Chương 14
Hạ Hầu Đạm: ' Nếu là như vậy, cô có thể đến đầu hàng hắn. Đây là lời nói thật lòng. "
Câu tương tự như vậy hắn ta đã từng nói trước đây, nhưng Dư Vãn Âm chỉ coi là chiêu lấy lùi làm tiến, cô không để ý nhiều.
Hạ Hầu Đạm lạnh lùng bổ sung: 'Ta sẽ không cản cô, nhưng sau khi cô ra đi, cô sẽ mất sự bảo hộ của ta, điều này cô cũng nên hiểu rõ.'
Cái này.. có phải là đang đe dọa cô hay không?
Dư Vãn Âm cẩn thận hỏi: ' Vậy sau đó anh sẽ làm gì?'
" Ta? "Hạ Hầu Đạm làm ra vẻ mặt nghiêm túc suy nghĩ: ' Chắc hẳn sẽ giết đi một số người nào đó trong khả năng của ta, rồi ngồi chờ kết cục đến.'
Dư Vãn Âm cảm thấy tâm rét run: '.. Anh có vẻ hơi giống với bạo chúa đích thực rồi đó.'
Hạ Hầu Đạm không mấy tinh thần, chán nản nói: ' Không có cách nào khác, cô thử cảm giác ngày ngày bị hành, chịu cơn đau đầu nứt óc xem xem cô có chịu nổi không.'
Dư Vãn Âm không thể khiến bản thân thực sự sợ hãi Hạ Hầu Đạm, dù cho anh ta nói ra những lời đe dọa nguy hiểm nhất.
Cô cũng từng suy nghĩ về điều này. Có lẽ là vì nụ cười và giọng điệu của anh ta - ba phần than phiền, ba phần chán nản, giống như một đồng nghiệp thích nói chuyện về việc có nên thay đổi công việc hay không khi ngồi ăn lẩu cùng nhau. Không chỉ khác dáng vẻ của một tên bạo chúa mà anh ta diễn bên ngoài, mà cũng không giống một tổng giám đốc CEO cao cao tại thượng.
Toàn bộ cơ thể anh ta phát ra một loại khí tức ' đây là đồng loại, có thể tin tưởng'.
Cô thậm chí không thể đáp lại câu nói của hắn ta bằng một lời dối trá an ủi như 'dù cho là như vậy thì ta cũng sẽ không bỏ mặc anh và tự bỏ chạy trước đâu'.
Bởi vì mọi người đều giống nhau cả, mọi người đều hiểu rõ, một khi công ty phá sản, hệ quả tất nhiên là tất cả nhân viên sẽ đi hết.
So với những nhân vật nữ chính trong câu chuyện mà cô đã đọc, thì cô chỉ có một phần ba mù quáng tin vào tình yêu, và chỉ có hai phần mười lòng can đảm hy sinh cho người khác. Chút lãng mạn hão huyền đó khi đối mặt trước cái chết không đáng để đề cập.
Dư Vãn Âm từ lâu đã biết rõ bản chất thật của mình, nhưng khi đối mặt với Hạ Hầu Đạm, trong lòng cô vẫn cảm thấy hơi khó chịu.
Cô chuyển chủ đề: ' Bắc Thúc đang kiểm tra các thân cận bên cạnh giúp anh, thậm chí cả ta cũng đã bị kiểm tra. Mọi việc sẽ ổn thôi.'
Trong vài ngày tiếp theo, Hạ Hầu Đạm không chỉ gửi thư mật cho các học giả nhân sĩ, mà còn tung tin tức giả cho phía Đoan Vương.
* * *
Vài ngày sau.
Hạ Hầu Đạm: ' Các nhân sĩ đã đến địa điểm B rồi. Người của Đoan Vương hiện tại chỉ đi đến địa điểm A canh chừng.'
Dư Vãn Âm nhẹ nhõm: 'Vậy là khá chắc chắn rồi, tên tiểu nhân này rõ ràng là giả mạo lừa ta. Hiện tại chúng ta đi đến nơi hẹn trước, thuận theo tình hình tính toán sau.'
