Truyện Ma [Dịch] Chào Mừng Đến Với Địa Ngục Của Ta - Mặc Linh - Từ Chương 65

Thảo luận trong 'Đã Hoàn' bắt đầu bởi Bunmincha, 5 Tháng ba 2025.

  1. Bunmincha

    Bài viết:
    0
    Chương 134: Làng Vĩnh Sinh (24)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ngân Tô ngồi dưới gốc cây, nhìn chằm chằm vào chiếc hộp mà lo lắng, chẳng lẽ phải vác tay về?

    Có cách nào để cung điện không ăn không? Nếu không giải quyết được vấn đề này, không thể đặt các sinh vật khác vào..

    Đây là một rắc rối lớn!

    Ngân Tô đang lo lắng, đột nhiên cảm thấy một ánh nhìn lạnh lẽo. Cô ngẩng đầu lên và đối diện với một đôi mắt phát sáng màu xanh lá, một thứ đen dài treo giữa những dải lụa đỏ, nhìn cô với ý đồ xấu.

    Ngân Tô: "..."

    Quái vật: "..."

    Một người một quái vật im lặng đối diện, không ai động đậy.

    Có lẽ một phút trôi qua, có lẽ hai phút.. chỉ thấy Ngân Tô đột nhiên nở nụ cười, nhanh chóng đứng dậy, leo lên cây chỉ trong vài động tác.

    Thứ đen dài đó rõ ràng ngạc nhiên, thấy Ngân Tô dưới gốc cây tiến lại gần, nó lập tức chuyển sang cành cây khác.

    Bạch Lương Dịch vẫn đang nghĩ về đạo cụ không gian: "?"

    Ngân Tô hành động quá nhanh, Bạch Lương Dịch chỉ nghe thấy tiếng động rồi thấy đôi chân cô biến mất trong những dải lụa đỏ, hoàn toàn không biết cô đột nhiên leo cây làm gì.

    Bạch Lương Dịch nhìn cây khô rung lắc không ngừng, có thứ gì đó đang chạy loạn và đuổi bắt bên trong, cành cây này rung lắc rồi cành khác lại bắt đầu rung, giữa những dải lụa đỏ bay phấp phới vang lên tiếng mèo kêu thảm thiết.

    "..."

    Cô ấy đang làm gì vậy!

    Bạch Lương Dịch tất nhiên không nghĩ Ngân Tô sẽ gặp chuyện, vì rõ ràng tiếng mèo kêu thảm thiết là bên yếu thế.

    Cây rung lắc một hồi, cuối cùng yên tĩnh trở lại. Bạch Lương Dịch cẩn thận di chuyển đến dưới gốc cây, ngẩng đầu nhìn lên.

    "Xào xạc.."

    Cô gái mặc áo khoác đen từ giữa những dải lụa đỏ rơi xuống, dải lụa bay lên sau lưng cô, quấn lấy mái tóc đen, ánh trăng lạnh lẽo chiếu lên bóng cô trên mặt đất, kéo dài thành một cái bóng mảnh mai.

    Bạch Lương Dịch lùi lại một bước, ánh mắt rơi vào con mèo đen trong lòng Ngân Tô, toàn thân quấn đầy lụa đỏ, chỉ lộ ra cái đầu.

    Anh đối diện với đôi mắt xanh rờn của con mèo đen, lại lùi thêm một bước, chuẩn bị ném quả cầu ánh sáng để tiêu diệt nó.

    "Đây là thứ tối qua sao?" Bạch Lương Dịch nhớ tối qua đã thấy thứ tương tự, đặc biệt là đôi mắt xanh rờn đó.

    Ngân Tô: "Có thể."

    Bạch Lương Dịch: "Cô không giết nó?"

    "Giết làm gì? Nuôi làm thú cưng không tốt sao?" Ngân Tô vuốt ve đầu con mèo đen không thể cử động, chậm rãi nói: "Con mèo dễ thương thế này, ai nỡ giết chứ."

    Đôi mắt xanh rờn của con mèo đen nhìn chằm chằm Ngân Tô, nhe răng gầm gừ, hận không thể cắn cô một miếng.

    Bạch Lương Dịch: "..."

    Ngay cả người yêu mèo cũng không thấy con mèo này dễ thương đâu nhỉ?

    Đôi mắt con mèo đen hơi lồi ra, lông cũng không mượt, cả khuôn mặt.. làm sao nói nhỉ, như bị lệch vị trí, tóm lại nó không hề dễ thương, mà thật sự đáng sợ.

    Người chơi nào nhìn thấy mà không muốn đánh chết nó?

    Cô ấy còn muốn nuôi làm thú cưng? Điên rồi sao?

    * * *

    * * *

    Bạch Lương Dịch đứng xa xa khỏi thú cưng của Ngân Tô, biết mình không thể thuyết phục cô bỏ nuôi, chỉ có thể chuyển chủ đề: "Cô có đạo cụ không gian?"

    "..."

    Ngân Tô cũng không chắc cung điện là gì, nói nó là đạo cụ thì nó lại chiếm một mục riêng trên bảng cá nhân.

    Nói nó là kỹ năng thì mỗi người chỉ có thể có một kỹ năng thiên phú.

    Nhưng chức năng của nó thực sự có thể chứa đồ, nên tạm coi nó là đạo cụ không gian.

    Ngân Tô không trả lời Bạch Lương Dịch, anh cũng không hỏi thêm, mặc định rằng cô có một đạo cụ không gian.

    "Về sau ít sử dụng đạo cụ không gian trước mặt người chơi khác." Bạch Lương Dịch nhắc nhở: "Đạo cụ không gian trong trò chơi rất hiếm, dễ bị người khác nhắm đến."

    Ngay cả anh nhìn thấy đạo cụ không gian cũng động lòng, huống chi là những người chơi không tuân thủ đạo đức trong trò chơi.

    Ngân Tô nhìn anh một cái, gật đầu tỏ ý đã biết. Rồi ngay sau đó, cô ném tấm bia đá vào cung điện trước mặt Bạch Lương Dịch.

    Bạch Lương Dịch: "..."

    Nói thừa rồi phải không?

    Đợi đã..

    "Cô lấy tấm bia đá đi làm gì?" Hơn nữa, tấm bia đá lớn như vậy mà có thể thu vào, sao chiếc hộp lại không thu vào được.. Bạch Lương Dịch không hiểu.

    "Tấm bia đá này bẩn quá, tôi sẽ thay cho họ một cái mới." Ngân Tô không kìm được nụ cười, giọng nói nhẹ nhàng mang theo chút vui vẻ: "Đến làng người ta làm khách, sao có thể không chuẩn bị quà chứ."

    Bạch Lương Dịch đầu óc như bị treo, không hiểu, cảm thấy cô ấy đang phát điên.

    Ngân Tô lấy tấm bia mộ của Trương Minh Họa ra, dùng đạo cụ trong cửa hàng dán lại rồi chôn lại vào vị trí của tấm bia đá. Sau khi lấp đất xong, Ngân Tô phủi bùn trên tay, đứng ngắm nhìn thành quả lao động của mình.

    Hy vọng dân làng sẽ thích món quà cô đã chuẩn bị kỹ lưỡng.

    Bạch Lương Dịch nhìn chằm chằm vào tên trên bia mộ, trong lòng không ngừng gào thét - cô ấy lấy bia mộ từ đâu ra!

    Rõ ràng cùng một phó bản, tại sao cách chơi của cô ấy lại khác với người chơi bình thường!

    * * *

    * * *

    Trên đường trở về, Bạch Lương Dịch vẫn còn chút mơ hồ, nên khi Ngân Tô gặp một cô dâu đứng trước cửa nhà người khác và nhiệt tình giúp đỡ, anh cũng không có phản ứng gì lớn.

    Lần này, Bạch Lương Dịch nhìn rõ những bóng đen đó là các cô dâu mặc áo cưới.

    Điều kỳ lạ hơn là họ đều không có mắt.

    Bạch Lương Dịch nhìn chiếc hộp dưới chân mình.. Những mắt trong hộp có phải của các cô dâu này không? Dân làng đã móc mắt họ sao? Tại sao?

    Ngân Tô kéo những dải lụa đỏ suốt đường, giúp nhiều cô dâu trở về nhà..

    Mặc dù những cô dâu này không tấn công cô, nhưng cô cảm thấy họ mạnh hơn những cô dâu cô gặp trước đó, không biết là do mắt bị móc ra hay do bản thân họ mạnh hơn.

    "Mắt của bạn.." Sau khi giúp một cô dâu nữa, Ngân Tô thử hỏi: "Bạn không muốn tìm lại sao? Không có mắt rất bất tiện."

    Cô dâu đưa tay sờ vào hốc mắt, ngón tay thọc sâu vào trong, lẩm bẩm: "Mắt.. tôi không có mắt sao? Mắt của tôi đâu? Mắt.. mắt của tôi, bạn có thấy mắt của tôi không? Tại sao nó biến mất.."

    Ngân Tô: "..."

    Ngân Tô nhanh chóng ngắt lời cô dâu, bình tĩnh đẩy cô về phía cửa: "Nhanh về nhà đi, gia đình bạn đang đợi, đừng để họ chờ lâu nhé."

    "Về nhà.. đúng, về nhà, tôi phải về nhà." Cô dâu quả nhiên quên mất chuyện mắt, khuôn mặt dữ tợn trở lại bình thường, thậm chí còn nở nụ cười hạnh phúc.

    Tiễn cô dâu về đoàn tụ với gia đình, Ngân Tô quay lại đường lớn.

    Có vẻ như cô dâu không nhớ mình đã mất mắt, và không thể nhắc đến mắt.

    Dân làng chôn mắt của các cô dâu dưới bia đá, hàng ngày bôi máu lên bia đá để phong ấn họ?

    Có vẻ như dân làng rất sợ những cô gái bị "gả" đi.

    "Bùm!"

    Ngân Tô và Bạch Lương Dịch đồng thời ngẩng đầu nhìn về hướng phát ra tiếng nổ.

    Là hướng nhà Trương Dương.

    Có chuyện rồi!
     
    NoctorHoa Nguyệt Phụng thích bài này.
  2. Bunmincha

    Bài viết:
    0
    Chương 135: Làng Vĩnh Sinh (25)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nhà Trương Dương.

    Trình Tinh loạng choạng chạy ra khỏi nhà trong làn khói bụi, trên người và mặt đầy máu, mỗi bước đi để lại một dấu chân máu trên đất.

    "Khụ khụ khụ.." Trình Tinh bị khói làm nghẹt thở, mặt đỏ bừng, chống tay lên bàn đá trong sân thở dốc. Cô lấy từ người ra mấy lọ thuốc hồi phục, uống liền mấy lọ mới thấy khá hơn, vết thương trên người cũng ngừng chảy máu.

    Cô cảnh giác nhìn về phía cửa nhà, trong làn khói tan dần, một con quái vật hình người bò ra từ bên trong, trên người còn có dấu vết bị cháy, tỏa ra mùi khét khó chịu.

    Quái vật hình người bò bằng bốn chân như nhện. Ánh mắt nó khóa chặt vào Trình Tinh, lưỡi đỏ lòm vung vẩy trong không khí, hưng phấn lao tới như chó săn thấy con mồi.

    Trình Tinh chửi thầm một tiếng, vội rời khỏi bàn đá, quái vật đâm sầm vào bàn đá, lực mạnh đến mức làm bàn đá vỡ tan. Nó giẫm lên bàn đá vỡ, gầm gừ trong cổ họng rồi lại lao về phía Trình Tinh.

    Trình Tinh chưa hoàn toàn hồi phục, kỹ năng cũng đang trong thời gian hồi chiêu, lúc này chỉ có thể dựa vào đạo cụ để né tránh.

    Quái vật này có khả năng hồi phục rất mạnh, rõ ràng cô đã gây trọng thương cho nó trước đó, nhưng lúc này nó hoàn toàn không có dấu hiệu mệt mỏi, càng đuổi càng hưng phấn.

    Quái vật lao tới, Trình Tinh không còn đường lui phía sau, cô định chạy sang bên cạnh nhưng quái vật nhận ra ý đồ của cô, bụng sát đất trượt tới và tóm lấy chân cô trước.

    Trình Tinh bị kéo ngã xuống đất, quái vật hưng phấn gầm gừ, nhanh chóng bò lên người cô.

