Ngôn Tình [Dịch] Cưng Chiều Trên Đầu Tim Của Bọn Quái Vật - Chử Dương Tập Tập

Discussion in 'Box Dịch - Edit' started by Mỹ Hương Lệ Duyên, Jul 2, 2025 at 9:29 AM.

  1. Chương 10

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ngọn dây leo xanh non không hề biến mất, thậm chí còn hơi vểnh lên, dưới ánh mắt hoảng hốt của cô gái, lễ độ chào một cái.

    "Bộp!"

    Tô Dao hoảng sợ đến mức đập mạnh vào tủ.

    Không phải ảo giác, cũng chẳng phải nhìn nhầm, trong tiệm thuốc lá nhỏ nhắn này, một đoạn dây leo xanh non rõ ràng đang vươn ra từ khe nứt nơi góc tường, thăm dò phản ứng của cô.

    Biểu hiện mang đậm tính nhân hóa thế này, hiển nhiên lại là một loài thực vật dị hóa!

    Bên ngoài có xác sống, bên trong lại có dị thực chẳng phải là muốn ép con người vào đường cùng hay sao?

    Tô Dao hít sâu một hơi, cố gắng kìm nén đôi tay run rẩy, trong lòng bất chợt dâng lên một luồng sát khí, rút dao gọt trái cây từ trong ngực ra, cúi người bổ mạnh vào đoạn dây leo dưới đất.

    Chỉ là một đoạn dị thực nhỏ thôi! Cô chỉ cần chém đứt nó, rồi bịt kín khe hở nơi góc tường, là có thể giữ vững sự an toàn bên trong tiệm thuốc lá!

    Có lẽ nhận ra nguy hiểm, đầu dây leo lập tức co rút lại, nhanh chóng biến mất nơi khe nứt.

    Tô Dao thở hổn hển dồn dập, chưa kịp thả lỏng thì đã lập tức đẩy tủ chặn kín hoàn toàn khe hở nơi góc tường.

    Được cứu rồi!

    Một loạt biến cố liên tiếp khiến tay chân cô bủn rủn, vô lực trượt ngồi xuống chiếc ghế mây, ngẩn người nhìn ra cửa kính.

    Đuổi được dây leo rồi thì sao?

    Thứ chờ đợi cô, e rằng vẫn là cái chết.

    Hoặc là bị mắc kẹt ở đây đến chết đói, hoặc là bị xác sống đập vỡ cửa kính lao vào cắn xé..

    Tô Dao co người lại trên ghế mây, ôm lấy đầu gối, cố gắng tìm chút cảm giác an toàn.

    Nhưng chiếc ghế dưới thân cô càng lúc càng lún sâu, càng lúc càng rời rạc.

    Ở nơi cô không nhìn thấy, chiếc ghế mây cũ kỹ ố vàng chẳng biết đã biến thành vô số dây leo màu xanh đen từ khi nào, chúng quấn chằng chịt, len lỏi, bày ra dáng vẻ như nhộng tằm, âm thầm thể hiện khát vọng mãnh liệt với cô gái.

    Cuối cùng, một sợi dây leo trong số đó không còn kìm nén nổi, tham lam vươn ra, bò lên, quấn lấy chỉ trong chớp mắt đã trói chặt lấy eo Tô Dao.

    Cô quá mệt mỏi, quá lơ là, đến khi cảm thấy điều gì đó không đúng, thì toàn thân đã bị giữ chặt trên chiếc "ghế mây".

    "Gì thế này?"

    "Buông tôi ra!"

    Một loài thực vật dị chủng sao có thể hiểu được tiếng người? Những nhánh dây còn lại, khi thấy thân chính hành động, đã sớm không thể chờ thêm, ào ào lao tới.

    Khi Tô Dao vùng vẫy trong hoảng loạn, eo, hai tay, đùi và cả bắp chân cô đều bị dây leo quấn chặt, chẳng khác nào tù nhân bị giam giữ trong chiếc "ghế mây" sống.

    "Các người.. thả tôi ra, mau thả tôi ra!"

    Soạt soạt soạt.

    Đoạn đầu dây leo non xanh mướt vừa bỏ chạy khi nãy lại quay trở lại. Nó vất vả chui ra khỏi tủ, vòng ra từ phía sau, nhìn thấy Tô Dao đang bị "trói chặt" thì lập tức phấn khích bò tới gần.

    Toàn thân Tô Dao bị giam cứng, cô chỉ có thể trơ mắt nhìn đoạn dây leo chầm chậm hất văng giày của mình, móc lấy mép tất rồi từng chút một kéo xuống, để lộ bàn chân trắng ngần nhỏ nhắn.

    Làn da trắng mịn bị ép phơi bày ra ngoài, đầu dây leo men theo mu bàn chân trườn lên, bắt đầu trêu chọc những ngón chân đang co rút lại vì hoảng sợ và kinh hãi.

    Đầu óc Tô Dao hỗn loạn, cô không hiểu nổi vì sao đám dây leo này lại làm vậy, càng không hiểu tại sao chúng cứ nhắm vào mình mãi!

    Trường học, nhà kho.. thậm chí cả tiệm thuốc nhỏ này, chúng ở khắp mọi nơi, chỉ cần có cơ hội là lập tức bủa vây lấy cô.

    Vậy thì sao không dứt khoát một lần, giết chết cô để làm phân bón luôn đi?

    Đúng lúc ấy, một sợi dây leo tham lam bò lên vai cô, từ phía sau nghiêng đầu ra, cọ từ má cô xuống đến khóe môi.

    Cơn phẫn nộ khiến Tô Dao nảy sinh ác ý. Cô chờ thời cơ, đột ngột há miệng cắn chặt lấy đoạn dây leo sát bên môi, dồn toàn bộ sức lực cắn thật mạnh.

    "Chết đi!"

    Dù cho.. dù chỉ cắn đứt được một sợi dây leo, cũng xem như là chút sức phản kháng duy nhất cô có thể tạo ra lúc này.

    Thế nhưng, răng vừa cắm xuống đã bị ngăn lại. Đừng nói là cắn đứt, ngay cả một vết rách cô cũng không tạo nổi!

    Tô Dao tuyệt vọng há miệng ra, đoạn dây leo bị cô cắn lập tức giật mạnh khỏi miệng cô, như thể bị cú cắn làm cho choáng váng.

    Nó ngơ ngác đứng yên trên vai, đầu dây còn in rõ một dấu răng sáng loáng.

    Ừm.. thậm chí còn mang theo chút chất lỏng bị kéo ra.

    Tô Dao tê dại nhìn chằm chằm vào nó, hiểu rõ rằng mọi đường lui của mình đều đã bị chặn sạch.

    Nếu đoạn dây leo này vì hành động phản kháng của cô mà nổi giận, sau khi hoàn hồn lại, có lẽ sẽ lập tức giết chết cô?

    Vậy thì cứ giết đi.

    Dưới ánh nhìn đầy oán hận của cô, đoạn dây leo bị cắn cuối cùng cũng có phản ứng. Điều bất ngờ là.. nó cúi đầu, dùng đầu nhọn của mình khẽ chạm vào dấu răng ấy.

    Chất lỏng không thể tránh khỏi dính lên đầu dây leo, điều đó dường như càng khiến nó phấn khích hơn!

    Cùng lúc đó, những sợi dây leo còn lại như thể cũng ngửi thấy mùi tanh, lập tức lao đến, mấy đầu dây leo trong chớp mắt đã chiếm lấy dấu răng kia, từng chút một liếm sạch chất lỏng xung quanh.

    Không sai, là liếm.

    Như đầu lưỡi vậy, liếm sạch nước dãi của cô.

    Cảnh tượng ấy ghê tởm đến mức sắc mặt Suya lập tức trắng bệch xen lẫn xanh xám.

    Đây vẫn là.. vẫn là loài thực vật dị biến đơn thuần thôi sao? Tại sao chúng lại làm vậy?

    Cô không còn thời gian để suy nghĩ, bởi những dây leo vừa nếm qua vị ngọt lại tiếp tục áp sát môi cô, vừa cọ xát khóe miệng, vừa không ngừng thử thăm dò muốn chui vào giữa hai cánh môi.

    "Cút đi!"

    "Ghê tởm.. Ưm ưm ưm!"

    Tiếng mắng của cô không hề khiến đám dây leo tức giận, ngược lại càng khiến chúng hưng phấn hơn.

    Càng mắng.. chúng lại càng hưng phấn.

    Hệt như những kẻ biến thái.

    Lũ "biến thái" thừa lúc Tô Dao mắng chửi để lộ sơ hở, không kiềm được mà lập tức tách môi cô ra.

    Đầu lưỡi bị quấn chặt, lời nói bị chặn lại, nước mắt Tô Dao rơi xuống không cách nào kiểm soát.

    Tại sao lại ra nông nỗi này?

    Chẳng lẽ những loài thực vật dị biến này định trêu đùa, giày vò cô đến chết hay sao?

    Không ai.. không ai đến cứu cô sao?

    Đúng lúc Tô Dao rơi vào tuyệt vọng, khóe mắt cô chợt bắt được vài gương mặt quen thuộc bên ngoài cánh cửa kính.

    Là tên đầu đinh và hai gã đàn ông đi cùng, bọn họ đã quay lại!

    Một tia hy vọng sống bùng lên trong đáy mắt Tô Dao. Cô cắn chặt đoạn dây leo trong miệng, nhân lúc chúng vì phấn khích mà lơi lỏng cảnh giác, dốc hết sức gào to về phía cửa:

    "Cứu tôi với!"

    "Làm ơn cứu tôi!"

    "Tôi ở đây này!"
     
  2. Chương 11

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cô gọi rất nhiều lần, nhưng những dây leo vốn nên lập tức phản ứng lại không ngăn cản cô, ngược lại chỉ dừng ở một bên, lặng lẽ nhìn cô cầu cứu.

    Tô Dao chẳng còn tâm trí đâu để để ý đến động tĩnh của chúng. Nếu không phải cơ thể không thể cử động, cô đã lao tới đập cửa cầu cứu rồi.

    Rất nhanh, tiếng kêu cứu của cô quả thực đã thu hút sự chú ý của đám gã đầu đinh.

    Họ dường như mới trông thấy Tô Dao trong tiệm thuốc lá, sững người một giây rồi lập tức tăng tốc lao về phía này.

    Một niềm vui mừng bất ngờ ập tới, tim Tô Dao bỗng đập dồn dập.

    Cô không ngờ họ lại bất chấp nguy hiểm đến vậy để cứu mình, rõ ràng ngoài kia còn đầy rẫy tang thi.. tang thi? Khoan đã!

    Tô Dao trợn to mắt, chợt nhận ra có điều gì đó không ổn.

    Mấy người sống sờ sờ chạy tới như thế, sao lũ tang thi ngoài kia không quay lại cắn họ?

