Huyền Ảo [Dịch] Vu Sư - Bạo Táo Đích Bàng Giải

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Tiểu Tử Ái, 28 Tháng sáu 2021.

  1. Tiểu Tử Ái

    Bài viết:
    0
    Chương 10: Chất lượng gan không tốt.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Người dịch: Tiểu Tử Ái

    Về đến nhà, Quý Lãng đã hoàn toàn bình tĩnh lại, ngược lại Vu Miểu Miểu vẫn tức giận như cũ.

    Quý Lãng thuận tay đặt gói hàng chuyển phát nhanh và gà nấu gạo nếp xuống bàn trà.

    "Chờ lần sau em nhìn thấy hắn, em nhất định phải dạy dỗ hắn cho thật tốt, lần này lợi cho hắn quá rồi." Vu Miểu Miểu đập một quyền lên bàn trà.

    Quý Lãng nhìn hộp chuyển phát nhanh mình mới bỏ xuống thì bị đập rớt xuống đất, một lần nữa nhặt lên cất kỹ, xoay người vào phòng bếp. Một lát sau, anh cầm đôi đũa đi ra, đưa cho Vu Miểu Miểu: "Ăn đi, gà nấu gạo nếp sắp nguội rồi."

    "Vậy ăn xong mắng hắn tiếp." Vu Miểu Miểu nhận đũa, mở gói, kẹp một miếng lên ăn, trong nháy mắt mùi thơm của gà hòa quyện với gạo nếp mềm dẻo ngon miệng làm cho đầu lưỡi như muốn nổ tung, đáy mắt Vu Miểu Miểu lệ khí biến mất, ngập tràn hạnh phúc.

    "Thật là ngon, hèn chi phải xếp hàng lâu như vậy."

    Quý Lãng cười cười, quay người lại mở tủ lạnh, cầm một lon bia, một lon Cocacola. Bật lon Cocacola đưa cho Vu Miểu Miểu, mình thì cầm bia ngồi ở một bên ghế salon.

    "Ông xã, anh cũng ăn đi. A, sao chỉ có một đôi đũa, em giúp anh lấy thêm một đôi." Vu Miểu Miểu đứng dậy muốn đi phòng bếp.

    "Cô ăn đi, tôi không đói bụng." Quý Lãng ngăn cản nói.

    "Anh ăn thử một miếng đi, em đặc biệt mua cho anh đó." Nói xong, Vu Miểu Miểu kẹp một miếng gà, đưa tới bên miệng Quý Lãng.

    Quý Lãng nhìn chăm chú miếng thịt gà một lát, lại nhìn cô gái đang tha thiết một chút, cuối cùng há há miệng ăn miếng gà nấu gạo nếp kia vào.

    "Ăn ngon không?" Vu Miểu Miểu hỏi.

    "Cũng bình thường." Quý Lãng dường như không nhai được mấy lần mà đem trong miệng thịt gà nuốt xuống luôn.

    Gà nấu gạo nếp là Vu Miểu Miểu cực cực khổ khổ xếp hàng hai giờ mới mua được, người bình thường nếu không thích cũng sẽ khen một câu ngon, nhưng Quý Lãng thật sự không thích ăn gà, không nói dở đã coi như là nể mặt lắm rồi.

    "Anh không thích ăn gà hả, vậy lần sau em mua món khác." Vu Miểu Miểu phản ứng rất bình tĩnh.

    Không tức giận? Quý Lãng hơi kinh ngạc, anh thấy Vu Miểu Miểu tự mình ăn đến vui vẻ, sau đó lại không có ý muốn khuyên mình ăn nữa, không nhịn được bắt đầu hoài nghi, con nhóc này, không phải chỉ là thuận miệng hỏi một chút, thậm chí còn ước gì mình không ăn, để một mình độc chiếm chứ gì.

    Nhưng so với việc tỏ vẻ oán trách mình phụ lòng cô ấy vất vả xếp hàng mua đồ ăn, Quý Lãng ngược lại càng thích phản ứng bây giờ của Vu Miểu Miểu.