    Trình Tinh vô cùng bình tĩnh, chịu đựng cơn đau do quái vật cào vào chân mà không động đậy, chờ đến khi quái vật bò lên trước mặt mình, cô đột nhiên giơ tay cắm một cây bút vào mắt nó.

    Cây bút đó là một đạo cụ chứa độc tố bên trong, quái vật bị độc tố ăn mòn, ôm mắt gào thét.

    Trình Tinh nhân cơ hội thoát khỏi móng vuốt của nó, nhưng ngay sau đó con quái vật giận dữ lại lao tới và đè cô xuống đất lần nữa, há miệng rộng đầy máu gầm lên với cô.

    Đúng lúc móng vuốt của quái vật sắp hạ xuống, một tấm lưới lớn từ trên trời rơi xuống bao phủ quái vật, tấm lưới nhanh chóng siết chặt, buộc quái vật phải co rúm lại.

    Trình Tinh lập tức chống tay xuống đất lùi sang bên.

    Tấm lưới bao phủ quái vật tiếp tục siết chặt, cho đến khi cắt vào da thịt nó, xé rách..

    Trình Tinh nhìn quái vật bị tấm lưới cắt thành từng mảnh rơi đầy đất, dạ dày bắt đầu cuộn lên, dù đã thấy nhiều cảnh tượng như vậy, cô vẫn không quen.

    "Không sao chứ?"

    Trình Tinh nhìn theo tiếng nói, là Tôn Hạo.

    Tôn Hạo dường như cũng vừa trải qua một trận chiến, trông thảm hại không kém cô.

    "Tôi không sao, cảm ơn." Trình Tinh ôm ngực, cố gắng điều hòa hơi thở: "Những người khác đâu?"

    Tôn Hạo giọng khàn khàn: "Chu Hiên chết rồi, Sử Vân Phi mất tích, Bạch Lương Dịch chưa về."

    Tôn Hạo vừa dứt lời, cổng sân bị đẩy ra, Ngân Tô và Bạch Lương Dịch cùng bước vào, họ đang khiêng một chiếc hộp.. cô gái kia còn ôm một con mèo đen quấn đầy lụa đỏ trông rất kỳ lạ.

    Con mèo đen bị ép nằm trong vòng tay Ngân Tô, đôi mắt u ám quét qua mọi người trong sân, dường như đang nghĩ cách xé xác họ.

    Rõ ràng con mèo đen này không phải là một con mèo bình thường.

    Cô ấy làm sao có thể bình tĩnh ôm thứ này..

    Ngân Tô nhìn quanh sân bừa bộn và những mảnh xác quái vật, "Có vẻ như tối nay mọi người đều có một đêm thú vị."

    "..."

    Đây không phải thú vị, mà là nguy hiểm chết người.

    * * *

    * * *

    Trình Tinh gặp chút sự cố khi tìm manh mối vào buổi chiều, sau khi trở về cô cảm thấy tinh thần không tốt, đã dùng thuốc giải ô nhiễm, nhưng tối vẫn ngủ rất say.

    Cô không biết Ngân Tô rời đi khi nào, càng không biết quái vật từ đâu đến, khi cô tỉnh dậy, đạo cụ phòng thủ trong tay đã vỡ nát.

    Quái vật không hứng thú với Liễu Lan Lan và Lữ Khê, chỉ đuổi theo cô.

    Về phần Tôn Hạo, anh ra ngoài cùng Bạch Lương Dịch, nhưng hai người tách ra sau khi rời nhà Trương Dương. Khi anh đang khám phá trong làng thì gặp một cô dâu, cô dâu đó rất kỳ lạ, sau khi giao đấu cũng không thu được lợi ích gì, nên anh quay về trước.

    Ai ngờ vừa vào nhà đã thấy cửa tủ quần áo mở, đối diện cửa là một chiếc gương.

    Anh chỉ nhìn vào gương một cái, liền phát hiện mình đang ở trong bóng tối.

    Khi anh thoát ra khỏi bóng tối, liền thấy Chu Hiên nằm trên đất, đầu lìa khỏi thân, còn bên ngoài là tiếng động do Trình Tinh gây ra.

    "Chu Hiên chết thế nào?"

    "Có lẽ cũng bị dính bẫy của gương như tôi." Tối qua khi họ kiểm tra phòng, cánh cửa tủ dán áp phích, không thấy gương.

    Cái chết của Chu Hiên không khiến những người chơi kỳ cựu này chú ý lâu, họ đã chứng kiến quá nhiều cái chết, chỉ có thể trách anh ta không cẩn thận, thực lực không đủ mạnh.

    Hai phòng gặp nguy hiểm theo cách khác nhau, nhưng trong phòng của Trình Tinh, áp phích trên cửa tủ cũng bị xé đi, lộ ra gương.

    Liễu Lan Lan và Lữ Khê vẫn ngủ trên giường, hoàn toàn không bị đánh thức. Theo Tôn Hạo, ba NPC nam ở phòng bên cạnh cũng vậy, ngủ rất say.

    NPC hầu như không rời khỏi nhà Trương Dương, còn người chơi hoạt động trong làng, họ ít nhiều sẽ kích hoạt một số quy tắc tử vong, dễ bị tấn công hơn.. tất nhiên cũng có thể trò chơi nhắm vào người chơi nhiều hơn.

    "Ai đã xé áp phích trên gương?" Còn cố tình đối diện cửa, chỉ cần bước vào là sẽ bị gương chiếu.

    "Chắc chắn là một trong những NPC đó." Tôn Hạo bực bội nói: "Ở chung nhà với NPC thì có gì tốt, tôi thấy giết họ còn hơn."

    Trình Tinh: "Họ có thể có manh mối, giết họ sẽ mất manh mối." Có NPC chết, trò chơi sẽ bổ sung một NPC khác, nhưng có NPC chết là chết luôn, không có người thay thế.

    Nếu NPC đó có manh mối, thì sẽ không thể lấy được nữa. Mất manh mối không quan trọng thì không sao, nhưng nếu là manh mối để vượt qua phụ bản, họ chỉ có thể cố gắng sống sót đến khi phụ bản kết thúc.

    Nhưng mức độ nguy hiểm của phụ bản tăng lên gấp đôi vào thời gian cuối, cố gắng vượt qua phụ bản có thể khiến họ phải tiêu tốn hết tài sản, chi phí quá cao.

    Tôn Hạo tất nhiên biết điều đó, anh chỉ nói để xả giận.

    Bạch Lương Dịch: "Thấy quy tắc chưa?"

    Tôn Hạo gật đầu, nói ra quy tắc mà anh thấy: "Những dân làng hiếu khách mời bạn tham dự đám cưới của họ, hãy nhớ mặc áo trắng tinh khiết để dự tiệc."

    Ngân Tô ngồi trên chiếc hộp, vuốt ve đầu con mèo đen, lắng nghe họ nói chuyện.

    Quy tắc này có hai điểm quan trọng: Lời mời và áo trắng.

    Nhưng cho đến hiện tại, họ vẫn chưa nhận được lời mời chính thức nào cho đám cưới.

    "Lời mời và áo trắng là hai từ khóa quan trọng." Giọng của Bạch Lương Dịch trùng với suy nghĩ của Ngân Tô.

    Ngân Tô im lặng vuốt mèo, nghe họ thảo luận xong quy tắc thì không còn hứng thú nữa, chuẩn bị về phòng ngủ.

    Những người chơi khác nhìn cô với ánh mắt ngưỡng mộ, vừa xảy ra chuyện như vậy mà cô vẫn dám về ngủ? Không sợ cái gương lại nhảy ra một con quái vật sao? Hơn nữa, cô còn ôm con mèo kỳ lạ đó!

    Trong làng không thấy con vật nào, con mèo này có thể là thứ gì bình thường được chứ.
     
    NoctorHoa Nguyệt Phụng thích bài này.
  3. Bunmincha

    Bài viết:
    0
    Chương 136: Làng Vĩnh Sinh (26)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Con mèo đó.. cô ấy lấy từ đâu ra vậy?" Trình Tinh nhỏ giọng hỏi Bạch Lương Dịch.

    Bạch Lương Dịch nhớ lại và cảm thấy hơi đau lòng: "Bắt từ cây ở cổng làng."

    "Bắt? Cô ấy.. định làm gì vậy?" Trình Tinh nhìn Ngân Tô ôm con mèo đen vào phòng, vừa không hiểu vừa sợ hãi.

    Bạch Lương Dịch bình thản: "Cô ấy nói muốn nuôi làm thú cưng."

    "?"

    Tôn Hạo nhíu mày: "Cô ấy mạnh lắm sao?"

    "Mạnh hơn tôi." Dù sao cảnh cô ấy đánh bại A Đào vẫn còn rõ ràng trong tâm trí anh, anh phải dùng kỹ năng thiên phú, còn cô ấy chỉ cần một cây thép là giải quyết được.

    Người chơi không rõ thực lực cụ thể của Bạch Lương Dịch, nhưng chắc chắn không yếu.

    Nhưng ngay cả Bạch Lương Dịch cũng thừa nhận cô gái đó mạnh hơn anh..

    "Cô ấy nói trước đây vừa qua phó bản tân thủ.. là nói dối phải không?"

    "Tôi vẫn nghĩ cô ấy giống NPC hơn."

    Bạch Lương Dịch bây giờ không còn nghi ngờ Ngân Tô là NPC nữa, không có NPC nào làm được những việc cô ấy làm. Nếu cô ấy thật sự là NPC, thì chắc chắn là một NPC thoát khỏi sự kiểm soát của trò chơi.

    * * *

    * * *

    Ngân Tô vào phòng, đứng trước gương soi một lúc lâu, nhưng trong gương chỉ có hình bóng của cô, không thấy gì khác.

    Ngân Tô bỏ việc soi gương, đi đến bên giường nhìn Lữ Khê, sau đó lại chuyển sang chỗ Liễu Lan Lan, cúi xuống nhìn cô ấy.

    Liễu Lan Lan ngủ rất say, khuôn mặt này nhìn ban ngày dễ chịu hơn nhiều.

    Nếu Liễu Lan Lan mở mắt lúc này, sẽ thấy một đôi mắt đen kịt, gần như chạm vào mặt cô ấy.

    Cũng may lúc này không có ai ở đây, nếu có người nhìn thấy cảnh này, chắc sẽ nghi ngờ ai mới là NPC, vì nhìn Ngân Tô có vẻ đáng sợ và kỳ quái hơn.

    Ngân Tô không làm gì Liễu Lan Lan, cô quay lại giường của mình.

    Con mèo đen bị quấn đầy lụa đỏ nằm bên cạnh cô, đầu nó bị Ngân Tô đè xuống, không thể chạy thoát, chỉ có thể cố gắng cắn tay cô.

    Con mèo không biết nói, chỉ có thể phát ra tiếng gầm gừ từ cổ họng.

    Ngân Tô dùng tay trêu nó, khi chơi chán, cô bóp cổ nó và nói nhẹ nhàng: "Cắn tao thì tao sẽ vặn đầu mày xuống."

    Con mèo: "..."

    Ngân Tô lục lọi trong đống đồ, cuối cùng tìm được một sợi dây xích, cô đeo nó vào cổ con mèo.

    Con mèo: "?"

    [Dây xích chó: Đeo sợi dây này vào thì nó sẽ là chó của bạn, nhưng không khuyến khích dùng cho người.]

    [Giới hạn sử dụng: Không]

    [Số lần sử dụng: 1]

    Con mèo vẫn muốn cắn Ngân Tô, nhưng mỗi khi nó có ý định đó, sợi dây xích trên cổ sẽ siết chặt lại, gần như muốn bóp nghẹt cổ nó.

    Sau vài lần thử, con mèo cuối cùng cũng ngoan ngoãn.

    * * *

    * * *

    Sáng hôm sau.

    Tiếng la hét của dân làng vang lên từ xa, dường như có chuyện không hay xảy ra, ngay cả cửa nhà Trương Dương cũng bị gõ 'ầm ầm', cả gia đình Trương Dương bị gọi đi.

    Ngân Tô dậy chuẩn bị ra ngoài, Lữ Khê cũng bị đánh thức, cô ngẩng đầu lên và thấy phòng đầy lộn xộn, bên cạnh tường còn có một cái lỗ, gió đang thổi vào.