    Dự cảm chẳng lành nhanh chóng được xác thực. Đám gã đầu đinh di chuyển rất nhanh, chỉ vài giây đã tới trước cửa kính, dùng sức mạnh cậy mở đám tang thi cản đường, điên cuồng đập vào cửa, như thể muốn lập tức xông vào.

    Tô Dao nhìn gương mặt tím tái, tay chân tàn khuyết lộ ra cả máu thịt của họ, lòng chợt lạnh buốt.

    Họ.. họ cũng không thoát khỏi sự truy đuổi của lũ tang thi, đã bị đồng hóa rồi!

    Tiếng kêu cứu nghẹn lại nơi cổ họng.

    Cô biết chỉ biết khóc thì chẳng ích gì, nhưng vẫn không thể ngăn mình rơi lệ.

    Ngay cả những người mạnh mẽ như đầu đinh cũng không thể thoát, vậy những người cùng đi với cô còn sống được mấy người?

    Những dây leo vẫn đứng yên nãy giờ bỗng chuyển động lần nữa, chúng nâng cô lên, treo cô lơ lửng giữa không trung, chỉ dùng vài sợi mảnh để giữ trọng lượng cơ thể cô.

    Một mũi dây leo non màu xanh nhạt, không biết từ lúc nào đã luồn theo cổ chân cô chui vào ống quần, trườn qua đùi bị xiết đỏ bởi dây leo, lướt qua vòng eo thon nhỏ bị trói chặt, cuối cùng chui tọt vào trong lớp áo thun rộng thùng thình.

    Cảm giác lạnh lẽo trườn qua làn da khiến cô nổi da gà.

    Tô Dao bị treo giữa không trung, nước mắt rưng rưng trong mắt, nhưng không dám khóc cũng chẳng dám nhúc nhích.

    Nó đang tìm trái tim cô sao?

    Muốn xuyên qua tim cô, rút cạn máu nuôi dưỡng sự sinh trưởng của nó, rồi lôi xác khô của cô ra ngoài nắng, để gió lay trong bụi cỏ cho đến khi khô héo?

    Cuối cùng, trở thành phân bón cho chúng.

    Giống như những người bạn học bị treo trên thân cây giết người lúc cô vừa trốn thoát khỏi trường vậy.

    Nỗi sợ kích thích thần kinh khiến đầu óc Tô Dao trống rỗng.

    Cho đến khi có một tiếng "soạt" vang lên.

    Tô Dao bật khóc hét lên: "Đừng mà!"

    Nhưng cơn đau không ập đến như cô tưởng, đến khi kịp nhận ra, cô mới phát hiện dây leo đã xé rách quần áo của cô.

    Nó không đâm vào da thịt, ngược lại còn xé toạc chiếc áo thun rộng thành từng mảnh, để lộ chiếc áo hai dây trắng bên trong, cùng làn da trắng mịn như ngọc.

    Nó rốt cuộc định làm gì cô?

    Ngay lúc đầu ngọn dây leo kia định tiếp tục lần mò, bên ngoài đột nhiên vang lên một trận hỗn loạn.

    Lũ tang thi ngoài cửa dường như đã phát hiện ra con mồi mới, lập tức quay người nhào về phía sau.

    "Phập!"

    Một luồng gió sắc lẹm vụt qua, máu thịt và đầu lâu cùng rơi xuống.

    Đám tang thi không đầu chỉ ngẩn người một giây, sau đó lần lượt ngã rạp xuống đất, hoàn toàn mất đi sức uy hiếp.

    Chướng ngại bị quét sạch, Tô Dao chỉ kịp nhìn thấy một bóng người cao lớn mặc đồ tác chiến đen lẫn xanh lá.

    Hắn đứng ngược sáng, không nhìn rõ mặt.

    Nhưng trong lòng Tô Dao đã có dự cảm.

    Ổ khóa sắt trên cửa kính bị chém đứt, những dây leo quấn quanh cô cũng bắt đầu dao động. Chúng dường như cảm nhận được mối đe dọa, giằng co giữa trốn chạy và đối đầu suốt một lúc lâu, cuối cùng không cam lòng rút lui.

    Mất đi mọi điểm tựa, Tô Dao lập tức rơi xuống đất.

    Nhưng cơn đau không đến như cô nghĩ, những dây leo rút đi kia vẫn kịp kéo cô một cái cuối cùng, để cô nhẹ nhàng rơi xuống.

    "Cạch."

    Ổ khóa bị chém đứt, cửa kính bị đẩy ra.

    Tiếng bước chân vang lên trong cửa tiệm nhỏ hẹp, lập tức khiến không gian trở nên chật chội.

    "Đội trưởng, bên trong có ai không?"

    Một giọng nam quen thuộc vang lên từ xa. Người đàn ông đứng gần đó cúi đầu nhìn cô gái đang mềm nhũn ngồi dưới đất, chỉ biết ngơ ngác ngẩng đầu nhìn mình.

    Giọng nói của hắn không mang theo cảm xúc nào:

    "Có một con mèo nhỏ bẩn thỉu."

    "Hả? Mèo á?"

    "Lũ tang thi này điên đến mức cả mèo cũng không tha sao?"

    Kẻ tên gọi là Kỳ Sơn Trạch không để ý đến lời thắc mắc của đồng đội bên ngoài. Hắn ngồi xuống, để mình và Tô Dao ngang tầm mắt.

    Hàng mi hắn cụp xuống, những ngón tay thon dài đặt lên khóe môi cô, ánh mắt lướt qua đôi môi ửng đỏ.

    "Chúng đã làm gì cô rồi?"

    Một câu chất vấn đầy mạnh bạo và ngang ngược, như thể lời lẽ của một gã đàn ông hèn hạ.

    Tô Dao vốn nên làm ngơ, thậm chí nổi giận.

    Nhưng sau khi vừa trải qua ranh giới sống chết, đầu óc cô đã rối loạn tột độ, điều duy nhất cô có thể làm lúc này, cũng là bản năng duy nhất.

    Chính là lao vào lòng Kỳ Sơn Trạch.

    Đôi tay mềm mại ôm lấy eo hắn, nước mắt thấm ướt ngực hắn.

    "Xin anh.. xin anh đưa tôi về.."

    Thân thể mềm mại nằm gọn trong vòng tay, là một bất ngờ.. nhưng cũng là điều hắn đã sớm chờ đợi.

    Chỉ trong thoáng chốc, đồng tử Kỳ Sơn Trạch hóa thành một màu xanh đen vô hồn, những mạch máu xanh ẩn dưới da tay cũng hiện lên những đường gân thực vật đầy dữ tợn.

    Cứ như thể máu thịt dưới làn da con người ấy đã bị một thứ gì đó dị hóa và chiếm lấy.

    Tiếng cầu xin nghẹn ngào vang lên bên tai, như thể một dòng nước mát đổ xuống vùng đất khô cằn, khiến toàn thân hắn run lên vì hưng phấn.

    Dĩ nhiên, Kỳ Sơn Trạch vẫn kiềm chế lại được.

    Bàn tay to lớn siết lấy vòng eo nhỏ nhắn của Tô Dao, lòng bàn tay trực tiếp áp lên làn da trơn mịn, kéo cơ thể trong lòng càng dán sát vào mình hơn.

    * * *

    Tác giả có lời muốn nói:

    Hi.
     
  3. Chương 12

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Một tay còn lại của Kỳ Sơn Trạch thô bạo nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lên.

    Con mèo hoang gầy trơ xương, cứ thế bị ép đối diện trực tiếp với ánh mắt dữ dằn của người đàn ông xa lạ.

    Câu hỏi ấy lại vang lên lần thứ hai: "Chúng đã làm gì cô?"

    Hai tay Tô Dao vẫn còn ôm lấy eo người đàn ông, nghe vậy thì bối rối ngẩng đầu nhìn hắn.

    "Gì cơ?"

    Kỳ Sơn Trạch rất kiên nhẫn, hắn lặp lại một lần nữa: "Mấy cây dị hóa lúc nãy, chúng đã làm gì cô?"

    Làm gì sao?

    Tô Dao không thể không nhớ lại những gì đã xảy ra trong tiệm thuốc lá chật hẹp này: Quấn chặt, liếm láp, xé rách, trêu chọc.. từng chuyện một, đem ra đều khiến người ta sợ hãi, càng khiến người ta nhục nhã.

    Cô không muốn trả lời, lắp bắp cố lảng tránh: "Không.. không có gì cả."

    "Thật vậy sao?" Ngón tay Kỳ Sơn Trạch vuốt nhẹ lên má cô, ánh mắt hắn sớm đã lộ rõ vẻ không tin.

    Hắn không nói gì nữa, sự im lặng kéo dài giữa hai người khiến Tô Dao bỗng chốc hoảng loạn.

    Cô không muốn ở lại đây thêm nữa, ai biết đám dây leo kia có đột nhiên quay lại không chứ.

    "Anh đưa tôi về có được không?"

    "Tôi tìm được đồ ăn rồi, có thể bồi thường hết cho các anh!"

    Kỳ Sơn Trạch không hề động lòng, chỉ lặng lẽ nhìn cô gái trong lòng hồi lâu, đột ngột lên tiếng: "Tôi đã thấy hết rồi."

    "Cái.. cái gì?"

    "Tôi thấy mấy cái dây leo đó quấn lấy tay chân cô, treo cô lơ lửng giữa không trung."

    "Cô giãy giụa quyết liệt, nhưng vẫn không sao thoát ra nổi."

    Ánh mắt Kỳ Sơn Trạch cũng dần thay đổi theo từng lời hắn nói, con ngươi càng lúc càng thẫm đen, vẻ mặt cũng trở nên kỳ quái. Rõ ràng sở hữu một gương mặt tuấn tú, nhưng lại khiến người khác cảm thấy quái dị và điên cuồng.

    "Lũ quái vật ghê tởm đó đã làm gì cô? Là siết chặt lấy đùi cô, hằn lên những vết đỏ tấy phải không?"

    "Hay là đưa xúc tu đến bên miệng cô, mặc cô cắn mút nghịch ngợm?"

    "Hay là chúng đã giật mất giày vớ của em, xé rách quần áo của em.."

    "Đừng nói nữa!"

    Tô Dao dù có ngốc đến mấy cũng nhận ra người đàn ông trước mặt có gì đó không ổn, hai tay như bị điện giật lập tức rút về, sợ hãi muốn thoát khỏi vòng tay của hắn.

    Sao cô có thể quên được, người đàn ông như thể vị cứu tinh vừa xuất hiện ấy, thật ra từ đầu đã là một tên biến thái tâm tư hiểm độc!

    Rõ ràng hắn đã thấy cảnh cô bị dây leo bao lấy, nhục nhã trêu đùa! Thế mà còn cố chấp tra hỏi từng chi tiết, như thể muốn lặp lại sự sỉ nhục một lần nữa!