    Khóe mắt quét liếc qua ghế sô pha, Quý Lãng thấy búp bê nguyền rủa bị Vu Miểu Miểu thuận tay đặt xuống, anh bỏ lon bia xuống, đưa tay cầm lên.

    Búp bê nhỏ này ban ngày anh đã cẩn thận quan sát một lần, ngũ quan sinh động như thật, quần áo trên người cũng thật đẹp, tựa như là may thủ công, hơn nữa dù là một người ngoài nghề, cũng có thể nhìn ra tay nghề thêu thùa trên quần áo búp bê cực kỳ có bản lĩnh.

    "Vừa rồi cái nguyền rủa kia, là năng lực vu sư của các người à?" Quý Lãng thuận miệng hỏi.

    "Ừm." Vu Miểu Miểu trả lời.

    "Ai cũng có thể nguyền rủa sao?"

    "Cần biết trạng thái của đối phương, vu lực ngay lúc đó của em, cùng với tình huống của búp bê nguyền rủa." Vu Miểu Miểu giải thích.

    Nghe ra có chút phức tạp, xem ra cũng không phải thuật pháp dễ dùng.

    "Nguyền rủa.. coi như là tà thuật đi." Quý Lãng bỗng nhiên nói.

    "Bẹp."

    Đùi gà Vu Miểu Miểu vừa gắp lên rơi bẹp trên mặt đất, cô vội vàng cúi xuống nhặt, nửa ngày không đứng dậy, bộ dạng chột dạ kia không cần nhìn mặt cũng cảm giác được.

    "Hóa ra là vậy." Quý Lãng đã biết đáp án.

    Khó trách Vu Miểu Miểu không ngại thân phận mộng yểm của mình, thì ra bản thân cũng chả phải đứng người đắn gì.

    "Em.. Thật ra em rất ít nguyền rủa người khác." Vu Miểu Miểu nhỏ giọng giải thích, "Vu tộc chúng em mặc dù có bản lĩnh này, nhưng nhỏ sư phụ đã nói với ta, không thể tuỳ ý sử dụng vu cổ chi thuật. Đặc biệt là nguyền rủa, bởi vì rất bá đạo, nên càng không thể tuỳ ý dùng. Em.. Hôm nay em quá tức giận, người kia hắn bắt nạt anh nên em mới dùng, bình thường em thật sự không dùng."

    "Cô không cần khẩn trương như vậy." Quý Lãng có chút buồn cười nói, "Tôi biết cô vì giúp tôi mới dùng tà thuật. Lại nói, tôi là mộng yểm, cô biết tà thuật, chúng ta vừa vặn kẻ tám lạng người nửa cân, ai cũng không thể ghét bỏ ai."

    "Em sẽ không ghét bỏ anh." Vu Miểu Miểu vội vàng tỏ thái độ.

    Quý Lãng giật mình, muốn trả lời một câu tôi cũng sẽ không ghét bỏ cô, nhưng cuối cùng vẫn không thể nói ra, cũng may Vu Miểu Miểu cũng không hỏi đến.

    "Nhưng thời điểm cô nguyền rủa quá ồn ào, dễ khiến cho người khác chú ý. Búp bê nhỏ này, vậy mà còn biết nói chuyện." Quý Lãng dùng tay chọt chọt miệng búp bê nguyền rủa, đó là dùng một sợi tơ đỏ thêu lên, hình dạng mặc dù chân thực, nhưng tuyệt đối không phải là một cái miệng có thể thật sự phát ra âm thanh.

    "Cũng có thể không phát ra âm thanh." Vu Miểu Miểu nói.

    Quý Lãng khó hiểu.

    "Thật ra chỉ cần em kết ấn thành công, nguyền rủa coi như thành công, búp bê nguyền rủa âm thanh chỉ là để tăng cường ký ức. Em để búp bê nguyền rủa phát ra âm thanh, là vì thời điểm búp bê nguyền rủa cười to rất đáng sợ, cứ như vậy, chỉ cần người bị em nguyền rủa qua, trong một khoảng thời gian rất dài sẽ khắc sâu ấn tượng lúc đó, thậm chí sẽ để lại bóng ma tâm lý." Vu Miểu Miểu nói.