    Lữ Khê nhìn Ngân Tô: "Phòng sao lại thành ra thế này?"

    "Không biết nữa."

    Lữ Khê nhìn đống lộn xộn, nhíu mày một lúc, có vẻ hơi kỳ lạ, nhưng cô nhanh chóng bị tiếng ồn bên ngoài thu hút: "Bên ngoài đang la hét gì vậy?"

    Ngân Tô lắc đầu tỏ ý không biết, nhưng cô đoán không phải do mấy cô dâu về nhà tối qua làm gì, thì cũng là do bia mộ ở cổng làng bị phát hiện.. cũng có thể cả hai chuyện đều bị phát hiện.

    Haiz.. thật mong chờ phản ứng của dân làng!

    "Á! Mèo ở đâu ra vậy!" Lữ Khê chỉ vào con mèo dưới chân Ngân Tô, tỏ vẻ ghét bỏ: "Nó xấu quá!"

    Con mèo đen: "..."

    "Ta thấy nó ở ngoài, xấu nhưng thú vị, bắt về chơi." Ngân Tô cười, bịa ra lý do để lừa Lữ Khê: "Lát nữa mang đi dọa Liễu Lan Lan."

    Lữ Khê cười theo, vẻ mặt kỳ lạ: "Ồ~"

    Nhưng thay vì dọa Liễu Lan Lan, lúc này Lữ Khê muốn ra ngoài xem có chuyện gì xảy ra, cô nhanh chóng chuẩn bị xong và mở cửa chạy ra ngoài.

    Ngân Tô buộc con mèo đen lại, chậm rãi ra ngoài. Bạch Lương Dịch và những người khác đã chuẩn bị ra ngoài, nhưng Ngân Tô vẫn không thấy Sử Vân Phi, những người chơi khác cũng không biết Sử Vân Phi ở đâu.

    Họ thậm chí nghĩ rằng Sử Vân Phi có thể đã chết.

    Những NPC như Triệu Thần cũng có vẻ muốn đi xem, một nhóm người lần lượt rời khỏi nhà Trương Dương.

    Họ không đi xa thì thấy dân làng tụ tập trước cửa một ngôi nhà.

    Ngân Tô tò mò nhìn vào trong, mùi máu nồng nặc từ cửa nhà mở toang bay ra, cửa đầy máu, lụa đỏ rơi vào vết máu, bị giày xéo không ra hình dạng.

    Những dân làng ai nấy đều mặt mày khó coi, trong mắt ẩn chứa nỗi sợ hãi sâu sắc, tiếng bàn tán hoảng loạn vang lên từ đám đông.

    "Sao lại thế này.."

    "Rõ ràng có treo lụa đỏ mà."

    "Có phải vô tình rơi xuống không?"

    "Không thể nào, đều được cố định, trừ khi có người kéo.."

    "Cổng làng.. mau đến cổng làng!"

    Có người phía trước hét lên.

    Dân làng tụ tập chạy về phía cổng làng, dáng vẻ hoảng sợ khiến người ta muốn cười.

    Ngân Tô thực sự cười, cười một cách ngạo nghễ, khiến khuôn mặt cô trông càng thêm yêu dị.

    Bạch Lương Dịch quay đầu lại thấy cảnh này, tim đập mạnh, nỗi sợ hãi vô cớ tràn ngập trong lòng, cô gái này.. quá kỳ quái.

    "Dao Dao, có người chết rồi." Lữ Khê nắm chặt tay Ngân Tô, hoảng hốt: "Sao lại có người chết? Tớ thấy nhiều máu quá.."

    "Nếu sợ thì về trước đi." Ngân Tô thu lại nụ cười, nhẹ nhàng nói: "Tớ đi xem có chuyện gì."

    Lữ Khê tất nhiên không chịu về một mình, cuối cùng vẫn theo Ngân Tô đến cổng làng.

    Dân làng đã phát hiện ra bia mộ ở cổng làng, Ngân Tô tìm một chỗ cao để nhìn thấy những người dân tụ tập trước bia mộ, ai nấy nhìn bia mộ như thấy thứ gì đó cực kỳ đáng sợ.

    Là cô ấy.. cô ấy đã trở lại. "

    " Trương Minh Họa trở lại rồi. "

    " Cô ấy đến đòi mạng chúng ta. "

    " Trưởng làng.. tổ chức lễ cưới sớm, xin.. giúp chúng tôi. "

    " Đúng vậy, trưởng làng. "

    " Không được! "Ông lão đứng trước bia mộ từ chối đề nghị của dân làng, ông vừa định nói gì đó thì đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Ngân Tô và những người chơi.

    Trưởng làng khoảng sáu mươi tuổi, có vẻ sức khỏe không tốt, còn chống gậy. Khuôn mặt đầy nếp nhăn như một bộ xương khô, nhưng ánh mắt lại sắc bén lạnh lùng.

    Những người chơi bị ông nhìn chằm chằm, không khỏi nổi da gà.

    Trưởng làng nhìn về phía những người chơi một lúc lâu rồi vẫy tay gọi Trương Dương đến.

    Chẳng mấy chốc Trương Dương đến tìm họ, vẫn với dáng vẻ rụt rè:" Xin lỗi, trong làng xảy ra chút chuyện, trưởng làng sợ làm các bạn sợ hãi nên bảo tôi đưa các bạn về trước."
     
    NoctorHoa Nguyệt Phụng thích bài này.
  4. Bunmincha

    Bài viết:
    0
    Chương 137: Làng Vĩnh Sinh (27)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Các người đang làm gì vậy? Có người chết rồi!" Tên Mập hét lên.

    "Tôi cũng không biết." Trương Dương với vẻ mặt không giống giả vờ, như thật sự không biết tại sao lại có người chết, còn tỏ ra lo lắng cho họ: "Các bạn không phải người trong làng, trưởng làng lo dân làng sẽ nghi ngờ các bạn, làm hại các bạn, nên bảo tôi đưa các bạn về trước."

    "Liên quan gì đến chúng tôi?" Gã Mập nổi giận: "Trương Dương, ý anh là gì?"

    "Không không không.." Trương Dương vội vàng giải thích: "Tôi biết không liên quan đến các bạn, trưởng làng chỉ lo cho dân làng.. Dân làng trình độ văn hóa không cao, họ sẽ không nghĩ nhiều, sẽ nghi ngờ người ngoài đầu tiên. Các bạn ở đây rất dễ thấy, nếu có chuyện xảy ra, các bạn bị thương thì không hay."

    Gã Mập còn muốn nói gì đó, Triệu Thần nói: "Về trước đi."

    Liễu Lan Lan có vẻ bị dọa sợ, co ro trong lòng Triệu Thần, mặt tái nhợt phàn nàn: "Tôi đã nói không nên ở đây rồi, các bạn không nghe."

    "Về trước đi." Triệu Thần có vẻ đang lo lắng chuyện gì đó, mất kiên nhẫn với Liễu Lan Lan, hiếm khi không dỗ dành cô.

    Liễu Lan Lan mặt càng khó coi, nhưng có vẻ nhận ra tâm trạng Triệu Thần không tốt, không dám làm loạn như mọi khi.

    Triệu Thần quyết định về, những người chơi cũng không nhất thiết phải ở lại, theo Trương Dương rời đi.

    Chủ yếu là Bạch Lương Dịch đã nói với họ tối qua rằng đây là việc Ngân Tô làm, nên những người chơi đều biết rõ, tâm trạng ổn định.. hơn nữa, nhìn NPC lo lắng cũng khá thú vị.

    * * *

    * * *

    Dân làng họp ở cổng làng, bia mộ cuối cùng bị trưởng làng ra lệnh di dời, họ không tìm thấy cái hộp gỗ bên dưới, dân làng càng sợ hãi.

    Vì vậy, ngày càng nhiều dân làng đề nghị trưởng làng tổ chức lễ cưới sớm.

    Trưởng làng tất nhiên không đồng ý, ông nghiêm mặt quát mắng những dân làng: "Lễ vật dâng lên thần núi năm nay còn chưa đủ một nửa, sao có thể vội vàng tổ chức lễ cưới trước? Hơn nữa, ngày cưới đã được định sẵn, sao có thể tùy tiện thay đổi. Nếu làm thần núi không vui, hậu quả chúng ta không gánh nổi đâu."

    Nghe đến đây, những dân làng đòi tổ chức lễ cưới sớm đều im lặng.

    Trưởng làng từ chối tổ chức lễ cưới sớm, dân làng cũng không làm gì được.

    Họ lo lắng rời đi, có người đi xử lý những gia đình gặp chuyện tối qua, cũng có người về nhà kiểm tra và gia cố lụa đỏ, đặc biệt là những gia đình từng 'gả' con gái.

    * * *

    * * *

    "Triệu Thần nói muốn đi xem bích họa, các bạn có muốn đi không?"

    Vừa về đến nhà Trương Dương, Trương Dương đột nhiên gõ cửa, hỏi Ngân Tô và Lữ Khê có muốn đi xem bích họa không.

    "Xem bích họa gì?" Lữ Khê vẫn chưa hết sợ hãi vì chuyện người chết, nghe Trương Dương nói vậy như tìm được chỗ trút giận, hét lên: "Có người chết rồi mà anh còn có tâm trạng xem bích họa, điên rồi! Tôi không đi!"

    Trương Dương chỉ đến truyền lời, đối mặt với cơn giận của Lữ Khê, anh lúng túng không dám nói gì.

    "Nếu cậu không đi thì nghỉ ngơi đi, tớ đi xem, bích họa gì mà hấp dẫn Triệu Thần vậy." Triệu Thần lúc này đi xem bích họa đã rất kỳ lạ, hơn nữa bích họa đó.. cô muốn xem thử là gì.

    "..."

    Lữ Khê hoàn toàn không hứng thú với bích họa, nên cuối cùng cô quyết định không đi.

    Trương Dương không có phản ứng gì lớn về việc Lữ Khê có đi hay không, dường như cô đi hay không cũng không quan trọng, nên anh không khuyên thêm.

    Ngân Tô suy nghĩ một lúc, quyết định mang theo con mèo đen.

    Con mèo không muốn đi, nhưng sợi dây xích trên cổ buộc nó phải theo Ngân Tô.

    Ngân Tô mang theo con mèo đen cùng Trương Dương ra ngoài, sân nhà bị làm loạn tối qua, các NPC cũng không hỏi gì, như thể mặc định sân vốn dĩ đã như vậy.

    Nhóm người chơi đều muốn đi, Sử Vân Phi mất tích không biết từ khi nào đã trở lại, đứng im lặng ở đó.

    Liễu Lan Lan vẫn còn sợ hãi, ôm chặt cánh tay Triệu Thần, dựa vào lòng anh.

    "Sao cô lại mang theo con mèo xấu xí này." Liễu Lan Lan thấy con mèo bên chân Ngân Tô liền không nhịn được mà chê bai, "Xấu quá!"

    Ngân Tô lạnh lùng liếc cô một cái: "Người xấu thì nhìn gì cũng xấu."

    Liễu Lan Lan: "..."

    Liễu Lan Lan vô thức lắc cánh tay Triệu Thần, muốn anh bênh vực cô.

    Nhưng Triệu Thần có vẻ đang lo lắng chuyện gì đó, không để ý đến Liễu Lan Lan, mà hỏi Trương Dương: "Lữ Khê đâu?"

    Trương Dương trả lời thật thà: "Lữ Khê nói cô ấy không đi."

    Triệu Thần im lặng, cũng không quan tâm đến Lữ Khê, "Vậy đi thôi."

    Liễu Lan Lan không được Triệu Thần bênh vực, bĩu môi hậm hực, nhưng Triệu Thần đi ra ngoài, cô cũng chỉ có thể nhanh chóng theo sau.

    Ngân Tô tưởng bích họa ở xa làng, ai ngờ Trương Dương dẫn họ đi qua khu rừng có bia mộ không chữ, rất nhanh đã đến trước một hang động.

    Đội khảo sát trước đây chắc là gặp chuyện ở bích họa này, không phải nói đã sạt lở sao? Sao vẫn có thể vào được?

    Ngân Tô đang suy nghĩ, giọng giải thích của Trương Dương vang lên: "Trước đây chỗ này sạt lở, bích họa sâu bên trong không thấy được. Nhưng sau đó tìm được một con đường khác, vẫn còn một phần có thể xem.."