    "Không có chuyện gì xảy ra hết!"

    Cô trượt người lùi về sau, nhưng phần lưng lại bị cánh tay rắn chắc chặn lại, bị giữ chặt trong lãnh địa của kẻ săn mồi.

    Sự kháng cự và lùi bước của Tô Dao không khiến Kỳ Sơn Trạch tỉnh ngộ, trái lại sau khi nếm được sự ngoan ngoãn ngã vào lòng hắn, hắn lại càng thêm tham lam và bá đạo.

    "Chúng nó.."

    "Đội trưởng, tôi hình như nghe thấy tiếng người khác, có phải còn người sống không.."

    Một cái đầu xoăn bất ngờ thò ra từ phía sau, cắt ngang bầu không khí căng thẳng, hiếu kỳ và kinh ngạc đưa mắt nhìn vào bên trong tiệm thuốc lá.

    Từ góc độ của anh ta, chỉ có thể thấy bóng lưng đội trưởng đang quỳ một gối, và cô gái đang được ôm trong lòng hắn.

    Vì sao nhận ra đó là cô gái? Vì anh ta vừa vặn liếc thấy bờ vai trắng nõn nửa lộ ra ngoài.

    Nhưng rất nhanh, một cơn gió bụi thốc lên, đầu xoăn giật lùi lại theo phản xạ, đưa tay dụi mắt.

    "Vãi chưởng, gió ở đâu ra thế, thổi mù mắt tôi luôn rồi!"

    Đến khi dụi đỏ cả mắt, lấy lại được thị lực, thì đội trưởng nhà mình đã đứng dậy, bộ đồ tác chiến bên ngoài không cánh mà bay, chỉ còn lại chiếc áo ba lỗ đen, lộ ra cơ bắp rắn chắc.

    Tống Tri Phàm nhìn lại, thì chiếc áo khoác ấy đã được khoác lên vai cô gái.

    Đôi chân trắng mịn nhỏ nhắn dẫm lên nền đất phủ đầy bụi, những ngón tay thon thả bối rối nắm lấy vạt áo.. ngước lên, một gương mặt xinh đẹp hiện ra trước mắt, khóe mắt còn vương sắc hồng, như vừa khóc xong..

    Xinh đẹp mà chật vật.

    "Là cô à." Tống Tri Phàm thở phào: "Tôi còn tưởng cô chết ngoài kia rồi cơ."

    Câu này nghe chẳng hay ho gì, nói xong cậu ta mới nhận ra không ổn.

    "À.. ý tôi là.. may mà cô còn sống!"

    Tô Dao cắn môi, không biết nên đáp lại thế nào.

    Người có thể tổ đội với một tên biến thái như vậy, cho dù có nhiệt tình thân thiện đến đâu, e rằng cũng chẳng phải người tốt lành gì.

    Dù trong lòng hiểu rõ điều đó, nhưng cô vẫn không kiềm được mà lặng lẽ dịch về phía anh chàng đầu xoăn, có lẽ là tiềm thức cô cũng cho rằng ở cạnh anh ta an toàn hơn.

    Dù sao thì sự xuất hiện của anh ta, cũng đã cắt ngang cuộc tra hỏi đầy bất ổn khi nãy, khiến Kỳ Sơn Trạch tạm thời trở lại dáng vẻ bình thường.

    Thế nhưng mới bước được hai bước, khí áp xung quanh lập tức trầm xuống, ánh nhìn lạnh lẽo lại một lần nữa khóa chặt Tô Dao.

    Tống Tri Phàm là người đầu tiên nhận ra không khí có điều bất thường, dù anh ta không biết vì sao đội trưởng nói ở đây không có ai sống, cũng không hiểu vì sao lại ôm một cô gái, còn cởi áo khoác ra cho cô ta.

    Nhưng! Trực giác cảnh giác của anh ta cực nhạy!

    "Tôi vừa thấy ngoài kia có mấy ba lô đầy đồ ăn, mình vác hết về đi!"

    Anh ta nhanh chóng bước ra khỏi tiệm thuốc, nhặt mấy chiếc ba lô mà gã đầu đinh. À không, giờ nên gọi là tang thi mất đầu cùng đồng bọn để lại.

    "Ồ hô, mì gói với bánh mì, còn có cả snack vị cay nữa, chắc ăn được đấy."

    Anh chàng đầu xoăn rất vui, một mình đeo ba chiếc ba lô, đi phía trước vững vàng: "Đi thôi, Viên Tuấn và chị tôi đều đang chờ trong kho."

    Tô Dao vốn nghĩ mình chắc chắn sẽ chết, không ngờ lại có chuyển biến, dù trong lòng vẫn còn sợ hãi, nhưng niềm vui rõ ràng chiếm phần nhiều hơn.

    Ít nhất, cô còn có thể sống mà quay về!

    Kỳ Sơn Trạch lại mở miệng: "Cô định đi về như thế này sao?"

    Tô Dao cúi đầu nhìn theo ánh mắt hắn, thấy đôi chân trần lộ ra ngoài, giày vớ đã sớm bị đám dây leo giật mất, không biết trôi về đâu rồi.

    "Tôi.." Cô lúng túng định giấu chân vào ống quần: "Tôi có thể mang giày của mấy cái tang thi kia, tôi không ngại bẩn."
     
  4. Chương 13

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Hử, không sợ bẩn à." Khóe môi Kỳ Sơn Trạch nhếch lên thành một tiếng cười khinh: "Định để bị trầy xước rồi nhiễm trùng thành tang thi à?"

    Lời tuy khó nghe, nhưng lại có lý.

    Ít ra còn dễ tiếp nhận hơn dáng vẻ ép cô phải nói ra những lời nhục nhã khi nãy.

    Tô Dao xấu hổ cụp mắt, cố gắng nghĩ cách giải quyết khác.

    Chưa kịp nghĩ ra, tầm nhìn đã chao đảo, cả người bị ôm gọn trong một vòng tay rắn chắc.

    Tô Dao: "!"

    Kỳ Sơn Trạch thẳng tay vác cô lên vai, một cánh tay ôm trọn vòng eo mảnh mai, mặt không chút biểu cảm bước thẳng ra cửa.

    "Khoan đã!"

    Trong cơn hoảng hốt tột độ, Tô Dao vô thức vươn tay tìm điểm tựa, nhưng xung quanh chẳng có gì để bám. Bàn tay cô trong lúc vùng vẫy vô tình chạm phải cơ bắp rắn rỏi của người đàn ông.

    Căng đầy, ấm nóng, đàn hồi.

    Tô Dao trợn tròn mắt, nghẹn lời hoàn toàn.

    Phía sau bỗng im ắng hẳn, Tống Tri Phàm theo phản xạ quay đầu lại, lập tức giật mình đến mức đồng tử co rút.

    Đội trưởng.. đang bế người ta?

    Lại còn là một cô gái?

    Cây sắt cũng nở hoa rồi sao?

    Anh ta mải mê kinh ngạc, suýt nữa vấp phải một tang thi không đầu, ngã sấp xuống đất.

    Mãi đến khi đi được một đoạn, nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng cũng hiểu ra đôi chút.

    Có lẽ, anh hùng cũng khó qua ải mỹ nhân. Cô gái đó quả thực rất xinh đẹp, không trách được đội trưởng động lòng.

    Nhưng mà đội trưởng ấy mà.. Tống Tri Phàm liếc nhìn Tô Dao, trong lòng thở dài.

    Thôi vậy.

    "Vận may lần này của chúng ta không tệ, tìm được khá nhiều thuốc, đủ để chị tôi dùng được một thời gian dài."

    "Những loại thuốc khác tôi cũng lấy thêm một ít, đề phòng khi cần."

    "Chúng ta còn phải ở trong kho bao lâu nữa đây?"

    Suốt dọc đường, Tống Tri Phàm lải nhải không ngừng, trái lại hai người còn lại lại im lặng đến đáng sợ.

    Kỳ Sơn Trạch vốn ít lời.

    Còn Tô Dao.. là không dám lên tiếng, sợ rằng chỉ cần hé môi, mình sẽ bật khóc vì nhục nhã.

    Được cứu, vốn dĩ phải trả một cái giá nào đó, đúng không?

    Ví dụ như bị chán ghét, bị sỉ nhục, hoặc là.. bị chiếm tiện nghi.

    Dưới lớp áo khoác, bàn tay to của người đàn ông đang siết chặt vòng eo cô, ngón tay không kiêng dè mà bóp nắn da thịt nơi đó.

    Cô phải đưa tay bịt miệng mới có thể kiềm chế những tiếng nức nghẹn vì nhột mà suýt bật ra ngoài.

    Đôi mắt Tô Dao lại đỏ hoe.

    Chắc chắn cô là kẻ hèn nhát vô dụng nhất, mới có thể im lặng chịu đựng khi bị người ta chiếm đoạt, để mặc đối phương ngày càng quá đáng.

    Không dám phản kháng.

    Sợ bị bỏ rơi, sợ bị dị hóa thực vật tìm thấy, sợ bị tang thi đuổi theo cắn xé.

    Cô sợ đến mức tình nguyện nhẫn nhịn trò đùa ác ý của một kẻ biến thái.

    Trong nỗi sợ và sự căm ghét bản thân đan xen, Tô Dao không tránh khỏi nhớ đến "bạn trai" của mình.

    Cô nhớ lúc mạt thế bùng phát, thực vật dị hóa nổi loạn khắp nơi, Chu Vũ Bân đã liều mạng cứu cô.

    Anh ta đứng chắn trước mặt cô, bàn tay bị cứa đến rách da toạc thịt.. nhưng đầu cô đập xuống đất, chưa kịp thấy gì đã ngất đi.

    Tỉnh lại, dị thực vật khổng lồ kia đã biến mất, còn Chu Vũ Bân thì ngồi bên cạnh cô.

    Hai tay anh ta đầy vết thương, máu vẫn rỉ ra không ngừng.

    "Là anh cứu em sao?"

    Chu Vũ Bân do dự vài giây, sau đó gật đầu: "Là anh."

    Từ đó, họ cùng nhau trốn thoát khỏi trường học, đồng hành đến tận bây giờ.

    Dù trên đường, Tô Dao từng rụt rè đề nghị giả làm người yêu để cùng nhau vượt qua mạt thế, anh ta cũng không hề do dự mà đồng ý.

    Suốt quá trình chạy trốn, anh ta chưa bao giờ lợi dụng danh nghĩa "bạn trai" để làm gì cô, ngược lại còn nhiều lần thay cô ngăn chặn ánh mắt dòm ngó.

    So với anh ta, Kỳ Sơn Trạch quả thực là đồ biến thái!

    Anh ycứu cô, nhưng lại hết lần này đến lần khác sỉ nhục cô.

    So sánh hai người, Tô Dao càng thêm nhớ nhung người "bạn trai" trên danh nghĩa kia.

