Truyện Ma [Dịch] Chào Mừng Đến Với Địa Ngục Của Ta - Mặc Linh - Từ Chương 65

Discussion in 'Box Dịch - Edit' started by Bunmincha, Mar 5, 2025.

  1. Bunmincha

    Messages:
    0
    Chương 402: Chuyến tàu không bao giờ đến ga (40)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Bà mẹ hét lên một tiếng thảm thiết, bay ra khỏi nhà vệ sinh, đập vào vách toa phía sau, rơi xuống hành lang.

    Vô số 'rắn đen' vặn vẹo từ cửa nhà vệ sinh tranh nhau lao ra, như một bức tường bóng tối.

    Bà mẹ lăn một vòng trên đất, chưa kịp đứng dậy, vai đã nặng trĩu, cả người lại nằm sấp xuống, mặt vùi vào vũng máu trên hành lang.

    Bà nghe thấy một giọng nói nhẹ nhàng từ trên đầu: "Chào tạm biệt con của cô đi."

    "..."

    Bà mẹ rõ ràng không có nhiều tình cảm với 'con', chỉ muốn vùng vẫy chạy trốn, không quan tâm đến 'con' đã chết.

    Ngân Tô đánh bà mẹ một trận, đợi cô ta ngoan ngoãn, kéo cô ta vào toa.

    Ánh sáng chiếu qua, những 'rắn đen' vặn vẹo, bà mẹ vừa giận vừa sợ, không biết những thứ quái dị này từ đâu ra.

    Chỉ là bản năng cảm thấy chúng rất đáng sợ.

    Ngân Tô mở ấm đun nước vàng rực, nhét bà mẹ vào trong.

    Bà mẹ là quái vật phi nhân, cơ thể cực kỳ dẻo dai, có thể gấp lại vô hạn, rất dễ bị nhét vào.

    Ngân Tô dùng đèn pin chiếu vào miệng ấm: "Cô là nhân viên trên tàu này?"

    Không có động tĩnh từ ấm đun nước.

    Ngân Tô chống cằm bằng một tay, ngón tay nhẹ nhàng chạm vào má, giọng điệu thản nhiên: "Cô không trả lời cũng không sao, nhưng bạn tôi thì khác, nó rất muốn ăn khuya."

    Quái tóc lập tức bò lên miệng ấm, thò vào bên trong.

    Giọng bà mẹ hoảng loạn vang lên: "Phải!"

    Ngân Tô kéo Quái tóc ra, tiếp tục hỏi: "Cô chết như thế nào?"

    Miệng ấm lộ ra đôi mắt đỏ rực: "Tôi chưa chết!"

    Ngân Tô đưa tay móc mắt bà ta, quái vật hét lên, co rút vào trong ấm, nhưng ấm đun nước chỉ lớn như vậy.

    Ngân Tô cầm mắt của bà ta, đặt ở miệng ấm 'nhìn' bà ta: "Đây gọi là chưa chết? Người bình thường nào có thể móc mắt ra được?"

    "..."

    Người bình thường nào lại đi móc mắt người khác!

    Ngân Tô ném mắt trở lại ấm đun nước, thở dài: "Cô quên mình chết như thế nào rồi sao? Còn trẻ mà đã không nhớ nổi kẻ thù của mình, thật đáng thương.."

    "Sao tôi có thể quên!" Giọng bà mẹ đầy oán hận cắt ngang lời Ngân Tô, gần như hét lên: "Là Vương Hiên! Chính hắn.. chính hắn đã hại tôi thành thế này!"

    "Trưởng tàu?" Ngân Tô nhớ trên thẻ tên của trưởng tàu, ngoài chữ 'trưởng tàu', còn có hai chữ nhỏ là Vương Hiên.

    "Trưởng tàu?"

    Bà mẹ lặp đi lặp lại ba chữ này, sau đó cười quái dị: "Hắn tính là trưởng tàu gì!"

    "Vậy là hắn giả mạo?"

    "..."

    "Cô có thù oán gì với ông ta, kể tôi nghe xem." Ngân Tô làm bộ nghe kể chuyện, "Nếu cô kể hay, có khi tôi giúp cô báo thù đấy."

    Trong ấm chỉ có một tiếng cười lạnh.

    Bà mẹ rất hiểu, không thể dễ dàng tin vào lời hứa của người khác. Dù bị Quái tóc nhìn chằm chằm, bà ta cũng không nói thêm một lời.

    Ngân Tô không hỏi thêm được gì từ bà mẹ, cũng không ép hỏi.

    Ngân Tô nhốt bà mẹ trong ấm đun nước, không để ý đến cô ta nữa, nằm trên ghế, lấy ra chiếc điện thoại thông minh đặc biệt vừa trúng.

    Chiếc điện thoại màu đen giống như điện thoại bình thường, không có thiết kế đặc biệt.

    【Điện thoại thông minh đặc biệt·Chưa biết: Nó có tất cả các chức năng của một chiếc điện thoại. 】

    【Hạn chế sử dụng: Chỉ trong phó bản】

    【Số lần sử dụng: Không giới hạn】

    Lại là cấp độ chưa biết.

    Giống như chiếc điện thoại được bán trong cửa hàng của thế giới thực.

    Nhưng chiếc điện thoại mua trong cửa hàng chỉ có thể sử dụng trong thế giới thực, giống như các vật phẩm khác của thế giới thực, không thể mang vào trò chơi.

    Thiết bị điện tử xuất hiện trong phó bản chắc chắn là do cốt truyện yêu cầu, nếu không cần thiết sẽ không xuất hiện.

    Nhưng chiếc điện thoại này có thể mang vào bất kỳ phó bản nào để sử dụng.

    Màn hình không bị khóa, Ngân Tô nhấn vào, trang hiển thị một hộp thoại.

    【Có muốn liên kết và kích hoạt tài khoản của người dùng hiện tại không? Có/Không】

    【Có. 】

    Hộp thoại biến mất, xuất hiện một vòng tròn xoay.

    Một phút sau, vòng tròn biến mất, màn hình vào trang chờ, giống hệt giao diện điện thoại của cô trong thế giới thực.

    Cô nhấn vào ứng dụng Cấm Kỵ, quả nhiên là bảng điều khiển cá nhân và trang chủ của cô.

    Nhưng khác ở chỗ, cô có thể mở diễn đàn và danh sách bạn bè.

    Diễn đàn chỉ có quyền duyệt.

    Danh sách bạn bè.. tất cả đều ở trạng thái xám, nhấn vào sẽ hiện thông báo 'Đối phương không trực tuyến, không thể gửi tin nhắn'.

    Nếu có người chơi khác cũng sở hữu điện thoại có thể sử dụng trong phó bản, thêm bạn bè, có lẽ có thể trò chuyện..

    Phải biết rằng cách liên lạc của người chơi trong phó bản rất nguyên thủy, hoặc là hét lên, hoặc là để lại dấu hiệu, truyền giấy.

    Hoặc như Ngân Tô trước đây, dùng đạo cụ có thể chiếu chữ.

    Nhưng chiếu chữ rất nguy hiểm, vì nó không chỉ thu hút người chơi đồng minh, mà còn thu hút kẻ thù và quái vật.

    Rõ ràng có chức năng bạn bè, nhưng trong phó bản lại không mở cho người chơi sử dụng, chỉ dùng để giao dịch và liên lạc trong thế giới thực.

    Trò chơi cố tình như vậy.

    Ngân Tô thoát khỏi ứng dụng Cấm Kỵ, mở chức năng cơ bản là máy ảnh.

    Cô chụp một bức ảnh trong toa, trong bức ảnh tối, Tiểu Thuần co ro trên ghế, Quái tóc cuộn quanh ghế, nhìn chằm chằm vào cô.

    Ngân Tô chụp thêm một bức ảnh của bà mẹ trong ấm đun nước.

    Quái vật và quái vật phi nhân đều có thể chụp được.

    Ngân Tô chuyển sang camera trước, giơ tay làm dấu chữ V, chụp một bức ảnh tự sướng.

    Khi Ngân Tô xem lại ảnh, phát hiện Quái tóc từ trên đầu cô thò ra, vươn hai sợi tóc, tạo thành hình trái tim.

    "..."

    Ngân Tô kiểm tra các chức năng khác của điện thoại.

    Cô còn phát hiện vài trò chơi nhỏ, trông như được sao chép trực tiếp từ các trò chơi đơn giản trong thế giới thực.

    Như trò chơi xếp hình, rắn săn mồi, chạy trốn khỏi đền, xếp gạch Nga, nhịp điệu..

    Chiếc điện thoại mua trong cửa hàng không có những cấu hình này.

    Có lẽ là sợ người chơi trong phó bản đánh quái vật chán, nên cung cấp vài trò chơi để giết thời gian?

    Thật là chu đáo!

    Khi Ngân Tô chuẩn bị chơi một trò chơi, đột nhiên nghe thấy tiếng khóc nhỏ của trẻ sơ sinh.

    "Bốp!"

    Ấm đun nước phát ra tiếng va chạm.

    Ngân Tô giơ tay giữ nắp ấm, nhìn về một hướng.

    Tiếng khóc của trẻ sơ sinh phát ra từ trên nóc toa.

    【Trên tàu sẽ không xuất hiện tiếng khóc của trẻ con, nghe thấy tiếng khóc hãy lập tức tìm ra nó và giết chết nó. 】

    Ngân Tô ngẩng đầu nhìn lên nóc toa, cô nghe thấy vài tiếng động nhỏ, như có thứ gì đó đang bò trên đó..

    Tiếng khóc của trẻ sơ sinh từ xa đến gần.

    Chỉ trong chốc lát, Ngân Tô cảm thấy nó đã ở ngay trên đầu mình.

    Bà mẹ trong ấm đun nước như nghe thấy tiếng gọi, càng mạnh mẽ va vào nắp ấm, muốn ra ngoài.

    Tiếng khóc của trẻ sơ sinh vang lên trên đầu một lúc, nhanh chóng lại đi về hướng toa 02.

    Ngân Tô đi về phía cửa toa, tiếc là khi cô đến gần cửa toa, đã không còn nghe thấy tiếng khóc.

    Ngân Tô giơ tay chạm vào cửa toa.

    Cửa đóng.

    - -Chào mừng đến với địa ngục của ta--
     
    Noctor likes this.
  2. Bunmincha

    Messages:
    0
    Chương 403: Chuyến tàu không bao giờ đến ga (41)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sau khi tiếng khóc của em bé biến mất, ấm đun nước cũng trở nên yên tĩnh.

    Có vẻ như đứa trẻ đó chính là con của bà mẹ già bị mất tích.

    Thật đáng thương..

    Mẹ con chia lìa.

    Trưởng tàu Vương Hiên.. Bà mẹ già nói "ông ta tính là trưởng tàu gì", quy định đầu tiên khi đi tàu D4444 là "không có trưởng tàu".

    Vương Hiên rất có thể không phải là trưởng tàu.

    Vậy ông ta là ai? Tại sao có thể giả mạo làm trưởng tàu?

    Trong một khoảng thời gian sau đó, Ngân Tô không gặp phải chuyện gì kỳ lạ nữa, cô nằm nghỉ trên ghế.

    Trong toa xe tối om, chỉ còn lại tiếng ầm ầm của đoàn tàu đang chạy.

    Cô gái nằm trên ghế dường như đã ngủ say, ấm đun nước trên bàn nhỏ bị mở ra lặng lẽ, nhưng thứ bên trong chưa kịp ra ngoài thì đã bị một lực đẩy trở lại.

    Xào xạc..

    Trong bóng tối, dường như có thứ gì đó đang di chuyển.

    Cửa toa xe chìm trong bóng tối mở ra không một tiếng động.

    Những bóng đen nặng nề bước vào từ cửa toa xe, họ di chuyển lặng lẽ về một hướng nào đó trong toa xe.

    Khi bóng đen đầu tiên tiến gần đến cô gái nằm trên ghế, nó quan sát một lúc rồi đưa tay bóp cổ cô gái.

    Động tác của bóng đen nhanh, chuẩn và mạnh, chỉ cần một cái là có thể bóp nghẹt cô..

    Tuy nhiên, ngay giây tiếp theo, bóng đen cảm thấy cổ mình bị siết chặt, một lực kéo cổ nó lên cao, chân rời khỏi mặt đất, cảm giác mất trọng lượng và ngạt thở cùng lúc ập đến.

