CHƯƠNG 10
[BOOK]"Ugh.. khụ- khụ."
"Con ổn chứ?" Sezh gật đầu và uống một hơi cạn sạch ly nước.
"Nếu con thấy ổn thì hãy bắt đầu học với Raytan ở thư viện từ ngày mai, được chứ? Nó cũng thường đến Thư viện phía Tây".
"Được.. được ạ, khụ."
Chà, rốt cuộc thì cô cũng cần một cái cớ để đến gần anh ấy hơn, và may mắn thay, lời đề nghị của Lise đã giúp cô ấy làm vậy.
Trong khi đó, Raytan dường như không có ý định nghe lời Lise nói lần này.
"Không."
"Raytan."
"Tại sao con phải dạy đứa trẻ đó?"
"Tôi không phải là một đứa trẻ." Ít nhất về mặt tinh thần, cô không phải, mặc dù về mặt thể chất thì ngay bây giờ cô đang ở trong cơ thể một đứa trẻ mười hai tuổi. Sezh hé môi định đáp lại, nhưng Lise đã nói trước.
"Raytan, đừng nói vậy.."
Lise không thể nói hết câu của mình khi Orson đột ngột xông vào phòng.
"Tôi xin lỗi, thưa quý phi Lise."
"Chuyện gì vậy?"
"Hoàng đế đã yêu cầu người và Raytan đến."
Một bầu không khí im lặng kỳ lạ bao trùm lên chiếc bàn nhỏ. Sezh nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp của Lise lạnh đi. "Được rồi. Hãy nói với ngài ấy rằng ta sẽ đến ngay."
Tôi hiểu rồi. Orson biến mất sau một cái gật đầu ngắn ngủi.
Bầu không khí lạ lại bao trùm lên những người còn lại trong phòng. Tất nhiên, bầu không khí xung quanh họ cho đến bây giờ vẫn không được thoải mái cho lắm, nhưng Sezh không biết phải làm gì ngoại trừ quay mặt đi một cách lúng túng.
"Ta xin lỗi, Công chúa, nhưng ta nghĩ chúng ta sẽ phải kết thúc cuộc trò chuyện tại đây."
"À vâng, con hiểu rồi. Xin đừng bận tâm đến con tôi."
"Con có thể đợi ở đây một chút không? Ta có chuyện cần nói với Raytan. Nó sẽ đưa con trở lại cung điện sau khi cuộc nói chuyện của chúng ta kết thúc".
"Người muốn con quay về với anh ta?" Sezh tròn mắt ngạc nhiên, nhưng Lise chỉ cười đáp lại cô.
Lise đứng dậy khỏi chỗ ngồi và chào tạm biệt cô bằng một cái cúi đầu cực kỳ lộng lẫy, đến nỗi Sezh thoáng tự hỏi liệu điều đó có được phóng đại một cách có chủ đích hay không.
Raytan theo mẹ ra ngoài, chỉ còn lại Sezh một mình. Cô thực sự bắt đầu lo lắng rằng mình sẽ mất đầu hôm nay thay vì năm năm nữa.
* * *
Lise vô cảm, ngồi chải lại mái tóc rối bù trước bàn trang điểm. Bà nhìn hình ảnh phản chiếu của con trai mình trong gương.
"Có vẻ như Công chúa Sezh quan tâm đến con."
"Con thậm chí chưa bao giờ nghĩ về cô ta." Raytan trả lời cộc lốc, "Chưa một lần nào."
Anh có ý đó. Anh không quan tâm đến đứa trẻ đó và bất cứ điều gì cô làm đều không phải việc của anh.
"Ngày mai con sẽ dạy Kazaki cho công chúa."
"Mẹ!"
"Câu trả lời của con?"
"Không. Tại sao con phải phí thời gian của mình.."
Lise nhìn con trai mình mà không nói một lời. Đôi mắt ngọc lục bảo của bà nhìn chằm chằm tròng mắt đỏ như máu của anh.
"Cô ấy là con gái của Yerena."
"Điều đó thì có liên quan gì chứ?"
"Ta tin rằng cô ta sẽ hữu ích vào một ngày nào đó."
"Hữu ích sao? Người phụ nữ đó là người muốn giết mẹ nhất trong Hoàng cung, con gái của bà ta cũng vô dụng thôi!"
"Sẽ là như thế nếu công chúa và Yerena giống như những người khác, nhưng họ không giống như vậy và con biết điều đó mà, phải không? Tình cảm giữa họ không tốt."
Raytan biết điều đó. Giống như anh, Sezh cũng nổi tiếng trong Hoàng cung nhưng vì một lý do khác. Yerena không yêu con gái mình chút nào. Thay vì ôm hôn cô, bà ta sẽ tức giận với cô mọi lúc và thậm chí sẽ làm nhục cô trước mặt người khác. Ngay cả Raytan cũng biết Sezh bị đối xử lạnh nhạt như thế nào.