    "Chu Vũ Bân.."

    Có lẽ do nỗi nhớ quá mãnh liệt, vừa bị vác về kho, Tô Dao đã lập tức nhìn thấy Chu Vũ Bân đang tỉnh lại.

    "Dao Dao!"

    Chu Vũ Bân chạy đến gần, nhìn rõ người đang ôm bạn gái mình chính là dị năng giả suýt nữa bóp chết anh ta, sắc mặt lập tức tái mét.

    "Anh.. anh đã làm gì bạn gái tôi?"

    Kỳ Sơn Trạch thờ ơ liếc anh ta một cái, rồi thuận tay đặt Tô Dao từ vai xuống đất.

    Chưa đợi cô phản ứng, hắn đã giơ tay vuốt lại áo khoác trên người cô, động tác thân mật đầy thỏa mãn.

    Cảnh tượng này quá mức ám muội, gân xanh trên trán Chu Vũ Bân nổi bật hẳn lên, ánh mắt gắt gao dừng lại trên chiếc áo khoác nam đang khoác trên người Tô Dao.

    Lúc này cô mới nhận ra điều không ổn, vội vàng muốn trả lại áo khoác, nhưng bên trong chỉ mặc một chiếc áo hai dây trắng, hoàn toàn không tiện lộ diện.

    Kỳ Sơn Trạch như không thấy sự bối rối trên gương mặt cô, ngược lại còn nhấc lấy chiếc balo, lấy sạch đồ ăn mà Tô Dao đã vất vả gom vào.

    "Bồi thường, tôi nhận rồi."

    "Bạn gái anh, không tệ."

    Bạn gái anh không tệ?

    Sắc mặt Chu Vũ Bân lập tức đen như đáy nồi.

    Anh ta thậm chí muốn quát lên, hỏi cho rõ câu kia rốt cuộc có ý gì!

    Không tệ là thế nào?

    Trong thời gian anh ta hôn mê, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

    Kỳ Sơn Trạch hoàn toàn không có ý giải thích, chỉ buông một câu nhẹ bẫng, rồi quay người đi về phía ba thành viên còn lại trong đội.

    Chỉ để lại hai người, Tô Dao và Chu Vũ Bân, lặng lẽ đối diện.

    Một lúc sau, Chu Vũ Bân kéo cô vào góc khuất, siết chặt vai cô, hít một hơi thật sâu: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Hắn có bắt nạt em không?"

    Tô Dao im lặng một lúc, cuối cùng vẫn lựa chọn che giấu: "Hắn không bắt nạt em, em ra ngoài tìm thức ăn, là hắn đã cứu em."

    Dù đúng là giữa đường có bị đùa giỡn đôi chút, nhưng cô không dám kể cho Chu Vũ Bân nghe.

    Một người là dị năng giả, một người là người thường, chẳng lẽ cô còn có thể trông mong anh ta đứng ra đòi lại công bằng cho mình sao?
     
  5. Chương 14

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hình ảnh Chu Vũ Bân suýt nữa bị Kỳ Sơn Trạch bóp chết vẫn còn in rõ trong đầu, Tô Dao không dám đánh cược.

    Thế nhưng Chu Vũ Bân rõ ràng không tin, ánh mắt anh ta rơi vào chiếc áo khoác trên người cô, đột nhiên chất vấn:

    "Vậy chiếc áo khoác này là sao? Tại sao em lại mặc đồ của hắn?"

    "Em.. em bị ngã ngoài đường, quần áo bị rách, hắn cho em mượn mặc.." Tô Dao phát hiện mình hoàn toàn không thể giải thích nổi. Hễ mở miệng nói là sẽ phải nhắc đến sự tồn tại của dây leo kia, mà chuyện đó thật quá khó nói ra.

    "Chu Vũ Bân, anh đừng hỏi nữa được không?"

    "Gì mà đừng hỏi nữa?" Chu Vũ Bân bức người nhìn cô chằm chằm: "Em mặc áo của hắn, còn bịa ra mấy lời dối trá dễ bị bóc mẽ như vậy, em nghĩ anh sẽ tin sao?"

    "Em thực sự không có gì với hắn, đồng đội của hắn có thể làm chứng!"

    Nhưng Chu Vũ Bân đã không thể nghe lọt tai nữa, nhiều ngày bị đói khát, bị dị năng giả sỉ nhục và đe dọa khiến đầu óc anh ta căng như dây đàn, lửa giận bùng lên thiêu đốt toàn bộ lồng ngực.

    "Đi theo anh vào nhà vệ sinh."

    "Cởi áo khoác ra để anh xem!"

    Tống Tri Phàm với vẻ mặt như táo bón quay trở lại bên cạnh Tống Tri Hoan, ném chiếc ba lô đựng thuốc và thức ăn xuống đất, mặt mày đầy vẻ "em có chuyện, mau hỏi đi".

    Nguyên Quân đang nhắm mắt dưỡng thần, chỉ có Tống Tri Hoan liếc anh ta một cái: "Lại chuyện gì nữa?"

    Thấy có người chịu bắt chuyện, Tống Tri Phàm lập tức hớn hở, thần thần bí bí chen vào giữa hai người, hạ giọng nói.

    "Đội trưởng sắp làm tiểu tam rồi!"

    Tống Tri Hoan siết chặt nắm đấm.

    Khóe miệng Viên Tuấn giật nhẹ.

    "Ánh mắt hai người là sao vậy?" Tống Tri Phàm tỏ ra rất không hài lòng: "Lẽ nào em lại nói dối các người sao!"

    Tống Tri Hoan: "Không đầu không đuôi, rốt cuộc em muốn nói gì?"

    "Đội trưởng cùng em ra ngoài tìm thuốc, đã cứu bạn gái của tên phế vật kia, chính là cô gái đến thay thuốc cho chị đó!"

    "Em nhìn thấy hai người họ lúc đó đang ôm nhau trong tình trạng áo quần xộc xệch, đội trưởng còn đưa áo khoác của mình cho cô ta mặc!"

    "Đội trưởng còn vác cô ta về tận đây!"

    Tống Tri Phàm càng nói càng kích động, tay chân múa may loạn xạ: "Em còn nghe thấy đội trưởng tuyên chiến với tên phế vật kia, nói rằng 'Bạn gái của anh khá đấy!'Trời ơi, câu này có ý gì? Rõ ràng là muốn chen chân vào còn gì!"

    Đã chen chân lại còn trơ trẽn như thế, không hổ là đội trưởng, thật ngầu quá đi!

    Tống Tri Hoan: "..."

    Cô ấy tặng cho cậu em trai ruột một cái bạt tai giòn tan.

    "Đừng có suy đoán lung tung về đội trưởng."

    Tống Tri Phàm ấm ức lắm, anh ta nói toàn là sự thật, không ngờ chị mình lại không tin.

    "Viên Tuấn, anh chắc chắn tin tôi đúng không?"

    Viên Tuấn tiếp tục nhắm mắt, im lặng không nói.

    Tống Tri Phàm còn muốn nói thêm vài câu, nhưng vừa ngẩng đầu lên đã thấy đội trưởng đang đi tới, lập tức ngậm miệng.

    Chỉ là ánh mắt vẫn lén lút lia tới lia lui trên gương mặt đội trưởng, cố gắng nhìn ra chút thẹn thùng hay quả cảm của người "cây già trổ hoa".

    Nhưng người kia chỉ tìm một chỗ ngồi xuống, bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần, không thốt một lời dư thừa.

    Điềm nhiên đến mức cứ như người vừa rồi khiêu khích bạn trai chính thức của người ta không phải là hắn vậy!

    Tống Tri Phàm:. Thật là phiền, tận thế mà có ba đồng đội câm thì phải làm sao?

    Chu Vũ Bân kéo Tô Dao đến một góc không người, lập tức định động tay cởi áo khoác của cô.

    Phản kháng theo bản năng là điều không thể che giấu, Tô Dao theo phản xạ đẩy anh ta ra.

    "Buông em ra!"

    Phản ứng dữ dội như vậy, lại trùng khớp với suy đoán trong lòng Chu Vũ Bân.

    Anh ta nhìn khuôn mặt rửa sạch vẫn thanh tú như hoa sen của "bạn gái", dù đang ở tận thế, vẻ ngoài ấy vẫn quá đỗi mảnh mai, lúc nào cũng có thể trở thành đối tượng bị dòm ngó và ức hiếp.

    "Hắn ta đã làm gì em đúng không?"

    Câu chất vấn thẳng thừng như vậy khiến người ta khó xử.

    Tô Dao buộc phải giải thích thêm: "Em gặp cây biến dị trên đường, nó làm rách áo em, dị năng giả đó cứu em. Hắn không làm gì em cả, chỉ là lời lẽ hơi khó nghe."

    Chu Vũ Bân vội hỏi: "Hắn nói gì với em?"

    Nói gì sao?

    Nói toàn những lời điên khùng khiến người ta không hiểu nổi.

    Nhưng để Tô Dao kể lại thì cô không thể làm được.

    "Đừng hỏi nữa có được không?" Cô lại cầu khẩn lần nữa: "Em đã sống sót quay về rồi, mấy chuyện đó còn quan trọng sao?"

    Quan trọng sao?

    So với việc sống sót, mọi chuyện đều không còn quan trọng.

    Huống chi bộ dạng hiện giờ của Tô Dao cũng không giống như đã trải qua chuyện gì quá đỗi tủi nhục.

    Nhưng trong lòng Chu Vũ Bân vẫn chất chứa một ngọn lửa, chỉ cần nghĩ đến việc Tô Dao bị dị năng giả kia vác về, lại còn nói ra những lời đầy khiêu khích với mình, anh ta liền không sao giữ được bình tĩnh.

    "Em đang bênh hắn đúng không? Chẳng lẽ em cũng để mắt đến dị năng của hắn rồi!"

    Lời này vừa buông ra, sắc mặt Tô Dao lập tức lộ rõ vẻ chấn động, như thể không thể tin nổi anh ta lại có thể nói ra câu đó.

    Thế nhưng Chu Vũ Bân chẳng những không tỉnh táo lại, mà còn túm lấy cánh tay cô, giọng điệu ngày càng công kích.

    "Là vì bọn họ có đồ ăn phải không? Em ra ngoài được hắn ta cho ăn no rồi đúng không?"

    "Hay là nói thẳng đi, tất cả những chuyện đó đều do em chủ động?"

    "Anh mới là bạn trai của em! Suốt chặng đường này đều là anh bảo vệ em, bây giờ thấy anh vô dụng liền muốn vứt bỏ sao!"

    Từng câu từng chữ từ miệng anh ta tuôn ra, câu nào cũng đầy bức ép, từng lời từng lời khiến người ta không thể chịu đựng nổi.

    Tô Dao vừa kinh ngạc vừa phẫn nộ, cô ngơ ngác nhìn Chu Vũ Bân, không thể ngờ rằng anh ta lại có thể nói ra những lời như vậy.

