Chương 70: Ta Có Thể Được Bao Nhiêu Điểm?
[HIDE-THANKS]
[/HIDE-THANKS]
[HIDE-THANKS]
Diệp Thần đưa ánh mắt nhìn về phía Hứa Uy cùng Hứa Thông và nói:
"Cái này dễ bàn! Nhưng!"
Nghe vậy thì hai cha con Hứa gia kém chút thì khóc lên!
Diệp Thần khẽ híp con mắt một cái rồi nói:
"Hai cha con bọn họ muốn đánh gãy hai tay của ta!".
Hứa Uy liền cả kinh mà run giọng kêu lên:
"Không! Hiểu lầm! Hiểu lầm! Đại sư à, đây là một trận hiểu lầm! Khuyển tử có mắt nhưng không thấy Thái Sơn nên đã mạo phạm vào hổ uy của đại sư.. Cái này.. Cái này.. Tiểu Thông, đừng đứng đó nữa, mau quỳ xuống! Tranh thủ thời gian quỳ xuống cho đại sư! Đại sư à, ta phải làm như thế nào thì ngài mới có thể nguôi giận đây?"
Nếu quỳ xuống trước mặt mọi người như vậy thì Hứa Thông sẽ vô cùng nhục nhã.
Nhưng hắn biết, nếu như mình không quỳ, thì hắn sợ là toàn bộ Hứa gia đều phải lọt vào tai họa ngập đầu.
Căn bản không có chút nào do dự mà
Bành!
Hứa Thông đã quỳ xuống.
Chẳng những quỳ mà hắn còn không ngừng dập đầu cầu khẩn:
"Đại sư à, ta sai rồi, ta sai rồi! Ta không phải người, ta vạn vạn không nên đắc tội ngài! Ta.. Ta thuần túy là bởi vì hâm mộ, đố kỵ ngài có dáng dấp đẹp trai hơn ta nên lúc đó ta mới nhất thời xúc động mà mạo phạm hổ uy của ngài! Ngài có đại nhân đại lượng thì hãy coi ta như là một cái rắm mà thả đi! Đại sư à, ta thề, ta thề với trời, ta tuyệt đối không có lần sau!"
Diệp Thần có chút sững sờ mà thầm nghĩ:
"Con mẹ nó! Gia hỏa này có tính tình rất lạ nha! Chuyện ta lớn lên đẹp trai hơn ngươi thì đã không phải rõ ràng rồi sao!"
"Hả?"
Trong con mắt mỹ lệ xuất trần của Đường Mạc Tuyết bỗng lướt qua một vẻ tức giận bàng bạc.
Bọn hắn muốn đánh gãy hai tay của đại sư sao? Như vậy thì đại sư liền không có cách nào để vẽ bùa, vậy thì phụ thân của ta cũng liền không có thuốc chữa rồi!
Không thể tha thứ được!
Lập tức, Đường Mạc Tuyết trực tiếp đi qua.
Hứa Thông đau khổ mà cầu khẩn đối với Đường Mạc Tuyết:
"Thất tiểu thư.. Van xin ngài, van nài thay ta có được không? Cầu ngài!"
Nào có thể đoán được!
Bốp!
Đường Mạc Tuyết đều không nói một câu mà liền quất vào trên mặt Hứa Thông một cái bạt tai vang dội.
Hứa Thông đã bị quất cho bối rối.
Bốp!
Đường Mạc Tuyết trở tay thêm một cái bạt tai!
Bốp! Bốp! Bốp! Bốp! Bốp!
Tả hữu khai cung, nàng quất Hứa Thông một trận mãnh liệt như bão táp!
Diệp Thần đều có chút kinh ngạc mà nói:
"Con mẹ nó! Quá bưu hãn rồi!"
Hứa Uy vẫn đứng ở một bên mà quy củ nhìn xem Đường Mạc Tuyết quất con trai mình thành cái đầu heo và ngay cả cái rắm hắn cũng không dám thả một cái.
