CHƯƠNG 6
[BOOK]Sezh cuối cùng cũng phải rời đi.
"..."
Cô ngồi trước gương trang điểm, khuôn mặt của tối sầm lại.
Dù cô có làm gì đi nữa, thì Sezh vẫn là em gái cùng cha khác mẹ của anh ta. Cô chưa bao giờ nghĩ rằng anh sẽ nói như thế với gia đình mình.
Chờ đã, là nó, gia đình, anh trai.
Raytan sẽ không để mắt đến dù cô cố gắng như thế nào đi nữa để thu hút sự chú ý của anh ấy. Nhưng, cô không nghĩ rằng nó sẽ tồi tệ đến mức này.
Sezh thở dài.
Có cách nào để bắt chuyện với anh ấy không? Nói về những cuốn sách hay những thứ mà anh thích à..
Nhưng cho dù có nghĩ như thế nào đi chăng nữa, vẫn không có gì hiện lên trong đầu cô.
Cô không biết gì về anh. Sezh nhận ra sự thật này quá muộn.
Nghĩ lại, có một câu nói như này trong một cuốn sách của một đất nước xa lạ, rằng 'Nếu bạn biết kẻ thù của bạn và biết chính mình, bạn sẽ khó gặp nguy hiểm trong một trăm trận chiến, nhưng nếu bạn không biết kẻ thù của bạn cũng như chính bạn, bạn sẽ gặp khó khăn trong mỗi trận chiến. "
Đó lý do tại sao mình không thành công à? Biểu hiện của cô trở nên kích động.
" Để tôi chải tóc cho người, thưa công chúa. "Luna tiến đến phía sau cô với chiếc lược trên tay và bắt đầu chải những lọn tóc vàng óng ả của cô một cách hết sức cẩn thận.
Sezh ngồi lơ đãng, nhìn vào hình ảnh phản chiếu của Luna trong gương.
" Luna có lẽ biết về Raytan nhiều hơn mình. "Nghĩ vậy, Sezh cẩn trọng mở miệng.
" Ừm, Luna, ta có điều muốn hỏi. "
" Người có thể hỏi tôi về bất cứ điều gì. "
" Về anh Raytan.. "
Bàn tay Luna đang cẩn thận chải mái tóc của cô bỗng hơi chùng xuống.
" Ngài.. Raytan.. sao ạ? "
" Đúng vậy, chính là anh trai ta. Ta đã gặp anh ấy trong thư viện trước đó ".
" Ôi chúa ơi, Công chúa. Người đã đến thư viện một mình sao? Tôi sẽ đưa người đi nếu người nói cho tôi biết mà! "Luna ngạc nhiên lặp lại câu hỏi của mình. Sezh đã biết trước điều này.
Phản ứng của Luna không chỉ đơn giản là vì cô đã đi đến thư viện một mình, mà vì cô đã ở đó một mình với Raytan.
" Xin người đừng làm như vậy nữa. Người chỉ cần viết danh sách những cuốn sách mà người muốn đọc. Sau đó, tôi sẽ đi mượn từng cuốn một.. "
" Có phải vì anh Raytan không? "
Luna cắn môi.
" Luna, cô cũng sợ anh trai ta à? "
" Sẽ là nói dối.. nếu tôi nói không. "
Tất nhiên là cô ấy sợ rồi. Sezh tự đáp lại câu hỏi của mình.
Sezh nghĩ thật là ngu ngốc khi tin vào truyền thuyết như vậy. Làm sao anh ta có thể phá hỏng mọi thứ khi mà Hoàng đế hung dữ đến mức mà không ai dám chống lại ý của ông.
Nhưng khi thời điểm đến, anh ta thậm chí còn cắt cổ Hoàng đế. Và Raytan cũng đã giết cô và mẹ cô. Anh nói rằng anh sẽ giết bất cứ ai có mái tóc vàng và đôi mắt xanh. Vì vậy, anh ta cũng có thể đã giết Hoàng đế. Đó thực sự là một truyền thuyết sao?
Đột nhiên cô nhớ đến cuốn sách <Lý thuyết về chế độ quân chủ> ở gần cửa sổ.
" Cho dù truyền thuyết có thật hay không, nếu mình không tìm cách để sống sót, chắc chắn rằng mình sẽ bị chém một lần nữa sau 5 năm.'
"Anh trai ta là người như thế nào? Cô có biết không, Luna?"
"Tôi nghe nói rằng.. ngài ấy là một người ít nói. Và dù có bị bắt nạt đến mức nào, ngài ấy cũng không hề khóc.." Nhưng anh ta rất giỏi trong việc đuổi tôi ra ngoài. Sezh bối rối nghiêng đầu.
"Công chúa, xin hãy tránh xa.. khỏi ngài Raytan."
"Hả?"
"Mọi người đều tránh xa ngài ấy, và người cũng nên làm như vậy."
"Có phải vì truyền thuyết không?"
"Vâng. Nhưng tôi không nghĩ đó chỉ là do truyền thuyết.."
Luna dừng lại lời nói của mình.
"Có điều gì khác mà ta không biết sao?"