    Mái tóc gần như hòa vào bóng tối không biết từ lúc nào đã rủ xuống bên cạnh những bóng đen đó.

    Khi bóng đen đầu tiên bị treo lên trần nhà, chúng đồng loạt hành động, cuốn lấy tứ chi của những bóng đen khác và kéo lên trần nhà.

    Những bóng đen phát ra tiếng kêu ngắn ngủi.

    Sự yên tĩnh trong toa tàu bị phá vỡ.

    Cô gái nằm trên ghế mở mắt nhìn một cái, rồi nhanh chóng nhắm mắt lại, còn xoay người, quay mặt về phía cửa sổ, không thèm nhìn thêm lần nào.

    Nửa đêm không ngủ, chạy sang toa người khác để đi dạo làm gì.

    * * *

    * * *

    Ngân Tô sáng hôm sau mới biết, đêm qua chỉ có cô và cô gái áo đen ở toa 03 bị quái vật tấn công.

    Những con quái vật hoàn toàn phớt lờ Cát Sơn cùng toa, chỉ tấn công cô gái áo đen.

    Cô và cô gái áo đen có điểm chung gì?

    Tại sao lại thu hút quái vật?

    Ngân Tô suy nghĩ một lúc, đoán ra lý do.

    Cơ quan nội tạng.

    Cô chưa từng dùng cơ quan nội tạng để giao dịch bất cứ thứ gì, nên nội tạng của cô vẫn còn nguyên vẹn.

    Cô gái áo đen cũng vậy.

    Khi mua vé, cô ấy dùng tiền cấm kỵ của mình, trên người cô ấy chắc vẫn còn tiền cấm kỵ, nên khi mua thức ăn ở toa ăn uống, cô ấy cũng dùng tiền cấm kỵ.

    Còn về quy tắc..

    Theo mô tả của Cát Sơn cùng toa, những quy tắc đó không khó đối với cô ấy, cô ấy không thể thất bại vì chúng.

    Vậy điểm chung của họ có lẽ là nội tạng còn nguyên vẹn.

    Người chơi có nội tạng không nguyên vẹn sẽ không bị quái vật tấn công vào ban đêm..

    Nói vậy, thiết kế nhiều nhiệm vụ mất nội tạng trong trò chơi này là vì lợi ích của người chơi?

    Trò chơi có tốt bụng vậy không?

    * * *

    * * *

    "Đêm qua không ai bị quái vật tấn công."

    Ông Doãn từ toa sau đi tới, nghỉ ngơi một đêm nhưng sắc mặt vẫn không tốt.

    Thấy Ngân Tô trong toa, ông gật đầu chào cô, rồi kể những tin tức ông nghe được:

    "Còn có Nhạc Bình đã chết, giống như cái chết của Vu Khiết, bị lột da và nội tạng biến mất."

    Nhạc Bình được tìm thấy trong nhà vệ sinh giữa toa 08 và 09.

    Anh chàng cool của toa 09 nói rằng tối qua anh chỉ nghe thấy tiếng gõ, nhưng sau khi không có ai đáp lại, anh không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào nữa.

    Anh hoàn toàn không biết Nhạc Bình chết ở đó.

    Ngân Tô nhớ lại hai thứ tối qua, có lẽ một trong số đó là Nhạc Bình..

    Sắc mặt Thịnh Ánh Thu rất tệ, "Tối qua.. tôi suýt nữa cũng đi xem."

    Nếu cô đi xem, bây giờ có phải cô cũng giống như Nhạc Bình, trở thành một xác chết bị lột da và rỗng nội tạng.

    Mọi người đều bị tách ra vào ban đêm, chỉ có thể tự lo cho mình, không ai giúp được ai.

    Ông Doãn chỉ có thể an ủi Thịnh Ánh Thu vài câu, sau đó ông nhìn quanh: "Cát Sơn đâu?"

    Cát Sơn?

    Khi Ngân Tô đến, cô không thấy Cát Sơn.

    Ông Doãn lúc đó không có ở đó, ông đi tìm người khác ở toa sau, cô còn tưởng Cát Sơn đi cùng ông Doãn ra phía sau.

    "Cát Sơn.." Thịnh Ánh Thu ngạc nhiên nhìn ông Doãn: "Anh ấy không đi cùng ông ra phía sau sao?"

    "Không."

    "Tôi thấy anh ấy đi theo sau ông mà." Thịnh Ánh Thu rất chắc chắn, Cát Sơn đi theo sau ông Doãn.

    Vì trước đó đi ra phía sau toa xe, đều là ông Doãn và Cát Sơn cùng đi.

    Thịnh Ánh Thu thấy Cát Sơn đi theo sau ông Doãn, cô cũng không thấy lạ.

    "Anh ấy không đi cùng tôi.." Ông Doãn nhìn dọc theo lối đi của toa xe, "Khi tôi quay lại cũng không gặp anh ấy."

    Cát Sơn đi đâu rồi?

    Ông Doãn: "Có phải anh ấy đi vệ sinh không?"

    Thịnh Ánh Thu tính toán thời gian: "Lâu như vậy, dù có đi vệ sinh cũng phải ra rồi.. không lẽ xảy ra chuyện gì?"

    "Đi xem thử đi." Ngân Tô nói rồi đi về hướng nhà vệ sinh.

    Ông Doãn: "..."

    Thịnh Ánh Thu: "..."

    Hai người vội vàng theo sau.

    Ngân Tô đi đến trước nhà vệ sinh, cửa đóng, cô gõ cửa nhưng không có ai trả lời.

    Ngân Tô thử đẩy cửa, không khóa.

    Cô thò đầu vào nhìn, "Không có ai."

    Đây là toa 03, còn có toa 04.. có lẽ ở nhà vệ sinh của toa 04?

    Mọi người lại đi đến nhà vệ sinh của toa 04.

    Bên trong có người..

    Nhưng không phải là Cát Sơn.

    Cô gái mặc áo choàng đen đứng trong nhà vệ sinh, và khi mở cửa, Ngân Tô đụng phải cô ấy.

    Ba người đứng chặn cửa nhà vệ sinh, cô gái áo choàng đen với chiếc mũ đen nhìn họ, dường như có chút nghi ngờ.

    Cô gái áo choàng đen: "Các bạn muốn dùng nhà vệ sinh cùng nhau à?"

    "..."

    Không phải vậy.

    Ông Doãn lịch sự hỏi: "Xin hỏi cô có thấy Cát Sơn không?"

    Cô gái áo choàng đen bước ra khỏi nhà vệ sinh, áo choàng đen trước ngực cô hơi nhô lên, có lẽ là ngón tay của cô.. chỉ về hướng toa ăn.

    Đi đến toa ăn?

    Sao lại thế?

    Ông Doãn cũng rất chắc chắn, khi ông đến không thấy ai..

    Khoan đã!

    Có thể Cát Sơn ở trong nhà vệ sinh khi ông đến, đợi ông đi qua rồi mới ra khỏi nhà vệ sinh.

    Nếu cô gái áo choàng đen vào nhà vệ sinh sau Cát Sơn, thì có thể hiểu được tại sao cô ấy biết Cát Sơn đi đâu.

    Ông Doãn và Thịnh Ánh Thu nhìn nhau, nhanh chóng đi về phía toa ăn.

    Trong toa ăn.

    Cát Sơn đứng trước quầy xem thực đơn, nhân viên phục vụ mỉm cười nhìn anh, ánh mắt tham lam và mong đợi, khiến nụ cười của cô ấy trông thật kỳ quái.

    Ông Doãn và Thịnh Ánh Thu lao tới, mỗi người giữ một cánh tay, kéo Cát Sơn ra khỏi quầy.

    Chỉ cần chưa gọi món, có thể rời khỏi toa ăn.

    Cát Sơn bị kéo ra khỏi toa ăn, đưa trở lại toa 04.

    "Ông Doãn?" Cát Sơn bị đẩy vào ghế, mặt đầy nghi ngờ: "Các bạn đang làm gì vậy?"

    Thịnh Ánh Thu: "Chúng tôi làm gì? Là anh đang làm gì? Anh vừa rồi ở toa ăn định gọi món, anh có biết không?"
     
    Noctor likes this.
  3. Bunmincha

    Messages:
    0
    Chương 404: Chuyến tàu không bao giờ đến ga (42)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nghe xong lời của Thịnh Ánh Thu, sắc mặt Cát Sơn thay đổi.

    Anh hoàn toàn không có ấn tượng gì về việc mình đã đi đến toa ăn.

    Đó là quy tắc..

    Cát Sơn lau mặt, cảm thấy sợ hãi, "Cảm.. cảm ơn!"

    Nếu không phải họ kéo anh trở lại, có lẽ bây giờ anh đã gọi món..

    Ông Doãn: "Quy tắc 'hãy nhớ bạn là ai' không chỉ đơn giản là mất trí nhớ, mà còn có thể khiến chúng ta làm những hành động bất thường, điều này không thể tránh được chỉ bằng cách nhắc nhở. Ngoài những nơi bắt buộc phải tách ra, chúng ta nên hành động cùng nhau để giám sát lẫn nhau."

    Những nơi bắt buộc phải tách ra..

    Không còn cách nào khác.

    Chỉ có thể dựa vào vận may của mỗi người.

    Thịnh Ánh Thu và Cát Sơn đều không có ý kiến.

    Ông Doãn còn hỏi tượng trưng Ngân Tô và cô gái áo choàng đen, vì suy nghĩ của những người này khó đoán, nếu không hỏi có thể họ sẽ cảm thấy bị thiếu tôn trọng.

    Ngân Tô tất nhiên không đồng ý, từ chối lời mời của ông Doãn.

    Cô gái áo choàng đen cũng lắc đầu, biểu thị rằng cô không muốn đi cùng họ.

    Tàu sắp vào ga, Ngân Tô không tiếp tục ở lại đây.

    * * *

    * * *

    [Lưu ý cho hành khách]

    1. Nếu hành khách ở ga Ma Quỷ muốn chơi trò chơi với bạn, hãy từ chối họ!

    2. Trưởng tàu ghét các vật màu xanh, đừng để trưởng tàu phát hiện bạn mang theo vật màu xanh.

    Về vật màu sắc, người chơi đã có kinh nghiệm, có thì vứt đi, không có thì tìm cách lấy từ quái vật mới lên ga.

    Nhưng về việc chơi trò chơi với hành khách ở ga Ma Quỷ..

    Thực tế cho thấy, từ chối hành khách ở ga Ma Quỷ chỉ khiến quái vật tức giận, chúng sẽ tấn công người chơi trong năm phút.

    Sau năm phút, quái vật sẽ trở lại bình thường.

    Nhưng đồng ý chơi trò chơi với quái vật thì thế nào, người chơi không dám thử dễ dàng.

    Từ chối quái vật, chỉ cần kiên trì năm phút là an toàn. Đồng ý chơi trò chơi, nhưng không biết quy tắc trò chơi là gì.

    Nếu lần này trò chơi không phải là trò chơi nhỏ như lần trước, thua chỉ bị lấy đi nội tạng, mà là trò chơi xem ai có thể cắt đầu người khác thì sao?

    Vì cẩn thận, không ai chết ở ga Ma Quỷ.

    * * *

    * * *

    [Lưu ý cho hành khách]

    1. Hãy chủ động nói chuyện với người cá và lăng mạ họ.

    2. Trưởng tàu thích các vật màu đen, hãy mang theo vật màu đen.

    Không ai chết ở ga Người Cá.

    * * *

    * * *

    [Lưu ý cho hành khách]

    1. Hãy chủ động chạm vào hành khách ở ga Bốn Mùa.

    2. Trưởng tàu thích các vật màu cam, hãy mang theo vật màu cam.

    Không ai chết ở ga Bốn Mùa.

    * * *

    * * *

    Mặc dù không có người chơi nào chết ở ga Người Cá và ga Bốn Mùa, nhưng có người đột nhiên rời đi, đứng ở một chỗ nào đó ngẩn ngơ, hoặc đang làm những hành động nguy hiểm khác.

    Dù họ có giám sát lẫn nhau, cũng không thể tránh được tình huống này.

    Vì mỗi lần tàu đến ga, người chơi phải ở trong toa của mình.

    Ga Bốn Mươi Bốn trên loa vẫn là "ga cuối", yêu cầu tất cả hành khách xuống tàu.

    Người chơi đã sử dụng quy tắc để giết một số quái vật, những quái vật đầu tiên lên tàu, chưa chết, cũng đã xuống tàu vì lấy được nội tạng, do đó số lượng quái vật trên tàu hiện tại không nhiều.