    Quý Lãng nhớ lại bộ dáng vừa nãy búp bê nguyền rủa cười lớn hô hào nguyền rủa, khoan hãy nói, quả thực rất khiến người ta sợ hãi. Anh là Mộng yểm thường gặp phải ác mộng còn thấy sợ, chắc chắn người khác nhất định sẽ khắc sâu ấn tượng, thậm chí để lại bóng ma tâm lý. Đúng là một chiêu công kích tâm linh công kích, đủ hung ác, đủ tàn độc độc.

    "..."

    Quý Lãng nhịn không được bật cười.

    "Anh không giận em chứ?" Vu Miểu Miểu thấy Quý Lãng cười, cũng vui vẻ theo.

    "Tại sao tôi phải tức giận?" Quý Lãng hỏi.

    "Bởi vì nguyền rủa là lực lượng không tốt, sư phụ nói không thể tuỳ ý dùng, dùng nhiều sẽ khiến người xung quanh sợ hãi, em không muốn anh sợ hãi em." Vu Miểu Miểu chân thành nói.

    Sẽ khiến người xung quanh sợ hãi? Vậy chúng ta lại có thêm điểm chung rồi.

    Quý Lãng đưa tay rút khăn giấy, nhẹ nhàng lau sạch khoé miệng dính gạo nếp của cô gái: "Không sợ."

    "Vậy là tốt rồi." Vu Miểu Miểu hoàn toàn yên lòng, đem đùi gà vừa nhặt từ dưới đất lên nhét vào miệng, vừa gặm vừa nói, "Ông xã, lần sau lại có người nào bắt nạt anh, em sẽ nguyền rủa hắn."

    "Không phải nói sư phụ cô không cho cô dùng sao?" Quý Lãng hỏi.

    "Sư phụ không cho em tuỳ ý dùng, nhưng nếu có người bắt nạt anh thì không được, lại nói, dù sao anh cũng không sợ em." Vu Miểu Miểu đắc ý nói.

    Quý Lãng giật mình, nhưng không tỏ thái độ, chỉ đem khăn giấy trong tay ném vào thùng rác, tựa như vô tình hỏi: "Muốn ăn tôm không? Tôi gọi cho cô."

    "Ông xã cùng ăn với ư?"

    "Ừ."

    "Vậy em muốn ăn." Vu Miểu Miểu vui vẻ nói.

    Quý Lãng cười cười, cầm điện thoại di động chọn món.

    Hôm sau, sau bữa sáng hai người vẫn cùng nhau đi đến phòng làm việc như cũ.

    Đêm qua, không có búp bê nguyền rủa thôn phệ, Quý Lãng ngủ cũng không ngon, nhưng vì tâm tình không tệ, trạng thái tinh thần hôm nay không tính là tệ.

    Hai người đi từ bãi đỗ xe đến cửa phòng làm việc, xa xa Quý Lãng đã phát hiện không đúng. Cửa lớn phòng làm việc mở rộng, đứng ở cửa là hai cảnh sát hình sự mặc thường phục.

    Sở dĩ Quý Lãng có thể nhận ra là hai cảnh sát hình sự mặc thường phục, bởi vì, dù là ai, chỉ cần mỗi ngày đều bị những người này kiểm tra thẻ căn cước, liên tục cả nửa năm, đều có thể nhận ra hơn phân nửa người của đội cảnh sát hình sự thành phố.

    "Đứng lại!" Một cái cảnh sát hình sự thấy Quý Lãng đi tới, phản xạ có điều kiện kêu lên một tiếng, chờ cẩn thận nhìn lại lần thứ hai, giọng nói lập tức liền biến thành ảo não, "Quý Lãng, là cậu a."

    "Ha ha, anh thua." Một cảnh sát hình sự khác bỗng hô lên.