"Tôi thường xuyên đi tới Hoàng cung. Đôi khi mắt tôi bắt gặp ánh mắt của ngài ấy, và với tất cả sự tôn trọng.. đôi mắt.." Luna đang rất sợ hãi. Chỉ cần nghĩ đến điều đó, cô ấy đã rùng mình. Đột nhiên, đôi mắt đỏ của anh hiện lên trong tâm trí cô. Đôi mắt đỏ rực, hoàn toàn trái ngược với Sezh và gia đình Hoàng gia, đôi mắt của anh ấy rất lạnh. "Các hoàng tử và công chúa khác cũng cố gắng tránh xa ngài ấy. Vì vậy, thưa Công chúa-"
"Nhưng chuyện đó cũng xảy ra với ta."
"Công chúa?"
"Ngươi nói không sai. Chúng ta giống nhau. Cả anh trai và ta.." Cô nói điều đó mà không cần suy nghĩ nhiều. Bởi vì đó là sự thật. Một người được đối xử như rác và một người bị đối xử lạnh nhạt.. Nói một cách thẳng thắn, cô ấy cảm thấy thương cảm với Raytan. Cô chưa bao giờ bị ép phải nhảy xuống hồ.
Nhưng Luna có vẻ ngạc nhiên trước lời nói của Sezh. Cô làm một biểu cảm như thể cô sắp khóc. Mãi cho đến lúc đó Sezh mới nhận ra rằng cô đã nói điều gì đó quá là khác thường so với một đứa trẻ 12 tuổi.
Cô định mở miệng và sửa chữa những mình đã nói, nhưng Luna đã nhanh hơn.
"Nhưng, thưa Công chúa. Bệ hạ vẫn luôn gửi quà sinh nhật cho người vào ngày sinh nhật không phải sao?"
"Ừm, chúng!"
Ý cô là những món quà vô dụng đó à? Sezh cười một cách yếu ớt.
Tất cả là vì mẹ của cô, Yerena, bà đã rất buồn vì Hoàng đế không quan tâm đến Sezh. Vì vậy, vào sinh nhật thứ 10 của cô, Hoàng đế đã gửi cho cô đồ chơi nhồi bông và đồ trang sức.
Tất nhiên, cô đã giữ chúng rất cẩn thận để có thể sử dụng khi rời cung điện trong, nhưng chúng không phải là món quà mà cô thích.
Đột nhiên cô tự hỏi. Anh ấy nhận được gì vào ngày sinh nhật của mình nhỉ? Đồ chơi nhồi bông giống cô ấy à?
"Họ đã tặng cho anh trai ta quà gi?"
"Không có gì ạ."
"Hả?"
"Ngài ấy chưa bao giờ nhận được món quà nào. Quý phi Lise là người duy nhất tổ chức sinh nhật cho ngài Raytan. Họ ăn tối trong cung điện của quý phi Lise ạ."
Anh ấy còn đáng thương hơn cả mình.
Sezh gật đầu ra hiệu.
"Tôi nghĩ năm nay cũng sẽ giống như trước đây. Ngày mai là sinh nhật của ngài ấy mà Bệ hạ vẫn chưa gửi lời chúc mừng đến chứ đừng nói đến quà."
"Ngày mai?"
"Vâng?"
"Cô nói ngày mai là sinh nhật của anh ấy sao?" Sezh nhảy ra khỏi chỗ.
Luna ngạc nhiên trước hành động của cô, nhưng đây không phải là lúc để quan tâm đến điều đó.
Cô cần có một cái cớ.
Rõ ràng là cô sẽ bị đuổi đi qua nếu cô lại đến thăm thư viện lần nữa.
Vì vậy, trong hoàn cảnh này, sinh nhật của anh ấy có vẻ như là một cái cớ tốt để đến thăm Raytan.
"Cô nói rằng họ sẽ ăn tối tại Cung điện Quý phi Lise, phải không?"
"Công chúa, người sẽ không đi đến đó chứ?"
Luna nói như nhắc nhở cô.
"Người không thể! Điều gì đó sẽ xảy ra sau đó chứ! Và tôi chắc rằng quý phi Yerena cũng sẽ không thích việc này.."
Đó không phải là sự lo lắng vô nghĩa sao? Sezh nghĩ rằng bất cứ điều gì xảy ra bây giờ còn tốt hơn là cô ấy bị chém sau 5 năm nữa.
"Ta chỉ đến đó để chúc mừng sinh nhật anh ấy. Ngoài ra, Luna à, mẹ ta cũng sẽ không thích ta cho dù ta có làm gì đi nữa."
"Nhưng-, thưa công chúa.."
"Mình sẽ chọn một vài món quà. Không thể gọi thương gia đến vì đã muộn rồi.. Mình có thể tặng một số đồ trang sức."
Sezh lấy ra một ít từ hộp đồ trang sức mà cô vẫn giữ và đặt nó lên bàn trang điểm, cô bắt đầu chọn ra những thứ đắt tiền và đẹp mắt nhất.
Mặt Luna tái mét đi như một bóng ma khi cô nhìn thấy những gì Sezh đang làm.[/BOOK]