Truyện Ma [Dịch] Âm Dương Dị Thám - Dạ Yểm

Thảo luận trong 'Box Dịch - Edit' bắt đầu bởi Vu Nữ, 31 Tháng một 2025.

  1. Vu Nữ

    Bài viết:
    0
    Người Đếm Thi. Chương 13. Tin Đồn Ma Ám

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Khi tôi và Kiều Vỹ ra khỏi nhà hàng thì đã là bẩy giờ tối. Sau đó, hai người chúng tôi lên đường đến thẳng bãi rác ở ngoại ô phía đông thành phố.

    Vùng ngoại ô phía đông không xa lạ với tôi, ông tôi và bố mẹ tôi trước đây đều là nhân viên của nhà máy hóa dầu. Ngay cả trường mẫu giáo tôi học khi còn nhỏ trong nhà máy cũng được mở bởi chính nhà máy hóa chất, chính vì Lôi Đình mà tôi phải chấm dứt sự nghiệp mẫu giáo của mình từ sớm.

    Khi tôi còn nhỏ vì tính chất công việc mà gia đình tôi luôn sống ở phía đông thành phố. Trong ấn tượng của tôi, vùng ngoại ô phía đông là nơi được bao quanh bởi nhiều nhà máy lớn, cứ ra khỏi cửa điều tôi thấy nhiều nhất là những cột khói mầu đen, cùng đủ loại máy bốc xếp, cần cẩu, v. V.

    Lúc đó nhà tôi cách bãi rác chỉ vài trăm mét, tôi gọi là núi giấu vàng vì ở đó lúc nào cũng có thể tìm thấy đủ trò vui, tôi và lũ trẻ hàng xóm thường lẻn đến đó để khám phá.

    Sở dĩ phải trốn đi là vì người lớn không cho phép. Vào thời điểm đó, hầu hết mọi người lớn trong gia đình đều nói với con cái rằng có một sinh vật bí ẩn trên thế giới tên là "Ông ba bị", chỉ cần bị "Ông ba bị" chạm vào đầu đứa trẻ sẽ ngoan ngoãn đi theo và không thể nào trở về được nữa.

    Những đứa trẻ trong khu tôi ở về cơ bản đã bị tẩy não bởi truyền thuyết về "Ông ba bị", nên trong một khoảng thời gian khá dài "Ông già" đã là một sự tồn tại đáng sợ trong mắt chúng tôi.

    Những chuyến phiêu lưu trên núi rác của tôi cũng vì tôi thực sự đã gặp "Ông ba bị" một lần mà kết thúc. Tất nhiên, bây giờ tôi biết rằng cái gọi là Ông ba bị là kẻ buôn người chuyên bắt cóc và bán trẻ em, người mà tôi nhìn thấy ở bãi rác chỉ là một người đàn ông vô gia cư mà thôi.

    Đã gần tám giờ rưỡi, bãi rác cuối cùng cũng xuất hiện trong tầm mắt của tôi và Kiều Vỹ. Sau khi từ quốc lộ rẽ xuống, là một bãi đất trống đầy cát, trên đó có vài núi rác cao như ngôi nhà ba tầng. Tôi lái xe qua những núi rác này và nhanh chóng đến bên cạnh một cái hố lớn chuyên để chôn lấp rác.

    Cái hố này lớn bằng ba bốn sân bóng được đào rất sâu. Xung quanh hố có rất nhiều cột đèn, đèn sáng đến mức có chút chói mắt, chắc do sợ phương tiện đi vào đây vô tình rơi vào hố.

    Tiền đề của việc Tam Ma Tử bảo chúng tôi đến đây là Kiều Vỹ biết về chuyện tâm linh, nhưng cần tìm cái gì thì ông ta không nói chính xác.

    Kiều Vỹ xuống xe liếc nhìn đáy hố, sau đó lại nhìn xung quanh, cuối cùng cau mày nhìn tôi và nói:

    - - "Nếu lời Tam Ma Tử có nghĩa là ở đây bị ma ám, tôi nghĩ chúng tôi đã đến một chuyến vô ích rồi."

    - - "Sao lại nói vậy?"

    - - "Nhìn đằng kia." Kiều Vỹ chỉ về phía xa của hố rác.

    Tôi nhìn theo hướng Kiều Vỹ chỉ, phía đó ngoài hố sâu thì là núi rác, tôi không thấy bất cứ thứ gì khác.

    - - "Có âm khí không?" Tôi hỏi.

    Kiều Vỹ lắc đầu nói:

    - - "Hố rác này do một cao thủ dùng Hỏa Long Trận trấn áp, không thể có ma ám ở đây được. Hố này chạy dài từ đông sang tây, tạo thành một thung lũng sâu trên mặt đất bằng phẳng. Phía đông của miệng hố đầy lửa dữ, bên cạnh cái hố là cây cột gỗ đã trở thành tạo thành thế Hỏa Long. Cái hố này lại nằm giữa bãi rác. Dù có ma cũng sẽ bị trấn áp mà biến mất. Bây giờ có muốn tìm cũng không thấy."

    - - "Không có ma mà Tam Ma Tử hành hai người chúng ta đến đây chuyến này sao? Liệu cái hố này gần đây mới được đào ra, Tam Ma Tử còn chưa biết thì sao?"

    - - "Cái này tôi không biết. Tôi không giỏi về kỹ thuật xây dựng, chỉ nhìn thì không thể biết cái hố này đã được đào bao lâu rồi." Kiều Vỹ vừa nói vừa đá vào những mảnh đá vụn bên cạnh hố. Đá cụn lăn đến thành hố rơi xuống đáy hố tạo nên tiếng đá va vào nhau kêu đôm đốp.