Tố chất thân thể và thể lực của Đường Mạc Tuyết xem ra vẫn rất được. Nàng trọn vẹn quất thêm vài phút đồng hồ thì mới ngừng lại được. Và không ai biết có mấy chục hay đã hơn một trăm cái bạt tai.
Nhưng chỉ thấy khuôn mặt của Hứa Thông đã bị quất cho máu thịt be bét, không thành hình người. Nếu như lúc này hắn đã chết, thì chỉ sợ phụ thân của hắn nhận thi thì cũng đều nhận không ra.
Hứa Thông ngơ ngơ ngác ngác mà nói cám ơn:
"Đa.. Đa.. Đa tạ Thất tiểu thư.. Thưởng.. Thưởng cho ta bạt tai.."
Hắn đã bị đánh thành như vậy mà hắn còn phải nói cảm ơn thì cái này đã cho Diệp Thần được mở rộng tầm mắt.
Đường Mạc Tuyết tiếp nhận một tấm khăn giấy ẩm ướt từ trong tay Đường Chí Viễn. Rồi vừa lau sạch lấy bàn tay và vừa hướng Diệp Thần mà hỏi:
"Đại sư, ngươi nói phải xử trí hắn thế nào?"
Hứa Thông gào khóc nói:
"Đại sư à! Tha cho ta một lần đi mà! Tha cho ta một lần đi mà! Ta không dám nữa! Ta thật sự không dám nữa!"
Diệp Thần phất phất tay rồi nói:
"Được rồi! Ngươi đem Sở Hằng cùng cái An Đại Long kia an bài cho tốt, rồi chuyện này coi như xong nha! Còn có, sau này làm người phải khiêm tốn một chút, vì trên đời này có nhiều người mà các ngươi không đắc tội nổi lắm!"
Nghe Diệp Thần nói vậy thì cha con Hứa gia lúc này mới như trút được gánh nặng mà luôn miệng nói cảm ơn.
Hứa Uy thầm nói, vị đại sư này có trạch tâm nhân hậu, nên ngày sau Hứa gia ta nhất định phải báo đáp cho hắn thật tốt mới được a!
Hứa Thông quay đầu nhìn về phía Sở Hằng cùng An Đại Long đang có bộ mặt tràn đầy vẻ tro nguội. Đồng thời sát khí trên người của hắn đều cơ hồ sắp ngưng tụ thành thực chất mà quát:
"Sở Hằng! Con mẹ ngươi! Lần này lão tử phải giết chết ngươi!"
Diệp Thần lên tiếng chào hỏi với Đường Mạc Tuyết rồi liền đi tới chỗ Tang Du:
"Ngươi chờ ta một chút!"
Tang Du còn như rơi từ trên mây xuống mà nói:
"Tiểu Thần.. Ngươi thật đúng là người thâm tàng bất lộ! Cái cô gái kia thật là xinh đẹp, thật là cao quý! Nhưng lại có thể nói xin lỗi ngươi ở ngay trước nhiều người như vậy! Ngươi thật là tài giỏi nha!"
Sự tình phát sinh tối nay thì Diệp Thần thật sự không biết giải thích như thế nào đối với Tang Du mà ngập ngừng nói:
"Cái này thì.. Du tỷ à, ta cũng không biết nói từ đâu nữa. Dù sao thì.."
Nói trắng ra thì chính hắn cũng có chút không hiểu rõ.
Tang Du nặng nề gật đầu rồi nói:
"Tiểu Thần, ngươi đừng nói cái gì cả vì ta đã hiểu. Ta thật sự đã hiểu! Yên tâm đi! Cái gì không nên hỏi thì ta tuyệt đối sẽ không lắm miệng!"
Nghe Tang Du nói như vậy thì Diệp Thần nhẹ nhàng thở ra.
Tang Du rất biết giải quyết vấn đề nên lúc này nàng liền chủ động đổi chủ đề mà nói:
"Tiểu Thần, cái cô gái xinh đẹp kia nếu lấy ánh mắt của đàn ông các ngươi thì có thể đánh giá nàng bao nhiêu điểm?"
