi danh nhất trong Trữ phủ chỉ có Nhị tiểu thư, hắn tin chắc rằng nữ tử trong bức tranh đích thực là Trữ Ngọc Linh. Vả lại, khi vừa đến Hàn San Tự, hắn nghe đám hạ nhân truyền tai nhau nói rằng Trữ Ngọc Linh vừa diễm mỹ tuyệt luân vừa hiền lương thục đức. Tiểu thư khuê các, vừa họa bức tranh như vậy, vừa có thanh danh tốt, thật khiến hắn tò mò, thôi thúc muốn đến gặp mặt nàng.

    Vào lúc Thế tử Lý quận vương không tìm được Trữ Ngọc Linh, một nha hoàn từ hướng khác tiến đến, cúi thấp đầu, thì thầm vài câu với thuộc hạ của hắn rồi rời đi. Nàng bảo rằng Nhị tiểu thư ở bên kia, thỉnh Thế tử qua gặp mặt. Câu nói này khiến hắn rộn ràng vui sướng không thôi.

    Thế tử Lý quận vương đích thực là một nam nhân phóng đãng chân chính, chỉ cần nghe được mỹ nhân đang đợi, xương cốt hắn liền tan chảy, bất chấp mọi thứ đi đến tìm nàng. Nhìn thấy Trữ Ngọc Linh, trong lòng hắn liền sướng run lên, nàng hẳn đã nhận ra dung nhan tuấn mỹ quyến rũ của hắn, nên mới chủ tâm phân phó nha hoàn mời hắn đến đây. Chính là, Trữ Ngọc Linh lại tức giận khiến hắn rất kinh ngạc, bất quá hắn có thể hiểu được.

    Nàng không nhận thức hắn nên nghĩ rằng hắn là kẻ lưu manh vô lại đang trêu hoa ghẹo nguyệt, do đó mới buôn lời quở trách. May thay, hắn mặt dày mày dạn, không hề tỏ ra tức giận, ngược lại, nụ cười càng sâu hơn: "Nhị tiểu thư, ta là Thế tử Lý quận vương, rất vui được gặp nàng!"

    Vừa dứt lời, hắn đặc biệt hành bán lễ chào hỏi nàng, ánh mắt di chuyển từ đầu đến chân, mỉm cười đầy âm hiểm.

    Trữ Ngọc Linh tức giận đến sắc mặt tối sầm lại, là tiểu thư khuê các, nàng chưa bao giờ bị người khác nhục nhã như vậy. Bị ánh mắt dâm dục của hắn nhìn lên nhìn xuống, nên những gì hắn nói đều không lọt được vào tai nàng.

    Nàng lửa giận bừng bừng hét lên, "Người đâu! Đánh hắn cho ta!"

    Trữ Ngọc Linh là chủ tử trong phủ đệ, nên đám bà tử phía sau nàng đều đã làm việc này đến quen tay quen chân. Họ lao về phía Thế tử Lý quận vương, bà tử đi phía trước liền tát vào mặt hắn một cái.

    Mặc dù Thế tử còn trẻ, nhưng lại luôn đắm chìm trong tửu sắc khiến sức khoẻ hắn suy giảm dần. Sáng nay còn uống liền hai vò rượu, trong đầu hắn hiện tại chỉ nghĩ đến việc làm sao để có thể ôm được Trữ Ngọc Linh vào tay, liền đến những gì nàng nói cũng không nghe thấy. Giây tiếp theo, một cái tát liền bất ngờ giáng xuống mặt hắn.

    Hắn loạng choạng, lùi về phía sau vài bước, đám thuộc hạ vừa vội vàng chạy đến đỡ lấy để hắn không bị ngã xuống đất, vừa la lên, "Thế tử, thế tử!"

    Hắn là đích tôn yêu quý của Thái Quận vương phi, đám bọn họ chắc chắn bị trừng phạt nếu có chuyện gì xảy đến với hắn.