* * *
Cái gọi là địa điểm B thực chất là một hồ du ngoạn thắng cảnh.
Hôm nay trời âm u, khách du ngoạn không nhiều, trên hồ chỉ có một vài chiếc thuyền trôi dạt nhẹ nhàng.
Hạ Hầu Đạm và Dư Vãn Âm lần này hóa thân thành hai công tử quý phái, dưới sự bảo vệ của người hầu, sảng khoái ra tay thuê một chiếc thuyền du ngoạn lộng lẫy, từ từ lướt đến giữa hồ.
Sau khi thuyền đi cách xa bờ hồ được một đoạn, có một chiếc thuyền nhỏ khác tiến lại gần.
Hộ vệ đặt một cầu thang nhỏ giữa hai chiếc thuyền, chỉ trong nháy mắt đã đón lên sáu nhân sĩ nho nhã anh tuấn.
Tổ hợp hai người của Động Bàn Tơ hôm nay vẫn giữ nguyên đội hình hai người, văn văn nhã nhã đứng trên thuyền, một bên phe phẩy quạt giấy, một bên lễ nghĩa đón tiếp khách mời mới gia nhập.
Sáu học giả đa phần có thân hình gầy còm, chỉ có người đứng đầu có vẻ khỏe mạnh hơn. Sau khi chào hỏi, họ mới cởi bỏ mặt nạ trên mặt, lộ ra sáu khuôn mặt hoặc trẻ hoặc già nua.
Người đứng đầu nhìn qua thì trông đã hơn ba mươi tuổi, ánh mắt cứng cỏi khó giấu nổi sự bất mãn, lập tức lên tiếng: ' Chúng ta đến đây đáp lại lời mời của các hạ, muốn gặp mặt tìm tri kỉ. Nhưng nhìn vào tình huống hôm nay, các hạ dường như không giống với người mà ta biết qua thư.'
Lời nói thẳng thắn, không che giấu cảm xúc bên trong đó ngay lập tức khiến Dư Vãn Âm phản ứng ra đây là Lý Vân Tích, nhân sĩ nghèo nhất trong số sáu nhân sĩ mà bọn họ tiếp cận.
Người này có tài nhưng đã nhiều lần không đỗ bảng danh, tính cách cương trực không lay lắt, trong 'Đông Phong' vì tiết lộ một vụ gian lận của một quan viên mà bị ám sát trên phố; còn trong 'Ác Ma Sủng Phi' thì hắn lại bị Hạ Hầu Bạc thu phục, trở thành một mưu sĩ đem lại hỗ trợ lớn.
Hạ Hầu Đạm vội vã chắp tay: 'Thứ lỗi cho ta vì những gì an bài trên đường đi, khiến chư vị mệt mỏi lại phải cải trang diện mạo đến nơi hẹn, ta thực sự rất xấu hổ. Lý do sẽ được giải thích sau. Như những gì trong thư đã viết, ta thực sự ngưỡng mộ tài năng của chư vị đã lâu, các bài luận văn tuyệt mỹ của chư vị, đặc biệt là những bài viết về thuế và nô bộc, khiến ta suy nghĩ suốt nhiều ngày đêm, mãi không dứt ra được.'
Hắn ta dường như sợ tư thế của mình không đủ khiêm tốn, sau khi nói xong, ngay lập tức đối diện với tác giả gốc, đọc thuộc lòng một vài đoạn văn, vừa đọc vừa ngân nga cảm xúc, khi thì lắc đầu, khi thì thở dài cảm thán.
Các học giả: '..'
Hơi thẹn thùng.
Các nho sĩ vốn mặt mỏng, hay xấu hổ, được khen như vậy, cũng phải làm ra một vài nụ cười ngại ngùng khiêm tốn lại hai câu.
Hạ Hầu Đạm nhanh chóng mời họ ngồi xuống, đổi thành một khuôn mặt lo lắng cho đất nước: ' Chư vị chắc chắn là những nhân tài mưu trí rất quan trọng với đất nước, chỉ là bây giờ thời cơ hỗn loạn, thi cử vẫn như một hồ nước bẩn đục, lợi lộc cá nhân đặt lên hàng đầu, cánh cửa thi cử dành cho các anh tài dường như không có cơ hội. Ta thấy chư vị ngày ngày khổ đọc kinh thư, trong lòng có chút cảm thấy cảm thông, thật không nhẫn tâm để tình trạng này kéo dài.'