    Từ "ga cuối" đến "ga khởi đầu" vẫn là chế độ đại chiến với quái vật.

    Người chơi phải tự mình vượt qua khoảng thời gian này.

    Ngân Tô nhìn ra ngoài cửa sổ thấy ba chữ "ga Điên Rồ" xuất hiện lần nữa, lần này số hành khách lên tàu đã tăng lên 13 người.

    Nhiều hành khách như vậy, nếu không phải cô dọn dẹp thường xuyên, có lẽ toa xe đã đầy quái vật, giống như giờ cao điểm trên tàu điện ngầm.

    Ngân Tô đi sang toa bên cạnh xem xét.

    Ông Doãn, Thịnh Ánh Thu và Cát Sơn tuy trông mệt mỏi nhưng vẫn còn sức, có vẻ họ vẫn có thể chịu đựng được.

    Ngân Tô xác nhận họ vẫn còn sống, rồi quay lại toa của mình.

    Thời gian tàu dừng ở ga giảm xuống còn bốn phút.

    Trong vòng lặp thứ hai, thời gian dừng ở ga luôn là năm phút.

    Nếu tính theo quy luật giảm một phút mỗi vòng, họ vẫn còn thời gian. Chỉ sợ trò chơi không giảm thời gian theo quy luật này..

    Quái vật lên tàu chỉ có rất ít manh mối.

    Mục đích của những quái vật này không phải để cung cấp manh mối cho người chơi.

    Sự tồn tại của chúng chỉ nhằm giết người chơi.

    Khi trên tàu đầy quái vật, chúng cần lấy nội tạng của người chơi để xuống tàu..

    Dù mỗi người chơi có nhiều nội tạng, nhưng cũng không đủ cho nhiều quái vật như vậy.

    Người chơi mất một hai nội tạng sẽ không chết, nhưng nếu mất hết các nội tạng quan trọng thì sao?

    Người chơi phải đối phó với những quái vật này, nên không thể yên tâm tìm manh mối để xuống tàu.

    Rồi quái vật lên tàu ngày càng nhiều..

    Đây là một vòng luẩn quẩn.

    Ngân Tô nghĩ rằng manh mối để xuống tàu có lẽ nằm trong bảy giờ ban đêm.

    Nhưng vào ban đêm, toa xe đóng cửa, nếu người chơi phát hiện toa xe mở, thì cái chết đã gần kề..

    Dường như dù làm gì cũng là đường cùng.

    Tàu lại khởi hành.

    Nhân viên kiểm vé ở ga Điên Rồ vẫn là người mặc đồng phục xanh, sau khi kiểm vé xong, cô gái áo choàng đen đột nhiên xuất hiện ở toa 01.

    "Tôi có một manh mối." Cô gái áo choàng đen không chào hỏi, đi thẳng vào vấn đề: "Đổi không?"

    Ngân Tô: "Được thôi."

    Cô gái áo choàng đen: "Trưởng tàu Vương Hiên có một người vợ.."

    Vương Hiên không phải là trưởng tàu của chuyến D4444, chỉ là một nhân viên tàu bình thường, năng lực làm việc trung bình, nhưng luôn muốn trở thành trưởng tàu.

    Vợ của anh ta tên là Tần Tình, là đồng nghiệp của Vương Hiên.

    Hai người quen biết và thân thiết trong công việc, rồi bắt đầu hẹn hò.

    Trong thời gian hẹn hò, tình cảm của họ khá ổn định.

    Nhưng có lẽ vì quá ổn định, không còn cảm giác mới mẻ của thời kỳ yêu đương, Vương Hiên bắt đầu không yên phận, tán tỉnh các cô gái mới vào làm.

    Khi Tần Tình phát hiện ra điều này, hai người cãi nhau một trận, Vương Hiên xin lỗi và được Tần Tình tha thứ.

    Sau đó, họ bắt đầu bàn chuyện cưới xin.

    Sau khi kết hôn, Tần Tình nhanh chóng mang thai, vì sức khỏe yếu, phản ứng thai nghén quá mạnh, không thích hợp làm việc trên tàu, nên được chuyển sang vị trí khác.

    Vào ngày sinh nhật của Vương Hiên, Tần Tình muốn tạo bất ngờ cho anh, nên đã hỏi thăm đồng nghiệp cũ để biết chuyến tàu của Vương Hiên và mua vé lên chuyến tàu đó.

    Nhưng không ngờ, bất ngờ lại trở thành kinh hoàng.

    Tàu bị buộc phải dừng lại do sạt lở phía trước, đường sắt bị hỏng.

    Ban đầu, trong toa xe vẫn yên tĩnh, mọi người đều chờ đợi, nhưng hành khách nhanh chóng phát hiện không có tín hiệu, không thể gọi điện thoại.

    Giữa nơi hoang vắng, trời lại mưa, phía tàu không đưa ra thông tin chính xác, không có ai trấn an, chỉ bảo họ chờ đợi.

    Hành khách bắt đầu sợ hãi, tiếng ồn ngày càng lớn.

    Tần Tình cũng sợ hãi, định đi tìm Vương Hiên.

    Không ngờ lại bắt gặp Vương Hiên đang nắm tay một nữ đồng nghiệp, bôi thuốc cho cô ấy.

    Lúc đó, đã có một lần hành khách gây rối, có lẽ do tâm trạng mọi người không tốt, nhân viên tàu và hành khách xảy ra xung đột, trong lúc xung đột, tay của nữ đồng nghiệp bị thương.
     
    Noctor likes this.
  4. Bunmincha

    Messages:
    0
    Chương 405: Chuyến tàu không bao giờ đến ga (43)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Là đồng nghiệp, giúp đỡ khi đồng nghiệp bị thương là chuyện bình thường.

    Nhưng rõ ràng bên cạnh có đồng nghiệp nữ khác, và ánh mắt, cử chỉ của hai người này cho thấy mối quan hệ của họ không bình thường.

    Vương Hiên thấy cô, không hề hoảng hốt vì bị bắt gặp, ngược lại còn khó chịu hỏi tại sao cô mang thai mà còn lên tàu.

    Hai người nói qua nói lại rồi cãi nhau.

    Không biết ai ra tay trước, Tần Tình mang thai, cơ thể vốn đã không tiện, làm sao đánh lại Vương Hiên, trong lúc giằng co bị anh ta đẩy ngã.

    Người khác kéo họ ra, chuyện này mới tạm dừng.

    Tần Tình được đưa vào phòng nghỉ của nhân viên tàu, cô chưa ngồi lâu đã cảm thấy đau bụng.

    Vào nhà vệ sinh, cô phát hiện mình bị chảy máu.

    Cô sợ hãi.

    Cô nhờ người đi tìm Vương Hiên, nhưng anh ta không xuất hiện.

    Trên tàu có hành khách là nhân viên y tế, nhưng bị kẹt ở toa sau, có người đang đánh nhau ở đó, nhân viên y tế không thể qua được.

    Khi Tần Tình tỉnh lại, đứa bé đã không còn.

    Cô gái áo choàng đen dừng lại ở đây, không nói tiếp.

    "Hết rồi?"

    "Ừ."

    Tần Tình có lẽ là người mới trong ấm đun nước.

    Còn đứa bé bị sẩy thai.. có thể là tiếng khóc cô nghe thấy tối qua.

    Ngân Tô: "Giết trưởng tàu, tàu sẽ đến ga cuối."

    Cô gái áo choàng đen: "Trưởng tàu không thể giết."

    Ngân Tô cười: "Có lẽ chúng ta chưa tìm ra cách giết đúng."

    Toa 07.

    Pháp sư cầm một tờ giấy giống như tờ rơi.

    Tờ rơi giới thiệu về phong cảnh của từng ga, như cảnh thiên nhiên, địa điểm du lịch..

    Mặt sau của tờ rơi có một con dấu, nhưng con dấu bị máu làm mờ, không nhìn rõ hình dạng ban đầu.

    Pháp sư nhìn kỹ một lúc, cuối cùng nhận ra vài con số D4444 trên đó.

    Dưới con dấu có chữ "Kỷ niệm chương", bên cạnh còn có một dòng chữ nhỏ giải thích.

    [Khi bạn xuống tàu, có thể tìm nhân viên tàu để đóng dấu lên vé của bạn làm kỷ niệm.]

    Đóng dấu lên vé..

    Vé xuống tàu phải được đóng dấu sao?

    Vé được đóng dấu có phải là chìa khóa để vượt qua không?

    Con dấu ở đâu? Nhân viên tàu.. có phải trên người nhân viên tàu không?

    Mạch Tử cúi đầu ngồi bên cạnh pháp sư, trông không có gì bất thường, vẻ mặt bình thường, chỉ là không nói gì.

    "Đi xem họ đang làm gì." Pháp sư nói với Mạch Tử.

    "Được."

    Mạch Tử đứng dậy, đi về phía toa trước.

    Mạch Tử đi qua vài toa, nhanh chóng đến toa 04.

    Toa 04 trống rỗng, không có quái vật.

    Ông Doãn, Thịnh Ánh Thu và Cát Sơn ngồi ở vị trí giữa, cả ba đều quấn băng, trông có vẻ thảm hại.

    Cô gái áo choàng đen ngồi ở vị trí gần cửa sổ, dường như đang nghỉ ngơi.

    "Mạch Tử?" Ông Doãn thấy Mạch Tử xuất hiện ở cửa, gọi một tiếng.

    Mạch Tử bước tới, vẻ mặt không khác gì trước đây, cẩn thận và có chút dè dặt: "Các bạn không sao chứ?"

    "Không sao." Ông Doãn trả lời, đầu quấn nhiều vòng băng: "Chỉ bị thương ngoài da, thuốc có thể hồi phục. Pháp sư và người ở toa 09 thế nào?"

    Mạch Tử nói: "Họ cũng không sao."

    Thịnh Ánh Thu nhìn Mạch Tử hai lần, "Mạch Tử, cô không sao chứ?"

    "Tôi?" Mạch Tử tỏ vẻ kỳ lạ: "Tôi không sao, sao cô lại hỏi vậy?"

    Thịnh Ánh Thu nhìn biểu hiện của cô ấy, không thấy có vấn đề gì, không khác gì ấn tượng ban đầu của cô về Mạch Tử.

    Mạch Tử nói vài câu rồi chuẩn bị rời đi: "Sắp đến ga tiếp theo rồi, tôi về trước."

    "Cẩn thận nhé."

    Mạch Tử đáp lại một tiếng, rồi rời khỏi toa xe.

    Khi bóng dáng Mạch Tử hoàn toàn biến mất, Thịnh Ánh Thu nói: "Cô ấy trông có vẻ không có vấn đề gì.."

    Cát Sơn lần trước nói Mạch Tử và Nhạc Bình ngẩn ngơ không nói gì.

    Nhưng sau đó khi gặp lại, Mạch Tử và Nhạc Bình trông rất bình thường, không khác gì ấn tượng ban đầu của họ.

    "Cẩn thận vẫn hơn." Ông Doãn nói.

    * * *

    * * *

    Ga Xác Sống.

    Lưu ý cho hành khách tăng từ hai lên ba điều.

    [Lưu ý cho hành khách]

    1. Hãy nhanh chóng xuống tàu.

    2. Đừng tin bất kỳ ai.

    3. Nếu có hành khách muốn chơi trò chơi với bạn, đừng từ chối.

    Quy tắc thứ ba là sai, từ chối chơi trò chơi với quái vật sẽ bị ép buộc tham gia trò chơi.

    Vẫn là những trò chơi nhỏ, thua trò chơi sẽ bị lấy đi nội tạng.

    Nhưng người chơi dù đồng ý hay từ chối, đều không thể tránh khỏi việc chơi trò chơi với quái vật, trừ khi có thể giết hết quái vật.

    Trước đây có quy tắc có thể sử dụng, họ vẫn không thể giết hết quái vật.

    Huống chi bây giờ không có quy tắc nào để sử dụng.

    Người chơi khó khăn lắm mới đến được ga tiếp theo, ai ngờ quy tắc của ga Lễ Hội Máu giống hệt quy tắc của ga Xác Sống, không khác một chữ.

    Lấy được quy tắc từ Ngân Tô, Thịnh Ánh Thu mệt mỏi trở lại toa 03, cửa toa bắt đầu đóng, từ ga Lễ Hội Máu đến ga Ma Quỷ là bảy giờ.