Diệp Thần liền nhìn vào Đường Mạc Tuyết rồi sau đó chững chạc đàng hoàng mà nói:
"Hả? Xích Bích đang trong thời gian chiến tranh, Đông Ngô đang trong thời gian khan hiếm lương thảo. Chu Du sai Lỗ Túc đi lấy lương thảo để chuẩn bị tác chiến. Lỗ Túc không dám thất lễ nên đợi cho hoàn tất việc gom góp lương thảo, thì lúc này hắn mới đi hỏi Chu Du rằng, 'Đại đô đốc à, ta muốn hỏi hỏi là trận chiến này chúng ta có mấy phần thắng?', Chu Du nhìn Lỗ Túc một chút rồi nói ra, 'Cấp thảo, không cấp thảo thì 0 điểm'.."
"Phốc!"
Tang Du nghe Diệp Thần nói vậy thì liền cười đến đều sắp đau sốc cả hông.
Trước đó, nàng cảm giác Diệp Thần cách nàng từng bước một càng đi càng xa, giống như đang đạp lên thang trời và hai người đã không phải là người của một thế giới. Nhưng có thể huyên náo như vậy thì nàng lại cảm thấy Diệp Thần vẫn là như trước kia. Một chút cũng chưa từng thay đổi!
Diệp Thần cười nói:
"Được rồi Du tỷ! Ta sẽ để Đường gia sắp xếp người lái xe đưa ngươi về nhà! Còn ta thì vẫn còn có chút việc cần phải bận rộn. Khi nào làm xong thì ta sẽ liên lạc lại ngươi."
Tang Du thấu tình đạt lý mà nói:
"Ừm! Tiểu Thần à, ngươi đừng quản ta! Sự tình của ngươi quan trọng hơn nên ngươi phải cố lên!"
Diệp Thần nhẹ gật đầu đối với Tang Du rồi quay người rời đi.
Tang Du nhịn không được mà kêu lên:
"Chờ một chút!".
Diệp Thần liền quay đầu lại.
Tang Du có chút ngượng ngùng và lại có chút mong đợi mà nhìn Diệp Thần nói:
"Tiểu Thần, ta có thể được đánh giá bao nhiêu điểm?"
Diệp Thần hít sâu một hơi rồi nói:
"87 điểm!"
Trong lòng Tang Du liền bắt đầu cân nhắc rồi nói:
"Ồ! Vẫn còn không tệ nhỉ! Được rồi Tiểu Thần, không có việc gì nữa nên ngươi đi mau đi!"
Tại sao lại là 87 điểm chứ?
Tang Du có chút nhăn lại lông mày, rồi thình lình nàng dường như nghĩ đến cái gì. Cái gương mặt thiên kiều bá mị kia của nàng xoát một cái liền đỏ bừng một mảnh rồi nhịn không được mà phun một ngụm:
"Ta ở trong lòng Tiểu Thần còn kém 13 điểm với max điểm sao? Ta tin ngươi cái quỷ! Tên tiểu tử thúi nhà ngươi rất hư!"
Một giây sau thì Tang Du nhìn vào bóng lưng của Diệp Thần, rồi bên trong cặp mắt đào hoa làm người ta hồn xiêu phách lạc kia có sóng nước lấp loáng lên. Nàng cắn môi một cái rồi dùng âm thanh thấp không thể nghe mà nói:
"Tiểu Thần, ta sẽ đạt được! Ta có thể!"
Diệp Thần nói với Đường Chí Viễn:
"Ta bây giờ sẽ cùng các ngươi đi tới Đường gia. Các ngươi hãy an bài một cái nữ tài xế có kỹ thuật tốt để đưa Du tỷ của ta về nhà."
Đường Chí Viễn nói liên tục không ngừng:
"Được, tiểu huynh đệ! Ta sẽ an bài! Ta sẽ lập tức an bài! Tiểu huynh đệ à, ngươi ngồi vào xe của ta có được không?"
Bây giờ thì cái Khách sạn Cẩm Giang này đã bị phá hỏng, do đó nếu Diệp Thần muốn đem xe di chuyển ra thì vẫn thật là phiền toái. Lại nói, kỹ thuật lái xe của hắn cũng không có tốt nên hắn liền gật đầu nói:
"Được thôi!"