    Trương Dương dẫn đường phía trước, từ hang động đi vào, có một lối đi xuống.

    Trước khi vào hang, Bạch Lương Dịch nhắc nhở mọi người: "Cẩn thận."

    Không ai biết trong hang sẽ xảy ra chuyện gì, nếu có nguy hiểm, phần lớn chỉ có thể dựa vào bản thân.

    Ngân Tô dắt mèo, đi cuối cùng.

    Dụng cụ chiếu sáng của Trương Dương không thể chiếu tới phía sau, người chơi chỉ có thể tự lo liệu.

    Đèn pin của Ngân Tô hết pin, không có 'sạc quái vật' ở đây, cô chỉ có thể lấy ra cây nến trước đó.

    Bạch Lương Dịch nghe thấy tiếng bật lửa, quay đầu lại, vừa lúc thấy ánh nến từ từ sáng lên.

    Ngân Tô đối diện với ánh mắt không thể tin nổi của Bạch Lương Dịch, cô giải thích một cách chu đáo: "Không nên lãng phí."

    "!"

    Trời ơi! Đây có phải vấn đề lãng phí hay không sao?

    Bạch Lương Dịch nhanh chóng bước vài bước, tránh xa Ngân Tô.

    Ngân Tô cầm nến đi một đoạn, ngoài việc nến lung lay dữ dội, muốn tắt, thì không có chuyện gì kỳ lạ xảy ra.

    Đi khoảng mười mấy phút, lối đi trở nên hẹp hơn, thậm chí có thể thấy dấu vết sạt lở trước đây.

    Những dấu vết sạt lở này rõ ràng còn có dấu hiệu đào bới, sau trận mưa lớn, rất có thể có người đến đây đào bới. Có thể là dân làng, cũng có thể là đội cứu hộ.

    Khi họ đi qua lối đi hẹp này, thấy đường phía trước bị chặn, nhưng bên phải có một lối nhỏ, vừa đủ cho một người chui qua.

    "Chúng ta phải vào từ đây." Trương Dương chỉ vào lối nhỏ: "Cần bò vài mét."

    Ngân Tô nhận thấy Liễu Lan Lan không phàn nàn, cô đứng trong bóng tối bên cạnh Triệu Thần, có thể thấy chút biểu cảm trên mặt, sự phấn khích pha lẫn mong đợi, dường như rất mong chờ điều sắp tới.

    Ngân Tô nhìn Liễu Lan Lan vài lần, nghĩ rằng lát nữa có thể sạc đèn pin cho cô ấy.

    Đã đến đây rồi, không có lý do gì để quay lại, Triệu Thần bảo Trương Dương đi đầu, anh đi thứ hai.
     
    NoctorHoa Nguyệt Phụng thích bài này.
  5. Bunmincha

    Bài viết:
    0
    Chương 138: Làng Vĩnh Sinh (28)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ngân Tô vẫn đi cuối cùng, cầm nến bò vào từ lối nhỏ, phía trước là Tôn Hạo, anh ta di chuyển không nhanh, Ngân Tô phải chờ anh.

    Trương Dương nói chỉ vài mét, nhưng Ngân Tô cảm thấy mình đã bò ít nhất mười mét mà vẫn chưa thấy điểm cuối.

    Hơn nữa..

    Người phía trước dường như không giống Tôn Hạo.

    Ngân Tô kéo con mèo đen lại, hạ giọng: "Đi cắn hắn một cái."

    Con mèo đen: "?"

    Ngân Tô đẩy con mèo đen tới, dù nó xấu nhưng thân hình mềm mại, dễ dàng luồn qua khe hẹp tiếp cận người phía trước.

    Con mèo đen không muốn tuân theo lệnh của Ngân Tô, nhưng sợi dây xích trên cổ ngày càng siết chặt. Nếu nó không làm theo, sợi dây sẽ bóp nghẹt cổ nó.

    Con mèo đen giận dữ há miệng, trút hết cơn giận lên người phía trước.

    "..."

    Con mèo đen dùng hết sức, người phía trước hét lên đau đớn, hình dáng trong ánh nến vặn vẹo, biến dạng không còn giống người.

    Trước mắt Ngân Tô bỗng sáng lên, lối ra chỉ cách cô nửa mét.

    Con mèo đen chui ra trước, bên ngoài lại vang lên tiếng hét thảm thiết.

    Khi Ngân Tô ra ngoài, cô thấy con mèo đen đã lớn hơn nhiều, đang cắn xé một bóng đen.

    Ngân Tô giơ nến nhìn quanh, đây là một hang động ngầm, nhưng ngoài cô ra không có ai khác, những NPC và người chơi phía trước đều biến mất.

    Con mèo đen nhanh chóng nuốt chửng bóng đen đó, liếm môi đầy thèm thuồng, đôi mắt xanh lá quay tròn. Nó ngửi ngửi trong không khí như phát hiện điều gì đó và muốn chạy về hướng đó.

    Chạy được vài bước cảm nhận sự ràng buộc trên cổ, nó dừng lại, khuôn mặt đầy tức giận, cuối cùng không cam lòng quay lại bên Ngân Tô, dùng móng vuốt cào cô một cái: "Meo~"

    Ngân Tô cúi xuống nhìn nó, ánh nến yếu ớt trong mắt cô lung lay như ma trơi, khiến khuôn mặt xinh đẹp của cô trở nên u ám như ác quỷ.

    Ác quỷ từ từ nở nụ cười: "Mèo con muốn lừa ta đi đâu?"

    Con mèo đen: "..."

    Nếu con mèo có tim thì lúc này chắc chắn đang đập loạn xạ.

    Ngân Tô nhìn thấy một chút sợ hãi trên khuôn mặt xấu xí của con mèo, cô không nhịn được cười, như một người chủ bao dung với thú cưng nghịch ngợm: "Dẫn đường đi, mèo con."

    Con mèo đen: "..."

    Sự phấn khích vừa rồi của con mèo đã hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại lo lắng và sợ hãi, bước đi của nó trở nên nặng nề.

    Có con mèo dẫn đường, Ngân Tô nhanh chóng rời khỏi hang động, qua những lối đi hẹp quanh co, vào một hang động khác.

    "Phù!"

    Không biết gió từ đâu thổi tới, thổi tắt ngọn nến trong tay cô.

    Nhưng ánh sáng trước mắt không biến mất, ngược lại còn sáng hơn, có bóng người đi ngang qua cô.

    "Thầy ơi, thầy nhìn này." Một thanh niên cao lớn đẹp trai vui mừng đi về phía khác: "Đây là mảnh vỡ tôi tìm thấy bên kia."

    Đó là ông Tần trong ảo ảnh của ngôi nhà cũ.

    Người được ông Tần gọi là thầy nhìn vào thứ trong tay anh ta, nhận lấy và xem xét một lúc, cũng lộ vẻ vui mừng, "Mau dẫn tôi đi xem."

    Ông Tần và thầy rời đi, Ngân Tô bị bỏ lại, không biết lần này mình đang nhập vào góc nhìn của ai.

    Cô nhìn quanh, thấy có nhiều người, một số đang nghỉ ngơi ăn uống, một số đang xem tài liệu trong tay.

    Đây chắc là những người trong đội khảo sát.

    Chẳng mấy chốc, có người hớn hở chạy đến gọi mọi người, nói có phát hiện mới, cả nhóm lập tức đổ về phía đó.

    Ngân Tô cũng di chuyển theo, vào một hang động khác.

    Hang động này rộng như một sân bóng đá, ánh sáng xung quanh đủ để Ngân Tô nhìn rõ, trên đá khắc đầy bích họa.

    Những đường nét lộn xộn và cách khắc thô sơ khiến Ngân Tô không hiểu nội dung bích họa.

    Lúc này mọi người đều chạy về phía trung tâm.

    Một số người đang cẩn thận nâng một chiếc hộp gỗ từ dưới đất lên, bên cạnh họ có vài mảnh gốm vỡ.

    Chiếc hộp đó Ngân Tô đã thấy, chính là chiếc hộp chứa đầy mắt mà cô đào được dưới bia đá ở cổng làng tối qua.

    Chiếc hộp được mở ra, bên trong cũng chứa mảnh gốm, nhưng những mảnh này màu sắc tươi sáng hơn nhiều so với những mảnh trên đất.

    Ngân Tô thấy những mảnh gốm được mang về hang động trước đó, họ sắp xếp các mảnh theo kích thước rồi bắt đầu ghép lại.

    Cô chưa kịp thấy họ ghép được gì thì cảnh trước mắt đột nhiên biến mất, trở thành một lối đi hẹp.

    Cuối lối đi là Trương Minh Họa và Trương Xù.

    Trương Minh Họa cầm một hộp thức ăn, tò mò nhìn xung quanh: "Bên trong này rộng thật."

    "Ừ, nhưng không khí ở đây không tốt lắm.." Trương Xù nói một cách lơ đãng.

    Trương Xù dường như không muốn đi cùng Trương Minh Họa, "Họa Họa, em đi tìm ông Tần đi, chị qua bên kia xem, nghe nói họ có phát hiện mới."

    "Được thôi." Trương Minh Họa đầy phấn khởi vì ông Tần, giọng vui vẻ: "Vậy em đi đây."

    Trương Xù nhìn theo bóng lưng Trương Minh Họa rời đi, khuôn mặt dần trở nên u ám.

    Cô bước về phía này, Ngân Tô nhìn cô đi qua mình, tiến vào hang động chứa các mảnh gốm.

    Ngân Tô không thể theo vào, không biết Trương Xù đã làm gì bên trong.

    Khi gặp lại Trương Xù, Trương Minh Họa đã nằm trên đất, cô gái với nụ cười rạng rỡ giờ đây ngực bị cắm một mảnh gốm sắc nhọn, đôi mắt sáng ngời giờ chỉ còn lại sự u ám.

    Trương Xù với khuôn mặt u ám rút mảnh gốm ra, dường như phát hiện có người, quay đầu nhìn về phía này, đôi mắt xanh lục như một con sói hung dữ, mang theo sự lạnh lẽo khát máu.

    Cảnh tượng biến mất, Ngân Tô vẫn đứng trong hang động tối. Gần như cùng lúc, cô cảm thấy có thứ gì đó trong bóng tối lao về phía mình.

    Không chỉ một..

    Ngân Tô "chậc" một tiếng, rút ống thép ra đánh về phía bên cạnh, cô không nhìn thấy nhưng với kinh nghiệm chiến đấu trong bóng tối, cô có thể dựa vào luồng khí lạnh phát ra từ những thứ đó để xác định vị trí của chúng.

    * * *

    * * *

    Ở phía bên kia.

    Tôn Hạo mở mắt ra phát hiện mình bị trói, phía sau đầu vẫn còn đau nhói.

    Sau khi vào từ lối nhỏ, Tôn Hạo chỉ thấy Trình Tinh, những người khác đều biến mất.

    Trình Tinh đã rời khỏi tầm nhìn của anh, anh không dám tin tưởng Trình Tinh hoàn toàn, luôn cảnh giác trên đường đi.

    Nhưng dù cẩn thận như vậy, cuối cùng anh vẫn bị mắc bẫy.

    Tôn Hạo nhìn quanh, đây là một hang động không quá lớn, trên vách đá và trần hang đều khắc gì đó, có lẽ là những bích họa.

    Ánh sáng không đủ, Tôn Hạo không nhìn rõ nội dung bích họa.

    Phía trước anh, Liễu Lan Lan cũng bị trói và ngất xỉu trên đất, Triệu Thần với khuôn mặt u ám đang quỳ trên đất đào bới gì đó.

    Ở đây chỉ có ba người họ, Tôn Hạo lập tức thử tự cởi trói.

    Nhưng vừa động đậy, Triệu Thần đột nhiên cười, từ dưới đất lấy ra vài mảnh gốm.

    "Hahaha.. tìm thấy rồi, tìm thấy rồi!" Triệu Thần đặt những mảnh gốm xuống đất, kéo tóc Liễu Lan Lan lôi cô qua.
     
    NoctorHoa Nguyệt Phụng thích bài này.
  6. Bunmincha

    Bài viết:
    0
    Chương 139: Làng Vĩnh Sinh (29)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Liễu Lan Lan tỉnh dậy vì đau, phát hiện mình bị trói, liền hét lên: "A Thần.. A Thần, anh làm gì vậy? Thả em ra, thả em ra! Anh định làm gì em.."