    Thuộc thời gian ban đêm..

    Tối nay cô không thể không làm gì.

    Phải tìm cách rời khỏi toa xe để tìm manh mối khác.

    Nếu không họ sẽ chết dần trong vòng lặp này.

    Trước đó, sau khi thảo luận với ông Doãn và mọi người, họ đều cho rằng trong bảy giờ ban đêm chắc chắn có manh mối để xuống tàu.

    Hai đêm trước họ đã bỏ lỡ.

    "Bạn muốn xuống tàu không?"

    Thịnh Ánh Thu vừa ngồi xuống, bên cạnh vang lên một giọng nói khiến cô giật mình bật dậy.

    Cô phản xạ nghĩ rằng là quái vật hành khách tìm cô chơi trò chơi.

    Nhưng nghĩ lại lời quái vật nói, có vẻ không phải trò chơi..

    Thịnh Ánh Thu từ từ quay đầu, thấy một quái vật hành khách với mặt sư tử đang nhìn chằm chằm vào cô.

    Cô dường như thấy một nụ cười kỳ quái trên mặt sư tử đó.

    Cô thấy miệng mặt sư tử mở ra, giọng nói vừa nghe lại vang lên bên tai: "Bạn muốn xuống tàu không?"

    Bạn muốn xuống tàu không?

    Bạn, muốn, xuống, tàu, không?

    Những từ này lặp đi lặp lại trong đầu Thịnh Ánh Thu.

    Trước đây dù họ có hỏi thế nào, những hành khách này cũng không nói gì, không thể hỏi ra manh mối để xuống tàu.

    Bây giờ tại sao hắn lại chủ động nói câu này với cô?

    "Bạn muốn xuống tàu không?"

    * * *

    Trong toa bên cạnh, ông Doãn cũng nghe thấy quái vật đột nhiên nói câu này.

    "Tôi có thể nói cho bạn cách xuống tàu." Quái vật cười kỳ quái, giọng nói đầy mê hoặc: "Bạn muốn biết không?"

    Ông Doãn do dự một chút, cẩn thận không trả lời.

    Dù trả lời "muốn" hay "không muốn", đều có thể kích hoạt nguy hiểm khác nhau.

    Những quái vật hành khách từ ga lên tàu, không có ai là tốt.

    Cát Sơn cũng có suy nghĩ giống ông Doãn, chọn không trả lời quái vật.

    Quái vật không nhận được câu trả lời, cũng không làm gì kỳ lạ, chỉ quay đầu đi, ngồi yên lặng.

    - Chào mừng đến với địa ngục của ta -
     
    Noctor likes this.
  5. Bunmincha

    Messages:
    0
    Chương 406: Chuyến tàu không bao giờ đến ga (44)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Toa 01.

    Đèn trong toa đã tắt, Ngân Tô chiếu đèn pin vào quái vật hành khách đội hộp giấy trước mặt: "Không phải ngươi nói sẽ dẫn ta xuống tàu sao? Đi thôi."

    "..."

    Quái vật hộp giấy không nhìn thấy mắt và mặt, nhưng lúc này có thể cảm nhận được sự tức giận và bất mãn của nó.

    Nó vừa hỏi người phụ nữ này có muốn xuống tàu không, cô ấy trả lời ngay lập tức là muốn.. dứt khoát, không chút do dự, thậm chí còn có chút vui mừng.

    Chữ "muốn" này khiến quái vật hộp giấy im lặng.

    Nhưng nó nhanh chóng trở nên phấn khích, tuy nhiên sự phấn khích này chưa kịp cảm nhận hết thì những hành khách lên tàu cùng nó lần lượt ngã xuống trước mặt..

    Cô gái cầm vũ khí nhuốm máu cười nói với nó: "Vì ngươi tốt như vậy, ta sẽ để cơ hội này cho ngươi. Ngươi thấy ta thích ngươi thế nào không, họ đều chết vì ngươi đó. Đừng làm ta thất vọng nhé."

    "?"

    Quái vật hộp giấy vô lý bị gánh nợ.

    Nhưng chuyện này liên quan gì đến nó?

    Sao lại chết vì nó?

    Cô ấy có bị bệnh không?

    Quái vật hộp giấy chỉ nghĩ đến cảnh cô gái cười nhìn mình mà không khỏi rùng mình.

    Cô ấy đúng là có bệnh!

    Ngân Tô tiến sát vào hai lỗ đen trên hộp giấy, mắt gần như dán vào: "Sao vậy? Không muốn dẫn ta đi nữa à?"

    Nói đến cuối câu, giọng cô gái rõ ràng trở nên lạnh lùng.

    "Vậy ta giữ ngươi lại làm gì?"

    Quái vật hộp giấy: "!"

    Có lẽ nghĩ đến kết cục của những hành khách khác, quái vật hộp giấy lập tức hành động, đi về phía cửa toa xe.

    Quái vật hộp giấy dễ dàng mở cửa toa, đứng ở chỗ nối tối om.

    Bóng dáng nó bị bóng tối nuốt chửng, như thể đã hòa vào bóng đêm.

    Nhưng ngay sau đó, một luồng ánh sáng chói lóa chiếu vào nó, khiến nó trở nên nổi bật.

    Mọi sự u ám và đáng sợ đều lùi lại trong bóng tối.

    May mà nó có cái đầu hộp giấy, nếu không không biết biểu cảm của nó lúc này sẽ ra sao.

    "Làm sao để xuống đây?" Ngân Tô bước tới, không ngần ngại chia sẻ ánh sáng với quái vật hộp giấy, khiến nó đứng trong ánh sáng rực rỡ.

    Quái vật hộp giấy giờ tiến thoái lưỡng nan, sự căng thẳng ẩn dưới lớp hộp giấy. Một lúc sau, nó mới giơ tay chỉ về phía cửa bên phải của Ngân Tô.

    Ngón tay trắng bệch dưới ánh sáng, dường như có thể thấy rõ mạch máu dưới da.

    Nếu nhìn kỹ, còn có thể thấy ngón tay nó đang run nhẹ.

    May mà Ngân Tô không chú ý đến nó, mà nhìn theo hướng nó chỉ: "Nhà vệ sinh?"

    Quái vật hộp giấy nói nhỏ: "Mở cửa đó ra, bạn sẽ xuống được."

    "Nếu không xuống được, ta sẽ vặn đầu ngươi đấy." Giọng Ngân Tô dịu dàng, cô nắm lấy tay nắm cửa, nhẹ nhàng ấn xuống và đẩy ra sau.

    Gió lạnh rít lên từ bên ngoài thổi vào, cái lạnh buốt giá táp vào mặt Ngân Tô.

    Tốc độ tàu chạy rất nhanh, nhưng khi Ngân Tô mở cửa chỉ cảm thấy gió táp vào mặt, không bị hút ra ngoài, cơ thể thậm chí không bị lay động.

    Nhưng cô thực sự nghe thấy tiếng tàu chạy trên đường ray rõ hơn nhiều so với trong toa xe.

    Gió lạnh cũng không còn mùi tanh hôi nặng nề nữa mà mang theo hương thơm nhẹ nhàng của cỏ cây.

    Như thể cô thực sự đã mở cửa tàu.

    Bên ngoài tối đen như mực, không thấy gì cả. Ngân Tô chiếu đèn pin ra ngoài, ánh sáng chỉ chiếu xa được nửa mét nhưng có thể thấy đường ray bên dưới.

    Ngân Tô quay lại nhìn quái vật hộp giấy, giọng kỳ lạ hỏi: "Ý ngươi là ta phải nhảy xuống từ đây?"

    Quái vật hộp giấy không còn ánh sáng chiếu vào, lúc này ẩn trong bóng tối, như thể cảm thấy mình lại có lợi thế. Nó nói giọng âm u: "Đúng vậy, bạn chỉ cần nhảy xuống là có thể xuống tàu.. để ta giúp bạn."

    Giọng cuối cùng của quái vật hộp giấy trở nên kỳ quái. Nó đưa tay ra định đẩy Ngân Tô xuống.

    Quái vật hộp giấy nghĩ chắc chắn mình sẽ đẩy được cô ấy xuống.

    Tuy nhiên, nó chỉ cảm thấy mình đẩy vào khoảng không, có thứ gì đó lóe lên trước mắt, người đứng bên cửa đã biến mất.

    Giây tiếp theo, cơ thể nó rơi vào gió.

    "Rầm!"

    Cửa toa xe đóng lại, gió lạnh rít lên biến mất.

    Ngân Tô lạnh lùng phủi tay.

    "Cô Tô?"

    Ngân Tô nghe thấy một giọng nói mơ hồ, cô nhìn theo hướng âm thanh.

    Ông Doãn, đầu quấn băng, đứng ở cửa toa xe, nhìn cô với vẻ mặt kinh ngạc.

    Ông vốn định thử xem cửa toa xe tối nay có mở được không, nhưng không ngờ lại thấy Ngân Tô ở chỗ nối toa.

    Lúc đầu, ông nghĩ mình bị ảo giác.

    Nhưng khi thấy Ngân Tô không do dự đá quái vật, ông lại nghĩ không phải ảo giác, nên thử gọi một tiếng.

    "Cô Tô, cô mở cửa thế nào vậy?"

    Có lẽ vì chỉ cách một cánh cửa, Ngân Tô nghe rõ lời ông Doãn.

    Ngân Tô thử kéo cửa toa xe, vẫn không mở được.

    Có vẻ cửa toa xe, người chơi không mở được, nhưng quái vật có thể dễ dàng mở.

    "Ông đợi chút." Ngân Tô nói rồi quay người đi.

    Ông Doãn: "?"

    Ngân Tô vào toa xe gọi Tiểu Thuần, Tiểu Thuần rụt rè giúp Ngân Tô mở cửa.

    Cửa toa xe mà người chơi không thể mở, Tiểu Thuần dễ dàng kéo mở.

    "Cô Tô." Không còn cửa toa xe, giọng ông Doãn trở nên rõ ràng, "Có phải quái vật mới mở được cửa toa xe không?"

    "Có thể."

    Ngân Tô chiếu đèn pin vào toa 02.

    Trong toa có khoảng mười mấy quái vật, so với số lượng hành khách lên tàu ở mỗi ga hiện tại, chỉ còn mười mấy quái vật đã là ít.

    Ông Doãn nhìn về phía nhà vệ sinh.

    Vừa rồi ông thấy gió lớn thổi tung áo khoác của Ngân Tô, nhưng trong nhà vệ sinh sao lại có gió.

    "Cô Tô, vừa rồi cô thấy gì trong nhà vệ sinh?" Ông Doãn không nhìn thấy tình hình trong nhà vệ sinh, đành hỏi Ngân Tô: "Tôi thấy cô đá quái vật vào đó."

    "Ồ, cái hộp giấy nói sẽ dẫn tôi xuống tàu, tôi quyết định cho nó một cơ hội nên để nó dẫn đường. Nó chỉ tôi chỗ xuống tàu là cánh cửa này, mở ra đúng là bên ngoài tàu, để an toàn, tôi cho nó đi thăm dò trước."

    "?" Thăm dò?

    Ông Doãn im lặng, "Vậy mở cửa ra, thật sự là bên ngoài tàu sao?"

    "Ông nghĩ sao?"

    "..."

    Ông Doãn nghĩ không phải.

    Có lẽ lại là một trò đánh lừa, khiến người chơi nghĩ là bên ngoài tàu, thực tế vào đó sẽ trở thành con mồi của quái vật.

    Đó chính là mục đích của việc quái vật hỏi ông "Bạn muốn xuống tàu không?" trước đây.

    Ông Doãn nhìn toa 01 cực kỳ an toàn: "Cô Tô, tôi có thể đi lên phía trước xem không?"

    Toa 01, khi họ vừa lên tàu đã kiểm tra khắp nơi.

    Nhưng bây giờ là buổi tối, có thể sẽ có manh mối mới.

    Ngân Tô thản nhiên nói: "Tại sao không được, toa này đâu phải của tôi."

    Ông Doãn thực sự lo Ngân Tô giống một số người chơi khác, sẽ phân chia lãnh thổ của mình, không cho người chơi khác vào tìm manh mối.

    Có người muốn độc chiếm manh mối, trở thành người dẫn đầu trong trò chơi; hoặc ép người chơi khác dùng đạo cụ, điểm số để đổi lấy manh mối.
     
    Noctor likes this.
  6. Bunmincha

    Messages:
    0
    Chương 407: Chuyến tàu không bao giờ đến ga (45)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hai loại người đó vẫn còn tốt.