Lập tức, Đường Chí Viễn chở Diệp Thần với tốc độ đến 180 mã lực mà nhanh như điện chớp chạy về tới Đường Trạch.
Tại biệt thự của Lão Đường.
Trong phòng khách thật to kia.
Chủ nhiệm La và các bác sĩ với một số tôi tớ đang canh giữ ở trước giường bệnh của Lão Đường và dốc lòng chăm sóc Lão Đường.
Đường Chí Viễn hùng hùng hổ hổ vọt vào và hét lên:
"Cha!"
Chủ nhiệm La có mặt mũi tràn đầy kích động mà nghênh đón Đường Chí Viễn. Đối với hắn mà nói thì phù triện của Diệp Thần có lẽ có thể mang đến cho hắn sự dẫn dắt to lớn bên trên y học. Hắn nói:
"Nhị thiếu gia tìm được người chưa?"
Đường Chí Viễn nhẹ gật đầu rồi sau đó chạy đến trước giường bệnh và nói:
"Cha à, ngài được cứu rồi! Chúng ta đã mời về được tiểu huynh đệ! Ngài được cứu rồi!"
Rất nhanh sau đó thì Diệp Thần đã bị Đường đại thiếu gia và Đường Mạc Tuyết với các dòng chính của Đường gia vây quanh lại, rồi hắn như là chúng tinh sủng nguyệt mà bước vào khách phòng.
Chủ nhiệm La một mặt khó xử đi mà đi tới nói:
"Chàng.. Chàng trai.. thái độ của ta trước đó quả thực là quá ác liệt.. Ở đây, ta nói lời xin lỗi với ngươi. Hổ thẹn quá! Ta thật sự là ếch ngồi đáy giếng, tầm nhìn hạn hẹp! Hổ thẹn! Hổ thẹn!"
Diệp Thần cũng không nói nhảm với Chủ nhiệm La mà hắn liền trực tiếp đi tới trước giường.
Lão Đường gầy như que củi đang thoi thóp nằm ở bên trên giường bệnh với một mặt vẻ tro nguội, khí như tơ nhện. Khiến cho người nhìn mỏi nhừ trong lòng.
"Cái này dễ bàn! Nhưng!"
Nghe vậy thì hai cha con Hứa gia kém chút thì khóc lên!
Diệp Thần khẽ híp con mắt một cái rồi nói:
"Hai cha con bọn họ muốn đánh gãy hai tay của ta!".
Hứa Uy liền cả kinh mà run giọng kêu lên:
"Không! Hiểu lầm! Hiểu lầm! Đại sư à, đây là một trận hiểu lầm! Khuyển tử có mắt nhưng không thấy Thái Sơn nên đã mạo phạm vào hổ uy của đại sư.. Cái này.. Cái này.. Tiểu Thông, đừng đứng đó nữa, mau quỳ xuống! Tranh thủ thời gian quỳ xuống cho đại sư! Đại sư à, ta phải làm như thế nào thì ngài mới có thể nguôi giận đây?"
Nếu quỳ xuống trước mặt mọi người như vậy thì Hứa Thông sẽ vô cùng nhục nhã.
Nhưng hắn biết, nếu như mình không quỳ, thì hắn sợ là toàn bộ Hứa gia đều phải lọt vào tai họa ngập đầu.
Căn bản không có chút nào do dự mà
Bành!
Hứa Thông đã quỳ xuống.
Chẳng những quỳ mà hắn còn không ngừng dập đầu cầu khẩn:
"Đại sư à, ta sai rồi, ta sai rồi! Ta không phải người, ta vạn vạn không nên đắc tội ngài! Ta.. Ta thuần túy là bởi vì hâm mộ, đố kỵ ngài có dáng dấp đẹp trai hơn ta nên lúc đó ta mới nhất thời xúc động mà mạo phạm hổ uy của ngài! Ngài có đại nhân đại lượng thì hãy coi ta như là một cái rắm mà thả đi! Đại sư à, ta thề, ta thề với trời, ta tuyệt đối không có lần sau!"