    Thấy bà tử đi đầu đã thành công đánh trúng hắn nhưng bọn họ lại còn chưa đụng được tới, đám bà tử còn lại liền vội vàng nhào vào đánh. Biết Nhị tiểu thư hiện tại đang phi thường tức giận, bọn họ không thể bỏ qua cơ hội biểu hiện lòng trung thành của mình. Thấy đám thuộc hạ của Thế tử Lý quận vương chạy đến đỡ lấy hắn, đám bà tử liền cố sức đẩy bọn họ ra, đánh tới trên người Thế tử.

    Đám thuộc hạ che chắn kín mít, không để một bà tử nào đụng tay vào được trên người Thế tử Lý quận vương. Hắn rất trân quý, ngay cả phụ thân hắn cũng sẽ bị trừng phạt nếu chỉ cần chửi nặng hoặc đánh mạnh vào người hắn. Đương nhiên, bọn họ phải thề sống chết bảo vệ hắn.

    Trữ Tuyết Yến đứng trên một bờ dốc cạnh sông, nhìn rõ ràng mọi thứ. Một tay nàng đặt nhẹ lên tay Lan Trữ, ánh mắt di chuyển từ khuôn mặt giận dữ của Trữ Ngọc Linh đến góc phía tây nam của yến hội. Vừa nãy nàng cũng nghe thấy có tiếng nói phát ra từ đấy, bất quá, âm thanh nhỏ hơn nhiều so với tiếng ồn áo náo nhiệt phía bên này.

    Một nét cười nhẹ hiện lên trên môi nàng, nhưng trong mắt lại không có một tia vui mừng nào.

    Lăng phu nhân tính kế Trữ Tuyết Yến, bất quá Trữ Tuyết Yến lại tương kế tựu kế, hiện tại người gánh lấy hậu quả chính là nữ nhi của bà ta.

    Đám bà tử lao đến muốn đánh lập công trong khi đám thuộc hạ lại sống chết bảo vệ chủ tử của họ, gây ra một trận hỗn loạn, thu hút chú ý của Nhã Quý phi cùng đám phu nhân ngồi trong trung đình. Một thị nữ vội vàng chạy đến, thì thầm vào tai Nhã Quý phi. Nhã Quý phi liền cau mày, liếc nhìn về phía Thái phu nhân phủ Hộ quốc tướng quân, sắc mặt tối sầm lại.

    "Nhã Quý phi, có chuyện gì vậy? Tại sao lại ồn ào như vậy? Mấy ngày này, đám công tử tiểu thư xử sự đều không có quy củ." Thái Lý Quận vương phi nhìn một đám hỗn độn bên đó liền không vui nói.

    "Đi! Đi hỏi xem đã xảy ra chuyện gì?" Thái phu nhân cảm thấy có gì đó không ổn liền sai Tương Diêu đi điều tra, chính là suy nghĩ một lúc, bà liền nói, "Tìm Nhị tiểu thư trước."

    Bà có linh cảm không tốt.

    Trước khi Tương Diêu kịp quay lại bẩm báo tình hình, đám đông náo nhiệt đã di chuyển đến trung đình.

    Thế tử Lý quận vương lúc đầu còn mơ mộng ôm ấp người đẹp trong lòng, nay đã bị đánh cho bầm dập, vừa lấy lại được tinh thần. Đám tiểu thư thiếu gia đứng xung quanh hắn đều chỉ trỏ, chế giễu, khiến sắc mặt hắn u ám khó chịu.

    Trên thiên hạ này còn chưa có ai dám sỉ nhục hắn như vậy, bây giờ người hắn ghét cay ghét đắng chính là Trữ Ngọc Linh. An bài người mời hắn đến, nhưng lại giả vờ tỏ vẻ thanh cao, phớt lờ hắn. Thêm nữa, còn sai người vây đánh hắn, dù Trữ Ngọc Linh có là mỹ nhân, hắn cũng không đời nào dễ dàng bỏ qua cho nàng ta. Mỗi ngày hắn đều vui đùa với mỹ nhân. Có người cũng vì được hắn cưng chiều mà kiêu căng ngạo mạn nhưng cuối cùng vẫn bị đánh đến chết.