"Mặc dù hoàn cảnh gia đình của Yerena là như vậy, nhưng bà ta đang nắm giữ Hoàng cung trong lòng bàn tay. Vậy, nếu một ngày bà ta chết thì sao?"
"..."
"Nếu Công chúa Sezh cũng có khả năng nắm giữ tầm ảnh hưởng đối với Hoàng cung.. thì sẽ không khó để biến những người về phe của Yerena thành người của ta. Ta chắc chắn rằng sẽ có ích trong việc giữ chân công chúa." Raytan bặm môi.
"Chẳng phải sẽ tốt hơn nếu chuẩn bị kỹ lưỡng sao?" Lise cười nhẹ. Sau đó, bà lấy một thứ gì đó từ gầm giường ra và đưa cho con trai mình.
"Đây là quà sinh nhật lần thứ mười tám của con. Hãy giữ gìn nó nhé."
Raytan cẩn thận mở lớp giấy gói quà ra.
Đó là một thanh kiếm. Một thanh kiếm với kỹ thuật thủ công tốt nhất mà ngay cả các hoàng tử khác cũng không có. "Một ngày nào đó, mọi thứ chắc chắn sẽ xảy ra."
Raytan gật đầu.
"Mẹ.. vẫn sẽ đến thăm hoàng đế sao?"
"Ta không thể làm gì khác." Giọng nói lạnh lùng phát ra từ môi bà. Với vẻ thờ ơ không kém, Lise mở ngăn kéo và lấy ra một chiếc lọ nhỏ. Thứ thuốc màu tím nhạt bên trong chiếc lọ nhỏ trong suốt sáng lấp lánh. Lise mở nắp và uống một hơi cạn sạch mà không chút do dự. Vẻ mặt của Raytan tối sầm lại khi anh nhìn mẹ mình. Sau khi đặt chiếc lọ xuống, Lise quay lại nhìn Raytan.
"Con là con trai duy nhất của ta, Raytan."
"..."
"Bây giờ và mãi mãi về sau. Con phải luôn nhớ điều đó".
"Con hiểu.." Raytan trả lời bà một cách lặng lẽ.
Hài lòng với câu trả lời của anh, Lise mỉm cười.
"Bây giờ, hãy đi đưa công chúa về đi. Nhớ dạy cô ấy Kazaki nhé."
"Con biết rồi." Giọng nói nhỏ thoát ra từ môi anh. Raytan cúi chào lịch sự trước khi đi đến nơi Sezh đang đợi.[/BOOK]
[BOOK]"Ugh.. khụ- khụ."
"Con ổn chứ?" Sezh gật đầu và uống một hơi cạn sạch ly nước.
"Nếu con thấy ổn thì hãy bắt đầu học với Raytan ở thư viện từ ngày mai, được chứ? Nó cũng thường đến Thư viện phía Tây".
"Được.. được ạ, khụ."
Chà, rốt cuộc thì cô cũng cần một cái cớ để đến gần anh ấy hơn, và may mắn thay, lời đề nghị của Lise đã giúp cô ấy làm vậy.
Trong khi đó, Raytan dường như không có ý định nghe lời Lise nói lần này.
"Không."
"Raytan."
"Tại sao con phải dạy đứa trẻ đó?"
"Tôi không phải là một đứa trẻ." Ít nhất về mặt tinh thần, cô không phải, mặc dù về mặt thể chất thì ngay bây giờ cô đang ở trong cơ thể một đứa trẻ mười hai tuổi. Sezh hé môi định đáp lại, nhưng Lise đã nói trước.
"Raytan, đừng nói vậy.."
Lise không thể nói hết câu của mình khi Orson đột ngột xông vào phòng.
"Tôi xin lỗi, thưa quý phi Lise."
"Chuyện gì vậy?"
"Hoàng đế đã yêu cầu người và Raytan đến."
Một bầu không khí im lặng kỳ lạ bao trùm lên chiếc bàn nhỏ. Sezh nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp của Lise lạnh đi. "Được rồi. Hãy nói với ngài ấy rằng ta sẽ đến ngay."
Tôi hiểu rồi. Orson biến mất sau một cái gật đầu ngắn ngủi.
Bầu không khí lạ lại bao trùm lên những người còn lại trong phòng. Tất nhiên, bầu không khí xung quanh họ cho đến bây giờ vẫn không được thoải mái cho lắm, nhưng Sezh không biết phải làm gì ngoại trừ quay mặt đi một cách lúng túng.
"Ta xin lỗi, Công chúa, nhưng ta nghĩ chúng ta sẽ phải kết thúc cuộc trò chuyện tại đây."
"À vâng, con hiểu rồi. Xin đừng bận tâm đến con tôi."
"Con có thể đợi ở đây một chút không? Ta có chuyện cần nói với Raytan. Nó sẽ đưa con trở lại cung điện sau khi cuộc nói chuyện của chúng ta kết thúc".