Lý Vân Tích cười khẩy: ' Ai không biết bổ nhiệm quan viên chỉ dành cho người người có tiền có thế, đã sớm trở thành thành trò cười cho thiên hạ. Chỉ là ta không sợ cái chết, chỉ mong tận mắt trứng kiến những tên cẩu quan khi bị phế truất, mong nhân dân sớm thoát nạn.'
Lời nói của anh ta chọc đúng vào nỗi đau của mọt học giả, họ đồng loại lên tiếng phụ họa.
Có người nói rằng quan viên trong triều đình sớm đã suy tàn, toàn là lũ sau bọ, Đại Hạ cận kề nguy cơ tiêu vong, và bọn họ thầm hận không thể dùng mạng sống của mình để thức tỉnh tên bạo chúa kia.
Có người đề cập đến Đoan Vương văn thao võ lược, có thể coi là một vị hiền vương; cũng có người lạnh lùng cười nhạo rằng Đoan Vương chỉ biết tự bảo vệ mình, không dám đứng lên chống chọi cứu nước cứu dân.
Có người tranh luận rằng Đoan Vương vô tội, tội đổ hết vào bạo chúa, khiến dân chúng chìm trong biển lửa.
Thậm chí có người chỉ trích Dư Vãn Âm, yêu phi hại quốc.
Cuối cùng có người đứng lên uống tu tu một chén trà, vung tay hét lên:" Đồng lòng hiệp tâm! "
Hạ Hầu Đạm nói:" Phế Vua Cứu Nước? "
Học giả nói:" Đúng thế! "
Dư Vãn Âm cười khẽ, âm thầm cọ cọ khủy tay Hạ Hầu Đạm.
Các học giả bình tĩnh suy nghĩ lại, có phần thấy sợ hãi:".. Ngươi quả thật dám nói ra. "
Chỉ có Lý Vân Tích ngồi bên cạnh vẫn giữ bộ dáng khinh miệt nói:" Có gì không dám? Chư vị nói trắng ra đều chỉ là học giả vô danh vô hiệu, liệu có thể cứu vớt Đại Hạ được bao nhiêu? "
Hạ Hầu Đạm gật đầu nói:" Phải, đọc sách không thể cứu vớt được nhân dân Đại Hạ. "
Lý Vân Tích nói:" Các ngươi mở mắt nhìn lên đi, không thấy trời xanh bên trên, chỉ thấy toàn bùn đất! Chuột to chuột nhỏ, không có đủ thức ăn để nuôi! Vì dân hy sinh, không có gì là không thể! "
Hạ Hầu Đạm hưng phấn vỗ tay:" Nói rất hay, có người như Lý huynh, Đại Hạ mới có hy vọng! "
Các học giả nhìn hắn ta cảm kích:" Các hạ thực sự là người giống với trong thư. Đã nói đến đây rồi, không biết các hạ có thể báo tên của mình cho chúng ta biết hay không? "
Hạ Hầu Đạm phẩy phẩy cây quạt trong tay, nhẹ nhàng nói:" Tại hạ họ Hạ Hầu. "
Bầu không khí trong buồng thuyền bỗng chốc trở nên yên lặng.
Các học giả đồng loại đứng dậy nhìn vào hắn ta:" Đoan.. Đoan.. "
Hạ Hầu Đạm tiếp tục nói:" Tên một chữ 'Đạm'. "
Dư Vãn Âm khẽ lắc đầu.
Cô không nên ở trên khoang thuyền này, cô nên ở bên dưới khoang thuyền.
Hạ Hầu Đạm chỉ vào cô:" Còn đây là yêu phi hại quốc Dư Vãn Âm. "
Hộ về ồ ạt xuất hiện, bao vây lại xung quanh.
Các học giả đứng im lặng một hai giây, cuối cùng cũng bắt đầu quỳ xuống hành lễ, mặt như tro tàn.