    Nhưng còn có loại người không vì lý do gì khác, chỉ thích dùng sức mạnh để có quyền lực, cắt đứt con đường sống của người chơi bình thường.

    Họ không cầu gì, chỉ muốn nhìn bạn chết.

    Không ngờ cô ấy khác với những người chơi đó, còn khá dễ nói chuyện..

    Suy nghĩ trong đầu ông Doãn xoay chuyển, ông đã đến phòng nghỉ của nhân viên tàu.

    Phòng nghỉ của nhân viên tàu lần trước không mở được, lần này dễ dàng mở ra..

    Ông Doãn từ phòng nghỉ của nhân viên tàu trở về, vừa thấy Ngân Tô chạy về toa 01, chỉ huy Tiểu Thuần đóng cửa toa.

    Ông Doãn tò mò đi tới, thấy ở chỗ nối toa có một cây nến, bên cạnh là một cái bát.

    Trong bát có một ít thức ăn, ông Doãn nhìn giống như.. thịt bò hầm của nhà hàng.

    Thức ăn của nhà hàng?

    Thịt bò hầm?

    Mang thức ăn từ nhà hàng ra ngoài sẽ dẫn đến sự xuất hiện của nhân viên phục vụ ở toa ăn..

    "Cô Tô, cô.. đang làm gì vậy?" Ông Doãn toát mồ hôi lạnh, nhỏ giọng hỏi Ngân Tô.

    Ngân Tô trả lời nghiêm túc: "Câu quái."

    "?" Câu, câu gì?

    Rõ ràng không có gió, nhưng ngọn lửa nến ở chỗ nối toa lại lung lay, như thể có thứ gì đó đi qua.

    Ông Doãn nín thở, ngọn lửa trong mắt ông không ngừng lay động.

    Ngọn lửa lay động dần dần trở lại bình thường.

    * * *Nhân viên phục vụ ở toa ăn không xuất hiện.

    Ông Doãn nhớ lần đầu tiên trong vòng lặp, ở ga Lễ Hội Máu có một quy tắc nói rằng, sau khi tàu tắt đèn.. nhân viên phục vụ sẽ không xuất hiện.

    Có lẽ một số quy tắc trong lưu ý cho hành khách ở mỗi ga vẫn còn hiệu lực.

    Ngay lúc đó, ngọn nến vừa yên tĩnh lại bắt đầu lung lay.

    Và lung lay mạnh hơn lúc trước, ông Doãn nghe thấy tiếng khóc của em bé, âm vang và oán trách, không biết từ đâu vọng lại.

    "Cô Tô, cô có nghe thấy không?"

    "Ừ."

    Ngân Tô nhìn lên trần xe, tiếng khóc vẫn từ phía trên, nhưng cách đây một khoảng, nghe không rõ lắm.

    Một phút sau, tiếng khóc lớn hơn.

    Ngân Tô đứng bên cạnh cửa xe, ông Doãn thấy vậy cũng vội vàng trốn đi.

    Chẳng mấy chốc, một vật đen sì từ nhà vệ sinh bò ra, nhanh chóng tiến đến cái bát trên sàn.

    Nó có tứ chi và đầu giống con người.

    Nhưng không nhìn rõ các nét mặt, toàn thân đen sì, không đi được, chỉ bò bằng tứ chi, tốc độ rất nhanh.

    Quái vật nhỏ bò quanh cái bát một vòng, đầu nó chạm vào không khí như đang ngửi gì đó.

    Một lúc sau, quái vật nhỏ cúi đầu bắt đầu ăn thức ăn trong bát.

    Quái vật nhỏ ăn rất nhanh, trong chớp mắt thức ăn trong bát đã hết.

    Ngay lúc đó, một cái lưới lớn từ trên rơi xuống.

    Quái vật nhỏ nhận ra nguy hiểm, quay đầu định chạy.

    Tuy nhiên, cái lưới lớn gần như bao phủ toàn bộ chỗ nối toa, nó chạy hướng nào cũng đâm vào lưới.

    Ngân Tô bảo Tiểu Thuần mở cửa toa, trước tiên dập tắt nến, sau đó bắt đầu thu lưới.

    Ông Doãn cảm thấy Ngân Tô lúc này giống như ngư dân đang thu lưới cá.

    Quái vật nhỏ trong lưới kêu la ầm ĩ, từ tiếng kêu sắc nhọn có thể nghe ra sự tức giận của nó.

    "Đừng la hét, ta sẽ đưa ngươi đi tìm mẹ." Ngân Tô kéo lưới lại gần.

    Quái vật nhỏ như con thú, phì phì vào cô, lộ ra hàm răng sắc nhọn.

    "Răng ngươi phát triển không tốt lắm, đứa trẻ nào lại có răng như thế này.." Ngân Tô nhìn chằm chằm vào răng nó, lắc đầu, vẻ mặt không thể chịu nổi: "Ta là một nha sĩ giỏi, để ta nhổ răng cho ngươi."

    Quái vật nhỏ: "?"

    Ông Doãn nhìn Ngân Tô thực sự lấy ra một cái kìm, nắm lấy quái vật nhỏ, bắt đầu nhổ răng.

    Nghe tiếng kêu thảm thiết của quái vật nhỏ, ông Doãn bỗng cảm thấy chút thương hại.

    Không đúng! Sao có thể thương hại quái vật! Tuyệt đối không thể thương hại quái vật!

    Ông Doãn lẩm bẩm vài lần trong lòng, đẩy cảm giác thương hại ra khỏi tâm trí.

    Quái vật nhỏ bị nhổ răng, cảm nhận được sự đáng sợ của nha sĩ, lúc này "ngoan ngoãn" hơn nhiều, không dám giãy giụa, chỉ dám phát ra tiếng khóc yếu ớt.

    Ngân Tô như xách một con cá chết, kéo quái vật nhỏ về chỗ ngồi.

    "Tada! Nhìn xem ta mang ai đến cho cô!" Ngân Tô mở ấm đun nước, đẩy quái vật nhỏ lên trên.

    Từ trong ấm đun nước thò ra một cái đầu, đưa tay ra vớt cái lưới, "Con ơi, con của ta!"

    "Á!"

    Bà mẹ già hét lên, buông tay, trên tay bị bỏng.

    Mặc dù những vết bỏng nhanh chóng biến mất, không gây tổn thương lớn cho cô ta, nhưng cô ta không dám động tay nữa.

    Vì cô thấy mái tóc đen từ vai Ngân Tô..

    Bà mẹ già chỉ có nửa thân trên thò ra khỏi ấm đun nước, nhìn Ngân Tô với ánh mắt oán hận: "Con của ta.. trả con cho ta!"

    Ngân Tô dùng lưới quấn quanh quái vật nhỏ hai vòng, sau đó như một người mẹ yêu thương, ôm quái vật nhỏ vào lòng, "Cô muốn con của mình không?"

    "Trả lại cho ta.. trả lại cho ta!"

    Bà mẹ già mặt mày dữ tợn, giọng hét lên biến dạng.

    "Đừng la hét, ta giúp ngươi tìm con không phải để cho mẹ.." Ngân Tô nhìn quái vật nhỏ trong lòng, không phân biệt được giới tính, "mẹ con đoàn tụ sao. Ta tất nhiên sẽ trả con lại cho cô, nhưng.."

    Bà mẹ già nghe Ngân Tô nói sẽ trả con cho cô ta, hơi được an ủi, vội vàng hỏi: "Nhưng gì?"

    "Ngươi phải trả lời câu hỏi của ta." Ngân Tô đặt tay lên cổ quái vật nhỏ, khóe miệng hơi cong: "Nếu không.."

    Quái vật nhỏ dường như bị dọa sợ, khóc lớn hơn.

    Bà mẹ già phản ứng mạnh với tiếng khóc của con mình, muốn tiến lên nhưng không dám, trông rất lo lắng, tức giận và bất lực.

    "Ngươi hỏi đi! Ngươi hỏi đi! Ta biết gì sẽ nói hết!"

    "Ngươi là Tần Tình phải không?"

    ".. Sao ngươi biết tên ta?"

    Ngân Tô mỉm cười: "Ngươi chỉ cần trả lời câu hỏi của ta, không cần hỏi lại ta, hiểu chứ?"

    Bà mẹ già nhìn con tin bị Ngân Tô bóp cổ khóc yếu ớt, nghiến răng trả lời: "Đúng vậy."

    "Tại sao ngươi nói Vương Hiên hại ngươi thành ra thế này?"

    Nhắc đến Vương Hiên, mắt bà mẹ già lóe lên sự hung ác, như muốn xé xác Vương Hiên ngay lập tức.

    Tần Tình khi tỉnh lại không chỉ mất con mà còn trở thành một tồn tại mà người khác không nhìn thấy.

    Bà thấy cơ thể mình nằm trong vũng máu, bên cạnh là nhân viên tàu mặt mày tái nhợt.

    Bà thấy họ đắp ga trải giường lên mình, rời khỏi phòng và khóa cửa.

    "Trên tàu rõ ràng có bác sĩ, có bác sĩ mà! Rõ ràng có thể cứu ta và cứu con ta! Là Vương Hiên.. hắn cố tình gây chuyện với hành khách để chặn bác sĩ, không cho bác sĩ đến cứu ta và con. Hắn thật độc ác!"

    Tần Tình bắt đầu nguyền rủa Vương Hiên.

    Khi kết hôn, Vương Hiên trước mặt bao nhiêu người nói sẽ yêu thương và bảo vệ cô ta, cho cô ta một gia đình ấm áp.

    Nhưng thực tế là sau hai tháng kết hôn, Vương Hiên đã chế giễu cô lạnh lùng và thường xuyên bạo lực tinh thần.

    Ngân Tô không muốn nghe chuyện tình yêu của họ, cắt ngang hồi tưởng của Tần Tình: "Sau đó thì sao? Trên tàu còn xảy ra chuyện gì nữa?"

    - Chào mừng đến với địa ngục của ta -
     
    Noctor likes this.
  7. Bunmincha

    Messages:
    0
    Chương 408: Chuyến tàu không bao giờ đến ga (46)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Sau đó.. báo ứng, tất cả đều là báo ứng, khà khà khà.." Tần Tình cười đến nỗi nửa thân trên run rẩy, "Tất cả đều là báo ứng!"

    Tàu bị mắc kẹt ở nơi hoang vắng, không biết có phải do mưa lở đất hay không mà không có tín hiệu.

    Họ không thể liên lạc với bên ngoài, và bên ngoài cũng không thể liên lạc với họ.

    Người trên tàu thậm chí không biết liệu người bên ngoài có biết họ bị mắc kẹt hay không.

    Khi trời sáng, có người liều mình xuống tàu tìm đường thoát.

    Nhưng những người xuống tàu phát hiện phía trước bị lở đất không thể qua, còn đường ray phía sau cũng bị đứt một cách kỳ lạ.

    Tóm lại, họ bị mắc kẹt hoàn toàn.

    Không có cứu trợ, không có tin tức, thức ăn và nước dần cạn kiệt, trong toa xe bùng nổ xung đột lớn hơn.

    Trong hỗn loạn, không biết ai ra tay trước, có người chết trong xung đột, cuộc chiến đẫm máu không dễ dàng dừng lại.

    Sau cuộc hỗn loạn này, tàu dường như mất đi văn minh và đạo đức, bước vào thời kỳ man rợ.

    "Ngươi biết không? Họ như một bầy chó, vì một miếng ăn, một ngụm nước, có thể giết bạn bè, người thân, thậm chí là con cái của mình."

    "Toa xe nhanh chóng bị một nhóm người kiểm soát, họ trở thành ông chủ của toa xe, tất cả hành khách không nghe lời đều bị họ giết."

    "Mọi người sợ hãi, có người hùa theo, có người xuống tàu chạy trốn, nhưng cuối cùng họ vẫn phải quay lại tàu."

    "Trong rừng núi mưa lớn, còn nguy hiểm hơn trên tàu."

    "Vương Hiên.. tên khốn đó vì muốn sống, đã giết trưởng tàu đang bảo vệ người yếu thế, cùng vài nhân viên khác theo phe ông chủ, kiểm soát tất cả những người còn sống."

    Mưa lớn kéo dài mười ngày.

    Mười ngày sau, trên tàu không còn ai sống.

    Tất cả mọi người đều chết trong sự tính toán và phản bội lẫn nhau.