    "Ngừng tay! Chính Nhị tiểu thư của các ngươi mời ta đến đây. Ta sẽ cắt tay đám các ngươi nếu còn dám đánh tiếp. Trữ Ngọc Linh! Nói đám hạ nhân của ngươi lập tức dừng tay cho ta!" Thế tử Lý quận vương hét lên.

    Hắn đẩy thuộc hạ của mình ra, lao vào tát thật mạnh lên mặt đám bà tử, tiếng tát cùng tiếng hét lớn của Thế tử khiến đám đông lập tức yên tĩnh trở lại.

    Hắn nói Trữ Ngọc Linh cho người mời hắn gặp riêng, đây có thể được xem là tư tình a! Nhưng nàng sẽ chọn có quan hệ tư tình với Thế tử Lý Quận vương dâm dục phóng đãng sao? Mọi người nghĩ rằng Trữ Ngọc Linh ngưỡng mộ địa vị hắn, nên mới bí mật mời hắn gặp riêng, nhưng không ngờ hắn lại là kẻ ăn chơi trác táng, thế cho nên mới đặt cả hai vào tình thế khó xử như hiện tại.

    "Ngươi nói bậy! Ta chưa bao giờ cho người mời ngươi đến đây!" Trữ Ngọc Linh tức giận đến sắc mặt đỏ bừng mắng, "Đánh! Đánh hắn thật mạnh cho ta!"

    "Đánh cho ta! Ngươi! Ả tiện nhân khốn kiếp! Dám làm không dám nhận, cho người thỉnh lão tử đến giờ lại không dám thừa nhận, còn sai người đánh ta." Thế tử Lý quận vương chưa từng bị một nữ tử nào làm cho bẽ mặt đến như vậy. Nộ khí bừng bừng, trừng mắt nhìn Trữ Ngọc Linh, đột nhiên hắn lao về phía nàng, giáng một cái tát lên một bên má của nàng.

    "Ả tiện nhân ngươi là người mời ta đến đây, giờ lại dám giả vờ thanh cao vô tội?" Nghĩ đến liền khiến Thế tử hắn điên tiết lên, không quan tâm nàng ta xuất thân từ đâu, cũng như những bài luyện tập kìm chế lửa giận hắn đã được dạy. Trong đầu hiện tại chỉ có một việc, chính là hắn rơi vào tình huống xấu hổ này bởi vì nàng ta.

    Những công tử quyền quý Trữ Ngọc Linh gặp hằng ngày đều rất thanh lịch, nho nhã, cư xử dịu dàng, quy củ lịch thiệp. Nàng chưa bao giờ gặp một ai như hắn. Bất ngờ bị Thế tử Lý Quận vương đánh, khiến đầu nàng choáng váng một lúc, trâm cài trên đầu rơi xuống, tóc tai buông lỏng rũ rượi. Nàng ngã vào người bà tử đứng bên cạnh.

    Đám tiểu thư khuê các đều như xem kịch hay, chỉ trỏ vào người nàng. Đám thiếu gia quý tộc thì đứng từ xa nhìn vào, trên mặt đều là biểu tình khinh bỉ xem thường. Không ai có ý định khuyên can. Nàng thậm chí còn nhìn thấy Tam Hoàng tử đang trò chuyện với một vài vị tiểu thư liếc mắt về phía nàng, ngay khi nhìn thấy chuyện xảy ra bên này liền quay người rời đi, chỉ để lại cho nàng một bóng lưng tuyệt tình.

    Nàng xấu hổ, tức giận, trong lòng đầy ấm ức, không thể kìm nén thêm nữa, bắt đầu òa khóc, chạy về chỗ của Thái phu nhân. Đám bà tử cũng ngừng ẩu đả, chạy theo phía sau nàng, cố gắng an ủi Trữ Ngọc Linh, "Nhị tiểu thư, người đừng khóc, chúng nô tỳ sẽ bẩm báo lại với Thái phu nhân, ngài ấy chắc chắn sẽ chủ trì công đạo cho người"

    "Tiểu thư của ta, người không cần phải vội. Thái phu nhân ở đây.."
     