    Cảnh sát hình sự nọ hứ một phen: "Được được được, tôi gửi lì xì được chưa."

    "Chuyện gì xảy ra?" Quý Lãng lại gần hỏi.

    "A, không phải người đội chúng tôi ngộ nhận cậu là tội phạm truy nã sao? Vì ngăn chặn thói quen xấu này, nội bộ chúng tôi đặt ra một quy định. Chỉ cần người nào đã từng kiểm tra thẻ căn cước của cậu, dù chỉ một lần, nếu lại tiếp tục hiểu nhầm, một lần phạt 1 bao lì xì 50 đồng." Cảnh sát hình sự giải thích nói, "Tháng này tôi bị phạt sắp đủ 100 đồng rồi."

    "..."

    Quý Lãng không còn gì để nói, "Tôi hỏi là ấy người đang đứng ở phòng làm việc của tôi làm gì?"

    "Nhân viên phòng làm việc không kể cho cậu sao?" Cảnh sát hình sự giải thích, "Lúc rạng sáng tên quỷ moi gan xuất hiện ở cửa ra vào phòng làm việc của cậu. Khoảng thời gian này các cậu cẩn thận chút, đến thời gian tan tầm thì mau về nhà, đặc biệt là em gái nhỏ này, tốt nhất đừng ở một mình."

    Mặc dù lần gần đây nhất mục tiêu của quỷ moi gan là nam, nhưng tiền lệ trước đó mấy người đều là các cô gái trẻ tuổi xinh đẹp, cô gái nhỏ trước mặt này điều kiện rất phù hợp.

    "Tôi không ở một mình." Vu Miểu Miểu đáp.

    "Vậy là tốt rồi."

    Quý Lãng nhíu mày lại, theo bản năng nghĩ đến Bắc Phồn, hôm qua lúc anh đi về Bắc Phồn một mình tăng ca trong phòng làm việc, chẳng lẽ là đến tìm Bắc Phồn? Nghĩ tới đây, Quý Lãng bước nhanh vào phòng làm việc.

    "Ông chủ, anh tới rồi." Đông Vĩnh Nguyên nhìn thấy Quý Lãng đến, vội vàng tiến lên đón.

    "Bắc Phồn đâu?" Quý Lãng hỏi.

    "Cậu ấy không có việc gì, mới đi ghi khẩu cung từ cục cảnh sát về, đang nghỉ ngơi kìa." Đông Vĩnh Nguyên nói.

    "Quý Lãng, mật mã camera theo dõi của cậu là bao nhiêu, ta muốn xem theo dõi." Một người cảnh sát khác đi từ bên trong ra, trong tay cầm điện thoại di động, giao diện đỏ rực, xem ra là vừa cướp được lì xì.

    "269101." Quý Lãng đọc ra một chuỗi số.

    Cảnh sát kia liền lập tức quay lại, điền mật mã vào, mở màn hình giám sát ra.

    Bên trong màn hình theo dõi, tên quỷ moi gan không thấy rõ tướng mạo như cũ, chỉ có con mèo mắt đỏ trong tay đặc biệt bắt mắt.

    "Khá lắm, còn đứng ở cửa ra vào mười mấy phút, quá phách lối." Cảnh sát vừa nói, vừa thu hình lại.

    Nên hỏi, trước khi Quý Lãng đến bọn họ đã hỏi xong, lần này đến cũng chỉ là khảo sát hiện trường thêm lần nữa, đồng thời xem màn hình giám sát. Trước khi đi cảnh sát dặn dò Quý Lãng: "Tên quỷ moi gan này rất nguy hiểm, khoảng thời gian này các người cẩn thận một chút, còn có.. Vì để không tạo khủng hoảng, chuyện này đừng truyền ra ngoài."

    Sau khi cảnh sát rời đi, Quý Lãng trong khu nghỉ ngơi gặp Bắc Phồn, trên mặt Bắc Phồn mặc dù có hoảng sợ, nhưng bộ dáng thoạt nhìn so với hôm qua lúc gặp ác mộng còn tốt hơn một xíu.