    Nhưng Triệu Thần, người luôn chiều chuộng cô, lúc này hoàn toàn không để ý đến tiếng hét của cô, đôi mắt đỏ ngầu, ấn cô xuống đất, cầm mảnh gốm vừa đào được đâm vào ngực cô.

    "A.."

    Mảnh gốm nhuốm máu hút đi lượng lớn máu của Liễu Lan Lan, khuôn mặt cô trở nên tái nhợt, tiếng hét dần yếu đi, cuối cùng chỉ còn lại những tiếng thở hổn hển kỳ lạ.

    Triệu Thần như một con thú điên cuồng, đôi mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm Liễu Lan Lan, chờ đợi hơi thở cuối cùng của cô.

    Tôn Hạo vừa nhìn động tĩnh của Triệu Thần, vừa cố gắng tự cởi trói, khi hai tay anh vừa được tự do, đột nhiên cảm thấy một luồng khí lạnh.

    Anh quay đầu lại thấy trong bóng tối có vài đôi mắt xanh lục lóe sáng.

    "!"

    * * *

    * * *

    Ngân Tô đuổi theo con mèo đen, thấy một cảnh tượng kinh hoàng.

    Triệu Thần bị hai con mèo lớn giữ chặt và cắn xé, Liễu Lan Lan nằm trên đất với tư thế vặn vẹo kỳ lạ, trên người cũng có vết cắn, một làn khói đen từ mảnh gốm bên cạnh cô tràn ra và chui vào cơ thể cô.

    Tôn Hạo còn thảm hơn, một cánh tay bị cắn đứt, dựa vào một dụng cụ phòng thủ để ẩn nấp trong một góc, những con vật xung quanh đang dùng thân mình đập vào màn chắn, cố gắng ép con mồi bên trong ra để ăn.

    Con mèo đen như gặp lại chủ, chạy đến bên Liễu Lan Lan, quay quanh làn khói đen, khuôn mặt xấu xí đầy phấn khích, cổ họng phát ra tiếng "gừ gừ", không biết có phải đang mách lẻo không.

    Ngân Tô nheo mắt, bước về phía Liễu Lan Lan, những con mèo xung quanh Tôn Hạo nhận ra ý định của cô, lập tức có vài con nhe răng lao về phía cô.

    Những con mèo này toàn thân phủ đầy khí lạnh, không có chút dễ thương nào, hàm răng sắc nhọn chỉ muốn xé xác con mồi.

    Chúng đồng loạt lao tới chặn đường Ngân Tô.

    Tuy nhiên, Ngân Tô không phải là người chúng có thể ngăn cản, ống thép trong tay cô như một thanh kiếm sắc bén, dễ dàng cắt đứt cơ thể chúng.

    Những con không bị ống thép đập trúng, khi đến gần cô còn thảm hơn, bị cô bắt lấy và biến mất không còn dấu vết.

    Những con mèo dưới tay cô dần tan thành khói đen, chạy về phía Liễu Lan Lan, hóa thành khói đen chui vào cơ thể cô.

    "Rắc.."

    Tứ chi như bị gãy của Liễu Lan Lan bắt đầu co giật, tiếng xương khớp kêu răng rắc, cơ thể vặn vẹo dần trở lại bình thường. Liễu Lan Lan từ từ mở mắt, đôi mắt xanh lục sâu thẳm phản chiếu không phải trần hang động mà là một khuôn mặt quá đẹp.

    "..."

    Chủ nhân của khuôn mặt đó nở nụ cười, nụ cười lạnh lẽo và kỳ quái như một thanh kiếm đâm vào lòng cô. Nhưng 'Liễu Lan Lan' chưa kịp cảm nhận niềm vui khi có cơ thể thì ống thép lạnh lẽo đã đâm thẳng vào trán cô.

    Khói đen vừa chiếm lĩnh cơ thể Liễu Lan Lan bắt đầu tràn ra, phân tán thành vô số con mèo đen chạy tán loạn.

    Ngân Tô chỉ có hai tay, có thể bắt được một hai con nhưng không thể bắt hết.

    Con mèo đen bị xích cũng muốn chạy nhưng sợi dây xích trên cổ không cho phép, nó chỉ có thể ở trong phạm vi của Ngân Tô.

    "Nó là chủ thể hay chủ nhân của mày?" Ngân Tô tò mò, cúi xuống vuốt đầu con mèo đen, sau đó an ủi: "Thôi kệ đi, dù là gì thì mày cũng sẽ sớm đoàn tụ với nó. Sao nó có thể bỏ rơi mày được chứ, thật vô trách nhiệm. Đừng lo, tao sẽ giúp mày trả thù."

    Con mèo đen: "..."

    Cô đang nói cái gì vậy! Không phải tại cô xích tôi lại nên tôi mới không chạy được sao?

    Ngân Tô 'an ủi' xong liền không để ý đến nó nữa, quay đầu nhìn Liễu Lan Lan.

    Lúc này Liễu Lan Lan như một xác khô bị hút cạn, hoàn toàn không còn hơi thở.

    Còn Triệu Thần bên cạnh vẫn còn một hơi thở, anh ta nằm trên đất, bàn tay đầy máu bò về phía trước như muốn chạm vào Liễu Lan Lan.

    Ngân Tô nhất thời bối rối, không rõ tình huống này là gì, Triệu Thần yêu Liễu Lan Lan đến mức này sao? Lúc này còn muốn nắm tay người yêu cùng xuống hoàng tuyền?

    "Hắn giết Liễu Lan Lan." Giọng yếu ớt của Tôn Hạo vang lên từ phía sau.

    Tôn Hạo kể lại chuyện Triệu Thần giết Liễu Lan Lan cho Ngân Tô nghe, Triệu Thần đợi Liễu Lan Lan tắt thở, liền như con chó điên lao vào cắn xé cô.

    Tôn Hạo thở dốc: "Hắn nhắc đến sự bất tử."

    Đây là lần đầu tiên từ khi vào phó bản này, có người nhắc đến sự bất tử, phù hợp với tên phó bản.

    "Bất tử." Ngân Tô nhìn Triệu Thần còn chưa tắt thở, đưa tay kéo hắn lại: "Anh biết gì về sự bất tử?"

    "Tại sao.. tại sao không được." Triệu Thần hơi thở yếu ớt, dường như không nghe thấy tiếng người ngoài, chìm đắm trong thế giới của mình.

    "Cô ấy rõ ràng đã được ban phước, tại sao không được.." Khuôn mặt Triệu Thần vặn vẹo, nhìn chằm chằm Liễu Lan Lan, trong mắt không còn tình yêu nồng nàn, chỉ còn hận thù độc ác.

    Giọng nói của Ngân Tô hoàn toàn bị Triệu Thần bỏ qua, không có bất kỳ phản hồi nào dù cô hỏi gì. Hơi thở của Triệu Thần ngày càng yếu, ánh sáng trong mắt dần tắt, đến cuối cùng hắn vẫn không cam lòng nhìn chằm chằm Liễu Lan Lan, chết không nhắm mắt.

    "..."

    Xong kịch bản là chết luôn à? Không nói thêm một chữ nào!

    Ngân Tô bực bội lật người Triệu Thần lại, lục soát khắp người hắn.

    NPC chết không rơi đồ thì cũng phải rơi manh mối kịch bản chứ?

    Ngân Tô thành thạo lục soát, quả nhiên tìm thấy một phong bì ố vàng trên người Triệu Thần.

    Trong phong bì có vài bức ảnh cũ, nội dung trong ảnh chính là những bích họa. Ngoài ảnh, còn có vài lá thư, không biết ai trong đội khảo sát đã gửi đi.

    Trong đó đề cập đến nội dung bích họa, những bích họa kể về một câu chuyện về sự bất tử, nói rằng chỉ cần được thần linh ban phước, sẽ có thể đạt được sự bất tử.

    Nội dung trong thư là một câu chuyện, người viết dường như không tin tưởng lắm, chỉ coi đó là một chuyện thú vị nhỏ mà viết ra.

    Triệu Thần rất có thể là hậu duệ của đội khảo sát trước đây, đội khảo sát không trở về nhưng những lá thư này được giữ lại. Còn việc Triệu Thần biết cách ban phước như thế nào.. thì không rõ.

    Bất tử, ban phước, Trương Minh Họa chết đi sống lại, dân làng đột nhiên xông vào nhà họ Trương..

    Ngân Tô nhìn những vết cắn trên người Liễu Lan Lan do Triệu Thần gây ra, đột nhiên cảm thấy rùng mình.

    Ngân Tô quan sát xung quanh, hang động này rất giống với hang động trong ảo ảnh cô thấy, nhưng rõ ràng nhỏ hơn nhiều, không phải là hang động trong ảo ảnh.

    "Cậu có gặp ai khác không?" Ngân Tô nhìn Tôn Hạo, hỏi một câu.

    Tôn Hạo lắc đầu: "Không."

    "Vậy chỉ có thể chúc mọi người may mắn thôi." Ngân Tô cúi xuống nhặt những mảnh gốm trên đất.

    Những mảnh gốm này giống với những mảnh cô thấy trong ảo ảnh, chỉ là màu sắc không tươi sáng bằng, có lẽ vì những mảnh kia được giữ trong hộp, còn những mảnh này bị chôn trong đất.
     
    NoctorHoa Nguyệt Phụng thích bài này.
  7. Bunmincha

    Bài viết:
    0
    Chương 140: Làng Vĩnh Sinh (30)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ngân Tô gần như đã hiểu rõ chuyện gì xảy ra trong hang động.

    Trương Minh Họa và Trương Xù cùng đến đây thăm ông Tần, Trương Xù vì ghen tị với Trương Minh Họa, bị những thứ đội khảo sát đào được dụ dỗ, đã giết chết Trương Minh Họa.

    Cái chết của Trương Minh Họa đã hoàn toàn giải phóng thứ đó.. không, có lẽ chưa hoàn toàn giải phóng, vì sự xuất hiện của Triệu Thần, lại đào được một phần mảnh gốm, khiến Liễu Lan Lan chết theo cách tương tự.

    Liễu Lan Lan trước đó chắc chắn đã có vấn đề, cô luôn thúc giục Triệu Thần đến xem bích họa. Ở đây theo kế hoạch bị Triệu Thần giết chết, và thứ đó có thể chiếm lấy cơ thể Liễu Lan Lan..

    Chỉ là không biết sau khi bị cô ngắt quãng, sức mạnh của thứ đó đã hồi phục bao nhiêu.

    Ngân Tô cúi xuống nhìn con mèo đen co ro bên chân, con mèo cảm nhận được ánh nhìn lạnh lùng của Ngân Tô, lưng nó cứng lại, cứng ngắc ngẩng đầu nhìn cô.

    Đôi mắt xanh lục của con mèo lúc này nhìn không còn đáng sợ, mà có một vẻ đẹp kỳ lạ khó tả.

    Con mèo đen: "..."

    Cô ta nhìn mình chằm chằm làm gì vậy!

    Ngân Tô đột nhiên cúi xuống, nhấc con mèo lên đặt vào cánh tay, ngón tay chạm vào mắt con mèo.

    Con mèo đen kinh hãi: "!" Cô ta định móc mắt mình sao? Mình vừa rồi không chạy mà!

    Ngón tay Ngân Tô sờ quanh mắt con mèo một vòng, khiến con mèo sợ hãi không dám động đậy, run rẩy.

    Ngân Tô không định móc mắt con mèo, cô đang nghĩ khi Liễu Lan Lan mở mắt, đồng tử của cô ấy màu xanh lục, những con mèo hóa thành từ khói đen cũng có mắt xanh lục..

    Và Trương Xù trong ảo ảnh cũng có mắt xanh lục. Vậy rất có thể bị thứ đó mê hoặc hoặc chiếm lấy cơ thể, mắt sẽ biến thành màu xanh lục.

    Nhưng những cô dâu đã gả đi, mắt đều bị móc hết..

    Chìa khóa để vượt qua có liên quan đến mắt không?

    Nhưng tối qua những mắt đó cũng không có gợi ý vượt qua..

    Ngân Tô suy nghĩ một lúc không ra kết luận, thả con mèo đen đang sợ hãi xuống, chuẩn bị rời khỏi nơi này.