Chỉ có hai người vẫn còn đứng vững không chịu quỳ gối.
Một trong số họ tự nhiên là Lý Vân Tích, người kia là Dư Sơn, cũng là kẻ đã phụ họa nhiều nhất.
Lúc này Lý Vân Tích tự biết chắc mình sẽ chết, lại càng không hốt hoảng lo sợ, căm hận nhìn cặp đôi gian ác trước mặt, còn Dư Sơn thì đôi chân đã sớm run lên, nhưng là người yêu thanh danh hơn tất cả, mặt to hơn trời, ngoan cố không chịu thua kém tên Lý Vân Tích bên cạnh.
Hạ Hầu Đạm vẫy tay đuổi đám hộ vệ lùi xuống:" Chư vị mau đứng lên đi. "
Hắn ta không hề có tý nào là không thoải mái, như thể vừa rồi người nói về vụ phản vua cứu nước không phải là nói về hắn.
" Chư vị chỉ biết đến bạo chúa khắt khe, xé xác dân chúng, nhưng không biết rằng ở triều đình này, Hoàng Đế là trẫm sớm đã bị lật đổ từ lâu. Bây giờ trong triều, một nửa do Thái hậu nắm giữ, một nửa do Đoan vương thao túng. Họ sử dụng dân chúng của ta như những ván cược, cược thắng cược thua tranh giành quyền lực, lòng ta đau như dao cắt, nhưng không có cách nào khác. Hôm nay, trẫm hẹn gặp chư vị chỉ muốn mở lòng với chư vị, hy vọng mở ra một ánh sáng cho Đại Hạ. "
Hắn ta lại ra dấu mời ngồi, các học sĩ e dè ngồi xuống lần nữa.
Chỉ có Lý Vân Tích vẫn cao cổ, hiên ngang đứng nghênh chiến:" Nếu bệ hạ đã có ý này, sao không chỉnh đốn thi cử, mở rộng nhân tài, lại còn phải hẹn gặp chúng ta mờ mờ ám ám, còn yêu cầu đội mặt nạ đến gặp như trộm? Cách thức chiêu mộ nhân tài như này, quả thật chưa từng có, mới lạ vô cùng. "
" Vừa rồi ta cũng đã nói qua, thật sự có ẩn tình. "Hạ Hầu Đạm tiếp tục:" Hiện tại có quá nhiều đôi mắt âm thầm trong bóng tối quan sát ta, chỉ cần trẫm động đến thi cử một chút ngay lập tức sẽ gặp nhiều cản trở từ tứ phương tám hướng. Nếu không có ám vệ đi khắp nơi tìm kiếm, những bài luận của chư vị sẽ chẳng bao giờ đến được tay ta. Lúc này chỉ có thể bí mật liên lạc, sau đó từ từ lên kế hoạch, đưa chư vị vào vị trí phù hợp để thực hiện ước mơ lớn lao. "
Hắn ta thở dài:" Chu vị sau khi vào triều đình, chắc chắn sẽ bị Thái hậu hay Đoan vương đảng nhìn chăm chăm, hoặc thu nạp, hoặc lợi dụng, hoặc chống đối, tất cả chỉ nhằm mục đích kéo các ngươi vào ván cược của bọn họ. Đến ngày đó, chỉ mong các ngươi đừng quên những lời đàm luậ trên thuyền ngày hôm nay, giữ vững lưng thẳng, làm trụ cột cho Đại Hạ. "
Dư Vãn Âm âm thầm khâm phục.
Nghe thấy điều này, thật sự khiến người ta cảm động rơi nước mắt.
Tên tổng giám đốc này thực sự làm kinh doanh cái gì mà có thể tự luyện ta một thân bản lĩnh diễn kịch hay như vậy?
Trong số các học giả, đã có hai người có khóe mắt đỏ, Dư Vãn Âm nhận ra, một người là Đại tài nữ giả nam tên Nhĩ Lan, một người khác là Đỗ Sơn vừa rồi run chân nhưng không chịu quỳ.