    "Vừa rồi cảnh sát nói, tên quỷ moi gan kia đứng ở cửa ra vào của chúng ta tận mười mấy phút, lúc đó sao cậu không báo cảnh sát?" Đông Vĩnh Nguyên rót một ly nước nóng cho Bắc Phồn.

    "Tôi.. Lúc ấy tôi sợ đến choáng váng." Lúc ấy cậu vừa mới sửa xong kịch bản, đang muốn đi rót ly nước uống, ai biết cách lại thấy tên quỷ moi gan đứng cửa thủy tinh, lúc ấy bị sợ choáng váng, tên quỷ moi gan đi rất lâu cậu mới tỉnh hồn lại rồi báo cảnh sát.

    "Bây giờ nói chuyện này làm gì, quan trọng nhất là người không có việc gì." Đơn Tuấn Nghị nói.

    "Còn may hôm qua cửa lớn khóa, quỷ moi gan mới không đi vào được." Dịch Quan may mắn nói, phòng làm việc bọn họ đều là đàn ông, bình thường cũng không có người lạ đến, nên có thói quen không khóa cửa lớn. Đôi khi ban đêm tăng ca, cũng không nhớ khóa.

    "Không.. Không khóa." Bắc Phồn run rẩy nói.

    "Cái gì?" Mọi người giật mình.

    "Vậy mạng này của cậu đủ lớn đấy, tên quỷ moi gan kia chỉ cần đi về phía trước vài bước, cửa liền tự động mở." cửa lớn phòng làm việc là cửa thủy tinh cảm ứng thông minh, chỉ cần có người lại gần cửa tầm một mét, cửa sẽ tự động mở ra.

    Nếu lúc rạng sáng quỷ moi gan đi về phía trước thêm một bước, cửa vừa mở ra, bên trong cánh cửa là Bắc Phồn đang đứng một mình, cảnh kia suy nghĩ một chút liền thấy kinh dị.

    "Mở, mở ra." Bắc Phồn lại nói.

    "Cái gì?" Mọi người lại giật mình.

    "Vậy hắn vì vì sao không xông tới giết cậu?" Quý Lãng yên tĩnh hỏi.

    "Hắn nói.." Bắc Phồn sắc mặt kì quặc nói, "Tôi liên tục thức đêm, chất lượng gan không tốt."

    "..."

    Thật đúng là không che giấu ghét bỏ chút nào.

    "Ha ha, ha ha, xem ra thức đêm cũng có chỗ tốt nha." Đơn Tuấn Nghị đồng tình vỗ vỗ Bắc Phồn, "Đừng suy nghĩ nữa, lại một đêm không ngủ nữa rồi, mau đi nghỉ ngơi đi."

    Bắc Phồn nhẹ gật đầu, theo bản năng nắm chặt búp bê mộng đẹp luôn luôn bị cậu cầm trong lòng bàn tay. Cậu cần chút ám chỉ tâm lý mới ngủ được a.

    "Cái này không dùng được nữa, tôi đổi cho cậu con khác." Người nãy giờ không lên tiếng- Vu Miểu Miểu bỗng nhiên mở miệng, sau đó lấy từ túi xách bên người một con búp bê mộng đẹp nữa đưa cho Bắc Phồn, "Cái này cho cậu, đưa con ngày hôm qua trả lại cho tôi đi."

    Bắc Phồn cũng không nghĩ nhiều, đưa con búp bê trong tay đổi cho Vu Miểu Miểu: "Cám ơn bà chủ."

    Vu Miểu Miểu siết con búp bê mộng đẹp vừa đổi trong tay, dùng sức nhéo nhéo, sau đó tìm một chỗ ánh sáng thật đẹp, đặt búp bê lên.

    Không biết có phải là ảo giác hay không, khi Quý Lãng nhìn sang, cảm thấy búp bê bị để dưới ánh mặt trời kia nháy mắt hình như có sự thay đổi.
     
    Chỉnh sửa cuối: 4 Tháng bảy 2021
Trả lời qua Facebook
Đang tải...