Diệp Thần có chút sững sờ mà thầm nghĩ:
"Con mẹ nó! Gia hỏa này có tính tình rất lạ nha! Chuyện ta lớn lên đẹp trai hơn ngươi thì đã không phải rõ ràng rồi sao!"
"Hả?"
Trong con mắt mỹ lệ xuất trần của Đường Mạc Tuyết bỗng lướt qua một vẻ tức giận bàng bạc.
Bọn hắn muốn đánh gãy hai tay của đại sư sao? Như vậy thì đại sư liền không có cách nào để vẽ bùa, vậy thì phụ thân của ta cũng liền không có thuốc chữa rồi!
Không thể tha thứ được!
Lập tức, Đường Mạc Tuyết trực tiếp đi qua.
Hứa Thông đau khổ mà cầu khẩn đối với Đường Mạc Tuyết:
"Thất tiểu thư.. Van xin ngài, van nài thay ta có được không? Cầu ngài!"
Nào có thể đoán được!
Bốp!
Đường Mạc Tuyết đều không nói một câu mà liền quất vào trên mặt Hứa Thông một cái bạt tai vang dội.
Hứa Thông đã bị quất cho bối rối.
Bốp!
Đường Mạc Tuyết trở tay thêm một cái bạt tai!
Bốp! Bốp! Bốp! Bốp! Bốp!
Tả hữu khai cung, nàng quất Hứa Thông một trận mãnh liệt như bão táp!
Diệp Thần đều có chút kinh ngạc mà nói:
"Con mẹ nó! Quá bưu hãn rồi!"
Hứa Uy vẫn đứng ở một bên mà quy củ nhìn xem Đường Mạc Tuyết quất con trai mình thành cái đầu heo và ngay cả cái rắm hắn cũng không dám thả một cái.
Tố chất thân thể và thể lực của Đường Mạc Tuyết xem ra vẫn rất được. Nàng trọn vẹn quất thêm vài phút đồng hồ thì mới ngừng lại được. Và không ai biết có mấy chục hay đã hơn một trăm cái bạt tai.
Nhưng chỉ thấy khuôn mặt của Hứa Thông đã bị quất cho máu thịt be bét, không thành hình người. Nếu như lúc này hắn đã chết, thì chỉ sợ phụ thân của hắn nhận thi thì cũng đều nhận không ra.
Hứa Thông ngơ ngơ ngác ngác mà nói cám ơn:
"Đa.. Đa.. Đa tạ Thất tiểu thư.. Thưởng.. Thưởng cho ta bạt tai.."
Hắn đã bị đánh thành như vậy mà hắn còn phải nói cảm ơn thì cái này đã cho Diệp Thần được mở rộng tầm mắt.
Đường Mạc Tuyết tiếp nhận một tấm khăn giấy ẩm ướt từ trong tay Đường Chí Viễn. Rồi vừa lau sạch lấy bàn tay và vừa hướng Diệp Thần mà hỏi:
"Đại sư, ngươi nói phải xử trí hắn thế nào?"
Hứa Thông gào khóc nói:
"Đại sư à! Tha cho ta một lần đi mà! Tha cho ta một lần đi mà! Ta không dám nữa! Ta thật sự không dám nữa!"
Diệp Thần phất phất tay rồi nói:
"Được rồi! Ngươi đem Sở Hằng cùng cái An Đại Long kia an bài cho tốt, rồi chuyện này coi như xong nha! Còn có, sau này làm người phải khiêm tốn một chút, vì trên đời này có nhiều người mà các ngươi không đắc tội nổi lắm!"
Nghe Diệp Thần nói vậy thì cha con Hứa gia lúc này mới như trút được gánh nặng mà luôn miệng nói cảm ơn.
Hứa Uy thầm nói, vị đại sư này có trạch tâm nhân hậu, nên ngày sau Hứa gia ta nhất định phải báo đáp cho hắn thật tốt mới được a!
Hứa Thông quay đầu nhìn về phía Sở Hằng cùng An Đại Long đang có bộ mặt tràn đầy vẻ tro nguội. Đồng thời sát khí trên người của hắn đều cơ hồ sắp ngưng tụ thành thực chất mà quát:
"Sở Hằng! Con mẹ ngươi! Lần này lão tử phải giết chết ngươi!"