Đỗ Sơn mặt lộ xúc động nói:" Bệ Hạ nói như vậy, thật khiến ta.. "
Lý Vân Tích cắt ngang:" Thực sự không ra thể thống gì! "
Hạ Hầu Đạm:"... "
Dư Vãn Âm:"... "
Lý Vân Tích nổi cáu:" Thiên tử lời nói này, sao lại dễ dàng đến vậy? Một câu lý do thôi, đã muốn biến những học sĩ yêu quốc này trở thành những quân cờ, để chúng ta xung phong đi đầu rỉ máu, phế Thái hậu, diệt Đoan vương. Giữa ngàn cơn nguy nan, sao ngươi không thể nói ra ý chí của mình? Giữa muôn vàn trở ngại, sao ngươi không thể chỉnh đốn triều chính? Một vị Thiên tử vĩ đại như thế, sao còn cần phải dùng khổ nhục kế, đẩy người khác lên làm trụ cột! "
Hạ Hầu Đạm:"... "
Bắc Chu ần mình trong góc di chuyển một chút, dường như muốn đi chặt đầu hắn.
Hạ Hầu Đạm âm thầm ra hiệu, không cho Bắc Chu hành động.
Lý Vân Tích nâng giọng, căm phẫn nói tiếp:" Phụ mẫu của ta, dân làng cùng quê ta, mỗi nhà mỗi cửa, không ai không mòn mỏi cày cuốc từ sớm đến tối chỉ để cày cấy và dệt may, lương thực tích trữ chỉ đủ để no bụng. Em gái ta, mới sinh ra lại rơi vào năm mùa màng tổn thất, không thể cày cấy, chỉ có thể trơ mắt nhìn em ta chết vì đói.. Thu thuế cao như vậy, rốt cuộc đi vào túi ai? "
" Quân đội liên miên chiến đấu chống lại nước Yên, quân lương của các binh sĩ lại bị pha vào ba phần cát sỏi! Hỏi Thiên tử, vị thiên tử đáng kính, ngươi đã từng mở mắt nhìn chưa? "
Đỗ Sơn hoảng sợ:" Lý huynh, không cần phải nghiêm trọng như vậy.. "
Lý Vân Tích nhạo báng:" Vừa rồi ai lại nói rằng nếu được đối mặt với bệ hạ, chắc chắn sẽ đập đầu đến chết để cảnh tỉnh bạo quân, vì nước hy sinh?
Vị bạo quân đó đang ở ngay trước mắt đó thôi, sao tất cả biến thành câm hết rồi? "
Đỗ Sơn đỏ mặt, bị mắng mỏ không biết nên nói gì, nhịn đến mặt mũi đỏ ửng.
Ở thời điểm này, Dư Vãn Âm thực sự cảm thấy mặt mày xấu hổ.
Cô vốn chỉ là con nhà công nhân bình thường, không được dạy dỗ cách cứu cả một quốc gia. Ngoài ra, trong cuốn truyện này, cô luôn có cảm giác hư ảo, không thể cảm thụ được hoàn cảnh của những người giấy hư cấu. Vì vậy trước khi tập hợp các nhân sĩ này, cô thực sự không nghĩ rằng mình sẽ phải đối mặt với một loạt câu hỏi như vậy.
Nhưng.. bây giờ cô không thể chắc chắn rằng mình không phải là người giấy giống bọn họ.
Vì nỗi đau của những người giấy này liệu có thực sự là giả tạo? Nó quá thật.
Lúc này, Lý Vân Tích công kích liên tục, Hạ Hầu Đạm cũng không khống chế được tình cảnh, im lặng không lên tiếng.
Dư Vãn Âm không thể nhịn được, giúp hắn nói một câu:" Lúc trước, bệ hạ đã xử lí Hộ Bộ thượng thư, động tĩnh cũng không nhỏ, các người chắc hẳn cũng đã nghe nói. "
Bên cạnh, Đỗ Sơn muốn nói gì đó nhưng lại ngập ngừng, khó khăn mở miệng:" Một tháng trước, tin tức lan truyền đến, người dân trong làng của ta đều rất vui mừng, họ đều cầu nguyện và chúc phúc cho Bệ Hạ. "
Sau đó hắn ta không nói gì thêm.