    Phuongphuong57500 thích bài này.
  5. phamhongkimngan

    Bài viết:
    90
    Chương 54: Khăng Khăng

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tiếng ồn ào huyên náo dần dần tiến về phía trung đình. Các Mệnh phụ phu nhân đều nhận thức được chuyện gì đã xảy ra. Đặc biệt là Thái Lý Quận vương phi, người trước đó rất yêu thích Trữ Ngọc Linh, đang trò chuyện với vài vị phu nhân, trong tay còn ôm một con sơn miêu, liền nhận được tin Trữ Ngọc Linh đánh đích tôn của mình.

    Bà ngay lập tức phẫn nộ, Thế tử luôn là đích tôn bà sủng ái nhất, dưỡng dục ngay dưới gối, ngay cả Lý quận vương cũng sẽ vị trừng phạt nếu dám đụng vào hắn, chứ đừng nói đến một người xa lạ, vả lại còn là một nữ nhân không quen biết.

    Bà hiểu rất rõ tôn tử của mình, cũng hiểu được chính mình đã quá nuông chiều hắn, khiến hắn trở nên hư đốn. Nghe đồn rằng Nhị tiểu thư phủ Hộ quốc tướng quân là nữ tử thông minh lanh lợi, bà rất vừa ý nàng, hy vọng rằng Trữ Ngọc Linh có thể thay đổi tính tình tôn tử, cũng giúp bà được an ủi phần nào, nhi tử cũng không nói bà chiều hư tôn tử mình.

    Trữ Ngọc Linh xinh đẹp, lại xuất thân danh gia vọng tộc, thế nên ban đầu bà rất hài lòng với nàng. Nếu tôn tử cưới được Trữ Ngọc Linh, đó chính là chuyện tốt. Dẫu cho phủ Hộ quốc tướng quân cùng Nhã Quý phi ngầm đồng thuận để Trữ Ngọc Linh trở thành Chính phi của Tam Hoàng tử, bà vẫn muốn nàng. Dù sao, bà cũng là A Di của Hoàng đế, nếu bà mở lời muốn một tiểu thư trong phủ Hộ quốc tướng quân, Tam Hoàng tử bắt buộc phải buông bỏ nàng.

    Chính vì thế, bà tặng vòng tay hồng ngọc cho Trữ Ngọc Linh là có ngụ ý riêng.

    Bất quá Trữ Ngọc Linh lại không hiểu được, còn vui vẻ chấp nhận nó.

    Thái phu nhân cùng Nhã Quý phi cũng nhận thức được ẩn ý bên trong, nhưng vì ngại thân phận Thái quận vương phi của bà nên đều không dám công khai phản đối, cuối cùng mọi chuyện đều thành công suôn sẻ. Hiện tại bà chỉ muốn tôn tử gặp mặt Trữ Ngọc Linh, dù sao hắn cũng là Thế tử gia cao quý, dung mạo anh tuấn, Trữ Ngọc Linh nhất định sẽ có thiện cảm với hắn, đến lúc đó bà chỉ cần nói vài câu, mọi chuyện đều được thành toàn.

    Chính là người tính không bằng trời tính, chuyện không ngờ đến lại phát sinh. Bà hiện tại lửa giận bừng bừng, mọi chuyện mưu tính trước đó đều vứt ra sau đầu. Còn chưa bước qua cửa Trữ Ngọc Linh đã dám đánh tôn tử bà, nếu thực sự cưới nàng vào phủ, không phải chính là gà bay chó chạy sao. Trữ Ngọc Linh đích thực là nữ tử đanh đá hung ác, không đời nào bà lại để nữ nhân đanh đá như vậy bước vào vương phủ.

    Thái Lý quận vương phi sắc mặt u ám ngồi lặng yên, chờ đợi Trữ Ngọc Linh giải thích sự tình này.

    Trữ Tuyết Yến lặng lẽ bước về phía họ, hòa mình với đám đông.