    Cô đã làm gì chứ?

    Cô rõ ràng chỉ là ra ngoài tìm thức ăn, suýt nữa bị cây biến dị hành hạ đến chết, cuối cùng còn bị tên dị năng giả quái gở kia nhục mạ.

    Cô đã cố chịu đựng tất cả, tưởng rằng quay về kho hàng, về bên Chu Vũ Bân, ít nhất cũng có thể tìm được một chút an toàn tạm thời.

    Thế mà người đàn ông trước mặt, trán gân xanh nổi lên, miệng không ngừng nói, bàn tay lại nắm chặt không buông như thể cô là một kẻ có tội!
     
  6. Chương 15

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Chát!"

    Một âm thanh giòn giã vang lên, bàn tay tát lên mặt Chu Vũ Bân.

    Ngón tay Tô Dao khẽ run rẩy, cô không dùng nhiều sức, nhưng tiếng lại vô cùng vang dội.

    Xào xạc xào xạc.

    Một sinh vật phi nhân loại đang ẩn mình trong bóng tối khẽ run lên, như thể đang rùng mình sợ hãi.

    Chu Vũ Bân ôm lấy má, sững sờ nhìn cô: "Em.."

    "Em biết anh rất đói, đói đến mức không còn lý trí, nhưng em chưa từng nghĩ đến điều đó."

    "Cả hai chúng ta nên bình tĩnh lại một chút."

    Cô xoay người định rời đi, nhưng sau cùng vẫn khựng lại, nhét cây kẹo mút giấu được vào tay Chu Vũ Bân.

    "Thức ăn em tìm được đã đền cho dị năng giả kia cả rồi, chỉ còn lại mấy thứ này."

    Nói xong, cô không quay đầu lại, rời đi thẳng thừng.

    Khi trở về sảnh kho hàng, hai mươi mấy người từng trốn ở đây giờ chỉ còn lại vài bóng lẻ loi.

    Số còn lại hoặc vì sợ dị năng giả mà rời đi, hoặc đã chết bên ngoài.

    Tô Dao là một trong số ít người còn sống quay về, nhưng điều đó chẳng có ý nghĩa gì, trong tay không có thức ăn, cuối cùng vẫn chỉ có thể ngồi chờ chết.

    Cô tìm một góc, ôm gối ngồi xuống, cúi đầu thật thấp.

    Những giọt nước mắt to như hạt đậu thấm ướt tay áo.

    Cái tát vừa rồi, đã dồn hết sức lực trong cô, chỉ để che giấu cơn giận và nỗi nhục nhã của bản thân.

    Chu Vũ Bân từng cứu cô;

    Chu Vũ Bân từng tình nguyện giả làm bạn trai để bảo vệ cô;

    Chu Vũ Bân vừa rồi còn bị dị năng giả uy hiếp, lại đang nhịn đói..

    Cô nên hiểu cho hoàn cảnh của anh, nên sắp xếp lại cảm xúc, từ tốn hóa giải hiểu lầm giữa hai người.

    Nhưng.. nhưng ai sẽ đến để hiểu cho cô?

    Năm tháng trước, cô vẫn chỉ là một sinh viên đại học đến cả tám trăm mét cũng không đạt.

    Hiện tại, cô đã chật vật sống sót năm tháng trong tận thế, ngày ngày nhịn đói đến mức bao tử co lại, lo sợ ẩn mình giữa đám đông, gian nan trốn chạy, suốt quá trình còn phải gắng gượng tỏ ra bình tĩnh, không để mình trở thành gánh nặng.

    Vậy mà như thế, Chu Vũ Bân người mà cô dần đặt niềm tin cũng đột nhiên trở nên xa lạ.

    Tiếng bước chân vội vã vang lên bên tai, còn chưa kịp ngẩng đầu, Chu Vũ Bân đã ngồi xổm xuống trước mặt cô.

    "Dao Dao, xin lỗi, xin lỗi, là anh sai rồi!"

    "Vừa rồi anh bị ma quỷ ám đầu, nói năng hồ đồ!"

    "Em đừng giận nữa được không? Tất cả là lỗi của anh, là anh đáng chết!"

    Tô Dao không ngờ anh ta lại quay lại nhanh đến vậy, còn nói ra những lời tự kiểm điểm như thế.

    Nhưng điều đó không khiến cô thấy vui, trái lại, một cảm giác nghẹn ngào như bị bóp nghẹt lấy tim.

    Chu Vũ Bân thấy cô không chịu ngẩng đầu, cứ tưởng là cô vẫn chưa tha thứ, trong lòng dâng lên từng đợt hối hận.

    Cái tát vừa rồi không đau mấy, nhưng lại khiến anh ta hoàn toàn tỉnh táo. Nghĩ lại những lời mình vừa nói ra, chính anh ta cũng cảm thấy kinh hãi.

    Anh ta sao có thể nói ra mấy câu khốn nạn như thế?

    Rõ ràng cả hai đã cùng nương tựa bấy lâu, anh ta cũng hiểu rõ con người Tô Dao, cô tuyệt đối không phải kiểu con gái ham vinh hoa hay dễ thay lòng.

    "Tất cả là lỗi của anh. Anh đói quá, lại vừa tỉnh dậy sau khi bất tỉnh, đầu óc mơ hồ, không còn tỉnh táo."

    "Anh tin em không xảy ra chuyện gì với hắn ta, vừa rồi chỉ là anh hồ đồ."

    Nói rồi, anh ta định kéo tay Tô Dao.

    Tô Dao lùi lại, âm thầm tránh khỏi cái chạm tay của anh ta.

    Lông mày Chu Vũ Bân theo phản xạ khẽ nhíu lại. Anh ta muốn trực tiếp nâng mặt cô lên, để cô nhìn thẳng vào lời xin lỗi của mình.

    Nhưng lại sợ khiến cô thêm giận, đành ngồi bên cạnh, dở khóc dở cười, chần chừ mãi chẳng biết phải làm sao.

    Cho đến khi nhóm dị năng giả bên kia lại bắt đầu nấu ăn.

    Hình như bọn họ đang nấu lẩu tự sôi, trong thời đại tận thế nơi thực vật điên cuồng dị biến, họ vẫn dễ dàng móc ra một đống rau củ, không chút do dự thả vào nồi lẩu dầu cay.

    Tiếng reo vui của một chàng trai trẻ vang lên: "Mì gói, cho mì gói vào làm món chính!"

    Mùi mì gói đã đủ kích thích, hương lẩu dầu cay càng khiến người ta nuốt nước miếng ừng ực. Nhưng lần này, số thường dân còn lại trong kho không một ai dám động đến chúng nữa.

    Chu Vũ Bân khó khăn dời mắt đi, nhai cây kẹo trong miệng như nhai rơm, vị ngọt nhạt nhẽo chẳng khiến cơn đói vơi đi chút nào.

    Món chính.

    Dạ dày anh ta cũng đang gào thét đòi được ăn món chính.

    Không biết có phải do chưa được ăn uống gì không, đầu óc anh ta bắt đầu quay cuồng, toàn thân cũng trở nên vô cùng yếu ớt.

    Khó chịu.

    Khó chịu đến cực điểm.

    Anh ta lại gọi tên Tô Dao, nhưng lần này giọng nói khàn khàn không ra hơi.

    "Dao Dao.. anh thật sự sai rồi.."

    Tô Dao ban đầu còn không biết nên đối mặt với anh ta bằng tâm trạng gì, nhưng nghe thấy câu đó, cô lập tức ngẩng đầu đầy lo lắng.

    Bên cạnh, Chu Vũ Bân mặt đỏ bừng, rũ người dựa vào tường, trông rất bất thường.

    "Anh sao vậy?"

    Tô Dao không còn để tâm đến chuyện đang giận dỗi, lập tức nhào tới sờ trán anh ta.

    Nóng quá!

    Cô trợn tròn mắt, không tin nổi rút tay về sờ trán mình: Nhiệt độ bình thường.

    Sờ lại Chu Vũ Bân, nóng đến kinh người!

    "Anh bị sốt rồi phải không?"

    "Sốt?" Chu Vũ Bân phản ứng chậm chạp: "Không thể nào, sao anh lại sốt được.."

    Dù ngoài miệng còn cứng, lòng Tô Dao đã chìm hẳn xuống đáy.

    Mấy ngày nay tang thi vây chặt nhà kho, ai nấy đều lo sợ bị chúng len lỏi vào góc tối mà mất mạng không kịp la lên, thế nên mọi người chỉ dám ngủ ngay giữa sảnh lớn.

    Cùng lắm là lót một cái áo khoác.

    Có lẽ là bị cảm lạnh lúc đêm khuya, ban ngày lại hoảng loạn, nên mới dẫn đến cơn sốt dữ dội!

    "Để em đi lấy nước hạ sốt cho anh!"

    "Dao Dao." Chu Vũ Bân túm lấy vạt áo cô: "Em tha thứ cho anh rồi đúng không?"

    Tô Dao mím chặt môi, ánh mắt phức tạp liếc nhìn anh ta. Gương mặt anh ta tái nhợt yếu ớt, nhưng trong mắt vẫn chứa đầy sự áy náy chân thành.

    Cô lặng lẽ rút vạt áo khỏi tay anh ta: "Anh nghỉ ngơi cho tốt đi đã."
     
  7. Chương 16

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nói xong, cô liền đứng dậy chạy về phía sân sau của nhà kho.

    Sau khi tận thế xảy ra, nước trên diện rộng bị cắt, trước đó họ chọn dùng nhà kho làm nơi trú tạm chính là vì sân sau có một cái giếng nước.

    Tô Dao không quên chuyện vừa xảy ra trong căn phòng trống, cẩn trọng dè dặt bước đến sân sau, mãi đến khi thấy được bóng dáng người phụ nữ quen thuộc kia, cô mới gần như không để ý mà thở phào một hơi nhẹ nhõm.

    Tống Tri Hoan đang xách một thùng nước, ánh mắt liếc qua Tô Dao đang bưng chậu gỗ, cuối cùng cũng chẳng nói gì.

    Người đàn ông đứng cạnh cô ấy là Viên Tuấn, đang rửa bát, thấy Tống Tri Hoan lại định đổ thêm nước qua, anh ta giơ một ngón tay chặn lấy thùng nước: "Đủ rồi, đừng lãng phí."

    "Được."

    Tống Tri Hoan ngừng tay, nhìn nửa thùng nước còn lại, lập tức quay đầu, nhìn chằm chằm vào đỉnh đầu cô gái phía sau.

    "Cô tên gì?"

    Tô Dao không ngờ cô ấy sẽ bắt chuyện với mình, rụt rè ngẩng đầu lên: "Tô.. Tô Dao."