Dư Vãn Âm như đã bị một cú đấm giáng vào mặt.
Sau khi Hạ Bộ thượng thư chết, Đảng Thái hậu liền đưa một người khác lên thay thế.
Không cần phải nói thêm, cô cũng đoán được rằng cuộc sống của dân chúng không có bất kỳ cải thiện nào.
Lý Vân Tích thất vọng lắc đầu, dường như không có ý định nói nhiều hơn, rồi quay người định rời đi.
Ngay khi quay lưng, một ám liền đi ra chuẩn bị hành động.
Mọi người đều hiểu rằng người này không thể giữ lại - hắn ta ra đi với sự thù hận như vậy, đồng thời cũng đã biết được kế hoạch của Hạ Hầu Đạm, tương đương như một quả bom hẹn giờ nguy hiểm.
Đỗ Sơn run rẩy:" Lý huynh. "
Ám vệ trực tiếp vung gươm, Lý Vân Tích không hề chùn bước, quyết tâm vì nước hy sinh.
" Chờ một chút! "Dư Vãn Âm hét lên.
Cô chạy bước nhỏ đến trước mặt Lý Vân Tích, lộn xộn nói nhanh:" Lý.. Lý tiên sinh, ngày hôm nay bệ hạ tới đây, thật sự không phải vì muốn kéo các ngươi vào cuộc tranh đấu triều đình. Nói thẳng ra, những kẻ chỉ biết ăn không ngồi dồi, moi vét đục vữa quốc gia - bao gồm cả hoàng tộc - chết thì cũng chết thôi, nhưng dân chúng có tội lỗi gì mà phải gánh theo? "
Tất cả học nhân đều nhìn cô sốc nặng.
" Ngươi vừa nói bao gồm ai? "
Dữ Vãn Âm không để ý, tiếp tục nói:" Nhưng hiện tại tình hình đã như vậy, thuế cước bất bình, các quan viên hối lộ, tham nhũng đủ đường, ngân khố quốc gia trống rỗng, tài năng của chúng ta lại hạn chế, không nghĩ ra cách nào giải quyết tình trạng hiện tại. Thật sự là nếu không cầu sự trợ giúp từ người tài thì không thể thay đổi cục diện, bọn ta rất cần sự giúp đỡ của các ngươi. "
Cô hành lễ, thẹn thùng nói:" Vãn Âm ăn lời thô kệch, không nói ra được những lời nào lớn lao, chỉ mong các ngươi, không làm vậy vì bất cứ bạo chúa hay yêu phi nào.. "
Các nhân sĩ choáng váng nhìn về phía Hạ Hầu Đạm.
Hạ Hầu Đạm không có bất cứ phản ứng gì.
Dữ Vãn Âm:".. Thì cũng nên vì các bậc cha mẹ, người thân quê nhà, nhân dân Đại Hạ! "
Cô lại một lần nữa sâu sâu chắp tay cúi đầu hành lễ. Lúc cô ngẩng đầu lên thì phát hiện ra Lý Vân Tích đang nhìn chăm chú vào mình, biểu hiện lạ lùng.
Dữ Vãn Âm lau đi nước mắt, cảm thấy ngạc nhiên về khả năng diễn xuất của mình. Nhưng mặt khác, cô lại không chắc chắn liệu mình đang thật sự đau lòng hay đang diễn.
" Bệ hạ, Quý phi. "Một nhân sĩ nhỏ nhẹ yếu lên tiếng.
" Hạ dân sinh ra đã mắc bệnh hiểm, hiện nay chỉ còn hai ba năm tuổi thọ. "
Dữ Vãn Âm nhớ lại, người này tên là Trần Thỉnh Thiên, một thiên tài nông nghiệp, trong bản gốc không thể xem là người của Đoan Vương Đảng, tấm lòng trong trắng, dành hết tâm huyết của mình trong hai năm cho nước nhà.
Sau đó, hạn hán đến. Anh ta nhìn thấy những cây cối khô héo, những xác chết đói trên đất, trong lòng nuối tiếc vì không thể sống lâu hơn cứu dân, cuối cùng đau khổ mà bạo bệnh chết sớm.