    "Tổ mẫu, tổ mẫu, tên.. tên vô lại đó từ nơi nào xuất hiện, ăn nói hàm hồ. Tổ mẫu, người sai hạ nhân đánh chết hắn đi!" Trữ Ngọc Linh nức nở khóc lớn. Ở phủ Hộ quốc tướng quân nàng muốn gì được nấy, chưa bao giờ phải chịu uất ức như vậy, nàng hiện tại chỉ muốn xé xác tên Thế tử đó ra. Trữ Ngọc Linh nhào đến ôm lấy cánh tay của Thái phu nhân, khóc đến lê hoa đái vũ.

    "Tôn nữ của ta, có chuyện gì vậy? Ngươi là tiểu thư khuê các, sao có thể hành xử như vậy?" Thái phu nhân sắc mặt tối sầm, ngượng nghịu né tránh vấn đề. Ngồi bên cạnh bà chính là tổ mẫu của 'tên vô lại' Trữ Ngọc Linh nói đến, biểu tình trên mặt đầy đáng sợ. Thái phu nhân khéo léo không trực tiếp đáp lời Trữ Ngọc Linh.

    "Nhị tiểu thư, đã xảy ra chuyện gì?" Nhã Quý phi lên tiếng vấn hỏi, dù sao bà cũng là người chủ trì của Yến hội thưởng hoa. Là phi tần tước hiệu cao nhất, được Hoàng đế tin tưởng, trao quyền cho nàng ban hôn cho các cặp Thế tử, Hoàng tử, tiểu thư có tình ý với nhau.

    Nguyên nhân duy nhất bà đồng ý để hoàng nhi của mình hứa hôn với Trữ Ngọc Linh chính là vì phủ Hộ quốc tướng quân sau lưng nàng ta. Thế nhưng hiện tại Trữ Ngọc Linh lại xuất hiện với bộ dạng nhếch nhác, tóc tai rối bời, lớp trang điểm trên mặt nàng đều bị nước mắt làm cho lấm lem, những vết màu đỏ đen xen kẽ nhau bao phủ đầy khuôn mặt. Còn đâu khí chất của một tiểu thư quyền quý, nàng hiện tại tương đồng với một nữ nhân điên rồ, xấu xí, người người ghê tởm.

    Vừa nghe được câu hỏi của Nhã Quý phi, Trữ Ngọc Linh biểu tình trên mặt đầy đau buồn. Nàng gạt đi những vệt nước mắt còn lưu trên mặt, uất ức ca thán, "Quý phi nương nương, thỉnh ngài làm chủ lấy lại danh dự cho tiểu nữ, xin ngài ra lệnh cho hộ vệ, đánh chết tên vô lại hỗn xược này."

    Mọi thứ diễn ra quá nhanh khiến Trữ Ngọc Linh không kịp phản ứng, đến khi nàng bị tát, liền mặt đầy nước mắt chạy về chỗ Thái phu nhân mà không quan tâm Thế tử Lý Quận vương là nhân vật nào. Hiện tại nàng chỉ muốn hắn phải trả giá cho những gì hắn đã làm. Thực tế, giữa bàn dân thiên hạ bị một nam nhân tát vào mặt cùng xuất hiện ở đây trong bộ dạng nhếch nhác như vậy, cũng phần nào huỷ hoại thanh danh của nàng.

    Lăng phu nhân đã từng nhiều lần nhắc nhở nàng, thanh danh của nữ tử rất quan trọng. Rốt cuộc, giữa đám đông vây quanh, trong cơn phẫn nộ, nàng lại hùng hổ, không do dự muốn lấy mạng một nam nhân.

    "Hừ!" Một tiếng cười lạnh truyền đến.

    "Theo như những gì nhị tiểu thư nói, tôn tử của ta cần phải dùng mạng của hắn để trả giá cho danh tiếng thừa thãi này của ngươi, phải không?" Thanh âm lạnh lẽo phát ra từ phía bên cạnh Trữ Ngọc Linh, chứa đầy lửa giận không thể kìm chế. Thái quận vương phi thực sự khí nộ công tâm, không ngờ Trữ Ngọc Linh không chỉ thấp kém ti tiện, mà còn xấu xa độc ác. Nàng là người khởi xướng tất cả mọi chuyện, chủ động dẫn dụ tôn tử bà, giờ lại chối bay chối biến. Làm sao Thái quận vương phi có thể chịu đựng được chuyện này?