    Tống Tri Hoan ghi nhớ cái tên này, dứt khoát xách thùng lên: "Mang chậu lại đây, nước còn lại cho cô."

    Giếng nước sâu không thấy đáy, phải dùng sức lớn mới kéo được gàu nước lên.

    Cô gái gầy gò trước mặt như có thể bị gió cuốn đi, biết đâu kéo còn chưa được nửa thùng đã rách tay ra mất.

    Đôi mắt Tô Dao tức thì sáng rỡ: "Cảm ơn!"

    Cô thật sự rất cần nước lạnh, cũng không dám khách sáo với những người có dị năng này.

    Nước giếng nghiêng trút xuống, ào ào đổ vào chiếc chậu gỗ trong tay Tô Dao, bọt nước bắn lên, văng lên má cô.

    Tựa như sương sớm.

    Tựa như giọt sương rơi xuống từ cánh sen trắng dưới ánh trăng.

    Tô Dao vô thức nhắm mắt lại, hàng mi dài rậm khẽ run, một giọt nước văng lên môi cô, cô theo phản xạ khẽ mím môi nuốt vào.

    Tống Tri Hoan nhìn gương mặt cô suốt một lúc lâu, cho đến khi Viên Tuấn đang nửa quỳ dưới đất lên tiếng: "Khụ khụ."

    Lúc này cô ấy mới thu ánh mắt lại.

    Tô Dao chỉ nhắm mắt vài giây, lúc mở ra thì chậu nước đã đầy một nửa.

    "Đủ chưa?"

    "Đủ rồi ạ!"

    Tô Dao cảm kích nhìn Tống Tri Hoan, sự khó chịu lúc nãy lập tức bị hành động giúp đỡ này xua tan, "Cảm ơn chị!"

    Tống Tri Hoan không nói thêm gì, Tô Dao cũng ngại không dám làm phiền hai người có dị năng nữa, ôm chậu nước quay người trở về.

    Chỉ là mới đi được vài bước, cô lại bất chợt dừng chân, trong lòng giằng co hồi lâu, cuối cùng lấy hết can đảm quay lại bên cạnh Tống Tri Hoan.

    "Tôi.. tôi chiều nay có thấy các anh chị tìm được thuốc ngoài kia."

    Giọng Tô Dao rất nhỏ, như thể sợ bị từ chối.

    Trong tay cô nắm hai bao thuốc lá: "Có.. có thể dùng cái này đổi một vỉ thuốc hạ sốt không ạ?"

    Đây là thuốc lá cô tiện tay nhét vào túi lúc ở tiệm thuốc lá, tuy không phải vật tư sinh tồn, nhưng biết đâu lại là thứ cần thiết với ai đó.

    Hai người bên giếng không ai lên tiếng.

    Mặt Tô Dao càng lúc càng đỏ, vẻ mặt cũng ngày càng lúng túng.

    Trong tận thế, quan trọng nhất là vật tư, dùng thuốc lá đổi thuốc, nghĩ thôi đã thấy bị cười nhạo.

    Nhưng cô vẫn muốn thử một lần, vì Chu Vũ Bân đang chờ cô quay về.

    Cuối cùng, Tống Tri Hoan chậm rãi mở miệng: "Bọn tôi không ai hút thuốc cả."

    Tim Tô Dao lập tức rơi xuống đáy cốc.

    "Xin lỗi, là tôi làm phiền.."

    "Đợi đã."

    Giọng nam ngắt lời cô, trong tay Viên Tuấn vẫn cầm cái bát, tay còn lại còn dính bọt xà phòng: "Cô có thể thử tìm đội trưởng."

    Anh ta ngẩng đầu, ánh mắt lướt qua gương mặt Tô Dao, điềm đạm nói: "Tất cả vật tư bọn tôi mang về, chỉ có hắn mới có quyền quyết định."

    "Vậy nên cô thà trực tiếp đến thương lượng với hắn."

    "Dù là người có dị năng, khi áp lực quá lớn, cũng cần xả stress."

    "Chưa chắc hắn sẽ từ chối cô."

    Lời này vừa ra, chưa nói tới sắc mặt Tô Dao lập tức thay đổi, ngay cả Tống Tri Hoan cũng kinh ngạc nhìn đồng đội của mình.

    Nóng.

    Càng lúc càng nóng.

    Miếng vải được nhúng nước giếng, đắp lên trán một lúc là lại ấm lên.

    Đêm đến, Tô Dao chẳng nhớ nổi mình đã đắp mấy lần cho Chu Vuc Bân.

    Nhưng cho dù là vậy, tình trạng của anh ta cũng không khá hơn, thậm chí còn nghiêm trọng thêm.

    Chỉ cần chạm tay lên trán anh ta thôi, Tô Dao cũng thấy hoảng.

    Lỡ đâu là sốt cao 39-40 độ, cứ để anh ta sốt suốt đêm thế này, sẽ có hậu quả gì?

    Hơn nữa đây là tận thế!

    Dưới tình cảnh dị biến lớn như tận thế, sốt cao sẽ dẫn đến điều gì?

    Tô Dao không dám nghĩ tiếp, trong đầu không tránh được vọng lại câu nói của dị năng giả kia "Chưa chắc hắn sẽ từ chối cô."

    Hộp thuốc lá trong tay sắp bị bóp méo, sắc mặt cô cũng trắng bệch.

    Khi người đàn ông áo đen kia đưa ra đề nghị đó, Tô Dao không thèm nghĩ ngợi, ôm chậu nước là bỏ chạy.

    Đi tìm cái tên biến thái xấu xa kia sao?

    Không thể nào!

    Cho dù ngây thơ mấy, Tô Dao cũng không tin hắn sẽ chấp nhận đổi thuốc bằng thuốc lá, trừ phi là..

    Nghĩ đến những chuyện xảy ra trong ngày, ngoài dây leo dị hóa ra, đội trưởng của đội dị năng, hắn mới là người khiến cô sợ nhất!

    "Dao Dao, mau chạy đi.. chạy đi!"

    Anh ta mê sảng nói một câu, Tô Dao nghe tiếng quay đầu lại thì thấy anh ta đã bắt đầu nói nhảm.

    "Để anh cản, em chạy đi!"

    Hơi thở của Tô Dao khựng lại một giây.

    Cô lại nhớ tới ngày tận thế bùng nổ, cây cảnh trong trường lâm viên dị biến vươn thẳng lên trời, bao trùm toàn bộ khuôn viên trường vào phạm vi nuốt chửng.

    Lúc mọi người đang tháo chạy, cô bị ngã, cành cây như thanh kiếm nhắm vào lưng cô lao tới.

    Trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, là anh ta đã cứu cô.

    Anh ta quay lưng về phía cô, hai tay nắm lấy cành cây, bàn tay bị xuyên thủng đến máu thịt be bét, máu đỏ tí tách rơi xuống đất.

    Tác giả có lời muốn nói:

    Tống Tri Hoan (tự kiểm điểm) : Đội trưởng áp lực lớn vậy sao?

    Tống Tri Phàm (ngừng nhai) : Vật tư của chúng ta chỉ đội trưởng mới được phân? Vậy chẳng phải em ăn hơi nhiều rồi..
     
  8. Chương 17

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Nước.. Nước."

    Giọng nói khàn khàn yếu ớt lại vang lên, cắt đứt dòng suy nghĩ của Tô Dao.

    Cô đỡ lấy Chu Vũ Bân, từng chút từng chút đút nước vào miệng anh ta.

    Trong lúc đỡ anh ta, cô đã cảm nhận rõ ràng cơ thể anh ta nóng hừng hực, hoàn toàn không có dấu hiệu hạ sốt.

    Tô Dao ngồi sững tại chỗ mấy giây, cuối cùng cũng đưa ra quyết định.

    Cô siết chặt hai hộp thuốc lá không mấy giá trị trong tay, bước về phía mấy căn phòng hiếm hoi trong nhà kho.

    Những dị năng giả kia không giống người thường, bọn họ chẳng hề sợ bị tấn công khi ở một mình. Ngay sau bữa tối, họ đã chiếm hết các phòng có sẵn đồ đạc.

    Người mà Tô Dao muốn tìm, phòng hắn nằm ở phía ngoài cùng.

    Mỗi bước chân tiến lại gần, lòng cô lại thêm trĩu nặng một phần.

    Đến khi đứng trước cửa phòng, lòng bàn tay cô đã đẫm mồ hôi lạnh.

    Nhưng cô không còn đường lui nữa, bàn tay run rẩy rốt cuộc cũng gõ lên cánh cửa.

    Cạch.

    Gần như ngay sau tiếng gõ, cánh cửa đã bật mở.

    Bóng người cao lớn lập tức bao trùm lấy cô. Kỳ Sơn Trạch vẫn mặc áo ba lỗ, cơ bắp cuồn cuộn tạo ra áp lực cực lớn.

    Hắn cụp mắt nhìn con mèo hoang tự dâng đến cửa, giọng điệu bình thản: "Có chuyện gì?"

    Con mèo hoang run rẩy chìa hai con "bọ nhỏ" ra trước mặt hắn.

    "Tôi.. tôi có thể dùng cái này đổi lấy một gói thuốc hạ sốt không?"

    Tô Dao lấy hết can đảm nói xong, nhưng lại chẳng nhận được hồi âm nào.

    Cô ngẩng đầu lên, vừa khéo chạm phải đôi mắt đen sẫm của nam nhân.

    Ánh mắt hắn lướt qua thứ trong tay cô, lạnh nhạt từ chối: "Không được."

    Quả nhiên.

    Trong mắt Tô Dao loé lên một tia thất vọng, nhưng cô vẫn muốn cố gắng thêm lần nữa.

    "Bạn trai tôi đang sốt cao, nếu cứ tiếp tục như vậy có thể sẽ chết.. anh có thể cho tôi nợ một gói thuốc được không? Chờ anh ấy hạ sốt, chúng tôi sẽ lập tức trả lại!"

    "Kéo nợ?" Kỳ Sơn Trạch khẽ cười đầy ẩn ý: "Bạn trai cô thì liên quan gì tới tôi?"

    Một câu trả lời trong dự liệu.

    Dù không phải mạt thế, cũng chẳng mấy ai chấp nhận chuyện nợ nần nực cười như thế này.

    Nhưng Châu Vũ Bân vẫn đang nằm bên ngoài, sốt cao mãi không lui. Mà người đàn ông trước mặt là hy vọng cuối cùng.

    Tô Dao thấp thỏm hỏi: "Vậy.. vậy anh cần gì? Chúng tôi có thể làm giúp, cho dù.. cho dù là ra ngoài tìm thức ăn.."

    Kỳ Sơn Trạch ngắt lời cô: "Những thứ đó tôi không thiếu."

    "Vậy còn giặt đồ, nấu cơm, nấu nước rửa chén? Mấy việc cực nhọc đó tôi đều làm được!"