Diệp Thần lên tiếng chào hỏi với Đường Mạc Tuyết rồi liền đi tới chỗ Tang Du:
"Ngươi chờ ta một chút!"
Tang Du còn như rơi từ trên mây xuống mà nói:
"Tiểu Thần.. Ngươi thật đúng là người thâm tàng bất lộ! Cái cô gái kia thật là xinh đẹp, thật là cao quý! Nhưng lại có thể nói xin lỗi ngươi ở ngay trước nhiều người như vậy! Ngươi thật là tài giỏi nha!"
Sự tình phát sinh tối nay thì Diệp Thần thật sự không biết giải thích như thế nào đối với Tang Du mà ngập ngừng nói:
"Cái này thì.. Du tỷ à, ta cũng không biết nói từ đâu nữa. Dù sao thì.."
Nói trắng ra thì chính hắn cũng có chút không hiểu rõ.
Tang Du nặng nề gật đầu rồi nói:
"Tiểu Thần, ngươi đừng nói cái gì cả vì ta đã hiểu. Ta thật sự đã hiểu! Yên tâm đi! Cái gì không nên hỏi thì ta tuyệt đối sẽ không lắm miệng!"
Nghe Tang Du nói như vậy thì Diệp Thần nhẹ nhàng thở ra.
Tang Du rất biết giải quyết vấn đề nên lúc này nàng liền chủ động đổi chủ đề mà nói:
"Tiểu Thần, cái cô gái xinh đẹp kia nếu lấy ánh mắt của đàn ông các ngươi thì có thể đánh giá nàng bao nhiêu điểm?"
Diệp Thần liền nhìn vào Đường Mạc Tuyết rồi sau đó chững chạc đàng hoàng mà nói:
"Hả? Xích Bích đang trong thời gian chiến tranh, Đông Ngô đang trong thời gian khan hiếm lương thảo. Chu Du sai Lỗ Túc đi lấy lương thảo để chuẩn bị tác chiến. Lỗ Túc không dám thất lễ nên đợi cho hoàn tất việc gom góp lương thảo, thì lúc này hắn mới đi hỏi Chu Du rằng, 'Đại đô đốc à, ta muốn hỏi hỏi là trận chiến này chúng ta có mấy phần thắng?', Chu Du nhìn Lỗ Túc một chút rồi nói ra, 'Cấp thảo, không cấp thảo thì 0 điểm'.."
"Phốc!"
Tang Du nghe Diệp Thần nói vậy thì liền cười đến đều sắp đau sốc cả hông.
Trước đó, nàng cảm giác Diệp Thần cách nàng từng bước một càng đi càng xa, giống như đang đạp lên thang trời và hai người đã không phải là người của một thế giới. Nhưng có thể huyên náo như vậy thì nàng lại cảm thấy Diệp Thần vẫn là như trước kia. Một chút cũng chưa từng thay đổi!
Diệp Thần cười nói:
"Được rồi Du tỷ! Ta sẽ để Đường gia sắp xếp người lái xe đưa ngươi về nhà! Còn ta thì vẫn còn có chút việc cần phải bận rộn. Khi nào làm xong thì ta sẽ liên lạc lại ngươi."
Tang Du thấu tình đạt lý mà nói:
"Ừm! Tiểu Thần à, ngươi đừng quản ta! Sự tình của ngươi quan trọng hơn nên ngươi phải cố lên!"
Diệp Thần nhẹ gật đầu đối với Tang Du rồi quay người rời đi.
Tang Du nhịn không được mà kêu lên:
"Chờ một chút!".
Diệp Thần liền quay đầu lại.
Tang Du có chút ngượng ngùng và lại có chút mong đợi mà nhìn Diệp Thần nói:
"Tiểu Thần, ta có thể được đánh giá bao nhiêu điểm?"
Diệp Thần hít sâu một hơi rồi nói:
"87 điểm!"