    * * *

    Ngân Tô dìu Tôn Hạo ra khỏi hang động, bên ngoài trời đã tối đen.

    Tôn Hạo không ngờ Ngân Tô lại đưa mình ra ngoài, vết thương của anh khá nặng, thuốc trên người cũng không thể chữa lành hoàn toàn. Lúc này mang theo anh, nếu gặp nguy hiểm sẽ liên lụy đến cô.

    Quan trọng nhất là cô trông không phải người tốt bụng như vậy.

    Ngân Tô ngẩng đầu nhìn bầu trời đầy mây đen, không có một ngôi sao nào. Họ ở trong hang động lâu như vậy sao? Cảm giác chỉ mới vào vài giờ thôi mà..

    Nhưng thời gian trong phó bản vốn không thể tính theo lẽ thường.

    Ngân Tô không bận tâm nhiều về thời gian, cô nhìn quanh một vòng, không thấy dấu vết của những người chơi khác, cuối cùng quyết định quay về làng.

    Cả ngôi làng yên tĩnh, không thấy ánh sáng cũng không nghe thấy tiếng động.

    Tình trạng của Tôn Hạo không tốt, Ngân Tô chỉ có thể đưa anh về nhà Trương Dương, sống sót hay không phải dựa vào bản thân anh.

    Nhà Trương Dương cũng không có ai, ngay cả Lữ Khê cũng không thấy đâu.

    Ngân Tô sang nhà hàng xóm xem, nhà hàng xóm cũng không có ai, cả ngôi làng như biến mất.

    Nhìn tình hình trong nhà không giống bị tấn công bởi nhóm cô dâu, có lẽ dân làng tự rời đi.

    Ngân Tô định ra ngoài xem xét, trước khi rời đi, Tôn Hạo nói với cô một manh mối.

    "Sử Vân Phi hôm nay trở về, nói rằng anh ta phát hiện một ngôi miếu ẩn giấu, bên trong thờ cúng thứ gì đó, xung quanh treo đầy lụa đỏ. Chúng tôi đoán rằng thứ được thờ trong ngôi miếu đó rất có thể là thứ mà các cô dâu phải gả cho."

    Họ định đi xem, nhưng không ngờ Triệu Thần đột nhiên muốn xem bích họa, làm rối kế hoạch của người chơi.

    Ngân Tô hỏi vị trí của ngôi miếu, Tôn Hạo nói Sử Vân Phi cũng tình cờ vào, chỉ biết vị trí đại khái, không rõ cách vào.

    Ngân Tô nói mình đã biết, "Anh tự bảo trọng."

    * * *

    * * *

    Ngân Tô không đi tìm ngôi miếu ngay, mà mang theo hộp đựng mắt đến cổng làng trước.

    Bia mộ ở cổng làng đã bị dời đi, hố đào cũng được lấp lại, nhìn rất bằng phẳng.

    Con mèo đen trở lại nơi cũ, ký ức bị bắt tràn về, nó tức giận cắn xích, đôi mắt đầy hận thù nhìn chằm chằm Ngân Tô, kẻ gây ra mọi chuyện.

    Ngân Tô không để ý đến con mèo, cô lấy ra cây nến còn lại hai centimet và thắp lên, cầm nến quan sát xung quanh.

    Giới thiệu về đạo cụ có thể có bẫy hoặc tác dụng phụ ẩn, nhưng chắc chắn không sai. Nó nói thắp nến có thể thấy ma, thì chắc chắn có thể.

    Trước đây cô không thấy gì, có lẽ là do không phù hợp với "môi trường đặc biệt" này.

    Lần này nến không lung lay, thậm chí sáng hơn ở những nơi khác, trong ánh nến mờ ảo xuất hiện mười mấy bóng ma.

    Họ từ các nơi khác nhau xuất hiện, vây quanh Ngân Tô, dùng hốc mắt đen ngòm nhìn cô, không có mắt cũng không cản trở họ "nhìn".

    Mười mấy cô dâu mặc áo cưới vây quanh cô, áp lực và đáng sợ, như thể ngay giây tiếp theo họ sẽ lao vào nuốt chửng cô.

    "Chào buổi tối." Ngân Tô phớt lờ sự đáng sợ của các cô dâu, như thể chỉ nhìn thấy một nhóm cô gái bình thường, mỉm cười nói: "Lần đầu gặp mặt, tôi đã chuẩn bị quà gặp mặt cho mọi người."

    Những cô dâu mặt tái nhợt rõ ràng đều có ý thức tự chủ, nghe thấy vậy còn nhìn nhau.

    Không biết họ trao đổi gì với nhau, một trong số các cô dâu với khuôn mặt dữ tợn đưa tay muốn bóp cổ Ngân Tô.

    "Sao cô lại như vậy!" Ngân Tô nắm lấy tay cô dâu, bị móng tay không cắt tỉa của cô ta làm ghê tởm, tức giận: "Người đẹp như vậy mà sao các cô không giữ sạch sẽ!"

    "Á!"

    * * *

    Các cô dâu đều lùi lại một vòng, nhìn cô dâu nằm bất động trên đất, đồng loạt rút tay vào trong tay áo.

    Ngân Tô vẩy máu trên tay, ngẩng đầu cười: "Rắc rối nhỏ đã giải quyết xong, mọi người ngoan ngoãn đừng trở thành rắc rối nữa. Tôi có thể bao dung các cô, nhưng bạn tôi thì chưa chắc."

    Các cô dâu nhìn ống thép trong tay cô, lại lùi thêm một bước.

    "Tôi không đến để gây rắc rối cho các cô." Ngân Tô thở dài, "Tôi đến để giúp các cô. Các cô không muốn trả thù sao? Không muốn những kẻ biến các cô thành thế này bị trừng phạt sao? Các cô không cam lòng đúng không?"

    Trả thù..

    Có lẽ hai từ này đã khơi dậy sự đồng cảm của các cô dâu, một trong số họ như không có chuyện gì xảy ra hỏi: "Quà gì?"

    Ngân Tô cất ống thép đi, mở hộp gỗ ra, trưng bày những lọ thủy tinh: "Thứ quan trọng nhất mà các cô đã mất."

    Các cô dâu 'nhìn' rõ thứ trong hộp, khuôn mặt tái nhợt hiện lên vẻ mơ hồ, nhưng cơ thể họ vô thức chạm vào hốc mắt.

    "Mắt.."

    "Mắt của tôi đâu?"

    "Tôi nhớ rồi, bị những con quỷ đó móc đi! Chúng móc mắt tôi, đau quá.. đau quá!" Các cô dâu ôm lấy hốc mắt, từ hốc mắt đen ngòm chảy ra máu, theo kẽ ngón tay chảy xuống.
     
    NoctorHoa Nguyệt Phụng thích bài này.
  8. Bunmincha

    Bài viết:
    0
    Chương 141: Làng Vĩnh Sinh (31)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Những cô dâu bị kích động, nhớ lại rằng mắt của mình đã bị mất, dần trở nên bực bội.

    "Mắt.. bọn họ đáng chết, đáng chết.. ta muốn giết bọn họ, giết tất cả mọi người!"

    "Mắt của ta, trả mắt lại cho ta!"

    Ngân Tô vội đẩy chiếc hộp về phía họ: "Mắt của các ngươi đều ở đây, ta đã tìm lại cho các ngươi rồi, đừng la hét nữa."

    Khi chiếc hộp đến gần, các cô dâu dường như cảm nhận được điều gì đó, cảm xúc bực bội dần lắng xuống.

    Một lúc sau, một cô dâu lên tiếng: "Ngươi.. muốn trả mắt lại cho chúng ta?"

    "Tất nhiên, để các ngươi có cơ thể hoàn chỉnh là một việc rất ý nghĩa." Ngân Tô ra hiệu cho họ có thể tìm mắt của mình.

    Các cô dâu tỏ ra phấn khích, nhưng sau khi nhìn chằm chằm vào chiếc hộp một lúc lâu, họ vẫn không hành động. Cuối cùng, một cô dâu nói nhỏ: "Không tìm được, chúng ta không nhận ra mắt của mình."

    "?" Ngân Tô nhanh chóng đưa ra một ý kiến: "Thử từng cái một đi."

    Dù hơi phiền phức nhưng hiệu quả.

    Các cô dâu lắc đầu, "Không được. Sức mạnh của chúng ta bị phong ấn, dù thử cũng không nhận ra được mắt của mình."

    Ngân Tô: "..."

    Ngân Tô nhìn vị trí của bia đá, nhíu mày: "Ta không phải đã đào bia đá lên rồi sao." Sao sức mạnh vẫn bị phong ấn?

    "Là do tên của chúng ta được khắc trên bia đá." Cô dâu oán hận nói: "Chỉ khi phá hủy tên của chúng ta, phong ấn sức mạnh mới hoàn toàn mất hiệu lực."

    "Không thể đập vỡ bia đá sao?"

    "Không, phải xóa đi."

    "..."

    Trò chơi này thật thích thiết kế những phần rườm rà như vậy.

    Nhưng nếu không làm theo thì không có cách nào khác!

    Đáng ghét!

    Ngân Tô thử cạo hết tất cả cùng một lúc, nhưng độ cứng của bia đá vượt quá tưởng tượng của cô.

    * * *

    Mười phút sau, Ngân Tô đặt bia đá vào dòng suối, những cô dâu đứng thành hàng bên cạnh cô.

    Ngân Tô vừa cọ bia đá vừa trò chuyện với các cô dâu: "Mắt của các ngươi bị dân làng móc ra sao?"

    Nhắc đến chuyện này, các cô dâu trở nên kích động, la hét: "Giết bọn họ, giết bọn họ!"

    Ngân Tô kiên nhẫn trấn an: "Được rồi, được rồi, muốn giết cũng phải chờ một chút, các ngươi trả lời câu hỏi của ta trước, như vậy ta mới có thể giúp các ngươi trả thù tốt hơn."

    Ngân Tô nhấn mạnh từ "trả thù".

    Các cô dâu kích động dần bình tĩnh lại, "Trước khi xuất giá, họ sẽ móc mắt của chúng ta."

    "Tại sao?"

    Một cô dâu khác cười lạnh: "Còn tại sao nữa, để chúng ta không thể tìm đường về nhà, để những con quỷ ăn thịt chúng ta có thể yên tâm sống hết năm."

    Ngân Tô cảm thấy lạnh sống lưng, quả nhiên là..

    Ngân Tô nén suy nghĩ trong lòng, hỏi tiếp: "Không phải là sống mãi sao? Tại sao lại phải cưới mỗi năm?"

    "Sống mãi? Hahaha.. sống mãi.. cái gì mà sống mãi.. đó là lời nguyền! Đây là lời nguyền!" Cô dâu trả lời với khuôn mặt đầy máu, vẻ điên cuồng thật đáng sợ.

    "Được rồi, được rồi, là lời nguyền, ngươi đừng kích động." Cứ hét lên như vậy, tai ta sắp điếc mất.

    Cô dâu: "..."

    Ngân Tô đợi họ bình tĩnh lại, tiếp tục hỏi: "Vậy là do lời nguyền này, dân làng phải chọn một cô dâu mỗi năm, nếu không cả làng sẽ gặp tai họa, đúng không?"

    Các cô dâu gật đầu.

    Cả làng bị nguyền rủa, để bảo vệ mạng sống của mình, dân làng mỗi năm sẽ hiến một cô dâu. Để ngăn cô dâu trả thù, họ móc mắt của các cô dâu và dùng bia đá trấn áp ở cổng làng.

    Các cô dâu nói rằng vài ngày trước lễ cưới, sức mạnh trấn áp của bia đá sẽ yếu đi, nên họ có thể thoát ra.

    Ngân Tô vừa cọ bia đá vừa trò chuyện với các cô dâu: "Nhưng ta thấy có người đứng trước cửa nhà dân làng, họ làm sao tìm được đường?"

    Một cô dâu cười khúc khích, tiếng cười hòa lẫn với tiếng nước suối chảy vang đến tai Ngân Tô: "Tất nhiên là tìm bừa, có khi lại tìm được nhà của chúng ta."

    Ngân Tô: "..."

    Được rồi, cả làng là một đại gia đình, nhà nào cũng là nhà.

    "Sao chỉ có các ngươi, còn những người khác đâu?" Nếu những con mắt này đều thuộc về các cô dâu, thì ít nhất phải có hàng trăm người.