Đương vương ở trước mặt đám đông thề rằng sẽ trả thù cho hắn ta. Sau đó anh dũng đi lật đổ Hoàng Đế.
Trần Thỉnh Thiên:" Thỉnh bệ hạ cho hạ dân biết, liệu trong hai năm, thần có thể ngắm non xanh nước biếc, mùa màng bội thu, con dân an lạc không? "
Hạ Hầu Đản đối mặt với anh ta một lúc, nghiêm túc nói:" Có thể. Đây là lời thề của vua. "
Nghe vậy hắn liền nở một nụ cười nhàn nhạt, quỳ xuống đất nói:" Hạ dân nguyện đi theo Bệ Hạ, nguyện chết trung thành. "
Tất cả học sĩ cuối cùng cũng ngồi xuống bình tĩnh cùng Hạ Hầu Đạm thảo luận hơn hai canh giờ, cuối cùng còn gọi rượu đến cùng nhau nâng ly.
Hạ Hầu Đạm và Dữ Vãn Âm tự mình tiễn họ xuống thuyền nhỏ, nhìn thấy bọn họ đội mặt mạ cải trang, từ từ chèo thuyền rời đi.
Hai người chưa kịp quay lại thuyền, đã nghe thấy âm thanh" bùm bùm ".
Chiếc thuyền nhỏ không xa đó, bắt đầu chìm xuống nhanh chóng trước mắt hai người.
Sự việc xảy ra bất ngờ, tất cả mọi người đều đứng nhìn ngơ ngác.
Hạ Hầu Đạm nhanh chóng hạ lệnh:" Hộ vệ, quay thuyền lại, cứu người! "
Một số học nhân thông thạo bơi lội đã sớm rời khỏi thuyền, hướng đến thuyền lớn, những người còn lại vẫn vô ích ở trên thuyền, cố gắng múc nước hất ra ngoài.
Mặt nước đen bình yên đột nhiên thay đổi, vài học sĩ đang bơi bỗng dưng bị kéo xuống nước, sau lưng một số hình ảnh sát thủ xuất hiện từ hư vô!
Dữ Vãn Âm kêu lên một tiếng thét, chỉ thấy mặt nước bỗng chuyển sang màu đỏ tối, Dữ Tham đã bị sát thủ từ phía sau cắt cổ.
Các ám vệ sĩ của Hạ Hầu Đạm lần lượt nhảy xuống nước chiến đấu với sát thủ, cố gắng bảo vệ nhân sĩ.
Bắc Châu đứng ở phía đầu thuyền, ánh mắt như tia điện quét ngang một vòng, chỉ vào một nơi nào đó bên bờ hồ, ngắn gọn nói:" Nơi đó. "
Lời nói vừa dứt, cũng không thấy ông ta làm gì, chỉ nhìn thấy từ trong tay áo" vụt "một vật nhanh như chớp phóng về bờ hồ!
Liền sau đó, từ bờ hồ vọng lên" đang "một tiếng, có người đã chặn đứng ám khí của Bắc Chu.
Cho đến lúc này, Dữ Vãn Âm mới nhìn rõ vị trí mà ông ta chỉ, thực sự có một vài bóng hình, trong đó có một người bị người khác che chắn ở giữa.
Mặc dù không thể nhìn rõ khuôn mặt, nhưng suy nghĩ bằng chân cũng biết chắc ngoài Hạ Hầu Bạc ra thì không còn ai khác.
Bắc Chu trong tay phát ra âm thanh 'xìu xìu' liên tiếp, thậm chí là tấn công không ngừng. Vệ sĩ của Hạ Hầu Bạc nâng kiếm chống đỡ, dần dần cảm thấy gian nan, vệ sĩ của Hạ Hầu Bạc tránh trái né phải, sớm đã ngã xuống một người.
Dưới nước, những kẻ ám sát nhận thấy tình hình không hay, phân ra vài người đến cản trở Bắc Chu.
Lực lượng ám vệ của Hạ Hầu Đạm lập tức chiếm ưu thế, bảo vệ những nhân sĩ đang kêu la hò thét bơi tới thuyền lớn.