Trong lòng Tang Du liền bắt đầu cân nhắc rồi nói:
"Ồ! Vẫn còn không tệ nhỉ! Được rồi Tiểu Thần, không có việc gì nữa nên ngươi đi mau đi!"
Tại sao lại là 87 điểm chứ?
Tang Du có chút nhăn lại lông mày, rồi thình lình nàng dường như nghĩ đến cái gì. Cái gương mặt thiên kiều bá mị kia của nàng xoát một cái liền đỏ bừng một mảnh rồi nhịn không được mà phun một ngụm:
"Ta ở trong lòng Tiểu Thần còn kém 13 điểm với max điểm sao? Ta tin ngươi cái quỷ! Tên tiểu tử thúi nhà ngươi rất hư!"
Một giây sau thì Tang Du nhìn vào bóng lưng của Diệp Thần, rồi bên trong cặp mắt đào hoa làm người ta hồn xiêu phách lạc kia có sóng nước lấp loáng lên. Nàng cắn môi một cái rồi dùng âm thanh thấp không thể nghe mà nói:
"Tiểu Thần, ta sẽ đạt được! Ta có thể!"
Diệp Thần nói với Đường Chí Viễn:
"Ta bây giờ sẽ cùng các ngươi đi tới Đường gia. Các ngươi hãy an bài một cái nữ tài xế có kỹ thuật tốt để đưa Du tỷ của ta về nhà."
Đường Chí Viễn nói liên tục không ngừng:
"Được, tiểu huynh đệ! Ta sẽ an bài! Ta sẽ lập tức an bài! Tiểu huynh đệ à, ngươi ngồi vào xe của ta có được không?"
Bây giờ thì cái Khách sạn Cẩm Giang này đã bị phá hỏng, do đó nếu Diệp Thần muốn đem xe di chuyển ra thì vẫn thật là phiền toái. Lại nói, kỹ thuật lái xe của hắn cũng không có tốt nên hắn liền gật đầu nói:
"Được thôi!"
Lập tức, Đường Chí Viễn chở Diệp Thần với tốc độ đến 180 mã lực mà nhanh như điện chớp chạy về tới Đường Trạch.
Tại biệt thự của Lão Đường.
Trong phòng khách thật to kia.
Chủ nhiệm La và các bác sĩ với một số tôi tớ đang canh giữ ở trước giường bệnh của Lão Đường và dốc lòng chăm sóc Lão Đường.
Đường Chí Viễn hùng hùng hổ hổ vọt vào và hét lên:
"Cha!"
Chủ nhiệm La có mặt mũi tràn đầy kích động mà nghênh đón Đường Chí Viễn. Đối với hắn mà nói thì phù triện của Diệp Thần có lẽ có thể mang đến cho hắn sự dẫn dắt to lớn bên trên y học. Hắn nói:
"Nhị thiếu gia tìm được người chưa?"
Đường Chí Viễn nhẹ gật đầu rồi sau đó chạy đến trước giường bệnh và nói:
"Cha à, ngài được cứu rồi! Chúng ta đã mời về được tiểu huynh đệ! Ngài được cứu rồi!"
Rất nhanh sau đó thì Diệp Thần đã bị Đường đại thiếu gia và Đường Mạc Tuyết với các dòng chính của Đường gia vây quanh lại, rồi hắn như là chúng tinh sủng nguyệt mà bước vào khách phòng.
Chủ nhiệm La một mặt khó xử đi mà đi tới nói:
"Chàng.. Chàng trai.. thái độ của ta trước đó quả thực là quá ác liệt.. Ở đây, ta nói lời xin lỗi với ngươi. Hổ thẹn quá! Ta thật sự là ếch ngồi đáy giếng, tầm nhìn hạn hẹp! Hổ thẹn! Hổ thẹn!"
Diệp Thần cũng không nói nhảm với Chủ nhiệm La mà hắn liền trực tiếp đi tới trước giường.
Lão Đường gầy như que củi đang thoi thóp nằm ở bên trên giường bệnh với một mặt vẻ tro nguội, khí như tơ nhện. Khiến cho người nhìn mỏi nhừ trong lòng.