    Chính vào lúc này, giọng nói của một người đàn ông đột nhiên vang lên từ bên phải tôi:

    - - "Các anh đang làm gì vậy?"

    Tôi nhanh chóng quay đầu lại thấy một người đàn ông cầm chiếc đèn pin mặc đồng phục màu xanh đậm và đội mũ cứng đang đi về phía tôi và Kiều Vỹ.

    Kiều Vỹ và tôi cùng nhìn về phía đó, và lấy thẻ cố vấn cảnh sát hình sự của chúng tôi ra mở cho anh ta xem - kể từ khi tôi nhận được thứ này, tôi tôi thấy làm bất cứ điều gì cũng sẽ thuận tiện hơn rất nhiều.

    Người đội mũ cứng chiếu đèn pin vào giấy tờ tùy thân trên tay tôi nhìn kỹ rồi đọc ra tiếng: "Đội cảnh sát hình sự.. cố vấn.. vinh dự? Các anh là cảnh sát à?"

    - - "Chúng tôi không phải là cảnh sát, nhưng chúng tôi quả thực có giúp cảnh sát điều tra vụ án. Anh trực ca đêm ở đây à?" Tôi lấy lại thẻ cố vấn và hỏi.

    Mũ cứng gật đầu lia lịa nói: "Đúng vậy, hôm nay tôi trực ca đêm. Các anh đang điều tra gì vậy?"

    Câu hỏi này làm tôi cứng họng, tôi còn không biết hôm nay tôi đến để điều tra cái gì, vì vậy tôi chỉ hỏi cái hố lớn được đào ra khi nào.

    Mũ cứng trả lời rằng cái hố được đào ba năm rồi nhưng chưa bao giờ dùng để đổ rác, vẫn cứ để không như vậy, không biết rốt cuộc người quản lý bãi rác có kế hoạch xử lý cái hố như thế nào.

    Sau đó Kiều Vỹ cũng hỏi:

    - - "Trước khi cái hố được đào ba năm trước, có điều gì kỳ lạ xảy ra ở bãi rác vào ban đêm không?"

    Mũ cứng đột nhiên chuyển thành vẻ mặt ngạc nhiên khi nghe câu hỏi, sau đó mang vẻ mặt đầy sự thần bí đến gần tôi nói:

    - - "Anh cũng nghe nói qua?"

    Kiều Vỹ và tôi không thể không nhìn nhau, sau đó tôi lập tức quay lại hỏi:

    - - "Nghe nói chuyện gì cơ?"

    - - "Có một khoảng thời gian bãi rác rất hỗn loạn về đêm, cửa phòng trực thường xuyên bị gõ vào sau nửa đêm nhưng sau khi mở cửa ra thì không thấy ai. Xung quanh đều là những khoảng đất trống, người nào muốn ẩn náu cũng không có chỗ. Còn nữa chẳng có ai chạy đến vào giữa đêm chỉ để trêu đùa chúng tôi cả."

    - - "Vậy anh có nghĩ là nó bị ma ám không?" Tôi hỏi.

    Mũ bảo hiểm cong môi gật đầu rồi nói tiếp:

    - - "Không phải chỉ là tôi nghĩ như thế mà tất cả những người trực ca đều cảm thấy như vậy, nhiều người trong chúng tôi còn tận mắt nhìn thấy bóng ma. Tôi nghe mọi người nói rằng bãi rác trước đây quản lý không tốt. Thường xuyên có bọn côn đồ đến đây bắt cóc và giết người. Ai bị giết thì chôn thẳng xuống hố rác, hồn ma là của những người đã bị giết."

    - - "Anh đã từng nhìn thấy ma chưa?" Tôi hỏi.

    "Thấy.. ừm.. Tôi không chắc có đúng không, dù sao thì cũng có nhìn thấy một bóng người lay động ở bãi rác, nhưng khi tôi qua đó thì lại không thấy ai cả."

    - - "Vậy anh có thể đưa hai chúng tôi đến nơi anh gặp ma không?"

    - - "Được, hai người đi cùng tôi." Mũ bảo hiểm đồng ý rồi quay người dẫn đường cho tôi và Kiều Vỹ.

    Tôi không lái xe ô tô, tôi đi bộ cùng với mũ bảo hiểm khoảng 100 mét đến một bãi đất trống khác. Đất trên mặt đất rõ ràng đã bị lật tung lên, ước chừng dưới chân tôi đã chôn đầy rác rồi.

    Mũ bảo hiểm chỉ xuống chân nói: "Mười năm trước, khu vực này là một núi rác lớn, lúc mới đến tôi có nhiệm vụ hàng ngày lái xe san bằng chỗ rác chất đống lên, vào một đêm phải tăng ca tôi thấy ma ở khu vực này, sau khi núi rác bị chôn vùi tôi đã không còn nhìn thấy thứ đó nữa."

    Tôi gật đầu với mũ bảo hiểm và cảm ơn anh ta, sau đó hỏi Kiều Vỹ:

    - - "Cậu có nghĩ ở đây có thể có ma không?"

    - - "Hiện tại tôi không thể cảm nhận được gì, tôi chỉ có thể dnùg Triệu Hồn Quyết thử xem sao." Nói xong, Kiều Vỹ lấy ra một ít bùa giấy màu vàng từ trong túi áo khoác của mình và bắt đầu niệm chú.
     
    MTrang1102Hoa Nguyệt Phụng thích bài này.
Trả lời qua Facebook
Đang tải...