    Cô nhớ tới lúc tối thấy, dù là dị năng giả, họ vẫn phải tự đi lấy nước, rửa chén. Có lẽ cô có thể thay họ làm việc, chỉ cần một chút thù lao nho nhỏ, ví như một gói thuốc..

    Kỳ Sơn Trạch thu hết dáng vẻ nóng ruột của cô vào mắt, như thể vừa nghe được điều gì khiến hắn động lòng, khẽ cười: "Việc nặng gì cũng làm được?"

    Tô Dao gật đầu như giã tỏi: "Phải!"

    "Thế thì.."

    Nam nhân cố ý tiến thêm một bước, kéo hai người vào khoảng cách thân mật đầy ám muội, rồi cúi xuống, nhìn chằm chằm vào mắt cô.

    Trong đồng tử cô phản chiếu rõ hình bóng của hắn.

    Điều đó khiến yết hầu Kỳ Sơn Trạch khẽ chuyển động.

    Ngay sau đó, hắn nhếch môi cười: "Còn chuyện 'lao lực trên giường' thì sao?"

    "!"

    Con mèo hoang bị tên biến thái dọa đến mức lùi lại hai bước, tiếng "meo" cũng bị nghẹn trong cổ họng.

    Tô Dao kinh hoảng lẫn phẫn nộ nhìn hắn, trong lòng lại dâng lên một nỗi buồn thảm tột độ.

    Cô đã đoán được.

    Trước khi tìm đến người đàn ông này, cô đã đoán trước, bản thân không thể chỉ dựa vào hai hộp thuốc lá, hay vài việc tay chân tầm thường để đổi lấy thứ mình muốn.

    Nhưng khi hắn thật sự nói ra những lời đó, cô vẫn sợ hãi, vẫn chùn bước.

    Không được.

    Cô không thể làm được!

    Tô Dao bỏ chạy.

    Con mèo hoang tự dâng đến cửa bỏ chạy trong cơn hoảng loạn.

    Kỳ Sơn Trạch đứng thẳng dậy, lặng lẽ nhìn bóng lưng cô, lạnh lùng liếm nhẹ đầu răng nanh.

    Chỉ có bàn tay siết chặt, gân xanh dần nổi rõ, mới phơi bày sự bất ổn trong lòng hắn.

    Hắn đang kìm nén.

    Kìm nén cơn bốc đồng muốn túm lấy gáy con mèo hoang ấy, ép buộc lôi về nhà mình, rồi nuôi nhốt cho riêng hắn.

    Không sao, hắn có thể chờ, chờ đến khi tên phế vật kia đau đớn mà chết đi, rồi cướp lại người thuộc về mình.. Không! Hắn không chờ được!

    Kỳ Sơn Trạch hạ tầm mắt, trong đầu không ngừng lướt qua những hình ảnh vụn vặt.

    Toàn bộ đều là Tô Dao.

    Lúc chườm lạnh, cô chạm vào trán Chu Vũ Bân.

    Lúc đút nước, cô đỡ lấy hắn.

    Lúc lau miệng, ngón tay cô khẽ chạm vào khoé môi hắn.

    * * *

    Những tiếp xúc nhỏ nhặt ấy cứ thế lặp đi lặp lại trong đầu Kỳ Sơn Trạch, sát khí dần tràn ra ngoài.

    Cánh cửa phòng khép lại lần nữa.

    Tô Dao chạy một đoạn, sau lưng không có ai đuổi theo.

    Nhưng bóng tối vừa rồi vẫn bao trùm trong lòng cô.

    Giờ đây, cô chẳng muốn quay lại trước cửa phòng Kỳ Sơn Trạch, cũng chẳng muốn trở về đại sảnh.

    Người được gọi là bạn trai kia đang nằm sốt mê man, mà cô rõ ràng có thể lấy thuốc về, lại vì ích kỷ không chịu đánh đổi.

    Sự dằn vặt và tự trách ấy ngập tràn trong tim, khiến Tô Dao rơi vào vòng xoáy tự căm ghét bản thân.

    Nhưng.. nhưng một khi thật sự bước qua ranh giới ấy, cô còn đường quay đầu sao?

    Một kẻ là tên biến thái háo sắc chỉ muốn đổi chác thân xác;

    Một kẻ là người bạn trai đang dần thay tính đổi nết vì áp lực mạt thế.

    Dù chọn ai.. cũng đều là kết cục thê thảm, đúng không?

    Tô Dao đau khổ cắn môi, từng bước nặng nề tiếp tục bước về phía trước.

    Dù không muốn đối mặt, cô vẫn phải quay lại xem Chu Vũ Bân thế nào rồi.

    Đúng lúc này, cổ chân cô bỗng cảm nhận được một luồng khí lạnh quen thuộc.

    Tô Dao vô thức cúi đầu.

    Một nhánh dây leo non xanh mướt đang từ góc tường len lỏi bò ra, chiếc lá nhỏ vui vẻ lướt qua mắt cá chân cô, thậm chí còn cuộn lại, dán chặt lên da cô..
     
  9. Chương 18

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cứu.. cứu mạng!

    Cây cối dị biến cứ xuất hiện hết lần này đến lần khác, khiến dây thần kinh đang căng như dây đàn trong đầu Tô Dao hoàn toàn đứt đoạn.

    Mối đe dọa chặn ngay phía trước, cô chỉ có thể quay đầu bỏ chạy.

    May mà đầu ngọn dây leo sau lưng vẫn còn đang chui ra, cho cô chút thời gian để thoát thân.

    Tô Dao vận hết tốc lực trong đời này, liều mạng chạy đến trước căn phòng lúc đầu dừng chân, đi thêm chút nữa chính là cuối hành lang.

    Sau lưng đã vang lên tiếng sột soạt bò trườn, cùng âm thanh xé gió vun vút.

    Không cần quay đầu cũng biết, dây leo dị biến đang đuổi theo cô.

    Mọi do dự và giằng xé đều bị ném ra sau đầu, bản năng cầu sinh hoàn toàn chiếm thế thượng phong.

    Tô Dao nhào tới trước cửa, điên cuồng gõ mạnh.

    "Có thực vật dị biến! Cứu tôi với!"

    "Cầu xin anh, mở cửa đi được không?"

    Tiếng kêu cứu xen lẫn giọng nức nở đầy tuyệt vọng, toàn bộ hy vọng đều gửi gắm vào dị năng giả đang ở trong phòng.

    Nhưng cánh cửa vừa nãy vẫn còn đáp lời lúc này lại im lìm không chút động tĩnh, dường như chẳng hề nghe thấy tiếng kêu cứu bên ngoài.

    Lại tựa như, đã từ bỏ cô.

    Năm mét, ba mét, một mét..

    Dây leo lao đến với tốc độ cực nhanh, Tô Dao thậm chí có thể nghe thấy âm thanh nó xé gió mang lại.

    Cô hối hận rồi.

    Lẽ ra không nên từ chối.

    Đã sống sót tới giờ phút này, cớ gì chỉ vì một chút sĩ diện và tự tôn mà từ bỏ cơ hội sống?

    Tô Dao bắt đầu nấc lên. Trước khi dây leo cuốn tới sau lưng, cô cuối cùng cũng hét lên:

    "Tôi đồng ý! Tôi cái gì cũng đồng ý, cầu xin anh mở cửa!"

    Muộn rồi.

    Dây leo đã quấn chặt eo cô, đang định kéo cô vào lãnh địa riêng để một mình "thưởng thức", thì cửa bỗng mở ra.

    Một bàn tay có các đốt xương rõ ràng nắm lấy sợi dây leo to bằng cổ tay em bé, kéo con mèo hoang đã bị cuốn lên về trước mặt mình.

    Con mồi bị cướp, dây leo tức tối run rẩy, hận không thể giật lại cái bàn tay đáng ghét kia.

    Kỳ Sơn Trạch bật cười lạnh, trực tiếp bóp chặt lấy nó.

    Dây leo đau đến mức co rút lại, ủ rũ bỏ cuộc kháng cự.

    Lúc này ánh mắt Kỳ Sơn Trạch mới rơi lên người Tô Dao, người sau vẫn còn run rẩy vì hoảng sợ.

    Thấy vậy, hắn nhếch môi nói giọng ác ý: "Chỉ cần tôi buông tay, cô vẫn sẽ bị nó kéo đi."

    Lời uy hiếp của hắn lập tức có hiệu quả, con mèo hoang bất lực đưa tay ra, móng vuốt đáng thương lại dễ thương đặt lên cánh tay hắn.

    "Đừng!" Tô Dao nắm chặt lấy cánh tay Kỳ Sơn Trạch, ánh mắt cầu khẩn nhìn hắn: "Đừng buông tay! Cứu tôi với!"

    Kỳ Sơn Trạch lộ ra vẻ hài lòng: "Tôi vừa rồi nghe thấy cô rất có thành ý, nhưng.."

    Chữ "nhưng" vừa thốt ra, lòng Tô Dao lập tức treo lên cao.

    "Cô do dự quá lâu, tôi đổi ý rồi."

    "Muốn tôi cứu cô, thì phải trả lời một câu hỏi trước, tôi mới xem xét."

    "Câu.. câu gì?"

    Kỳ Sơn Trạch gạt tay cô ra, để lộ cánh tay phải, sau đó nâng cằm cô lên.

    Khuôn mặt gầy gò chẳng có mấy thịt, chỉ có đôi môi hồng mịn bị hắn bóp nhẹ, khẽ bĩu ra như đang đòi nụ hôn từ người đàn ông trước mặt.

    "Đã từng hôn chưa?"

    Ngón tay cái của hắn nhẹ vuốt qua môi dưới của Tô Dao, giọng trầm xuống:

    "Nói cho tôi biết, tên phế vật đó.. đã từng hôn cô chưa?"

    Nghe vậy, Tô Dao hơi trợn to mắt, như thể không ngờ câu hỏi lại là cái này.

    "Tôi.."

    "Đừng lừa tôi."

    Kỳ Sơn Trạch cúi đầu, gần sát nhìn vào gương mặt xinh đẹp kia.

    Hàng mày dài nhỏ, đôi mắt tròn cong, sống mũi thanh tú, và đôi môi hồng mịn chỉ cần ấn nhẹ chắc sẽ bật lại nhỉ? Nếu hôn lên thì sao? Ép dưới môi, đưa lưỡi vào..

    "Dám nói dối, tôi sẽ cho cô biết hậu quả."

    Lời đe dọa lọt vào tai, Tô Dao căng thẳng mím chặt môi.

    "Chưa từng."

    "Chưa từng hôn."

    Kỳ Sơn Trạch nhướng mày, ngón cái theo bản năng lại đè lên môi cô: "Lừa tôi."

    "Tôi không lừa anh!" Tô Dao sợ hắn thật sự bỏ rơi mình, vội vàng giải thích: "Chúng tôi.. chúng tôi ở bên nhau sau tận thế, không có thời gian.. để hôn."