    "Thời gian quá lâu.. họ sắp biến mất rồi."

    Các cô dâu nói rằng thời gian bị phong ấn càng lâu, sức mạnh trói buộc họ càng mạnh, cuối cùng họ sẽ hoàn toàn biến mất.

    Những cô dâu sắp biến mất không thể xuất hiện.

    Và dù có thể xuất hiện cũng không thể làm hại dân làng, vì dân làng sẽ treo đầy lụa đỏ ngoài cửa, họ không thể vào.

    Vì vậy, họ sẽ lang thang trong làng, tìm kiếm những người không về nhà vào ban đêm.

    Dân làng biết sẽ có nguy hiểm, nên không ai ra ngoài, vậy ai sẽ lang thang ngoài đó vào ban đêm?

    "..."

    Cuối cùng thì người chơi phải gánh chịu mọi thứ.

    Ngân Tô lớn tiếng: "Các chị đừng lo, lát nữa ta sẽ dẫn các chị đi trả thù."

    Có lẽ từ "trả thù" nghe rất hấp dẫn, các cô dâu cười khúc khích, "Giết bọn họ, giết bọn họ.."

    Ngân Tô nghe các cô dâu bên cạnh lẩm bẩm "giết bọn họ", buồn bực cọ bia đá.

    Vết máu cũ trên bia đá rất khó rửa, Ngân Tô cọ đến mỏi cả tay, cuối cùng cũng nhìn rõ chữ trên bia đá.

    Toàn là tên..

    Chi chít những cái tên.

    Ngân Tô vừa định hỏi tên của họ, các cô dâu bên cạnh đột nhiên đồng loạt nhìn về phía dòng suối, khuôn mặt lộ rõ vẻ thèm thuồng, Ngân Tô thậm chí còn thấy họ nuốt nước bọt, như thể nhìn thấy món ăn ngon.

    "?"

    Ngân Tô nhìn theo hướng họ, mơ hồ thấy có thứ gì đó trên mặt nước, trôi theo dòng suối.

    Ngân Tô dùng đèn pin soi, là một người, trông giống Bạch Lương Dịch..

    "Ào!"

    Người đang trôi nổi không động đậy đột nhiên chìm xuống nước.. chính xác là bị thứ gì đó kéo xuống.

    Ngay ngày đầu tiên đến đây, Ngân Tô đã biết trong dòng suối này có những người bạn không phải con người. Cô chiếu đèn pin vào vị trí Bạch Lương Dịch chìm xuống, chỉ thấy vài bong bóng nổi lên.

    "Đáng tiếc." Ngân Tô thu đèn pin lại, vừa chiếu đến chân mình thì một bóng đen từ dưới nước trồi lên, bàn tay trắng bệch nắm lấy hòn đá bên chân cô.

    "!"

    Ngân Tô lùi lại hai bước, rút ống thép ra và đập xuống.

    * * *

    * * *

    "Khụ khụ khụ.." Bạch Lương Dịch bị ai đó đánh thức, ho mạnh và nôn ra mấy ngụm nước.

    Tầm nhìn mờ mịt dần trở nên rõ ràng, trước mắt anh là vài khuôn mặt trắng bệch, xếp thành vòng tròn trên đầu anh, hốc mắt đen ngòm 'nhìn' anh, áp lực kỳ quái như núi Thái Sơn đè lên Bạch Lương Dịch.

    Bạch Lương Dịch có cảm giác họ sắp 'ăn' và anh chính là bữa ăn đó.

    Toàn thân ướt sũng, Bạch Lương Dịch chỉ cảm thấy tay chân lạnh ngắt, đầu óc trống rỗng trong giây lát, nỗi sợ hãi tràn ngập trong lòng, chẳng lẽ anh sẽ chết trong phó bản này?

    Tuy nhiên, suy nghĩ này chưa kịp hoàn thành thì anh phát hiện bên cạnh còn có một người, bóng dáng mờ mờ nhưng quen thuộc, Bạch Lương Dịch thử gọi: "Cô Lộ?"

    Ngân Tô cười, không biết là cảm thán hay khen ngợi: "Anh thật may mắn."

    Bạch Lương Dịch: "..."

    Cứ coi như cô ấy đang khen mình.

    Bạch Lương Dịch nuốt nước bọt, chỉ vào vòng người trên đầu: "Chuyện này là sao?"

    "Ồ, các chị muốn nhìn anh."

    "?"

    Sao cô lại gọi quái vật trong phó bản là chị được?

    Và cô chắc chắn họ không định biến chúng ta thành bữa ăn chứ?
     
    NoctorHoa Nguyệt Phụng thích bài này.
  9. Bunmincha

    Bài viết:
    0
    Chương 142: Làng Vĩnh Sinh (32)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ngân Tô đứng dậy, những khuôn mặt kia tản ra. Lúc này, Bạch Lương Dịch mới nhìn rõ những người đó đều mặc áo cưới, là các cô dâu..

    Các cô dâu có chút không cam lòng, không muốn bỏ qua món ăn ngon tự dâng đến miệng. Nhưng khi nhìn thấy Ngân Tô, từ "trả thù" lại hiện lên, đè nén sự thèm khát của họ.

    "Sao anh lại từ dưới nước lên?" Ngân Tô quay lại chỗ bia đá, "Thật đáng sợ."

    "..."

    Anh cũng không muốn từ dưới nước lên! Hơn nữa, trông cô cũng không có vẻ gì là bị dọa sợ cả!

    Trước đó, anh đã bò qua hang động, phát hiện chỉ có Gã Béo và Trương Dương, mà Trương Dương đã đi vào một lối khác, thoáng chốc đã biến mất.

    Gã Béo chửi rủa rồi đi theo, anh không đợi được người chơi phía sau, đành phải đi theo hướng Trương Dương biến mất.

    Sau đó, anh bị quái vật tấn công.

    Quái vật đông và hung dữ, anh bị truy đuổi khắp nơi, cuối cùng gặp Trương Dương nằm bất động trên đất, toàn thân đầy máu.

    Trương Dương nói là do Gã Béo làm, Bạch Lương Dịch tất nhiên không tin, anh cũng không định cứu Trương Dương, nhưng dù đi hướng nào, cuối cùng anh cũng quay lại chỗ Trương Dương.

    Bạch Lương Dịch định giết Trương Dương, và anh thực sự đã ra tay, Trương Dương thậm chí không phản kháng.

    Nhưng khi anh quay lại lần nữa, người nằm trên đất là Gã Béo.

    Anh khó khăn lắm mới tìm được Trương Dương, ai ngờ Trương Dương lại mạnh lên, trong lúc đánh nhau, anh rơi vào một cái hố, khi tỉnh lại thì thấy.. một vòng khuôn mặt.

    Không chết dưới tay NPC, suýt nữa bị dọa chết.

    Trương Dương từ đầu đã có ý đồ xấu, sau này thiết kế giết họ cũng là bình thường.

    Dù sao thì đồ cưới cũng phải chết.

    Ngân Tô tỏ ra thông cảm với Bạch Lương Dịch, "Thế còn Trương Dương?"

    "Không biết." Trương Dương lúc đó cũng bị anh làm bị thương nặng, nhưng sống chết thế nào thì anh không rõ.

    Bạch Lương Dịch kể xong chuyện của mình, phát hiện bia đá trước mặt Ngân Tô có chút quen thuộc, tim đập mạnh: "Cô đang làm gì vậy?"

    "Rửa bia."

    "..."

    Cô luôn làm những việc mà anh không hiểu.

    * * *

    * * *

    Ngân Tô dùng cung điện để di chuyển bia đá đến chỗ bằng phẳng, rồi mang chiếc hộp gỗ lại gần, chiếu đèn pin vào những cái tên trên bia đá, "Tên của các ngươi là gì?"

    Cô dâu bị Ngân Tô nhìn lắc đầu: "Không nhớ."

    "..."

    Cô không từ bỏ, nhìn sang cô dâu bên cạnh, nhưng cô dâu đó cũng lắc đầu.

    Ngân Tô quét ánh mắt qua những cô dâu này, vẻ mặt mơ hồ của họ không giống như đang giả vờ.

    Họ thực sự không nhớ tên mình.

    Cũng đúng, họ thậm chí không nhớ nhà mình, chỉ nhớ mối thù sâu đậm.

    Ngân Tô nhìn hàng trăm cái tên trên bia đá, chìm vào im lặng, chẳng lẽ phải xóa hết?

    Không nghĩ ra được dụng cụ nào có thể dùng, Ngân Tô cảm thấy công việc này khá lớn.

    Ngay sau đó, Ngân Tô nghĩ đến kỹ năng.

    【Cô dâu·? 】

    【Cô dâu·Trương Tiểu Phân】

    【Cô dâu·? 】

    【Cô dâu·Tiền Đa】

    Ngân Tô: "?"

    Sao có cái hiện tên, có cái không?

    Ngân Tô nhíu mày suy nghĩ một lúc, nhận ra những cái tên hiện ra đều là những cái cô vừa thấy trên bia đá, có ấn tượng.

    Vì vậy, cô cẩn thận nhìn lại những cái tên trên bia đá một lần nữa, rồi sử dụng kỹ năng lần nữa.

    Quả nhiên, lần này tất cả các tên đều hiện ra.

    Kỹ năng không đủ cấp độ để hiển thị nội dung, nhưng nếu cô đã thấy hoặc biết về nội dung liên quan.. kỹ năng sẽ hiển thị.

    Ngân Tô không nghiên cứu kỹ năng nhiều, mà bắt tay vào việc chính.

    Khi Ngân Tô xóa tên đầu tiên, cô ngay lập tức cảm nhận được sức mạnh của cô dâu đó tăng vọt, bộ áo cưới tối màu dường như trở nên tươi sáng hơn.

    Cô dâu cảm nhận rõ ràng hơn Ngân Tô, cô nhìn chằm chằm vào đôi tay với móng tay dài quá mức của mình, khuôn mặt lộ rõ vẻ vui mừng.

    Cô không còn cảm giác bị trói buộc, cơ thể tràn đầy sức mạnh, cô cảm thấy mình có thể đấu với Ngân Tô..

    "Ngươi có thể chọn ra mắt của mình không?" Ngân Tô cười hỏi.

    Cô dâu run rẩy, trong đầu không tự chủ nhớ lại cảnh tượng thảm khốc của đồng bọn vừa chết.

    Cô dâu quái vật sợ mạnh hiếp yếu ngay lập tức kìm nén ý định ra tay, cúi đầu đi đến chiếc hộp, nhìn vào những chiếc lọ thủy tinh bên trong, lần này cô dễ dàng cảm nhận được mắt của mình ở lọ nào.

    Cô dâu chọn ra mắt của mình, mở nắp lọ, như nhét viên bi, cô nhét mắt vào hốc mắt.

    Xác định phương pháp này hiệu quả, Ngân Tô tiếp tục xóa từng tên còn lại.

    Mỗi cô dâu đều tìm được mắt của mình trong chiếc hộp, sau khi nhét mắt vào hốc mắt, họ trông không còn đáng sợ nữa.

    Ngân Tô thử xóa tên của những cô dâu không có mặt ở đây, xem liệu những cô dâu sắp biến mất có thể xuất hiện không.

    Thí nghiệm chứng minh - không thể.

    Ngân Tô từ bỏ việc thử nghiệm, vỗ tay thu hút sự chú ý của những cô dâu đang phấn khích vì khôi phục sức mạnh, nở nụ cười đẹp: "Các chị, bây giờ ta sẽ dẫn các chị đi trả thù!"

    "Khà khà khà, giết hết bọn chúng!" Các cô dâu hưởng ứng nhiệt tình.

    * * *

    * * *

    Bạch Lương Dịch chống một cây gậy gỗ, đi theo sau Ngân Tô và đám cô dâu quái vật, tâm trạng vô cùng phức tạp.

    Ngân Tô ở phía trước ôm con mèo đen, hoàn toàn không có ý thức của người chơi, trông như một tên ác bá dẫn quân ra trận.

    Việc lợi dụng NPC là rất phổ biến, nhưng NPC không đáng tin, suy nghĩ của họ nhảy vọt, có thể giây trước thấy bạn nói có lý, giây sau đã muốn giết bạn, và họ không có tinh thần hợp tác.