    Sau đó..

    Sau đó tàu trở thành như bây giờ.

    Hiện tại, trên tàu chỉ có các nhân viên tàu, cặp mẹ con này và hành khách lên tàu ở mỗi ga là những NPC quan trọng.

    "Vương Hiên làm sao trở thành trưởng tàu?"

    "Không biết."

    Tần Tình không rõ, khi bà phát hiện tàu chạy lại thì Vương Hiên đã là trưởng tàu.

    Ngân Tô lại hỏi: "Hắn dùng gì để giết trưởng tàu ban đầu?"

    "Không biết.."

    "Sao ngươi cái gì cũng không biết." Ngân Tô nhíu mày, giọng lạnh lùng thêm phần không kiên nhẫn: "Ngươi biết gì?"

    Tần Tình sợ Ngân Tô bóp chết con mình, cố gắng nhớ lại: "Vương Hiên giết trưởng tàu xong, ta thấy hắn cầm một sợi dây chuyền."

    Dây chuyền..

    Ngân Tô lấy ra sợi dây chuyền cô tìm thấy trong phòng nghỉ: "Là cái này?"

    ".. Đúng, đúng, chính là nó." Tần Tình rất chắc chắn: "Ta nhớ cái mặt dây chuyền, giống hệt."

    Sợi dây chuyền trong tay Ngân Tô không dày, chỉ là sợi dây chuyền bình thường, có vẻ dùng lực kéo một cái là đứt.

    Ngân Tô nghi ngờ độ bền của dây chuyền: "Sợi dây chuyền này có thể giết người?"

    Tần Tình: "Ta không biết, ta chỉ thấy hắn cầm sợi dây chuyền này ra."

    Ngân Tô không biết sợi dây chuyền này có thể giết người không, nhưng nó là đạo cụ trong trò chơi, chắc chắn có tác dụng.

    Vương Hiên giết trưởng tàu ban đầu, giờ hắn trở thành trưởng tàu.

    Có lẽ phải dùng cách Vương Hiên giết trưởng tàu để giết hắn, hắn mới không hồi sinh.

    Ngân Tô nghĩ có thể thử xem.

    Tần Tình chỉ biết đến vậy, về kỷ niệm chương của tàu, cách xuống tàu, bà hoàn toàn không biết.

    Bà thậm chí không có khái niệm xuống tàu.

    "Con.."

    Ngân Tô rất giữ lời, thả quái vật nhỏ ra khỏi lưới, cùng với Tần Tình nhét vào ấm đun nước, để họ đoàn tụ.

    Ông Doãn đứng bên cạnh với vẻ mặt phức tạp.

    "Sao ông còn ở đây?" Ngân Tô quay đầu thấy ông Doãn vẫn ở đó, ngạc nhiên hỏi: "Không đi tìm đồng đội của mình?"

    Ông Doãn thật thà: "Tôi không mở được cửa toa."

    Ông không có khả năng điều khiển quái vật, làm sao đi tìm người khác?

    Ông Doãn vừa dứt lời, thấy một bóng đen xuất hiện ở cửa toa 01.

    "Ông Doãn?"

    Ông Doãn nhận ra giọng nói: "Thịnh Ánh Thu?"

    "Sao ông ở đây?" Thịnh Ánh Thu chạy tới, kéo ông Doãn đi, giọng có chút gấp gáp, "Cát Sơn gặp chuyện rồi."

    Gặp chuyện..

    "Gặp chuyện gì?" Ông Doãn bị cô kéo đi theo bản năng.

    "Nếu ông đi theo cô ấy, người gặp chuyện sẽ là ông."

    Giọng nói nhẹ nhàng của cô gái vang lên trong bóng tối, lọt vào tai ông Doãn.

    Ông Doãn bỗng rùng mình, đầu óc bị hai chữ "gặp chuyện" làm cho tỉnh táo lại.

    Vừa rồi không cảm thấy gì, nhưng lúc này ông nhận ra tay kéo mình lạnh lẽo kỳ lạ.

    Không giống nhiệt độ của con người..

    Ông Doãn dừng lại, người phía trước kéo không được, quay đầu nhìn ông, giọng gấp gáp: "Ông Doãn sao vậy? Chúng ta phải nhanh chóng cứu Cát Sơn, nếu không anh ấy sẽ chết."

    Ông Doãn lắc đầu: "Tôi và Cát Sơn mới quen chưa đến ba ngày, chưa đến mức bất chấp nguy hiểm để cứu anh ấy."

    Thịnh Ánh Thu sững sờ, như không tin được lời ông nói: "Ông Doãn đang nói gì vậy? Chúng ta là đồng đội mà!"

    Ông Doãn không trả lời, ngược lại hỏi: "Thịnh Ánh Thu làm sao cô mở được cửa toa?"

    Cửa toa 01 và 02 mở, nhưng cửa toa 02 và 03 đóng.

    "Tôi không biết, khi tôi đến thì cửa đã mở rồi." Giọng Thịnh Ánh Thu ngoài chút gấp gáp, không có gì bất thường, "Ông Doãn, bây giờ không phải lúc nói chuyện này. Chúng ta đi nhanh thôi.."

    Lúc này, ông Doãn gần như chắc chắn người trước mặt không phải Thịnh Ánh Thu thật.

    Ông cố gắng rút tay ra, nhưng "Thịnh Ánh Thu" nhận ra ý định của ông, càng nắm chặt hơn.

    Giọng nói gấp gáp của "Thịnh Ánh Thu" dần trở nên âm u: "Ông Doãn, ông đang làm gì vậy? Muốn thấy chết mà không cứu sao?"

    Ông Doãn trực tiếp vung nắm đấm vào "Thịnh Ánh Thu", "Thịnh Ánh Thu" thân hình vặn vẹo kỳ lạ tránh né, nhưng tay vẫn nắm chặt tay ông Doãn không buông.

    Hai người giao đấu ngay tại hành lang.

    Ông Doãn bị "Thịnh Ánh Thu" khống chế một cánh tay, đánh nhau có phần bất lợi.

    Ngân Tô đứng ngoài quan sát trận đấu, con quái vật này khá khó nhằn, ông Doãn phải mất một lúc mới giải thoát được tay mình.

    Thoát khỏi sự khống chế của quái vật, ông Doãn lập tức lùi lại, ngón tay vẽ trong không trung những tia sáng vàng.

    Tia sáng vàng cuối cùng nối thành một chữ nguệch ngoạc - "枯" (khô).

    Ngân Tô nhìn chữ "khô" lớn dần, bao phủ quái vật, chữ "khô" khổng lồ xuyên qua cơ thể quái vật.

    Dường như không có sức mạnh tấn công.

    Quái vật cảnh giác với những tia sáng vàng, phát hiện tia sáng xuyên qua cơ thể mình mà không có cảm giác gì, nó lập tức cười dữ tợn, lao về phía ông Doãn.

    Trong quá trình lao tới, nụ cười của quái vật đông cứng lại, cơ thể nó khô héo với tốc độ mắt thường có thể thấy.

    Đúng vậy, giống như một cây cỏ, máu thịt bị rút đi, sinh lực mất dần..

    Chỉ trong chớp mắt, quái vật đã biến thành một xác khô.
     
    Noctor likes this.
  8. Bunmincha

    Messages:
    0
    Chương 409: Chuyến tàu không bao giờ đến ga (47)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ngân Tô: ".. Wow!"

    Ngân Tô, người chỉ có một kỹ năng yếu kém, lại bắt đầu lẩm bẩm chửi rủa.

    Sự khác biệt giữa người với người sao lại lớn đến vậy!

    Lại một ngày ghen tị với kỹ năng của người khác!

    Ông Doãn ngồi phịch xuống ghế trống, thở dốc.

    Chữ viết ra gây sát thương càng lớn, ông phải trả giá càng nhiều.

    Ông Doãn thở hổn hển vài hơi, nhìn về phía Ngân Tô: "Cảm ơn cô Tô đã nhắc nhở."

    "Không có gì." Ngân Tô nhận được một chút điểm thiện, "Kỹ năng của ông cũng khá đấy, một chữ hủy diệt cả thành phố."

    Ông Doãn cười khổ: "Cô Ngân Tô quá khen, nếu tôi có khả năng đó, giờ đã không thảm hại thế này."

    Một chữ hủy diệt cả thành phố, phải có sức mạnh thế nào chứ.

    Kỹ năng của ông không phải chữ nào cũng dùng được, như "chết", "sống", "mạnh", "yếu" là những chữ đơn giản nhất lại không thể dùng.

    Tùy theo sức mạnh của đối phương, hiệu quả cũng khác nhau.

    Ví dụ như con quái vật vừa rồi, nếu mạnh hơn, chữ khô "gây sát thương không đủ để giết nó.

    Và hiện tại, ông vẫn chưa viết được hai chữ.

    Ngân Tô tiếp tục khen ngợi:" Vậy cũng khá rồi. "

    "... "

    Không biết tại sao, ông Doãn cảm thấy cô Ngân Tô không phải khách sáo, mà thật sự nghĩ kỹ năng của ông khá tốt.

    * * *

    * * *

    Ông Doãn và Ngân Tô tách ra, trở về toa 02.

    Vừa về đến nơi, ông bị quái vật mời chơi trò chơi, khi trò chơi kết thúc đã là nửa tiếng sau.

    Ông Doãn nghỉ ngơi một chút, rồi cẩn thận đi về phía sau toa số 02.

    Cửa mở?

    Ông Doãn phát hiện cả hai cánh cửa đều mở, toa số 03 cực kỳ yên tĩnh, dường như Thịnh Ánh Thu không có ở trong toa.

    Vừa rồi vào toa số 01 không xảy ra chuyện gì vì chỉ có một con quái vật, mà con quái vật đó dường như nghe lời cô Tô.

    Ông Doãn không chắc thời gian tắt đèn, nếu vào các toa khác liệu có bị quái vật trong các toa đó tấn công hay không..

    Ông Doãn do dự một chút, cuối cùng vẫn quyết định vào toa số 03.

    Quái vật ngồi yên tại chỗ, không có phản ứng gì.

    Ông Doãn an toàn đi qua hành lang mà không gặp nguy hiểm nào, đến cửa toa.

    Cửa toa vẫn mở.

    Ông Doãn nhìn vào toa số 04, thấy trong toa này không có quái vật cũng không có người chơi.

    Cát Sơn và cô gái áo đen đều không có ở đây.

    Họ đi đâu rồi?

    Đúng lúc ông Doãn do dự có nên quay lại hay không thì ông ngửi thấy mùi máu tanh, mùi máu mới..

    Từ hướng xe ăn truyền đến.

    Ông Doãn tiến gần xe ăn, mùi máu càng nồng hơn.

    Ông nhìn vào xe ăn, đầu tiên thấy một người nằm sấp trên hành lang.

    Cô ấy nằm gần cửa, mặt úp xuống đất, tay vươn về phía trước, gần ngón tay có vài dấu vết mới.

    Là Mạch Tử.

    Phía sau còn có một thi thể nữa.

    Đồng phục màu đỏ.. là nhân viên phục vụ.

    * * *

    * * *

    Một giờ trước.

    Mạch Tử bị quái vật mời chơi trò chơi, thua cuộc và bị lấy mất một bộ phận cơ thể.

    Cô sợ hãi, hoảng loạn, muốn sang toa bên cạnh tìm Pháp Sư, cảm giác như ở bên cạnh anh ta sẽ giúp cô có thêm dũng khí và an toàn.

    Nhưng cửa toa đóng, cô không thể qua được.

    Không mở được cửa, Mạch Tử cảm thấy lo lắng, đứng ngồi không yên, đầu óc rối bời, không thể suy nghĩ rõ ràng.

    Tại sao cô lại ở đây?

    Ý nghĩ này bất ngờ xuất hiện trong đầu Mạch Tử.

    Khi ý nghĩ này lan rộng trong đầu, cô cảm thấy mọi thứ trở nên mờ mịt, nhiều thắc mắc từ sâu trong lòng trỗi dậy.

    Cô đang ở đâu?

    Tại sao lại tối thế này?

    Cô nghe thấy tiếng tàu chạy, cô đang ở trên tàu sao? Tại sao lại ở trên tàu?

    Những bóng đen kỳ lạ đó là hành khách sao?

    Đúng lúc Mạch Tử do dự không biết có nên hỏi hay không, một tiếng động nhẹ làm cô giật mình.

    Là cửa toa..

    Cửa mở rồi!