"Người muốn con quay về với anh ta?" Sezh tròn mắt ngạc nhiên, nhưng Lise chỉ cười đáp lại cô.
Lise đứng dậy khỏi chỗ ngồi và chào tạm biệt cô bằng một cái cúi đầu cực kỳ lộng lẫy, đến nỗi Sezh thoáng tự hỏi liệu điều đó có được phóng đại một cách có chủ đích hay không.
Raytan theo mẹ ra ngoài, chỉ còn lại Sezh một mình. Cô thực sự bắt đầu lo lắng rằng mình sẽ mất đầu hôm nay thay vì năm năm nữa.
* * *
Lise vô cảm, ngồi chải lại mái tóc rối bù trước bàn trang điểm. Bà nhìn hình ảnh phản chiếu của con trai mình trong gương.
"Có vẻ như Công chúa Sezh quan tâm đến con."
"Con thậm chí chưa bao giờ nghĩ về cô ta." Raytan trả lời cộc lốc, "Chưa một lần nào."
Anh có ý đó. Anh không quan tâm đến đứa trẻ đó và bất cứ điều gì cô làm đều không phải việc của anh.
"Ngày mai con sẽ dạy Kazaki cho công chúa."
"Mẹ!"
"Câu trả lời của con?"
"Không. Tại sao con phải phí thời gian của mình.."
Lise nhìn con trai mình mà không nói một lời. Đôi mắt ngọc lục bảo của bà nhìn chằm chằm tròng mắt đỏ như máu của anh.
"Cô ấy là con gái của Yerena."
"Điều đó thì có liên quan gì chứ?"
"Ta tin rằng cô ta sẽ hữu ích vào một ngày nào đó."
"Hữu ích sao? Người phụ nữ đó là người muốn giết mẹ nhất trong Hoàng cung, con gái của bà ta cũng vô dụng thôi!"
"Sẽ là như thế nếu công chúa và Yerena giống như những người khác, nhưng họ không giống như vậy và con biết điều đó mà, phải không? Tình cảm giữa họ không tốt."
Raytan biết điều đó. Giống như anh, Sezh cũng nổi tiếng trong Hoàng cung nhưng vì một lý do khác. Yerena không yêu con gái mình chút nào. Thay vì ôm hôn cô, bà ta sẽ tức giận với cô mọi lúc và thậm chí sẽ làm nhục cô trước mặt người khác. Ngay cả Raytan cũng biết Sezh bị đối xử lạnh nhạt như thế nào.
"Mặc dù hoàn cảnh gia đình của Yerena là như vậy, nhưng bà ta đang nắm giữ Hoàng cung trong lòng bàn tay. Vậy, nếu một ngày bà ta chết thì sao?"
"..."
"Nếu Công chúa Sezh cũng có khả năng nắm giữ tầm ảnh hưởng đối với Hoàng cung.. thì sẽ không khó để biến những người về phe của Yerena thành người của ta. Ta chắc chắn rằng sẽ có ích trong việc giữ chân công chúa." Raytan bặm môi.
"Chẳng phải sẽ tốt hơn nếu chuẩn bị kỹ lưỡng sao?" Lise cười nhẹ. Sau đó, bà lấy một thứ gì đó từ gầm giường ra và đưa cho con trai mình.
"Đây là quà sinh nhật lần thứ mười tám của con. Hãy giữ gìn nó nhé."
Raytan cẩn thận mở lớp giấy gói quà ra.
Đó là một thanh kiếm. Một thanh kiếm với kỹ thuật thủ công tốt nhất mà ngay cả các hoàng tử khác cũng không có. "Một ngày nào đó, mọi thứ chắc chắn sẽ xảy ra."
Raytan gật đầu.
"Mẹ.. vẫn sẽ đến thăm hoàng đế sao?"
"Ta không thể làm gì khác." Giọng nói lạnh lùng phát ra từ môi bà. Với vẻ thờ ơ không kém, Lise mở ngăn kéo và lấy ra một chiếc lọ nhỏ. Thứ thuốc màu tím nhạt bên trong chiếc lọ nhỏ trong suốt sáng lấp lánh. Lise mở nắp và uống một hơi cạn sạch mà không chút do dự. Vẻ mặt của Raytan tối sầm lại khi anh nhìn mẹ mình. Sau khi đặt chiếc lọ xuống, Lise quay lại nhìn Raytan.
"Con là con trai duy nhất của ta, Raytan."
"..."
"Bây giờ và mãi mãi về sau. Con phải luôn nhớ điều đó".
"Con hiểu.." Raytan trả lời bà một cách lặng lẽ.
Hài lòng với câu trả lời của anh, Lise mỉm cười.
"Bây giờ, hãy đi đưa công chúa về đi. Nhớ dạy cô ấy Kazaki nhé."
"Con biết rồi." Giọng nói nhỏ thoát ra từ môi anh. Raytan cúi chào lịch sự trước khi đi đến nơi Sezh đang đợi.[/BOOK]