Vừa nhìn xung quanh, Dư Vãn Âm phát hiện trên thuyền có hai thùng gỗ dự phòng, một đầu có dây thừng, cô nhanh chóng nắm lấy và ném cho mọi người:" Nắm chặt! "
Lý Vân Tích thể lực mạnh mẽ, không cần sự giúp đỡ từ hộ vệ, tự bơi nhanh đến và ôm chặt một thùng gỗ. Dư Vãn Âm vội vã kéo dây thừng lại.
Một tên sát thủ bị ám vệ đâm trọng thương, không còn sức lực chiến đấu, mắt thấy Lý Vân Tích liền nhanh chóng tóm lấy chân hắn ta, ý định lôi hắn xuống đáy hồ cùng nhau chết.
Lý Vân Tích bị lôi xuống nước, mồm mũi ngập tràn nước, nhấp nhô:" Cứu.. Mạng.. Ộc.. Ộc.. "
Dư Vãn Âm dùng hết sức lực kéo dây thừng:" Đừng buông! "
Cô không thể chịu nổi sức nặng phía kia, cả người trượt dần về phía mép thuyền.
Phía sau có một đôi tay khác, cùng cô nắm chặt dây thừng.
Hạ Hầu Đạm nghiến răng:" Ta cũng không kéo nổi. "
Dư Vãn Âm nghiêm túc:" Im miệng, cứ kéo đi! "
" Đoan Vương đến rồi, kết quả thí nghiệm của ngươi thế nào? "
" Ta không quan tâm nữa. "
Dù là biết trước hay do theo dõi được, cuối cùng thì Hạ Hầu Bạc cũng đến.
Hắn ta đến để giết chết tất cả học sĩ trước mắt họ.
Đây là sự kiểm soát và cũng là sự đe dọa.
Anh ta muốn khiến cho bọn họ sợ tới nỗi không còn dám nổi lòng chống đối.
Với bản tính nhát gan như chuột của cô, lúc này thì thật sự đã khiến cho cô sợ đến nỗi mất hết can đảm.
Nhưng chuột bị dồn đến đường cùng thì phải phản kháng.
Dư Vãn Âm nổi giận đến mức từng sợi tóc đều nhức nhối trên đầu.
Cô luôn cảm thấy đứng ở góc độ của Đoan Vương, từ nhỏ bị thái hậu hành hạ, bị Hạ Hầu Đạm chời đùa, chỉ có thể sống hèn hạ dựa vào lạc thú của người khác trong cung cho đến khi đủ tuổi mới bị đuổi ra ngoài, xây phủ tức riêng và cảm thấy bất mãn với tham nhũng trong triều chính, muốn lật đổ chế độ hiện hành, hành động của hắn ta có lý do của riêng hắn.
Tuy nhiên, những nhân sĩ đang đấu tranh dưới nước này là những người sẽ trở thành cánh tay và chỗ dựa cho tương lai, là hy vọng cuối cùng của Đại Hạ.
Nếu hắn là người giấy, thì đây là loạn giết người vô tội.
Nếu hắn đến từ tầng lớp cao hơn, biết rõ họ là ai nhưng vẫn ra lệnh xóa sổ, vì mục đích riêng của bản thân muốn nhanh chóng lên ngôi, càng là nhanh chóng tuyên án tử hình hàng ngàn hàng vạn người dân trong đại hạn hán ở tương lai!
" Ta không ác bằng hắn ta, điểm này hắn ta thắng rồi. "Dữ Vãn Âm nắm chặt sợi dây thừng thô ráp, lòng bàn tay sớm đã rỉ máu:" Nhưng cho dù hắn ta có là thần thánh, ta cũng quyết không đầu hàng. "
Hạ Hầu Đạm tay cũng sớm rỉ máu, nghe Dư Vãn Âm nghiến răng nghiến lợi lẩm bẩm gì đó, khó hiểu hỏi:" Cô nói gì cơ? "
Dư Vãn Âm bắt đầu nổi gân trên cổ, ngẩng đầu hét lên:" Làm thịt hắn!"