    Có thể đi tìm Pháp Sư rồi!

    Ý nghĩ này lấn át các câu hỏi khác, chiếm hết suy nghĩ của Mạch Tử, cô lập tức đi về phía cửa toa.

    Lúc này cô không nhận ra cửa mở là cửa giữa toa 05 và 06, không phải cửa dẫn đến toa 07.

    " Mạch Tử. "

    " Pháp sư! "

    Mạch Tử thấy người đứng ở chỗ nối toa, trong đầu tự động hiện lên cái tên này, cô vui mừng.

    Đây chính là pháp sư mà cô muốn tìm!

    Người đó giọng ôn hòa vẫy tay với cô:" Đi theo tôi. "

    Mạch Tử đầy tin tưởng đi theo pháp sư vào toa 05, môi trường toa ăn khác với toa thường, nhưng Mạch Tử không nhận ra.

    " Nơi này rất an toàn, cô ở đây chờ. "Pháp sư nói với Mạch Tử:" Tôi sẽ quay lại ngay. Đừng đi đâu khác, chỉ nơi này là an toàn. "

    Mạch Tử nhìn quanh, không thấy ai, cô gật đầu:" Được. "

    Mạch Tử nhìn theo pháp sư rời đi, cô vẫn không nhận ra nơi mình đang ở không đúng, ngoan ngoãn ở lại.

    Pháp sư không quay lại, Mạch Tử dần cảm thấy bất an.

    Cô chuẩn bị đi về hướng pháp sư rời đi, thì một bóng đen từ bên cạnh xuất hiện, chặn cô lại.

    " Chào hành khách, cô có muốn dùng bữa không? "

    Giọng nói trầm thấp, âm u vang lên.

    * * *

    * * *

    Toa 01.

    Cô gái áo choàng đen rơi từ trần xe xuống, mái tóc đen như mực từ trên đuổi theo, sắp cuốn lấy cô gái áo choàng đen, thì bên cạnh vang lên một giọng nói.

    " Đừng làm loạn. "

    Nghe thấy giọng nói, mái tóc rút lui nhanh chóng.

    Cô gái áo choàng đen:".. Cô nuôi quái vật gì vậy. "

    Ngân Tô bật đèn pin, chiếu vào cô gái áo choàng đen:" Cô đến chỗ tôi làm gì? "

    Cô gái áo choàng đen vẫn nhìn lên trần xe, bị ánh sáng chiếu vào, cô nghiêng người, chỉ để lại một bóng đen.

    Cô gái áo choàng đen lục lọi trong tay áo, lấy ra một vật và ném cho Ngân Tô.

    Ngân Tô giơ tay đón lấy, mở ra xem, đó là một con dấu bằng gỗ.

    " Cô lấy nó từ đâu? "

    " Nhân viên phục vụ. "Cô gái áo choàng đen chậm rãi nói.

    Trước đó đã đề cập rằng kỷ niệm chương của tàu cần tìm nhân viên phục vụ để đóng dấu, nên việc con dấu xuất hiện trên người nhân viên phục vụ là bình thường.

    " Cô làm sao câu được nhân viên phục vụ ra? "

    Trước đó có một quy tắc nói rằng" Sau khi tàu tắt đèn, nhân viên phục vụ sẽ không xuất hiện. Nếu bạn thấy nhân viên phục vụ, hãy giết ngay. "

    Nhân viên phục vụ có kỷ niệm chương, nên sau khi tàu tắt đèn thấy nhân viên phục vụ và giết họ là một quy tắc đúng.

    Từ đó suy ra, nhân viên phục vụ thường không xuất hiện.

    Hơn nữa, cô vừa dùng thức ăn mang ra từ toa ăn, nhân viên phục vụ ở toa ăn không xuất hiện..

    " Có người ở toa ăn quá lâu, dẫn đến nhân viên phục vụ xuất hiện. Ta vừa thấy liền giết hắn. "

    "... "

    Hóa ra không phải không đến, mà là không kịp đến.

    Ngân Tô:" Cô đưa cho tôi làm gì? "

    " Tôi đã đóng dấu, không có thông báo. "Cô gái áo choàng đen nói:" Vé tàu cũng không thay đổi. "

    Không có thông báo nhận được chìa khóa vượt qua, vé tàu cũng không xuất hiện tên ga cuối.

    Ngân Tô suy nghĩ:" Có lẽ phải giết trưởng tàu."

    Ga cuối chưa xuất hiện, vé tàu chưa hoàn chỉnh, nên dù có đóng dấu cũng vô ích.

    - Chào mừng đến với địa ngục của ta -
     
    Noctor likes this.
  9. Bunmincha

    Messages:
    0
    Chương 410: Chuyến tàu không bao giờ đến ga (48)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cô gái áo choàng đen: "Vậy cô đã tìm ra cách giết trưởng tàu chưa?"

    Ngân Tô: "Phải thử xem."

    Cô đã kiểm tra cả nhà vệ sinh trên tàu, không tìm thấy gì khác, sợi dây chuyền là đạo cụ duy nhất có được.

    Cô gái áo choàng đen: "Đổi đi."

    Ngân Tô nhìn kỷ niệm chương trong tay: "Được."

    "Cô giữ đi, tôi không cần nữa." Cô gái áo choàng đen nói xong chuẩn bị rời đi, "Sáng mai tôi sẽ tìm cô."

    Trong thời gian tắt đèn, trưởng tàu dường như không xuất hiện.

    Muốn giết trưởng tàu, phải đợi đến ga tiếp theo.

    * * *

    * * *

    Toa 02.

    Ông Doãn thấy xác Mạch Tử và nhân viên phục vụ, cũng không tiếp tục tìm Cát Sơn và Thịnh Ánh Thu.

    Để an toàn, ông chọn quay lại toa của mình.

    Sau khi chơi ba trò chơi với quái vật, ông Doãn cuối cùng nghe thấy tiếng loa thông báo - ga Ma Quỷ đã đến.

    Thời gian tắt đèn kết thúc.

    Ông Doãn đợi tàu vào ga, lập tức đi đến toa 03.

    Không biết Thịnh Ánh Thu trở lại toa từ lúc nào, nằm ở hàng ghế cuối gần toa 02.

    "Thịnh Ánh Thu."

    Ông Doãn tiến lên kiểm tra tình trạng của Thịnh Ánh Thu.

    Phải một lúc sau Thịnh Ánh Thu mới có phản ứng, nhưng phản ứng đầu tiên là cảnh giác lùi lại, hai tay nắm chặt, như sẵn sàng ra tay bất cứ lúc nào.

    Đôi mắt bị máu làm mờ không mở ra được, cô cố gắng cảm nhận ánh sáng trong toa, rồi chớp mắt mạnh.

    Cô nhìn chằm chằm ông Doãn, giọng khàn khàn: "Ông là ai?"

    "..."

    Ánh mắt xa lạ của Thịnh Ánh Thu không giống giả vờ, dường như cô không nhận ra ông Doãn.

    Ông Doãn thăm dò hỏi: "Thịnh Ánh Thu, cô còn nhớ mình là ai không?"

    "Ông làm sao biết tên tôi?" Thịnh Ánh Thu cao giọng, ánh mắt đầy cảnh giác.

    Cô vẫn nhớ tên mình..

    Ông Doãn tiếp tục: "Nếu cô không nhớ tại sao mình ở đây, hãy nhìn vào tay phải của cô."

    Thịnh Ánh Thu không nhìn tay phải mà ngay lập tức đứng dậy, đẩy ông Doãn ra và loạng choạng chạy về phía cửa tàu.

    "Thịnh tiểu thư!"

    Ông Doãn vội vàng đuổi theo.

    Thịnh Ánh Thu mò mẫm ở cửa tàu, dường như đang tìm công tắc, vẻ mặt có chút bất thường.

    "Xuống tàu.."

    "Mở cửa.. sao không mở được.. phải xuống tàu."

    "Xuống tàu, tôi phải xuống tàu.."

    Dù ông Doãn có gọi thế nào, Thịnh Ánh Thu cũng không phản ứng, dường như cô chỉ có một suy nghĩ: Xuống tàu.

    Những gì họ viết trước đó hoàn toàn vô dụng vì Thịnh Ánh Thu không đọc..

    "Cô ấy bị sao vậy?"

    Ông Doãn quay lại, thấy Ngân Tô từ toa 01 đi tới, vẻ mặt tò mò nhìn về phía này.

    Ông Doãn nặng nề nói: "Cô ấy không nhớ mình là ai nữa.. Không, chính xác là cô ấy nhớ tên mình nhưng dường như quên hết mọi thứ khác, chỉ nhớ phải xuống tàu."

    "Mở cửa! Tại sao không mở cửa!" Thịnh Ánh Thu không tìm thấy công tắc cửa, bắt đầu đập cửa, cảm xúc kích động mất kiểm soát: "Mở cửa! Tôi phải xuống tàu!"

    Ngân Tô nói: "Đánh ngất cô ấy trước đi."

    Ông Doãn do dự: "Sắp đến ga rồi, đánh ngất cô ấy thì khi kiểm vé làm sao?"

    Ngân Tô đáp: "Nếu bây giờ không đánh ngất cô ấy, lát nữa cửa mở ra là cô ấy sẽ biến mất."

    Trong tình trạng hiện tại của Thịnh Ánh Thu, chỉ cần cửa mở ra là cô ấy sẽ lao xuống đầu tiên.

    Thấy Thịnh Ánh Thu càng lúc càng kích động, ông Doãn vội tiến lên làm cô ngất xỉu.

    Tàu bắt đầu giảm tốc độ và vào ga.

    Ngân Tô lại nói: "Có dụng cụ nào để loại bỏ ô nhiễm không? Dùng thử xem có thể giúp cô ấy tỉnh táo lại chút nào không."

    Ông Doãn không bận tâm đến việc dùng đạo cụ, lấy ra hai lọ thuốc, bóp cằm Thịnh Ánh Thu và đổ hết thuốc vào miệng cô.

    Ông Doãn cũng không chắc thuốc có tác dụng hay không.

    Ông chỉ có thể đưa Thịnh Ánh Thu trở lại toa 03, đặt cô ở vị trí gần cửa tàu, chờ cửa mở, hành khách lên tàu rồi đóng lại.

    Ngân Tô sau khi xem xong quy tắc, rất nhiệt tình đến báo cho ông ấy biết quy tắc là gì.

    Quy tắc vẫn như hai trạm trước, không thay đổi.

    Trước khi cửa toa đóng lại, ông Doãn đánh thức Thịnh Ánh Thu rồi lập tức quay về toa của mình.

    Ông không thể mạo hiểm vi phạm quy tắc mà ở lại đó.

    Tiếp theo chỉ có thể dựa vào may mắn của cô ấy.

    * * *

    * * *

    Ga Ma Quỷ.

    Quy tắc vẫn không thay đổi, nhưng Ngân Tô phát hiện thời gian đã rút ngắn từ bốn phút xuống còn ba phút.

    Lần này kiểm vé bắt đầu từ toa 09 trở lên, cô gái áo đen đi theo sau trưởng tàu vào toa 01.

    "Chào trưởng tàu." Ngân Tô cười chào trưởng tàu.

    "Hành khách, vui lòng xuất trình vé." Trưởng tàu mặt lạnh lùng, thậm chí không thèm nhìn cô.

    "Anh càng ngày càng bất lịch sự." Ngân Tô thu lại nụ cười, lấy vé ra và đưa cho trưởng tàu.

    Trưởng tàu không để ý đến cô, kiểm tra vé xong liền đi tới hành khách tiếp theo.

    Cô gái áo đen tiến đến chỗ ngồi của Ngân Tô, chiếc mũ đen che kín mặt như đang hỏi thầm: Làm sao giết trưởng tàu?

    Ngân Tô đứng dậy, xoay cổ qua lại, dưới ánh mắt 'nghi hoặc' của cô gái áo đen, bất ngờ rút ra một thanh thép và đánh vào lưng trưởng tàu.

    Nhanh và bất ngờ.

    "Bốp!"

    Trưởng tàu bị Ngân Tô đá bay, ngã xuống đất.

    Ngân Tô tiến lên giẫm lên người trưởng tàu, rút sợi dây chuyền ra và siết cổ ông ta từ phía sau.

    Trưởng tàu nhìn thấy sợi dây chuyền, ánh mắt lộ vẻ kinh ngạc.

    "Khụ khụ.."

    Cổ trưởng tàu bị siết chặt, gân xanh nổi lên trên trán.