    Bởi vì khóc quá lâu nên Trữ Ngọc Linh cảm thấy có chút choáng vàng, ngu muội. Thấy có người chất vấn lại, nàng liền đáp trả mà không nhận thức người nói có thân phận gì, "Hắn là tên háo sắc đê tiện, thậm chí dám quấy rối ta. Hắn đương nhiên cần dùng mạng chính mình để đổi lại. Tổ mẫu, Nhã Quý phi, hai người làm chủ cho tiểu nữ, giết chết hắn đi!"

    "Tiện nhân! Ngươi nói cái gì? Ta quấy rối ngươi? Nhìn lại chính mình đi, ta cần làm điều đó sao? Chính ngươi sai sử nha hoàn mời ta đến chỗ ngươi, lúc ta đến nơi lại giả vờ thanh cao thuần khiết, như thể ta mới chính là người tự nguyện chạy đến chỗ ngươi vậy." Thế tử Lý quận vương vừa đến trung đình, nghe được những lời Trữ Ngọc Linh nói liền mắng chửi nàng gay gắt.

    Hắn ghét cay ghét đắng Trữ Ngọc Linh, nàng ta nháo sự tình lớn đến mức này. Nhưng thực sự có một nha hoàn đến chỗ hắn nói rằng Trữ Ngọc Linh đang đợi còn mời hắn đến gặp mặt nàng, về điểm này hắn nhận thức rất rõ. Nhìn tới Nhã Quý phi đang an tọa ở trên cùng cái nháy mắt của Thái quận vương phi, muốn đổ tất cả mọi lỗi lầm lên người Trữ Ngọc Linh.

    "Nói bậy! Tên hỗn đản ngươi! Ta không có. Ta chưa bao giờ cho người mời ngươi đến, ta thậm chí còn không biết ngươi là ai." Trữ Ngọc Linh khóc lóc hét ầm lên. Nếu không có hai bà tử ngăn cản, nàng đã nhào tới đá thẳng vào mông hắn, biểu cảm như hóa điên cùng hành động điên rồ của nàng khiến đám người xung quanh đều nhìn nàng với ánh mắt khinh miệt.

    Nữ tử này sao có thể là Nhị tiểu thư hảo thanh danh của phủ Hộ quốc tướng quân? Nàng hoàn toàn là nữ nhân đanh đá điên cuồng.

    Tam thái tử cũng vừa mới đến trung đình, đứng bên cạnh mẫu phi hắn, sắc mặt tối sầm lại.

    Nhã Quý phi cau mày, không biết nên xử trí thế nào, nhưng dù sao nữ tử như Trữ Ngọc Linh không thể thành thân với hoàng nhi bà, cũng không thể trở thành hoàng hậu tương lai.

    "Nha đầu, đừng vội, từ từ nói. Trước mặt ngươi chính là Thế tử Lý quận vương. Tổ mẫu hắn hôm qua đã ban tặng cho ngươi đôi vòng hồng ngọc. Sự tình bất bình hôm nay làm ngươi quên rồi sao?" Thái phu nhân nắm lấy tay Trữ Ngọc Linh, an ủi nàng. Mặc dù bà rất phẫn nộ với hành động của Trữ Ngọc Linh, nhưng vẫn cố kìm nén cơ mặt của mình, cố giữ nét bình thản trên khuôn mặt.

    Bà ngầm ra hiệu cho nàng nam nhân trước mặt không phải tên vô lại nào mà chính là Thế tử Lý Quận vương, đặc biệt còn có Nhã Quý phi cùng Thái Lý quận vương phi hiện diện ở đây, Trữ Ngọc Linh không được làm họ phật lòng.