    Đi cùng NPC giống như nhảy múa trên lưỡi dao, chỉ cần sơ suất một chút là sẽ gặp rắc rối.

    Một số người chơi gan dạ và có thực lực cũng có thể trà trộn vào đội ngũ NPC để thu thập thông tin hoặc gây xích mích giữa các NPC.

    Nhưng Bạch Lương Dịch, người đã thấy nhiều, vẫn lần đầu tiên chứng kiến cảnh tượng này, người chơi dẫn theo NPC đi gây rắc rối..

    Khiến người ta rất khó phân biệt ai là người chơi, ai là NPC.

    Bạch Lương Dịch nhìn hướng đi của cô, đoán rằng cô đã biết chuyện về từ đường. Nhưng họ chưa đến từ đường thì đã thấy vài dân làng mặc áo trắng, cầm đuốc, khoác lụa đỏ đi về phía này.

    Hai bên gặp nhau trên đường làng.

    Ngân Tô nhìn thấy họ, mắt sáng lên, cảm giác như "được trời cho".

    Dân làng đầu tiên ngẩn ra, sau đó nhìn thấy đám cô dâu phía sau Ngân Tô, mặt họ lập tức tái nhợt.

    "À.." Ngân Tô cười dưới ánh mắt kinh hoàng của đối phương, "Thật trùng hợp, đang tìm các ngươi, không ngờ mọi người lại đến đón chúng ta."

    Tiếng cười trong trẻo của cô gái như những chiếc gai nhọn đâm vào lòng họ, nỗi sợ hãi từ bóng tối lan ra, ánh đuốc sáng cũng không thể xua tan cái lạnh xung quanh.

    "Sao họ lại xuất hiện cùng nhau.." Một dân làng muốn lùi lại: "Họ đến để giết chúng ta."

    "Đừng sợ, họ không thể đến gần chúng ta." Một dân làng khác túm lấy người đang cố lùi lại, hét lớn.

    Các cô dâu tuy kích động nhưng thực sự không dám tiến lên, chỉ dùng ánh mắt oán hận nhìn họ.

    Ngân Tô nhìn vào lụa đỏ khoác trên người họ, khẽ tặc lưỡi, cúi đầu bắt đầu lục lọi cung điện.

    - -Chào mừng đến địa ngục của ta--
     
    NoctorHoa Nguyệt Phụng thích bài này.
  10. Bunmincha

    Bài viết:
    0
    Chương 143: Làng Vĩnh Sinh (33)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    【Thẻ màu: Đổi màu yêu thích cho vật phẩm yêu quý nhé~】

    【Giới hạn sử dụng: Chỉ áp dụng cho vật phẩm】

    【Số lần sử dụng: 1】

    Ngân Tô cầm một cuốn thẻ màu, cô chọn một tấm màu xanh lá và hướng thẻ màu về phía dân làng đối diện.

    Dân làng đang bàn cách thoát thân, đột nhiên lụa đỏ trên người họ, bao gồm cả quần áo, đều biến thành màu xanh lá. Gần như cùng lúc, vẻ mặt e dè của đám cô dâu đối diện chuyển thành nụ cười nham hiểm, họ lao về phía dân làng.

    Một đám dân làng toàn thân xanh lá và một đám cô dâu mặc áo cưới đỏ tươi đánh nhau, cảnh tượng trông thật buồn cười.

    "Màu phối kinh điển vẫn là đỏ và xanh lá." Ngân Tô hài lòng ngắm nhìn tác phẩm của mình.

    "..."

    Bạch Lương Dịch nhìn đám dân làng bị cô dâu đuổi chạy tán loạn, di chuyển đến bên cạnh Ngân Tô, "Đạo cụ này.. là đạo cụ trong cửa hàng?"

    Anh từng thấy đạo cụ này trong cửa hàng, nó chỉ có thể thay đổi màu sắc của vật phẩm, ngoài ra không có tác dụng gì khác.

    Nó chỉ bán với giá 20 điểm trong cửa hàng, rõ ràng cửa hàng cũng thấy nó không có nhiều tác dụng.

    Ai ngờ lại có thể dùng như thế này..

    Ngân Tô gật đầu: "Ừ."

    Bạch Lương Dịch nhìn cuốn thẻ màu dày cộp của cô, một lúc sau mới thốt ra: "Cô có nhiều điểm đến mức không biết tiêu vào đâu à?"

    Thẻ màu được bán theo số lượng màu, cô đã sưu tập đủ tất cả các màu sao? Điều này tốn bao nhiêu điểm?

    Ngân Tô nghĩ đến số điểm còn lại của mình: "Không nhiều."

    Bạch Lương Dịch: "..."

    Không nhiều mà cô còn mua thứ này.. Được rồi, nó cũng có tác dụng.

    Nhưng không có người chơi bình thường nào lại dùng điểm để mua thứ này!

    Một tấm thẻ màu 20 điểm, một cuốn thì bao nhiêu điểm?

    * * *

    * * *

    Dân làng mất đi lá chắn bảo vệ rõ ràng không phải đối thủ của đám cô dâu đã được giải phong ấn, chẳng mấy chốc đã nằm la liệt.

    "Các chị, chỉ là món khai vị thôi, đừng lãng phí thời gian, đi thôi." Ngân Tô bước tới, gọi đám cô dâu đang hăng hái ăn uống đứng dậy.

    Đám cô dâu có lẽ thấy Ngân Tô nói có lý, lau máu trên miệng, đứng dậy đi theo Ngân Tô.

    Bạch Lương Dịch: "..."

    Bạch Lương Dịch hít một hơi, chống gậy đi theo.

    Ngân Tô đi ngang qua nhà chị họ của Trương Dương, tiện thể vào xem.

    Đám cô dâu đang phá phách khắp nơi, còn Ngân Tô thì đi quanh phòng của cô dâu.

    Phòng cô dâu được trang trí lộng lẫy hơn những nơi khác, Ngân Tô còn phát hiện nhiều vết máu trên sàn và một chiếc kéo dính máu trên bàn.

    Ngân Tô tiện tay cầm chiếc kéo dính máu, hỏi Bạch Lương Dịch đang lục lọi bên cạnh: "Cưới hỏi có của hồi môn, vậy có sính lễ không?"

    "Không nhất thiết, đối tượng cưới của cô dâu không phải người bình thường." Ai biết được cái gọi là thần núi của dân làng là thứ gì, nó có tuân theo quy trình cưới hỏi của con người không? Bạch Lương Dịch ngừng lại một chút, nói: "Nhưng cũng có thể có, cô nghĩ chìa khóa vượt qua liên quan đến sính lễ?"

    Ngân Tô: "Chúng ta là của hồi môn, vậy đối ứng với chúng ta không phải là sính lễ sao?"

    Bạch Lương Dịch suy nghĩ một chút: "Cũng có thể, nhưng sính lễ là gì?"

    Ngày đầu tiên họ thu thập được ít manh mối, cốt truyện nền tảng cũng chưa rõ ràng. Ai ngờ Ngân Tô lại phát huy vượt trội, làm cả làng náo loạn. Ngày thứ hai trong hang động thì lãng phí..

    Tiến độ của phó bản này quá kỳ lạ, họ hoàn toàn mù mịt về chìa khóa vượt qua.

    Ngân Tô cũng không có manh mối: "Không biết, lát nữa hỏi dân làng hoặc cô dâu xem sao."

    Bạch Lương Dịch: "..."

    Cô đúng là biết cách hỏi.

    Nhà chị họ của Trương Dương không có gì thu hoạch, Ngân Tô gọi đám cô dâu đang phá phách quay lại, rầm rộ đi về hướng từ đường.

    Trên đường lại gặp một nhóm dân làng, họ dường như chuẩn bị bắt những món đồ cưới còn lại.

    Đã gặp rồi thì Ngân Tô lịch sự giữ họ lại.

    Nhưng lần này Ngân Tô bảo các cô dâu để lại một người sống.

    Ngân Tô bảo cô dâu kéo một dân làng lại: "Người trong làng đi đâu hết rồi?"

    "Đám cưới.. Đám cưới bắt đầu rồi."

    Ngân Tô nhướn mày: "Không phải ngày mai mới tổ chức Đám cưới sao?"

    Dân làng: "Đã.. đã tổ chức sớm."

    "Vậy Đám cưới tổ chức ở đâu?" Ngân Tô ngồi xổm trước mặt dân làng, giọng nhẹ nhàng: "Mời ta đi tham dự với nhé."

    Dân làng quỳ trên đất: "..."

    Lần này dân làng không chịu mở miệng.

    Ngân Tô lập tức không vui, ấn anh ta xuống đất, giọng lạnh lùng: "Các ngươi không phải là người hiếu khách sao? Đám cưới là chuyện vui lớn, sao có thể không mời khách cùng chia sẻ niềm vui? Các ngươi ích kỷ vậy sao?"

    Dân làng: "?"

    Mặt dân làng bị ép xuống đất không thể động đậy, nhưng lời nói lại rất cứng rắn: "Ngươi.. chỉ là của hồi môn!"

    Ngân Tô cười: "Của hồi môn thì càng phải tham gia Đám cưới chứ?"

    Ngân Tô ra hiệu cho cô dâu bên cạnh, cô dâu ngay lập tức hiểu ý, kéo một dân làng khác lại.

    Máu bắn lên mặt dân làng, tầm nhìn bị nhuốm đỏ không rõ ràng, nhưng bên tai là tiếng kêu thảm thiết của đồng bọn, cơ thể anh ta không tự chủ được mà run lên.

    Tiếng kêu liên tục vang lên, như âm thanh ma quái quanh quẩn bên tai.

    Cơ thể dân làng run rẩy dữ dội hơn, không chịu nổi nữa mà hét lên: "Mời các ngươi tham dự Đám cưới.."

    "?" Dễ dàng vậy sao? "Chỉ thế thôi? Không có thiệp mời gì à?"

    "Không có."

    Ngân Tô không tin, cuối cùng dùng cách tương tự để hỏi những dân làng khác và nhận được câu trả lời giống nhau, đành phải tin.

    * * *

    * * *

    Từ đường.

    Ánh nến chiếu sáng cả từ đường như ban ngày.

    Trưởng làng đứng ở trung tâm, giữa từ đường rộng lớn đặt một chiếc quan tài.

    Cô dâu mặc áo cưới, đầu đội khăn voan ngồi trong quan tài, xung quanh quan tài treo đầy lụa đỏ, vừa vui vẻ vừa kỳ quái.

    Bên cạnh quan tài là bàn thờ, trên bàn phủ một tấm vải đỏ.

    Phía sau trưởng làng là dân làng quỳ rạp xuống đất, hai tay úp lên, trán chạm đất, thành kính như tín đồ.

    Hàng dân làng kéo dài đến tận cửa từ đường, nhìn ra ngoài không thấy điểm cuối.

    Trong từ đường yên tĩnh, chỉ có tiếng nến đỏ cháy.

    Một dân làng từ ngoài chạy vào, thì thầm vào tai trưởng làng: "Trưởng làng, họ vẫn chưa về. Những món đồ cưới không biết chạy đi đâu, không tìm thấy họ.. sắp đến giờ rồi, đồ cưới không đủ.. có thể mời thần núi không?"

    Trưởng làng nhíu mày: "Hiện tại có bao nhiêu món đồ cưới?"

    "Chỉ có ba."

    "Thêm món đồ cưới đã chết trước đó là bốn, còn thiếu một." Trưởng làng quay lại, nhìn dân làng quỳ dưới đất, dường như đưa ra quyết định đau lòng: "Không còn cách nào khác, chỉ có thể làm vậy."

    Họ tổ chức Đám cưới sớm, đồ cưới không đủ một nửa, rất có thể không mời được thần núi. Bây giờ không bắt được đồ cưới khác, chỉ có thể chọn từ dân làng.

    Trưởng làng nhanh chóng chọn một dân làng làm đồ cưới.

    "Không.. không muốn!" Người đó muốn chạy, nhưng bị dân làng bên cạnh giữ lại.

    "A Trụ, tất cả vì làng." Dân làng nâng món đồ cưới được chọn lên, "Ngươi vì mọi người, chúng ta sẽ nhớ ngươi."

    "Không.."
     
    NoctorHoa Nguyệt Phụng thích bài này.
Trạng thái chủ đề:
Đã bị khóa
Trả lời qua Facebook
Đang tải...