    * * *

    * * *

    Ba phút sau.

    Trưởng tàu nằm sõng soài trên lối đi, đôi mắt mở to đã mất đi sự sống.

    Ông ta đã chết.

    Ngân Tô thả tay ra, lắc lắc bàn tay bị đau vì siết chặt, sợi dây chuyền chắc chắn hơn cô nghĩ, nhưng..

    Cô gái áo đen tiến tới hỏi: "Thế nào?"

    "Không có tác dụng." Ngân Tô nắm chặt sợi dây chuyền trong tay, "Cách này không đúng."

    Ngay khi Ngân Tô nói xong, trưởng tàu nằm trên lối đi bắt đầu cử động, họ có thể nghe thấy tiếng xương 'rắc rắc' khi di chuyển.

    Trưởng tàu nhanh chóng đứng dậy, liếc nhìn Ngân Tô: "Hành khách, có chuyện gì không?"

    Ngân Tô mỉm cười lịch sự hỏi: "Xin hỏi trưởng tàu, làm thế nào để giết được ông?"

    "Giết tôi?" Trưởng tàu lặp lại lời Ngân Tô, khuôn mặt trắng bệch từ từ nở một nụ cười kỳ quái: "Hành khách không thể giết tôi."

    Trưởng tàu nói xong, quay lại tiếp tục kiểm vé.

    Ngân Tô nhìn chằm chằm vào lưng trưởng tàu, ngay sau đó, đầu trưởng tàu bay ra ngoài.

    Hành khách đang chuẩn bị đưa vé: "?"

    Cô gái áo đen: "..."

    Cô lặng lẽ di chuyển, tránh xa Ngân Tô đang phát điên.

    Biết rằng trưởng tàu không thể bị giết, ngoài việc tức giận đến phát điên, cô gái áo đen không nghĩ ra lý do nào khác.

    Trưởng tàu không đầu nằm trên lối đi một lúc, sau đó bắt đầu hồi sinh, cử động trở lại.

    Trưởng tàu không đầu vẫn có thể nhìn đường, ông ta bò dậy, đi đến chỗ đầu mình rơi, nhặt lên và lắp lại vào cổ.

    Máu thịt nhanh chóng lành lại, trưởng tàu xoay đầu qua lại, rồi tiếp tục kiểm vé như không có chuyện gì xảy ra.

    Quá trình kỳ quái nhưng trơn tru.
     
    Noctor likes this.
  10. Bunmincha

    Messages:
    0
    Chương 411: Chuyến tàu không bao giờ đến ga (49)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ngân Tô không tiếp tục phát điên, cô kéo áo một con quái vật để lau thanh thép, rồi hỏi cô gái áo đen: "Hành khách không thể giết hắn, bạn nghĩ câu này nên ngắt như thế nào?"

    Cô gái áo đen: "1. Nói với chúng ta rằng như vậy không thể giết hắn. 2. Người chơi là hành khách không thể giết hắn."

    Nghe có vẻ giống nhau nhưng thực ra khác biệt khá lớn.

    Họ chưa tìm ra cách đúng để giết trưởng tàu.

    Người chơi không thể giết trưởng tàu, hoặc người chơi là hành khách không thể giết trưởng tàu. Khi người chơi không còn là hành khách, có lẽ sẽ giết được trưởng tàu.

    Cách đúng để giết trưởng tàu là gì? Trước khi trưởng tàu chết, họ không thể biết câu trả lời đúng, chỉ có thể thử.

    Nhưng..

    "Người chơi dù biến thành quái vật cũng vẫn là hành khách." Điều này không thay đổi, quái vật cũng là hành khách.

    Trừ khi họ trở thành nhân viên phục vụ.

    Ngân Tô chơi đùa với chiếc dây chuyền trong tay: "Hành khách không thể giết trưởng tàu, khi trưởng tàu không còn là trưởng tàu thì sao?"

    Không thể thay đổi thân phận hành khách của mình, vậy thì thay đổi thân phận của trưởng tàu.

    Phải biết rằng Vương Hiên chỉ là trưởng tàu giả.

    Cô gái áo đen: "Nhưng cô nói rằng 'giết trưởng tàu, tàu sẽ đến ga cuối', nếu Vương Hiên không phải trưởng tàu, thì giết hắn có thể đến ga cuối không? Có lẽ chỉ là cách giết hắn không đúng."

    Ngân Tô nghĩ rằng thực tiễn sẽ chứng minh lý thuyết: "Thử hết thì sẽ biết, có lẽ trưởng tàu chỉ là biệt danh của Vương Hiên."

    Cô gái áo đen im lặng, có lẽ nghĩ rằng cô nói có lý, không nói thêm gì, chỉ nhắc nhở cô: "Thời gian tàu dừng ở ga giảm rồi."

    "Tôi biết."

    Đây là vòng lặp thứ ba.

    Ga Điên Rồ, ga Xác Sống, ga Lễ Hội Máu đều dừng ở ga trong bốn phút.

    Ga Ma Quỷ giảm xuống còn ba phút.

    Sau đó chỉ còn lại ga Người Cá, ga Bốn Mùa, ga Bốn Mươi Bốn.

    Dựa theo ý tưởng tăng dần số lượng hành khách lên tàu của phó bản này, thời gian của vòng lặp thứ ba có thể giảm dần, ga Ma Quỷ và ga Người Cá ba phút, ga Bốn Mùa hai phút, ga Bốn Mươi Bốn đúng một phút, quay lại Ga Điên Rồ là 0.

    Thời gian dành cho họ thực sự không còn nhiều.

    * * *

    * * *

    Ngân Tô mở ấm đun nước, đưa mặt lại gần và nhiệt tình nói: "Cô Tần, cô có muốn báo thù không? Có muốn đòi lại công bằng cho mình và con của cô không?"

    Tần Tình ôm con, co ro trong ấm đun nước, nghe thấy giọng Ngân Tô, đôi mắt sáng lên một cách kỳ lạ từ trong bóng tối.

    Tần Tình nói với giọng kỳ quặc: "Báo thù?"

    "Đúng vậy, cô có muốn tự tay giết Vương Hiên, để kết thúc hoàn hảo cho tình cảm và con của cô không?" Không đợi Tần Tình trả lời, Ngân Tô nói thay cô: "Tôi nghĩ cô chắc chắn muốn, cô là một người mẹ dũng cảm và kiên cường."

    Tần Tình: "..."

    Cô đã đồng ý chưa?

    Khuôn mặt ngoài ấm đun nước vẫn đang cảm thán: "Tôi đã nói sẽ giúp cô báo thù, tôi nói là làm."

    Tần Tình: "..."

    Tần Tình muốn ăn sống nuốt tươi Vương Hiên, nhưng.. cô luôn cảm thấy người phụ nữ này đang lợi dụng mình.

    Tần Tình: "Hắn rất mạnh."

    "Đừng coi thường bản thân." Ngân Tô không cho phép cô nói như vậy về mình, "Cô cũng rất mạnh! Hãy tin vào bản thân!"

    Tần Tình: "..."

    Nếu cô mạnh, cô đã không bị bắt và nhốt ở đây.

    "Một lát nữa tôi sẽ dẫn cô đi tìm hắn." Ngân Tô ném chiếc dây chuyền vào, "Dùng cái này để giết hắn, khi tôi bảo cô ra tay, cô hãy ra tay, hiểu không?"

    Tần Tình: "..."

    Tần Tình chưa kịp quyết định có nên đồng ý hay không, thì nghe thấy giọng cô gái trở nên lạnh lẽo: "Nếu không tôi sẽ giết con cô trước, rồi giao cô cho Vương Hiên."

    Tần Tình: "..."

    Cô biết mà!

    Người phụ nữ này có lòng tốt gì chứ! Cô ta mới là quái vật!

    * * *

    * * *

    Toa số 09.

    Pháp Sư tìm thấy một con dấu từ nhân viên phục vụ đã chết, ông lấy vé tàu của mình và đóng dấu lên vé.

    Trên vé xuất hiện một con dấu đỏ, nhưng ông không nhận được bất kỳ thông báo nào.

    Đóng dấu lên vé tàu không phải là chìa khóa vượt qua?

    Hay là phó bản này không có chìa khóa vượt qua? Người chơi phải xuống tàu..

    Pháp Sư nhìn chằm chằm vào hai chữ "chưa biết", nó không có bất kỳ thay đổi nào.

    Không đúng..

    Còn cần điều kiện khác.

    Pháp Sư đứng dậy đi về toa số 08, người đàn ông lạnh lùng đứng sau ông lập tức theo sau.

    Hai người nhanh chóng đến toa số 06, Pháp Sư nhìn vào chỗ ngồi đã trống, khuôn mặt không còn vẻ hiền hòa như thường ngày, chỉ còn sự lạnh lùng.

    "Thật là vô dụng."

    Đi qua toa số 06, khi đi qua chỗ nối, Pháp Sư nghe thấy tiếng động nhẹ từ nhà vệ sinh.

    Pháp Sư dừng lại, nhìn vào nhà vệ sinh.

    "Anh đi xem thử." Pháp Sư ra lệnh cho người đàn ông lạnh lùng phía sau.

    Người đàn ông không do dự, đi tới mở cửa.

    Trong nhà vệ sinh chật hẹp, Cát Sơn ngồi trên sàn, một cánh tay không thấy đâu, dưới đất toàn là máu đỏ chói mắt.

    Cát Sơn mặt tái nhợt, đầu nghiêng dựa vào đó, nếu không phải ngực còn phập phồng nhẹ, người ta sẽ nghĩ đây là một xác chết.

    "Còn sống." Người đàn ông báo cáo với Pháp Sư.

    Cát Sơn không giống như vừa mới đến đây, rất có thể đã ở đây từ lúc kiểm vé.

    Nhưng anh ta vẫn còn sống..

    Hành khách sử dụng nhà vệ sinh là chuyện bình thường.. nên anh ta không bị trưởng tàu giết vì vi phạm quy tắc "kiểm vé không có mặt trong toa của mình".

    Pháp Sư nhìn quanh, ngoài quái vật không có ai xuất hiện, ông mới tiến vào nhà vệ sinh.

    "Cát Sơn?"

    Pháp Sư vỗ mặt Cát Sơn, cố gắng đánh thức anh ta.

    Pháp Sư vỗ vài lần, Cát Sơn mới tỉnh lại.

    Cát Sơn mắt đờ đẫn, dù đã tỉnh nhưng không có phản ứng đặc biệt, chỉ nhìn vào khoảng không.

    Pháp Sư đưa tay vẫy trước mặt anh ta: "Cát Sơn, anh còn nhớ chuyện gì đã xảy ra không?"

    Cát Sơn cuối cùng cũng có chút phản ứng, mắt đờ đẫn chuyển động, nhưng vẫn không có tiêu điểm, anh ta nhìn vào khoảng không, môi khô nứt mấp máy.

    Giọng của anh ta quá nhỏ, Pháp Sư không nghe rõ anh ta nói gì.

    Pháp Sư ghé sát lại nghe, cuối cùng cũng nghe rõ anh ta nói gì.

    "Xuống tàu.. xuống tàu.."

    Anh ta liên tục lặp lại hai từ này.

    Trong bảy giờ đêm qua, ngoài những con quái vật thích rủ họ chơi trò chơi, còn có quái vật biến thành người họ quen để lừa họ.

    Cát Sơn không biết có bị lừa hay không.

    Quy tắc viết rằng không được tin bất kỳ ai..

    Nhưng dù nhớ quy tắc này cũng vô ích, trước đó họ đã vô thức làm những hành động kỳ lạ.

    Mất lý trí lần nữa, tin vào "người quen", cũng không có gì lạ.

    Trong các vòng lặp của chuyến tàu, người chơi cuối cùng sẽ hoàn toàn mất lý trí.

    Pháp Sư lục lọi trên người Cát Sơn, không tìm thấy gì hữu ích, ông đứng dậy bước ra ngoài, "Giết anh ta."

    Người đàn ông lạnh lùng như một con chó săn nghe lời, quay lại nhà vệ sinh, thực hiện lệnh của Pháp Sư.

    Pháp Sư đứng ở chỗ nối chờ một lúc, nhận được một quy tắc mới-

    [Khi trên tàu có trưởng tàu, tàu sẽ đến ga cuối.]

    - Chào mừng đến với địa ngục của ta -
     
    Noctor likes this.
Trả lời qua Facebook
Loading...