    "Thái phu nhân, giáo dưỡng phủ Hộ quốc tướng quân thực sự rất tốt. Tôn nữ ngươi khi nói luôn dùng những ngôn từ như vô lại, đê tiện, hỗn đản, thực làm chúng ta mở rộng tầm mắt. Thật may chúng ta đều biết nàng là Nhị tiểu thư phủ Hộ quốc tướng quân, nếu không, lại tưởng là nữ tử ô danh nào đó."

    Nghe Trữ Ngọc Linh gọi tôn tử mình là tên háo sắc đê tiện, tên hỗn đản, Thái Quận vương phi không kìm được lên tiếng châm chọc đáp trả. Bà không còn hứng thú liên hôn với phủ Hộ quốc tướng quân nên cũng không cần phải lịch sự, nhã nhặn, liền cay nghiệt phản kích.

    Câu nói vừa dứt, Trữ Ngọc Linh liền sửng sốt ngẩng đầu. Nàng hiện tại mới nhận thức được người ngồi bên cạnh tổ mẫu nàng chính là Thái Lý quận vương phi, người từng rất yêu thích nàng. Bà ấy vừa nói gì? Vừa rồi mới mắng nàng sao?

    Thái phu nhân bị lời nói của Thái quận vương phi làm cho tức nghẹn, gần như muốn ngất lịm. Nếu thanh danh của Trữ Ngọc Linh bị Thế tử Lý quận vương vấy bẩn, sau này còn ai dám lấy tôn nữ thuần khiết này chứ.

    "Thế tử, ngài nói Nhị tiểu thư sai người cho mời ngài đến chỗ nàng, nhưng đến ngài là ai nàng còn không biết, làm sao có thể cho người mời ngài qua đó? Thỉnh ngài giúp lão nhân tỏ rõ sự tình, Thế tử điện hạ." Thái phu nhân phẫn nộ chất vấn, dùng gậy chống đập thật mạnh xuống mặt đất. Đây không phải là lúc khoan nhượng, bà nắm bắt lấy trọng điểm, nhìn chằm chằm Thế tử Lý quận vương, lên tiếng hỏi.

    "Nàng ta đã phân phó nha hoàn truyền lời với ta rằng nàng đang đợi ta ở đó. Nha hoàn còn đặc biệt nhấn mạnh chính là Nhị tiểu thư phủ Hộ quốc tướng quân đang đợi." Thế tử Lý quận vương vừa ngẩng cao đầu vừa cười lạnh nói.

    "Nha hoàn? Nha hoàn nào? Đi theo bên người Ngọc Linh chỉ có một vài nha hoàn, tất cả bọn họ đều có mặt ở đây. Không biết Thế tử có thể chỉ ra nha hoàn đó?" Thái phu nhân trên mặt biểu tình kinh ngạc.

    "Tất cả bọn họ đều trông giống nhau, ta làm sao có thể nhận ra được nha hoàn đó là ai? Chỉ việc hỏi bọn họ ai là người đi truyền lời mời ta trước đó, không phải là xong sao. Dẫu sao, cũng chính Trữ Ngọc Linh đã cho mời ta, không ngờ hiện tại trước mặt nhiều người lại không dám thừa nhận." Thế tử vẫn khăng khăng rằng Trữ Ngọc Linh chính là người dẫn dụ hắn đến.

    Thế tử Lý quận vương đôi mắt khẽ chớp, nhìn thấy tin huống đã bày ra trước mắt, nhận thức được hắn hiện tại không thể gánh lỗi lầm này, phải đổ hết lên đầu Trữ Ngọc Linh. Hắn là Thế tử gia, nếu bị phát hiện gạ gẫm nữ nhi phủ Hộ quốc tướng quân, Lý quận vương gia, phụ thân hắn nhất định sẽ đánh gãy chân hắn.

    Trữ Tuyết Yến đứng một bên xem kịch hay, trên mặt hiện lên một tia cười lạnh, nàng biết Thế tử Lý quận vương nhất định sẽ cắn ngược lại Trữ Ngọc Linh.
     
    Phuongphuong57500 thích bài này.
Trả lời qua Facebook
Đang tải...