    Cô vẫn nói dối một nửa thật, một nửa giả.

    Cô chưa từng thật sự ở bên Chu Vũ Bân. Suốt năm tháng qua, cả hai chạy trốn khắp nơi, từ trung tâm thành phố tới vùng ngoại ô, xung quanh lúc nào cũng đầy người tị nạn.

    Không chỉ không có thời gian ở riêng, đến chỗ nghỉ đêm cũng phải xem số trời, có khi còn phải thay phiên gác đêm.

    Hôn là chuyện của tình nhân. Tô Dao không biết Chu Vũ Vân có từng nảy sinh ý định ấy không, nhưng trong thâm tâm, cô luôn phân định rõ ràng mối quan hệ giữa hai người.

    Có lẽ vì lời giải thích của cô quá thật thà và vội vã, ánh mắt người đàn ông trước mặt chợt tối lại.

    Dây leo đang quấn eo cô cũng từ trạng thái uể oải bỗng tràn đầy sức sống, thân dây run lên vì kích động.

    Sự phấn khích của nó khiến Tô Dao sinh ra ảo giác cứ như ngay giây sau sẽ bị kéo đi vậy.

    "Tôi thật sự không lừa anh!"

    Tô Dao cuống cuồng bám chặt cánh tay Kỳ Sơn Trạch, mong khiến hắn tin mình.

    Kỳ Sơn Trạch giật dây leo, kéo cô ra sau lưng mình, hai người gần như dán sát vào nhau: "Nói lại lần nữa."

    "Nói gì cơ?"

    "Nói cô chưa từng hôn hắn."

    Bị ép nói ra những lời này, quả thực quá mức xấu hổ.

    Nhưng Tô Dao không còn lựa chọn, cô run run nhắc lại lời hắn: "Tôi chưa từng.. chưa từng hôn anh ấy."

    Trong mắt Kỳ Sơn Trạch lướt qua một tia xanh thẫm, chỉ là màu đó quá gần với đen, lại dưới ánh sáng mờ tối nên Tô Dao không hề phát hiện.

    "Được chưa?"

    "Anh có thể cứu tôi xuống trước không?"

    "Không được."

    Tác giả có lời muốn nói:

    Xếp lại một chút: Nam chính tuy có hơi "chó", nhưng đây thực sự là truyện ngọt sủng!
     
  10. Chương 19

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Người đàn ông lật lọng bất ngờ ấn chặt sau gáy cô, trong khát vọng gấp gáp, cúi đầu chiếm lấy môi cô.

    Cảm giác lạnh buốt áp lên môi, khiến Tô Dao trợn to mắt vì chấn kinh.

    Còn chưa kịp phản ứng, Kỳ Sơn Trạch đã mạnh mẽ cạy mở cánh môi cô, thuận lợi xâm nhập.

    "Ưm ưm ưm!"

    Rốt cuộc hoàn hồn, Tô Dao vùng vẫy kịch liệt, theo phản xạ thè lưỡi muốn đẩy đối phương ra ngoài.

    Nhưng hành động dại dột đó lập tức khiến cô rơi vào thế bị động, sự kháng cự chóng vánh thất bại, rồi bị bắt lấy, bị dây dưa, bị mút mát đến nặng nề.

    Sự bá đạo của người đàn ông cuồn cuộn tràn đến, ngay cả trong một việc nhỏ như hôn, cũng phải thể hiện rõ sự kiểm soát tuyệt đối.

    Thơm ngọt.

    Quá thơm ngọt.

    Sự tiếp xúc thân mật đến thế khiến Kỳ Sơn Trạch không thể kìm chế bản thân.

    Hắn đưa tay lên, không cho cãi cự mà che lấy mắt Tô Dao, rồi mới lộ ra gương mặt thật sự.

    Đôi mắt sâu thẳm đã hoàn toàn hóa thành màu xanh lục, cơ bắp lộ ra ngoài áo ba lỗ chi chít những mạch máu xanh thẫm to lớn.

    Vô số dây leo trồi lên từ phía sau, ngạo mạn giương oai, mỗi dây đều mang linh tính riêng, tất cả đều thèm khát cô gái trong lòng Kỳ Sơn Trạch.

    Chúng ghen tỵ đến cực điểm, thậm chí còn trái lệnh chủ thể, rục rịch muốn đánh bật hắn ra, rồi thay thế hắn, chiếm lấy con mồi ngọt ngào nhất.

    Kỳ Sơn Trạch mặc kệ chúng, toàn bộ tinh thần đều dồn vào nụ hôn đang triền miên, lực đạo mạnh đến mức khiến má cô bị ép đến méo mó.

    Chỉ đến khi đám dây leo chuẩn bị ra tay, từng lưỡi gió sắc bén vô hình bất ngờ xuất hiện, không chút nương tay chặt đứt vài sợi leo ngạo ngược nhất.

    "Bộp."

    Những đoạn thân leo đứt lìa rơi xuống đất, các dây còn lại lập tức ngoan ngoãn.

    Chúng không cam lòng mà lẩn quẩn xung quanh, hy vọng có thể nếm chút "nước lèo".

    Nhưng người đàn ông keo kiệt ấy không cho chúng cơ hội, từ đầu đến cuối đều độc chiếm vị trí.

    Mãi cho đến khi Tô Dao bị hôn đến mức không thở nổi, liên tục đấm thùm thụp và đẩy lồng ngực Kỳ Sơn Trạch, muốn kết thúc nụ hôn đó.

    Kỳ Sơn Trạch cuối cùng cũng chịu buông ra.

    Lúc tách ra, vẫn còn chút lưu luyến như tơ không dứt.

    Khi hắn bỏ tay ra để cô nhìn thấy, Tô Dao lập tức bắt gặp cảnh tượng ấy, mặt cô đỏ bừng như máu, tràn đầy nhục nhã.

    "Anh.."

    Kỳ Sơn Trạch đã khôi phục lại trạng thái bình thường, đám dây leo cũng lập tức rút lui, thậm chí lặng lẽ kéo cả "tàn tích" rời đi.

    "Coi như là tiền đặt cọc."

    Hắn thỏa mãn nhìn Tô Dao, đôi môi mềm mại của cô sau khi bị mút mát, cọ xát, cắn mút giờ đây đã đỏ rực khác thường.

    Thậm chí còn vương chút ánh nước.

    Tựa như mời gọi tiếp tục chiếm đoạt.

    Kỳ Sơn Trạch cố đè nén cơn thèm khát trong lòng, phất tay một cái, gió liền chém đứt dây leo đang quấn lấy Tô Dao.

    Mất đi lực kéo, quán tính khiến cô ngã nhào về phía trước.

    Vừa vặn lao vào lòng người đàn ông đã chuẩn bị sẵn.

    Thoát thân lẽ ra là chuyện đáng mừng, nhưng Tô Dao lại run lên từng hồi.

    Nụ hôn đầu đời bị cướp mất, cô thậm chí không có quyền phản kháng hay mắng mỏ.

    Vậy tiếp theo thì sao? Chuyện gì sẽ xảy ra?

    Viền mắt Tô Dao bắt đầu đỏ ửng, không thể chạy trốn, cũng chẳng thể hối hận, cô như một con chim cút run rẩy trong lòng người đàn ông, dường như đã chuẩn bị tâm lý đón nhận mọi chuyện sắp tới.

    Vạt áo trước ngực bị thấm ướt.

    "Khóc gì chứ?"

    "Tôi cũng đâu có làm tổn thương em."

    Tên đàn ông tệ hại vừa dỗ dành con mèo hoang trong lòng, vừa không chút do dự đẩy cửa phòng, bế con mèo không còn đường lui vào phòng mình.

    Ở hành lang khác, mùi cháo thơm lừng lan tỏa.

    Tống Tri Phàm đặt nồi cháo vừa nấu xong lên bàn: "Đây là lần đầu tiên đội trưởng bảo em nấu bữa khuya cho anh ấy đó. Trước giờ chỉ có chị với Viên Tuần ăn cùng em thôi."

    Tống Tri Hoan ngồi trên giường lau cây dao lớn, không buồn tiếp lời.

    "Xì xụp, em cũng đói rồi."

    Vừa lẩm bẩm, Tống Tri Phàm vừa múc một muỗng cháo đưa lên miệng.

    Cháo trắng sánh mịn, thịt nạc mềm dai, rau xanh tươi non, trứng bắc thảo nghiền nát, tất cả hòa quyện thành một nồi cháo thanh đạm mà thơm ngon vô cùng.

    Ngon quá chừng!

    Tay nghề mình đúng là tuyệt vời!

    "Một nồi to thế này, chắc đội trưởng không ăn hết đâu. Em cũng làm một bát nhé!"

    Ngay khi Tống Tri Phàm háo hức chuẩn bị múc cháo cho mình, cửa sổ phòng bỗng bị gõ mạnh hai cái.

    "Ai đó?"

    Sắc mặt Tống Tri Hoan lập tức nghiêm túc, nhảy khỏi giường, chắn em trai sau lưng, dùng dao bật tung cửa sổ.

    Luồng không khí trong lành ùa vào chỉ thấy một tiếng "vút!" vang lên, một sợi dây leo to bằng cổ tay lập tức chui tọt vào.

    Mục tiêu rất rõ ràng, chẳng mấy chốc đã quấn lấy nồi cháo đầy trứng bắc thảo thịt nạc và rau xanh, lôi thẳng ra ngoài cửa sổ.

    Chỉ để lại trong phòng một mùi cháo thơm ngào ngạt.

    Tống Tri Phàm chết lặng, đẩy chị gái ra, lao về phía cửa sổ, tuyệt vọng vươn tay-

    "Đội trưởng! Chừa cho tôi một bát đi, tôi còn chưa ăn mà!"

    Phòng rất trống, chỉ có một chiếc giường, một cái bàn, cộng thêm phòng tắm.

    Kỳ Sơn Trạch không dừng lại, trực tiếp bế người đến cửa phòng tắm.

    "Đợi đã!" Tô Dao nắm lấy khung cửa, hoảng hốt ngẩng đầu: "Anh.. anh định làm gì?"

    Còn có thể làm gì nữa?

    Đưa mèo hoang về nhà, việc đầu tiên là tắm rửa sạch sẽ.

    Ánh mắt Kỳ Sơn Trạch lướt qua ngực Tô Dao, ý tứ khó hiểu: "Tôi không hứng thú với một con mèo nhỏ bẩn thỉu."

    "Rửa sạch rồi hẵng đến nói chuyện với tôi."

    Tác giả có lời muốn nói:

    Lau nước mắt.. Không ai quan tâm đến nam chính của tui hết.. nước mắt rớt lên bàn phím.. bàn phím vào nước.. cần thật nhiều bình luận mới sửa được, hu hu hu..
     
Trả lời qua Facebook
Loading...